Học Cách Yêu Thương Một Người - Thuyuuki (Bù Nhìn Rơm)

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bù nhìn rơm, 1 Tháng mười 2019.

  1. Bù nhìn rơm

    Bài viết:
    0
    Chương 18 - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa, mặt trời chói chang, dưới bóng mát của cây nhãn trong sân, hắn đứng lặng thinh, đôi mắt nhìn tôi chăm chú, không gian tĩnh lặng đến mức bất thường.

    - Có.. có chuyện gì à? – Tôi ngập ngừng, nhìn hắn chăm chú, đồ rằng hắn vừa bị ngã hỏng não xong. Nếu không thì cái nụ cười nửa miệng luôn treo trên mặt hắn nay đâu?

    - Ừ, có chuyện muốn nói với em. – Hắn vẫn nhìn tôi không chớp, khoé môi khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.

    Tôi há hốc mồm, đến hít thở cũng khó khăn. Ông trời đúng là linh, buổi sáng tôi còn nguyền rủa hắn bị ngã lủng não, không ngờ bây giờ lại ứng nghiệm thật. Nhìn bộ dạng cười ngây thơ như cừu non của hắn, tôi dám đảm bảo cú va chạm không hề nhẹ chút nào.

    - Thì.. anh nói đi. Bày ra bộ dạng mèo bị thiến đó làm gì. – Ngấm ngầm chê hắn ẻo lả, tôi mong hắn sẽ sửng cồ lên, trở lại bình thường cho tôi nhờ. Hắn cứ "dịu dàng" thế này, tôi sợ tim mình sẽ bị hắn bóp chết mất.

    Hắn hơi cau mày nhưng rất nhanh sau đó, khuôn mặt lại dãn ra, mắt nhìn tôi chăm chú đến độ giãn cả đồng tử. Tôi cũng trợn mắt lên nhìn hắn, trái tim đập binh binh, trong lòng chợt có chút hồi hộp.

    - Anh thích em..

    Không biết bao nhiêu lâu sau, hắn chợt lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

    Tôi ngẩn người ra, mồm há hốc, cơ hồ như chưa nghe rõ điều hắn vừa nói, vội lắp bắp hỏi lại:

    - Anh.. vừa nói gì cơ?

    - Anh nói.. anh thích em, rất thích, thích vô cùng.

    Hắn chậm rãi nói, giống như muốn nhấn mạnh từng từ, đôi mắt dịu dàng vẫn không lúc nào rời khỏi tôi.

    Lời nói nhẹ nhàng như vậy nhưng vào tai tôi lại tựa như sét đánh ngang tai. Tôi cố gắng điều hòa hô hấp cho ổn định nhưng vẫn không tài nào thở nổi, mồm há to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.

    Trong lúc tôi còn đang ngây người ra, không kịp tiếp ứng chuyện hắn vừa nói thì hắn chợt bước đến cạnh tôi, khuôn mặt giả ngây thơ nổi lên một nét cười đắc ý. Không để tôi kịp có phản ứng gì hắn đã cúi người xuống, tay giữ lấy gáy tôi rồi chậm rãi.. đặt lên môi tôi một nụ hôn. Không phải kiểu chuồn chuồn phớt giống hôm qua nữa mà là một nụ hôn thực thụ, vô cùng mạnh mẽ.

    Quá bất ngờ, quá sợ hãi, tôi không biết phản ứng thế nào, cứ để mặc hắn tự tung tự tác, làm loạn giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

    Không biết bao nhiêu lâu sau tôi mới hoàn hồn trở lại, vội vàng đẩy mạnh hắn ra, hét lên thật to:

    - Nguyễn Thành Đông, anh tránh ra cho em.

    - ẲNG..

    Tiếng kêu thống thiết chợt vang lên ngay sau đó. Tôi giật mình bừng tỉnh, cảm thấy đỉnh đầu đau nhói.

    Một giọt mồ hôi chảy từ thái dương rơi xuống mu bàn tay khiến tôi giật mình, vội định thần lại, chợt phát hiện ra mình đang ngồi trên giường, thở hồng hộc, hai tay thì vòng qua ôm chặt lấy con chó bông.

    Quái lạ, không phải tôi đang ở dưới gốc nhãn trong sân sao? Còn hắn nữa, hắn đâu? Chẳng lẽ, tất cả đều là nằm mơ sao?

    Sau khi ổn định lại tinh thần, biết tất cả những chuyện kinh thiên động địa vừa rồi chỉ là nằm mơ, tôi thầm thở phào một hơi, ngã người ra thành giường, bật cười ngây ngốc.

    Đúng là điên mà, sao tôi lại đi mơ cái giấc mơ quái quỷ ấy chứ. Chuyện này mà để hắn biết được chắc sẽ chế nhạo tôi cả đời mất.

    Tôi nghĩ mà không khỏi rùng mình, vội lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng khoan, có điểm không đúng ở đây. Nụ hôn kia.. rõ ràng chỉ có trong mơ, nhưng sao tôi lại có cảm giác chân thực đến vậy, thậm chí bên khoé miệng vẫn còn cảm giác ấm áp. Và còn cả tiếng ẳng đầy bi thống kia nữa, từ đâu mà ra?

    Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt run lẩy bẩy, vội lia mắt ra nhìn xung quanh, khuôn mặt hớn hở cùng đôi mắt bồ câu trâu quen thuộc kia đập vào mắt khiến tôi xém té xỉu.

    Con Rô thấy tôi phát hiện ra, nó sung sướng bắc chân lên giường. Đôi bàn chân mập mạp đặt trên chiếu trúc, lưỡi hồng thè ra, đuôi quẫy tít mù.

    Run rẩy đưa tay lên chạm vào khoé miệng, có chút dính dính nhớp nhớp, tôi rất nhanh chóng hiểu ra cái gì vừa mới "hôn" mình thắm thiết, suýt chút nữa là sùi bọt mép mà chết.

    Con Rô vẫn chưa biết tội, nó giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn tôi, khuôn mặt hớn hở như được đi ăn cỗ. Cố nén cục tức vào bụng, tôi nghiến răng trèo trẹo, chăm chú nhìn đôi chân mập mạp của nó, cười gằn:

    - Cái chân này mà nấu đu đủ thì ngon phải biết, nhỉ?

    Con chó ngu ngốc không nhận ra mùi thuốc súng nồng nặc trong giọng nói của tôi, nó vẫn cố giương đôi mắt nâu to tròn và lấp lánh của mình lên, đuôi ngoáy như điên, thậm chí nó còn vươn một bàn chân lên, với với trước mặt tôi như muốn trêu tức.

    Nhìn bộ dạng ngây thơ vô (số) tội của nó, tôi tức điên lên, gào to:

    - Chó Rô chết tiệt, hôm nay mày chết với chị.

    Nói rồi tôi lao đến định chụp lấy cổ nó, vặt như vặt cổ gà. Nhưng con Rô cũng chưa ngu lắm, nghe thấy giọng gào kinh khủng của tôi, nó cuối cùng cũng biết sợ, vội nhảy xuống giường, cong đít chạy ra khỏi phòng, thành công trong việc thoát khỏi bàn tay ác độc của tôi.

    Bị nó liếm mặt còn chọc tức như vậy, tôi làm sao bỏ qua được. Vội vã lao xuống giường, vớ lấy con dao "siêu cấp cùn" trong ống bút, tôi phi ra khỏi phòng, đuổi theo nó với tốc độ tên bắn.

    Anh Tùng thấy một người, một chó đuổi nhau khắp nhà, bụi bay mù mịt như vậy thì chỉ biết lắc đầu, than thở một câu "hai đứa này lại phát bệnh rồi", sau đó chậm rãi đi đến chỗ tôi đang rình con Rô, ôm chặt lấy tôi từ đằng sau, nhàn nhạt nói:

    - Anh biết con dao của em mức độ cùn có thể sánh ngang với cái thước kẻ nhưng dù gì nó cũng là dao, em cầm nó chạy loạn như thế rất nguy hiểm.

    - Anh buông em ra, đừng cản em, em phải thiến nó, em phải cạo sạch lông nó, hừ hừ.. - Tôi vùng vẫy trong tay anh Tùng, gào thét inh ỏi.

    - Đừng nháo nữa, nhỡ em ngã dao đâm trúng người thì sao?

    - Em..

    - Con dao này bố quý lắm, nhỡ bị gãy về mà bố thấy sẽ khóc thét lên mất, phiền lắm. – Anh Tùng khẽ lắc đầu, bày ra bộ dạng chán nản.

    -..

    Anh ấy có thể phũ hơn được nữa không?

    Dù bị anh Tùng đả kích nặng nề như vậy nhưng tôi vẫn không từ bỏ việc truy lùng con Rô. Vì thế trong nhà lại xuất hiện thêm một cảnh gà bay chó nhảy như vậy. Cái chuyện này ấy mà, nó quen quá rồi!

    * * *

    Buổi chiều hiu hiu gió, tôi cắn bút ngồi ôn bài chuẩn bị cho kì thi cuối kì, nhưng từ lúc ngồi vào bàn học đến giờ tôi chỉ ghi được độc hai chữ "Bài làm" rồi cứ ngẩn ngơ, mơ màng ngắm cảnh sắc bên ngoài, trong đầu thì không ngừng nhớ đến hai nụ hôn với hắn, một là nụ hôn trộm bên bàn học, một là nụ hôn trong giấc mơ đáng xấu hổ kia.

    Mặc dù tôi đã tự ép mình phải quên chuyện này đi nhưng nói thì dễ, làm mới khó, cứ vừa cúi đầu xuống vở, nhìn cái bàn học tôi lại không tự chủ được nghĩ đến nó.

    Cuối cùng không chịu được nữa, tôi đập bàn đứng dậy, quyết định sang tìm nhỏ Hân nói chuyện. Giữ trong bụng mãi thế này tôi sẽ bị thối ruột mất. Tôi nghĩ rồi gật đầu chắc nịch, hớn hở chạy sang phòng Hân.

    Nhỏ Hân đang ngồi chơi với con Hamster, trên bàn bừa bộn sách vở, chắc là học chán nên lôi con chuột ra nghịch đây mà.

    - Ái chà, bắt quà tang mày bỏ học nghịch chuột nhé, lát về méc anh Tùng. – Tôi cười gian tà rồi sà xuống ngồi cạnh nó.

    Nhỏ Hân giật mình khi thấy tôi, nó ôm con chuột phụng phiu nói:

    - Tại Kun đói nên em cho nó ăn đấy chứ, mà chị cũng có học đâu.

    - À thì.. chị khác, chị có trách nhiệm trông coi mày học hành, anh Tùng dặn rồi. – Tôi lấp liếm.

    - Toàn bốc phét, hứ.

    - Mày.. mà thôi quên đi, chị đang có chuyện muốn hỏi mày đây. – Tôi nói rồi ngồi xếp bằng tròn, nhìn nó với vẻ nghiêm túc.

    - Có chuyện gì vậy? – Hân vừa vuốt ve con chuột đang nằm co rúm trong tay nó vừa quay sang tôi, ngờ vực hỏi.

    Tôi liếm liếm môi, khẽ hắng giọng, mắt ngó lên trần nhà, lựa chọn từ ngữ cẩn thận rồi mới nói:

    - Là thế này.. chị có hai đưa bạn rất ghét nhau, cực ghét luôn ấy. Hai đứa ấy cứ như chó với mèo, gặp nhau mà không đánh nhau cãi nhau thì không chịu được, mà chung quy lại cũng chỉ tại tên con trai, tính xấu vô cùng, đành hanh đỏ mỏ, đanh đá cá cầy..

    - Thôi thôi thôi, nói chung là hai người bạn của chị rất ghét nhau chứ gì, chị kể tiếp đi, dông dài hoài..

    Hân khẽ nhăn mặt, vội ngắt lời tôi.

    - Ừm, đại khái vậy, chuyện là hôm ấy hai đứa nó học ôn với nhau, con bạn chị mệt quá nên gục xuống ngủ, đang mơ mơ màng màng thì phát hiện ra thằng kia hôn trộm nó một cái..

    - Oa, lãng mạn kinh hồn, y như ngôn tình ý.

    Không để tôi kịp nói hết, nhỏ Hân đã reo lên đầy thích thú, đôi mắt nó nhìn tôi đầy mơ màng:

    - Xong rồi thế nào nữa?

    - Hết rồi.

    - Thế thôi á?

    - Ừ, thế thôi chứ còn gì nữa. Bây giờ con bạn chị đang thắc mắc là tại sao thằng kia lại làm vậy, trong khi thằng này chẳng có tí tình ý gì với nó cả. Chị mày chả hiểu gì cả, đành phải sang hỏi mày, haiz.. – Tôi làm bộ thở dài, ngán ngẩm nói.

    - Hưm..

    Nhỏ Hân chống cằm đăm chiều một hồi, lát sau nó quay sang tôi nói chắc nịch:

    - Theo như tiểu thuyết ngôn tình đã nói, anh kia làm vậy với bạn chị thì chỉ có một lí do thôi.

    - Lí do gì? – Tôi vội vàng hỏi nó.

    - Anh ấy thích bạn chị.

    - Hả?

    Tôi há hốc mồm, suýt ngã ngửa ra đằng sau, đáp án của nó chính là điều mà tôi không dám nghĩ tới nhất.

    - Mày nói nhảm, làm sao thế được, thằng kia ghét bạn chị bỏ xừ.

    - Hừm, nhảm là nhảm thế nào. Nếu hôn trực tiếp thì còn có nhiều lí do nhưng hôn trộm thì rõ ràng là thích rồi. Anh kia chắc không kìm chế được tình cảm nên mới phải ăn vụng. Giống hệt trong truyện luôn..

    Không thèm nghe nhỏ Hân tám nhảm về mấy cuốn truyện của nó, tôi lảo đảo đứng dậy, ngơ ngơ ngác ngác đi về phòng. Ngồi trên giường mà tôi cứ ngẩn ngơ mãi không thôi. Vốn tưởng đi hỏi nhỏ Hân thì sẽ xong chuyện, ai dè đã rắc rối nay lại càng rắc rối hơn.

    * * *

    Mấy ngày hôm sau vì giấc mơ đó và cuộc nói chuyện với nhỏ Hân nên tôi tránh mặt hắn, bất cứ chỗ nào có hắn là tôi nhanh chóng lủi đi, bữa cơm tôi chỉ ăn qua quýt rồi lại chạy lên tầng, trong mọi tình huống đều hạn chế việc đụng mặt với hắn đến mức tối thiểu.

    Hình như hắn cũng lờ mờ thấy được sự thay đổi của tôi nhưng hắn không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng tôi thấy hắn nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, trên môi còn treo thêm nụ cười lạnh lẽo.

    Tối nay đến lượt tôi nấu cơm, anh Tùng và nhỏ Hân đều đã ra ngoài, đang mải mê với món trứng cuộn, tôi chợt giật mình khi có một hơi thở ấm áp phả vào cổ mình. Hoảng hốt, tôi theo bản năng, vung cái xẻng nấu ăn dính đầy mỡ ra đằng sau, một tiếng kêu đau đớn vang lên ngay sau đó:

    - Au..

    Tôi giật mình vội quay đầu lại, thấy hắn đang ôm mũi, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ đau đớn, đôi mắt nhìn tôi muốn toé lửa:

    - Em muốn hại chết anh hả?

    Khẽ cười trừ, tôi đổ thừa cho hắn, quyết không nhận lỗi về mình:

    - Tại anh đấy chứ, ai bảo tự nhiên xuất hiện lù lù ở đằng sau em.

    - Hừm, con gái con lứa gì mà bạo lực. À, nấu cả anh nữa đấy. – Hắn nghiến răng làu bàu nói.

    Tôi tắt bếp, dùng xẻng xúc trứng ra đĩa, khẽ lườm hắn:

    - Em chỉ nấu cho bốn người ăn thôi.

    - Vừa đủ còn gì? – Hắn cau mày nói.

    - Ha ha, tiếc quá, hôm nay cuối tuần, thằng Khôi về. – Tôi cười cực kì sung sướng, nói.

    Hắn khẽ xoa cằm không nói gì, chỉ nhìn lom lom vào bụng tôi, khoé môi nhếch lên đầy gian tà.

    - Anh nhìn cái gì thế?

    - Nhìn bụng em. – Hắn thản nhiên đáp.

    - Bụng em có cái gì mà nhìn. – Tôi sửng cồ lên hỏi hắn.

    - Em có thấy lớp mỡ trên bụng mình ngày một dày không, gần bằng con Rô rồi đấy. Ăn ít đi, để anh ăn giúp cho.

    Hắn cười đểu rồi nhân lúc tôi tức muốn xì khói, thình lình nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của tôi, gắp một miếng trứng nhét vào mồm, nhai ngon lành:

    - Ừm, không tệ, nhưng thiếu vị ngọt rồi.

    Vừa giận vừa xấu hổ, tôi vội giật tay ra khỏi tay hắn rồi tức tối lao ra khỏi phòng bếp. Thấy vậy, hắn bèn gọi với theo, giọng cợt nhả:

    - Này đi đâu đấy, từ từ không mỡ bụng nảy lên đấy.

    - Nhìn thấy trứng vàng nên buồn đi vệ sinh, oke?

    Không có tiếng động, tôi biết hắn nghẹn rồi. Hừm, đáng đời.

    * * *

    Bữa cơm tối đầm ấm cuối tuần sẽ thật suôn sẻ nếu không có sự hiện diện của hắn và câu hỏi nói ngô nghê của thằng Khôi chết tiệt.

    Chả là do thức ăn hôm nay ngon quá, tôi ăn không ngừng nghỉ nên cái bụng cũng tự động chồi lên. Thằng Khôi thấy vậy liền toét miệng cười nói:

    - Chị Dương giống cô giáo Hoa của Khôi ghê.

    - Thế chắc cô Hoa của Khôi phải xinh lắm nhỉ? – Tôi cười cười, hếch mũi lên nói.

    - Không, bụng cô Hoa cũng giống chị Dương, to thế này này, cô bảo bên trong bụng cô có em bé. – Thằng Khôi vừa nói vừa khoa trương vòng tay lên trước bụng, khoe hàng răng sún.

    Nháy mặt, nụ cười trên môi tôi vụt tắt, mặt cứng đờ, ba người còn lại thì cười đến mức nội thương trầm trọng.

    * * *

    Ăn cơm tối xong, vì là cuối tuần nên chúng tôi ngồi xuống sofa xem thời sự. Đang yên lành ngồi cạnh nhỏ Hân, chống tay lên cằm xem mấy tin tức trọng điểm trong nước và nước ngoài, tôi chợt giật mình khi thấy hắn đi đến, thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, vì còn thừa một khoảng trống nhỏ nên tôi và hắn ngồi sát nhau.

    Không phải chứ, bên Hân còn bao nhiêu chỗ trống không ngồi lại chui vào cái chỗ chật hẹp này làm gì? Tôi thầm gào thét lên trong đầu, ngồi trên đệm sofa mềm mại mà tưởng như đang ngồi trên đệm gai.

    Mấy phút sau, cảm thấy tai mình đang bị nhìn đến mức nóng rực, tôi vội vàng đứng bật dậy, gãi đầu vờ ngáp dài, thản nhiên bước qua hắn để đi ra ngoài, một cái nhìn bực bội xẹt qua mặt tôi.

    Tôi định chuồn êm lên nhà nhưng chưa kịp bước lên cầu thang thì hắn đã lên tiếng gọi giật lại, giọng nói có chút lành lạnh:

    - Dương, trong tủ lạnh có nho, lấy hộ anh.

    Tôi định cãi "anh đi mà lấy" nhưng nghe nhắc đến nho, liền vội vàng nuốt câu kia lại, phi đến tủ lạnh, đĩa nho đen hấp dẫn trong tủ khiến tôi muốn ứa nước miếng, kế hoạch chuồn êm lên nhà bị phá sản hoàn toàn.

    Vừa nhấm nháp nho vừa đem ra phòng khách, tôi thấy hắn đã ngồi sang chỗ anh Tùng tự lúc nào. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi đặt nho xuống bàn, tấm tắc khen:

    - Nho ngọt kinh khủng luôn.

    Anh Tùng khẽ mỉm cười, vặt mấy quả vừa ăn vừa gật gù nói:

    - Ừm, ngọt thật.

    - Ngọt lắm à?

    Hắn đột nhiên lên tiếng, quay sang anh Tùng cười quỷ dị. Nụ cười khiến tôi sởn gai ốc.

    - Ừ, ăn đi thì biết.. - Anh Tùng gật gật đầu, nhìn hắn có chút khó hiểu.

    - Tốt, tao nếm thử.

    Nói xong, hắn thình lình vươn người qua, đặt nhẹ môi lên khoé miệng anh Tùng rồi lại nhanh như chớp rụt người lại, khẽ liếm môi, thỏa mãn nói:

    - Ừ, công nhận ngọt.

    Đùng đùng.. đoàng đoàng..

    Cả nhà tôi, bị sét đánh không chừa đứa nào..

    * * *
     
  2. Bù nhìn rơm

    Bài viết:
    0
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khi cả bốn người nhà tôi đều đang rơi vào tình trạng chết lâm sàng thì hắn, kẻ tội đồ gây ra mọi chuyện lại thản nhiên dùng tay.. lau miệng, uống một ngụm trà rồi chậm rãi phun ra một câu, trực tiếp đâm chết tươi anh Tùng:

    - Thẳng thắn mà nói, kinh tởm hơn tao tưởng.

    Quá.. quá mặt dày, quá bỉ ổi, quá đáng khinh. Đó là tất cả những "mĩ từ" tôi có thể nghĩ ra và dành cho hắn. Chỉ khổ anh Tùng, sốc đến nỗi mặt mũi trắng bệch, đưa tay lên run rẩy chỉ vào hắn, biểu cảm hệt như đang đóng phim kiếm hiệp:

    - Mày.. mày..

    - Mày không định thổ huyết đấy chứ, bình tĩnh nào, mày còn ba đứa em nheo nhóc và một con chó béo đấy, không nên kích động mà hại thân thể.

    Hắn làm ra vẻ thân tình, còn mặt dày vỗ vỗ vào bả vai anh Tùng an ủi. Khỏi phải nói anh Tùng tức đến thế nào, nhảy bật lên như được gắn hỏa tốc ở mông, túm chặt lấy cổ áo hắn, gầm lên:

    - Tao sẽ giết mày, mày có biết mày vừa làm gì không hả?

    Anh Tùng từ một thanh niên tri thức đạo mạo thoắt cái biến thành con khủng long dữ tợn có khả năng phun ra lửa. Trời mùa hè nóng nực lại thêm cơn giận từ anh Tùng khiến không khí trong nhà trở lên bức bối, chỉ cần một ngòi châm nho nhỏ là trận chiến nảy lửa giữa hai người đàn ông sẽ bắt đầu.

    Đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng thì một tiếng cười khẽ bất chợt vang lên. Hắn, cái tên biến thái đáng chết, lại dám bật cười ngay trước mũi anh Tùng.

    - Mày cười cái gì, thằng bệnh này? – Anh Tùng sửng sốt nhìn hắn rồi chợt cau chặt mày, gằn giọng hỏi.

    - Tại sao mày lại nổi giận? Vì nghĩ đó là nụ hôn đầu?

    - Cái gì, tao..

    - Thằng điên, tao chỉ chạm nhẹ vào khoé miệng mày thôi, khác gì má với trán, nếu mày tính đấy là một nụ hôn thì người cướp nụ hôn đầu của mày phải là Dương.

    Hắn nói rồi đột nhiên cau mày, quay ra chỉ thẳng vào tôi, khuôn mặt ẩn chút tức giận.

    - Cái.. cái gì?

    Tôi đang ngồi há mồm xem kịch hay thì vô duyên vô cớ bị kéo vào, giật mình đến độ đánh rơi quả nho trên tay.

    Hắn đang nói cái quái gì vậy, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi, tại sao lại lôi tôi vào, tôi gây thù chuốc oán gì với hắn mà cứ chuyện gì xấu xa hắn cũng đổ cho tôi vậy?

    - Mày nói linh tinh gì thế? - Anh Tùng sửng sốt quay ra nhìn tôi rồi cau mày bực bội hỏi hắn.

    - Mày quên rồi hả, hồi xưa mày chẳng đem kẹo cốm ra dụ, bắt con bé hôn vào má còn gì? – Hắn bực tức nói, gạt tay anh Tùng ra khỏi cổ áo mình rồi lẩm bẩm đế thêm. – Mà rõ ràng kẹo cốm ấy là của tao..

    Hắn vừa dứt lại, tôi có cảm giác như một đàn quạ đen đang bay qua đầu mình, kêu quang quác, quang quác. Tôi có nên khâm phục hắn vì khả năng thù dai nhớ lâu không nhỉ? Cái chuyện con nít con nôi từ đời thủa nhà nào rồi còn đem ra nói, lại còn so sánh khập khiễng nữa chứ. Một tên biến thái như hắn sao có thể so với một thiên thần dễ thương như tôi được?

    Tôi tức tối nghĩ thầm định đứng dậy vặc lại hắn thì anh Tùng đã thay tôi lên tiếng:

    - So sánh kiểu gì thế, Dương nó là em tao. Bây giờ mày thử bị một thằng con trai chạm mồm vào xem, sẽ hiểu cảm giác của tao ngay, hừ.

    Nghe anh Tùng nói, hắn hơi rùng mình, trên mặt xuất hiện ba chữ "kinh khủng khiếp". Lát sau, hắn gãi gãi cằm, lên tiếng phân bua:

    - Ầy, thì xin lỗi.. cũng không phải tao muốn thế, có lí do cả.

    - Lí do gì, mày phang ra ngay cho tao.

    - À, thực ra.. trên mạng có bài báo viết lúc mệt mỏi có thể hôn người khác để tiếp thêm sinh khí, dạo này ôn thi mệt quá nên tao làm thử, thế thôi. - Hắn sờ sờ mũi, thản nhiên đáp, khuôn mặt thành thật đến mức tôi suýt tin bài báo kia là có thật.

    - Từ bao giờ mày lại tin vào mấy cái thông tin nhảm nhí trên mạng vậy? – Anh Tùng ngờ vực hỏi.

    - Chịu thôi, một em hotgirl gửi cho tao xem, không tin không được. - Hắn nhún vai, nhàn nhạt nói rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đến cửa, hắn chợt dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nói bâng quơ:

    - Nói chung là chẳng có gì đâu, đừng suy nghĩ linh tinh.. - Rồi bước thẳng ra ngoài, cả người chìm trong bóng tối.

    Hắn đi rồi, không gian trong phòng trở lên yên ắng lạ thường. Lát sau, anh Tùng mới lảo đảo đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, miệng còn lẩm bẩm:

    - Khốn thật, tởm quá đi mất..

    Tôi ngồi ở ghế, chỉ biết lau nước mắt, nước mũi nhìn theo bóng anh Tùng. Khổ thân anh ấy, bị tên biến thái như hắn hôn, cảm thấy kinh khủng là phải rồi. Nhưng khoan.. hôm trước tôi cũng bị hắn hôn mà, sao tôi lại không cảm thấy kinh khủng?

    Trong lúc tôi còn đang mải kinh ngạc với suy nghĩ của mình thì ở bên cạnh, nhỏ Hân chợt bật khóc thút thít, giật mình, tôi vội quay ra hỏi nó:

    - Mày làm sao thế? Sao lại khóc?

    - Tại sao?

    - Tại sao cái gì?

    - Tại sao không hôn em chứ, em cũng có thể tiếp sinh khí mà, oa..

    Nói rồi nó xụ mặt, ấm ức chạy lên phòng, tôi nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu, cái nhà này bị hắn làm cho loạn hết rồi.

    Phòng khách đông vui bây giờ chỉ còn lại tôi, nhóc Khôi và đĩa nho đen ngon lành trên bàn. Nhìn khuôn mặt phấn nộn cứ ngơ ngơ ngác ngác vì chẳng hiểu gì cả của Khôi, tôi khẽ lắc lầu, bóc vỏ rồi đút nho vào miệng nó:

    - Ngoan, ăn đi, giờ đĩa nho này là của hai chị em mình.

    - Chị Dương, tại sao anh Đông lại "mi" anh Tùng. – Thằng Khôi vừa nhai nhóp nhép vừa giương đôi mắt to tròn lên hỏi tôi.

    - À, tại vì anh Đông bị "biến thái". - Tôi nhón một quả nho, bỏ vào miệng, rất có "trách nhiệm" nói cho nó biết sự thật.

    - Biến thái là gì ạ?

    - Là.. ừm.. là bị bệnh. – Tôi gãi gãi đầu, ấp úng giải thích.

    - Bệnh? Nhưng bệnh gì vậy? – Nó lại tiếp tục giương mắt nai lên nhìn tôi. Thằng này, học ở đâu cái kiểu hỏi dồn thế nhỉ? Tôi cau có nghĩ thầm nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:

    - Bệnh ở đầu. Bệnh nặng lắm rồi, Khôi nhớ là không được hành động "biến thái" như anh Đông nhé!

    - Vâng, em biết rồi. Thế anh Tùng có bị biến thái như anh Đông không chị?

    Nghe nó hỏi, tôi hoảng hồn vội xua xua tay, phân bua giúp anh Tùng:

    - Không, tuyệt đối không, anh Tùng nhà mình vẫn bình thường, chỉ có anh Đông bị biến thái thôi, Khôi biết chưa?

    - Vâng, thế..

    - Thôi, stop! Ăn nho đi còn đánh răng đi ngủ, không hỏi lằng nhằng nữa.

    Tôi kêu lên rồi cầm lấy quả nhỏ đút vào miệng nó, thật không hiểu bọn trẻ con lấy đâu ra lắm câu hỏi thế, đau hết cả đầu. Tôi nhìn khuôn mặt phụng phịu của thằng Khôi, chỉ biết thở dài, buổi tối thứ bảy tươi đẹp là thế đã bị hắn phá nát hoàn toàn.

    * * *

    Sáng chủ nhật đẹp trời, tôi ở nhà nằm tắm nắng, đọc sách Văn cùng nhóc Khôi. Anh Tùng phải ra trường họp Đoàn, nhỏ Hân đến nhà bạn học nhóm sau khi thất bại trong việc rủ tên Thành Đông ra nhà sách, vì thế trong nhà giờ chỉ còn tôi, Khôi và Rô.

    Đang ngồi lẩm nhẩm bài thơ thì thằng Khôi chợt nhoài người ra, kéo áo tôi phụng phịu nói:

    - Chị Dương, chán quá..

    - Sao chán? – Tôi vẫn không rời mắt khỏi quyển sách, hỏi lấy lệ.

    - Em muốn đi xem khỉ. – Nó nũng nịu.

    - Sao lại đi xem khỉ? Nhà mình làm gì có khỉ, chỉ có chó thôi, xem chó cũng được mà. Đi thẳng rẽ phải có cái chuồng chó, con Rô đang nằm trong đấy.

    Tôi xoa đầu nó, cười cợt nói. Cái thằng nhóc này, có nó thì vui nhưng cũng phiền thật.

    - Em không thích, em muốn xem khỉ và voi cơ, chị đưa em đi vườn bách thú đi. – Nó nhằng nhẵng kéo áo tôi, mắt thì mở to ra lại còn long lanh nước nữa chứ.

    - Nhưng chị còn phải học. – Tôi nói rồi giơ quyển sách lên lắc lắc trước mặt nó. Cả tuần mới gặp, cũng muốn đưa nó đi chơi lắm nhưng sắp thi rồi mà bài vở thì còn nhiều, mấy hôm nay tôi có học hành được gì đâu.

    - Ứ.. em muốn đi xem khỉ cơ.. - Nó vẫn không chịu từ bỏ, mặt xịu xuống, phụng phịu nói.

    Trong lúc tôi còn đang không biết phải làm gì thì tên Thành Đông từ cổng đi vào, thấy một lớn một bé đang co kéo nhau, hắn ngạc nhiên kêu lên:

    - Có chuyện gì thế?

    Vừa thấy hắn, thằng Khôi đã nhả tay tôi ra, chạy vù đến chỗ hắn làm nũng:

    - Em muốn đi xem khỉ nhưng chị Dương không cho.

    Cái thằng này, vừa mới hôm qua dặn xong thế mà hôm nay vẫn bám lấy hắn, không chóng thì chầy cũng bị lây cái bệnh biến thái cho xem.

    - Sao anh lại sang đây? – Tôi cau mày lườm thằng Khôi một cái rồi quay ra hỏi hắn.

    - Rảnh sang chơi với Khôi. – Hắn thản nhiên đáp.

    - Ủa, nhưng sao cái Hân bảo anh sang nhà bạn có việc mà.

    Tôi nhíu mày hỏi, chợt nhớ đến khuôn mặt buồn bã của nhỏ Hân ban nãy. Hắn có chút giật mình, ngẩn người ra một lúc rồi mới khẽ ho nhẹ, nói lấp lửng:

    - Khụ.. à, nó bị đậu mùa nên anh về..

    - Ờ, đậu mùa thì phải về thôi, nhỡ lây thì chết. – Tôi gật gù nói, từ sau vụ hôm qua, tôi cũng chẳng còn lí do gì để tránh mặt hắn nữa, mọi thứ lại trở về bình thường.

    Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ miên man thì hắn đã đi đến chỗ tôi, ngồi xuống ghế của thằng Khôi, mỉm cười trêu chọc:

    - Da đã đen còn bày đặt tắm nắng, chẳng lẽ em định hát bài "em có một ước mơ, em có một khát khao, da em đen, da em đen như da con trâu" hay sao?

    - Kệ em, còn hơn cái đồ trắng như bột nhão. – Tôi bật người ngồi thẳng dậy, tức tối vặc lại.

    - Tắm thế đủ rồi, đi thôi. – Hắn bật cười rồi chợt đứng dậy, kéo lấy cánh tay tôi.

    - Đi đâu? – Tôi ngơ ngác.

    - Đi vườn bách thú, làm chị thì phải thương em chứ. – Hắn nói rồi quay ra nháy mắt với thằng Khôi.

    Khỏi phải nói thằng nhóc sướng đến thế nào, nó phi đến bên cạnh hắn, nhìn tôi bằng đôi mắt cún con long lanh.

    - Chị Dương, đi đi mà..

    - Nhưng em còn phải học.

    Tôi giơ quyển sách lên, cố gắng bám trụ ở cái ghế dựa, đùa à, nắng nôi thế này còn phải lóc cóc đạp xe ra sở thú để ngắm mấy con khỉ con voi, đã thế lại còn đi cùng hắn nữa chứ, cho xin, tôi chưa muốn bị tức chết.

    - Thì cứ mang sách theo, vừa học vừa chơi nó mới vào, mà anh tưởng em thích xem khỉ?

    - Anh coi em là thằng Khôi à, mấy cái thứ trẻ con ấy em thèm vào.

    - Ủa, vậy em không tò mò đồng loại của mình sống thế nào à?

    - Anh.. đồ bệnh hoạn, đồ thần kinh, anh nói ai là khỉ hả? Không đi, muốn thì anh tự đi mà xem. – Tôi gào lên tức tối.

    - Ha ha..

    * * *

    Cuối cùng dưới sức ép của thằng Khôi, tôi đành phải vác cái thân xác tàn tạ của mình đi theo hắn, mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.

    Sở thú cách nhà tôi không xa lắm, chỉ cần đạp xe tầm 15, 20 phút là đến. Tôi tự đi xe của mình, còn hắn thì chở thằng Khôi, cùng chạy song song trên đường.

    Sở thú không lớn nhưng rất sạch và đẹp nên nó trở thành một địa điểm vui chơi, hẹn hò khá lí tưởng, người người đi ra đi vào rất nhộn nhịp.

    Theo yêu cầu của thằng Khôi, chúng tôi đi xem khỉ trước. Đến đây vốn là để cho nó chơi nhưng bây giờ tôi còn chơi vui hơn nó. Mấy con khỉ dễ thương kinh khủng, lại còn biết chào, biết cúi đầu làm duyên nữa chứ, tôi cười khanh khách suốt buổi, chẳng mấy chốc đã cho đi cả nửa gói bim bim.

    - Này, này, anh có thấy nó nhai không? Rau ráu, rau ráu kìa, buồn cười chết mất thôi.

    Tôi cầm gói bim bim, phấn khích quay lại, túm lấy cánh tay hắn lay lay, chợt giật mình khi bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn tôi chăm chú, nụ cười trên môi có chút dịu dàng.

    Tôi ngẩn người, mặt đỏ bừng lên, ấp úng hỏi:

    - Anh.. nhìn em làm gì? Em biết em đẹp rồi, hừ.

    - Ừm, công nhận.. càng nhìn càng thấy giống khỉ. - Hắn mỉm cười, chậm rãi phun ra một câu khiến tôi bị đả kích nặng nề.

    - Chết tiệt, anh là cái đồ mặt như gấu chó, thân như voi, ăn như hổ báo, đầu óc như bò tót.. anh không thể để cho em yên một ngày à?

    Tôi gào lên tức tối rồi lôi thằng Khôi bỏ đi, để lại hắn đứng ôm bụng cười như điên ở chuồng khỉ.

    Sau đó chúng tôi đi thăm hết các con vật trong sở thú: Voi, hổ, sư tử rồi chim chóc.. cho đến khi cả ba đứa đã mệt nhoài mới thôi. Bây giờ thì tôi và Khôi đang ngồi ở ghế đá nhấm nháp nốt chỗ bim bim trong lúc chờ hắn đi mua nước.

    Đang nhai bim bim rau ráu thằng Khôi chợt quay sang kéo áo tôi, phụng phịu nói:

    - Chị Dương, anh Đông ngoại tình.

    - Cái gì mà ngoại tình? – Tôi giật mình, kinh ngạc nhìn nó hỏi.

    - Anh ấy đứng với hai chị khác kìa, bà bảo thế là ngoại tình. – Vừa nói nó vừa chỉ tay về một hướng, thấy vậy tôi vội nhìn theo hướng nó chỉ.

    Cách đó không xa, Thành Đông đang đứng chụp hình cho hai cô gái khá xinh xắn, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm nhưng khuôn mặt thì ánh lên niềm vui. Hai cô gái tạo đủ kiểu dáng dễ thương, mặt ửng hồng, mắt lấp lánh nhìn hắn không rời.

    Đúng là tên hám gái, đi đến đâu là gieo rắc phong tình đến đấy, không biết đã có bao nhiêu cô bị vẻ ngoài của hắn lừa rồi. Lần này tôi phải ra tay cứu rỗi hai cô gái kia mới được.

    Tôi nghĩ rồi khẽ nheo mắt, nhếch môi cười gian xảo, quay ra thì thầm vào tai nhóc Khôi:

    - Khôi, chị bảo này..

    - Gì cơ ạ? Nhưng tại sao em phải làm vậy?

    - Thì chị nhờ mà, em phải nghe lời chị chứ. – Tôi cau mày, bực bội nói. Quái lạ, người ta bảo càng học càng ngoan sao thằng nhóc này càng học càng hư nhỉ, không thèm nghe lời người lớn gì cả.

    - Em muốn ăn kem. – Nó quay mặt sang một bên, vừa nói vừa đá đá chiếc lá dưới chân.

    - Cái gì, em đang ra điều kiện với chị sao?

    - Kem Merino socola ấy.

    - Nhưng chị hết tiền rồi. – Tôi xị mặt nói.

    - Thế thì em không làm đâu.

    - Em.. thôi được rồi, về nhà chị sẽ mua cho, đồ ma lanh, hừ.

    Tôi tức giận lườm khuôn mặt đắc ý của thằng Khôi rồi nhanh chân dắt nó đến chỗ hắn, chuẩn bị thực hiên theo kế hoạch.

    Vì có kem ngon tiếp sức nên thằng Khôi trở nên hăng hái lạ thường, không kịp nhận tín hiệu từ tôi nó đã vẫy mạnh tay, gào toáng lên với hắn:

    - Bố ơi!

    Nghe tiếng gào to khủng khiếp của nó, Thành Đông cùng hai cô gái kia đồng loạt quay ra, cực kì sửng sốt khi nhìn thấy tôi, đang cười tươi như hoa dắt tay thằng Khôi.

    Tôi bên ngoài vờ tỏ ra dịu dàng nhưng trong bụng thì đang ngoác miệng ra cười như điên, không ngừng liên tưởng đến cảnh hắn bị thằng Khôi làm cho bẽ mặt, xấu hổ lắp bắp không nên lời.

    Trong lúc tôi còn đang đắm mình trong viễn cảnh tươi đẹp của mình thì hắn đã bước đến cạnh tôi tự lúc nào, cười như gió xuân ấm áp, chậm rãi phun ra một câu, đem tôi đạp bay xuống địa ngục:

    - Bà xã, chờ anh lâu quá à?

    Bà.. bà.. bà xã?

    Hắn, thế mà lại gọi tôi bằng cái từ đáng buồn nôn ấy! Vì quá sốc, tôi cứ đứng ngây người ở đó, chẳng nói năng được gì, để mặc cho hắn tự tung tự tác diễn nốt vở kịch:

    - Ngại quá, bà xã và con trai anh chắc chờ lâu lắm rồi, máy ảnh của hai em đây.

    Hắn mỉm cười nhẹ nhàng rồi đưa máy ảnh ra, hai cô gái thẫn thờ nhận lấy rồi nhanh chóng kéo nhau bỏ đi, vẻ mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

    - Thế nào, đùa vui không? - Hắn khẽ nhếch môi, quay sang tôi hỏi.

    - Anh.. anh sao có thể.. - Tôi mấp máy môi, vẫn còn chưa hoàn hồn.

    - Sao lại không thể? Em bắt đầu trước mà. - Hắn thờ ơ nói rồi lấy hai chai nước để ở gốc cây đưa cho tôi và Khôi.

    - Anh..

    - Gần đây có một quán kem khá ngon.. - Hắn đút tay vào túi quần, nhìn tôi bâng quơ nói.

    - Ăn, ăn, ăn, lúc nào cũng lôi ăn ra dụ, anh nghĩ em tham ăn lắm hả? – Tôi tức tối vặc lại hắn.

    - Ừ, không phải thế à?

    - Anh..

    - Thế giờ có đi không hay là về? – Hắn cau mày, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn, cầm lấy chai nước uống một ngụm.

    - Dĩ nhiên là không.. - Tôi mạnh miệng rồi lí nhí nói thêm -.. thể từ chối được rồi.

    Nghe tôi trả lời, hắn phun luôn ngụm nước vừa uống ra khỏi miệng, bật ho khù khụ rồi cố nhịn cười bước lên trước, khàn giọng nói:

    - Đi thôi.

    Tôi khẽ bĩu nhẹ môi rồi dắt tay thằng Khôi lon ton chạy theo hắn, lại được ăn chùa, đồng ý luôn cần gì phải bàn.

    * * *

    Quán kem ở bên trong sở thú, không gian khá đẹp và rộng rãi. Đi chơi cả buổi, tôi nhớ ra mình cần phải học nên lôi sách Văn ra vừa ăn kem vừa tụng, thỉnh thoảng có chỗ mắc thì nhờ hắn. Do hơi mệt lại thêm tác động của bài "chinh phụ ngâm khúc" nên mới học được một tí tôi đã lăn ra ngủ thẳng cẳng, phải đến khi hắn dùng sách vỗ bốp vào đầu một cái thì tôi mới mơ màng thức dậy.

    - Ách, đồ thô lỗ.. – Tôi mở choàng mắt vừa xoa đầu vừa làu bàu mắng hắn. – Em ngủ lâu chưa?

    - Được gần tiếng rồi. – Hắn khẽ lắc đầu, chán nản nói.

    - Ặc, thế giờ về luôn hả? – Tôi mơ màng dụi mắt hỏi, sách vở trên bàn đã được thu vào balô tự lúc nào.

    - Làm gì có chuyện dễ dàng thế? – Hắn cong môi, giọng nói có chút giễu cợt.

    - Là.. là sao?

    - Em ngủ gật, nước dãi chảy lênh láng mặt bàn, người ta bắt ở lại rửa chén thuê để trả nợ đấy. - Hắn nghiêm mặt nói rồi chợt phì cười khi nhìn khuôn mặt thộn ra của tôi. Ở bên cạnh, thằng Khôi cũng bật cười khanh khách.

    - A.. đồ đáng ghét, đã nói anh không thể để yên cho em một ngày được hả?

    Tôi đập bàn tức tối hét lên rồi xách balô đi thẳng ra ngoài, để mặc cho một lớn một bé đang gập người cười chế nhạo mình.

    Ra khỏi quán kem, chúng tôi đi lấy xe để về nhà. Đột nhiên, thằng Khôi chạy lên níu lấy vạt áo tôi, phụng phịu nói:

    - Chị Dương ơi chị Dương, vừa nãy lúc chị ngủ.. anh Đồng lại hành động "biến thái".

    - Biến thái? Là sao? – Tôi nhíu mày, ngạc nhiên nhìn nó hỏi.

    - Anh ấy..

    Thằng Khôi vừa chớm nói thì đã bị hắn tóm lấy, bịt miệng nó lại rồi chạy vọt lên trước, để lại một câu:

    - Không có gì đâu, đi nhanh lên không trưa rồi.

    Tôi sờ sờ cái mũi, khó hiểu nhìn hai người họ rồi cũng rảo bước nhanh hơn.

    * * *

    Chúng tôi về đến nhà thì cũng đã gần trưa, thấy hắn dắt xe theo tôi vào cổng, tôi khẽ nhíu mày quay lại hỏi:

    - Anh không về à?

    - Không, phải ăn trưa chứ. – Hắn híp mắt, cười cười.

    Đồ mặt dày, tôi thầm mắng một câu rồi không thèm nói gì cả, dắt xe đi vào trong. Chưa kịp dựng xe xuống sân, một giọng nói cao vút chợt vang lên khiến tôi giật mình, suýt đánh rơi con chiến mã:

    - Tại sao hai anh chị lại đi chung với nhau?
     
  3. Bù nhìn rơm

    Bài viết:
    0
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hân đứng trước hiên nhà, môi khẽ mím lại, đôi mắt nó nhìn tôi đăm đăm, cái nhìn của nó khiến tôi có cảm giác như mình vừa mắc lỗi to lắm. Tôi đờ người ra mất ba giây, lúng túng gãi đầu. Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết nên giải thích thế nào cho phải thì thằng Khôi đã hớn hở chạy đến, vui vẻ bô bô cái mồm:

    - Chị Hân, chị Hân, hôm nay em được đi vườn bách thú nhé!

    - Vườn bách thú? Cả ba sao? – Hân khẽ nhíu mày, ngập ngừng hỏi, môi mím chặt hơn, dù nó đã cố gắng không thể hiện ra nhưng tôi vẫn thấy được vẻ khó chịu hiện hữu trên khuôn mặt nó.

    Mắt thấy thằng Khôi chuẩn bị gật đầu thừa nhận, tôi bèn vội vàng kéo nó lại, cười cười nói chen vào:

    - Làm gì có, chỉ chị với nhóc Khôi thôi. – Rồi hất mặt về phía hắn, tôi nói dối không biết ngượng mồm. - Còn anh ấy thì vừa mới gặp ở ngoài cổng.

    - Thật à? – Hân khẽ chớp mắt, bán tín bán nghi nhìn tôi hỏi.

    - Thật, phét mày làm gì. – Tôi vội nói rồi quay sang hắn hỏi, kèm theo một cái nháy mắt, thầm mong là hắn không độc ác đến mức vạch trần tôi ngay trước mặt nhỏ Hân. – Phải không? Mà anh vừa đi đâu về thế?

    Đáp lại câu hỏi của tôi, hắn chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh, hừ nhạt một tiếng rồi đi thẳng vào nhà, cái bản mặt y như âm tào địa phủ hiển linh.

    - Ơ, anh Đông, anh Đông.. - Hân gọi với theo, đau đáu nhìn theo bóng hắn. Lát sau, nó quay lại hỏi tôi. - Anh ấy sao thế nhỉ?

    - Hửm, ai biết. Chắc.. đi đường dẫm phải phân chó. - Tôi làm ra vẻ cực kì nghiêm túc, gật gù nói.

    - Chị Dương, thô bỉ quá đấy. – Nhỏ Hân khẽ nhăn mặt, nhỏ giọng trách móc.

    - Chậc, giả thuyết thôi mà.

    Tôi nhún vai, thản nhiên đáp, mắt chợt xẹt qua khuôn mặt ỉu xìu vì bị bỏ rơi nãy giờ của thằng Khôi. Khẽ phì cười, tôi kéo tay nó, vui vẻ nói với nhỏ Hân:

    - Mày nấu cơm nhé, chị đưa nó đi mua kem.

    Nói rồi không để Hân kịp có phản ứng, tôi đã kéo thằng Khôi chạy vù ra cổng. Suýt nữa thì quên mất thằng nhóc này, phải mau chóng bịt cái miệng bô bô của nó lại trước khi nó kịp phát giác việc tôi nói dối với Hân.

    Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, không biết nên nói với thằng Khôi thế nào, thì nó đã giật giật tay áo tôi, "thỏ thẻ" lên tiếng:

    - Vừa nãy.. chị Dương nói dối nhé! Cô giáo Khôi bảo nói dối là hư..

    Nghe nó nói, tôi hơi ngớ người ra một lúc, ấp úng gãi gãi đầu phân bua:

    - Không phải đâu, vừa nãy.. chị nói dối là do bất đắc dĩ thôi. Nếu không làm vậy thì chị Hân sẽ buồn lắm.

    - Tại sao chị Hân lại buồn? – Thằng Khôi khẽ nghiêng đầu, ngước mắt lên hỏi tôi.

    - À thì.. tại vì ba chúng ta đi chơi mà không rủ chị ấy. Chị ấy cô đơn nên buồn.

    Tôi làm ra vẻ nghiêm túc, nói với nó, dĩ nhiên.. lại là nói dối. Hân đủ lớn để không cảm thấy cô đơn, nó chỉ buồn vì người đi chơi với chúng tôi là hắn. Tôi không biết tại sao ban nãy mình phải vội vàng nói dối. Là do tôi sợ Hân nghĩ lung tung rồi lại phiền lòng hay vì.. sâu trong thâm tâm tôi, không dám khẳng định, giữa tôi và hắn chẳng hề có gì.

    - Cô đơn á?

    Giọng nói non nớt của thằng Khôi chợt vang lên, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Nó đưa tay lên gãi đầu sột soạt, nhăn mày suy nghĩ. Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của nó, tôi khẽ bật cười, nghiêm mặt nói thêm:

    - Chuyện hôm nay ba chúng ta đi chơi là bí mật, Khôi không được nói cho ai biết nhé, vì người đó sẽ buồn.

    - Bà cũng không được ạ?

    - Ừm không được, bà sẽ khóc vì cô đơn đấy. – Tôi lắc đầu lia lịa, thản nhiên nói dối tiếp.

    - Thế còn cái Tũn? – Thằng Khôi chọc hai ngón tay trỏ vào nhau, ấp úng hỏi thêm, hai má nó hồng lên trông thật dễ thương.

    - Tũn là đứa nào? Mà mặc kệ nó là đứa nào, đều không được. – Tôi nhăn mày, đưa ra kết luận.

    - Vậy thằng Bin, thằng Bảo, thằng..

    - Đã nói không được mà.

    - Thế con Mực và con Meo ở nhà bà nội có được không? À cả con gà..

    - KHÔNG ĐƯỢC, tất cả đều không được. – Tôi tức nước vỡ bờ, không nhịn được rống lên với nó. Thằng nhóc ngơ ngác mất ba giây rồi lăn đùng ra khóc:

    - Oá.. hu hu hu..

    Thế đấy, kết quả để dỗ nín nó tôi phải bỏ tiền ra mua hai cái kem Merino và một túi bắp rang bơ to đùng. Run rẩy móc túi đưa tiền cho bà bán hàng, tôi đau đớn rút ra được một kinh nghiệm to lớn "Nói dối không dễ, đặc biệt là nói dối bọn trẻ con".

    * * *

    Sáng thứ hai đầu tuần, như thường lệ là tiết chào cờ dài lê thê và vô cùng nhám chán, đặc biệt là dưới sự dẫn dắt của thầy hiệu trưởng. Da diết, dạt dào nhưng dông dài và nhàm chán là tất cả những mĩ từ mà học sinh trong trường nhận xét về những bài diễn văn đầu tuần của thầy.

    Với gần một năm kinh nghiệm được đúc kết qua những lần ngồi há mồm nghe thầy hiệu trưởng đọc diễn văn, tôi quyết định ngồi ôm cái eo bánh mì của nhỏ Phương, ngủ.

    Bên dưới tôi là thằng Cương cùi, từ đầu giờ đến giờ, nó chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một câu, và thường là tuần nào cũng thế:

    - Em có một ước ao, em có một khát khao, trời mưa to, trời mưa to thật to.

    Mặc dù tôi cũng có một ước ao và một khát khao cháy bỏng giống như nó nhưng tôi lại chẳng thích nghe cái giọng rên rỉ của nó tí nào, vì thế tôi đành phải bỏ dở giấc ngủ ngon lành của mình, quay xuống trừng mắt đe dọa:

    - Còn tao thì chỉ có một ước ao là được đạp cho mày một phát bắn ra ngoài, làm ơn lặng im cho tao ngủ, rên rỉ hoài.

    - Ư hử, người ta hát hay thế còn gì.

    Thằng Cương xụ mặt, đáp lại bằng cái giọng hờn dỗi nhưng sau đó nó cũng im lặng không hát tiếp nữa. Tôi gật gù, khẽ mỉm cười hài lòng với nó rồi lại quay lên rúc đầu vào vào tấm lưng vừa rộng vừa ấm của cái Phương, nghe nó nhỏ giọng làu bàu vì bị nhột. Giọng nói "dào dạt và da diết" của thầy hiệu trưởng nhanh chóng đưa tôi chìm vào ngủ.

    Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy mình đang ngồi trong một cửa hàng sang trọng, trước mặt là một bàn thức ăn ngon lành. Tôi nuốt nước miếng ừng ực, chuẩn bị vồ lấy miếng đùi gà quay chiền giòn trước mặt thì Phịch một cái, cảm giác đau tê tái ở mông kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp, trở về với hiện thực tàn khốc.

    Vội vàng mở choàng mắt, khuôn mặt phóng đại của cái Phương đập thẳng vào mắt tôi, nó nghiến răng nghiến lợi gào toáng lên:

    - Dương, tao GIẾT mày, sao mày dám chảy nước miếng vào áo tao hả?

    Sẽ chẳng làm sao nếu như giọng nói "nhẹ nhàng và truyền cảm" của nó.. không át cả tiếng thầy hiệu trưởng.

    Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên im ắng, thậm chí tôi còn nghe được tiếng gió thổi và tiếng lá rơi xào xạc, những âm thanh đưa tôi về với.. địa ngục.

    Chưa đầy một phút sau sự cố, khi tôi và cái Phương còn đang trợn trắng mắt nhìn nhau, mặt xanh như tàu lá chuối thì thầy giám thị đã phăng phăng lao xuống, xách tai tôi và nó đứng dậy, bộ dạng khủng bố hệt như quỷ Satan hiện hình.

    - Hai cô giỏi thật, dám làm loạn lễ chào cờ, đi theo tôi. – Thầy giám thị nheo mắt nhìn chúng tôi, giọng nói rít qua kẽ răng.

    Lóc cóc bám theo thầy giám thị, tôi và nhỏ Phương mặt mày thảm não, chảy dài như quả bí đao. Hai đứa bị lôi lên đứng trước cờ trong ánh mắt tiễn biệt đầy thương cảm của lũ bạn trong lớp cùng hàng nghìn con mắt soi mói và cười cợt của đám người xung quanh. Ngần ấy năm mài mông trên ghế nhà trường, đây là lần đầu tiên tôi bị lôi lên đứng trước cờ và bêu trước toàn trường như vậy. Nhìn khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo, đã sớm đen kịt lại như đít nồi của anh Tùng ở dưới hàng ghế lớp 11 Toán mà tôi không khỏi khóc ròng, đầu tuần đẹp đẽ của tôi, số phận tốt lành của tôi, tạm biệt chúng mày!

    * * *

    Trải qua đầu tuần với cái dớp đen đủi chưa từng có, tôi bước vào những buổi học cuối cùng trước khi thi học kì trong tâm trạng bối rối và đầy mâu thuẫn. Một mặt tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để đến cuối tuần, mặt khác tôi lại muốn cho thời gian ngừng lại mãi mãi. Lí do của sự mâu thuẫn này là vì ngày sinh nhật của tôi sắp đến rồi mà khéo làm sao, sau sinh nhật cũng là lúc kì thi cuối kì chính thức bắt đầu.

    Vì chuyện làm náo loạn lễ chào cờ đầu tuần nên anh Tùng rất giận tôi, thậm chí anh ấy còn quyết định không tổ chức sinh nhật cho tôi và Hân nữa mà chỉ tặng quà cho Hân thôi, dĩ nhiên kẻ tội đồ là tôi, đừng mơ mà có quà.

    Cũng may dù bị gia đình ruồng rẫy nhưng tôi vẫn còn một đám bạn trời đánh thánh vật. Thương tiếc cho phận hẩm hiu của tôi, chúng nó quyết định tổ chức sinh nhật cho tôi ở nhà Phong.

    - Khổ thân mày, ngày sinh còn bị ghẻ lạnh, thôi thì chúng tao đành phải cưu mang mày vậy. *Tậc tậc* Dương ngoan, lại đây bố thương.

    Đây là cách nói của thằng Hiệp hấp, dĩ nhiên là ngay sau đó nó đã bị tôi lên gối, đạp xuống sàn, chà đi chà lại như giẻ lau nhà.

    * * *

    Chớp mắt đã đến ngày sinh nhật của tôi, anh Tùng và nhỏ Hân đều đã đi từ sáng sớm, trong nhà chỉ còn một mình tôi cùng con Rô béo suốt ngày chỉ biết ăn, ngủ và sủa loạn. Sau bữa cơm trưa nhạt nhẽo, tôi chán nản leo lên giường, làm một giấc đến tận chiều tối, cho đến khi Phong gọi điện mới mơ màng tỉnh giấc:

    - Đang làm gì vậy? – Giọng nói lạnh lùng của Phong vang lên ngay khi tôi vừa áp máy vào tai. Thật là, đến chết cậu ta cũng không thể chừa được cái kiểu nói chuyện như thế. Tôi khẽ nhíu mày, đáp gọn lỏn:

    - Ngủ.

    - Đến tận giờ? – Phong hỏi, không cần nhìn tôi cũng biết là cậu ta đang nhíu mày, Phong luôn không hài lòng với thói ngủ vô tội vạ của tôi.

    - Ừm. – Tôi nhỏ giọng thừa nhận rồi vội vàng nói thêm vì sợ bị mắng. – Vì tối nay đi chơi nên hôm qua tôi phải cày đêm mà, sáng lại dậy sớm.

    - Hừm, lần sau đừng thức khuya nữa, cậu muốn tương lai trở thành "tiểu thư mặt rỗ" hả?

    - Ặc, biết rồi, biết rồi, cậu đừng hù dọa tôi thế chứ. – Tôi cau có nói, rùng mình khi nghĩ đến cảnh mặt mình mọc đầy mụn và rỗ như cái rổ do thức khuya nhiều.

    - Dậy đi, lát tôi qua đón cậu, mọi người cũng sắp đến rồi. – Phong khẽ cười nhẹ, nói.

    - Oke, dậy đây.

    * * *

    Nói chuyện với Phong xong, tôi bò dậy khỏi giường, nhanh chóng sửa soạn. Phong thường rất đúng giờ và không thích chờ đợi vì vậy tôi không dám chậm trễ một giây nào cả, chỉ cần nghĩ đến cái bản mặt lạnh như tủ đá của cậu ta là tôi đã ớn rồi.

    Anh Tùng và nhỏ Hân vẫn chưa về, tôi khóa cửa nhà rồi ra sân chơi với con Rô trong lúc chờ Phong đến. Nhắn cho anh Tùng một tin để báo về việc tôi không ăn cơm tối, chờ một lúc lâu cũng chẳng thấy nhắn lại, tôi chán nản thở dài đánh thượt.

    - Rô đần ơi Rô đần, ngay cả mày cũng không tặng quà sinh nhật cho tao hở?

    Tôi ôm con Rô vào lòng, vừa cố gắng đẩy cái mõm ướt át của nó tránh xa mặt mình vừa nói bằng giọng hờn dỗi.

    - Ư ử..

    Sau khi thất bại trong việc cố gắng liếm mặt tôi, con Rô đành ngoan ngoãn nằm im, nhắm mắt hưởng thụ cái vuốt ve từ tôi, khẽ rên lên nhè nhẹ.

    - Anh Tùng thật đáng ghét, một tin nhắn chúc mừng cũng chẳng có. Nhỏ Hân nữa, bỏ tao đi chơi mất tiêu rồi, còn cả..

    Tôi chợt thần người ra, có chút giật mình, lời vừa định nói vội nuốt vào trong, khẽ cắn môi vùi mặt vào đám lông mềm mượt và thơm mùi lifebuoy của con Rô, một cảm giác tủi thân chợt dâng lên trong lòng khiến tôi cay mắt.

    Thật ra, cảm giác tủi thân này là do đâu? Anh Tùng, nhỏ Hân hay bố mẹ? Đều không phải. Tôi biết rõ sự tủi thân này, là vì người nào mà có. Rõ đến mức, tôi cảm thấy ngỡ ngàng..

    Rất nhiều năm rồi, sinh nhật nào của tôi và Hân cũng có sự xuất hiện của hắn. Dù chẳng năm nào hắn tặng cho tôi một món quà tử tế, thường chọc ngoáy khiến tôi tức điên lên và lần nào cũng khiến bữa tiệc sinh nhật kết thúc bằng trận chiến bánh kem siêu kinh điển. Nhưng tôi đã quen với việc hắn xuất hiện từ sáng sớm, quen với việc hắn lườn lờ xung quanh tôi và khiến tôi nổi giận, quen với việc hắn càu nhàu "con gái thật rách việc" nhưng vẫn tất bật cùng anh Tùng chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ.

    Thói quen thì ra là một thứ đáng sợ như vậy, có lẽ sự xuất hiện của hắn, sự chọc phá của hắn bao nhiêu năm qua đã trở thành một thói quen của tôi?

    Tôi nghĩ rồi khẽ thở dài đánh thượt, kéo ngược hai cái tai con con Rô ra đằng sau như một cách để giải tỏa. (Rô: T^T)

    Đúng lúc ấy, tiếng chuông cổng chợt vang lên ing ỏi, tôi giật mình bừng tỉnh rồi vội vã kêu lên:

    - Chờ một chút, ra ngay đây.

    "Chắc là Phong đến".

    Tôi nghĩ rồi đặt con Rô xuống, chạy vù ra, vừa kéo cánh cổng vừa mỉm cười vui vẻ nói:

    - Nhanh vậy, cậu dùng cánh cửa thần kì để đến đấy à?

    Một bó hồng nhung đẹp rực rỡ chợt đập vào mắt khiến tôi giật mình, ngớ người ra, cằm gần như rớt xuống đất khi nhìn thấy người trước mặt.

    Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

    * * *
     
  4. Bù nhìn rơm

    Bài viết:
    0
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đang đứng trước mặt tôi, quần áo bảnh bao, tóc tai kiểu cách, trên tay cầm bó hồng đẹp rực rỡ, đứng trong con ngõ nhỏ ngập lá trông lạc tông đến mức buồn cười chính là anh chàng MU lớp 12 Lý, kẻ đã đập bóng vào đầu tôi hôm học thể dục ở kí túc xá.

    Tôi đứng lấp ló sau cánh cổng, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, mọi cảm xúc đều tập trung vào đôi mắt trợn to như ốc lồi và cái mồm há hốc.

    Có lẽ người trước mặt tôi cũng ngạc nhiên chẳng kém, cứ nhìn vào cái miệng há to đến nỗi có thể đút vừa quả trứng vịt của anh ta là biết.

    - Anh.. anh.. anh.. sao anh lại ở đây? – Tôi chớp chớp mắt liên hồi, lắp bắp hỏi rồi vội vàng lách người ra ngoài, đóng cổng lại trước khi con Rô kịp xồ ra và cắn loạn.

    - Nhóc.. nhóc chính là cái con nhỏ khiến thằng điên ấy đập bóng vào người anh? Sao nhóc lại ở đây? – Anh ta trợn mắt lên, hỏi ngược lại tôi.

    Nếu một ngày, tự dưng có người đứng trước cổng nhà bạn, nói liên tha liên thiên và hỏi tại sao bạn lại ở đây thì bạn sẽ làm gì? Còn tôi thì chỉ có một mong muốn duy nhất là được đạp cho tên đó một phát bắn ra khỏi ngõ cho bõ ghét. Ngày sinh nhật mà còn bị chọc tức nữa chứ.

    Hít một hơi thật mạnh, cố nén cái cảm xúc đầy bạo lực ấy xuống, tôi khẽ cau mày, nghiến răng nói:

    - Đây là nhà của em, em không ở đây thì ở đâu? Hỏi kì cục. Còn nữa, ai vì ai mà đập bóng vào người anh cơ? Nếu em nhớ không nhầm thì anh mới chính là người đập bóng vào đầu em mà.

    - Nhà của nhóc? Có nhầm không vậy? – Anh ta ngạc nhiên kêu lên rồi vội vàng nhìn vào số nhà trên cổng, chau mày lẩm bẩm. – Kì quái, đúng số nhà 26 mà, không lẽ thằng Tuấn lừa mình..

    Tôi ngán ngẩm nhìn kẻ đang tự nói chuyện một mình kia, thầm nghĩ chắc anh ta nhầm nhà, đang định mở cổng bỏ vào trong thì anh ta chợt lên tiếng gọi giật lại, giọng nói có chút ngờ vực:

    - Này, nhóc.. là gì với Hân?

    Nghe nhắc đến Hân, tôi giật mình vội quay phắt người lại. Nhìn bó hồng rực rỡ trên tay anh ta, tôi đờ người ra mất năm giây rồi chợt "À" lên một tiếng, bắt đầu hiểu ra mọi chuyện. Thì ra đàn anh lớp 12 thích Hân và đã từng tặng hoa cho nó chính là anh chàng mặc áo MU đập bóng vào tôi. Trái đất đứng là vừa tròn vừa nhỏ, quanh đi quẩn lại vẫn gặp người quen. Xem ra anh chàng đã điều tra được ngày sinh nhật của Hân nên mới đến tận đây tặng quà, cũng có thành ý đấy chứ, tiếc là nhỏ Hân đã sớm thích người khác rồi.

    Tôi nghĩ rồi chợt bật cười, có chút thích chí. Khẽ quét mắt nhìn anh ta từ đầu đến chân như thể đánh giá, tôi chậm rãi xoa xoa cằm, mỉm cười đắc ý:

    - Thật ngại quá, nếu muốn theo đuổi Hân thì anh phải gọi em một tiếng "chị" rồi ha ha..

    - Chị? Chẳng lẽ.. nhóc là chị họ của Hân? – Anh chàng MU khẽ cau mày hỏi tôi.

    - Không, không là chị ruột, cùng bố cùng mẹ nhé! – Tôi nghiêm mặt đính chính lại.

    Anh ta hơi ngớ người ra rồi chợt bật cười như thể điều tôi vừa nói là một chuyện cực kì hài hước:

    - Ha ha.. không thể nào. Hai đứa bằng tuổi mà, không phải nhóc học lớp 10 sao? Hôm ấy trên bảng tên rõ ràng ghi lớp 10 Lý. Đừng đùa nhau thế chứ!

    - Đùa đâu mà đùa. – Tôi cau mày, nghiêm túc đáp rồi chợt nhe răng cười nói tiếp. - Theo lời mẹ em thì em sinh trước nhỏ Hân tận ba phút cơ đấy, chả là chị thì sao?

    - Chẳng lẽ.. sinh đôi?

    - Bingo. – Tôi búng tay một cái, cười tít mắt, khoanh tay trước ngực nhìn anh ta đầy thị uy. Nếu muốn theo đuổi Hân thành công, không phải anh ta nên lấy lòng tôi trước hay sao? Nhìn bộ dạng bảnh bao kia chắc cũng không đến nỗi kẹt xỉn. Xem ra những ngày tháng sắp tới của tôi sẽ ngập trong quà bánh và đồ ăn ngon rồi ha ha..

    Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được, ngửa cổ lên trời cười khằng khặc.

    - Không thể tin được! Có nhầm lẫn gì không đấy?

    Giọng nói đầy ngờ vực của anh chàng MU bất chợt vang lên, kéo tôi trở về với mặt đất. Khẽ hắng giọng một cái, tôi chau mày nói:

    - Sự thật nó rành rành ra đấy, nhầm với lẫn cái gì? Anh mau mau gọi em là chị đi chứ.

    - Này, anh nghĩ nhóc nên về hỏi lại bố mẹ, xem có phải nhóc được nhặt từ bụi tre không? Hay là mẹ nhóc dưỡng thai không cẩn thận nên xảy ra đột biến gen?

    Anh ta vừa nói vừa nheo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, khuôn mặt đầy giễu cợt khiến tôi tức muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

    - Ý anh là sao?

    - Ý tứ rõ thế còn gì? – Anh ta bật cười rồi lẩm bẩm tiếp lời, như thể tự nói với chính mình. – Sao một cô gái xinh đẹp và dịu dàng như Hân lại có cô chị sinh đôi vừa xấu vừa đanh đá thế nhỉ?

    Nghe anh ta nói xong, lần đầu tiên trong đời, tôi có một ước muốn mãnh liệt là được giết người. Cố dằn cục tức xuống bụng, đạp văng cái hình ảnh bạo lực đầy máu me ra khỏi đầu, tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười đầy hòa nhã nhưng giọng nói phát ra lại sặc mùi sát khí:

    - Này anh trai, anh có biết thế nào là máu chảy thành sông, lệ rơi đầy mặt không? Nói cho anh biết em có đai đen karate, đai trắng vovinam đấy, không đùa đâu, nếu anh mà còn đứng đây và nói linh tinh nữa thì em sẽ cho cái mặt của anh tông xoẹt tông với bó hồng kia luôn, hừ hừ..

    Nói xong một tràng, trong bụng còn thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà anh ta, tôi cảm thấy có chút hả giận. Dù sao đây cũng là nhà của tôi, nếu anh ta dám động thủ tôi sẽ hô hoán lên thật to cho cả ngõ biết, xem cuối cùng đứa nào chết.

    Đáp lại vẻ mặt hằm hằm cùng giọng nói đầy sát khí của tôi, anh ta không hề nao núng, chỉ khẽ bật cười, lắc đầu nói:

    - Không xinh, đanh đá, bạo lực lại còn ngốc nữa chứ, thế mà lại cua được thằng bạn trai ngon lành. Này nhóc, em đã cho thằng đó ăn phải bùa mê thuốc lú gì vậy?

    - Anh nói linh tinh gì thế, thằng đó? Ai cơ? – Tôi nhăn mặt hỏi, có chút khó chịu vì cách nói của anh ta.

    - Còn vờ ngốc, chính là cái thằng mặt trắng lớp 11 Toán đấy. – Anh ta khẽ nhếch môi, hừ nhạt.

    Thằng mặt trắng lớp 11 Toán? Chẳng lẽ là Thành Đông? Nhưng tại sao anh ta lại nhắc đến hắn. Tại sao ai cũng thích gán ghép tôi với hắn vậy nhỉ, rỗi hơi dễ sợ. Tôi nghĩ rồi khẽ cau mày, vội vàng lên tiếng, vạch rõ ranh giới với hắn.

    - Hắn ta là hàng xóm của em, không phải bạn trai, anh đừng có phán bừa. Thi thố đến nơi rồi, yêu đương nỗi gì.

    - Hàng xóm? Ha ha, lừa ai chứ, nếu không phải là bạn trai thì sao nó phải đập bóng vào người anh đến chảy máu mũi. – Hắn bật cười, nhìn tôi như một đứa chuyên đi nói dối.

    Tôi nhìn anh ta, có chút tức cười. Tại sao anh ta cứ khăng khăng cho rằng tên Thành Đông làm như vậy là vì tôi chứ? Mặt mũi thì không đến nỗi nào mà cứ thích lèm bèm tám chuyện linh tinh như con gái. Tôi nghĩ rồi khẽ cười nhạt, nói mát:

    - Buồn cười thật, chuyện này thì liên quan gì đến em? Chắc tại mặt anh trông đáng ghét nên hắn mới làm thế.

    Đáp lại câu nói đầy vẻ châm chọc của tôi, anh ta khẽ chau mày, khuôn mặt ẩn chút tức giận:

    - Hừ, không liên quan ư? Được rồi, vậy nhóc biết cuối giờ khi anh chặn nó lại nó đã nói gì không?

    - Nói gì? – Tôi hỏi, không hiểu sao lòng có chút gấp gáp.

    - "Ai bảo anh đập trúng ai không trúng, lại trúng ngay con nhóc đó". Nó nói thế đấy, còn không phải vì nhóc thì vì ai? Hử? – Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.

    Tôi ngẩn người, đầu óc có chút đờ đẫn. Trong lòng chợt dâng lên những thứ cảm xúc hỗn độn, ngạc nhiên, bất ngờ, không dám tin và ẩn chút.. vui sướng.

    Thật sự là vì tôi ư? Nhưng tại sao lại như vậy? Không phải hắn vẫn luôn ghét tôi sao, thấy tôi bị người khác đập bóng vào đầu đáng lẽ hắn nên vui mới đúng.

    Trong lúc tôi còn đang đắm mình trong những suy nghĩ mông lung thì tiếng phanh xe đạp sắc lẻm bất chợt vang lên khiến tôi giật mình, tâm hồn đang lơ lửng trên cành cây rớt cái oạch xuống đất.

    Phong đang đứng trước mặt tôi, cậu ta chậm rãi xuống xe, dựng chân trống, đôi mắt lạnh lùng như tia laze quét lên khắp người anh chàng MU.

    - Cậu đến rồi à? – Tôi nhìn Phong cười gượng gạo, lúng búng lên tiếng, vẫn còn chưa hoàn hồn sau sự việc vừa rồi.

    - Đang chờ tôi à? – Phong thu lại ánh mắt dành cho anh chàng MU, quay sang tôi hỏi.

    - Cậu còn hỏi, tôi vì sợ cậu chờ nên không dám dềnh dàng dù chỉ một giây, thế mà cậu lại đến muộn. - Tôi khôi phục lại tinh thần, bĩu môi tỏ vẻ trách cứ.

    - Xin lỗi, tại tôi vượt đèn vàng nên bị cảnh sát giữ lại một lúc. – Phong nói với vẻ bất đắc dĩ.

    - Cái gì? Vượt đèn vàng, bị giữ lại? Đùa à, cậu đi xe đạp mà. – Tôi ngạc nhiên kêu lên rồi không nhịn được, phì cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đi xe đạp vượt đèn vàng mà bị bắt.

    - Không đùa đâu, tôi còn bị bắt nộp 50k nữa đấy.

    - Thế á ha ha, chắc tại cái bộ dạng vượt đèn vàng của cậu trông ngông nghênh quá nên mới bị sờ gáy đấy. Đáng đời. Mà chắc cậu không ngốc đến nỗi nộp phạt thật đấy chứ? – Tôi nhe răng cười, vỗ vỗ vai Phong hỏi.

    Đáp lại tôi, cậu ta chỉ im lặng không nói gì, mắt nhìn sang hướng khác. Thấy vậy, nụ cười vui vẻ trên môi tôi nhanh chóng cứng lại rồi vụt tắt, khẽ nheo mắt nhìn Phong, tôi ngờ vực hỏi.

    - Cậu nộp thật?

    -.. Ừ.

    - Nộp luôn không xin?

    - Ừ.

    - Cậu.. cậu.. cậu bị làm sao vậy? – Tôi sửng sốt, gần như gào lên với Phong. - Người ta chỉ dọa chút thôi, ai mà thèm phạt xe đạp chứ, cậu chỉ cần xin xỏ vài câu là sẽ được tha thôi mà. Trời ơi là trời, 50 nghìn đấy, tôi điên mất thôi.

    - Tôi.. sợ cậu chờ. – Phong khẽ cau mày, đáp.

    Nghe cậu ta nói, tôi lặng người, chẳng biết nên làm gì ngoài ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi không thốt nên lời. Tại sao tôi lại có một tên bạn giỏi vung tiền như thế chứ, EQ của cậu ta chắc chắc không hơn zero là mấy.

    Trong khi tôi còn đang mải cằn nhằn Phòng về việc mất tiền oan của cậu ta thì ở bên cạnh, kẻ bị tôi và Phong cho ra rìa từ nãy đến giờ chợt khẽ hắng giọng để gây chú ý. Tôi giật mình, quay ra nhìn anh ta một cái rồi.. mặc kệ, vừa nhìn đồng hồ vừa nói với Phong:

    - Mà thôi, tha cho cậu, muộn mất rồi, đi thôi.

    - Ừm. – Phong gật đầu rồi chợt liếc mắt nhìn sang anh chàng MU, làm như không quan tâm lắm, hỏi. – Mà.. ai kia?

    - Sao bây giờ cậu mới hỏi? – Tôi phì cười.

    - Vì thấy cậu không nói gì. Mà rốt cục ai vậy? Cậu quen? – Phong hỏi, đôi mắt lạnh lùng chiếu lên bó hồng rực rỡ trên tay anh chàng MU.

    - Không biết. Đến tìm Hân. – Tôi nhún vai thản nhiên đáp rồi lấy chìa khóa ra, khóa cổng. Xong xuôi, tôi quay lại vỗ vai Phong, mỉm cười. – Đi thôi.

    Anh chàng MU bị chúng tôi phớt lờ từ nãy đến giờ thì tức đến đỏ mặt, sấn sổ bước đến kéo tay tôi gắt lên:

    - Này nhóc, cứ thế khóa cổng mà đi à? Bao giờ Hân mới về?

    - Ô hay, em làm sao biết được, anh gọi điện hỏi nó ý. Bây giờ em phải đi rồi, không tiếp anh được, hôm nay cũng là sinh nhật của em mà.

    Tôi đáp, chưa kịp làm gì thì Phong đã giúp tôi giật tay của anh ta ra khỏi tay tôi, lời ít mà ý nhiều:

    - Làm gì thế?

    Khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc lẹm của Phong khiến anh ta giật mình, chân tự động lùi về sau một bước.

    Tôi vừa trèo lên xe Phong vừa quay lại nhìn khuôn mặt chảy xệ cùng dáng vẻ thất thểu của anh chàng MU, trong lòng có chút hả hê. Đáng đời, ta nói muốn theo đuổi em thì phải lụy chị, đằng này anh ta lại mồm năm mép bảy đấu khẩu với tôi khiến tôi tức điên lên. Đã thế tôi mặc kệ, cho đứng ngoài cổng đá lá, hít bụi và hứng gió trời chán chê. Tối nay về tôi phải nói xấu anh ta với Hân cho bõ ghét mới được.

    Nghĩ đến đây, tôi lại không nhịn được, bật cười ha hả.

    - Gì thế? – Giọng nói lạnh lùng của Phong bất chợt vang lên khiến tôi giật mình, vội ngừng lại điệu cười "bán nước hại dân" của mình.

    - Không có gì. Mà này, cậu có quà cho tôi không đấy? – Tôi lắc đầu rồi chợt hào hứng hỏi.

    Phong im lặng một lúc rồi mới ngập ngừng nói:

    - Tôi.. có góp tiền mua bánh kem cho cậu.

    - Này, cái đó đâu thể tính là quà sinh nhật? – Tôi gào lên tức tối, tiện tay thụi cho Phong một đấm.

    - Ha ha đùa thôi, dĩ nhiên là có. – Phong khẽ cười, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng.

    Tôi ngẩn người ra một lúc, có chút không thích ứng kịp với sự dịu dàng của cậu ấy, lát sau mới sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười:

    - Ha ha.. quà gì thế? Đừng nói với tôi quà là mấy cái phiếu "ôm miễn phí", "làm gấu miễn phí", "lai đi học miễn phí" đấy..

    Nói đến đây, tôi chợt khựng người lại, nụ cười trên môi trở nên cứng ngắc. Không muốn nhắc đến hắn, tại sao lại vô tình nhắc đến rồi? Khẽ nhếch môi cười nhạt, tay tôi lần xuống chiếc điện thoại nằm lạnh ngắt trong túi quần, có chút thất vọng. Ừ, còn không thèm gọi điện chúc mừng nữa chứ..

    Thấy tôi đột nhiên trở nên im lặng, Phong bèn lên tiếng hỏi:

    - Sao vậy?

    - Không có gì.

    Tôi đáp rồi không nói gì nữa, Phong cũng lặng im. Không biết bao nhiêu lâu sao, cậu ta chợt lên tiếng, giọng nói trầm hẳn xuống?

    - Có ai.. đã tặng cho cậu những thứ đó à?

    Tôi không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn bầu trời, khẽ than một câu:

    - Trời mát thật!

    Rồi nhắm mắt lại tận hưởng cơn gió mát lành, tôi khẽ mỉm cười, thở ra nhè nhẹ. Hôm nay là sinh nhật tôi mà, thôi thì mấy chuyện không hay, mấy chuyện khó hiểu và cả.. hắn nữa, tốt nhất nên tỗng tiễn ra khỏi đầu thôi..

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...