Xuyên Không Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh - Thu Thiên Linh Âm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thu Thiên Linh Âm, 1 Tháng mười hai 2019.

  1. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đời này đại khái vẫn là tình cảm khó giải thích nhất.

    Lâm Tuyết trùm kín chăn sau, cả thế giới liền chỉ còn một màu đen. Trái tim co rút co rút đau vì tình yêu chớm nở cùng tình bạn nhiều năm.

    Bỏ qua tình yêu để thành toàn bạn thân hay là dũng cảm theo đuổi tình yêu từ bỏ tình bạn đã rạn vỡ?

    Sau đó, Lâm Tuyết đột nhiên bật cười.

    Cười bản thân vô tri!

    Nói cái gì tình yêu tình bạn!

    Bản thân cô có hai thứ đó sao?

    Tình yêu, phải có hai người mới là tình yêu, một người đầu óc nóng là tương tư đơn phương, thường thường kết cục là đầu rơi máu chảy. Tình bạn, cũng phải có hai người mới là tình bạn, khi tình bạn rạn vỡ, mối quan hệ này còn lại cái gì đâu? Tính toán cùng lợi dụng?

    Nghĩ thông suốt, Lâm Tuyết tim không co rút đau, đầu mạch máu cũng không nhảy dựng như muốn nổ.

    Lâm Tuyết giờ phút này tinh tường hiểu được, dù là trong tình bạn hay tình yêu, cô đều là kẻ yếu. Kẻ muốn cho nhưng tìm không thấy người muốn nhận, cũng là đủ đáng thương.

    Lâm gia tuy không là thế gia đại tộc nhưng Lâm gia là một thương gia chân chính. Làm một thương nhân là không cho phép bản thân lỗ vốn. Lâm Tuyết đương nhiên sẽ không khiến bản thân thành đồ rẻ tiền hoặc một thứ tặng phẩm có thể có có thể không, hoặc là bị ném xuống vùi dập.

    Làm người vẫn là phải có giá trị tốt nhất.

    Giá trị là do bản thân tự tạo, tự đánh giá, tự đóng gói sau đó mới đưa ra ngoài gia công đóng gói lần hai, nhờ người khác PR, cuối cùng mới là giá trị do mọi người nhận định. Đến bản thân đều không coi trọng, mong chờ gì người ngoài tôn trọng?

    Tình cảm tuy không phải đối với ai cũng có nhưng quyết định trao tình cảm hoặc cất giấu là thuộc về cá nhân.

    Lâm Tuyết liền không muốn đem chính mình tình cảm cho hai người cô không biết có cần hay không thứ tình cảm đó. Tình cảm trao cho người trân trọng liền là đá quý, kim cương, báu vật vô giá; trao cho người vô tâm liền rác rưởi đều không tính.

    Lấy lại bình tĩnh Lâm Tuyết nhìn Trần Minh liền không có quá nhiều suy nghĩ vẩn vơ.

    "Cảm ơn! Tôi đỡ nhiều rồi, cậu cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước đi!"

    "Cậu thật sự đỡ hơn rồi chứ?"

    Một phút trước vẫn còn đau vật vã người sao có thể khỏi nhanh như vậy? Trần Minh âm thầm đánh giá xem Lâm Tuyết nói thật hay nói dối.

    Cuối cùng ra kết quả dường như là nói thật!

    Sắc mặt của Lâm Tuyết thật sự khá hơn nhiều.

    "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm!"

    Bận rộn cả ngày, cuối cùng thả lỏng lại, Trần Minh cũng cảm thấy mệt mỏi, yên tâm đi về phòng.

    * * *

    "Lâm Tuyết! Cậu khỏe rồi sao?"

    Hà Yến nhảy nhót tâm tình biến mất khi nhìn thấy đang ngồi bên bàn buffet Lâm Tuyết.

    "Ừ!"

    Lâm Tuyết bình tĩnh gật đầu sau đó tiếp tục uống sữa bò.

    Nói, nhà hàng buffet này thật sự không tồi, đồ ăn thực hợp khẩu vị Lâm Tuyết. Đêm qua nghĩ thông, Lâm Tuyết liền khỏi bệnh thật là nhanh. Điều này làm Lâm Tuyết nghĩ đến một căn bệnh gọi là: Bệnh nhà giàu! Ăn no căng không có việc gì làm liền suy nghĩ vẩn vơ, càng nghĩ lại càng chẳng ra sao, sau đó người liền lăn ra bệnh lên bệnh xuống.

    Lâm Tuyết không phải cũng là như vậy thôi.

    Nghĩ thông, không thèm nghĩ nữa, đi ra đi lại một chút, kiếm việc làm liền có thể tung tăng nhảy nhót. Bệnh đều là do lười mà ra (thật ra chăm chỉ quá cũng sẽ gây bệnh do hoạt động tạo gánh nặng cho thân thể nhưng hiển nhiên không áp dụng cho Lâm Tuyết lúc này).

    "Cậu thấy Trần Minh không?"

    Hà Yến lấy đồ ăn sau đó ngồi lại gần Lâm Tuyết hỏi chuyện.

    "Không thấy!"

    Nhắc đến Trần Minh, Lâm Tuyết không khỏi nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua.

    * * *

    Trần Minh vừa rời khỏi, Lâm Tuyết liền đứng lên thu dọn đồ trên mặt đất, cô không muốn buổi sáng thức dậy liền đạp phải chậu nước hoặc nhiệt kế hay khăn gì đó.

    "Di!"

    Thu đồ, Lâm Tuyết liền nhìn đến bị mép chăn che khuất di động.

    Cái di động này hiển nhiên không phải của Lâm Tuyết, vậy đồ của ai vừa nghĩ liền biết.

    Vốn chỉ định nhặt lên sáng hôm sau đem trả lại, Lâm Tuyết liền tùy tay đặt đầu giường bên cạnh điện thoại của bản thân. Ai ngờ vừa cầm điện thoại liền sáng lên màu pin đỏ, Lâm Tuyết thấy vậy liền tùy tay cắm sạc.

    Cất xong chậu, Lâm Tuyết liền nghe tiếng đập cửa bình bình như muốn phá nhà.

    "Trần Minh! Có chuyện gì vậy?"

    "Điện thoại! Cậu có thấy điện thoại của mình ở đâu không?"

    Không hiểu sao giờ phút đó, Lâm Tuyết lại thấy Trần Minh điên cuồng dữ tợn cực kỳ. Không đợi Lâm Tuyết nói gì, Trần Minh liền xông vào phòng.

    "Cô động điện thoại của tôi?"

    Trần Minh cầm lấy điện thoại, hai mắt đỏ ngầu làm Lâm Tuyết cảm thấy rùng mình.

    "Ách! Vừa rồi mình thấy điện thoại hết pin liền cắm sạc!"

    Lâm Tuyết cảm giác như Trần Minh muốn giết cô. Cảm giác này mãnh liệt chưa từng có. Lúc này hắn trở nên thật xa lạ.

    "Xin lỗi!"

    Có vẻ như nhận ra bản thân hiểu lầm, Trần Minh ôn tồn nói xin lỗi.

    Chỉ là giờ phút này lời xin lỗi có vẻ tái nhợt vô dụng.

    "Không có gì! Nếu lấy được điện thoại thì cậu đi trước đi!"

    Lâm Tuyết dựa lưng vào tường lạnh lùng tiễn khách.

    Chỉ có Lâm Tuyết biết, giờ phút này tay chân cô có bao nhiêu lạnh băng, thậm chí hai chân đều khẽ run lên. Lâm Tuyết thậm chí không dám nhìn thẳng Trần Minh.
     
  2. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà ăn người đến người đi nhưng ai nhìn về phía cửa sổ đều có chút kinh ngạc.

    Chỉ thấy thiếu nữ ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ban mai rắc lên bờ vai cô ánh sáng loang lổ. Thiếu nữ mái tóc dài nhu thuận rối tung, khẽ cúi đầu nhấm nuốt thức ăn, hình ảnh giống như một khung ảnh nghệ thuật bị chau chuốt kỹ càng, mỹ kinh tâm động phách.

    Chỉ thấy thiếu nữ khẽ nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt trong suốt mang theo chút mê mang, thật giống như bức họa đột nhiên bị rót vào linh hồn. Không thiếu người nhanh chóng chụp được hình ảnh này, ríu rít kinh hô.

    Lâm Tuyết nhìn đám người nước ngoài hô to gọi nhỏ quay đầu tiếp tục ăn sáng.

    Vừa rồi Hà Yến hỏi chuyện làm cô dù cho ngồi dưới ánh nắng tay chân vẫn cảm thấy ứa ra hàn khí.

    Tay cầm nĩa chậm rãi nhấm nuốt cái gì đều là do tay cô có chút nhũn ra. Nếu có người nhìn kỹ hẳn là nên phát hiện Lâm Tuyết tay cầm nĩa đều mau niết đến trắng bệch mới không làm rơi đồ ăn.

    Giờ phút này Lâm Tuyết nghĩ kỹ, vẫn là mau chóng trở về trường thì tốt hơn.

    Dù là Hà Yến hay Trần Minh, Lâm Tuyết đều cảm thấy bọn họ cùng chính mình không ở chung một cái thứ nguyên. Hai người xa lạ đáng sợ!

    Vì bản thân mạng nhỏ, Lâm Tuyết hẳn là 36 kế Tẩu vi thượng sách.

    Nhanh chóng qua loa giải quyết bữa sáng, Lâm Tuyết cất đĩa liền bỏ chạy. Vốn dĩ còn cảm thấy nhà hàng này không tệ nhưng đột nhiên đồ ăn biến thành khô khốc khó nuốt vô cùng, hẳn là nên đi về.

    Lâm Tuyết không biết cô vừa đi Trần Minh liền xuất hiện tại nhà ăn, sau đó lại kéo ra một loạt sự kiện khác.

    * * *

    Ngồi trên máy bay, Lâm Tuyết thở dài, cuối cùng cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

    Điện Kmer cái gì cũng tốt chỉ là nơi này với Lâm Tuyết hiển nhiên là ngũ hành thiếu tình cảm, Lâm Tuyết đi chung với Lâm ba ba, Lâm ba ba vào viện, Lâm Tuyết đi cùng Hà Yến, hiện tại tình bạn cũng tan vỡ. Thật không biết nên đánh giá thế nào.

    "Di!"

    Đây là cái gì?

    Ra cửa sân bay đứng, Lâm Tuyết cầm điện thoại gọi xe xong đột nhiên phát hiện điện thoại có thêm một cái phần mềm lạ.

    Lâm Tuyết không phải là loại người ham thích tải phần mềm gì đó, điện thoại lúc xuất xưởng có chức năng gì, cô vẫn luôn giữ nguyên như vậy. Các app chơi game, đọc báo, đọc truyện gì đó, Lâm Tuyết dùng đều không dùng qua.

    App Dị Năng!

    Một cái app kỳ lạ.

    Bề ngoài liền là một hình tròn thêm đường vẽ lưỡi liềm giống miệng cười emoji chỉ là không có mắt mà thôi.

    Điểm vào app, bên trong hoa hòe lòe loẹt đủ các thứ.

    Kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành dị năng, nguyên tố dị năng, cường hóa dị năng.. đều chỉ là các thứ cơ bản. Cái gì thiên nhãn, độc tố, mỹ nhan, vũ khí.. cũng rất nhiều.

    Lại ấn các dị năng liền không thành công, chúng nó đều là màu xám.

    App dị năng liền chỉ có ba mục, chủ trang, siêu thị dị năng cùng cá nhân.

    Siêu thị dị năng biểu hiện liền là các dị năng xem ở chủ trang, chỉ là lúc này dán thêm giá, chỉ là từ đầu đến đuôi, giá đều là một màu xám nốt.

    Lại kiểm tra cá nhân, bên trong có hai thanh, cấp bậc dị năng cùng điểm dị năng, cả hai đều bằng không.

    Cái gì nha, thật là không thể hiểu được.

    Lâm Tuyết thật không nghĩ cái thứ kỳ quái gì xuất hiện trong điện thoại của mình, nếu có virus liền thật sự chẳng ra sao cả.

    Thoát khỏi app, Lâm Tuyết kinh dị phát hiện hiện tại điện thoại không cách nào gỡ bỏ cái app dị năng kia. Cách thức điện thoại cũng không có tác dụng.

    Lúc này Lâm Tuyết gọi xe đến, không còn cách nào, cô quyết định cứ để nó như vậy đi.

    Trở về trường học cũng đã mấy ngày, không có Hà Yến ríu rít bên tai, thế giới của Lâm Tuyết nhiều ít trở nên tĩnh lặng rất nhiều.

    Đồng thời, không hiểu sao mọi người xung quanh bắt đầu hướng về Lâm Tuyết với ánh mắt đánh giá kỳ quái. Không chỉ là mọi người cảm giác thấy Lâm Tuyết thay đổi, chính Lâm Tuyết cũng âm thầm cảm thấy có gì đó không đúng.

    Trước đây có Hà Yến ở bên cạnh, làm cái gì cũng là Hà Yến quyết định, Lâm Tuyết cũng chỉ cần bị động đi theo là được. Một khi không có Hà Yến, rất nhiều chuyện không thích hợp bắt đầu bại lộ.

    Là chuyện gì đây?

    Lâm Tuyết ôm sách đi trong sân trường cảm nhận người xung quanh nhìn về phía chính mình ánh mắt, không tự giác liền bước nhanh hơn rời đi.

    "Lâm Tuyết có gì đó không đúng lắm!"

    "Đúng vậy!"

    Bọn họ vẫn nhớ đến buổi tối vài hôm trước, làm đại biểu Câu lạc bộ khiêu vũ, Lâm Tuyết vậy mà nhảy sai vũ bước! Đây không phải là chuyện nhảy nhầm nhạc hay điệu nhảy mà thật sự nhảy sai rồi! Biểu hiện của Lâm Tuyết giống như là một kẻ ngoài nghề mới học nhảy lần đầu tiên!

    Nhưng nói Lâm Tuyết là mới học có người tin sao?

    Đừng nói đùa, từ nhỏ đến lớn Lâm Tuyết lớn lớn bé bé cũng thi đấu qua đến cả trăm cuộc thi nhảy, chưa kể đến làm một tiểu thư nhà giàu gần như mỗi bữa tiệc thượng lưu đều phải nhảy một hai điệu waltz, vaLa Sáte cái gì.

    Nếu chuyện này chưa đủ, ngày hôm trước lưu học sinh nước Đức đến tìm Lâm Tuyết hỗ trợ, Lâm Tuyết đều mờ mịt hồi lâu. Lâm Tuyết là ai? Học sinh tâm đắc của khoa ngoại ngữ, tinh thông 7 thứ ngôn ngữ trở lên, hiện tại lại đối phó không được lưu học sinh mà cô từng dẫn dắt?

    Thậm chí còn rất nhiều chuyện nhỏ nhặt khác, biểu hiện của Lâm Tuyết đều vô cùng thất bại.

    Thật giống như, Lâm Tuyết biến thành một người khác!

    Nhưng chuyện này có khả năng sao? Lâm Tuyết rõ ràng vẫn là như vậy.

    "Chẳng lẽ là chuyện chủ tịch tập đoàn AKZ ngã xuống làm Lâm Tuyết bị đả kích?"

    "Ngã xuống lại không phải chết! Đả kích? Sao có thể?"

    "Đúng vậy, Lâm Tuyết là băng sơn nữ thần đó!"

    "Nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ Lâm Tuyết không nên đi thăm Lâm chủ tịch sao?"

    "Nghe nói Lâm Tuyết bị mẹ kế nhốt trong trường!"

    "..."

    "!"

    "?"

    "Sao có thể?"

    * * *
     
    SusieTiểu Bạch Thỏ vô lại thích bài này.
  3. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rầm!

    Lâm Tuyết lao vào phòng đóng sầm cửa lại.

    Trong phòng lúc này không bật đèn, toàn bộ cửa đều bị bức màn che kín mít, không có chút ánh sáng nào có thể lọt vào nơi này.

    Trong bóng tối, Lâm Tuyết có thể nghe đến tiếng trái tim nhảy lên dồn dập giống như có thứ gì đó cuốn lấy, đè ép khiến Lâm Tuyết cảm thấy ngạt thở.

    Chính cô lúc này không biết rằng bản thân trở nên đáng sợ cỡ nào.

    Lâm Tuyết ánh mắt đỏ bừng, gân xanh đều bại lộ. Cô giống như một con thú bị thương, đau phát cuồng nhưng không tìm đến lối thoát.

    Tại sao lại như vậy?

    Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này?

    Lâm Tuyết ôm đầu thống khổ vô cùng.

    Rốt cuộc ta là ai?

    Ký ức trong đầu từng chút từng chút một hiện ra, từng màn từng màn một rõ ràng ngay trước mắt. Từ khi còn bé được cưng chiều vui sướng, cho đến lớn dần hiểu chuyện, cô từng chút một học tập muốn trở nên ưu tú để đuổi mẹ kế con riêng ra khỏi nhà. Học tập có bao nhiêu nhàm chán đau khổ cô đều nhớ rành mạch, từng chút một kỷ niệm vui buồn, những gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc..

    Nhưng..

    Những thứ đó là thật sự sao?

    Từ nhỏ đến lớn nhảy múa giống như bản năng, ngôn ngữ luyện tập gần như tiếng mẹ đẻ, các loại kỹ năng.. tất cả những thứ đó.. Lâm Tuyết đều biết, cô nhớ đến rành mạch!

    Nhưng nhớ lại không có nghĩa thật sự làm được những thứ đó!

    Lâm Tuyết tinh tường nhận rõ đối với điệu vaLa Sáte đêm đó, lúc ban đầu cô thật sự hoàn toàn không biết chút gì! Chính là đến khi kết thúc điệu nhảy liền cơ bản bắt kịp nhạc điệu. Ở trong mắt mọi người lúc đó, biểu hiện của Lâm Tuyết thật sự tệ chưa từng có. Nhưng Lâm Tuyết lại biết, cô là thật sự tiến bộ thần tốc!

    Ngay cả ngoại ngữ, lúc ban đầu Lâm Tuyết không nhận ra, thế nhưng đến khi thực sự yêu cầu, dường như tất cả các kiến thức liền từng chút từng chút một rõ ràng lên.

    Những thứ đó, thật sự không thuộc về cô!

    Giữa việc đã biết cùng nhanh chóng biết thứ gì đó, luôn là có sự phân biệt rành mạch. Một thứ là bản năng khắc sâu vào xương cốt một thứ là trúc trắc không được tự nhiên, chỉ có mắt mù mới không nhận ra thật giả.

    Vẫn luôn nghĩ đến ai khác xa lạ, giờ phút này Lâm Tuyết mới nhận ra, xa lạ không phải những người đó mà là chính cô đi!

    Chính mình là ai cô cũng không biết còn có quyền gì nói ai khác?

    Không biết đã có ai trải qua cái loại cảm giác này chưa? Cái cảm giác một giấc ngủ dậy, đột nhiên phát hiện cái gì cũng không đúng, cái gì cũng xa lạ thế nhưng bản thân lại tinh tường nhận biết tất cả mọi thứ là quen thuộc.

    Lâm Tuyết thậm chí đều có một loại cảm giác, cô hẳn là điên rồi!

    Nếu cô không là Lâm Tuyết vậy cô có thể là ai?

    Thế giới này là giả!

    Nhưng thế giới là giả vậy cô là giả hay thật?

    Tạch! Lâm Tuyết bật lên bóng đèn bàn.

    Lâm Tuyết ngồi trước đèn học, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn trên giấy một dòng chữ đỏ: "Sein oder nicht sein. Das ist hier die Frage." (To be or not to be, that is the question: Tồn tại hay không tồn tại, đó là vấn đề - Shakespeare)

    "Tiếng Đức?"

    Dưới ánh đèn mơ hồ, Lâm Tuyết gương mặt hiện lên vẻ loang lổ nhìn không rõ thần sắc.

    "Chuyện này.. thật sự càng lúc càng thú vị!"

    Tại sao lại không chứ?

    Nếu một ngày đột nhiên tỉnh giấc sau đó phát hiện chính mình không phải chính mình, ai cũng sẽ cảm giác hoang mang nghi ngờ thế giới sau đó rất có thể là điên rồi. Điên điên khùng khùng không phải liền như vậy sao? Nhận thức thứ mình cho rằng là đúng sau đó ai có thể nói chính mình là đúng tuyệt đối?

    Ngay từ đầu Lâm Tuyết là mê võng, kinh sợ.

    Lâm Tuyết không dám đối mặt với bất cứ ai, cô cảm giác bản thân điên rồi.

    Nhưng một khi cô chấp nhận có thể bản thân thật sự điên rồ, đột nhiên lại phát hiện, mọi chuyện cũng liền như vậy mà thôi. Cô không có thương tổn người khác, cũng không có thương hại chính mình, lại càng không có chướng ngại về nhận thức, ai có thể bắt cô thế nào?

    Đừng quên, bệnh tâm thần giết người còn được coi là vô tội! Người điên đi ngoài đường nhiều đi, đến lượt Lâm Tuyết lại có thể ngại ai cái gì đâu?

    Hơn nữa..

    Lâm Tuyết chính mình nhận ra bản thân không phải nguyên bản Lâm Tuyết, ở sâu trong nội tâm cái loại ước số điên cuồng giống như bị thả ra khỏi lồng giam mãnh thú nhanh chóng bành trướng.

    Mỗi người trong lòng đều cất giấu ma quỷ chỉ là từ bé giáo dục đều dạy chúng ta đem xích sắt từng tầng một khóa chặt lấy nó, đem nó vùi lấp.. Nếu không có lý do đặc biệt, cả đời người cũng liền như vậy bình đạm trôi đi.

    Lâm Tuyết không biết chính mình là ai!

    Cô là ác quỷ đến từ địa ngục, thiên sứ đến từ thiên đường, một người cổ đại, người hiện đại hoặc tương lai? Cũng có thể là một cái nhân cách tâm thần phân liệt?

    Không có quá khứ, Lâm Tuyết thậm chí không dám khẳng định chính mình kiếp trước là gia cầm hay súc sinh.

    Nhưng..

    Kiếp này quả thực hoàn mỹ!

    Ngày hôm sau Lâm Tuyết ăn mặc thật sự tịnh lệ xuất hiện trong sân trường, không hề e dè những ánh mắt đến từ người khác.

    Nhìn lại có thể rơi miếng thịt hay sao?

    Cô lại không phải Lâm Tuyết thực sự, khi làm việc liền không có cái gọi là so sánh, dù sao cách biệt giữa hàng giả hàng thật liền ở nơi đó.

    Chỉ là, Lâm Tuyết hiện tại có một lợi thế tuyệt đối, đó chính là dù cho những gì trước Lâm Tuyết học cô đều không có, xong, cũng bởi trước Lâm Tuyết đã học đến một trình độ nhất định, cô hiện tại học tập liền không có cái gọi là bình cảnh. Thậm chí, Lâm Tuyết hơi hơi mỉm cười, cô không chỉ là Lâm Tuyết mà còn hơn Lâm Tuyết cho nên nhất định trình độ của cô sẽ không chỉ dừng bước ở Lâm Tuyết bản thân.
     
  4. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sân trường hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Một dãy siêu xe thể thao nối gót đi vào nơi này.

    Để nói thực, siêu xe đối với hội con nhà giàu là chuyện bình thường không có gì đặc biệt hơn người cả. Nhưng một dãy 12 siêu xe chỉ là để hộ tống một người thì quả thực quá chói mắt!

    Trần Minh từ trên xe bước xuống, ánh mắt đánh giá khắp sân trường để lộ ra một tia rất nhỏ hoài niệm.

    Chớp mắt hắn cũng đã rời khỏi sân trường một tháng.

    Trong một tháng đi xa này, hắn trải qua rất nhiều chuyện, cả người có một loại thoát thai hoán cốt thay đổi.

    Nếu nói vài tháng trước hắn chỉ là một đệ tử nghèo phải sống dựa vào học bổng cùng đồng lương ba cọc ba đồng của người thân, vậy thì lúc này hắn cũng đã trở thành một người mà không phải ai cũng có thể trêu chọc.

    Trần Minh khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười kiệt ngạo.

    Bất cứ ai, chỉ cần dám trêu chọc hắn, đừng mong sẽ có kết cục tốt.

    "Minh ca, đi học đừng quên bọn tiểu đệ này đấy!"

    Chỉ thấy từ trên xe bước xuống vài thanh niên tài tuấn khẽ hướng Trần Minh huýt sáo trêu chọc.

    "Yên tâm!"

    Trần Minh cười ha hả vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

    "Đây là Trần Minh sao?"

    "Có chút không dám nhận!"

    "Trần Minh hình như đẹp trai hơn rồi!"

    "Những người kia là bạn của Trần Minh sao? Cảm giác không dễ chọc!"

    "Trần Minh càng lúc càng mê người!"

    * * *

    Trần Minh đi ngang qua đám người khe khẽ nói nhỏ, biểu tình gợn sóng bất kinh giống như không nghe thấy cũng không quan tâm. Nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn hưởng thụ những lời tán thưởng cùng ánh mắt kinh sợ của bọn họ.

    "Trần Minh! Anh đứng lại!"

    Nghe đứng tiếng quát thanh thúy quen thuộc, Trần Minh không thể nề hà dừng bước.

    "Hà Yến!"

    "Anh chẳng lẽ không biết đợi người ta sao?"

    Hà Yến chống nạnh gò má hơi hơi ửng đỏ vì mệt và tức.

    Người này thật sự không lãng mạn gì cả!

    "Vâng vâng vâng! Tiểu nhân có tội, mong ngài tha thứ!"

    Trần Minh vội vàng giơ tay đầu hàng.

    "Hừ! Coi như anh thức thời!" Hà Yến ánh mắt lập lòe không dám nhìn thẳng Trần Minh, bĩu môi nói. "Thôi được rồi chúng ta đi học đi!"

    "Hà Yến đại tiểu thư! Ngài có đi nhầm đường không?"

    Trần Minh ban đầu tùy tiện Hà Yến kéo đi sau đó phát hiện không đúng.

    Đây không phải đường đi khoa Ngoại ngữ!

    "Không nhầm nha! Em đã xin chuyển từ khoa ngoại ngữ sang khoa khoa học tự nhiên! Từ bây giờ chúng ta học chung lớp! Ngạc nhiên không?"

    Hà Yến vui cười yến yến.

    "Ha hả!"

    Trần Minh cười khan không tỏ ý kiến.

    * * *

    "Lâm Tuyết cậu biết không? Hà Yến nghe nói đã chuyển học tịch sang khoa khoa học tự nhiên rồi!"

    Lý Giai khẽ dùng cùi chỏ chọc lâm tuyết nói, trong miệng vẫn ngậm kẹo mút không bỏ.

    Lý Giai là người bạn mà Lâm Tuyết mới kết.

    So với Hà Yến, Lý Giai liền bình đạm rất nhiều, chỉ là một người con gái thuộc dạng thanh tú giai nhân mà thôi. Lý Giai tuy cũng là tính tình hoạt bát chút nhưng thể hiện càng nhiều ở chỗ yêu bát quái! Gia đình Lý Giai đều thiên về thông tin truyền thông cho nên cô gái nhỏ này quả thực là một kho tin tức sống (tất nhiên là tin tức bát quái mà thôi). Đôi lúc nghe Lý Giai bàn tán xôn xao về ai đó, Lâm Tuyết đều có chút sợ chính mình hôm nay mặc nội y gì bị cô nương này chuyển thành tin tức đem bán.

    Mà còn thật sự, rất lâu về sau một ngày nào đó, Lâm Tuyết phát hiện Lý Giai thực sự đem tin tức của cô bán! Vì vậy Lâm Tuyết còn giận dỗi hồi lâu khiến Lý Giai ký xuống rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, nhưng chuyện này nói sau.

    "Có thể đoán được!"

    Đối với Hà Yến, Lâm Tuyết có chút đoán trước. Chưa tiếp xúc Trần Minh Hà Yến đều mau biến thái, hai người kia lại ở chung lâu như vậy, Hà Yến không hóa thân bạch tuộc quấn lấy người mới là lạ.

    "Nghe nói hai người cùng nhau đi Điện Kmer chơi?"

    Lý Giai nhìn Lâm Tuyết ánh mắt sáng lấp lánh.

    Mặc dù mới kết bạn có nửa tháng nhưng trên cơ bản Lâm Tuyết đã sờ thấu bàn tính của cô nương này. Còn không phải là muốn hỏi Lâm Tuyết Hà Yến Trần Minh ba người xảy ra chuyện gì sao? Hiện tại là đang quanh co hỏi chuyện đây.

    "Đúng vậy!"

    Lâm Tuyết thở dài đáp. Không trả lời, Lý Giai liền có thể hóa thân lảm nhảm, liên thiên cả ngày không ngừng nghỉ.

    "Vậy.."

    Lý Giai hơi hơi liếm khô khốc môi, ánh mắt ngó lên ngó xuống, hai đầu ngón trỏ đâm đâm nhìn Lâm Tuyết sau đó ánh mắt lại phiêu đi, chỉ là dư quang vẫn đinh lấy Lâm Tuyết không rời.

    "Muốn biết?"

    Thừa hiểu đây là chiêu làm nũng của ai đó, Lâm Tuyết mới không mắc mưu.

    "Muốn biết!"

    Lý Giai gật đầu lia lịa, làm Lâm Tuyết đều sợ cô gái nhỏ gật sái cổ.

    "Không nói!" Một câu trả lời rất phũ phàng tặng người.

    "Lâm Tuyết!"

    Lý Giai hai mắt trợn tròn không thể tin được nhìn Lâm Tuyết.

    Tại sao lại như vậy? Người bạn ngoan hiền dễ thương trước kia đi đâu? Là ai? Rốt cuộc là ai dạy oai Lâm Tuyết? Sao Lâm Tuyết có thể đối xử với một cô gái dễ thương ngoan hiền, xinh đẹp thân thiện.. (bỏ qua 1001 lời tự sướng) như mình như vậy chứ?

    Lâm Tuyết nhìn bóng dáng tiêu điều của Lý Giai khẽ trợn trắng mắt, không cần hỏi đều biết cô nương này lại đắm chìm trong thế giới của bản thân không thể tự kiềm chế rồi.
     
  5. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hỏi thật đó Lâm Tuyết! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu tại Điện Kmer?" Lý Giai dướn người qua nửa cái bàn ăn hỏi Lâm Tuyết.

    "Chú ý hình tượng!"

    Lâm Tuyết không nhìn liền chuẩn xác đem ngón trỏ ấn tại trán của Lý Giai sau đó đem người đẩy trở về. Nên biết nơi này là canteen trường, người đến người đi nhiều như vậy, hành động của Lý Giai nói thật quá bất nhã.

    "Mình thật sự muốn biết!" Lý Giai uể oải. "Cậu sẽ không hiểu đâu!"

    Không hiểu cái gì?

    Lâm Tuyết nhìn Lý Giai hai tay ôm đầu thở ngắn thở dài, lúc úp mặt xuống bàn lúc ngước nhìn cô, ánh mắt có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu bất lực.

    Lý Giai nhìn Lâm Tuyết mắt lạnh nhìn chính mình trang đáng thương giả ngây ngốc chính là không nói cho chính mình chuyện gì xảy ra với Hà Yến. Cô thật sự rất muốn biết! Ruột gan cồn cào khó chịu nha!

    "Lâm Tuyết! Giữa cậu và Hà Yến xảy ra chuyện gì?" Rốt cuộc vẫn là nhịn không được. "Mình rất muốn biết bởi vì mình khó khăn lắm mới có một người bạn như cậu. Mình biết cậu rất trọng tình cảm, ít nhất cho mình biết lý do khiến cậu và Hà Yến mỗi người đi một ngả như vậy. Mình rất trân trọng tình cảm giữa bọn mình, cho nên mình không hi vọng có một ngày lại tái diễn chuyện giữa cậu và Hà Yến như vậy!"

    Lý Giai ngồi sát lại gần Lâm Tuyết, ghé đầu vào vai Lâm Tuyết nói.

    Lý Giai là thật sự rất ít khi nói những lời phiến tình như vậy cho nên khá là ngại ngùng, đến cả giọng nói cũng bất tri bất giác yếu ớt đi xuống.

    Đừng nhìn Lý Giai ngày thường hấp tấp bộp chộp, vui cười hớn hở, chỉ có chính cô biết bản thân có bao nhiêu cô đơn. Ba mẹ Lý Giai một người là tổng biên tập một tờ báo lớn, một người làm người đại diện giới giải trí, cả hai mỗi ngày đều bận rộn tối mặt không có thời gian nghỉ ngơi đừng nói là chăm sóc con cái. Từ bé Lý Giai liền tự do đi theo ba mẹ đi khắp mọi nơi, chính là không có được tình thương của ba mẹ, người xung quanh ai cũng quan tâm cưng nựng Lý Giai để leo lên ba mẹ cô.

    Có lẽ là tai nghe mục nhiễm, bản thân Lý Giai tuổi nhỏ cho nên ít người phòng bị, rất nhiều chuyện bí ẩn đều bị Lý Giai nhìn trong mắt ghi trong lòng. Những người đó có thể vài phút trước còn vui cười hớn hở ôm ấp Lý Giai, đằng sau liền có thể âm thầm châm chọc hạ ngáng chân.

    Biết càng nhiều, hiểu càng nhiều, Lý Giai đối với người xung quanh liền rất khó mở rộng tâm phòng. Đừng nhìn cả ngôi trường này thượng vàng hạ cám Lý Giai đều có thể xưng bạn gọi bè nhưng thật sự một người bạn thân Lý Giai đều không có.

    Trong số tất cả mọi người, tình bạn giữa Lâm Tuyết Hà Yến là thứ mà Lý Giai hâm mộ nhất.

    Chỉ là từ tháng trước Lâm Tuyết cùng Hà Yến cùng đi ra ngoài, vài ngày sau liền chỉ có Lâm Tuyết một người, sau đó Lâm Tuyết liền trở nên vụng về. Thời gian đó Lý Giai nhìn Lâm Tuyết tinh thần không thuộc (đột nhiên phát hiện bản thân không là Lâm Tuyết) âm thầm phỏng đoán có lẽ là Lâm Tuyết cùng Hà Yến tình bạn xảy ra vấn đề (sau này cách nói này phổ biến được mọi người chấp nhận).

    Càng nhìn Lâm Tuyết trắc trở, Lý Giai càng thấy Lâm Tuyết người này đáng quý. Sau đó Lý Giai liền đột nhiên nảy lên một tham vọng thay thế vị trí của Hà Yến trong lòng Lâm Tuyết!

    Đừng tưởng rằng ghen tuông chỉ có trong tình yêu, đôi lúc tình bạn cũng không khác gì.

    Lý Giai cảm thấy đây là cơ hội cho nên khẽ meo meo tiếp cận Lâm Tuyết, cùng Lâm Tuyết cùng đi học, cùng ôn tập, cùng đi chơi.. Quả nhiên kế sách thành công, bởi vì Hà Yến không ở, Lý Giai thuận lợi công chiếm vị trí hư không bên cạnh Lâm Tuyết.

    Lâm Tuyết là ai?

    Nữ thần khoa ngoại ngữ, học bá, thiên kim tập đoàn AKZ. Người không những xinh đẹp, tính tình còn tốt vô đối, đối với bạn bè liền móc tim đào phổi! Nếu Lý Giai bản thân là nam sinh nhất định thề sống chết cưới nữ thần về nhà!

    Đáng tiếc Lý Giai là nữ cho nên chỉ có thể là bạn. Nhưng tính tính, Lý Giai bàn tính lại lạch cạch vang, dường như vị trí bạn thân cũng không tệ, có thể bá chiếm cả đời không đổi!

    Lâm Tuyết nhìn Lý Giai như vậy đột nhiên cảm giác trong lòng mềm mềm.

    Có lẽ chỉ có tình bạn chân chính mới có thể đồng dạng đối với đối phương lo được lo mất đi, dù cho có người yêu cũng sẽ giữ cho đối phương một vị trí vô cùng quan trọng trong tim mà không phải một chân đá văng ra?

    "Thật ra, cậu không nói mình cũng có chút đoán được!"

    Lâm Tuyết đột nhiên bị lời nói lầu bà lầu bầu của Lý Giai làm cho giật mình.

    "Mình đoán Hà Yến cùng cậu tan vỡ đơn giản là vì Trần Minh mà thôi! Ba người quan hệ luôn là như vậy. Cậu tránh Trần Minh không đi gặp cả Trần Minh lẫn Hà Yến, hẳn là Hà Yến thích Trần Minh mà Trần Minh lại có ý tứ với cậu!"

    Cũng gần đúng rồi!

    "Có lẽ chuyện này có chút phức tạp hơn thế nhưng quanh quanh ý tứ đại khái là như vậy! Mình nói đúng không?" Lý Giai quay đầu nhìn Lâm Tuyết.

    "Ừ!" Lâm Tuyết không thể nề hà thừa nhận.

    "Mình biết ngay mà!" Lý Giai bĩu môi không cho là đúng.

    Lâm Tuyết người này giống như là siêu cấp bóng đèn, đi đến đâu sáng đến đó hấp dẫn già trẻ trai gái, Hà Yến không tự ti mới là lạ. Trần Minh mắt chỉ cần không mù liền nhất định sẽ cố ý vô tình thiên hướng Lâm Tuyết, đừng nhìn Hà Yến rộng rãi sang sảng, nhưng lâm vào tình yêu nữ sinh là không thể nói lý, lòng dạ đều so mũi kim còn nhỏ, ghen tuông mất lý trí Hà Yến liền có thể xé rách tình bạn với Lâm Tuyết.

    Mà Lý Giai đây?

    Từ nhỏ nhìn nhiều, đối với Lý Giai mà nói, tình yêu, tình chị em, anh em, cha mẹ nuôi cái gì đều đi tìm chết đi! Tất cả những thứ đó đều thật sự hư ảo vô cùng. Ngay cả tình bạn cũng không có nhiều ít an toàn, chính là so với các mối quan hệ khác phần lớn dựa người khác, bởi vì tình bạn là song phương bình đẳng mà lý trí nhất cho nên càng có thể nhận rõ thực hư. Mấy thứ tình cảm khác đều có thể biến chất, chỉ có tình bạn là trường tồn, nếu không tại sao cả đời người nhiều nhất lại là bạn bè?

    Cho dù có 100 bạn trai, Lý Giai cũng sẽ không đổi một Lâm Tuyết. Ở trong mắt Lý Giai, lựa chọn Trần Minh từ bỏ Lâm Tuyết của Hà Yến ngu vô cùng! Bạn trai có thể chia tay, bạn thân chỉ cần không phải sống chết liền sẽ không rời không bỏ, cho nên thương tổn một người quan tâm chính mình sâu đậm là chuyện sai vô cùng.

    "Lâm Tuyết, có thể cậu không tin nhưng dù cho đổi cả thế giới mình cũng chỉ cần cậu! Bạn trai chỉ là mây bay mà thôi, tình bạn đối với mình mới là quan trọng nhất!"

    "Ừ!"

    Lâm Tuyết cảm giác trái tim muốn tan chảy.

    Cô gái nhỏ này có cần thiết phải ấm lòng như vậy không? Thật sự là.. không có lời nào để nói.

    Hiển nhiên Lý Giai không biết trong quá trình công lược bạn thân, cô đã thành công khiến Lâm Tuyết nghiêng cán cân về phía mình. Hiện tại nhìn Lâm Tuyết thờ ơ, Lý Giai còn cho rằng Lâm Tuyết còn nghĩ Hà Yến đâu, thật là gánh nặng mà đường thì xa nha!
     
  6. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Minh đi vào canteen liền ngay lập tức bị thân hình yểu điệu bên cửa sổ hấp dẫn tầm mắt (thật ra canteen trường nơi này có rất nhiều cửa sổ, chỉ là trong mắt anh tự động làm lơ mà thôi). Gần như một trước một sau bước vào canteen, Hà Yến liền không để ý nhiều như vậy. Dù sao trái tim tâm hồn Hà Yến đều đã bay theo người khác rồi.

    Không tự giác, Trần Minh liền bước nhanh hơn sau đó hiển nhiên liền va vào người khác, một mâm đồ ăn liền cống hiến cho bộ đồ hiệu.

    "..."

    Có lẽ là chuyện hiếm thấy cho nên toàn bộ ánh mắt trong canteen liền tập trung nhìn về đây.

    "Tiểu tử không có mắt sao?"

    Dương Quân táo bạo gầm lên.

    Thật mẹ nó không biết hôm nay đổ cái gì vận mốc. Đột nhiên ông già đem thẻ đông lạnh, đám hồ bằng cẩu hữu vài hôm trước chơi bar quá high bị cử báo đến giờ ở trong sở câu lưu chưa được thả, thiết anh em bị bạn gái bỏ một cái bật lửa đem phòng ở thiêu, tất cả đồ đạc của hắn cũng theo khói mà bay. Đường đường Dương thiếu gia chỉ có mấy đồng tiền lẻ trong túi không thể không đi canteen ăn. Đồ ăn chưa vào miệng liền bị đâm đổ!

    Còn có ai xui xẻo hơn hắn nữa không?

    "Cút!"

    Trần Minh mặt vô biểu tình quát.

    Đừng nghĩ rằng chỉ có Dương Quân táo bạo. Đồ ăn lại không đổ lên người Dương Quân, Trần Minh một thân chật vật khiến hắn có cảm giác vô cùng mất mặt. Nhất là khi ánh mắt của Lâm Tuyết nhìn sang, Trần Minh cảm giác hận không thể có cái hố chui vào.

    "Mày nói cái gì?"

    Mẹ nó, va người lại còn có lý? Đây là số tiền cuối cùng của ông bây đó! Chẳng lẽ lại mở miệng đòi đồ ăn? Hắn Dương Quân chẳng lẽ không cần mặt mũi hỗn?

    "Tao bảo mày CÚT!"

    Rầm rầm oành!

    Vừa dứt lời Trần Minh liền một đá đem Dương Quân đá bay.

    "A a a a a!"

    Trong canteen mọi người kinh hãi hét lên.

    Chỉ thấy Trần Minh một đá đem Dương Quân đá bay 4-5 mét, đâm gãy không ít bàn ghế. Dương Quân cả người chật vật hộc máu ngất đi.

    "Chết người!"

    "Mau gọi xe cứu thương!"

    "Có học sinh y khoa ở đây không? Mau hỗ trợ cấp cứu!"

    Cả canteen rối làm một đoàn.

    Hà Yến lúc này lại không quan tâm nhiều đến vậy vội vàng xông lên kiểm tra Trần Minh.

    "Trần Minh, anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"

    "Không sao!"

    Trần Minh gạt tay Hà Yến ra sau đó có chút tiếc nuối liếc nhìn Lâm Tuyết mới quay đầu rời đi. Hắn cần phải thay bộ đồ này ra, thật sự có đủ ghê tởm.

    * * *

    "Đó không phải là Trần Minh sao?"

    Lý Giai ánh mắt rất là tiêm, Trần Minh vừa bước vào canteen liền nhận ra người.

    Nói thật ra, Lý Giai là không hiểu Trần Minh có chỗ nào đặc biệt hơn người mà có thể đem Hà Yến mê chết mê chết mệt như vậy.

    Nhất là khi nhận ra ánh mắt phát ra lục quang của Trần Minh tập trung vào Lâm Tuyết, Lý Giai liền có chút không nhịn được. Định làm cái gì? Có Hà Yến còn tơ tưởng Lâm Tuyết của cô? Người này muốn tìm chết!

    Ngay sau đó hành động của Trần Minh làm Lý Giai cảm giác có chút khó làm.

    Người này vậy mà dám đánh người trong canteen! Nhân phẩm thật là chẳng ra sao!

    Sau đó hành động xum xoe của Hà Yến làm Lý Giai có chút cay mắt. Làm cái gì đây? Tú ân ái?

    Một người mắt mù tai điếc, một người nhân phẩm có vấn đề hiện tại đều ghé vào làm một đôi, chỉ là bọn họ đều rất nguy hiểm. Phải làm sao bây giờ?

    Lý Giai cảm giác có chút khó làm.

    Mà Lâm Tuyết thì lại bị một cái thông báo làm giật mình.

    [Điểm dị năng +1]

    Cái phần mềm kỳ quái không thể gỡ kia Lâm Tuyết đã sở hữu một thời gian rất lâu đều không có vấn đề quá lớn, đến hôm nay chợt xuất hiện thông báo.

    Đầu óc xoay chuyển rất nhanh Lâm Tuyết đột nhiên lại nghĩ đến chút vấn đề.

    Phần mềm này có từ khi nào?

    Hẳn là xuất hiện trong khoảng thời gian Lâm Tuyết ốm ở Điện Kmer bởi vì khi cô khỏe đều dùng điện thoại, trước khi ốm không có, sau khi ốm liền có.

    Lúc đó có chuyện gì đặc biệt sao?

    Lúc đó liền chỉ có Trần Minh ở bên cạnh cô! Vậy thứ này xuất hiện hẳn có liên quan đến Trần Minh.

    Nhìn cách Trần Minh coi trọng điện thoại hẳn là bên trong có thứ gì đó rất quan trọng. Người thường giấu kín điện thoại không ngoài thông tin, ảnh chụp, video.. Lúc đầu Lâm Tuyết cũng nghĩ vậy, nhưng ngẫm lại tình cảnh hôm đó, dường như Trần Minh đầu tiên là nổi cáu sau đó bật điện thoại lên kiểm tra, không nhận ra điều gì khác thường mới rời đi.

    Nếu trong điện thoại có thông tin, ảnh chụp quan trọng hẳn không nên kiểm tra qua loa như vậy. Nhưng nếu là một phần mềm đâu?

    Ngày hôm đó, Lâm Tuyết cũng không được làm gì.. Khoan, chẳng lẽ khi hai cái điện thoại sạc chung thứ này liền chạy sang điện thoại của cô?

    Sao luôn cảm giác vớ vẩn?

    Sạc chung điện thoại, chẳng lẽ Trần Minh liền chưa từng làm qua? Tại sao lại là cô?

    "Cười gì vậy?"

    Lý Giai thu hồi suy nghĩ quay đầu nhìn lại thấy Lâm Tuyết đang mỉm cười, cái loại nụ cười khách sáo giả tạo giống như một con rối như vậy. Nhìn quanh cũng chẳng có gì đáng cười, Lý Giai nhịn không được lên tiếng hỏi. Nụ cười này có vẻ thấm người nha.

    "Đột nhiên nghĩ đến một chuyện cười!" Lâm Tuyết nụ cười càng thêm khắc sâu chỉ là lần này là nụ cười vui vẻ phát ra từ đáy lòng.

    Còn không phải chuyện cười sao?

    Trần Minh thay đổi, cũng khoảng thời gian đó Lâm Tuyết xuất hiện. Hẳn là ở nơi này có mối liên hệ vô hình nào đó mà cô không phát hiện.

    Vậy mối liên hệ đó sẽ là cái gì đây?

    Lâm Tuyết nhìn điện thoại, có lẽ, thứ này sẽ là chuyển cơ.
     
    SusieMeo meo thích cười thích bài này.
  7. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    App dị năng!

    Nếu, giả sử thứ này là thật, vậy bên trong những dị năng kia cũng là thật, vậy, mọi thứ sẽ trở nên rất là thú vị.

    Lâm Tuyết chào tạm biệt Lý Giai trở về phòng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu cái thứ cô đã sở hữu một thời gian này.

    App dị năng thiết kế thật sự quá đơn giản, gần như chỉ có vài thứ mà hầu hết đều không có thông tin chi tiết.

    Trang chủ là một loạt các dị năng mà app chủ có thể sở hữu, nhưng Lâm Tuyết hiển nhiên không sở hữu cái nào cả cho nên biểu hiện tất cả đều là màu xám.

    Trang cá nhân liền chỉ biểu hiện cấp bậc dị năng cùng điểm dị năng. Cấp bậc dị năng của Lâm Tuyết tất nhiên là không. Mà điểm dị năng lần này biểu hiện là 1. Điểm dị năng tương đương với tiền để mua dị năng trong dị năng thương thành. Nhưng điểm dị năng không biểu hiện bất cứ cách nào để gia tăng nó. Rốt cuộc phải làm gì mới có thể tăng điểm dị năng? Nạp tiền? Làm chuyện gì? Hoặc là cứ chờ không liền tự có? Cái gì cũng không biết được!

    Sau đó cuối cùng là dị năng thương thành, ở trong này liệt kê rất nhiều dị năng. Trong đó có càng nhiều không biểu thị giá cũng không biểu thị tên mà là một loạt dấu chấm hỏi như thế này.

    Dị năng: ?

    Điểm mua: ?

    Lâm Tuyết thử ấn vào nhừng ô dị năng dấu chấm hỏi, trên màn hình lập tức biểu hiện những dòng chữ như thế này.

    [Điểm không đủ mua!]

    [Không đủ quyền hạn mua!]

    [Cấp bậc dị năng không đạt tiêu chuẩn mua!]

    [Quỷ nghèo đừng tơ tưởng thứ không thuộc về mình!]

    [Tiện dân mau cút đi!]

    [Con kiến muốn chết sao? ]

    * * *

    Mỗi một cái hiện lên bình luận một cái so một cái độc ác, đến cuối cùng nhân thân công kích đều có, đây là cái gì dị năng nha?

    Đối với những cái dị năng không biểu hiện đó đến cuối cùng Lâm Tuyết nhịn không được không dám nhìn, thật sự thì không ai muốn vô duyên vô cớ bị mắng cả, ngay cả khi mắng nội dung theo một góc độ nào đó là sự thật! Lâm Tuyết còn không phải tam vô nhân sĩ (không điểm dị năng, không quyền hạn, không cấp bậc) sao?

    Quay đầu nhìn lại những dị năng biểu hiện tên cùng điểm, không khí liền nhẹ nhàng nhiều, dù cho Lâm Tuyết vẫn bị nói là không tiền/quyền/cấp, nhưng bị nói nhiều cũng thói quen.

    "Ngẫm lại bản thân là quỷ nghèo thật!"

    Lâm Tuyết sau một thời gian dài nghiên cứu rút ra kết luận, tất cả dị năng đều thống nhất từ 10 điểm dị năng khởi bước. Mà điểm dị năng của Lâm Tuyết bấy nhiêu thời gian, đến hôm nay cũng mới thêm 1, mà làm thế nào để thêm Lâm Tuyết cũng không biết.

    Nếu mỗi tháng thêm 1 điểm, dị năng cũng phải là chuyện của năm sau.

    Huống chi, điểm dị năng thật sự ngồi ở một chỗ chờ đến giờ liền phát sao?

    Lâm Tuyết mới không tin vào chuyện ma quỷ đó đâu. Lại không phải đi làm công ăn lương.

    Một tay chống cằm, ngón trỏ phải khi có khi không gõ lên mặt bàn, Lâm Tuyết ánh mắt bắt đầu phiêu xa. Hẳn là phải có cách gia tăng điểm dị năng mà cô không phát hiện.

    Lẽ nào? Dường như nghĩ đến điều gì ánh mắt Lâm Tuyết chợt vụt sáng.

    Nếu như là như vậy..

    Lâm Tuyết bật cười.

    Mọi chuyện hẳn là như vậy nhưng để đảm bảo, Lâm Tuyết quyết định phải thử vài lần. Là thực, mọi chuyện liền có vẻ như thực hảo ngoạn?

    * * *

    "Lâm Tuyết! Hôm nay hãng Elise mới về hàng mới! Chúng ta đi shopping đi!"

    Chưa thấy bóng, Lâm Tuyết đã nghe tiếng kêu gọi của Lý Giai vang vọng bên tai. Cái kiểu ma âm xuyên nhĩ này dù nghe bao nhiêu lần, Lâm Tuyết đều cảm thấy không thể chịu được.

    Lý Giai liền không có cái tự giác đó. Hôm nay vừa nhận được tin nội bộ của bà chị kết nghĩa bên Elise Lý Giai liền nhịn không được chạy đi tìm Lâm Tuyết, hiếm khi được nghỉ phải nhân cơ hội đem tất cả những thứ trước kia Lâm Tuyết cùng Hà Yến mua toàn bộ vứt bỏ!

    Lâm Tuyết đã là bạn của cô, Hà Yến cái gì nhất định phải mau mau cút!

    Suỵt!

    Lâm Tuyết ra dấu làm Lý Giai im lặng, tâm trí liền nhanh chóng quay về với cuộc điện thoại bên tai.

    Lý Giai gật đầu cho thấy đã biết nhưng âm thầm liền híp mắt nghi ngờ. Lâm Tuyết đang nói chuyện với ai? Hẳn không phải lại là Hà Yến đi?

    Có lẽ không phải, nếu là Hà Yến, Lâm Tuyết không nên bình tĩnh như vậy.

    Nghĩ đến đây, Lý Giai liền đè nén sự tò mò lại, ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên.

    "Đã biết! Mọi chuyện vẫn làm như vậy là được!"

    Vừa cúp điện thoại, Lâm Tuyết quay đầu liền nhìn đến Lý Giai đứng ở một bên ngắm phong cảnh nhưng ánh mắt lại như có như không liếc chính mình.

    Đôi lúc Lâm Tuyết cũng không hiểu nổi cái bản tính bá đạo cùng tò mò của Lý Giai là chuyện gì xảy ra. Lâm Tuyết rất rõ ràng Lý Giai đang cố chen chân vào cuộc sống của cô, chuyện gì của cô Lý Giai đều muốn biết muốn quản. Thật may là Lý Giai chỉ là bạn mà không phải người yêu, cái dạng người yêu kiểu bá đạo tổng tài này Lâm Tuyết là vô phúc tiêu thụ. Thật may là mặc dù nhiều lúc tò mò, Lý Giai vẫn biết đúng mực, phải nói Lý Giai dường như có một cái trực giác siêu chuẩn luôn căn đúng ranh giới trong lòng Lâm Tuyết cho nên đối với Lý Giai, Lâm Tuyết là không phản cảm.

    "Không phải muốn đi shopping sao? ĐI thôi!"

    "Yeah!"

    Nghe Lâm Tuyết kêu gọi, Lý Giai hưng phấn nhảy nhót.

    Bình thường Lâm Tuyết rất ít khi đi mua sắm, lần này không ngờ lại có thể kéo được Lâm Tuyết đi, hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn.

    Trong lòng Lý Giai liền âm thầm tính toán, hôm trước Lý Giai đến phòng Lâm Tuyết liền nhìn thấy mấy bộ quần áo đôi mà Lâm Tuyết cùng Hà Yến từng cùng mua, không chỉ là quần áo còn có váy, giày, trang sức, cốc.. Những thứ đó đẹp thì đẹp nhưng hiển nhiên không phải thuộc về Lý Giai cùng Lâm Tuyết cho nên Lý Giai bản năng cảm thấy chướng mắt vô cùng.

    Cái thứ phản bội bạn bè đó có gì đáng lưu luyến chứ?

    Hôm nào phải nhân cơ hội đem đồ vứt!

    "Lâm Tuyết chúng ta đi mua cốc đi, hôm trước làm vỡ cái cốc của cậu cho nên hôm nay mình sẽ mua bù!"

    "Không cần đâu!"

    Lâm Tuyết từ chối.

    "Không được! Nếu không mua, trong lòng mình sẽ áy náy!"

    "Nếu áy náy vậy đừng hậu đậu như vậy nữa!"

    Lâm Tuyết chọc chọc cái trán của Lý Giai không biết nên nói sao.

    Hôm trước Lý Giai lỳ lơm la liếm theo Lâm Tuyết về phòng mới ngồi nửa tiếng liền va va đập đập làm hỏng không ít đồ Hà Yến tặng. Thật may là Lâm Tuyết cũng có một thời gian không dùng đến cho nên cũng không quan trọng lắm.

    "Xin lỗi mà!"

    Lần trước mới đào thải mấy món hiển nhiên vẫn còn rất nhiều, Lý Giai đương nhiên sẽ càng hậu đậu hơn rồi. Cô nương này quỷ linh tinh quái đâu.
     
  8. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lâm Tuyết, hai cái cốc thủy tinh này thật đẹp nha!"

    Đi đi Lý Giai ánh mắt bất tri bất giác bị một bộ cốc hấp dẫn, trên cốc là một hình vô cực bên trong là hai chữ L. L∞L còn không phải là Lâm Tuyết Lý Giai tình bạn kéo dài vĩnh viễn sao?

    Nghĩ như vậy, Lý Giai cảm thấy tim đập nhanh chưa từng thấy.

    Thứ này cô phải mang về làm đồ gia truyền!

    "Ông chủ, bọc cái này lại! Hai túi!"

    Không đợi Lâm Tuyết phát biểu ý kiến, Lý Giai liền quyết định.

    "Lâm Tuyết!"

    Nghe thấy có người kêu gọi, Lâm Tuyết cùng Lý Giai đồng thời quay đầu nhìn lại. Sao lại là hắn nữa? Âm hồn bất tán!

    Lý Giai nhíu mày nhìn Trần Minh.

    Đúng vậy người lên tiếng kêu gọi liền là Trần Minh.

    "Sao cậu lại ở đây?" Lâm Tuyết lên tiếng đáp lời.

    "Hôm nay là ngày nghỉ, mình muốn mua chút đồ về thăm ba mẹ ở quê!" Trần Minh nhìn Lâm Tuyết hai mắt sáng lên sang sảng cười đáp. "Hai người là đi mua sắm sao? Chúng ta cùng đi!"

    "Đúng vậy! Nhưng dường như cậu chưa giới thiệu vị mỹ nữ này!"

    Lâm Tuyết nhìn đi đằng sau Trần Minh người kia, như cười như không liếc Trần Minh.

    Hiển nhiên Lâm Tuyết không quen người kia, vừa không là Hà Yến lại không là người Lâm Tuyết quen, cũng không biết cùng Trần Minh là quan hệ gì?

    Chỉ thấy cô nương kia một đầu tóc hạt dẻ cuốn xõa tung đằng sau lưng, làm da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp nhất hấp dẫn là đôi mắt sáng ngời. Một thân đơn giản áo lót quần đùi cùng áo khoác cardigan để lộ ra thân hình nóng bỏng kinh người, ngực căng tròn, eo nhở nhắn và đôi chân dài..

    Bất tri bất giác Lâm Tuyết ánh mắt liền bị thân hình của người kia hấp dẫn, cái thân hình này tỉ lệ cũng quá hoàn mỹ đi!

    "Hừ!"

    Cô gái kia bực mình hừ hạnh, ánh mắt nhìn Lâm Tuyết tràn đầy khinh thường.

    "Thần khí cái gì? Chẳng phải chỉ là xinh đẹp chút sao?" Lý Giai không vui.

    Trên đời này xinh đẹp nhiều đi, cô gái kia dựa vào cái gì khinh thường Lâm Tuyết? Nếu không phải Lâm Tuyết bảo thủ không thích ăn mặc bại lộ, cũng không biết ai thắng đâu!

    Lý Giai âm thầm liếc thân hình của Lâm Tuyết, đây cũng là thân mình sở hữu tỉ lệ hoàng kim nha. Nhớ đến tủ đồ lót của Lâm Tuyết, Lý Giai đều nhịn không được nuốt nước miếng.

    "Nhu Nhu, đây là hoa khôi khoa ngoại ngữ, siêu cấp học bá của trường chúng ta, Lâm Tuyết. Lâm Tuyết đây là nữ thần khoa khoa học tự nhiên bọn mình, Nông Nhu Nhu."

    "Hi!" Lâm Tuyết vẫy tay.

    "Chào!" Hiển nhiên so với việc làm quen, Nông Nhu Nhu thái độ thờ ơ nhiều.

    Có lẽ cái này gọi là đồng tính tướng xích? Đặc biệt là những cô gái xinh đẹp? Trần Minh đứng ở một bên gãi đầu nghĩ đến.

    "Vậy chúng ta đi thôi!"

    Lý Giai mới không quan tâm chuyện của hai người kia đâu, cả hai không phải là đèn cạn dầu.

    Lý Giai quyết định nhanh chân đi chọn quần áo đi, đến lúc đó tên Trần Minh chết tiệt kia hẳn là nên tự giác tránh ra đi?

    Nhưng hiển nhiên, Lý Giai đánh giá thấp da mặt dày của Trần Minh.

    Cho nên khi đi vào Elise, bọn họ liền là một hàng bốn người đi.

    Cầm quần áo đi vào phòng thử đồ, đưa lưng lại phía cửa, Lâm Tuyết âm thầm nhíu mày.

    Chết tiệt!

    Từ lúc nãy gặp Trần Minh, Lâm Tuyết liền rất ít nói bởi vì luôn cảm giác như có như không ánh mắt của Trần Minh tập trung vào chính mình không thoải mái.

    Nhất là lúc này, đưa lưng về phía của, Lâm Tuyết liền cảm thấy có người nhìn lén chính mình thay đồ, cảm giác theo quần áo bị cởi ra, ánh mắt kia càng thêm nóng rực.

    Được lắm, Trần Minh!

    Nhưng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Lâm Tuyết liền nở nụ cười dường như khá là ưng ý với bộ quần áo vừa thay.

    Xoẹt!

    Kéo ra bức rèm che phòng thử đồ, Lâm Tuyết sải bước ra ngoài.

    "Oa! Lâm Tuyết! Cậu mặc bộ này quá xinh đẹp đi!"

    Lý Giai ở ngoài chờ, vừa quay đầu liền bị Lâm Tuyết kinh diễm đến.

    Vốn bị thân hình của Nông Nhu Nhu kích thích cho nên vừa bước chân vào cửa hàng, Lý Giai liền chọn một cái áo bó sát người cùng chân váy cho Lâm Tuyết thay. Quả nhiên, Lâm Tuyết chính là một cái giá áo mà!

    Chỉ thấy bộ trang phục bó sát người làm nổi bật lên đường cong nóng bỏng của Lâm Tuyết, quả thực so Nông Nhu Nhu còn nhỉnh hơn một phần.

    Tất cả mọi người đều bị Lâm Tuyết ăn diện làm cho kinh diễm đến.

    "Cái áo đó tôi muốn!"

    "Bộ đó còn size M và L không?"

    "Cái áo đó cũng đẹp quá đi! Tôi muốn màu trắng và xanh!"

    * * *

    Lý Giai nhìn khách trong cửa hàng xôn xao cười khúc khích.

    Theo thiển kiến của cô không phải là quần áo đẹp mà là người đẹp mới đúng.

    Đương nhiên, Lý Giai sẽ không dại dột nhảy ra nói bừa để ăn đánh.

    "Hừ! Khoe khoang!"

    Nông Nhu Nhu rút lấy một bộ váy màu xanh lam sau đó đi ngang qua Lâm Tuyết tiến vào phòng thử đồ. Lâm Tuyết xoa xoa bị huých đau bả vai cũng không nói gì.

    Xoẹt!

    Nông Nhu Nhu thay đồ rất nhanh.

    "Oa!"

    Mọi người kinh ngạc nhìn Nông Nhu Nhu, bộ váy này cũng quá tuyệt!

    Nông Nhu Nhu bình thường ăn mặc khá là bôn phóng, gợi cảm, nhìn qua có vẻ sắc sảo trưởng thành hơn tuổi. Nhưng bộ váy màu lam này lại đem khí chất của Nông Nhu Nhu nhu hòa rất nhiều, thật giống như một tiểu thư đài các, đoan trang thanh nhã.

    "Tôi muốn bộ váy như vậy!"

    "Tránh ra. Cái này của tôi!"

    * * *

    Lý Giai nhìn đến một trận đại chiến sắp bùng nổ, nhút nhát co rụt bả vai.

    "Lâm Tuyết chúng ta chạy mau đi thôi!"

    "Ừ!"

    Lâm Tuyết cảm thấy những nữ nhân kia cũng thật điên cuồng, tốt nhất nên chạy nhanh rời đi nếu không lửa lại đốt lên thân thì khổ.

    Pặc!

    Lâm Tuyết đi ngang qua nữ mannequin móc ví vô tình quặc đứt vòng ngọc của nó, hạt châu rơi lả tả trên mặt đất. Đi ngang sau Lâm Tuyết Trần Minh cùng Nông Nhu Nhu liền tao ương.

    "..."

    Nông Nhu Nhu vô tình đạp trúng hạt châu trượt chân ngã xuống, Trần Minh đi bên cạnh cũng xui xẻo bị túm ngã theo. Vốn dĩ với năng lực của Trần Minh không nên ngã chật vật như vậy nhưng hắn cũng đạp trúng hạt châu cho nên kết cục có thể nghĩ.

    Ting!

    [Điểm dị năng +2!]

    Quả nhiên!
     
  9. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ting!

    [Điểm dị năng +2!]

    Quả nhiên!

    Lâm Tuyết nhìn Trần Minh ngã xuống có chút trầy da, ánh mắt lập lòe.

    "Hai người có sao không?"

    Lâm Tuyết cùng Lý Giai chạy nhanh đỡ người.

    "Đau chết mất!"

    "Không sao!"

    Nông Nhu Nhu cùng Trần Minh song song trả lời chỉ là đáp án liền bất tận tương đồng. Tất nhiên, nguyên nhân cũng là không thể so sánh, Nông Nhu Nhu thân thể kiều quý sao có thể so sánh được với da dày thịt béo Trần Minh đây? Hơn nữa Nông Nhu Nhu quăng ngã cũng khá là nghiêm trọng.

    "Trần Minh mau đưa nhu nhu đi bệnh viện!"

    Lâm Tuyết thấy không biết vì nguyên nhân gì chân Nông Nhu Nhu chảy máu, kinh hãi đẩy Trần Minh.

    "Trần Minh! Đau quá!"

    Nông Nhu Nhu gương mặt tái nhợt kéo lấy tay Trần Minh hét lên.

    "Nhu Nhu!"

    Trần Minh lúc này cố không được quá nhiều vội vàng ôm lấy Nông Nhu Nhu chạy như bay.

    Nhìn Trần Minh chạy càng lúc càng xa, Lâm Tuyết híp mắt.. suy nghĩ sâu xa.

    "Lâm Tuyết!"

    Lý Giai lúc này chợt kéo lấy tay Lâm Tuyết ánh mắt liếc ngang ngó dọc, lén la lén lút.

    "Hử?" Lâm Tuyết khó hiểu nhìn Lý Giai.

    "Vừa rồi Nông Nhu Nhu ngã xuống chảy máu.." Lý Giai đề phòng nhìn xung quanh sau đó kề sát gần tai Lâm Tuyết nói nhỏ. ".. hình như là sẩy thai!"

    "Cái gì?"

    Lâm Tuyết giật mình nhìn Lý Giai.

    "Thật! Lúc nãy cậu không để ý, Nông Nhu Nhu ngã xuống liền đem tay che bụng nhưng ngã vẫn rất mạnh. Xung quanh lại không có thứ gì sắc nhọn, chính là Nông Nhu Nhu vẫn chảy máu. Vệt máu thành dòng từ bắp chân chảy ra, không phải sẩy thai liền không thể giải thích!"

    Lý Giai chỉ chỉ mặt đất nói.

    "Chuyện này đừng nói ra ngoài!"

    Lâm Tuyết hướng Lý Giai nháy mắt.

    "Ân!" Lý Giai ngoan ngoãn gật đầu.

    Lại nói chuyện này cũng không thể nói lung tung, Lý Giai vẫn phân biệt được cái gì có thể nói cái gì không.

    * * *

    Từ ngày đó chia tay ở khu mua sắm, Lâm Tuyết liền có một thời gian không nhìn đến bóng dáng của Trần Minh trong sân trường. Đương nhiên đồng thời biến mất còn có Hà Yến, Nông Nhu Nhu.

    Không hiểu sao Lâm Tuyết liền có một loại cảm giác, mấy người kia biến mất cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Bọn họ chỉ chuyển bản đồ gây chuyện từ nơi này sang nơi khác mà thôi.

    Thỉnh thoảng Lâm Tuyết liền nghe được Lý Giai nói bọn họ lại đến nơi nào đó, từng làm cái gì.

    Nói thật chuyện Trần Minh làm còn cách Lâm Tuyết rất xa nhưng hiển nhiên là thế lực của hắn ngày một lớn mạnh, tốc độ trưởng thành của hắn cũng càng ngày càng nhanh. Nếu như không có gì bất ngờ hắn quay lại nơi này thời điểm, địa vị hai bên chênh lệch liền sẽ thu nhỏ lại.

    Nhìn cây bút ở trong tay liên tục quay tròn, Lâm Tuyết quyết định xuất kích.

    Trước kia không cầu tiến tới là bởi vì không có gì áp lực, nhưng nếu cứ liên tục dậm chân tại chỗ, một ngày nào đó, Trần Minh nhất định sẽ biến thành một người mà đến cả cô cũng phải ngưỡng vọng bóng lưng.

    Lâm Tuyết không có thói quen ngước nhìn người khác bao giờ.

    "Phu nhân, nếu không biết làm việc thì đừng có chỉ trỏ lung tung!"

    Bên trong phòng họp của tập đoàn AKZ không khí vô cùng căng thẳng. Từ ngày chủ tịch tập đán Lâm Chấn Sinh ra tai nạn xe cộ, tập đoàn liền do chủ tịch kế thê Ngô Du Di cùng con trai Lâm Hải Thành tiếp quản.

    Nhưng hai người này hiển nhiên tài năng không đủ tham vọng có thừa, vừa bước vào tập đoàn Ngô Du Di liền muốn bài trừ dị kỷ, đại triển quyền cước, đem tập đoàn AKZ biến thành tư nhân tài sản.

    Tập đoàn AKZ trở thành tập đoàn đa quốc gia hiển nhiên không phải chỉ có Lâm gia công lao, chưa kể đến cổ phần phần lớn nằm trong tay hội đồng quản trị, Ngô Du Di muốn bài trừ dị kỷ còn sớm lắm đâu.

    "Cái kế hoạch Lâm thiếu đưa ra, nói thật, đúng là rắm chó không kêu! Thứ này mà thông qua tập đoàn sẽ thiệt hại bao nhiêu tiền ngài có thể bù đắp không?" Cổ đông lớn số 5 của tập đoàn, ông Trần Thành Minh tức điên ném ra một tập tài liệu.

    Nếu không phải hôm qua Trần Thành Minh vô tình đi kiểm tra bộ phận Kế Hoạch, ai ngờ đến cái thứ rác rưởi kia lại thông qua xét duyệt của hội đồng quản trị? Làm một thành viên của hội đồng quản trị, tại sao hắn lại không biết đã thông qua cái kế hoạch này?

    "Ngô phu nhân, lần này tay có duỗi quá dài không?"

    Cổ đông lớn số 3 Hoàng Trần xem qua tài liệu liền lên tiếng.

    Nói thật, thời gian qua, Lâm Chấn Sinh mãi vẫn không tỉnh, nói nhân tâm không di động là giả. Vốn ban đầu Ngô Du Di cùng Lâm Hải Thành xuất hiện cho nên hội đồng quản trị mới quyết định chờ xem biểu hiện của hai vị này.

    Chính là hiển nhiên, hai người này không những không học tập tiến bộ mà chỉ biết làm loạn.

    "Tôi đề nghị bãi miễn chức vụ đại lý của Ngô Du Di cùng Lâm Hải Thành!"

    Trần Thành Minh mới không muốn nghe hai người kia hạt tất tất, lãng phí thời gian.

    "Đồng ý!"

    "Tán thành!"

    "Tôi bỏ quyền!"

    "Đồng ý!"

    Ngồi trong phòng họp, các thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau cuối cùng ra quyết định, bãi miễn chức vụ đại lý chủ tịch của Ngô Du Di cùng Lâm Hải Thành.

    "Khoan đã!" Chợt cửa phòng họp bị mở ra, Lâm Tuyết mặc một thân vest đen đi vào phòng họp. "Nếu các vị đã quyết định bãi miễn chức vụ của Ngô Du Di, không bằng xem xét tôi?"

    Hôm nay một thân đồ công sở, trang điểm đậm đeo kính, Lâm Tuyết trông có vẻ sắc sảo lão luyện vô cùng.

    "Trước xin tự giới thiệu, tôi là con gái của Lâm Chấn Sinh, hiện cũng là cổ đông lớn thứ 2 của tập đoàn AKZ cho nên tôi nghĩ ít chất có cơ hội cho vị trí đại lý chủ tịch? Đây là bản kế hoạch mà tôi làm, mọi người có thể xem xét lại đưa ra quyết định?"

    Lâm Tuyết ra hiệu cho Lý Giai đem tư liệu chia đi xuống.

    "Được!"

    Nhìn kế hoạch, Hoàng Trần cùng mọi người hai mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy bản kế hoạch này thực kinh diễm, toàn bộ đều được tính toán tỉ mỉ chi tiết, thậm chí so với kế hoạch đưa ra còn hoàn mỹ.

    Lâm Chấn Sinh có ơn tri ngộ với bọn họ, cho nên về khía cạnh tình và lý bọn họ cũng muốn để cho Lâm Tuyết một cơ hội.

    "Hi vọng Lâm tiểu thư sẽ không làm chúng tôi thất vọng!"

    "Điều đó là đương nhiên!"

    Lâm Tuyết tự tin nắm tay Hoàng Trần nói.
     
  10. Thu Thiên Linh Âm

    Bài viết:
    0
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Oa! Nơi này phong cảnh cũng đẹp quá đi! Nhìn từ trên này nhìn xuống người như con kiến luôn!" Lý Giai không hề hình tượng ghé sát vào cửa sổ nhòm xuống mặt đất.

    "Đúng vậy!"

    Lâm Tuyết ngồi ở bàn làm việc gật đầu phụ họa.

    "E hèm! Ở trong mắt ta chúng sinh liền chỉ là con kiến! Thứ ta muốn là cả thiên hạ này! Ngày mai để cho Lý thị phá sản đi!" Lý Giai chắp tay sau lưng giọng nói tràn đầy vẻ thâm trầm.

    "Thật sao? Vậy để mình liên lạc với bộ chiến lược lên kế hoạch làm Lý gia tòa soạn báo phá sản đi!" Lâm Tuyết nghiêng đầu nhìn Lý Giai nói.

    "Chủ tịch tha mạng!"

    Veo một cái, Lý Giai liền quỳ xuất hiện bên chân Lâm Tuyết gào khan.

    "Không phải muốn phá sản sao? Giúp cậu toại nguyện!"

    Lâm Tuyết nhìn Lý Giai ánh mắt đầy hài hước.

    "He he, ngài đại nhân có đại lượng tha thứ tiểu nhân lỗ mãng!" Lý Giai vô cùng chân chó vừa đấm vừa bóp đùi cho Lâm Tuyết. Quả thực da mặt cô nương này dày chưa từng thấy.

    "Nếu không tha thứ thì sao?"

    "Lâm Tuyết đại mỹ nhân! Nếu như ngươi đã bá đạo như vậy, nhân gia thân xác này đành trao cho ngươi vậy! Giữa việc phải lưu lạc đầu đường, nhân gia đành, hức hức, để ngài bao dưỡng chứ làm sao bây giờ. Ngài yên tâm, gia tộc phá sản thù, nhân gia nhất định sẽ ở trên giường gấp bội dâng trả.. Chỉ là ngài cũng nên nhẹ nhàng chút! A!"

    Nhìn Lý Giai biểu diễn tuyệt kỹ biến sắc mặt, Lâm Tuyết khóe miệng run rẩy.

    "Stop! Thật buồn nôn! Cút đi!"

    Lâm Tuyết cảm thấy Oscar nợ Lý Giai một cái tượng diễn viên xuất sắc, trại tâm thần làm việc không chu đáo để sót một con biểu diễn tinh.

    "Hắc hắc, cút thì cút!"

    Lý Giai nhanh chóng bỏ chạy.

    Lý Giai rời đi, ngồi một mình trong văn phòng làm việc, Lâm Tuyết rút điện thoại ra nhìn.

    Điểm dị năng: 212

    Đúng vậy 212 điểm dị năng!

    Đây là thời gian này Lâm Tuyết tính kế Trần Minh được đến. Từ một loạt tính kế, Lâm Tuyết phân tích được rất nhiều thứ.

    Các sự kiện xảy ra với Trần Minh nguyên do ở Lâm Tuyết hoặc Lâm Tuyết trực tiếp, gián tiếp làm mới có thể tính điểm dị năng. Làm Trần Minh mất mặt, trực tiếp hoặc gián tiếp ảnh hưởng đến danh dự uy tín của hắn tùy theo độ nghiêm trọng sẽ nhận được điểm từ 1-10. Làm Trần Minh bị thương tùy theo mức độ nghiêm trọng cho điểm từ 5-20.

    Vuốt ve màn hình điện thoại, Lâm Tuyết vẫn do dự không chừng.

    Những thứ này là thật sao?

    Vốn dĩ có rất nhiều điểm dị năng, Lâm Tuyết cho rằng bản thân có thể mỗi thứ chọn một chút nhưng hiển nhiên không phải. Cứ mỗi lần Lâm Tuyết muốn tuyển chọn liền vẫn do dự, ở sâu trong nội tâm Lâm Tuyết vẫn có một thanh âm kêu gào cô phải lựa chọn kỹ càng tỉ mỉ thật giống như là.. lựa chọn duy nhất!

    Cái cảm giác đi vào một nơi vô cùng sang trọng chọn mua một thứ đồ quyết định sinh tử, sau đó phát hiện bấy lâu nay tích góp tiền chỉ có thể chọn hàng vỉa hè, thật sự rất tệ!

    So với những cái dị năng nguyên tố 500 điểm dị năng tính lên, các loại kỹ năng dị năng từ 1000 điểm bắt đầu, những dị năng gân gà hoặc cường hóa chỉ một liền có vẻ rẻ hơn nhưng cái giá nhận được là không thể tính toán bởi nó không xứng!

    Dị năng tàng hình nghe ok không? Rất ổn thế nhưng dị năng cấp 1 chỉ có thể biến mất 1 bộ phận cơ thể. Lâm Tuyết có thể trực tiếp mua dị năng tàng hình cấp 5 khiến chính mình tàng hình, nhưng tàng hình không bao quát quần áo lông tóc, điều đó có nghĩa Lâm Tuyết phải lỏa bôn hơn nữa làm lông chính mình thật sạch sẽ (tham khảo gà khỏa thân của các cụ).

    Dị năng uốn dẻo biến thân mình co giãn dẻo dai như cao su! Dị năng cấp 1 là một bãi bùn lầy, không thể lăn lê bò trườn gì hết, chỉ có thể lẹp xẹp nằm một chỗ. Dị năng cấp 5 mới có thể nhảy bắn tự do nhưng dùng xong cũng đừng nhắc vấn đề quần áo.

    Dị năng thiên lý nhãn: Bệnh nhân viễn thị nặng, thường xuyên bởi vì nhìn quá xa mà đâm vào tường ngay trước mắt.

    Dị năng thuận phong nhĩ: Người điên cấp độ 2, do tai quá thính, ngay cả âm thanh nhỏ nhất cũng có thể tạo thành não chấn động.

    * * *

    Một hàng dị năng dài thật dài Lâm Tuyết có thể mua, cái nào cũng có tác dụng phụ vô cùng nghiêm trọng, cho nên cô trực tiếp pass toàn bộ!

    Làm người giàu hay làm người nghèo đều có nỗi khổ riêng! Nếu có thể lựa chọn Lâm Tuyết muốn nói, làm người giàu mà khổ sở vẫn là tốt nhất! Ít nhất có thể lựa chọn nhiều hơn!

    Điểm dị năng có một tẹo như vậy có thể làm cái gì?

    Cũng đừng nhìn mấy thứ dị năng nhiều điểm kia liền cho rằng nhất định là thứ tốt, bởi mua xong, dị năng chỉ có 1 cấp, tác dụng cũng liền có so không có còn bất tiện loại này. Tại sao Lâm Tuyết biết nhiều vậy? Chỉ có thể nói, có tiền liền là đại gia, khi không có điểm dị năng, cái app dị năng này khinh thường Lâm Tuyết, chỉ khi Lâm Tuyết có điểm mua mới chịu lộ ra chút ít thông tin cơ bản của dị năng cho Lâm Tuyết xem.

    Thật đúng là cái xã hội thực tế tàn khốc!

    Đến cả phần mềm điện thoại cũng xem người mà đối đãi.

    Thật không hiểu nếu như Lâm Tuyết có 10 triệu điểm thái độ của nó sẽ thế nào? Tất nhiên, Lâm Tuyết nằm mơ cũng không có nhiều điểm như vậy là được!

    Lâm Tuyết trong lòng vẫn muốn âm Trần Minh nhiều điểm dị năng hơn nữa chỉ là việc này hiển nhiên là không thực tế.

    Không nói Trần Minh sắp trở lại, chỉ nói Lâm Tuyết hại Trần Minh nhiều lần như vậy, dù cho thủ đoạn cũng đủ mịt mờ nhưng Trần Minh vẫn có thể phát giác có người nhằm vào hắn.

    Gần nhất Trần Minh làm gì cũng cẩn thận rất nhiều, Lâm Tuyết cùng Trần Minh trong tối ngoài sáng âm thầm giao thủ vài lần. Lâm Tuyết nhận ra rằng, cô đang dần dần thất lợi, không phải lợi thế của Lâm Tuyết ít mà là lợi thế của Trần Minh càng lúc càng lớn.

    Trần Minh theo như Lâm Tuyết dự đoán có không chỉ một dị năng.

    Thấu thị dị năng: Nhìn thấu vật chất (dự đoán cấp 10), có thể tự do điều chỉnh mức độ xuyên thấu. Trần Minh dùng nhiều nhất trong đổ thạch, cờ bạc, khám bệnh.

    Quang (cũng có thể là mộc) hệ dị năng: Khôi phục sức khỏe, xua đuổi trạng thái mặt trái (dự đoán cấp 7). Trần Minh dùng nhiều nhất để chữa bệnh và chữa thương.

    Cường hóa hệ dị năng: Lực lượng, tốc độ.. toàn thể tổng thể so với người thường mạnh gấp đôi (hoặc có thể nhiều hơn)

    Chính thức xác nhận liền chỉ có như vậy, rất có thể Trần Minh còn ẩn dấu dị năng khác chưa bị phát hiện. Hơn nữa hắn còn rất giảo hoạt khi học công phu, hiện tại không chỉ dị năng cấp bậc cao, công phu còn không tệ. Ngoài ra, hắn đi chữa bệnh cũng không phải chỉ xoát dị năng mà còn có dùng cả đông y tây y kết hợp, hiển nhiên hắn biết chữa bệnh thật sự.

    Càng ngày càng khó giải quyết.
     
    Lãnh Y, SusieMeo meo thích cười thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...