Gửi đến người - chàng trai gắn với thanh xuân của tôi! Cậu biết không? Quãng thời gian có cậu bên cạnh, đó chính là quãng thời gian đẹp nhất mà tôi có. Một ngày trôi đi lại thêm một ngày khác được nhìn thấy nụ cười của cậu. Thật sự hạnh phúc làm sao! Nhưng mà cậu ơi, quãng thời gian thanh xuân sao quá đỗi ngắn thế. Tôi vẫn muốn bên cậu lâu thêm chút nữa, ngắm cậu nhiều thêm chút nữa, chút nữa thôi.. Thế mà dường như chẳng ai nghe thấy lời nguyện cầu của tôi cả, ngày qua ngày vẫn cứ tiếp tục, thời gian bên cậu lại ngắn đi một chút, rồi lại một chút. Chẳng còn bao lâu nữa. Cậu ơi, cho tôi nâng niu những phút giây này thêm một chút nhé. Cậu ơi, mai sau chia tay rồi, xin hãy cho tôi giữ hình ảnh cậu nơi góc tim nhé, được không? Để những khi nào trống trải, tôi lại nhớ về cậu - người đã cho tôi cả thanh xuân. Cậu ơi, tạm biệt nhé! Thanh xuân của tôi. Tạm biệt.
Yêu nhau một năm, anh hỏi: "Sao lại yêu anh?" "Vì anh đẹp." "Nếu có người đẹp hơn anh thì thế nào?" "Nhưng em chưa từng thấy ai đẹp hơn anh cả." Yêu nhau ba năm, anh hỏi: "Ở bên anh mãi như thế, không chán sao?" "Tại sao lại chán?" "Cứ mãi bên một người, một ngày nào đó sẽ chán thôi." "Nhưng em không chán, mỗi ngày bên anh đều vô cùng hạnh phúc." Yêu nhau bảy năm, anh hỏi: "Sao còn chưa đi?" "Tại sao phải đi ạ?" "Tôi không muốn nhìn thấy mặt em." "Nhưng em muốn nhìn thấy anh." Yêu nhau mười năm, anh không hỏi nữa. "Anh ơi!" "Mười năm rồi." "Em vẫn thấy anh là người đẹp nhất em từng gặp." "Không một ngày nào em thấy chán anh cả." "Chưa từng có ngày nào em muốn rời khỏi anh." "Tại sao anh ơi?" "Sao anh lại im lặng như thế?" "Anh ơi!" "Sao lại rời khỏi em?" "Đừng im lặng thế!" "Anh ơi!" "Chờ em." Nơi nghĩa trang kia, có một người tựa đầu vào ngôi mộ, mắt nhắm chặt, môi nở nụ cười thật tươi. Vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa.
Tôi tặng cho người một đóa hoa. Nhưng.. Người không nhận lấy. Tôi làm cho người một chiếc bánh. Nhưng.. Người không động vào. Tôi đứng trước người cười cười nói. Nhưng.. Người không nhìn đến. Tôi yêu người đã rất rất lâu. Nhưng.. Người không hề biết. Có lẽ, Người vĩnh viễn chẳng thể biết, Tình cảm tôi dành cho người. Vì tôi sắp đi rồi, Không thể về nữa. Tôi đến nhìn người một lần cuối. Người vẫn vậy, Không nhìn đến tôi. Tôi tặng cho người, Món quà cuối. Rồi.. Biến mất. * * * Người yêu tôi, Em đang nơi nào vậy? Sao tìm mãi Mà không nhìn thấy em. Người yêu tôi, Em đang làm gì vậy? Sao gọi mãi Em chẳng chịu đáp lời. Người yêu tôi, Em đang trốn tôi hả? Trốn như vậy, Sao tôi tìm được đây. Người yêu tôi, Em không yêu tôi nữa. Bỏ đi rồi, Tôi biết phải làm sao. Mọi người nhìn tôi, Ngập ngừng, Họ nói, Em đi rồi, Không thể về đây nữa. Chỉ để lại, Món quà nho nhỏ, Đập nhè nhẹ, Nơi lồng ngực tôi.
Nhật kí trong tim. Tôi có yêu một người. Người đó đẹp lắm, lại còn rất dịu dàng. Người đó không hay cười nhưng mỗi lần cười lên đều có thể khiến tôi ngơ ngẩn. Tôi yêu người mười hai năm. Yêu người từ khi còn là một đứa nhóc mười ba tuổi. Tôi không hề nói cho người nghe, chỉ lặng thầm từ phía sau dõi theo bóng lưng người. Tại sao lại không nói ra? Vì tôi là một đứa trẻ câm. Suốt cuộc đời này tôi không thể nào thốt ra ba chữ "Tôi yêu người". Và tôi còn là một đứa trẻ khuyết tật. Đời này cũng không thể viết ra ba chữ thiêng liêng đó. Tình cảm của tôi người không cần biết. Tôi giấu nó đi vào nơi sâu thăm thẳm, và ngày hôm nay, nó sẽ chôn theo tôi, trở thành bí mật tươi đẹp nhất của tôi - bí mật về người. Tôi sắp đi rồi. Tiếc thay, tôi chẳng được nhìn người lần cuối. Nếu kiếp sau là một người bình người như bao người khác tôi sẽ nói với người ba chữ. TÔI YÊU NGƯỜI. Nhưng giờ thì, Vĩnh biệt.
"Hải Hà.." "Cậu đừng nói gì cả. Ngày hôm nay xem như không có gì xảy ra. Tớ hứa sẽ không tìm hiểu gì về cậu." - Một khoảng im lặng, tôi lại nói: "Tớ chỉ xin cậu đừng rời bỏ tớ." Cậu vô cùng trịnh trọng nói: "Vĩnh viễn cũng không rời khỏi cậu." Tôi không đáp. Nhắm mắt lại, tiếp tục tựa đầu vào cậu. Cậu cũng không nói gì nữa. Cầm lấy tay tôi, đầu tựa vào đầu tôi. Hai đứa tôi cứ như vậy ngắm nhìn hoàng hôn phía chân trời. Mặt trời lặn. Thời gian trôi. Chúng tôi vẫn vậy. Im lặng. Tựa vào nhau. Mong rằng tất cả, Có thể dừng lại, Tại giây phút này. Mãi như vậy, Chỉ còn, Cậu và tôi. - Trích "Ánh Sáng" - Crystal
Tôi có một người em gái nhỏ. Giọng em ngọt ngào, nũng nịu gọi "anh ơi". Đôi mắt cười lấp lánh ánh sáng. Cái đuôi nhỏ, quấn quýt bên tôi. Tôi hay kể em nghe về những câu chuyện xưa, hát ru em mỗi khi đêm về. Có lẽ thế mà trời cao ganh tị với tôi. Vào một ngày nắng hạ, em không thể gọi tôi bằng giọng nói ngọt ngào ấy nữa. Lại vào một buổi chiều thu, đôi mắt của em dần mất đi ánh sáng. Rồi vào đêm đông gió rét, đôi chân em không còn cảm giác. Cuối cùng, vào một ngày xuân ấm áp, em nằm cạnh bên tôi. Tôi ru em, lời hát dịu nhẹ. Em say giấc, môi nở nụ cười. Em tôi chắc đang mơ mộng đẹp. Nên em mới cười đẹp như thế. Em tôi ơi, ngủ ngon em nhé! Theo lời ru của tôi, em ngủ. Em ơi, mơ thật đẹp em nhé. Khi nào tỉnh dậy rồi kể Anh nghe. Em tôi cứ thế ngủ thật ngon. Môi vẫn thế, mỉm cười dịu nhẹ. Tôi nhìn em như sao trời lấp lánh. Đẹp đẽ lại mờ ảo, xa vời. Muốn chạm vào lại xa tầm tay quá. Em tôi ơi ngủ ngon em nhé! Chút nữa thôi ta sẽ gặp lại nhau.
Có một người, ngày ngày lặng lẽ tặng cho ai đó một món quà nhỏ. Có khi là hoa, là một quyển sách, là một chiếc khăn hay đơn giản là một lá thư. Không một ngày nào gián đoạn, món quà vẫn được đưa đến trước nhà ai đó. Cũng may làm sao, những món quà của người nọ điều được ai đó nhận lấy. Và điều này khiến người nọ vui đến mất ngủ. Một ngày đẹp trời, người nọ quyết định bày tỏ lòng mình cho ai đó. Và ngày hôm đó là ngày vui nhất của người nọ vì ai đó đã đồng ý rồi. Dù đã ở bên nhau, thói quen tặng quà của người nọ vẫn không thay đổi. Người nọ vẫn tặng quà và ai đó vẫn nhận nó. Chẳng hiểu vì sao gần đây, ai đó không nhận quà của người nọ nữa. Người nọ buồn nhưng vẫn tặng quà cho ai kia. Nhìn người nọ như vậy, bạn của người nọ lặng lẽ lau nước mắt. Từ ngày người kia mất, người nọ vẫn như trước nhưng lại khiến người khác nhói lòng. Tình yêu khiến con người ta vui vẻ vô cùng, cũng khiến con người ta thương tâm tận cùng.
Nếu biết tương lai, một người đi một người ở lại thì thời gian ở bên nhau phải thật trân trọng.. để không ai cảm thấy nuối tiếc. Ai cũng nói như vậy. Nhưng tôi thì không. Tôi ích kỷ lắm. Nếu từ đầu không quyết ở bên nhau thì thôi, nếu đã quyết rồi thì nhất định phải cùng nhau sống. Tôi không chịu nổi chuyện một ngày nào đó khi tôi không còn nữa và người lại ở bên người khác. Đùa sao? Người của tôi, vĩnh viễn phải là của tôi. Dù tôi không còn vẫn thế. Nhưng khi đó tôi đã mất rồi, làm sao có thể quản. Vì vậy, nếu một ngày nào đó tôi mất đi, tôi chắc chắn sẽ kéo người đi cùng. Số phận trớ trêu làm sao, người lại muốn bỏ tôi đi trước. Chết tiệt! Tôi làm sao có thể sống khi không có người bên cạnh chứ? Đừng nói tôi bi lụy. Người là cả thế giới của tôi. Mất đi người, tôi không còn gì cả. Tôi biết người không giận tôi đâu. Vì người cũng ích kỷ như tôi vậy. Vì người cũng yêu tôi như vậy. Hành trình mới lại bắt đầu. Tôi và người, Nắm tay bước tiếp. Nơi nào có anh thì cũng có em.
Hôm nay đọc được một câu: " Khi gặp được một người thuộc về riêng mình, một người tri kỉ, một nửa tâm hồn, người mà bạn muốn đi cùng nhau đến hết cuộc đời thì đừng quên lời cầu hôn nhé." - tôi mới chợt nhận ra mình đã quên điều quan trọng thế này. Vì thế, tôi liền quyết tâm chuẩn bị một lời cầu hôn tuyệt vời nhất cho người. Đầu tiên, một màn cầu hôn không thể nào thiếu nhẫn. Tôi chọn một đôi nhẫn bạc đơn giản khắc tên chúng tôi. Tên chúng tôi lồng vào nhau, gắn kết, không tách rời. Tiếp đến, tôi chọn cho bản thân một bộ trang phục thật đẹp, màu người thích - màu đỏ - màu của tình yêu và sự nồng cháy. Và cuối cùng điều không thể thiếu - hoa - loài hoa mang ý nghĩa tuyệt nhất mà tôi từng biết. Tôi đến nơi người đang ở, trên tay cầm bó hoa, mở lời thầm thì cầu hôn. Tôi cười chờ đợi câu trả lời, thế nhưng mãi chẳng nghe được lời đồng ý. Tôi nhìn, môi nở nụ cười nhẹ. "Đừng giận nữa được không? Trả lời em đi chứ." Nhưng người không trả lời tôi. Im lặng. "Xin lỗi vì sự chậm trễ này. Em yêu anh." Khẽ cúi đầu hôn lên di ảnh, đặt lên ngôi mộ người đóa hoa tím - hoa lưu ly. " Forget me not." "Chờ em nhé." Dấu yêu ơi, gởi anh cánh hoa này Dẫu bây giờ hoa đã tàn đã úa Chỉ mới đây thôi hoa vẫn còn rực rỡ Như chúng mình từng vui vẻ bên nhau Chuyện tình mình bao mật ngọt đớn đau Xin đừng quên, xin đừng quên, anh hỡi! Dấu yêu ơi, lời hoa này xin gửi Thay lời trái tim tha thiết nguyện cầu
Tôi chưa từng nhìn thấy nụ cười nào đẹp đến thế, chưa từng nhận được cái ôm nào ấm áp đến thế và tôi chưa từng, chưa từng khao khát ở cạnh một ai đó đến vậy. Yêu là gì? Tôi không biết. Tình cảm tôi dành cho người là gì? Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết, khoảng thời gian mà tôi ở bên người là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi không muốn định nghĩa tình cảm của tôi dành cho người. Là yêu cũng được, ỷ lại cũng được, chỉ cần đó là người thì tình cảm gì cũng được. Hôm nay, người bảo tôi rằng, người yêu tôi, nghe qua tôi hạnh phúc không nói nên lời. Người bảo: "Anh chờ câu trả lời của em." "Ngày mai em sẽ cho anh đáp án xác định." Tiếc thay, mãi tôi cũng chẳng thể đưa ra câu trả lời vì tôi đã không còn trên đời này nữa. Nhìn người đứng trước bia mộ tôi lặng lẽ khóc, tim tôi như thắt lại, dù cho, dù cho tôi không còn cảm nhận được gì nữa. "Em không cần phải gấp đâu.. cứ từ từ mà suy nghĩ. Anh vẫn sẽ chờ em cho anh câu trả lời." Rồi người nhẹ nhàng vuốt ve di ảnh của tôi, cười thật đẹp, đẹp đến nhói lòng. "Vẫn chờ em."