[Bài Thơ] Thơ Con Cóc Tía - Mạnh Ka

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Ngọa Long ka, 6 Tháng mười hai 2019.

  1. Ngọa Long ka " Trao đi nụ cười để nhận lại yêu thương"

    Bài viết:
    18
    Chốn giang hồ đẫm máu, ác liệt là thế. Trong thơ con cóc tía được hình tượng hóa qua lăng vui nhộn và siêu hài hước, mọi người cùng thưởng thức nhé:

    Dân Chơi và Mưa

    Mưa rơi ướt áo ướt quần.
    Làm sao ướt được tinh thần dân chơi.
    Dân chơi không sợ mưa rơi.
    Mưa rơi to quá dân chơi đi về..

    Đòi Nợ Thuê

    Nợ kia dẫu có nặng nề
    Em ơi trả nhé chớ hề xin tha
    Nhớ lời dặn của thầy ba
    Trả cho hết nợ may ra có chồng​


    Hai Lúa Đại Ca

    anh đây mang tên thằng hai lúa
    Xăm trổ đầy mình, tự đại ca
    Bao năm phiêu bạn chốn giang hồ
    Năm cam còn phải gọi là sư phụ

    Không ai giám quỵt anh một su
    Bây giờ về hưu anh gác kiếm
    Làm ăn để có đồng tiền tiêu
    Tại sao bay nợ mà không trả

    Đừng để lúa đây nổi máu lên
    Cạp quần dắt súng, tay cầm dao
    Mắt đeo kính đen, chân giầy khủng bố
    Mồm ngậm sì gà đi xe ô tô con

    Mở của oto anh bước xuống
    To cao đen hôi có hai thằng vệ sỹ
    Vai vác aka đi bên anh
    Đứng ở ngoài ngõ anh quát lớn
    Thằng mất dạy kia trả tiền ông..​

    Tiểu Lý Phi Đao

    Chàng tên là Lý Tầm Hoan
    Võ công hạng nhất dọc ngang trên đời
    Có nàng sắc nước hương trời
    Thi Âm thường gọi rạng ngời sử danh

    Trai tài, gái sắc tạo thành
    Một đôi chồng vợ rành rành đã phân.
    Sống thời thuở nhỏ bạn thân
    Lớn lên kết nối tình trần phu thê

    Hẹn non, hứa biển nguyện thề
    Bái thiên, khấn địa duyên kề tương lai
    Ô hay! Trên quãng đường dài
    Họ Lâm chen giữa chia hai con đường.

    Đại Ca Lãng Tử

    Lãng tử vô danh đời cô độc
    Đào mồ chôn chặt mộng yêu thương
    Trái tim băng giá xin đừng nhớ
    Một đời xin chẳng dám yêu

    Một mai ta chết trong rừng thẳm
    Ai người gục đầu trước mộ ta
    Tóc xanh ai quấn vành khăn trắng
    Một đời lãng tử mộng yêu thương

    Giai nhân cất bước không trở lại
    Hoa kiếm vô tình đành bỏ không
    Hận kiếp vô danh đời lãng tử
    Vô tình để mặc lệ ai rơi

    Không đâm không chém đời không nể
    Trai không chộm cướp gái không yêu
    Cuộc đời lãng tử cô liêu
    Thân trong cát bụi vẫn kiêu hãnh cười

    Bước giang hồ chưa môt lần rơi lệ
    Sống phong trần đâm chém chẳng thấy ghê
    Giờ đây ta giải nghệ quay về
    Giang hồ quy ẩn xin thề tư đây

    Giang hồ trong truyện thật hay
    Giang hồ thực tế chẳng ngày nào yên
    Ngày thì đâm chém liên miên
    Đêm đi trộm cướp chẳng yên đêm nào

    Sống gió giang hồ nuôi ta lớn
    Ân tình bạc bẽo dạy ta khôn
    Tối thì trộm cướp thâu đêm
    Sáng ra đâm chém liên miên đến chiều

    Đời là thế giang hồ là thế
    Máu không rơi thì người đời không nể
    Đâm chém à trò chơi tuổi trẻ
    Ta lớn rồi ẩn náu chốn rừng sâu

    Cuộc đời buồn phiêu lãng giờ về đâu
    Biết cùng ai cho vơi bớt nỗi sầu
    Thủa thơ ngầy ta thích làm hổ báo
    Làm anh hùng làm đấng tối cao

    Vung tay chém bao đầu rời máu chẩy
    Lớn lên rồi ân hận cũng từ đây
    Sao không sống cho nghĩa cạn tình đầy
    Giờ quy ẩn nơi đây mà vẫn sợ

    Người đòi nợ ta đỡ sao đây
    Chiều chiều mài dao mài kéo
    Nghe đâu quánh lộn nhà dô chém liền
    Ko đâm không chém đời không nể

    Không tiền không bạc gái không theo
    Trước mắt em - anh là chàng hai lúa
    Sau lưng em - anh là chúa giang hồ
    Giang hồ đẫm máu anh không sợ
    Chỉ sợ ngày về, thiếu vắng em

    Hãy biến tim anh thành - mã tấu
    Chém bay đầu những kẻ nói yêu em
    Giang hồ đây đâu phải trò đùa trẻ
    Đã vô rồi sao chẳng bước quay ra

    Tri kỉ đâu cho ta lầm muôn kiếp
    Bóng mây buồn sao lạc lối nhân gian
    Nơi tủ quán ta ngồi say sưa mãi
    Kiếp gian hồ ta sẽ phải về đâu?

    Có nỗi đau mai rồi lành lại
    Gió phiêu bồng ta vẫn bơ vơ
    Kiếp đại ca có gì là vui sướng
    Chết dọc đường cũng chẳng ai hay

    Ngàn năm sau vẫn mãi lưu truyền
    Một tiếng xấu bị người đời khinh biệt
    Tôi sinh ra vào một ngày gió lạnh
    Giữa cuộc đời hiu quạnh lắm bon chen

    Cả tuổi thơ sống trong cảnh nghèo hèn
    Mười hai tuổi bước vào đời du đãng
    Chém mướn đâm thuê, bao đề đánh bạc
    Bảo kê nhà hàng khách sạn cave

    Cuộc đời trôi trong cờ bạc rượu chè
    Sống kiếp người đã phụ lòng cha mẹ
    Đâu rồi cuộc đời thời trai trẻ đã vẽ
    Một mái nhà lặng lẽ sống bình yên

    Chốn làng quê với đồng ruộng vợ hiền
    Không có tiền mà cuộc đời vẫn đẹp
    Tôi bước đi giữa dòng đời chật hẹp
    Sống vất vơ chờ ngày tháng dần qua

    Cho tới ngày tôi gặp được đại ca
    Anh đã nhận cho tôi vào Hắc đảng
    Theo đại ca tôi chém Sơn Bạch Tạng
    Khiến Dung Hà phải chống nạng van xin

    Cho tới ngày tôi bắn chết Cu Nên
    Tôi đã được bước lên hàng tiền bối
    Rồi 1 ngày kia trước cơn hấp hối
    Đại ca toàn quyền trao Hắc đảng cho tôi

    Chú theo anh đã được 4 năm rồi
    Giờ hãy đứng giữa đỉnh cao danh vọng
    Em chợt đến như sợi dây thòng lọng
    Kéo tôi ra khỏi vũng bùn đen tối

    Nguyện bên em sống trọn kiếp nghèo hèn
    Xa lánh khỏi trốn giang hồ ô trọc
    Em xinh đẹp như thiên thần mùa hạ
    Dáng yêu kiều như chiếc lá mùa thu

    Mái tóc đen che phủ cả mây mù
    Mang ánh sáng của vầng dương chiếu rạng
    Tôi cô đơn muốn cùng em phiêu bạt
    Khắp giang hồ như lãng tử Hồ Xung

    Chẳng sợ ai như cây bách cây tùng
    Giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn
    Nhưng tất cả bây giờ là quá muộn
    Chúng bắn em vào 1 sáng mùa đông

    Đôi môi em còn ấp ủ men nồng
    Em ra đi khi tuổi đời quá trẻ
    Em đi rồi còn nắm chặt tay tôi
    Cái chết của đại ca ngày nào cũng vậy

    Bọn chó Bạch bang chính chúng mày làm bậy
    Hãy nhìn xem Hắc đảng trả thù đây
    Nấm mồ xanh chôn cất tấm thân gầy
    Cánh đồng hoang giữ linh hồn bất hạnh

    Em nằm đây giữa muôn ngàn gió lạnh
    Hãy để tôi lấy máu tế hồn em
    Vai mang súng hai tay đôi mã tấu
    Chân dao găm và lưng dắt đầy mìn

    Dù bọn đàn em có rối rít van xin
    Tôi cũng quyết 1 mình vào hang cọp
    Tôi bước nhanh đến nơi chúng tụ họp
    Mắt trừng trừng bốc lửa của hờn căm

    Năm tên đàn em lao tới rút dao găm
    Vung mã tấu cả 5 tên gục xuống
    Nhân lúc chúng còn đang luống cuống
    Tôi đáp mìn vào 2 dãy hành lang

    Chạy thật nhanh qua dãy nhà ngang
    Quyết tìm tên Bạch lão gia trị tội
    Bỗng đằng xa có 2 tên bắn tỉa
    Rút súng ra tôi bắn gục cả hai

    Bỗng đằng sau tên đánh lén rút bài
    Tôi gục xuống rên lên đau đớn
    Nhưng như vậy có gì là ghê gớm
    Với 1 kẻ giang hồ đã từng trải như tôi

    Bọn to gan đã đến số chết rồi
    Mới dám đụng vào đại ca Hắc đảng
    Lên lầu 2 tôi gặp Sơn Bạch Tạng
    Kẻ đã từng bị tôi chém trước đây

    Vết sẹo trên vai nỗi nhục xéo dày
    Hắn lao tới vồ mồi như hổ đói
    Nhưng trình độ y thật là kém cỏi
    Mới 5 giây đã ngã gục xuống sàn

    Không có khả năng mà dám làm càn
    Tên khốn kiếp ngươi chết đi là đáng
    Kẻ thù nay giờ đã ở phía trước
    Kiếp giang hồ vốn không đội trời chung

    Ta với ngươi quyết không thể sống cùng
    Nay giờ chết của ngươi đã điểm
    Nói dứt lời 2 tay tôi vung kiếm
    Nhát chém này là của đại ca ta

    Còn phát này là của người yêu ta
    Tên khốn kiếp hãy mau mau đền mạng
    Chiến cuộc tàn khi bình minh ló rạng
    Tôi vứt đao trên vũng máu tanh nồng

    Ngoài trời cây kia đang uống máu nắng hồng
    Đâu có biết trong lòng tôi vỡ nát
    Đại ca ơi! Sao giờ tôi hèn nhát
    Không dám nhìn đời hổ thẹn với trời xanh

    Trong đầu tôi còn vọng mãi lời em
    Thế là hết, cuộc đời tôi đã hết
    Khi hận thù lòng người toàn rắn rết
    Trả thù xong ác quỉ hóa thiên thần

    Cuộc đời ai chỉ 1 phút sa chân
    Là đánh mất cả linh hồn thánh thiện
    Xa lánh đời tôi trở về với biển
    Sống bằng tiền nước mắt và mồ hôi

    Kể từ nay chấm dứt kiếp trôi nổi
    Nghĩ về em như 1 trang kỉ niệm
    Làm đại ca chẳng qua là ăn bám
    Chỉ biết ăn lời cướp giật của người ta

    Rồi cũng có ngày phải chui vào nhà đá
    Tù mọt gông chẳng biết đời nào ra
    Là đại ca cũng một thời vang bóng
    Nhìn lại mình rồi cũng cảnh phòng không

    Sao không dừng chân lại để mà tìm
    Một hình bóng mà giả từ dĩ vãng
    Mười hai tuổi anh vào du đảng
    Giựt giây chuyền để tặng người yêu

    Bị bắt chúng đánh anh rất nhiều
    Còn chích anh một liều thuốc độc
    Vì chống cự chúng đánh anh bằng gộc
    Còn cô lập trên đảo côn sơn

    Cuộc sống ôi thật cô đơn.​
     
  2. Ngọa Long ka " Trao đi nụ cười để nhận lại yêu thương"

    Bài viết:
    18
    Thơ con cóc tía là tía làm thơ con cóc chứ không phải con cóc tía làm thơ:

    Đời Ơn
    Ngẩng đầu trời đất bao la.
    Trong tim dòng máu có là Mẹ – Cha.
    Hỏi rằng nhân thế vạn qua?
    Có ai đong được tình Cha – nghĩa Người.

    Ngày ngày sớm tối Mẹ vui.
    Vì con đôi chút ngậm ngùi bận chi.
    Tóc Cha muối trắng chỉ vì.
    Răng con khôn lớn, hiếu – nghi giữ gìn.

    Thời gian ơi ....nỡ lặng thinh.
    Lấy đi Cha – Mẹ Hiếu tình làm sao?
    Biết ai chỉ lối con vào.
    Đường đời bao ngã, sóng cao trùng trùng.

    Đời ơn con trẻ đã từng.
    Trong vòng tay Mẹ – hướng từng bước Cha.

    Tình – Bạn

    Tình và bạn một dây leo.
    Để cho hoa nở tình vào tim nhau.
    Này hương này sắc tình đầu.
    Này là mộng ước xanh màu mắt nhung.

    Tình là
    Một phút mông lung.
    Tương tư gối mộng để lồng dáng ai.
    Bạn là chia sẻ đôi vai.

    Quản chi mưa nắng đêm ngày.
    Người ơi!
    Bạn buồn day dứt khôn nguôi.
    Tình buồn ta khóc một đời nào quên.

    Vô tình
    Ta đứng cạnh bên.
    Tình
    Thành xa lạ để quên bóng hình.
    Bạn
    Ôi đâu dễ làm thinh.
    Như mưa và nắng giao tình chút thôi

    Tình Em
    Gặp em hôm ấy chiều mưa rơi.
    Mắt buồn chạm buốt trái tim tôi.
    Người dưng chi lạ đêm choàng giấc
    Em vào cung bậc của con tim

    Lý trí con tim rằng xé tìm.
    Nơi ẩn dấu bóng hình chợt lạ.
    Và tình yêu bắt đầu vội ngã.
    Bởi đoạn đường sỏi đá, chông gai.

    Biết yêu em đêm trở thật dài.
    Bờ mi khép, nụ cười em hiện.
    Yêu làm sao con người thánh thiện.
    Quá rơi sầu hoa miệng nhân sinh.

    Đợi
    Bóng chiêù lan tỏa trên sông.
    Cây si đón gió để lòng bâng khuâng.
    Nhẹ bay làn tóc bềnh bồng.
    Hương giang in bóng đợi trông một người.
    Thuyền đi xa lắm biển khơi.
    Mỏi mòn vọng đá chơi vơi cuộc tình!

    Giật mình thức giấc trong đêm.
    Giọt mưa khung cửa Lý thềm rụng rơi.
    Và thêm ngọn gió chơi vơi.
    Để đêm chìm đắm sự đời đa mang.
    Mây bay che khuất trăng vàng.
    Chở em về lại ngỡ ngàng năm xưa.
    Thời gian ơi, hỡi thời gian.
    Trả cho ngày tháng. Nắng vàng bâng khuâng!

    Cõi Mộng
    Chao nghiêng dưới ánh trăng ngà.
    Liễu buông làn tóc mượt mà với trăng.
    Thuyền tình đậu bến tơ giăng.
    Ngàn sao lấp lánh chị Hằng cười duyên.

    Đôi chim họa hót vành khuyên.
    Cảnh như sao lạc cõi miền thiên thai.
    Muôn hoa khoa sắc ngọc nhài.
    Chừng cô tiên nữ uyển khai bụi trần!

    Du dương điệu sáo lâng lâng.
    Như say tửu nhị quế trần sử ghi.
    Dằn lòng để bước chân đi.
    Nhưng mơ, hiện thực, mộng si, hỡi người!

    Thoáng
    Ô hay trăng sáng phải không?!
    Sao mình nhầm tưởng tim hồng của ai.
    Bước đi trăng níu chân hoài.
    Như ta đã gặp gót hài bao năm!

    Và kìa đôi mắt xa xăm.
    Thoáng vui phút chốc long lanh thu buồn.
    Lá rơi mà lệ lại tuôn.
    Tình ai thương cảm từ buồn cảnh thu.

    Tâm Sự
    Trái tim Anh giữ tận sâu.
    Sao Em lại nỡ gieo sầu làm chi.
    Biết mai sánh bước nhau đi.
    Hay là xác pháo vu quy đón người.

    Em ơi chớ nở nụ cười.
    Cho Anh say đắm rạng ngời mắt nhung.
    Tận sâu trong những mông lung.
    Dáng Em thanh thoát sáng bừng trong đêm.

    Van Em khoan nói êm đềm.
    Để Anh không mộng môi mềm cánh nhung.
    Ngược dòng nước mắt nào mong.
    Nhưng Em vẫn để đôi dòng ghé thăm.

    Gió tán mây
    Tình cờ trong buổi chiều rơi.
    Nàng mây nhè nhẹ thảnh thơi ngả mình.
    Gió cười hỏi nhỏ mây xinh.
    Cùng ta dạo cảnh tâm tình được chăng?

    Mây cười một chút băn khoăn.
    Ừ thì một chút cung hằng dạo chơi.
    Gió – mây phút chốc quên lời.
    Ngỡ rằng bao kiếp vui cười riêng ta ...

    Thẹn thùng mây thoáng nhận ra.
    Thì thầm gió bảo tình mà mây xinh.
    Áng mây không thể thiếu mình.
    Phiêu du bao chốn đường tình chung đôi.

    Mây – Gió đâu thể phai phôi.
    Cả trong suy nghĩ và lời thơ ca.
    Mình ta ngắm ánh trăng ngà.
    Biết đâu xa ấy ai là người thương

    Bài này tác giả đặt tựa là Không đề, tựa Gió tán mây là tôi đặt lại.

    Thời Xa
    Nếu ngày mai chuyện tình ta dang dở.
    Xin đừng buồn buông thả ánh trăng trôi.
    Xin nhìn nhau bắng ánh mắt mỉm cười.
    Chúng mình sẽ cùng thôi rơi hàng lệ...

    Nếu chợt lúc niềm thương lên tiếng khẽ.
    Xin dỗ dành mai sẽ ánh dương lên.
    Và niềm tin thức dậy khắp mọi miền.
    Mình tô nét bức tranh trong muôn vẻ.

    Nếu có lúc gió mưa đêm rơi nhẹ.
    Đọng vô hồn trong khoảng trống mênh mang.
    Vào chiêm bao để một giấc ngỡ ngàng.
    Cho mộng – thực dã tràng người say kể.

    Nếu ngày mai chuyện mình ai nhắc nhẹ.
    Gửi nhớ nhung vào khúc hát bài thơ.
    Để sẻ chia bao lắng động hững hờ.
    Thời xa ấy tóc mây hương thầm khẽ...

    Buồn thu
    Em giờ là kẻ mồ côi.
    Sợi dây tình mảnh đứt rồi còn đâu
    Bước đi mỗi bước mỗi đau.
    Tưởng xa chốn cũ, bớt sầu chia phôi

    Thu sang cao vút bầu trời.
    Vàng rơi từng cánh rạc rời lá thu
    Ước làm cánh én phiêu du.
    Vụt bay tít tắp trốn thu trốn mình.

    Quẩn quanh mãi tội với tình.
    Chỉ mình vò xé tim mình mà thôi.
    Anh giờ ở đâu anh ơi?
    Thu về có thấy bồi hồi tình em

    Vu vơ gió lạc bên thềm.
    Rì rào tiếng lá dệt thêm sợi buồn.
    Hanh hanh vạt nắng cô đơn.
    Heo may ớn lạnh lòng buồn xót xa.

    Thu buồn
    Anh giờ phụ tiếng tình rồi.
    Em đau, anh khóc tình tôi bẽ bàng.
    Đường chung giờ đã rẽ ngang.
    (Tình xưa chôn dấu, bóng nàng hằn sâu)

    Thu qua khoác áo cô dâu.
    Em tôi lệ đẫm tình nào nhạt phai.
    Trách mình tự rẽ chia hai.
    Để mang, để hận tim hoài đớn đau.

    Tận sâu mong ước bên nhau.
    Nhưng tâm giằng xé nhói đau bởi trời.
    Không cho anh sống trọn đời.
    Tuổi xuân đếm tháng nụ cười trên tay.

    Em hỡi, nào biết, nào hay.
    Thôi mang tiếng phụ tình này riêng anh.
    Ước rằng em tiếng cười xanh.
    Cho anh phúc lệ mỏng manh cuối ngày.

    Thu này anh vẫn đắm say.
    Dẫu tan mộng ước lệ cay đắng lòng.
    Đứng bên lề ấy chiều đông.
    Để ghi bóng ấy ... mãi không ... trở về ....

    Thu sau theo gió hương kề.
    Em ngồi đan áo lệ nhòe nào hay.
    Ngờ đâu một bước đi sai.
    Để em ở lại đắng cay một đời.

    Khoảnh khắc
    Mưa buồn hiu hắt lối đi.
    Tuyết rơi sao dải đường đi lạnh hồn.
    Mây về trời lại rơi tuôn.
    Hương xuân e ấp cười buồn ai hay.
    Tràng Tiền đón lạnh trên tay.
    Sương giăng Thôn Vỹ chiều nay vắng người.

    Hà Nội thu ấy khôn nguôi.
    Trở trăn bao giấc xa xôi nhìn về.
    Thái Nguyên xanh ngắt si mê.
    Chè xanh, môi thắm ta về ai pha.
    Thêm thêm một ánh trăng ngà.
    Hồn người phiêu cảnh mình ta niệm hoài.

    Thôn Đông nhớ đến Thôn Đoài.
    Như ta khắc khoải gót hài của ai.
    Lệ Hòa thôn ấy dáng ai.
    Gánh trên vai nhỏ những bài thơ xinh.
    Quang họ duyên dáng đầu đình.
    Hỏi em sao mãi để tình si mê

    Vắng
    Mỏng manh những giọt mưa rơi.
    Gió ơi bỏ chốn đi chơi làm gì?
    Để cho mây cuộn nắng khi.
    Để ta xa cách chì vì ai lơi

    Lành lạnh đêm vắng sương rơi.
    Đồng hồ chạy mãi à ơi đợi chờ.
    Điểm canh báo hiệu sương mờ.
    Đường thôn vắng lạnh hững hờ dáng ai.

    Bình minh lắp lánh sương mai.
    Giọng hò chưa dứt nhạt phai cánh hồng.
    Em đi cất bước theo chồng.
    Xin người đừng giữ .. người không trở về

    Tình trọn vẹn
    Mùa thu đến có lá vàng rơi nhẹ.
    Gợi nỗi buồn khe khẽ đọng trong tim.
    Có phải yêu cảm xúc kéo ùa tìm.
    Hay bất chợt nỗi niềm trong khoảnh khắc

    Ôi thật lạ! Niềm yêu thương là thật
    Rất dịu dàng hòa lẫn nỗi nhớ thương.
    Anh đã đến, một con gió muôn phương.
    Chao ôi lạ! phố phường trong thu dịu.

    Thu đánh thức những dòng thơ nũng nịu.
    Của nắng thơ ngọng nghịu tiếng yêu người.
    Của mây xanh e ấp trải xinh tươi.
    Của cơn gió bồi hồi trao cảm xúc

    Thu mang đến đêm trăng, tuần trà thức.
    Để yêu thương, mộng ước gieo vào đời.
    Mỗi sáng sớm trào đón ánh sương mai.
    Anh yêu ạ, kề vai mình sánh bước

    EM ĐẾN
    Một buổi trưa nào em đến đây.
    Bất ngờ như một cánh chim bay.
    Cây reo theo gió, đường loang nắng.
    Huyền ảo hương thu, mái tóc mây.

    Xuân thì đôi má hây hây.
    Mắt cười đen láy, bay bay áo hồng.
    Gà trưa gáy rộn mênh mông.
    Vẩn vơ con bướm vẽ vòng bên hoa

    Đón em ở trước hiên nhà.
    Mà nghe tiếng sóng sông xa rộn ràng.
    Theo chân em bước nhịp nhàng.
    Hàng hiên rực ánh nắng vàng cuối thu

    Bồng bềnh một khúc hát ru.
    À ơi em biết mùa thu nói gì
    Thời gian dừng lại không đi
    Không gian lắng đọng thầm thì lời yêu

    Biết nói gì để tạ người đây
    Mượn cánh én kia đáp xuân này.
    Thêm hoa, cỏ lạ cùng hoan hỉ.
    Mượn ánh trăng gần, áng mây bay

    Chỉ là Cúc dại hăng say.
    Miệt mài vốn có đồng thay, lại đồng.
    Thoáng thôi một chút xao lòng.
    Gió thu trêu ghẹo buồn không hỏi người

    Cúc xưa nay vốn xinh tươi.
    Cỏ hoa đồng nội gần người quanh thôn.
    Nắng vàng reo mãi trải luôn.
    Cho người say thoáng mà luồn ưu tư.

    Vẳng đâu câu hát ai ru.
    À ơi ai biết sông sâu nhường nào.
    Lời bay theo gió ước ao.
    Xin đừng mơ mộng, đừng rào cơn mưa

    Buồn Thương
    Hỏi ai chia sớt nỗi đau.
    Trót mang vào kiếp bể dâu còn gì.
    Nắng, mưa có lúc, có thì.
    Sao ta không chút vui khi bước vào

    Quẩn quanh đêm tối trời cao.
    Một lần ngỡ tưởng trăng vào giúp ta.
    Nhưng vừa hé lộ ánh ngà.
    Cơn mưa bất chợt buông xa mất rồi

    Mong lắm, ước lắm nụ cười.
    Nào đâu tìm được một lời xa xôi.
    Một ngôi sao xấu đơn côi.
    Lẻ loi một góc cuối trời ai hay

    Mốt mai về với gió mây.
    Có ai nhỏ lệ đêm này vì ta
    Có ai thương tiếc cành hoa
    Chưa xuân đã vội cánh xa xuống dòng

    Ngày mai Thu bước qua Đông.
    Tuyết rơi chôn lấp cánh hồng lãng quên
    Trả về ngày tháng không tên.
    Ta vui vì được hóa liền mây bay

    Phải không em
    Anh đang nghe tiếng lá đổ trong chiều.
    Như tiếng hát yêu kiều em thương nhớ.
    Như trái tim vẫn từng lên nhịp thở.
    Với một điều muôn thuở mãi yêu em

    Thu lại buồn, da diết nhớ nhung thêm.
    Hình bóng ấy gọi tên hoài giấc mộng.
    Anh biết rằng chốn xa em vẫn khóc.
    Niệm xé lòng, trằn trọc với canh thâu.

    Em ước đi, anh hóa phép nhiệm màu.
    Trao em hết mong sao em hạnh phúc.
    Để bước đi trên con đường quanh, khúc.
    Cười thật nhiều, những lúc cách xa nhau

    Anh thường nói: em tựa ánh trăng cao.
    Đem ánh sáng xua tan bao bóng tối.
    Để anh đi trên nẻo đường rong ruổi.
    Vẫn mỉm cười em hỡi mãi gần bên

    Đừng dối lòng, em nhé bến bình yên.
    Mình sẽ tới dẫu muộn phiền giăng lối.
    Vì ta biết tình yêu nào phải tội.
    Như đêm về trăng mới phải không em

    Xin Đừng
    Em đã biết từng niệm xưa in dấu
    Xin em đừng mãi bảo phải xa nhau.
    Tình yêu đậm sâu nào phải phép màu
    Mà bất diệt có nhau niềm tin tưởng.

    Mỗi độ Thu luôn nhìn về một hướng.
    Nơi có em và hoa sữa thơm nồng.
    Em yêu dấu! em có biết hay không.
    Dù xa cách, tình này luôn trọn vẹn.

    Xin em hãy giũ gìn câu ước hẹn.
    Bởi niềm tin là một phép nhiệm màu.
    Xin em cười khỏa lấp những nỗi đau.
    Đừng gục gã, tình đầu em thương nhé

    Lúc xa anh, trăng buồn đêm lạnh khẽ.
    Lệ rơi dài, tình sẽ xót xa thêm.
    Em yêu anh xin chớ để môi mềm.
    Cho vào giấc êm đềm bao mộng ước.

    Mưa đi qua, nắng lại về trải bước.
    Tình của mình có được trải đắng cay.
    Em yêu ơi xin đừng bỏ tình này.
    Anh sẽ trả bao ngày Em chờ đợi

    Vắng
    Vắng thơ như vắng nhạc vàng.
    Vắng trăng như vắng một chàng đẹp trai.
    Vắng người nhìn bóng mà hai.
    Vắng câu vọng cổ cô hai xóm ngồi .

    Vắng cười nên mắt xa xôi.
    Vắng luôn giọng nói bồi hồi ngóng trông.
    Vắng hẹn nên ngẩn ngơ lòng.
    Vắng đi nhung nhớ nên vòng tỉnh say.

    Vắng thật rồi, ai có hay.
    Vắng mây nên nắng cười hoài không thôi.
    Vắng tình nên cảnh buồn rơi.
    Vắng nên tất cả thành lời chia xa.

    Vắng em như thiếu muôn hoa.
    Vắng luôn ấm áp chiều xa mặt hồ.
    Để giờ thơ thẩn bơ vơ.
    Nhặt bông Hoa Sữa mà vờ em bên

    Biết mai ta có gặp em.
    Vắng không gõ cửa êm đềm gọi tên​
     
  3. Ngọa Long ka " Trao đi nụ cười để nhận lại yêu thương"

    Bài viết:
    18
    Chúng ta cùng thưởng thức thơ vui con cóc để hoà vào không khí mừng Đội tuyển Việt Nam chiến thắng nhé!
    Tự tư

    Tự đa tình, tự đau, tự khổ
    Tự gục đổ, xấu hổ tự khi
    Tự sầu bi vì một người không biết
    Tự thương tiếc cho một kẻ ngu si...
    Chuyện Tim - Não

    Ở một nơi phập phồng không ngừng nghỉ
    Nuôi hàng tỷ, hàng tỷ tỷ nơtron
    Nơi câu thông, gánh gồng một sinh mạng
    Nó ngỡ ngàng đọc từng mạng thông tin
    Chợt lặng thinh, quặng mình trong đau đớn
    Rồi hét lớn hỏi tội kẻ đưa tin
    Này đưa tin, mi định chơi ta hả?
    Đây toàn là buồn bả với đau thương.

    Mặt chán chường, kẻ đưa tin ngáy ngủ
    Nó làm chủ tất cả mọi hành vi
    Nhưng đôi khi hành vi mất tự chủ
    Kẻ làm chủ phải ủ rủ làm theo.

    Mắt leo nheo, kẻ đưa tin mai mỉa
    Tin cùi mía mà mi cũng đi xem
    Chẳng những xem mà mi còn đau khổ
    Rồi hùng hổ đổ hết tội cho ta
    Có xót xa thì tự mi nhận lấy
    Sao mất dạy, đẩy chúng chạy sang ta
    Hại thân ta suy tư như đau đẻ
    Đớn đau mẹ lại đẻ đớn đau con...


    Mau giành lấy
    Trên trời cao có bao vì sao sáng
    Ngay trong làng có bao chàng điển trai
    Em yêu ai em hãy mau giành lấy
    Để lâu ngày bọn chúng sẽ yêu nhau.


    Mộng Si
    Mòn mỏi mong một mai mỹ mãn
    Mãi mãi miên man, mãi mộng mơ.

    Si sinh sầu, sầu sinh suy
    Si sầu sinh suy, si suy suy sai.


    Gió lạnh đêm khuya


    Đêm khuya gió lạnh phà phà
    Lặng người hứng chịu đến mà run run
    Vậy mà gió mãi chẳng ngưng

    Thò tay đến quạt, bấm dừng, gió ngưng.

    Dâng hết

    Anh trao em con tim này bé nhỏ
    Xin em đừng vứt bỏ trái tim anh
    Quả tim anh chân thành, không dối trá
    Cả đời này nguyện trả giá vì em.

    Con, trái, quả, tim anh trao em đấy
    Thiếu món gì em hãy nói anh nghe
    Lòng, gan, dạ, anh sẽ không luyến tiếc
    Hễ em cần, anh quyết móc ra trao.


    Khùng điên cóc ghẻ
    Trời cao mây trắng lượn lờ
    Thiên Nga sải cánh mập mờ, mông lung
    Nằm bùn say ngắm mỹ dung
    Khùng điên Cóc Ghẻ muốn cùng Thiên Nga?

    Cần giải thoát

    Gió thoảng, mây trôi cùng nước chảy
    Đời người có phải giấc chiêm bao?
    Mộng ảo hư hao, xin được thức
    Bức rời tiềm thức, dứt cơn đau...

    Tự do

    Ta đang sống chính là ta đang chết
    Khi ta chết cũng là lúc ta đi
    Lúc chết đi là khi ta đi ngủ
    Khi ta ngủ thì ta đã tự do...


    Vừa tàn
    Sau ánh đèn sẽ là đêm u tối
    Hết cười nói ta lại phải cô đơn...

    Ngủ đi


    Ngủ đi, ngủ đi, đừng thức nữa
    Thức để làm gì, chẳng còn chi
    Đã chẳng còn chi, còn chi nữa
    Chẳng còn gì nữa, hãy ngủ đi...

    Cầm chưa?


    Đời có câu cầm được, bỏ được
    Chưa cầm được, bỏ thế nào đây?
    Nói thì hay, làm thì rất khó
    Cũng muốn bỏ, nhưng đã cầm đâu?


    Vừa khờ vừa sến dẫn đến ngu si


    Mưa tạnh, gió ngưng, đêm lại đến
    Ta lại ngồi sến những vần thơ
    Hỡi người có nhớ ta hôm đó
    Dại khờ bày tỏ những lời yêu.

    Phòng tối


    Mưa buồn, gió lạnh, căn phòng tối
    Ngồi đơ con rối nhớ thương ai...
    Biết trước vẫn thử


    Đã biết trước cớ sao vẫn thử?
    Nếu không thử đâu có phải đau?
    Tại vì sao con người phải vậy?
    Cứ tin cậy nguồn vốn trong Tim...

    Bạch Ngọc Sách


    Bạch Ngọc Sách, sách bằng bạch ngọc
    Sách bằng ngọc dễ vỡ ai ơi
    Mở xem chơi xin đừng gấp vội
    Mở xem rồi hãy nói cảm ơn.


    Con tim đông đá
    Đêm lạnh lẽo không bằng tim anh lạnh
    Tim anh lạnh vì bên cạnh không em
    Đêm không em tim anh đông thành đá
    Mai thức giấc đá vẫn chưa hết tan.


    Vì sắc quên thân

    Đời trai mấy ai ngoài chữ sắc
    Vì sắc dắt cả vợ bạn thân
    Bạn thân khó khăn giành lại vợ
    Tiếc vợ bạn hiền thiến bạn luôn...


    Tình Yêu
    Tình... là cái chi chi
    Tình là cái thứ có đi không về
    Yêu... là cái chi hề
    Yêu là bệ phóng cho Tình bay đi...

     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...