[Dịch] An Tâm Sâm Lâm - Cố Noãn Tâm

Discussion in 'Truyện Drop' started by Chi Hàm, Mar 11, 2019.

  1. Chi Hàm

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 10: "Xem ra là không hài lòng nha, chỉ là cũng tốt." Đoạn Mộc Sâm vừa nói vừa đưa mặt lại gần hơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối tháng tám đầu tháng chín là mùa mưa của thành phố A, một tuần gần như có năm ngày đều dầm ở trong mưa.

    Bất quá các sinh viên của đại học S coi như may mắn, ngày khai giảng báo danh là một ngày khí trời tốt khó gặp. Mặt trời mất đi cái khô nóng của mùa hè, trở nên ôn hòa hơn, và không khí tràn ngập mùi hương của cỏ sau cơn mưa.

    An Hân lôi kéo chiếc vali sặc sỡ của mình nhanh nhẹn bước trên đường lớn rợp bóng cây của trường, miệng ngâm nga vài câu hát, tay vuốt ve những ánh nắng xuyên qua những tàng cây. Tâm tình hiển nhiên không tệ.

    Vì thời gian khai giảng năm nay trùng với thời gian tập huấn quân sự của tân sinh viên, cho nên có thể thấy khắp nơi đều là tân sinh viên lôi kéo những chiếc vali thật lớn trên mặt tràn đầy khao khát. An Hân nhìn cảnh tượng sức sống bừng bừng trong sân trường, trong lòng không khỏi cảm khái: Thời gian đại học trôi qua thật sự nhanh, trong nháy mắt mình cũng là học tỷ của người khác rồi. Còn có "Tuổi trẻ thật tốt a" An Hân mỉm cười thốt lên.

    Nhưng vào lúc này, một cô gái mảnh khảnh ở phía trước An Hân đi tới, một cái túi từ trong đống vali rơi xuống. Cô gái đứng tại chỗ, nhất thời cũng không biết làm sao để nhặt lên.

    An Hân lôi kéo vali của mình vội vàng chạy đến, dùng tay rảnh nhặt lấy cái túi rơi trên đất của cô gái, miễn bàn nặng nhẹ, trực tiếp đem một chiếc túi lớn như vậy vác trên vai.

    "Ai ui" An Hân nghĩ, thật đúng là không nhẹ a, cô gái này cũng thật là lợi hại.

    "Thật cảm ơn, học tỷ, bất quá nhìn hành lý của chị vali cũng không nhỏ, hơn nữa túi của em cũng không được coi là nhẹ.." Cô bé tóc rơi lả tả trên vai, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy thẹn thùng.

    "Không sao, không sao, vali của chị mặc dù lớn, nhưng bên trong đựng toàn là quần áo, tuyệt không nặng, huống hồ chị cũng là người đã từng dược huấn luyện qua, cái trọng lượng này vẫn có thể chấp nhận được." An Hân tươi sáng cười, lôi kéo chiếc vali hành lý trên thực tế cũng không được coi là nhẹ của mình thoải mái nói với cô bé.

    Bất quá hoàn hảo, nơi báo danh rất nhanh thì đến rồi.

    Nhìn cô bé đi tới nơi báo danh của khoa chính trị học chuyên nghiệp, An Hân nở nụ cười. Cảm thấy thật khéo là một mặt, mặt khác còn nhìn thấy bạn tốt đã lâu không gặp của mình-Quý Song Song, quan trọng hơn là người bên cạnh Quý Song Song, Đoạn Mộc Sâm.

    Quý Song Song nhìn thấy An Hân lưng đeo bọc lớn từ đằng xa chạy tới, kích động hô to: "An Hân ở đây, ở đây." Sau đó đột nhiên nghĩ tới hai vị đại soái ca vẫn còn ngồi bên cạnh mình, lập tức liền đàng hoàng ngồi xuống, lại bày ra dáng vẻ thục nữ.

    An Hân nhìn tiểu học muội tay chân luống cuống ở bên cạnh mình nở nụ cười: "Em là tân sinh viên của khoa chính trị học đi, chị là An Hân lớp chính trị học 14".

    "Lớp chính trị học 15, Tả An kỳ" cô bé giương khóe miệng, nhìn về nơi báo danh, con ngươi sáng ngời dưới ánh mặt trời lóe lên như ánh sáng đèn neon rực rỡ.

    "Tốt, chúng ta cùng nhau đi báo danh đi." An Hân nói.

    Hai người cứ như vậy cùng nhau đi tới trước chiếc lều được dựng đơn sơ để báo danh. Tả An Kỳ dựa theo trình tự điền thông tin liên lạc, bên này An Hân lưng vẫn còn đeo cái túi thật to, đồng thời lấy tay lau chút mồ hôi rịn ra ở bên thái dương.

    "Mang theo nhiều hành lý như vậy?" Vẫn không nói được một lời Đoạn Mộc Sâm nhíu mày, đột nhiên mở miệng.

    "Em thấy học muội có chút cầm không nổi, cho nên giúp em ấy cẩm một ít túi." An Hân đáp.

    "Nước của mọi người đều uống hết rồi, mình đi mua một ít nước. Thuận tiện giúp mấy cậu đem mấy thứ này về ký túc xá. Thiện Ngôn, cậu trước giúp mình nhìn một chút." Đoạn Mộc Sâm không chờ An Hân phản ứng kịp, liền trực tiếp nhận cái túi trong tay An Hân.

    "Mộc Sâm, đây không phải là vẫn còn mấy chai sao?" Phó Thiện Ngôn ở một bên thấy hơi lạ.

    ".. Rất nhanh sẽ không còn" Nói xong vẻ mặt điềm nhiên, không thèm nhắc lại.

    Lúc này Tả An Kỳ vừa xong xuôi thủ tục, Đoạn Mộc Sâm liền thuận lợi giúp cô xách một rương hành lý, ba người cùng nhau đi tới ký túc xá.

    Đoạn Mộc Sâm chân dài tay dài, biểu tình điềm nhiên, một thân quần áo giản dị thỏa đáng. Mà giờ khắc này xách một chiếc túi lớn mặt trên in hình mèo Kitty, mang đến một loại cảm giác bất tuân mạnh mẽ. An Hân đi ở bên cạnh hắn nhịn không được cười ra tiếng.

    "Cười cái gì mà cười.." Đoạn Mộc Sâm biểu tình không thay đổi, vừa đi vừa nói chuyện.

    "Vui vẻ, muốn cười" An Hân cười ha hả, nghĩ thầm bạn trai đại thần của mình cũng rất đáng yêu nha.

    Ký túc xá cũng không xa, đại khái chừng mười phút đồng hồ đẫ đến. Đoạn Mộc Sâm và An Hân giúp Tả An Kỳ đem hành ký bỏ vào ký túc xá.

    "Cảm tạ học trưởng, học tỷ. Sau này nhất định sẽ mời hai người ăn cơm." Tả An Kỳ cảm ơn.

    "Không cần không cẳn, chị đã đủ mập rồi, không cần em phải mời cơm đâu." An Hân mắt cười cong thành vầng tăng.

    "Em thu dọn đồ đạc thật tốt đi, sau đó nghỉ ngơi một chút. Đừng quên buổi mit-tinh tối nay, trường học rất lớn, cẩn thận lạc đường." Đoạn Mộc Sâm cũng dặn dò tiểu học muội.

    Hai người sau khi nói xong liền rời đi, thế nhưng ai cũng không chú ý tới, ánh mắt Tả An Kỳ lúc này nhìn về phía hai người --có chút ý tứ hàm xúc khác.

    Đi ra khỏi ký túc xá của Tả An Kỳ, Đoạn Mộc Sâm liền tiếp nhận vali hành ký trong tay của An Hân một cách tự nhiên, đi về phía trước. Đi mấy bươc, dừng một chút nói: "không nhẹ"

    An Hân sửng sốt một hồi mới phản ứng được nói: "Học trưởng, anh về trước đi, em có thể tự cầm được"

    "Hừ.." Đoạn Mộc Sâm hừ mũi một tiếng, tựa hồ có điểm không vui, cách một lúc mới nói: "lý do quan trọng nhất anh tới đây giúp một tay, chính là em đó."

    "A, nga." An Hân trên mặt nóng bỏng, cúi đầu, không nói gì thêm nữa.

    Lúc hai người đi tới của phòng ngủ, những người khác vẫn còn chưa tới. Sau khi bỏ hành lý xuống, theo thói quen lễ phép tính nói một tiếng "Cảm ơn học trưởng". Đột nhiên phát hiện, Đoạn Mộc Sâm có điểm tức giận.

    Tiểu An cô nương cũng không hiểu rõ là vì sao, nhẹ nhàng mà lôi góc áo Đoạn Mộc Sâm một chút, bày ra bộ dạng tội nghiệp, nước mắt rưng rưng như sắp chảy xuống: "Em sai rồi, đừng nóng giận, tha thứ cho em đi."

    "Sai ở đâu?" Đoạn Mộc Sâm chú ý tới động tác mờ ám của An Hân, nhưng vẫn nghiêm mặt.

    "Anh nói cho em biết, em mới biết sai ở đâu a." An Hân tiếp tục trưng lớn hai mắt rưng rưng.

    "Đến lúc nào rồi mà còn gọi anh là học trưởng?" Giọng của Đoạn Mộc Sâm có chút ít kiêu ngạo.

    An Hân có chút nói không nên lời, sau đó có chút ngượng "Mộc.. Sâm, ừ.." Lần đầu tiên gọi như vậy An Hân có chút ấp a ấp úng.

    "Như vậy mới ngoan, An An" Vẻ mặt lạnh lùng của Đoạn Mộc Sâm đột nhiên thay đổi, mắt tràn đầy ý cười cưng chiều, "Cứ gọi như vậy, rất tốt"

    An Hân đã hoàn toàn chấp nhận, Đoạn Mộc Sâm thật là siêu cấp đáng yêu.

    "Gầy. Xem ra không có đem thịt anh gửi cho em ăn hết." Đoạn Mộc Sâm đột nhiên nhéo mặt của An Hân một chút bình luận.

    "..."

    An Hân nghĩ đến một thùng lớn thịt bò khô ở nhà mình, nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói cái gì.

    "Bất quá đẹp, thoạt nhìn so với trước đây khỏe mạnh hơn một chút, xem ra An An ở nhà rất nghiêm túc tập thể thao. Không tệ, không tệ, hiệu quả rất thành công." Đoạn Mộc Sâm xoa xoa đầu An Hân, biểu tình không chút thay đổi.

    ".. Cho nên, em bây giờ có phải hay không nên nhận được chút khen thưởng?" An Hân đột nhiên cảm thấy chơi rất vui, lần thứ hai dùng đôi mắt to long lanh nước của mình nhìn Đoạn Mộc Sâm.

    Đoạn Mộc Sâm đột nhiên nở nụ cười, sau đó nhanh chóng hôn chán An Hân một cái, nói: "Khen thưởng như vậy, có hài lòng không?"

    An Hân choáng váng, mặt ngay tức khắc đỏ lên, lắp bắp nói: "Cũng.. tốt.. a".

    "Xem ra là không hài lòng a, chỉ là cũng tốt." Đoạn Mộc Sâm vừa nói vừa đưa mặt tiến gần thêm một chút, hô hấp cách An Hân càng ngày càng gần, khí tức ấm áp quét qua trên mặt An Hân ---hơi ngứa một chút.

    An Hân nhất thời lấy làm kinh hãi, vọt đến một bên, vội vàng nói: "được rồi, được rồi, siêu cấp thỏa mãn, hết sức hài lòng, phi thường hài lòng, đặc biệt thỏa mãn."

    Đoạn Mộc Sâm nhìn khuôn mặt của tiểu cô nương, chỉ cười, nói: "Vừa rồi trên mặt của em bị dơ."

    "Nga, như vậy a." Cho là mình suy nghĩ nhiều, An cô nương hơi lúng túng.

    "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, thưởng cho em ăn bữa tiệc lớn. Lát nữa anh sẽ gọi cho em." Đoạn Mộc Sâm nhàn nhạt nói.

    "Được, đã biết." An Hân cúi chào, sau đó trả lời.

    Đoạn Mộc Sâm đi rồi, An Hân vội vàng đi tới trước gương, nhìn kỹ nửa ngày cũng không phát hiện trên mặt mình bị dính cái gì, sau đó đột nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra, hung tợn nói: "Tốt, Đoạn Mộc Sâm, anh dám gạt em, xem em buổi trưa nhất định phải ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, ăn nghèo anh, ăn nghèo anh. Ăn hết của anh một kỳ sinh hoạt phí thì luôn."

    Nói thì nói như vậy, nhưng là chân chính đến lúc ăn cơm trưa, An Hân trái lại tiểu thư khêu các đi đến. Lúc Đoạn Mộc Sâm để cho cô gọi món, cô chỉ nói là: "Anh chọn là tốt rồi, em tùy tiện."

    Đoạn Mộc Sâm cũng không từ chối, mặt không biểu tình, cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi: "Tôm hầm, sườn kho, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu.."

    An Hân nghe xong một hồi thật sự là ngồi không yên, cả cô bé phục vụ ở bên cạnh cũng trợn mắt hốc mồm-đây đâu phải là đang gọi món ăn, đây là đang đọc thực đơn a.

    "Đoạn Mộc Sâm, cái này cũng quá khoa trương đi, đây là đang gọi món ăn sao?" An Hân nói.

    "Trên thực đơn không có tùy tiện, hơn nữa nhiều một chút xác suất em thích ăn cũng sẽ cao hơn một chút, huống hồ em không phải là không muốn ăn thịt sao?" Đoạn Mộc Sâm có lý có chứng nói.

    "Được được, em đầu hàng, em tự chọn. Phục vụ, những gì anh ấy vừa nói không tính, cho chúng tôi thịt bò cà chua, rau muống xào. Được rồi." An Hân nói.

    "Còn thêm một phần đậu phụ Nhật Bản, rán giòn." Đoạn Mộc Sâm nói thêm, "Cho nên bây giờ hai người chúng ta đều hài lòng, phương pháp giải quyết không tệ."

    An Hân nhìn ánh mắt hơi đắc ý của Đoạn Mộc Sâm, nghĩ thầm: Không phải là muốn em tự gọi món ăn sao? Được rồi, để anh đắc ý trước một chút, thật là.

    Lúc cô bé phục vụ nhớ kỹ mấy món hai người gọi rời đi, hai người liền ngồi đối mặt nhau, uống trà, đang lúc không khí buông lỏng, ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ.

    "Mộc.. Sâm, nhà của em ở thành phố Z, cha là thầy giáo, mẹ là bác sĩ. Vậy còn anh nhà ở đâu a?" An Hân nghĩ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chung quy vẫn nên tìm chút gì để nói, vì vậy mở miệng trước.

    "Anh là người bản địa, cha làm việc trong một công ty, mẹ làm việc trong cơ quan nhà nước, đều là người hiền lành." Đoạn Mộc Sâm trả lời.

    "Vậy anh có đặc biệt thích cái gì không? Hoặc là có cái gì đặc biệt ghét không?"

    "Cũng đều tốt đi."

    An Hân cứ như vậy vừa tự giới thiệu bản thân vừa thuận tiện hỏi thăm Đoạn Mộc Sâm, hiển nhiên không có chú ý tới mình đã đem một bữa cơm thành một "buổi hẹn hò" chính thức, hoặc có thể nói là "lễ đính hôn"?

    Thẳng đến lúc thức ăn được bày lên bàn, An Hân mới ngừng "hỏi nhanh đáp nhanh"

    Cầm đôi đũa vui vẻ nói một câu: "Em bắt đầu động đây."

    Sau đó liền thập phần nghiêm túc ăn, hơn nữa chạy nhảy đã lâu thật sự cũng đói bụng, cho nên có vẻ việc ăn càng thêm hương vị ngọt ngào. Lúc này ánh mắt Đoạn Mộc Sâm tràn đầy vẻ cưng chiều, cũng không để ý chính mình ăn, chỉ lẳng lặng nhìn tiểu cô nương đang ăn rất vui vẻ ở trước mặt. Một loại ấm áp lan tỏa từ trong ra ngoài.

    Chỗ hai người ăn cơm là một tiện ăn bên ngoài trường học, tên rất ấm áp, là "Thời gian gặp em". Đồ ăn không tệ, giá cả vừa phải, hoàn cảnh cũng được cho là ưu nhã, sinh viên đại học S lúc rảnh rỗi sẽ tới nơi này liên hoan. Ở trong "Thời gian gặp em", bạn thực sự có thể gặp được rất nhiều người quen.

    "An Hân?"

    "Đoạn Mộc Sâm?"

    "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

    Một nam một nữ đồng thời hô lên.
     
  2. Chi Hàm

    Messages:
    4
    CHƯƠNG 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đến không phải là ai khác, chính là hai người bạn tốt kiêm bạn cùng phòng - Quý Song Song và Phó Thiện Ngôn. Vì sao hai người lại cùng nhau đi ăn cơm, đơn giản mà nói là bởi vì hai người cùng nhau đón người mới đến nên có chút mệt, trong lúc có chút thời gian rảnh liền cùng nhau đi ra ăn cơm.

    Ngược lại An Hân hiểu biết đánh đòn phủ đầu: "Song Song, nhanh như vậy liền cùng Phó học trưởng cùng nhau đi ăn cơm rồi a?"

    Tùy tiện cẩu thả Quý Song Song hiếm có lúc hiện ra một chút e thẹn nói: "Chính là trùng hợp gặp nhau, cho nên liền cùng nhau đi ăn cơm. Còn có, phải là mình hỏi cậu mới đúng, cậu làm sao lại cùng với Đoạn đại thần đi ăn cơm, đây là cái tình huống gì hả?" Quý Song Song phản ứng cũng không coi là chậm.

    An Hân ngại ngùng nở nụ cười, nói: "Một hồi sẽ giải thích cho cậu sau"

    Cùng lúc đó hai tên nam sinh bên này, Phó Thiện Ngôn vẻ mặt cười xấu xa như có điều suy nghĩ nhìn Đoạn Mộc Sâm nói: "Mộc Sâm, đây là tình huống gì a, có phải hay không cũng nên giải thích với mình một chút?"

    Đoạn Mộc Sâm không có phản ứng gì với Phó Thiện Ngôn, chỉ nói: "Nếu trùng hợp như vậy liền cùng nhau ăn cơm đi."

    Quý Song Song và Phó Thiện Ngôn cũng không từ chối, chia ra ngồi xuống bên người An Hân và Đoạn Mộc Sâm, gọi phục vụ mang thêm thức ăn cho hai người.

    Bởi vì tính cách của Quý Song Song, đương nhiên sẽ không dừng được việc đặt ra câu hỏi với bạn tốt của mình. An Hân ngược lại cũng không phải là người có tính cách hay ngượng ngùng, rất hào phóng mà thừa nhận: "Mình và Mộc Sâm đang hẹn hò, anh ấy hiện tại là bạn trai mình."

    Đoạn Mộc Sâm chỉ nhìn An Hân, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên, tựa hồ đối với câu trả lời này rất hài lòng.

    Quý Song Song rất đau lòng, vẻ mặt u oán nói: "An Hân, cậu thế mà lại không nói với mình, mình rất là mất hứng nha."

    Phó Thiện Ngôn nhìn bạn tốt của mình thầm nghĩ: Nghĩ đến cậu có thể tìm được bạn gái nhưng không nghĩ là nhanh đến như vậy nha. Nói: "Cậu tốc độ này cũng thật sự là quá nhanh rồi nha, thật sự giống với phong cách làm việc của cậu."

    Dừng một lúc, cả Quý Song Song và Phó Thiện Ngôn đều mở miệng.

    "An Hân là một cô gái tốt, anh phải đối xử với cậu ấy thật tốt."

    "Đoạn Mộc Sâm là người tốt, em phải đối tốt với cậu ấy."

    Biểu cảm, dáng vẻ, tốc độ nói, khẩu khí gần như đồng bộ một trăm phần trăm, hai người sau khi nói xong, ngây ra một lúc, có chút ngây ngô mà nhìn về phía đối phương.

    "Trình độ ăn ý của hai người thật là không thể chịu được nha, mình thế nào có cảm giác mình giống như bóng đèn ở đây nha?" An Hân trêu ghẹo nói.

    "Nào có"

    "Nào có"

    Hai người lại đồng thời lên tiếng

    "Mình không nói"

    "Mình không nói"

    Lại đồng thời.

    Lúc này đến ngay cả Đoạn Mộc Sâm cũng không nhịn được nói một câu: "Là rất ăn ý, rất có ý tứ"

    Lúc này cơm nước đều đã được đem lên bàn, mọi người không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, bắt đầu ăn cơm.

    Một bữa cơm sau khi chấm dứt, Đoạn Mộc Sâm trực tiếp trả tiền, nói: "Mọi người đều là hảo bằng hữu, lần này coi như là mình cùng với An Hân mời khách là được rồi."

    Phó Thiện Ngôn ở bên cạnh cười hì hì nói: "Mọi người đều là hảo bằng hữu, hơn nữa, Đoạn đại thần của chúng ta lại có tiền. Sau này An Hân cần phải lôi kéo Đoạn đại thần, mời chúng ta những dân thường này ăn cơm nhiều một chút nha."

    Hai nữ sinh nhất thời bật cười, cũng không lấy ví của mình ra nữa.

    Sau đó mọi người liền tự giác trở lại phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.

    "Cái gì, các cậu cứ như vậy ở cùng một chỗ, chỉ gặp mặt vài lần liền cứ như vậy? Sau đó anh ấy liền có thể lừa gạt được cậu rồi?" Sau khi Quý Song Song nghe song An Hân đơn giản trần thuật liền cảm thấy không thể tin được.

    "Trên cơ bản chính là như vậy, gặp nhau vài lần, ăn vài bữa cơm, chạy bộ vài lần, sau đó chính là không giải thích được đã bị bắt cóc." An Hân tự mình tổng kết lại một chút.

    "Mình còn tưởng rằng có cái gì tình yêu oanh oanh liệt liệt, tình tiết có thể sẽ là các loại cơ duyên xảo hợp nha, không nghĩ tới dĩ nhiên chỉ đơn giản như vậy, thật sự là quá gây thất vọng rồi. An Hân, cậu thật là không có thú vị nha, một chút cũng không thỏa mãn được huyễn tưởng của mình đối với tình yêu." Quý Song Song sờ soạng một chút cái mũi của mình, trong ánh mắt viết đầy vẻ thật vọng.

    "Nha đầu ngốc, mỗi ngày đều đang suy nghĩ cái gì vậy?" An Hân nói.

    "Bất quá An Hân, cậu thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Nhanh như vậy đã đáp ứng không tốt lắm đâu, không phải trước tiên nên ở chung một đoạn thời gian, hai bên hiểu rõ nhau sau đó mới nên xác định sao? Như vậy có phải hay không có chút tùy tiện a." Quý Song Song có chút lo lắng mà nhìn vào mắt An Hân.

    "Có lúc mình đã nghĩ, có phải hay không sự tình có vẻ tiến triển quá nhanh, thế nhưng, sau đó lại cảm thấy, kỳ thực không cần phải.. nghĩ nhiều như vậy, nếu tình yêu tới, liền cảm thấy, cứ thuận theo tự nhiên a. Không phải có câu nói: Trên thế giới việc hạnh phúc nhất chính là người mà bạn thích vừa vặn cũng thích bạn sao. Thế giới lớn như vậy, ta gặp được một người như vậy thật không dễ dàng gì, cho nên lúc gặp được, liền nhất định nhất định không thể bỏ lỡ. Tương lai vẫn là không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên nắm chặt hạnh phúc hiện tại trong tay mình mới là tốt nhất." An Hân suy nghĩ một chút liền không tự chủ được nở nụ cười.

    "Cậu sẽ hạnh phúc, chúng ta đều sẽ hạnh phúc" Quý Song Song nói.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...