Thoáng Chốc Gặp Gỡ - Định Mệnh Yêu Em - Thái La

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thái La, 14 Tháng mười hai 2019.

  1. Thái La

    Bài viết:
    35
    Thoáng Chốc Gặp Gỡ-Định Mệnh Yêu Em (18+)

    Tác giả: Thái La

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, 18+

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Thái La

    Văn án

    Khi thời còn trẻ ta không đến được với nhau thì hãy để khi ta về già góa bụa cùng nhau. Là câu chuyện của một cặp đôi trẻ tuổi, thời còn trẻ ta vì đam mê lạc mất tình yêu để hai mươi năm sau ta lại một lần nữa gặp nhau nơi điểm đã từng hẹn ước. Một chàng trai làm nghề thủy thủ, một cô gái làm nghề phóng viên sẽ gặp nhau như thế nào? Mời các bạn đón đọc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2019
  2. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 1: Tình yêu tuổi trẻ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình yêu tuổi trẻ

    "Chị Gia Thục, đợi em một chút. Những mục này phải sắp xếp như thế nào ạ?"

    Tiếng giày cao gót vội vã vang lên trên nền nhà đột ngột dừng lại bởi giọng nói trẻ trung của một cô gái. Cô ấy vội vã đuổi theo chị, thở một cách gấp gáp, tay chìa ra những bản tin kèm theo một nụ cười nhiệt huyết trên môi. Chị nhìn cô gái trẻ trước mặt, đột nhiên người cứng lại một chốc. Hình như hồi trẻ chị cũng một thời hoạt bát vui tươi như cô gái trước mặt. Nhưng bây giờ thời gian thấm thoát trôi qua, chị không còn là một cô gái 23 tuổi ngây thơ nữa mà đã là một người phụ nữ điềm tĩnh 43 tuổi.

    Chị từ tốn lấy các bản tin không để ý đến cô gái nữa. Chị nhìn một lượt, nhíu mày, trả các bản tin lại cho cô gái. Tay chị bất giác sờ sờ miết miết chiếc vòng trên tay. Chị nhìn về khoảng không xa xăm, nói:

    "Mặc dù em là biên tập tập sự, nhưng không có nghĩa là em không có quyền quyết định. Lần này, chị cho em toàn quyền xử lý. Chị sẽ chịu trách nhiệm cho em".


    Nói rồi, chị quay người đi tiếp. Cô gái đằng sau không ngừng rối rít cảm ơn chị. Ngay cả khi chị đi một khoảng xa, chị vẫn nghe giọng của cô gái hoạt bát. Chị nở một nụ cười nhẹ trên môi: Giọng khỏe thật đấy.

    Đến chiều, chị trở về đài truyền hình sau một cuộc gặp người bị hại là một bé gái dưới tuổi vị thành niên trong vụ cưỡng hiếp cách đây 7 tháng. Đây là một vụ đặc biệt, gia đình đã tố cáo cho phía cảnh sát nhưng đã 7 tháng rồi vẫn để cho tên cục súc kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chị phải đưa tên cầm thú chưa đủ tuổi ấy ra ngoài ánh sáng và cho hắn mục ruỗng trong tù.

    Chị lấy tay xoa xoa phần giữa trán và sóng mũi cho bớt căng thẳng. Nói thì dễ nhưng làm thì rất khó. Đây là một tin tức do chính chị đã tiếp nhận, nhưng đến nay đã 7 tháng trôi qua mà tên ấy vẫn chưa bị bóc lịch, chị cảm thấy áy náy vô cùng. Bên phía cảnh sát có thể đã nhận không ít tiền để ém nhẹm vụ này, với lại thời gian càng kéo dài càng bất lợi cho người bị hại. Chị thở dài, cơn nhức đầu lại đến.


    Ai trong tim cũng có một tòa thành

    Chị đi đến phòng dành cho nhân viên, rót một ít cà phê nhấm nháp thư giãn, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa. Những lúc một mình, chị thả lỏng bản thân thường suy nghĩ vu vơ, chị cũng hay nhìn trời nhìn gió nhìn mây. Đột nhiên chị phát hiện qua lăng kính một đôi trẻ ngồi bên ghế đá làm gì đó. Nhìn kỹ thì đó là cô gái hoạt bát do mình phụ trách, còn chàng trai thì cô không biết nhưng có lẽ là bên bộ phận kỹ thuật. Bởi vì dưới chân chàng trai có một vòng dây cáp, chị cũng nhớ đến sáng nay bên bộ phận kỹ thuật bị chạm mạch hay hỏng hóc gì đó cần phải thay dây cáp. Chị mỉm cười, tình yêu đồng nghiệp cũng thú vị đó chứ.

    Cô gái hoạt bát đang ngồi trên ghế đá, gương mặt không được tươi tắn như lúc sáng lắm, hai tay nắm chặt trên ghế đá có vẻ cố gắng chịu đau. Chàng trai ngồi đối diện đầu gối cô gái hoạt bát, tay cầm bông tăm rửa vết thương đầu gối trước mặt. Chàng trai vẻ mặt cương nghị, bàn tay to lớn chầm chầm chầm chậm xử lý vết thương, cuối cùng chàng trai lấy miếng gạc thấm chút thuốc nước đặt lên vết thương và băng lại cho cô gái một cách chậm rãi.

    Trong quá trình xử lý đến hoàn tất. Chị nhìn chăm chú không bỏ soát một chi tiết nào. Tim chị trở nên đau nhói. Trước đây cũng có một người đàn ông đối xử với chị như thế. Chị lục lại ký ức cách đây đã rất lâu, chị nhớ lại về một chàng trai của cách đây 20 năm, điển trai; phong trần; hừng hực sức sống và không kém phần lãng mạn.

    Lúc ấy chị là một cô gái 23 tuổi, cái tuổi mà cũng có thể nói vừa bước chân vào đời với một đam mê mãnh liệt với nghề phóng viên và một niềm tin tích cực vào cuộc đời. Cả cuộc đời này của cô dường như chẳng thể quên được anh. Thoáng chốc gặp gỡ nhưng lại chẳng thể đến được với nhau.

    [​IMG]


    Tuổi trẻ ngông cuồng

    Đó là vào một dịp kỳ nghỉ phép 7 ngày của cô. Cô quyết định đến Hà Nội để tận hưởng kỳ nghỉ phép này. Cô rất thích Hà Nội, bởi vì mỗi khi lòng cô đầy tâm trạng, Hà Nội sẽ cùng những cơn gió lạnh đầu mùa thổi bay đi những tâm sự buồn và mùi hoa sữa sẽ thấm sâu vào tâm hồn cô và trả cô về đất Sài Gòn xa hoa với một tình người xanh hơn.

    Cô thường lang thang trong các con ngõ hẻm của Hà Nội vào mỗi buổi chiều xế tà. Trên cổ sẽ không quên đeo chiếc máy ảnh thường lệ. Đó là người bạn không thể tách rời của cô.

    Hà Nội mang một vẻ đẹp cổ kính và buồn lãng mạn vì thế cô cũng chìm trong nỗi suy tư và thơ thẩn một mình trong nỗi buồn man mác về cuộc sống, về sự nghiệp không biết tỏ cùng ai. Hà Nội thấu hiểu được nỗi buồn của cô.

    Đột nhiên một giọng nói hoảng hốt từ xa vang lên thật to Cướp. Gia Thục quay đầu lại nhìn thấy tên cướp trộm giỏ xách xong cắm đầu chạy ngược hướng cô.

    Cái thời tuổi trẻ ngông cuồng không biết sợ, không biết nguy hiểm là gì; tin vào một niềm tin vào công lý, tin vào một niềm tin vào lẽ phải. Cô đuổi theo tên cướp nhưng không quên lia máy ảnh chụp hiện trường và người bị hại. Cô ba giò bốn cẳng rượt đuổi theo, nhất quyết bắt được tên cướp, đưa máy ảnh cố bắt được góc mặt của hắn ta nếu lỡ cô để hắn thoát được thì còn có hình mà trình diện cảnh sát. Nhưng cô không tin với đai vàng võ Vovinam và một ít nhào lộn về thể thao Parkour khi còn nhỏ cô luyện tập để chuẩn bị cho nghề phóng viên nguy hiểm lại không bắt được tên này.

    Nhưng cô đã lầm, tên cướp này cũng là một bậc thượng đẳng, hắn ta chạy rất nhanh còn biết cả Parkour. Hắn ta phóng lên từ mái nhà này đến mái nhà khác. Cô cũng phóng theo hắn nhưng chẳng ăn thua. Cô dừng lại một chút suy nghĩ lại chiến thuật của mình, cô phải theo đường tắt thì mong giao chiến trực diện mới có thể bắt được hắn.

    Hắn chạy một lúc, rồi quay đầu lại chẳng thấy cô đâu. Đứng trước đầu hẻm, hắn chỉnh lại trang phục, phong thái tự tin, nụ cười kiêu ngạo trên môi. Không biết chỉ ít giây nữa thôi, cô sẽ xé rách cái miệng hắn ra xem thử có còn cười được nụ cười đáng ghét ấy nữa không.

    Hắn vừa bước ra đầu hẻm, thời cơ là đây. Cô phục kích xuống hắn, giật lấy chiếc túi xách, khuôn mặt hắn méo mó dường như trên trán hắn xuất hiện chữ Không thể nào. Hắn đánh cô, nhằm rẽ sang hướng khác trốn thoát. Cô đỡ được các thế đòn của hắn, nhưng dù sao hắn cũng là con trai, thể lực không cân bằng, thế yếu rơi xuống trên người cô. Cô lại để xổng mất hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2019
  3. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 2: Tuổi trẻ ngông cuồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn chạy ra phố. Cô đuổi theo. Đáng nhẽ mục đích của cô chỉ là lấy lại túi xách, còn phần bắt hắn không thuộc bổn phận của cô mà thuộc trách nhiệm của cảnh sát. Nhưng chẳng hiểu sao, câu nói của Holmes lại vang lên Tôi không là luật pháp nhưng tôi đại diện công lý trong quyền hạn nhỏ bé của mình. Và đôi chân cứ chạy mặc cho lí trí ngăn cản.

    Hắn chạy đến Hồ Gươm, cô tức tốc đuổi theo. Hắn chạy đến cầu Thê Húc, theo thế đó cô lấy đà nhảy lên lộn ngược một vòng đối đầu với hắn, xuất một cú đấm vào mặt hắn. Ai ngờ đâu, cô gặp thứ dữ rồi. Hắn đỡ được cú đấm của cô, rất nhanh hắn rút ra một lưỡi dao từ trong túi quần định gây thương tích cho cô. Cô cứ nghĩ mình sẽ không đỡ được lưỡi dao của hắn, nhưng rốt cục cô cũng đỡ được. Hai bên cà khịa lẫn nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Mỗi tay của đối thủ đều đang khống chế đối phương, cô lấy chân đá vào chính giữa của hắn. Trong quá trình hắn phân tâm, cô phóng lên, lộn ngược một vòng đứng phía sau hắn, nắm lấy hai tay quặt ra đằng sau, tung một cú đá vào đầu gối hắn, bắt hắn phải quỳ xuống:

    " Chịu thua chưa, tên khốn!"

    Lần đầu tiên gặp gỡ

    Cô hét lên vào tai hắn, ai ngờ hắn dùng đầu bật ngửa ra đằng sau cụng vào đầu cô. Lần này tiếng hét của cô không phải trong đắc thắng nữa mà là vì quá đau. Cô rủa thầm, cái đầu của tên chết tiệt bằng sắt hay sao mà cứng quá vậy, bể cái trán xinh đẹp của cô rồi. Quan trọng hơn, Gia Thục cô để hắn thoát mất rồi. Cô ôm trán rên lên nhưng không quên nhìn theo tên cướp, chỉ tay về phía hắn, hô lên:


    "Bắt giúp tôi tên cướp đội cái mũ vịt Donald".

    Tên cướp trẻ giật mình, hắn ta bình tĩnh vất cái mũ xuống cầu Thê Húc, để mặc nước ở Hồ Gươm trôi đi. Có rất nhiều người thấy hắn ta nhưng chẳng ai dám đụng tới hắn, bởi vì ánh mắt hung hăng của hắn gườm tất cả mọi người cùng với lưỡi dao trên tay.

    Đột nhiên một người đàn ông cao lớn da ngăm đen từ giữa cầu tiến lại về phía cô, anh ta quỳ xuống, từ trong túi móc ra hai cái băng cá nhân, nói với cô bằng một giọng vô cùng lo lắng:

    "Cô không sao chứ, để tôi dán vết thương cho cô".


    Lòng cô dậy sóng như bắt được vàng, đầu cứ nghĩ về tên cướp chẳng màng anh ta nói cái gì, liền hô lên với anh ta:

    "Tôi không sao, anh bắt tên cướp có vẻ đẹp trai nhất trong dòng người kia giúp tôi với. Tôi sẽ vinh danh anh trên báo, khuôn mặt điển trai của anh sẽ xuất hiện trên báo ngay ngày mai".


    Cô nhìn thấy anh ta bật cười, tay xoa xoa lên đầu cô. Anh ta nhìn cô một lượt, nhanh chóng lấy ba lô của cô lục lọi. Sau đó, anh ta lấy hộp phấn nước to bự hãng mới ra cô vừa mới mua. Cô đang ngạc nhiên và vô cùng thắc mắc anh ta tính làm gì với thứ đó. Nếu cô biết trước anh ta sẽ chọi tên cướp với cái hộp phấn nước yêu quý, thì cô sẽ không nhờ anh ta giúp.

    [​IMG]

    Chàng trai thủy thủ

    Anh ta như đang tham gia vào một thể thao ném bóng chày; chuẩn bị tư thế tay, chân và ném. Trái bóng đập trúng đầu tên cướp, hắn ta mất thế chúi người về phía trước xém té, hắn ta quay lại trừng lớn đôi mắt vào anh ta. Điều cô không ngờ nhất chính là tên cướp trẻ tuổi đưa lưỡi dao lên, ánh mắt sắc nhọn, phóng lưỡi dao về phía bọn cô như một người phóng phi tiêu thực thụ.

    Anh ta đứng về phía trước, hình như làm lá chắn cho cô. Cô đoán là thế, bởi vì trong thâm tâm cô luôn nghĩ anh ta là một người đàn ông tốt mặc dù chỉ là lần gặp đầu tiên.

    Lưỡi dao càng lúc càng tiến sát về phía mặt anh ta, nhưng anh ta chẳng mảy may thay đổi thần sắc. Khi lưỡi dao cách mặt anh ta khoảng 3 centimet, anh ta đưa lên một chiếc bút sáng chói, ngoặc một góc. Lưỡi dao và chiếc bút va chạm lẫn nhau. Lưỡi dao chệch đường, rẽ ngang cắm sâu vào thân cây cầu.

    Cô mắt tròn mắt dẹt không ngừng ngưỡng mộ tài năng của anh ta đến nỗi quên mất anh ta lại làm hỏng mất cây kẻ chân mày của cô.

    Chưa hết, không biết tự lúc nào anh ta đã lấy sợi dây dài cao su ràng trong ba lô của cô ra, chuẩn bị tư thế khởi động, sợi dây cứ xoay quanh thành một vòng tròn tạo ra tiếng kêu vanh vách sắc bén và tung ra. Sợi dây cứ thế quấn vào người tên cướp trẻ tuổi, anh ta kéo lại thế là nhanh tay trói xong tên cướp, sợ hắn chạy thoát, anh ta trói thêm phần cổ chân hắn. Thế là hết chạy được đi đâu. Cô nhìn anh ta với vẻ mặt say mê không ngừng thán phục.

    Trong lúc chờ cảnh sát tới, anh ta sát trùng vết thương giúp cô và dán băng cá nhân vào chúng. Một cái là ở tay, chắc là bị lưỡi dao xẹt trúng mà tôi không biết nên cũng chẳng có cảm giác đau, một cái là ở trên trán. Anh rút khăn tay trong túi áo ngực ra, lau lau vết thương trên khóe môi có chút hoen vết máu. Anh nói:

    "Em là con gái mà không để ý kỹ những vết thương này, rất dễ để lại sẹo đấy. Như thế không đẹp đâu. Để tôi đưa em đến bệnh viện xem thử có bị thương gì nữa không?"


    Gia Thục ngước mặt lên, đôi mắt trong trẻo với hàng mi dài cong vút cùng với một giọng nói có phần ỉu xìu có chút đáng thương, bởi vì bị thương thật là bất tiện; phải dựa dẫm vào người khác. Điều mà trước đây cô không bao giờ thích:

    "Phải đến đồn cảnh sát cho lời khai nữa đã chứ. Tôi sẽ được thu thập thêm một ít nữa khi ở đấy. Chưa đi được đâu".


    Anh ta thở dài:

    "Nếu vậy, tôi đi trước đây. Mặc kệ cô, tôi không muốn kỳ nghỉ của tôi có liên quan đến cốm hay cảnh sát gì đâu".


    Gia Thục cúi gằm mặt, giọng lí nhí:

    "Đây cũng là kỳ nghỉ của tôi cơ mà".


    Anh ta quay lại nhìn cô thở dài cùng với ánh mắt như thể tố cáo rằng cô thật là phiền phức, rồi đi tới kéo cô lên bắt taxi sau khi đã trao trả túi xách và nhờ người trông coi tên cướp đến khi cảnh sát đến.

    Trên đường ra phố bắt taxi, anh ta vẫn nắm chặt lấy tay cô. Cô mở miệng:

    "Xin chào anh chàng thủy thủ, tôi tên là Gia Thục".


    Anh ta tiến về phía trước, đôi mắt cũng chẳng lay chuyển, mở miệng:

    "Thạch Tùng. Sao em biết tôi làm nghề thủy thủ".
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2019
  4. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 3: Giải mã suy đoán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia Thục ngẩng mặt lên trời, gương mặt sáng rỡ, từ tốn trả lời:

    "Thứ nhất da ngăm chứng tỏ anh làm việc dưới ánh nắng mặt trời, ban đầu tôi đoán anh là cảnh sát giao thông nhưng có vẻ không đúng lắm, anh sử dụng dây rất thành thạo. Thứ hai nút thắt dây cho tên cướp là một trong những nút thắt phổ biến trong ngành hàng hải. Thứ ba bàn tay anh đang nắm lấy tay tôi có rất nhiều vết chai vì phải làm việc thường xuyên với dây thừng và bánh lái và điều cuối cùng làm tôi khẳng định anh là thủy thủ đó là hình mỏ neo nhỏ xăm trên mu bàn tay anh".


    Thạch Tùng không lạnh không nhạt đáp:

    "Nghe có vẻ rất thuyết phục đấy".


    Cô nghe thấy thế, lại nói tiếp:

    "Thần tượng của tôi là Holmes mà, ông ấy cũng đã nói suy đoán và phân tích là một môn khoa học mà ta có thể làm chủ sau một quá trình nghiên cứu lâu dài và bền bỉ. Sự tập luyện này rèn giũa các khả năng quan sát của ta và nó dạy ta biết phải nhìn vào đâu và phải tìm kiếm cái gì. Và còn cả chân lý Sự thật luôn chỉ có một mà thôi."


    Thạch Tùng lắng nghe những lời đầy tự hào của cô nói. Xuyên suốt cả chặng đường tiễn Gia Thục về khách sạn, anh chẳng nói gì cứ để cô nói huyên thuyên. Anh nhận ra một điều rằng cô rất yêu nghề phóng viên của mình, dường như đó là lẽ sống và lí tưởng của cô. Dù cho trước đó cô có kể rằng gặp nhiều khó khăn trong nghề, bị đồng nghiệp chơi xấu, có tiền thì có cả một bầu trời có thể giải quyết tất cả mọi chuyện. Nhưng trong cô vẫn tràn ngập một niềm tin tích cực vào cuộc đời và truyền luôn cả năng lượng và niềm tin ấy cho người khác.

    [​IMG]

    Gặp lại nhau ở Vịnh Hạ Long

    Kể từ lần đó trở đi, cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Bởi vì trên thế giới phần trăm gặp lại người lần thứ hai thực sự rất ít. Thế mà chỉ ngày hôm sau, cô gặp lại anh trên thuyền tham quan ở Vịnh Hạ Long.

    Thực sự không ngờ, cô lại thuộc phần trăm ít ỏi đó. Nhưng chính anh và cô đều biết rằng, dù cho có gặp lại, cả hai đều sẽ không có cơ hội. Cô và anh nói chuyện vài câu, sau đó cô lấy lý do lên trần tàu chụp ảnh.

    Cái gió của cảnh quan Vịnh Hạ Long ào ạt, giần giật cùng với những ánh nắng ấm áp về chiều len lỏi qua các hòn Gà Chọi, hòn Chó Đá, Đỉnh Lư Hương làm cô thoát ra khỏi chiêm bao. Cô lấy lại tinh thần, ngắm cảnh và chụp để quên đi phiền muộn trong lòng. Đứng trước thiên nhiên hùng vĩ xanh rờn mà cô cứ nghĩ đâu đâu thật là có lỗi với thiên nhiên. Cô đứng sát thành lan can, gió thổi phần phật. Đột nhiên dây đeo máy ảnh đứt, máy ảnh rơi thẳng xuống, cô giật mình theo bản năng cúi xuống chộp lấy. Đâu một cơn gió mạnh ào tới khiến cô không đứng vững ngã chúi xuống dòng nước trước sự chứng kiến của cảnh quan hùng vĩ Vịnh Hạ Long và biết bao nhiêu người có mặt tại đó.


    Lời tỏ tình của chàng trai thủy thủ

    Khi tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đầy lo lắng của Thạch Tùng. Cô nhắm mắt lại, không muốn viễn tưởng ra cảnh anh cứu cô rồi đưa vào đây. Thật là mất mặt chết đi được. Cô đưa tay lên che mặt.

    Anh bật cười:

    "Không biết kiếp trước tôi có mắc nợ em không, mà kiếp này tôi hy sinh thân mình cứu em mấy lần".


    Sau đó anh chuyển sang một giọng trầm ấm, bàn tay đang được truyền nước của tôi cảm nhận bàn tay to lớn ấm áp của anh bao bọc:

    "Lần sau em đừng liều mạng như vậy, thế giới này sẽ mất đi một người chắp cánh cho công lý và lẽ phải như em đấy.. và tôi cũng mất luôn một người để nhớ".


    Tôi nhắm mắt, lạnh lùng trả lời anh:

    "Anh kể cho em nghe về những chuyện liên quan đến thủy thủ đi".


    Anh kể thật. Giọng của anh nhẹ nhàng, từ tốn. Không biết có phải vì say mê giọng nói ấy không mà cô còn cảm nhận được sự du dương của đàn vĩ cầm trong ấy.

    Qua những chuyện trên tàu anh kể, cô biết được anh muốn trở thành thuyền trưởng trên tàu. Kể từ khi gặp anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh nở một nụ cười hạnh phúc như thế khi nhắc về biển, về gió, về đại dương, về những ngày lênh đênh trên biển cả, về những chú chim, về những chú cá heo. Chắc chẳng có gì là có thể cách trở anh và đam mê lý tưởng của mình. Cô và anh đều có lí tưởng của riêng mình. Hy sinh không có trong từ điển của cả hai.

    Nhưng có một luồng dây vô hình nào đó ngầm chấp nhận cuộc gặp gỡ của hai người.

    Rời khỏi Quảng Ninh, cô và anh ghé qua Sapa, rồi lên Hà Giang trải qua từng giờ từng phút từng giây cùng nhau rồi trở lại Hà Nội. Trở lại Hà Nội đồng nghĩa với việc chia ly, sẽ trở về cuộc sống hiện tại. Người phiêu bạt trên đại dương mênh mông, kẻ hết mình với phố thị xa hoa.

    Vào một cơn đầu mùa Đông Hà Nội, cô mặc một chiếc đầm mùa đông màu ghi, đầu đội mũ. Vừa bước chân vào nhà hàng, cô đã thấy ngay khuôn mặt anh với nước da ngăm đen vận một bộ âu phục đen len. Anh không ngồi một mình mà ngồi chung với một người đàn ông lớn tuổi có vẻ đến từ Pháp. Cô càng bước đến gần, càng khẳng định rõ hơn khi anh đang trò chuyện với ông ấy bằng ngôn ngữ Pháp lãng mạn. Một chàng trai như anh biết tiếng Pháp cũng chẳng có gì là ngạc nhiên.

    Thạch Tùng nhìn thấy cô, ánh mắt anh không còn chìm trong câu chuyện giữa hai người nữa mà say đắm nhìn vào đôi mắt cô. Cô nở nụ cười bất đắc dĩ, người đàn ông này đúng là biết trêu đùa cô.

    Cô bước đến, anh đứng dậy đón cô bằng một nụ hôn trên trán và giới thiệu cô với người đàn ông lớn tuổi lạ. Thì ra ông ta cũng chờ người tình của mình đến dùng bữa tối dưới ánh nến. Ông ấy nhường chỗ cho cô.

    Buổi tối hôm ấy cô và anh không nói nhiều với nhau mà trao cho nhau nhiều nụ hôn hơn dưới ánh nến đỏ rực, và đã có một đêm thật tuyệt vời dưới căn hộ nhỏ của anh trong lòng Hà Nội lạnh giá. Ngày mai dẫu cho không còn được gặp nhau nhưng cô sẽ không bao giờ quên những gì anh đã cho cô trong cõi đời này. Không một lời hứa hẹn, không một lời từ biệt. Đó là điều cô cầu xin anh khi bắt đầu.

    Đúng như những gì anh đã hứa với cô. Sáng hôm đó thức dậy, căn phòng không còn hơi ấm của anh nữa, anh đã đi tự lúc nào. Chỉ duy nhất anh để cho cô chiếc chìa khóa nhà để đóng cửa trên tủ đầu giường, và tự bao giờ trên cổ tay cô xuất hiện thêm một chiếc vòng với kiểu dáng xinh xắn có đính những viên đá đủ sắc màu sáng chói.

    Thái La
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2019
  5. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 4: Manh mối hé lộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Manh mối hé lộ



    Chị quay trở lại hiện tại, thoát ra khỏi hồi ức đẹp đẽ ấy. Chị thở dài, thời gian trôi thật nhanh, thoáng chốc chị đã không còn là cô gái ấy nữa. Chị bất giác lại sờ sờ chiếc vòng tay năm nào, lắm lúc chị cũng muốn tháo nó ra trong mỗi lần đi tắm hay vệ sinh nhưng khổ nỗi một điều chị gỡ mãi mà chiếc vòng chẳng có chút xê dịch nào. Nên chị cũng đành thôi. Chị mở giỏ xách, lấy chiếc hộp nhỏ ra. Bên trong là chiếc chìa khóa năm nào mà anh để lại cho chị.

    Chiếc chìa khóa đi kèm với một chú bé thủy thủ nhỏ bằng hạt ngọc trai. Chị thường ngắm nhìn chú thủy thủ nhỏ mỗi khi nhớ đến anh. Có lẽ lần này khác với mọi lần khác, chị xúc động hơn mọi khi, chị đặt một nụ hôn lên chú thủy thủ nhỏ. Đột nhiên chú thủy thủ nhỏ phát ra tiếng bíp bíp bíp và chú ta nói:


    • Xin chào nữ chủ nhân.

    Rồi bỗng nhiên chiếc chìa khóa tách ra, xuất hiện thêm một chiếc chìa khóa hình viên đạn bé tí. Đã bao nhiêu năm trôi qua, tại sao bây giờ chị mới biết đến bí mật này. Chị nhắm mắt lại, thở một hơi dài. Nhìn chiếc chìa khóa bé tí trên ngón tay, rồi lại nhìn chiếc vòng trên cổ tay.

    Chị quan sát một lúc thật lâu, rốt cục cũng nhìn thấy mấu chốt liền bình tĩnh tra vào lỗ. Tiếng cách vang lên, một cuộn giấy nhỏ từ viên đá quý màu đỏ Ngọc Hồng Lựu xuất ra. Chị hồi hộp mở mảnh giấy ra. Chị nhíu mày, các mật mã và gợi ý là một bài thơ:

    IFO FN OKBZ OBZ CFO OBN NFU MBO


    Gợi ý:



    Đón ánh sáng mặt trời buổi sớm

    Một phiến đá khổng lồ chắn ngang

    Chỉ còn mỗi Rồng buồn man mác

    Rằng xa nhau mấy vẫn đợi nàng.

    Chị nhìn các mật mã ở trên không hiểu, đọc đến 4 gợi ý chị lại càng mù mờ hơn. Rốt cục anh muốn nói điều gì với chị đây.

    Tại sao anh lại đóng khung gợi ý đầu tiên, 4 gợi ý này có liên quan gì đến kỷ niệm giữa chị và anh không. Còn các ký hiệu ở trên có nghĩa là gì?

    Chị cố nhớ lại khoảng thời gian ấy có liên quan gì đến 4 gợi ý này không thì gió từ cánh cửa sổ bay ào ạt vào cuốn theo cả mái tóc của chị tung bay và cả mảnh giấy bé bỏng mong manh kia. Đột ngột cánh cửa mở toang ra. Chị giật mình, ngước đầu lên trong lúc loay hoay tìm lại mảnh giấy, một chàng trai mủm mĩm xuất hiện. Hóa ra là chàng trai của cô gái hoạt bát.

    [​IMG]


    Vén màn bí mật



    Mảnh giấy lại tiếp tục là là trên mặt sàn, cuối cùng nằm chễm chệ trước mũi chân chàng ta. Chàng ta cúi người xuống, nhặt mảnh giấy lên đưa cho chị. Chàng ta ngước mặt lên nhìn chị, đôi mắt thoáng giật lên một chút, mở miệng cười nói:


    • Thật may mắn khi gặp được chị Gia Thục, em ngưỡng mộ chị đã lâu.

    Chị cũng nở một nụ cười tươi với chàng ta, lịch sự lấy mảnh giấy từ tay đối phương rồi nói:

    • Cảm ơn em. Chị có chút việc đi trước, tạm biệt em.

    Nói rồi chị định trở về văn phòng tiếp tục cuộc giải mã, thì chàng ta lại hồ hởi lên tiếng:

    • Chị cũng thích giải mật mã à. Hồi còn học cấp 3, em cũng là một kẻ giải mật mã nhất nhì trường đấy.

    Đôi mắt chị sáng lên một chút, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm cố kiềm chế bản thân lúc này, quay lại. Gương mặt không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa, tay chìa ra mảnh giấy, giọng điệu trưng cầu:

    • Giúp chị nhé.

    Thế là chàng ta lấy mảnh giấy, đọc và nghiền ngẫm nó 10 phút. Viết viết, vẽ vẽ nguệch ngoặc gì đấy. Sau đó nở nụ cười đắc thắng. Chàng ta đưa lại mảnh giấy cho chị kèm bên dưới là lời giải mật mã:

    HEN EM NGAY NAY BON NAM MOT LAN

    (Hẹn em ngày này bốn năm một lần)

    Chị đọc xong liền kích động, không nén nổi sự tò mò:


    • Làm sao em biết được?

    Chàng ta từ từ giải thích cho chị hiểu câu đầu tiên Đón ánh sáng mặt trời buổi sớm chính là cầu Thê Húc, người ta thường ví von như thế. Từ câu thứ nhất suy ra các câu còn lại đều liên quan địa danh. Một phiến đá khổng lồ chắn ngang chính là đỉnh Fansipan, và câu còn lại Chỉ còn mỗi Rồng buồn man mác chính là đỉnh Lũng Cú. Đỉnh Lũng Cú người ta thường còn gọi là đỉnh Rồng. Trong bốn câu, chỉ mỗi câu đầu tiên là khoanh lại; mà khi giải mật mã Casear cần phải có chìa khóa số. Điều đó ám chỉ là số 1, theo quy luật giải mật mã Casear cộng thêm 1 thì sẽ ra dòng chữ. Ta quay trở ngược lại gợi ý Rằng xa nhau mấy vẫn đợi nàng, có nghĩa là người viết mật mã này sẽ đợi chị một trong ba nơi trên, em nghĩ đáng nghi nhất chính là nơi Đón ánh sáng mặt trời buổi sớm chính là cầu Thê Húc vì anh ta đã khoanh nó lại. Ghép lại sẽ ra như thế này:

    Hẹn em ngày này bốn năm một lần. Ta sẽ đợi em nơi đón ánh sáng mặt trời * sớm.

    [​IMG]


    Cô phóng viên nhỏ rồi lại về bên chàng thủy thủ



    Chàng ta nhìn chị thất thần lại tiếp lời:


    • Ngày tháng trên mảnh giấy trùng hợp với ngày hôm nay, em nghĩ có thể anh ta đang đợi chị nơi ấy.

    Khi chị hiểu được ý nghĩa những gì anh nói. Một lời hẹn ước vô thời hạn, tay chị cầm mảnh giấy run run, hơi thở trở nên không ổn định, tim đập nhanh rộn ràng như thuở lần đầu tiên gặp anh.

    Đã 20 năm trôi qua liệu anh ấy có còn đợi chị nơi ấy. Chị lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh đã kết hôn hay liệu đã có con luôn rồi. Hoặc giả anh vẫn đợi một tình yêu âm ỉ không bao giờ tắt. Chị không muốn nghĩ nữa. Chị nắm chặt mảnh giấy trong tay tức tốc chạy ra sân bay.

    Gặp nhau nơi đón ánh sáng mặt trời buổi sớm, là nơi lần đầu tiên gặp nhau của chúng ta. Cô lẩm bẩm trong miệng. Cầu Thê Húc chính là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

    Vào buổi chiều se se lạnh của Hà Nội, mùi hoa sữa thoang thoảng trong không trung, cái chiều tà âm âm. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ cuốn bay các lá trên mặt đường lượn lờ một lúc rồi lơ lửng lơ lửng chạm mặt đất yên vị trí cũ.

    Chị đút hai tay vào trong túi quần, lưng dựa vào đầu cầu Thê Húc buồn bã. Chị đã lên trên cầu nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng anh đâu, chỉ có dòng người vội vã qua lại. Hay là anh ấy không đến. Chị ngẩng đầu, lại nhìn vế phía xa xăm, lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.

    Đột nhiên hai bên đầu cầu túa ra rất nhiều người, họ vồn vã qua lại. Trên cầu đông nghẹt cả người. Chị nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ cầu đóng cửa. Chị thở dài, bước chân vô định qua đầu bên kia cầu. Đột nhiên chị chợt nhớ đến có khi nào anh cũng hoán đổi vị trí đầu cầu như chị. Có thể lắm, chị bước chân nhanh hơn. Đến giữa cầu, một người đàn ông cao lớn, điển trai nhưng không giấu nổi sự dày dạn gió sương thu hút tầm nhìn của mọi người và trong đó có cả chị. Một nỗi nhớ thương da diết, khắc khoải dâng lên. Chàng trai năm ấy nay đã trở thành một người đàn ông trung niên.

    Đôi giày thể thao năm nào nay đã được thay bằng đôi giày cao gót nên không tránh khỏi sự va vấp trên những mảnh gỗ. Chị lại suýt té, anh vội đỡ được chị, kéo chị vào trong lòng, ép sát khuôn mặt chị vào lồng ngực anh, giọng trầm ấm:


    • Anh đợi em đã lâu lắm rồi. Đợi đến nỗi chẳng còn là chàng trai năm ấy em thích nữa, anh đã thành một ông chú mất rồi. Cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng thể nào gặp lại em.

    Hai tay chị dần di chuyển ôm lên eo anh, cái ôm thật sự thân thuộc cứ ngỡ mới năm nào. Chị không nhìn anh, giọng nói có phần lạnh lùng:

    • Em cũng chẳng còn là cô gái trẻ trung khi ấy, đã trở thành một bà thím hay cằn nhằn mất rồi.

    Bỗng nhiên hai tay anh ôm hai má của chị ngước lên nhìn anh, đôi mắt không thể trốn tránh đi đâu ép buộc nhìn sâu vào đôi mắt anh. Anh nói một câu không đầu không đuôi:

    • Anh rất thích tính lơ đễnh của em, đã bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng thể nào thay đổi.

    Chị bật cười, cũng trêu đùa anh:

    • Em cũng rất thích làn da ngăm đen của anh, bao nhiêu năm rồi cũng chẳng thay đổi chút nào.

    Trong lúc chị không để ý, anh luồn một vật tròn vào ngón áp út chị. Chị ngạc nhiên, nhướn đôi mắt điềm tĩnh lên, không còn vẻ lanh lợi của nhiều năm về trước chờ đợi một lời giải thích từ anh. Anh mỉm cười, một nụ cười nửa nụ phong thái đầy tự tin, cầm bàn tay trái của chị lên đặt một nụ hôn, nhìn thẳng vào đôi mắt chị:

    • Cô gái lỡ đễnh đồng ý kết hôn với chàng trai da ngăm đen nhé. Hãy cho anh cơ hội để chăm sóc em phần đời còn lại.

    Chị xúc động hôn anh một nụ hôn thật sâu. Những cành liều sắc đỏ rủ xuống đung đưa trong chiều tà, những cánh hoa tàn theo gió bay trong không trung phập phờ phập phờ đậu trên thành cầu đỏ au. Dưới mặt hồ in hằn bóng của cặp đôi quyện vào nhau trong hạnh phúc.

    Thái La
     
  6. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 5: Trêu chọc dưới màn đêm (18+)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trêu chọc dưới màn đêm



    Sau bữa tối ở nhà hàng, cô và anh nắm tay nhau trở về căn hộ của anh. Trên đường về nhà, anh cứ ngắm nhìn mãi khuôn mặt của cô đến nỗi cô nghĩ mặt mình dính gì đó. Cô sờ sờ mặt, ngốc nghếch hỏi:

    • Mặt em có gì sao, mascara bị lem à?

    Anh bật cười, rồi quay lại ôm hai mặt cô cưng nựng:

    • Em chỉ nghĩ được như thế thôi à, anh nghĩ mãi không ra tại sao mặt em lại dễ thương như vậy, anh chỉ muốn hôn mãi thôi.

    Cô cũng cười khi được khen, phóng khoáng nhướn người lên đặt trên môi anh một nụ hôn. Ban đầu cô chỉ liếm đường môi của anh, sau đó ngậm môi anh mà day, dùng lưỡi trêu chọc đôi môi mềm mại. Anh cưỡng lại không cho cô được như ý, trốn tránh tách ra, ý cười cười nồng đậm trên vành môi:

    • Em quyến rũ anh? Tội này vô cùng nặng, không thể tha thứ được.

    Nói rồi, anh mạnh mẽ bá đạo bắt lấy môi cô, cạy mở ra luồn lưỡi vào trong mà càn quét. Hơi thở nóng hổi của anh phả trên má cô, cô rùng mình muốn rụt lại thoát ra sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh, nhưng nào có được như ý muốn. Một tay anh giữ chặt đầu cô, một tay choàng qua eo không cho cô có cơ hội chạy trốn. Lưỡi anh tiếp tục tấn công vào trong, dữ dội càn quét, thỉnh thoảng anh lại mút lấy bờ môi mềm mại của cô. Cô không chịu được đầu hàng, tay không khống chế được, choàng lấy ôm cổ anh, hùa theo ý anh, lưỡi bắt đầu truy đuổi theo anh, đôi khi chúng chạm vào nhau cuộn vào quấn quýt lấy nhau. Hai người triền miên dưới mái vòm một góc nhỏ của trung tâm thương mại.

    [​IMG]




    Nụ hôn ướt át

    Nụ hôn kéo dài tưởng chừng như không bao giờ dứt, cô đấm đấm vào vào anh. Anh mới chịu buông ra, cô cạn kiệt sinh khí, sức cùng lực kiệt đầu tựa vào vai anh thở dốc. Tay anh chưa bao giờ rời khỏi eo cô, tay kia vuốt vuốt đầu cô cười cười:

    • Em cần phải luyện tập nhiều hơn? Anh chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi đâu.

    Cô tức giận, cắn nhẹ vào cổ anh để lại một dấu răng.

    • Đồ khoe khoang.

    Anh tách cơ thể không xương của cô ra, nhìn vào đôi mắt ướt át của cô, mạnh mẽ nói:

    • Yêu tinh, về nhà thôi. Ở đây lâu một chút nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

    Cô phụng phịu không chịu, giãy nãy:

    • Em đâu có giống như anh, vừa hôn xong là sinh lực lại dồi dào. Em mệt, hết sức lực rồi, đi không nổi.

    Anh cười nhẹ. Suốt bao nhiêu năm làm thủy thủ, nụ cười rất ít khi xuất hiện trên môi anh. Dù cho đó là công việc mà anh yêu thích nhưng anh thường cảm thấy hạnh phúc xuất phát từ trong lòng nhưng cười chỉ thỉnh thoảng xã giao, chứ thành tâm mà cười thì rất ít. Thế mà tối nay chỉ vì cô phóng viên nhỏ ngang ngược này mà anh cười không biết bao nhiêu lần. Anh cảm thấy mình cần phải bảo vệ cô, không muốn cho cô chịu bất cứ một sự tổn thương nào. Anh vuốt vuốt mái tóc bóng mượt của cô. Yêu chiều nói:

    • Anh cõng em, từ đây về nhà anh cũng chẳng còn bao xa.

    [​IMG]

    Nói xong, anh quỳ xuống, chìa ra tấm lưng rộng lớn, vững chãi. Cô không bỏ qua cơ hội này, leo lên lưng anh. Anh cảm nhận được, hai tay ôm chặt lấy chân cô. Cô thuận thế chân bám vào eo anh, anh lên tiếng:


    • Bám vào cổ anh cho an toàn.
    • Vâng

    Cô làm theo, tay ôm lấy cổ anh. Nhưng nhất định sẽ không thể bỏ qua cơ hội trêu chọc anh. Chỉ bảy phút trên đường về nhà nhưng với những chiêu trò của cô, anh hứa nhất định khi về nhà anh sẽ trừng phạt cô, khiến cô phải xin anh tha thứ. Chốc chốc cô lại nghiêng đầu ngậm lấy vành tai anh, chốc chốc lại đưa lưỡi ra liếm liếm. Tai là một chỗ rất nhạy cảm, thế mà cô cứ không ngừng liếm nó. Có đôi lúc cô còn bạo gan đưa lưỡi mút tai ướt át. Anh phải rùng mình mấy lần, kìm nén bản thân.

    Vừa mới xuất hiện trên hành lang trước cửa phòng, anh thả cô xuống ép cô chặt vào tường, giam cô lạ trong vòng tay của mình. Chân của anh tách chân cô ra len lõi vào hai chân cô, tay chống lên tường nhanh chóng cúi xuống đặt lên môi cô ngậm mút. Tiêng hôn môi giao nhau, cô không nhịn được rên lên một tiếng nhỏ đủ để làm anh say đắm, tay theo bản năng đặt lên eo cô mơn trớn làn da cô qua lớp áo. Rồi lần mò vào trong áo tiếp xúc làn da mịn màng của cô mà sờ sờ vuốt vuốt nâng.

    [​IMG]


    Mờ ám trong căn phòng

    Bàn tay xấu xa từ từ đi lên trên, tay cô nhanh chóng cản lại yếu ớt đặt lên tay anh, giọng nói có phần động tình:

    • Đang ở ngoài hành lang, em không muốn cho người khác xem phim miễn phí đâu.

    Anh bỏ ngoài tai lời cô nói, cúi đầu tiếp tục mút lấy đôi môi cô, tay chuyển sang tấm lưng trơn bóng vân vê. Bàn tay còn lại lấy chìa khóa không cần nhìn tra vào ổ. Tiếng cách vang lên, anh nhanh chóng cuốn cô vào trong phòng, đóng cửa lại. Tay quen thuộc bật lên ngọn đèn vàng mờ mờ nhỏ. Ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt diễm tĩnh của cô làm anh không nhịn được gấp gáp thô lỗ cắn mút liếm láp bên trong miệng cô. Tiếng hôn mờ ám, môi giao môi phát ra tiếng động trong phòng phải làm người khác phải xấu hổ.

    [​IMG]

    Anh cởi áo khoác cô ra, thêm một lớp áo nữa để lộ cần cổ trắng muốt mềm mại. Anh hôn lên cổ cô chậm chạm chấm mút. Cô ngửa cổ lên có vẻ khó chịu, đôi mắt mơ màng. Tay anh tách bỏ lớp áo ngực ra, nắn nắn một bên ngực. Vừa mềm lại vừa đủ một bàn tay, không lớn lắm cũng không nhỏ lắm. Anh rất thích, khẽ nghiêng đủ nói nhỏ lên bên tai cô:


    • Anh rất thích ngực em.

    Cô cảm nhận được anh vừa nói vừa cô ý bóp mạnh một cái, cô kiềm chế rên lên nhưng vẫn không sao kiềm được vẫn phát ra tiếng ưm nho nhỏ. Anh mút lấy một bên ngực cô thật mạnh, răng còn day day nhẹ đầu ngực cô khiến cô phát ra thành tiếng như cố ý để trả thù vụ cô trêu chọc tai anh, anh vừa nói vừa phả vào hơi thở ấm áp bên tai khiến cô rùng mình:

    • Ở đây cách âm rất tốt, em không cần phải kiềm chế. Với lại tiếng rên của em rất khêu gợi, anh muốn nghe.

    Cô xấu hổ, không biết làm cách để chống chế liền nhướn người lên. Chân cố ý ma sát vào phần bụng dưới của anh, mút lấy cổ anh để lại một vết màu tím nhàn nhạt.

    • Từ bây giờ, anh thuộc quyền sở hữu của bổn cô nương đây.

    Bị cô tấn cống, sự kiềm chế bao nhiêu năm cũng bị tiêu tan hết, hơi thở của anh từ trầm tính đến gấp gáp rồi thở mạnh từng hồi, chỗ đó của anh không ngừng bị cô ma sát. Anh chuyển đổi tình thế, đặt cô lên trên tường, chân anh đưa vào ở giữa cô ma sát nhẹ nhẹ. Đầu anh không ngừng ngụp lặn dưới ngực cô, liếm láp và mút lấy. Vừa bị chạm vào chỗ đó, vừa bị anh mút ngực. Cô thở dốc, tay không khống chế được run run cởi cúc áo sơ mi anh ra từng cúc rồi lại từng cúc.

    Thái La
     
  7. Thái La

    Bài viết:
    35
    Chương 6: Bàn tay xấu xa của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay xấu xa của anh

    Chiếc áo bị cô cởi vứt sang một bên, lộ rõ thân hình màu đồng rắn chắn của anh, cơ ngực săn chắc, vai rộng vững chãi, nhìn xuống dưới chỗ đó đang dựng thẳng đứng to lớn. Cô đỏ mặt, cô bị anh quyến rũ mất rồi. Trong lúc chìm đắm sự quyến rũ từ anh, thì cô bị động tác của anh làm cho giật mình.

    Tay anh chuyển xuống vuốt ve đùi cô, dần dần hướng lên phía trên. Từng thớ thịt được anh vuốt ve, anh còn ghé sát tai cô giọng điệu giễu cợt:


    • Da em mịn thật đấy, nếu đi vào trong sẽ thế nào nhỉ.

    Cô không muốn là thế bị động, cô vội hướng đến dây thắt lưng anh cởi ra. Đột nhiên tay anh vân vê chỗ đó của cô cách một lớp ngoài quần lót, một cảm giác khó chịu ập đến khiến cô phải ngưng lại hành động tháo thắt lưng của anh. Cô khó chịu lên tiếng, nhìn vào mặt anh chỉ trích:

    • Anh chơi xấu

    Anh nghe thế, cười trầm thấp. Khuôn mặt vẫn nhìn thẳng vào mặt cô, nhưng bàn tay xấu xa vẫn không ngừng làm chuyện xấu dưới váy cô. Bàn tay anh luồn vào trong, ngón tay đâm nhẹ vào. Cô rùng mình, ôm lấy eo anh. Giọng anh khàn khàn:

    • Em ướt lắm rồi đấy, cũng muốn anh đúng không?

    Cô chẳng còn hơi sức nào trả lời, vừa nói ngón tay anh không ngừng đâm vào chỗ đó. Chân anh tách lấy chân cô nới rộng ra hơn một chút. Từ một ngón, đến hai ngón, rồi đến ba ngón không ngừng khuấy đảo bên trong. Khoái cảm dâng lên, chân cô như không còn là của mình nữa. Nếu không nhờ anh nâng đỡ, chắc cô đã khụy xuống. Hai cánh tay cô chỉ biết bám víu lấy hai bên vai anh, anh càng đâm mạnh móng tay cô lại vô tình cào xướt da trên vai anh, cô chịu không nổi, cầu xin anh:

    • Anh có thể lấy bớt ngón tay ra được không, em không chịu nổi.

    Nghe cô nói thế, mấy ngón tay anh lại thêm càn rỡ khuấy đảo bên trong, lại còn không ngừng gảy điểm nhạy cảm của cô, anh nói:

    • Em hút ngón tay anh chặt đến như vậy, có thể lấy ra sao? Anh đang mong chờ một lúc nữa của anh sẽ đi vào bên trong, nó sẽ càng hút chặt như thế nào nữa nhỉ.

    Nói xong, cô rên nhẹ một tiếng, chỗ dưới đó co thắt lại. Anh cười cô:

    • Em thật là dâm đãng, em đang tưởng tượng anh đang vào trong em đúng không. Anh sẽ không cho em như ý muốn đâu.

    [​IMG]

    Tiếng rên trong phòng

    Nói xong, một tay còn lại của anh bóp mạnh bên ngực cô. Có khi ngón tay vờn quanh bên đầu ngực, rồi lại trêu chọc đầu ngực. Môi của anh cũng không rảnh, anh gặp cắn cổ cô. Cô phải nghiêng cổ sang một bên để anh liếm láp rồi mút từng chút da thịt, để lại ấn ký trên người cô. Anh thỏa mãn chuyển sang liếm láp một bên ngực còn lại, tiếng mút ngực chùn chụt vang lên. Đầu lưỡi cứ quanh quẩn đầu ngực, rồi dùng răng cắn nhẹ. Cô thực sự sắp hết chịu nổi rồi. Ở bên dưới thì không ngừng bị ba ngón tay anh đâm ra đâm vào, nước không ngừng chảy ra. Cô đoán chắc nó đã ướt hết bàn tay anh, ở ngực thì lại bị anh hành hạ, lúc nặng lúc nhẹ, một bên cứ bị anh nắn bóp, một bên bị môi anh mút lấy mút để. Cô bị anh bức điên, liền khẩn khoản cầu xin anh:

    • Em muốn anh, anh cho nó vào trong đi được không?

    Anh được sự cho phép, thoát khỏi ngực cô, hướng đến môi cô bắt lấy đưa lưỡi vào trong, một cuộc càn quét truy đuổi đầu lưỡi tiếp tục, một lúc anh buông môi cô ra:

    • Anh cũng sắp bị tiếng rên của em bức điên rồi, được rồi làm theo lời anh. Anh sẽ tiếp tục giữ ngón tay bên trong em, bây giờ em cởi thắt lưng ra, sau đó tháo nút quần anh ra.

    Lí trí của cô sớm bay ra khỏi đầu từ lâu, chỉ biết nghe lời anh, nhanh chóng làm theo. Ngón tay anh cũng rời khỏi chỗ đó của cô, một dòng nước tràn xuống thấm đến tay anh, anh cười cười, tay không nỡ xoa xoa chỗ đó của cô như an ủi, một trận an ủi ấm áp bám lấy cô, anh nói:

    • Luyến tiếc tay anh đến vậy sao, buông ra rồi còn không nỡ xa mấy ngón tay anh. Đợi đó một chút, sẽ thay thế bằng cái khác to lớn hơn.

    Cô quay mặt sang một bên để anh cởi váy mình ra, rồi tự cởi đồ mình. Trong lúc đó, cô len lén nhìn trộm, cái đó quả thật to hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô muốn trêu chọc anh, cô giơ chân trần lên, bàn chân chạm đến da thịt anh từ từ hướng đến giữa hai chân dừng lại cố ý cạ cạ vào. Anh bắt lấy bàn chân cô, ngồi thụp xuống, đặt chân cô lên vai mình, mặt từ từ hướng đến. Cô hoảng hốt nói:

    • Anh muốn làm gì?
    • Muốn làm gì còn chưa rõ hay sao?

    Anh ngắm nhìn chỗ đó của cô qua chiếc quần lót, nó không ngừng tiết ra dịch cô ngại ngùng giãy nãy muốn rụt chân lại, anh không cho, anh bắt lấy chân cô giữ nguyên, tay kéo quần lót xuống rồi đưa lưỡi vào bên trong càn quét khuấy đảo.

    [​IMG]


    Tình nồng ý đậm

    Cô bị hành động của anh làm cho mù mờ, chiếc lưỡi ấm nóng của anh đang đưa vào bên trong liếm láp, thỉnh thoảng răng của anh cắn cắn nhẹ điểm nhạy cảm, tay lại còn không ngừng nắn bóp ngực cô, cô ngửa mặt lên trời, tay định đẩy đầu anh ra nhưng không sao làm được cứ để hờ trên đỉnh đầu của anh.

    Đợi đến lúc cô không để ý, anh để cái đó vào chỗ của cô. Cô có một chút sợ:


    • Anh, hình như nó hơi lớn thì phải. Có khi nào không vừa không?

    Anh hôn bên tai cô an ủi:

    • Không sao, dù sao em cũng là lần đầu. Làm vài lần sẽ quen thôi.
    • Ai là lần đầu chứ. Anh mới là lần đầu.

    Anh cười trầm thấp, sau một hồi cố chen nhét cái to lớn vào nơi chật hẹp cuối cùng chỗ đó cũng bao trọn lấy anh. Cả hai than nhẹ một tiếng, khoái cảm không ngừng dâng lên, anh hỏi:

    • Em thích cái của anh chứ?

    Cô tránh mặt gật gật đầu. Rồi cái của anh ngọ nguậy vào bên trong, gặp một lớp tường lửa, thích thú hỏi:

    • Vậy đây là cái gì đây, không phải là lần đầu nữa à?
    • Đau em, từ từ thôi.
    • Em cố chịu đau một chút, anh đi vào bên trong hẳn sẽ dễ chịu hơn. Nếu đau quá, cắn vào vai anh cho đỡ đau

    Lúc anh nhấp vài cái phá rách màng, một dòng máu chảy xuống. Cô đau quá nhưng không muốn để anh lo lắng liền ngoặm vào vai anh. Anh vuốt vuốt lưng cô nói:

    • Anh đưa em về giường, anh vẫn giữ nguyên tư thế, bám chắc vào hông và cổ anh.

    Cô làm theo, tay anh nâng mông cô lên để chắc hơn cô không bị té. Vừa đi, chỗ đó lại tiếp tục ma sát cạ cạ vào ở giữa cô. Cô than nhẹ, thở vào tai anh mấy tiếng.

    Thái La
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...