Huyền Ảo [Edit] Cha Tui Nói Ổng Là Thần - Hoa Nở Thành Nam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Kunie, 21 Tháng tám 2019.

  1. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 60: Hành trình tìm việc của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2019
  2. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 61: Ba ba nghèo trổ tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue074 người khác thích bài này.
  3. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 62: Trả giá đến xót lòng của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue073 người khác thích bài này.
  4. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 63: Tính toán tỉ mỉ của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue073 người khác thích bài này.
  5. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 64: Bạn đồng nghiệp của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue073 người khác thích bài này.
  6. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 65: Quá trình nhận nuôi của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ngoc1112, vienvy, lehue073 người khác thích bài này.
  7. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 66: Tay nghề đầu bếp của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồ Thừa Khiếu dựa sát vào ba ba của em gái công chúa. Mặc dù trong lòng cậu vẫn rất đau khổ, nhưng cũng dần ổn định.

    Tâm trạng của Kim Sân bên cạnh lại không tốt được như vậy.

    Đợi sau khi Hồ Thừa Khiếu ngủ thiếp đi, Kim Sân nhìn cậu nhóc đang nằm co quắp bên cạnh, nhíu mày rồi cách xa ra một chút.

    Đêm lạnh như nước, nơi xa truyền đến từng đợt tiếng mèo kêu, vừa chói tai vừa đáng ghét. Trước đây anh không hề biết buổi tối còn có âm thanh đáng ghét như thế.

    Kim Sân trợn tròn mắt, vẫn không ngủ được. Anh không ghét đứa bé này, nhưng cũng không quá thích.

    Kim Sân lại quay đầu nhìn đứa bé bên cạnh. Do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn từ từ ngồi dậy, sau đó lấy một tấm kính sạch sẽ từ phía sau, rồi cuộn cả tiểu thiếu niên và chăn trên giường lại, đặt trên tấm kính.

    Kim Sân lại trải lại giường, nằm lên, lúc này mới thấy dễ chịu hơn nhiều.

    Trừ con gái của mình ra, anh rất ghét những sinh vật biết hô hấp khác sát quá gần mình, nhất là khi ngủ.

    Trên giường chỉ còn một sinh vật biết hô hấp, Kim Sân thở ra một hơi, nhắm mắt lại. Lúc này anh mới dễ dàng ngủ thiếp đi.

    Sáng hôm sau, lúc Kim Sân thức dậy thì nghe được tiếng thì thầm bên ngoài. Tiếng rất nhỏ, nhưng thính lực của anh lại khác người thường, nên vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ đó. Kim Sân đi tới sát cửa, thì ra là con gái và Hồ Thừa Khiếu đang nhỏ giọng nói chuyện trong phòng bếp --

    "Phải rửa cái này sạch sẽ trước nè!"

    "Anh Thừa Khiếu, anh đừng làm nhanh thế. Anh xem em rửa thế nào, anh rửa lại y vậy. Em rửa rau sạch lắm đó.."

    "Anh Thừa Khiếu ơi, đêm qua em đã suy nghĩ cả đêm, về sau ba em sẽ là ba anh nha. Trước đây chúng ta cũng đã nói, chúng ta phải chia sẻ ba ba mà!"

    "Bây giờ ba ba của chúng ta không có tiền, cho nên chúng ta phải nấu cơm cho ba ăn mỗi ngày. Lúc ăn cơm anh nhất định phải khen ba nấu ngon nha. Bởi vì ba ba cũng rất vất vả, nếu nói không ngon ba ba nhất định sẽ buồn đó."

    "Lúc anh ăn cơm, hãy nghĩ đến những món chúng ta ăn trước đây ấy, như thế sẽ ăn rất nhanh nha."

    Sau khi Chúc Chúc nói một tràng, rốt cuộc cũng nghe được Hồ Thừa Khiếu nói: "Nhưng bây giờ anh không có cha mẹ để chia sẻ với em đâu."

    Chúc Chúc nói: "Không sao mà, ba em sẽ vẫn là ba anh. Anh đừng buồn nữa, sau này ba em cũng sẽ yêu thương anh."

    Kim Sân lạnh mặt đứng sau cửa, yên tĩnh mấy giây.

    Chúc Chúc ôm lấy mặt anh Thừa Khiếu, nghiêm túc nói: "Bây giờ anh mới tới nhà em, nên có đôi lúc ba ba sẽ không thích ôm anh, không thích hôn anh, nhưng không có nghĩa là ba không thương anh. Chờ thêm một thời gian nữa, ba sẽ ôm anh, hôn hôn anh nữa --"

    Kim Sân: "..."

    Hồ Thừa Khiếu suy nghĩ, rồi ừ một tiếng. Nhưng Chúc Chúc rất mong muốn anh Thừa Khiếu cũng nhanh chóng có được sự yêu thương của ba bé, cho nên bé tiếp tục nghiêm túc nói với anh Thừa Khiếu: "Ba ba là ba ba đơn thân nên nuôi chúng ta rất không dễ dàng, chúng ta phải yêu ba ba thật nhiều mới được nha."

    Vẫn chưa có ai nói cho Chu Chúc biết con ruột với không phải con ruột là có nghĩa gì. Nên theo Chúc Chúc, ba ba là ba ba.

    Lúc Kim Sân đi ra, Chúc Chúc liền chạy tới: "Ba ba, ba ba ơi, anh Thừa Khiếu không có bàn chải đánh răng ạ, làm sao bây giờ nha?"

    Buổi sáng phải đánh răng. Lúc Chúc Chúc đánh răng mới nhớ ra anh Thừa Khiếu không có bàn chải đánh răng.

    Kim Sân nhìn Hồ Thừa Khiếu vẫn đang mặc trên người bộ quần áo đồng phục của trạm cứu hộ. Cậu nhóc đâu chỉ không có bàn chải đánh răng, cậu còn chẳng có cả quần áo và giày để thay giặt nữa..

    "Chờ ăn sáng xong rồi ra ngoài mua, đến lúc đó sẽ mua quần áo và giày cho mấy đứa." Chúc Chúc đã có quần áo thay giặt, nhưng không được nhiều. Bây giờ Hồ Thừa Khiếu có quần áo mới để mặc, nên đương nhiên con gái anh cũng phải có.

    Mắt Chúc Chúc sáng rực lên: "Con thích quần áo mới nhất!"

    Sau khi bé nói xong, liền dâng đồ đã rửa sạch như dâng vật quý, đặt dĩa rau vào mâm đưa cho Kim Sân nhìn: "Ba ba ơi, ba mau nhìn nè, con với anh Thừa Khiếu cùng rửa đồ ăn đó."

    Kim Sân thấy con gái cười đến vui vẻ, thì nhịn không được liền xoa đầu con gái rồi khen: "Chúc Chúc giỏi lắm."

    Lúc này Chúc Chúc cũng kéo Hồ Thừa Khiếu tới: "Ba ba ơi, anh Thừa Khiếu cũng rửa nữa." Ý là sao ba ba không xoa đầu anh Thừa Khiếu.

    Hồ Thừa Khiếu ngẩng đầu nhìn chú Kim. Đôi mắt tiểu thiếu niên không trong veo thấy đáy như Chúc Chúc, có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian này cậu đã trải qua rất nhiều chuyện.

    Kim Sân nhìn hai đứa bé, thế là cũng xoa đầu Hồ Thừa Khiếu rồi nói: "Cháu cũng rất ngoan."

    "Ba định làm mì sợi, các con muốn ăn bao nhiêu?"

    "Con muốn ăn một chén ạ." Chúc Chúc duỗi một đầu ngón tay ra đếm.

    Hồ Thừa Khiếu nói theo: "Cháu cũng muốn ăn một chén ạ."

    "Vậy ba nấu ba chén." Kim Sân nói. Đây cũng xem như là lần đầu tiên anh nấu mì, nhưng anh không hề hoảng hốt. Vừa rồi lúc ở trong phòng anh có tìm giáo trình làm mì sợi. Anh ắt phải thay đổi hình tượng ba ba không biết nấu cơm trong suy nghĩ của con gái thôi.

    Mì sợi không phải là một món phức tạp, cứ dựa theo giáo trình trên mạng mà làm --

    Đun sôi nước, bỏ mì vào, rồi đến rau, sau đó vớt ra.

    Làm liền một mạch.

    Kim Sân đặt ba chén mì lên bàn, nhìn con gái bảo bối của mình với vẻ mong đợi.

    Chúc Chúc gắp ăn một miếng trong ánh mắt mong đợi của ba ba, rồi nhắm mắt lại. Sau đó bé ăn từng miếng một, nên chỉ một lúc sau đã ăn xong. Nhóc con thở ra một hơi, nhìn cái chén mình đã ăn sạch sẽ, thì đặc biệt vui vẻ nói: "Ba ba ơi, con ăn no rồi ạ."

    Hồ Thừa Khiếu gắp hai đũa, khó khăn nuốt xuống. Cậu nhìn em gái công chúa bên cạnh, rồi tiếp tục ăn.

    Kim Sân cũng bắt đầu ăn. Mới vừa đút vào miệng, Kim Sân liền muốn nhổ ra, nhưng vẫn nhịn được. Bây giờ trong nhà lại có thêm một đứa bé phải nuôi, tiền càng không đủ dùng. Ăn sáng ở nhà, có lẽ cũng chỉ mất hai đồng. Bọn anh không thể ra ngoài ăn được, ra ngoài ăn tùy tiện cái gì đó đã mất mười mấy đồng rồi.

    Tử thần đại nhân tính toán trong đầu mất một lúc, lại miễn cưỡng nuốt mì sợi mình nấu vào.

    Sau khi ăn sáng xong, Kim Sân dẫn hai đứa bé ra ngoài mua đồ. Trên đường phố vẫn có không ít người. Kim Sân nắm tay con gái Chúc Chúc, còn Chúc Chúc nắm tay Hồ Thừa Khiếu thật chặt: "Anh Thừa Khiếu ơi, lúc nhiều người thế này, anh đừng chạy lung tung nha. Anh phải luôn nắm tay em đó."

    Hồ Thừa Khiếu gật đầu, thế là ba người cùng vào một cửa hàng quần áo trẻ em.

    Quản lý cửa hàng là người làm ăn, người làm ăn đều có một đôi mắt nhạy bén. Cô ta vừa thấy Kim Sân thì đã biết anh là kẻ có tiền, lập tức nhiệt tình ra đón: "Chào anh, xin hỏi anh muốn mua quần áo cho con ạ? Cửa hàng chúng tôi vừa có hàng mới về, rất được trẻ con ưa thích."

    Quản lý cửa hàng vừa nói vừa cầm mấy bộ quần áo tới, ướm thử lên người Hồ Thừa Khiếu hai lần.

    "Giống như kiểu này, đang trong thời gian giảm giá 90%, giảm giá xong còn chưa đến 300 đâu ạ."

    Chúc Chúc vốn bị quần áo xinh đẹp bên cạnh mê hoặc ánh mắt, bây giờ nghe được giá cả, bé lập tức không muốn mua nữa: "Ba ba ơi, quần áo của con đủ mặc rồi mà."

    Hồ Thừa Khiếu cũng biết hiện tại chú Kim không có tiền, thế là nói theo: "Cháu cũng có quần áo để mặc. Cháu mặc bộ này là được rồi ạ."

    Người chủ gia đình Kim Sân nhìn hai đứa bé, rồi vẫn mua. Tuy anh hơi nghèo, nhưng không thể để con nghèo theo được.

    Mua quần áo rồi lại mua giày. Kim Sân tính toán, tiền lương phải đến tháng sau mới có, anh thật sự cần tiết kiệm hơn.

    Chúc Chúc sờ lên quần áo đẹp, rồi quyết định tạm thời không mặc. Bé sẽ giữ lại để sau này đến trường đi học, bé lại có quần áo đẹp để mặc.

    Phải mấy tháng nữa Chúc Chúc mới được đi học, nhưng không ngờ, mấy ngày sau đội trưởng Nghiêm đã đến tìm Kim Sân --

    "Tôi có một người bạn đang dạy ở trường dành cho con cái của lao động nhập cư. Hai đứa bé nhà anh cứ qua đó đi học trước, đỡ phải ở mãi ở nhà, sau này sẽ không theo kịp chương trình học. Đợi đến khi nhà của anh làm xong thủ tục, lại đưa bọn chúng đến trường tiểu học Sơn Trà sau."

    Kim Sân hơi do dự.

    Đội trưởng Nghiêm nói ra lo lắng: "Dù sao cũng có hai đứa, đi học có bạn cũng sẽ không bị bắt nạt. Đến lúc đó, ban ngày anh sẽ có thời gian đủ nhiều để kiếm thêm tiền. Chờ thủ tục xong, mỗi tháng anh còn phải trả hơn 5000 cho chỗ vay. Tiền lương hiện tại của anh còn chưa đủ trả cho chỗ vay nữa là."

    Chúc Chúc ló đầu ra từ căn phòng phía sau: "Ba ba, ba ba ơi, con và anh Thừa Khiếu cùng đi học ạ."

    Tuy rằng Kim Sân không nỡ, nhưng đội trưởng Nghiêm đã nói đúng một câu. Hiện tại anh có hai đứa, Hồ Thừa Khiếu còn lớn hơn Chúc Chúc một tuổi. Nếu bọn chúng cùng đến trường, Chúc Chúc đương nhiên sẽ không bị bắt nạt.

    Mặc dù như thế, nhưng Kim Sân vẫn nghiêm túc dặn dò hai đứa: "Nếu gặp phải đứa trẻ hư ở trường, nhất định phải nói cho ba ba biết đó. Ba ba sẽ xử chúng, biết chưa nào?"

    Chúc Chúc gật đầu, giống như người lớn mà ôm lấy ba ba an ủi. Thật ra bé cũng không nỡ xa ba ba, nhưng bé không biết kiếm tiền, nên ba ba phải đi kiếm tiền --

    Chúc Chúc đi theo ba ba mỗi ngày, mới biết rằng thì ra ăn cơm phải trả tiền, uống nước phải trả tiền, quần áo phải trả tiền, giày phải trả tiền. Đụng vào cái gì cũng đều cần tiền, nhưng bé lại không hề biết kiếm tiền.

    Chúc Chúc ôm đầu ba ba, nhỏ giọng gọi: "Ba ba ơi.." Nếu thứ gì cũng không cần tiền thì tốt rồi, bé sẽ có thể ở nhà chơi cùng ba ba mỗi ngày.

    Sau khi Kim Sân không nỡ xa con gái bèn ôm lấy con gái, thì thấy Chúc Chúc cũng đẩy Hồ Thừa Khiếu tới. Giống như đang nói, ba ba ơi, đây cũng là đứa trẻ nhà mình, ba cũng phải ôm nữa.

    Thế là Kim Sân cũng ôm Hồ Thừa Khiếu, ôm một cái thật nhanh.

    Chúc Chúc kéo Hồ Thừa Khiếu đi vào trường học, nhỏ giọng nói với anh Thừa Khiếu của mình: "Ba ba là như vậy đó. Anh phải chờ một thời gian, vì lúc đầu ba cũng đâu có ôm em. Ba hay ngại, nên sau này mới bằng lòng ôm em đó."

    Chúc Chúc cũng cảm thấy ba ba không tốt với anh Hồ Thừa Khiếu như tốt với bé, cho nên mới đặc biệt nói với Hồ Thừa Khiếu về chuyện trước đây.

    Chúc Chúc cũng không hề cảm thấy ba ba làm không đúng, bởi vì ba ba chính là hay ngại như thế mà. Trước đây lúc bé mới về nhà, muốn ba ba ôm một cái, ba ba còn đặt bé trong thùng, hoặc dùng thứ gì đó bao lại mới chịu nhấc bé lên.

    Ba ba thường hay xấu hổ, nhưng hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi. Ôi, Chúc Chúc nhìn anh Thừa Khiếu, thầm nghĩ. Nếu anh Thừa Khiếu ôm và nói nhiều với ba ba hơn, ba ba chắc chắn cũng sẽ tốt với anh Thừa Khiếu..

    Chúc Chúc nói lời thấm thía: "Anh Thừa Khiếu ơi, anh phải nói chuyện với ba ba nhiều lên nha. Ba ba đơn thân nuôi con không dễ dàng đâu."

    Câu "Ba ba đơn thân nuôi con không dễ dàng đâu" là câu mà chú Nghiêm thường xuyên nói, Chúc Chúc nghe mấy lần liền học được.

    Hồ Thừa Khiếu ừ một tiếng. Hai đứa bé, đứa vào lớp một, đứa ở lớp hai, cô giáo đã đợi ở lớp.

    So với trường học lúc trước, trường học này có Hồ Thừa Khiếu nên Chúc Chúc thả lỏng hơn nhiều. Chỉ là ở trường này không thể gặp được bạn nhỏ dùng năm đồng tiền tiêu vặt mỗi ngày để được làm bạn gái của Hồ Thừa Khiếu.

    Bây giờ Chúc Chúc mới hiểu, trước đây bọn bé đã để mất một khoản tiền rất lớn.

    Lúc cô giáo lên lớp, Chúc Chúc nhanh chóng nhận ra cô giáo lại giảng nội dung mà bé đã học từ trước.

    Chúc Chúc nghe một lúc liền thấy nhàm chán, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bé thấy bên ngoài có một bà cụ kéo một bao rác, trong tay cầm một cái kìm sắt, đang nhặt đồ trong bao.

    Chúc Chúc ngóng đến giờ tan học. Sau giờ học, Chúc Chúc liền chạy ra sân, thấy bà cụ kia dùng kìm sắt nhặt những chai nhựa mà bọn trẻ vứt trên sân, rồi bỏ vào trong cái bao của mình.

    Chúc Chúc đi đến trước mặt bà cụ, tò mò hỏi: "Bà ơi, bà nhặt mấy thứ này để bán lấy tiền ạ?"

    Bé nhớ lúc còn rất rất nhỏ, bé đã từng cùng người khác đi nhặt giống thế này.

    Hồ Thừa Khiếu đi theo bên cạnh Chúc Chúc, một tấc không rời, nhưng cậu không còn thích nói chuyện như trước nữa.

    Bà cụ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

    Chúc Chúc đi theo: "Bà ơi, cái này bán lấy tiền ở đâu ạ?"

    Bà cụ nhìn cô bé rồi trả lời: "Ở ngoài trường học có một trạm phế phẩm đấy."

    Sau khi Chúc Chúc nghe xong liền quay đầu, kéo Hồ Thừa Khiếu chạy ra ngoài trường học.
     
  8. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 67: Giáo dục nghiêm túc của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sân trường là sân nhựa, diện tích cũng không lớn. Bọn trẻ lớp dưới đang chạy tới chạy lui, chơi trò chơi, rượt đuổi nhau ở đó. Một mớ hỗn độn ồn ào trên sân.

    Đem ra so sánh thì Hồ Thừa Khiếu đang kéo Chúc Chúc cùng chạy lại chẳng hề khiến người khác chú ý.

    Hai đứa bé nhanh chóng chạy tới cổng trường. Cổng trường là cổng sắt lớn, có vài người buôn bán nhỏ đang chào bán đồ ăn vặt cho trẻ con bên trong qua cách cửa sắt lớn.

    Lúc Chúc Chúc tới nơi, thì đã mệt đến nổi thở hồng hộc. Bé nhìn thấy những bạn khác đã vây quanh cánh cổng sắt lớn. Các bạn ấy đứng chắn khiến con kiến cũng không chui lọt.

    Chúc Chúc nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy gáy của một vài bạn nhỏ cao hơn mình. Vì chỉ nhìn thấy gáy, cho dù bé có nhảy lên cũng không thể nhìn được tình hình ngoài cổng.

    Thế là Chúc Chúc liền dùng cả tay cả chân, chen chen lấn lấn vào giữa những bạn nhỏ đang nắm tiền trong tay muốn mua kẹo. Bé phải hết sức khó khăn mới đẩy được cái bạn trước mặt ra.

    Chúc Chúc nhìn ra bên ngoài trường học thông qua khe hở của cánh cổng sắt lớn. Thì ra ngoài đó thật sự có một chỗ thu mua chai nhựa và thùng giấy.

    Còn có mấy bạn nhỏ kéo mấy cái thùng giấy vào, sau đó người lớn bên trong sẽ đưa tiền cho các bạn ấy. Hai mắt Chúc Chúc sáng rực lên.

    Nhóc con lại vội vàng chen từ trong vòng vây của các bạn nhỏ khác ra ngoài, chạy về trước mặt Hồ Thừa Khiếu rồi nói: "Anh Thừa Khiếu ơi, thật sự bán được tiền đó. Em thấy có bạn kéo thùng giấy đến đó bán lấy tiền rồi. Chúng ta cũng đi tìm thùng giấy đi.."

    Bây giờ Hồ Thừa Khiếu rất ít khi cười. Cậu nhìn bà cụ trong trường rồi nói với Chúc Chúc: "Nhưng mà nếu chúng ta cũng đi nhặt, vậy bà sẽ không có tiền nữa."

    Chúc Chúc cũng nghĩ đến chuyện này. Bé nhíu mày, nói: "Vậy sau khi chúng ta về nhà sẽ đi nhặt nhé. Chai ở trường đều để cho bà nha, chúng ta sẽ đi nhặt ở gần nhà chúng ta."

    Nhà của Chúc Chúc cách trường học này năm trạm xe buýt, cũng không xa lắm.

    Lúc Kim Sân tới đón hai đứa vào buổi chiều, thì thấy Chúc Chúc đeo cặp sách, đang vô cùng phấn khích chạy tới. Kim Sân thở phào, xem ra ở trường mới bé không bị những học sinh khác bắt nạt.

    Vừa đến gần, Chúc Chúc đã ôm chầm lấy ba ba, liền lộ ra vẻ không hài hòa giữa một đám phụ huynh đón con. Dù sao bọn trẻ cũng đã biết sĩ diện, muốn tỏ vẻ mình đã trưởng thành. Lúc cha mẹ đến đón ở cổng trường, những bạn nhỏ học tiểu học sẽ không cho cha mẹ ôm mình như con nít ở trước mặt những bạn học khác.

    Sau khi Chúc Chúc ôm lấy ba ba thì vui vẻ nói: "Ba ba, ba ba ơi, con đã nghĩ ra một cách kiếm tiền rất được đó nha."

    Kim Sân không giội nước lạnh vào con gái, mà kiên nhẫn nói: "Cách gì thế?"

    "Ba ba ơi, chúng ta đi nhặt chai nhựa và thùng giấy đem bán, là có thể được tiền ạ!"

    Kim Sân nói: "Vậy sau này ba ba rảnh sẽ ra ngoài nhặt chai nhựa và thùng giấy."

    Chúc Chúc: "Ba ba ơi, con và anh Thừa Khiếu cũng muốn đi ạ."

    "Các con tan học thì ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, chờ ba ba có tiền, sẽ đưa con đi học dương cầm." Kim Sân ôm con gái, nhìn Hồ Thừa Khiếu đang im lặng đứng bên cạnh.

    Trước đây, trình độ nói nhiều của đứa bé này cũng tương đương với Chúc Chúc, hiện tại đã hoàn toàn im lặng.

    Kim Sân một tay ôm con gái, vươn một tay khác dắt tay nhỏ của Hồ Thừa Khiếu, đi ra trạm xe buýt.

    Người cha đơn thân dẫn theo hai đứa nhỏ nhanh chóng về đến nhà. Hôm nay Kim Sân còn có việc, không phải nhiệm vụ được giao, mà là Kim Sân rút chút thời gian để nghiên cứu xem rốt cuộc tử thần số hai muốn làm cái gì.

    Kim Sân cũng không định tự chuẩn bị cơm tối, vì chính anh cũng cảm thấy mình nấu quá khó ăn.

    Nhưng ra ngoài ăn lại quá đắt. Thế là anh học theo đội trưởng Nghiêm, gọi thức ăn qua app. Trong đó có rất nhiều hoạt động ưu đãi đặc biệt.

    "Chúc Chúc, Thừa Khiếu, ra xem thử muốn ăn gì nào?"

    Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu vốn đang yên tĩnh trong phòng để chép bài văn mà cô giáo giao về nhà. Nghe ba ba gọi, chúng lập tức vui vẻ chạy ra.

    Kim Sân mở giao diện app, hỏi Chúc Chúc: "Con muốn ăn gì?"

    Chúc Chúc nhìn điện thoại, cầm tay anh Thừa Khiếu: "Ba ba ơi, chúng ta mua ăn ạ?"

    Kim Sân gật đầu.

    Chúc Chúc nói như một bà cụ non: "Vậy thì đắt lắm.."

    Kim Sân xoa đầu con gái, nói: "Hôm nay ba ba đã giúp một dì tìm tiền bị lừa về, nên dì ấy cho ba ba hai trăm đồng phí dịch vụ, đủ để chúng ta ăn được mấy bữa." Trên thực tế cũng có chuyện đó thật. Nhưng xui xẻo là Kim Sân cầm hai trăm đồng kia còn chưa kịp nóng, thì lúc đi về, bởi vì tiếc mấy chục đồng tiền taxi, nên anh đã ngồi xe buýt. Trên xe có quá nhiều người, hai trăm đống đã bị người ta trộm đi.

    Lúc Kim Sân về đến nơi, đang chuẩn bị dẫn con gái ra ngoài ăn một bữa ngon, thì phát hiện không thấy tiền đâu nữa. Anh tức đến nổi hận không thể lập tức làm tử thần lại, để kẻ trộm kia phải trả giá đắt.

    Nhưng những chuyện này, Kim Sân không định nói cho con gái biết. Đứa bé này, người thì nhỏ mà suy nghĩ rất nặng. Nói với bé, bé chắc chắn sẽ buồn thật lâu.

    Chẳng qua Kim Sân vẫn quyết định cho con gái ăn một bữa thật ngon.

    Trang đầu của app giao hàng là hình ảnh các món ăn nhìn rất bắt mắt. Chúc Chúc vừa nhìn thì con mắt đều sáng rực, suýt chảy cả nước miếng.

    Rất nhanh, Chúc Chúc đã chỉ vào một tấm hình rồi nói: "Ba ba ơi, con muốn ăn cái này ạ."

    Cơm gà hầm, một phần siêu to, giá đặc biệt ưu đãi chỉ mười sáu đồng.

    Thế là Kim Sân gọi cho Chúc Chúc một phần, rồi hỏi Hồ Thừa Khiếu. Hồ Thừa Khiếu nói: "Cháu ăn giống em Chúc Chúc."

    Rất nhanh thức ăn đã được giao đến. Kim Sân mở cửa, nhận hai phần cơm gà hầm. Thật sự là phần siêu nhiều, đoán chừng là cho người lớn ăn.

    Chúc Chúc là lần đầu tiên ăn món này. Cơm và canh gà hầm được tách riêng. Lúc Kim Sân mở hộp cơm ra liền ngửi được mùi thơm ngay, còn Chúc Chúc thì vui đến hỏng rồi. Kim Sân đổ thịt gà, khoai tây lẫn nước vào trong cơm, trộn lên rồi đưa cho Chúc Chúc một phần, lại đưa cho Hồ Thừa Khiếu một phần, còn anh cũng có một phần.

    Kim Sân ăn một miếng, cảm thấy cũng được. Lúc anh ngẩng đầu liền thấy hai đứa bé đang bê hộp cơm gà hầm, nhai nhồm nhoàm. Nhất là Chúc Chúc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đầy niềm vui và hạnh phúc.

    Kim Sân tính toán sơ sơ, giá cả của thức ăn gọi về không đắt lắm, vừa vặn một tuần có thể mua cho Chúc Chúc ăn một lần --

    "Sau này vào mỗi tối thứ tư chúng ta sẽ ăn món này có được không?"

    Chúc Chúc ngẩng đầu: "Dạ được ạ!"

    Kim Sân thấy bé vui như vậy, trong lòng cũng thấy vui theo. Bất luận Kim Sân có tiền hay không có tiền, thì đối với những món Chúc Chúc đặc biệt thích ăn, anh sẽ không mua nhiều, cũng không để Chúc Chúc ăn nhiều. Ngược lại, anh thích làm theo cách cứ qua một thời gian ngắn mới cho bé ăn một lần. Kim Sân sống quá lâu, nên anh đã không còn đặc biệt thích thứ gì. Anh cũng biết đến loại cảm giác không có sự mong đợi về thời gian, không có đồ mình thích, nên anh không muốn con gái phải sống như thế.

    Giống như bây giờ, mỗi tuần Chúc Chúc đều sẽ chờ mong đến thứ tư, vì có cơm gà hầm ngon lành. Hàng năm, bé sẽ chờ mong đến sinh nhật, vì có bánh ngọt thật ngon. Mỗi tháng, bé sẽ chờ mong đến ngày cuối tháng, vì có tôm tôm ngon..

    Cho tới bây giờ, tình yêu của Kim Sân với con gái đều mâu thuẫn như thế. Có một số thời khắc nhìn vào con gái, anh đã hận không thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới cho bé. Nhưng có nhiều khi, anh lại vì hy vọng niềm vui của bé có thể được kéo dài mãi, mà chưa từng cho bé tất cả mọi thứ một lần nào.

    Đều có nguyên nhân cả. Khi Chúc Chúc còn bé từng rất thích ăn táo, bé cảm thấy đó là thứ ngon nhất, đẹp nhất thế giới. Lúc ấy, vườn trái cây nhà bọn anh liền được trồng rất nhiều cây táo. Kim Sân còn bảo bóng đen dựng lều lớn, để đảm bảo ngày nào Chúc Chúc cũng có táo ngon để ăn. Nhưng thực tế, sau khi Chúc Chúc liên tục ăn táo trong một tháng, bé liền không muốn ăn nữa, cũng không còn thích táo nhất.

    Từ đó về sau, lúc Kim Sân nuôi con gái sẽ luôn luôn thận trọng. Anh sợ mình sẽ tước đoạt mất sự yêu thích thứ nào đó của bé, tước đoạt nguồn suối vui vẻ của bé. Anh rất sợ sẽ biến con gái thành một cái xác vô dục vô cầu đối với bất cứ thứ gì giống như mình.

    Nước canh cơm hầm rất đặc, trộn chung với cơm ăn rất ngon. Chúc Chúc ăn hết phần cơm, lại bắt đầu chờ mong đến thứ tư tuần sau.

    Mười một giờ tối, Chúc Chúc bò dậy từ trên giường, bên cạnh đã được đặt một bộ quần áo xinh đẹp. Chúc Chúc không mặc quần áo xinh đẹp của mình, mà mặc một cái áo khoác màu xanh lục, sau đó đi ra từ phòng ngủ.

    Rất nhanh, Hồ Thừa Khiếu cũng đi ra từ căn phòng cách vách.

    Chúc Chúc rón rén dắt Hồ Thừa Khiếu đi ra ngoài.

    Lúc các bé làm bài tập vào tối qua đã bàn với nhau, chờ ba ba ngủ say, các bé sẽ ra ngoài kiếm tiền.

    Vì ba ba cho rằng hai đứa bọn bé vẫn còn nhỏ nên không cho bọn bé đi kiếm tiền, do đó Chúc Chúc mới quyết định, mình và anh Thừa Khiếu sẽ thừa lúc ba ba ngủ say rồi đi.

    Hai đứa bé rón rén xuống tầng. Vào lúc này, đèn đường đã tắt, toàn bộ con đường trong tiểu khu đều đang ở tình trạng u ám. Thỉnh thoảng còn có hai, ba con mèo phát ra tiếng kêu. Ngay lúc này, có một con chó hoang xông ra từ lùm cây bên cạnh. Chúc Chúc nắm chặt tay Hồ Thừa Khiếu, nhỏ giọng nói: "Anh Thừa Khiếu, em sợ con chó này lắm --"

    Khi bé còn nhỏ đã bị những con chó loại này rượt rất nhiều lần, cho nên hiện tại bé không còn sợ chó chó to ba đầu, nhưng vẫn sợ loại chó này.

    Cả ngày Hồ Thừa Khiếu đều không chủ động nói chuyện, nên chỉ lúc nào Chúc Chúc nói chuyện với cậu, cậu mới trả lời đôi câu. Hiện tại cậu nói: "Em trốn ra sau anh đi, anh sẽ bảo vệ em."

    "Ừm, em tin anh Thừa Khiếu.." Chúc Chúc trốn ra sau lưng Hồ Thừa Khiếu, nhìn anh Thừa Khiếu đuổi con chó đi. Hai đứa cũng bắt đầu nhặt thùng giấy trong thùng rác bên cạnh lên.

    Tiểu khu bên cạnh có một điểm gửi chuyển phát nhanh, có rất nhiều các cô vừa đi vừa gỡ đồ chuyển phát nhanh. Sau khi gỡ sạch sẽ thì họ đặt thùng giấy vào thùng rác bên cạnh, điều này cũng thuận tiện cho hai đứa Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu. Các bé sẽ đặt thùng giấy nhỏ ở trong thùng giấy to. Ban đầu Chúc Chúc muốn nhặt chai nhựa, nhưng hình như nơi này không có. Thế là Chúc Chúc dồn hết sức, tay nhỏ lay mép thùng giấy, cùng anh trai kéo thùng giấy xuống. Chúc Chúc thấy dùng một tay kéo thùng quá phiền, liền dứt khoát dùng hai tay lay thùng giấy. Mặt bé đối diện với thùng giấy, lui lại rồi kéo..

    Lui rồi lui, Chúc Chúc liền đụng phải thứ gì đó, liền đặt mông ngồi xuống.

    Bạn nhỏ Chúc Chúc ngẩng đầu lên thì thấy ba ba mặc đồ ngủ, mặt đã đen thui.

    Chúc Chúc: "Ba ba ơi! Ba mau nhìn nè, bọn con nhặt được nhiều thùng giấy lắm --"

    Còn chưa nói hết, Chúc Chúc đã thấy ba ba tức giận xoay người rời đi.

    Chúc Chúc bối rối, đây là lần đầu tiên ba ba không nói chuyện với bé thì đã đi rồi.

    Chúc Chúc vội vàng cùng anh Thừa Khiếu kéo soàn soạt mấy thứ kia về nhà --

    Chúc Chúc đặt thùng giấy trong góc nhà, sau đó liền phát hiện ba ba mặt đen đang ngồi ở ghế salon, giọng rất hung dữ: "Kim Chúc Chúc! Hồ Thừa Khiếu! Tới đây!"

    Lần đầu tiên Chúc Chúc nhìn thấy ba ba nổi giận, cũng lần đầu tiên nhìn thấy ba ba hung dữ như thế. Bé lập tức bị dọa cho bối rối.

    Anh dám khẳng định loại hành vi hơn nửa đêm còn không chịu ngủ, mà lén đi ra ngoài này, tuyệt đối là do Chúc Chúc đề nghị. Tuy rằng Hồ Thừa Khiếu lớn hơn Chúc Chúc một tuổi, nhưng cậu nhóc không có nhiều chủ ý như Chúc Chúc.

    "Ba ba.."

    Khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc trắng bệch, vành mắt lập tức đỏ lên.

    Kim Sân thấy con gái như thế, thì trái tim lập tức mềm nhũn hơn phân nửa. Anh hận không thể ôm bé tới để dỗ dành, nói cho bé biết không sao, không sao cả, ba ba không dữ với con.

    Nhưng Kim Sân vẫn còn lý trí. Trước đây Chúc Chúc đã lén ra ngoài một lần rồi, lúc ấy anh suýt chút nữa đã phát điên. Anh đã nghiêm túc nói với bé, về sau tuyệt đối không được ra ngoài một mình mà không nói cho ba ba biết. Nhưng bây giờ mới được bao lâu chứ?

    Kim Sân nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Biết mình sai ở đâu chưa?"

    Chúc Chúc mếu máo, muốn khóc nhưng nén lại. Bé mang theo giọng nức nở nói: "Ba ba.. Con không biết ạ."

    Hồ Thừa Khiếu bên cạnh liền đứng ra, nói: "Chú ơi, chứ đừng la em ấy, là cháu gọi em ấy ra ạ."

    Kim Sân nhìn Chúc Chúc: "Ba biết là chủ ý của ai rồi. Kim Chúc Chúc, con tự nói xem, đã trễ thế này mà ra ngoài có nguy hiểm hay không? Gặp kẻ thù của ba ba thì phải làm sao đây? Gặp chó hoang rồi biết làm sao? Gặp người xấu chuyên đi bắt trẻ con thì phải thế nào?"

    Chúc Chúc rốt cuộc cũng là vì được nuông chiều quá lâu. Ba ba lại chưa từng nặng lời với bé. Bây giờ bị ba ba hung dữ hỏi như vậy thì bé lập tức khóc ra tiếng. Khuôn mặt nhỏ vì khóc mà đỏ bừng, thút tha thút thít nói: "Con.. Con sai rồi ạ.."

    Thấy con gái khóc, Kim Sân cũng đau lòng đến hỏng rồi. Anh còn định nói thêm vài lời nữa nhưng lại không nói ra miệng được, chỉ muốn ôm lấy bé mà thôi.

    Rốt cuộc khi giáo dục con cái, nhân loại đã làm thế nào mà không ôm con mình nhỉ? Và vì sao những kẻ đánh con nít kia lại làm như thế được?

    Kim Sân nghĩ đến một câu trên mạng, bọn họ là ma quỷ sao?

    ~~~

    Tác giả có lời muốn nói:

    Cưng con thì dễ, dạy con lại quá phức tạp.
     
  9. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 68: Sự tỉnh ngộ của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Sân chưa từng giáo dục trẻ con nhân loại, nhưng đã từng thấy người lớn nhà khác giáo dục đứa bé loài người rồi, nên anh luôn cảm thấy quá trình không đúng lắm.

    Trẻ con nhà khác sau khi làm sai chuyện gì không phải đều cứng cổ nói con không sai ư?

    Nhưng đứa nhỏ nhà anh lại khóc đến thương tâm tưởng chết mà nói mình sai, khiến Kim Sân không biết nên làm thế nào.

    Mặc dù đã chuẩn bị kỹ phải dữ với con gái, để bé hiểu rõ là có một số việc có thể làm, và có một số việc không được làm. Nhưng thấy Chúc Chúc khóc đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nước mắt rơi xuống như hạt trân châu, thì ngữ khí của Kim Sân đã mềm hơn phân nửa. Anh lấy khăn tay ở bên cạnh, lau nước mắt cho bé --

    "Con sai ở đâu nào?"

    "Con không biết ạ.." Chúc Chúc vừa khóc vừa nấc. Đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn ba ba, rồi thút tha thút thít trả lời với mười phần oan ức: "Ba ba.. Ba ba nói.. Con sai.. Thì con.. Sai ạ.."

    Kim Sân thật sự là vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Anh mềm giọng nói: "Ba ba là người không nói lý như thế à? Nếu con không sai, ba sẽ nói con sai sao?"

    Chúc Chúc gật đầu rồi lại lắc đầu. Thấy ba ba không còn dữ, bé bèn tạm dừng, không khóc nữa. Nước mắt vẫn còn vương trên mặt, bé vươn tay muốn ôm: "Ba ba ơi --"

    Kim Sân nhẫn tâm không ôm bé, chỉ thở dài, "Suy nghĩ lại xem nào, mình sai ở đâu?"

    "Không.. Không nên.. Ra ngoài vào buổi tối ạ.." Chúc Chúc lập tức ức đến vừa khóc vừa nói: "Nhưng.. Nhưng con muốn.. Giúp ba ba.. Kiếm tiền mà.."

    "Ba ba.. Bây giờ ba ba không.. Được ăn tôm tôm.. Cũng không có.. Phê phê để uống.. Cũng không có xe xe để lái nữa.. Còn không có.. Quần áo đẹp để mặc.. Người khác còn.. Còn cười nữa.." Trong suy nghĩ của Chúc Chúc, trước đây ba ba đều được ăn ngon, đều được uống cà phê mỗi ngày. Ba ba còn mặc rất nhiều quần áo nhìn rất đẹp, nên người khác đều thích ba ba. Nhưng bây giờ ba ba chỉ có hai bộ quần áo, chỉ được ăn đồ ăn do chính ba ba làm, mà cái chú sát nhà còn cười ba ba suốt.

    Kim Sân biết Chúc Chúc muốn kiếm tiền, nhưng anh không nghĩ rằng trong khoảng thời gian này Chúc Chúc đã đau lòng cho anh đến như vậy.

    Thật ra, ngay từ khi Chúc Chúc chuyển từ cuộc sống như một công chúa nhỏ đến ngày tháng túng thiếu như bây giờ. Anh vẫn luôn lo là con gái sẽ không thích ứng, chứ không ngờ con gái lại cứ nghĩ cho anh.

    Kim Sân lập tức ôm lấy con gái đang khóc nấc: "Ba ba cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt. Trước đây chẳng được ở bên cục cưng nhiều, nhưng hiện tại ngày nào cũng có thời gian ở bên cục cưng rồi."

    Kim Sân đau lòng lau nước mắt cho con gái. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của bé, anh bèn ôm bé để ngồi ở trên đầu gối, rồi nghiêm túc nói: "Cục cưng này, trước đây con có rất nhiều quần áo xinh đẹp, có vương niệm công chúa, trong nhà còn có trượt thang và lâu đài nữa. Tất cả các bạn nhỏ đều gọi con là em gái công chúa, nhưng bây giờ những thứ này đã không còn. Cục cưng cảm thấy không có những thứ này cũng không sao, nên dù ba ba không có quần áo đẹp, không có cà phê để uống thì cũng cảm thấy chẳng sao cả."

    Anh đột nhiên hối hận. Anh không nên nói với con gái chuyện không có tiền, tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho bé.

    Chúc Chúc tủi thân mếu máo, lắc đầu, mang theo tiếng khóc nức nở: "Thế nhưng.. Nhưng mà.."

    Bé không biết nên nói thế nào, dù sao bé vẫn cảm thấy mình không có quần áo đẹp cũng không sao. Mọi người không gọi bé là em gái công chúa thì đừng gọi. Họ không thích bé cũng không chẳng có việc gì. Vì bé còn có ba ba thương bé mà. Nhưng ba ba không còn những thứ như lúc trước, thì bé liền cảm thấy thật khó chịu. Bé muốn kiếm tiền thật nhanh.. Kiếm thật nhiều tiền..

    Kim Sân xoa đầu bé để trấn an, nghiêm túc nói: "Tuy rằng ba ba không có những thứ đó, nhưng thật ra ba chẳng buồn chút nào. Con mới là cục cưng to bự của ba ba. Nếu con lén chạy ra ngoài, sẽ bị người xấu bắt đi. Sau đó người xấu sẽ bắt con làm con gái của bọn họ, cũng sẽ không cho ba ba gặp con nữa đâu.."

    Chúc Chúc mở to hai mắt. Bé nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, bé đã từng bị người xấu bắt đi lúc trước. Bọn họ cũng muốn bé gọi bọn họ là cha mẹ, cũng không cho bé gặp ba ba luôn.

    Chúc Chúc lập tức ôm chặt lấy ba ba: "Ba ba ơi.. Con biết sai rồi ạ."

    Kim Sân nói: "Vậy sau này tuyệt đối không được đi cùng chú và dì xa lạ, cũng không được tự ý lén ra ngoài vào buổi tối, biết chưa nào?"

    Chúc Chúc ra sức gật đầu.

    Kim Sân vẫn đang hối hận vì mình đã nói với con gái chuyện trong nhà không có tiền, thế là lại bổ sung: "Lần trước cục cưng đi làm cùng ba ba, đã thấy ba ba rất lợi hại rồi đúng không?"

    Chúc Chúc gật đầu, lau nước mắt, "Ba ba lợi hại nhất!"

    "Ba ba của Chúc Chúc lợi hại như vậy, nên chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Vì thế sau này Chúc Chúc phải học cho giỏi, không được gánh trách nhiệm ra ngoài kiếm tiền của ba ba, biết chưa?" Kim Sân nói.

    Chúc Chúc gật đầu.

    Kim Sân nhìn Hồ Thừa Khiếu bên cạnh vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ: "Thừa Khiếu cũng nghe đây, về sau em mà còn làm những chuyện nguy hiểm như thế này, cháu phải khuyên em, biết chưa?"

    Kim Sân cảm thấy câu này có nói cũng vô ích, vì Hồ Thừa Khiếu hoàn toàn không có cách nào khuyên con gái anh cả. Chuyện mà con gái anh đã muốn làm, thì bé luôn có thể khiến người xung quanh đi theo logic của bé.

    Kim Sân thật sự không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

    Lần đầu tiên nghiêm khắc giáo dục con cái, sau cùng lấy việc Kim Sân vỗ chăn con gái, nhẹ nhàng dỗ con gái đi vào giấc ngủ để kết thúc.

    Ngoài trừ lúc mới đầu Chúc Chúc thiếu cảm giác an toàn, nên đi ngủ sẽ luôn vùi đầu vào trong chăn ra, thì bây giờ khi ngủ bé cứ lăn qua lăn lại, tướng ngủ rất xấu. Lúc này mặt nhóc con đã sưng lên vì khóc, nhưng Kim Sân nhìn mà không dời nổi mắt. Anh luôn có cảm giác con gái mình lúc nào cũng là cô nhóc đáng yêu nhất trên đời.

    Kim Sân cũng tự xét lại phương thức giáo dục của mình, thật sự không nên nói với Chúc Chúc chuyện mình đã nghèo.

    Bây giờ Kim Sân mới nhận ra mình làm việc gì cũng xem nó như chuyện đương nhiên. Sau khi anh nói với Chúc Chúc, liền tạo thành áp lực tâm lý quá lớn cho bé.

    Kim Sân sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà sưng húp của con gái. Anh còn nhớ bé là một đứa trẻ hay kén chọn. Những bạn nhỏ khác có đồ vật gì, bé muốn thì sẽ nói. Thỉnh thoáng thấy quần áo đẹp trên ti vi, bé lập tức muốn ngay. Vương niệm công chúa nói tặng cho người ta liền tặng cho người ta. Thứ không thích ăn sẽ không ăn đến cái thứ hai.

    Hiện tại bởi vì bé biết ba ba không có tiền, nên không còn nói muốn mua quần áo xinh đẹp nữa, cũng nhịn những món không thể ăn..

    Đối với anh mà nói, nghèo thì nghèo, cũng đâu phải chuyện gì to tát. Anh chẳng sợ.

    Nhưng con gái còn quá nhỏ, bé không biết ba ba mình là tử thần, không biết năng lực của anh, không biết anh vẫn có tiền, không biết vòng tay của bé đã là mấy trăm vạn, không biết hai cái ghế mới chuyển đến nhà, đã có thể mua được toàn bộ những cửa hàng trên đường bé đi qua.

    Kim Sân đắp lại chăn mà con gái đá ra, dém rất kỹ càng.

    Rạng sáng hôm sau, lúc Chúc Chúc thức dậy liền ngửi được mùi thơm. Chúc Chúc bò dậy, đã thấy ba ba bên ngoài đang bày bàn ăn.

    "Đi gọi Thừa Khiếu dậy nào, ăn cơm thôi."

    Trên mặt bàn có bánh bao, còn có cháo thịt nạc.

    Chúc Chúc sửng sốt: "Ba ba?"

    "Đêm qua ba ba mới nhận tiền lương, nhanh đi gọi Thừa Khiếu dậy ăn cơm đi."

    Đêm qua Kim Sân không ngủ cả đêm, để lên mạng đăng quảng cáo, hỗ trợ lấy lại tiền bị lừa..

    Lúc đầu anh không ôm hy vọng gì cả, thế mà lại có một sinh viên đại học tìm anh. Đứa bé này dùng một ngàn đồng để mua đáp án cấp sáu. Kết quả mua về đáp án giả, đối phương còn chế nhạo cậu ta một trận. Nhưng loại chuyện màu xám như thế này, dù cậu ta có tức giận gần chết cũng không thể đi báo cảnh, vì sợ bị bạn học biết. Thế là Kim Sân đã giúp lấy lại tiền, thu phí hai trăm đồng.

    Việc lần này khiến Kim Sân phát hiện ra cơ hội kinh doanh. Vì vậy anh liền lần lượt đi đăng quảng cáo, còn đặc biệt đăng quảng cáo của mình bên dưới quảng cáo bán các loại đáp án..

    Kim Sân cảm thấy làm ăn kiểu này cũng khá khẩm. Kẻ lừa đảo thường hay bắt chuẩn nhược điểm của những người mua đáp án kiểu này là không dám báo cảnh sát. Kim Sân cũng bắt chuẩn đặc điểm này vì kẻ lừa đảo cũng đâu dám báo cảnh sát.

    Đêm qua nhận ba đơn, kiếm được tổng cộng 600 đồng, cũng được xem là quá lợi hại rồi.

    Kim Sân lại bắt đầu làm tiếp vào sáng sớm hôm sau, còn viết một chương trình riêng nữa. Chỉ cần trên mạng có bài đăng hoặc bài đăng quảng cáo bán các loại đáp án, thì bên dưới sẽ tự động đăng quảng cáo đánh giả đòi nợ của anh.

    Thế nên Kim Sân không chỉ mua một bữa sáng ở quán ăn cho Chúc Chúc, còn nói: "Hôm nay tan học về, ba ba dẫn con đi học dương cầm nhé?"

    Chúc Chúc ngẩng đầu: "Ba ba ơi, con cũng không thực sự muốn học dương cầm đâu ạ." Học dương cầm đắt lắm.

    Kim Sân xoa đầu con gái. Anh ngồi bên cạnh con gái rồi cho bé xem giấy tờ của mình: "Cục cưng này, bây giờ ba ba đã tìm được một công việc chống lại người xấu, và được rất nhiều tiền."

    Chúc Chúc xem cũng chẳng hiểu gì, nhưng vẫn cảm thấy vui: "Ba ba lợi hại lắm ạ!"

    Hồ Thừa Khiếu cũng gật đầu: "Chú rất lợi hại ạ!"

    Buổi chiều tan học về, Kim Sân liền dẫn con gái đi học dương cầm. Thật ra Kim Sân thật sự không muốn trông nom gì Hồ Thừa Khiếu, nhưng dù sao đứa bé này cũng đang ở nhà mình. Thế là khi Kim Sân thấy cậu nhóc có hứng thú với Taekwondo cho thiếu nhi, liền cắn răng, cho cậu đi học Taekwondo cho thiếu nhi. Như vậy, hai đứa bé đều học tại cung thiếu niên, cũng tránh việc Chúc Chúc bị người khác bắt nạt.

    Kim Sân biết Chúc Chúc thích dương cầm. Anh vốn còn tưởng rằng đợi lúc bé chạm vào dương cầm rồi, học được mấy ngày sẽ hết hứng thú ngay. Nhưng chẳng ngờ, Chúc Chúc thích thật, chiều nào cũng vui vẻ đi học dương cầm, còn nói --

    "Ba ba, ba ba ơi, ba nghe nè!"

    Mặc dù ngón tay vẫn chưa thuần thục, nói là đánh dương cầm còn không bằng nói chọt dương cầm thì hơn, nhưng bé vẫn rất vui --

    Kim Sân nhìn con gái ngồi trước dương cầm, thanh nhã chọt dương cầm như một công chúa nhỏ, thì nội tâm đã tràn đầy kiêu ngạo.

    Con gái của anh sẽ càng ngày càng ưu tú, sẽ tìm được càng nhiều thứ bé thích, sẽ hiểu rõ ý nghĩa của cuộc sống, sẽ theo đuổi những thứ khiến bé cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.

    Kim Sân yên tĩnh nhìn con gái bên kia cửa kính. Bé cúi đầu nghiêm túc đánh đàn dương cầm, khiến Kim Sân nhớ lại lúc bé còn nhỏ. Khi đó bé hay mất tập trung lắm. Lúc bé học ở trường, vì anh có chuyện phải đến trường gặp cô giáo, khi đi ngang qua cửa sổ đã vừa lúc nhìn thấy con gái khi ấy vẫn còn là một cô bé nho nhỏ, ngồi giữa một nhóm trẻ. Bé quay đầu thì thấy được anh, sau đó chẳng chịu nhìn lên bảng đen nữa, mà cứ muốn nhìn xem ba ba đang ở đâu.

    Khi ấy Chúc Chúc vẫn còn rất nhỏ, tất cả mọi thứ trên thế giới này cộng lại cũng không bằng ba ba.

    Bé đang từ từ lớn lên, bắt đầu có cuộc sống của mình. Bé sẽ nghiêm túc đánh đàn dương cầm, cũng không quay đầu lại để xác định ba ba đang ở đâu nữa.

    Kim Sân đột nhiên hiểu rõ tác dụng của người cha, chính là yên tĩnh đứng ở đây thế này, mặc kệ bé có cần đến anh hay không.

    Có một giây nào đó, Kim Sân đã nghĩ đến cha của mình, vị Thần cũng được xem như cha của anh kia.

    Kim Sân đi tới chỗ ngồi bên cạnh, ngồi xuống.

    Chỉ một lúc sau, đã có một người nữa ngồi xuống chỗ bên cạnh.

    Kim Sân không quay đầu, vẫn im lặng tiếp tục nhìn con gái đàn dương cầm.

    Người trẻ tuổi bên cạnh nói: "Vừa qua không có tiền cuộc sống có vất vả không?"

    Kim Sân lạnh nhạt nói: "Vẫn tốt."

    Thần thông qua việc bám vào người của người trẻ tuổi, mang dáng vẻ xa lạ "Nhìn" đứa con trai đang trong thời kỳ nổi loạn của mình, vẫn đè lửa giận trong lòng xuống rồi nói: "Anh có biết lần này anh đã gây ra tai họa lớn đến thế nào không? Nói ta xem, bây giờ anh đang ở đâu?"

    Thần dựa vào chớp mắt vừa rồi Kim Sân đã nhớ tới ông ta, nên thành công nhập vào cơ thể của người đi ngang qua. Nhưng trên thực tế, ông ta chỉ có thể nhìn thấy Kim Sân, không thể nhìn thấy tình huống xung quanh Kim Sân.

    Kim Sân lắc đầu: "Tôi sẽ không nói với ông đâu."

    Thần nóng nảy: "Anh xem anh đang mặc cái quái gì trên người thế kia? Dáng vẻ bây giờ của anh còn giống một vị Thần ư? Cho dù anh có thành công đi nữa, con bé cũng chỉ có một đời, chỉ mấy chục năm. Đợi nó dần trưởng thành, anh cũng đâu còn quan trọng với nó, nó cũng sẽ không dựa dẫm vào anh nữa.."

    Sau khi giọng nói rơi xuống khoảng không, mọi thứ xung quanh Kim Sân bắt đầu thay đổi. Kim Sân muốn lấy đồng hồ trên tay theo bản năng, nhưng một giây sau cổ tay đã bị đè lại --

    "Tiểu Sân, trên thế giới này chỉ có một người vĩnh viễn không hại con, đó chính là ta."

    Kim Sân hơi sửng sốt. Chính cái tên tục này đã khiến anh lỡ mất thời cơ lấy đồng hồ đeo trên tay xuống. Anh bị lôi thẳng vào ảo giác mà cha mình tạo ra.

    "Anh hiểu phương thức diễn tập mà, đây là cả đời."

    Thiếu nữ mười sáu tuổi vừa quen thuộc vừa xa lạ đang đi phía trước, hất tay anh ra, thở hổn hển nói: "Ba ba, ba có thể đừng quản nhiều như vậy được không đây! Con chỉ đi chơi với bạn con hai ngày mà thôi, ba lại chạy tới đây, khiến tất cả mọi người cười sau lưng con là con nít chưa dứt sữa. Bây giờ mất hết cả thể diện rồi!"

    Kim Sân có hơi luống cuống, nhìn con gái mình đã trưởng thành lên rất nhiều: "Ba.. Cũng đâu có muốn con mất mặt. Cục cưng, con bình tĩnh lại đi."

    "Có thể đừng gọi con là cục cưng nữa được không. Con đã 16 tuổi rồi, chứ không phải 6 tuổi!" Thiếu nữ càng tức giận hơn.

    Sau khi về đến nhà, thiếu nữ đóng sầm cửa phòng lại, phải đến giờ cơm tối mới thấy ra ngoài, trên bàn cơm cũng không ai nói gì.

    Kim Sân biết tất cả chỉ là diễn tập, bởi vì chương trình này cũng là do anh làm.

    Là một nhà phát triển, anh yên tĩnh nhìn hết mọi thứ; Nhìn con gái mắc chứng cuồng loạn trong thời kỳ nổi loạn; Nhìn con bé thích một tên lưu manh, muốn theo đuổi tự do; Nhìn con bé oán trách anh quản con bé quá nghiêm, luôn xem con bé là trẻ con --

    Nhìn con bé trách anh từ trước tới nay chẳng bao giờ nói với con bé về mẹ, trách anh không có cho con bé một gia đình hoàn chỉnh.

    Kim Sân đều im lặng mà nhìn. Dường như con gái anh đã biến thành người khác, như muốn dùng ngôn ngữ để tổn thương trái tim anh.

    Kim Sân vẫn im lặng mà nhìn.

    Mãi đến một ngày, con gái xông về, hỏi --

    "Ba ba, ba nói ba không phải tử thần, ba là ba ruột của con đi ạ! Con không phải công cụ mà ba dùng để bù vào hệ thống, con chính là con gái Kim Chúc Chúc của ba. Con không phải tên Chu Chúc. Ba nói nhanh lên đi ba!"

    Trong giây phút đó, Kim Sân đứng lên, quát lớn với không khí: "Thả tôi ra ngoài!"

    "Đây đều là chuyện anh nhất định phải đối mặt. Con bé sẽ lớn lên, không có lời nói dối nào trên thế giới này có thể giấu được mãi, kiểu gì con bé cũng sẽ biết được sự thật. Ngày nó biết được sự thật này, anh định tự xử lý thế nào?"

    Không phải Kim Sân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, mà là anh không dám, không muốn nghĩ đến vấn đề ấy. Thần ném vấn đề này ra trước mặt anh, khiến anh không thể không đối mặt.

    Kim Sân quay đầu lại, thiếu nữ vừa khóc vừa nói: "Con hận ba! Ba là đồ lừa đảo. Ba nói với con đi mà, ba chính là ba ruột của con, mẹ con đã qua đời khi con còn bé. Con không phải con của người khác, ba cũng không phải tử thần!"

    Kim Sân cắn răng, đối mặt với khuôn mặt giống con gái mình, anh chẳng nói nên lời.

    Con gái tức giận nhìn anh, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: "Con hận ba, ba là đồ lừa đảo!"

    Sau khi con bé nói xong, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc để rời đi. Con bé đi thẳng, không còn quay đầu lại.

    Kim Sân đi theo đằng sau con bé, nhìn con bé khóc; Nhìn con bé theo cha mẹ ruột về nhà; Nhìn con bé chỉ mấy tháng sau đã trở lại bình thường, có bạn mới, sống rất vui vẻ cùng cha mẹ ruột, không còn đề cập đến người cha giả là anh đây.

    Kim Sân yên tĩnh nhìn kết quả diễn tập được suy tính ra, nhìn con gái kết hôn rồi sinh con với một người đàng hoàng, cuối cùng thì chậm rãi già đi. Mãi cho đến già, con bé cũng không về thăm anh lần nào nữa.

    Bên tai Kim Sân lại vang lên tiếng dương cầm đứt quãng. Anh quay đầu liền thấy người trẻ tuổi bên cạnh, anh đã về với hiện thực rồi.

    "Con cái càng lớn càng khiến người ta không thích nổi." Thần cũng xem kết quả diễn tập vừa rồi, nói với vẻ không vui.

    "Không bằng lưu lại thời điểm tốt đẹp nhất, sẽ luôn nhớ tới dáng vẻ đáng yêu nhất của con bé. Cả đời nó cũng không cần phải biết đến những chuyện kia. Anh vĩnh viễn là ba ba mà nó thương yêu nhất. Con bé mãi mãi sẽ không biến thành những dáng vẻ đáng ghét kia."

    Kim Sân nhìn con gái đang dùng đầu ngón tay út chọt dương cầm, cười đến híp cả mắt.

    Anh chẳng nói gì.

    Anh biết chứ, anh biết cuối cùng con gái anh cũng sẽ lớn lên, sẽ không còn quấn lấy anh muốn nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, không còn giương mắt nhìn anh rồi nói ba ba lợi hại nhất. Bé cũng sẽ không còn chờ anh về nhà, phấn khích ôm anh gọi ba ba, ba ba ơi, con hái được rất nhiều hoa hoa nhỏ đem tặng cho ba nè. Bé như một con chim non, khi còn chưa biết bay, sẽ ở trong ổ chờ ba ba về. Trưởng thành rồi bé sẽ bay đi, không trở về nữa.

    Thậm chí có thể một ngày nào đó bé sẽ hận anh, sẽ không hiểu anh, còn ghét những việc anh làm. Bé sẽ cảm thấy anh bảo vệ bé quá mức, không cho bé một không gian riêng tư.

    Bé trưởng thành rồi, sẽ dần quên mất ban đầu là bé gọi ba ba, cũng là bé khóc lóc kêu muốn ôm ba ba..

    Anh biết bé sẽ thay đổi, thậm chí biết đến chín mươi chín phần trăm bé sẽ trở thành dáng vẻ gì, còn biết bọn anh sau này sẽ có kết quả gì luôn.

    Thế nhưng Kim Sân nhìn con gái bên trong đang quay đầu cười đến là xán lạn với anh, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ như ánh mặt trời. Bé làm khẩu hình miệng: [ ba ba, ba ba ơi, cô giáo khen con nè --]

    ~~~

    Tác giả có lời muốn nói:

    Cha Kim gặp phải vấn đề thật là tàn nhẫn. Nuôi con rất phức tạp, nhưng cũng có thể vì tôi không có con, nên nhìn vấn đề vẫn chưa đủ sâu _ (: з"∠) _
     
  10. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 69: Vòng tuần hoàn của nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lớp dương cầm học trong một tiếng, đương nhiên sẽ có thời gian nghỉ giữa giờ. Kim Sân ở bên ngoài chờ con gái ra, nhưng đến giờ nghỉ mà Chúc Chúc vẫn ngồi bên trong chơi đàn. Giáo viên dạy dương cầm ra ngoài rót ly nước ấm, còn Chúc Chúc thấy mới lạ nên cứ chọt tới chọt lui.

    Thế là, lớp dương cầm học một giờ, Kim Sân cũng yên tĩnh nghe trọn một giờ. Thần bám vào người của người trẻ tuổi, im lặng ngồi bên cạnh anh.

    Thần cũng đâu thấy vui vẻ gì. Nhà khác nuôi con, chí ít còn được mấy năm tốt đẹp, còn ông ta thì chưa từng có thời gian được con trai mình sùng bái, đi theo phía sau gọi ba ba ôm.

    Gần như tất cả những năm tháng dài đằng đẵng mà Thần đã trải qua đều có cùng một đặc điểm, là không muốn có thêm con cháu. Mà Kim Sân chính là linh thể mà Thần đã tạo ra trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy. Ông ta tốn gần trăm năm, dần dần tạo ra anh, cho anh mọi thứ hoàn mỹ nhất.

    Kết quả trong một lần rối ren, ông ta đã không cẩn thận làm mất linh thể mới chỉ có ý thức mơ hồ. Sau ngàn lần tìm kiếm, ông ta từng cho rằng linh thể đã biến mất, không hề ngờ anh lại không thầy cũng tự thông tỏ mà biến thành hình dáng của trẻ con loài người. Trời xui đất khiến anh lại bị ôm cho một gia đình phức tạp.

    Đợi đến lúc ông ta tìm thấy anh, thì người anh đã toàn lệ khí, ánh mắt hung dữ. Cho dù ông ta đã nói cho anh biết, ông ta là cha của anh, thì trong mắt anh cũng chẳng có vẻ xúc động.

    Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy dáng vẻ này của con trai trong thời kỳ nổi loạn. Dường như mọi góc cạnh trên người anh đều đã bị san bằng, tất cả sắc nhọn đều bị bọc lại. Anh mặc một bộ quần áo đơn giản của nhân loại trưởng thành, sẽ cười sẽ nhíu mày.

    Mà ở trong lòng ông ta, anh vẫn là đứa con hơn hai trăm tuổi của mình.

    Kim Sân quay đầu, trên mặt là vẻ lúng túng nhàn nhạt. Anh thấy không thích hợp để nói ra những lời này, nhưng vẫn nói: "Cha, cha về trước đi. Nhập vào người khác như thế thì cha cũng phải tiêu hao rất nhiều. Đợi Chúc Chúc qua được kỳ này thì con sẽ về nhà. Đến lúc đó cha có thể đến ở với con."

    Thần lại nghe thấy con trai gọi mình là cha lần nữa, còn biết quan tâm đến thân thể của mình, thậm chí còn nhắc đến việc sống chung nữa, ông ta cũng không biết nên nói gì. Khó khăn lắm mới có được một ngày ôn hòa như thế này, dù sao ông ta cũng không thể ép buộc con trai làm chuyện gì trong thời điểm kiểu này được. Ông ta vô thức nói: "Con ở bên ngoài đừng tự chịu uất ức. Nếu thật không muốn về, có nhân loại nào ức hiếp con, thì con cứ gửi danh sách cho ta.."

    Kim Sân vốn đang lúng túng liền bị câu nói này chọc cười: "Cha này, cha đang cổ vũ con méc người lớn à?" Kim Sân lập tức nhớ lại chuyện Chúc Chúc đã từng méc anh khi bé bị những bạn nhỏ khác ở trường tiểu học bắt nạt.

    Trong lòng Kim Sân bỗng có loại cảm giác không nói nên lời, giống như nút thắt ở một nơi nào đó đã được nới lỏng ra, không còn bị sít chặt nữa. Anh nói: "Chẳng chịu uất ức nào cả, dù sao con cũng là con của Thần. Kể cả có bị ức hiếp, con cũng chẳng thấy uất ức trong lòng."

    Câu "Dù sao con cũng là con của Thần", còn mang theo cảm giác kiêu ngạo mơ hồ, Thần lập tức ngây người --

    Người trẻ tuổi sờ lên túi tiền trên người mình, móc ra muốn đưa cho Kim Sân.

    Kim Sân: "Cha, đây là của người khác. Khoảng hai năm nữa là con sẽ về, đừng lo lắng cho con."

    Lớp dương cầm ở cung thiếu niên dạy theo kiểu 1vs1. Những bạn nhỏ khác sẽ học trong phòng, nhưng vì Chúc Chúc xinh xắn, nên mới được ngồi học ở phòng kính bên ngoài.

    Đứa trẻ trong phòng đã chạy ra, cậu bé choai choai vừa chạy về phía người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Kim Sân, vừa gọi ba ba --

    Gần như trong nháy mắt, ý thức của người tuổi trẻ đã thức tỉnh, đẩy ý thức của Thần ra ngoài. Anh ta đến gần rồi bế con mình lên: "Con trai, tạm biệt cô giáo nào."

    "Tạm biệt cô ạ."

    Kim Sân nhìn hai cha con này đi xa, nhưng vẫn ngồi trên ghế salon. Chúc Chúc bên trong cửa kính lại nhìn ra, cười ngọt ngào --

    [ ba ba, con cũng muốn tan học~]

    Kim Sân gật đầu, nhìn nụ cười xán lạn của con gái rồi làm khẩu hình: [ ba ba chờ con tan học.]

    Sau khi Chúc Chúc tan học, bé chạy nhanh ra khỏi phòng kính, ôm chầm lấy ba ba. Bé theo thói quen khi được ba ba ôm, thì miệng sẽ nói không ngừng --

    "Ba ba ơi, cô giáo khen con thông minh nha. Cô nói con đàn rất hay, con đàn hay không ạ?"

    Kim Sân xoa đầu nhỏ của bé: "Đàn hay lắm."

    Bàn tay của anh đặt trên đầu nhỏ của bé, nội tâm cảm thấy nhẹ nhàng. Dù anh biết là sau này sẽ phát triển như thế nào, nhưng anh vẫn không cách nào dứt bỏ bé được.

    Bởi vì lúc này đây, bé vẫn cứ ỷ lại gọi anh là ba ba như vậy.

    Hồ Thừa Khiếu cũng ra rất nhanh. Kim Sân bế Chúc Chúc, dắt Hồ Thừa Khiếu đi về nhà.

    Trời chiều ráng đỏ, nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ rực. Chúc Chúc chỉ lên trời, phấn khích gọi ba ba: "Ba ba, ba ba ơi, ba nhìn kìa, mây hồng hồng nha!"

    Kim Sân ngẩng đầu, nhìn từng đám mây nhỏ kia.

    Dường như rất lâu trước đây anh đã từng thấy rồi.

    Kim Sân bế con gái tiếp tục đi về phía trước, nói: "Chúc Chúc này, chờ con lớn hơn chút nữa, chúng ta sẽ về thăm ông nội con nhé."

    "Ông nội ạ," Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: "Ba ba ơi, có phải ba nhớ ba ba của ba không ạ."

    Lần này Kim Sân đã gật đầu: "Có hơi nhớ."

    "Vậy ngày mai chúng ta về thăm ông đi ạ."

    "Bây giờ không được."

    "Vậy gọi điện thoại cho ông đi ạ."

    "Ông không có điện thoại."

    "Viết thư cho ông đi ạ."

    Kim Sân hơi do dự: "Ba không biết viết như thế nào."

    Chúc Chúc lập tức nói: "Viết là, ba ba, ba ba ơi, con nhớ ba."

    Kim Sân sửng sốt, nói: ".. Nhưng người lớn bọn ba đều không biểu đạt tình cảm như thế đâu."

    Anh đã nhận ra ngay từ đầu rằng, anh không phải là đứa trẻ đã trưởng thành trong kết quả diễn tập kia.

    Từ lúc Thần tiếp nhận anh thì đã biết, mối quan hệ cha con giữa anh và ông ta sẽ chẳng bao giờ trở nên tốt đẹp, bởi vì anh máu lạnh và tàn khốc.

    Chúc Chúc không biết ba ba đang nghĩ gì, bé thở dài rồi nói: "Người lớn bọn ba phiền phức quá đi. Ba ba ơi, ba nhớ ông thì phải nói với ông nha."

    Buổi tối, Kim Sân ngồi trước máy tính. Anh do dự một lúc, vẫn mở một giao diện ra --

    Nhưng làm cách nào anh cũng không thể viết nổi. Chúc Chúc bên cạnh đã làm bài tập xong. Bé ngồi xuống, nhìn máy tính của ba ba --

    "Ba ba ơi, ba đang làm gì thế ạ?"

    "Viết thư cho ông con."

    Chúc Chúc nhìn tờ giấy trắng chẳng có chữ nào của ba ba rồi nói: "Ba ba ơi, ba không viết thư ạ?"

    "Ba với ông con ít khi nói chuyện với nhau, nên không biết phải nói gì." Kim Sân ôm con gái vào lòng, sửa lại tóc cho bé. Tóc Chúc Chúc hơi xoăn, cho nên khi dây buộc tóc bị lỏng thì tóc bé sẽ quăn lại. Bằng không Kim Sân cũng sẽ không vì đùa giỡn mà đặt cho Chúc Chúc cái tên Quyển Quyển.

    Chúc Chúc nghe ba ba nói thế, liền nghiêm túc nghĩ biện pháp rồi nói: "Ba ba, ba ba ơi, ba hãy viết là ba rất nhớ ông, rất yêu ông, hy vọng ông mãi khỏe mạnh đi ạ."

    Kim Sân nghĩ, ông con còn khỏe mạnh hơn cả ba đấy.

    Sau khi Chúc Chúc nói xong, liền thở dài rồi nói: "Lâu rồi ba ba chưa về thăm ông, chắc chắn sẽ rất buồn. Con chỉ không nhìn thấy ba ba nửa ngày thôi, đã thấy rất khó chịu, rất buồn rồi ạ.."

    Trong lòng Kim Sân vừa chua vừa chát, anh nhẹ giọng nói: "Sau khi trưởng thành sẽ phải như thế. Khi mỗi một đứa trẻ trưởng thành thì sẽ có cuộc sống của mình. Sau này Chúc Chúc trưởng thành cũng sẽ có chuyện mình thích, sẽ có một gia đình nhỏ."

    Chúc Chúc quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe. Bé nói: "Vậy ba ba thì sao ạ? Ba ba cũng sẽ giống ông ạ, phải rất lâu mới được gặp một lần ạ?"

    Kim Sân mềm lòng. Bây giờ là lúc con gái ỷ lại vào anh nhất, nếu để bé biết sự tàn nhẫn sau khi lớn, bé sẽ chịu tổn thương lớn hơn cả anh.

    Kim Sân vội vàng nói: "Sẽ không đâu, ba ba vẫn ở bên cạnh con, chờ con tan làm về nhà mỗi ngày."

    Chúc Chúc thở phào rồi ôm lấy ba ba, nghiêm túc nói: "Ba ba ơi, đến lúc đó con sẽ kiếm thật nhiều tiền, để mua xe xe cho ba ba lái, còn có phê phê để uống mỗi ngày nữa."

    Kim Sân vuốt mớ tóc quăn của bé, đối mặt với đôi mắt chân thành đang nhìn anh chăm chú: "Ba ba chờ con lớn."

    Dù biết sau này sẽ có kết quả như thế nào, dù biết con gái của hiện tại khác xa con gái của sau này. Thế nhưng, con gái ở giai đoạn nào cũng đều là đứa con mà anh quen thuộc nhất, thương yêu nhất ngay lúc này.

    Từ khi vừa bắt đầu, anh đã biết trẻ con sẽ phải trưởng thành. Hiện tại anh cũng biết con đường sau này. Nhưng dù là trong ảo cảnh bé đã dùng đôi mắt dữ tợn và ngôn ngữ để tổn thương anh, thì Kim Sân nhìn con gái đang ỷ lại vào anh lúc này, anh cũng cảm thấy đó vẫn là con gái anh.

    Anh sẽ vẫn lựa chọn đón nhận tất cả. Anh nhận toàn bộ niềm vui, cũng sẵn lòng chịu mọi đau thương vì con gái.

    ~~~

    Tác giả có lời muốn nói:

    Thật ra phần lớn các vị cha mẹ nhân loại đều như thế.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...