Lý Thông và Thạch Sanh Ngày xửa ngày xưa Ở quận Cao Bình Có một gia đình Nhà bác tiều phu Tên là Thạch Nghĩa Mãi chưa có con Cả hai vợ chồng Đi làm việc thiện Mong được trời cho Có một đứa con Dù trai hay gái Việc làm của họ Động đến trời xanh Ngọc Hoàng cảm động Cho người đầu thai Làm con họ Thạch. *** Mang thai ba năm Đợi ngày sinh con Chồng bà không đợi Đến ngày bà sinh Đành phải từ biệt Để lên thiên đàng Sau khi ông mất Bà sinh ra một Chàng trai kháu khỉnh Đặt tên Thạch Sanh Cách ít năm sau Bà cũng theo ông Đi lên thiên đàng Để lại một mình Thạch Sanh côi cút Trong một túp lều Ở dưới gốc đa Trong người Thạch Sanh Mảnh khố che thân Cùng với cái rìu Để đi đốn củi. *** Một hôm có anh Đi bán hàng rượu Ghé lại nghỉ chân Ở dưới gốc đa Thấy Thạch Sanh khỏe Lại vừa lanh lợi Sống ở một mình Bèn kết anh em Rồi đưa Thạch Sanh Về nhà mình chơi. *** Bấy giờ trong vùng Có một Trăn Tinh Bắt người ăn thịt Quan quân nhiều lần Vây đánh không được Vì nó có phép Thần thông biến hóa Nên nhà vua phải Lập miếu thờ nó Và mỗi năm đến Lại thế một người Đến đây nộp mạng. *** Đến lượt Lý Thông Phải đến nộp mình Mẹ con Lý Thông Nghe tin sửng sốt Bàn mưu tính kế Đưa Thạch Sanh đi Thế mạng cho mình Lý Thông nói rằng: "Đêm nay anh phải Đi canh miếu thờ Nhưng mà anh đã Trót cất mẻ rượu Nên sợ bị hỏng Nhờ em một phen" Thạch Sanh nhận lời: "Thôi được, em đi!". *** Nửa đêm xuất hiện Một con Trăn Tinh Nhe răng, giơ vuốt Định xông vào miếu Ăn thịt Thạch Sanh Một phút hoàn hồn Giờ thì trổ tài Đánh nhau Trăn Tinh Cuối cùng chém được Cái đầu Trăn Tinh Đốt xác thành than Thạch Sanh mừng rỡ Đeo cung, sách đầu Của con Trăn Tinh Chạy thẳng về nhà. *** Nghe thấy tiếng gọi Mẹ con Lý Thông Vô cùng hoảng sợ Vì tưởng Thạch Sanh Đã chết vì bị Trăn Tinh ăn thịt Lý Thông cất lời Cầu khấn, van xin "Sống khôn, thác thiêng Em hãy tạm đi Ngày mai mua sắm Hương vàng, cơm canh Cúng em chu tất". Bấy giờ Thạch Sanh Biết âm mưu của Mẹ con Lý Thông Nhưng chàng không giận Vẫn vui vẻ kể Chuyện giết Trăn Tinh Cho họ Lý nghe Lý Thông liền có Âm mưu thâm độc Nó nói Trăn Tinh Báu vật nhà vua Ai sẽ giết nó Thì bị tội lớn Thạch Sanh lo sợ Lý Thông bảo cậu Là hãy trốn đi Việc này mình lo Thu xếp giúp cho. *** Sau khi từ biệt Mẹ con Lý Thông Trở về gốc đa Lý Thông đi ngay Về Kinh tâu Vua Giết được Trăn Tinh Nhà vua vui mừng Trọng thưởng và phong Cho Lý Thông làm Đô Đốc Quận Công Kế đó nhà vua Mở hội kén chồng Công chúa Quỳnh Nga Hội kén chồng đó Kéo dài hai tháng Không ai vừa ý. *** Một hôm đi dạo Trong vườn đào nọ Bị con Đại Bàng Sà xuống quắp đi Thấy chim quắp người Thạch Sanh giương cung Bắn vào cánh trái Bị đau quằn quại Máu chảy lênh láng Thạch Sanh thấy máu Ở bên cửa hang Chàng đã đánh dấu Trở lại gốc đa Tìm kế đánh lại Con Đại Bàng kia. *** Nhà Vua loan tin: "Ai mà cứu được Công chúa trở về Thì ta gả cho Phong làm Phò mã" Lý Thông vừa mừng, Lại vừa lo lắng Y liền lập kế Mở hội hát xướng Nghe ngóng thông tin. *** Đến ngày thứ mười Biết tin Lý Thông Mở hội hát xướng Thạch Sanh đến thăm Lý Thông kể lại Cho Thạch Sanh nghe: "Công Chúa Quỳnh Nga Đã bị Đại Bàng Quắp đi mất tiêu" Thạch Sanh kể lại Là mình đã bắn Con chim Đại Bàng Lý Thông vui mừng Hậu đãi Thạch Sanh Nhờ chàng dẫn đường Đến hang Đại Bàng Để cứu Công chúa. *** Thạch Sanh đã dùng Thang dây xuống hang Và gặp Công chúa Rồi đưa thuốc mê Cho Đại Bàng uống Công chúa hẹn ước Kết duyên cùng nhau Thế rồi Thạch Sanh Quàng dây qua nàng Đưa nàng lên trên Khi ra khỏi hang Lý Thông sai lính Đưa Công chúa về Còn y nói dối Ở lại đánh nhau Với con quái vật. *** Lý Thông liền lấy Tảng đá to tướng Lấp kín miệng hang Và trở về triều Mạo nhận công trạng Để được lấy nàng. *** Đã lâu không thấy Thạch Sanh trở về Công chúa buồn thương Rồi bị câm lặng Nhà vua thấy thế Buồn bã vô cùng Liền hoãn tiệc cưới. *** Thạch Sanh trở về Nơi cây đa nọ Nghe ngóng Công chúa Hồn của hai con Trăn Tinh, Đại Bàng Bị Thạch Sanh giết Tìm cách hãm hại Quân lính nhà vua Liền bắt Thạch Sanh Tống ngay vào ngục Chờ ngày xét xử Nhà vua giao cho Lý Thông xử tội Lý Thông liền khép Thạch Sanh vào tội Để bịt đầu mối Nên phán tử hình Trong lúc bị giam Ở trong ngục tối Thạch Sanh đem đàn Ra gảy vang lên Tiếng tơ, tiếng trúc Cung thảm, cung sầu. *** Khi nghe tiếng đàn Công chúa bừng tỉnh Cười cười, nói nói Nhà vua vui mừng Nghe Công chúa nói Chiến công lẫy lừng Của chàng Thạch Sanh Lập tức nhà vua Tha cho Thạch Sanh Và bắt Lý Thông Tống vào ngục tối. *** Nhà vua làm lễ Kết duyên vợ chồng Thạch Sanh, Quỳnh Nga Và truyền ngôi báu Cho chàng Thạch Sanh Vua giao toàn quyền Thạch Sanh xử tội Tên Lý Thông kia Thạch Sanh tha tội Cho Lý Thông kia Và mẹ con họ Về quê làm ăn Nhưng về giữa đường Trời nổi giông gió Mẹ con Lý Thông Bị sét đánh chết Lý Thông hóa thành Một con bọ hung Suốt đời chui rúc Ở nơi bẩn thỉu. Thành Đô
Quạt có từ khi nào? Xưa, từ rất xưa Khi chưa có quạt Loài người chưa biết, Làm mát từ đâu. Loài người đành phải Lấy lá mo cau Làm nên cái quạt Người ta thường gọi Là cái quạt mo Làm mát cơ thể Thế là từ đó Quạt mo ra đời. *** Nhưng tôi không biết Ra đời năm nào Mà khi sinh ra Đã thấy quạt rồi Lại còn câu truyện Nói về thằng Bờm Cầm cái quạt mo Phú ông thấy thế Liền gả thằng Bờm Đổi lấy quạt mo. *** Đổi hết cái này Rồi lại cái kia Ôi, thôi ông ơi! Xin đừng đổi nữa! Tôi không đổi đâu! Cho dù của cải, Không có còn hơn Cho dù đổi được Lấy gì quạt đây? Thành Đô
Hai con Ếch con Năm nay nắng to Ao hồ cạn hết Cây khô đất cằn Đang cần nước uống Ở vùng đầm lầy Còn một ít nước. *** Một hôm khát nước Rủ nhau đi tìm Đi được ngày đàng Cũng thấy giếng nước Nhảy lên thành giếng Thấy nước trong xanh Liền bảo bạn rằng: "Nào ta cùng nhảy! Vẫy vùng thỏa thích Chẳng ai quấy rầy". Ếch kia bèn bảo: "Giếng kia mà cạn Tao, mày chạy đâu? Thành giếng thì cao Lại còn sâu nữa Nếu ta cùng nhảy Thì đời đi tong". Thành Đô
Con chim nhỏ tội nghiệp Ở trên trời có mây Dưới mặt đất có gì? Mà cây lại tươi tốt Ở trên cây có gì? Có con chim sâu nhỏ Bỗng chú nhìn thấy mồi Chỉ một hạt thóc thôi Liền sà xuống đớp luôn Nào ngờ bị mắc lưới Và bị nhốt vào lồng Lòng day dứt nghĩ suy: "Diều Hâu săn bắt mồi Ở trong khu rừng kia Chẳng ai trừng phạt nó Ôi, thật là bất công! Chỉ vì một hạt thóc Suốt đời sống lao tù". Thành Đô
Sói con và con Sếu Sói con bị hóc Một cục xương to Khạc mãi không được Đang mắc trong họng Sói con gặp Sếu Kêu Sếu cầu cứu: "Bạn ơi giúp tôi, Lôi cái xương ra Trong họng của tôi. Tôi sẽ trả thưởng Thật là hậu hĩnh Nhanh lên đi nào!" *** Sếu ta liền thò Cái mỏ dài ngoằng Vào trong họng Sói Gắp một mảnh xương Ra khỏi miệng Sói Sói ta thoát nạn Lồm cồm bò dậy Sếu ta liền xin Một phần thưởng nhỏ Nhe răng, Sói cười: "Đầu mi thò vào, Trong họng của tao Tao tha không cắn Đứt đầu là may!" Thành Đô
Con Sói và bảy chú Dê con Ngày xửa ngày xưa Có con Dê mẹ Sinh ra bảy chú Một hôm trời đẹp Dê mẹ kiếm ăn Trong khu rừng nọ Khi đi Dê mẹ, Gọi con lại bảo: "Bây giờ mẹ phải Đi kiếm lấy ăn Các con ở nhà Có ai gọi cửa Thì chớ có mở Vì gặp Sói già Thì đời nguy to!" Bảy con Dê đáp: "Mẹ ơi, đừng lo Chúng con nghe lời!" *** Được một lúc sau Có tiếng gõ cửa: "Cốc...cốc... cốc... cốc..." Và còn tiếng gọi: Dê con ngoan ơi! Mẹ đã về rồi. Mau mở cửa ra! Mẹ đã đi lấy Đồ ăn rất ngon Cho các con đây!" *** Nghe giọng ồm ồm Biết là giọng Sói Bảy chú Dê con Cùng đồng thanh đáp: "Không mở, không mở Mẹ của chúng tao, Đâu có giọng thế. Ngươi hãy đi đi! *** Lại một lát sau Có tiếng gọi cửa: "Cốc...cốc... cốc... cốc... Các con ngoan ơi! Mẹ đã về đây! Mau mở cửa ra!" Bọn chúng nhìn thấy Cái gì đen đen Sao không giống mẹ Nên không ra mở. *** Lại lần thứ ba Sói ta lừa được Bảy chú Dê con Thấy không phải là Mẹ của chúng đâu Mà là Sói già Bảy chú Dê con Trong lòng khiếp sợ Liền chạy toán loạn Con nào, con nấy Cố gắng nấp vào Nhưng mà cố nấp Mà sao thoát được Chỉ tại cái đuôi Nên Sói phát hiện Liền tóm, nuốt gọn Riêng còn Dê út Nấp sau đồng hồ Sói không trông thấy Nên được thoát nạn. *** Dê mẹ trở về Thấy nhà tan tành Biết là có chuyện Liền kêu thất thanh Để tìm các con Dê út liền bảo: "Con đây, mẹ ơi! Các anh bị nhốt Ở trong bụng Sói" *** Dê mẹ lại bảo: Con lấy cái kim, Còn mẹ lấy dao Mổ bụng con Sói Để cứu các anh Các anh thoát nạn Vì được cứu thoát Liền lấy hòn Sỏi Bỏ vào bụng Sói. *** Đến khi tỉnh dậy Thấy người khát nước Bò lê bò la Đến bên giếng nước Rơi tõm xuống đó Chết không kịp ngáp Thật là đáng kiếp Một con Sói già. Thành Đô
Nghề shipper Sáng sớm tinh mơ, Tôi hay thường dậy sớm. Để chuẩn bị hành trình rong ruổi khắp con đường. Yêu sao cái nghiệp này, Làm dâu trăm họ thật khó biết bao. Bao nhiêu vất vả mưu sinh, Nhưng mình đã không phụ, Biết yêu nghề bấy nhiêu. Nghề tôi là nghề shipper. Đi cùng ngõ hẻm giao cho từng nhà. Thời đại này là thời đại 4.0. Chỉ cần cờ lích ra ngay cái hàng. Chỉ tội anh, chị shipper. Suốt ngày rong ruổi phố phường. Giao cho quý cô, quý cậu món quà đáng yêu. Nhưng vì cờ lích cho vui, Để rồi sau đó lại chơi bùng hàng. Quý cô, quý cậu kia ơi! Khi chưa biết nghề shipper vất vả thế nào, Thì xin làm thử chuyến hành trình shipper!
Bé làm ca sỹ * * * Bé lên ba, Bé học trường mầm non. Cô dạy bé tập làm ca sỹ, Em hát hay nên được cô khen. Về nhà em hát, Cho ông bà và bố mẹ nghe. Cả nhà ai cũng khen hay. * * * La la la bé thật là vui, Vì bé là ca sỹ đó nghe! * * * Bé lên ba, Bé học trường mầm non. Cô dạy bé tập làm ca sỹ, Em hát hay nên được cô khen. Về nhà em hát, Cho ông bà và bố mẹ nghe. Cả nhà ai cũng khen hay. * * * La la la bé thật là vui, Vì bé là ca sỹ đó nghe! La la la bé thật là vui, Vì bé là.. ca sỹ đó nghe!