Thiên thần nhỏ Em là ai hỡi em? Thiên thần hay ác quỷ? Ai cho em đôi cánh? Mềm mại mà xinh xinh Cha mẹ em ở đâu? Mà để em một mình Giữa trời đêm giá lạnh. *** Em là thiên thần nhỏ Bay đi khắp mọi nơi Ở trong một giấc mơ Một giấc mơ ngọt ngào Giúp mọi người ngủ ngon Trong đêm đông giá lạnh. Thành Đô
Sói con lười nhác Có một con Sói lười Không chịu đi săn mồi. Bụng lúc nào cũng rỗng Nên hay bị đói meo. Một hôm đi săn mồi Không săn được con nào. Nên vác bụng không về Đi qua ngôi nhà nọ. Ngửi thấy mùi thơm phức Nên ghé vào để xem. Gặp ông lão làm bánh Sói liền hỏi dò xem: "Mùi gì mà thơm thế?" Ông lão trả lời Sói: "Đấy là chiếc bánh mì" Sói chậc lưỡi tiếc nuối: "Sao mà chưa hề ăn Hôm nay ăn thử xem. Có ngon hơn con mồi Ôi, sao làm tài thế?" Ông lão thật thà kể: "Muốn có một chiếc bánh Phải có bột để nhào. Thế bột lấy đâu ra? Được lấy từ hạt mì. Hạt mì lấy từ đâu? Được lấy từ lúa mì. Lúa mì lấy từ đâu? Từ nơi cánh đồng kia Gặt hái về đem phơi. Phơi khô rồi đem xay Xay nhuyễn thành bột mịn Để làm một chiếc bánh. Thơm ngon và bổ dưỡng Thế trên cánh đồng kia. Làm sao lại có lúa? Ồ, quên mất một điều. Lúa ta phải gieo lên Rồi tưới nước cho cây Chờ đơm bông kết trái. Chờ hạt lúa chín vàng Rồi đem liềm đi gặt. Ôi, thật nhiều công đoạn. Đến khi nào cho xong Thà săn mồi còn hơn!" Thành Đô
Sự tích con cào cào Xưa kia có cô bé Đẹp không ai sánh bằng Nhà nghèo xơ nghèo xác Tính tình thật khác người Thích mặc quần áo đẹp Một hôm đi kiếm củi Ở dưới gốc cây sấu. *** Thấy quân lính nhà vua Đi tìm nàng công chúa Tốp thứ nhất hỏi rằng: "Có thấy công chúa không?" Cô nhìn thấy áo đẹp Rồi xin một chiếc áo Một chiếc áo màu hồng. *** Rồi đến tốp thứ hai Cũng hỏi cô như vậy Rồi cô lại xin áo Chiếc áo xanh màu lá. *** Rồi đến tốp thứ ba Cũng hỏi cô như vậy Rồi cô lại xin áo Áo màu trắng như suối. *** Thế là được như ý Với ba chiếc áo đẹp Ngắm nghía và nhảy nhót Say sưa quên đường về. *** Trời bỗng dưng nổi sấm Một tiếng sét nổ vang Làm rơi cả cành sấu Rơi xuống đầu cô bé Thế rồi cô chết đi Liền hóa thành cào cào Suốt ngày cứ tung tăng Với áo ba sắc màu. Thành Đô
Chú Gà trống dũng cảm Chú Thỏ con tội nghiệp Bị cáo chiếm mất nhà Trâu muốn cứu giúp Thỏ Nhưng chẳng biết làm sao Vì nhà Thỏ bé tí Nhưng Trâu thì quá to Mà Cáo thì ở trong Giết hắn bằng cách nào Đành đi tìm Gà trống Đòi lại nhà cho Thỏ. *** Chú Gà trống dũng cảm Đã dụ được con Cáo Thò đầu ra cửa sổ Liền bị mỏ nhọn hoắt Mổ liên hồi vào đầu Cáo già không chịu được Bèn chạy biến vào rừng. *** Thế là chú Gà trống Dũng cảm và kiên cường Cứu Thỏ khỏi mất nhà Và đuổi được Cáo đi. Thành Đô
Khỉ vớt trăng Trong một khu rừng nọ Cả bầy khỉ sinh sống Rằm Trung Thu hằng năm Cả bầy khỉ xuống núi Vào thôn trộm hoa quả. *** Có một chú Khỉ con Ngó nghiêng khắp mọi nơi Bỗng phát hiện cái giếng Liền thò đầu xem sao Có cái gì trong đó Khỉ con thốt lên rằng: "Ôi, thật không xong rồi! Mặt trăng đã rơi xuống, Ở trong giếng mất rồi." *** Bỗng cả đàn chạy lại Khi nghe Khỉ con kêu Và nhìn xuống cái giếng Có mặt trăng ở dưới Soi sáng trên mặt nước Cả đàn cùng nghĩ cách Để vớt mặt trăng lên Nhưng giếng thì quá sâu Phải làm sao bây giờ? *** Khỉ ông nghĩ một lát Rồi nói với cả đàn Làm thành một cầu thang Khỉ con ở dưới cùng Bèn thò tay xuống nước Khỉ con rất hoảng sợ Vì trăng vỡ mất rồi Rồi không dám động vào Vì sợ lại bị vỡ Khỉ ông ngước nhìn lên Và vui mừng kêu lên: "Thôi, không phải vớt nữa. Mặt trăng lên trời rồi!" Thành Đô
Chú Cuội và chị Hằng Nga Ngày xửa ngày xưa Có một chú Cuội Ngồi gốc cây đa Ngày ngày trôi qua Ngồi lỳ một mình Một hôm nhìn lên Thấy chị Hằng Nga Ngồi trên cung trăng Bèn ốm tương tư. *** Một hôm chú Cuội Nhổ cả gốc đa Đã nghìn năm tuổi Bay lên cung trăng Gặp chị Hằng Nga Rồi ở đó luôn Không về trần gian. *** Bỏ mặc vợ con Mong ngóng trông chờ À, ra là thế! Vì chú Cuội thích Ở trên cõi tiên. Thành Đô
Con Công và con Quạ Xưa có Công và Quạ Là bạn thân rất thân. Trò chuyện nhau rôm rả Một hôm Quạ bảo Công: "Thử xem chim trong rừng Có giống nào cũng đẹp. Như anh em ta đây Xấu hơn các loài chim" Công bèn trả lời Quạ: "Phận xấu đành phải vậy Cớ sao lại trách mình?" *** Quạ bèn nghĩ một lúc Và nói với Công rằng: "Xấu mà làm ra đẹp Cũng được chớ lo gì! Bây giờ ta thử tô Xem ai đẹp hơn ai" *** Bây giờ ai làm trước Quạ vẽ cho Công trước. Màu sắc thật là đẹp Có bao nhiêu màu sắc Đều vào cả người Công. *** Đến lượt Công tô điểm Chợt đàn chim ríu rít Bay ngang qua bên này Quạ liền quay lại hỏi: "Hỡi các bạn chim ơi! Có chuyện gì không hả? Sao mà bay tứ tung?" *** Một con trong đàn nói: Chúng tôi đi kiếm ăn. Nghe nói ở phương xa Có nhiều đồ ăn ngon Quạ nghe nói đến đó. Trong lòng thật háo hức Giục Công làm cho nhanh. *** Quạ nói với Công rằng: "Bây giờ mà ngồi đợi Anh tô điểm vẽ vời. Thì khi nào mới xong Sẵn cả đĩa mực đây Anh cứ đổ hết đi. Để tôi theo bọn kia Để cho kịp mồi ngon" *** Công thấy Quạ bảo thế Đành chiều ý làm theo. Dốc cả đĩa mực vào Toàn bộ đen như mực. *** Quạ lo ăn không nghĩ Đến xấu đẹp của mình. Khi nhìn lại người mình Thì ôi thôi xấu quá! Toàn thân ta đen thui Ôi! Thật xấu hổ quá. Ta biết làm sao đây? Hay là bay đi trốn? Để không ai nhìn thấy Một màu đen của mình. Thành Đô
Gà con đi tìm bố Gà con hỏi gà mẹ: "Bố con đâu hả mẹ?" Mẹ gà kêu tục tác: "Con hỏi để làm gì?" Gà con kêu chiếp chiếp: "Con hỏi để biết thôi!" "Thôi được, mẹ nói vậy, Những ai có mào to, Và đỏ tươi roi rói, Người lúc nào cũng gáy: "Ò...ó...o...o...o" Đó là bố của con" *** Vào một ngày đẹp trời Xin phép mẹ đi chơi Gặp ai cũng chào hỏi, Mãi chưa gặp được bố Rồi đến một làng nhỏ Đứng trên đống rơm rạ Và cất vang tiếng gáy: "Ò...ó...o...o...o" Mặt gà con hớn hở, "Bố của con đây rồi!" Thành Đô
Cô bé bán diêm Có một cô bé Người thì bé nhỏ Đầu trần, chân đất Trong đêm giá lạnh Bán diêm kiếm sống Chiếc giày của em Đã bị rách tươm Nên em đành phải Đi chân đất thôi Trời rét căm căm Chân em đỏ ửng Rồi tím bầm lại. *** Em cố tìm kiếm Những người qua lại Mong được người mua Nhưng vì trời rét Nên rảo bước nhanh Chẳng ai đoái hoài Lời chào của em. *** Cả ngày chẳng bán Được bao diêm nào Chẳng ai bố thí Cho em chút đỉnh Vừa lạnh vừa đói Mà vẫn lang thang Tìm người mua diêm Trong người mệt lả Em ngồi thu chân Trong một góc tường Nhưng em vẫn thấy Trời rét buốt hơn. *** Em không thể về Vì chẳng bán được Một bao diêm nào Cô bé liền nghĩ: "Mình thử quẹt sao Xem như thế nào?" Cuối cùng em phải Đánh liều một phen. *** Que diêm thứ nhất Ngọn lửa xanh lam Dần dần biếc đi Rồi rực hồng lên Trông đến vui mắt Ôi, ánh sáng đó Kỳ diệu làm sao! *** Thật là dễ chịu! Đôi bàn tay ấm Hơ trên ngọn lửa Trong đêm rét buốt Trước một lò sưởi Thì khoái biết bao! *** Rồi em lại quẹt Que diêm thứ hai Cháy rực sáng lên Rồi em lại mơ Thức ăn, thức uống Rồi em lại quẹt Que diêm thứ ba Rồi em lại mơ Cây thông Nô En Trang trí lộng lẫy Hàng ngàn ngọn nến Xung quanh cây thông Lấp lánh trên cành Màu sắc rực rỡ. *** Rồi em lại quẹt Que diêm thứ tư Một ánh sáng xanh Tỏa ra xung quanh Và em thấy rõ Bà em mỉm cười Em bé reo lên: "Bà ơi, hỡi bà Cho cháu đi với!" *** Que diêm vụt tắt Ảo ảnh rực sáng Trên khuôn mặt em Cũng đã biến mất Thế là em quẹt Những que còn lại Để níu bà lại. *** Nhưng em đã đi Cùng với bà em Đi lên thiên đàng Để gặp Thượng đế Xin cho bà cháu Bên nhau mãi mãi. Thành Đô
Dế mèn thích chu du Ở trong một bãi cỏ Có loài Dế sinh sống Dế Mèn là em út Còn anh là Dế Trũi Vì là út nhất nhà Nên được mẹ nuông chiều Sau ba ngày gần mẹ Cũng phải ra ở riêng Rất thích ở một mình Trông không gian thoáng đãng Người thì thật sảng khoái Ra đứng ở ngoài cửa Và ngẩng mặt lên trời Tận hưởng khí trong lành Vui mừng vỗ đôi cánh Cất tiếng gáy rõ to. *** Từ đây, cuộc đời tôi Sung sướng hay khổ sở Tùy thuộc vào tính cách Buổi tối ra cửa hang Vừa gảy đàn vừa hát Trong đêm tối mát lạnh Cùng uống hạt sương đọng Trên những ngọn cỏ non Ngày nào cũng như vậy Ôi, thật là nhàm chán! *** Cuộc phiêu lưu bất ngờ Bởi những đứa trẻ con Đã bắt mình để đá Hai chú Dế đá nhau. *** Rồi một ngày thoát thân Tôi trở về quê hương Thăm mẹ và anh, em Rủ nhau cùng đi xa Nơi có nhiều ngọn cỏ Và tiếng nước suối reo Đi mới biết điều lạ Và thấy đời thật tuyệt. *** Rồi có một ngày kia Chúng tôi đang mải đi Tối lúc nào không hay Một lúc, trăng sáng quá Anh em tôi tiếp tục Đi thêm một quãng nữa Trời bỗng dưng nổi gió Rồi mưa như trút nước Anh em tôi ở dưới Một tàu chuối xanh mát. *** Sáng hôm sau tỉnh dậy Mặt trời đã nhô cao Chim chóc thi nhau hót Đàn cá bơi trong nước Thấy suối chảy róc rách Thử đi theo dòng suối Xem quả đồi bên kia Bèn rủ nhau bứt lá Làm thành một chiếc bè Và trôi theo dòng suối. *** Anh Gọng Vó đen xạm Trông thì gầy và cao Nghênh cặp chân Gọng Vó Đã đứng trên bãi lầy Nhìn ra lối bái phục Những cô ả Cua Kềnh Cũng giương đôi mắt lồi Tình tứ và âu yếm Nhìn chúng tôi trìu mến. *** Dòng suối trôi nhanh quá Anh em tôi không kịp Bíu vào một cái bè Thế là anh em tôi Lạc mất nhau từ đây. *** Rồi có một ngày kia Tính tình tôi ương ngạnh Không chịu nhường phần thua Với võ sĩ Bọ Ngựa. *** Ở rừng hoa cỏ may Ngụ những xóm Chuồn Chuồn Hay đậu trên ngọn cỏ Chuồn Chuồn khỏe chịu nắng Xóm ấy trú ngụ đủ Các chi họ Chuồn Chuồn Chuồn Chuồn Chúa lúc nào Dữ dội và hùng hổ Nhưng đôi mắt trông hiền Chuồn Chuồn Ngô thoăn thoắt Chao cánh đã bay xa Chuồn Chuồn Ớt rực rỡ Bộ quần áo đỏ chót Giữa ngày hè chói lọi Đi đằng xa cũng thấy Chuồn Chuồn Tương có cánh Có kép vàng điểm đen Thường bay lượn quanh bãi Những hôm trời nắng to Lại anh Kỉm Kìm Kim Chỉ có bốn mẩu cánh Thật là bé tí tẹo Cái đuôi bằng chiếc tăm Trông thật là dài nghêu Có con mắt lồi to Cũng ngụ cư vùng này Cả họ nhà Chuồn Chuồn Đi tha phương cầu thực Hễ khi trời sắp giông Lại bay qua đồng cỏ Để tránh mưa, tránh gió. *** Ròng rã mấy mùa rồi Không tin tức về Trũi Càng đi càng thăm thẳm Trong lòng lại không yên Rồi mùa Xuân đã đến Có muôn loài chim hót Cùng Bươm Bướm tung bay Trong lòng thấy rạo rực. *** Rồi có một ngày nọ Lão Chim Trả đáng ghét Bắt Mèn làm tù binh Trong cái hang Chuột Đồng Lão thấy Mèn già mồm Nên bắt Mèn về đây Để cãi nhau với chuột. *** Lại nói về họ Kiến Từ xưa cho tới nay Đi đâu cũng thấy Kiến Tuy rằng là bé nhỏ Ai thấy cũng phải nể Vì ai trêu chọc Kiến Liền bị tấn công ngay. *** Thế rồi một ngày nọ Tôi và Trũi gặp nhau Lòng mừng mừng, tủi tủi Hai anh em nhà tôi Định trở lại quê hương Nghỉ ngơi cho lại sức Rồi đón mẹ cùng đi Khi trở về quê hương Cảnh vật nay đổi khác. *** Bao nhiêu năm xa cách Được tin em trở về Anh Cả tôi mừng rỡ Vì đã có ông em Không phải là bất hiếu Về đến nhà nghe tin Anh Hai mất từ lâu Mẹ tôi cũng khuất núi. *** Một thời gian sau đó Tôi lại tiếp tục đi Cuộc phiêu lưu đất mới Rồi lấy vợ sinh con Cho dòng họ nhà Dế Đông như dòng họ Kiến. Thành Đô