[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Cô vẫn nhớ năm năm trước. Cô gặp anh tình cờ vì một lần đi chơi, xảy ra tan nạn rơi xuống nước. Cô lại không biết bơi nên rất chật vật để cố ngoi lên, nguy hiểm đến cả tính mạng của mình.[/COLOR]
"Cứu.. cứu.. cứu tôi với." Một cô gái không ngừng vùng vẫy trong nước. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Tiếng la hét dữ dội.[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Gần đó có một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang ngồi đọc sách. Anh ta thấy có người bị đuối nước liền liều mình cứu nguy.[/COLOR]
Do quá quá sợ hãi nên cô gái đã bất tỉnh nhân sự khi mới được chàng trai vớt lên bờ.
* * *
Tỉnh dậy, thấy đầu mình đau âm ỉ, từ từ nhớ lại chuyện vừa rồi bản thân bị đuối nước, Thẩm Nhan bắt đầu tò mò về vị ân nhân cứu mạng mình.
Nhìn khắp phòng bệnh, cô mới phát hiện trong phòng còn có sự hiện diện của một chàng trai mà nãy giờ mình không chú ý. Anh ấy có khuôn mặt khôi ngô, ngũ quan tuấn mĩ khiến cô nhìn không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô động lòng rồi, còn rung động bởi người đã cứu mình.
Tống Giang không chú ý biểu tình trên gương mặt cô, bình đạm hỏi: "Cô có sao không?"
"Anh chính là ân nhân cứu mạng tôi sao?" Mặc dù chắc chắn là anh nhưng cô phải hỏi lại kĩ càng một lần nữa.
"Đúng." Anh vẫn lạnh lùng như thường mà trả lời. Cô cũng nhìn không ra biểu tình gì trên khuôn mặt tuấn tú, lạnh băng đó.
"Tôi cảm ơn anh." Nói một câu đa tạ với anh, cô lại tiếp tục quan sát người con trai khiến bản thân rung động. Thân hình và cả khuôn mặt đầu hoàn mỹ không tì vết khiến cô cảm thấy bản thân chính mình quá trèo cao rồi.
Cô chỉ biết trơ mắt mà nhìn anh từ từ rời khỏi phòng bệnh cho đến khi cách cửa kia đóng lại. Hu hu hu. Anh cứ như vậy mà đi à? Anh không cho cô biết danh tính, nơi ở thì làm sao mà trả ơn được. Cô rất ghét mắc nợ người khác kể cả đó là người thương của mình.
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Từ lần đó khuôn mặt anh tuấn luôn hiện ra trong đầu cô. Ngày chờ, đêm mong được tình cờ gặp anh một lần nữa ở trong trường để thõa mãn sự nhớ nhung của bản thân, cô mới điều tra và tìm hiểu được trong trường học có một nam sinh hoàn hảo không tì vết, là mẫu bạn trai lí tưởng của bao cô gái trong trường, người này còn là ân nhân cứu mạng cô khi trước, anh ta tên Tống Giang.[/COLOR]
Mỗi ngày cô đều ra sân bóng ngắm anh từ phía xa một cách thầm lặng, anh cũng không biết sự hiện diện của cô.
Cô có một người bạn thân tên là Y Lan. Cô ấy tốt bụng, xinh đẹp, hiền thục, nết na lại học giỏi. Bọn con trai trong trường ai cũng muốn được làm bạn trai cô ấy. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Y Lan giới thiệu bạn trai.[/COLOR]
"Nhan, bạn trai mình nè." Một cô gái trẻ trung, mang nét đẹp khoẻ khoắn vui vẻ mà giới thiệu bạn trai của mình.
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Anh ấy tên Tống Giang. Cậu cứ gọi là A Giang." Mỗi biểu tình của Y Lan hay Tống Giang đều chứng tỏ hai người bọn họ tình cảm rất tốt, nếu không có gì sai biệt sau này bọn họ sẽ bước đến ngưỡng cửa hôn nhân.[/COLOR]
Y Lan quá vui mừng nào thấy biểu tình cứng ngắt trên mặt bạn thân của mình. Cô muốn rời khỏi đây thật nhanh để trả lại không gian riêng tư cho hai người. Bất quá cô chỉ là người đến sau, có tư cách gì yêu anh chứ.
Tỏ ra như mình và anh chưa từng quen nhau, cô chào hỏi: "Hân hạnh được gặp anh."
"Y Lan à, mình có việc gấp phải về trước. Cậu đi chơi với bạn trai cho thực vui vẻ nha." Cô như cười như không chọc ghẹo Y Lan. Che giấu tất cả cảm xúc muốn sụp đổ của mình, cô nhẹ nhàng khoan khoái rời đi.
Cô lặng lẽ đi đến công viên lần trước, ngồi gần hồ nước mà anh và cô đã gặp nhau lần đầu, nước mắt giàn giụa. Cô khóc, khóc rất nhiều, lòng cô trống rỗng như bị khoét đi một thứ gì đó mà nó rất quan trọng, cũng không thể miêu tả rõ ràng cái cảm giác đau đớn giày vò này.
Nào ai hay biết, cũng có người âm thầm dỗi theo, âm thầm an ủi và bên cạnh cô ngay những lúc này. Anh ta đang đứng phía sau gốc cây bên cạnh khóc cùng cô kia kìa. Không một tiếng động, những giọt nước mắt mặn chát rơi trên gương mặt đẹp trai của anh từ từ, chậm rãi. Tình yêu nào cũng vậy, có người hạnh phúc sẽ có người đau khổ.
Buổi tối hôm đó, cô thức suốt đêm không ngủ. Cô không có tư cách gì để giành lại anh, cũng không biết từ bao giờ trái tim cô đã trao trọn cho người con trai ấy rồi, cho dù có đau khổ cô cũng không một lời oán than vì đó là lựa chọn của chính bản thân cô. Đôi khi tình yêu không cần phải biểu hiện ra bên ngoài, chỉ cần âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng bước đi của người kia, làm một cái bóng bên cạnh họ mà họ mãi mãi không nhìn rõ, là ta đã hạnh phúc rồi. Cô chôn giấu thật sâu tình cảm của mình, giả vờ vui vẻ chúc phúc cho hai người.
Đương nhiên, người yêu đơn phương như cô ai được thoải mái, phải có đau, có khổ mới là bản chất của tình yêu một chiều nhưng tột cùng của sự đau khổ khi yêu đơn phương là mỗi ngày phải nhìn thấy người mình yêu tay trong tay người con gái khác mà đó lại là bạn thân nhất của mình. Thương tâm nhưng không thể nói cũng không để lộ ra ngoài được, cô cứ như vậy mà để vết thương của tâm hồn mình dần dần lớn và mỗi ngày đều rỉ máu trôi qua hai năm.
Vết thương đó bị rách toạt ra vào cái này Y Lan đưa thiệp cưới cho cô, cô dâu không phải cô nhưng chú rễ lại là anh. Cô còn nhớ, hôm đó mưa tầm tả không rứt, có phải chăng ông trời đau xót thay cho cô. Nước mắt hòa lẫn nước mưa không nhận ra đâu và đâu, một cô gái có dáng vẻ cô quạnh cứ đứng như vậy trong công viên mà nhìn một hồ nước gần đó, không ai nhìn ra biểu tình trên mặt cô, thờ thẫn như một người bị rút cạn linh hồn, cô đơ như một tượng gỗ không cảm xúc. Cách đó khoảng vài bước, một chàng trai giang hai tay như đang ôm cô gái nọ nhưng thực chất anh ta chỉ đứng từ xa mà tưởng tượng khung cảnh đó, hai người cứ như vậy đứng cho đến hết trời mưa.