Bạch Phù dựa vào tay phải của Phong Lập Ngật, cho nên lúc trợ lý Nhâm ở bên ngoài nói Tôn Hòa Nguyên đã tới, hắn tận mắt nhìn thấy Phong Lập Ngật bẽ gãy chiếc bút máy cao cấp đặc chế đang cầm trên tay.
Sau đó.. Cả người hắn bị mực bắn tung tóe.
Bạch Phù: "..."
Dauma, hắn phải ngậm đắng nuốt cay tỏ ra mình là một con thỏ vô tội bị vạ lây thôi hay sao?
Hắn ngẩng đầu, cặp mắt đậu đỏ trừng lớn, thử lau qua một lượt, kết quả khiến bộ lông mềm mại trên người càng thêm be bét mực, hắn nhìn Phong Lập Ngật vẫn đang ngẩn người trầm tư, trực tiếp nhảy vào lòng ngực Phong Lập Ngật, lăn qua lộn lại, làm cho âu phục của Phong Lập Ngật cũng dính mực.
Nếu lông của hắn bẩn, ai cũng đừng mong sạch.
Từ lúc Phong Lập Ngật biết Ngọc Bạch Bạch còn sống, tất cả sự chú ý đều bị bạn trai cũ chết đi sống lại hấp dẫn, về phần Tôn Hòa Nguyên, hắn hoàn toàn để ở sau gáy.
Lúc trước cũng từng có nghe nhắc đến tên người này, biết được có người như vậy tồn tại.
Nhưng nghe nói là một chuyện, cảm giác khi người này bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn lại là chuyện khác.
Mười năm.. Ở nơi mà hắn không biết tới, người mà hắn cho rằng đã chết lại đang có một cuộc sống mới, mà mười năm này, trong thế giới của người ấy, hoàn toàn không có sự tồn tại của hắn.
Trong ngực hắn bây giờ tràn ngập ghen ghét cùng đố kỵ, sau mười năm, hắn lần nữa cảm nhận được rõ ràng sự chua xót, đau lòng cùng khó chịu.
Nhưng hắn mấy năm nay đã sớm học được tính cách trầm ổn, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, trong đầu thoáng vang lên lời A Bạch nói qua điện thoại, ánh mắt một lần nữa trầm xuống.
Hắn chưa kịp nói gì với người bên ngoài, đã cảm giác trong lồng ngực bị quậy loạn, cúi đầu nhìn, tầm mắt đối diện với ánh mắt của một con thỏ hoa râm.
Ánh mắt con thỏ hung ác nhìn hắn mà rống to hai tiếng "Kỉ kỉ".
Phong Lập Ngật nghiêng đầu nhìn bút máy bị gãy thành hai đoạn, biết bản thân chọc đến tên nhóc này, vỗ về: "Xin lỗi, chờ lát nữa ta rửa giúp ngươi."
Bạch Phù vốn dĩ định trả thù Phong Lập Ngật, dám làm lông của hắn bẩn, vậy thì cả hai cùng nhau bẩn.
Chờ nghe Phong Lập Ngật nói xong, vẻ mặt khó hiểu: Rửa? Rửa là có ý gì?
Tên cháu trai này sẽ không định tắm rửa cho hắn đấy chứ?
Bạch Phù lúng túng, lập tức nhảy ra ngoài, lại bị Phong Lập Ngật sớm có phòng bị kéo trở về, nhét vào trong ngực, nói với trợ lý Nhâm đang run sợ chờ bên ngoài: "Bảo bọn họ vào đi."
Vừa nói vừa kéo cà vạt bị con thỏ làm hỏng xuống, tùy ý ném một bên.
Trợ lý Nhâm thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ lão bản sẽ vì lam nhan mà tức giận, trực tiếp lao đến xé người.
Nghĩ lại liền cảm thấy đáng sợ, người yêu bị cho rằng đã chết mười năm trước, không chỉ có giả chết bỏ chạy, còn ở lúc mình vẫn đang đắm chìm trong thống khổ mười năm, yêu đương với người khác, chuyện này coi như không tính làm gì. Người mà mình cầu cũng không được, lại bị kẻ không biết xấu hổ kia đá, đá còn chưa tính, tên khốn đó lại còn yêu đương với cháu gái ngoại của mình, thành cháu rể của mình?
Đây là diễn biến như thế nào, nếu hắn là lão bản, chỉ sợ ý nghĩ muốn cắn chết đôi cẩu nam nữ này cũng có.
Trước kia trợ lý Nhâm chỉ cảm thấy cô gái Linh Vĩ này có chút tùy hứng, nhưng không nghĩ tới việc đoạt bạn trai người khác cũng có thể làm, lại còn là cưỡng ép đoạt lấy!
Rất nhanh, trợ lý Nhâm đã mang theo Phong Linh Vĩ và Tôn Hòa Nguyên đang nơm nớp lo sợ tiến vào.
Phong Linh Vĩ thay đổi thái độ, không còn diễu võ giương oai như lúc ở nhà ăn phía Tây đại học G, hiện tại, ngoan ngoãn như một chú chim nhỏ, vẻ mặt lo lắng nắm chặt túi xách, Tôn Hòa Nguyên đứng bên cạnh cô ta, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.
Trong đầu hắn chỉ có hai ý nghĩ: Tiêu rồi, mộng tưởng một bước lên mây tan biến rồi; A Phù tại sao lại có quan hệ với cậu út tương lai của mình cơ chứ?
Hắn là vì tiền đồ mới ở bên Phong Linh Vĩ, thật lòng thích Bạch Phù, ghen ghét và sợ hãi cùng nhau nảy lên, khiến hắn vừa bước vào một bước liền đứng lại: "Nếu, nếu không, hay là anh không vào được không?"
Phong Linh Vĩ trừng mắt liếc hắn: "Anh có còn muốn cưới tôi không? Trong lòng anh vẫn còn có hắn sao? Hắn đã cùng cậu tôi.." Cô muốn mắng Bạch Phù hai câu, nhưng nhìn thoáng qua trợ lý Nhâm lại không dám, sợ trợ lý Nhâm sẽ cáo trạng. Khi người kia chết, cô mới hơn tám tuổi, chưa từng gặp qua người kia bao giờ, nhưng mười năm này, cô chính mình tận mắt nhìn thấy chấp niệm của cậu út với người kia..
Cô dứt khoát lôi kéo Tôn Hòa Nguyên đi vào, cho, cho dù Bạch Phù là bạn trai cũ của cậu út thì đã làm sao?
Cô chính là cháu gái ngoại ruột thịt của cậu!
Có điều, việc này huyên náo quá lớn, ngay cả mẹ cô cũng đã biết, gọi điện thoại kêu cô lập tức tới đây xin lỗi, mong sẽ được cậu út tha thứ, nếu không liền khóa thẻ ngân hàng của cô, cô liền sợ, vội vã lôi theo Tôn Hòa Nguyên đến đây.
Trợ lý Nhâm chưa từng thấy Tôn Hòa Nguyên, nhưng từng nghe lúc trước cô Linh Vĩ nói rằng mình có bạn trai, muốn đính hôn. Lão bản luôn không muốn dính dáng đến những chuyện như vậy, trực tiếp giao cho hắn một mình xử lý hết mọi việc, nói là xử lý, kỳ thật chỉ là đặt khách sạn, phát thiệp mời, sau đó chờ tới ngày mà thôi.
Bây giờ thấy mặt, không trách được cô Linh Vĩ sống chết đều muốn đính hôn, cậu Tôn thật sự có một gương mặt đẹp.
Đương nhiên, không cùng cấp bậc để so sánh được với lão bản.
Suy cho cùng, Bạch Phù và Tôn Hòa Nguyên yêu nhau một năm, cho dù là nuôi con mèo, con chó thì cũng sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng mà con người hắn có một đặc điểm, nếu người khác có lỗi với hắn, hắn cũng sẽ dứt khoát cắt đứt.
Mười năm trước như vậy, mười năm sau cũng vẫn như vậy.
Xác định được Tôn Hòa Nguyên thật sự ngoại tình, hắn dứt khoát cắt đứt, lại dùng Phong Lập Ngật dằn vặt tên tiểu tử này một phen, đáy lòng hắn bây giờ một chút khó chịu cũng không có.
Lúc này ba miệng một lời, vui nhất chính là người ngồi xem kịch.
Chạy cũng chạy không thoát, chi bằng kiếm một chỗ tốt mà ngồi xuống.
Hắn nằm trong ngực Phong Lập Ngật thoải mái dễ chịu, nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện, cửa mở, hắn liền nhìn thấy cặn bã Phong Linh Vĩ, mới một giờ trước còn chê hắn một nghèo hai trắng. Cô ta cười, tay cầm túi tinh xảo, bước từng bước nhỏ, vành mắt hồng hồng, đáng thương vô cùng đứng ở cửa, cách thật xa nhìn Phong Lập Ngật: "Cậu út.."
Thanh âm cao thấp không rõ, còn mang theo nức nở, như hận không thể kể ra bản thân có bao nhiêu oan ức, có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu thê thảm.
Bạch Phù chỉ cảm thấy ê răng, người không biết còn cho rằng cô ta bị người thứ ba xen ngang, mà không phải là cô ta làm người thứ ba tới xen ngang người khác.
Phong Lập Ngật không để ý tới cô ta, ánh mắt dừng ở trên người thanh niên cao lớn vào cùng cô ta, đang đứng nép ở cửa, bởi vì mới ra trường, ngày thường thì không sao, hiện giờ nhìn thấy Phong Lập Ngật, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, vẻ mặt cười hòa ái, rụt cổ, vô cớ khiến hắn càng tăng thêm chút đáng khinh.
Bạch Phù nhìn mà cảm thấy đau mắt, ban đầu rốt cuộc dây thần kinh nào của hắn bị đứt, mới đồng ý lời tỏ tình của Tôn Hòa Nguyên vậy?
Bình thường ở trước mặt hắn, Tôn Hòa Nguyên đều là dáng vẻ thanh lãnh cao ngạo, giống như tuyết trắng không thể xâm phạm, ai ngờ bên ngoài.. Nếu là Tôn Hòa Nguyên một năm trước dùng bộ dạng này tỏ tình với hắn, nhất định hắn sẽ không thể nào đáp ứng.
Hắn đời này sẽ không thay đổi sở thích: Một là ăn ngon; hai là theo đuổi cái đẹp.
Nếu không.. Lão thỏ ngàn năm như hắn, tự do tự tại, sao có thể mười năm trước không giữ khí tiết, yêu đương với tên cháu trai Phong Lập Ngật, kết quả.. Thật sự chứng minh rằng, loại thỏ bọn họ đôi mắt màu hồng là có nguyên nhân cả, nhìn người không chuẩn.
Đầu tiên chọn trúng một tên không hợp, tiếp đến lại chọn phải một tên đểu.
Tôn Hòa Nguyên vốn không dám đối diện với ánh mắt của Phong Lập Ngật, từ lúc nhìn thấy trong TV đã cảm thấy khí thế của người đàn ông này quá áp bức, bây giờ nhìn trực diện càng có cảm giác uy áp kinh người, lấn át tất cả sự ghen ghét lúc mới đầu của hắn, khiến hắn toàn thân đều thấy bất an.
Ánh mắt Phong Lập Ngật quét qua người hắn một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt hắn, lông mày nhíu chặt: "Tôn Hòa Nguyên?"
Tôn Hòa Nguyên run rẩy, lại nhanh chóng đứng thẳng: "Vâng, đúng là tôi, Phong tổng." Trước khi bước vào còn nghĩ sẽ gọi cậu út giống như Phong Linh Vĩ, hiện tại thật sự là kêu không nổi.
Phong Lập Ngật: "Có phải ngươi một bên hẹn hò với A Bạch, một bên cùng con bé lét lút qua lại?"
"Cậu út.." Phong Linh Vĩ sợ Tôn Hòa Nguyên thua thiệt, không nhịn được kéo dài giọng nói làm nũng, muốn chuyển đề tài.
Phong Lập Ngật liếc cô ta, Phong Linh Vĩ bị hắn liếc mắt liền sợ hãi, trước kia cô ta cảm thấy cậu út lạnh nhạt không dễ gần, bây giờ mới hiểu rõ, trước kia vẫn còn xem như ôn hòa.
Phong Linh Vĩ rốt cuộc vẫn còn trẻ người non dạ, không dám hé răng.
Tôn Hòa Nguyên nuốt nuốt nước miếng: ".. Xin lỗi, Phong tổng. Ta thật sự thích Linh Vĩ, sau này ta sẽ đối xử tốt với cô ấy! Tuyệt đối không phụ lòng cô ấy!" Nếu mọi chuyện đã đến nước này, hắn không thể nào ném cả dưa hấu lẫn hạt mè, dù sao cũng chỉ có một kết cục, bây giờ toàn bộ thị trấn G đều đã biết chuyện, một khi hắn chia tay Phong Linh Vĩ, ở thị trấn G này sợ là một bước cũng khó đi.
Phong Linh Vĩ cảm động đến nỗi vành mắt phiếm hồng: "Hòa Nguyê.."
Hai người ánh mắt thâm tình, đôi tay nắm chặt.
Bạch Phù không nhịn được trợn trắng mắt, đang diễn phim thần tượng tình yêu gian khổ sao?
Hắn đột nhiên cảm thấy kỹ thuật diễn của Hạ Du Khải cũng không đến nổi tệ, hai người này mới thật là diễn kém.
Bạch Phù xem đến khó chịu, ngay tại lúc hắn nghĩ chính mình có nên thừa dịp bản thân vẫn còn là thỏ chạy tới cắn mỗi người một ngụm hay không, người bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
Phong Lập Ngật dáng người cao lớn, ngồi còn được, vừa đứng lên, bóng ma liền trực tiếp đè ép xuống.
Bạch Phù hiếu kỳ, tính làm gì đây? Cảm thấy hai diễn viên diễn khó coi, nên tên cháu trai Phong Lập Ngật này muốn tới góp vui một chân sao?
Kết quả thấy Phong Lập Ngật vừa đi đến chỗ hai người kia, vừa tiện tay đem ống tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp rắn chắc.
Phong Linh Vĩ đột nhiên có một loại cảm giác bất an: "Cậu, cậu út.."
Phong Lập Ngật xem như không nhìn thấy cô ta: "Đứng sang một bên, đây là chuyện của ta và hắn." Giọng nói của hắn không chút phập phồng, lại tràn đầy uy hiếp, Phong Linh Vĩ nghĩ đến bạch nguyệt quang trong lòng cậu út – Bạch Phù, nội tâm run lên, mới vừa tiến về phía trước một bước, lại nhớ đến lời của mẹ cô ta nói trước khi đi, cuối cùng vẫn là lui lại.
Cậu út cũng sẽ không đánh chết người đâu, coi như.. Coi như cho cậu út xả giận đi.
Tôn Hòa Nguyên còn chưa kịp hiểu chuyện gì, liền nhìn thấy cậu vợ tương lai đột nhiên nâng cánh tay, trực tiếp đấm một quyền lên mặt hắn.
Tôn Hòa Nguyên lảo đảo lùi về phía sau, mạnh đến nỗi lưng hắn đập vào trên tường, sau đó té ngồi dưới mặt đất.
"Ngươi làm gì?" Tôn Hòa Nguyên lau khóe miệng, thấy toàn là máu, cũng sinh ra bực bội, nhưng giương mắt nhìn thấy bộ dáng như sói của Phong Lập Ngật, cả người hắn run lên, sợ hãi và đau đớn cùng nhau trỗi dậy, khiến tay chân hắn mềm nhũn.
Bạch Phù cũng bị tình thế đảo ngược này làm cho choáng váng: Tính tình của tên cháu trai Phong Lập Ngật này thật đủ ghê gớm, không sợ Tôn Hòa Nguyên tố cáo hắn cố ý đánh người sao?
Phong Lập Ngật tiếp tục bước dài hướng về phía Tôn Hòa Nguyên: "Một quyền này là đánh thay A Bạch, đánh ngươi thất tín bội nghĩa bỏ hắn không màng."
Sau đó mạnh mẽ nâng Tôn Hòa Nguyên lên, tiếp tục đấm một quyền: "Một quyền này, là đánh thay Phong Linh Vĩ, không phải thật lòng thì đừng theo đuổi con bé, đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi. Nhưng nếu con bé đã thích ngươi, theo đuổi ngươi, vậy thì các ngươi phải sống chung thật tốt."
Từ lúc Phong Lập Ngật đánh người truyền ra tiếng động, trợ lý Nhâm đã nhanh chóng chạy vào, lúc này vẻ mặt ngây ngốc, chờ Phong Lập Ngật buông ra, thì nhanh chóng đưa khăn tới.
Phong Lập Ngật vừa lau vết máu trên tay, vừa nhìn Phong Linh Vĩ bị dọa ngồi dưới đất: "Đưa hắn về đi. Chuyện của các ngươi, không liên quan tới ta, về sau cho dù là chia tách hay ở cạnh nhau, ta cũng sẽ không nhúng tay vào nữa."
Nhưng bắt nạt người của hắn, trước khi không còn quan hệ vẫn cần xả lửa giận này.
Hắn đánh xong liền xoay người ngồi trở lại chỗ cũ, nhìn khóe miệng Tôn Hòa Nguyên xanh tím còn mang theo vết máu, quay lại nhìn trợ lý Nhâm: "Gọi người đưa hắn đi bệnh viện, hết thảy chi phí đều trả. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái khi bị ta đánh, có thể đánh trả lại."
Hắn dựa vào phía sau, lúc nói ba chữ "Đánh trả lại", ánh mắt trầm lãnh, khóe miệng cười lạnh, bộ dáng đó.. Ai mà dám đánh trả?
Tôn Hòa Nguyên chưa từng chịu oan ức cỡ này, nhưng đây lại là người hắn không thể đắc tội, chỉ có thể nuốt bực bội, cười hòa ái: "Phong tổng nói đùa.. Là do ta có lỗi với A Phù, cũng có lỗi với Linh Vĩ.. Không cần đi bệnh viện, chỉ là vết thương nhỏ, ta có thể tự mình xử lý tốt." Dứt lời, hắn khom người cúi chào, nhìn Phong Linh Vĩ một cái, liền xoay người rời đi.
Phong Linh Vĩ lúc này mới kịp phản ứng, nhìn Phong Lập Ngật lại nhìn Tôn Hòa Nguyên, nhanh chóng chạy đuổi theo.
Trợ lý Nhâm nuốt nước miếng, hắn đột nhiên phát hiện, trước kia vẫn là nghĩ quá tốt về tính tình của lão bản, lão bản đây là đoán chắc Tôn Hòa Nguyên không dám nói gì, trực tiếp ra tay xả giận, dứt khoát lại lưu loát, khiến Tôn Hòa Nguyên dù cho có bị đánh rớt hàm răng cũng phải nuốt vào trong bụng.
Nhưng mà Tôn Hòa Nguyên này quả thật đủ "Nhẫn", khó trách hắn có thể dụ dỗ Phong Linh Vĩ vừa quen không bao lâu đính hôn.
Sợ là lão bản đã sớm nhận ra, nên mới không ngăn cản, một phần là muốn cho cô Linh Vĩ nếm chút khổ sở, tự mình nhận rõ?
Một phần khác, sợ là muốn hai vị này thiên trường địa cửu, đề phòng Bạch tiên sinh chưa xuất hiện kia nối lại tình xưa, quay đầu ăn cỏ cũ?
Nhưng lão bản này, bản thân ngươi cũng là cỏ cũ đó.
Trợ lý Nhâm không dám ở lại lâu, nhanh chóng ra ngoài, chỉ để lại Phong Lập Ngật cùng con thỏ vẻ mặt ngây ngốc.
Bạch Phù nhìn sang chỗ khác: Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong nháy mắt tên cháu trai Phong Lập Ngật này đánh người cũ kia, quả thật thoải mái.
Hắn chưa kịp hoàn hồn đã bị Phong Lập Ngật ôm lên lần nữa, nhấn trong ngực, hướng một gian trong văn phòng tổng tài mà đi.
Bạch Phù mờ mịt ngẩng đầu: "Kỉ?" Làm gì?
Phong Lập Ngật nghe tiếng, không biết tại sao lại hiểu được nghi vấn của con thỏ ngốc này, lòng bàn tay xoa bộ lông đen trắng lẫn lộn: "Tắm rửa."
Bạch Phù: "?"
Đẩy cửa ra, không gian bên trong là phòng nghỉ, còn có toilet được đơn độc tách riêng ra, Bạch Phù vừa mới cảm thấy có lẽ tên cháu trai Phong Lập Ngật này không có ý định tắm rửa cho hắn, liền thấy Phong Lập Ngật một tay ôm hắn phòng ngừa hắn bỏ chạy, một tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi, quần áo hắn cũng dính chút mực nước khi nãy con thỏ cọ lên.
Bạch Phù ngẩng đầu, mơ hồ có dự cảm xấu: Tên cháu trai này.. sẽ không phải muốn tắm chung với hắn chứ?
Bạn trai cũ xa cách mười năm ngẫu nhiên gặp lại, tên bạn trai cũ này lại còn muốn cùng lão tử tắm uyên ương, như vậy có được xem là quấy rối tình dục không? Online chờ trả lời, rất gấp!