Ngôn Tình Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc - Minh Phi Angle

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi PhiPhi Angle, 24 Tháng sáu 2021.

  1. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Tên truyện: Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc

    Tác giả: Phi Phi Edana

    Thể loại: Ngôn tình

    [​IMG]

    Link góp ý thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của PhiPhi Angle

    Văn án:

    Hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì? Đối với một cô gái nhỏ không may mắn như cô có lẽ hai thứ đó rất xa xỉ, đó chỉ là do cô nghĩ..

    Còn anh có thể làm cô hạnh phúc cũng có thể làm cô đau đớn thống khổ, từ yêu hóa hận rồi lại từ hận cũng không buông bỏ được tình yêu đối anh..

    Anh cả đời toan tính, mưu mô, dùng thủ đoạn đáng hận mà hại một cô gái, về sau cùng lại là cái sai nhất cuộc đời anh, sai vì gặp cô, sai vì hận cô, cũng sai vì quá yêu cô..
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2021
  2. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 01: Từ thiên đường xuống địa ngục.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thiếu nữ xinh đẹp, không chỉ nét đẹp từ bên ngoài mà ngay cả bên trong của cô đều đẹp, thanh cao, sống tù nhỏ cô là một công chúa được nuôi chiều, cô sống rất hạnh phúc và vui vẻ, thế nhưng đến năm cô thì 15 tuổi thì không hiểu sao ba mẹ cô mất tích, tài sản của gia đình cô được chú ruột của cô thừa hưởng, ông cũng nhận nuôi cô thì khi ba mẹ cô mất tích. Song cô sống trong chính căn nhà mình mà không thể nào vui vẻ, thím cô luôn tìm những lý do hết sức hoan đường để chừi mắng đánh đập cô, mà ngay cả trước mặt chú ruột ông cũng nhắm mắt cho qua không hề mở miệng can thiệp vào. Mặc khác hạnh phúc của cô lại mỉm cười với cô khi cô gặp anh, cô không hề biết anh là ai, chỉ biết anh là người mà cô có thể dựa dẫm vào, anh thương cô, cưng chiều cô, cho cô hạnh phúc, cho cô nụ cười, anh bắt đầu theo đuổi cô khi cô 17 tuổi, hai năm trôi qua sống cùng anh cuối cùng cũng đến ngày mà cô mong đợi nhất đó là kết hôn cùng anh.

    Ngày kết hôn thì sao? Hạnh phúc của cô bây giờ và cảm giác hiện tại của cô chính là đau đớn cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục đan tối mà không có một chút ánh sáng.

    - Tại sao vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? - Hạ Điềm Nhi nước mắt rơi, tâm đau đớn, tim như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào, cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, đây chính là tình yêu của cô, cô yêu anh nhiều như thế tại sao anh đột nhiên thay đổi.

    - Đây mới chính là mục đích tôi bỏ công theo đuổi cô mấy năm qua. - Nam Thiên Kình cười lạnh, gương mặt tuấn tú không thể nhìn ra khuyết điểm nào trên mặt anh, cũng không nhìn ra một tia nào là thương cảm trước người con gái mặc áo cưới đang khóc trước mặc anh.

    - Tại sao? - Hạ Điềm Nhi nghẹn ngào hỏi.

    - Trả thù. - Anh lạnh lùng trả lời.

    - Tôi gây thù oán gì với anh? - Cô không hiểu nhìn anh mà đối chất.

    - Cô còn nhớ vào 10 nắm trước, cô đã làm gì không? Cô đã đối xử với một cô bé bằng tuổi cô không? Cô ấy đã coi cô như bạn thân vậy mà cô lại hãm hại cô ấy chỉ vì muốn mọi người yêu thích mình. - Nam Thiên KÌnh cuối xuống, bàn tay to xiết chặt cằm của cô khiến cô đau đớn, nhưng đôi mắt cô dường như chỉ còn là nước mắt, cô không hiểu anh đang nói gì. Giờ cô chỉ biết Nam Thiên Kình mà cô yêu giờ đây hoàn toàn là một người khác, anh nói chuyện trước đây sao? Khi nghe nhấc tên người con gái tên Doãn Mạt Mạt ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng mà trước giờ cô chưa từng thấy ở anh. Thì ra mọi chuyện an làm chỉ là vì trả thù cho Doãn Mạt Mạt, chuyện năm đó cô không biết gì cả, mà càng không hề biết gia đình Doãn Mạt Mạt xảy ra chuyện gì, về sau vì chuyện của ba mẹ nên cô cũng đã quên Doãn Mạt Mạt.

    - Điềm Nhi, tôi không ngờ cậu lại thủ đoạn như vậy, uổng công tôi coi cậu là bạn. - Doãn Mạt Mạt xuống hiện, nước mắt như trân châu chảy xuống, lên tiếng đau lòng trách móc Hạ Điềm Nhi. Nam Thiên Kình liền tiến tới yêu thương ôn nhu lau đi nước mắt cho Doãn Mạt Mạt, Hạ Điềm Nhi nhìn cảnh thân mật này trước kia anh cũng dành cho mình, nhưng giờ cô đã hiểu những thứ đó đều là giả tạo, cô cũng chẳng muốn giải thích, cô cũng không muốn biện minh vì cô biết dù có giải thích anh cũng không tin cô. Hạ Điềm Nhi lau nước mắt trên má mình, từ từ đứng lên nhìn cũng không nhìn hai người họ liềm một đường đi thằng ra khỏi nhà thờ. Trời đang có mưa mà là mưa rất to, Hạ Điềm Nhi cứ thế mà dầm mưa đi, nước mắt cũng theo mưa mà chẳng xuống, cô mặc váy cưới màu trắng đi trong mưa không khác gì một hồn ma lang thang, giờ không có anh mà nhà cũng không, từ khi được anh đón về cô cũng không có về lại căn nhà kia.

    Nam Thiên Kình nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Hạ Điềm Nhi không hiểu sao tim anh lại nói đau, anh cuối cùng cũng trả thù được cho người con gái lúc nhỏ đã cứu anh, cũng là người mà anh hứa sao này sẽ cưới cô. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng đi trong mưa kia anh lại nhìn không được mà đau đớn, bóng dáng kia rất yếu ới, nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô giờ trắng bệt, người run lên từng đợt.

    Kít! Tiếng xe thắng gấp trước mặt cô, thế nhưng Hạ Điềm Nhi không hề chú ý mà cú đưa mắt về phía trước đi.

    - Khốn kiếp.. cô điên sao? - Nam Thiên Kình tức giận nghiến răng mắng, liền kéo cô lại.

    - Đừng đụng vào tôi. - Hạ Điềm Nhi phản ứng mạnh, giống như anh là quái vật khủng khiếp, cô quay người bỏ chạy, cô không muốn nhìn thấy anh vì càng nhìn anh cô càng đau, yêu anh càng nhiều cô càng hận chính bản thân mình ngu ngốc đến như vậy. Nam Thiên Kình mặc kệ cô có phản khán nhu thế nào vẫn ngang nhiên bá đạo ôm cô vào bên trong xe, phóng nhanh với tốc độ cao, xe anh rất nhanh dừng tại ngôi biệt thự của anh, đây là biệt thự mà anh mua khi lên kế hoạch trả thù cô. Hạ Điềm Nhi nhìn ngôi biệt thự tim liền đau đớn, hơn 1 năm sống cùng anh, cô cứ tưởng ngôi nhà này sẽ thuộc về riêng cô và anh, mọi sự ôn nhu ân cần, dịu dàng của anh dành cho cô giờ đây hoàn toàn đều tan biến, chính anh đã biến cô thành kẻ ngốc, cô hận anh, càng nghĩ Hạ Điềm Nhi vùng vẫy không muốn vào nhà một chút nào.

    - Buông tôi ra, anh.. buông ra. - Hạ Điềm Nhi cảm giác được nguy hiểm từ anh, cô sợ hãi muốn thoát khỏi anh.

    - Cô hại Mạt Mạt lưu lạc tại nơi đất khách quê người, mất liên lạc với người thân, khiến cô ấy sống khổ sở suốt 10 năm, hôm nay tôi phải bắt cô trả giá cho những gì mình làm. - Anh tức giận, phẩn nộ nói, anh không hiểu vì sao lòng anh cảm thấy khó chịu, cảm thấy tức giận khi bị cô tránh xa như xem mình là quái vật.

    - Không phải tôi.. tôi không biết. - Bị anh trừng mắt, bị anh coi thường Hạ Điềm Nhi cảm thấy thậ uất ức, nói cũng không rõ ràng, chỉ biết là anh hiện tại rất sợ hãi.

    - Cô còn chối.. hôm nay tôi sẽ khiến cô thành tiện nhân, sống không bằng chết. - Nam Thiên Kình nghiến răng nghiến lợi nói, anh túm cô vào nhà tắm rộng lớn, mở vòi nước lạnh băng dội lên người cô, anh biế cô rất sợ lạnh, trước đây khi đưa cô về anh biết cô sợ nước lạnh, mỗi khi tắm đều là nước ấm, ngoài ra khi trở thành tới mùa đông cô liền mặc rất nhiều quần áo, nhiều khi là trống trong chăn, mở điều hòa, an lúc đó nghĩ vì cô sống trong giàu sang sung sướng được nuôi chiều nên không thể chịu nổi cái lạnh, anh liền xem thường và lấy cái khuyết điểm này mà hành hạ cô.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  3. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 02: Bị hành hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Thiên Kình tàn nhẫn khiến Hạ Điềm Nhi càng đau đớn, nước lạnh khiến người cô run lên bần bật, cô không muốn cầu xin anh, vì cô còn tự tôn cuối cùng này để anh không thể xem thường cô. Nam Thiên Kình nhìn sự giãy dụa của cô, váy cưới vì bị ướt, vì phản khán mà khiến váy cưới cúp ngực bị tuột, bộ ngực của cô lúc ẩn lúc hiện khiến Nam Thiên Kình không nhịn được có loại ham muốn đối với cô, anh không thiếu phụ nữ làm ấm giường cho anh nhưng thế nhưng chưa có người phụ nữ nào khiến anh có loại ham muốn điên cuồng như vậy. Nam Thiên Kình mặc kệ cô giãy dụa liền xé nát váy cưới của cô, Hạ Điềm Nhi hốt hoảng, sợ hãi muốn ngăn anh nhưng là vì cô quá lạnh mà lời nói không thể ra khỏi miệng, thân thể cũng vì đó mà mất đi sức lực, mặc cho anh hành hạ thân thể cô, nước mắt của cô chỉ là không ngừng rơi, lại nói Nam Thiên Kình không ngờ thân thể anh lại phản ứng rất mãnh liệt với cô, anh điên cuồng muốn cô không đủ, trong khi đó Hạ Điềm Nhi bị anh tàn nhẫn vũ nhục cùng cưỡng bức liền không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.

    Khi Hạ Điềm Nhi tỉnh lại là tối ngày hôm sau, thân thễ đau nhức, hạ thân dường như là còn bị sưng, người giúp việc đã giúp cô thay quần áo, nhưng những hình ảnh hôm qua liền khiến cô nhớ lại, luôn ám ảnh cô khiến tim cô tim nhói.

    - Tỉnh rồi sao? Cảm thấy như thế nào? - Tiếng nói lạnh lùng mỉa mai châm chọc vang lên, Hạ Điềm Nhi đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt anh lạnh lùng đến mức khiến cô rét run, cổ họng cũng không phát ra tiếng được, cô muốn rời khỏi đây, không biết lấy sức lực từ đâu cô bước nhanh xuống giường hướng thẳng cửa mà chạy.

    - Khốn kiếp.. cô muốn chạy sao? Không dễ đâu, đây chưa là gì cho những nỗi đau mà cô đã gay ra cho Mạt Mạt. - Nam Thiên Kình tức giận kéo cô lại, hung hăng mà xiết cằm cô, Hạ Điềm Nhi rất muốn nói nhưng là cổ họng cô không thể thốt ra được tiếng nào, cô không ngừng lắc đầu, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Nam Thiên Kình rất ghét người khác không trả lời anh, rất ghét nước mắt của cô, rất ghét ánh mắt kia nhìn anh, anh sợ mình sẽ mềm lòng vì cô liền tiếp tục đem cô vào phòng tắm dội nước lạnh lên cô, còn tàn nhẫn nhục nhã cô. Nhưng vào giớ phút này Hạ Điểm Nhi không còn cảm giác đau đớn nữa, cô chỉ cảm thấy rất lạnh.

    1 tháng sau.

    - Hạ tiểu thư.. Hạ tiều thư. - Cô giúp việc đưa đồ ăn vào phòng cho Hạ Điềm Nhi thì thấy cô nằm bất động trên sàn nhà, khuôn mặt trắng bệt, cô hốt hoảng liền gọi người đưa Hạ Điềm Nhi vào bệnh viện, mọi người trong biệt thự ai cũng quí mến Hạ Điềm Nhi, thấy cô như thế liền không kịp báo cho Nam Thiên Kình biết liền tự ý đưa cô đi bệnh viện, nhưng là khi báo cho anh liền lạnh lùng đáp cho qua chuyện, nhưng thật chất anh sau khi dập máy trong lòng liền thấp thỏm không yên, anh hiện tại đang ở nước ngoài đón Doãn Mạt Mạt. Mọi người đến cả quan gia không hiểu vì sao 1 tháng qua thiếu gia của họ đối xử rất tàn nhẫn với Hạ tiểu thư, trước đây họ đều thấy anh đối rất tốt với cô nhưng giờ như là trừng phạt cô, họ thương tiếc cho Hạ Điềm Nhi nhưng là vì là người giúp việc họ không có quyền lên tiếng giúp cô.

    Tại bệnh viện, phòng bệnh đặc biệt.

    - Giúp tôi.. xin hãy.. giúp tôi. - Kể từ 1 tháng đến nay đây là lần đầu tiên Hạ Điềm Nhi có thể mở miệng nói. Nhưng là ngôn từ không theo ý cô, cô không thể nói trọn vẹn câu nói, chỉ nói được những từ mà mình cần nhất. Nam bác sĩ nhìn cô một lúc, liền lắc đầu, anh không biết cô gái này khiến cô lại áp lực và sợ hãi, cô còn mắc một căn bệnh mà anh đã theo mấy năm nay.

    - Đây là điện thoại của tôi.. cô giữ mà dùng, tôi cần gặp người nhà của cô. - Lăng Bắc Hàn nói xong thì đi, anh vào nghề đã lâu, cũng gặp không ít bệnh nhân, nhưng có lẽ cô gái này là đặc biệt. Hạ Điềm Nhi nha chống liên lạc với Ngô Mẫn bạn thân duy nhất của cô cũng là người mà cô coi như chị em, bên đần bên đây khi Ngô Mẫn nhận được điện thoại của Hạ Điềm Nhi liền tức tốc đem người đến bệnh viện cướp Hạ Điềm Nhi đi, vì sao nói là cướp đó chính là quản gia nhận được điện thoại của Nam Thiên Kình là phân phó người canh giữ Hạ Điềm Nhi, nên chính vì vậy mà Ngô Mẫn đem theo người.

    3 ngày sau Biệt thự nhà họ Ngô.

    - Tiểu thư có bác sĩ họ Lăng đến. - Người giúp việc vào thông báo cho Ngô Mẫn khi cô đang cho Hạ Điềm Nhi uống thuốc.

    - Được. - Ngô Mẫn lên tiếng đáp.

    - Sao lại đến đây? - Hạ Điềm Nhi nghi hoặc nhìn Ngô Mẫn hỏi, thật ra cô không muốn hỏi như thế, cô muốn hỏi là "tại sao bác sĩ Lăng lại đến đây, nhưng khi mở miệng cô không thể nói dài hơn được nên mới ngắn gọn như vậy?

    - Điềm Nhi, ngôn từ của cậu sao lại ít ỏi như vậy? Tên kia đã khiến cậu như thế này sao? - Ngô Mẫn thở dài nói, sau đó thì tức giận khi nhắc đến tên kia, khi đi Hạ Điềm Nhi về nhà, cô phát hiện trên người Hạ Điềm Nhi toàn dấu thâm tím, giống như là cưỡng bức, mà Hạ Điềm Nhi nói chuyện cũng rút bớt đi ngôn từ, nói xong là thở hòng hộc giống như chạy maratong mấy cây số, cô sợ lại hơn, đụng vào người liền nhíu mày nói đau. Chính vì vậy cô mới liên lạc cho Lăng Bắc Hàn nên mới có chuyện anh tìm tới nhà cô.

    - Cậu nghỉ ngơi đi. - Ngô Mẫn dịu giọng nói, trong giọng nói liền nghẹn ngào, nước mắt lại muốn lưng tròng, Ngô Mẫn thoát nhanh ra khỏi phòng tránh làm cho Hạ Điềm Nhi thấy cô đang khóc.

    Phòng khách.

    - Bác sĩ Lăng. - Ngô Mẫn lên tiếng chào hỏi anh.

    - Ngô tiểu thư. - Lăng Bắc Hàn lịch sự đáp lại.

    - Kết quả bệnh tình của cậu ấy như thế nào? - Ngô Mẫn nhịn không được liền hỏi.

    - Trước tiên tôi muốn xác minh vài thứ.. có phải cô Hạ rất sợ lạnh, đặc biệt là nước lạnh? - Lăng Bắc Hàn nói.

    - Phải.. là từ lúc nhỏ, sau khi cậu ấy cứu người liền hôn mê bất tỉnh 1 tuần lễ, về sau khi tỉnh lại cô ấy rất sợ lạnh, tôi còn nhớ rõ cô ấy rất thích mùa đông, rất thích tuyết nhưng khi tỉnh lại vào mùa dông năm đó cô ấy rất sợ lạnh, lại càng không dán ra tuyết, chỉ ở nhà cho hết mùa đông.

    - Tôi nghi ngờ cô ấy mất chứng ANAESTHETIZE, được chúng tôi tạm dịch trong ngành y là chứng mất cảm giác tâm lí. Chúng tôi hiện đang nghiên cứu, cách đây 10 năm trước có một ca cấp cứu cho một bé gái bị hốc nước, cô bé ấy sau khi theo dõi và điều trị liền không thấy phát sinh gì? Nhưng mấy năm sau bệnh viện cũng nhận một ca cấp cứu tiếp theo..

    - Dừng.. Anh nói gì mà dài dòng quá.. rút ngắn dùm tôi. - Ngô Mẫn không kiên nhẫn cắt ngang lời anh.

    - Thật ra cô bé đó chính là Hạ tiểu thư, vì là ca cấp cứu đặc biệt nên bệnh viện đã lưu trữ, một khi người có mất chứng này nếu trong mấy năm kế tiếp không xảy ra shoc tâm lí thì không sao nhưng nếu bị shoc về tâm lí quá nặng sẽ khiến bệnh có chuyển biến.

    - Anh nói gì? Vậy cách điều trị như thế nào? - Ngô Mẫn rối loạn nói.

    - Cái này chúng tôi vẫn đang nghiên cứu cách điều trị, chỉ có điều đối với cô Hạ hiện giờ thì hơi khó. - Lăng Bắc Hàn thở dài nói

    - Khó gì chứ? Anh cứ nói tôi sẽ cho mời bác sĩ giỏi nhất. - Ngô Mẫn nôn nóng nói.

    - Trước tiên là dùng thuốc điều trị trước để ngăn triệu chứng mất cảm giác, nhưng là cô ấy đang mang thai nên không thể dùng thuốc. - Lăng Bắc Hàn còn chưa nói xong thì nghe tiếng động, hai người nhìn lại thấy Hạ Điềm Nhi.

    - Điềm Nhi.. cậu.. cậu. - Ngô Mẫn lo lắng nhìn sắc mặt của Hạ Điềm Nhi, vì là bạn thân đã lâu lại luôn coi nhau như chị em, cô biết Điềm Nhi sẽ không thể chấp nhận đứa trẻ này, vì nó là tủi nhục của Điềm Nhi, càng lại nói hơn là vì tên kia cưỡng bức mà có.

    - Không.. không muốn.. không muốn. - Hạ Điềm Nhi khóc lên không ngừng lập đi từ này.

    - Tiểu thư, người của Nam Thiên.. - Quản gia hốt hoảng chạy vào thông báo, chưa kịp nói hết câu liền đã thấy Nam Thiên Kình cùng một nhóm thuộc hạ của mình xông vào dù cho hộ vệ nhà Ngô Mẫn cũng không làm dừng từng bước chân của Nam Thiên Kình. Anh lạnh lùng nhìn người con gái ngồi dưới sản, vẻ mặt lo sợ, nước mắt không ngừng rơi miệng luôn lẩm bẩm từ" không muốn", anh không biết mình vì lý do gì mà tới đây, nhưng khi tin cô bị nhà Ngô Mẫn cướp đi anh liền tức tốc chạy về, cũng không kịp đón Doãn Mạt Mạt đang điều trị ở nước ngoài.

    - Khốn kiếp.. anh làm sao tới đây? - Ngô Mẫn tức giận lên tiếng mắng anh, cô mà nhìn thấy tên này là nỗi tức giận đều bùng nổ, sao hắn lại có thể tàn nhẫn đối với Điềm Nhi nhà cô như vậy?

    - Ngô tiểu thư, câu này tôi nên hỏi cô? Cô tại sao lại đưa vợ tôi dđến đây? - Nam Thiên Kình lạnh lùng nhìn cô.

    - Khốn kiếp.. vợ cái đầu nhà anh.. nếu coi Điềm Nhi là vợ sao anh lại có thể đối xử với cô ấy như vậy? - Ngô Mẫn nóng nảy nóng, tính cô rất bướng bỉnh, một khi đã bị chọc giận thì mặc kệ cô là thiên kim tiểu thư cô cũng sẽ mắng chửi người không kiên dè.

    - Ngô tiểu thư, nên giữ hình tượng của mình. - Nam Thiên Kình không muốn đôi co với cô, anh muốn tiến lên đón lấy Hạ Điềm Nhi, cô liền kích động cúi thấy đầu trốn sau lưng Ngô Mẫn, thấy vậy anh tự nhiên rất đau lòng và tức giận, cô sợ anh cái gì? Như vậy chưa đủ để cô trả giá.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  4. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 03: Anh biết sự thật muốn giữ lại đứa con của hai người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà Ngô Mẫn vẫn còn không khí người người khác không thể thở nỗi, sắc mặt của Nam Thiên Kình càng đen hơn.

    - Anh là chồng của Hạ tiểu thư? - Lăng Bắc Hàn nhịn không được lên tiếng hỏi

    - Phải. - Nam Thiên Kình đáp ngay, anh nhìn người đàn ông trước mặt không cần suy nghĩ liền thừa nhận.

    - Cô ấy bị tổn thương về mặt tinh thần cùng thể xác rất lớn, khiến cô ấy mất chứng bệnh mà ngay cả các bệnh viện còn chưa có cách điều trị. - Lăng Bắc Hàn nhìn thấy được ánh mắt chiếm đoạt của anh đối với Hạ Điềm Nhi. Nam Thiên Kình nghe xong trong lòng liền chấn động, nhưng là anh nghĩ đây chính là cái giá mà cô phải trả cho việc đã khiến Mạt Mạt của anh khổ sở.

    - Đó là cái giá cho việc độc ác của cô ta. - Nam Thiên Kình lạnh lùng nói.

    - Cái giá sao? Mẹ kiếp nhà anh.. anh là đồ đần sao? Anh chẳng phải có tiền, chẳng phải rất thông minh sao? Sao anh không tìm hiểu trước mọi người rồi buộc tội người khác. - Ngô Mẫn nhịn không được mà bộc phát.

    - Ngô tiểu thư.. cô..

    - Đồ khốn nhà anh mà nghe đây.. chuyện năm đó không phải là Điềm Nhi làm, cậu ấy không bao giờ muốn tranh giành bất cứ thứ gì của ai? Cuộc thi năm đó đáng lý ra cậu ấy là tham gia nưng vì trước ngày thi vài ngày cậu ấy xảy ra sự cố, sốt cao phải nằm viện điều trị cách ly, làm thế nào mà năm đó cậu ấy hại được Doãn Mạt Mạt. - Ngô Mẫn thuộc lại, cô chính là người bạn bỏ học bỏ thi, bỏ chơi để ở bệnh viện chờ Điềm Nhi tỉnh lại, sau khi nghe Điềm Nhi nói cô liền cho người điều tra vụ việc năm đó.

    - Ôi không biết anh vì sao đối xử với vợ anh như vậy, nhưng đây chính là bệnh án năm đó còn lưu lại tại bện viện, vì là bệnh nhân đặc biệt nên bệnh viện giữ lại.

    - Bác sĩ nói.. cậu ấy phải thường xuyên đến bện viện kiểm tra, nhung là thù khi ba mẹ cậu ấy không biết vì sao mất tích, cậu ấy cũng không đến bệnh viện nữa, 2 năm qua khi gặp anh cô ấy vui vẻ, luôn cười hạnh phúc, cũng quên đi căn bệnh kì lạ kia, cũng không cho tôi mở miệng nói với anh. - Ngô Mẫn thuộc lại.

    - Hiện tại cô ấy mang thai được 3 tuần, sức khỏe rất kém. - Lăng Bắc Hàn chưa nói hết câu liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Hạ Điềm Nhi chạy rất nhanh ra ngoài.

    - Điềm Nhi. - Ba người hốt hoảng cùng nhau đuổi theo.

    Tại bệnh viện.

    - Tôi.. phá thai.. không muốn.. không muốn con. - Hạ Điềm Nhi nhìn bác sĩ nói, từ ngữ cũng không mạch lạc.

    - Không được. - Nam Thiên Kình tức giận quát. Khiến cho cô cùng bác sĩ đều giật mình.

    - Khốn kiếp nhà anh.. không phá để cậu ấy mang nỗi nhục của anh sao? - Ngô Mẫn mắng anh.

    - Đó là con tôi. - Nam Thiên Kình không nhìn Ngô Mẫn, anh chỉ chú mục vào cô gái nhỏ nhắn kia.

    - Anh.. không.. có.. tư.. cách. - Hạ Điềm Nhi nhìn anh, cố gắng gằng từng chữ, nói xong thì sắc mặt trắng bệch thở tùng ngụm lớn.

    - Cô không thể phá thai lúc này, sức khỏe cô rất kém, ngoài ra bác sĩ Lăng có nói cô không thích hợp phá thai. - Bác sĩ lắc đầu nói xong liền đi, cô bé thật đáng thương, bà chỉ biết cầu nguyện cho cô.

    - Điềm Nhi.. nó là con anh.. anh muốn con. - Nam Thiên Kình nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, có hối hận, anh đã cho điều tra, đúng là năm đó cô phát bệnh nên không tham gia cuộc thi, nhưng là tên cô có trong vòng thi thắng cuộc, ngày hôm đó Mạt Mạt cũng có nói nhìn thấy Hạ Điềm Nhi năm đó, cũng khẳng định là Hạ Điềm Nhi đã khiến ba mẹ cô luôn lạc ở nơi đất khác quê người. Anh cần xác minh lại mọi chuyện, nhưng trước tiên anh muốn Hạ Điềm Nhi cùng con anh an toàn, cho nên mới có cảnh hỗn loạn nhất từ trước đến nay là Ngô tiểu thư lừng danh tức giận như muốn giết người, thuộc hạ của cô hiển nhiên đông như vậy lại bại trận trước một thuộc hạ của Nam Thiên Kình kia đấy, Điềm Nhi cũng bị Nam Thiên Kình cướp đi.

    Tại nhà Nam Thiên Kình.

    - Những việc quan trọng hay cuộc họp quan trọng tôi sẽ trực tiếp điều hàn tại nhà, còn những chuyện khác em hãy tôi giải quyết. - Nam Thiên Kình đang ở trong phòng làm việc nói chuyện điện thoại cùng trợ lý của mình. Từ khi anh đưa Hạ Điềm Nhi về nhà anh cũng không ra nhà nữa bước.

    - Thiếu gia.. Hạ tiểu thư vẫn không ăn uống, cũng không mở cửa. - Quản gia lo lắng đến báo cáo với anh. Nam Thiên Kình thở dài lắc đầu, anh không nói lời nào tiến đến phòng của Hạ Điềm Nhi, hiển nhiên là anh mở cửa được, thế nhưng hiện tượng trước mắt khiến anh sợ hãi, tim anh như muốn rớt ra ngoài, trên giường thân thể của Hạ Điềm Nhi bất động, hơi thở suy yếu, khuôn mặt trắng bệt, trên cổ tay là máu và con dao dính đầy máu nhìn dưới sàn, anh hốt hoảng, tay chân luống cuống cầm máu cho Hạ Điềm Nhi, quản ngia cũng nhanh chống cho gọi bác sĩ.

    Nửa tiếng sau.

    - Nam tổng.. tình trạng của hạ tiểu thư đã ổn định, thế nhưng tôi phát hiện dường như cô ấy mất chứng anaesthetize, cô ấy đang có dấu hiện nặng hơn, tôi nghĩ anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện để theo dõi. - Bác sĩ lên tiếng khuyên.

    - Không cần.. bà thông báo với bệnh viện cử vài người đến đây, các thiết bị cần thiết cho việc điều trị tôi sẽ lo. - Nam Thiên Kình lạnh lùng lên tiếng. Bác sĩ nhìn anh một lúc cũng không nói gì nữa, yên lặng mà rời đi, Nam Thiên Kình nhớ đến Lăng Bắc Hàn khi gặp tại nhà Ngô Mẫn.

    1 tiếng sau, Ngô Mẫn cùng Lăng Bắc Hàn đến.

    - Nam Thiên Kình, tên khốn chết tiệt này. - Ngô Mẫn vừa bước vào nhà liền không khống chế được tính nóng nảy muốn xông lên lập tức đánh vào mặt người kia, thế nhưng hành động của cô bị Lăng Bắc Hàn ngăn lại.

    - Ngô tiểu thư, cô đem cái này cho Hạ tiểu thư uống trước, tôi muốn nói chuyện cùng Nam tổng. - Lăng Bắc Hàn đưa lọ thuốc cho Ngô Mẫn nói, Ngô Mẫn gật đầu, trừng mắt với Nam Thiên Kình sau đó mới thỏa mãn lên lầu.

    - Chứng bệnh mà bác sĩ Tiêu nói cho anh biết nó xúc phát từ hệ thần kinh, mặc khác cũng bị ảnh hưởng do trước đây, Hạ Tiểu thư chính là người thứ hai mất phải căn bệnh này. - Lăng Bắc Hàn lên tiếng, sau khi nghe bác sĩ Tiêu gọi điện cho anh, anh đã đón được chính là Nam Thiên Kình muốn anh điều trị cho Hạ Điềm Nhi, chỉ có điều anh muốn biết phản ứng của Nam Thiên Kình là thật lòng quan tâm đến vợ con hay chỉ là hối hận vì mình hiểu lầm vợ.

    - Anh nói vào trọng tâm đi. - Nam Thiên Kình kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, lạnh lùng lên tiếng, anh trước giờ là người giỏi giấu cảm xúc nhất nhung là chuyện liên quan đến Hạ Điềm Nhi anh không thể ức chế bản thân mình được.

    - Cô ấy cần phẩu thuật phá thai, nhưng vậy đối với cô ấy sẽ tốt hơn, mặc khác nếu đã phá sau này cô ấy không thể có khả năng sinh con. - Lăng Bắc Hàn nhìn Nam Thiên Kình hồi lâu mới nghiêm túc nói.

    - Không còn cách nào khác sao? Đó là con của tôi. - Nam Thiên Kình nhịn không được mà trong lời nói run run. Anh biết mình hoàn toàn đã sai, anh nên tin vào cảm giác của mình hơn là những lời nói kia, hai năm sống cùng cô anh biết cô là cô gái trong sáng, lương thiện, thế nhưng chỉ vì thù hận, chỉ vì muốn giúp ân nâ của anh mà anh đã hại cô thê thảm như vậy, sau khi cho người làm rõ năm đó ngoài Hạ Điềm Nhi, Doãn Mạt Mạt, Ngô Mẫn còn có Hạ Thanh Vân tham gia, thế nhưng Hạ Thanh Vân bị loại, cô ta đã lấy danh phận là thiên kim tiểu thư Hạ gia, Hạ Điềm Nhi cho loại Doãn Mạt Mạt, ngoài ra cô ta còn nói ba mẹ mình khiến ngia đình Doãn Mạt Mạt không thể ở lại thành phố, thật không nghĩ một cô bé 9 tuổi lại có loại ý nghĩ này. Anh không ngờ vì anh mà Hạ Điềm Nhi mắc căn bệnh kỳ lạ này, anh buộc phải mất đi đứa con của anh và cô sao? Anh không muốn, mặc dù là cô bị anh cưỡng bức mà có con thì anh vẫn muốn là do cô sinh, ý nghĩ xuất hiện khi anh và Doãn Mạt Mạt đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, khi đến khoa sản Doãn Mạt Mạt đã ngượng ngùng nói cô có thể mang thai con của anh thì anh lại nhớ đến Hạ Điềm Nhi.
     
    Kim Nhật Nguyệt, Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  5. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 04: Doãn Mạt Mạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại nhà Doãn Mạt Mạt.

    - Mạt Mạt.. ba mẹ đã để con chịu khổ? - Bà Doãn nhìn con gái tìm lại được nước mắt không nhịn được mà rơi không ngừng.

    - Mẹ.. con không sao nữa rồi, Thiên Kình đã cứu con, anh ấy còn nói muốn lấy con làm vợ. - Doãn Mạt Mạt vui vẻ nói.

    - Nhưng còn Điềm Nhi, con bé thì sao? - Ông Doãn không nhịn được mà lên tiếng.

    - Ba.. là nó hại con thê thảm như vậy ba còn lo lắng cho nó sao? - Doãn Mạt Mạt tức giận lớn tiếng nói, khiến cho hai ông bà kinh ngạc to mắt nhìn đứa con gái của họ.

    - Nhưng.. nhưng Điềm Nhi giúp ba mẹ rất nhiều, những năm con lưu lạc ở nước ngoài chính là Điềm Nhi chăm sóc cho ba mẹ. - Bà Doãn ngập ngừng nói, dù cho con gái có nói gì bà cũng không tin Hạ Điềm Nhi là như vậy.

    - Ba.. mẹ.. nhưng nó chính là cướp tất cả của con, gặp Thiên Kình trước cũng là nó, cứu Thiên Kình cũng là nó, đến nay vợ của Thiên Kình cũng chính là Hạ Điềm Nhi, ba mẹ muốn con mất tất cả sao? - Doãn Mạt Mạt tức giận nói.

    - Mạt Mạt. - Ông bà Doãn không thể tin những gì mà con gái mình nói, nhất thời cũng không thể nói gì.

    - Tôi là con của hai người hay là Hạ Điềm Nhi là con của hai người, không hiểu sao Thiên Kình tìm hai người làm gì? - Doãn Mạt Mạt vẻ mặt không hài lòng nói.

    - Mày.. mày ăn nói với ba mẹ như vậy sao? - Ông Doãn tức giận nói.

    - Em vừa nói gì? - Tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, khiến người của Doãn Mạt Mạt cứng người, đầu cũng không dám quay lại, bà Doãn thì đau lòng khóc không ngừng, ông Doãn cũng không nói được câu gì.

    - Thiên Kình.. anh.. anh là đến khi nào? - Doãn Mạt Mạt vờ như không có gì, giả bộ mặt ngây thơ vô tội lên tiếng.

    - Lặp lại lời nói vừa rồi của em. - Nam Thiên Kình tiếng nói lạnh lùng vang lên, sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào Doãn Mạt Mạt.

    - Em.. em.. em chỉ là tức giận nhất thời nên vô lễ với ba mẹ.. chỉ vì.. ba mẹ bị Hạ Điềm Nhi..

    - Câm miệng.. tôi chính là muốn nghe ai là người năm đó cứu tôi, là em hay Hạ Điềm Nhi? - Nam Thiên Kình không kiên nhẫn, lời nói có chút tức giận.

    - Thiên Kình.. hai đứa gần kết hôn, cháu.. - Bà Doãn không đành lòng khi nhìn con gái đau buồn.

    - Nói. - Anh gằng giọng quát.

    - Phải.. không phải em cứu anh, chính là Hạ Điềm Nhi cứu anh, nhưng là em chính là người chăm sóc cho anh.. cô ta ngay lúc đó mạng cũng xém không giữ được.. huống hồ.. - Doãn Mạt Mạt cũng không nhịn được mà nói, cô biết anh chỉ vì lời hứa năm đó mà sẽ lấy cô. Cô cũng biết từ chính miệng những người làm trong nhà Nam Thiên Kình nói, trước đây anh rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Hạ Điềm Nhi, nhưng không hiểu vì sao anh đột nhiên nthay đổi, đối xử với Hạ Điềm Nhi rất tàn nhẫn, thật chí là bỏ rơi cô trong hôn lễ của hai người, Doãn Mạt Mạt cũng biết Nam Thiên Kình có tình cảm với Hạ Điềm Nhi nên tới giờ anh vẫn không muốn kết hôn cùng cô.

    - Tôi chỉ cần biết người năm đó cứu tôi là ai? - Nam Thiên Kình dường như và chết sựng tại chỗ, anh nhớ lại hình ảnh mà ngay hôn lễ của anh và Hạ Điềm Nhi, anh đã bỏ rơi cô cùng đi với người phụ nữ khác, còn là cưỡng bức cô, luôn buộc tội cô, luôn cho cô chính là lòng dạ ác độc, thế nhưng giờ thì sao, anh đã đáp trả ân nhân cứu mình như thế đấy, còn khiến bệnh tình của cô ngày càng nghiêm trọng. Nam Thiên Kình không nói gì nữa, lẳng lặng rời khỏi nhà họ Doãn, anh như là cái xác biết đi không định được hướng đi của mình, trái tim anh như hàng ngàn vết dao đâm vào đau nói nó khiến anh không thể nào thở được, hình ảnh đau thương, nước mắt, nụ cười của Hạ Điềm Nhi chiếm cứ trong đầu anh. Nam Thiên Kình không nhịn được nghĩ đến câu nói của Doãn Mạt Mạt trước khi anh rời khỏi nhà họ Doãn.. "Nam Thiên Kình, anh đã hứa lấy em thì anh không nên bỏ rơi em, còn nữa nếu Hạ Điềm Nhi biết những gì anh làm thì cô đã sẽ hận anh, dĩ nhiên là hiện tại tình trạng của cô ta.." Nam Thiên Kình cũng đồng thời đưa chính mình về lại quá khứ cách đây 10 năm, anh lúc đó là vì không thể bơi, bị bạn bè chơi xấu mới rơi xuống nước, ngay lúc anh tưởng mình chết đuối đã có một cô bé cứu anh, nhưng anh vì mệt mỏi mà không nhìn ra được ân nhân cứu mình, lúc anh tỉnh lại chỉ thấy Doãn Mạt Mạt bên cạnh anh, anh lầm tưởng là cô cứu anh nên sẽ hứa hẹn sau này lớn lên anh nhất định cưới cô làm vợ, anh không ngờ chỉ vì một phút lầm lỗi mà anh đã hại người ngây thơ trong sáng như Hạ Điềm Nhi, anh nên tin vào trực giác của mình là cô không thể nào nhẫn tâm như vậy, mấy năm qua anh chứng kiến cô chăm sóc cho ba mẹ Doãn Mạt Mạt, anh lại cho rằng cô vì ân hận những gì mình làm với Doãn Mạt Mạt nên muốn chuộc lỗi, trong khi đó anh nào biết cô là thật tâm coi ông bà Doãn như ba mẹ mình. Anh đã sai thật sư là sai hoàn toàn, Nam Thiên Kình thật lòng muốn bù đắp cho Hạ Điềm Nhi, nhưng anh phải bắt đầu bì đắp như thế nào trong khi anh đã tổn thương cô quá sâu.
     
    Kim Nhật Nguyệt, Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  6. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 05: Tôi hận anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ khi về từ nhà họ Doãn, quản gia và người làm thấy thiếu gia của mình càng ngày càng khác hẳn, giống như là một người khác hoàn toàn, một người vì thù hận mà lên kế hoạch trả thù một cô gái nay lại khác thường.

    Hạ Điềm Nhi vì được chăm sóc đặc biệt, lại có bác sĩ Lăng đến kiểm tra sức khỏe thường xuyên, còn có Ngô Mẫn luôn đến bầu bạn cùng cô nay sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, tâm tình vui vẻ, ăn ngủ đều đặn, cô cũng bắt đầu nói chuyện bình thường lại được, chỉ có điều là hiện tượng sợ lạnh của cô vẫn không thuyên giảm được. Hạ Điềm Nhi luôn không muốn nhìn thấy Nam Thiên Kình nên hầu hết khi anh ở nhà cô sẽ không ra khỏi phòng, khi anh đi làm cô sẽ ra vườn hoa cùng Ngô Mẫn, những lúc không có Ngô Mẫn cô sẽ có người đồng hành là quản gia, Nam Thiên Kình hiểu sự trốn tránh của cô tránh cho cô lại kích động nên anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô, nhưng là sẽ cho quản gia theo sát cô, khi anh ở công ty cũng sẽ gọi về hỏi thăm Hạ Điềm Nhi như thế nào, anh biểu hiện như vậy khiến ai cũng tò mò thắc mắc, khó hiểu, nhưng là họ chỉ biết mang dấu chấm hỏi rằng chuyện gì xảy ra chứ không dám mở miệng hỏi.

    Thấm thoát thời gian cứ thế trôi qua, Hạ Điềm Nhi cũng bước sang thời kì thai phụ của tháng thứ 3, bắt đầu kén ăn ngủ nhiều, bụng mới ba tháng cũng nhô ra khác thường so với những thia phụ mang thai 3 tháng như cô.

    - Hạ tiểu thư, có Ngô tiểu thư cùng bác sĩ Lăng đến thăm cô. - Một cô giúp việc tiến vào mỉm cười nói, Hạ Điềm Nhi đang đọc báo nghe timn cũng ngước nhìn cô nữ giúp việc cười một cái.

    - Điềm Nhi, xin lỗi cậu lâu như vậy mới đến thăm cậu, tập đoàn nhà tớ có hạn mục mới nên tớ phải phụ baa lo liệu. - Ngô Mẫn vẻ mặt có lỗi nói. Hạ Điềm Nhi không nói gì chỉ là cầm tay cô bạn tay rồi trao cho cô nụ cười: - Không sao cả, tớ vẫn ổn.

    - Tớ tin khi cậu sinh ba mẹ cậu sẽ ở bên cạnh cậu, tớ rất tiếc vì không thể đưa cậu ra khỏi đây. - Ngô Mẫn nói tiếp, cô đã cố gắng nhờ vào thế lực của ông nội mình để tìm tung tích của ba mẹ Hạ Điềm Nhi, nhưng là gần ấy năm vẫn không vó tâm hơi gì, lại nói cứ nhìn Hạ Điềm Nhi bị nhốt ở đây cô Ngô Mẫn nhịn không được nguyền rủa tám đời nhà Nam Thiên Kình không mọc được tóc nha. Lăng Bắc Hàn để hai cô nói chuyện thoải mái, anh theo thường lệ kiểm tra sứ khỏe của Hạ Điềm Nhi, mặc dù lúc đầu anh không hiểu tại sao Nam Thiên Kình vì sao anh ta ban đầu ngược đãi Hạ Điềm Nhi đến khi biết tin cô mang thai lại đối xử khác với cô, hay là vì biết chuyện năm đó không phải cô làm mà hối hận muốn chuộc lỗi với cô, nhưng anh lại có ý nghĩ khác, đó là ánh mắt cầu xin của Nam Thiên Kình khi nhờ anh theo dõi và chữa trị cho Hạ Điềm Nhi, cũng đống thời anh nói sẽ chi trả cho anh số tiền không nhỏ nếu anh cứu được cả hai mẹ con cô. Thật ra thì thai nhi vẫn có thể giữ lại được, chẳng qua là anh muốn xem thái độ của Nam Thiên Kình như thế nào? Lăng Bắc Hàn anh là bác sĩ giỏi anh sẽ không để bệnh nhân của mình xảy ra vấn đề gì.

    - Cô ấy thế nào? - Nam Thiên Kình đã chờ sẵn ở trước cửa phòng Hạ Điềm Nhi, Lăng Bắc Hàn vừa ra, anh liền lo lắng hỏi.

    - Vào thư phòng của anh đi. - Lăng Bắc Hàn nói xong liền hướng văn phòng mà anh cùng Nam Thiên Kình hay nói chuyện mỗi khi anh đến nhà khám cho Hạ Điềm Nhi.

    - Anh nói đi, cô ấy làm sao? - Nam Thiên Kình cố trấn tĩn nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng, mỗi khi đến kì khám cho Hạ Điềm Nhi là anh lại lo lắng không yên sợ rằng bệnh tình cô tiến triển không tốt, tâm trí của anh hiện giờ chỉ đặt trên người của Hạ Điềm Nhi.

    - Song thai. - Lăng Bắc Hà nói ngắn gọn hai chữ, khiến Nam Thiên Kình nhất thời khó hiểu chau mày.

    - Thể lực của cô ấy ngày càng yếu đi khi thai nhi dần phát triển, sẽ cảm thấy lạnh hơn khi là ban ngày chứ không phải là ban đêm nữa, tháng thứ 7 của thai nhi cô ấy sẽ mất đi cảm giác dần dần, tháng thứ 9 hoàn toàn là mất cảm giác, nếu cô ấy vỡ nước ối phải lập tức tiến hành mổ để lấy hai thia nhi, Nam tổng anh cần cho người theo dõi cô ấy càng nhiều càng tốt. - Lăng Bắc Hàn nói.

    - Không có cách gì sao? - Nam Thiên Kình dường như là mất sức lực hỏi.

    - Cái này tôi tin anh cũng biết hiện trạng của cô Hạ là vì đâu mà ra? Hệ xúc giác có liên quan đến hệ thần kinh và tâm trạng của một người mất chứng bệnh như cô Hạ, nếu hệ thần kinh hoặc tâm tình bị kích động sẽ ảnh hưởng đến hệ xúc giác cũng sẽ dẫn đến hiện trạng mất cảm giác. - Lăng Bắc Hàn nói tiếp. (Cái này không hiểu nhiều, nên không có logic cho căn bệnh, các bạn thông cảm hen.. Phi chỉ biết là nghĩ ra như thế thôi à)

    Nam Thiên Kình dường như là không còn đứang vững nữa, đay có lẽ là ông trời trừng phạt anh khi anh đã ngược đãi cô, và giờ khi anh biết cô quan trọng như thế nào với anh liền cho anh sống trong lo lắng và sợ hãi.

    - Nam Tổng.. giá như số phận sắp đặt cho tôi gặp cô ấy trước thì Điềm Nhi sẽ không đau khổ như thế. - Lăng Bắc Hàn nhìn Nam Thiên Kình một lúc liền xoay người hướng của mà đi đầu cũng không quay lại.

    Một lúc lâu sau Nam Thiên Kình mới phản ứng, lúc này thì Hạ Điềm Nhi đã ngủ, anh bước vào phòng nhìn người con gái đang ngủ say trong chăn, trong phòng phải nói là nhiệt độ rất ấm đủ để cô có thể ngủ ngoan. Nam Thiên Kình xốc chăn lên chui vào trong, ôm trọn Hạ Điềm Nhi vào lòng, anh đưa tay xoa bụng đã nhô lên của cô, nơi đó có hai đứa con mà anh mong chờ nhất, khóe mắt anh lại có một hạt nước trong đến anh cũng không phát hiện đó là nước mắt của mình, không chỉ có hạnh phúc mà anh mong chờ còn có hằn sâu nỗi đau trong tim khi anh lại chính tay giết đi trái tim của chính mình.
     
    Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  7. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 06: Cô biết được anh chính là người đã chia rẽ gia đình cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Nam Thiên Kình liền nhanh chống rời khỏi phòng Hạ Điềm Nhi, vì tránh cho cô không biết anh đã ngủ cùng cô nên anh rất cẩn thận ra ngoài mà không có tiếng động. Nam Thiên Kình luôn nhân lúc cô ngủ say mới dám lẻn vào phòng cô để được nhìn ngắm cô, ôm cô ngủ. Anh thầm mỉa mai mình một Nam Thiên Kình lừng danh lại đang lén lúc muốn nhìn ngắm vợ lại sợ vợ phát hiện, anh chính là sợ Hạ Điềm Nhi lại kích động. Nam Thiên KÌnh tính là ở nhà nhưng trợ lý báo có cuộc họp quan trọng nên anh liền đến công ty giải quyết.

    - Cô tìm ai? - Cô giúp việc lên tiếng hỏi khi thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cổng lớn.

    - Tôi tìm Hạ Điềm Nhi. - Doãn Mạt Mạt mỉm cười thân thiện nói, nét mặt cùng vẻ ngoài của cô khiến cho người giúp việc nghĩ cô là người tốt.

    - Nhưng tôi phải báo cho thiếu gia biết một tiếng, cô đợi một lúc.

    - Không cần.. tôi là bạn học của cô ấy, chính là Nam tổng gọi tôi đến để trò chuyện cùng Điềm Nhi. - Mắt thấy nữ giúp việc tính đi nói cho Nam Thiên Kình biết nên Doãn Mạt Mạt liền lên tiếng ngăn cản. Cô biết Nam Thiên Kình rất cẩn thận, cô đã canh chừng ở đây khá lâu, hôm nay vừa lúc anh vừa đi cô liền tiến tới muốn vào nhà xem xem có đúng là Hạ Điềm Nhi ở cùng anh không?

    - Vậy sao? Mời cô vào. - Cô giúp việc không nghĩ ngợi nhiều liền mở cửa cho cô ta vào, nụ cười trên mặt Doãn Mạt Mạt liền trở nên nguy hiểm, cô theo người giúp việc vào phòng của Hạ Điềm Nhi. Người giúp việc không muốn quấy rầy hai người nên xuống lầu.

    - Hạ Điềm Nhi, cô đừng dùng bộ dạng đáng thương này của cô để lấy sự thương hại của Thiên Kình.. anh ấy chẳng qua là chuộc lỗi vì đã hiểu lầm cô, cũng là vì anh ấy đã khiến ba mẹ cô lưu lạc ở Macao. - Doãn Mạt Mạt vào phòng đã lâu nhưng là không thấy Hạ Điềm Nhi nhúc nhích, cô giống người không phản ứng, cô ta tức giận lên tiếng. Nhưng không ngời chỉ nhắc đến ba mẹ cô thì Hạ Điềm Nhi liền quay đầu nhìn Doãn Mạt Mạt, nhưng là cô không biết tìm từ ngữ gì để nói ra, vì Doãn Mạt Mạt chính là người mà Nam Thiên Kình yêu.

    - Cô đừng giả ngốc nữa, chẳng lẽ cô không biết chính vì muốn cô phải sống khổ sở như tôi nên Thiên Kình đã đưa ba mẹ cô đi sao? Anh ấy muốn cô phải trải qua đau khổ như cô và em họ chết tiệt của cô đã gây ra cho tôi, vốn dĩ tôi không muốn làm hại cô, nhưng chính là người đã cướp Thiên Kình của tôi, gặp anh ấy trước cũng là cô, người cứu anh ấy cũng là cô, và giờ vợ hiện tại của anh ấy cũng chính là cô. - Doãn Mạt Mạt kích động tiến lại gần Hạ Điềm Nhi nắm lấy tóc cô mà kéo, ánh mắt cô ta hiện lên tia lửa, gần đây cô ta mới phát hiện là Nam Thiên Kình đến cục dân chính đăng kí kết hôn cùng Hạ Điềm Nhi, Doãn Mạt Mạt khi biết tin này thì điên tiết lên, hơn một tháng qua anh lạnh lùng với cô, còn cố ý tránh mặt cô. Cô ta điên loạn tác liên tục vào mặt Hạ Điềm Nhi, còn không ngừng kéo tóc cô, những cái tác và da đầu của Hạ Điềm Nhi dường như là cô không cảm giác được đau đớn, cô chỉ theo bản năng mà ôm bụng đã nhô lên của cô, trước đây cô không muốn đứa ccon này, nhưng chính là mấy thang qua khi mang thai cô cảm nhận được sự sống của con chính là tình thương của mẹ nên cô hiện tại muốn bảo vệ đứa bé. Doãn Mạt Mạt kéo Hạ Điềm Nhi vào phòng tắm, cô ta xã nước lạnh lên người Hạ Điềm Nhi, cảm giác lạnh buốt khiến thân thể Hạ Điềm Nhi run lên, ngoài ôm bụng ra cô không hề lên tiếng, những hình ảnh bị Nam Thiên Kình đối xử luôn hiện về khiến cô sợ hãi.

    Trong phòng họp họi đồng, trong khi các cổ đông nêu ra ý kiến thì Nam Thiên Kình chỉ chú mục vào màn hình máy tính, khi thấy trong phòng Hạ Điềm Nhi chính là Doãn Mạt Mạt, anh đã hốt hoảng và chạy nhanh ra khỏi phòng họp trong sự ngạc nhiên của mọi người. Trên đường đi anh chạy xe nhanh nhất có thể và không biết đã vượt bao nhiên cái đèn đỏ, bị bao nhiêu giấy phạt anh đều không quan tâm, vừa chạy xe anh vừa gọi điện thoại cho quản gia, nói bà nhanh chống lên phòng ngăn chặn Doãn Mạt Mạt làm hại Hạ Điềm Nhi.

    Ngoài cửa phòng là quản gia và một nhóm người hầu đang nom nó lo sợ không mở cửa được, chìa khóa thì thiếu gia giữ, vì khi Hạ Điềm Nhi ở nhà không khi nào khóa cửa, họ phải trông chừng cô nên không khi nào khóa cửa phòng.

    - Nhanh gọi cảnh vệ vào đây? - Quản gia lên tiếng, một hầu gái liền nhanh chống đi, cảnh vệ vừa lên cũng là lúc Nam Thiên Kình về đến, anh vì quá lo lắng nên quên chính mình có chìa khóa, anh cùng một vài cảnh vệ phá cửa xông vào phòng.

    - Cô điên sao? - Nam Thiên Kình tức giận đẩy mạnh Doãn Mạt Mạt ra khiến cô ta mất thăng bằng té ngã trên sàn nhà lạnh băng đầy nước. Nam Thiên Kình lo lắng nhìn cả người Hạ Điềm Nhi ướt đẫm, run lên, khuôn mặt tái nhợt, anh nhanh chống ôm cô đến giường.

    - Thiên Kình.. chẳng phải anh sẽ lấy em sao? - Doãn Mạt Mạt lên tiếng.

    - Im miệng ngay. - Anh dường như là cắn răng quát, anh tức giận mà còn là đền nỗi muốn giết người.

    - Quản gia, nhanh chống cho gọi bác sĩ Lăng đến, lấy cho tôi y phục của thiếu phu nhân, còn nữa nhanh đưa cô ta ra khỏi đây? - Nam Thiê Kình mặc kệ Doãn Mạt Mạt làm ầm ĩ, kiến quyết đuổi người, anh nhanh chống thay cho Hạ Điềm Nhi y phục khô ráo, anh cho nhiệt độ ấm lên, chưa đầy 15 phút thì Lăng Bắc Hàn đến nơi. Sau khi kiểm tra cho Hạ Điềm Nhi xong Lăng Bắc Hàn tìm gặp Nam Thiên Kình nói chuyện, anh không hiểu mấy tháng trước cơ thể cô vẫn ổn, vậy mà hôm nay cô lại có hiện tượng trầm trọng hơn, Nam Thiên Kình sắc mặt ngưng trọng lờn nói cũng không thể mở miệng.

    - Ba mẹ tôi đâu? - Hạ Điềm Nhi mở mắt nhìn thấy Nam Thiên Kình liền lên tiếng hỏi? Cô hận anh, hận anh đã khiến cho gia đình cô tan nát, hận anh vì đã hại cô thê thảm như vậy.

    - Sau khi sinh xong, anh sẽ để em gặp ba mẹ. - Nam Thiên Kình dịu giọng nói, anh rất sợ, sợ nếu rằng ba mẹ cô biết được cô khốn khổ vì anh như vậy họ sẽ đưa cô vĩnh viễn rời xa anh, anh không thể mất cô, anh rất sợ hãi. Anh luôn là người bình tĩnh, kiềm chế cảm xúc rất tốt, thế nhưng từ khi gặp và biết cô, anh luôn mất đi kiểm soát của chính mình.

    - Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với ba mẹ tôi như thế, dù anh có trả thù cho Mạt Mạt cũng đừng hại ba mẹ tôi. - Nước mắt bắt đầu tuôn trào, cô nức nở lên tiếng.

    - Điềm Nhi.. anh xin lỗi. - Nam Thiên Kình nhịn không được mà ôm cô vào lòng, anh biết mình sai hoàn toàn, nhưng anh là không còn cách khác.

    - Anh hãy trả ba mẹ lại cho tôi, tôi nhớ họ, tôi cần họ. - Hạ Điềm Nhi kêu gào khóc lớn.

    - Điềm Nhi. Ngoan, anh hứa anh hứa sẽ đưa ba mẹ về với em. - Nam Thiên Kình dịu dàng dỗ dành cô.

    - Tôi hận anh, hận anh.. cút đi, anh cút đi. - Hạ Điềm Nhi kích động quát lớn, đuối an đi, vì tránh cho cô xúc động mà ảnh hưởng đến thân thể cô, anh đau lòng ra khỏi phòng, mà trên mặt anh bắt đầu hiện lên sự lo lắng và mệt mỏi.

    Điềm Nhi, anh sẽ bù đắp cho em, cả đời này, ngay cả chính mạng sống của anh. Anh tự thề với chính mình.
     
    Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  8. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 07: Hạ Điềm Nhi cố tình chọc tức anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian lại tiếp tục trôi qua nhanh, Hạ Điềm Nhi bước sang thời kỳ thai phụ tháng thứ 5, bụng cũng đã to lên như quả dưa hấu, cô bắt đầu nói chuyện lại nhưng là ít. Vì muốn cô yên tâm nên Nam Thiên Kình đã gửi hình của ba mẹ cô cho cô xem, họ sống ở Ma cao rất tốt, ba mẹ cô là thương giỏi ở ma cao, họ rất muốn về lại nước tìm con gái, nhưng dù là tìm cách nào cũng có người chặn họ khong cho họ về nước. Tâm tình của Hạ Điềm Nhi tốt hơn khi biết ba mẹ cô vẫn khỏe mạnh, sống tốt chứ không khốn khổ như lời Doãn Mạt Mạt nói. Vầ phần Doãn Mạt Mạt từ sau khi cô ta đến nhà ức hiếm Hạ Điềm Nhi, Nam Thiên Kình cho người đưa cô ta sang mĩ, và cắm tuyệt đối không được phép về nước.

    Biệt thự Nam Thiên Kình.

    - Hạ tiểu thư, tới giờ uống canh rồi. - Quản gia cùng hai người hầu gái bưng canh bước vào vườn hoa, vì trời chuyển lạnh, ngoài vườn lại có nắng, nắng sẽ giúp cơ thể Hạ Điềm Nhi bớt lạnh hơn, nghe được tiếng của quản gia Hạ Điềm Nhi quay sang mỉm cười với bà.

    - Hôm nay tôi sẽ đưa cô đi khám thai. - Bà dịu dàng lên tiếng nói.

    - Nam Thiên Kình? - Hạ Điềm Nhi nhìn bà, bật thốt lên ba chữ này.

    - Thiếu gia sợ cô lại không vui nên.. nhưng là thiếu gia có cho người theo sau chúng ta. - Quản gia hiểu lời nói ít ỏi của cô, mặc dù ngôn từ có hơn thiếu lễ phép so với người lớn, nhưng bà biết cô đã cố gắng lắm mới có thể mở miệng nói chuyện.

    - Cháu.. cháu.. Nam Thiên Kình cùng đi. - Hạ Điềm Nhi nói chậm rãi nói

    - Được được, tôi liền gọi cho thiếu gia. - Quản gia vui mừng phấn khởi lên tiếng, nhanh chống chạy đi gọi điện thoại cho Nam Thiên Kình. Thấy bà vui vẻ Hạ Điềm Nhi cũng mỉm cười.

    Chưa đầy nữa tiếng thì Nam Thiên Kình về tới, anh không kiềm chế được sự vui mừng phấn khởi của mình, anh nghĩ rằng trong thời gian mang thia anh sẽ không thể cùng đồng hành với cô để theo dõi cục cưng của hai người.

    - Điềm Nhi. - Nam Thiên Kình đè xuống xúc động muốn ôm cô, anh dịu dàng tiến lại gần cô. Hạ Điềm Nhi ban đầu có hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ anh sẽ bỏ việc công ty mà đi cùng cô, cô nghĩ anh không hề có tình cảm với cô, thế nhưng khi thấy anh xuất hiện trong lòng cô dân lên niềm vui, nhưng là cô không hề biểu hiện ra ngoài.

    Tại bệnh viện, sau khi khái và siêu âm bốn chiều, Nam Thiên Kình kiềm lòng không được nhìn chăm chăm vào màn hình có hai khối hình ảnh nhỏ trên màn hình đang chuyển động, đó là con trai và con gái của anh, nhìn khuôn mặt điển trai tràn đầy hạnh phúc của anh trong lòng cô bỗng thấy ấm áp, nhưng cứ nghĩ theo chiều tốt cho anh trong lòng cô lại sợ hãi, cô sợ chính đây cũng là điều mà anh đang diễn nhằn muốn cô lún sâu vào cõi thiên đường do anh đặt ra, sau đó thì không một lời nói liền đẩy cô xuống địa ngục. Trên đường trở về nhà, trong đầu cô nẩy ra một ý nghĩ đó là cố tình chọc tức anh, chọc tức để anh đuổi cô ra khỏi nhà, có như vậy cô sẽ không bị anh dẫn dắt vào trong hố tình yêu mù quáng mà cô luôn ảo tưởng.

    Nhà Nam Thiên Kình.

    - Thiếu gia, thiếu phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong. - Quản gia mỉm cười cung kính lên tiếng khi hai người vừa vào đại sảnh. Nam Thiên Kình hiểu ý, sợ cô thấy anh liền không ăn uống nên tính xoay người rời đi, thế nhưng..

    - Ăn cơm. - Hạ Điềm Nhi lên tiếng, hiển nhiên là đang nói anh hãy ở lại ăn cơm, anh vui vẻ liền tiến lên dìu Hạ Điềm Nhi vào ghế ngồi, người giúp việc nhanh nhẹn liền lấy thêm bát đũa mới cho anh, song trong khi ăn, Hạ Điềm Nhi không ngừng làm khó anh, hễ khi anh cầm đũa lên thì cô liền kêu anh lấy nước, hết nước rồi tới nước tương, đủ thứ trên bàn được cô gọi anh đều đem tới trước mặt cô, nhìn trên khuôn mặt của anh không hề có chút tức giận, Hạ Điềm Nhi buồn bực đứng lên về phòng, lúc cô vừa đi, Nam Thiên kÌnh mệt mỏi xoa huyệt thái dương đau nhức, anh biết cô đang làm khó anh, anh biết cô làm vậy là muốn anh tức giận sau đó cô có thể thoát khỏi anh, Nam Thiên Kình không chỉ vì cô làm khó mà phiền não, cái chính là anh lo lắng cô vẫn muốn rời khỏi anh.

    Đến tối, khi Nam Thiên Kình định đi tắm rửa thì Hạ Điềm Nhi vác bụng bầu tới phòng anh gõ cửa, mở cửa ra anh ngạc nhiên nhìn thấy cô liền không biết nói gì?

    - Tôi muốn ngủ ở đây? - Hạ Điềm Nhi chu môi nói.

    - Hả? À được, được. - Ban đầu là kinh ngạc ngơ ngác, sau đó thì anh vui vẻ đồng ý. Anh chu đáo lấy chăn đắp lên người cô, tính chui vào chăn thì cô trừng mắt không vui nhìn anh.

    - Tôi muốn ngủ một mình, anh xuống sàn mà ngủ. - Hạ Điềm Nhi nói, sau đó thì xoay người đưa lưng về hướng Nam Thiên Kình, miệng cô cười chúm chím tâm tình đang rất vui vì nhìn khuôn mặt ngốc trệc của Nam Thiên Kình. Mà anh ngược lại tuy không vui nhưng cũng không nổi giận với cô, anh điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, sau đó anh vào phòng tắm thay quần áo, lúc ra ngoài thì Hạ Điềm Nhi đã ngủ ngon lành, vì là mang thai nên cô rất nhanh ngủ, anh nhẹ nhàng vén chăn chui vào, ôm cô vào lòng thỏa mãn mà ngủ trong khi đó Hạ Điềm Nhi sẽ không biết là cô đang khiến anh vui chứ không hề là chọc tức anh.

    Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình ngủ tại phòng anh, nhất thời nhớ lại hôm qua không chọc tức được anh khiến cô khó chịu, liền rời giường tiến tới văn phòng anh phá đồ, quản gia cùng làm bước vào ngăn cản cô nhưng là cô không nghe, sợ những vật nhọn sẽ gay cho cô tổn thương họ buộc phải gọi cho Nam Thiên Kình về nhà.

    Nam Thiên Kình đang mệt mỏi vì công việc và bệnh tình của vợ nên không có sức lực, lại nghe tin quản gia nói Hạ Điềm Nhi đang làm loạn phá phòng làm việc của anh, Nam Thiên Kình tức tốc chạy về, khi nhìn hoàn cảnh trong phòng rồi đến cô thì anh liền nổi giận.

    - Hạ Điềm Nhi. - Nam Thiên Kình tức giận quát lên, khiến cho Hạ Điềm Nhi đang làm loạn cũng hốt hoảng sợ hãi.

    - Em làm loạn đủ chưa? - Biết mình đã làm cô sợ, anh tiến lên dịu giọng nói, trong khi đó Hạ Điềm Nhi đang mừng thầm anh đã tức giận rồi.

    - Quản gia, mau đem hộp sơ cứu đến. - Nam Thiên Kình nói, anh nổi giận không phải vì cô pha phòng của anh mà là anh xót xa và đau lòng khi thấy tay cô vì làm loạn mà bị thương, trong khi đó dường như cô không biết mình đang bị thương, máu cũng ứa ra ướt cả áo và sàn nhà, lúc Hạ Điềm Nhi nhìn thấy anh băng bó cho mình cô mới phát hiện mình bị thương nhưng là cô sao không có cảm giác đau đớn?

    - Điềm Nhi, em muốn thế nào thì mới không khiến bản thân mình bị thương? - Nam Thiên Kình hôn lên cánh tay bị thương của cô nói. Cô khó hiểu nhíu mày nhìn anh, chẳng phải cô như vậy anh sẽ thỏa mãn sao?

    - Không phải trả thù sao? Doãn Mạt Mạt? - Hạ Điềm Nhi lên tiếng nói.

    - Điềm Nhi.. anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em.. anh sẽ dùng cả đời này bù đắp cho em.. xin em.. xin em đừng làm chính mình bị thương. - Anh đau lòng nhịn không được mà ôm cô vào lòng, giọng nói vì lo lắng sợ hãi của anh mà trở nên khàn đi.
     
    Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  9. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 08: Cô bị anh thuần phục. Cô giúp anh kí lại họp 100 tỷ đô la.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lần Hạ Điềm Nhi làm loạn, bị Nam Thiên Kình mắng cô liền ngoan ngoãn không làm loạn nữa, vì cô giờ chỉ tập trung vào tay mình, vì sao cô bị thương nhưng lại không có cảm giác? Cô cũng cảm giác được Nam Thiên Kình thay đổi rất nhiều, cô không còn nghe ai nhắc đến chuyện kết hôn của anh và Doãn Mạt Mạt nữa, anh còn cho người về làm bảo mẫu theo chăm sóc cho, cho chuyên gia dinh dưỡng cho cô, ngoài ra mỗi tháng anh còn để các bác sĩ khám cho cô, còn là đặc biệt không hạn chế giờ giấc hay ngày gì mà để Ngô Mẫn tới thăm cô thường xuyên.

    Sang sớm Ngô Mẫn liền tới nhà Nam Thiên Kình huyên náo oám hận Nam Thiên Kình vì tới giờ mới để cô gặp lại bạn tốt, thấy Ngô Mẫn tự nhiên tâm tình cũng vui vẻ theo cô bạn thân, cô không còn tập trung vào cái tay bị thương nữa, một lúc sau thì Lăng Bắc Hàn đến khám cho cô, thấy cô đã tốt hơn liền yên tâm để hai cô gái nói chuyện, anh biết cô đang chuyển sang trạng thái mất cảm giác, cái này anh căn dặn Nam Thiên Kình phải chú ý tới cô rồi, Lăng Bắc Hàn tin Nam Thiên Kình làm được.

    - Chúc mừng cậu, tớ tin tên thối tha kia biết chuộc lỗi nên sớm muộn gì ba mẹ cậu sẽ trở về. - Ngô Mẫn hưng phấn nói. Hạ Điềm Nhi chỉ mỉm cười không nói gì.

    - À mà này.. hình như anh ta đang ngặp rắc rối thì phải, nghe đâu tuần trước trong khi đang họp bàn luận về họp đồng dầu mỏ Lôi Đình thì anh ta bỏ về nữa chùng, khiến cho chủ tịch Lôi tức giận hiện tại không muốn kí, mà họp đồng kia theo thỏa thuận thì anh ta hải bồi thường 100 tỷ đô la.. đây chắc là báo ứng cho anh ta khi làm tổn thương cậu đó. - Ngô Mẫn vừa nói vừa hưng phấn, nhưng Hạ Điềm Nhi không vui, cô biết anh bỏ về là vì cô, cô làm loạn bị thương nên anh phải quay về, mà cô cũng không quên những ôn nhu của anh gần đây, cô biết anh mỗi đêm đều vào phòng cô kiểm tra chân cho cô, điều chỉnh nhiệt độ ấm cho cô, ngoài ra mỗi khi trở trời anh đều chạy qua xem cô có sao không, mỗi tối anh sẽ giúp cô xoa bóp chân, vì lúc ngủ và mang thai chân cô hay bị rút, nhưng là cô không có cảm giác thế nhưng anh lại biết, cô không ghiểu anh rốt cuộc là muốn như thế nào.

    - Cậu nói, chủ tịch Lôi? - Hạ Điềm Nhi chợt lên tiếng hỏi, nếu là họ Lôi thì chỉ có chú ấy, cô đã nhiều năm không liên lạc với chú, lần ba mẹ cô mất tích cô muốn tìm chú ấy để giúp đỡ nhưng là không biết tung tích, về sau gặp Nam Thiên Kình cô cũng không tìm chú nữa.

    - Là Lôi Đình Nguyên, chủ tịch tập đoàn Lôi Đình, chuyên về dầu mỏ. - Ngô Mẫn trả lời, trong tiềm thức của Hạ Điềm Nhi là muốn giúp anh, dù anh có tổn thương cô nhưng cô là không muốn thù hận anh vì anh là người cô yêu cũng là ba ba của bảo bối của cô. Đợi đến khi Ngô Mẫn về cô nhờ người đưa cô đến chỗ của Lôi Đình Nguyên, vì sao cô biết thì cô đã hỏi qua Ngô Mẫn.

    Khách sạn 5 sao cấp cao.

    - Làm phiền cô cho tôi gặp Lôi chủ tịch. - Hạ Điềm Nhi chậm rãi lên tiếng nói với cô lễ tân khách sạn, ban đầu cô lễ tân kinh ngạc nhìn Hạ Điềm Nhi, lại liếc nhìn bụng bầu đã lớn của cô cô lễ tân nghĩ chắc là vợ bé của Lôi Đình Nguyên, hoặc là con gái ông? Dấu chấm hỏi hiện lên trên trán nhưng thân là nhân viên cô không dám chậm trễ liền nối máy nhưng là không ai bắt máy.

    - Điềm Nhi. - Tiếng nói trầm thấp vang lên, Hạ Điềm Nhi quay người mỉm cười với người đàn ông trung niên gọi cô.

    - Ba nuôi. - Cô nhẹ nhàng gọi.

    - Phải.. phải.. con gái, con làm ta tìm kiếm mấy năm nay, nào lại đây vào phòng ba. - Lôi Đình Nguyên mắt đã rơm rơm, vui mừng phấn khởi lên tiếng, ông thoáng nhìn qua bụng của Hạ Điềm Nhi có phần kinh ngạc, nếu ông đón không lầm năm nay Hạ Điềm Nhi chỉ mới 18, không lí nào lại kết hôn như vậy?

    - Ba, con đã kết hôn. - Nhìn ra được suy nghĩ của ông nên Hạ Điềm Nhi không ngần ngại nói, Lôi Đình Nguyên cũng chỉ biết gật đầu rồi cùng con gái ông vào phòng ông đang ở tại khách sạn, đáng lí ra hôm nay ông có hẹn với Nam Thiên Kình để chính thức hủy hiệp định, ông không chấp nhận hành động lỗ mãng của anh như vậy, nhưng hôm nay gặp lại con gái nuôi nên ông sẽ dời lại. Lôi Đình Nguyên ông đường đường cũng là một sát thủ, thế nhưng lại là vì ông nên gia đình Hạ gia mới có kết cục như thế này, trước đây ông cùng ba mẹ Hạ Điềm Nhi kết nghĩa anh em, đứa con đầu lòng của hai người sẽ gọi ông một tiếng ba nuôi, nhưng là vì giúp ông thoát khỏi vòng xoay trong thế giới đen tối mà họ phải rời xa quê hương đến nơi đất khách quê người, ông còn nhớ rõ lúc đó Hạ Điềm Nhi chỉ mới biết nói, sau nhiều năm tìm kiếm, ông cứ ngỡ sẽ không gặp lại họ, thế nhưng con bé này vẫn nhớ và tìm tới ông, còn gọi ông một tiếng ba nuôi một cách lưu lót, vì giờ cô đã trưởng thành a, mà còn là người sắp lên chức mẹ, ông sắp được làm ông ngoại.

    - Con gái, ba mẹ con đâu? Ba đã tìm gia đình con lâu lắm rồi? - Lôi Đình Nguyên cười không ngới vì niềm vui, nhưng ông không quên hỏi thăm.

    - Con không biết. - Hạ Điềm Nhi cúi đầu nói, cô chỉ biết rằng ba mẹ cô hiện giờ bình an mạnh khỏe, mà Nam Thiên Kình cũng hứa sẽ đưa ba mẹ về với cô. Lôi Đình Nguyên nhìn ra được tâm sự của con gái nuôi, nhưng ông sẽ không hỏi, ông sẽ chờ cô nói ra cho ông biết. Thế nhưng ông đã nghĩ sai, cô im lặng không nói về chuyện gia đình.

    - Ba nuôi.. hiệp định dầu mỏ Lôi Đình ba nuôi đừang hủy được không? - Hạ Điềm Nhi yên lặng hồi lâu rồi lên tiếng.

    - Yêu cầu của con gái, ba sẽ luôn chấp nhận, thế nhưng hãy nói cho ba biết? Nó có liên quan gì với con? - Lôi Đình Nguyên không ngần ngại mà chấp nhận, ông tin con gái ông và Nam Thiên Kình có liên quan tới nhau. Hạ Điềm Nhi nhìn ông thật lâu cũng không nói.

    - Ba nuôi, con muốn ăn cơm người nấu. - Hạ Điềm Nhi yêu cầu tiếp, cô nhớ không lầm có nghe ba mẹ nhấc đến ba nuôi cô từng là đầu bếp, nấu ăn rất ngon, cô mốn thử.

    - Được.. con gái.. ba làm cho con. - Biết con gái có điều không thể nói, nhưng ông sẽ tự điều tra, nếu con gái ông chịu ủy khuất ông thề ông sẽ khiến cho cái tập đoàn Nam Cung kia không còn gì?
     
    Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
  10. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 09: Cô biết được anh là cậu bé năm đó!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì hợp đồng không thành và có nguy cơ bị hủy nên Nam Thiên Kình rất bận, nhưng anh cũng không quên gọi hỏi thăm Hạ Điềm Nhi, quản gia ở đầu dây khi nhận được điện thoại của anh có chút hồi họp vì từ khi ra ngoài tới giờ đã hơn 1 tiếng mà không thấy Hạ Điềm Nhi quay lại, nhưng là tránh để anh tức giận bà đành nói dối là Hạ Điềm Nhi đang ở ngoài vườn, theo thường lệ anh sẽ thấy cô giờ này sẽ ở trong phòng thông qua camera anh lắp đặt nhưng hôm nay hiển nhiên cô lại ra vườn, anh có chút nghi ngờ nhưng là cũng sẽ không kịp hỏi thêm thì có điện thoại, anh liền gác máy.

    Quay lại với Hạ Điềm Nhi cô sau khi nói chuyện cùng Lôi Đình Nguyên xong liền về nhà đúng theo lời hứa với quản gia, cô không muốn làm khó quản gia đã vì cô mà bao che.

    - Thiếu phu nhân. - Quản gia vui mừng mà cũng yên tâm khi thấy cô bình an trở về, Hạ Điềm Nhi chỉ mỉm cười rồi lên phòng. Hạ Điềm Nhi rất an phận, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất nhàn rỗi, cô muốn thoát khỏi thế giới của Nam Thiên Kìn thế nhưng ba mẹ cô còn trong tay anh, vả lại cô còn yêu anh, hiển nhiên con cũng đã có, cô không muốn các con của cô có cuộc sống bị người đời cười chê là không có ba. Suy nghĩ đi sâu, Hạ Điềm Nhi ngủ lúc nào không hay, đến khi nữa đêm Nam Thiên Kình mời về, anh mệt mỏi quần áo có chút thấm mồ hôi nhưng là anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm điển trai vốn có của anh.

    Nam Thiên Kình theo thường lệ, mà phải nói là thói quen của anh đã thay đổi, anh đầu tiên khi về đến nhà dù cho có mệt mỏi đến đâu anh cũng sẽ đến phòng của vợ anh, xem cô ngủ, có đắp chăn chưa, hoặc là nhiệt độ trong phòng có đủ ấm để khiến cô không bị lạnh.

    - Tại sao lại là anh? - Lúc Nam Thiên Kình tính xoay người rời đi thì tiếng nói của Hạ Điềm Nhi vang lên. Nam Thiên Kình quay người lại khó hiểu nhìn cô.

    - Tại sao anh là cậu bé năm đó, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao anh muốn giũ lại con? - Nhiều câu hỏi vì sao mà Hạ Điềm Nhi muốn nói, thế nhưng nhớ lại những khoảng khắc đau khổ kia cô lại khóc nghẹn. Lúc chiều cô có ghé qua phòng Nam Thiên Kình, lần này cô không làm loạn nữa mà chỉ yên lặng đi xem căn phòng của anh, trong phòng ngoài sách ra thì chỉ có laptop, tài liệu của Nam Thiên Kình, Hạ Điềm Nhi nhìn thấy trên bàn có tấm hình gia đình, nhưng là đã lâu, trong hình là một cậu bé với khuôn mặt lạnh lùng nhưng không kém điển trai với hai người là một nam một nữ. Hạ Điềm Nhi nhìn thật lâu vào cậu bé thì hồi ức tưởng chừng mà cô quên đã ùa về, đó là năm cô bảy tuổi trong một lần cứu cậu bé lớn hơn mình mấy tuổi bị đuối nước, kết quả là khi người lớn đến giúp đỡ thì cô cũng uống quá nhiều nước mà bất tĩnh.

    - Điềm Nhi ngoan, không khóc, không khóc. - Nam Thiên Kình luống cuống tay chân ôm cô gái của mình vào lòng không ngừng dịu dàng dỗ, trong tim anh như ngàn mũi dao đang đâm vào, nó không đâm thẳng để anh đau một lần mà là từ từ đâm để tim anh càng rỉ máu, mà Hạ Điềm Nhi như những cao dao kia từng chút từng chút ăn mòn trái tim anh.

    - Điềm Nhi, ngoan, ngoan, anh sẽ bù đắp cho em tất cả, cũng sẽ không khiến em bị tổn thương nữa. - Nam Thiên Kình hôn lên khuôn mặt đang tràn đầy nước mắt của cô, không ngừng dịu dàng ôn nhu nói. Hạ Điềm Nhi chỉ biết khóc nghẹn một câu cũng không thể thốt lên được. Khóc mệt cô liền nằm yên trong lòng Nam Thiên Kình mà ngủ, Nam Thiên Kình nhìn cô gái của mình ngủ say mà như ấm lòng, anh thật hối hận, chỉ vì lời hứa ngu ngốc năm đó anh đã khiến cô gái nhỏ như Hạ Điềm Nhi phải đau khổ, anh đúng là kẻ đáng chết mà.

    Sau lần Hạ Điềm Nhi biết được Nam Thiên Kình chính là cậu bé năm đó cô cứu, cô liền chiến tranh lạnh với anh, không thèm nhìn mặt, không thèm nói chuyện, dù cho Nam Thiên Kình vẻ mặt thống khổ cầu xin cô đều bị cô lơ hoặc kiếm chuyện làm khó anh, Nam Thiên Kình phải đèn nén đau lòng để khiến cô không bị tổn thương nữa, dù cho cô có làm gì anh cũng sẽ không trách mắng cô, miễn cô vui, cô hài lòng là được.

    Nhà Nam Thiên Kình.

    - Ba phải đi sao? - Hạ Điềm Ni đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt có vẻ không vui.

    - Phải, Điềm Nhi, ba không biết con và Nam Thiên Kình đã có chuyện gì, dù là trong quá khứ, nhưng theo ba cảm nhận thì Nam Thiên Kình thật lòng với con, hắn đang cố gắng bù đắp cho con bằng mọi giá, hắn vẫn chưa biết ba là ba nuôi của con. - Đầu dây Lôi Đình Nguyên lên tiếng nói lời khuyên khiến Hạ Điềm Nhi trầm tư khá lâu, cô biết anh thay đổi rất nhiều, nhưng là cô vẫn không bỏ được nỗi ám ảnh mà anh đã gay ra cho cô, nó luôn xuất hiện trong những giấc ngủ của cô.

    2 tiếng sau, tại sảnh tập đoàn Nam Cung.

    - Xin chào. - Hạ Điềm Nhi vác bụng bầu vào sảnh thân thiện chào cô lễ tân.

    - Ơ.. thiếu.. thiếu phu nhân. - Cô lễ tân kinh ngạc nhìn Hạ Điềm Nhi, cô là nghe từ thông báo nói cô bé năm nào chờ Nam tổng ngoài đại sảnh đã là phu nhân chính thức của tổng tài, hiển nhiên hôm nay cô bé đó vác bụng đã lớn đến đây là tìm tổng tài. Hạ Điềm Nhi không biết tại sao cô gái này lại gọi cô như vậy, vì đám cưới không công khai, mà ngay lúc đó anh cũng bỏ rơi cô, báo chí cũng không biết, chuyện này là như thế nào? Cô cũng không muốn hỏi liền theo chỉ dẫn của cô lễ tân mà lên trên phòng tổng tài, trong thang máy cô không ngừng nghĩ tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy, cô nhớ trước đây khi anh và cô chính thức qua lại anh không cho cô đến công ty tìm anh, cô vì muốn anh vui và không phiền vì mình liền ngoan ngoãn nghe theo. Trong lòng Nam Thiên Kình thật ra coi cô là gì đây a? Thật khó hiểu.

    - Tôi tìm Nam tổng. - Hạ Điềm Nhi mỉm cười lên tiếng.

    - A được.. Nam tổng đang họp thiếu phu nhân có thể đến phòng làm việc của Nam tổng. - Cô lễ tân nhanh chống nói sau đó liền hân phó người đưa cô lên phòng làm việc trên cùng. Vì là thiếu phu nhân nên cô hiển nhiên là được đi thang máy thông dụng của anh, mà trước đây anh không hề cho cô lên phòng làm việc anh, huấn hò là đi thang máy thông dụng này. Hạ Điềm Nhi mang theo bụng lớn lên phòng anh. Trong phòng làm việc của anh rất lớn trang trí đơn giản, có một bàn làm việc khá to, phía sau là các kệ đựng sách, ghế salon được đặt đối diện với bàn làm việc, phía bên trái là một cửa phòng, cô đoán chắc là phòng nghỉ ngơi riêng của anh. Hạ Điềm Nhi tiến tới bàn làm việc, đập vào mắt cô chính là khung hình lớn nhưng có nhiều tắm hình nhỏ khác nhau, chỉ có một tấm lớn là hình cô mỉm cười vui vẻ hạnh phúc của cách đây 2 năm, và còn lại là số hình nhỏ siêu âm bảo bối của cô, trên hình đều có ngày cô đi khám thai, hiển nhiên là những thứ này là do anh lấy nha. Cô hơn mỉm cười nhìn sang trang giấy màu hồng bên khung hình, có hai cái tên. Nam Thiên Hạo - Nam Thiên Điềm. Và dòng chú thích anh viết phía dưới. Trong lúc cô đang ngẩn ngơ nhìn chúng thì nghe trong phòng nghỉ ngơi có tiếng động, cô định là không muốn tò mò, thế nhưng tiếng động khiến cô kiềm lòng không được mà tiến vào trong phòng, cảnh trước mắt cô là một người con gái mặt chiếc áo sơ mi nam nằm bất động trên giường, và một người đàn ông trên người còn dính nước và phía dưới chỉ quấn khăn tấm đang cúi người trước cô gái bất động kia. Hạ Điềm Nhi kinh ngạc thối lui về sau không ngờ lại đụng vào bình bông trên bàn và ngã bình hoa vỡ.

    - Điềm Nhi. - Nam Thiên Kình ngạc nhiên nhìn Hạ Điềm Nhi đang trong phòng này, anh thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô liền biết ngay cô đã hiểu lầm, muốn tiến lên để giải thích thế nhưng cô lại xoay người rời đi trước khi anh bắt lấy cô.

    - Xin lỗi Nam tổng, có cần em giải thích không? Cô ấy.. - Ngôn Trác Linh lên tiếng áy náy nói.

    - Không cần.. cô ấy đang giận sẽ không chịu nghe ai giải thích. - Nam Thiên Kình mệt mỏi day day trán, nét mặt hiện lên vẻ khổ tâm, cô lại hiểu lầm an, sở dĩ anh có mặt tại phòng là vừa họp xong, Ngôn Trác Linh vì giúp anh giải quyết nhiều việc khi anh ở nhà nên khiến thân thể suy nhược, ngất trong phòng họp, cô phát sốt anh mới đưa áo của anh cho cô dùng đỡ, anh là vừa tắm xong thấy Ngôn Trác Linh muốn uống nước nên mới lấy nước cho cô không ngờ Hạ Điềm Nhi lại bước vào. Vì việc anh giấu cô biết cô là người cứu anh năm đó để cô phát hiện tâm tình không vui đã chiến tranh lạnh với anh nay cô tụ mình đến tìm anh anh lại khiến cô hiểu lầm. Anh thật sự là hết cách. Anh biết trong thời kì mang thai không nên khiến cô buồn bực và tức giận nhưng là anh không làm được.
     
    Tiên Nhichiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng bảy 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...