VÔ ĐỀ Thơ em viết có mưa nắng chân trời Và trong ấy có lời tim nghẹn đắng Thơ em viết sóng biển đâu bình lặng Sao lòng người lại đổi trắng thay đen Thơ em viết ta đọc mãi thành quen Có hoa nở bên ven dòng sông hát Thơ em viết có mối tình tươi mát Những đêm trăng khao khát chút ngọt ngào Thơ em viết có thơm môi đỏ cánh hoa đào Có nồng sắc hương lẫn vào từng con chữ Thơ em viết ta chùn chân lữ thứ Sau bao ngày ta cứ mãi ganh đua Nắng lên rồi em đã thấy hay chưa Đừng em nhé ôm giọt mưa ngày cũ Ta sẽ về ru em ngoan giấc ngủ Khép mi mềm em trú ngụ tim ta.
NHỚ Nhớ anh nhớ quá đi thôi Ước mong ta gặp môi hôn nồng nàn Tình em luôn mãi chứa chan Thương anh vất vả lệ tràn tuôn rơi Yêu anh yêu lắm người ơi Nhưng vì xa cách còn ngời nỗi đau Xin anh đừng để nhạt màu Để buồn lên mắt cho sầu trái tim Anh là nỗi nhớ kiếm tìm Từ lâu chôn dấu nén ghìm trong em Càng xa lại thấy nhớ thêm Nguyện xin trao trọn ngọt mềm yêu thương Một mai kề cận má hường Hai ta nồng ấm đắp hương ngọt ngào Tình mình luôn mãi dâng cao Nắm tay dìu dắt nhau vào đường yêu!
Đêm buồn em nghĩ về anh Tình yêu ơi! Ngủ ngon lành hay không? Chia tay chiều muộn ánh hồng Ôm anh âu yếm, em không muốn rời Yêu rồi, nhớ lắm người ơi Cưới em đi nhé duyên trời đã se! Nắng hè hòa với nhạc ve Nhuộm Bằng Lăng tím lời thề của em.. Ảnh st 08-6-2018 LXK
GHEN LÀM GÌ? Sao em nhìn ai! Cũng là ánh mắt ấy? Sao em cười, mọi người thấy đều xinh? Bao lâu nay, anh nghĩ chỉ riêng mình Chỉ có mình anh, thấy em xinh như vậy! Sao? Lòng anh thấy : "ghen, ghen sao ấy" Với bao người, có cơ hội bên em Cứ âm thầm, ấm ức đầy thêm Lo, em đã thành : Người chung công chúng Em đã có mấy đại gia tung hứng Đón đưa em dự tiệc đêm thâu Đâu còn em như thuở ban đầu Từ miền quê, em ra thành phố Nhớ ngày ấy, em là cô gái nhỏ Tóc chảy dài xuống quá eo lưng Nhớ mẹ cha, hai mắt cứ rưng rưng Tập nói, tập cười, tập đi giày cao hót.. Lông cánh dày rồi, chim ơi cứ hót Em được qua trường đào tạo mỹ nhân Anh cứ xa em, không thể được gần Anh và em, cùng đi về hai phía Anh buồn với tình đời mai mỉa Xã hội muôn mầu, anh không còn em Anh hiểu rồi, anh không hờn ghen Anh mơ ước : Lại về quê yêu dấu.! Ảnh st 08-6-2018 LXK
EM GỬI ANH EM GỬI ANH... Em muốn viết cho nỗi nhớ hàng đêm Để nơi xa anh dạ mềm bối rối Luôn thầm mong những gì em trao gởi Cho tình mình ngọt dịu vợi nôn nao Em gửi rồi anh thấy nhớ không nào Có xốn xang dâng trào con tim nhỏ Có thầm mộng em cùng về nơi đó Hay mải mê mà bỏ bóng hình em Em chỉ có đôi vòng tay dịu êm Để hàng đêm anh càng thêm nồng ấm Hiểu tình em dành cho anh sâu đậm Có nhau rồi thấm đẫm những giấc mơ Và đây nữa bao nhung nhớ đợi chờ Cho anh hiểu từng giờ em luôn ngóng Chỉ mong sao chúng mình chung một bóng Tháng năm dài khỏi lạnh cóng đơn côi..!!!
BÀI THƠ TÌNH KHÔNG GỬI BÀI THƠ TÌNH KHÔNG GỬI Bài thơ tình... ta biết gửi cho ai Gửi cho Người, ta sợ Người buồn lắm Thơ ta viết mang nỗi lòng trĩu nặng Người hãy bình yên ở nơi chốn xa xôi Ta đã lạc nhau, hai mảnh ghép cuộc đời Hãy quên ta, ở bên trời Tinh nhé Bài thơ này, chắc là chỉ có lẽ Tặng cho đời.... những trái tim yêu Thơ ta viết, có những áng mây chiều Là hoàng hôn, mơ về nơi xa lắm Thơ ta viết, cũng có cả ngàn sợi nắng Rực rỡ sắc màu, khi ta lạc mắt nhau Thơ ta viết, là quạnh vắng đêm thâu Thao thức hoài, bóng hình anh hiện hữu Thơ ta viết, là cả trời mây nặng trĩu Thăm thẳm buồn, xào xạc lá mùa thu Thơ ta viết, có cả những cơn mưa Sợi nhớ sợi thương, ướt đầm tình ta đó Thơ ta viết, có trăm ngàn cơn gió Gió ơi này, mang nụ hôn xa xôi Thơ ta viết, trao gửi cả mắt môi Này yêu dấu , môi xinh chờ đợi Vòng tay ngoan, này ngực thơm mời gọi Dâng hiến cho Tình.... tất cả trái tim ta Thơ ta viết, văng vẳng cả tiếng ca Bài hát không tên như chuyện tình mình đó Thơ ta viết, có những giận hờn nho nhỏ Vì Người làm ta buồn, mà người có biết đâu Thơ ta viết, có lâm thâm tiếng mưa Ngâu Mưa rả rích trên cuộc tình ngày cũ Thơ ta viết , có ánh trăng vàng võ Vằng vặc phương trời,hai đứa mảnh trăng chung Thơ ta viết , có Xuân Hạ Thu Đông Là cả bốn mùa Tình trong tim ta đấy Thơ ta viết, lúc lòng ta sóng dậy Ta vẫn yêu Người, dù tình lỡ chia đôi Bài thơ này... ta không gửi đến Tình ơi Ở bên trời, cứ vui đi Người nhé Ta vẫn viết, những vần thơ Tình như thế Viết ra rồi ... ta chỉ ta đọc ....một mình thôi Ta vẫn yêu Người.... mãi mãi.... Người ơi... ~ Mây Trắng Cuối Trời ~
TÌNH EM TRAO TÌNH EM TRAO Tình đầu em đó anh biết không? Nguyện mãi dâng trao hết tấm lòng Nhưng xót xa thay trời không định Duyên tình đâu có đẹp như mong Muốn có được đâu, xót xa lòng Không sao vượt nổi, duyên phận số Em nhớ thương anh, yêu nhiều lắm Nơi xa anh có cảm nhận không? Yêu anh nỗi nhớ vô bờ bến Đã khắc tim sâu, mọi nỗi niềm Tình yêu em đó, anh có nhận? Mối tình thủy chung mãi sắt son. HN, ngày 8/6/2018
YÊU NHAU YÊU NHAU Hẹn hò nhâm nhi cà fê Hàn huyên nói vụ đam mê học đường Tới quán thường ngồi đọc thơ Ngay trên chiếc võng mơ mơ màng màng Thích lắm gặp lại được nàng Cũng trong tâm trạng bàng hoàng ngu ngơ Nàng hỏi anh đọc gì cơ Hơi buồn xem chút ngây ngô thơ tình Ối chà sao giống ý mình Nhưng nàng thỏ thẻ gập ghềnh tơ vương Giáng hình nhìn thấy dễ thương Rất duyên mà nét lại đương xuân thì Tự nhiên hết nói được gì Cảm thấy lòng dạ rối bì lâng lâng Bụng lại cứ như trào dâng Thì ra báo hiệu nó ưng yêu nhiều Cả hai nói chuyện nàng Kiều Để dễ chia sẽ những điều hợp sau Thế rồi ngồi xích lại nhau Cùng niềm hứng khởi chụm đầu nụ hôn !!!
"ĐÀN BÀ DỄ VỠ NHƯ BONG BÓNG MƯA" Em không biết tại sao Mà thương nhiều như vậy Đáng lí ra anh bậy Cũng không thể giận lâu Thức suốt đêm vì đâu? Giận mình mau nước mắt Giận người hay hà khắc Cứ bắt lỗi từng li Nhiều lúc muốn thôi đi Nhưng lòng buồn và nhớ Em khờ quá anh nhỡ? Anh cười thầm em không? Có một người nhớ mong Chắc anh phiền lắm nhỉ? Em cuộn lòng rối chỉ Khi người vờ làm ngơ Em trốn vào vần thơ Ép mình để không nhớ Rồi từng thêm tháo gỡ Rối chỉ nhàu tim đau Phố chiều giăng mưa ngâu Em một mình cô lẻ Bong bóng mưa rơi khẽ Vỡ trên lòng tay em.
NỖI LÒNG NGƯỜI VỢ TRẺ NỖI LÒNG NGƯỜI VỢ TRẺ Ông nhìn kỹ lại tôi đi: Từ trên xuống dưới có gì thiếu không? Cũng đùi, cũng ngực, cũng mông Cũng lồi, cũng lõm sao ông chẳng dùng? Hay là ông đã có bồ Chiều ghé ăn phở mà cho hết rồi! Nên giờ nằm cạnh bên tôi Mặc tôi quăng quật trong mùng là sao? "Điện" tôi thuộc dạng rất cao Cứ chạm là giật, lẽ nào không tê? "Nước" tôi như thác đổ về Chẳng bao giờ cạn, ông chê điểm gì? "Ruộng" tôi cỏ mọc rậm rì Cũng sâu và rộng có chi kém nào? "Bưởi" tôi căng mọng, hồng hào Ai trông cũng muốn nắn, nhào mà thôi... Vậy mà ông chẳng chịu xơi Tại sao ăn vụng, đồ trời đánh kia?