Lời Cuối Cho Anh Bấm để xem Trời hôm nay đẹp lắm anh ơi ! Hoa vẫn nở – mai vẫn vàng màu Tết Em áo lụa đã phai màu trắng bệt Anh rêu phong chằng chịt lối em về Hai chúng mình tâm sự kể nhau nghe Một dĩ vãng, buồn nhạt nhòa tăm tối Em góp nhặt đau thương đời lặn lội Cộng thêm thời hoa mộng của ngày xanh Gửi vào đời biến thành nét tinh anh Trang giấy trắng em nắn từng nét chữ Mở lòng ra khắp mọi miền viễn xứ Hành trang là thi tứ của hồn thơ Bảy mùa xuân em đơn độc bơ vơ Và bảy mùa đông anh ngóng chờ giọt nắng Máu trong tim chưa bao giờ thôi nóng Nhưng lòng em băng giá mãi khoanh vùng Chẳng bao giờ ta có thể đi chung Đường em đi sầu giăng trăm vạn lối Đường anh bước không thênh thang vời vợi Nên mình còn khắc khoải những cơn đau (Hoàng Mai) Còn nữa...
Đừng Chờ Em Nữa Bấm để xem Hôm nay chúng mình ngồi lại cùng nhau Lời em nói sẽ là lời sau cuối Cầu chúc anh đẹp tròn duyên mới Bên nàng oanh thỏ thẻ dịu dàng Anh bây giờ tóc đã phủ màu sương Không còn những huy hoàng thuở ấy Nhưng người đó vẫn…mơ về anh đấy Thuận lòng đi kẻo người ấy đang chờ Em bây giờ không còn tuổi ngây thơ Cũng chẳng thể cận kề khi bóng xế Thôi hãy để em lau khô dòng lệ Cho xuân chiều lòng thanh thản được chăng ? Có bao điều em muốn nói cùng anh Hãy đến với người …khi anh còn có thể Gánh vác giang sơn của thời trai trẻ Anh đã đem dâng vào chỗ không người Đường anh đi hoa nắng vẫn vàng tươi Đường em đến rong rêu màu cỏ úa Nên hai đứa cứ nhập nhằng lời hứa Anh đừng chờ … và hờ hững người sau Em vẫn còn đây chứ có mất đâu Mình vẫn quý nhau … Tình yêu thành tình bạn Vì em biết thời gian luôn có hạn Hãy cùng người kẻo hạnh phúc buông rơi… Xin anh đừng chờ… em nữa anh ơi ! (Hoàng Mai) Còn nữa...
Dại Khờ Bấm để xem Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau Phố ngủ rồi sao người còn thao thức? Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ Tình xa ngái người đi không trở lại Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Nỗi Nhớ! Bấm để xem Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh? Không hò hẹn cũng quên rồi xao động Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh… Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng, Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng… Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ, Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Bản Tình Ca Tháng Sáu Bấm để xem Tháng sáu về rủ thương nhớ đi hoang Ta nằm lại lắng nghe mình trống rỗng Tim vô cảm cũng quên rồi xao động Bởi đã lâu không hò hẹn, mong chờ… Mùa hạ chín nắng vàng loang nỗi nhớ Trời thiên thanh lãng đãng gió sầu mây Con phố cũ mơ thầm trong vô vọng Tiếng ve tan trên những ngón tay gầy Ta ngồi hát bản tình ca tháng sáu Thấp thoáng đâu thu úa những con đường Bỗng tỉnh thức giữa tan tầm xuôi ngược, Đứng mơ hồ hư ảnh mấy mùa thương… Hạ lạnh lẽo khi bóng chiều ối đỏ Khói thuốc rơi không ngỏ buổi sơ đầu Sao mỏng mảnh vẽ nên màu luyến tiếc: Áo trắng ngần một thuở vẫn còn nhau? Bằng lăng tím, phượng bùng lên sắc máu Nửa mảnh hồn chôn giấu tuổi băng trinh Ôi tháng sáu những con đường rực lửa! Tuổi hồng xưa lặng lẽ hóa thơ tình Tháng sáu đến… ai buồn hay chăng tá? Mùa còn mơ màu áo đã phai rồi Ta vương vấn bóng hình cô gái lạ, Chợt thẫn thờ một nỗi nhớ chia đôi… … Tháng sáu về có lẽ cũng vậy thôi Ta say khướt: cuối trời đương rạn vỡ… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Hồi Ức An Yên! Bấm để xem Chiều ta về… Hồn mênh mang mênh mang, Chiều ta về… Mây lang thang lang thang. Chiều anh về tìm lại mảnh tình xưa: Là góc quán, là ngày mưa xa vắng; Là hôm gặp cúi đầu trong im lặng, Ngượng ngùng nhau đành chẳng nói năng gì. Những nhạt nhòa cứ thế dắt chân đi Để tâm tư ngập tràn thêm da diết Chiều rực tím tím hoàng hôn biền biệt Buổi ban đầu còn tha thiết trong anh Anh trở về trên con phố rêu xanh Nghe hồi ức mong manh đà rạn vỡ Những vạt nắng thơm lừng hương nỗi nhớ Vẫn mặn mà như thuở mới vào yêu Ta thương nhau không biết đã bao chiều Tình khôn lớn qua bao nhiêu màu áo Vậy mà sao cả hai đều cao ngạo? Để hôm nay ôm khắc khoải mong chờ… Hay vô tình bất chợt đứng ngẩn ngơ Môi thoáng vọng một tên người chấp chới Có hiểu không rằng anh đang còn đợi, Những nỗi buồn vẫn gợi chút bình yên… (Huỳnh Minh Nhật) Hết.