Ngôn Tình Crystal Snow - Lợi Hà

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hà Gia Lợi, 18 Tháng hai 2020.

  1. Hà Gia Lợi

    Bài viết:
    9
    Tên Truyện: Crystal Snow

    Tác Giả: Lợi Hà



    "Tôi muốn được ôm em một lần nữa trước khi em biến mất

    Tuyết và pha lê trắng ấy bay thật cao đến nơi mà nó muốn đi

    Tôi chẳng muốn điều gì khác, chỉ muốn cảm nhận thêm một chút nữa

    Tôi có thể chạm vào trái tim của em chứ?

    Tôi muốn được chạm vào nhưng chúng cứ tuột khỏi những ngón tay của tôi

    Một ngày nào đó.."


    Gió đông tràn tới lạnh buốt cả tâm hồn, hoàng hôn có lẽ vì thế mà cũng chẳng còn rực rỡ như vẻ đẹp vốn có của nó. Gia Bảo lạnh lùng nhìn phố xá tấp nập ngập trong tuyết trắng, vô thức đi về phía trước. Lòng anh nhẹ bẫng, như thể tất cả mọi thứ xung quanh chỉ là ảo ảnh mà nơi tâm trí anh đã vẽ nên.

    Anh nhớ một người..

    Người ấy, lại chẳng ở đây. Xa lắm, xa những nửa vòng trái đất.

    Thời gian cứ đằng đẵng trôi đi, Hàn Quốc xa lạ thế mà cũng ở bên anh được hai năm rồi. Thật khó chịu, khi mà mùa đông năm nay anh lại chẳng còn cảm thấy cô đơn như mùa đông năm trước nữa. Có lẽ anh đã quen với sự cô độc này, quen với những hơi lạnh thắm đượm vào cơ thể, quen với cảm giác khi chẳng có người ấy ở bên. Nhưng anh lại chẳng thích sự quen thuộc đó, bởi nó khiến anh lạc lõng.

    - Này anh ơi, anh làm rơi đồ này!

    Một tiếng nói xa lạ vang lên khiến Gia Bảo dừng bước, anh vội thoát khỏi dòng suy nghĩ mà quay đầu nhìn một bàn tay đang nắm lấy áo mình. Cô gái thấy anh có vẻ khó chịu khi cô đột nhiên nắm áo anh nên vội vàng thu tay về, giọng run run:

    - Em.. em xin lỗi, nhưng mà anh làm rớt đồ ạ!

    Gia Bảo hờ hững nhìn chiếc đồng hồ nam màu bạc trên bàn tay cô. Cái đồng hồ này là cả một bầu trời kí ức riêng anh. Mà thật ra thì anh không làm rớt, là anh cố tình vứt nó đi đấy.

    - Không phải của anh.

    Cô gái ngơ ngác: "Nhưng em thấy nó rớt từ túi áo của anh mà?"

    - Ừ.

    Cô gái ngẩn ra, đáp cộc lốc như vậy là sao? Ý gì đây?

    Gia Bảo thấy cô chẳng còn gì để nói thì quay lưng bước đi. Cô gái thấy thế mặt đần ra, nhìn đồng hồ rồi nhìn chàng trai ấy cứ từ từ mà bước đi, đột nhiên nổi cáu, chạy tới trước mặt anh:

    - Nè, rõ ràng là rơi từ trong người anh ra nên đây chắc chắn là đồ của anh. Cho dù anh muốn vứt đi chăng nữa nhưng vứt giữa đường là xả rác nơi công cộng đấy! Có tin em báo cảnh sát vì tội xả rác của anh không?

    Gia Bảo lẳng lặng nhìn gương mặt đang đứng chắn trước mình. Anh cau mày, đáp lại một câu chẳng liên quan: "Em không phải người Hàn Quốc."

    - Ờ, em là người Việt Nam. Ủa mà sao liên quan vậy, em đang hỏi anh đấy! – Cô gái nhăn mặt.

    - Thế thì trả lại cho anh, cảm ơn. – Anh hững hờ đáp.

    Cô gái bĩu môi, trả đồng hồ cho anh. Gia Bảo nhận lại đồng hồ rồi đi thẳng luôn, cô gái thấy cũng chẳng còn chuyện gì nên cũng đi. Thế mà đi được vài bước cô chợt nhận ra có chuyện bất thường.

    "Em không phải người Hàn Quốc."

    Anh ta hỏi cô câu đó bằng Tiếng Việt!

    Cô gái hoảng hồn, mặc cho đất trơn ướt mà chạy vội hướng ngược lại, thấy chàng trai đó chưa đi xa thì cô lấy hết tốc độ mà phóng tới thật nhanh.

    Gia Bảo nắm chặt đồng hồ trong tay, tâm trí anh cứ quanh quẩy bởi hình ảnh của một người. Thế mà đột nhiên có cái bóng lao tới trước mặt anh phá vỡ hình ảnh đó thành vãnh vụn. Gia Bảo khó chịu ra mặt.

    Cô gái thở mạnh, hai mắt long lanh: "Anh là người Việt Nam?"

    - Ừ. – Anh hững hờ đáp.

    - Thế thì tốt quá! – Cô gái reo lên – Em vừa chuyển tới Hàn Quốc một tuần thôi, đó giờ vẫn chưa gặp được người đồng hương. Anh là người đầu tiên đấy!

    Gia Bảo nhìn đôi mắt sáng rực của cô bỗng nhiên làm anh nhớ tới bản thân mình của một năm trước. Năm ấy, anh cũng rất vui mừng khi gặp người cùng quê cha đất tổ của mình. Nhưng thời gian trôi qua đã tôi luyện con người trưởng thành hơn, dần dần anh đã chẳng còn cảm thấy vui vẻ trong những cuộc gặp gỡ mới mẻ đó. Gia Bảo thật sự không có tâm trạng để làm quen bạn mới, anh nhìn cô thấp giọng:

    - Phiền em tránh đường!

    - Ể? Khoan đã! – Cô gái hoang mang – Cho em làm quen với anh đi, anh là người Việt Nam đầu tiên mà em gặp ở Hàn Quốc đấy!

    - Xin lỗi, anh không có nhu cầu làm quen với em.

    Thế mà cô gái vẫn cười, mặt rõ dày. Cô ấy giơ một tay tới trước mặt anh, trịnh trọng giới thiệu:

    - Chào anh, em tên là Phạm Đình Yến Như, 19 tuổi. Hiện là sinh viên năm nhất trường Đại học Quốc gia Seoul, khoa điều dưỡng.

    Gia Bảo thấy cô mặt dày giới thiệu như thế thì hơi khó chịu, song anh cũng là người tôn trọng người khác giới nên cũng giơ ra bắt tay cô:

    - Gia Bảo, 25.

    Nói ngắn gọn xong anh liền thu tay về. Yến Như không để ý quá nhiều đến cách nói chuyện cộc lốc của anh, cô vẫn vui vẻ hỏi: "Anh là du học sinh giống em đúng không? Anh học trường nào vậy? Khoa gì thế?"

    - Cùng trường, anh học khoa Y.

    - Quao! Khoa Y luôn ạ? Em nghe bảo học Y ở Hàn khó lắm đó!

    - Ừ. – Gia Bảo quả nhiên rất ưa cách nói chuyện kiểu vô tình này.

    - À mà..

    - Xin lỗi, hiện tại anh không rãnh. – Gia Bảo cắt ngang lời cô.

    Yến Như bị cắt lời thì hơi hụt hẫng, song thấy anh không có hứng thú nói chuyện với mình thì cô cũng không ép anh nữa. Cô cười nhẹ: "Có thể cho em xin số liên lạc không?"

    - Xin lỗi, anh không có thói quen đưa số cho người lạ. Anh đi trước. – Nói xong Gia Bảo không để ý tới Yến Như mà lạnh lùng đi luôn.

    Yến Như trầm mặc nhìn chàng trai bước đi xa mà có chút không bằng lòng. Nhưng cũng chỉ là một chút cảm xúc khó chịu vì người ta không để ý tới mình thôi, thế rồi cô lại tung tăng đi về kí túc xá.

    Gia Bảo đóng cửa phòng lại, vứt đồng hồ vào sọt rác ở góc phòng rồi bước tới bàn học, chán chường ngồi lên. Điện thoại anh reo lên một tin nhắn. Gia Bảo không đọc, cứ thế mà tắt luôn điện thoại rồi ném lên giường, lấy sách vở ra học.

    Bảy giờ sáng, trời đông lạnh tới thấu người. Gia Bảo theo thường lệ mà bước tới hòm thư, lấy đồ trong đó ra.

    Cầm trên tay một phong thư mỏng, anh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào nó.

    Anh thở dài, cầm bức thư đó cất vào một góc trong hộc bàn. Mà nơi hộc bàn ấy đã chứa vô vàn những lá thứ khác, nhưng rõ ràng là chúng chưa được bóc ra, chưa được ai đọc cả. Vô tình chúng để lại những vết tích mù mờ, Gia Bảo không để ý nhưng thật ra là anh cảm nhận được.

    Đại học Quốc gia Seoul..

    Người người tấp nập qua lại, mặc cho trời trở lạnh nhưng khoa Y vẫn đông đúc sinh viên. Gia Bảo đút hai tay vào túi áo để giảm độ buốt từ đôi tay. Anh chậm rãi bước vào thư viện, quyết định tự học ở đây.

    - A! Gia Bảo? Là anh phải không?

    Đang tập trung đọc sách thì một tiếng nói vang lên làm anh giật mình. Gia Bảo ngẩng đầu là cô gái hôm qua.

    Yến Như mỉm cười:

    - Em có thể ngồi đây không?

    Gia Bảo nhìn lướt thư viện một vòng, rõ ràng là còn nhiều chỗ trỗng, sao lại chọn ngồi chỗ cạnh anh? Nhưng dù sao thư viện này chả phải của anh nên anh cũng chẳng cản được, anh thấp giọng: "Ừ."

    Yến Như tâm trạng vui vẻ lắm, mặt hớn hở:

    - Thật không ngờ trường rộng như vậy mà lại có thể gặp anh ở đây!

    Gia Bảo cau mày, cô học điều dưỡng, anh học Y. Hai khoa cạnh nhau, đã thế thư viện còn nằm giữa hai khoa này. Gặp nhau có phải chuyện lạ gì đâu?

    - Anh Bảo này, học tập ở đây có khó khăn gì không anh? Em cũng chẳng giỏi tiếng Hàn lắm, không biết học sinh ở đây thạo tiếng Anh không nhỉ? Em chỉ biết giao tiếp Tiếng anh thôi. Mà anh ở kí túc xá hay ra ngoài thuê nhà vậy? Mà em nói thật nhé, ra ngoài thuê tốn kém lắm. Ở kí túc xá vừa có bạn vừa có..

    - Em có thể im lặng không? - Gia Bảo lên tiếng cắt đứt câu chuyện của cô.

    Yến Như giật giật khóe môi, tâm sự nãy giờ cô thổ lộ bị chàng trai trước mắt vứt đi không thương tiếc. Thấy anh khó chịu cô cũng không nói nữa, chậm chạp lấy sách ra đọc.

    Gia Bảo lại được trở về không gian yên tĩnh vốn có của mình.

    Mười lăm phút sau..

    - Anh Bảo ơi..

    Gia Bảo ngước đầu lên nhìn cô gái trước mặt.

    Yến Như đưa cuốn sách của mình cho anh, chỉ vào một chỗ trên sách rồi hỏi:

    - Anh học Y vậy biết từ này nghĩa là gì đúng không?

    Gia Bảo vừa nhìn thì đã trả lời: - Hyperpigmentation là các bệnh da tăng sắc tố.

    Yến Như thốt lên: "Nó có phải là do di truyền hoặc bẩm sinh, là hội chứng LEOPARD đúng không anh?"

    - Đúng rồi. - Nhắc tới thứ anh yêu thích đôi mắt anh liền khác hẳn - Ngoài ra còn là do rối loạn chuyển hóa, rối loạn nội tiết, viêm khuẩn, yếu tố vật lý và nhiều thứ khác nữa.

    Như chọt đúng chỗ ngứa của Gia Bảo, anh cùng Yến Như thao thao bất tuyệt mà bàn luận về loại bệnh này đến gần hai tiếng. Gia Bảo vốn là người trọng kẻ có hiểu biết. Yến Như tuy nói nhiều, tính cách có phần tăng động nhưng lại là một cô gái thông minh, tri thức cũng kha khá. Nói chuyện với cô rất thú vị.

    Tiếng chuông trường vang lên, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa. Yến Như thấy Gia Bảo định rời đi thì cô vội lên tiếng:

    - Để cảm ơn vì hôm nay anh chỉ bảo em, em có thể mời anh bữa cơm không?

    Anh trả lời dứt khoát: "Cảm ơn, nhưng anh bận rồi."

    Yến Như bĩu môi:

    - Anh bận gì vậy?

    - Anh không có nghĩa vụ phải cho em biết. Tạm biệt! - Nói xong anh liền xách balo lên rồi nhanh chóng rời đi.

    Yến Như khoanh tay nhìn chàng trai đang dần khuất bóng, cô chán nản ôm tập sách trả lại chỗ cũ trong thư viện.

    Việt Nam..

    Đất Sài Thành vốn chỉ có hai mùa mưa nắng, thế mà đầu tháng mười thôi không khí đã chuyển lạnh đến lạ. Như Ý chống cằm nhìn trời, những hạt mưa rơi rơi, thấm ướt cả lòng cô.

    Thật buồn, gửi nhiều thư như thế mà chẳng có một lời hồi đáp.

    Cô lơ đãng nhìn tờ giấy trắng trên bàn, khẽ thở một hơi dài. Có nên viết tiếp không đây?

    - Mây à, xe tới rồi kìa con. Đi học nhanh đi! - Giọng ba thúc giục vang lên làm cô bừng tỉnh, vội vàng cất lá thư vào ngăn tủ rồi thay đồ đi học. Trước khi đi, cô còn nhìn vào ảnh thờ ở phòng khách bằng ánh mắt ưu phiền rồi mới rời đi.

    - Chào cô chủ! - Một người đàn ông trung niên nở một nụ cười hiền hòa.

    Như Ý mỉm cười lễ phép:

    - Con chào bác Tư. Hôm nay thấy bác yêu đời nhỉ? Lâu lắm rồi con mới thấy Bác mặc áo màu sáng đấy!

    Bác Tư tâm trạng phơi phới: "Hôm nay sinh nhật con trai bác, tất nhiên phải vui rồi."

    Chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, bác Tư liền đổi chủ đề:

    - Cô chủ lên xe nhanh không thôi kẻo trễ.

    Như Ý thấp giọng "dạ" một tiếng rồi leo lên xe ngồi.

    Khung cảnh cứ lướt qua từng đợt, mưa vẫn cứ rơi hoài không dứt. Như Ý bất giác buột miệng hỏi:

    - Anh Bảo ở nước ngoài sao rồi ạ?

    Bác Tư theo phía gương mà nhìn mặt của cô, đáp: "Hôm qua nó bảo với bác là nó có dự định học thạc sĩ. Bác mừng thay nó."

    Như Ý cụp mắt, mặt buồn buồn. Nếu học thạc sĩ là phải ở đó thêm mấy năm nữa. Cô đáp bằng giọng trầm trầm: "Thế ạ?"

    Bác Tư thấy cô chủ rơi vào trầm tư thì lòng có chút áy náy. Hai năm rồi, cô chủ vẫn như vậy. Vẫn cứ hỏi tình hình người kia để rồi tự chuốc lấy nỗi buồn cho mình.

    - Chúc mừng sinh nhật anh! - Yến Như tươi tắn chạy loanh quanh người Gia Bảo, cười tít cả mắt.

    Gia Bảo bình thản đi tiếp, anh đã quá quen với việc cô chạy lon ton xung quanh anh. Từ sáng đến giờ, đây là lần thứ năm cô nói câu chúc mừng rồi.

    Yến Như miệng cứ thoăn thoắt:

    - Anh xem, hôm nay là sinh nhật anh. Anh có nên mời em một bữa không nhỉ?

    Bước chân Gia Bảo dừng lại khó hiểu nhìn cô: "Tại sao anh lại phải mời em?"

    - Thì hôm nay là sinh nhật anh mà?

    - Sinh nhật anh thì anh phải mời em? Logic gì vậy?

    Yến Như cau mày: "Thế thì em mời anh."

    Gia Bảo lắc đầu: "Anh không rãnh."

    Yến Như nổi đóa lên:

    - Nè, em chơi với anh hơn một tháng rồi mà lúc nào rủ anh anh cũng bảo không rãnh! Anh ghét em lắm hả?

    - Không ghét. - Anh hững hờ đáp - Chỉ là do em ồn.

    Yến Như tức chết, cô lôi trong cặp ra một hộp quà rồi ném vô người anh, lườm anh một cái rồi bỏ đi. Gia Bảo chẳng mấy để tâm đến cảm xúc của cô lắm, bởi điện thoại anh vừa có tin nhắn gửi đến.

    Là ba anh: "Ba gửi quà quê mình qua cho con rồi. Sinh nhật vui vẻ nhé!"

    Anh nhắn tin đáp lại rồi cất quà vào balo. Đến giờ lên đi thí nghiệm rồi.

    - Chết thật Suk ơi, Y khó như cái quần ấy!

    Gia Bảo lườm: "Mày học hành chả ra làm sao, mốt lỡ ra trường làm bác sĩ thì mày giết người à?"

    Woojin hét lên: "Tao có hứng thú gì với mấy cái này đâu. Do ông nhà tao cứ bắt tao học Y mà!

    - Anh Bảo! - Hai chàng trai vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm liền nghê tiếng một cô gái. Woojin ngẩn ra, thấy cô ấy đang nhìn về phía thằng bạn đứng kế mình, anh liền cười đểu:

    - Gái xinh kìa mày.

    - Ừ. - Gia Bảo đáp cộc lốc.

    Woojin nhướng mày:

    - Hình như ẻm cầm bánh kem kìa?

    - Ừ.

    - Thế mày muốn đi chơi sinh nhật với tao hay với ẻm?

    - Mày.

    Woojin vỗ vai Gia Bảo, cười lớn:" Anh em tốt! "

    Yến Như từ xa chạy tới, nở nụ cười:" Anh rãnh chứ? "

    - Anh có hẹn rồi. - Gia Bảo nói làm mặt Yến Như ngắn tũn. Woojin thấy thế thì tội nghiệp, mở miệng:

    - Anh chuẩn bị qua nhà nó chơi sinh nhật, em có muốn đi cùng không?

    - Được ạ? - Mắt cô sáng lên.

    Woojin nháy mắt:" Tất nhiên là được rồi! "

    Mặt Gia Bảo chẳng có cảm xúc gì, Woojin một tay khoác vai anh, một tay xách phụ cô bánh kem rồi đi về nhà.

    - Mày ở đây chuẩn bị đồ ăn đi, tao lên phòng thay đồ. - Gia Bảo dặn Woojin một câu rồi xách balo vào phòng.

    Woojin giơ ngón cái rồi qua giúp Yến Như cất bánh kem vào tủ lạnh. Anh khẽ nhìn cô:

    - Em với Suk là?

    - Em thích anh ấy. - Yến Như trả lời không suy nghĩ. - Nhưng mà anh ấy không thích em.

    Woojin nhún vai:

    - Nghe bảo thằng đó nó đang đơn phương bé nào ở Việt Na..

    Cốc.. cốc..

    Tiếng cửa vang lên phá tan câu chuyện trong phòng khách. Woojin ra mở cửa, là bưu kiện của Gia Bảo từ Việt Nam gửi qua. Anh ôm cái thùng bự đặt lên bàn, hét vào phòng:

    - Suk, mày ra nhận hàng nè!

    Gia Bảo bước ra khỏi phòng, nhìn thứ ở trên bàn liền biết đó là quà của ba anh. Woojin nhanh tay lấy dao rọc giấy mở thùng, vừa mở ra hai mắt liền sáng rỡ:

    - Nhà mày chu đáo quá, toàn đặc sản nước mày không nè!

    Gia Bảo bước tới, nhìn lướt một hồi thì dừng lại ở một bức thư màu đỏ nhỏ xếp ở góc thùng. Anh định đưa tay lấy thì Woojin đã lấy trước. Gia Bảo hoảng hốt:

    - Mày trả tao!

    - Còn lâu nhé! Nhìn là biết thư tình, chứ ba mày đời nào viết thư!

    Gia Bảo nghiến răng, chạy tới giật lá thư. Woojin vội chạy ra sau lưng Yến Như trốn, Yến Như hoang mang nhìn hai chàng trai một sau, một trước mặt mình.

    Woojin lấy thư ra thì mặt ngắn tũn:" Ngôn ngữ gì thế này? Là tiếng Việt à? "- Anh đưa lá thư cho Yến Như:

    - Em là người Việt mà, dịch cho anh nghe thử trong đó viết gì đi!

    Yến Như ngoan ngoãn cầm lấy lá thư, vừa đọc dòng đầu tiên hai tay cô đã run rẩy. Cô chậm chạp nhìn Gia Bảo, anh cũng đang nhìn cô với đôi mắt mù mịt.

    Cô không dám đọc cho Woojin nghe, cô cũng chẳng dám đọc cho chính mình nghe. Nhưng vì tò mò, cô thầm lặng đọc hết bức thư. Gia Bảo lạnh lùng bước ra sô pha ngồi, dù gì mấy lá thư này anh cũng quyết định không đọc. Woojin thấy cô đọc xong hết rồi mà vẫn chưa dịch cho anh nghe thì cau mày:" Trong đó viết gì vậy? "

    Yến Như mặc kệ Woojin, bước tới trước mặt Gia Bảo. Trầm giọng:

    - Em không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lá thư này nhất định anh phải đọc.

    Gia Bảo cầm lấy lá thư, gấp nó lại rồi đứng dậy định cất đi. Giọng Yến Như run lên:" Anh không đọc là hối hận cả đời đấy! "

    Bước chân Gia Bảo khựng lại, vô thức nhìn Yến Như. Mắt cô đã đỏ, cô hỏi:

    - Mây là ai vậy anh?

    Trái tim anh đột nhiên đập mạnh. Đã hai năm rồi không ai nhắc tới cái tên này. Tưởng đã quên không ngờ khi nghe lại đau. Gia Bảo cụp mi mắt, nghe Yến Như nói tiếp:

    - Cô ấy thật sự rất tội nghiệp.

    - Em im đi cho anh! - Gia Bảo quát lên làm Yến Như giật mình.

    Cô sợ hãi lùi một bước, nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm. Gia Bảo biết mình vừa lỡ miệng, anh hít một hơi sâu rồi thấp giọng:" Anh xin lỗi. "

    Anh quay sang nhìn Woojin đang ngẩn ra vì chẳng hiểu chuyện gì:

    - Mày và Yến Như về đi.

    - Hả? - Woojin mặt đầy chấm hỏi -" Tự nhiên đuổi tao? "

    - Tao bảo mày về.

    Woojin định nhờ Yến Như nói gì đó, thế mà cô đã tới bàn lấy túi xách bước ra khỏi cửa. Anh biết có chuyện xảy ra, lại nhìn Gia Bảo một lần nữa:

    - Suk, có chuyện gì thì nói với tao.

    - Không phải lúc này.

    Woojin thở dài, tới vỗ vai Gia Bảo xong lấy đồ rồi ra về.

    Chẳng mấy chốc mà căn phòng trở nên im lặng như ban đầu. Gia Bảo rơi vào trầm tư, nhìn lá thư bị vò nát lúc nào không hay, lòng nặng nề.

    Đông vẫn lạnh, lạnh lùng như cái tên của nó vậy. Trời đã phủ xuống nhân gian những sợi trắng rải khắp nơi, vương vãi trên mặt đất, rét cả thành phố, rét luôn cả lòng người. Yến Như trầm mặc nằm trên giường, cô tự ôm lấy mình lại, sợ hãi khi phải đối mặt với thực tại. Nội dung bức thư cứ thế mà hiện lên mãi trong đầu cô, không cách nào thoát ra. Cô nhắm chặt mắt, ngăn những giọt nước từ khóe mắt không chảy ra. Cô hít một hơi thật sâu, đôi môi vô thức lặp đi lặp lại một cái tên.." Mây "?

    * * *

    - Mây ơi, ba anh có mua dâu tây nè, em ăn không? - Một cậu bé chừng mười tuổi xách bịch đựng đầy dâu chạy vội vào nhà, mặt cười hớn hở.

    Cô bé tên Mây bốn tuổi nghe thế thì liền bỏ bịch bánh snack xuống bàn, đôi chân nhỏ xíu chạy tới chỗ cậu, giọng ngọng nghịu:" Em ăn, em ăn. "

    Gia Bảo bế em lên:" Để anh rửa dâu rồi cho em ăn nha! "

    Mây cười tít cả mắt, hôn chụt lên má anh một cái, bàn tay mụ mẫm cứ sờ vào trái dâu không buông.

    - Mây, em viết chữ này sai rồi! Đánh vần theo anh, a nhờ anh chờ anh chanh.

    Mây bĩu môi vứt cây bút chì đi rồi nằm dài lên bàn:" Không học nữa đâu, em muốn đi chơi! "

    Gia Bảo nhặt cây bút chì lên rồi đặt nó vào tay cô, xoa đầu Mây dịu dàng:" Ngoan, học bài xong thì anh dẫn em đi chơi Noel. "

    - Thật ạ? - Mây ngẩng đầu lên nhìn anh.

    Gia Bảo gật đầu, cười:" Ừ "

    - Anh ơi, tại sao ở đây không có tuyết vậy? Em thấy trên phim cứ tới mùa đông là tuyết rơi mà?

    Gia Bảo xoa đầu cô em gái bảy tuổi của mình:" Bởi vì Việt Nam thuộc khí hậu ôn đới. "

    - Hả? Ôn đới là gì cơ? - Mây ngơ ngác hỏi anh.

    - Ừm.. em cứ hiểu là Việt Nam ngoài những nơi có khí hậu cực kì lạnh ra thì chả có nơi nào có tuyết đi.

    Mây ngây ngô:" Vậy nơi nào có tuyết hở anh? "

    - Sapa, Lạng Sơn, Hà Giang. Còn nước ngoài thì nhiều lắm, ví dụ như Hàn Quốc, Mỹ, Nhật, Canada, vân vân mây mây.

    Mây dựa đầu vào lòng anh, giọng buồn buồn:" Vậy là Sài Gòn hổng có tuyết rồi.. "

    Bảo cười nhẹ:" Mây thích tuyết lắm hả? "

    Mây gật đầu lia lịa, Bảo thấy thế liền dịu dàng:" Sau này lớn rồi anh dẫn em đi ngắm tuyết. "

    - Thật ạ? Anh hứa nhé, móc tay đi! - Mây giơ ngón út ra.

    Hai anh em ngoắt tay với nhau, lời hứa cứ thế mà lớn dần theo hai người..

    - Anh xem, em mặc áo dài rồi này! - Mây mang trên mình trang phục truyền thống mới may mà xoay mấy vòng trước mặt anh. Gia Bảo ngắm cô một lượt, cuối cùng chốt lại một câu:

    - Thành thiếu nữ rồi.

    Mây nháy mắt:" Em lớn rồi đó nha! "

    - Nè, quà Noel cho anh nè! - Mây cười cười giơ hộp quà ra trước mặt anh.

    Gia Bảo vui vẻ nhận lấy, là một đồng hồ màu bạc rất đẹp. Anh nhìn cô:" Nhìn có vẻ đắt, bao nhiêu vậy? "

    Như Ý hí hửng:" Không nhiều lắm, hai mươi ba triệu. "

    Gia Bảo nghe số tiền mà phát hoảng. Như Ý thấy anh có ý định trả lại cô liền nắm lấy tay anh đeo đồng hồ vào rồi nháy mắt:" Yên tâm, em giàu lắm! "

    - Á, mệt chết mất, thi học kì muốn hút hết sinh khí của em rồi! - Mây nằm dài ra bàn, miệng than thở.

    Gia Bảo bật cười:" Giờ có đứng dậy rồi anh dẫn đi chơi Giáng Sinh không? "

    - Có có! - Mây hớn hở ra hẳn

    - Nè, khi nào anh mới dẫn em đi xem tuyết? - Mây vừa cầm bộ râu giả của ông già Noel vừa hỏi anh.

    Gia Bảo đáp:" Sắp rồi. "

    - Sắp là khi nào? - Mây bĩu môi.

    - Chờ anh. - Gia Bảo chỉ đáp lại bằng câu này.

    Vậy mà, cô đã chờ anh hơn mười năm rồi. Từ khi anh hứa với cô cho tới bây giờ tổng cộng là mười hai năm. Nhưng hai năm rồi chẳng gặp lại anh, liệu anh có nhớ tới lời hứa hôm nào mà anh đã nói với cô?

    - Ê Như Ý, tao mới lấy được hai vé Sapa mùa đông nè, mày đi không?

    Như Ý nhìn vé trên tay bạn, mỉm cười lắc đầu:" Tao không đi đâu.. "

    - Sao vậy, mày thích tuyết lắm mà? Vả lại, giờ còn khỏe thì mày đi đi. Tuyết năm nay đẹp lắm đó!

    Đúng vậy, cô thích tuyết. Nhưng cô muốn ngắm tuyết với người đó cơ, cô thật sự chẳng muốn ngắm một mình, cô đơn lắm. Thật sự rất cô đơn.

    * * *

    - Anh biến đi!

    - Mây à, em chỉ mới mười bảy tuổi, tại sao lại đi tới mấy cái này? - Gia Bảo lạnh giọng nhìn cô trong tiếng nhạc xập xình.

    Như Ý cầm ly rượu trên tay:" Anh lấy quyền gì mà lên tiếng? Cha tôi à? Mẹ tôi à? Hay là.. người yêu tôi? Anh có tư cách gì mà cấm cản tôi?

    Gia Bảo cứng miệng, đúng là anh chẳng có tư cách gì để cấm cô tới bar cả. Anh nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ra ngoài. Như Ý cắn răng hất tay anh ra, sau đó tát anh một cái thật mạnh. Đồng loạt tất cả mọi người trong quán bar quay sang nhìn. Gia Bảo sững sờ, đôi mắt trống rỗng nhìn cô gái trước mặt mình. Rõ ràng rất quen thuộc, cớ sao trong vô thức lại lạ lẫm?

    - Ai cho anh chạm vào tôi? - Như Ý dùng ánh mắt căm ghét nhìn anh - Thứ con rơi của tên tài xế nghèo hèn, biến ra chỗ khác!

    Gia Bảo đứng như pho tượng, từng lời của cô như đâm sâu vào tim anh, ứa máu. Rất lâu sau anh mới có thể lên tiếng: "Tại.. tại sao vậy?

    - Sao trăng gì? - Như Ý hất mặt.

    - Em.. vì sao lại thay đổi?

    - Tôi trước đây vẫn là tôi, đâu hề thay đổi? - Như Ý cười lạnh.

    - Không phải..

    Như Ý bước tới ghé vào tai anh, thấp giọng:" Cẩn thận anh nhận nhầm người rồi đấy! "

    Gia Bảo hoảng hốt tỉnh dậy, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi. Anh nhìn xung quanh, đến khi nhận ra đây là phòng mình thì mới thở phào. Hình ảnh quán bar năm ấy thật sự khiến anh sợ hãi. Bỗng nhiên tim anh thắt một cái đau đớn, Gia Bảo nhăn mặt ôm ngực, nhưng thoáng chốc nó cũng qua. Tự dưng anh thấy có điều chẳng lành.

    Anh lại tới trường, vừa bước vào cổng đã thấy Yến Như. Cô gặp anh thì liền chạy tới, câu đầu tiên cô hỏi lại là:" Anh đã đọc thư chưa? "

    Gia Bảo lắc đầu. Yến Như tức tối đá chân anh:" Tại sao lại chưa? Anh sợ gì chứ? "

    - Em đừng lo chuyện bao đồng. - Gia Bảo khó chịu lên tiếng.

    Yến Như thấy sắc mặt anh không tốt thì cũng im lặng. Mặc cho lòng dâng trào nhiều cảm xúc mâu thuẫn nhưng cô vẫn lên tiếng:" Ngày mai là Noel rồi, anh đi chơi với em nhé? "

    - Anh bận rồi.

    - Lúc nào cũng bận. - Yến Như bĩu môi - Hôm đó là sinh nhật em..

    Gia Bảo dừng chân, nhìn cô gái trước mặt. Hơn hai tháng gặp nhau, từ khi biết cô cuộc sống anh ồn ào hơn nhiều. Nhớ lại bánh kem lần trước cô mua cho anh, Gia Bảo lại thở dài:" Để anh xem! "

    Yến Như nghe được lời đó thì rất bất ngờ, song cảm giác hạnh phúc vẫn nhiều hơn. Cô cười tít cả mắt:" Sáu giờ chiều mai ở cổng trường mình nha! "

    - Anh đã bảo là phải xem xét mà.

    - Kệ anh, em sẽ chờ. Không thấy anh là không về!

    Yến Như vui đến nỗi cả ngày miệng cứ líu lo không ngớt. Nhưng nói nhiều quá thì thành ra hết chuyện, cô lại chuyển qua chủ đề của anh:" Mây là ai vậy? "

    Đang làm bài tập thì anh dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô. Yến Như lúng túng:" Do em thấy trong thư cô ấy nhắc đến Thiên Ý nhiều lắm. "

    - Thiên Ý? - Gia Bảo cau mày. Thiên Ý là ai? Anh chưa từng nghe đến cái tên này.

    Yến Như đáp:" Em cũng không biết. Nhưng trong thư bảo hình như Mây với Thiên ý là chị em sinh đôi. Chết thật, lá thư đó quan trọng lắm. Tuy em đọc không hiểu bao nhiêu nhưng anh phải đọc chứ. "

    Đùng..

    Một tiếng sấm vang lên trong đầu Gia Bảo. Anh sững sờ làm rơi cả bút, hai chữ" sinh đôi "cứ hiện lên trước mắt anh. Từ khi nào mà Như Ý lại có chị em sinh đôi? Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả, cổ họng anh nghẹn ứ chẳng nói thành lời. Anh vội vàng thu xách tập bỏ vào ba lô rồi chạy vội đi. Yến Như không hiểu chuyện gì, thấy anh gấp rút như vậy thì lo lắng lắm, chưa kịp hỏi han thì anh đã biết mất dạng rồi.

    Bỗng nhiên cô nhớ tới nội dung lá thư, bất giác lòng sợ hãi khôn cùng. Cô sợ anh đi mất, cô sợ anh không ở đây nữa. Cứ cho là cô ích kỉ đi, giá mà cô đừng vì tò mò nhắc tới người trong bức thư cho anh nghe, thì có lẽ anh vẫn ngồi đây với cô rồi.

    Gia Bảo gấp rút về nhà, vừa mở cửa anh đã chạy vội vào phòng. Lục hết tất cả lá thư trong ngăn bàn kia, tìm thấy lá thư màu đỏ tim anh liền đập mạnh. Anh run rẩy mở thư, tờ giấy trong đó đã nhàu nát. Nhìn nét chữ quen thuộc kia mà lòng anh đau thắt. Đọc từng dòng thư, tim anh lại khóc.

    " Bảo. Em sắp đi rồi.

    Em viết thư cho anh hơn hai năm rồi. Nhưng chắc anh vẫn chưa đọc được lá nào đâu nhỉ? Trước đây em luôn trách anh vì sao em gửi nhiều như vậy mà anh chẳng một lời hồi đáp, nhưng giờ em biết rồi. Là anh hận em, đúng không?

    Thật ra thì em cũng vừa mới biết là mình còn có một đứa em gái sinh đôi, nó tên là Thiên Ý. Ba mẹ em ly hôn khi tụi em mới tròn hai tuổi. Ba bảo là mẹ ngoại tình, sau đó mẹ dắt Thiên Ý ra Hà Nội sống, còn em ở với ba. Ba chưa một lần nhắc tới Thiên Ý, em cũng chỉ được nghe người ta kể là mẹ đi rồi. Em cũng chẳng quan tâm lắm, cho đến khi ngày anh đột nhiên đi du học cũng là lúc Thiên Ý xuất hiện trước mặt em. Nhưng mà, một năm trước Thiên Ý mất rồi. Con bé bị hội chứng Brugada, anh học Y chắc cũng biết, bệnh này là do di truyền. Mẹ em bệnh, mất rồi. Đến Thiên Ý cũng mất. Và giờ, em cũng mắc bệnh đó.

    Em sẽ mãi chẳng biết được vì sao anh lại đột ngột đi du học mà chẳng nói trước với em một tiếng, cắt đứt liên lạc với em, không gặp mặt em cho đến ngày hôm qua, ba đưa cho em xem clip mà Thiên Ý đã quay gửi cho em trước khi nó mất. Em xem xong, giận nó lắm. Giận bởi vì nó mà anh ra đi, nhưng mà em cũng thương nó. Không bỏ nó được. Nó dù gì cũng là em gái em, lại là sinh đôi nên ít nhiều tâm linh tương thông, em hiểu được nỗi đau của Thiên Ý.

    Em không chắc anh có đọc được lá thư này hay không. Em đã lén bỏ nó khi ba anh gửi quà bưu điện đó, giá mà anh đọc được nhỉ? Anh sẽ không giận em nữa đúng không? Anh sẽ quay về mà đúng không? Thật ra thì em có thể qua Hàn Quốc gặp anh bất cứ lúc nào, nhưng tuổi trẻ bồng bột mà. Anh đột nhiên ra đi không nói một tiếng, tất nhiên em sẽ giận. Em giận anh lâu đến nỗi đến khi phát bệnh thì lại chẳng có sức khỏe mà gặp anh.

    Bảo, em muốn anh đưa em đi ngắm tuyết. Anh có thể về hay không? Em sợ mình sống chẳng còn bao lâu nữa. Em chờ anh nha!

    Kí tên: Mây. "

    Gia Bảo lặng người nhìn chữ kí phía cuối thư, lòng nổi sóng từng cơn. Anh sờ bao thư, phát hiện trong đó có một cái usb, anh run rẩy cắm nó vào máy tính. Là đoạn video.

    Trong video hiện lên một cô gái, cô ấy giống hệt Như Ý. Cô ấy ngồi trước màn hình, vô cùng sợ hãi.

    " Chị, em sai rồi. Mấy bữa nay em toàn mơ ác mộng, bọn ác quỷ lúc nào cũng hiện lên trước mặt em, chúng bảo nếu em không nhận lỗi thì sau này xuống địa ngục chúng sẽ chém em thành trăm mảnh. Ngày nào cũng mơ thấy, em sợ lắm chị ơi. Chị cứu em với, bọn chúng cứ cầm dao trước mặt em, dọa cắt cổ em, em van xin thế nào chúng cũng không bỏ qua. Ngày nào chúng cũng tìm em, làm sao đây? Chị ơi em xin lỗi, em biết em làm chị buồn nhiều lắm.

    Từ nhỏ sống với mẹ lúc nào em cũng bị chửi là kẻ không cha, bị người đời nói là con của người đàn bà bội bạc. Ngày nào mẹ cũng kể cho em về chị, khi đó em hận chị lắm, hận cả mẹ nữa. Vì sao chúng ta sinh ra cùng cha cùng mẹ nhưng chị lúc nào cũng được ba yêu thương, còn mẹ sau khi bị tên đàn ông kia bỏ thì suốt ngày đánh đập em? Chị thì sống trong sung sướng, còn em ngày nào cũng phải van nài xin mẹ đừng đánh nữa. Em hận chị lắm, vì thế mà khi mẹ mắc bệnh mà chết còn em được ba đón về, lúc nào em cũng hại chị. Khi em giả vờ té cầu thang rồi đổ lỗi cho chị, chị bị ba cấm túc nửa tháng, em xin lỗi. Em đi quyến rũ bạn trai người ta để rồi người ta tới đánh chị là lỗi của em. Và em xin lỗi, em hại chị mất đi người chị yêu thương.

    Chị ơi, em sai rồi! Đáng lẽ ra em không nên giả mạo chị rồi làm nhục anh Bảo trước mặt nhiều người. Lúc đó là do em ganh ghét với chị, cũng là do em uống hơi nhiều, say quá không phân biệt được phải trái. Em xin lỗi chị, em sai rồi, em sai rồi. Em sợ lắm, chị ơi cứu em.. "

    Tiếng khóc cuối video khiến Gia Bảo ngã quỵ, anh rơi vào trầm mặc. Anh vô thức sờ mặt, ướt đẫm. Làm sao đây, anh không biết cảm xúc lúc này của mình là thế nào nữa.

    Nhớ tới hai năm qua đã vô tình lạnh nhạt với cô, con tim anh lại đau đớn. Anh hít một hơi sâu, vội vàng đặt vé máy bay. Anh muốn bay về Việt Nam, vì ở đó có cô. Có chết anh cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, có chết anh cũng không ngờ mình vì một người xa lạ mà từ bỏ người con gái mình yêu thương hơn hai năm qua.

    Như Ý bị bệnh rồi, anh hoảng hốt tìm tất cả các cuốn sách và tư liệu liên quan đến hội chứng Brugada. Cô sẽ sống, nhất định sẽ sống.

    Việt Nam..

    Như Ý ngồi lặng trên giường, trong tay cầm lấy một bức hình, trong đó có một cô gái giống hệt cô. Như Ý nhìn trời đang mưa bay bay, trầm giọng:" Chị sắp gặp được em rồi.. "

    Người cha nhìn con gái mà đau lòng. Ông bước tới vỗ vai con, giọng dịu dàng:" Đừng bi kịch thế, bệnh này vẫn có thể chữa mà? "

    Như Ý nhìn bức hình, mỉm cười:" Thế mà mẹ và em đều đi rồi. "

    Ông im lặng không đáp, ôm lấy cô vào lòng, xoa đầu:" Không sao đâu, sẽ ổn thôi. "

    Bịch.. bịch..

    Tiếng bước chân vang lên làm cô và ông giật mình. Là bác Tư vội vàng chạy vào, sau đó là một người con trai. Như Ý nhìn thấy anh mà nước mắt rơi, xúc động không thốt nên lời.

    Gia Bảo thở dốc nhìn cô gái gương mặt xanh xao, anh liền không do dự mà chạy tới ôm lấy cô. Như Ý khóc to lắm, cô ôm anh rất chặt. Cô sợ anh lại biến mất như hai năm trước, cô không dám buông lỏng tay. Gia Bảo nhẹ giọng:" Anh về rồi.. "

    Như Ý nghẹn ngào:" Anh.. về trễ.. "

    " Ừ, anh về trễ. Anh xin lỗi.. "

    Như Ý khóc như mưa. Hai ông bố thấy con mình như vậy thì thở dài, cùng đi ra ngoài.

    Mưa đã dứt, trời quang đãng hơn hẳn. Gia Bảo thắp hai nén hương, một cho người phụ nữ từng là mẹ Như Ý, một cho Thiên Ý. Như Ý đứng bên cạnh, giọng vẫn còn xúc động:

    - Anh đã đọc thư rồi chứ?

    - Anh đọc rồi.

    Như Ý cúi gầm mặt:" Em bị bệnh.. "

    Gia Bảo nắm vai cô, nhìn vào mắt cô:" Có anh ở đây, không sao đâu! "

    - Anh học Y cũng chưa chắc chữa được bệnh cho em đâu! - Như Ý cười gượng gạo.

    Gia Bảo ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô:" Tin anh. "

    Như ý mỉm cười, thay đổi giọng điệu hẳn:" Được rồi, tin anh. Em phải sống để chờ anh thực hiện lời hứa dẫn em đi ngắm tuyết nữa chứ! "

    Gia Bảo xoa đầu cô:" Anh hứa. "

    Tiếng nhạc Giáng Sinh vang lên nhộn nhịp, người người qua lại đông đúc vui tươi vô cùng. Yến Như thấp thỏm dựa vào tường nhìn từng người đi qua mà lo lắng. Cô cầm điện thoại, tay run rẩy. Tối hôm qua, vì sợ hãi anh sẽ ra đi mà cô đã nhắn tin cho anh. Ba từ" Em thích anh "được nhắn từ tối hôm qua cho đến tối hôm nay vẫn chưa được hồi đáp.

    Tuyết rơi dày đặc, Yến Như đã ở ngoài ba tiếng rồi, lạnh buốt. Đồng hồ đã chỉ hơn chín giờ, lòng cô nặng trĩu..

    Giá chi mà một chút nữa anh xuất hiện thì hay biết mấy.

    Cô tin là anh bận một chút thôi, rồi anh sẽ tới đón sinh nhật cùng cô mà..

    Rõ ràng cô đang ôm một hy vọng mà ngay bản thân biết rất khó xảy ra. Thế nhưng trong những hoàn cảnh bi thương nhất, con người ta luôn ôm lấy một chấp niệm để an ủi tâm hồn bị đã bị rỉ máu. Để rồi, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.

    Tin nhắn từ Gia Bảo, Yến Như lặng lẽ đọc.

    Chỉ vỏn vẹn ba chữ" Anh xin lỗi."

    Mùa đông năm đó, thật lạnh..

    Bài hát Jingle Bell vang lên khắp phố xá, ai ai cũng vui vẻ trong những ngày cuối năm. Chỉ duy nhất ở một cổng trường đại học, có cô gái khóc rất thảm thương..

    Giáng sinh năm ấy, thật đặc biệt..

    Tuyết rơi trắng làm lòng ai lạnh?

    Phủ bầu trời nước mặn trên mi.

    Tuyết rơi khi lòng bi sầu đắng

    Bởi thế gian tình trắng như mây.

    * * *

    Tên câu truyện mình lấy ý tưởng từ bài hát Crystal Snow của BTS nha!



    Đánh giá, góp ý và nhận xét truyện của mình tại đây: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Lợi Hà
     
    Nyanko, RebeccaCassie, Lãnh Y2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng ba 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...