[Dịch] An Tâm Sâm Lâm - Cố Noãn Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Chi Hàm, 11 Tháng ba 2019.

  1. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    AN TÂM SÂM LÂM

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thanh xuân vườn trường


    Tác giả: Cố Noãn Tâm

    Người dịch: Chi Hàm (củ cải trắng)

    Tình trạng: Đang dịch

    Số chương: 18 chương

    Văn án

    Lần đầu tiên gặp anh, em liền bất ly bất khí mà đuổi theo, dốc hết toàn lực.

    Lần thứ hai gặp anh, anh hướng về phía em mỉm cười, trái tim em nhảy nhót không thôi.

    Lân thứ ba gặp anh, anh ngạc nhiên, em hoảng hốt.

    Nếu như không phải là trời cao an bài, chúng ta làm sao có thể gặp được nhau. Đoạn Mộc Sâm, thật tốt khi chúng ta đã không bỏ qua nhau. Anh là rừng của em, là nơi em dựa vào, có anh ở đây, em liền An Hân (an hân với an tâm đồng âm)

    Link góp ý:


    [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Dịch Của Cải
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng năm 2019
  2. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Chạy bộ, bạn có thể thấy được sự thay đổi của chính mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn sẽ cảm thấy thế nào khi bạn nhìn thấy có những người ban đầu vốn dĩ không ưu tú bằng bạn nhưng từng người một lại đang trở nên tốt hơn bạn?

    Tâm trạng suy sụp đến mức không thể giải thích được hoặc là không nhịn được tiếng thở dài, mắt nhìn thẳng về phía trước. Sau đó vành mắt có chút ẩm ướt nhưng lại không muốn khóc, trong lòng vẫn luôn có một thứ gì đấy đang xao động.

    Tháng bảy năm 2015, thời điểm hoa dành dành nở đẹp nhất, trong tiết trời oi bức của thành phố A, một ngày trước cánh cửa cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, An Hân đã rơi vào tâm trạng như vậy khi nhận được điện thoại từ gia đình.

    "Haizz.."

    "Haizz.."

    Sau vô số tiếng thở dài lặp đi lặp lại, người còn lại ở trong phòng cuối cùng cũng không thể chịu nổi, gấp máy tính lại và quay sang hỏi:

    "An cô nương, cậu kêu cái gì mà kêu hả, người ngày mai phải đi thi là cậu chứ không phải là mình a.'

    " Ai.. "

    " Được được được, dừng lại một chút. Rốt cuộc là có chuyện gì với cậu hả? Làm cho mình cũng lo lắng theo. "

    " Thực ra thì cũng không có chuyện gì cả, chỉ là con gái đồng nghiệp của mẹ mình, ban đầu cùng không nghe nói qua tốt bao nhiêu, là kiểu không có tiếng tăm gì, nhưng vừa tốt nghiệp một cái liền tìm được một công việc vô cùng tốt, lương tháng hơn vạn a. Sau này mình phải làm sao bây giờ hả? A.. A.. A, thật phiền a, sau khi tốt nghiệp mình phải làm gì đây, thật phiền phức mà! "

    " An cô nương à, mình nói cậu đừng có ở chỗ này gào thét nữa, đây mới chỉ là thi môn đầu tiên thôi, do vậy hãy quan tâm đến tâm trạng của người bạn cùng phòng dễ thương này một chút đi, được không hả? "

    Trong lúc An Hân đang thất thần lẩm bẩm lo lắng không yên, Quý Song Song nhịn không được ném tới một cái liếc mắt:" Thời gian chính là tiền bạc. Đầu tiên, nếu như ngày mai cậu làm tốt bài thi thì có thể đạt được học bổng rồi, nhưng mà mình ngày mai mà làm bài thi không tốt thì sẽ phải nộp tiền học lại đấy. Tất cả đều là tiền đấy. Oh, money, money.. "

    " Được, được, được, cậu chớ lảm nhảm nữa, ôn tập thật tốt bài của cậu đi! Plato* hiện đang chờ đợi cậu khám phá ra những tư tưởng uyên bác của ông ấy đấy. "


    Là một nhà triết học cổ đại người Hy Lạp

    An Hân hiểu rõ Quý Song Song chỉ cần nhắc tới tính cách chính là không để yên, cũng không dám để cho cô ấy nói thêm gì nữa gây ảnh hưởng tới việc ôn tập, cho nên tự động ngậm miệng lại.

    Bất quá, nói là môn thứ nhất, cũng không biết có thể qua được hay không, dù sao trọng điểm ôn tập của môn thứ nhất thường có sai sót, khẳng định thi sẽ không tốt, cũng không biết người khác thi như thế nào, thật phiền phức mà!

    Dừng lại, An Hân biết mình không thể tiếp tục nghĩ về nó nữa. Do vậy, mặc dù đã ôn tập qua rất nhiều lần, cô còn lặng lẽ lật lại những vùng trọng điểm mình đã nắm chắc, rồi lại tiếp tục lật lại, cố gắng làm cho mình bớt sốt ruột. Nhưng mà hình như không có tác dụng gì cả.

    Ý nghĩa của chính trị là gì? Các quan điểm khác nhau của chính trị là gì? Phân loại chính trị học.. Sau khi đọc lại một lần, thực sự cảm thấy không có gì để ôn tập nữa, An Hân lại bắt đầu lo lắng rồi.

    Như bạn thấy, An Hân là sinh viên năm nhất khoa chính trị học của đại học S, bằng vào trí thông minh và tài năng của mình, cô ấy vẫn có thể đạt được thành tích tốt. Vừa lạc quan vui vẻ, vừa xinh đẹp tài giỏi, nhưng cũng sẽ có lúc thỉnh thoảng rơi vào trạng thái lo được lo mất.

    Thấy quá buồn chán, An Hân lại lấy điện thoại ra và không ngừng lướt đi lướt lại, ngẫu nhiên thấy một bài báo:" Chạy bộ, bạn có thể thấy những thay đổi của chính mình, thúc đẩy quá trình trao đổi chất, thúc đẩy việc chữa trị mụn trứng cá và sẹo, làm cho làn da của bạn trở nên đẹp hơn. Kiên trì lâu dài, bạn sẽ không những cải thiện được vóc dáng mà còn có thể cải thiện được nhan sắc. "

    An Hân lặng lẽ chạm vào vài nốt mụn mới trên mặt mình, đột nhiên tinh thần chiến đấu đang ẩn giấu được kích thích, gần như là từ trên giường nhảy lên một cái, hét lớn một tiếng:" Được, mình quyết định. Từ hôm nay, mình phải bắt đầu tập thể dục và bắt đầu chạy bộ."

    Sau đó, liền hùng hổ bằng tốc độ nhanh nhất chạy vội tới sân thể thao, cầm phần mềm ghi chép chạy bộ vừa mới tải xuống và bắt dầu chạy như điên.

    Tháng bảy chuyển nhiệt, là ngày khí trời bắt đầu chuyển lạnh. Thế nhưng ở thành phố A lại trở thành chuyển nhiệt thực sự, thời tiết càng ngày càng trở nên nóng bức. Cho dù mặt trời đã lặn, thế nhưng những dòng khí nóng cuồn cuộn vẫn cứ tiếp tục bốc lên không ngừng. Vậy mà trong tiết trời tháng bảy, tháng tám, lúc 7, 8 giờ, An Hân vẫn đang cố hết sức chạy tiếp về phía trước sau khi đã chạy được ba vòng.

    Bởi vì hình bóng màu trắng bên cạnh cô vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, ngay từ khi bắt đầu vòng thứ nhất đã chạy ở phía trước cô một đoạn không xa. Cho nên mục tiêu của An cô nương hôm nay là theo kịp người đàn ông mặc quần áo màu trắng đó, hắn không ngừng cô cũng không ngừng. Cũng không biết đây là một loại ý muốn tranh giành không giải thích được đột nhiên xuất hiện hay là một thứ gì khác nữa, An Hân bình thường không hay rèn luyện lại thực sự dùng cả tính mạng của mình để chạy, hơn nữa còn không bị rớt lại phía sau. Từ hơi xuất mồ hôi đến thở hồng hộc, đến lúc nước mắt và mồ hôi hỗn hợp vào một chỗ, An Hân thực sự nghĩ đã đến giới hạn của mình nhưng vẫn không muốn dừng lại, chạy theo thân ảnh màu trắng tiến về phía trước.

    Rất lâu An Hân đều cảm thấy mình suýt bất tỉnh, nhưng lại không ngất, có một loại không chịu khuất phục giúp cô chống đỡ tiếp tục chạy. Tất cả mọi thứ xung quanh đều từ từ biến thành hư ảo, An Hân chỉ có thể nhìn thấy màu trắng, chỉ nhớ rõ phải chạy về phía trước. Cuối cùng, khi rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh màu trắng biến mất ở lối vào của bãi tập, cô mới chầm chậm dừng lại, tại chỗ đất trống không có một ai ở bãi tập, không tự chủ được chảy ra nước mắt, vô thanh vô thức, cuộn trào mãnh liệt.

    Chung quy, cô đơn vẫn phải là do một người chịu đựng.
     
    hanlap thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2019
  3. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Đoàn Mộc Sâm, nam, 20 tuổi, lớp trưởng lớp chính trị 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi cho đến ngày thứ hai lúc thi một môn cuối cùng, An Hân vẫn có cảm giác không chân thật.

    Quý Song Song nói rằng đêm qua lúc cô ấy nhìn thấy An Hân thiếu chút nữa đã bị hù chết. An Hân lúc đấy sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, hơi thở mong manh, không nói được lời nào, dùng khăn mặt lung tung lau mồ hôi, sau đó trực tiếp lăn ra ngủ.

    Điên rồi, tuyệt đối là điên rồi, An Hân có nằm mơ cũng không nghĩ rằng loại chuyện này lại do chính mình làm ra. Con số chạy trên phầm mềm điện thoại đã vượt quá mười km, sau đó thì tự mình leo lên cầu thang, nâng hai chân lên cũng phải dùng hết sức.

    "Thực sự là phục mình mà, mình là heo sao." Ở lúc cực kỳ thống khổ leo lên tầng ba, mà trên thực tế phòng học để thi môn chính trị học lại nằm ở tầng năm, An cô nương đột nhiên dừng bước, oán hận mà lầm bầm một câu.

    Đúng lúc này một chàng trai cao lớn đẹp trai từ trên lầu đi xuống, hắn nhìn An Hân, cùng nhau nhìn nhau vài giây, khoe miệng chợt bắt đầu hơi giơ lên, nhẹ nhàng cười ra tiếng. Sau đó, đi qua bên người hai cô gái.

    An Hân có điểm là lạ, phản ứng đầu tiên là trên mặt mình có cái gì kỳ quái sao? Vỗ vỗ Quý Song Song bên cạnh, hỏi một câu: "Tình huống gì vậy, hắn là ai vậy?"

    "Đoạn Mộc Sâm, nam, 20 tuổi, lớp trưởng lớp chính trị học 13, học trưởng trực hệ của chúng ta. Thành tích tốt, năng lực giỏi, lại có giá trị nhan sắc cao." Quý Song Song đặc biệt đứng đắn đáp, chẳng qua kế tiếp lại tiếp thêm một câu: "Nhưng mà tớ nói cậu ngay cả anh ấy cũng không biết, cũng là say rồi. Còn có, cậu nói xem, anh ấy vừa dừng lại, có phải do bị khuôn mặt xinh đẹp của tớ hấp dẫn hay không?"

    "Được rồi, bạn yêu à, chúng ta vẫn là đừng đoán mò nữa. Đoạn đại thần làm sao có thể biết những người nhỏ bé như chúng ta được. Thôi, đi nhanh đi." An Hân vỗ vỗ người bạn cùng phòng vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng tiếp tục đi về phía đích đến.

    Kỳ thi diễn ra suôn sẻ trước sau như một, Ân Hân sớm trả lời xong tất cả các câu hỏi rồi rời khỏi phòng thi. Ngồi trên băng ghế gỗ trước tòa nhà giảng dạy lướt weibo một lúc, chờ đợi người bạn cùng phòng còn lại.

    Thực ra, An Hân cô nương của chúng ta cũng là một người mê phim Hàn, dùng cách nói của cô thì chính là: "Ngoại trừ học tập, ta cũng xem phim Hàn, đây chính là một loại yêu thích đó. Cho nên vẫn là theo chính bản thân mình đi, con gái vẫn là phải yêu thương bản thân mình thật tốt."

    Sau khi xem xong ngôi sao yêu thích của mình là David, ánh mắt của An Hân lại bắt đầu mơ màng. Ở phương xa, cô phảng phất như thấy được thân ảnh của David đang từ xa đến gần. Ngay khi thân ảnh cao lớn đẹp trai nhẹ nhàng tới bên cạnh cô, rốt cuộc cô không khống chế được mà nói một câu: "Mẹ ơi, anh tại sao có thể đẹp trai như vậy?"

    Sau khi nói xong, An Hân liền nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia đột nhiên dừng lại một chút, sau đó chính là dừng hẳn. Lúc này một giọng nam dễ nghe vang lên ngay phía trên: "Cái gì? , Em vừa nói cái gì cơ?"

    "Ôi mẹ ơi" An Hân tỉnh táo ngay tức khắc, đứng lên thở một chút, rồi lại buột miệng nói ra một câu: "Anh thật sự là người hả?"

    "Nha.." Người con trai sờ sờ chỗ cằm bị cô gái đụng vào, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười, nói: "Em xem anh, cảm thấy anh có phải là người không?"

    An Hân rốt cục cũng thấy rõ mặt người vừa tới, ngũ quan rõ ràng, nụ cười sáng tỏ. Khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng, hối hận chỉ muốn dùng tay vả miệng mình: "Đoạn học trưởng, xin lỗi, xin lỗi, em không phải cố ý hỏi như vậy đâu, anh tuyệt đối không phải người, a không đúng, anh là người. Không, không, không, ý của em không phải là như vậy.."

    "Được rồi, không sao cả, bạn học của em tới tìm em rồi kìa, nhanh đi ăn cơm đi." Đoạn Mộc Sâm nhìn thấu sự luống cuống của An Hân, mỉm cười nói với tiểu cô nương gương mặt đã ửng hồng.

    An Hân nghe được câu này, giống như nhận được lệnh đặc xá. Cô gần như là chạy trốn, quay đầu liền hướng mấy người bạn cùng phòng chạy đi. Trong miệng vẫn một mực không ngừng nói thầm: "Ôi mẹ ơi, hoàn toàn mất hết hình tượng rồi. Xấu hổ chết mất, xấu hổ chết đi được.."

    Lúc An Hân chạy tới chỗ mấy người bạn cùng phòng, một phát kéo các nàng hướng căntin đi đến.

    "Tiểu Hân, cậu gấp gáp như vậy để làm gì? Có người đuổi theo cậu sao?" Mạt Lỵ hỏi một câu.

    "Xấu hổ chết đi được, xấu hổ chết đi được, mình phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này." An Hân vừa nói vừa tiếp tục tăng nhanh bước chân.

    Lúc 12: 05 buổi trưa, mấy cô gái đã bị An Hân kéo xuống căntin, sớm hơn 10 phút so với bình thường, đồng thời ăn được bữa trưa mỹ vị danh bất hư truyền của đại học S.

    "Tiểu Hân, Mình nói với cậu chuyện này." Hàn Tiểu Nhã, sinh viên vẫn luôn duy trì im lặng nói.

    "Là như vậy, An Hân, cái lớp học hè mà mình chọn thì đã ngừng mở rồi, trong nhà tiểu Nhã lại có chuyện cần cậu ấy trở về sớm, do vậy không thể cùng cậu ở lại trường đi học hè được." Quý Song Song nói tiếp.

    "Ừ, được, mình biết rồi, mình có thể hiểu mà." An Hân nói. "Mình cũng đã gần 19 tuổi rồi, vẫn có năng lực tự mình gánh vác nhất định, yên tâm đi, bạn yêu."

    "Vậy cậu phải nhớ mỗi ngày gửi tin nhắn báo bình an cho chúng tớ nha, nếu không chúng tớ ở nhà sẽ không thể yên tâm được." Trưởng phòng Mạt Lỵ nghiêm túc dặn dò.

    "Đã biết, mình sẽ gửi, yên tâm đi. Thời gian trở về cũng chỉ có một tuần lễ thôi, mình nhất định sẽ bình an, trắng trắng mập mạp mà về nhà." An Hân cười đùa, đối với những người bạn cùng phòng lo lắng cho mình nói.

    Bữa cơm cuối cùng trước kỳ nghỉ kết thúc trong tiếng nói cười vui vẻ của mọi người. Vào buổi tối, Mạt Lỵ, Quý Song Song và Hàn Tiểu Nhã đều tự mình đóng gói hành lý, lần lượt rời khỏi ký túc xá, trở về nhà của họ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2019
  4. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 3: Nhưng mà, đây hình như là lần thứ tư chúng ta gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình An Hân, có vẻ càng lộ ra sự tĩnh mịch.

    Ba giờ sau, An Hân để quyển sánh trên tay xuống, quyết định đi ra ngoài tản bộ một chút.

    Tiện tay cầm quyển sổ phác thảo và cái bút ở trên bàn, An Hân thay giày thể thao và mặc đồ đơn giản rồi chạy thẳng tới sân tập. Mặc dù là kỳ nghỉ, thế nhưng sân tập lại không hề lộ ra vẻ trống trải, người dân ở vùng phụ cận, những học sinh ở lại trường, đều chọn lúc chập tối để tập trung tại sân tập.

    An Hân ngồi trên khán đài nhìn bầu trời màu cam ở phương xa và đám đông đang chạy xung quanh cười đùa. An Hân mỉm cười, vuốt vuốt mặt trên của tờ giấy trắng và bắt đầu vẽ lên.

    Khí trời vẫn nóng bức như trước, thế nhưng từng cơn gió nhẹ nhàng phe phẩy, trái lại làm cho lòng của An Hân dần trầm tĩnh trở lại, cô lặng lẽ ngồi ở đó, lúc thì ngẩng đầu, lúc thì gật đầu, lúc lại nghĩ về cái gì đó, thoáng ngẩn người, rồi lại tiếp tục vẽ.

    Thời gian dần dần trôi qua, hoàng hôn tứ hợp, An Hân thực sự đã không thể nhìn rõ những đường vẽ của cây bút trên trang giấy nữa, liền duỗi người, ngừng vẽ, đứng lên, nhẹ nhàng nhảy nhảy hai cái, nhanh chóng chạy về hướng sân tập.

    Chẳng qua là vận động hình như có một loại ma lực thần kỳ, khi đã có một lần cảm nhận được sự thần kỳ của nó thì không thể nào dừng lại được. Giống như An Hân, trước kia vẫn luôn nói rằng mình không thích vận động nhưng giờ lại đang chạy trên sân tập.

    "Tiểu cô nương, lại tới chạy bộ hả." Một giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng An Hân.

    "Hả" An Hân nhìn lại, thấy hình dáng và khuôn mặt quen thuộc kia, rất tự nhiên bật cười, hoàn toàn quên mất sự xấu hổ khi gặp nhau vào buổi sáng, nói: "Học trưởng Đoạn Mộc Sâm, anh cũng đi chạy bộ à."

    "Đúng"

    "Thật đúng dịp nha, đã là lần thứ ba gặp mặt rồi, nhưng mà nhắc tới cùng lạ, trước đây ở trong sân tập vậy mà chưa từng gặp anh."

    "Trước đó anh có nửa kỳ học không ở trong trường, cho nên em không nhìn thấy anh cũng là bình thường." Đoạn Mộc Sâm nói "Nhưng mà, hình như là chúng ta đã gặp nhau bốn lần rồi. Đêm qua anh đã nhìn thấy em tới đây chạy bộ, vẫn chạy ở phía sau anh, tốc độ chạy rất nhanh. Tiểu cô nương, thật liều mạng nha. Nhưng mà cũng phải chú ý một chút đến giới hạn thể lực của mình, nếu không chạy như thế sẽ rất mệt."

    "Ah, học trưởng, ngày hôm qua là anh hả, em cũng chỉ là nổi điên, giống như đầu óc co rút, chính là không muốn dừng lại thôi. Kỳ thật bình thường em sẽ không ngược đãi mình như vậy đâu." Sau khi nói xong, An Hân đột nhiên cảm thấy lời nói của mình có chút nghĩa khác, vội vàng bổ sung: "Hoc trưởng, ý của em không phải như thế, em cũng không nói anh ngược đãi chính mình đâu."

    "Kỳ thực anh cũng không nghĩ như vậy đâu, được rồi, chớ nói chuyện. Tập trung lực chú ý thật tốt vào việc chạy bộ đi." Đoạn Mộc Sâm lại cười, lòng vẫn đang suy nghĩ: Hóa ra lúc bình thường tiểu cô nương này gọi mình là ngài * nha, mình có già như vậy sao? Đồng thời cũng thả chậm tốc độ của mình.

    *Đoạn này An Hân gọi Mộc Sâm là 您 /nín/: Ngài/ để thể hiện sự tôn trọng hơn, nhưng mk dịch là anh cho nó xuôi văn

    Trên sân tập, những chiếc đèn to lớn phát ra ánh sáng trắng chiếu thẳng xuống, bóng của hai người bị kéo rất dài.

    Cô gái thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm khuôn mặt dịu dàng của chàng trai, chàng trai cũng sẽ điều chỉnh tốc độ của mình theo tình huống của cô gái. Đường cong đôi chân của chàng trai lúc đang chạy trông đặc biệt đẹp mắt, tóc đuôi ngựa dài của cô gái cũng nhún nhảy lên xuống theo nhịp điệu, hai người đều không nói lời nào, nhưng cũng đã đủ tốt đẹp, giống như cảnh tượng trong phim, cứ như vậy chiếu một lần rồi lại một lần.

    Vào lúc cả hai chạy được khoảng 6km, Đoạn Mộc Sâm nhìn An Hân bên cạnh mình dường như có chút trật vật, liền nhẹ nhàng nói: "Được rồi, không sai biệt lắm. Ngày hôm nay liền dừng lại ở chỗ này đi." Nói xong liền thả chậm tốc độ, "chậm rãi đi bộ một vòng quanh sân tập, làm tiếp một chút vận động mở rộng là được rồi"

    "Được ạ" An Hân cũng chậm rãi dừng lại "À, còn có, học trưởng, đều đã nghỉ hè rồi vì sao anh vẫn còn ở nơi này?"

    "Là như vậy, trường của chúng ta không phải có lớp tiếng anh cả kì nghỉ hè sao? Có một giáo viên nước ngoài anh khá quen thuộc, thầy ấy nhờ anh ở lại giúp thầy ấy tổ chức học sinh một chút, cho nên anh phải ở lại trường không thể về nhà. Em ở lại trường chắc cũng vì học hè đi?"

    "Đúng vậy, em chính là vì môn quan hệ học quốc tế. Vốn là còn có hai người bạn cùng phòng cùng em học, nhưng mà đều có việc do vậy chỉ còn lại một mình em thôi. Đây cũng là môn học để nói chuyện với người nước, thật ra em rất chờ mong môn học này, em cảm thấy rất hứng thú với nội dung của nó, hơn nữa nghe nói thầy giáo cũng rất đẹp trai.."

    "Thật sao? Thật ra thì cũng như nhau thôi, kỳ thật dáng dấp người nước ngoài cũng không sai biệt lắm (gần giống nhau), không dễ nhìn." Đoạn Mộc Sâm nhẹ nhàng nhíu mày, không tán thành nói.

    "Đúng, đúng, đúng, thật ra em cũng cảm thấy con trai Trung quốc là đẹp trai nhất. Đặc biệt là những nam sinh cao ráo, nụ cười đẹp mắt." An Hân thè lưỡi "Học trưởng, em về trước, không thì có chút muộn. Học trưởng, tạm biệt."

    "Được, tạm biệt, chú ý an toàn." Đoạn Mộc Sâm đưa mắt nhìn An Hân đi xa, hơi có thâm ý mà liếc mắt nhìn chỗ An Hân vừa ngồi vẽ một cái.

    Hắn ở lại sân tập chạy hết sức thêm vài km nữa, sau đó làm một ít vận động dãn cơ, nhưng vẫn là không nhìn thấy người kia quay lại sân tập, liền đi đến khán đài bên cạnh, cầm lấy quyển sổ phác thảo thật dày kia. Quả nhiên, quyển sổ này là của tiểu cô nương mơ hồ quên không cầm theo.

    "An Hân, lớp chính trị học 2014." Lúc nhìn thấy tên, Đoạn Mộc Sâm như nhớ ra gì đó, cũng không đợi thêm nữa, cầm lấy quyển sổ phác thảo trực tiếp trở về phòng ngủ.

    Phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có thanh âm ngón tay đánh bàn phím.

    "Mộc Sâm, thế nào hôm nay cậu về muộn thế, bình thường không đến 1 tiếng là trở về rồi sao?" Phó Thiện Ngôn đang tập trung tinh thần nhìn máy tính hỏi một câu.

    "Không có gì, gặp phải một người rất thú vị, liền nói chuyện vài câu."

    "À, như thế hả. Trách không được đầy mắt hoa đào." Phó Thiện Ngôn đùa giỡn mà nói, giễu cợt "Mình dám đánh cuộc, nhất định là một cô gái, nếu không Đoạn đại thần của chúng ta mới không tiếc lãng phí nhiều thời gian của mình như vậy, nhỉ?"

    Đoạn Mộc Sâm từ chối cho ý kiến, chỉ là khẽ mỉm cười. Phản ứng này đối với Phó Thiện Ngôn lúc đó thật đáng ngạc nhiên "Trời ơi" "Thật là nữ hả" "Đoạn đại thần của chúng ta thế mà cũng thích con gái nha" Kiểu nói chuyện như vậy, cách ứng phó tốt nhất là không nói gì cả.

    Mặt trăng thành phố A đêm nay đắc biệt tròn.

    Ở giữa ánh sáng nhu hòa của phòng ngủ, Đoạn Mộc Sâm lặng lẽ nhìn hình ảnh cậu bé đang chạy đuổi theo cô bé được phác họa bằng bút chì ở trang cuối cùng của quyển sổ phác thảo.

    Bên kia bàn học đặt một quyển giáo trình quan hệ học quốc tế toàn bộ bằng tiếng Anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2019
  5. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 4: Sau này đừng gọi anh là ngài nữa, như vậy quá không thân rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm nay tinh thần của An Hân rất tốt, một mặt là bởi vì chờ mong chương trình học mới, một mặt khác là bởi vì đêm qua nhận được một cái tin nhắn, trong tin nhắn nói: "Xin chào bạn học An Hân, tôi nhặt được quyển sổ phác thảo của bạn, xin đừng lo lắng, tôi sẽ trả lại kịp thời."

    Quyển sổ phác thảo này, cũng được coi là vật quý của An Hân, nó là người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của An Hân đưa cho cô khi tốt nghiệp trung học. Từ khi bắt đầu đại học, An Hân vẫn luôn dùng nó để ghi lại cuộc sống của mình. Thay vì nói là một quyển sổ phác họa, càng giống như một quyển nhật ký có nội dung phong phú hơn. Nếu như đánh mất, trời ạ, An Hân không dám nghĩ đến, bản thân mình nhất định sẽ khóc mất.

    "Nghênh đón con dường nhỏ quen thuộc của vườn trường, sáng sớm bước đến dưới tàng cây đọc sách.." Tâm tình thật tốt An Hân kím lòng không đặng* mà ngân nga tiểu khúc, nghĩ thầm: Thế giới lớn như vậy, vẫn còn nhiều người tốt.

    *không cầm nổi lòng, không kìm hãm được

    An Hân chính là mang loại tâm trạng vui sướng này, nhún nhảy đi tới phòng học. Vẫn chưa có nhiều người đến lớp, An Hân liền lựa chọn một chỗ ngồi tương đối ở hàng trước ngồi xuống, chuẩn bị giấy và bút thật tốt. Một bên chơi điện thoại, một bên đợi thầy giáo đẹp trai đại giá quang lâm.

    An Hân vẫn tự xưng là thành viên có thâm niên của hiệp hội vẻ bề ngoài, đồng thời cô cũng có thái độ khoan dung đối với loại định hướng này của mình. Ở trong lòng của cô, mỗi cô gái đơn thuần, dễ thương, xinh đẹp, hiền lành đều sẽ thích những chàng trai đẹp trai, cao lớn, dịu dàng và biết săn sóc. Điều này là dễ hiểu, đúng không. Do vậy thần tượng của cô, sự quan tâm đặc biệt của cô trên weibo, wechat, album điện thoại của cô đã chứng minh đầy đủ cho điểm này, trai đẹp, trai đẹp, tất cả đều là trai đẹp. Đặc biệt là những bức ảnh của ngôi sao mà cô thích nhất, David, gần như chiếm hết toàn bộ bộ nhớ điện thoại. Bất cứ khi nào nhìn ảnh của David, An Hân sẽ nghĩ, mẹ ơi, anh ấy làm sao có thể đẹp trai như vậy.

    "Mẹ ơi, mình lại mê trai rồi." An Hân nhìn vào bức ảnh vừa được cập nhật trên weibo lại bắt đầu phát bệnh. Bệnh đã khắc sâu, trước mắt lại xuất hiện một bóng lưng quen thuộc, sau đó kìm lòng không đặng nở nụ cười: "Đoạn học trưởng cũng là một đại soái ca."

    Lúc An cô nương đang suy nghĩ lung tung, thời gian cũng dần trôi. Trong thời gian đó, một người ngoại quốc tóc vàng mắt nâu sải bước vào trong lớp học, gây ra những tiếng kinh hô từ các cô gái phía dưới bục giảng, tất nhiên trong đó bao gồm cả An cô nương của chúng ta. Soái ca này cũng không cảm thấy bất ngờ, khóe miệng nhếch lên, hoàn mỹ nở một nụ cười hở tám cái răng, Tiếng Anh lưu loát nói: "Hello, everyone. I'm your teacher. Because I couldn't speak Chinnese. I find someone help me, welcome him, David."

    Ngay sau đó một chàng trai bước vào, một thân áo sơ mi trắng đơn giản, giá trị nhan sắc cũng chẳng hề thua kém thầy giáo ngoại quốc, đồng dạng cũng khiến các cô gái phải thốt lên.

    An Hân buộc miệng nói: "Đoạn học trưởng." Thanh âm không lớn không nhỏ, thế nhưng vừa khéo khiến cho Đoạn Mộc Sâm nghe được. Đoạn Mộc Sâm hướng An Hân khẽ vuốt cằm, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, cũng dùng tiếng Anh lưu loát tự giới thiệu bản thân và chương trình học. Vì suy nghĩ cho một ít học sinh tiếng Anh không quá tốt, hắn cố ý sử dụng một ít từ đơn tương đối thường gặp, đồng thời ở những chỗ cần nhấn mạnh thì thả chậm tốc độ đọc, vì đảm bảo mỗi học sinh đều có thể hiểu đúng ý tứ của mình.

    Tiếng Anh của An Hân coi như không tệ, nhưng nói và nghe vẫn luôn không tính là quá tốt, chỉ có viết là có thể bỏ xa người khác vài con phố. Nguyên nhân chính là vì kì thi đại học chỉ kiểm không kiểm tra nghe và nói, chỉ kiểm tra viết. Cho nên, khi An Hân nghe được khẩu ngữ tiếng Anh gần như hoàn hảo của Đoạn Mộc Sâm thì kính nể từ tận đáy lòng, đồng thời cũng lặng lẽ khinh bỉ chính bản thân mình, thầm thề phải nâng cao kỹ năng nghe nói của mình thật tốt.

    Nói thì nói, là một học sinh tốt, lên lớp vẫn phải chú tâm nghe giảng. Lúc thầy giáo ngoại quốc đẹp trai bắt đầu giảng bài, An Hân tập trung lực chú ý, lắng nghe từng câu hắn nói, mãi đến khi chuông tan học vang lên, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

    Thế nhưng mà lúc này tâm trạng của An Hân gần như sụp đổ. Tuy rằng những câu cơ bản có thể nghe hiểu, từ vựng cũng có thể đạt tới, nhưng đầu óc có lúc chính là rất khó để thích ứng quá nhiều, hai giờ học nghe thật là phải cố hết sức. Khả năng tiếng Anh cần phải được cải thiện ngay, tâm trạng An Hân có điểm nặng nề, bước chân cũng không giống như trước đây như vậy nhẹ nhàng.

    Để bù đắp cho sự tiêu hao của bộ não, An Hân đã mua nhiều thức ăn hơn trước để bù đắp cho cái dạ dày trống rỗng của mình. Chọn thức ăn xong, ngắm nhìn bồn phía, An Hân trùng hợp nhìn thấy Đoạn Mộc Sâm và vị trí trống ở bên cạnh hắn, bởi vì không có ai quen biết hắn, liền hướng vị trí trống đi đến.

    "Học trưởng hảo" Sau khi An Hân nhỏ giọng hướng Đoạn Mộc Sâm chào hỏi, liền đem tất cả sự chú ý tập trung ở thức ăn trên bàn. Nghiêm túc nhanh chóng lại không mất lễ tiết, theo lời Quý song Song nói thì: Lúc An Hân ăn cơm, bạn sẽ liền cảm thấy bữa cơm của cô ấy đặc biệt ngon.

    "Ừ, rốt cuộc cũng ăn xong rồi." Dạ giày An Hân bị cơm lấp đầy, tâm trạng lạc lõng bỗng chốc vui hơn nhiều. Nhìn Đoạn Mộc Sâm đang ăn ở phía đối diện, An Hân khôi phục tâm trạng bình thường, vui vẻ hỏi: "Học trưởng không cùng với thấy giáo cùng nhau ăn cơm sao."

    Nếu An Hân đủ cẩn thận, cô sẽ phát hiện trên mặt Đoạn Mộc Sâm lúc này nhưng thật ra có một chút khó chịu, nhưng mà thần kinh của cô cũng đủ thô, cho nên căn bản không phát hiện ra "Hắn ăn không quen đồ ăn Trung Quốc, cho nên trực tiếp đi ra ngoài ăn."

    "À, như vậy hả."

    "Còn có, An Hân, thật ra hôm nay anh có chuyện muốn tìm em." Đoạn Mộc Sâm từ trong cặp sách bên cạnh lấy ra quyển sổ phác thảo của An Hân, nói "Đêm qua em quên cầm, bởi vì thời gian quá muộn, cho nên chưa đưa cho em được. Trùng hợp thấy trong danh sách có tên của em, cho nên liền trực tiếp gửi tin nhắn, hôm nay lúc đi học liền thuận tiện đưa em luôn."

    An Hân thấy quyển sổ phác thảo của mình đã xa cách không lâu nay gặp lại, thiếu chút nữa không khóc ra được (không hiểu đoạn này lắm), một mực không ngừng nói: "Cảm ơn học trưởng, anh thực sự quá tốt."

    Đoạn Mộc Sâm chỉ mỉm cười, không nói câu nào.

    Lúc hai người sắp sửa tách ra ở cửa căntin, Đoạn Mộc Sâm đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Sau này không nên gọi anh là ngài nữa, như vậy quá không thân rồi."

    "A" An Hân sửng sốt một chút, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng với Đoạn Mộc Sâm gặp nhau.

    Vào buổi chiều mùa hè, có một cơn gió lạnh thổi qua.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tư 2019
  6. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 5: Institution matters

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào ngày học thứ năm của lớp nghỉ hè, cuộc thảo luộn nhóm đầu tiên đã được mở ra.

    Peter mỉm cười đứng ở trên bục giảng, áo sơ mi kẻ ca-rô cùng với quần dài, ánh mặt trời tự nhiên, càng giống như là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp chứ không phải là một giáo sư. Thế nhưng khi hắn mở miệng, bạn sẽ tự nhiên bị khí chất học tập của hắn hấp dẫn.

    "OK, we will discuss several questions today, first question, can different groups coexist with each other without conflicts." (Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về một vài vấn đề, vấn đề đầu tiên, các nhóm khác nhau có thể chung sống với các nhóm khác mà không có sự xung đột hay không)

    "In my opinion, they can't. Different groups stand for different interests. As you can see, groups are always interest-centered, so they can't get on well with each other." (Theo em thì không thể. Các nhóm khác nhau đại diện cho những lợi ích khác nhau. Thầy có thể thấy, các nhóm thì luôn luôn lấy lợi ích làm trung tâm, do vậy, họ không thể sống hòa hợp được với các nhóm khác)

    "I think they can, they will always balance their benefits to meet all demands." (Em nghĩ rằng họ có thể. Họ sẽ luôn luôn cân bằng lợi ích của mình để đáp nhu cầu của tất cả)

    * * *

    Các nhóm đều chủ động tích cực phát biểu ý kiến của mình. Tuy rằng An Hân không có đại điện cho nhóm mình lên tiếng, nhưng cũng chăm chú suy nghĩ. Hơn nữa trong những quan điểm của các nhóm khác cũng nhận được rất nhiều thể nghiệm khác nhau.

    Peter đối với ý kiến của mọi người đều rất hài lòng, nụ cười càng ngày càng sâu, cuối cùng để cho Đoạn Mộc Sâm làm tổng kết báo cáo.

    "OK, I think all the answers are pretty excellent. In a word, there is a tendency to be peace, but conflicts are unavoidable. One more thing I want to emphasis, institution matters, because it lasts forever." (Được rồi, thầy nghĩ tất cả ý kiến của các em đều rất tốt. Nói chung, thế giới có khuynh hướng tiến tới sự hòa bình, nhưng mà có những xung đột là điều không tránh khỏi. Thêm một điều mà thầy muốn nhấn mạnh đó là về vấn đề thể chế, bởi vì nó mãi mãi tồn tại)

    Từ tận đáy lòng mà nói thì giọng của Đoạn Mộc sâm nghe cực kỳ êm tai, kết hợp với nét mặt bình thản ung dung và kiến thức chuyên môn vững chắc, cùng với vẻ bề ngoài khô ngô tuấn tú, vừa có lý lẽ vừa có bằng chứng lại không phô trương, nói chung làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái. Do vậy những tràng pháo tay và những tiếng hò reo phát ra từ dưới bục giảng là nằm trong dự liệu. Thế nhưng có một điểm mà mọi người không đoán được đó là những bức ảnh chụp Đoạn Mộc Sâm khi đang phát biểu lại được đăng lên trang mạng của trường và được phát tán rộng rãi một cách nhanh chóng, trong nháy mắt Đoạn Mộc Sâm liền trở thành người nổi tiếng ở đại học S.

    Nhưng trái lại suy nghĩ của An Hân lúc này thực ra rất tinh tế, cô không có giống như thường ngày chỉ quan tâm tới giá trị nhan sắc của Đoạn Mộc Sâm, chỉ là trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói cuối cùng của Đoạn Mộc Sâm "Nó sẽ mãi mãi tồn tại"

    Phảng phất như có một cơn gió nhẹ nhàng thổi đã mở ra cánh cửa trái tim đang đóng chặt, cô đột nhiên hiểu vì sao sẽ có những thứ luôn luôn tồn tại và phát triển, có lẽ cũng là bởi vì có thể chế và tinh thần phía sau thể chế vẫn luôn kéo dài-tựa như đất nước, cuộc sống, còn có cả tình yêu.

    Thế cho nên thật lâu sau đó, lúc An Hân nhớ đến câu nói này, cũng sẽ không nhịn được bật cười, hiểu được ý nghĩa chân chính của hai chữ "thể chế".

    Thời tiết thực sự quá nóng, An Hân mua một cốc nước chanh liền trực tiếp trở lại phòng ngủ. Dùng nước lau mặt một cái, lại uống vài ngụm nước chanh, từ từ cảm nhận sự khoan khoái. Trùng hợp chuông báo điện thoại vang lên, Ân Hân liền thấy cuộc gọi đến hiện lên ba chữ Quý Song Song, để điện thoại xuống cho rảnh tay, trực tiếp bận rộn với công việc trên tay mình.

    "An cô nương, nhớ mình không?" Giọng nói trung khí mưới phần từ trong điện thoại truyền đến. Đây cũng là lý do quan trọng nhất mà mỗi lần An Hân nhận điện thoại của Quý Song Song đều phải để điện thoại ra chỗ khác- giọng của Quý Song Song thật sự là quá to rồi.

    "Nha, Song Song, lúc này mới biết nghĩ tới mình, mình thật sự đau lòng nha."

    "Đừng đau lòng, đừng đau lòng. Cậu nói làm lòng mình cũng đau. Sang năm lúc khai giảng mình sẽ mang đến cho cậu đồ ăn ngon để an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu nha." Giọng nói khoa trương trước sau như một.

    "Nha, tâm hồn của tớ cảm thấy được an ủi. Yêu cậu, Song Nhi, hôn cái nào."

    "Nói chính sự nào, hôn nay tớ ở trên trang web của trường nhìn thấy ảnh chụp của Đoạn Mộc Sâm học trưởng, thật đẹp trai nha. Sớm biết anh ấy cũng tham gia lớp học hè, mình liền không quay trở về nhà nữa, ở lại trường học chơi đùa vài ngày, nhân tiện cũng có thể giúp đỡ người cô đơn lẻ loi như cậu"

    "Mình thấy trọng sắc khinh bạn thì có. Đến xem trai đẹp, thuận tiện bồi mình, mình rốt cuộc đã nhìn thấu cậu, Song Nhi, mình lại bị tổn thương rồi. Đó chính là lý do mà mình không nói cho cậu biết, Đoạn Mộc Sâm học trưởng của cậu vừa mới được lên trang mạng của trường chính là dạy môn học mà mình đã chọn, cho nên mình mỗi ngày đều có thể thấy gò má anh tuấn của anh ấy, sẽ rất nhanh nhìn đến chán luôn, làm sao bây giờ."

    "Thật là dáng ghét nha, An Hân, cậu cái tên bại hoại này."

    "Ai bảo cậu vẫn luôn ức hiếp mình chứ, cho nên ngày hôm nay mình phải ức hiếp ngược lại, ha ha ha."

    "Cậu thật đáng ghét mà, An Hân, ghét chết cậu thôi, haizz, nếu không cậu chụp vài tấm ảnh của Đoạn học trưởng đi, mình một hào mua một tấm, thế nào hả?"

    "Mới không cần đâu.."

    An Hân tuy rằng ngoài miệng đang nói chuyện, thế nhưng trên tay vẫn đang không ngững vẽ trên quyển sổ phác họa, khuôn mặt của chàng trai khôi ngô hiện lên trên tờ giấy đã trả lời cho câu hỏi, An Hân nhìn bút trong tay, hơi sửng sốt thất thần một chút.

    Bản thân đối với chàng trai này rốt cuộc vẫn có cảm giác không giống nhau đi.

    Làm sao bây giờ, buổi tối lại muốn đến trong sân tạp chạy vài vòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2019
  7. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 6: Có anh ở đây, em không có gì phải sợ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 7: Được, chúng ta cùng nhau đi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 8: Đem những năm tháng tương lai của em cho anh, để cho anh đến chăm sóc em

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Chi Hàm

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 9: Em đói chết rồi, đều tại anh, em muốn ăn thịt, tức chết em rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn Mộc Sâm lên mạng, xem một chút tin tức quốc tế.

    Đèn báo điện thoại lóe lên một cái, Đoạn Mộc Sâm mím môi, nhìn tin nhắn An Hân gửi tới "Một sợi tóc cũng sẽ không thiếu" nghĩ thầm: Tiểu cô nương tốc độ trả lời cũng thiệt nhanh.

    Lúc này trùng hợp Đoạn Mộc Vũ đến thư phòng tìm sách, thấy Đoạn Mộc Sâm cầm điện thoại di động đang cười, liền nghĩ đến tiểu cô nương mà trước đây Peter đã nói qua, liền rõ ràng, nói: "Anh, mặt nở đầy hoa đào nha, gần đây nhất định là có chuyện vui nha."

    Đoạn Mộc Sân nhìn vẻ mặt cười xấu xa của em gái, càng cảm thấy giống với Peter, trong lòng đột nhiên có chút ghét bỏ, ngay sau đó cũng không từ chối, chỉ là mặt không thay đổi nói: "Ừ, là có chuyện vui. Sau này sẽ đem chị dâu của em giới thiệu cho em."

    Đoạn Mộc Vũ lúc này nhưng thật ra có điểm choáng váng, đại ca băng sơn vạn năm nhà mình thế nhưng đã đem cô nương nhà người ta đuổi tới tay rồi, tốc độ này cũng quá nhanh đi. Mà quan trọng nhất là, anh ấy thế mà lại cứ như vậy thừa nhận, lại còn trực tiếp để cho mình gọi tiểu cô nương nhà người ta là chị dâu nữa chứ. Đoạn Mộc Vũ cầm sách, vậy mà lại không biết kế tiếp nên nói cái gì.

    Ngược lại Đoạn Mộc Sâm lại mở miệng trước: "Em đã tìm được sách rồi, thì mau đi ra ngoài đi."

    "Anh, anh cũng quá là không thú vị đi, cứ như vậy mà thừa nhận. Em còn chuẩn bị phát huy ưu thế môn tâm lý học của mình để đến hỏi anh một chút, thế mà anh lại cấp cho em cái dạng này, anh đúng thật là.."

    "Được rồi, em nhanh đi đi." Đoạn Mộc Sâm có chút không biết nói gì nhìn em gái tinh quái của mình một chút, sau đó lại rất nghiêm túc bổ xung một câu: "Mộc Vũ, chuyện này trước tiên không cần nói cho cha mẹ biết, sau này anh sẽ tự mình nói cho bọn họ."

    "Dạ, được, em biết rồi." Đoạn Mộc Vũ thè lưỡi, đột nhiên giảo hoạt cười "Bất quá anh à, coi như là phí ngậm miệng, anh ngày mai phải mời em ăn đồ ăn Pháp nha. Em nghe nói anh gần đây buôn bán lời một số tiền lớn, hắc hắc." Nói xong, Đoạn Mộc Vũ liền chạy ra khỏi thư phòng.

    Đoạn Mộc Sâm nhìn em gái nhà mình nghĩ thầm: Nha đầu kia tin tức đúng thật là linh thông, bản thân mình lúc trước cùng một người bạn học hùn vốn đầu tư một hạng mục, gần đây phát triển rất tốt, sắp tới có một khoản lớn tiền hoa hồng, lại thêm tiền thưởng lấy được từ một bài thiên văn học được đăng trên tạp chí học thuật, quả thật cũng được coi là con số không nhỏ. Khả năng mời cô ăn một bữa đồ ăn Pháp vẫn có.

    Về phần tại sao không nói cho cha mẹ mình biết chuyện này, là vì Đoạn Mộc Sâm nghĩ vẫn có chút sớm, huống hồ còn không có hỏi qua ý tứ của tiểu cô nương người ta. Hơn nữa cha mẹ mình quá mức nhiệt tình, nhất định sẽ đem tiểu cô nương dọa sợ, cho nên hãy cứ chờ một chút rồi hẵng nói.

    Vẫn rất mong đợi lần sau nhìn thấy tiểu cô nương, khuôn mặt trái táo tròn trịa nhưng là hết sức đáng yêu.

    Về phần An Hân rốt cuộc đang làm gì, ngày nghỉ này, cô trái lại thực sự rất nghiêm túc rất nghiêm túc mà tiến hành kế hoạch của chính mình. Trận địa sẵn sàng đón quân địch, cần cù không biết mệt mỏi, có lúc thậm chí đem chính mình khiến cho chết đi sống lại, sống không bằng chết. Bất quá vận động, lại thêm ăn uống lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm, trái lại làm cho vóc dáng và khí sắc của cô so với trước đây tốt hơn rất nhiều.

    An Hân rất vui vẻ khi thấy bản thân mình mình đang đi theo hướng tốt hơn từng bước một tiến lên. Trong lòng càng không ngừng hò hết-học kỳ mới sắp tới, đại học S, chờ ta, ta sắp trở lại rồi!

    Phiên ngoại (Ăn kiêng)

    "Thật đói nha. Thật đói nha." Lúc bảy giờ tối, An Hân vẫn ở trong phòng khách nhà mình đi loanh quanh.

    Cha mẹ đều có việc không trở về, quan trọng nhất là lại vô cùng "tốt bụng" mà để lại cho An Hân một bát mì ăn liền thật lớn, và nhất là một khối thịt bò thật lớn, trên giấy nhắn là nết chữ phiêu dật của mẹ An-Hân Nhi, bố mẹ ra ngoài có việc, chính con ở nhà ăn mì ăn liền nha. Đừng quên thêm thịt bò và trứng gà, chú ý dinh dưỡng.

    Lúc An Hân nhìn thấy giấy nhắn đều muốn tức giận đến giơ chân, ba mẹ của mình không biết mình gần đây đang giảm béo sao? Mà còn để lại cho mình nhiều thứ có hàm lượng calo cao như vậy, quan trọng nhất là bản thân mình lại còn đặc biệt thích ăn mấy thứ này.

    An Hân hết sức thống khổ mà nuốt vài hớp nước bọt, sau đó bắt đầu mở tủ lạnh, nhìn xem trong tủ lạnh có còn lưu lại mấy thứ như cà chua dưa chuột hay không, Nhưng mà tủ lạnh trống không, gì cũng không có.. An Hân nhất thời sụp đổ.

    "Ta thật sự đói nha, thật sự đói nha." Lúc An Hân đang nổi điên đột nhiên nghĩ đến Đoạn Mộc Sâm, đều tại anh ấy, mình mới không thể ăn gì, tức chết rồi, tức chết rồi, tức chết rồi, đầu óc nóng lên, tức giận mà gửi cho Đoạn Mộc Sâm một cái tin nhắn ": Em đói chết rồi, đều tại anh, em muốn ăn thịt, tức chết em rồi."

    Lúc gửi xong, An Hân mới tỉnh táo một chút. Nhưng vẫn đói, lại không muốn ăn mấy thứ đồ ba mẹ lưu lại, liền nghĩ đến bạn tốt của mình, Tưởng Hi, ngay tức khắc liền bắt đầu gọi điện thoại, vừa kết nối được liền bi thương mà hát: "Không có mùi hoa, không có cây cao, ta là một cây cỏ nhỏ không có cha mẹ, không có ăn.."

    "Dừng dừng dừng, đã biết, không có ăn đúng không. Ở nhà chờ, mình lái xe đưa cậu đi ăn." Nói xong cũng không chờ An Hân nói liền cúp điện thoại.

    An Hân ngửa mặt lên trời huýt sáo, cười ha ha đứng lên. Thật không hổ là khêu mật chơi đùa từ nhỏ đến lớn của mình, nhanh như vậy liền hiểu nguyện vọng của mình. An Hân đung đưa tóc dài, hưng phấn mà hát: "A gió xuân a gió xuân, ngươi đem ta thổi xanh biếc, Tưởng Hi a Tưởng Hi, cậu đem mình chiếu sáng, mình nha mình nha thật là muốn ăn rau muống nha, sau khi ăn xong mình sẽ không đói bụng, ha ha ha, hahaha."

    Từ nhà Tưởng Hi lái xe đến nhà An Hân cần hai mươi phút, An cô nương bày tỏ, đoạn thời gian này dùng ba từ để hình dung, chính là: Buồn chán, buồn chán và buồn chán.

    Ngồi ở trên bậc thang năm phút đồng hồ, An Hân thật sự là ngồi không yên, đứng dậy, lớn tiếng nói: "A được, nếu đã nhàm chán như vậy, vậy hãy tiến vào thời gian tính cách phân liệt và đóng vai nhân vật của An Hân."

    "Thái hậu, ngài đi thong thả." Nơi này là âm thanh lanh lảnh của tên thái giám.

    "Tiểu An tử, gần đây ngự thiện phòng có cái gì ăn ngon không? Giới thiệu cho ai gia một chút." Chỗ kia là thanh âm uy nghiêm của một lão thái thái, cũng là nhân vật mà An Hân thích đóng nhất.

    "Bẩm lão Phật gia, có cà chua xào trứng. Đầu tiên đem trứng gà đánh đều, sau đó đem cà chua đã thái tốt đổ vào trứng, trong chảo dầu xào cho tới khi chín vàng, mùi vị đó, quả thực là quá tuyệt."

    "Người đâu" An Hân mắt trợn tròn "Đem tiểu An tử ra ngoài, chém, không biết ai gia bị đói sao, còn nói mấy thứ này, thật là quá to gan rồi."

    "Không nên a, lão phật gia, không nên a, không.. a.. a, ta chết." An Hân thay đổi một phương hướng kêu to, sau đó ở trên ghế salon lộn mấy vòng, sau đó làm động tác miệng lệch mắt vẹo cắt cổ.

    Trong nháy mắt liền đứng lên, khôi phục biểu tình bình thường, bình tĩnh mà nói một câu: "Thật nhàm chán."

    Sau đó đi tới đàn dương cầm bên cạnh, vẻ mặt ưu nhã, hướng xung quanh vẫy vẫy tay, nói: "Xin chào mọi người, tôi là An Hân, hôm nay tôi sẽ vì mọi người diễn tấu một khúc" Croatia Rhapsody "cho mọi người. Cảm ơn sự lắng nghe của mọi người." Sau khúc mở đầu, đột nhiên phát hiện minh quên mất, sau đó liền bất chấp tất cả mà đánh đàn, còn làm ra một vẻ mặt say mê ngây ngất.

    Lúc chuông của vang lên, An Hân liền lưu luyến mà đứng lên, vừa đi vừa cúi đầu nói: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người, hôm nay diễn tấu rất thành công."

    Lúc cửa mở ra, Tưởng Hi mặc một bộ quần áo dài hỏi: "Vừa rồi có một hồi tạp âm rất kinh khủng, cậu có nghe thấy không?"

    ".. Trên thực tế là mình đang đàn dương cầm." An Hân vẻ mặt điềm nhiên đáp.

    ".. Thầy giáo dạy dương cầm của chúng ta mà nghe được, nhất định sẽ đem cậu lăng trì." Tưởng Hi vẻ mặt xem thường nói.

    Nửa giờ sau, hai người tới một quán cơm bình thường ăn cơm.

    Sau khi An Hân do dự một hồi lâu, chỉ chọn một đĩa rau muống, bởi vì đã khuya lắm rồi, sợ ăn quá nhiều dầu mỡ, ngay cả cà chua xào trứng mà mình thích ăn nhất cũng không có gọi, còn nói với người bán hàng: "Rau muống xào của cháu nhất định nhất định phải ít dầu một chút."

    Tưởng Hi nhất thời trợn tròn mắt, nói: "Đi xa như vậy, cậu chỉ ăn rau muống xào. Hơn nữa mình đã ăn cơm rồi, cậu ở đây gọi một đĩa rau muống có phải có chút mất mặt hay không."

    "Vậy thì có gì, gọi một đĩa cúng là khách nha, không có gì mà mất mặt? Huống hồ cậu nhìn xem rau muống kiều diễm mê người, xanh tươi ướt át, tựa như rừng cây sau cơn mưa được tắm rửa dưới ánh mặt trời, cỡ nào thu hút, cỡ nào xinh đẹp. Trời ơi, rừng cây, diện thoại di động của tớ đâu, điện thoại di động của tớ đâu." An Hân nghĩ đến chính mình gửi cho Đoạn Mộc Sâm cái tin nhắn kia, nhất thời khóc không ra nước mắt nhìn điện thoại của mình, quả nhiên có tin nhắn Đoạn Mộc Sâm trả lời: "Được, đã biết."

    An Hân bắt đầu cấu tóc mình: "Cái loại ý tứ này a, mình thấy mình thật ngu ngốc mà."

    "Cậu không phải ngu, cậu là bị heo đá rồi. Mình nói mình đây một đại cô nương như hoa như ngọc, thế nào lại có một người bạn thân mắc bệnh tâm thần nha." Tưởng Hi rốt cúc không nhịn được rống lên "An Hân, cậu cuối cùng nói cho mình biết, cậu có ý gì hả?"

    "Ta sai rồi, Tưởng tỷ tỷ, chị ăn chút đồ ngon đi, em mời khách." An Hân vội vàng lấy lòng.

    "Không ăn, chính mình cậu hảo hảo hưởng thụ rừng cây tắm nắng dưới ánh mặt trời đi. Bớt nhiều lời." Tưởng Hi đem đầu xoay sang một bên.

    Vài ngày sau, An Hân nhận được một gói lớn chuyển phát nhanh. Lúc An Hân nhìn thấy thiếu chút nữa đần độn, tràn đầy một rương thịt bò khô, đây cũng quá dọa người đi. Đây, lẽ nào, muốn mình phải ăn hết toàn bộ?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...