Vì Người Đó Là Em - Cherribitb Mint

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cherribitb Mint, 29 Tháng mười 2019.

  1. Cherribitb Mint

    Bài viết:
    0
    30. Bữa Tiệc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày Ánh Vân trở về đến nay đã gần hai tuần. Tối nay là buổi tiệc mừng kỉ niệm 20 năm ngày thành lập thương hiệu trang sức của bà nội cô. Mới sáng sớm đã có một dàn vệ sĩ đứng trước cửa chung cư nhà Ánh Vân:

    "Doris tiểu thư, lão gia ra lệnh cho chúng tôi đến đón người về Đại Viên!"

    Ánh Vân nhìn mấy người trước mắt này, bực bội đáp: "Tôi còn công việc cần xử lí, các người về đi tối tôi sẽ đến đúng giờ."

    Mấy người kia nghe cô nói vẫn không nhúc nhích, sau lại đưa điện thoại cho cô: "Công việc của con ta đã kêu ba con xử lí dùm ngày hôm nay. Vì vậy ngoan ngoãn vác mặt về đây cho ta!"

    Mệnh lệnh được ban hành, Ánh Vân không dám trốn nữa, chậm chạp đi thay đồ rồi đi cùng mấy người kia. Nam Kiến Văn không đi cùng cô. K còn chưa về, ba anh tất nhiên sẽ không làm người tốt để đi gánh việc dùm anh vì vậy anh vẫn phải tự mình xử lí.

    Ánh Vân về Đại Viên ăn ngủ nhàn rỗi cả một buổi sáng. Khoảng 3h chiều bà nội lại lôi kéo cô đi xuống phòng spa chăm sóc da. Đại Viên rất lớn, vì vậy bữa tiệc cũng được tổ chức ở đây. Khoảng 5h chiều, khi Ánh Vân đang ngồi ăn một dĩa pasta, bà nội ngồi bên cạnh đang trách mắng cô: "Con nhìn cái tướng ngồi ăn của mình coi, có giống tiểu thư hay không?" Thì bên ngoài có người đi vào.

    Đây là người con trai của em gái ruột ông nội Ánh Vân. Bà từ bỏ mọi thứ để đi theo một người công nhân bình thường. Những tưởng sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu. Nhưng người đàn ông đó vốn chỉ quan tâm đến gia sản nhà bà. Sau đó bà ôm bụng bầu trở về. Sinh người con này ra không được bao lâu liền mất. Người con này được ông nội Ánh Vân nuôi xem như con ruột.

    Tính tình người chú này lại khá nhu nhược vì vậy lúc nào cũng bị người vợ thâm hiểm của mình trèo lên đầu ngồi. Vợ chồng người chú này có một cô con gái, lớn hơn Ánh Vân hai tuổi. Là một nghệ sĩ piano. Thấy ông bà nội của Ánh Vân chỉ có mình cô là cháu gái lại hết mực yêu thương nên người đàn bà kia vẫn luôn âm mưu cho con gái mình lấy lòng hai người lớn này. Cứ có cơ hội liền làm một người con, người cháu hiếu thảo trở về thăm hai vị trưởng bối. Số lần bọn họ đến thăm có khi còn nhiều hơn số lần Ánh Vân trở về Đại Viên.

    "Mẹ, chúng con mới đến ạ!" Giọng nói của Từ Viên Châu thân thiện cất lên. Theo sau là giọng nói nhẹ nhàng của Viên Trân, con gái bà ta: "Bà nội."

    "Oh, Doris cũng ở đây sao, cô nghe nói con trở về rồi, sao không qua thăm cô chú?"

    Ánh Vân đang ăn nghe lời trách móc của Từ Viên Châu, cô không ngẩng đầu chỉ nói: "Chẳng phải bây giờ cô chú cũng gặp con rồi sao?"

    Từ Viên Châu nghe cô nói, trong lòng thầm chửi cô không có giáo dục, ngoài miệng lại nói: "Tí nữa là đến bữa tiệc rồi, con không thể chờ đến lúc đó hay sao mà bây giờ đã ăn rồi, thật là!"

    Bà nội Ánh Vân nghe vậy, tươi cười đáp: "Là ta bắt nó ăn đấy, con bé này dạ dày không tốt, tí nữa khách khứa lại nhiều, chủ yếu là uống chứ chẳng ăn được gì nên bây giờ ăn là hợp lí rồi."

    Từ Viên Châu nghe lão phu nhân nói vậy thì không dám nói thêm gì, liền thân thiện chuyển chủ đề: "Mẹ, con quên mất, mẹ xem Viên Trân nhà ta vừa đoạt được giải nghệ sĩ piano xuất sắc nhất, kiên quyết đòi về liền để khoe với bà nội đấy!"

    "Vậy sao, ta chúc mừng con nhé, tí nữa lên phòng ta tặng cho một bộ trang sức nằm trong bộ sưu tập ra mắt sắp tới coi như quà ta thưởng cho con!"

    Viên Trân nghe lão phu nhân nói vậy, nũng nịu ôm bà đáp: "Bà nội, người khen là con vui rồi!"

    Ánh Vân thấy mắc nghẹn trong cổ họng liền không kiêng nể gì phun hết ra. Cô nhẹ nhàng nói: "Nội, không khí không tốt làm khẩu vị con không ngon. Con lên phòng trước, người giúp con kêu đầu bếp làm phần khác mang lên dùm con. Tí đến giờ con tự xuống!"

    Lão phu nhân nhìn hành động thô lỗ của cháu gái mình nhưng không trách chỉ quay sang bảo người làm một phần cháo cho cô rồi kêu đám người Từ Viên Châu ra phòng khách tiếp chuyện.

    Ánh Vân không về phòng mình mà ghé sang phòng của ông bà cô. Tự nhiên mở cửa phòng đi vào. Lão gia đang ngồi đọc sách, dưới chân ông là một con Corgi tinh nghịch, thấy Ánh Vân liền nhào đến cô. Ánh Vân cúi xuống ôm nó vào sau đó đi đến ghế đối diện ông mình ngồi xuống: "Ông nội, con có thể mặc trang phục sau đó đứng ở hành lang trên phòng nhìn xuống thôi được không?"

    Lão gia nghe cháu gái mình nói lập tức dời tầm mắt khỏi cuốn sách sang Ánh Vân, liếc cô nói: "Con muốn gây chú ý sao?"

    "Không còn cách nào mà, người bắt con phải có mặt nhưng con không muốn tiếp xúc với mấy người đó thì chỉ có thể đứng hành lang trên phòng thôi."

    Lão gia nhất quyết không thèm để ý đến cô nữa cúi đầu đọc sách như cũ. Thấy người đưa thức ăn vào mới ngẩng đầu lên canh chừng Ánh Vân ăn. Cô rất hay giở trò để không phải ăn vì vậy bọn họ bây giờ phải canh cô. Đến khi Ánh Vân xử lí hết tô cháo thì bị lão gia đuổi về phòng chuẩn bị.

    Bữa tiệc đã bắt đầu có vài người tranh thủ cơ hội đến sớm. Ánh Vân trên người mặc một chiếc đầm pha lê xoè, dài đến mắt cá chân để cô tiện di chuyển, trên đầm có đính thêm kim cương nhìn như một công chúa. Nhưng mà dưới chân là một đôi dép xỏ ngón lông màu đen không ăn nhập gì với chiếc đầm ở trên. Nguyên nhân là cô lười đi giày cao gót, cô cũng chỉ dự định yên vị ở chiếc bàn và chiếc ghế này. Cho nên cô đi cái gì cũng sẽ không có ai để ý. Trên đùi cô là con Corgi yên vị nằm đó để mặc cô vuốt ve lông nó.

    Việc tiếp khách giao cho ông nội cùng mấy người con và cháu trai mình. Lão phu nhân chỉ ngồi yên một chỗ. Ánh Vân ngồi bên tay phải của bà. Bên tay trái là hai mẹ con Từ Viên Châu đang ra sức nói làm cho lão phu nhân cười vui vẻ. Ánh Vân lười biếng chơi cùng con chó chứ không thích tham gia vào cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của hai mẹ con nhà kia.

    Sau khi khách đến khá đông đủ, Viên Trân tự tin bước lên sân khấu, cô ngồi sau chiếc piano màu trắng, đôi tay xinh đẹp bắt đầu chơi đùa trên bàn phím. Sau khi kết thúc bản nhạc, mọi người đều trầm trồ vỗ tay khen cô ta đàn hay. Mẹ cô ta được dịp nở mày nở mặt. Bà ta nhìn Ánh Vân cất giọng mỉa mai:

    "Doris, con có thời gian thì qua nhà cô chú kêu chị Trân chỉ cho học đánh đàn. Là con cháu gia tộc lớn, con nên biểu hiện một chút dáng vẻ của một tiểu thư khuê các đi chứ!" Trong mắt Từ Viên Châu, Ánh Vân là một cô bé tùy tiện, được cưng chiều nên hư. Suốt ngày chỉ biết đi bar ăn chơi lêu lỏng.

    "Mẹ, cái này phải luyện từ nhỏ, em nó lớn rồi, bây giờ có học cũng chưa chắc có hứng thú." Viên Trân sau khi kết thúc bản nhạc trở về nghe mẹ mình nói liền lên tiếng tiếp lời.

    Ánh Vân nghe hai mẹ con bọn họ người đàn người hát, cô chỉ cười nhạt sau đó nói: "Con xin phép đi vệ sinh!"

    Ánh Vân để con Corgi xuống đất. Cô không đi vệ sinh mà đến bàn của Mộc Cầm và Mộc Băng đang đứng. Mộc Băng có size chân bằng với Ánh Vân vì thế, cô liền đổi đôi dép của mình với đôi cao gót 10cm của Mộc Băng.

    Mộc Băng vừa đổi giày vừa lẩm bẩm chửi: "Mẹ kiếp, cậu có thể làm con người một ngày dùm tớ có được không hả? Cái bộ váy công chúa xinh đẹp thế kia mà cậu đi đôi dép này, bộ quên uống thuốc rồi sao?"

    Mộc Cầm nhìn hai người nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu ta mà làm người bình thường thì đã chẳng quen biết chúng ta!"

    Ánh Vân đổi giày xong hướng Mộc Cầm nháy mắt nói: "My best friend có khác!" Sau đó cô ung dung bước lên sân khấu.

    Mint
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2019
  2. Cherribitb Mint

    Bài viết:
    0
    31. Thân phận được công khai.


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Cherribitb Mint

    Bài viết:
    0
    32. Hẹn hò!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2019
  4. Cherribitb Mint

    Bài viết:
    0
    33. Yêu xa.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kimnana thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...