Chương 10. Nhờ vả một chuyện.
Trương thị vệ đi vào đã vào bẩm báo, sau mời hai sư đồ Diêu Trúc vào. Ngự thư phòng vốn trước giờ dùng để duyệt tấu chương. Đôi khi sẽ cho các đại thần vào thảo luận vấn đề, tiện giải quyết. Xung quanh bao bọc toàn sách là sách, có người nói nơi đây chứa đựng sách của cả thiên hạ.
Bên trong Hiên Viên Triệt tọa ghế rồng, nhìn hai người đang nhìn chằm chằm sách của hắn. Diêu Trúc từ nhỏ yêu thích đọc sách, cám dỗ như vậy lớn quả thật ngứa lòng.
Mặc Tử Kỳ ngược lại không hứng thú, hành lễ xong liền xem Hiên Viên Triệt như vô hình. Quan sát thật kỹ hai người, Hiên Viên Triệt nhướng mày. Võ công không tệ lắm, làm hắn thật có cái nhìn khác về đám thư sinh.
"Các ngươi đi đường vất vả, ta đã cho người mời Thái hậu.". Hiên Viên Triệt chống cầm, hắn phải xem xét hai tên này. Biết đâu, tác dụng thật lớn hơn hắn tưởng tượng.
Hiên Viên Triệt lên tiếng, Diêu Trúc ngẩng mặt nhìn. Từ lúc bước vào đến nay hai người mới đối mặt nhìn rõ.
Diêu Trúc cảm khái, quả là tướng đế quân. Mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn thâm trầm lại mạnh mẽ cuốn hút. Môi mỏng khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, thật sự khác xa ngoại hình của y và sư phụ.
Đồng bộ đánh giá, Hiên Viên Triệt ngạc nhiên. Đôi mắt ấy, trong suốt như giọt sương tinh khiết. Cuốn hút đến nỗi làm người ta tự nguyện chìm vào. Tuổi rất trẻ, võ công lại không thua gì hắn. Hiên Viên Triệt nghéo môi, hắn tìm thấy thứ thú vị rồi.
Hiện tại như người vô hình, Mặc Tử Kỳ thấy Hiên Viên Triệt nhìn đệ tử yêu quý của mình như lang sói. Tức giận y phóng tầm mắt cảnh cáo, dám đụng vào đệ tử của ta sao.
Cảm nhận được sát khí từ Mặc Tử Kỳ, Hiên Viên Triệt quay qua nhìn y cười khiêu khích. Mặc kệ Mặc Tử Kỳ muốn nổi điên, hắn vẫn làm vẻ mặt 'ngươi làm gì được ta'.
Không hiểu hai người kia đang làm gì, Diêu Trúc một lòng hướng đến sách. Nhiều như vậy, không biết khi nào mới đọc hết. Sợ nhất không bầu không khí bỗng dưng im lặng, làm lòng khó chịu. May mắn bên ngoài thái giám hô, Thái hậu đã đến.
Bước vào một thân màu vàng kim sắc, tóc búi đoan trang. Khuôn mặt ngoài năm mươi không già chút nào, cực kì phúc hậu. Có lẽ dược trong cung tốt, nên nhan sắc bà không thua gì phi tần của hài nhi.
"Thảo dân thỉnh an Hoàng thái hậu cát tường". Hai sư đồ Diêu Trúc hành lễ. Sau khi an tọa ghế ngồi, Thái hậu cho họ bình thân. Nhìn đến họ ngẩng lên đầu, Thái hậu cũng không ngoại lệ ngạc nhiên. Ngoại hình thật không tầm thường. Trong cung nhiều năm như vậy bà đã tiếp xúc bao nhiêu người có cốt khí. Nhưng này người lại có cảm nhận khác biệt, thật làm người ta thích.
"Hai vị đi đường mệt mỏi, ta đã an bài phòng ốc. Chắc hai vị cũng chưa biết, ta mời các vị đến vì có việc nhờ vả". Hoàng thái hậu mỉm cười, tựa như vô tình nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt. Bà nói như rất bình thường ý nghĩa, nhưng sâu bên trong hàm ý cũng rõ ràng. Nhờ vả không có gì lớn lao, chỉ là đặt trên người nào.
Không tự đắc không sủng nịch, Mặc Tử Kỳ đáp lại. "Thái hậu đã khiêm nhường, việc người sai bảo không thể không tuân".
Hoàng thái hậu cười hài lòng, thầm khen thông minh người vừa nói đã hiểu. "Vậy, ta cũng không dòng do nhiều lời. Từ lâu đã biết hai vị trí tuệ hơn người tài đức vẹn toàn. Nay đất nước trải qua thời kỳ thanh bình. Tuy vậy, việc tìm kiếm nhân tài chuẩn bị chiến sự vẫn là cấp bách. Không biết.. Ý tứ hai vị thế nào?"
Nghe xong việc Diêu Trúc thất sắc, quả nhiên gọi họ đến là việc không nhỏ. Bất ngờ chớp mắt không còn, y cũng không nói gì. Tốt hơn vẫn là để sư phụ y làm chủ, chuyện này không thể tùy tiện.
Vẫn là yêu thích thái độ sư đồ Mặc Tử Kỳ, không hề sợ hãi việc lớn. Thái hậu biết được, quyết định của bà không sai. Hơn nữa, hoàng nhi cũng không có ý kiến. Có khi còn suy nghĩ giống bà, dù sao đại cục trọng đại. Trước đây nói đưa họ vào cung để hoàng nhi lãnh giáo, là bà ngụy biện. Việc đó chỉ là phụ, việc chính thì còn gì khác ngoài thêm hai cánh tay đắc lực cho hoàng nhi.
Sự việc xảy ra, Mặc Tử Kỳ vốn đoán trước được. "Thỉnh thái hậu không cần khách khí, việc này người yên tâm. Sư đồ ta vốn là con dân Đông Vân quốc, được góp chút tài mọn thảo dân vô cùng nguyện ý". Một hơi dài nói, chuyện coi như đã xong. Mặc Tử Kỳ mừng còn không kịp, chuyện này không có gì lớn. Y còn đang không biết kiếm cớ gì ở lại trong cung lâu dài. Nơi đây tuy y không thích, nhưng mệnh đồ đệ lại có thể tốt nhất khi ở đây. Tính qua tính lại, đồ đệ vẫn là nhất nên đồng ý là chuyện y hiển nhiên.
Cười cười nói nói thời gian một tách trà, ta nói ngươi hiểu. Không bao lâu Mặc Tử Kỳ đã kết thân với Thái hậu. Trong cung lớn nhỏ do Hoàng thương, nhưng hắn cũng không dám ra oai trước mặt thân nương. Y đã không thích hắn thì kết giao với Thái hậu thật tốt là được. Hừ, Dám nhìn đồ đệ yêu của ta như lang sói. Mặc kệ ngươi quân vương hay đại vương, dám động đến Tiểu Trúc ta giết!
Không quan tâm Mặc Tử Kỳ liếc mắt, Hiên Viên Triệt ngó Diêu Trúc. Từ nãy đến giờ y vẫn luôn im lặng, ngắm sách trên kệ. Vẻ mặt bình thản, người nhìn lòng yên bình. Hắn đã từng nhìn qua nam kỹ, dù họ có đẹp nhưng chưa từng cuốn hút hắn như hiện tại. Nay tiểu thư sinh này khí chất, tính tình, ngoại hình đều làm hắn lưu tâm.
Hiên Viên Triệt dựa ghế rồng ngắm Diêu Trúc, lòng như đã định đều gì cười một cái. Diêu Trúc lặng thinh vẫn một lòng với sách. Mặc Tử Kỳ nhe răng trợn mắt với Hiên Viên Triệt. Thái hậu đạt được mục đích lớn, cười đến híp mắt.
Trong phòng mỗi người một ý, bên ngoài trời đã quá trưa. Gió thổi đi đám mây che mất mặt trời. Nắng lại chiếu rọi, hoa nở lại thêm rực rỡ tựa như đánh dấu một ngày tốt.
Hết chương 10. Thanks!
Bên trong Hiên Viên Triệt tọa ghế rồng, nhìn hai người đang nhìn chằm chằm sách của hắn. Diêu Trúc từ nhỏ yêu thích đọc sách, cám dỗ như vậy lớn quả thật ngứa lòng.
Mặc Tử Kỳ ngược lại không hứng thú, hành lễ xong liền xem Hiên Viên Triệt như vô hình. Quan sát thật kỹ hai người, Hiên Viên Triệt nhướng mày. Võ công không tệ lắm, làm hắn thật có cái nhìn khác về đám thư sinh.
"Các ngươi đi đường vất vả, ta đã cho người mời Thái hậu.". Hiên Viên Triệt chống cầm, hắn phải xem xét hai tên này. Biết đâu, tác dụng thật lớn hơn hắn tưởng tượng.
Hiên Viên Triệt lên tiếng, Diêu Trúc ngẩng mặt nhìn. Từ lúc bước vào đến nay hai người mới đối mặt nhìn rõ.
Diêu Trúc cảm khái, quả là tướng đế quân. Mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn thâm trầm lại mạnh mẽ cuốn hút. Môi mỏng khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, thật sự khác xa ngoại hình của y và sư phụ.
Đồng bộ đánh giá, Hiên Viên Triệt ngạc nhiên. Đôi mắt ấy, trong suốt như giọt sương tinh khiết. Cuốn hút đến nỗi làm người ta tự nguyện chìm vào. Tuổi rất trẻ, võ công lại không thua gì hắn. Hiên Viên Triệt nghéo môi, hắn tìm thấy thứ thú vị rồi.
Hiện tại như người vô hình, Mặc Tử Kỳ thấy Hiên Viên Triệt nhìn đệ tử yêu quý của mình như lang sói. Tức giận y phóng tầm mắt cảnh cáo, dám đụng vào đệ tử của ta sao.
Cảm nhận được sát khí từ Mặc Tử Kỳ, Hiên Viên Triệt quay qua nhìn y cười khiêu khích. Mặc kệ Mặc Tử Kỳ muốn nổi điên, hắn vẫn làm vẻ mặt 'ngươi làm gì được ta'.
Không hiểu hai người kia đang làm gì, Diêu Trúc một lòng hướng đến sách. Nhiều như vậy, không biết khi nào mới đọc hết. Sợ nhất không bầu không khí bỗng dưng im lặng, làm lòng khó chịu. May mắn bên ngoài thái giám hô, Thái hậu đã đến.
Bước vào một thân màu vàng kim sắc, tóc búi đoan trang. Khuôn mặt ngoài năm mươi không già chút nào, cực kì phúc hậu. Có lẽ dược trong cung tốt, nên nhan sắc bà không thua gì phi tần của hài nhi.
"Thảo dân thỉnh an Hoàng thái hậu cát tường". Hai sư đồ Diêu Trúc hành lễ. Sau khi an tọa ghế ngồi, Thái hậu cho họ bình thân. Nhìn đến họ ngẩng lên đầu, Thái hậu cũng không ngoại lệ ngạc nhiên. Ngoại hình thật không tầm thường. Trong cung nhiều năm như vậy bà đã tiếp xúc bao nhiêu người có cốt khí. Nhưng này người lại có cảm nhận khác biệt, thật làm người ta thích.
"Hai vị đi đường mệt mỏi, ta đã an bài phòng ốc. Chắc hai vị cũng chưa biết, ta mời các vị đến vì có việc nhờ vả". Hoàng thái hậu mỉm cười, tựa như vô tình nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt. Bà nói như rất bình thường ý nghĩa, nhưng sâu bên trong hàm ý cũng rõ ràng. Nhờ vả không có gì lớn lao, chỉ là đặt trên người nào.
Không tự đắc không sủng nịch, Mặc Tử Kỳ đáp lại. "Thái hậu đã khiêm nhường, việc người sai bảo không thể không tuân".
Hoàng thái hậu cười hài lòng, thầm khen thông minh người vừa nói đã hiểu. "Vậy, ta cũng không dòng do nhiều lời. Từ lâu đã biết hai vị trí tuệ hơn người tài đức vẹn toàn. Nay đất nước trải qua thời kỳ thanh bình. Tuy vậy, việc tìm kiếm nhân tài chuẩn bị chiến sự vẫn là cấp bách. Không biết.. Ý tứ hai vị thế nào?"
Nghe xong việc Diêu Trúc thất sắc, quả nhiên gọi họ đến là việc không nhỏ. Bất ngờ chớp mắt không còn, y cũng không nói gì. Tốt hơn vẫn là để sư phụ y làm chủ, chuyện này không thể tùy tiện.
Vẫn là yêu thích thái độ sư đồ Mặc Tử Kỳ, không hề sợ hãi việc lớn. Thái hậu biết được, quyết định của bà không sai. Hơn nữa, hoàng nhi cũng không có ý kiến. Có khi còn suy nghĩ giống bà, dù sao đại cục trọng đại. Trước đây nói đưa họ vào cung để hoàng nhi lãnh giáo, là bà ngụy biện. Việc đó chỉ là phụ, việc chính thì còn gì khác ngoài thêm hai cánh tay đắc lực cho hoàng nhi.
Sự việc xảy ra, Mặc Tử Kỳ vốn đoán trước được. "Thỉnh thái hậu không cần khách khí, việc này người yên tâm. Sư đồ ta vốn là con dân Đông Vân quốc, được góp chút tài mọn thảo dân vô cùng nguyện ý". Một hơi dài nói, chuyện coi như đã xong. Mặc Tử Kỳ mừng còn không kịp, chuyện này không có gì lớn. Y còn đang không biết kiếm cớ gì ở lại trong cung lâu dài. Nơi đây tuy y không thích, nhưng mệnh đồ đệ lại có thể tốt nhất khi ở đây. Tính qua tính lại, đồ đệ vẫn là nhất nên đồng ý là chuyện y hiển nhiên.
Cười cười nói nói thời gian một tách trà, ta nói ngươi hiểu. Không bao lâu Mặc Tử Kỳ đã kết thân với Thái hậu. Trong cung lớn nhỏ do Hoàng thương, nhưng hắn cũng không dám ra oai trước mặt thân nương. Y đã không thích hắn thì kết giao với Thái hậu thật tốt là được. Hừ, Dám nhìn đồ đệ yêu của ta như lang sói. Mặc kệ ngươi quân vương hay đại vương, dám động đến Tiểu Trúc ta giết!
Không quan tâm Mặc Tử Kỳ liếc mắt, Hiên Viên Triệt ngó Diêu Trúc. Từ nãy đến giờ y vẫn luôn im lặng, ngắm sách trên kệ. Vẻ mặt bình thản, người nhìn lòng yên bình. Hắn đã từng nhìn qua nam kỹ, dù họ có đẹp nhưng chưa từng cuốn hút hắn như hiện tại. Nay tiểu thư sinh này khí chất, tính tình, ngoại hình đều làm hắn lưu tâm.
Hiên Viên Triệt dựa ghế rồng ngắm Diêu Trúc, lòng như đã định đều gì cười một cái. Diêu Trúc lặng thinh vẫn một lòng với sách. Mặc Tử Kỳ nhe răng trợn mắt với Hiên Viên Triệt. Thái hậu đạt được mục đích lớn, cười đến híp mắt.
Trong phòng mỗi người một ý, bên ngoài trời đã quá trưa. Gió thổi đi đám mây che mất mặt trời. Nắng lại chiếu rọi, hoa nở lại thêm rực rỡ tựa như đánh dấu một ngày tốt.
Hết chương 10. Thanks!