Review Truyện Còn Chút Gì Để Nhớ - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Tâm Trạng Mưa, 11 Tháng chín 2019.

  1. Tâm Trạng Mưa Tôi thích ngày mưa vì nó xóa đc dấu vết nỗi buồn

    Bài viết:
    103
    [​IMG]

    Câu chuyện tình cảm của Chương và Quỳnh bắt đầu ngay từ những ngày đầu Chương vô Sài Gòn. Cái thứ tình cảm dịu dàng, trong sáng và ngọt ngào của Quỳnh khiến Chương thấy ấm áp giữa Sài Gòn mênh mông rộng lớn. Tình cảm ấy giống như một mầm cây, được nuôi dưỡng và lớn lên hàng ngày bằng những kỉ niệm ngọt ngào, bằng chùm hoa sứ tinh khiết..

    Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.

    Thật sự đối với mình, đây là bộ truyện xứng đáng để bỏ thời gian vào, dành cho lứa tuổi teen, những người sống hay thiên về tình cảm.

    6 đánh giá cho Còn Chút Gì Để Nhớ

    1. "Còn chút gì để nhớ" là tác phẩm mà mình đã đọc nhiều lần nhất và cũng là thích nhất trong các tác phẩm của Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Cả cuốn truyện mình chỉ cảm nhận được những cuộc tình dang dở của Chương với Quỳnh, cái tình cảm hơn là một người anh của Trâm dành Chương, và theo tôi cũng là cả Kim Dung dành cho Chương. Tình cảm luôn là thứ người ta nặng lòng nhất. Và tất cả mọi thứ đều được nhà văn miêu tả sống động. Và tôi thích tính cách Trâm nhất trong truyện, người con gái tốt bụng, đáng mến, người dám đứng lên bảo vệ lý lẻ của mình. Tôi đã khóc thật sự khi đọc tới đoạn Chương đọc được lá thư Trâm gửi ở chiến trường..

    2. Còn Chút Gì Để Nhớ là tập truyện buồn nhất của Nguyễn Nhật Ánh mà tôi vẫn mãi bị quyến rũ và ám ảnh. Nỗi buồn man mác trong mắt biếc khác với nỗi buồn lắng đọng trong Còn Chút Gì Để Nhớ, nếu Ngạn để lại cho ta sự thương cảm và ái ngại thì Chương lại làm ta thấy chuyện tình buồn trở nên nhẹ nhàng hơn, dù cuối cùng cái đọng lại trong lòng Chương vẫn là sự xa cách vắng lặng não nề và tồn đọng những yêu thương. Sau cuộc tình gửi trao có lẽ còn nhiều thứ để nhớ, nhưng câu hỏi cuối cùng của Chương lại làm ta như trống rỗng, vô hình, một cảm giác vắng vẻ hoài niệm đến ám ảnh..

    3. Mẹ kiếp! Nửa đêm nửa hôm, tinh mơ mờ đất đọc lại cái truyện này mà hurt không thể chịu nổi

    Đùa chứ, nhớ ngày trước đọc bức thư của Trâm lúc cuối truyện mà nằm khóc ngon lành, thậm chí khóc ngất. Ám ảnh vãi đái. Thỉnh thoảng đọc lại một lượt những tác phẩm thơ bé thế này, thấy đời vẫn đẹp, cây vẫn xanh, gió vẫn thổi, nắng vẫn hát, chỉ có mỗi mình già đi, đôi mắt chẳng trong như ngày trước.

    Mà tình yêu thì cứ vẹn nguyên. À, thằng trai nào lại không thích bé Kim Dung chứ?

    Tình ơi là tình

    4. Một cuốn sách tưởng k hay mà hay không tưởng các chế ạ. Đọc liền tù tì không dứt được, phải nói là mình RẤT THÍCH QUYỂN NÀY AHUHU, bác ánh viết về mối tình (cũng không biết có phải đơn phương không) nhưng cũng kết thúc không được trọn vẹn, thế nhưng điểm nổi bật của cuốn này là viết về tình yêu, nhưng điểm sáng của nó không phải là về tình yêu, mà là về tình bạn và tình nghĩa giữu ng vs người, mình rất bất ngờ khi bác Anh còn khéo léo lồng ghép yếu tố chính trị lịch sử vào câu chuyện này, phải nói là chất như nước cất, highly recommend nha, hoàn toàn xứng đáng 4 stars của mình.

    5. Trai tơ đã làm gì nên tội mà bác Ánh cứ hành hạ từ tác phẩm này qua tác phẩm khác vậy? Chung tình có gì sai. Cho con người ta có bồ lấy vợ khác đi chứ.

    6. Có ai đó đã từng bảo, tình đầu là tình khờ, ngô nghê, vụng dại nhưng thực sự lại rất khó có thể quên. Câu nói ấy, phải chăng sinh ra là để giành cho Chương, hay Quỳnh – mối tình đầy nụ cười và nước mắt trong Còn chút gì để nhớ.

    [​IMG]
     
    LieuDuong, Hoa Linh 8881Lãnh Y thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng tám 2019
  2. liamvn

    Bài viết:
    6
    Mình đọc truyện này mà khóc mất 1 buổi luôn ý. Đọc đoạn Quỳnh bỏ chương đã rưng rưng, nghe Quỳnh có ny thì khóc, đến lúc đọc bức thư của Trâm thì thui cmnr ToT
     
    Tâm Trạng Mưa thích bài này.
  3. Tâm Trạng Mưa Tôi thích ngày mưa vì nó xóa đc dấu vết nỗi buồn

    Bài viết:
    103
    Thật sự đoạn bức thư là hay và cảm xúc nhất trong truyện.. Ai đọc mà để không khóc thì chắc k có luôn
     
    liamvn thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...