Tôi bắt đầu tiến lại gần cánh cửa từng bước từng bước một. Tiếng bước chân của tôi giẫm lên mặt sàn tạo ra âm thanh "ót.. ét.. ót.. ét" làm cho chính bản thân cũng cảm thấy ớn lạnh.
Tôi tiến lại sát bên cánh cửa rồi từ từ vặn ổ khóa. Cánh cửa từ từ hé ra, để lộ một hành lang trống không chẳng có bóng người. Dù cho là bác sĩ, y tá, bệnh nhân hay lao công cũng đều không thấy mà chỉ còn những ánh đèn chớp nhoáng.
Cảnh tượng trong bệnh viện lúc này như đang ở trong nhà xác. Lúc sáng thì mọi người đi qua lại tấp nập người thì nói, người thì cười cũng có cãi vã với nhau. Nhưng sao bây giờ cảnh tượng ở đây thật vắng lặng, những rung động nhỏ nhất cũng khiến tôi giật mình.
"Quái lạ, dù là nửa đêm thì cũng phải có người ở bệnh viện chứ tại sao lại không thấy ai hết vậy. Nhưng rõ ràng là khi nãy mình có nghe tiếng bước chân mà." - tôi thầm nghĩ trong đầu.
Được một lúc, tôi đóng cửa lại rồi quay về giường.
"Chắc phải ở bệnh viện thêm một ngày nữa vì bệnh hoang tưởng quá" - tôi bật cười.
Quay lại giường chưa được lâu thì một tiếng khóc bí ẩn phát ra từ cuối hành lang. Ban đầu tôi có vẻ hơi sợ nhưng nghĩ lại nếu lỡ có ai gặp chuyện không may thì sao. Tấm lòng lương thiện của tôi đã ép tôi phải ra đó để xem thử có ai cần giúp không.
Tôi mở toang cửa phòng rồi tiến thẳng về phía hành lang. Trong khi bước qua từng căn phòng, tôi thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng cười khúc khích phát ra từ những căn phòng xung quanh kèm theo đó là ánh đèn chớp nhoáng. Tôi cứ đi mãi đi mãi mà không biết thời gian đã trôi qua rất nhanh.
"Không đúng, không có một bệnh viện nào có thể dài đến như vậy được, trừ khi.." - tôi liền dừng lại vì bị cắt ngang bởi một giọng nói khác
"Trừ khi sao?"
Cảm nhận được thứ gì đó đang hiện diện phía sau, tôi liền quay lại và hét lên
"Trời ơi.. QUỶ.."
Một cô gái trên người khoác bộ áo trắng nhuộm đầy máu, tóc thì thả xuống tận đất làm che mất đôi bàn chân vô hình, cơ thể thì nhỏ nhắn còn cánh tay thì dài qua khỏi đầu gối. Không chỉ thế, gương mặt cô ta trắng bệch, làn da nhăn nheo và chảy xệ cùng với cặp mắt không hề có tròng đen.
"Thật là một quý cô xinh đẹp" - tôi bình tĩnh lại, vừa nói vừa cố gắng lùi về phía sau.
Để đáp lại lời khen của tôi, cô ta tặng cho tôi một nụ cười kinh tởm với những chiếc răng sắc, mọc mất trật tự.
Quay lưng lại, tôi tự nhủ với bản thân 36 kế chạy là thượng sách rồi cố gắng chạy thật nhanh. Nhưng có gái "đáng yêu" ấy không đi một mình, cô ta còn đem theo rất nhiều bạn đến để chơi với tôi. Nào là xác ướp, cương thi, quỷ lùn, búp bê, gấu bông..
Tôi cứ chạy như thế rồi cuối cùng, tôi bị bọn chúng dồn đến bên cửa sổ. Lúc này chỉ có một mình với biết bao cô hồn dã quỷ vây quanh, chúng càng ngày càng tiến lại gần với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tuyệt vọng nhìn ra cửa sổ, tôi phát hiện ra một điều rồi nhếch miệng cười và từ từ tiến về phía chúng. Đúng vậy, hôm nay chính là ngày rằm ngày mà tộc người sói trở nên hung hăng và mạnh mẽ nhất nhờ ánh trăng tròn. Và đương nhiên, tôi cũng được thừa hưởng nguồn sức mạnh thuần khiết đó từ ánh trăng.
Dưới ánh trăng tròn chiếu qua khung cửa sổ, một chàng trai đang đứng hiên ngang giữa đám quỷ. Cơ thể bắt đầu biến đổi, móng tay móng chân dài ra và bén hơn, lông thì mọc lên khắp cơ thể. Các bắp cơ dần dần lớn hơn để lộ ra một thân hình cường tráng. Khuôn mặt thì nhô dài ra và đôi mắt đỏ như máu đã xuất hiện.
Thế là quá trình hóa sói đã xong, tôi bước lên rồi lần lượt hạ từng tên một. Nào là thây ma, xác ướp đều bị móng vuốt sắc nhọn của tôi cắt thành từng mảnh nhỏ. Nhờ có ánh trăng tròn mà tốc độ, sức tấn công, độ chính xác và sự hung hăng của tôi đã tăng lên một cách đáng kể. Chẳng mất nhiều thời gian, tất cả bọn chúng đã bị tôi giết gần hết chỉ còn lại con ma nữ kia mà thôi.
Cô ta quay lưng lại bỏ chạy và phát ra một thứ âm thanh kì lạ.
"Chẳng lẽ cô ta đang kêu đồng bọn" - tôi vừa nghĩ vừa đuổi theo sau cô ta.
Đương nhiên là với tốc độ được cường hóa của tôi thì chẳng mấy chốc đã bắt kịp và xé nát cô ta. Điều kì lạ là cô ta không biến mất như những tên kia.
Từ trong bóng tối, một bóng đen lại vụt qua và đưa cô ta đi mất. Tôi tự hỏi có phải là bóng đen đã đưa con sói đó đi không. Nhưng mùi hương đã giúp tôi khẳng định. Không phải, đây không phải là thứ mùi hương mà tôi đã từng ngửi thấy.
Tuy nhiên, sau vài giây suy nghĩ, tôi đã để mất dấu bọn chúng.