Chương 10: Chỉ sợ không ai biết, một mình âm thầm hay. Bấm để xem Kinh Mịch Ngọc giãy giụa tỉnh giấc. Trong xe đen như mực, ngoài xe lại rất yên tĩnh. Cô xoay cổ, cảm thấy chỗ gối dựa của mình hơi lạ bèn duỗi tay mò mẫm. Âm thanh của Yến Ngọc vang lên trên đầu, "Tỉnh?" Lúc này cô mới phát hiện mình đang dựa vào lồng ngực của anh ta. Cô khẽ nhấc người ngồi dậy, "Mấy giờ rồi?" Đồng hồ đeo tay của Yến Ngọc có chế độ đèn vào ban đêm, đã 3 giờ 13 phút sáng. Kinh Mịch Ngọc vừa thức dậy nên hơi đổ mồ hôi. Cô lau qua mặt một lần, đoán chừng lớp trang điểm đã bị nhòe đi, gương mặt bây giờ chắc còn xấu hơn cả lớp trang điểm của diễn viên hát hí khúc. Cô cầm điện thoại lên, mượn ánh đèn yếu ớt tìm bông tẩy trang. Lúc đang lục lọi trong túi, đèn trong xe chợt sáng lên, thanh âm của Yến Ngọc cũng vang lên, "Cô đang làm gì vậy?" "Tẩy trang." Cô quay lưng về phía anh. Anh lại tắt đèn. Cô cầm bông tẩy trang lau loạn xạ trên mặt, sợ không sạch nên đã lau đến ba lần. Thấy bên cạnh không có tiếng động gì, cô hỏi, "Anh lại ngủ rồi hả?" "Không." "Nếu bây giờ có bài tây thì chúng ta đã có thể chơi một chút." Cô lấy từ trong túi xách ra một bình xịt khoáng, phun lên mặt vài cái. Một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái phiêu đãng trong không khí. Yến Ngọc lại mở đèn, xuống xe, "Tôi ra ngoài một chút." "Đi đâu?" Cô quay đầu. Quang ảnh trong xe giao thoa, gương mặt không trang điểm của cô, trắng hệt như một nữ quỷ. Anh liếc cô một cái, đi thẳng hướng ra lối vào đường hầm, bóng dáng mơ hồ biến mất trong màn đêm. Không có anh ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy sẽ có rắn, côn trùng, chuột, kiến sắp bò tới, nên nhanh chóng khóa cửa xe lại. Kinh Mịch Ngọc ngồi xếp bằng, tình cờ quay đầu nhìn về phía cửa đường hầm, không thấy Yến Ngọc đâu. Hiếm khi gặp lúc trời tối, đáng lẽ nên nói chuyện phiếm với nhau, còn có thể hỏi ra được đầu mối gì đó. Cô nằm xuống, ngồi dậy lại nằm xuống, rồi lại ngồi dậy. Cả người mỏi mệt, nhưng lại ngủ không được, đành phải đọc sách trên điện thoại để giết thời gian. Đọc được vài phút thì Yến Ngọc trở về, gõ gõ cửa sổ xe. Kinh Mịch Ngọc lập tức mở khóa. Anh mở cửa xe, xoay người hỏi cô, "Từng thấy qua đom đóm chưa?" Mắt cô sáng lên, "Ở đâu?" Anh chỉ về phía bên phải. Cô đi theo Yến Ngọc. Đường núi nhiều đá vụn, cô lại mang giày cao gót nên đi khá vất vả. Ra khỏi đường hầm, dưới ánh trăng sáng, ánh sáng huỳnh quang từ một bầy đom đóm như đang thắp sáng cả khu rừng. Kinh Mịch Ngọc cười tươi, "Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy đom đóm, cảnh tượng và cảm giác thật không giống như trong phim." Nhưng cũng có thể xem là một cảnh đẹp hiếm thấy. "Mắt mỗi người đều sẽ nhìn thấy những thứ không giống nhau." Yến Ngọc đứng trên con đường nhỏ cạnh đồng ruộng, cách cô một khoảng. "Vậy trong mắt anh thì như thế nào?" Yến Ngọc quay đầu nhìn cô. Trong căn hộ của Tôn Nhiên, anh đã gặp qua cô khi đã trang điểm, vô vị. Lúc này ánh trăng nhu hòa chiếu lên làn da tuy có một chút khuyết điểm của cô, lại trở nên thanh lệ hơn không ít. Anh nhớ tới một bài thơ thời Đường, "Chỉ sợ không ai biết, một mình âm thầm hay." Cô đứng dưới tàng cây, cất giọng hỏi, "Cái gì?" "Cô chưa học qua ngữ văn à?" "À!" Cô thật sự không nghe rõ câu thơ đó của anh, lại bày ra bộ dáng như vừa đột nhiên hiểu ra, "Là thơ sao? Tôi nghe nói những câu chuyện xưa của đom đóm đều liên quan đến tình yêu." "Những gì không thể tin được thì đương nhiên sẽ muốn vẽ ra một câu chuyện." Sở dĩ lưu truyền truyền thuyết về tình yêu đến ngàn năm, chính là bởi vì con người luôn cố gắng truy cầu sự vĩnh hằng, nhưng lại không thể ở trong cả quãng thời gian dài dằng dặc đó không đánh mất đi thứ mà mình vô cùng trân trọng. "Nghe một chút chuyện xưa để tự lừa mình dối người cũng tốt." Kinh Mịch Ngọc đi về hướng đồng ruộng, giày cao gót giẫm trên đất, thiếu chút nữa đã bị lún xuống. Yến Ngọc kịp thời duỗi tay, giữ chặt cô. Cô bám vào cánh tay của anh, "Có lẽ có một chuyện xưa, có thể khiến bản thân cam tâm tình nguyện bị lừa cả một đời." Trong mắt Yến Ngọc ánh lên ánh sáng chiếu từ những con đom đóm, "Vậy phải chờ đến một ngày biển xanh hóa nương dâu rồi." * * * Ông chủ của sơn trang lái chiếc xe van nhỏ băng qua đường hầm. Yến Ngọc đứng ngoài xe vẫy vẫy tay với ông. Ông chủ lập tức phanh xe dừng lại, mở cửa sổ xe, ló đầu ra ngoài hỏi, "Cậu chờ ở đây cả một đêm?" Yến Ngọc đưa một điếu thuốc cho ông chủ, "Lốp xe bị thủng." Đối phương nhận lấy, tay trái cầm lấy đầu lọc thuốc, tay phải thì vờn lớp sương mù dày đặc, "Để tôi đưa cậu ra ngoài." Ông ta không nhìn lốp xe, mà nhìn vào cửa số nửa mở phía sau xe của Yến Ngọc, mơ hồ thấy một bóng dáng tóc dài. Yến Ngọc gõ cửa xe, "Dậy đi." Kinh Mịch Ngọc vô cùng choáng váng. Suốt cả đêm ngủ không ngon, tay chân cũng không được co duỗi thoải mái. Cô nhìn thấy chiếc xe của ông chủ, run lên, "Năm giờ rồi?" Yến Ngọc gật đầu, "Chỉnh trang quần áo lại một chút, chúng ta ngồi xe của ông chủ về." Ông chủ vì nửa câu đầu của Yến Ngọc mà nhắm mắt lại. Lúc ngủ, cổ áo len của Kinh Mịch Ngọc bị tuột xuống, lộ ra chiếc áo ngực màu đỏ tía và một mảng lớn trắng nõn nà, ngay cả khe rãnh ở giữa cũng như ẩn như hiện. Cô không biết Yến Ngọc nhìn thấy được nhiều hay ít, bây giờ không phải là lúc so đo những việc này. Kinh Mịch Ngọc kéo cổ áo, mặc áo khoác vào, xuống xe, "Xe của anh để ở đây luôn hay sao?" Yến Ngọc kéo cửa xe van ra, "Ừ, đã đốt cả một đêm nên dầu không đủ. Chúng ta đi ra ngoài trước rồi gọi công ty kéo xe đến xử lý." Chỗ ngồi phía sau xe của ông chủ đặt hai rổ rau xanh, cô loay hoay sắp xếp lại chỗ ngồi. Yến Ngọc bên cạnh nhắc nhở, "Tóc bị rối." Tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, rất xấu. Kinh Mịch Ngọc nhanh chóng dùng tay chải qua mấy lần, hai mắt nhắm nghiền, giữa mi tâm lộ rõ vẻ mỏi mệt. Ngay lúc Yến Ngọc và ông chủ câu có câu không nói chuyện với nhau, cô thiếp đi. Đang ngủ, lại bị đánh thức. Cô mở mắt, mờ mịt nhìn Yến Ngọc. Đã xấu lại còn ngốc. Anh thấp giọng nói, "Xuống xe." Lúc này Kinh Mịch Ngọc mới phát hiện ông chủ đã đưa bọn họ đến trạm xe buýt. Từ lúc gặp ông chủ, cô vẫn lúc mê lúc tỉnh. Bây giờ xuống xe, cô trực tiếp dựa vào biển báo xe buýt, tránh không để mình ngã xuống. Màn đêm ngáp một cái nhưng mặt trời vẫn chưa rời giường. Kinh Mịch Ngọc không cho rằng bây giờ là lúc xe buýt đã bắt đầu chạy, nhất là ở nơi rừng núi hoang vắng thế này. Cô miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, "Chúng ta phải làm sao bây giờ." Yến Ngọc sờ hộp thuốc lá, rút ra điếu thuốc cuối cùng, "Tôi đã gọi bạn đến đón rồi." Cô nhìn qua hộp thuốc lá trống rỗng kia, là một nhãn hiệu cô chưa thấy qua bao giờ, "May là bạn của anh nhiều." "Không lẽ cô rất cô đơn à?" Đầu của Kinh Mịch Ngọc đập vào cột của biển báo trạm, "Không thích xã giao." Yến Ngọc nhả khói, "Cô có nhiều tâm sự." Cô khịt mũi, "Anh cũng có không ít." Yến Ngọc cười, "Thói xấu lúc ngủ dậy à?" "Không phải." Chỉ là buồn ngủ đến mức lười phải ngụy trang, hận không thể một giây sau đã được nằm trên giường. Yến Ngọc đột nhiên rút điếu thuốc ra, đặt vào trong miệng cô, "Hút thuốc không?" Cô kinh ngạc nhìn vị trí anh đã cắn qua, không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Thật lâu sau mới nói, "Không hút." Thế là Yến Ngọc lại ngậm điếu thuốc vào trong miệng mình, châm lửa. Thần sắc anh tự nhiên, hệt như không ngại sự trao đổi nước bọt ban nãy. Kinh Mịch Ngọc mím mím môi, "Anh bị nghiện thuốc nặng lắm sao?" "Thỉnh thoảng mới hút." Anh hít một hơi, động tác thành thạo. Gói thuốc này của anh hình như từ lúc họ bị kẹt ở đường hầm mới được khui ra, "Đã hút một bao rồi." "Thời điểm dục vọng ở nửa người dưới không được giải tỏa, thuốc lá là vật thay thế rất hữu hiệu." Cô quở trách, "Nói hươu nói vượn." "Một ngày nào đó cô không chán ghét tình một đêm nữa, thì thử với tôi một chút?" Anh nói rất rõ ràng, Kinh Mịch Ngọc lại nghe hệt như đang nói đùa. Cô dùng giọng điệu y hệt trả lời anh, "Được." Trong phút chốc Yến Ngọc kề sát mặt cô, mùi khói nồng nặc xông vào mũi cô, "Chúc cô sớm ngày thông suốt." Cô phất tay quạt khói đi, "Chúc anh sớm ngày cai được thuốc." Anh ngậm lấy điếu thuốc cười, ba phần phong lưu, bảy phần phóng đãng, đa tình nhưng cũng vô tình. * * * Người bạn tên Dư Tinh Hà kia của Yến Ngọc đã đến, ngũ quan rất sâu, hốc mắt hình vòng cung trông rất đẹp. Sau khi xe dừng lại, anh ta cũng không lên tiếng. Yến Ngọc ngồi vào chỗ ngồi kế bên ghế lái, liếc nhìn Kinh Mịch Ngọc đang ngồi ghế sau, "Cô đến công ty hay về nhà?" "Về nhà." Cô nói ra địa chỉ. Dư Tinh Hà chạy xe trên đường cao tốc, mở miệng nói, "Điện thoại của ông không gọi được, Uông Thành Oánh tìm ông cả một đêm." Yến Ngọc chơi game trên điện thoại, "Tối hôm qua không bắt được tín hiệu." "Cô ta hệt như vừa bị đá vậy." Đầu lông mày Dư Tinh Hà nhíu lại, tỏ vẻ không vui, "Loại phụ nữ này chính là như thế. Lúc ông theo đuổi cô ta thì hệt như một con thiên nga kiêu ngạo. Còn ngày nào ông không cung phụng, thì cô ta liền biến thành oán phụ." Yến Ngọc nghe ra manh mối, "Cô ấy tìm ông gây sự?" "Chứ còn sao nữa." Dư Tinh Hà nói, "Ông xem vòng bạn bè tối qua của cô ta một chút, tất cả đều là thở dài rên rỉ. Cô ta đã từ chối ông, lấy đâu ra tư cách gây sự. Quậy, quậy đến mức này đúng là tự tìm đường chết!" Yến Ngọc mở vòng bạn bè ra xem, quả nhiên thấy được những từ ai oán thiếu nữ của Uông Thành Oánh. Dư Tinh Hà tiếp tục nói, "Tôi hỏi cô ta, làm hòa với Yến Tị rồi sao? Thì mắt của cô ta hệt như hai vòi nước bị mở khóa, phun ra một đống nước." Yến Ngọc cười. Kinh Mịch Ngọc cũng cười theo. Lúc khóc chắc nhìn Uông Thành Oánh rất điềm đạm đáng yêu, lại bị Dư Tinh Hà giễu cợt đến mức không có mỹ cảm như vậy. Dư Tinh Hà thấy cô cười, hỏi, "Vị tiểu mỹ nhân này là ai?" Yến Ngọc nói, "Kinh Mịch Ngọc, Kinh trong kinh kha, chúc sơn Mịch Ngọc, là bạn gái cũ của một người bạn của tôi." Dư Tinh Hà ném ra một ánh mắt mập mờ. Kinh Mịch Ngọc biết hắn hiểu sai, nhưng Yến Ngọc cũng không giải thích. Sau khi xe đã chạy được mười một cây số, cung phản xạ của Dư Tinh Hà đột nhiên ngoặt một cái, "Chúc sơn Mịch Ngọc là gì?" Yến Ngọc gõ ba chữ "Kinh Mịch Ngọc" trên điện thoại cho Dư Tinh Hà nhìn. Dư Tinh Hà lẩm bẩm nói, "Mịch Ngọc Mịch Ngọc.. Tìm kiếm Yến Ngọc?" Nghe vậy, ánh mắt của Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc chạm nhau ngay kính chiếu hậu. Yến Ngọc dời mắt trước, cười, "Chỉ là trùng hợp thôi." Kinh Mịch Ngọc bị buồn ngủ đến mức mụ mị đầu óc, không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Yến Ngọc. Dư Tinh Hà nói nhảm một câu, "Đến ngày xuất hiện người phụ nữ theo đuổi (1) tôi, tôi nhất định sẽ không thay lòng." (1) Ở đây tác giả dùng từ "truy tinh", cũng chính là chữ Tinh trong tên Dư Tinh Hà. Ý anh Hà chắc là chơi chữ, giống như nãy anh nói với Ngọc Ngọc (tìm Ngọc á, vì mịch cũng có nghĩa là tìm). Yến Ngọc, "Ông định chỉ nhìn tên để kết đôi thôi sao?" Dư Tinh Hà, "Ông đúng là chẳng có chút lãng mạn nào hết." Lúc này, xe giảm tốc, dừng đèn đỏ. Dư Tinh Hà mỉm cười quay đầu, "Tiểu mỹ nhân, tới rồi." Kinh Mịch Ngọc hồi hồn, cười một tiếng, "Cảm ơn anh." Chiếc xe bẻ lái, vững vàng dừng trước cửa chung cư. Sau khi cô xuống xe, Dư Tinh Hà mới hỏi, "Bạn trai cũ của tiểu mỹ nhân là ai vậy?" Yến Ngọc nhìn bóng lưng Kinh Mịch Ngọc, "Là một bạn mới quen của tôi." Dư Tinh Hà suy nghĩ, lại hỏi, "Ông là thật sự quen một người bạn mới, hay là vì tiểu mỹ nữ mà đi kết bạn với người ta?" Mà lần này, Yến Ngọc không trả lời.
Chương 11: Cô thả cần câu, anh cắn câu. Bấm để xem Kinh Mịch Ngọc vừa nằm xuống giường đã ngủ mất. Cô xin nghỉ nửa ngày, ngủ đến giữa trưa mới đi làm. Vừa tới công ty, cô đồng nghiệp lắm chuyện kia đã cầm ly giữ nhiệt tới, "Hôm qua chiếc xe chở cô là của Cát tiểu thư tập đoàn Tourmaline đúng không?" Kinh Mịch Ngọc bật cười, "Là xe của bạn tôi đi mượn, trùng hợp là cùng một kiểu dáng thôi." Cô ta chần chừ một chút, "Tôi thấy biển số xe cũng giống nhau." Đồng nghiệp Giáp nghe được đề tài về Tourmaline thì đứng lên, "Đúng rồi, Kinh Mịch Ngọc, cô và Kỳ Ngọc Phong có giao tình hả?" Kinh Mịch Ngọc giương mắt, "Hử?" "Ở buổi trình diễn thời trang hôm đó, tôi đã cảm thấy cái tên Kỳ Ngọc Phong này rất quen." Đồng nghiệp Giáp chỉ vào văn phòng của tổng giám đốc, hạ giọng, "Cô không biết đấy thôi, hai năm trước tập đoàn Tourmaline chính là đối tác chiến lược của chúng ta, sau này lại bị Kỳ Ngọc Phong cướp đi. Bộ phận Sáng tạo muốn hợp tác với anh ta, kết quả cũng bị sập cửa." Sau khi hủy hiệp ước với Tourmaline, thành tựu của công ty Vạn Cảng đã không được như xưa. Thế là công ty liền thay đổi sách lược, từ cạnh tranh với Kỳ Ngọc Phong chuyển thành hợp tác, nhưng vẫn không thành công. Cô đồng nghiệp lắm chuyện lại nói, "Kỳ Ngọc Phong ở rể, đương nhiên lợi ích của Tourmaline sẽ cho anh ta hưởng rồi." Đồng nghiệp Giáp nhìn Kinh Mịch Ngọc, "Nếu cô quen biết Kỳ Ngọc Phong, không bằng tranh thủ giúp công ty chúng ta có cơ hội hợp tác với anh ta, nếu thành công thì chẳng lẽ cô lại không được thăng chức?" Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, "Tôi không quen anh ta." Lúc này, tổng giám đốc bước về phía họ. Tất cả những đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm lập tức tản ra. Kinh Mịch Ngọc cầm bút, vẽ một cái cần câu lớn trên giấy. Chuyện hợp tác này, ngược lại cũng là một lý do tốt để hẹn Yến Ngọc. Cô thả cần câu, anh cắn câu. Tối thứ sáu, hai người hẹn nhau ở một tiệm cơm sáng sủa. Hai năm nay Bắc Tú có lưu hành một quan niệm mới về ẩm thực, mặt tiền các nhà hàng càng ngày càng như nhìn một tòa nhà độc lập, giống như nơi này, nhìn từ xa hệt như một phòng trưng bày nghệ thuật. Kinh Mịch Ngọc và Yến Ngọc ngồi ở lầu hai. Mưa xuân rơi rả rích, anh mặc quần áo phong phanh ngồi cạnh cửa sổ, còn cô thì khoác một cái áo dày, ngồi co ro trong góc. "Quảng cáo thương hiệu?" Anh đưa tay khoác lên ghế dựa, dáng người tiêu sái, khoan khoái. "Đúng vậy." Hai tay cô cầm một tách trà nóng. "Việc này tương đối khó." Bóng của Yến Ngọc mờ nhạt dưới ánh đèn, "Sự vụ của Tourmaline đều do chị tôi xử lý. Quan hệ giữa chị ấy và Kỳ Ngọc Phong cô cũng biết rồi, phù sa không chảy ra ruộng ngoài." "Không phải tôi muốn nhờ anh cho chúng tôi đi cửa sau. Công ty tôi chỉ muốn tranh thủ một cơ hội đấu thầu công bằng." "Chị tôi đã sớm ký hợp đồng quảng cáo sản phẩm mới với Kỳ Ngọc Phong rồi." Kinh Mịch Ngọc múc một miếng đậu hũ non, chu môi thổi nguội, "Xem ra ban lãnh đạo của chúng tôi phải tìm Kỳ Ngọc Phong thương lượng đối sách mới đúng." Anh nhìn về phía môi cô, "Bữa tiệc chiêu đãi này vốn nên dành cho Kỳ Ngọc Phong, cuối cùng lại mời nhầm thành tôi." "Lại nói hươu nói vượn." Cô chạm phải ánh mắt sâu tựa biển của anh. Người đàn ông này quá am hiểu quan hệ nam nữ, chỉ cần một ánh mắt đã có thể dệt ra một sợi tơ tình, cố tình muốn quấn quanh cô. Kinh Mịch Ngọc cười, "Đêm nay cứ coi như là bữa ăn liên hoan giữa bạn bè với nhau đi." Anh hỏi, "Liên hoan xong còn có tiết mục giải trí gì không?" "Không có." Thấy cặp mắt đào hoa của Yến Ngọc ngày càng trở nên mông lung, cô nghiêng nửa người trên về phía trước, thấp giọng nói, "Tôi vẫn không thích tình một đêm." Yến Ngọc bỗng nhiên bật cười, che giấu sóng ngầm dưới đáy mắt, "Thế thì cứ tiếp tục bồi dưỡng, có lẽ sau này sẽ thích." "Tối nay anh có làm gì không?" "Có hẹn chơi bida với bạn." Anh uống một ngụm coca cola. "Ở Tụ Bắc?" Cô phát hiện anh rất thích coca cola, đi đến đâu cũng gọi thức uống này. "Ừm." Anh nhìn cô, "Có muốn đi cùng không?" Cô chống tay lên má, "Tôi đi theo anh chắc sẽ không lại bị trúng chiêu nữa chứ?" Anh hơi mỉm cười, "Chuyện hôm bữa chỉ là sự việc ngoài ý muốn thôi." "Vậy Uông tiểu thư mà anh đang theo đuổi thì sao?" Lúc này, phục vụ bưng món hải sản khói lên. Giữa lớp khói trắng lượn lờ, Yến Ngọc cười nói, "Theo đuổi không được nên đã từ bỏ rồi." Kinh Mịch Ngọc không nghe ra bao nhiêu chân tình trong lời nói của anh, mà dáng vẻ của Yến Ngọc cũng không giống như người vừa bị thất tình. "Tôi hơi đồng cảm với Uông tiểu thư." Dựa theo lời miêu tả của Dư Tinh Hà, Uông Thành Oánh rõ ràng đã thích Yến Ngọc. Nhưng anh lại lật lọng. Yến Ngọc nếm thử một miếng hải sản khói, "Tôi không phải là một người có nhiều kiên nhẫn." "Tôi cảm thấy lời nói này của anh nên đổi thành 'Tôi không phải là một người có trái tim.'" Anh buồn cười hỏi lại, "Thế thứ đang đập trong ngực trái của tôi là trái xoài?" "..." Cô im lặng hai giây, "Tôi thích ăn xoài." "Cho tôi một phần sò điệp xiên xoài." "..." * * * Buổi tối ở Tụ Bắc rất náo nhiệt. Kinh Mịch Ngọc không biết là lại có nhiều người đến chơi bida đến thế. Lúc cô xuất hiện, tất cả những người ngồi trong phòng bao đều nhìn cô, đánh giá mấy lượt. Yến Ngọc chỉ nói một câu đơn giản, "Kinh Mịch Ngọc, là bạn gái cũ của một người bạn." Mọi người ngay lập tức hiểu rõ. Trong mắt những người này, việc trao đổi bạn trai bạn gái sau khi đã chia tay cũng không phải việc hiếm lạ gì, dù sao cũng không phải là đối tượng cuối cùng để kết hôn. Nhân viên phục vụ đưa cây cơ cho Yến Ngọc. Yến Ngọc cầm lấy, bước đi. Kinh Mịch Ngọc cản anh lại. Đuôi lông mày Yến Ngọc khẽ nhướng lên. Cô tới gần anh, ngửa mặt hỏi, "Tôi có thể lấy lý do phải lái xe đưa anh về để từ chối tất cả các lời mời rượu không?" "Có thể." Anh cúi đầu. Mặt hai người chỉ cách nhau vẻn vẹn mười centimet, nhưng lại không có bất kì cử chỉ tiếp xúc tay chân nào. "Thế thì, tôi có thể yên tâm uống rồi." Từng câu chữ bị anh ngậm trong miệng, quét qua tai cô, chẳng khác gì những lời nỉ non giữa các cặp tình nhân. Cô thật sự muốn bái anh làm thầy. Sao chỉ trong một lời một câu mà lại có thể thể hiện được cả hai cảm xúc, vừa câu dẫn nhưng vẫn kiềm chế, vừa lại có chút trêu chọc. " " Yến Tị. "Một vị mỹ nữ đứng ngay bàn bida đã không còn kiên nhẫn, đôi môi đỏ tươi nhếch lên. Anh đi về phía bên đó. Kinh Mịch Ngọc đứng ở một góc hẻo lánh bên ngoài để quan sát. Cô tuy không hiểu quy tắc, kỹ xảo, nhưng lại nhớ kỹ một việc trọng yếu: Không được uống bậy. Đa số những người phụ nữ ở đây đều mặc váy hai dây, lúc xoay người, hai khỏa cầu kia có thể nói là" xuân quang vô hạn. " Kinh Mịch Ngọc cúi đầu nhìn bản thân, âm thầm ưỡn người. Thật ra cô cũng có kém gì ai đâu! Mỹ nữ mặc váy đen vừa mới thụt được quả bida vào lỗ thì ngay lập tức tặng cho Yến Ngọc một nụ hôn gió. Anh cong môi, mỉm cười. Khó trách cô gái thanh thuần như Uông Thành Oánh lại do dự. Người phụ nữ nào phải làm bạn gái anh ta thì quả thật quá xui xẻo. Mỹ nữ áo đen bước qua, muốn vịn vào vai anh thì bị Yến Ngọc khéo léo tránh đi. Anh dùng phấn xoa lên cây cơ, cúi người, một kích đã trúng. Kinh Mịch Ngọc đứng dựa vào tường, chợt phát hiện việc nhìn Yến Ngọc chơi bida cũng là một cách để thỏa mãn thị giác. Một người đàn ông có thể liên tục dự đoán được đường đi của quả banh tuyệt đối không phải là loại người hời hợt. Thế nhưng, sao cô lại có cảm giác mình đang bước vào một cái bẫy rập vô cùng nguy hiểm? " Không vào.. Ngồi một chút.. Sao? "Bỗng nhiên có một âm thanh mơ hồ, nghe không rõ lời truyền tới. Cô nhìn qua. Người đàn ông mặt chữ điền, quai hàm vuông vức, một tay bưng ly rượu, một tay cầm bình rượu lảo đảo đi tới. Anh ta mở mắt thật to, say khướt nhìn cô. Ánh mắt Kinh Mịch Ngọc chuyển sang hướng Yến Ngọc," Đứng ở đây để thấy rõ được động tác của anh ấy. " Mặt chữ điền rót rượu vào ly, miệng nồng nặc mùi rượu đọc nhấn rõ từng chữ," Bạn gái mới.. của Yến Tị? " Hơi thở anh ta có mùi hôi, thiếu chút nữa đã làm cô ngạt thở. Anh ta cười hắc hắc," Mấy người.. đều không phải.. Nhà anh ta.. đã sớm chọn cho anh ta.. một cô dâu.. tốt.. cuối cùng rồi. " Cô che mũi," Không phải ai cũng muốn trở thành người cuối cùng. " " Vì sao? "Mặt chữ điền đưa sát đầu qua. Cô cảm thấy hơi buồn nôn, lui lại," Nếu anh đã say thì sao không ngồi một lát? " " Nói thật đi.. Cô là nhân viên tiếp rượu, đúng không? "Tên mặt chữ điền ngửa mặt uống rượu, hai phần ba lượng rượu bị tràn ra. Anh ta lau miệng, hung hăng ném cái ly xuống. Những mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe đến chân cô. Kinh Mịch Ngọc run lên. " Người thành thật thì con mẹ nó đắc tội ai? Đắc tội ai hả? "Mắt anh ta đỏ ngầu, rống to. Nam nữ trong phòng bao ai cũng nhìn qua. Một người đàn ông mặc áo màu lam chạy ra, níu mặt chữ điền lại," Say, anh say rồi. Ngồi nghỉ chút đi. " Mặt chữ điền đẩy anh ta ra, phẫn nộ trừng Kinh Mịch Ngọc," Con ranh bẩn thỉu! " Cô vô tội, chỉ có thể nhìn Yến Ngọc. Anh cầm cây cơ, nửa người tựa vào bàn, thần sắc mơ hồ. Kinh Mịch Ngọc đảo mắt nhìn mặt chữ điền, đã thấy anh ta chỉ về phía những người phụ nữ ngồi ở ghế salon, quát ầm lên," Các cô cũng thế! Ham tiền của tôi, chỉ cần tiền đến tay thì mẹ nó chuồn nhanh lắm! Ai cũng muốn tìm một người thành thật để sống cùng đúng không? Mấy người thành thành thật thật thật mẹ nó không may mà.. Người thành thật đội nón xanh là đẹp mắt nhất đúng không? "Mặt chữ điền trượt người ngồi bệt dưới đất, ngón tay run run, bỗng nhiên chuyển mục tiêu sang Kinh Mịch Ngọc," Thật ra đều là đồ đê tiện. " Khóe mắt anh ta nứt ra, có dòng chất lỏng chảy ra từ trong hốc mắt. Anh ta lau đi, lại quẹt quẹt mấy cái, đầu cúi thấp. Lời nói đã tới đầu lưỡi nhưng cuối cùng Kinh Mịch Ngọc vẫn nhịn được. Ngay lúc này, Yến Ngọc buông cây cơ xuống, chậm rãi bước đến gần cô. Anh nhìn về phía người đàn ông mặt chữ điền uể oải kia, bình tĩnh nói," Là anh thất lễ trước, xin lỗi cô ấy đi. " Mặt chữ điền say mèm, cũng không biết có nghe hiểu những gì Yến Ngọc nói hay không. Anh ta ợ rượu, bỗng chốc đùi phải co quắp, ngã xuống đất, cặp mắt trống rỗng không ngừng rơi lệ. Kinh Mịch Ngọc kéo góc áo Yến Ngọc, nói nhỏ," Thôi bỏ đi. Người say nói lời thật lòng, những lời nói này chắc hẳn anh ta đã kìm nén lâu lắm rồi. " Yến Ngọc quay đầu nhìn cô," Cô và tôi không có quan hệ kia, không thể để anh ta khi không chiếm tiện nghi như thế được. " " Anh ta nói phần anh ta, chỉ là tôi ngồi không đúng chỗ thôi. " " Nhưng tất cả mọi người đều đang hiểu lầm cô. " " Chẳng phải có anh không hiểu lầm sao? " Yến Ngọc kề sát tai cô, khẽ hỏi," Cô đồng cảm với anh ta? " Hơi thở của anh nóng hầm hập, không hề giống với tên mặt chữ điền." Không đến mức gọi là đồng cảm, chỉ có điều là để một con ma men xin lỗi, có khi anh ta còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. " " Tôi biết rồi. "Yến Ngọc cười cười, nói với người đàn ông mặc áo xanh lam," Đưa anh ta về đi. " Mặt chữ điền vừa đi, bầu không khí ngưng trệ lại một lần nữa náo nhiệt lên. Kinh Mịch Ngọc kéo ghế ngồi ở một góc vắng vẻ, nhẹ nhàng vỗ mu bàn chân. Chỉ mới rách da, không chảy máu. Tiếng huyên náo ở đây khiến cô có hơi mệt mỏi, vừa muốn đi ra ngoài hít thở không khí thì một vị mỹ nữ mặc váy đỏ tiến lại gần, chủ động chào hỏi," Chào. " " Chào cô. " " Bạn gái của tên ma men đó vừa mới bỏ chạy, so với một tên bán thịt heo thì bán thịt bò vẫn tốt hơn. " Ba chữ" bán thịt bò "làm Kinh Mịch Ngọc run lên nhè nhẹ. Bạn trai thứ ba của cô là người bán thịt bò ở chợ. Ngày xưa cố Tây Thi bán đậu hũ, thì anh ta ngược lại có thể xưng là Phan An bán thịt bò. " Bây giờ anh ta hệt như bị điên, ngày nào cũng chửi đổng mấy câu, những lời đó bọn tôi nghe đến phát chán luôn rồi. "Giọng nói của mỹ nữ đó du dương như chuông bạc. " Tôi suýt nữa đã tưởng rằng anh ta là một người si tình. " " Cắt. Si tình? "Ngón tay mỹ nữ váy đỏ vòng một vòng," Đàn ông ở đây không có một ai si tình hết. " " Ừm, ai cũng biết điều đó mà. " Cặp mắt to của mỹ nữ váy đỏ lóe lên," Đúng vậy, anh tình tôi nguyện thì không trách được ai. Chỉ có điều Yến Tị lại là một người bạn trai rất tuyệt, dù đã chia tay nhưng những người bạn gái cũ của anh ta đều không ngớt lời khen ngợi anh ấy. "Cô ấy đưa qua một ly rượu trong suốt. Kinh Mịch Ngọc nhã nhặn từ chối," Một lát nữa tôi phải lái xe. " " Loại rượu này là chiêu bài của Tụ Bắc. "Mỹ nữ váy đỏ thấy Kinh Mịch Ngọc không nhận thì tự mình uống một hớp," Cô không bồi Yến Tị chơi bida ư? " " Tôi không biết chơi snooker. " " Thì để anh ấy dạy cô. "Cô ấy kinh ngạc, mắt trừng lớn," Trái tim của cô cũng rộng rãi thật đó, không thấy cô gái chơi bóng đó đang ra sức nháy mắt gửi tín hiệu à? " Kinh Mịch Ngọc nhìn Yến Ngọc một cái," Có trách thì chỉ trách anh ấy là một cái bánh thơm ngon từ trên trời rơi xuống thôi." May là đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay, nếu không thì trong tương lai, cô làm sao có thể thoát thân đây?