Welcome! You have been invited by Nguyễn Lê Quỳnh to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 100: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (39)

[HIDE-THANKS]
sZVOVb2.jpg


Nhiễm Thất đã mặc kệ hắn, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, cô vừa định xuống giường, lại phát hiện mình còn chưa mặc quần áo.

Lúc này Bùi Đình không biết khi nào đã mặc xong áo trong, hắn thò qua, cả người lẫn chăn ôm lấy Nhiễm Thất, sau đó dùng chóp mũi cọ cọ khuôn mặt của Nhiễm Thất, hứng thú bừng bừng nói, "Nương tử, nương tử, cùng ta đi tắm được không?"

Không đợi Nhiễm Thất lời lẽ chính đáng cự tuyệt, hắn lại ở kia lải nhải: "Sau đó vi phu có thể giúp nàng rửa tóc, rửa thân mình.. Bắt ta làm gì ta liền làm cái đó."

Như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt hắn đột nhiên đỏ, thẹn thùng nói: "Đương nhiên, nếu nương tử cầm giữ không được mà muốn ta, vi phu cũng không đành lòng cự tuyệt."

Nhiễm Thất thật sự là nhịn không nổi, tên hỗn đản này càng nói càng thái quá! Cô trực tiếp vươn một bàn tay từ trong chăn ra, che lại miệng hắn, muốn cho hắn câm miệng.

Nam nhân này sao lại ồn ào như vậy chứ?

Hơn nữa đang nói tiếng người sao?

Phải biết rằng, lúc trước mỗi ngày Nhiễm Thất đều ở trong phòng an tĩnh đọc sách, bọn hạ nhân cũng không dám đến quấy rầy cô, bản thân cô cũng nhàn nhã tự tại, mười phần hưởng thụ loại thời gian yên tĩnh này, nhưng là từ lúc đến đây, cô chưa bao giờ có một khắc là an tĩnh lại.

Toàn bộ thế giới của cô đều bị Bùi Đình điền đầy, cô có dự cảm, loại tình huống này còn sẽ luôn tiếp tục xảy ra..

Không nghĩ tới, Nhiễm Thất vừa mới vươn tay che miệng hắn lại, lòng bàn tay đã bị hắn liếm một chút, cảm giác ấm áp ướt át, cái loại cảm giác nhát mắt tê dại này làm cô theo bản năng mà tưởng rút tay về, lúc này, Bùi Đình lại kiềm chế cổ tay cô, giống như là tò mò, đem từng ngón tay cô ngậm vào, cùng sử dụng hàm răng nhẹ nhàng cọ xát.

Khóe miệng Nhiễm Thất lại lần nữa giật giật, đây là đói bụng?

Cô đột nhiên cảm thấy một trận nổi da gà, đột nhiên rút tay về, cảm thấy cần thiết đứng đắn mà cùng hắn nói chuyện, cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, cường điệu với hắn: "Ta cảnh cáo ngươi! Về sau không cần kêu ta nương tử, cũng không cần động tay động chân với ta, bằng không.."

Lời của cô còn chưa nói xong, nam nhân bên cạnh vô cùng thẹn thùng mà vùi đầu vào cổ cô, cọ cọ, rồi mới nói: "Chẳng lẽ nàng tương đối thích ta kêu nàng là phu nhân?"

Không đợi Nhiễm Thất đáp lời, hắn liền nhìu mi lại, dựa vào trên vai cô, vẻ mặt ưu tư, lẩm bẩm tự nói: "Nói như vậy, ta chính là lão gia, nhưng mà ta lại không có già như vậy, tuy rằng vi phu cho rằng nương tử càng dễ nghe một chút, nhưng nương tử muốn được vi phu kêu là phu nhân cũng không phải không thể.. Kia vi phu chỉ có thể ủy khuất một chút, nhưng ta lại không muốn ủy khuất lâu lắm.. thật là phiền não."

"..."

Đây là trọng điểm?

Tên hỗn đản này là cố ý đi?

Nhiễm Thất cảm thấy không cần thiết phải nói tiếp, cô nói một câu, hắn có thể đáp lại cô mấy chục câu, điểm chết người chính là, cô còn không biết nên phản bác như thế nào.

Việc cấp bách trước mắt, vẫn là mặc quần áo vào cho thỏa đáng, cùng cầm thú ở trên một cái giường, cô vẫn là có điểm không yên tâm, vì thế, cô trực tiếp sai bảo nam nhân bên cạnh, "Đi xuống! Nhặt quần áo dưới đất lên cho ta."

Bùi Đình buông cô ra, nghe lời đi xuống giường, nhặt áo cưới lên, sau đó nói: "Nương tử muốn mặc quần áo?"

"..."

Ngươi không mặc quần áo đi ra ngoài thử xem!

Không nghĩ tới, nam nhân kia nhặt áo cưới lên cũng không có đưa cho Nhiễm Thất, mà là đặt trên bàn, chính hắn lại xoay người đi đến phía sau một tấm bình phong thật lớn, Nhiễm Thất cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng mà lúc này không đi thì khi nào đi, rốt cuộc trời xa đất lạ, trước đi ra ngoài nhìn xem hiện tại tình huống như thế nào cũng tốt hơn là ngốc ở đây cùng với tên hỗn đản này.

Bên này Nhiễm Thất đang cô gắng chịu đau, bọc chăn xuống giường muốn lấy quần áo trên bàn.

Thành công chỉ kém một bước!

Cô mới vừa xuống giường, đang vươn tay lấy quần áo trên bàn, tên hỗn đản nào đó lại ra tới..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 101: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (40)

[HIDE-THANKS]
kUnt6Nl.jpg


Trên tay Bùi Đình ôm vài món quần áo ra tới, "A.. nương tử, sao nàng lại xuống giường rồi? Trên mặt đất lạnh, vẫn là nên ngồi trên giường đi."

Hắn đặt đồ vật trên tay qua một bên, trực tiếp ôm thật vất vả nhịn đau xuống giường Nhiễm Thất về lại giường..

Nhiễm Thất vẻ mặt sống không còn luyến tiếc, cái gì kêu thất bại trong gang tấc? Đây là! Ta xuống giường dễ dàng lắm sao!

Lúc này, Bùi Đình đem từng kiện quần áo kia đặt trên giường, toàn bộ là thuần một màu hồng, nhưng mỗi một kiện quần áo đều có thể thực rõ ràng nhìn ra thủ công tinh vi mười phần, loại màu hồng thiên hướng ám sắc này, có loại lãnh diễm nói không nên lời.

Bùi Đình vẻ mặt cầu khen ngợi, ánh mắt sáng quắc, tựa như một con thú nhỏ chờ chủ nhân vuốt lông: "Nương tử, này đó đều là vi phu chọn cho nàng, ta cảm thấy nàng khẳng định sẽ thích.."

Nhiễm Thất đã lười cãi lại hắn, vì thế, cô nhàn nhạt nói: "Thích, cực kì thích, vậy cho ta đi."

"Kia nương tử, nàng hôn ta một cái, ta liền đem toàn bộ đều cho nàng.."

"..."

* * *

"Há mồm!" Trên bàn tròn, Nhiễm Thất mặt vô biểu tình bưng cái chén, một tay cầm thìa đút đồ ăn cho người nào đó.

Bùi Đình ý cười ngâm ngâm, ngoan ngoãn mở miệng ra, bộ dáng mười phần hưởng thụ.

Mấy giờ trước, Nhiễm Thất cuối cùng vẫn thỏa hiệp, gặm một cái trên mặt lưu manh nào đó xong, dưới biểu tình mỹ mãn của người nào đó mặc quần áo vào, nhưng mà, không bao lâu sau, đã bị người nào đó mạnh mẽ lôi đi tắm uyên ương, nhưng ra ngoài dự kiến của cô chính là, người nào đó mười phần chính nhân quân tử, cũng không có động tay động chân với cô, hơn nữa còn dùng nội lực giúp cô điều trị thân thể.

Nói tóm lại, tắm xong, Nhiễm Thất tựa hồ cảm thấy thân thể gầy yếu bất kham này, tựa hồ tốt hơn nhiều.

Đang lúc cô cho rằng người nào đó lương tâm trỗi dậy, rốt cuộc một lần làm người tốt, không nghĩ tới, vừa đến trên bàn cơm, hắn vẻ mặt trắng bệch, thảm hề hề mà nói với cô, nội lực của hắn đều hao hết sau khi trị liệu cho cô, hiện tại thân thể suy yếu đến độ tay đều không nâng dậy nổi, Nhiễm Thất đang ăn, định không để ý tới hắn, nhưng nghĩ lại hắn xem như vừa mới giúp cô rất nhiều, liền có cảnh tượng như vậy.

Nguyên lại mặt sau còn có một vụ này chờ cô.

"Ăn!" Nhiễm Thất lại lần nữa múc một muốn cháo to, đưa đến bên miệng hắn, biểu tình nhìn nhạt nói.

Lần này, người nào đó không nghe lời như vậy, hắn vẻ mặt phiền muộn, nhìn về phương xa, thở dài, làm như đang hồi ức: "Khi còn nhỏ, mẫu phi của ta đút ta ăn cơm, ngữ khí luôn là ôn ôn nhu nhu, bà còn sẽ ở thời điểm ta nghe lời ăn xong, sờ sờ đầu ta, nói ta thật ngoan.."

Nhiễm Thất nếu là không nghe ra hắn có ẩn ý gì mới là lạ. Tên khốn này lại làm yêu!

Cô có chút nghiến răng nghiến lợi, không tình nguyện hạ giọng phun ra một chữ: "Ngoan! Ăn cơm!"

Nếu cô là mẫu phi của hắn, đã sớm đem hắn nhét trở lại lò tái tạo! Còn để hắn hôm nay bày ra dáng vẻ khoe khoang như vậy?

Bùi Đình nhìn người trước mặt nghiến răng nghiến lợi, cười nhạt, trong mắt lóe lên ánh sáng không rõ.

Vẫn là Nhiễm Thất như vậy đáng yêu, sẽ sinh khí, sẽ tức giận, sẽ nhỏ giọng mắng hắn vô lại, không giống như lúc trước là cái rối gỗ không có bất cứ tình cảm gì, nhưng mà, phiền toái nhất chính là thân thể cô..

Hắn đang lo lắng, thực lo lắng..

Không đợi Bùi Đình mở miệng ăn, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động ầm ĩ, thật xa liền nghe thấy một giọng nữ sắc bén lại táo bạo, "Bổn cung nhưng thật ra muốn nhìn! Nữ nhân nào dám đoạt nhi tử với ta, các ngươi đều tránh ra cho bổn cung! Bổn cung một hai phải tự mình thu thập nữ nhân này!"

Sáng sớm, sau khi thị nữ bẩm báo với Thái hậu, trong lòng Thái hậu cảm xác trăm mối ngổn ngang, nhi tử cưới vợ, nàng tự nhiên vui vẻ, nhưng nàng tưởng tượng đến nhi tử cực cực khổ khổ nuôi lớn bị nữ nhân khác đoạt đi, hơn nữa nghe nói hoàng nhi của nàng đối đãi nữ nhân kia còn tốt hơn mấy lần so với mẫu phi này, nàng một chút cũng không tiếp thu được! Càng sâu đến, nàng đợi lâu như vậy cũng chưa thấy nàng ta lại đây thỉnh an, lập tức khống chế không được, hấp tấp chạy tới.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 102: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (41)

[HIDE-THANKS]
yqfQwCv.jpg


Động tĩnh bên ngoài rất lớn, động tác Nhiễm Thất dừng lại, còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy cửa "bang" một tiếng bị người mạnh mẽ đẩy ra, chỉ thấy một vị nữ nhân diện mạo minh diễm mười phần hùng hổ chạy vào! Mặt mang theo tức giận rõ ràng, phía sau còn đi theo một vị nam nhân tuấn mỹ, mặc long bào màu vàng, vẻ mặt bất đắc dĩ gọi nàng, "Cẩn thận bậc thang."

Bùi Đình mặt không đổi sắc, một ngụm ngậm lấy thức ăn trước mặt, sau đó mới chậm rãi từ từ mà chuyển đầu qua nhìn nữ nhân vừa mới vượt qua bậc thang tiến vào, sau đó không nặng không nhẹ mà hô một tiếng mẫu phi.

Nghe được ngữ khí không mặn không nhạt của hắn, Tần Nguyệt Nhi càng thêm tức giận, "Đây là thái độ của con khi nói chuyện với mẫu phi? Thật là tức chết ta! Nữ nhân kia có phải là nàng hay không! Bổn cung đợi lâu như vậy cũng không thấy nàng tới thỉnh an bổn cung! Bổn cung vì chờ nàng còn ăn ba đĩa mắt hoa quả! Nàng định làm bổn cung mập lên có phải hay không? Có phải hay không? Bổn cung liền biết nàng không có ý tốt!"

Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cô còn tưởng rằng sẽ đến một tuồng kịch cung đình lục đục với nhau, hoặc là nhìn đến một vị Thái hậu trang trọng uy nghiêm, bản khắc ngoan cố đối với cô nghiêm khắc quát lớn, không nghĩ tới, Thái hậu Yến Quốc này, lại là như vậy.. một lời khó nói hết.

Ngực Tần Nguyệt Nhi phập phồng không ngừng, nàng vừa định tiến lên, đã bị Bùi Đình ngăn cản: "Mẫu phi vẫn là bình tĩnh lại một chút.. Muốn nhìn thê tử của cô cũng không vội ngay lúc này."

Tần Nguyệt Nhi bĩu môi, trừng lớn mắt, vẻ mặt không vui nhìn Bùi Đình, ai nói nàng muốn nhìn? Nàng rõ ràng là tưởng giáo huấn nữ nhân này. Nàng hại ta ăn ba đĩa mứt hoa quả a..

Bùi Đình thần sắc nhàn nhạt mà cùng nàng đối diện, biểu tình trên mặt cũng chưa từng biến hóa, Tần Nguyệt Nhi bị hắn làm cho khó thở, đôi tay chống nạnh, mày nhăn lại, đáng thương hề hề quay đầu nói với người vừa mới bước vào cửa: "Hoàng nhi của ta lại không nghe lời ta, ta cảm thấy hắn một chút cũng không thích ta.."

"Phụt.." Nhiễm Thất nhịn không được cười ra tiếng, chắc là vị Thái hậu này cho rằng hôm nay cô sẽ đến thỉnh an, nàng trang điểm trang trọng vô cùng, đồng thời nhìn qua cũng hiện lên vài phần lớn tuổi, hiện giờ dùng một bộ trang dung ông cụ non nói ra mấy câu trẻ con như vậy, cô thật sự là cầm giữ không được cười ra tiếng.

Chẳng lẽ đây là.. tương phản manh*?

*tương phản manh: Tức là hai sự vật, hai thuộc tính, hai tính cách hoặc hai biểu tình hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại xuất hiện cùng lúc lại khiến người khác cảm thấy đáng yêu đến bất ngờ.

Cô cười, Tần Nguyệt Nhi càng thêm tức giận, nàng cũng mặc kệ, trực tiếp tiến lên, chạy đến phía sau Bùi Đình, ngoài miệng còn ồn ào: "Ngươi nữ nhân này có phải đang cười nhạo ta hay không.."

Tần Nguyệt Nhi còn chưa nói xong, nàng liền ngốc tại kia, lúc nãy Nhiễm Thất ở phía sau Bùi Đình, nàng còn thấy không rõ lắm, hiện tại nhìn gần, thật sự là.. mỹ.. mỹ nhân..

Lúc này Nhiễm Thất chưa phản ứng lại, khóe miệng còn mang theo tươi cười nhàn nhạt, xứng với khuôn mặt yêu dã kia, thật sự là nhân gian tuyệt sắc!

Nhất cố khuynh nhân thành, nhị cố khuynh nhân quốc, chính là nói loại nữ nhân như Nhiễm Thất, từ nhỏ đã là họa thủy.. Để có được mỹ nhân, dù hủy thành diệt quốc cũng không đáng tiếc..

Đột nhiên, mặt Tần Nguyệt Nhi đỏ lên, tức giận lập tức biến mất không thấy, nàng nắm tay Nhiễm Thất, đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xít nói: "Mỹ nhân, xin chào, ta tên Tần Nguyệt Nhi, là Nguyệt trong ánh trăng, ta thực thích ăn mứt hoa quả, mứt hoa quả ở đây ăn đặc biệt ngon.."

Lúc này, Nhiễm Thất chỉ nghĩ rút tay về, cô vốn là không quá quen tiếp xúc thân mật như vậy với người khác, thế nên cô cũng không để ý Tần Nguyệt Nhi đang nói cái gì, nếu cô cẩn thận nghe, Tần Nguyệt Nhi nói đến "ánh trăng", "xin chào"..

Mà hai từ này, vốn không nên xuất hiện ở triều đại này.

"Mẫu phi!" Bùi Đình sắc mặt không vui mà nhìn các nàng nắm tay, trong mắt dày đặc ý vị uy hiếp.

Thấy nhi tử nhà mình sinh khí, Tần Nguyệt Nhi cũng chỉ có thể không tình nguyện mà buông tay Nhiễm Thất, nhưng vẫn là vẻ mặt nhiệt tình nói: "Khi nào tới cung ta, ta mời ngươi ăn mứt hoa quả. Ta nói cho ngươi.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 103: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (42)

[HIDE-THANKS]
ogisWhX.jpg


Bùi Đình xem nàng còn ở kia lải nhải, hoàn toàn đoạt đi sự chú ý của Nhiễm Thất, mặt hắn đều đen.

Nam nhân mặc long bào ở một bên ho nhẹ, tựa hồ là muốn khiến cho mỗ nữ nào đó chú ý.

Tần Nguyệt Nhi làm như không nghe thấy, tiếp tục ở kia lải nhải, "Ta cảm thấy ngươi và ta rất có duyên.. Ánh mắt đầu tiên thấy ngươi, ta liền cảm thấy chúng ta kiếp trước khẳng định là.."

"Khụ, khụ, Nguyệt nhi.. người cũng đã thấy rồi, nên trở về thôi." Bùi Tề Hạo thật sự là nhịn không được, nếu lại để nàng nói tiếp, còn không biết phu nhân nhà hắn sẽ nói đến lúc nào.

Ngày thường kỳ kỳ quái quái như vậy cũng liền thôi, bọn họ đều quen rồi, nếu là lần đầu tiên gặp mặt liền dọa đến cô nương người ta thì biết làm sao cho phải.

Không nghĩ tới, sau khi Tần Nguyệt Nhi nghe được, quay đầu, mặt vô biểu tình nhìn hắn, trong miệng lạnh lùng hộc ra một câu: "Người xấu xí không có tư cách nói chuyện."

"..."

Nàng từng nói ta là người tuấn mỹ nhất nàng từng gặp qua..

Đây là.. trở mặt khong biết người?

Nhiễm Thất ngồi ở kia đầu đầy hắc tuyến, thật sự làm không rõ tình huống hiện tại như thế nào, cô quay đầu nhìn Bùi Đình, không nghĩ tới người nào đó thấy cô nhìn lén hắn, lại là vẻ mặt không vui xoay đầu đi, đồng thời khẽ nâng cằm, đối với cô hừ một tiếng.

Nhìn mẫu hậu nhìn nghiêm túc như vậy, hiện tại nhưng thật ra còn nhớ tới hắn?

"..."

Hình như cô cũng không làm cái gì đi?

Người một nhà này đều rất kì quái..

Cuối cùng, Tần Nguyệt Nhi được đến Nhiễm Thất hứa hẹn sẽ đến cung nàng ăn mứt hoa quả, cảm thấy mỹ mãn mà nắm người xấu xí nào đó đi rồi.

Nhiễm Thất nhìn Tần Nguyệt Nhi ra cửa xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sớm biết rằng đáp ứng là có thể tránh cho vị Thái hậu kia lải nhải dài dòng, cô cũng không cần nghe nàng nói nhiều như vậy, bất quá điểm này nhưng thật ra cực kỳ tương tự với nam nhân nào đó – không đáp ứng liền lải nhải, nhất định phải chờ đến khi ngươi đáp ứng mới thôi.

Từ phương diện nào đó, có thể nói là rất hữu hiệu..

Nhiễm Thất nghiêng người, liền nhìn thấy Bùi Đình vẻ mặt ngưng trọng mà đứng trước cửa sổ, cau mày, làm như đang suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt của hắn thật sự là quá mức nghiêm túc, một chút đều không giống với bộ dạng không đứng đắn ngày thường, bởi vậy, Nhiễm Thất tự nhiên cũng bắt đầu khẩn trương, có phải đã xảy ra đại sự gì hay không?

Thật lâu sau, Bùi Đình quay đầu nhìn cô, biểu tình mười phần trầm trọng: "Nương tử.."

Hắn luôn luôn cợt nhả trước mặt cô, hiện tại đứng đắn như thế, cô nhưng thật ra lại có chút không quen, ngay cả hô hấp đều trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, lại bất tri bất giác đáp lại một tiếng.

"Ta cảm thấy.."

"Sao?" Nhiễm Thất hô hấp cứng lại, xem biểu tình này của hắn tựa hồ có đại sự gì muốn nói cho cô, lòng bàn tay cô đều bắt đầu đổ mồ hôi.

Trên mặt Bùi Đình đột nhiên xẹt qua một tia đau thương, hắn ủy khuất nhìn cô: "Ta cảm thấy.. kỳ thật nàng không yêu ta chút nào."

"..."

Cô muốn bùng nổ!

Hóa ra vẻ mặt hắn ngưng trọng, biểu tình sống không còn luyến tiếc kỳ thật chính là đang suy nghĩ cái này? Cô còn tưởng rằng hôm nay Yến Quốc sắp tiêu tùng rồi!

Huống hồ, cô không yêu hắn không phải rất rõ ràng sao? Chuyện này cũng cần suy tư nghiêm túc như vậy?

"Sau khi mẫu phi đến, nàng nhìn bà bảy lần.." Hắn thở dài, ánh mắt sâu kín, "Một lần cũng chưa từng nhìn về phía ta, nàng vô tình, một chút đều không quan tâm ta sống hay chết."

"..."

Không màng sống chết? Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?

Nhiễm Thất mặt vô biểu tình mà nghĩ, nếu tôi vô tình, hiện tại ta nên giết chết ngươi mới đúng..

Hiện giờ cô đã quen hắn thường thường làm yêu, nói trắng ra là không làm ra vẻ thì sẽ chết, quả nhiên người lớn lên đẹp làm cái gì nhìn cũng rất đẹp, hắn một bộ biểu tình kiều kiều nhược nhược như vậy, thế nhưng làm cô có điểm tưởng chà đạp hắn..

Cô chắc hẳn là điên rồi..

Nhiễm Thất không trả lời, cô quay đầu sang một bên, coi như không nghe được.

Người đang lải nhải lên án cô vô tình đột nhiên không nói nữa, Nhiễm Thất tò mò nhìn sang, sau đó.. môi cọ qua khuôn mặt người nào đó, ngừng lại trên môi hắn.

Nhiễm Thất cả kinh lui về sau một bước, ngơ ngẩn mà nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Bùi Đình bụm mặt ở đằng kia vui vẻ, vẻ mặt thẹn thùng mà nhìn cô, ngượng ngùng nói: "Nương tử thật nhiệt tình.. vừa nãy là ta trách oan nương tử."

"..."

Không, không sai đâu, ta chính là vô tình, hiện tại ta còn tưởng ném ngươi ra ngoài cho chó ăn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 104: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (43)

[HIDE-THANKS]
ubd3BsM.jpg


Đã nhiều ngày, chỉ có lúc Bùi Đình đi vào triều sớm là Nhiễm Thất có thể hoàn toàn thanh tĩnh để đọc sách.

Nhưng mà, loại thanh tĩnh này cũng không duy trì được bao lâu.

Một ngày kia, Nhiễm Thất đang ngồi trên giường đọc sách giết thời gian, xem đến hăng say, nam nhân nào đó liền nổi giận đùng đùng đi vào, khi nhìn đến cô, mặt đầy ủy khuất mà lên án với cô, "Những tên đại thần kia đối với cô chẳng lễ phép gì cả! Cô nói cái gì bọn họ cũng phản đối, cô rất khổ sở nên liền bỏ đi.."

Nhiễm Thất thực bình tĩnh, không đáp lại, ngay cả một ánh mắt đều không cho hắn, thậm chỉ còn lật qua một trang sách khác.

Lời hắn nói, một chữ cô cũng không tin, hắn chính là một tên phúc hắc, ai có thể khi dễ hắn?

Thấy cô không đáp lại, cũng không nhìn hắn, Bùi Đình cảm thấy càng khổ sở, hắn vẻ mặt đau thương, lập tức đi qua nằm trên giường, đồng thời đặt đầu lên đùi cô, ôm eo cô, lẩm bẩm: "Nương tử, ngay cả nàng cũng khi dễ ta."

Hắn đột nhiên nằm lên đùi cô, sợ tới mức Nhiễm Thất cũng không xem sách nổi nữa, cô bỏ sách xuống, đẩy đẩy đầu hắn: "Muốn nghỉ ngơi thì lên giường.."

"Vi phu rất khổ sở.. Nương tử không an ủi ta thì thôi, vì cái gì ngay cả nhìn cũng không nhìn ta?" Bùi Đình rầu rĩ nói, nhưng lực độ trên tay lại không giảm.

Nhiễm Thất có chút bất đắc dĩ, đây là lại làm yêu?

Không chỉ Nhiễm Thất cảm thấy bất đắc dĩ, vẫn luôn đi theo Bùi Đình âm thầm bảo hộ hắn, Công Nhất, cũng sâu sắc cảm thấy bất đắc dĩ, lúc này hắn đang giải thích cho Công Lục ở ngoài cửa.

Sáng nay, Công Nhất ở trên triều âm thầm bảo hộ Bùi Đình, cảnh tượng hắn nhìn thấy đó là –

Bùi Đình vẻ mặt bất mãn nhìn các đại thần phía dưới, lạnh lùng nói: "Các ngươi tốt nhất có việc bẩm báo, nếu không có việc gì liền hạ triều."

Nói xong, không đợi bọn họ bẩm báo, xoay người liền muốn chạy.

Sau đại hôn, quân vương ba ngày không lên triều, người nào đó nhấm nháp tư vị trong đó xong, liền không muốn vào triều sớm nữa, nhưng bị những đại thần đó can ngăn không hợp tổ chế, có triều thần lấy chết can gián, thậm chí đều thính Thái thượng hoàng ra, người nào đó mới không tình nguyện lâm triều.

Nhưng mà, sau việc này, mỗi lần lâm triều đều sẽ xuất hiện một màn như trên.

Sáng nay, Bùi Đình ở chỗ Nhiễm Thất bị tức, chỉ vì Nhiễm Thất quá buồn ngủ, không muốn hôn hắn, người nào đó liền sụ mặt đi thượng triều.

"Bệ hạ, tổ tiên có quy định, lâm triều ít nhất cần một canh giờ, lúc này mới nửa canh giờ, bệ hạ trăm triệu lần không thể rời đi trước a!" Một vị triều thần thấy Bùi Đình phải đi, cũng bất chấp tất cả, trực tiếp từ đám người bước ra, quỳ trên mặt đất hết lòng khuyên nhủ.

Các triều thần khác thấy thế cũng sôi nổi quỳ xuống, nói: "Bệ hạ trăm triệu lần không thể a!"

Bùi Đình dừng lại, xoay người cười lạnh, "Nếu cô nhớ không lầm, mấy ngày trước, liền có lời đồn Thừa tướng sủng thiếp diệt thê, thân là tể tướng một nước, ngay cả việc nhà còn chưa xử lý xong, cô đang nghĩ có nên đổi người khác làm tể tướng không đây."

Thừa tướng là người thứ nhất đứng ra khuyên can, nghe được lời này, hắn thiếu chút nữa quỳ cũng quỳ không nổi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn vốn tưởng rằng hắn liều chết khuyên can, sẽ làm bệ hạ nhìn với con mắt khác, cảm thấy hắn là một thần tử trung nghĩa, nhưng hiện tại xem ra, bệ hạ là bất mãn?

Trong lòng hắn nhủ thầm thật sự là đi nhầm một bước, Bùi Đình lại lên tiếng, ngữ khí như cũ lạnh lùng, khiến lòng người phát lạnh, "Còn có Lý thượng thư, lần trước phương bắc phát sinh hạn hán, nhiệm vụ cô giao cho ngươi đã làm thỏa đáng chưa?"

Lý thượng thư run rẩy trả lời: "Bệ hạ, việc này sợ là có chút khó khăn.. hiện giờ.."

Bệ hạ giao phó, hắn liền ra lệnh cho thuộc hạ đi làm, hắn khi nào nhớ tới mới hỏi thuộc hạ kết quả, hiện tại rốt cuôc là tình huống gì, hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại không dám bịa chuyện, nếu không đó là tội khi quân![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 105: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (44)

[HIDE-THANKS]
5arbtwA.jpg


Bùi Đình cười lạnh, ngữ khí càng là không chút để ý, "A, có chút khó khăn? Cô biết Lý thượng thư trừ bỏ hạ đạt mệnh lệnh ra, chưa bao giờ tham dự vào chuyện này, vậy ngươi nói, ngươi như thế nào có thể rõ ràng việc này khó khăn?" Bùi Đình nhìn hắn cười cười, không ngừng tạo áp lực cho hắn, "Cái này gọi là có thời gian nhàn rỗi vào triều sớm, lại không có thời gian làm việc công, sợ là Lý thượng thư già rồi, vô tâm với quốc sự.."

Lý thượng thư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bị hắn nghẹn á khẩu không trả lời được, hắn không thể phản bác, một khi phản kháng kịch liệt, bệ hạ liền có khả năng bất mãn với hắn, đến lúc đó chức quan có giữ được hay không cũng là một vấn đề lớn.

Huống hồ, hắn cũng hoàn toàn không thể nói với bệ hạ kỳ thật hắn có hỏi thuộc hạ, bởi vậy cũng chưa tính đến việc không tham dự sẽ có hậu quả gì, nhưng nếu nói như vậy, bị bệ hạ cho rằng không coi trọng quốc sự, phán hắn tội..

Sau đó Bùi Đình mặt mang ý cười mà răn dạy cả một đám, ngữ khí lại lạnh đến làm lòng người hoảng sợ.

Tuy bệ hạ chỉ ra vấn đề của bọn họ, lại không có nói chính xác muốn cách chức bọn họ hay không, giống như nói không chút để ý, lại làm người ta áp lực vô cùng lớn, thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả mọi người quỳ dưới triều đều cảm thấy vô cùng dày vò.

Nhưng người khác đều lặng im cúi đầu, hận không thể lập tức biến mất khỏi đại điện.

Cuối cùng, Bùi Đình như là cảm thấy mỹ mãn, mặt mang ý cười mà nhìn bọn họ, ngữ khí mười phần sung sướng: "Đã qua nửa canh giờ, bãi triều!"

Sau đó hắn trực tiếp vung tay áo chạy lấy người, như là nghĩ tới cái gì, hắn lui lại nhìn bọn họ, nở một nụ cười làm người ớn lạnh, "Ngày mai cô không vào triều sớm, chư vị ái khanh có gì dị nghị không?"

Những đại thần đó nào dám có dị nghị gì, những chuyện bệ hạ nói vừa nãy đủ để trong lòng bọn họ hoảng hốt, nhưng lời này của bệ hạ lại không phù hợp tổ chế, bọn họ tự nhiên là không thể đồng ý, trong khoảng thời gian ngắn, không người nói chuyện, không khí mạc danh có chút đình trệ.

Bùi Đình nhưng thật ra không sao cả, hắn trực tiếp bỏ xuống một câu: "Không nói tức là đồng ý, quyết định như vậy đi."

Sau đó hắn ở trong biểu tình muốn nói lại thôi của các đại thần, tiêu sái rời đi.

Công Nhất ở một bên nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn những đại thần ngày thường mười phần kiêu ngạo đó bị răn dạy một câu cũng không dám nói, tức khắc cảm thấy quân thượng của bọn họ hôm nay càng thêm táo bạo.

Sự thật chứng minh, ý tưởng của Nhiễm Thất là đúng, giáo huấn người khác, trút giận lên người khác, còn nói chính mình bị người khi dễ, trong lòng hết sức khổ sở, ước chừng cũng chỉ có một Bùi Đình là da mặt dày như thế.

Cố tình Nhiễm Thất còn ăn một bộ này, tuy cô biết chắc chắn là giả, cô cùng không vạch trần hắn, hoặc là nói cô đã thói quen, một ngày hắn không làm yêu, cô thậm chí còn có chút không quen, vì thế cô mười phần tự nhiên sờ sờ đầu hắn, nói: "Không khổ sở, ai khi dễ ngươi, đánh lại là được."

Bùi Đình tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ làm vậy, đột nhiên măt đỏ lên, tay chợt buột chặt một chút, nói: "Nương tử thật tốt.."

* * *

"Ta đã khuyên quân thượng, nhưng quân thượng khăng khăng không chịu vào triều sớm, còn có rất nhiều lý do, ngươi biết mà, quân thượng đã quyết định thì không ai có thể phản bác."

Lúc này Công Lục vẫn chưa mang mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ, hắn cau mày, vả mặt không vui, nói chuyện cũng lạnh lùng: "Kia cũng không thể để quân thượng làm bậy như vậy! Thời điểm Thái thượng hoàng để chúng ta đi theo quân thượng liền công đạo nếu hành vi của quân thượng có gì không ổn, chúng ta hẳn là càng thêm khuyên nhủ, nhưng hôm nay.."

Công Nhất nhưng thật ra không lo lắng như vậy, hắn hằng ngày đi theo quân thượng, nguyên nhân quân thượng không nghĩ lâm triều hắn tự nhiên là biết, đồng thời cũng mười phần rõ ràng, quyết định của quân thượng bọn họ vô lực thay đổi, nhưng có một người chắc chắn có thể..

Thậm chí cô tùy tiện nói một câu đều hữu dụng hơn bọn hắn tận tình mà liều mạng khuyên nhủ rất nhiều, chỉ là không biết cô có nguyện ý hỗ trợ hay không thôi, rốt cuộc căn bản, cô là một người Đại Sở..

Cô sẽ giúp Yến Quốc?

Trong lòng Công Nhất suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không nói với Công Lục, Công Lục quá mức ngay thẳng, không hiểu vu hồi, nếu là nói với hắn, sợ là hiện tại hắn liền có khả năng trực tiếp xông vào nội điện đi hiếp bức công chúa Đại Sở.

Cuối cùng, hắn nói: "Yên tâm đi. Chuyện này giao cho ta, ta sẽ có biện pháp."

Công Lục vẫn không yên tâm, lãnh khóc nói: "Biện pháp gì? Nói nghe thử xem."

Công Nhất tự nhiên sẽ không nói với hắn, hắn tới gần Công Lục, ở lúc Công Lục đối với hắn không có phòng bị, hôn lên mặt hắn một cái, đồng thời thanh âm ôn nhu lưu luyến nói với Công Lục, "Ngoan, giao cho ta ngươi còn không yên tâm? Quân thượng không phải giao nhiệm vụ khác cho ngươi sao? Đi làm trước đi.. Đêm nay ta mang đồ ăn ngon cho ngươi."

Biểu tình lãnh khốc của Công Lục trở nên có chút hoảng loạn, cả người ngốc tại kia, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, không đợi Công Nhất nói thêm gì nữa, hắn lập tức hoàn hồn, cái gì đều không nói liền biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, Công Lục lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đỏ mặt, hoang mang rối loạn mà hô lên một câu: "Nhớ rõ đêm nay mang đồ ăn cho ta.."

Ném xuống câu này xong, hắn lại lập tức bỏ chạy!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 106: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (45)

[HIDE-THANKS]
r1WbOT8.jpg


Kỳ thật cũng không cần Công Nhất đi nói, ngày thứ hai, Nhiễm Thất mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn đến người nào đó còn ở trên giường, liền híp mắt đẩy đẩy Bùi Đình đang ngắm cô, thanh âm không rõ: "Ngươi như thế nào còn ở đây?"

Không phải.. hẳn là đi vào triều sớm.

Người nào đó sớm đã tỉnh lại thấy cô cũng tỉnh, một phen ôm chầm cô, cọ cọ vào cổ cô, sau đó nói: "Chư vị ái khanh cùng khởi tấu rằng cô quá mức cần cù thật thà, là đại hạnh của quốc gia, nhưng cũng cần chú trọng long thể, cho nên hôm nay cô liền không cần lên triều sớm."

"..."

Lời nói của ngươi ngay cả cái dấu chấm ta cũng không tin!

Nhiễm Thất còn muốn ngủ bù một giấc, nhưng Bùi Đình ở bên cạnh cứ luôn cọ cô, "Nương tử.. nếu chúng ta đều tỉnh.. kia.."

"..."

Không, ta còn chưa có tỉnh!

Vì bảo đảm sau này mỗi sáng có thể ngủ ngon, Nhiễm Thất híp mắt, thở dài, ngữ khí buồn bã nói: "Ta đột nhiên nhớ tới Sở Giác, hắn luôn là cẩn trọng như vậy, lầm triều chưa từng có một lần thiếu khuyết, tuy hắn không phải thiên tư thông minh, nhưng lại cần cù chăm chỉ, đối với quốc sự không dám có một chút qua loa.."

Bùi Đình không vui, "Sở Giác nào tốt bằng ta? Lúc ấy ở Đại Sở, mỗi ngày ta đều cần cù chăm chỉ, không dám có một chút qua loa! Sở Giác tên nhóc kia còn không biết đang ở chỗ nào chơi đâu."

Nhìn trên mặt Nhiễm Thất hiện lên vẻ không tin rõ ràng, hắn cắn một ngụm ở cổ cô, mới không tình nguyện đứng dậy, u u oán oán nhìn cô nói, "Cô đi vào triều là được."

Trong lòng Nhiễm Thất thực sung sướng, mặt ngoài lại bình tĩnh như cũ, "Đi thôi, trở về là có thể ăn sáng."

Người nào đó vừa nghe, lập tức hứng thú tăng vọt, "Nương tử đút ta?"

Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, tốc độ biến sắc mặt này không người nào có thể sánh bằng.

Cuối cùng cô vẫn đồng ý.

Vì thế.. ngày thứ hai, Bùi Đình vẫn lên triều, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo ý cười, lại làm các đại thần không rõ nguyên nhân phía dưới không khỏi hốt hoảng, ngay cả nói chuyện đều không nhanh nhẹn.

Bọn họ làm sai cái gì sao?

Vì sao bệ hạ lại nhìn bọn họ như vậy?

Bọn họ vẫn luôn cho rằng hôm nay thật là không cần vào triều sớm, rốt cuộc giờ lâm triều đã qua, bọn họ vốn là chờ ở ngoài cửa cung, mắt thấy canh giờ đã qua, nghĩ đến hôm qua bệ hạ khẳng định là nghiêm túc, bọn họ liền dẹp đường hồi phủ, nhưng lúc đi được nửa đường, lại bị thông báo bệ hạ đã đứng dậy chuẩn bị đi vào triều, đáng thương cho bọn họ, không thể không ra roi thúc ngựa mà chạy về hoàng cung, ai dám để bệ hạ chờ?

* * *

Từng ngày cứ như vậy trôi qua, sinh hoạt của Nhiễm Thất như cũ chỉ có một mảnh trời nhỏ kia, mỗi ngày trừ đọc sách, đó là người nào đó không ngừng làm yêu, có lẽ liền chính bản thân Nhiễm Thất cũng không biết, khi nhìn đến người nào đó, khóe miệng cô luôn không tự giác hơi gợi lên.

Bùi Đình lấy một loại phương thức độc đáo bá chiếm sinh hoạt của cô, quấy rầy sự yên lặng của cô, lại mang cho cô một cách sống hoàn toàn mới, hiện giờ trong sinh hoạt của cô, có cô và hắn.

Cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chậm rãi quen với hành vi chơi xấu của người nào đó, ước chừng là một ngày Bùi Đình phải ở trước mặt cô chơi xấu rất nhiều lần, số lần nhiều đến mức cô đã chậm rãi có thói quen, cũng chậm rãi mỉm cười vì hắn.

Có ký ức của thế giới thứ nhất, cô nhận ra một điều –

Có lẽ là cô đã thích hắn.

Cảm tình, thật sự là một thứ rất kỳ quái.

Cô cho rằng tính tình lãnh đạm như vậy sẽ không thích bất cứ người nào, không nghĩ tới, kết quả là, không chỉ thích một người, người này vẫn là một tên vô lại.

Nhiễm Thất thấp giọng cười, kỳ thật sinh hoạt như vậy vẫn thực tốt không phải sao?

Nhưng loại sinh hoạt bình thản này cũng không tiếp tục lâu lắm, thẳng đến một ngày nào đó, Nhiễm Thất được chẩn đoán là có thai..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 107: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (46)

[HIDE-THANKS]
EjFrOBJ.jpg


"Quân thượng, Đế hậu.. Đế hậu thân mình hư nhược, vốn dĩ cực kỳ khó hoài thai, hiện giờ ngẫu nhiên có thai, này.. thai nhi trong bụng này chỉ sợ là giữ.. giữ không nổi.." Ngoài cửa điện, ngự y run run rẩy rẩy mà nói với Bùi Đình, cuối cùng cắn răng một cái, dứt khoát nói hết một hơi cho xong: "Thậm chí thân mình Đế hậu quá hư, hiện giờ thai nhi trong bụng mới có hơn một tháng, nếu lúc này trừ đi thai nhi trong cụng, thương tổn sẽ càng nhỏ hơn so với khi Đế hậu sinh non.."

Sau khi hắn nói xong, lập tức quỳ trên mặt đất xin tha, sợ Bùi Đình không cao hứng giận chó đánh mèo với hắn: "Quân thượng tha mạng, quân thượng tha mạng a!"

"Cô đã biết.. đứng lên đi. Trước đi xuống viết mấy thang thuốc điều dưỡng thân mình cho nàng. Việc này để cô ngẫm lại." Bùi Đình vô lực nói với hắn, ngữ khí lại hết sức trầm trọng.

"Vâng."

Sau khi ngự y lui ra, Bùi Đình đứng tại chỗ có chút vô thố, trong đôi mắt luôn luôn trầm ổn giờ phút này mang theo một tia hoảng loạn, rõ ràng là thời tiết ấm áp, hắn lại cảm thấy cả người đang ở trong hầm băng!

Hắn luôn luôn biết tình huống thân thể của Thất Thất, hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị cả đời không có con, chỉ cần hắn có cô là đủ rồi.

Hắn không biết có phải vì mỗi lần cá nước thân mật xong, hắn đều dùng nội lực điều trị thân mình cho cô, sức khỏe chuyển biến tốt đẹp nên hiện giờ mới có thai hay không?

Nhưng tóm lại, tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô còn không thích hợp dựng dục một hài tử. Giống như lời ngự y nói, nếu lúc này không bỏ đi đứa con trong bụng, sau này thời gian càng dài, thai nhi càng lớn, sinh non sẽ tạo thành thương tổn không thể lường được cho thân thể cô.. Nhưng hắn nên nói thế nào với cô?

Tuy bề ngoài nhìn Thất Thất mười phần đạm mạc, nhưng nội tâm so với ai khác đều mềm mại, nếu đứa nhỏ này không thể giữ được.. Hắn không biết cô có thể tiếp thu hay không?

Bùi Đình còn chưa nghĩ tốt, cửa dột nhiên bị mở ra, Bùi Đình quay đầu lại, liền nhìn thấy Nhiễm Thất một khuôn mặt trắng bệch, đứng ở kia, biểu tình trên mặt cô mang theo một tia đau thương, như là đã nghe thấy hết mọi chuyện.

Ngay từ đầu, thời điểm Nhiễm Thất biết mình mang thai, cả người đều ngơ ngẩn, cô tự nhiên là biết tình trạng sức khóe của mình, cô thậm chí còn ảo tưởng, thân thể của mình đã chậm rãi tốt lên, thậm chí còn mang thai, có phải có thể sống lâu hơn một chút hay không?

Nếu cô không hiểu tình cảm, cũng không biết mình có thật sự thích hắn không, nhưng hiện tại cô muốn cho hắn hết thảy, bao gồm đứa con..

Như vậy.. giang sơn xã tắc Yến Quốc, cũng có người kế nghiệp.

Nhưng..

Kết quả chỉ là một giấc mộng.

"Thất Thất.." Bùi Đình nhìn thấy cô có chút hoảng loạn, hắn đi đến trước mặt cô, "Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi?"

Nhiễm Thất không đáp lời, chỉ là sắc mặt trắng bệch, ngơ ngẩn mà nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Ta nghe được.. ta đều nghe được.. đứa nhỏ.. không thể giữ được phải không?"

Nhiễm Thất cỡ nào hi vọng hắn nói không phải, cỡ nào hị vọng những gì cô mới nghe chỉ là ảo giác, tuy cô sớm đã rõ ràng, nhưng trong lòng trước sau còn ôm may mắn.

Bùi Đình nhấp môi, không trả lời cô, chỉ là thấp giọng nói với cô: "Hài tử sẽ còn có.. Hiện tại trước điều dưỡng thân thể cho tốt.. Chúng ta sẽ còn có.."

Nhiễm Thất nhắm mắt, lần đầu tiên trịnh trọng như vậy mà kêu tên hắn: "Bùi Đình.. Ta muốn thử xem, ta muốn sinh đứa nhỏ này ra.. không cần.. bỏ hắn.. ta cầu chàng.."

"Chính là.. thân thể của nàng.." Bùi Đình nhíu mi, vẻ mặt đau lòng, hắn cũng không muốn đáp ứng, nhưng nhìn thất cô như vậy lại không đành lòng cự tuyệt cô, nhưng hắn không dám lấy tình mạng của cô ra đùa giỡn.

Hài tử sau này còn có thể có.. Thất Thất không còn.. liền.. thật sự là cái gì cũng không còn.

Nhiễm Thất cúi đầu, lắc lắc, nói: "Thật sự không có việc gì, ta cảm giác được thân mình tốt hơn trước kia rất nhiều, khẳng định có thể.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 108: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (47)

[HIDE-THANKS]
b56IUgi.jpg


Trong triều đã bắt đầu dao động, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều nói con nối dõi của hoàng tộc Yến Quốc chắn chắc sẽ chặt đứt ở thế hệ này của Bùi Đình, thậm chí những hoàng thúc đó của hắn gắt gao bức bách hắn, mượn cớ không có con nối dõi muốn hắn nhường ngôi vua!

Hắn không nói với cô, cũng không có nghĩa là cô không biết.

Thân thể cô không tốt, không thể có con nối dõi, tất cả mọi người đều khuyên hắn lại nạp phi để duy trì truyền thừa của Yến Quốc, nhưng Bùi Đình nhất định không chịu, vì ứng phó mấy lời đồn này cùng với áp lực khắp nơi gây cho hắn, hắn ngày vội đêm vội, đêm khuya, cô ngẫu nhiên tỉnh giấc, đều có thể nhìn thấy vị trí bên cạnh trống rỗng.

Bùi Đình còn chưa trở về..

Này đó đều là hậu quả cô gây ra cho hắn, hắn lại gánh vác một mình, hiện giờ có một đứa con, mặc kệ có phải vì Yến Quốc hay không, cô rất rõ ràng, thời điểm cô vừa mới biết trong bụng đã có một đứa con, cô liền nghĩ rất kiên định, cô muốn sinh nó ra.

Mặc kệ như thế nào, cô đều phải thử một lần, vạn nhất.. có thể thì sao?

Lúc này, Tần Nguyệt Nhi nghe được hạ nhân bẩm báo việc này vội vàng chạy tới, còn chưa đứng yên đã vội vã hỏi: "Thế nào?"

Nhiễm Thất cúi đầu không nói gì, Bùi Đình thuật lại đại khái lời của ngự y cho nàng nghe, sau đó, lại đột nhiên nói: "Mẫu phi.. Ta muốn đứa nhỏ này được sinh ra.."

Nhiễm Thất có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nếu cô vừa nãy không nhìn lầm, hắn hẳn là muốn bỏ đứa nhỏ, muốn sinh đứa nhỏ ra là cô, mà hiện giờ lại nói như vậy với Thái hậu, là hắn sợ Thái hậu trách cô sao?

Quả nhiên, Thái hậu mắng hắn: "Ngươi gần đây bị buộc điên rồi đúng không! Cũng không nhìn xem sức khỏe của Thất Thất như thế nào! Nếu có sai lầm gì.."

Nói đến đây Thái hậu dừng lại, nàng thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật tình trạng sức khỏe của Thất Thất ta đã biết, nếu điều dưỡng thật tốt, có thể sinh! Huống hồ nếu là bình bình an an mà sinh ra như thế nào cũng tốt hơn bỏ đứa nhỏ giữa chừng nhiều."

Nhiễm Thất ngẩng đầu, "Thật sự có thể sinh?"

Ngay cả Bùi Đình cũng có chút kinh ngạc, hắn biết mẫu phi mình thích nghiên cứu dược vật, ngày thường liền hay mân mê một ít đồ vật cổ quái, nhưng nghe nàng nói như vậy vẫn có chút kinh ngạc.

"Tiểu tử thúi! Con bày ra biểu tình gì đó? Là khinh thường lão nương sao?" Sau đó Thái hậu quay đầu cười với Nhiễm Thất: "Đương nhiên có thể sinh, ta có phương pháp có thể giảm mức độ nguy hiểm khi sinh đẻ xuống thấp nhất, Thất Thất, thân mình của con hư hao, đến lúc đó, nếu đẻ tự nhiên nhất định không có quá nhiều sức lực, nếu đẻ mổ thì khác! Bất quá vẫn là muốn chú trọng không để bị nhiễm trùng.."

Dứt lời, Thái hậu liền móc từ tay áo ra mấy cái dao phẫu thuật, Bùi Đình sợ dọa đến Nhiễm Thất, đang muốn ngăn cản, không nghĩ tới, Nhiễm Thất ngơ ngẩn mà cầm lấy một con dao phẫu thuật, nói một câu chẳng hiểu ra sao, "Thái hậu.. trái đất có khỏe không?"

Thái hậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười càng vui vẻ: "Thật là.. ta lại gặp được một đồng hương."

Bùi Đình ở một bên trầm mặc, kỳ thật lúc còn rất nhỏ, hắn liền nghe mẫu phi nói qua bà không phải người của triều đại này, nơi của bà có rất nhiều đồ vật thiên kỳ bách quái, mà nghề nghiệp của mẫu phi hắn lại là một bà mụ*..

*bà mụ: Nghề đỡ đẻ, thời xưa, những người đàn bà lớn tuổi có kinh nghiệm đỡ đẻ được gọi là bà mụ, nhưng thời nay, chúng ta lại gọi nghề này bác sĩ (hoặc y tá) phụ khoa.

Hiện tại xem ra, Thất Thất chẳng lẽ cũng tới từ nơi đó?

Có một tiền lệ là mẫu phi hắn, Bùi Đình vẫn chưa biểu hiện quá mức giật mình.

Tuy trong lòng Bùi Đình có nghi vấn, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói cái gì, nếu Thất Thất muốn thẳng thắn với hắn, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ nói với hắn.

Thái hậu cùng Nhiễm Thất hàn huyên một lúc lâu, tựa hồ mới nhớ tới con trai nàng còn ở một bên, "Đi đi đi, đi làm chuyện của con! Thất Thất để ta chiếu cố là được."

"Nhưng mà.. mẫu phi.." Bùi Đình vẫn có chút không yên tâm, tính tình Nhiễm Thất đạm mạc không thích nói chuyện, hắn thực lo lắng cô ứng phó mẫu phi hắn không được, rốt cuộc mẫu phi hắn.. dựa theo cách nói của thời đại mẫu phi – mẫu phi hắn chính là một cái bệnh tâm thần..

Nhiễm Thất lại đột nhiên mở miệng: "Ta không có việc gì, chàng đi làm việc đi.."

Mỗ hoàng đế kỳ thật cũng không muốn đi: .

Từ lúc này về sau, Nhiễm Thất càng thêm chú trọng điều trị, thậm chí cũng không xuống giường được mấy lần, chỉ cần trong mấy tháng kia không xảy ra chuyện, khả năng đứa nhỏ này được sinh ra liền lớn hơn nhiều.

Nhưng mà, bọn họ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, sức khỏe của Nhiễm Thất so với tưởng tượng của bọn họ càng hỏng bét!

Còn chưa chờ đến chín tháng mười ngày, chỉ ba tháng sau, đứa nhỏ liền không có..

Một ngày kia, máu chảy ra từ thân thể cô cơ hồ tẩm đầy giường đệm.. Mà Nhiễm Thất nhắm hai mắt, sắc mặt chưa từng tử khí trầm trầm như vậy.

Cô nằm trên giường, mệnh treo một đường..
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back