Bạn được Vô Tự mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
13816 551
Kiếm tiền
HạtTiêu đã kiếm được 138160 đ
c6TSdjg.jpg


Trở Về Những Năm 80: Tôi Muốn Làm Vợ Quân Nhân

Tác giả:
Vân Mộng Cư Sĩ

Thể loại: Trọng sinh, quân nhân

Editor: Hạt Tiêu.

Văn Án:

Ở kiếp trước, Lâm Tân Nguyệt chắc chắn đầu óc cô có vấn đề mới lấy thanh mai trúc mã của mình, ngược lại, người đàn ông yêu cô như báu vật, anh đi lính lại bị cô cự tuyệt đẩy ra xa, cô một lòng nghĩ muốn gả cho con trai nhà bí thư chi bộ thôn, kết quả cô bi thảm không còn đường lui, cuối cùng bị người nhà anh ta xem như là công cụ thăng chức, từng bước một ngã vào hố sâu, muôn đời vạn kiếp bất phục.

Trùng sinh lại một lần nữa, cô muốn thay đổi bánh xe vận mệnh của cuộc đời mình, đầu tiên chính là đem người đàn ông yêu cô giành lấy về, tiếp theo sẽ có rất nhiều người và nhiều chuyện sẽ vì cô mà phải thay đổi hoàn toàn.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 01: Mang theo vô vàn hối hận xuống Hoàng Tuyền (1)

Editor:
Tiểu Băng​

Nhiều khi chúng ta dùng hết toàn tâm để yêu một người, lúc quay đầu mới phát hiện chúng ta vẫn thiếu người đó một câu "Em yêu anh".

- -Vân Mộng Cư Sĩ--

* * *..

Màn đêm buông xuống, mưa rơi bên ngoài một chiếc váy ngủ đang liều mạng chạy.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 01: Mang theo vô vàn hối hận xuống Hoàng Tuyền. (2)

Editor:
Tiểu Băng​

Từ nhỏ Hàn Minh Viễn đã thích Tân Nguyệt, chỉ là Tân Nguyệt không thích anh, khi Tân Nguyệt phát hiện bản thân mình vô cùng thích Hàn Minh Viễn, nhưng lúc này cô đã là vợ Trương Cường.

Tân Nguyệt đã từng rất ghét bỏ Hàn Minh Viễn khúc gỗ kia, không biết nói chuyện, cũng ghét bỏ nhà anh nghèo, chị hai Hàn Minh Viễn cũng gả cho một người đàn ông rất nghèo, trong nhà chỉ có một người mẹ bị cha anh bỏ rơi, người còn bị bệnh, đa số người trong thôn đều xây nhà ở mới, chỉ có nhà Hàn Minh Viễn ở là có tuổi đời cỡ năm sáu mươi năm, nhà cửa đã dột nát phải che chắn lại, mùa hè mưa dột mùa đông lạnh. Tân Nguyệt còn cảm thấy anh tham gia bộ đội tại quân ngũ, nếu như cô với anh có hôn ước sẽ phải trải qua thời gian Ngưu Lang Chức Nữ, đó việc thật sự mệt mỏi, so với quả phụ không có gì khác biệt. Cô nhìn thấy thôn bên cạnh có một người là vợ lính, chồng cô ta đang tham gia quân ngũ ở Quảng Đông, một năm hoặc là hai năm mới trở về một lần, mỗi lần về chỉ khoảng gần một tháng liền đi. Quân tẩu ở nhà một mình còn phải nuôi con nhỏ kiêm luôn việc trông coi nhà, ra đồng làm việc, chăm sóc cha mẹ chồng, thực tế là việc rất mệt mỏi. Tân Nguyệt không hi vọng cuộc sống của mình mệt mỏi như vậy, trừ phi Hàn Minh Viễn có thể rời khỏi quân đội, nhưng Hàn Minh Viễn lại không chịu xuất ngũ về nhà, bởi vậy Tân Nguyệt liền đem tình cảm sâu đậm của Hàn Minh Viễn xem như cỏ rác, bị cô hung hăng giẫm ở dưới lòng bàn chân.

Khi còn trẻ Tân Nguyệt vẫn luôn hi vọng lên thành phố, mong muốn có sống cuộc sống như người thành phố.

Cô tin tưởng chỉ có con trai bí thư chi bộ thôn Lý Kiến Quân, là người cô có thể phó thác cả đời này, cưới làm chồng.

Nhớ hồi đó Lâm Nguyệt từ trong nhà bạn thân Tô Lạc Anh xem các tác phẩm của Trương Ái Linh 《 mười tám xuân 》 và 《 khuynh thành chi luyến 》còn các tác phẩm khác, đối với Thượng Hải nơi phồn hoa như gấm tràn ngập mơ ước, cô hi vọng một ngày nào đó bản thân có thể đến nơi xa hoa trụy lác nhất, Thượng Hải.

Lý Kiến Quân từng ở trong rừng cây của thôn lôi kéo tay Tân Nguyệt nói: "Dượng anh là bác sĩ ở bệnh viện huyện, dì và mẹ anh hiện tại đi làm trong nhà máy, anh hiện tại cũng đang suy nghĩ có nên đi làm ở trong nhà máy không, nhưng anh vẫn đang chờ thời cơ để lên thành phố buôn bán rồi tích lũy được vốn, chờ anh sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ rồi về rước em lên thành phố. Em chỉ cần giặt quần áo nấu cơm sinh con cho anh, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình nhỏ, mua cho em nhiều quần áo xinh đẹp, em không phải muốn đi học sao, anh sẽ tạo điều kiện cho em đến trường. Em không phải muốn tới Thượng Hải sao, chờ anh làm ăn lớn, anh sẽ đưa em đi Thượng Hải."

Tân Nguyệt tin tưởng Lý Kiến Quân chính là chồng của mình, anh ta đã từng ngâm thơ của Từ Chí Ma cho cô nghe, đã từng cho cô nếm qua rất nhiều điểm tâm mà nhà bình thường rất ít có thể ăn. Cô tin tưởng Lý Kiến Quân có thể cho cô cuộc sống tốt hơn, cô tin tưởng Lý Kiến Quân có thể giúp cô thực hiện được ước mơ, cô nhất định phải nắm chắc người đàn ông này. Một đêm nọ, trong khu rừng, cô vui vẻ đem thứ quý giá nhất của mình trao cho Lý Kiến Quân.

Ai biết được sau khi Lý Kiến Quân lên thành phố không có tin tức, ở thành phố anh ta vừa ý một cô gái khác, sớm đem Tân Nguyệt quên không còn một mảnh.

Mỗi lần nghĩ tới khi còn trẻ mình ngu xuẩn cỡ nào, Tân Nguyệt hận không thể quên sạch đi, nếu như lúc trước cô không ngây thơ như vậy, không ham hư vinh như vậy, cô sẽ không có khả năng làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn đến như vậy.

Nửa năm sau Tân Nguyệt bị cha mẹ buộc gả cho Trương Cường, bởi vì cô là vật hi sinh, anh ba Lâm Đức Hoa của Tân Nguyệt bị tàn phế, rốt cục cũng lấy được vợ.

Đêm tân hôn, Trương Cường phát hiện Tân Nguyệt không phải là lần đầu tiên, từ đó anh ta bắt đầu thường xuyên đánh cô.

Tân Nguyệt nghi ngờ đứa bé đầu tiên chính là bị Trương Cường một cước đá dẫn đến sẩy thai, đó là một bé trai đã thành hình.

Khi Lý Kiến Quân ở thành phố kiếm được rất nhiều tiền, trở lại trong thôn biết được Tân Nguyệt gả cho tên nghèo không có tiền đồ lại từng phạm tội đang bị cải tạo Trương Cường tức giận không thôi, biết được Tân Nguyệt bị Trương Cường không ngừng đánh đập, sau đó anh ta lặng lẽ mang theo Tân Nguyệt đi lên thành phố.

Chỉ là không nghĩ tới, mới có mấy ngày Tân Nguyệt bị ba mẹ cùng ba mẹ chồng còn có Trương Cường đi đến bắt trở về.

Lần này Tân Nguyệt trốn đi bị Trương Cường tàn nhẫn đánh xém chút nữa mất mạng, nửa tháng không thể xuống giường.

Mấy năm sau Hàn Minh Viễn áo gấm trở về, anh đã là một doanh trưởng, hơn nữa ở trong bộ đội còn có một ngôi nhà nhỏ.

Anh vốn cho rằng có thể mang theo một thân vinh quang cầu hôn với Tân Nguyệt, đáng tiếc Tân Nguyệt sớm đã là vợ người khác.

Tân Nguyệt biết được Hàn Minh Viễn tương lai sáng lạn, hơn nữa tình cảm đối với cô từ đầu đến cuối không hề thay đổi, lúc này cô vì lúc trước lựa chọn sai lầm hối hận không kịp.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 01: Mang theo vô vàn hối hận xuống Hoàng Tuyền. (3)

Editor:
Tiểu Băng​

Nếu như năm đó anh đã viết lá thư đáp lại cô, sao anh vẫn ở lại trong quân doanh nhiều năm không chịu trở về, nếu như anh trở về, có lẽ hai người thật sự có thể cùng một chỗ, như vậy cô làm sao có thể bị Lý Kiến Quân lừa gạt, sao có thể thành vật hi sinh cho cha mẹ đem ra đổi vợ cho anh hai, từ đó rơi vào địa ngục ngày ngày bị Trương Cường đánh đập, có cuộc hôn nhân đau thương này.

Hàn Minh Viễn biết được thời gian qua Tân Nguyệt không hạnh phúc, trở lại bộ đội anh liền viết thư cho Tân Nguyệt khuyên cô ly hôn với Trương Cường, cho dù em không yêu anh, anh cũng hi vọng em dũng cảm thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm này, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng Tân Nguyệt vẫn không có dũng khí ly hôn.

Cô biết sau khi cô ly hôn sẽ bị bạn bè người thân xa lánh.

Bởi vì cô ly hôn với Trương Cường, chị dâu của cô Trương Thúy Lan cũng sẽ ly hôn với anh hai, hơn nữa sẽ đem đứa con của cô ta cùng với anh cô giết chết.

Bởi vì sợ, Tân Nguyệt một lần nữa cự tuyệt Hàn Minh Viễn, đẩy anh ra xa.

Mười năm sau Tân Nguyệt ở thành phố vô tình gặp lại Hàn Minh Viễn một lần nữa, lúc đó Hàn Minh Viễn đã là Phó đoàn trưởng, bên cạnh anh còn có một người vợ xinh đẹp, đó là cháu gái của thủ trưởng quân đội Trần Anna. Trần tiểu thư này theo đuổi Hàn Minh Viễn hơn mười năm, chẳng qua lúc đó Hàn Minh Viễn vẫn luôn một lòng dành cho Tân Nguyệt, khi anh biết mình cùng Tân Nguyệt không có khả năng, lúc này mới tiếp nhận Trần Anna.

Cuộc hôn nhân của Hàn Minh Viễn cùng Trần Anna gắn bó không được bao lâu, vài năm không biết nguyên nhân gì hai người liền chia tay trong hòa bình.

Sau này Tân Nguyệt mới biết được lần đầu tiên Hàn Minh Viễn được về thăm gia đình nhưng lại không trở về, bởi vì anh nhận được một bức thư, bức thư này là có người bắt chước chữ viết của Tân Nguyệt, làm cho Hàn Minh Viễn đối với Tân Nguyệt hiểu lầm rất sâu.

Nếu như Hàn Minh Viễn không phải bởi vì hiểu lầm, đã về nhà sớm một chút, dũng cảm thổ lộ với Tân Nguyệt, có lẽ bọn họ sẽ không đi đến bước này.

Chỉ là Tân Nguyệt từ đầu đến cuối cũng không hiểu được, vì sao cuộc hôn nhân của Trần Anna và Hàn Minh Viễn gắn bó mấy năm rồi kết thúc, Trần Anna có thế chờ Hàn Minh Viễn hơn mười năm, hơn nữa bọn họ là quân hôn, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được?

Không phải tất cả quân hôn đều là một đời một kiếp sao.

Bao nhiêu lần Tân Nguyệt nghĩ tới cái chết, cô cũng không còn cách nào tiếp nhận Trương Cường mỗi lần đánh so với lần trước còn ác liệt hơn.

Nhưng mỗi lần muốn chết chỉ cần nghĩ đến ba mẹ lớn tuổi với anh hai cô liền do dự.

Tân Nguyệt vĩnh viễn quên không được đêm mưa ngày đó.

Cô bởi vì mang thai phát sốt, không làm cơm tối cho Trương Cường, sau khi Trương Cường đi làm về đến nhà phát hiện Tân Nguyệt không có nấu cơm, liền đem cô đè lên giường, dùng một sợi xích sắt trói tay chân lại, sau đó dùng cây sắt dùng sức hướng Tân Nguyệt đang nằm ở trên giường đánh tới.

Cho đến khi Trương Cường dùng hết tất cả sức lực mới dừng tay lại nhìn Tân Nguyệt, lúc kia Tân Nguyệt đã sớm ngất xỉu không biết gì.

Thời điểm cô được đưa đến bệnh viện gần như còn lại nữa cái mạng, mà trong bụng cô đứa bé chưa được hai tháng tuổi được lấy ra không còn chút hô hấp.

Nằm ở giường bệnh trong phòng phẫu thuật Tân Nguyệt trơ mắt nhìn xem bác sĩ lấy từ trong bụng cô ra một khối đã thành hình đầy đủ tay chân, đó là một bé gái.

Lần này Tân Nguyệt bị Trương Cường đánh là bởi vì cô cải nhau với mẹ chồng.

Vì thay mẹ mình xả giận, Trương Cường liền đem Tân Nguyệt đè xuống đất đánh một trận, đánh gãy một đốt xương sườn.

Tân Nguyệt mang theo vết thương đầy người bỏ trốn chạy ra khỏi nhà.

Khoảng khắc cuối cùng của cuộc sống, Tân Nguyệt nghĩ nếu như có thể làm lại từ đầu cô tuyệt đối sẽ không làm một người nhu nhược, nhất định phải trở nên mạnh mẽ độc lập, cũng không muốn tiếp tục bị cha mẹ tùy ý quyết định như một con rối nghe theo. Anh hai không cưới được vợ là đáng đời, oán hận anh không có bản lãnh, họ dựa vào đâu hi sinh hạnh phúc cả đời của Lâm Tân Nguyệt cô để làm họ hài lòng. Nếu như có thể làm lại từ đầu, cô nhất định sẽ không bởi vì tham hư vinh nhất thời mà cự tuyệt Hàn Minh Viễn chờ cô đến cuối đời.

Tạm biệt, thế giới vô tình này.

Tạm biệt; người yêu cô đã bỏ qua.

Hàn Minh Viễn, nếu như còn có thể quay lại, em nhất định sẽ hồi âm lại bức thư lần đầu tiên anh viết cho em, khi đó ở trong thư anh nói thích em, em liền sẽ đáp ứng với anh, chờ anh, cùng nhua sống tới già.

Đêm càng ngày càng sâu, mưa không có dấu hiệu ngừng lại.

Thỉnh thoảng có sấm chớp, đêm khuya càng muốn làm cho người ta sợ hãi.

Nhà xác bệnh viện lại nhiều thêm một thi thể.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 02: Quay về năm mười chín tuổi. (1)

Gà trống gáy một tiếng dài, phá vỡ yên tĩnh sau giờ ngọ.

Ít, sau này chị phải học tập giống như chị cả, thường xuyên về thăm nhà một chút mới được. "

Tân Trúc cười nói;" Được rồi, sau này chị sẽ thường về thăm mọi người. Nguyệt nguyệt; mỗi lần em bị sốt đều không thích ăn gì, bây giờ hạ sốt đoán chừng cũng đã đói bụng, chị đi nấu cho em một bát mì."

Tân Nguyệt nghe thấy có thể ăn mì, bụng của cô lập tức kêu như trống.

Nhà của bọn họ rất nghèo, bình thường ngay cả bánh bao chay ăn cũng rất ít, chớ nói chi là mì sợi.

Cô biết mì sợi ở trong nhà nhất định là do chị hai mang về.

Nhà chồng của chị hai ở trên thị trấn, chồng của chị hai làm ở căn tin của một trường trung học, thời gian qua coi như không tệ.

Mỗi lần chị hai về nhà mẹ đẻ đều sẽ mang không ít đồ về, ví dụ như mì sợi, bánh đào, hô lô về, bình thường Tân Nguyệt rất ít được ăn những thứ này.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 02: Quay về năm mười chín tuổi. (2)

Không sai biệt lắm mười mấy phút về sau Lâm Tân Trúc liền đem một bát mì sợi nóng hổi bưng đến Tân Nguyệt trước mặt, không chỉ có mì sợi, còn có một quả trứng gà.

Lúc bấy giờ vật chất vẫn còn thiếu thốn, ăn một bữa mì sợi thêm trứng gà thật sự là không dễ dàng.

Mặc dù Tân Nguyệt là con út ở trong nhà, nhưng bởi vì cô là con gái, nên không được chào đón, trong nhà có đồ ăn gì tốt đều cho anh ba Lâm Đức Hoa lớn hơn cô hai tuổi ăn.

Mỗi tuần anh ba đều có thể ăn một hai quả trứng gà, mà Tân Nguyệt chỉ có thể trông mong nhìn.

Cô làm giáo viên tiểu học tiền lương mỗi tháng đều phải giao cho mẹ, bản thân hoàn toàn không có cơ hội có thể sử dụng tìn mình kiếm được, để cải thiện cuộc sống của mình.

"Chị hai, đã rất lâu rồi em không được ăn ngon như vậy." Tân Nguyệt ăn mì sợi từng ngụm từng ngụm, quả trứng gà kia cô chỉ cắn từng chút, không nở lòng
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 02: Quay về năm mười chín tuổi. (3)

"Chị hai, em nghe bạn học trong thôn nói, mỗi gia đình khi cưới vợ cho con trai sẽ coi con gái như hoa như ngọc như là công cụ, nghe nói bọn họ đem cô gái đó gả cho một lão già nát rượu, chị nói xem một ngày nào đó nếu như anh ba cưới vợ không được, ba mẹ có thể cũng bắt em gả đi để đổi vợ cho anh ba hay không." Tân Nguyệt nhìn Tân Trúc từ
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 3: Sợ gặp tra nam nhưng vẫn gặp phải. (1)

Editor:
Tina

Beta-er: Quy Nguyệt​

Tân Nguyệt đã sớm quen với việc bị mẹ mắng, từ nhỏ đến lớn bị mắng đã là chuyện bình thường như cơm bữa.

Vốn dĩ lúc mang thai Tân Nguyệt bà đã không có ý định giữ lại, trong nhà đã có ba người con, mà lúc sinh đứa con trai lớn Lâm Đức Hoa, trong nhà đã có trụ cột, thì
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 3: Sợ gặp tra nam nhưng vẫn gặp phải. (2)

Editor:
Tina

Beta-er: Quy Nguyệt​

Trong lúc Tân Nguyệt nghĩ đến việc của Hàn Minh Viễn thì bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh đinh linh đinh linh, đó là âm thanh của chiếc chuông trên xe đạp phát ra.

Đầu những năm 80 thôn Tuyền Thủy và xung quanh thôn của Tân Nguyệt người có một chiếc xe đạp nhất định là không tầm thường, nhà ai có một chiếc xe đạp sẽ kiêu ngạo như những nhà có xe ô tô.

Tân Nguyệt nhìn theo chỗ âm thanh phát ra, thấy một người thanh niên mặc một chiếc áo mát mẻ
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 3: Sợ gặp tra nam nhưng vẫn gặp phải. (3)

Editor:
Tina

Beta-er: Quy Nguyệt​

Lúc Tân Nguyệt đứng dậy muốn rời khỏi thì Lý Kiến Quân cũng cuống quít đứng dậy, thừa dịp Tân Nguyệt không chú ý anh ta thình lình bắt lấy tay của cô.

Tân Nguyệt chán ghét dùng sức hất ra,"Lý Kiến Quân anh đừng làm loạn nữa, cứ như vậy tôi sẽ đi tìm cha anh,
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 4: Nói lý. (1)

Editor:
ThuThảo

Beta-er: Quy Nguyệt​

Mối quan hệ của nhà Tân Nguyệt và nhà chú Hai vốn đã rạn nứt.

Kể từ sự việc của Tân Nguyệt mà hai nhà không còn thân nhau.

Thím Hai của Tân Nguyệt bởi vì có vóc dáng cao, lại còn hiểu biết chữ nghĩa mà luôn được người bên nhà chồng xem trọng, sau khi thím
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 4: Nói lý. (2)

Editor:
ThuThảo

Beta-er: Quy Nguyệt​

Nó là khởi đầu của cải cách và mở rộng, đại học đêm còn được chia làm hai hình thức, một là đi học mỗi ngày vào buổi tối, hai là học vào thứ bảy và chủ nhật.

Tân Nguyệt nghĩ nếu như mình học đại học đêm thì phải ở lại tỉnh và đi đi về về qua dòng suối của thôn, ngoài tiền học phí ra thì còn
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 4: Nói lý. (3)

Editor:
ThuThảo

Beta-er: Quy Nguyệt​

Tân Nguyệt nhớ rõ Vương Thái Liên ở kiếp trước đã gả cho một người đàn ông ở thôn bên cạnh, đối phương cũng tới đây ở rể nhà họ Vương, nhưng không biết vì lý do gì mà đến thập niên 90 hai người lại ly hôn,
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 5: Không ưa dì cả. (2)

Editor:
Tiểu Băng

Beta-er: Quy Nguyệt​

Những thứ nên mua đều đã mua, Tân Nguyệt cảm thấy đi dạo cũng không có gì hay ho để xem, sau đó liền đi đến nơi bán vải tìm Vương Thái Liên để cùng về.

Sau khi tìm được Vương Thái Liên, Tân Nguyệt và cô ấy liền cùng nhau rời khỏi phiên chợ náo nhiệt, vốn dĩ Tân Nguyệt định đi
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 6.2: Giúp đỡ họ cũng chỉ vì bản thân mình.

Editor: Tiểu Băng

Beta-er: Quy Nguyệt​

Tân Nguyệt biết anh cô sẽ không biết yêu đương thì nên làm gì, cô liền tận lực khai sáng dẫn đường cho anh trai, chỉ cần tác hợp anh ba với Vương Thái Liên thành công, như vậy cô sống lại lần nữa xem như làm được một việc có

Nói xong ông ta liền cởi áo Lưu Quế Vinh ra, lại lần nữa đem bà ta đè ở dưới thân trừng phạt hồi mới dừng lại.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
Chương 7: THƯ TÌNH.

Editor: Hạt Tiêu


sự chỉ dạy nhiều lần của Tân Nguyệt, Lâm Đức Hoa đã viết một bức thư tình cho Vương Thải Liên nhưng anh không dám gửi lại nhờ Tân Nguyệt chuyển giúp. Tân Nguyệt đương nhiên nhân nhiệm vụ này.

Cô không biết anh trai của mình viết gì cho Vương Thải Liên, nhưng với sự hiểu biết của mình về anh trai cô có lẽ còn không viết được những chữ đặc biệt nên cũng không hứng thú mà muốn xem.

Ăn sáng xong, Tân Nguyệt lặng lẽ đến nhà Vương Thải Liên. Nhà họ Vương cách nhà Tân Nguyệt khoảng mười mấy phút. Vương gia là một điền chủ, nên sau thời gian giải phóng, tất cả tài sản đều được chia cho dân làng, ông nội Vương Thải Liên là địa chủ giàu có nên sau đó phải chịu nhiều thiệt thòi trong những năm này.

Ông nội của Vương Thải Liên có tổng cộng ba người con trai và hai đứa con gái. Chính vì gia cảnh sa sút nghèo khó nên ba người con trai đều không lấy vợ được, không còn cách nào khác hai đứa con gái phải đổi nàng dâu cho đại ca, lúc này mới ó năm chị em Vương Thải Liên. Nhị thúc và tam thúc của Vương Thải Liên cũng vì tướng mạo không suất sắc lại thêm là thành phần xấu nên không tìm được nàng dâu. Trong nhà không còn tỷ muội nào xuất giá nên không đổi được nàng dâu cho bọn họ, nên cho tới bây giờ vẫn chậm trễ không thành thân.

Sân nhà Vương Thải Liên rất rộng lớn, nhưng bên trong phòng óc đều tương đối cũ, vẫn là xây trước khi bị xét nhà.

Trước cửa nhà có buộc một con chó lông vàng, nhìn thấy Tân Nguyệt từ xa đi tới thì sủa lọa xạ lên, Tân Nguyệt rất sợ chó nên cô đã chuẩn bị sẵn một cây gỗ to bằng cây dấm.

Nghe được tiếng chó vàng sủa gâu gâu thì nương Vương Thải Liên từ trong nhà đi ra, thấy Tân Nguyệt nàng liền nở nụ cười nhẹ nhàng nói "Ai nha, đây không phải lài Tân Nguyệt sao, lâu như vậy mới đến nhà chơi, mau vào đi".

Nương của Vương Thải Liên là một ngươi to con, loại chính là người có sức lực lớn. Năm đó nàng chịu đáp ứng gả cho cha Vương Thải Liên là cũng vì ca ca nàng gần bốn mươi mà chưa lấy được vợ. Nàng và cha Vương Thải Liên tuổi cũng sấp xỉ nhau, hai người ở cùng nhau cũng không ủy khuất lắm, nhưng cô cô Vương Thải Liên cùng với đại cữu Vương Thải Liên thì rất ủy khuất, nàng một người hai mươi tuổi đang xinh tươi mơn mởn phải gả cho một lão già gần bốn mươi lại có chút cà lăm, cũng không còn cách nào a, vì để ca ca có thể lấy được nàng dâu Vương gia nhị cô nương chỉ đành phải uất ức gả đi.

Vương Thải Liên đối với người nào cũng hận không thể nhiệt tình hơn nữa, điểm này Tân Nguyệt cũng biết, nàng vội vàng cười đáp lại "Thím, ta tới là tìm Thải Liên nha, ta muốn mượn nàng cái khung thêu hoa, nàng có nhà không". Nương Vương Thải Liên vội nói ở trong nhà.

Tân Nguyệt liền đi theo lão thái thái tiến vào nhà, mà Vương Thải Liên nghe được đông tĩnh từ trong nhà đi ra.

Nhìn thì là Tân Nguyệt đến Vương Thải Liên có chút mơ hồ kích động, nàng cảm thấy hôm nay Tan Nguyệt đến là bởi vì chuyện của mình cùng Lâm Đức Hoa, theo nàng biết bình thường thì Tân Nguyệt rất ít ra khỏi nhà.

Vương Thải Liên mang Tân Nguyệt vào phòng ngủ của mình, vốn là muốn đóng cửa phòng lại nhưng Tan Nguyệt, nói: "Đừng đóng cửa hôm nay trời nóng, lại nới chung ta nói chuyện mà đóng cửa phòng ngược lại làm thím hiểu lầm".

Vương Thải Liên cười ha ha nói: "Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo".

Từ trong túi Tân Nguyệt lấy ra một tờ giấy đươc xếp gọn lại nhét vào tay của Vương Thải Liên: "Anh của ta để ta đưa cho ngươi".

Vương Thải Liên hơi ngỡ ngàn một chút, sau đó hiểu được mặt liền đỏ như quả táo chín mọng. Tân Nguyệt quay lưng đi, chờ Vương Thải Liên đem lá thư đọc hết.

Vương Thải Liên mang theo tâm tình kích động đem thư được xếp thành khối vuông mở ra đọc lại lần nữa.

Chữ viết của Lâm Đức Hoa phi thường nguệch ngoạc, làm Vương Thải Liên phí thời gian lâu mới đem nội dung xem hết. Chờ xem hết phong thư tình mà Lâm Đưc Hoa viết nãng đã sơm ngượng ngùng đầy mặt, hai mắt mê ly, cúi đầu gấp gọn tờ giấy trong tay lại, nắm vững trong lòng bàn tay.

Tân Nguyệt thấy Vương Thải Liên hồi lâu không liên tiếng nàng liền quay đầu lại xem, thì thấy sắc mặt Vương Thải Liên nàng liền đoán được ca ca đưa thư tình đã triệt để động lòng nàng.

"Thải Liên ngươi không viết lại cho ca ca ta một lá thư sao" Tân Nguyệt là muốn Vương Thải Liên viết một phong thư hồi âm cho ca ca nàng để mình mang mấy câu về của tốt cho Lâm Đức Hoa.

Cúi đầu suy nghĩ một chút Vương Thải Liên mới xấu hổ mở miệng nói: "Ngươi trở về nói với Đức Hoa ca ca, ta nguyện ý cùng hắn sống đến hết đời, ta tin là hắn sẽ đối tốt cả đời với ta, chờ thêm 2 ngày nữa ta đi lên trấn bán nấm, hắn___".

Còn những lời cuối Vương Thải Liên thực sự là không mở miệng được, ở niên đại này so ra tương đối bảo thủ.

Tân Nguyệt hiểu được liền cười nhẹ nhàng vỗ vỗ Vương Thái Liên, ôn tồn nói: "Yên tâm đi, ta sẽ nói cho anh ta đi chợ mà".

Về đến nhà Tân Nguyệt đi tìm Lâm Đức Hoa, sau đó liền đem thư của Vương Thải Liên cùng những lời nói từng câu từng chữ thuật lại cho ca ca nghe.

Có được đáp ứng của Vương Thải Liên đã khiến cho Lâm Đức Hoa đặc biệt vui vẻ, gương mặt thật thà đã tràn đầy niềm hạnh phúc.

"Ca ca ngày trước, ta nằm mơ thấy người bị thương, sau đó liền thành người bị thọt, người cưới nàng dâu không được, cha mẹ liền lấy ta đổi nàng dâu cho người, đem ta gả cho một cái tên bại hoại, mỗi lần hắn uống rượu say liền đánh ta. Ca ca ta thật sự sợ hãi, sợ đó là thật". Nói xong nước mắt của Tân Nguyệt rơi như mưa.

Đối mặt với nước mắt của Tân Nguyệt tay chân của Lâm Đức Hoa luống cuốn: "Nguyệt Nguyệt, đây chẳng là một giấc mơ thôi ngươi làm sao mà coi là sự thật, nàng dâu là sống cả một đời, ta cũng không có khả năng ép buộc ngươi đi đổi nàng dâu. Ta ghét nhất là những người không có bản lĩnh cưới không được nàng dâu liền lấy muội muội hay tỷ tỷ để đi trao đổi thành thân.

Lâm Đức Hoa kiếp trước bị tai nạn què một chân về sau tinh thần hắn sa sút trầm trọng cả người suốt ngày u sầu uất ức, chính hắn là người không chú ý đến sự tình của Tân Nguyệt mà đi quản. Mà khi hắn biết được sự tình về hôn nhân của mình và Trương Thúy Lan nhận ra là hy sinh muội muội của mình thì mới có thể lấy được nàng dâu. Muội muội thig phải gả cho cái tên Trương Cường đang bị phạm tội đi cải tạo kia, hắn muốn từ hôn thế nhựng trong nhà không phải hắn làm chủ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội nhảy vào hố lửa, cuộc hôn nhân của chính hắn và Trường Thúy Lan cũng trăm ngàn lỗ thủng, từ đầu đến cuối nàng ta không hề xem trọng hắn.

Lâm Đức Hoa uẩn khúc đầy bụng, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, mới hơn nửa đời người mà thân thể không tốt. Những chuyện đó mỗi lần Tân Nguyệt nhớ lại đều run rẩy sợ hãi. Nàng lau khô nước mắt trở về phòng ngủ của mình.

Lấy ra khung thêu hoa mới mượn được từ chỗ của Vương Thải Liên về nhưng Tân Nguyệt căn bản là không có tâm tình thêu.

Tân Nguyệt đang lâm vào suy nghĩ rồi tự hỏi mình thúc đẩy hôn sự của ca ca và Vương Thải Liên như vậy còn hôn nhân của chính mình thì sao?

Lần nữa Tân Nguyệt từ trong ngăn kéo tủ lấy ra tin tức mà Hàn Minh Viễn viết, trong thư có một số điện thoại kia là số tại bộ đội của Hàn Minh Viễn.

Tân Nguyệt liền đem số điện thoại kia viết ra một tờ giấy khác vì viết thư gửi đi quá chậm hẳn là mình nên gọi điện thoại cho Hàn Minh Viễn muốn nói cho hắn biết là mình cùng muốn cùng hắn hảo hảo ở chung thật tốt. Nhưng trong thôn điện còn chưa có nói chi tới điện thoại.

Suy nghĩ xong Tân Nguyệt liền quyết định đi đến nhà Tô Lạc Anh. Tô Lạc Anh là bạn khuê mật kiếp trước của nàng, các nàng cùng nhau đồng hành không rời không bỏ nhau.

Cha mẹ Tô Lạc Anh là cán bộ, gia cảnh rất giàu có mười năm trước đã lắp điện thoại trong nhà. Quần áo đẹp và sách vở cũ của Tân Nguyệt đều là của Tô Lạc Anh.

Sau giờ cơm trưa xong Tân Nguyệt cùng cha mẹ nói đi nhà Tô Lạc Anh chơi 2 ngày. Ba mẹ Lâm biết gia cảnh Tô Lạc Anh nên tự nhiên bọn hắn sẽ không phản đối Tân Nguyệt qua lại với vị tiểu thư trong thành.

Lâm gia bọn họ đời đời kiếp kiếp chỉ là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, căn bản là không có một vị bằng hữu hay thân thích nào giàu có. Bởi vì vậy nên ba mẹ Lâm chỉ hy vọng Tân Nguyệt cùng vị đại tiểu thư trong thành thân càng thêm thân.

Tân Nguyệt cưỡi xe đạp vào thành, đi đến nữa đường nàng gặp phải Mỹ Ái.

" Biểu tỷ người đi đâu a? "Giọng nói từ đằng xa vang lên của Mỹ Ái cùng Tân Nguyệt chào hỏi. Nàng rất đố kỵ Tân Nguyệt, ghen tỵ Tân Nguyệt dung mạo xinh đẹp còn có công việc giỏi giang, nhưng đồng thời nàng cũng rất muốn thân cận Tân Nguyệt, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà đối phương luôn luôn lạnh nhạt với mình.

Tân Nguyệt lạnh nhạt đáp lại" ta đi huyện thành ". Nghe Tân Nguyệt nói xong nàng liền liếm láp mặt dày dây dưa:" Biểu tỷ, người có thể hay không mang ta đi huyện thành với, ta khí lực lớn hơn người có thể xách đồ phụ người ".

Liếc nhìn thấy nàng càng ngày càng đến gần mình, Tân Nguyệt câu khóe môi nói" Ta muốn đi nhà bạn ở mấy ngày không phải đi mua đồ ". Dứt lời Tân Nguyệt liền ấn chuông xe một cái, sau đó cỡi xe rời đi.

Tân Nguyệt đem một đầu tóc dài đến eo buộc thành 1 đuôi ngựa, gió thổi nhẹ nhàng đem tóc như tơ lụa bay lên, cả người lộ ra khí chất nhẹ nhàng thanh lãnh.

Nhìn từng bước chân phiêu dật nhẹ như gió của Tân Nguyệt cùng bước đi mạnh mẽ của mình Mỹ Ái tức giận giậm chân 1 cái nhìn theo hướng Tân Nguyệt đi phun nước bọt theo nói:" Ta nhổ vào, ngươi thì có cái gì chứ, nhận biết bạn ở huyện thành thì ngon lắm sao, có bản lĩnh thì tự ngươi vào thành ở đi ".

Chỗ Tân Nguyệt ở cách huyện thành khoảng mấy chục dặm đi đường mà cưỡi xe đạp không sai biệt lắm khoảng ba bốn tiếng mới tới.

Ăn cơm trưa xong xuất phát đến nhà Tô Lạc Anh là từ lúc mặt trời ở phía tây lặn Tân Nguyệt mới đến nơi, giờ đây nàng mệt sắp tắt thở luôn.

Phụ thân Tô Lạc Anh là viên chức chính phủ mẹ là lão sư nhất trung học cao trung. Nhà Tô Lạc Anh ở là được chính phủ cấp nơi tốt nhất trong huyện thành.

Đã không phải lần đầu Tân Nguyệt tới Tô gia, chạy xe nhanh, đường đi cũng quen rất nhanh Tô Nguyệt đã tới trước cửa Tô gia, đưa tay ấn chuông cửa, cửa rất nhanh có người ra mở. Mở cửa cho Tân Nguyệt là Tô Lạc Anh.

Nhìn thấy khuê mặt của mình đột nhiên xuất hiện làm cho Tô Lạc Anh vui vẻ, nàng liên tục nắm tay Tân Nguyệt không buông hướng vào trong phòng" Tân Nguyệt ngươi là người không có lương tâm hiện tại mới đến tìm ta, còn cần ngươi đến nếu thật sự ngươi không đến ta liền tuyệt giao với ngươi". Tô Lạc Anh cùng Tân Nguyệt là bạn học cùng lớp, năm ngoái trong kì thi đại học thành tích của nàng cũng không tệ lắm, hiện tại cô ấy đang theo học ở trường Cao Đẳng Sư Phạm, Tân Nguyệt và cô ấy chỉ có thể gặp nhau trong những dịp nghỉ. Từ trước khi ăn Tết Tân Nguyệt và nàng đã gặp nhau một lần cho tới bây giờ, đoạn thời gian này đều là thư từ qua lại giữa các nàng.

Nhưng đối với Tô Lạc Anh thì không gặp Tân Nguyệt chỉ mới vài tháng còn đối với Tân Nguyệt thì đã xa cách nhau cả một đời không gặp được Tô Lạc Anh.
 
Last edited by a moderator:
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 8.1: TÔ LẠC ANH

Editor: Hạt tiêu


Tô Lạc Anh có ba người ca ca, trong nhà nàng là nữ hài duy nhất, nên được phụ mẫu thân và các ca ca hết mực yêu chiều, được nâng niu trên tay như minh châu.

Đại ca của Tô Lạc Anh là Tô Thiên Hòa là doanh trưởng ở trong bộ đội, lại kết hôn với con gái của một thủ trưởng trong quân đội, còn Tô Thiên Khải nhị ca nàng đang dạy học ở trường đại học đế đô. Tam ca là Tô Thiên Thánh vừa mới tốt nghiệp đại học và đang làm ở một đơn vị, tiền đồ vô hạng.

Tân Nguyệt còn nhớ kiếp trước tam ca nàng từ bước một là bò lên được đến vị trí phó thị trưởng.

Tô Lạc Anh kiếp trước tốt nghiệp đại học xong cũng không lập tức đị tìm công việc mà nàng lại tiếp tục đị học, nàng học tới tiến sĩ và là một vị giáo sư, đến năm ba mươi tuổi nàng mới kết hôn, nhưng sau khi cưới được vài năm nàng đều không có con, nam nhân bên cạnh liền đi tìm tình nhân còn làm cho lớn bụng.

Tiểu tam còn nâng bụng lớn đến tận cửa để ép Tô Lạc Anh ly hôn.

Tô Lạc Anh cực kỳ vui vẻ mà cũng chồng cặn bã ly hôn, nhưng tạo hóa trêu người, sau hai tháng ly hôn nàng mới biết được mình có thai đã ba tháng.

Nàng không để ý sự phản đối của người nhà mà vui mừng muốn đem hài tử sinh dưỡng, tại thập niên 90 trước đó có rất những bà mẹ đơn thân, nên cuộc sống của Tô Lạc Anh rất áp lực.

Hi vọng kiếp này Tô Lạc Anh có thể có một kết quả tốt hơn.

Mà ở kiếp trước Tân Nguyệt vừa yếu đuối nhu nhược lại hồ đồ nên cùng Tô Lạc Anh dần dần ít qua lại, nhưng lúc Tân Nguyệt vào thành phố kiếm việc làm, Tô Lạc Anh cũng vươn tay giúp đỡ không ít.

Tân Nguyệt mong muốn kiếp này mình cùng Tô Lạc Anh sẽ không có sự xa cách nữa.

(Còn nữa nha mọi người)

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!
 
63 ❤︎ Bài viết: 40 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 8.2: TÔ LẠC ANH

Editor: Hạt tiêu

Mẹ Tô đang bận bịu làm ăn tối nghe được tiếng động vang lên ở cửa liền đi ra, nhìn thấy Tân Nguyệt đến nàng vui vẻ lên và hỏi: "Tân Nguyệt a, ngươi đã lâu không tới nhà chúng ta, hôm nay đến phải ở ít lâu nha, có ngươi Anh Anh nhà chúng ta mới không buồn đến hỏng".

Không đợi Tân Nguyệt lên tiếng nàng liền liên tục nói không ngừng "Tân Nguyệt ngươi đến nhất định phải ở lại ít ngày nha".

Tân Nguyệt đối mặt với sự nhiệt tình của hai mẹ con nàng cũng không nỡ từ chối "Vậy ta liền quấy rầy".

Sau khi Tân Nguyệt ngồi xuống Tô Lạc Anh liền đem hoa quả cho nàng, có quả đào mật, dưa hấu và còn có dưa ngọt.

Ở nhà Tân Nguyệt có thể ăn đến quả đào nhưng dưa hấu cùng dưa ngọt là loại quả hiếm khi thấy được.

Lần đầu tiên nàng ăn dưa hấu là ở kiếp trước đang bỏ trốn cùng Lý Kiến Quân hai năm sau đó tại trong thành.

Tô Lạc Anh thừa dịp Tân Nguyệt đang ăn nàng liền đem TV mở lên.

Nhà Tô gia có một cái TV dài mười bốn tấc, chẳng qua cái này là tốt nhất, thôn của Tân Nguyệt điện còn chưa thông đâu.

Cơm tối rất nhanh được làm xong, bên ngoài ba Tô cũng đã về.

Nhìn thấy Tân Nguyệt đến ba Tô liền lộ ra vẻ mặt cao hứng.

Lúc ăn cơm mẹ Tô còn tiếc hận nói "Nguyệt Nguyệt ngươi không thi đại học thật đáng tiếc a".

Mặc dù mẹ Tô không dạy qua Tân Nguyệt nhưng biết nàng thành tích đặc biệt suất sắc lại còn có thiên phú trong lĩnh vực sáng tác và lịch sử, năng lực nàng cao hơn Tô Lạc Anh, mà thành tích thì đại học còn cao hơn mười mấy điểm so với Lạc Anh.

Nhưng đáng tiếc a cha mẹ nàng đều là lão hồ đồ, nữ nhi có tiền đồ như vậy mà không cho nàng đào tạo chuyên sâu hơn.
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back