Truyện Ngắn Tổng Giám Đốc, Đền Cho Tôi Cả Một Đời Được Không! - Bạch Quân

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Quân, 27 Tháng bảy 2018.

  1. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Tên truyện: Tổng giám đốc, đền cho tôi cả một đời được không?

    Tác giả: Bạch Quân

    Thể loại: Boss, ngược, thanh xuân, SE..

    Tình trạng: Hoàn - 7 chương (2 phiên ngoại)

    Văn án:

    Anh là một người đàn ông tuyệt mĩ, lại tài giỏi, là hình mẫu người đàn ông hoàn hảo của phụ nữ trong công ty.

    Nhưng đối với cô anh là rượu độc! Nhìn vào thì đẹp, muốn có được nhưng động vào một chút thôi sẽ sống không bằng chết.

    Nhưng cô yêu anh, cô yêu một cách thầm lặng và đã gần như sống không bằng chết.

    Link thảo luận - góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Của Bạch Quân
     
    CuuVyHoLy, Hany, Muối2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2018
  2. Đăng ký Binance
  3. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 1: Người đàn ông là một thứ rượu độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tưởng Tiêm Tiêm là thư ký quản sự, đặc biệt làm cho Đại Boss.

    Anh là một người đàn ông tuyệt mĩ, lại tài giỏi, là hình mẫu người đàn ông hoàn hảo của phụ nữ trong công ty.

    Nhưng đối với cô anh là rượu độc! Nhìn vào thì đẹp, muốn có được nhưng động vào một chút thôi sẽ sống không bằng chết.

    Nhưng cô yêu anh, cô yêu một cách thầm lặng và đã gần như sống không bằng chết.

    Anh trăng hoa, phóng khoáng trong tay luôn đầy rẫy hoa đào nở rộ, cô bị anh kéo vào, trở thành một bông hoa tàn héo bị dẫm đạp dưới chân anh..

    Anh lôi kéo cô, dụ hoặc cô làm những chuyện cá nước thân mật ở bất kể chỗ nào anh muốn. Anh cho cô cảm giác nhục nhã, vừa hận vừa yêu.

    Cô yêu anh, không thể thoát ra được lưới tình đầy khuất nhục ấy..

    Hiện tại người anh yêu đã trở lại, anh không còn phong tình phóng đãng nữa, anh rũ bỏ đám hoa đào quanh mình, rũ bỏ cả cô.

    Nhưng một lần nữa anh lại kéo cô sâu xuống bùn đen, cả cuộc đời cô lại đen tối, u ám.

    Anh lôi cô lên ghế sau của xe, tay thô to nắm lấy cổ cô siết thật mạnh, ánh mắt hung ác như muốn đem cô dìm xuống mười tám tầng địa ngục.

    "Giám đốc.. đừng, xin.. xin dừng lại thôi, tiểu thư.. Lam sẽ thấy mất!" Tiêm Tiêm cắn chặt răng, cổ họng lại truyền đến cơn đau nhói, thanh quản bị đau đến run rẩy cả người.

    Hắn nhìn cô, bộ dạng cô yếu ớt sự sống như chỉ là một mành tơ mỏng, hắn chỉ cần nhắn chặt tay cô sẽ chết ngay tức khắc.

    "Sao rồi, nhìn tôi bằng cái ánh mắt đáng thương ấy? Phụ nữ các người nghĩ mình là ai? Tôi đã làm tổn thương cô, đã bắt nạt cô chứ gì?" Hắn cười nhạt buông tay, cả người tràn ngập sát khí bắt đầu cởi quần áo trên người cô, không có màn dạo đầu liền thô bạo đưa vật căng cứng của mình vào ra sức luận động.

    "Chẳng phải loại người như các cô đều thích việc này lắm sao? Đừng có làm cái bộ mặt ghê tởm đó với tôi!"

    Tiêm Tiêm đau đớn, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra ướt đẫm người, nước mắt mặn chát rơi xuống như thác lũ, cuối cùng nước mắt trộn lẫn mồ hôi không còn phân biệt được nữa.

    Thời gian đó cô không còn phân biệt được đã qua bao lâu, trên người toàn vết cắn nông sâu, có chỗ còn bật máu, cả phần eo bên dưới đau nhức không còn cảm giác, đầu cô đập vào cửa xe khiến đầu óc lảo đảo.

    Cô co rúm người lại, nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, cơ thể run lên bần bật vì đau.

    Tưởng Tiêm Tiêm cảm giác nơi trái tim đau đến chết đi sống lại, trái tim yếu ớt cứ thắt chặt lại rồi đập nhanh đến nỗi cô không thở nổi, không khí trong xe ngột ngạt đến mức khó chịu.

    Cô cắn răng với tay muốn lấy thuốc trong túi, đổ bừa vài viên ra tay rồi dốc vào miệng trái tim cô mới dần ổn định lại.

    "Vì sao anh lại độc ác như vậy? Tìm người phát tiết lần nào cũng là em, rốt cuộc em đã làm gì sai?"

    * * *

    Mấy tuần này dường như tình cảm của hắn rất tốt, đã không còn tìm đến cô phát tiết.

    Tiêm Tiêm cảm giác cả người khó chịu, đầu đau mắt hoa, cảm giác mọi thứ trong dạ dày đều cuộn trào đến cổ họng. Cố gắng làm nốt công việc của mình, cô sẽ đi bệnh viện kiểm tra.

    Ngày hôm nay, lần đầu tiên cô nhìn thấy vị Lam tiểu thư của hắn.

    Cô ấy như một bông ngọc lan, cao quí xinh đẹp, cả người toát ra hơi thở xa cách cùng lạnh lùng. Trên người mặc một chiếc váy xanh lam, làm xung quanh cô ấy như có những mảng băng lãnh đạm.

    Đúng rồi, người mà anh yêu phải là người xinh đẹp như vậy, phải có khí chất như vậy..

    Cô ấy nhìn qua cô, ánh mắt hiện lên tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng trong mắt đã bình lặng đi vào trong phòng làm việc của anh.

    Chẳng biết qua bao lâu Lam tiểu thư kia đi ra, bộ dạng còn lạnh lùng hơn vừa rồi, ánh mắt nhìn cô đã lãnh đạm thêm vài phần.

    Anh đi ra ngay sau đó, tay nắm lấy tay cô ấy "Vừa rồi tôi lỡ lời rồi!"

    "Diệp tổng, anh nghĩ anh là ai? Phụ nữ cả thế giới này đều yêu anh? Lời đã nói ra rồi thì xin đừng nói là lỡ lời, tôi sẽ không chấp nhận!" Cô ấy nhìn anh, ánh mắt chứa đầy châm chọc và khinh bỉ.

    Tưởng Tiêm Tiêm cảm thấy Lam tiểu thư này thực sự gan to hơn cả trời. Cô ấy giật tay anh ra, đạp giày cao gót bước đi.

    Tuyệt tình như một cơn gió.

    Cô ấy đi rồi, anh đưa ánh mắt như muốn giết người về phía cô, giày tây đạp mạnh xuống sàn nhanh chóng đi về phía cô, tay lại túm cổ cô "Cô đã nói gì với cô ấy?"

    Tiếng gào của anh như đến từ Tu La địa ngục, như ác mộng, mà ác mộng này của anh chỉ giành riêng cho cô..

    Ai mà tự hào được đây..
     
    CuuVyHoLyHany thích bài này.
  4. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 2: Máu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ấy đi rồi, anh đưa ánh mắt như muốn giết người về phía cô, giày tây đạp mạnh xuống sàn nhanh chóng đi về phía cô, tay lại túm cổ cô "Cô đã nói gì với cô ấy?"

    Tiếng gào của anh như đến từ Tu La địa ngục, như ác mộng, mà ác mộn này của anh chỉ giành riêng cho cô..

    Ai mà tự hào được đây..

    "Tôi.." Cô không thốt lên lời, cổ họng vốn đã rất đau giờ lại như muốn rách ra.

    "Đừng có làm bộ mặt đấy với tôi, con điếm chết tiệt này!" Anh siết chặt tay, ánh mắt như muốn thiêu sống cô.

    Anh đẩy cô lên bàn làm việc, đồ dùng trên bàn rơi hết xuống, eo cô đụng phải máy tính mạnh đau đến nỗi chảy nước mắt, mắt tính rơi xuống, trên bàn chỉ còn cô bị đè ra.

    Anh không cởi đồ, không dạo đầu, cứ thế mãnh liệt đâm vào, lần này so với lần trước còn độc ác, thô bạo gấp trăm lần.

    Tưởng Tiêm Tiêm cảm giác bụng mình đau như bị xé nát, máu trong người như muốn chảy ra toàn bộ. Cơn đau đớn ập đến như bão táp khiến tim cô lại đập nhanh đến mức muốn rớt ra ngoài, trái tim như bị ai xé nát.

    Anh rút hạ thể của mình ra, ánh mắt không thể tin được nhìn cô. Bên dưới máu tí tách chảy xuống, ướt đẫm cả một khoảng nhỏ sàn nhà bên dưới.

    "Tưởng Tiêm Tiêm?" Anh lay cô dậy, cả người cô lạnh toát. Cô hoảng hốt túm lấy tay anh, ánh mắt khẩn cầu hèn mọn.

    Cổ họng đau đến nỗi không thốt lên lời, vùng bụng dưới cũng đau thắt lại nước mắt cô càng ngày càng nhiều.

    Cô có cảm giác mình đã mất đi tất cả, lại không ngờ mất đi bằng cách này..

    * * *

    Tưởng Tiêm nằm trên giường bệnh trắng toát toàn mùi thuốc khử trùng. Cả người yếu ớt nhợt nhạt.

    Trong đầu cô vẫn còn phảng phất câu nói ám ảnh của nữ y tá kia "Xin chị đừng đau buồn, hiện tại đã tốt rồi. Bạn trai chị đang nói chuyện với bác sĩ."

    Cô ôm đầu, cô đừng đau buồn? Sao có thể không đau buồn? Cái cảm giác lạnh lẽo của dụng cụ phá thai ấy trong cơ thể cô, moi đi một sinh linh đã từng có sự sống, sinh linh ấy là con của cô, chưa kịp chào đời đã chết mất trong bụng mẹ. Mà hung thủ gây ra mọi chuyện lại là hắn!

    Nhiều khi người ta đau đớn, tuyệt vọng đến nỗi không còn khóc được nữa. Nước mắt có rơi thì cũng chẳng ai thương xót..

    Cô lại nhớ về lần đầu tiên mình gặp anh.

    Đó là vào mùa đông mười lăm năm trước.
     
    CuuVyHoLyHany thích bài này.
  5. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 3: Anh bồi thường cả một đời cho tôi, có được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô lại nhớ về lần đầu tiên mình gặp anh.

    Đó là vào mùa đông mười lăm năm trước.

    Lúc đó anh chính là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, Diệp Phong mang trong mình hơi thở của tuổi trẻ, tình yêu của anh cũng đầy nhiệt tình.

    Cô học cùng trường với anh, chỉ là một học muội ngốc nghếch yếu đuối bị mọi người bắt nạt, được anh cứu, đem anh thành một thần tượng, thành một đấng tối cao để cố gắng.

    Lúc đấy cô nghĩ hoàn cảnh gặp của họ thực là xấu quá mức tưởng tượng, cô bị đánh đến te tua, anh vì cứu cô cũng chẳng khá hơn là bao.

    Cô còn không dám nghĩ đến sẽ đuổi được đến bên anh, sát cánh bên anh. Không ngờ mười lăm năm sau, cô lại thực hiện được, trở thành cánh tay đắc lực của anh.

    Giờ cô nghĩ lại, hóa ra anh đã yêu Lam tiểu thư kia từ mười lăm năm trước.

    Cô cũng yêu anh từ mười lăm năm trước, nhưng tình cảm của cô chẳng can hệ gì đến tình cảm của hai người họ.

    Lam tiểu thư hồi đó còn hiền dịu, không có lạnh lùng như bây giờ. Lúc đó cô còn nghĩ cô và Lam Thư giống nhau như vậy, liệu cô có thể bước đến gần anh hơn không?

    Nhưng thật ngu ngốc, anh ấy nhận cô về công ty chỉ là muốn tìm kiếm bóng dáng của Lam Thư trên người Tưởng Tiêm Tiêm mà thôi!

    Diệp Phong bước vào phòng bệnh, đôi mắt của anh chạm đúng khuôn mặt cô rồi dừng lại.

    Cô vẫn xinh đẹp, chỉ là yếu ớt như vậy, rốt cuộc cô bày ra bộ dạng yếu đuối đấy ra cho ai xem, anh xem sao?

    Mười lăm năm trước cô ấy dùng bộ dạng như vậy rời bỏ anh, mười lăm năm sau lại có một cô gái dùng bộ dạng này khiến anh tức giận, lại khiến anh thương xót, khiến anh hối hận..

    Tưởng Tiêm Tiêm à, em có thể rời bỏ tôi, nhưng em lại không đi, cố chấp ở bên cạnh để nhận ủy khuất cái gì?

    Tưởng Tiêm Tiêm ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, trong mắt là bình lặng đến đáng sợ.

    "Giám đốc!" Cô cười nhẹ một tiếng, giọng nói có chút khàn, mắt lại rũ xuống.

    Giám đốc, anh còn quay lại đây là muốn bồi thường cho tôi à?

    Vậy anh bồi thường cả một đời cho tôi.. Có được không?

    Diệp Phong cho cô ở lại căn hộ của anh, có người chăm sóc cẩn thận một tuần sau coi như có thể khỏe mạnh ra ngoài. Người cô muốn gặp đầu tiên không phải anh, mà là Lam Thư.

    * * *

    Tưởng Tiêm Tiêm mặc trên người một chiếc váy dạ đen, từng đường nét trên cơ thể được khoe ra, lại che đi được hết thảy cái cần che. Cô ngồi dối diện với Lam Thư, cô ấy vẫn một bộ dạng lạnh lùng xa cách, áo khoác trên người đơn giản nhưng đẹp mắt.

    "Tôi đã mang thai con anh ấy!" Tưởng Tiêm Tiêm cười, nụ cười dịu dàng nhưng cứng đờ.

    Lam Thư hạ chén trà, ánh mắt chế giễu "Thế sao rồi? Anh ta kêu cô phá chưa?"

    "Không, là anh ấy tự tay phá!" Tưởng Tiêm Tiêm nâng cốc cà phê nóng đưa lên miệng. Vị cà phê vừa nóng vừa đắng không chút ngọt nào.

    Lam Thư kinh ngạc nhìn cô sau đấy lại bình tĩnh "Ý cô là?"

    "Cô biết mà, mấy chuyện thân mật ấy!" Tưởng Tiêm Tiêm hạ cốc, trong mắt hoàn toàn lạnh nhạt.

    "Rốt cuộc hôm đấy cô đã nói gì với giám đốc? Nực cười thật, cãi nhau với cô xong anh ta chà đạp, giết chết con tôi"

    Sắc mặt Lam Thư tái mét, môi mấp máy nhưng chẳng thốt lên lời.

    "Lam Thư, cô đã nói gì? Cô là loại đàn bà cặn bã, cô lấy tôi ra làm lá chắn đúng chứ?" Tiêm Tiêm lạnh nhạt, lại nâng cốc lên uống một ngụm.

    "Tôi, tôi không cố ý, lúc đó tôi thực sự không nghĩ đến hậu quả!" Lam Thư nắm chặt ly cốc trà, khuôn mặt hoàn toàn hoảng sợ.

    "Lam Thư, tôi cứ nghĩ cô là một người có suy nghĩ, có tư thái, vậy mà bản chất của cô cũng như tôi vậy, yếu đuối dễ chà đạp, khiến tôi rất thất vọng!"

    Lam Thư sững người, mười lăm năm trước cô cũng yếu đuối như vậy, mặc cho người ta chà đạp..

    Nước mắt như hạt trân trâu lăn xuống gò má, trong mắt Lam Thư hoàn toàn là sụp đổ.

    "Chát" Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, Tiêm Tiêm có cảm giác cả nửa khuôn mặt đau rát như muốn vỡ ra. Cô bị tát mạnh đến nỗi ngã khỏi ghế. Lực đạo kia rõ ràng muốn giết người.

    "Thư Thư, em làm sao? Cô ta làm gì em?" Giọng nói của anh ấm áp như vậy, đã bao nhiêu lâu rồi cô chưa nghe?

    Có lẽ là mười lăm năm trước, lúc anh gọi cô là "Học muội!"

    Tiêm Tiêm ôm lấy nửa mặt, trong đầu choáng váng đến nỗi mắt cũng mờ mịt, nửa khuôn mặt bị anh tát nóng bừng lên như bị đốt.

    Cô nhìn anh ôm cô ấy trong lòng, cả người toàn ấm áp, quan tâm chiều chuộng. Lại nhớ đến lúc anh ở bên cạnh cô ngoài lạnh lùng còn lại chỉ toàn tức giận, phát tiết, thô bạo.

    Cô nhìn cô ấy khóc, anh kiên nhẫn lau nước mắt, an ủi vỗ về. Cô lại nhớ đến lúc cô khóc, anh như muốn giết chết cô.

    Sự khác biệt lớn như vậy, đó mới chính là tình yêu.

    Cô không phải người anh yêu, làm sao có thể được hưởng đặc quyền như vậy?
     
    CuuVyHoLyHany thích bài này.
  6. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 4: Anh không dám!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tưởng Tiêm Tiêm gồng mình đứng dậy, ánh mắt nhìn anh từ bao giờ đã không còn tràn ngập tình yêu nữa. Trong mắt cô bây giờ hoàn toàn lạnh nhạt không chút cảm xúc, mờ mịt như nhìn vào đầm lầy sâu thẳm.

    "Tưởng Tiêm Tiêm, cô đã làm gì cô ấy rồi?" Diệp Phong nhíu mày nhìn trên mặt cô đỏ bừng lên, còn có vệt bàn tay, gần khóe miệng cùng gò má đã xước ra bật máu.

    Anh có chút không đành lòng.

    "Anh nghĩ em có thể làm gì cô ấy?" Tiêm Tiêm mở miệng, cô cảm giác miệng mình bị rách rồi, máu tanh nồng lan tràn cả khoang miệng.

    Em làm gì cô ấy?

    Cô ấy là người anh yêu, anh đã bỏ ra mười lăm năm để yêu cô ấy. Em còn có thể làm gì cô ấy đây?

    Vì em cũng đã yêu anh mười lăm năm, em không muốn anh đau khổ, em còn có thể làm gì cô ấy?

    Đụng vào anh là em tự chết nhưng đụng vào cô ấy là em muốn chết anh sẽ không để em chết yên ổn!

    Tưởng Tiêm Tiêm với lấy túi xách trên ghế rồi xoay người bước đi.

    Cho đến nay cô chỉ có thể cô độc mà đi, cô độc mà đối chọi.

    Cô còn muốn được như Lam Thư mỗi lần tuyệt vọng đều tìm được cứu tinh.

    Nhưng cô ấy là cô ấy, cô là cô, vẫn là cô bị bỏ rơi.

    Giống như trong một bộ tiểu thuyết vậy, cô ấy là nữ chính, cô định sẵn chỉ là một nữ phụ.

    * * *

    Tiêm Tiêm bước vào căn nhà mà Diệp Phong chuẩn bị cho mình, cảm xúc ngổn ngang.

    Chưa bước được hai bước cửa lại bị mở ra, hơi thở nam tính quen thuộc ập đến mang theo cái lạnh buốt của gió đông vào.

    Tiêm Tiêm hoảng hốt, từ lúc cô ở căn hộ này, Diệp Phong chưa từng về đây lần nào. Lần này về là muốn trừng phạt cô đã động vào Lam Thư?

    Khi nghĩ đến đây bỗng cảm xúc cô giãn ra, nhạt nhòa không chút dao động.

    "Hôm nay cô nói gì với cô ấy?" Diệp Phong túm lấy cổ tay cô bóp thật chặt.

    "Không gì cả, em chỉ nói em mang thai con anh.." Tiêm Tiêm dừng lại một chút thấy Diệp Phong quả nhiên đang tức giận, vế còn lại cô không nói nữa.

    "Tưởng Tiêm Tiêm cô đừng có quá đáng!" Diệp Phong nghiến răng, tay kia bóp lấy cằm cô kéo lên đối diện mặt anh.

    "Quá đáng.. Em thích quá đáng thì sao? Anh đã khiến em ra như vậy rồi anh đừng có vì chuyện này mà thoái thác trách nhiệm!" Tiêm Tiêm cười tươi rói, chẳng hiểu sao anh thấy nụ cười của cô rạng rỡ tới bi thương..

    "Cô nghĩ tôi không dám?" Diệp Phong híp mắt, trong mắt lóe lên nguy hiểm.

    Trong lòng cô run rẩy một hồi, bộ dạng sắp chết vẫn cứng miệng "Ừ, anh không dám!"

    Vừa nói xong, Diệp Phong lôi xềnh xệch Tưởng Tiêm lên tầng, ném lên giường. Cô còn chưa kịp phản ứng liền nghe tiếng rách toạc, trên người bỗng lạnh toát hẳn đi.

    Lại như lần trước, không màn dạo đầu, không chút phòng bị anh liền tấn công vào. Mỗi lần anh ra vào như mỗi lần trái tim cô bị dao đâm vào rồi rút ra, trái tim cứ thế chết dần chết mòn.

    Diệp Phong này, mùa này tuyết rơi nhiều lắm, nhiều như mười lăm năm trước chúng ta gặp nhau.

    Em bị họ đánh đập, dẫm đạp trên nền tuyết trắng, máu chảy ra thấm vào tuyết trắng, vừa đẹp vừa bi thương. Lúc đấy anh là một thiếu niên nhiệt tình trượng nghĩa, anh xuất hiện như một vị anh hùng cái thế, như có phép thần thông quảng đại đánh gục hết tất cả.

    Lúc ấy anh cũng bị đánh rất thảm, nhưng lại vừa đánh vừa che chắn cho em. Em cảm thấy vị thiếu niên ngày ấy còn đẹp hơn bất kỳ ai trên thế giới này, là điều tốt đẹp nhất em từng gặp.
     
    CuuVyHoLyHany thích bài này.
  7. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 5: Phiên ngoại Tưởng Tiêm Tiêm - Thanh xuân của em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Phong, mùa này tuyết rơi nhiều lắm, nhiều như mười lăm năm trước chúng ta gặp nhau.

    .

    .

    .

    Em bị họ đánh đập, dẫm đạp trên nền tuyết, máu chảy ra thấm vào tuyết trắng, vừa đẹp vừa bi thương. Lúc đấy anh là một thiếu niên nhiệt tình trượng nghĩa, anh xuất hiện như một vị anh hùng cái thế, như có phép thần thông quảng đại đánh gục hết tất cả.

    Lúc ấy anh cũng bị đánh rất thảm, nhưng vẫn vừa đánh vừa che chắn cho em. Em cảm thấy vị thiếu niên ngày ấy đẹp hơn bất kỳ ai trên thế giới này, là điều tốt đẹp nhất em từng gặp.

    Sau đó em biết anh tên Diệp Phong, Diệp Phong, em liền đem cái tên ấy khảm sâu trong lòng, vào trong trái tim. Cũng từ đấy trái tim em khép lại, bên trong có một người con trai tên Diệp Phong, người con trai em luôn tâm niệm.

    Tiêm Tiêm, Diệp Phong, nghe thật chẳng hợp tai như Lam Thư Diệp Phong nhưng em đều mong muốn có một ngày mình đứng bên cạnh anh, không phải vai trò quá quan trọng trong cuộc đời anh, đơn giản là một người bạn thôi cũng được!

    Ông trời thực sự đã hiểu tâm ý em, cho em một lần lại một lần được đứng bên cạnh anh.

    Là trong cuộc thi học sinh giỏi toàn thành phố, em đứng cạnh anh, gọi anh một tiếng "Học trưởng!"

    Anh đáp lại em, cũng dịu dàng như dòng nước "Cảm ơn em, học muội!"

    Sự dịu dàng của anh, em lại một lần nữa đem cất giữ nơi trái tim bởi vì kể từ đó, em chẳng còn cơ hội nhận được sự ấm áp ấy.

    Anh có bạn gái, một người học cùng lớp em tên Lam Thư. Cô ấy cũng có nét hơi giống em, nhưng khác nhau nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt của cô ấy lúc nào cũng đượm buồn, dịu dàng còn em mắt cũng đẹp nhưng tràn ngập kiên cường, không muốn khuất nhục.

    Cô ấy và anh hẹn hò, chẳng còn ai dám đi trêu chọc Lam Thư, ác mộng của em lại bắt đầu, bọn bắt nạt đổi địa điểm, anh không còn tình cờ bắt gặp, cứu giúp em nữa..

    Nhưng không được bao lâu, em nghe tin anh và Lam Thư xảy ra tranh chấp, cô ấy quay người bỏ đi nước ngoài, anh cũng thay đổi.

    Diệp Phong từ một chàng trai nhiệt huyết, ấm áp trở thành một người lạnh lùng âm trầm.

    Em cũng thay đổi, từ một cô gái yếu ớt đã tự biết đứng dậy, tự biết đánh trả sau biết bao lần bị bắt nạt, cô ấy cũng vậy, từ một cô gái yếu ớt nhu mì đã trở thành một tiểu thư khuê các quý phái, lạnh lùng.

    Rồi em được nhận làm thư ký riêng cho anh, chính thức sát cánh bên anh, cùng anh trải qua gian nan khổ ải.

    Rồi cuối cùng như bây giờ, khi một mối dây duyên phận nối ba chúng ta lại, khiến quan hệ của cả ba trở nên phức tạp, phải có một người bị tách ra, làm bước đệm cho hai người kia dẫm. Mà em.. chính là bước đệm ấy, khi mà hồi kết sắp đến, em cũng sẽ rời đi, tìm cho mình riêng một nơi bình yên.

    Tiêm Tiêm đặt bút xuống, gập lại tờ giấy, đặt trong xấp tiền dày để ở một chỗ khuất trên bàn làm việc rồi xoay người bước đi.

    Cô sắp phải rời khỏi bức tranh của riêng họ rồi.

    Diệp Phong, anh không trả được cho em một đời bên cạnh nhưng em trả cho anh bầu trời giành riêng cho hai người..
     
    CuuVyHoLyHany thích bài này.
  8. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 6: Kết cục

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    CuuVyHoLyHany thích bài này.
  9. Quân My attention...

    Bài viết:
    47
    Chương 7: Ngoại truyện Diệp Phong

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    - Hoàn -
     
    CuuVyHoLy, HanyAki Re thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2018
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...