Mèo và chuột Có một con mèo con Cùng với đàn chuột con Mèo luôn bắt chuột ăn Cả họ nhà chuột nọ Cứ dần mất từng con Cả lũ chuột bàn nhau Tặng cho chú mèo con Một cái chuông đeo cổ Nhưng không ai dám cả Vì sợ bị mèo giết Đành im lặng làm thinh Và trốn biệt mèo con Mỗi khi kêu meo meo. Thành Đô
Ông vua Ếch Ngày xửa, ngày xưa Đã lâu lắm rồi Trong cái ao bé này Bọn ếch kêu râm ran Vì sao một điệu hoài "Ếch.. ộ.. ộ.. ộp Ếch.. ộ.. ộ.. ộp" * * * Một hôm có chú ếch Bèn nảy ra ý kiến Mà cho là rất hay Cả bọn đều hưởng ứng Chúng van xin ông trời Cho chúng một ông vua Để dạy cho chúng hát. * * * Ông trời liền xuất hiện Quẳng luôn cành cây khô Bọn chúng vui mừng quá Liền quỳ xuống và tâu. * * * Cầu xin dạy chúng con Những bài hát rất hay Nhưng không động tĩnh gì Lũ ếch tức giận quá Liền bám vào cành cây Để kêu la xin học. * * * Ông trời đã hết cách Bèn đem con cò xuống Và ông trời biến mất Lũ ếch vui mừng quá! * * * Đáng đời lũ ếch kia Vì sao không nghe lời Đến bây giờ hối cãi Cũng không kịp nữa rồi Chiếc mỏ dài của cò Nuốt từng con vào bụng. Thành Đô
Mèo con đi câu cá Một buổi sáng đẹp trời Mèo mẹ dẫn mèo con Cùng nhau đi câu cá Đến tới một bờ hồ Ngồi xuống dưới gốc đa Bỏ mồi câu xuống nước Mèo mẹ câu được cá Mèo con không câu được Bé biết vì sao không? Vì mèo con lười nhác Bỏ đi bắt bươm bướm Cùng với con chuồn chuồn Cuối cùng thì làm sao? Mèo con nghe lời mẹ Và câu được cá to Mèo mẹ và mèo con Cùng khiêng cá về nhà. Thành Đô
Bạch Tuyết và phù thủy Ngày xửa ngày xưa Có bà phù thủy Cùng nàng Bạch Tuyết Sống trong cung điện Bà có gương thần Là bạn của bà Mỗi khi ngủ dậy Lại hỏi gương thần Ai là đẹp nhất Gương kia thật thà Đáp ngay Bạch Tuyết. * * * Bà tức điên lên Và tìm mọi cách Để giết bằng được Cô nàng Bạch Tuyết. * * * Cô đành bỏ đi Vào nơi rừng sâu Gặp bảy chú lùn Và xin kết bạn Phù thủy lại đến Tìm cách giết hại Có bảy chú lùn Cứu nàng Bạch Tuyết Khỏi bà phù thủy Bà không giết được Đành rằng chịu thua Vì bà rất già Còn nàng rất trẻ Có bè có bạn Giúp cô hết lòng. * * * Cuối cùng cũng gặp Một anh hoàng tử Liền cưới Bạch Tuyết Lấy nàng làm vợ Sống mãi muôn đời. Thành Đô
Sự tích trầu, cau và đá vôi Ngày xửa ngày xưa Ở một làng nọ Có hai anh em Sống rất hòa thuận Người anh hơn em Chỉ cách một tuổi Trông hai anh em Như một giọt nước Bố mẹ mất sớm Còn lại anh em Tự lo cuộc sống Cuộc sống khổ cực Bữa đói, bữa no Vẫn không phàn nàn Để không nghèo khổ Cả hai anh em Cùng đi học chữ. * * * Ở nhà thầy đồ Có cô con gái Xinh đẹp nết na Yêu thầm nhớ trộm Muốn lấy một người Về làm chồng cô Nhưng cô chỉ thích Lấy người anh thôi Cô ta thử thách Xem ai là anh Người em lễ phép Mời anh xơi cơm Người anh được phép Kết duyên cùng cô. * * * Vào một ngày kia Cả hai anh em Vào rừng đốn củi Người em về sớm Gặp chị dâu anh Chị dâu cứ tưởng Đó là chồng mình Bèn ôm lấy em Người em van xin Thưa chị em đây Nhưng chị không nghe Ôm hôn thắm thiết Người anh về thấy Liền bỏ đi ngay. * * * Tình cảm anh em Không như trước nữa Người em buồn bực Nảy ra ý định Bỏ đi thật xa Cho vợ chồng anh Sống thêm hòa thuận Băng rừng vượt suối Toàn thân kiệt quệ Nằm chết bên suối Biến thành tảng đá. * * * Đã mấy ngày liền Không thấy em về Trong lòng không yên Bèn đi tìm em Không cho vợ biết Là mình đi đâu Băng rừng vượt suối Ngồi bên tảng đá Nhưng không biết rằng Đó là người em Chết vì kiệt sức Biến thành cây cau Ở bên tảng đá. * * * Đã mấy ngày liền Không thấy chồng về Bỏ nhà đi tìm Cả chồng và em Băng rừng vượt suối Ngồi bên gốc cây Có ai ngờ rằng Đó là chồng mình Và là em chồng Chết vì kiệt sức Biến thành cây trầu Quấn quanh thân cau. * * * Dân gian phát hiện Ai cũng thương xót Số phận ba người Mãi về sau này Mới đem ra thử Bứt cau, hái trầu Đập đá về nung Đá chín thành vôi Kết hợp tài tình Cả ba thứ ấy. * * * Cây trầu, cây cau Được trồng khắp nơi Thể hiện tấm lòng Thưởng thức trầu cau Mỗi khi có dịp. Thành Đô
Chú Thỏ tinh khôn Ở trong khu rừng Có chú Thỏ con Ra đến bờ suối Bứt cỏ non ăn Có con Cá sấu Trông thấy mồi ngon Liền bò tới Thỏ Nhưng Thỏ không biết Cá sấu đang tới Đến khi nằm gọn Trong miệng Cá sấu Mới thấy hiểm nguy Nhưng Thỏ nhanh trí Bèn giả vờ khen Cá sấu tưởng thật Liền há to mồm Thỏ liền nhảy ra Khỏi miệng Cá sấu Quay lại cười nhạo Đúng là thật ngốc Bỏ một mồi ngon Như Thỏ ta đây Chú Thỏ nói xong Chạy biến vào rừng. Thành Đô
Sự tích đá Vọng Phu Ngày xửa ngày xưa Có đôi vợ chồng Nghèo xơ nghèo xác Sống trong nhà tranh Sinh được hai con Một trai, một gái Anh mười một tuổi Em mới lên sáu Mỗi khi đi làm Anh phải trông em. * * * Tìm dao chặt mía Lưỡi dao sút cán Văng vào đầu em Em gái bất tỉnh Máu chảy lênh láng Không biết làm gì Để cứu em đây Trong lòng sợ sệt Bèn bỏ nhà đi Trốn biệt tăm luôn Để mặc em gái Đang nằm chờ chết Hàng xóm cứu em Khỏi tay tử thần. * * * Mười lăm năm qua Trở thành chài lưới Đã kết duyên cùng Một người thiếu nữ Thạo nghề đan lưới. * * * Thế rồi một ngày Chải tóc cho vợ Thấy có cái sẹo Ở bên tai phải Bèn hỏi sự tình Người vợ bèn kể Nguồn cơn sự tình Nét mặt biến sắc Khi biết lấy nhầm Là em gái mình. * * * Qua mấy ngày sau Sóng yên gió lặng Trong lòng không yên Liền bỏ đi xa Người vợ ở nhà Trông đợi mỏi mòn Từ đó mỗi chiều Bồng con lên núi Hướng về cửa biển Mong ngóng chồng về Hai mẹ con nàng Liền hóa thành đá. * * * Dân gian về sau Gọi đá Trông Chồng Hay đá Vọng Phu. Thành Đô
Sự tích hạt lúa Ngày xửa ngày xưa Từ khi chưa có Lúa gạo để ăn Loài người phải ăn Ngô, khoai trừ bữa. * * * Ở một làng nọ Có người mẹ nghèo Chồng bà mất sớm Để lại con thơ Cậu là con trai Vừa là con một Nên được mẹ chiều Đâm ra hư hỏng Không nghe lời mẹ Suốt ngày ham chơi. * * * Có người mẹ già Trồng ngô, nuôi gà Khi có phần ngon Lại nhường con hết Còn lại của mình Ăn thừa ăn thải. * * * Nhưng cậu con trai Không thấy điều đó Nên còn vô tâm Mà còn hỗn xược Lại còn ham chơi. * * * Rồi một ngày kia Bà lâm bệnh nặng Biết mình sắp chết Kêu lại khuyên nhủ. * * * Rồi bà chết đi Nghe lời mẹ dặn Quảy về hoàng cung Đổi lấy tiền tiêu. * * * Đường về hoàng cung Xa ơi là xa Vừa mệt vừa đói Tiền và lương thực Cạn dần, cạn dần Dần dần nhận ra Công lao của mẹ Và đã hối hận Vì không thương mẹ. * * * Về tới hoàng cung Khi đặt gánh xuống Ngạc nhiên vô cùng Vì từ lúc nào Cây đã lớn lên Trên đôi thúng đó Những hạt nhỏ xíu Màu vàng xinh xắn Mùi thơm thoang thoảng Khi được nấu chín Ăn thật là ngon. * * * Bỗng nhiên nhớ mẹ Công lao nuôi nấng Mang giống về nhà Phân chia mọi người Đem trồng để ăn Sự tích hạt lúa Có từ lúc đó. Thành Đô
Giọt nước diệu kỳ Ngày xửa ngày xưa Có một nàng tiên. Tên là Mùa Xuân Trời sương long lanh. Dành tặng các bạn Giọt nước thần kỳ. Từ từ người một Chỉ một giọt nước. Mỗi Chồi nhận được Giọt sương long lanh. * * * Đến lượt Chồi Út Nhanh nhảu chìa ra. Chiếc lá nhỏ xíu Chờ đón giọt nước. Trong và mát lành. * * * Vì do sơ suất Nên thiếu quà tặng. Cậu ta buồn lắm Ngồi ủ rũ nhìn. Các anh, các chị Tận hưởng món quà. Mùa Xuân ban tặng Nàng tiên thấy vậy. Liền hỏi Chồi Non: "Trong các con đây, Nhường phần của mình Cho Chồi Út không?" * * * Chồi anh Chồi chị Nhìn nhau ái ngại Chồi Hai thầm nghĩ: "Chỉ có một giọt Nếu cho Chồi Út Mà sao lớn được?" Chồi Ba cho rằng: "Ôi, mình đã lỡ, Uống hết nước rồi Làm sao mà cho Cậu Út được nhỉ?" Chồi Tư tự nhủ: "Không nhường Chồi Út, Chắc là người khác Sẽ cho thôi mà!" * * * Chẳng ai muốn cho Phần nước của mình Nhìn vẻ tội nghiệp Của cậu Chồi Út Chồi Sáu mọi ngày Rụt rè, nhút nhát Lí nhí lên tiếng: "Dạ thưa nàng tiên Con có thể nhường Một nửa giọt nước Cho cậu Chồi Út" * * * Nàng tiên Mùa Xuân Dịu dàng xoa đầu: "Con thật ngoan quá Ta rất hoan nghênh Tinh thần nhường nhịn Chia sẻ phần mình Dành cho người khác" * * * Nàng tiên Mùa Xuân Tuyên dương tinh thần Thật đáng quý ấy Nàng tiên Mùa Xuân Tặng một chuyến đi Cho chị Chồi Sáu Một chuyến phiêu lưu Khám phá thung lũng Vương quốc Chồi Non. * * * Nhờ phần nước mát Đầy tình thương yêu Của chị Chồi Sáu Lớn nhanh như thổi Biến thành cổ thụ Che mát cả một Khoảng rừng ở trong Vương quốc Chồi Non. Thành Đô
Vợ chồng người đánh cá Ngày xưa từ rất xưa Có hai vợ chồng nọ Sống trong một túp lều Cũ kỹ và rách nát Vì không có gì ăn Đành đi câu cá về Ăn cho sống qua ngày Thế rồi một ngày nọ Bắt được con cá vàng Con cá vàng van xin: "Xin ông tha chết cho Tôi không phải là cá Mà là do phù thủy Hóa phép tôi thành cá" Ông lão liền đáp lại: "Ngươi không cần nói nhiều Ta biết, ta biết mà!" Và ông thả cá ra Rồi tay không về nhà. * * * Vợ lão liền hỏi dồn: "Câu được con nào chưa?" Ông lão liền thật thà Kể hết cho vợ nghe Bà lão có tính tham "Sao không xin cá vàng, Có ngôi nhà khang trang" Và bà lão liền giục: "Phải đi ngay ra biển" * * * Thế rồi ông đi ngay Ra tận nơi sóng vỗ Và gọi cá vàng lên Xin cho một ngôi nhà Khang trang và thoáng đãng. * * * Ở một ngày thấy chán Lòng tham lại nổi lên Bắt ông tới bờ biển Gọi con cá vàng lên Khi đi đến bờ biển, Ông gọi cá và bảo: "Cá vàng ơi cá vàng Vợ lão nổi lòng tham Xin được làm Nữ Vương" Được Voi lại đòi Tiên, Muốn được làm Nữ Hoàng Rồi xin làm Chúa Trời. * * * Thế rồi con cá vàng Nói với ông lão rằng: "Thôi ông cứ về đi! Vợ chồng ông toại nguyện". * * * Khi ông lão trở về Mọi thứ vẫn như cũ Và luôn ở túp lều Cho đến tận ngày nay. Thành Đô