Huyền Ảo [Edit] Cha Tui Nói Ổng Là Thần - Hoa Nở Thành Nam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Kunie, 21 Tháng tám 2019.

  1. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 50: Ngôi nhà tan hoang của nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2019
  2. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 51: Bé người lớn nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    vienvy, lehue07, Yêu moè3 người khác thích bài này.
  3. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 52: Sổ vắc xin nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 53: Giấy chứng nhận nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 54: Nỗi sợ lớn nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 55: Vua tố cáo nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 56: Thanh cay* nhỏ của nhà tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (辣条: Thanh cay là một loại snack của Trung Quốc và món này cực kì cay)

    Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Chúc đều là vẻ sùng bái ba ba. Hôm nay bé đã rất buồn vì mình không thắng trong trận cãi nhau ầm ĩ ở trường, nhưng ba ba vừa đến, những chị bé dữ dằn kia lập tức chạy mất dép, thật là vui quá.

    Thực tế Kim Sân cũng rất tức giận. Anh nhìn dáng vẻ phấn khích của con gái, dịu dàng nói: "Về sau nếu có người bắt nạt con, con phải nói ngay với ba ba. Ba ba giúp con bắt nạt lại."

    Chúc Chúc gật đầu như chuyện đương nhiên, miệng thì nói ngọt: "Ba ba lợi hại nhất! Về sau con cũng muốn lợi hại như ba ba."

    Kim Sân nhìn con gái, trong lòng thì nghĩ, không lợi hại cũng không sao cả.

    Nhân loại thường hay nói một câu --

    Cha mẹ ngàn tuổi không bảo vệ được con trăm tuổi.

    Đây là một câu ngạn ngữ, thủ pháp nói quá. Ý không phải là nhân loại có thể sống đến ngàn tuổi, mà ý là cha mẹ có lợi hại hơn nữa cũng không thể bảo vệ con cái cả đời.

    Kim Sân lại rất kiêu ngạo ở phương diện này, vì anh có thể. Nhân loại không thể bảo vệ con mình cả đời. Bởi vì một ngày nào đó, nhân loại sẽ già rồi chết đi, để lại con mình lẻ loi trơ trọi trong thế giới này. Mà anh thì chẳng hề có loại phiền não này, anh có thể bảo vệ con gái mình suốt một đời.

    Trong mắt Kim Sân đong đầy tình thương của người cha. Anh dịu dàng nói: "Ba ba sẽ bảo vệ con cả đời này, nên không lợi hại cũng chẳng sao cả. Nếu có ai bắt nạt con, thì hãy nói với người đó là ba ba sẽ tìm họ gây phiền phức."

    Chúc Chúc ra sức gật đầu: "Dạ."

    "Ba ba ơi, để con tự đi ạ." Chúc Chúc cảm thấy ba ba đã mệt, ôm bé đi đường sẽ rất vất vả.

    Kim Sân để con gái xuống, rồi nắm tay con gái đi ra cổng trưởng. Bên cạnh còn có những người cha mẹ khác hoặc là ông bà dắt trẻ về nhà, cũng có một vài đứa trẻ đã lớn tự mình đeo cặp sách, đi trên lề đường.

    Kim Sân thấy phía trước có một cậu bé cao cao, có lẽ đang học lớp ba hoặc bốn. Nó cầm một cái súng đồ chơi trong tay, bắn vào đất tạch tạch tạch.

    Kim Sân nhíu mày. Anh là tử thần, đương nhiên sẽ biết trẻ con loài người mới lớn có bao nhiêu xấu xa.

    Ngay cả trong cuộc sống làm việc, anh cũng từng thấy rất nhiều trường hợp trẻ con loài người tự sát vì bị bắt nạt.

    Lúc ấy anh không có cảm giác gì, vì lúc đó chưa có con gái. Hiện tại liên tưởng đến con gái mình, lại thấy đau lòng không cách nào tưởng tượng nổi.

    Kim Sân đã gặp những người bạn của Chúc Chúc ở nhà trẻ trước đây. Chúng nhỏ tuổi lại đơn thuần, cộng thêm thân phận của anh. Cho dù chúng có bất mãn với Chúc Chúc, thì phụ huynh cũng sẽ dặn con nhà mình phải tạo quan hệ tốt với Chúc Chúc. Nhưng bây giờ anh chỉ là một người bình thường, còn con gái anh lại xinh đẹp và có tính tình đơn thuần. Kim Sân nhíu mày.

    Lúc trước rời đi anh tưởng rằng chẳng có gì to tát, hiện tại mới ý thức được, nuôi một đứa bé có bao nhiêu phức tạp.

    Bên ngoài trường học không tiện đón xe, vì bên này rất nhiều trẻ con nên xe taxi không dám dừng ở đây. Kim Sân dắt Chúc Chúc đi theo mấy vị phụ huynh khác, đi về phía trạm xe.

    Trên đường đi, Chúc Chúc còn kể vài chuyện ở trường --

    "Hôm nay cô giáo dạy bọn con học đánh vần ạ."

    "Cô giáo còn nói bọn con về nhà chép sách giáo khoa. Ba ba ơi, ba phải giúp con đổi bút đỏ nữa, cô giáo nói ngày mai sẽ kiểm tra ạ."

    "Ừ, ba ba sẽ đổi cho con."

    Rất nhanh, Tiểu Chúc Chúc liền không nói câu nào nữa, vì ánh mắt của bé đang bận nhìn những bạn nhỏ khác. Bên kia có mấy bạn nhỏ học lớp bốn hoặc năm, lưng đeo cặp sách, túm năm tụm ba vây quanh một sạp nhỏ. Đứa nào cũng cầm một gói thanh cay trong tay, ăn rất vui vẻ.

    Chúc Chúc liền không đi được nữa.

    Kim Sân nhìn theo ánh mắt Chúc Chúc, liền thấy sạp nhỏ kia đang bày cái gì, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Chúc Chúc.

    Chúc Chúc nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ba ba ơi, đi thôi ạ."

    Kim Sân: "Con không muốn ăn à?"

    "Ba ba ơi, những thứ bên ngoài đều mất tiền mua, chúng ta về nhà ăn đi ạ." Chúc Chúc cho rằng ba ba vẫn chưa biết những thứ bên ngoài đều mất tiền mua.

    Kim Sân bế người lên, đi đến mua hai gói rồi đưa cho Chúc Chúc: "Ba ba không thiếu tiền."

    Chúc Chúc không tin, không phải ba ba bị phá sản hả?

    Kim Sân nói: "Ba ba thật sự không thiếu tiền mà, chỉ là không nhiều tiền như trước thôi."

    Kim Sân nhấn mạnh: "Trước đây ba ba là người có tiền nhất, bây giờ không còn có tiền nhất, nhưng ba cũng có tiền giống những người cha mẹ khác. Cục cưng muốn mua gì, muốn ăn gì đều có thể nói với ba ba. Ba ba của bạn nhỏ khác có thể mua, ba cũng có thể mua mà."

    Chúc Chúc rất kinh ngạc, thì ra trước đây ba ba là người có tiền nhất đó!

    Chúc Chúc rất vui mừng và bắt đầu ăn thanh cay. Bé đút một cái cho ba ba ăn trước. Lúc Kim Sân ăn liền cảm thấy hơi cay nhưng lại thấy Chúc Chúc ăn đến đặc biệt vui vẻ. Sau khi đã ăn xong, khuôn mặt nhỏ của bé ửng đỏ, hà hơi thật nhiều, cay..

    "Cay quá đi!" Lúc bé nói là còn đang cười.

    Kim Sân xoa đầu bé, "Về sau không được ăn cái này nữa."

    Cũng may một lúc là hết, nhưng trời lại đổ mưa. Kim Sân cởi áo khoác ra, bọc con gái lại. Dưới cơn mưa to, anh ôm con gái chạy tới trạm xe để đón xe. Cũng may hai người nhanh chóng đã đón được xe. Ngồi trong xe, Kim Sân kiểm tra cho con gái, may mà không bị ướt. Trước đây anh từng thấy có đứa bị dính mưa mà cảm mạo nóng sốt phải đi bệnh viện. Cho nên anh đặc biệt sợ Chúc Chúc sẽ sinh bệnh.

    Sau khi Kim Sân dẫn theo con gái về nhà, trong đầu vẫn nghĩ về những chuyện ở trường của bé. Anh thật sự thấy không yên lòng, nên mở máy tính tìm kho số liệu dự phòng lúc trước. Trước đó anh phân tích app Tử thần xem rốt cuộc bên trong đã xảy ra vấn đề gì, đã từng xuất số liệu của nhân loại rồi.

    Kim Sân ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc chuyển tên các giáo viên của Chúc Chúc vào, kích vào tìm kiếm.

    Rất nhanh, kết quả đã được liệt kê ra từng trang. Kim Sân bắt đầu xem phần của chủ nhiệm lớp ở trang đầu --

    Khi còn nhỏ đã từng dùng pháo làm nổ mặt một đứa bé. Cấp ba là học sinh cá biệt ở trường. Sau đó thì thi vào cao đẳng sư phạm. Nhờ có chú ruột làm hiệu trưởng một trường, mới miễn cưỡng được vào dạy ở trường tiểu học này.

    Kim Sân cắn răng. Không được, anh không thể để con gái học lớp của loại người như thế.

    "Ba ba ơi!"

    Lúc này, con gái nhỏ đi đến. Bé lấy tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rơi lã chã, gọi anh xin giúp đỡ: "Ba ba ơi, bụng bụng đau quá.."

    Kim Sân giật mình, nhanh chóng bế người lên. Lúc ra ngoài anh mới chợt nhận ra bên ngoài vẫn đang mưa to, thế là lại quay vào nhà. Anh cầm dù che mưa, cõng con gái trên lưng. Một tay anh đỡ lưng con gái, tay còn lại bung dù..

    Cơn mưa tầm tã tạt rào rào rào vào dù. Mưa quá to, có mấy xe đi ngang qua nhưng không chịu dừng lại.

    Chúc Chúc áp vào lưng ba ba, đau đến mức rơi cả nước mắt: "Ba ba ơi.."

    Ngước mắt lên nhìn bầu trời tối đen vì mưa to, Kim Sân cắn răng, mặc kệ.

    Anh lấy đồng hồ trên tay xuống, chớp mắt đã biến mất cùng con gái.

    ~~~

    Tác giả có lời muốn nói:

    Đối với bậc cha mẹ không có xe mà nói, con cái mà sinh bệnh thật sự rất đáng sợ.
     
  8. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 57: Hành trình bệnh viện của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng hồ đeo tay của Kim Sân được trang bị chức năng che giấu tín hiệu sinh học. Nó có thể che giấu tín hiệu dòng điện sinh học phát ra trên người tử thần, dùng cái này ngăn cản tử thần số hai lợi dụng trang bị tử thần để cảm ứng được anh. Nhưng cùng lúc đó, nó cũng sẽ hạn chế năng lực tử thần của bản thân.

    Mà lúc này đây, Kim Sân không quan tâm được nhiều như vậy. Bản thân anh trốn đi cũng chỉ vì muốn cứu con gái tránh được số kiếp.

    Nếu con gái xảy ra chuyện gì, anh có trốn đi cũng chẳng còn ý nghĩa.

    Chớp mắt Kim Sân đã ở bên ngoài khoa Nhi. Anh ôm con gái chạy vào trong, bên trong đã có mấy vị phụ huynh dẫn theo con đang xếp hàng --

    Lúc y tá bên cạnh nhìn thấy bọn anh, lập tức đi tới: "Bé bị sao?"

    Kim Sân nói: "Đau bụng."

    Y tá là sợ có bệnh tình nghiêm trọng, không thể chờ, bởi vì hôm nay chỉ có một vị bác sĩ khoa Nhi trực ban. Mấy đứa trẻ bị bệnh nhẹ vẫn phải xếp hàng. Nếu có tình huống khẩn cấp, mới có thể chen ngang.

    Y tá nhìn tình trạng của Chúc Chúc, cảm thấy không nghiêm trọng lắm. Ở phía trước có mấy đứa bé bị phát sốt nghiêm trọng hơn, thế là nói: "Anh là số sáu, anh ngồi đó chờ một lúc, sẽ nhanh chóng đến lượt anh thôi, đừng sốt ruột."

    Mà lúc này, Chúc Chúc bỗng nhô đầu ra khỏi ngực ba ba: "Ba ba ơi.. Con muốn ói.."

    Kim Sân vội vàng bế con gái sang bên. Chúc Chúc bắt đầu ói, vừa ói vừa ôm bụng, khóc bù lu bù loa.

    Kim Sân giúp bé giữ tóc. Lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, trước đây chưa bao giờ có cảnh con gái sinh bệnh đến bệnh viện còn phải xếp hàng chờ bác sĩ.

    Bởi vì trước đây đều là các chuyên gia chờ bọn anh ở bệnh viện, hoặc là đến thẳng nhà.

    Chúc Chúc ói đến choáng đầu, nhưng hình như vì ói nên bụng đã rỗng, rốt cuộc cũng không ói nữa. Bé nằm trong ngực ba ba, đầu óc choáng váng, miệng nói thì thầm: "Ba ba ơi.. Đau, đau quá.."

    "Ba ba ơi.."

    Kim Sân đưa mắt nhìn mấy người đằng trước, đã lâu như vậy mà không thấy người nào ra. Một đứa bé bên cạnh y tá bên kia đang khóc oa oa, tiếng rất chói tai. Có người nhỏ giọng nói, đứa bé kia bị viêm màng não, có thể sẽ mất.

    Kim Sân quay đầu. Anh có thể nhìn thấy bóng đen trong chương trình hệ thống đã đi vào, rất nhanh đứa bé kia đã không còn cất tiếng nữa.

    Mấy người đang chờ bên ngoài đều biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có Kim Sân mới nhìn thấy rõ bóng đen kia đi ra, sau đó bỗng nhìn lại.

    Kim Sân không còn app Tử thần, nên không cách nào biết tên và thời gian tử vong chính xác của những người trong danh sách tử vong. Nhưng anh từng làm tử thần, anh biết hành động bây giờ của bóng đen kia là đang chờ Chúc Chúc tử vong. Tên Vương Quyển Quyển rất có thể đã xuất trong danh sách tử vong hiện tại.

    Tên người tử vong do tự tử sẽ không thông báo cho tử thần, mà do bóng đen của chương trình trong hệ thống trực tiếp xử lý.

    Người mẹ trẻ tuổi bên cạnh xoa đầu con gái mình, càng không ngừng phàn nàn với y tá: "Sao lâu vậy? Rõ ràng đã biết có nhiều bệnh nhân như thế, mà lại chỉ để một bác sĩ trực ban?"

    Y tá nói: "Hai ngày nay cũng hết cách."

    Mà lúc này, cửa rốt cuộc cũng đã mở ra. Bác sĩ đi ra ngoài, đeo khẩu trang, lần lượt xem xét tình hình của mấy đứa trẻ.

    Cuối cùng cũng tới chỗ Kim Sân, bác sĩ nhíu mày, nói: "Bị mất nước, bụng còn đau không?"

    Chúc Chúc yếu ớt gật đầu.

    "Nôn?"

    Kim Sân gật đầu.

    Bác sĩ tiếp tục nói: "Hôm nay có ăn phải thứ gì hư hỏng không?"

    Kim Sân nhớ lại rồi lập tức nói: "Ăn hai gói đồ ăn vặt rất cay."

    Bác sĩ nhìn người cha trẻ tuổi này, nói: "Đi thử máu, xét nghiệm nước tiểu trước, thêm một bước sẽ chẩn đoán chính xác hơn."

    Bác sĩ vừa nói vừa lấy hai tờ đơn: "Lấy máu ở hai tầng, xét nghiệm nước tiểu ở tầng một."

    Kim Sân cầm tờ đơn, ôm con gái rồi đi lên tầng hai. Rẽ ngoặt hai lần, rốt cuộc anh cũng thấy được phòng lấy máu, bên trong có một bác sĩ trực ban. Kim Sân đưa tờ đơn, đối phương thấy vậy thì tức giận nói: "Anh phải xuống tầng một nộp tiền trước, cầm tiền rồi mới lên lại đây."

    Chúc Chúc đang trong ngực ba ba nhỏ giọng nói: "Ba ba ơi.."

    Kim Sân vừa tức vừa sốt ruột. Anh đến bệnh viện đều không cần xếp hàng, lại càng không có ai nói với anh, anh phải nộp tiền trước, sau đó lại lên làm kiểm tra. Kim Sân hít sâu, dịu dàng nói với con gái: "Ba ba có tiền mà. Con nghỉ ngơi một lúc, lát nữa sẽ khỏe thôi."

    Ánh mắt của anh lại tìm kiếm, phát hiện đã không thấy bóng đen vừa rồi nhìn bọn anh chằm chằm nữa. Kim Sân ôm con gái xuống tầng một, lúc này mới phát hiện bóng đen kia đang ngồi ở vị trí lúc nãy của bọn anh, đang nhìn chằm chằm đứa bé bên cạnh vị trí của bọn anh khi nãy.

    Thì ra vừa nãy bóng đen không phải nhìn về hướng bọn anh, mà là đứa bé bên cạnh bọn anh.

    Người mẹ kia còn đang cãi nhau với y tá, không hề biết con mình đang thế nào.

    Tử thần đại nhân hơi do dự, qua một lúc mới nhắc nhở: "Con gái cô đang hôn mê."

    Sau đó ôm con gái mình đi đến chỗ cửa sổ đóng tiền, nhanh chóng quét thẻ, rồi cầm tờ đơn lên lại tầng trên.

    Kim Sân sờ lên đầu con gái.

    Anh đột nhiên hiểu vì sao trong «Luật tử thần» lại cấm tử thần có người thân là nhân loại.

    Bác sĩ bắt đầu chuẩn bị lấy máu cho Chúc Chúc. Chúc Chúc nhìn thấy ống kim liền ôm cánh tay ba ba: "Ba ba ơi, bụng con hết đau rồi, chúng ta về nhà đi.."

    Kim Sân đè cánh tay bé xuống: "Xong ngay thôi, Chúc Chúc dũng cảm nhất đúng không? Lát nữa lấy máu xong, ba ba mua đồ ngon cho con nhé."

    Lúc này, vừa vặn bác sĩ khoa Nhi ở tầng một dẫn theo hai đứa bé khác đi lên. Nghe anh nói như thế, thì ông ta lập tức nói: "Rất có thể đồ hôm nay anh mua cho bé ăn khiến bé bị viêm dạ dày cấp tính, đừng cho bé ăn những đồ linh tinh bên ngoài."

    Bản thân bác sĩ đã phải trực đêm rất lâu, mệt muốn ói máu rồi. Kết quả vừa đi lên đã nghe thấy vị ba ba trẻ tuổi này còn nói sẽ mua đồ ăn cho con, cho nên lúc nói chuyện ngữ khí có hơi nặng nề.

    Chúc Chúc vốn còn đang chống cự việc tiêm lấy máu, nghe thấy có chú lạ lẫm phê bình ba ba, thì không lo phản kháng nữa, mà muốn nói chuyện với cái chú này: "Là cháu muốn ăn, chú đừng nói ba cháu ạ."

    Y tá lấy máu bên cạnh nhanh chóng thừa cơ hội này mà hoàn thành việc lấy máu.

    Lúc này Kim Sân mới biết, thì ra đồ bé ăn lúc tan học vào buổi chiều không tốt, thế là nói: "Tôi biết rồi."

    Bác sĩ khoa Nhi nói: "Anh làm phụ huynh, đừng tùy theo tính tình của con trẻ."

    Kim Sân thật đúng là kiểu cái gì cũng tùy theo tính Chu Chúc. Bản thân bé đã ngoan sẵn, nên nhiều khi Kim Sân đều hận không thể cho bé nhiều thứ, sao nỡ từ chối. Nhưng từ bây giờ, anh xem như đã học được kinh nghiệm, sau này sẽ không để Chúc Chúc ăn đồ ăn vặt bên ngoài nữa.

    Kết quả xét nghiệm còn cần phải chờ. Y tá bưng nước nóng tới cho hai cha con: "Cho bé uống chút nước nóng trước, chờ có kết quả, nếu là viêm dạ dày, lấy thuốc xong là có thể về nhà."

    Bệnh viện bên này không có giường, Kim Sân chỉ có thể ôm con gái ngồi trong hành lang. Anh cởi áo khoác, bọc con gái lại: "Cục cưng ngủ một lát đi. Xí nữa ba ba dẫn con về nhà."

    Sau khi Chúc Chúc uống nước nóng, thì chưa muốn ngủ. Bé muốn chờ với ba ba: "Ba ba ơi, chúng ta cùng chờ nha."

    Kim Sân không đồng ý cũng không từ chối, chỉ dỗ dành bé ngủ giống như trước đây. Anh vỗ nhẹ lên áo khoác, giọng trầm trầm: "Vậy ba ba kể chuyện cho con.."

    "Rất lâu trước đây, có một bé công chúa bị bệnh.."

    "Ba ba ơi, con chính là công chúa nhỏ đó ạ?"

    "Không phải, ba ba đang kể là chuyện rất lâu trước đây.."

    Bọn anh ngồi ở hành lang tầng hai, xung quanh đều không có người, yên lặng. Ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng khóc nỉ non của con nít. Nhìn tử thần đại nhân ngày trước chẳng bao giờ nói đến tính cảm, giờ phút này lại đong đầy tình thương của người cha mà dỗ dành con gái bị bệnh đi ngủ.

    Hành lang vắng vẻ. Kim Sân thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên. Anh bị hù sợ chứ thực tế con gái không có việc gì lớn, nhưng anh không hối hận vì đã dùng năng lực tử thần.

    Bởi vì anh không cược nổi.

    Chỉ là, Kim Sân suy tính, chờ có kết quả kiểm tra, cầm được kết quả là anh sẽ dẫn Chúc Chúc chuyển nhà, đổi thân phận.

    Rất nhanh đã có kết quả, đích thật là viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ kê đơn thuốc. Lần này Kim Sân đã biết phải đi đóng tiền trước, sau đó mới lấy thuốc. Xách hai túi thuốc lớn trong tay, Kim Sân ngồi xuống, cõng con gái rồi đi ra ngoài.

    Quả nhiên, vừa bước ra đã thấy tử thần số hai cùng một đám bóng đen chạy tới bệnh viện. Bọn họ đã bao bây khoa Nhi. Hiện tại chắc rằng Kim Sân sẽ không xuống dưới được, anh chỉ có thể đi lên tầng, nhưng bọn tử thần số hai tất nhiên sẽ đi lên để lục soát.

    Khoảng cách gần như thế, nếu dùng thông đạo không gian của tử thần, tử thần số hai có thể trực tiếp đuổi vào thông đạo không gian.

    Kim Sân chỉ có thể không ngừng chạy lên tầng trên. Bởi vì anh có đeo đồng hồ, tử thần số hai không thể cảm ứng được anh, nên chỉ có thể lục soát bằng mắt thường.

    Kim Sân đã cõng con gái chạy lên sân thượng. Cũng may bên ngoài đã ngừng mưa, Kim Sân do dự một lúc rồi nói: "Cục cưng, có người xấu đang đuổi theo chúng ta, con có tin ba ba không?"

    Chúc Chúc gật đầu rồi nói: "Ba ba lợi hại nhất!"

    "Vậy thì ôm chặt ba ba nào." Kim Sân vừa nói vừa xem áo khoác như sợi dây, nhanh nhẹn cột con gái vào người mình.

    Tòa nhà sát bên bệnh viện là khoa Nội trú, Kim Sân nhanh chóng làm nóng người, sau đó chạy nước rút, nhảy qua.

    Chúc Chúc được ba ba cõng, sợ đến mức nhắm mắt lại. Hình như đang bay lên..

    Anh Thừa Khiếu nói đúng, đại anh hùng đều biết bay cả! Ba ba thật sự là một đại anh hùng.

    Lúc Kim Sân tiếp đất, liền nghe thấy con gái rêu rao: "Ba ba thật là lợi hại! Ba ba là đại anh hùng!"

    Mà lúc này, đã có một bóng đen tìm lên sân thượng. Khi thấy hai cha con đối diện, nó làm như không nhìn thấy ai cả, chỉ kiểm tra sân thượng đến mấy lần, mà không nhìn hai cha con ở đối diện sân thượng.

    Chúc Chúc cũng nhìn thấy bóng đen bên kia. Bé nhỏ giọng nói bên tai ba ba: "Ba ba ơi, bên kia hình như là cái dì ngày nào cũng chải đầu cho con đó.."

    Trong suy nghĩ của Chúc Chúc, bóng đen trong nhà còn phải chia ra làm chú và dì.

    Kim Sân nhìn thoáng qua, anh không phân rõ bóng đen là ai với ai, nhưng việc đối phương không thông báo với tử thần số hai, thì khiến anh bất ngờ.

    Dù có bất ngờ, anh cũng phải rời đi.

    Kim Sân xuống dưới từ cửa sân thượng của khoa Nội trú, sau khi xuống đến nơi thì đón xe rời khỏi đó.

    Tử thần số hai hoàn toàn chụp vào khoảng không.

    Cứ đến lúc này, vợ ở nhà lại gọi điện thoại tới --

    "Thừa Khiếu lại đi đánh nhau với người ta. Vừa nãy em nhận được điện thoại của cô giáo, bảo chúng ta đến trường trao đổi."

    Lần trước Hồ Thừa Khiếu rời nhà trốn đi, cuối cùng tìm được cậu trong tầng hầm lâu đài của Kim Sân. Tử thần số hai cũng không hề biết nhà bọn anh còn có một tầng hầm.

    Tử thần số hai cắn răng, nói: "Lần này anh tìm được xem anh có đánh nó không!"

    Nhạc Đào Đào rất mệt mỏi: "Rốt cuộc là nó bị sao vậy? Em hỏi nó vì sao lại đánh nhau nhưng nó không nói gì hết, cứ chơi game nguyên ngày. Trước đây nó luôn muốn làm đại anh hùng cơ mà. Có phải anh có chuyện gì giấu em đúng không?"

    Tử thần số hai đè huyệt thái dương, nói: "Trẻ con đến tuổi phản nghịch ấy mà."

    Hồ Thừa Khiếu biết anh ta là tử thần, biết anh ta muốn lấy mạng của Chu Chúc. Cho nên bây giờ anh ta không còn là đại anh hùng trong lòng cu cậu nữa.

    Tử thần số hai lại nhớ tới thiếu niên phản nghịch trong nhà mình, anh ta thật hoài niệm đứa con ngoan suốt ngày nói ba tớ là đại anh hùng kia.

    ~~~

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hôm nay đọc được một bình luận ma quỷ "Bởi vì không có xe, đêm hôm khuya khoắt, con lại sinh bệnh nên chỉ có thể dùng siêu năng lực dịch chuyển tức thời mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Tử thần thật là siêu đáng thương" đến từ bạn học Trâm Hạ Hạ~

    Nhất định phải chia sẻ cho các bạn đọc.
     
  9. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 58: Cuộc chạy trốn trong đêm của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Sân rời khỏi bệnh viện, nhưng không dẫn con gái về căn nhà thuê kia, vì nơi đó đã bị lộ. Lúc tử thần số hai tìm anh, tất nhiên là tìm kiếm dựa vào thông đạo không gian. Đầu tiền tìm được điểm cuối là bệnh viện này, chẳng mấy chốc sẽ trở lại điểm đầu của thông đạo không gian.

    Đến lúc đó, tử thần số hai điều tra một loạt. Cho dù không thể xác nhận thân phận mới của anh, cũng sẽ ngồi chờ ở đó.

    Kim Sân ôm con gái ngồi trên taxi, rời khỏi thành phố này trong đêm.

    Lúc lên xe, Chúc Chúc đã ngủ, vì lúc ở bệnh viện bé đã uống một liều thuốc. Bởi vì uống thuốc lại thêm tối nay bị giày vò đủ lâu, nên hiện tại bé mới buồn ngủ.

    Kim Sân dùng áo khoác bao bọc con gái cẩn thận, không lọt xí gió nào. Bọn anh ngồi ghế sau của taxi, lái xe ngồi trước nhìn anh rồi hỏi: "Đã trễ thế này rồi, đến thành phố Phù Dung xem bệnh à?"

    Kim Sân ừ một tiếng, không muốn nói nhiều. Anh chàng lái xe cũng không hỏi nữa. Lúc đó cậu ta đã sắp tan làm, nhưng vị khách này đưa rất nhiều tiền, nên cậu ta làm trái quy định mà chở họ đi.

    Ghế sau của xe taxi này không tính là sạch sẽ, có thể thấy bụi bẩn trong mấy góc. Ngửi kỹ, còn ngửi ra cái mùi rất khó chịu, trong đêm khuya lại đặc biệt rõ ràng. Tử thần đại nhân sống an nhàn sung sướng đã nhiều năm, ôm con gái ngồi ghế sau, cố chịu đựng hoàn cảnh tồi tệ này.

    Chúc Chúc ở trong ngực dường như mơ phải ác mộng, thân thể run lên một cái. Kim Sân lập tức vỗ nhẹ, nhóc con liền an ổn ngủ thiếp đi. Dường như bé biết ba ba ở đang bên cạnh, nên chẳng còn sợ gì cả.

    Tim Kim Sân mềm nhũn, hoàn cảnh khó chịu đến mấy anh cũng có thể chịu đựng được.

    Xe chạy trên đường. Kim Sân nhanh chóng mở máy tính lên, lại khởi động một thân phận mới.

    Lái xe ngồi trước cũng nhìn ra ghế sau --

    Lúc nãy người đàn ông này lên có mang theo máy tính hả?

    Chắc là có mang, mà mình không thấy thôi.

    Khi trời tờ mờ sáng, xe dừng lại, lái xe nói: "Đến rồi."

    Kim Sân ôm con gái đang ngủ say xuống xe, đón chào tia nắng sớm đầu tiên.

    Lái xe ló đầu ra. Khi cậu ta xác định người đàn ông này xuống xe chỉ ôm theo một đứa bé, không mang theo gì nữa, thì nhắc nhở: "Đừng quên lấy máy tính."

    Kim Sân quay đầu lại: "Đã mang theo rồi. Cám ơn cậu đã nhắc."

    Sau khi nói cảm ơn xong Kim Sân mới nhận ra, con gái đã ảnh hưởng đến mình như thế nào. Từ trước đến giờ anh chưa từng vì loại chuyện này mà nói cảm ơn với nhân loại.

    Lái xe nhìn ghế sau, hoàn toàn không thấy máy tính. Chẳng lẽ anh ta ôm cả máy tính và đứa bé vào ngực?

    Lái xe nghĩ, chắc là như vậy rồi, cũng không thể có chiều không gian gì đó chứ?

    Kim Sân bên này trực tiếp cầm chứng minh thân phận hoàn toàn mới đi vào khách sạn. Lần này Kim Sân đã có kinh nghiệm, anh muốn mua một căn nhà gần trường học, gần bệnh viện ở thành phố này, để tiện cho con gái đi học cũng như khám bệnh.

    Kim Sân ngồi trong khách sạn, mở máy tính. Anh lại nhập kho số liệu nhân loại lúc trước vào app dự phòng, sau đó tìm kiếm nhà ở thỏa mãn điều kiện của mình.

    "Xung quanh phải có bệnh viện khoa Nhi, các cơ sở được trang bị đầy đủ, trường tiểu học có lực lượng giáo viên hùng hậu."

    Rất nhanh đã có kết quả, tất cả 1003 kết quả.

    Kim Sân lại sàng lọc "Giá cả dưới bảy mươi vạn." Anh còn 80 vạn, nhưng phải để lại 10 vạn phòng hờ.

    Rất nhanh đã lọc ra kết quả --

    Tất cả 0 kết quả.

    Tử thần đại nhân: "..."

    Không được, nhất định phải mua nhà. Lúc trước anh xác định không mua nhà, để có vốn lưu động, là vì anh không biết để được vào trường tiểu học tốt nhất thì nhất định phải có nhà thuộc khu quy định của trường.

    Kim Sân lại nhập "Dưới 150 vạn".

    Lần này kết quả còn lại 53.

    Kim Sân lại tăng điều kiện "Có thể giao dịch trong hai ngày".

    Kết quả lập tức còn 15.

    Kim Sân nhìn từ trên xuống dưới, đang nhìn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi anh đầy sợ hãi của Chúc Chúc nằm bên cạnh --

    "Ba ba ơi!"

    Kim Sân quay đầu, thì thấy con gái vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy.

    Chúc Chúc cũng nhìn thấy ba ba. Bé thở ra một hơi rồi nói: "Làm con sợ muốn chết, con tưởng con lại bị chú và dì xa lạ bế đi rồi cơ."

    Bé tỉnh lại thì nhận ra mình không nằm trên giường ở nhà, mà ở một nơi xa lạ.

    Kim Sân không ngờ Chúc Chúc vẫn còn nhớ chuyện kia vào hai năm trước. Anh đi tới: "Người xấu tìm tới nhà chúng ta, nên chúng ta chuyển sang nơi khác ở, có được không?"

    Chúc Chúc gật đầu: "Dạ."

    Bé suy nghĩ rồi lại hỏi: "Ba ba ơi, tại sao những người xấu kia lại muốn đuổi theo chúng ta ạ?"

    "Bởi vì chúng ta là người tốt, còn bọn họ là người rất xấu."

    Chúc Chúc gật đầu, ồ một tiếng, tựa như đã hiểu.

    Kim Sân bế bé lên rồi nói: "Ba ba đang tìm nhà mới, cục cưng đánh răng rửa mặt trước nhé."

    Chúc Chúc ngoan ngoãn xuống khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt. Lúc đi ra, bé cầm theo một cây lược và dây buộc tóc: "Ba ba ơi, con buộc mà tóc cứ rớt hoài."

    Kim Sân gửi tin nhắn cho chủ nhà, sau đó đi tới, cầm lược lên rồi nói: "Để ba ba thử xem."

    Một ba ba đủ tư cách hẳn là cũng có thể buộc tóc được.

    Cũng may, trẻ con tự mình buộc tóc thì không được, nhưng người lớn buộc lại được. Mặc dù nhìn thì không quá suôn sẻ, nhưng không cản được giá trị nhan sắc tương đối cao của Chúc Chúc. Cho dù hơi rối, cũng sẽ cảm thấy đuôi ngựa nhỏ rất đáng yêu.

    Chúc Chúc ngắm mình trong gương, gật đầu rồi nói: "Thật là xinh."

    Kim Sân đã quen với cảnh con gái tự khen mình đẹp, nhưng mỗi lần nhìn bé tự phụ như vậy, anh đều cảm thấy rất buồn cười.

    "Cục cưng này, con có muốn hỏi tấm gương kia, ai là người xinh nhất trên thế gian không?"

    Chúc Chúc hùng hồn nói: "Không cần hỏi con cũng biết nha, đương nhiên là công chúa Bạch Tuyết rồi!"

    Kim Sân rất kinh ngạc về đáp án này. Anh nói: "Con không thấy con xinh hơn công chúa Bạch Tuyết à?"

    Anh còn tưởng rằng, dựa vào trình độ tự luyến, tự biết mình đẹp của con gái anh, bé sẽ thấy bé mới xinh nhất.

    Chúc Chúc nói rất có lý lẽ: "Công chúa Bạch Tuyết mới xinh nhất ạ, con chỉ xinh thôi. Xinh nhất chỉ có thể có một người, nhưng người xinh thì rất nhiều ạ."

    Kiểu câu này rất quen thuộc, trước đây Kim Sân đã từng nói. Trước đây anh có tiền nhất, hiện tại chỉ có tiền.

    Kim Sân bỗng cảm thấy rất tự hào. Con gái của anh vừa tự tin lại vừa hào phóng!

    "Cục cưng uống thuốc trước đã, uống thuốc xong chúng ta sẽ xuống dưới ăn cơm." Kim Sân nhìn đồng hồ rồi nói.

    Khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc nhăn lại: "Thuốc đắng lắm.."

    Kim Sân cầm viên thuốc tới, đưa cho cô con gái thỉnh thoảng lại nói vài câu ngốc nghếch rồi dặn dò: "Đừng nhai nát viên thuốc, cứ trực tiếp nuốt vào."

    Tác giả có lời muốn nói:

    Ba ba nghèo vừa dùng kho số liệu của nhân loại, vừa bày tỏ tự mình làm nhân loại rất chật vật: "Bật hack? Kim Sân tôi không thèm bật hack!"
     
  10. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 59: Chuyện quét dọn vệ sinh của ba ba nghèo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kim Sân rất kiên nhẫn đưa từng viên thuốc một cho con gái. Thấy Chúc Chúc ngậm viên thuốc vào miệng, Kim Sân lập tức đưa nước cho bé. Lần này Chúc Chúc trộn lẫn từng viên thuốc rồi nuốt xuống, sau khi uống xong bé nói: "Ba ba ơi, như thế này thì ứ đắng ạ!"

    Kim Sân ngồi xuống, hỏi: "Ba ba chắc chắn sẽ không gạt Chúc Chúc. Hiện tại bụng bụng còn đau nữa không?"

    Chúc Chúc sờ lên bụng, hình như còn đang suy nghĩ: "Hết đau rồi ạ. Ba ba có đói bụng không nha?"

    Đúng lúc Kim Sân muốn dẫn bé ra ngoài ăn cơm, tiện thể gặp người bán nhà luôn.

    Kim Sân bế người lên: "Ba ba dẫn con ra ngoài ăn cơm."

    Người bán nhà là một phụ nữ trẻ tuổi, vừa ly hôn muốn ra nước ngoài, cho nên mới gấp gáp giải quyết chuyện nhà cửa.

    Lúc chủ nhà nhìn thấy Kim Sân thì hơi sửng sốt. Trên thế giới này, khuôn mặt đẹp là một loại tư nguyên khan hiếm, mà người đàn ông khôi ngô đẹp trai lại càng khó gặp.

    Huống chi Kim Sân cao lớn đẹp trai còn dắt theo cô con gái nhỏ xinh xắn đáng yêu.

    Nhưng rất rõ ràng, đẹp đâu có thể mài ra để ăn. Chủ nhà nói hơi khó khăn: "Tám mươi vạn là tuyệt đối không thể. Nói thật với anh, 148 vạn đã thấp hơn giá thị trường rồi."

    Chủ nhà nhíu mày, đã từng thấy trả nửa giá ở chợ bán thức ăn, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô ta thấy có người mua nhà mà cũng dám trả nửa giá.

    Bản thân Kim Sân cũng đoán được kết quả này. Thật ra anh cũng thấy rất lúng túng, đây cũng là lần đâu tiên trong đời anh. Nhưng vì con gái, anh phải có nhà nằm trong tuyến. Anh nói: "Số còn lại tôi có thể viết giấy vay nợ?"

    Chủ nhà: "..."

    Nếu không phải người này trông đẹp trai đến vậy, cô ta đã xoay người đi rồi.

    Người đàn ông ngồi ở đối diện nhíu mày, vẻ cao quý bày ra không sót chút nào. Chủ nhà do dự một lúc, nhẫn nại nói: "Nếu bây giờ anh không có nhiều tiền mặt như vậy, có thể đi vay."

    "Hả?"

    "Anh chưa từng nghe nói à, chỗ cho vay tiền?"

    Kim Sân đúng là chưa từng nghe nói. Bản thân anh cũng không để ý đến nhân loại lắm, phần lớn sự chú ý của anh đều vào lúc họ sắp chết. Khoảng thời gian anh làm nhân loại kia, vẫn chưa có chỗ cho vay tiền như thế. Sau khi làm Tử thần, cũng không thể có ai nói với anh về chỗ cho vay tiền.

    Chủ nhà nói thầm trong lòng, ngay cả chỗ cho vay tiền cũng không biết sao?

    Trong quán cà phê đang phát bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng không biết tên. Chúc Chúc bên cạnh thì vẽ tranh trong một cuốn vở nhỏ, không hề quấy rầy ba ba nói chuyện với dì kia.

    Chủ nhà giải thích vấn đề chỗ cho vay tiền: "Anh có thể tìm vay ở ngân hàng. Bây giờ anh có 70 vạn, tìm ngân hàng vay thêm khoảng 80 vạn, là có thể mua nhà rồi."

    Kim Sân có loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ. Anh đã thấy rất kỳ lạ rồi mà, nhiều người có nhà, trong khi giá nhà lại cao như thế. Nhưng vì sao hệ thống lại tính toán ra nhiều người có tài sản dưới trăm vạn như vậy, thì ra là vì có chỗ cho vay.

    Kim Sân lấy điện thoại ra, mô phỏng theo. Nếu mình mua một căn nhà giá 148 vạn, vay thêm 80 vạn, thì hệ thống tính toán ra số tài sản là bảy mươi vạn. Nói cách khác, nó không tính phần vay.

    Kim Sân thở ra một hơi, xác định vay tiền mua nhà.

    "Nếu anh đồng ý vay tiền mua nhà, tôi sẽ liên hệ người môi giới mà tôi biết tới đây, anh thấy sao?" Cô ta có cảm giác, hình như người này là nhân vật lớn vừa phá sản nên hoàn toàn không biết gì về việc vay tiền mua nhà cả.

    Ngay lúc này, Chúc Chúc ngồi bên cạnh cầm cuốn vở vẽ tranh lên rồi đưa tay lấy ly nước nóng trên bàn để uống. Lúc bé đưa tay ra có để lộ cổ tay.

    Tầm mắt của chủ nhà luôn dừng trên người Kim Sân, nhưng đuôi mắt vẫn thấy được cảnh này. Bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, cô ta thấy vòng tay vàng ngọc trên tay cô bé.

    Chủ nhà do dự rồi nói: "Cái vòng tay ngọc này của cháu nhìn đẹp lắm."

    Phụ nữ không quá am hiểu về châu báu, nhưng khí chất quanh người của hai cha con, còn có chiếc vòng tay quả thực rất đẹp kia nữa. Cô ta dám khẳng định giá trị của nó cũng phải mấy vạn tiền.

    Chúc Chúc được khen có vòng tay đẹp thì rất vui. Bé vươn tay để cho dì này nhìn: "Ba ta mua cho cháu ạ."

    Khoảng cách gần mới phát hiện, quả thực chiếc vòng tay rất đẹp, bạch ngọc không lẫn tạp chất. Chủ nhà nhịn không được mà sờ lên, ngọc ấm và nhẵn, mang theo nhiệt độ cổ tay của trẻ con.

    Ngọc tốt, ở giữa còn nạm mấy chữ vàng --

    Cô nàng tập trung nhìn: "Dị ứng Penicilin".

    Có loại cảm giác dở khóc dở cười.

    "Anh mua ngọc này ở đâu?" Cô nàng hỏi.

    Kim Sân nói thật: "Tôi cũng không biết, là người khác mua giúp tôi."

    Chủ nhà hơi do dự rồi nói: "Không thì thế này đi, anh đưa chiếc vòng tay cho tôi, tôi giảm 10 vạn."

    Mặc dù mấy chữ dị ứng penicilin này có hơi kỳ quái, nhưng thiết kế thật sự quá đẹp.

    Kim Sân không hề do dự, trực tiếp lắc đầu: "Không được."

    Trước đây anh đã từng nói với con gái, chiếc vòng tay này tượng trưng cho công chúa. Sao anh có thể chỉ vì 10 vạn mà bắt con gái từ bỏ làm công chúa.

    Chúc Chúc hơi sửng sốt, quay đầu: "Ba ba.."

    Kim Sân nói: "Không sao, ba ba có tiền mà."

    Cũng may lúc này người môi giới đã tới. Sau khi giới thiệu qua lại thì bắt đầu hỏi --

    "Tín dụng của anh không có vấn đề gì chứ?"

    Kim Sân: "Không." Mặc kệ có hay không, đều phải thành không có.

    "Anh có hộ khẩu vùng này không?"

    Kim Sân gật đầu.

    "Vậy công việc của anh là?"

    Chúc Chúc lập tức nói: "Ba ba có giấy chứng nhận công tác ạ."

    Nhưng giấy chứng nhận công tác kia đã giao cho Ủy ban giáo dục rồi.

    Thế là Kim Sân cũng lắc đầu.

    Người môi giới nói: "Không sao, quan trọng là vấn đề tín dụng và hộ khẩu vùng này thôi. Chúng tôi sẽ hỗ trợ tìm bảng lương cho anh."

    Kim Sân nhíu mày: "Đại khái là bao lâu mới có thể sang tên? Con gái của tôi đang chờ nhập học."

    "Chắc là không kịp. Thủ tục các thứ phải mất ít nhất hơn hai tháng."

    Chúc Chúc kéo tay ba ba: "Ba ba ơi, bây giờ ở trường toàn dạy những thứ con học rồi, chúng ta đi học sau cũng được mà."

    Đừng nói chủ nhà, ngay cả người môi giới cũng nhịn không được mà đưa mắt nhìn cô bé rất có chủ kiến này.

    Chúc Chúc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Bây giờ cô giáo vẫn đang dạy AOE với số số, còn phải dạy rất lâu mới đến chỗ con từng học mà."

    Bản thân người môi giới chỉ hy vọng Kim Sân mua nhà. Anh ta sợ anh sẽ vì con không kịp đi học mà không mua nữa, thế là cũng hát đệm: "Có thể nhập học vào kỳ sau. Học lớp một, cũng như nhau mà."

    Kim Sân nhìn con gái. Đằng nào cũng phải chuyển trường cho bé, không bằng để sau này vào học một trường tốt cho rồi. Bây giờ mỗi ngày mình cũng có thể dạy bé vài thứ, dạy bé đề phòng nhân loại.

    Thế là Kim Sân không do dự nữa, ký hợp đồng với người môi giới và chủ nhà. Chỉ chớp mắt, anh mắc nợ tám mươi vạn, mỗi tháng phải trả năm ngàn hai.

    Sau khi ký hợp đồng, Kim Sân còn lại mười vạn có thể dùng làm vốn. Nhưng lần này anh nhất định phải tìm việc, vì sau này còn rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.

    Kim Sân ôm con gái định bụng đi tìm một nơi để ở trước. Dù sao mua nhà xong còn phải chờ hai tháng sau mới có nhà để ở.

    Còn chưa đi xa đã bị gọi lại.

    Kim Sân quay đầu, chủ nhà chạy tới: "Có phải bây giờ nhà anh định đi thuê nhà không? Hai ngày nữa tôi phải xuất ngoại rồi. Dù sao nhà cũng để không, nhà anh có thể dọn vào ở sớm. Nhưng nhà anh dọn vào ở sớm, nên tôi sẽ không tìm người quét dọn vệ sinh nữa. Bởi vì lâu rồi không có người ở, chắc trong nhà hơi bẩn."

    "Còn một chuyện nữa, anh có thể gọi cho người làm chiếc vòng tay này không? Tôi có thể làm một chiếc không?"

    Lúc cô ta nói chuyện, vẫn lưu luyến không rời mà nhìn vòng tay của Chúc Chúc.

    Kim Sân lấy điện thoại ra. Đương nhiên anh không nhớ số điện thoại, vì vòng tay này là bóng đen liên hệ người ta làm. Nhưng anh có thể kiểm tra biên lai gửi tiền trong tài khoản của mình trước kia.

    Kim Sân nhanh chóng tìm được biên lai. Anh nhìn thoáng qua, một chuỗi số 0..

    Sau khi Kim Sân tìm được biên lai, lại quay về kho số liệu nhân loại, tìm phương thức liên lạc của đối phương, sau đó đọc cho chủ nhà.

    Chủ nhà thấy hơi kỳ lạ: "Số này là mã nước ngoài à?"

    Kim Sân gật đầu: "Chắc vậy."

    Tử thần đại nhân nhận chìa khóa, dẫn con gái về căn nhà tương lai.

    Căn nhà nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của Kim Sân, thậm chí còn không rộng bằng căn nhà mà bọn anh thuê lần trước. Vì lâu không có người ở nên toàn bụi bặm. Hai cha con đã quen với giàu sang, vừa bước vào, liền bắt đầu nhảy mũi.

    Kim Sân lấy một cái khẩu trang sạch từ trong túi quần áo đeo lên cho Chúc Chúc, sau đó cũng tự đeo một cái khẩu trang. Lúc này mới dừng lại, không còn nhảy mũi nữa.

    Kim Sân nhìn cảnh vật tệ hại xung quanh, đã nghĩ đến khả năng hủy hợp đồng luôn rồi.

    Sau đó anh liền nghe được tiếng soàn soạt.

    Quay đầu lại, anh thấy con gái mặc chiếc váy xinh đẹp đã cầm cây chổi bắt đầu quét rác: "Ba ba ơi.. Trên sàn nhà có hoa hoa nè."

    Sàn nhà toàn bụi, không còn nhìn được kiểu dáng lúc trước. Chúc Chúc quét vài cái, mới có thể nhìn thấy hình hoa lộ ra ngoài. Bé rất thích hoa, cho nên vui vẻ đến hỏng rồi.

    Kim Sân cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ của bé, nên dứt khoát cầm một cây chổi, bắt đầu quét rác.

    Chúc Chúc thấy ba ba bắt đầu quét rác, thì lập tức đẩy ba ba qua bên khác, phấn khích nói: "Ba ba, ba ba ơi, ba bắt đầu quét từ bên kia, con bắt đầu quét từ bên này. Chúng ta thi xem ai đến ghế sô pha ở giữa kia trước nha!"

    Chớp mắt, bụi bay đầy phòng!
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...