Mồi Xám - David Lycan

Discussion in 'Truyện Drop' started by David Lycan, Jul 27, 2019.

  1. David Lycan

    Messages:
    0
    Mồi XÁM

    CHAP 10: THÁCH THỨC GIỮA RỪNG SÂU​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn kĩ vào các khung cửa sổ của nhà xác, nếu để ý có thể thấy rõ những vết máu đỏ đậm bừa bộn khắp xung quanh. Thỉnh thoảng những tiếng rên la thảm thiết của ai đó vang lên. Khung cảnh này làm cho một người sói cũng phải rùng mình.

    Tôi không được phép lơ là bởi khung cảnh xung quanh vì thứ cần chú tâm nhất ở đây là tên quái vật "SEED EATER". Nhưng khi tôi quay lại nhìn thì hắn ta lại biến mất, hắn giống như một cơn gió. Bất chợt từ phía sau, từng đợt khí nóng hổi thổi phả vào lưng tôi. Tôi đạp mạnh chân và nhảy lên cao nhưng vẫn nhận lãnh một vết cào lớn trên lưng do sự bất cẩn.

    Nhìn xuống, hắn ta không còn ở phía dưới mà đã ở trên không từ lúc nào, tốc độ của hắn thật đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng một giây mà đã có thể xuất hiện phía sau lưng tôi. Chẳng lẽ tốc độ của hắn ta còn nhanh hơn cả tốc độ của tôi khi đã được ánh trăng tăng thêm sức mạnh.

    Nhận lấy cú tấn công bất ngờ của SEED EATER, tôi ngã thật mạnh xuống đất, cũng may là tôi là người sói chứ nếu là người bình thường thì đã mất mạng từ lâu rồi. Tuy cú tấn công đó của hắn rất mạnh nhưng với khả năng hồi phục vết thương của người sói, nó không là gì đối với tôi.

    Thế nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng như thế này thì có lẽ tôi sẽ không thể nào cầm cự lâu được với tên quái vật nguy hiểm này đâu. Vì thế nên tôi đã chọn cách chạy vào khu rừng gần đó để trú ẩn. Tuy rằng SEED EATER là một kẻ chuyên sống trong rừng nhưng nếu nói về chiến đấu trong rừng thì bản năng của tôi vẫn chiếm ưu thế hơn.

    Thấy tôi chạy thật nhanh vào rừng, hắn ta liền đuổi theo. Trong khu rừng khuya dưới ánh trăng tròn, hai bóng đen đang nhảy vụt từ cành cây này sang cành cây khác. Có lẽ dưới ánh nhìn của con người thì đó chỉ là những cơn gió thổi vụt qua khu rừng mà thôi.

    Hắn ta đuổi theo tôi được một lúc và rồi lại mất dấu của tôi. Bây giờ, tôi đang ẩn núp dưới một tán cây cách hắn khoảng mấy chục bước chân nhưng đối với tôi khoảng cách đó chỉ là một cú nhảy mà thôi. Không mất nhiều thời gian thì tôi đã khắc lên cơ thể hắn một vết cào lớn. Tôi chỉ cần chờ đợi và dùng những ngón tay sắt nhọn của mình cào lên người hắn khi thời cơ đến.

    Cứ như thế, đến bây giờ trên cơ thể hắn đã xuất hiện hàng chục vết thương cùng với những dòng máu đỏ nhỏ giọt. Hắn có vẻ như đang rất giận dữ vì thế nên tôi quyết định sẽ ra một đòn kết thúc cho hắn ta. Nhưng thật bất ngờ, đòn tấn công của tôi đã bị hắn chặn đứng một cách dễ dàng, vẻ mặt của hắn lúc này trở nên kinh tởm và đáng sợ hơn bao giờ hết.

    Khi bắt được tôi, hắn liền quật mạnh tôi vào thân cây gần đó. Đòn tấn công của hắn làm cho cơ thể tôi như bị tê liệt. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng mỗi lần làm như thế thì tôi lại bị hắn ta cho những vết cào lên cơ thể. Nếu như cứ thế này thì cho dù tôi có sở hữu khả năng chữa lành vết thương của người sói thì tôi cũng sẽ chết. Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi quyết định dùng hết chút sức lực còn lại của mình vào một đòn tấn công.

    Đợi đến khi những ngón tay sắc nhọn của hắn ta chạm vào tôi thì tôi liền dùng bàn tay của mình để giữ chặt nó. Tiếp theo đó, tôi dùng cánh tay còn lại cào mạnh vào đôi chân của hắn làm cho tốc độ của hắn phải giảm xuống rồi lấy chân đạp mạnh vào cơ thể hắn làm cho hắn phải văng thật mạnh ra ngoài.

    Chưa dừng lại ở đó, tôi chạy vòng quanh và dùng những móng vuốt cào thật nhiều lên cơ thể hắn. Và cuối cùng, đòn quyết định, tôi cố sức chạy thật nhanh xung quanh hắn tạo ra một hàng rào bụi. Trong lớp bụi dày đặc đó, một cánh tay đâm thẳng vào hắn nhưng lại bị hắn chặn được và rồi tiếng xương gãy giòn rụm vang lên. Lúc này, hàm răng của tôi đang cắm vào cổ của hắn làm cho động mạch chủ vỡ cũng như xương cổ đứt lìa.

    [​IMG]

    Thật ra cánh tay của tôi chỉ là mồi nhử để hắn chú ý và trong khi đó tôi sẽ dùng hàm răng của mình cắn vào cổ hắn. Nhận thức của hắn bây giờ là vô ích vì giờ đây hắn ta không còn một giọt máu.

    "Tạm biệt con thú ngu xuẩn" - tôi loạng choạng đứng dậy.

    Nhưng sau trận chiến khủng khiếp này thì cơ thể tôi cũng đã chịu rất nhiều tổn thương. Quái lạ, lần này bóng đen đó không hề xuất hiện mà cái xác lại tự mất dần và tạo thành một viên ngọc màu lục. Viên ngọc này càng ngày càng to và khi tôi đụng vào thì nó bay thẳng vào miệng của tôi.

    Khi tôi nuốt viên ngọc đó thì các vết thương của tôi liền lành lại, không chỉ thế mà tốc độ, các giác quan, tầm quan sát và độ trâu bò của tôi cũng được gia tăng đáng kể. Bỗng nhiên, từ phía sau, tôi nghe được tiếng bước chân đang đến gần nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã ngất xỉu.
     
  2. David Lycan

    Messages:
    0
    Mồi XÁM

    CHAP 11: VÙNG ĐẤT BỊ LÃNG QUÊN​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đã sáng, những tia nắng đầu tiên của bình minh chiếu rọi vào gương mặt tôi. Tôi giơ đôi bàn tay của mình lên, từ từ bật dậy rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cảnh tượng xung quanh dần hiện rõ trước mắt tôi, chúng khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng.

    Lúc này, tôi đang nằm trên một thảm cỏ non xanh mướt, tiếng chim hót ríu rít trên cành nghe thật vui tai đôi lúc còn có những cơn gió mát lạnh thổi qua đem đến sự dễ chịu và thư giãn.

    [​IMG]

    Tôi vừa đứng dậy vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Cảnh sắc nơi đây giống như tôi đã lạc vào xứ sở thần tiên, nơi mà hàng triệu trẻ em luôn mơ ước được bước đến. Cứ thế tôi chạy khắp cánh đồng hoa và tận hưởng cái cảm giác khoan khoái thoải mái.

    Bất chợt, khung cảnh xung quanh bỗng dưng thay đổi, bầu trời trong xanh dần trở nên âm u và đen tối hơn. Cả cánh đồng cũng biến thành một thành phố cũ kĩ với những trận bão cát cuồn cuộn.

    [​IMG]

    Cảnh tượng này chẳng khác gì ở miền VIỄN TÂY. Đột nhiên từ phía sau có tiếng bước chân vang lên, tôi quay lưng lại và nhìn thấy một bóng đen tay cầm súng còn đầu thì đội mũ nâu.

    "Cao bồi VIỄN TÂY" - tôi hét lên.

    Một cơn gió cát thổi qua và sau đó, tên cao bồi biến mất khỏi mắt tôi mà không hề để lại một chút dấu vết nào. Bỗng nhiên, hắn ta xuất hiện từ phía sau tôi rồi đấm tôi một cú thật mạnh vào gáy. Nhưng nhờ vào giác quan nhạy bén của người sói dù đang ở dạng người nên tôi vẫn có thể né cú đấm đấy.

    Một cơn gió cát khác lại thổi qua và hắn ta lại biến mất.

    "Không biết lần này hắn ta sẽ xuất hiện ở đâu nữa đây" - tôi nghĩ thầm trong đầu.

    Vừa suy nghĩ tôi vừa nhìn khắp xung quanh. Và rồi ánh mắt tôi bắt gặp một tên cao bồi cưỡi ngựa trắng đang đứng trên đồi cát và có vẻ như hắn ta đang tiến về phía tôi.

    Theo phản xạ, tôi chạy thật nhanh, vừa chạy vừa quay lưng nhìn lại. Nhưng thật kì lại vì cứ mỗi lần tôi ngước lại nhìn thì hắn ta lại càng đến gần hơn. Tôi chợt nghĩ ra một điều, có lẽ nào hắn ta là một hồn ma. Nếu tôi đứng lại thì không chừng hắn ta sẽ biến mất.

    Tôi không chạy nữa mà dừng lại, khi hắn ta chạy đến gần và va vào tôi thì tôi chỉ có cảm giác như một luồng gió mạnh thổi vào lưng mình mà thôi. Suy đoán của tôi đã đúng, tôi lại tiếp tục đi để tìm lối thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.

    Không đi được bao lâu thì bầu trời bắt đầu tối dần đi, tôi cũng cảm thấy đói và mỏi chân nên quyết định sẽ tìm một nơi để nghỉ chân vào tối nay.

    "Thật là một nơi phiền toái" -tôi bắt đầu than thở nhưng có vẻ chẳng ai nghe thấy hết cả.

    Bầu trời đã sập tối, tôi cứ đi mãi đi mãi mà không thể nào tìm được nơi để nghỉ chân. Đột nhiên, trước mắt tôi là một ngôi làng nhỏ với rất nhiều người và đèn đuốc xung quanh, có vẻ như là họ đang ăn mừng một buổi tiệc gì đó.

    Tôi cảm thấy mừng rỡ và chạy thật nhanh về phía ngôi làng mà không để ý đến mọi thứ xung quanh nó. Nếu như nhìn kĩ lại thì có thể thấy được rất nhiều đầu lâu người nhưng vì nghĩ trời đã khuya rồi nên có lẽ những thứ tôi nhìn thấy chỉ là ảo giác.

    Một hồi sau, tôi đã ở trong ngôi làng và ăn mừng một nghi lễ kì lạ với mọi người ở đây. Những người ở đây rất thân thiện, họ nói chuyện và đối xử với tôi như người thân trong gia đình của họ.

    "Thật là những người tốt bụng" - tôi vừa nghĩ vừa mỉm cười và nhìn về phía họ.

    Nhưng mọi thứ bắt đầu trở nên kì lạ, tôi thấy bọn họ đem những người sống ra lóc thịt, bẻ xương và uống máu của họ. Thậm chí họ còn mời cả tôi ăn nữa. Tôi không thể ăn thịt đồng loại của mình nên đã từ chối và có vẻ như điều này làm cho họ cảm thấy không được vui cho lắm.

    Họ dần dần tiến lại gần tôi với những vẻ mặt ghê gợn cùng những thứ vũ khí sắc nhọn, giống như bọn họ đang muốn xiên nướng tôi vậy. Nhưng thật may mắn cho tôi, ở nơi đây cũng có trăng dù cho nó mang màu hồng quái dị và điều đó đồng nghĩa với cái chết của họ.

    Bọn người hung ác này nhìn thấy tôi trở nên to lớn và mạnh khỏe hơn trước cùng với cơ bắp rắn chắc nên cũng lùi bước lại. Dưới ánh trăng, tôi cất tiếng hú kiêu hãnh của loài sói và bắt đầu cuộc đi săn của mình.

    Thoáng chốc, tôi đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, nhưng điều đó không làm họ ngạc nhiên dù chỉ một chút. Họ giơ cao binh khí lên, nói một thứ tiếng mà tôi không thể nào hiểu nổi rồi sau đó thì đuổi theo tôi. Có lẽ như cuộc đi săn một mất một còn của bầy người hung ác và con dã thú kiêu hãnh đã bắt đầu.
     
  3. David Lycan

    Messages:
    0
    Mồi XÁM

    CHAP 12: SỰ THẬT​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ver gon ur ur Na gon tal" - tên trưởng lão vừa cầm gậy chỉ về phía tôi vừa hô to thứ tiếng khó hiểu của họ.

    Nhưng tôi cũng chẳng cần phải quan tâm họ nói gì, chỉ cần chú tâm vào trận chiến là được. Vì trực giác mách bảo tôi bọn người này không tầm thường chút nào.

    Trên tay mỗi người bọn họ đều có vũ khí, nào là thương, gươm, đao, cung, đuốc và không hiểu họ lấy đâu ra cả những khẩu súng. Nhưng điều đáng e ngại nhất chính là những khẩu súng chứa đạn bạc - thứ có thể dễ dàng giết chết một người sói lai như tôi.

    Tên trưởng làng cầm khẩu súng lên hướng về phía tôi và.. "ĐÙNG", viên đạn bạc bay thẳng về phía tôi với vận tốc rất nhanh nhưng không hiểu bằng phép lạ gì mà tôi đã không bị gì dù viên đạn bạc đó đã bắn xuyên qua người tôi.

    "Chẳng lẽ khả năng chống chịu của mình đã được tăng lên" -tôi nghĩ thầm trong bụng.

    Nếu như là vậy thì chắc hẳn linh hồn của tên SEED EATER đã tăng sức mạnh cho tôi. Để chắc chắn hơn, tôi tiến thẳng về phía một tên đang đứng cạnh tảng đá lớn. Tuy rằng khoảng cách từ chỗ của tôi đến hắn cũng gần 500m nhưng chưa đầy 3 giây thì tôi đã xuất hiện sau lưng và cắt hắn ta thành 4 mảnh chỉ với một cú cào nhẹ.

    Cảm thấy được nguồn sức mạnh mới đang tuôn trào trong cơ thể, phần thú tính của tôi bây giờ đã lấn áp hoàn toàn phần con người và tâm trí của tôi lúc này chỉ có một chữ "GIẾT".

    Có lẽ bọn người kia đã phát hiện ra tôi ở phía sau tảng đá nhưng điều đó sẽ dẫn bọn chúng đến cái chết. Tôi nhảy lên đứng trên tảng đá, hai đôi tai dựng đứng lên, gương mặt hung tợn cùng những giọt máu đỏ hồng dính trên những chiếc răng trắng, sau đó là đến bắp tay và cơ bụng với những bắp thịt cuồn cuộn, tiếp theo là đôi bàn tay cứng chắc cùng những móng vuốt sắc nhọn và đôi chân đầy lông lá cùng những cái móng nhọn hoắt dính đầy bùn đất.

    [​IMG]

    Ánh mắt đỏ ngầu của tôi nhìn thẳng về phía bọn chúng rồi sau đó tôi nhảy một phát vượt qua khỏi tảng đá và biến mất. Bọn chúng bước đi từ từ mà không hay đã lọt vào khu rừng từ khi nào. Chúng cứ tiếp tục đi như thế, và mỗi lần tôi lao qua đoàn người là sẽ có 1 tên gục xuống, không lâu sau thì đoàn người của bọn chúng còn chưa đầy 8 người.

    Bên rìa của con đường mòn dẫn vào khu rừng bây giờ đã nhuộm đầy máu tanh từ cơ thể của bọn người hung hăng kia. Dòng máu giết chóc trong tôi bây giờ đang sục sôi lên, tôi chỉ muốn giết chết hết bọn chúng mà thôi. Có lẽ bản thân tôi lúc này mới đúng nghĩa là một ma sói, đôi mắt đỏ ngầu như máu, móng vuốt và những chiếc răng nanh dính đầy máu tươi, toàn thân thì tràn trề sức lực và nhuộm đỏ cả bộ lông xám.

    Bây giờ chỉ còn tôi và 8 tên người hung hăng mà thôi, nhưng chắc bọn chúng sẽ không sống lâu được vì dòng máu thú tính trong người của tôi đang nổi lên.

    "Bịch.." -tiếng đôi chân dã thú của tôi chạm vào đất vang lên. Trước mặt của bọn chúng bây giờ đã xuất hiện một con sói cao to đứng vững bằng hai chân, đôi tay dài với những bộ móng nhọn hoắt và thân hình đầy lông lá cùng khuôn mặt dữ tợn thèm khát máu thịt.

    "À.. ú.. u.. ù" - tôi ngước cao mõm của mình hướng về phía ánh trăng và cất tiếng hú trước mắt bọn chúng.

    Tiếng hú kết thúc, thế là cái chết của bọn chúng cũng đã điểm. Trong nháy mắt tất cả bọn chúng đã bị cắt thành từng mảnh trừ tên trưởng lão.

    Tôi đứng lại, nhìn thẳng về phía hắn ta và nhe răng nanh ra. Hắn ta sợ quá nên bỏ chạy nhưng cho dù có chạy đi đâu thì cuối cùng hắn ta cũng chết dưới những móng vuốt nhọn hoắt của tôi. Một điều kì lạ đã xảy ra ngay khi tôi xé nát cổ họng của tên trưởng làng, khung cảnh xung quanh bắt đầu tối đen lại và tôi chẳng còn thấy được gì cả.

    Tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm ở trong sân trường học, tôi vò đầu rồi từ từ đứng dậy. Cơ thể tôi lúc này cũng đã trở lại thành hình người.

    "Thật kì lạ sao mình lại ở đây nhỉ? Rõ ràng là khi nãy còn ở trong khu rừng mà" - tôi thắc mắc.

    Vụt một cái, bóng đen kia lại xuất hiện trước mắt tôi nhưng có vẻ như hắn ta đã bị thương rất nghiêm trọng và tôi cũng chẳng kém hắn ta là mấy. Bây giờ, trên người của tôi và hắn đều nhuộm đầy máu và vết thương.

    "Thật ra mọi chuyện là thế nào ngươi hãy nói cho ta biết đi" -tôi nhìn thẳng về phía hắn ta và hỏi thật lớn.

    "Cậu muốn biết sự thật phải không?" - hắn ta đáp lại với tôi nhưng hình như giọng nói này nghe rất quen thuộc.

    Hắn ta từ từ bước ra khỏi bóng tối và rồi sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt của tôi.

    "Cậu.. cậu.. là Laurence" - tôi lắp bắp.

    Cậu ta đáp trả lại sự ngạc nhiên của tôi bằng một điệu cười xảo trá đầy khoái trí.
     
  4. David Lycan

    Messages:
    0
    Mồi XÁM

    CHAP 13: LỘ DIỆN​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khi còn đang bỡ ngỡ vì không biết chuyện gì đang xảy ra, Laurence đột nhiên biến mất trong màn đêm của trường học. Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nhận ra tất cả những điều tôi nhìn thấy về ngôi làng kì lạ và con quái thú kia chắc chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng thật kì lạ, tại sao tôi vẫn cảm thấy một vài vết xước còn nhỏ máu trên cánh tay và luồng sức mạnh mới khi đánh bại tên SEED EATER.

    Một giọng cười quái đản bắt đầu vang lên, tôi từ từ đứng dậy để tìm xem giọng cười đó phát ra từ đâu nhưng có vẻ như nó phát ra từ tứ phía xung quanh tôi. Tôi cảm thấy có chút hoang mang nhưng không tôi giữ được bình tĩnh cho mình và đó cũng là lúc tiếng cười biến mất.

    Trong bóng đêm tôi nghe thấy tiếng vỗ tay và kèm theo đó là một lời khen ngợi

    "Ngươi làm tốt lắm David"

    "Cậu nói gì thế Laurence, tớ không hiểu" - tôi đáp lại câu nói của Laurence.

    "Tớ tớ cậu cậu nghe thật ngây thơ làm sao"

    "Ta thật không ngờ ngươi có thể vượt qua tất cả ảo giác mà ta tạo ra. Cả tên thuộc hạ của ta mà ngươi cũng ăn mất. Thật khiến ta muốn xé xác ngươi ra" - cậu ta tiếp lời.

    "Vậy chẳng lẽ tất cả những gì tớ thấy điều chỉ là ảo giác" - tôi hỏi cậu ấy.

    "Không hoàn toàn là như thế vì chúng thật sự có thật đây" - cậu ta trả lời.

    "Đáng lẽ ra ngươi đã có một cái chết toàn thây nếu không chống cự nhưng thật đáng tiếc. Ngươi có biết mạng ngươi đáng giá bao nhiêu trong thế giới ngầm không" - ánh mắt của Laurence ánh lên sự thèm muốn sức mạnh.

    Nhưng tôi chẳng hiểu được mấy phần trong câu nói của cậu ta.

    "Trên thực tế, tất cả những gì ngươi thấy là do một phần sức mạnh của ta tạo ra" - cậu ta nói tiếp.

    "Ngươi đã từng hỏi tại sao ta và ngươi quen biết nhau chưa? Ngươi có biết ta là ai, từ đâu đến không? Ngươi chẳng biết gì về ta cả.. hahaha" - cậu ta cười khoái trí.

    Đúng vậy, tôi chẳng biết bất cứ điều gì về cậu ta. Nhưng tại sao tôi lại tin tưởng, có cảm giác thân quen. Đầu óc tôi lúc này giống như có một khoảng trống rất lớn. Hàng ngàn câu hỏi cứ lập đi lập lại trong đầu mà không có lời giải đáp.

    "Ta phải đi một quãng đường rất xa, gieo rắc bao nhiêu ảo mộng vào tâm trí ngươi. Bây giờ đến lúc thu hoạch rồi. Đừng quên lời hứa của chúng ta đấy, ngài JACKY" - cậu ta la lớn như đang nói chuyện với ai đó.

    Laurence bắt đầu lộ ra khỏi bóng tối. Khắp người cậu ta mọc đầy lông lá giống như tôi có điều là chúng có màu trắng ngà không phải là màu xám. Những móng vuốt ở bàn tay rất mỏng nhưng khá nhọn, có thể đâm xuyên qua cơ thể. Những cơ bắp xuất hiện, kèm theo đó là một chiếc mõm dài với hàm răng nhọn hoắt và một gương mặt đầy sự gian xảo, mưu mô.

    "Để KITSUNE ta đây tiễn ngươi một đoạn"

    [​IMG]

    (Dành cho các bạn muốn biết thêm về KITSUNE: KITSUNE là một loài vật đến từ NHẬT BẢN. Trong tiếng NHẬT, KITSUNE nghĩa là cáo. Loài động vật này rất thông minh và đầy mưu mẹo, hơn hết tuổi thọ và pháp lực của chúng cũng rất cao. Vào thời xưa, người ta thường nhìn thấy một con quái vật nửa người nửa cáo có khả năng tạo ảo giác và thường lừa gạc người dân trong làng. Ngoài ra bọn chúng cũng có một mối liên hệ mật thiết với thần INARI - thần của gạo và rượu sakê vì thế nên chúng cũng được nhiều người tôn thờ là thần)

    Hắn ta mỉm cười gian xảo rồi lao nhanh về phía tôi, nhưng dù cố gắng đến mấy thì tôi vẫn không hóa sói được. Cảm giác rất kì lạ, tôi cảm thấy bản thân như bị tước đi hết sức mạnh. Chẳng còn cách nào khác, tôi cố gắng chạy thục mạng bằng toàn bộ sức lực còn lại.

    Tôi biết, hắn ta đang muốn trêu đùa tôi vì với khả năng của hắn thì chẳng mất mấy giây là đã có thể xé nát tôi. Nhưng tôi vẫn sẽ không từ bỏ, tôi sẽ tự bảo vệ lấy sinh mạng của chính mình. Cứ mỗi lần một cơn gió thổi qua thì lại có thêm 1 vết cào trên cơ thể tôi.

    Những vết cào của hắn rất kì lạ, chúng không hề đau đớn một chút nào nhưng mỗi khi chạm vào cơ thể thì luôn đâm vào những mạch máu làm cho chúng vỡ ra và mất máu rất nhiều. Tuy ở dạng người nhưng tôi vẫn có được chút ít khả năng hồi phục nên lượng máu mất đi cũng được giảm bớt.

    Nhưng đây không phải là một kế sách lâu dài, tôi cần phải tìm được cách để thoát khỏi tên này. Tôi quyết định chạy thẳng đến vườn cây của trường để tìm chỗ trú ẩn. Nhìn thấy KITSUNNE rẻ hướng về phía cổng chính, tôi mừng thầm trong bụng. Thấy hắn ta chạy ra khỏi trường được một lúc, tôi liền đứng dậy rồi chạy về phía cổng phụ.

    Nhưng rồi tôi cảm nhận được những giọt máu nhỏ giọt rơi xuống đất. Lần theo vết máu, tôi thấy một cánh tay dài đang nằm ngay giữa bụng tôi. Cái mùi tanh hôi của con cáo gian xảo ấy thật nồng nặc.

    Điều này có người, thứ rời khỏi trường khi nãy chỉ là ảo giác mà hắn tạo ra. Ngay từ đầu, tôi chỉ là một con rối cho hắn tiêu khiển. Chẳng có điều gì có thể qua mắt được con cáo gian xảo này.

    Hết cách, vết thương quá lớn, khả năng hồi phục khi ở dạng người là không đủ. Tôi ngã quỵ xuống mặt đất nhuộm đỏ kia. Trăng đêm nay đẹp quá, những đám mây đen đã không còn che khuất nó nữa rồi.

    Tôi buồn ngủ quá, đôi mắt tôi như muốn đóng sầm lại. Kết thúc rồi sao, cuộc sống của tôi phải dừng lại ở đây sao. Bỗng cái cảm giác nhớ nhung cha mẹ như ùa về trong tôi. Trước lúc nhắm mắt, tôi nhìn thấy KITSUNE gầm gừ, nhe đôi hàm răng của hắn, ánh mắt rất cảnh giác.
     
  5. David Lycan

    Messages:
    0
    Mồi XÁM

    CHAP 14: BẠN HAY THÙ​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con trai, mau tỉnh dậy đi, con phải kế thừa ý chí gia tộc của chúng ta, tỉnh dậy đi.. tỉnh dậy đi.. tỉnh dậy đi" - tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt của cha vang lên trong đầu.

    Mọi thứ tôi cảm nhận được lúc này là một màu đen tuyệt đối. Chẳng có gì cả, chẳng có ai cả. Tôi cũng chẳng là gì. Tôi chẳng nhớ gì hết. Nơi đây là đâu và tôi đang làm gì. Tôi còn chẳng biết mình đã ở đây bao lâu. Bóng tối cứ thế che lấp đi mọi nhận thức của tôi.

    Tôi cứ đi vòng quanh trong bóng tối mà chẳng biết phải làm gì.

    Một sợi dây, tôi nhìn thấy một sợi dây ngay trước mắt mình. Tôi có nên chạm vào nó, những câu hỏi lại tiếp tục xuất hiện trong đầu tôi.

    Nhưng rồi giống như có cái gì đó, ai đó nắm lấy tay tôi và chạm vào sợi dây. Cảm giác thật ấm áp, như có mẹ ở bên cạnh vậy. Phải rồi, mẹ cha, chú Tom.. mọi kí ức như dần hồi phục. Tôi nhớ tất cả rồi, tôi đang ở trường và chạy trốn khỏi KITSUNE.

    Giật mình tỉnh giấc, tôi cảm thấy như bản thân mới vừa được hồi sinh. Một bóng đen đứng cạnh tôi nhưng khi thấy tôi tỉnh dậy thì lại biến mất. Cái mùi hương này quen lắm, chính là bóng đen đã mang con sói hung tợn kia đi mất.

    Sờ xuống bụng, vết thương dường như đã bình phục hẳn. Tôi còn cảm nhận được nguồn sức sống mới, cơ thể tôi như đang căng tràn nhựa sống, cảm giác vô cùng thoải mái.

    "Đừng có mà thừ người ra đó, cậu biết là cầm chân tên này khó lắm không hả" - giọng nói bí ẩn từ một cậu thiếu niên đang đấu với KITSUNE.

    Cậu ta khoác lên người bộ áo như một pháp sư, tay cầm mấy lá bùa đủ màu sắc với những nét vẽ nguệch ngoạc bên trên ném về phía KITSUNE. Nhìn thì chắc bằng tuổi tôi nhưng tôi cảm nhận được sự chính chắn và sự tự tin khi cậu ta giao đấu với KITSUNE.

    "Còn nhìn gì nữa, không mau hóa sói rồi giúp một tay" - cậu ta hét lớn về phía tôi.

    Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi cũng làm theo lời cậu ấy. Thật phi thường, cơ thể tôi lại một lần nữa biến đổi thành sói. Nhưng rõ ràng khi nãy tôi vẫn không thể hóa sói được mà.

    "Có ai đó đã phong ấn sức mạnh của cậu từ bên trong, nhưng đừng lo, tôi giải rồi"

    Cảm nhận được sức mạnh tuôn trào, tôi lao thẳng vào trận đấu và hướng móng vuốt về phía KITSUNE. Giống như mọi khi, đó vẫn là ảo giác mà hắn tạo ra.

    Và rồi từ trong bóng tối, rất nhiều KITSUNE xuất hiện, tấn công tới tấp chúng tôi. Thật khó để có thể tiếp cận hắn ta khi chẳng biết đâu là thật, đâu là giả.

    "Cậu suy nghĩ gì thế, điểm mạnh chính là điểm yếu đó" - tên mặc áo pháp sư hét lên

    Đúng rồi, cậu ta đã đúng. Hắn có thể tạo ra thật nhiều ảo giác nhưng mọi ảo giác lại được tạo ra từ sức mạnh của hắn. Nói cách khác nếu đánh bại hết tất cả đám ảo giác này thì khả năng tấn công phòng thủ và tốc độ của KITSUNE sẽ giảm sút.

    Đúng như dự tính, sau mỗi lần tiêu diệt bọn ảo giác thì dường như đợt tấn công sau của chúng yếu đi, chậm hẳn. Cứ thế chúng tôi đã giết cả trăm tên, nhưng sức mạnh của chúng tôi có giới hạn. Dù tiêu diệt được tất cả ảo giác thì cũng không còn đủ sức đánh bại KITSUNE.

    "Cậu có chắc sẽ tiêu diệt được KITSUNE không" - cậu ta hỏi tôi

    Tôi không nói gì hết mà chỉ đáp lại bằng một ánh mắt kiên định.

    Rồi cậu ta lấy ra một tờ giấy màu đỏ, lấy máu của chính bản thân vẽ thứ kí tự ngoằn ngoèo lên trên đó. Cậu ta lẩm bẩm thứ gì đó trong miệng rồi kết thúc bằng từ "ẤN".

    Một luồng sáng đỏ tỏa ra xung quanh cậu ta, trong chốc lát, toàn bộ bọn ảo giác đều tan biến hết. Để lại KITSUNE nằm lăn trên mặt đất. Song, cậu ta dường như đã dùng hết sức mạnh và cũng ngã quỵ trên mặt đất. Tôi biết, phần còn lại là của mình.

    Lao về phía KITSUNE như điên dại, tôi dùng hết tốc độ mà tấn công hắn ta. Cơ thể trắng muốt của hắn đã bị những vết thương rách toạc nhuộm đỏ. Hắn không còn khả năng tự vệ nữa rồi nên tôi sẽ tiễn hắn bằng bộ hàm của mình.

    "Ngươi chẳng làm nên tích sự gì cả, thật mất thời gian của ta" - một giọng nói vang lên làm tôi phân tâm.

    Lúc quay lại thì tên KITSUNE đã biến mất như hoàn toàn tan biến trong không khí, không một chút dấu vết, cũng chẳng nhìn thấy vết máu mà hắn ta để lại. Đối với khứu giác nhạy bén của loài sói chúng tôi, mùi hương đặc trưng của hắn đã hoàn toàn biến mất.

    Chẳng biết phải làm gì tiếp theo tôi hóa người trở lại rồi quay lại xem xét tình hình của tên pháp sư kia như thế nào. Tôi đỡ hắn ta đứng dậy và điều đầu tiên tôi nhận thấy là một gương mặt như đã bắt gặp ở đâu rồi.

    "Không nhớ tôi sao, Izuki Ren của lớp kế bên nè, chúng ta đã gặp nhau rồi nhớ không" - cậu ta mỉm cười.

    "Tại sao cậu lại giúp tôi chứ, cậu thật sự là ai?"

    Cậu ta chẳng nói câu nào, chỉ đáp lại tôi bằng một nụ cười.
     
    Trương Hoàng Anh likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...