Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 500: Phản khách vi chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    "Sư phụ! Sư phụ!".

    "Sư phụ! Người làm sao vậy?".

    Không giống như những gì La Sương nghĩ, Tôn Tiểu Yến đã chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tất nhiên, đây đều là do Lăng Tiểu Ngư. Hắn đã bảo vệ nàng. Bằng cách giải khai cho Tôn Sở Sở.

    Được trả tự do, Tôn Sở Sở theo bản năng lập tức lùi lại. Dẫu vậy, nàng đã không chạy. Có lẽ Tôn Sở Sở nàng cũng ý thức được rằng đứng trước một kẻ khủng bố như Lăng Tiểu Ngư thì trốn chạy là một việc làm vô ích, chả lợi lộc gì. Nói không chừng bỏ chạy lúc này sẽ chỉ càng thêm tai hại..

    Trái với khuôn mặt tái mét của ai kia, ở phía bên này, thần tình của Lăng Tiểu Ngư lại rất chi điềm tĩnh. Hắn đem đôi đũa đang cầm trên tay đặt xuống, rồi nói:

    "Tôn Sở Sở, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút chứ?".

    Mới ăn đau khổ xong, đã biết Lăng Tiểu Ngư tuyệt không phải tồn tại mà bản thân có khả năng ứng phó, Tôn Sở Sở há đâu lại dám chối từ?

    Nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói với các đệ tử của mình: "Các ngươi.. ra ngoài hết đi".

    "Sư phụ..".

    "Sư phụ, con không đi!".

    "Tiểu Yến." - Tôn Sở Sở đặt một tay lên vai đứa đồ nhi mà mình vẫn luôn yêu quý nhất - "Nghe lời, ra ngoài đợi sư phụ. Sẽ không có việc gì đâu".

    "Tiểu cô nương." - Ngồi trên giường, Lăng Tiểu Ngư cũng thêm vào - "Ngươi không cần lo lắng. Ta và sư phụ ngươi sẽ chỉ nói chuyện, sẽ chẳng có gì xảy ra đâu".

    Đã ý thức được Lăng Tiểu Ngư mới là kẻ mạnh hơn, rằng hiện giờ hắn mới là người làm chủ, Tôn Tiểu Yến cầu tình: "Nam nhân, ngươi không được làm hại sư phụ ta. Sư phụ cũng chỉ vì lo lắng cho ta cho nên mới..".

    "Ta biết rồi." Lăng Tiểu Ngư chen ngang.

    Hắn dành cho Tôn Tiểu Yến một ánh mắt trấn an, bảo: "Tiểu cô nương, ta hứa với ngươi sẽ không tổn hại đến sư phụ ngươi dù chỉ một cọng tóc".

    Lời hứa kia, Tôn Tiểu Yến có lẽ đã tin, thế nhưng sư phụ nàng thì không.

    Tôn Sở Sở sống đã mấy trăm năm rồi, tầm nhìn tự nhiên phải khác. Nàng thừa hiểu, với một cường giả như Lăng Tiểu Ngư, trước mấy sư đồ nàng đây vốn là chẳng cần phải tuân thủ hứa hẹn làm gì. Mấy lời vừa rồi, thiết nghĩ bất quá cũng chỉ tùy tiện nói ra, tùy thời đều có thể quên bỏ.

    Nhưng hiểu thì hiểu, Tôn Sở Sở vẫn như cũ lựa chọn nghe theo, chiếu theo ý tứ của Lăng Tiểu Ngư mà khuyên bảo đồ nhi.

    "Tiểu Yến, con tạm ra ngoài đi. Ta sẽ không sao đâu".

    "Nhưng sư phụ..".

    "Nghe lời".

    * * *

    Sau một hồi được cả Lăng Tiểu Ngư và Tôn Sở Sở cùng trấn an thì Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng thuận tình cùng với La Sương - Hàm Yên miễn cưỡng đi ra khỏi mật thất.

    Đợi thân ảnh ba người các nàng hoàn toàn khuất hẳn, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới phẩy nhẹ cánh tay tạo lập một vùng kết giới.

    "Tôn Sở Sở, ngươi đang nghĩ gì vậy?".

    "Tiền bối." - Trong bộ bạch y, Tôn Sở Sở cúi đầu - "Vãn bối có mắt như mù, cúi mong tiền bối thứ tội".

    "Tiền bối?" Lăng Tiểu Ngư đem hai chữ ấy lặp lại, khoé môi khẽ nhếch.

    Xét theo gốc gác của hắn, hai chữ "tiền bối" này Lăng Tiểu Ngư hắn nhận cũng chẳng sai.

    "Tôn Sở Sở, ta có vài câu muốn hỏi, không biết ngươi có thể giải đáp?".

    "Tiền bối, xin người cứ hỏi. Chỉ cần biết vãn bối sẽ lập tức trả lời, tuyệt không dám giấu diếm".

    "Vậy thì tốt".

    Lăng Tiểu Ngư bắt đầu hỏi: "Tiểu Yến bảo nó là cô nhi, do ngươi tìm thấy rồi mang về Tuyết Linh Cung nuôi dưỡng, có đúng như vậy?".

    "Bẩm tiền bối, đúng là như vậy".

    "Thời điểm ngươi tìm thấy Tiểu Yến, hoàn cảnh thế nào? Hãy đem chi tiết kể lại cho ta nghe".

    Tuy rằng không biết tại sao đối phương lại có vẻ rất quan tâm tới đồ nhi của mình nhưng Tôn Sở Sở vẫn thành thật mà đem chuyện năm xưa kể lại.

    "Bẩm tiền bối, sự thể là như vầy.. Mười sáu năm trước vãn bối vì muốn đột phá cảnh giới cho nên mới ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, lúc đi tới Đông Hoang có tình cờ trông thấy một đôi tu sĩ đang bị người vây giết. Trong lòng bất nhẫn, vãn bối đã ra tay can thiệp. Nhưng tiếc là vãn bối đến quá muộn..".

    "Thời điểm vãn bối giải quyết xong lũ người kia thì đôi tu sĩ nọ cũng đã ở vào tình trạng hấp hối. Trước phút lâm chung, hai người bọn họ đã đem đứa con của mình giao cho vãn bối, cầu mong vãn bối cưu mang..".

    "Đứa bé năm đó chính là Tiểu Yến?".

    "Vâng, đúng là Tiểu Yến".

    Lăng Tiểu Ngư chừng có chút thất vọng, lại hỏi: "Danh tự Tôn Tiểu Yến là do ngươi đặt?".

    "Vâng, là vãn bối đặt".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư nhấc mông đứng dậy, đi qua bước lại một đỗi lâu, nhưng chẳng nói hay là hỏi thêm gì nữa.

    Chính hành vi ấy của hắn, nó đã làm cho Tôn Sở Sở càng thêm lo lắng, bất an. Thú thực là cho tới bây giờ nàng vẫn chưa hiểu được chuyện gì cả.

    Lai lịch của Lăng Tiểu Ngư, sự có mặt của hắn, thái độ quan tâm hắn dành cho Tôn Tiểu Yến.. hết thảy vẫn đang là ẩn số với Tôn Sở Sở nàng.

    Lẽ tất nhiên là Tôn Sở Sở nàng muốn biết, muốn tìm hiểu lắm. Chỉ có điều.. nàng thật tình là không dám.

    Cảnh giới chân nhân trung kỳ đỉnh phong, xét tại vùng Bắc Nguyên này cũng đã được xem là một nhân vật, lời nời đã rất có cân lượng. Dựa vào tu vị ấy, bình thường Tôn Sở Sở nàng có thể đi ngược về xuôi, kiêng kỵ thật chẳng bao nhiêu. Thế nhưng hiện tại, trong trường hợp này..

    Đừng nói chân nhân trung kỳ đỉnh phong, sợ dẫu có là hậu kỳ đỉnh phong cũng chưa chắc dám tùy tiện mở lời. Kẻ đang đi qua bước lại trước mặt nàng kia, hắn quá kinh khủng.

    Một ánh mắt thôi liền đông cứng cả thể xác lẫn linh hồn tu sĩ chân nhân trung kỳ đỉnh phong như nàng, đây khác nào nói chỉ cần một ý niệm thì đối phương liền có thể đem nàng diệt sát ngay?

    Nam nhân kia, hắn thật đã vượt qua tầm nhận thức của Tôn Sở Sở nàng rồi.

    Thử hỏi, trước một tồn tại mà bản thân mình chưa từng biết đến, Tôn Sở Sở nàng sao dám ăn nói lung tung?

    Tôn Sở Sở, nàng đã và vẫn đang vô cùng lo sợ. Không riêng tính mạng nàng, tính mạng các đồ nhi mà còn cả Tuyết Linh Cung này nữa.

    Lúc này, nàng cần phải hết sức cẩn trọng trong từng câu nói, từng cử chỉ..

    * * *

    Tôn Sở Sở thì lo lắng như vậy, một hơi thở mạnh thậm chí còn chẳng dám. Ấy thế mà Lăng Tiểu Ngư, hắn lại nào có "cảm thông" cho. Suốt từ nãy giờ hắn cứ mãi trầm mặc..

    * * *

    Sự im lặng đã kéo dài rất lâu, lâu tới độ làm cho trán Tôn Sở Sở phải vã mồ hồi. Lúc mà nàng tưởng sắp không thể chịu thêm được nữa thì Lăng Tiểu Ngư mới lên tiếng.

    "Tôn Sở Sở." - Hắn nói - "Đưa ta đi gặp tỷ tỷ của ngươi".

    Gặp tỷ tỷ?

    Tôn Sở Sở có chút chần chừ: "Tiền bối, người..".

    "Thế nào?".

    Nghe trong giọng đối phương có phần bất mãn, Tôn Sở Sở nào còn đủ can đảm nói thêm, chỉ đành tiên phong dẫn đường.

    * * *

    "Sư phụ!".

    "Sư phụ".

    "Sư phụ..".

    Đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, ba tỷ muội La Sương, Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến vừa trông thấy Tôn Sở Sở đi ra liền tiếp cận hỏi han.

    Dành cho các đồ nhi một cái nhìn trấn an, Tôn Sở Sở bảo: "Ta không có việc gì đâu".

    "Được rồi, các ngươi tạm ở đây. Ta đưa tiền bối đi gặp cung chủ".

    "Sư phụ..".

    Tôn Tiểu Yến nhìn sư phụ xong lại nhìn Lăng Tiểu Ngư vừa mới đi ra, hỏi: "Nam nhân, ngươi.. ngươi tính làm gì?".

    "Tiểu cô nương không cần lo. Ta chỉ là muốn gặp chủ nhân nơi này để chào hỏi một tiếng, tiện thể xin tá túc một thời gian thôi".

    Nếu mấy lời vừa rồi không phải được thốt ra từ miệng Lăng Tiểu Ngư mà là một tên nam nhân nào khác thì Tôn Tiểu Yến khảng định sẽ không tin. La Sương và Hàm Yên cũng vậy, chắc chắn chê cười. Bởi lẽ, Tuyết Linh Cung trước giờ đều luôn cấm đoán nam nhân, cung chủ Tôn Thi Hàn lại càng chán ghét, căm hận. Cho một nam nhân ngụ tại Tuyết Linh Cung mà nói, thật cũng chả khác nào chuyện kính hoa thủy nguyệt cả.

    Nhưng đây là Lăng Tiểu Ngư - người đã làm cho sư phụ các nàng phải khép nép e dè, tự nguyện tôn xưng hai tiếng "tiền bối"..

    "Nam nhân." - Tôn Tiểu Yến chưa hết lo lắng, ánh mắt trông mong hỏi lại - "Ngươi không gạt ta phải không?".

    Đáp lại nàng là một cái gật nhẹ: "Tiểu cô nương, hãy tin ta".

    Bất quá một câu nói, thanh âm cũng chẳng thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng thời điểm nghe xong, tâm tình Tôn Tiểu Yến không hiểu sao lại bỗng trở nên an tĩnh lạ thường. Kiểu như.. Tôn Tiểu Yến nàng biết chắc mình có thể tin tưởng được vậy.

    Vẻ khẩn trương đã bớt đi nhiều, Tôn Tiểu Yến cũng gật đầu đáp lại..

    * * *

    "Đợi ta".

    Khoảnh khắc bước qua người Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu Ngư chợt thấp giọng nói ra.

    Thanh âm kia, giọng điệu ấy, nó vốn không nên phát sinh giữa hai người xa lạ, chỉ mới quen biết được vài ngày. Nó giống như.. một cử chỉ tự nhiên, thuộc ở thân tình.

    P/s: Các bạn không cần thắc mắc tại sao LTN lại không có vẻ gì là nôn nóng trở về tìm Gia Gia hay là đi báo thù. Đều có lý do cả. Mọi người cứ đọc từ từ rồi sẽ rõ, nói rạch ròi mất hay
     
  2. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 501: Tôn Thi Hàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    Xuôi mấy con đường, dọc những hành lang, Lăng Tiểu Ngư lúc này đã chính thức bước qua hết khu vực Đông Viện, bắt đầu tiến vào Tây Viện.

    Trên đường đi, bởi do có Tôn Sở Sở đích thân dẫn đường nên cung nhân dù nghi hoặc cũng không ai dám đứng ra đặt nghi vấn, lại càng không ai dám ngăn cản. Bọn họ chỉ dám nghị luận khi thân ảnh Lăng Tiểu Ngư và Tôn Sở Sở đã cách xa.

    Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng Lăng Tiểu Ngư sẽ cứ vậy mà an nhàn vượt qua tất thảy. Tại Tuyết Linh Cung này, lời nói của Tôn Sở Sở còn chưa phải tuyệt đối.

    Trước Tuyệt Tình Điện - nơi ở của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Sở Sở đã vừa mới bị người ngăn chặn. Có tất thảy sáu người, tu vi thấp nhấp cũng đã là vấn đỉnh hậu kỳ.

    "Tôn trưởng lão thỉnh xin dừng bước".

    Vương Tố Yên - kẻ đứng đầu trong đội ngũ sáu người nọ - bước ra. Nàng liếc qua Lăng Tiểu Ngư, rồi nói: "Tôn trưởng lão, xin hỏi trưởng lão đây là ý gì?".

    Trong lòng mình, Vương Tố Yên nàng thật đang rất nghi hoặc, không hiểu tại sao Tôn Sở Sở lại dắt theo một tên nam nhân tới đây. Hơn ai hết, Tôn Sở Sở nàng phải biết quy định cấm đoán nam nhân của cung chủ, của Tuyết Linh Cung này chứ..

    Suy nghĩ của Vương Tố Yên, Tôn Sở Sở chẳng cần động não cũng thừa sức hiểu ra. Nhưng trong tình cảnh này, Tôn Sở Sở nàng thật là không tiện đi giải thích.

    Chân mày cau lại, Tôn Sở Sở nói: "Tố Yên, vị tiền bối này có điều muốn nói với cung chủ. Tránh ra đi".

    Nói đoạn, Tôn Sở Sở bước lên..

    "Soạt!".

    Nhưng, khi Tôn Sở Sở nàng chỉ bước tới bước thứ hai, bước thứ ba còn chưa kịp đặt ra thì Vương Tố Yên đã dang tay chắn lối. Các cung nhân phía sau Vương Tố Yên cũng là như vậy, đều đã xếp thành hàng.

    "Tố Yên, ngươi đây là ý gì?".

    "Tôn trưởng lão." - Vương Tố Yên đáp - "Tuyết Linh Cung có quy định ngăn cấm nam nhân. Dù ngài có là thân muội của cung chủ thì cũng không thể làm trái với quy định này".

    "Tố Yên, tiền bối đây thân phận không phải bình thường." Tôn Sở Sở bày ra bộ dáng nghiêm trọng, cố để cho đám người Vương Tố Yên hiểu được vấn đề.

    Và kết quả thì..

    "Tôn trưởng lão, xin lỗi, bọn nô tì không dám làm trái cung quy".

    Vương Tố Yên đã có phân vân, có ngờ vực, nhưng sau cùng thì nàng vẫn không dám để cho Tôn Sở Sở đưa Lăng Tiểu Ngư vào.

    Hơn ai hết, nàng biết cung chủ của mình căm hận nam nhân tới bậc nào. Nếu bây giờ nàng để cho tên nam nhân trước mặt này tiến nhập Tuyệt Tình Điện, một khi cung chủ trách tội xuống.. Dù có mười cái mạng Vương Tố Yên nàng cũng gánh không nổi đâu.

    "Tố Yên ngươi..".

    Ngó thấy Vương Tố Yên vẫn khăng khăng cự tuyệt, Tôn Sở Sở không khỏi phiền lòng. Nàng đang lo thái độ kia sẽ làm vị tiền bối sau lưng mình tức giận. Mà một khi y tức giận, Tuyết Linh Cung này làm sao đủ sức gánh đây?

    "Vương Tố Yên, ta lấy thân phận viện chủ Đông Viện lệnh cho ngươi lập tức tránh đường!".

    "Ong!" Kèm theo câu nói biểu lộ ý tứ tức giận thì từ người Tôn Sở Sở, uy áp cũng mạnh mẽ phát ra, trực tiếp ép lui mấy người Vương Tố Yên.

    "Làm càn!".

    Đương lúc đám người Vương Tố Yên còn chưa hết chấn kinh vì bất ngờ bị uy áp của Tôn Sở Sở đánh lên thì từ bên trong Tuyệt Tình Điện, một tiếng quát truyền ra.

    Thanh âm kia, nó rất đỗi hùng hậu, nghe qua liền biết tu vị người nói tuyệt không tầm thường.

    * * *

    Mấy người Vương Tố Yên, Tôn Sở Sở, Lăng Tiểu Ngư, tất cả đều bị tiếng quát kia thu hút. Cũng chính nó đã tác động đến Tôn Sở Sở, khiến nàng phải ngay lập tức đem uy áp thu hồi.

    Tuy vậy, trong lòng mình, Tôn Sở Sở đã không có tí gì gọi là e sợ. Trái lại nàng còn thấy như vừa được san bớt đi gánh nặng, nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.

    * * *

    Dưới sự chăm chú của mọi người, từ bên trong Tuyệt Tình Điện, một thân ảnh nữ nhân dần hiện rõ.

    Theo con mắt thế tục phàm nhân để xét thì nữ nhân này tuổi bất quá đôi mươi, còn rất trẻ. Y phục nàng mặc tính ra không nhiều, chỉ có hai lớp, bên trong còn tạm chứ bằng bên ngoài.. thực mỏng manh lắm.

    Nhưng mỏng manh, "thiếu thốn", nó không có nghĩa là xấu, là phản cảm. Thực ra thì Tôn Thi Hàn rất đẹp. Bộ bạch y hờ hững đến lộ cả một phần lưng kia, khi khoác lên người nàng cũng chỉ càng tôn thêm vóc dáng mị nhân, càng giúp dung nhan nàng trở nên kiều diễm bội phần..

    Mang theo khuôn mặt của nữ tử đôi mươi, với đôi chân trần trắng muốt, Tôn Thi Hàn chậm rãi bước ra.

    "Tham kiến cung chủ".

    "Tham kiến cung chủ".

    Vương Tố Yên cùng các tỷ muội sáu người như một, đồng thanh cúi đầu trước Tôn Thi Hàn.

    Tiếp sau các nàng, Tôn Sở Sở cũng mở lời chào hỏi: "Tỷ tỷ".

    "Chát!".

    Lời trong miệng Tôn Sở Sở chỉ vừa mới nói xong thì ngay lập tức, một cái bạt tai đã giáng thẳng xuống mặt nàng.

    Đối với cái tát này, Tôn Sở Sở tất nhiên tự mình hiểu lấy nguyên do, dù có oan uổng nhưng trong lòng cũng không trách móc chi.

    Tỷ tỷ nàng vẫn là như vậy, chưa bao giờ hết căm hận nam nhân.

    * * *

    "Sở Sở, lời của ta muội đã chẳng muốn nghe nữa rồi phải không?".

    "Tỷ tỷ, muội không dám".

    "Không dám?".

    Cơn giận còn đó, Tôn Thi Hàn chỉ tay về phía Lăng Tiểu Ngư: "Đây là cái mà muội gọi là không dám sao? Quy định của Tuyết Linh Cung muội lẽ nào đã quên?".

    "Tỷ tỷ, xin hãy nghe muội giải thích! Tiền bối đây..".

    Tôn Sở Sở nói được bấy nhiêu thì ngưng. Trên vai nàng, một cánh tay đã vừa mới được người đặt lên.

    Từ phía sau, Lăng Tiểu Ngư bước lên phía trước. Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt trẻ trung, diễm lệ nhưng rất đỗi lạnh lùng của Tôn Thi Hàn, nói:

    "Tôn Thi Hàn phải không? Hmm.. Thật đủ xinh đẹp, dáng hình cũng rất không tệ".

    Mới rồi, khi nghe hai tiếng "tiền bối" từ miệng muội muội mình, Tôn Thi Hàn đã phải âm thầm tự hỏi và cân nhắc về lai lịch của Lăng Tiểu Ngư. Nhưng bây giờ..

    Thật đủ xinh đẹp, dáng hình cũng rất không tệ? Lời nói cùng thái độ kia, rành rành là đang cợt nhả.

    Trong đời mình, Tôn Thi Hàn nàng hận nhất là nam nhân, loại thiếu đứng đắn như Lăng Tiểu Ngư vừa "thể hiện" thì hận càng thêm hận.

    "Tiền bối"?

    Vậy Tôn Thi Hàn nàng phải xem đây là "tiền bối" dạng gì!

    Trong tiếng hừ lạnh, Tôn Thi Hàn âm thầm xuất ra thủ đoạn. Từ người nàng, một cỗ lực lượng vô thanh vô tức phóng đi, đánh thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư.

    Tỷ muội bao năm, Tôn Sở Sở há đâu lại không hiểu biết tính tình tỷ tỷ mình? Thực tế Tôn Sở Sở nàng đã lên tiếng ngăn cản. Nhưng đáng tiếc, lời cản ngăn của nàng, nó đã hoàn toàn vô dụng. Thời điểm Tôn Sở Sở nàng hô lên hai chữ "Không được!" kia thì cỗ lực lượng vô thanh vô tức phát ra nọ đã đánh tới Lăng Tiểu Ngư rồi.

    "Linh hồn công kích", đấy là danh tự đầu tiên hiện lên trong đầu Lăng Tiểu Ngư. Thú thật thì hắn đã có chút bất ngờ. Hắn đã không nghĩ Tôn Thi Hàn kia lại cay độc tới độ này, một lời không hợp liền muốn đem mình phế đi.

    Chỉ là.. Tôn Thi Hàn nàng phế nổi sao?
     
  3. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 502: Một chút giáo huấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với thủ đoạn công kích quỷ dị nọ, khi mà đại đa số đều tưởng Lăng Tiểu Ngư sẽ phải lập tức nhận lấy đau khổ thì chuyện rất ngoài ý muốn đã xảy ra. Dĩ nhiên là dành cho Tôn Thi Hàn, Vương Tố Yên, những cung nhân bên cạnh. Chứ bằng như Tôn Sở Sở mà nói.. chả có gì gọi là bất ngờ hết. Ngay từ đầu thì Tôn Sở Sở nàng đã biết trước kết quả rồi.

    Phải. Tỷ tỷ so với nàng thì đúng thật mạnh hơn, nhưng chung quy cảnh giới vẫn chỉ là chân nhân trung kỳ đỉnh phong, há có khả năng đối đầu với vị "tiền bối" mà nàng vừa đưa tới đây?

    Trên thực tế, Tôn Sở Sở nàng quả chẳng hề sai. Gánh lấy thiệt thòi đích xác là tỷ tỷ nàng, thương tích phải chịu thậm chí còn nghiêm trọng hơn những gì nàng hình dung.

    Cũng giống như thời điểm bên trong căn mật thất nơi phòng Tôn Tiểu Yến, lần này Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng có động tác nào hết. Hắn chỉ đứng yên ngay đó, đưa mắt liếc nhìn. Nhưng, chính cái nhìn ẩn ẩn hàn quang này của hắn, nó đã khiến cho đòn công kích của Tôn Thi Hàn tức thì tan vỡ. Chưa hết, tại khoảnh khắc vỡ tan ấy, Tôn Thi Hàn cũng liền trợn trừng hai mắt, miệng hét lên một tiếng.

    Rồi sau đấy, cùng với dòng máu tươi trào ra khỏi miệng, thân thể Tôn Thi Hàn nàng cũng bị nâng lên, cố định tại không trung, chân cách mặt đất một khoảng tầm ba gang tay.

    "Cung chủ!".

    "Cung chủ!".

    Mắt thấy Tôn Thi Hàn bất ngờ bị trói giữ một cách vô thanh vô tức như thế, đám người Vương Tố Yên đồng loạt biến sắc, theo phản xạ cùng hợp lực tấn công Lăng Tiểu Ngư.

    Chỉ là, khi các nàng vừa mới lao lên, y phục Lăng Tiểu Ngư thậm chí còn chưa kịp chạm thì toàn bộ đều đã bị một cỗ lực lượng vô hình chấn bay ra xa, ngất luôn tại đương trường.

    Mà, không chỉ sáu người Vương Tố Yên, đám cung nhân ẩn trong bóng tối vừa mới hiện thân để hộ giá cho Tôn Thi Hàn đây cũng đã phải chịu chung một kết cục. Lúc này, đại đa số đều đã ngất, thương tích chẳng nhẹ; trong khi đó, thiểu số còn lại thì.. đã chết.

    * * *

    "Tiền bối!".

    Chứng kiến thủ đoạn kinh người của Lăng Tiểu Ngư, Tôn Sở Sở vừa lo vừa sợ mà quỳ gối khẩn cầu: "Tiền bối! Cầu xin tiền bối hãy lượng thứ!".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư nghe rõ, nhưng không hồi đáp. Hai mắt vẫn đặt trên người Tôn Thi Hàn như cũ, hắn thoáng động thần niệm.

    Theo đó, đang bị treo giữ giữa không trung, bàn tay phải của Tôn Thi Hàn bỗng đột ngột xoè ra. Kế đấy, những ngón tay thon co lại, hóa thành trảo thủ.

    Rồi..

    Một cách chầm chậm, Tôn Thi Hàn tự đưa thủ trảo về phía chiếc cổ trắng muốt mịn màng kia của mình, từ từ đem nó siết chặt.

    "Tỷ tỷ!".

    Nhìn xem cảnh nọ, Tôn Sở Sở trong lòng gấp gáp, vội chạy tới, ý đồ ngăn cản tỷ tỷ tự làm hại mình.

    Nhưng, đây là thủ đoạn của Lăng Tiểu Ngư - một đấng thần linh, một tu sĩ chân nhân trung kỳ đỉnh phong như Tôn Sở Sở nàng há lại có khả năng can thiệp?

    Không phải tốn quá nhiều thời gia, Tôn Sở Sở rất nhanh đã liền ý thức được. Nàng buông tỷ tỷ ra, lại chạy đến trước mặt Lăng Tiểu Ngư dập đầu.

    "Tiền bối tha tội! Xin hãy tha tội!".

    * * *

    Tôn Sở Sở đã liên tiếp dập đầu, cũng chẳng rõ là bao nhiêu cái. Mà, không quan trọng lắm. Dẫu sao thì bây giờ nàng cũng đã được như nguyện.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn đã dừng tay.

    * * *

    "Bịch".

    Tựa như bao cát, từ trên không trung, Tôn Thi Hàn rơi ngay xuống đất. Cú va chạm này, thiết nghĩ cũng đau. Có điều là.. e Tôn Thi Hàn nàng đã chẳng cảm nhận được nữa rồi.

    Với một kẻ đang kinh hoảng tột cùng thì chút đau đớn kia nào còn nghĩa lý chi.

    "Khục khục..".

    "Khục..".

    Nửa nằm nửa ngồi ngay tại lối vào Tuyệt Tình Điện, Tôn Thi Hàn một tay chống đất, một tay đặt hờ trên cổ, liên tục ho khan. Theo mỗi tiếng ho của nàng, từ trong miệng, máu tươi cũng ít nhiều chảy ra.

    "Soạt soạt..".

    Giữa lúc Tôn Thi Hàn còn chưa kịp bình ổn hơi thở thì những tiếng bước chân khe khẽ đã truyền đến tai nàng. Theo phản xạ, nàng ngước lên nhìn. Nhưng vừa nhìn xong, Tôn Thi Hàn nàng đã phải cúi mặt, mông nhích vội về phía sau.

    Nàng sợ.

    Đã không như ban nãy, hiện Tôn Thi Hàn nàng đã hiểu được rồi. Nàng đã biết hai tiếng "tiền bối" kia nặng tới mức nào.

    Trong đời mình, dẫu có nằm mơ Tôn Thi Hàn nàng cũng chưa bao giờ nghĩ trên thế gian này lại có một tồn tại khủng bố giống như Lăng Tiểu Ngư. Nam nhân đang đứng trước mặt nàng đây, y nắm giữ thứ sức mạnh vượt xa tầm hiểu biết của nàng..

    Rốt cuộc đó là cấp bậc gì?

    Chân nhân? Không. Chân nhân tuyệt đối không ai ghê gớm tới vậy!

    "Tiên nhân chi cảnh", đấy là đáp án hiện lên trong đầu Tôn Thi Hàn. Và nàng hoàn toàn tin tưởng vào điều đó, rằng nam nhân trước mặt thật đã đạt đến cái cảnh giới trong truyền thuyết mà suốt ngàn vạn năm qua cũng chưa có ai kiểm chứng được kia.

    Tất nhiên là Tôn Thi Hàn nàng đã sai. Lăng Tiểu Ngư, hắn nào phải tiên. Sức mạnh hắn nắm giữ, nó ở cấp thần. Dù vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chẳng định đính chính cái gì.

    Dừng trước Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở một đoạn tầm hai, ba bước chân gì đấy, Lăng Tiểu Ngư cất giọng nhàn nhạt: "Tôn Thi Hàn, thế nào? Còn muốn động thủ?".

    "Tiền bối." - Tôn Thi Hàn chưa lên tiếng thì Tôn Sở Sở đã khẩn xin - "Cúi xin tiền bối đại nhân đại lượng! Tỷ tỷ vãn bối chỉ vì trước nay trong lòng vẫn luôn căm hận nam nhân cho nên mới hồ đồ mạo phạm.. Tiền bối, xin khai ân!".

    Ở kế bên, Tôn Thi Hàn lúc này cũng đã phần nào bình tâm trở lại. Nàng đem đầu cúi thấp: "Vãn bối có mắt như mù, khẩn xin tiền bối khai ân!".

    Nếu như để cho ai khác chứng kiến cảnh này, dám cá là bọn họ hẳn sẽ phải ngạc nhiên lắm. Tại Bắc Nguyên, Tôn Thi Hàn cũng được xem là một đại nhân vật, tiếng tăm không nhỏ. Nói cách khác, chuyện nàng căm hận nam nhân, rất nhiều người biết.

    Đường đường nhất cung chi chủ, một nữ ngoan nhân luôn căm hận nam nhân nay lại ở trước một nam nhân cúi đầu khẩn xin, thật.. nằm mơ cũng chẳng ai nghĩ. Kẻ không biết, khẳng định sẽ cho là đầu óc Tôn Thi Hàn đã hỏng, hoặc không thì mắt mình có vấn đề. Tuy nhiên, người biết rồi lại khác.

    Hành vi của Tôn Thi Hàn, nó rất thỏa đáng, chả có gì là khó hiểu cả. Tôn Thi Hàn nàng rất hận nam nhân, điều ấy không giả, nhưng kẻ đang đứng trước mặt nàng đây, hắn há đâu một nam nhân bình thường?

    Trong mắt Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư vốn đã chẳng phải nam nhân. Hắn là tiên nhân - một tồn tại vượt trên nhận thức của nàng, của thế gian này. Quy tắc, định kiến của phàm nhân thì làm sao có thể áp đặt lên một vị tiên nhân?

    Thân phận, lòng tự tôn? Trước một tiên nhân thì mọi giá trị của phàm nhân hết thảy đều quá ư nhỏ bé, thậm chí là hoàn toàn vô nghĩa.

    Phán đoán? Không. Tôn Thi Hàn nàng không phán đoán. Nàng đã tự mình trải qua và cảm nhận.

    Vừa rồi, trong lúc thân thể nàng bị cố định giữa không trung, với người khác có thể chỉ một lát, vài mươi giây, thế nhưng với nàng.. nó thật dài lắm. Càng kinh khủng hơn nữa là suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, tâm linh Tôn Thi Hàn nàng còn liên tục bị tra tấn nữa..

    Lúc đó, Tôn Thi Hàn nàng thấy bản thân mình rơi vào một chốn vô minh. Xung quanh nàng, oan hồn lệ quỷ kêu gào không ngớt. Chúng khóc, chúng cười, chúng tru lên những tiếng ghê rợn.. Nàng thấy cổ mình bị một bàn tay gớm ghiếc vươn ra bóp nghẹn, nàng thấy linh hồn mình như đang bị người kéo ra từng chút một..

    Chưa bao giờ.. Chưa bao giờ Tôn Thi Hàn nàng lại chứng kiến và trải qua một điều khủng khiếp tới như thế cả. Nó quá đáng sợ. Thật sự là quá đáng sợ..

    * * *

    "Được rồi, đứng lên đi." Giọng nhàn nhạt, Lăng Tiểu Ngư liếc bảo.

    Theo sau câu nói, hắn cũng nhấc chân bước về phía trước, tự mình đi vào bên trong Tuyệt Tình Điện.

    Còn ở đằng sau, Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở thoáng nhìn nhau rồi cũng đứng lên, nối gót Lăng Tiểu Ngư đi vào.

    * * *

    * * *

    Bên trong Tuyệt Tình Điện.

    Khung cảnh chỗ này, nếu đem so với nơi ở của Tôn Sở Sở tại Đông Viện thì phải gọi là một trời một vực, sai biệt quá nhiều. Từ cái bàn, chiếc ghế cho đến rèm cột các thứ, hết thảy đều rất lung linh bắt mắt, vừa nhìn đã biết đều thuộc loại đắt đỏ xa hoa rồi.

    Mà, đâu riêng vật dụng, ngay cả phong cách kiến trúc cũng khác nữa. Đông Viện của Tôn Sở Sở làm gì có nơi nào được thiết kế những hồ linh tửu giống như Tuyệt Tình Điện này chứ?

    "Tôn Thi Hàn ngươi cũng thật biết hưởng thụ." Lăng Tiểu Ngư đảo mắt nhìn quanh một hồi, rồi nhận xét.

    Đối với lời nhận xét ấy, Tôn Thi Hàn nghe xong cũng chỉ biết cúi đầu im lặng. Giống như muội muội mình, nàng không dám tùy tiện lên tiếng.

    Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư cũng thôi không để ý nữa.

    Tùy tiện kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hắn nhìn hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở, bảo: "Các ngươi cũng ngồi đi".

    "Vãn bối không dám".

    "Vãn bối không dám".

    Gần như cùng lúc, hai câu nói nhu thuận cất lên.

    Biết mình đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng người ta, Lăng Tiểu Ngư đành để mặc.

    "Vậy tùy các ngươi".

    Thở nhẹ một hơi, Lăng Tiểu Ngư bất ngờ hỏi: "Các ngươi hẳn đang thắc mắc về lai lịch của ta đi?".

    "Chúng vãn bối không dám." Một lần nữa, Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở đồng thanh đáp.

    "Không sao. Ta vốn cũng đang muốn nói qua cho các ngươi biết".

    Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, lặng lẽ lập ra kết giới, rồi bắt đầu bằng một câu hỏi: "Cách đây hơn nửa tháng, vùng Bắc Nguyên này đã xảy ra một trận kinh biến đúng không?".
     
  4. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 503: Khách khanh trưởng lão

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kinh biến?

    Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở nhớ lại thì quả có chuyện này. Hơn nửa tháng trước, tại Bắc Nguyên đích xác đã trải qua một hồi biến động. Đầu tiên, các nàng nghe được một thanh âm vang vọng truyền khắp tám hướng mười phương, kế đấy, cả vùng trời Bắc Nguyên bỗng ầm ầm rung chuyển, thiên địa linh khí thi nhau hội tụ thành một khối năng lượng khổng lồ rồi hướng Trung nguyên bay đi..

    Lẽ tất nhiên, trước cơn kinh biến ấy, Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở đã không thể nào bàng quan được. Giống như các thế lực khác, các nàng cũng ra sức tìm hiểu. Đầu tiên là tra xét tại Bắc Nguyên, sau đó là phái người đến Trung nguyên thăm dò, xem xem rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì. Đáng tiếc là cho tới bây giờ, những người được phái tới Trung nguyên điều tra vẫn chưa ai trở về, nếu không các nàng đã sớm nhận thức được Lăng Tiểu Ngư, đã chẳng dại dột mà ra tay với hắn..

    "Bẩm tiền bối." - Sau một thoáng nghĩ ngợi, Tôn Thi Hàn cung kính đáp - "Hơn nửa tháng trước Bắc Nguyên xác thực đã xảy ra một trận kinh biến".

    "Các ngươi có biết là do ai gây nên?" Lăng Tiểu Ngư lại hỏi.

    Và hồi âm là những cái lắc đầu. Tôn Thi Hàn lẫn Tôn Sở Sở, các nàng hiện vẫn chưa biết. Khoảng cách giữa Bắc Nguyên và Trung nguyên, tính ra thật không phải ngắn, tin tức chậm trễ âu cũng bình thường.

    Lăng Tiểu Ngư chẳng hoài nghi điều đó, câu trả lời mình vừa nhận được. Hắn tiết lộ: "Đợt kinh biến kia là vì ta mà khởi".

    Mặc dù đã có linh cảm, đã ngờ ngợ, nhưng khi chính tai nghe Lăng Tiểu Ngư xác nhận, trong lòng hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở vẫn không tránh được một hồi rung động.

    Đợt thiên tai kia, nó vậy mà thật sự vì một người khởi lên..

    Vẫn chưa muốn để cho nội tâm hai tỷ muội Tôn Thi Hàn được bình yên, ở chiều đối diện, ngồi trên ghế, Lăng Tiểu Ngư lại tiết lộ nhiều hơn: ".. Thật ra không phải chỉ có Bắc nguyên này, Đông Hoang, Tây Vực, Nam Lĩnh và cả Trung Nguyên, hết thảy đều có biến động. Hôm đó, cõi thiên địa này đã vì ta mà khởi lên đại sát niệm, bất chấp thương hại muôn vạn sinh linh để huy động lực lượng hòng tiêu diệt ta..".

    "Thiên kiếp, địa kiếp, tứ linh hộ đạo Thương Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ, tất cả đã cùng hợp sức làm điều đó..".

    Lăng Tiểu Ngư nói đến đây thì tạm ngưng, nhếch môi ra chiều khinh thị. Giễu cợt xong, lúc này hắn mới kể tiếp..

    "Trận chiến hôm đó, hẳn cũng đủ gọi là ác liệt. Bắt đầu từ..".

    Cứ thế, Lăng Tiểu Ngư đem sự tình thuật lại cho hai tỷ muội Tôn Thi Hàn nghe. Không thật chi tiết nhưng cũng chẳng quá hời hợt, vừa đủ để cho hai người các nàng hiểu ra được vấn đề, biết được Lăng Tiểu Ngư hắn là ai, vì sao lại có mặt tại Bắc Nguyên này.

    Xét ra thì Lăng Tiểu Ngư, hắn nói khá nhẹ nhàng, cử chỉ cũng rất đỗi từ tốn. Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều bình bình đạm đạm, chả có nhấn nhá chi cả. Nhưng.. chính những câu, những chữ nhàn nhạt vang lên ấy, chúng đã khiến cho người nghe là Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở phải âm thầm kinh hãi, mặt mày biến sắc..

    Rúng động? E còn chưa đủ hình dung.

    Tôn Sở Sở, Tôn Thi Hàn, các nàng đã không thể tưởng tượng ra đến thực tế Lăng Tiểu Ngư lại là dạng tồn tại ghê gớm tới như vậy. Một kẻ khiến cho thiên phải tru, địa phải diệt, khiến cho tứ linh ẩn náu suốt ngàn vạn năm phải hiện thân cùng hợp sức đối phó, đây..

    Tiên nhân? Thần nhân?

    Sợ còn chưa thỏa.

    Hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở, các nàng cảm thấy rất khó tin, nhưng lý trí và cả trực giác đều cho các nàng biết rằng những lời kia, chúng đều là sự thật, rằng Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng hề bịa ra.

    Dối gạt ư? Để làm gì kia chứ?

    Đối với Lăng Tiểu Ngư hắn thì các nàng đây bất quá cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi..

    * * *

    Trái với dáng vẻ khép nép, thần tình úy kỵ của hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ an nhiên ngồi ở trên ghế, khuôn mặt rất chi điềm tĩnh.

    Thanh âm nhàn nhạt, hắn hỏi: "Bây giờ thì các ngươi đã biết ta là ai rồi chứ?".

    Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Tôn Thi Hàn đại diện bước ra. Động tác thiếu tự nhiên bởi do trong lòng quá lo sợ, nàng cúi người thật sâu: "Tiền.. Thần nhân.. Người có sai bảo gì xin cứ nói. Bọn tiểu nhân tuyệt không dám sai lời".

    "Thần nhân?" - Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu - "Danh tự này ta không thích lắm".

    "Vậy.." - Bên cạnh Tôn Thi Hàn, Tôn Sở Sở lúc này cũng đã khom lưng cúi đầu - "Xin người hãy nói cho bọn tiểu nhân biết nên gọi người là gì?".

    "Hmm..".

    Lăng Tiểu Ngư đưa tay chống cằm, ra vẻ trầm tư. Vài giây sau thì bảo: "Các ngươi sau này cứ gọi ta hai tiếng" trưởng lão "là được".

    Trưởng lão?

    Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở nghe xong khó tránh nảy sinh nghi hoặc.

    Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư mới giải thích: "Ta tính sẽ lưu lại Tuyết Linh Cung này một thời gian. Hành tung của mình, trừ hai người các ngươi ra ta không muốn để kẻ khác biết. Vì vậy, ta nghĩ một chức khách khanh trưởng lão hẳn là thích hợp".

    "Thế nào? Các ngươi không có ý kiến chứ?".

    Ý kiến? Tỷ muội Tôn Thi Hàn dù có ăn thêm trăm lá gan nữa cũng chẳng dám.

    Và như thế, danh phận khách khanh trưởng lão Tuyết Linh Cung của Lăng Tiểu Ngư ngay lập tức được xác lập.

    "Thần.. Trưởng lão." - Tôn Thi Hàn lấy ra một tấm lệnh bài kính cẩn hướng Lăng Tiểu Ngư dâng lên - "Đây là lệnh bài tùy thân của tiểu nhân, trưởng lão người..".

    "Chậm đã".

    Đột nhiên lại bị cắt ngang, Tôn Thi Hàn tức thì biến sắc. Nàng sợ mình đã vừa mới làm điều gì không phải..

    "Tôn Thi Hàn." - Trong sự khẩn trương của người nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư nói - "Ngươi thân là cung chủ Tuyết Linh Cung lại đối với một vị khách khanh trưởng lão xưng hai tiếng" tiểu nhân ", có phải là rất không thỏa không? Còn nữa, ta nghĩ ngươi cũng nên thay từ" người "kia luôn đi".

    Gánh nặng vô danh lặng lẽ vơi đi, Tôn Thi Hàn nhận sai: "Trưởng lão dạy phải, là Thi Hàn ngu dốt".

    "Được rồi." - Không muốn kéo thêm ở vấn đề cỏn con ấy nữa, Lăng Tiểu Ngư đem tấm lệnh bài bằng ngọc mà mình vừa tiếp nhận giơ lên, hỏi - "Lệnh bài này có tác dụng gì, ngươi nói nốt đi".

    "Vâng".

    Tôn Thi Hàn nói ra: "Trưởng lão, tấm lệnh bài này chính là đại diện cho Thi Hàn, chỉ cần có nó thì trưởng lão tùy thời đều có thể điều động nhân lực Tuyết Linh Cung; khi mang nó theo, bất cứ nơi nào của Tuyết Linh Cung này trưởng lão cũng đều có thể tự do ra vào, kể cả cấm địa".

    "Ồ.. Có thể tự do ra vào bất cứ đâu ư..".

    Mắt ánh lên chút ý tứ trêu đùa, Lăng Tiểu Ngư nhìn thẳng khuôn mặt Tôn Thi Hàn: "Kể cả tư phòng của Tôn Thi Hàn ngươi sao?".

    Bị bỡn cợt là vậy nhưng Tôn Thi Hàn cũng tuyệt không dám có tí bất mãn nào. Nàng lựa lời mà đáp: "Chỉ cần trưởng lão có chuyện căn dặn, Thi Hàn sẵn sàng nhận lệnh đi làm".

    "Thế nếu là chuyện tư mật giữa chúng ta đâu này?".

    Lần này thì Tôn Thi Hàn thật đã khó lòng lảng tránh thêm được. Câu hỏi này, nàng phải trực tiếp trả lời, thuận tình hoặc từ chối.

    Chỉ là.. quá khó để chọn đi.

    Trên dưới Tuyết Linh Cung, có ai không biết Tôn Thi Hàn nàng trước giờ đều vẫn rất căm hận nam nhân. Bảo nàng đi hầu hạ nam nhân, cùng đối phương làm cái loại sự tình "tư mật" kia.. Nàng thật chẳng muốn.

    Thế nhưng nếu Tôn Thi Hàn nàng từ chối..

    Liệu vị thần nhân trước mặt nàng đây có vì vậy mà tức giận?

    Nếu như điều đó thật sự xảy ra, Tôn Thi Hàn nàng không nghi ngờ sẽ lập tức chuốc lấy tai ương. Mà đâu chỉ mỗi nàng, Tuyết Linh Cung của nàng cũng sẽ có cùng kết cục. Muội muội nàng, những đứa trẻ bao năm qua nàng thu nhận, giáo dưỡng, tất cả đều sẽ phải gánh lấy tai họa.

    Thần nhân phật ý, một cái vung tay cũng có thể giết đi trăm vạn sinh linh đấy!

    Nên đáp thế nào? Thuận tình nghe theo hay lắc đầu từ chối?

    Tôn Thi Hàn thật khó nghĩ vô cùng. Và tất nhiên là cả lo sợ nữa.

    May sao, trong lúc áp lực tưởng chừng sắp khiến Tôn Thi Hàn nàng nghẹt thở thì một tiếng cười khe khẽ chợt cất lên, giúp nàng bỏ đi gánh nặng.

    "Tôn Thi Hàn, ta chỉ là tiện miệng trêu đùa, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy".

    Tiếu ý đến nhanh rồi cũng đi nhanh, với khuôn mặt điềm đạm, Lăng Tiểu Ngư chốt lại: "Được rồi, chuyện ta muốn nói chỉ như thế thôi. Tạm thời ta sẽ lưu lại Tuyết Linh Cung của các ngươi một thời gian; lai lịch của ta, các ngươi hãy giữ kín".

    "Nhớ kỹ, nếu danh tính của ta bị truyền ra khỏi Tuyết Linh Cung này.. Tin ta đi, các ngươi sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu".
     
  5. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 504: Nhận một muội muội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Trưởng lão, xin hãy an tâm. Thi Hàn dẫu chết cũng quyết giữ kín danh tính của ngài. Trên dưới Tuyết Linh Cung chắc chắn cũng sẽ như vậy, không dám tiết lộ nửa lời".

    "Thế thì tốt".

    * * *

    Quan sát thấy Lăng Tiểu Ngư đã không muốn nói thêm, Tôn Thi Hàn liền chủ động: "Trưởng lão, Tuyết Linh Cung xưa giờ vốn chỉ có nữ nhân cư ngụ, đại đa số khó tránh có chỗ không vừa mắt. Trưởng lão xin hãy đợi một lúc, Thi Hàn sẽ lập tức đi thu xếp, nhanh chóng chuẩn bị một nơi tốt nhất để ngài cư ngụ".

    "Không cần phải phiền phức thế đâu." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Cứ để ta ở chỗ cũ là được rồi".

    Chỗ cũ?

    Trong đầu Tôn Sở Sở lập tức hiện lên hình ảnh căn mật thất nọ.

    Nàng e dè nói: "Trưởng lão.. Ngài đây thân phận tôn quý, một căn mật thất chật hẹp như thế.. sao có thể để cho ngài ở được. Trưởng lão xin cứ..".

    Tôn Sở Sở bỏ ngang câu nói. Nàng ngước mắt lên một chút để đợi nghe Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa dùng tay ra hiệu cho mình.

    Cũng chẳng để nàng phải chờ đợi lâu, từ miệng Lăng Tiểu Ngư, câu chữ thốt ra: "Tôn Sở Sở ngươi hiểu sai ý ta rồi. Ta không nói căn mật thất đó." Chỗ cũ "ta đề cập là căn phòng của tiểu cô nương kia".

    Phòng của Tiểu Yến?

    Tôn Sở Sở chưa nghe còn tốt, vừa biết xong cõi lòng nàng liền tựa như có ngọn núi đè lên. Nàng đang lo sợ. Nhưng không phải cho mình mà là cho Tôn Tiểu Yến - đồ nhi của nàng. Biết sao được, chuyện đồ nhi có khuôn mặt giống hệt Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa hề nhắc đến a.

    Mặc dù rất úy kị thân phận cùng thực lực của Lăng Tiểu Ngư, nhưng vì đứa đồ nhi mình vẫn luôn xem như con ruột, Tôn Sở Sở không thể không lên tiếng: "Trưởng lão, Tiểu Yến.. Tiểu Yến vẫn chỉ là một đứa trẻ".

    Tôn Sở Sở có ý gì, Lăng Tiểu Ngư sao lại chẳng hiểu. Hắn đính chính: "Tôn Sở Sở ngươi không cần lo. Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ làm hại tiểu cô nương đó. Ta chỉ là cảm thấy mình có duyên với đứa trẻ này, muốn gần gũi một chút thôi".

    Một chút? Trong lòng Tôn Sở Sở thật không tán đồng lắm đâu.

    Nam nữ ở chung một phòng, cái này sao có thể chỉ là "gần gũi một chút" được?

    Tuy nói tu sĩ chẳng nhiều quy củ như phàm nhân thế tục, nhưng cái chuyện nam nữ chung phòng này, nó vẫn là một vấn đề lớn đấy. Nghĩ mà xem. Đồ nhi của nàng năm nay bất quá cũng mới mười sáu tuổi..

    "Trưởng lão, chuyện này..".

    "Sao? Ngươi có muốn ta phát thệ?".

    "Trưởng lão nặng lời." Đứng nghe chuyện từ nãy giờ, Tôn Thi Hàn rốt cuộc cũng lên tiếng.

    Dựa theo những gì mình quan sát được, trong lòng Tôn Thi Hàn nàng vốn đã có lựa chọn. Thần tình trách cứ, nàng quay sang nói với muội muội: "Sở Sở, không được hồ đồ. Trưởng lão có ý chiếu cố cho Tiểu Yến, đấy là phúc phần của nó".

    "Tỷ tỷ..".

    "Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy".

    Thần nhân đã lên tiếng, tỷ tỷ cũng đã quyết định, Tôn Sở Sở dẫu có trăm lần không muốn, ngàn lần không nguyện thì lúc này cũng chỉ đành tuân theo. Nàng hiểu, ý của Lăng Tiểu Ngư còn hơn cả ý trời, một Tuyết Linh Cung bé nhỏ căn bản là vô phương cải biến. Bây giờ, Tôn Sở Sở nàng cũng chỉ còn biết trông mong, hy vọng những lời của vị thần nhân này mới nói không phải giả, rằng y sẽ không làm hại đến đồ nhi mình..

    * * *

    * * *

    Một lúc sau.

    Tại Đông Viện, trước phòng Tôn Tiểu Yến.

    Nhân số hiện giờ, trước sau tổng cộng có năm người, bốn nữ một nam, bao gồm: La Sương, Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến, Tôn Sở Sở và Lăng Tiểu Ngư.

    Không như trước, thời điểm chờ đợi tin tức, lúc này trong dạ Tôn Tiểu Yến đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nguyên do là bởi sư phụ nàng và nam nhân nàng mang về Tuyết Linh Cung kia, cả hai ai nấy đều vẫn hoàn hảo vẹn nguyên. Nói cách khác, cuộc gặp gỡ giữa nam nhân và cung chủ, nó đã diễn ra tốt đẹp. Ít nhất thì Tôn Tiểu Yến cho là như vậy.

    Sau một hồi hỏi han, Tôn Tiểu Yến tách khỏi sư phụ mình, hướng Lăng Tiểu Ngư bước qua.

    Môi nở nụ cười thuần lương, Tôn Tiểu Yến nói: "Nam nhân, ngươi thật đã không gạt ta. Cảm ơn ngươi".

    "Ngươi không cần phải cảm ơn. Ta cũng đâu có làm gì cho ngươi".

    "À, phải rồi." - Lăng Tiểu Ngư nói tiếp - "Tiểu cô nương, lúc nãy cung chủ của ngươi đã cho ta một chức vụ".

    Chức vụ?

    Tôn Tiểu Yến tỏ ra ngạc nhiên: "Chức vụ gì vậy?".

    "Khách khanh trưởng lão".

    "Khách khanh trưởng lão? Nam nhân ngươi nói thật đấy chứ?".

    "Ừ, là thật." Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu, rồi đem tấm lệnh bài mà ban nãy Tôn Thi Hàn đã dâng cho mình lấy ra: "Thấy chứ? Lệnh bài này chính là do cung chủ của ngươi đưa cho ta".

    "Đ-Đây.. Đây..".

    Tôn Tiểu Yến vừa trông thấy tấm lệnh bài nọ, liền lắp bắp luôn.

    Thân là đệ tử Tuyết Linh Cung, Tôn Tiểu Yến nàng tất nhiên nhận ra, biết rõ nó có ý nghĩa gì. Tấm lệnh bài kia, nó là vật tượng trưng cho thân phận cung chủ, quyền uy tuyệt đối đấy!

    Cung chủ đem món đồ vật này trao cho nam nhân trước mặt, đây khác nào nói..

    Tôn Tiểu Yến cảm thấy hết sức khó tin. Mà đâu chỉ nàng, hai vị sư tỷ của nàng là La Sương và Hàm Yên cũng đều giống như vậy, tưởng mình đang nằm mộng. Nhưng các nàng biết, đây không phải mộng. Chuyện này là sự thật. Sư phụ của các nàng đã vừa mới lên tiếng xác nhận.

    "Cung chủ lúc nãy đã truyền lệnh xuống, người nói kể từ hôm nay trưởng lão đây sẽ là người đại diện cho cung chủ, được phép tự do ra vào bất kỳ chỗ nào, cũng như can thiệp và xử lý bất kỳ chuyện gì của Tuyết Linh Cung ta".

    Tôn Sở Sở, nàng đã nói như thế, những lời mà chưa một ai ở Tuyết Linh Cung dám hình dung ra đến. Cho tới lúc này..

    "Woa..".

    Rung động qua đi, Tôn Tiểu Yến mở to đôi mắt nhìn Lăng Tiểu Ngư, thái độ chuyển từ ngạc nhiên - ngờ vực sang sùng bái: "Nam nhân, ngươi thật lợi hại..".

    "Tiểu Yến, không được vô lễ." - Tôn Tiểu Yến vừa dứt câu thì sư phụ nàng đã liền trách - "Trưởng lão thân phận tôn quý, một đệ tử như con sao có thể gọi ngài như vậy. Mau xin lỗi trưởng lão đi".

    Tôn Tiểu Yến chẳng phải đứa ngốc, há đâu lại không hiểu Lăng Tiểu Ngư vốn dĩ thuộc hàng trưởng bối của mình. Chỉ là.. So với "tiền bối", so với "trưởng lão", nàng thấy gọi "nam nhân" vẫn thuận miệng hơn. Đây không phải bất kính, nó là sự gần gũi..

    Đáng tiếc, sư phụ đã nói vậy, Tôn Tiểu Yến nàng làm sao dám cãi đây?

    Trông thấy nét mặt thiếu nữ bỗng xìu xuống, vẻ buồn hiện lên trong đáy mắt, nội tâm Lăng Tiểu Ngư bất giác cũng ấm lên nhiều. Hắn dành cho thiếu nữ một cái nhìn trìu mến, nói: "Tiểu cô nương, thật ra ngươi nếu không muốn xem ta là trưởng bối cũng không sao".

    "Tiểu cô nương, ta có một đề nghị, ngươi xem thế nào".

    Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, trước sự nghi hoặc xen lẫn đợi trông của Tôn Tiểu Yến, hai ba giây sau thì nói: "Tiểu cô nương, ngươi có muốn làm tiểu muội của ta không?".

    "Tiểu muội?".

    Tôn Tiểu Yến mới đầu thật tình chưa hiểu lắm, nhưng rồi sau đấy, rốt cuộc nàng cũng tường minh.

    Ngỡ có lầm lẫn, nàng chỉ tay vào mặt mình, hỏi lại: "Ngươi.. Ý ngươi là muốn nhận ta làm muội muội? Ta sẽ gọi ngươi là ca ca?".

    "Ừ. Ý ta chính là như vậy".

    Lăng Tiểu Ngư nhắc lại lời đề nghị của mình: "Tiểu cô nương, có nguyện làm muội muội của ta không?".

    "Ta..".

    Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến quá bất ngờ khiến cho Tôn Tiểu Yến nhất thời không biết xử trí sao cho phải.

    Bao nhiêu năm qua, Tôn Tiểu Yến nàng tuy được sư phụ hết mực thương yêu, chiều chuộng, nhưng đôi lúc ở một mình, nàng cũng đã không ít lần thắc mắc về thân nhân, về gia đình. Nhiều đêm Tôn Tiểu Yến nàng đã không ngủ được vì những câu hỏi. Ví như cha nàng tính tình ra sao? Mẹ nàng là người như thế nào? Họ đã gặp nhau ở đâu? Sống với nhau có hạnh phúc?

    Tất cả đều là những thứ mà hầu hết mọi đứa con đều biết, một cách dễ dàng, thậm chí chẳng cần phải hỏi. Nhưng riêng với Tôn Tiểu Yến nàng.. Cho dù nàng có thao thức bao nhiêu đêm, có hỏi thêm bao nhiêu lần thì kết quả cũng mãi chỉ là một con số không tròn trịa. Cha mẹ nàng, họ đã mất rồi. Từ thuở lọt lòng Tôn Tiểu Yến nàng đã là cô nhi..
     
  6. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 505: Chỉ là giấc mộng?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Tiểu Yến, nàng cũng muốn có thân nhân lắm. Một vị ca ca, ngẫm cũng không tệ. Chỉ là.. Nàng và Lăng Tiểu Ngư hắn đây gặp nhau còn chưa được bao lâu, nhận người thân mà nói..

    Trong giây phút bối rối, theo bản năng, Tôn Tiểu Yến ngó sang nhìn sư phụ mình.

    * * *

    "Tiểu Yến." - Sau một thoáng cân nhắc ngắn ngủi, Tôn Sở Sở đưa ra lời khuyên - "Trưởng lão đây thân phận tôn quý, nay muốn nhận con làm nghĩa muội chính là phúc phần của con".

    Mấy lời này, hết thảy đều là thật tâm nói ra. Vốn dĩ Tôn Sở Sở nàng còn lo lắng, sợ Lăng Tiểu Ngư sẽ làm gì đồ nhi của mình. Nay nghe thấy hắn mở lời muốn nhận đồ nhi làm nghĩa muội, lòng nàng đã nhẹ nhõm hơn. Có lẽ đúng như những gì Lăng Tiểu Ngư hắn nói, hắn chẳng hề có ý thương hại, chỉ đơn giản là vì yêu quý..

    * * *

    Mặc dù đã có được lời khuyên của sư phụ - người mà mình tin tưởng nhất - nhưng Tôn Tiểu Yến vẫn chưa thể hồi đáp Lăng Tiểu Ngư ngay. Nàng còn đang cúi đầu, dùng tay mà vân vê tà áo..

    Thấy nàng như vậy, Lăng Tiểu Ngư cũng hiểu mà không thúc ép. Hắn nói: "Tiểu cô nương không cần vội, cứ từ từ suy nghĩ".

    "À, nếu tiểu cô nương chẳng có ý trở thành muội muội của ta thì cứ việc từ chối, ta sẽ không phiền lòng đâu".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư xoay lưng, hướng phòng Tôn Tiểu Yến tiến vào.

    Tại thời điểm hắn đưa tay mở cửa phòng, từ phía sau, giọng Tôn Tiểu Yến chợt truyền đến: "Đợi.. đợi một chút".

    Lăng Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, chờ nghe tiếp.

    "Ta.." - Tôn Tiểu Yến ấp úng - "Ngươi tại sao.. tại sao lại muốn nhận ta làm muội muội?".

    "Bởi vì ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc. Ở bên cạnh ngươi, cảm giác rất tốt." Lăng Tiểu Ngư chả cần nghĩ, lập tức đáp ngay.

    Tôn Tiểu Yến nghe xong lại lâm vào trầm mặc.

    Dù vậy, Lăng Tiểu Ngư vẫn kiên nhẫn đợi chờ..

    Năm bảy giây sau..

    Trải qua một hồi tự vấn, Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng đưa ra câu trả lời. Nàng nói: "Thật ra.. Thật ra ta thấy ngươi cũng rất gần gũi. Ừm.. ngươi cũng không phải người xấu..".

    "Ta.. Ta nghĩ chúng ta.. chúng ta có thể thử làm huynh muội một chút".

    Vốn là một đề nghị nghiêm túc, nay qua miệng Tôn Tiểu Yến lại chả khác gì trò chơi, có thể chơi thử, Lăng Tiểu Ngư thực cảm thấy buồn cười. Và thực tế thì hắn đúng là đã cười thật, tuy rằng khá khẽ.

    "Tiểu cô nương." - Lăng Tiểu Ngư nói - "Vậy cứ quyết định như thế đi. Kể từ bây giờ chúng ta sẽ thử làm huynh muội".

    "Được rồi, chúng ta vào phòng thôi".

    "Ừ.." Tôn Tiểu Yến gật đầu, đang tính quay ra nói với sư phụ mình thì..

    "Tiểu Yến." - Với thần tình khác lạ, Tôn Sở Sở nắm tay đồ nhi của mình, kéo sang một góc - "Có chuyện này sư phụ cần cho con biết".

    * * *

    * * *

    Lát sau.

    Bên trong phòng Tôn Tiểu Yến.

    Với khuôn mặt đầy vẻ trách móc, Tôn Tiểu Yến nhìn Lăng Tiểu Ngư, mở lời chất vấn: "Này, ngươi.. ngươi sao lại có thể làm như thế chứ?".

    Lăng Tiểu Ngư vờ chưa hiểu, hỏi lại: "Ta đã làm gì?".

    "Thì cái việc mà ngươi đang làm, ngụ trong phòng ta này".

    "À, ra là việc này".

    Lăng Tiểu Ngư không nghĩ mình sai: "Tiểu cô.. Tiểu Yến, căn phòng này của muội tính ra cũng khá rộng rãi, thêm ta vào lại tốn bao nhiêu diện tích đâu?".

    Đột nhiên nghe người gọi hai tiếng "muội muội", trong lòng Tôn Tiểu Yến bất giác sinh ra một chút ấm áp. Nhưng, huynh muội là một chuyện, "ấm áp" là một chuyện, chỗ ở lại là chuyện khác.

    Tôn Tiểu Yến tiếp tục kháng nghị: "Vấn đề đâu phải kích thước. Ta muốn nói đây là..".

    Ngón tay lần lượt chỉ Lăng Tiểu Ngư rồi lại chỉ mình, nàng tiếp lời: "Ngươi là nam nhân, ta là nữ nhân. Nam nữ thụ thụ bất thân a".

    "Chúng ta bây giờ là huynh muội, không phải nam - nữ." Lăng Tiểu Ngư đính chính.

    Rồi vin vào cái mác "huynh muội" đó, hắn một bộ đường hoàng mà rằng: "Tiểu Yến, huynh muội ở chung một nhà, chuyện ấy nào có gì lạ? Ta cũng đâu phải phường sắc lang".

    "Lùi một bước, cứ cho ta là phường sắc lang đi, như vậy cũng không có khả năng ta đối với muội làm ra chuyện thất lễ gì".

    "Tại sao không thế?" Tôn Tiểu Yến thắc mắc, muốn biết đáp án.

    Và câu trả lời mà nàng nhận được từ Lăng Tiểu Ngư là: "Cần phải hỏi? Một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa như muội, ngực mông đều chẳng có, ta muốn sinh sắc tâm cũng không được".

    "Hình như ngươi nói cũng đúng.." Tôn Tiểu Yến ngẫm lại, cảm thấy lời của Lăng Tiểu Ngư khá là hợp lý. Có điều.. cũng chỉ dạo đầu. Đơn giản là bởi sau đó, trong đầu nàng đã có thêm một luồng suy nghĩ khác nữa.

    Không phải lý trí, cái ý nghĩ này sinh ra từ bản năng "tự vệ" của nữ nhân.

    "Một tiểu nha đầu mông ngực đều chẳng có", chính những lời ấy của Lăng Tiểu Ngư đã làm xúc phạm đến nàng.

    Phải, năm nay Tôn Tiểu Yến nàng đúng chỉ mới mười sáu tuổi, đúng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, thế nhưng đánh giá nàng "mông ngực đều chẳng có" thì thật..

    Tôn Tiểu Yến đảo tròng mắt, hết nhìn trên ngực rồi lại nhìn xuống mông, cuối cùng phản bác: "Nam nhân, ngươi thật quá đáng! Dựa vào đâu mà ngươi nói ta như vậy chứ?".

    "Cái gì mà tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, mông ngực đều chẳng có? Ngươi coi! Ngươi coi! Của ta cũng kém gì Hàm Yên và La Sương sư tỷ đâu?".

    "Khì..".

    Chứng kiến thiếu nữ trước mặt dùng tay chỉ ngực, chỉ mông mà "thanh minh" cho mình, Lăng Tiểu Ngư nhất thời khó nhịn bật cười. Hắn cảm thấy đứa muội muội mình vừa mới nhận đây thật sự rất là đáng yêu.

    Tất nhiên cũng chỉ là hắn thấy. Tôn Tiểu Yến, nàng lại thấy khác. Trong mắt nàng bây giờ, khuôn mặt tươi cười của Lăng Tiểu Ngư sao mà đáng ghét lạ lùng.

    Theo phản xạ tự nhiên, nàng cất lời trách móc:

    "Cười cái gì chứ? Có cái gì vui mà cười?".

    "Hứ! Đổ xú ca ca! Xú ca ca!".

    Lăng Tiểu Ngư lập tức thu hồi tiếu ý.

    * * *

    "Tiểu Yến." - Chân tiến sát thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư thấp giọng nói - "Muội vừa gọi ta là ca ca?".

    Tôn Tiểu Yến lúc này cũng đã ý thức được, quay đầu lảng tránh: "Ca gì chứ? Có ai gọi đâu".

    "Tiểu Yến, muội gọi lại một lần nữa được không?".

    "Ta.. ta không có nói gì hết".

    "Tiểu Yến".

    Động tác nhẹ nhàng, Lăng Tiểu Ngư đưa tay đặt lên người thiếu nữ, đem nàng xoay lại. Mặt đối mặt, ở khoảng cách chỉ tầm độ gang tay, hắn nói, thanh âm tha thiết: "Muội gọi lại đi. Một tiếng thôi cũng được".

    Vốn Tôn Tiểu Yến đã tính từ chối, nhưng khi ngẩng lên, trông thấy ánh mắt chờ mong của Lăng Tiểu Ngư thì nội tâm liền xìu đi hẳn.

    Nàng cảm nhận được. Đây là thật tâm mong mỏi, giống như khao khát được một lần nhìn thấy cha mẹ dẫu chỉ trong mơ mà trước đây Tôn Tiểu Yến nàng đã từng..

    Cảm giác thân tình bỗng xuất hiện rồi đột ngột dâng cao, trong sự chờ mong của nam nhân đối diện, Tôn Tiểu Yến mấp máy bờ môi, thốt khẽ: "Ca..".

    Mặc dù chỉ một tiếng rất nhỏ, nhưng chính thanh âm be bé ấy, thời điểm đi vào tai Lăng Tiểu Ngư đã liền khiến cõi lòng hắn rung lên.

    Thân tình, cái cảm giác mà hắn ngỡ đã vĩnh viễn mất đi này, nay lại hiện hữu..

    Khoé mắt cay cay, Lăng Tiểu Ngư nhích động bờ môi như muốn nói gì đấy, nhưng rồi hắn đã không thể nói.

    Cùng giọt lệ vừa lăn dài trên má, hắn đem thiếu nữ trước mặt ôm chặt vào lòng..

    Đối với cái ôm mình vừa nhận được, thú thực là Tôn Tiểu Yến vẫn còn chưa hiểu rõ. Nàng không biết tại sao Lăng Tiểu Ngư lại khóc. Giọt lệ kia, nó đại biểu cho điều gì?

    Có phải hắn cũng giống như nàng, đã mất đi thân nhân, người mình yêu quý?

    "Thì ra hắn cũng có lúc yếu đuối như vầy".

    Sau nghi hoặc là cảm giác xót xa, Tôn Tiểu Yến nâng tay lên, vừa vỗ nhẹ lên lưng Lăng Tiểu Ngư vừa nói: "Ca.. Sau này muội sẽ chăm sóc cho ca..".

    * * *

    * * *

    Hôm ấy là một ngày đặc biệt đối với Tôn Tiểu Yến. Nàng đã nhận một vị ca ca, đã có được cái cảm giác thân tình mà bấy lâu vẫn hằng mong mỏi.

    Bao năm qua, tuy rằng sư phụ đối với nàng cũng rất tốt, nhưng kể từ lúc được nghe kể về phụ mẫu, cảm xúc của nàng dành cho sư phụ đã liền khác đi. Từ đó đến nay, trong lòng nàng đều vẫn luôn tồn tại một khoảng trống vô danh. Cái khoảng trống mà nàng ngỡ cả đời cũng sẽ không bao giờ có thể lấp đầy được. Cho tới giây phút đó..

    Nàng không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư rơi lệ, nước mắt của nàng cũng tự động chảy theo và đâu đó trong tim nàng, hai chữ "thân tình" đã được khắc lên. Khoảng trống vô danh kia, rốt cuộc cũng được lắp đầy..

    Tôn Tiểu Yến, nàng đã rất hạnh phúc. Đêm ấy, nàng đã ngủ rất ngon. Trong cả đời mình, đấy có lẽ là giấc ngủ bình yên nhất mà nàng có được.

    Nhưng.. sau giấc mơ, đấy sẽ là gì?

    Những tháng ngày hạnh phúc?

    Tôn Tiểu Yến cũng thầm mong như vậy. Tiếc rằng thực tế, nó lại diễn ra theo một chiều hướng trái ngược.

    Sau một đêm yên bình say ngủ, thời điểm tỉnh dậy, Tôn Tiểu Yến mới bàng hoàng nhận ra rằng: Tất cả chỉ là giấc mộng.

    Trong căn phòng, hiện hữu duy cũng mỗi mình nàng. Lăng Tiểu Ngư, ca của nàng, hắn đã biến mất rồi..
     
  7. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 506: Vô thanh biến mất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ca".

    "Ca?".

    "Ca!".

    Đầu tiên là ở trên giường, một tiếng "ca" nho nhỏ; tiếp đến là dưới đất, một tiếng "ca" ngờ vực, rồi thêm một tiếng "ca" bất an, sợ sệt..

    Không lo sợ sao được khi mà chỉ mới đêm qua người còn ngồi bên nhìn ngươi đi vào giấc ngủ, ấy vậy mà lúc ngươi mở mắt, chỗ cũ sớm chỉ còn là một khoảng trống không, người kề cận bên ngươi, y đã rời đi..

    Hôm qua, số mệnh đã mỉm cười với Tôn Tiểu Yến nàng, đã mang đến cho nàng một vị ca ca, để nàng biết thế nào là thân tình. Nhưng, mọi thứ tới quá nhanh, quá bất ngờ, chúng khiến cho Tôn Tiểu Yến nàng cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng. Và cũng bởi nó giống giấc mộng cho nên bây giờ nàng mới phải hoài nghi, mới lo, mới sợ.. Nàng sợ giấc mộng này chợt vỡ tan.

    Thân tình đâu phải thứ có thể dễ dàng sinh ra hay là kiếm được, khoảng trống ấy đâu phải ai cũng đều có thể lắp đầy. Cần phải đúng người, cần phải đúng thời điểm. Một khi đánh mất, cả đời ngươi sẽ rất khó tìm lại được..

    Không! Tôn Tiểu Yến nàng không muốn như vậy!

    "Ca!".

    "Ca!".

    "Ca đang trêu muội đúng không? Ca mau ra đây đi!".

    "Ca!".

    Bên trong căn phòng, Tôn Tiểu Yến đã liên tục hô gọi, cũng liên tục tìm kiếm. Cả mắt và tay. Thậm chí là đôi chân.

    Tôn Tiểu Yến, nàng đã chạy vào mật thất, mang theo hy vọng rằng Lăng Tiểu Ngư lúc này đang ở đấy. Thế nhưng..

    Vẫn không thấy. Trước mắt nàng, căn mật thất hoàn toàn trống không, chẳng có bóng dáng ai ở đây cả.

    "Không có..".

    "Tại sao lại không có..".

    Nỗi bất an càng lúc càng lớn, Tôn Tiểu Yến chạy vội ra bên ngoài..

    * * *

    Cùng lúc, tại một hành lang thuộc Đông viện.

    La Sương, Hàm Yên - hai vị sư tỷ của Tôn Tiểu Yến hiện chính là đang có mặt ở đây. Lúc này các nàng đang trò chuyện, nội dung câu chuyện thì đều xoay quanh Tôn Tiểu Yến và Lăng Tiểu Ngư.

    Mặt đầy tâm sự, Hàm Yên chợt hỏi: "La Sương tỷ, tỷ nói xem, Tiểu Yến liệu có xảy ra chuyện gì không?".

    "Sư phụ bảo Tiểu Yến sẽ không sao, thế nhưng..".

    Thần tình cũng chả khá hơn sư muội mình bao nhiêu, La Sương thở ra một hơi phiền muộn: "Haizz.. Làm sao có thể biết chắc được. Người kia vốn đâu phải nhân vật chúng ta có thể suy đoán".

    Trước lời nhận xét ấy, Hàm Yên hoàn toàn tán đồng. Vị "trưởng lão" kia, y thật sự không phải tồn tại các nàng có khả năng nhìn thấu.

    Mà nói gì các nàng - phận đệ tử, ngay cả sư phụ, cung chủ của các nàng, họ còn phải khép nép cúi đầu trước y nữa là.

    Một nữ cường nhân xưa giờ đều khư khư thành kiến, rất đỗi căm hận nam nhân như cung chủ lại nguyện ý trao cho lệnh bài thân phận, còn đích thân triệu tập rồi căn dặn cung nhân trên dưới tuyệt đối không ai được làm phật ý vị trưởng lão kia, dễ thấy đối với y cung chủ úy kị tới độ nào.

    Hàm Yên đâu có ngốc, nàng dĩ nhiên là nhìn ra được lý do. Và đấy cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng chẳng dám đến phòng sư muội Tôn Tiểu Yến của mình, dù rằng đã lo lắng suốt từ hôm qua cho đến bây giờ.

    "Haizz..".

    Lại thêm một hơi phiền muộn được thở ra, Hàm Yên cõi lòng nặng trĩu mà lẩm bẩm: "Cầu mong thật như sư phụ nói, Tiểu Yến sẽ không sao".

    "Cũng chỉ có thể hi vọng như vậy." Bên cạnh, La Sương thêm vào.

    Sau đấy, nàng chấn chỉnh tâm tình, bảo: "Được rồi, chúng ta đừng đứng đây mà cảm khái nữa. Mau đến chỗ sư phụ thôi".

    Nói xong, La Sương liền nhấc chân hướng tư phòng sư phụ mình bước đi. Nhưng nàng đi còn chưa được bao nhiêu bước thì chân đã liền khựng lại. Tất cả chỉ vì một tiếng gọi: "Ca!".

    Giọng nói kia.. không phải Tôn Tiểu Yến - tiểu sư muội của nàng - thì ai?

    Nghe thanh âm hoảng hốt bất thường nọ, La Sương - Hàm Yên hai người như một, lập tức chạy lại xem..

    * * *

    "Tiểu Yến, có chuyện gì vậy?" Dạ lo lắng, Hàm Yên vừa tiếp cận liền hỏi ngay.

    Hồi đáp nàng là dáng vẻ gấp gáp của Tôn Tiểu Yến: "Hàm Yên tỷ, muội không thấy ca đâu cả!".

    Ca?

    La Sương nhanh chóng nhớ ra: "Tiểu Yến, ý muội là vị trưởng lão kia?".

    Tôn Tiểu Yến gật liền hai cái, rồi nói: "Tối qua ca còn ngồi bên giường trông muội ngủ, nhưng sáng nay tỉnh dậy thì muội không thấy ca đâu cả..".

    Nghe những tiếng "ca" rất tự nhiên từ miệng Tôn Tiểu Yến thốt ra, nếu nói La Sương và Hàm Yên không chút thắc mắc thì là nói dối. Trên thực tế các nàng đang hết sức nghi hoặc, cảm thấy khó hiểu.

    Theo như các nàng nhớ thì hôm qua, đối với đề nghị thu nhận nghĩa muội của vị trưởng lão kia, tiểu sư muội của các nàng vẫn khá băn khoăn, còn chưa có chính thức tiếp nhận. Lối xưng hô cũng là như vậy, nếu không "nam nhân" thì cũng là "ngươi". "Ca" ư? Chuyện này.. Quan hệ phát triển chẳng phải đã quá nhanh rồi ư? Mới chỉ có một ngày thôi a.

    Nghi hoặc thì nghi hoặc, Hàm Yên vẫn không quên hồi âm cho tiểu sư muội của mình. Nàng trấn an: "Tiểu Yến, đừng lo lắng. Trưởng lão chắc là chỉ ra ngoài một chút thôi. Nói không chừng trưởng lão đã đi gặp sư phụ hoặc cung chủ gì đấy..".

    "Phải rồi!" - Hàm Yên còn chưa kịp nói hết câu thì Tôn Tiểu Yến đã chen ngang - "Ca nhất định là đã đi gặp sư phụ và cung chủ..".

    "Soạt!".

    Một giây cũng chả buồn nán, Tôn Tiểu Yến chuyển mình, hướng chỗ sư phụ mình chạy đi.

    "Tiểu Yến!".

    Ở phía sau, Hàm Yên rướn gọi, gọi xong thì thần tình càng thêm mờ mịt. Nàng quay sang nhìn La Sương thì thấy khuôn mặt sư tỷ cũng chả tốt hơn mình bao nhiêu, đều là nồng đậm hoài nghi.

    "Sư tỷ, Tiểu Yến muội ấy.. hình như rất có tình cảm với vị trưởng lão kia".

    "Không phải hình như." - Trong cái nhíu mày, La Sương nhận xét - "Tiểu Yến nó thật sự rất quan tâm tới y".

    "Nhưng hôm qua không phải muội ấy vẫn..".

    "Ta cũng không biết.. Được rồi, chúng ta đi theo nó xem xem thế nào".

    * * *

    Nửa bởi quan tâm, nửa do tò mò, La Sương và Hàm Yên quyết định theo gót sư muội mình.

    Quãng đường chẳng xa, cước bộ lại không chậm nên rất nhanh các nàng đã tới được tư phòng sư phụ. Tiểu sư muội của các nàng hiện chính là đang có mặt ở đây.

    Chỉ có điều.. bóng dáng Lăng Tiểu Ngư thì lại chả thấy đâu. Rõ ràng là hắn không đến.

    * * *

    "Tiểu Yến, có thể trưởng lão đã đến Tây Viện để gặp cung chủ." Tôn Sở Sở nhìn đồ nhi, nói.

    Tây Viện sao?

    Tôn Tiểu Yến hạ luôn quyết định, lập tức chào biệt Tôn Sở Sở rồi hướng Tây Viện chạy đi.

    "Tiểu Yến!".

    Trước cử chỉ gấp gáp của đồ nhi, Tôn Sở Sở theo phản xạ gọi với. Nhưng cũng giống như Hàm Yên ban nãy, tiếng hô gọi của nàng cũng không thể níu kéo được cước bộ của Tôn Tiểu Yến. Thân ảnh nhỏ nhắn kia, nó đã vừa mới khuất.

    "Tiểu Yến hôm nay làm sao vậy..".

    Ngó đến hai đứa đệ tử vẫn còn ở lại, Tôn Sở Sở truy hỏi: "La Sương, Hàm Yên, các ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?".

    "Sư phụ, chúng con cũng không rõ".

    La Sương tiếp lời: "Lúc nãy trên đường đến đây chúng con chợt nghe thấy tiếng hô gọi của sư muội nên liền chạy qua xem. Theo lời muội ấy thì vị trưởng lão kia đã vô thanh vô tức biến mất, sau đó.. chúng con theo gót muội ấy tới đây".

    Tôn Sở Sở cau mày khó nghĩ. Mà thật ra thì nàng nghĩ cũng không lâu. Vài ba giây bất quá đã liền bảo: "Chúng ta đến Tây Viện xem thế nào".

    * * *

    Trước Tôn Tiểu Yến, sau Tôn Sở Sở cùng La Sương - Hàm Yên, bốn sư đồ lần lượt tiến đến Tây Viện.

    Bởi do là nghĩa muội của Lăng Tiểu Ngư, có thân phận hết sức đặc biệt nên trên đường đi chẳng một ai dám ngăn cản cước bộ của Tôn Tiểu Yến, hết thảy đều khẩn trương nhường đường cho nàng.

    Nếu là bình thường, Tôn Tiểu Yến hẳn sẽ ít nhiều thắc mắc, nhưng trong trường hợp này, nàng thật không suy nghĩ nhiều. Điều duy nhất mà nàng để ý là hình bóng Lăng Tiểu Ngư. Suốt dọc đường Tôn Tiểu Yến nàng đều cố trấn an bản thân, tự nhủ Lăng Tiểu Ngư quả đúng như sư phụ mình nói, đã đi gặp cung chủ.

    Tiếc rằng.. Giống như La Sương và Hàm Yên, sư phụ nàng cũng sai rồi. Lăng Tiểu Ngư, hắn vốn chưa từng đi qua Tây Viện này.

    * * *

    Bên trong Tuyệt Tình Điện.

    Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Tôn Thi Hàn mới bước lại gần Tôn Tiểu Yến, hỏi:

    "Tiểu Yến, ngươi cố nghĩ xem. Có khi nào trưởng lão đã nói mà ngươi không nhớ không?".

    Tôn Tiểu Yến lắc đầu: "Không có. Tối qua ca chẳng nhắc gì đến việc rời khỏi Tuyết Linh Cung hết. Ca đã hứa sẽ ở bên cạnh con, nói sẽ dạy con khai mở thông gian..".

    Càng nói, hơi nước trong mắt Tôn Tiểu Yến càng nhiều. Nàng nắm lấy tay sư phụ mình mà rằng: "Sư phụ, người nói ca có phải đã chán ghét con rồi không?".

    "Làm sao có thể".

    Tôn Sở Sở cố lựa lời trấn an: "Tiểu Yến con lanh lợi khả ái như vầy, trưởng lão sao có thể ghét bỏ được".

    "Vậy tại sao ca lại bỏ đi?".

    "Có thể.. Có thể trưởng lão cần làm việc gì đó nên phải ra ngoài. Tiểu Yến, y nhất định sẽ sớm trở lại thôi".

    "Sư phụ, có thật là ca sẽ trở lại không?".

    "Đừng lo, trưởng lão nhất định sẽ chóng về. Y chẳng phải đã hứa sẽ ở bên cạnh con, dạy con khai mở thông đạo không gian gì đó ư".

    Tôn Sở Sở xoa đầu đồ nhi, tiếp tục an ủi: "Nha đầu khờ, chỉ mới không thấy một chút thôi đã liền cuống lên. Xem con kìa, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.. Yên tâm đi, trưởng lão sẽ sớm trở lại thôi".

    Được người mình tin tưởng nhất suốt bao năm vỗ về an ủi, Tôn Tiểu Yến cũng dần bình tâm trở lại. Nàng cảm thấy sư phụ mình nói không sai. "Ca" bây giờ đã là khách khanh trưởng lão của Tuyết Linh Cung, đối với nàng cũng đã hứa hẹn như vậy, làm sao lại bỏ đi cho được?

    Lùi một bước, cho dù thật rời đi đi nữa, thế thì cũng phải nói một lời từ biệt chứ..

    "Ca hẳn chỉ ra ngoài một chút thôi, nhất định sẽ sớm trở về..".

    P/s: Mọi người ăn Tết thế nào? Mình thì vẫn đang ở nhà, tranh thủ cầm điện thoại gõ chương đây. Bạn bè vốn ít mà chúng nó đều đã đi lấy chồng, lấy vợ bỏ cuộc chơi hết rồi T_T
     
  8. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 507: Yến Cô Cô, Tiểu Ngư Tới Gặp Người Đây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ca sẽ trở về", Tôn Tiểu Yến đã tin như vậy, hay đúng hơn là nàng muốn tin như vậy. Chỉ là thực tại, nó đã không được như nàng kỳ vọng.

    Hôm ấy, Lăng Tiểu Ngư đã không trở về. Rồi hôm sau, Lăng Tiểu Ngư cũng không về. Hôm sau nữa cũng là như vậy, bóng dáng Lăng Tiểu Ngư vẫn chẳng thấy đâu..

    Cứ thế, số ngày Tôn Tiểu Yến chờ đợi tăng dần. Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày, sáu ngày.. Theo những con số lớn dần lên ấy, niềm tin của Tôn Tiểu Yến cũng lặng lẽ vơi đi. Cảm giác lo lắng, bất an, chúng mỗi lúc một dâng cao trong lòng..

    Tôn Tiểu Yến nàng thật là sợ lắm. Cảm giác thân tình nàng chỉ vừa mới tìm được, khoảng trống trong tim nàng chỉ vừa mới được khỏa lấp, lẽ nào thật sẽ như giấc mộng, tỉnh rồi liền tan biến hết ư?

    * * *

    "Ca..".

    Giữa đêm thanh vắng, Tôn Tiểu Yến ngồi yên trên giường, hai tay vòng ôm đầu gối, khe khẽ gọi.

    Lệ không rõ rơi xuống tự khi nào, nàng khịt mũi, thút thít: "Hic.. Ca không phải nói sẽ ở bên cạnh muội, hứa sẽ dạy muội khai mở thông đạo không gian sao..".

    ".. Híc.. Ca.. Tại sao ca lại không giữ lời? Tại sao ca lại bỏ đi?".

    "Ca xấu lắm.. Híc.. Ca xấu lắm..".

    Những giọt nước mắt này không phải lần đầu tiên. Nỗi niềm này chẳng hề xa lạ. Trái lại, Tôn Tiểu Yến rất quen thuộc. Trước đây, thỉnh thoảng nàng cũng chợt buồn, cũng chợt khóc.

    Là vì nghĩ đến cha mẹ, là bởi tủi phận cô nhi..

    Những lúc như thế, Tôn Tiểu Yến nàng đã luôn mơ ước mình có thân nhân, có gia đình. Mỗi khi nàng khóc, họ sẽ nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu, vỗ về an ủi..

    Mơ ước rồi lại ước mơ, nhưng.. cũng chỉ là mơ vậy thôi. Tôn Tiểu Yến nàng là cô nhi mà, thân nhân biết kiếm đâu ra?

    Theo ngày tháng, cùng với sự trưởng thành, ước muốn viển vông kia cũng dần phai nhạt. Nhưng, chính vào lúc nàng đã thôi không nghĩ đến, đã quyết định sẽ buông bỏ thì Lăng Tiểu Ngư lại xuất hiện. Hắn đến bên cạnh nàng, cho nàng cảm giác thân thiết. Rồi, hắn nói muốn nàng làm muội muội của hắn..

    Muội muội? Như vậy chẳng phải nàng sẽ có một thân nhân ư?

    Mới đầu, Tôn Tiểu Yến nàng tất nhiên đã có băn khoăn, có lo ngại, nhưng hôm ấy, thời điểm nghe được những lời tha thiết của Lăng Tiểu Ngư hắn, nhìn thấy ánh mắt trông mong cùng giọt lệ mềm yếu của hắn thì nội tâm nàng, nó cuối cùng cũng mở. Nàng đã tiếp nhận. Tại khoảnh khắc đó, Tôn Tiểu Yến nàng biết đấy là những gì nàng từng khao khát kiếm tìm, hết thảy đều đã ở ngay trước mắt.

    Thân tình vì vậy mà sinh..

    Người ngoài nhìn vào, có thể cảm thấy thắc mắc, không hiểu tại sao chỉ mới qua một đêm Tôn Tiểu Yến nàng đã liền hô gọi những tiếng "ca" thân mật như vậy, quan tâm lo lắng tới vậy. Nhưng có ai biết rằng Tôn Tiểu Yến nàng đã từng khao khát biết bao nhiêu, mong đợi hai chữ "thân tình" biết bao nhiêu.

    Cảm xúc nàng dành cho Lăng Tiểu Ngư, đâu phải tự nhiên mà sinh, bỗng dưng lại thành. Nhanh, tất cả đều vì đúng người, đúng thời điểm. Giống như là mệnh số đã an bài vậy.

    Thế mà..

    Hạnh phúc chỉ như hoa vừa chớm nở, còn chưa trọn vẹn thì Lăng Tiểu Ngư đã đi. Một câu từ biệt hắn thậm chí cũng không lưu lại.. Đối với thực tại quá đỗi phũ phàng này, Tôn Tiểu Yến làm sao có thể không hụt hẫng, không đau lòng cho được?

    Giá như Lăng Tiểu Ngư đừng xuất hiện, hoặc giá như hắn xuất hiện nhưng chưa từng thốt lên hai tiếng "muội muội", chưa từng ở trước mặt Tôn Tiểu Yến rơi lệ, cho nàng cảm giác thân tình, như vậy, cho dù hắn không từ mà biệt Tôn Tiểu Yến nàng vẫn sẽ dễ dàng tiếp nhận được. Đằng này..

    Đã gọi muội muội, đã hứa sẽ ở bên cạnh nàng rồi..

    Rốt cuộc thì tại sao chứ? Tại sao hắn lại làm thế với nàng?

    Một trò đùa ư?

    Tôn Tiểu Yến nàng không làm sao chấp nhận được. Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi..

    * * *

    "Tiểu Yến..".

    Đứng ở bên ngoài phòng Tôn Tiểu Yến, lẫn trong đêm đen, Tôn Sở Sở thều thào khẽ thốt, thần tình rất chi bất nhẫn.

    Lăng Tiểu Ngư bỏ đi, đấy không nghi ngờ là một tin tức tốt đối với Tuyết Linh Cung. Theo lý, Tôn Sở Sở nàng phải giống như tỷ tỷ mình nhẹ nhõm thở phào, cầu mong cho đối phương đừng quay lại nữa mới đúng. Vậy mà..

    Ngẫm cũng phải thôi. Tôn Sở Sở nàng thương yêu Tôn Tiểu Yến như vậy, nay chứng kiến đồ nhi giữa đêm trường thương tâm thút thít, trong lòng sao có thể yên?

    Vui mừng, cầu cho Lăng Tiểu Ngư đừng quay lại nữa ư? Tôn Sở Sở nàng đang rất mong hắn trở về Tuyết Linh Cung đây.

    "Tại sao y lại bỏ đi chứ..".

    Tôn Sở Sở lắc đầu không hiểu. Nếu chỉ dăm ba hôm thì Tôn Sở Sở nàng còn có thể lý giải, tin rằng đối phương sẽ trở về, đằng này.. Tính từ lúc Lăng Tiểu Ngư hắn đi, đến nay cũng đã tròn nửa tháng rồi.

    "Nam nhân thiên hạ đúng là chẳng có tên nào tốt".

    Thầm oán trách người đi một câu như vậy xong, Tôn Sở Sở nhanh chóng đem tâm tình chỉnh đốn, chậm rãi hướng cửa phòng đồ nhi tiến lại.

    Đứa trẻ đang ngồi thút thít bên trong, nó rất cần được an ủi..

    Trong khi ấy, ở một nơi khác..

    Chỗ này không phải Đông Viện hay là Tây Viện Tuyết Linh Cung, cũng không nằm tại bất kỳ vị trí nào khác của Bắc Nguyên, ở đây trực thuộc Trung Nguyên, cụ thể thì là dãy núi Bạch Lộ.

    Tổng đàn Huyết Sát Giáo, nó được đặt chính tại chỗ này.

    * * *

    "Vù vù..".

    "Vù vù..".

    Một góc Tây uyển, gió lúc này đang thổi mạnh. Hoa ở đây, chúng đang nghả nghiêng theo gió, hương bay tán loạn.

    Trong gió, lẫn giữa hương hoa, thấp thoáng có thể nhận ra một phần mộ. Mộ này vẫn còn rất mới, thiết nghĩ đắp còn chưa lâu. Trên tấm bia bằng gỗ quý, một dòng chữ màu đỏ đang hiện hữu, ghi là: "Lăng Ngọc Yến Chi Mộ".

    * * *

    "Soạt..".

    "Soạt..".

    Hòa trong gió, những tiếng bước chân giẫm trên cỏ khe khẽ vang lên. Từ nơi nào chẳng rõ, một thân ảnh đã vừa mới xuất hiện.

    Là nam nhân. Hắn mặc một bộ trường y màu đen, cao gần sáu thước (1 thước = 33, 33cm), thần tình có phần nhợt nhạt.

    Nếu như lúc này Tôn Tiểu Yến có mặt ở đây thì chắc chắn nàng sẽ lập tức nhận ra ngay. Kẻ vừa mới hiện thân nơi Tây uyển bên trong tổng đàn Huyết Sát Giáo, hắn rõ ràng cũng chính là người đã vô thanh vô tức biến mất khỏi phòng Tôn Tiểu Yến nàng vào nửa tháng trước: Lăng Tiểu Ngư, ca của nàng.

    "Tại sao?", Tôn Tiểu Yến có lẽ sẽ bắt đầu những câu hỏi bằng hai từ ấy. Và biết đâu chừng Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng sẵn lòng giải đáp.

    Đáng tiếc, giả thiết bất quá cũng chỉ là giả thuyết. Bằng thực tế.. Nhìn xem. Nói gì một cư dân phương bắc xa xôi như Tôn Tiểu Yến, ngay đến những người gần gũi, vốn ngụ tại Huyết Sát Giáo còn chẳng có ai nữa là.

    Lúc này, bên trong Tây uyển chỉ có duy nhất một mình Lăng Tiểu Ngư, cùng với phần mộ.

    "Yến cô cô. Tiểu Ngư tới gặp người đây".
     
  9. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 508: Bên mộ phần bộc bạch tâm tư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một góc trời Tây uyển chợt cũng trở nên buồn bã. Hoa lay, gió thổi, khung cảnh nhìn đâu cũng thấy tiêu điều..

    Bên phần mộ được xây đắp chưa lâu, Lăng Tiểu Ngư khụy gối, từ từ quỳ xuống. Hắn dập đầu ba cái, bái lạy xong thì nâng tay đặt lên tấm bia trước mặt, sờ từng nét, từng chữ..

    "Yến cô cô, xin lỗi người..".

    * * *

    Thời gian chậm trôi.

    Trải qua một hồi nỉ non, lúc này thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã chuyển di, từ quỳ sang ngồi. Lưng tựa mộ phần, hắn tiếp tục tỏ bày tâm tư..

    "Yến cô cô." - Vẫn cái giọng trầm thấp vương nỗi ưu thương, hắn nói - "Cô cô yên tâm. Những kẻ đã hại cô cô, Tiểu Ngư sẽ không tha cho bọn họ đâu. Quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo, con sẽ bắt tất cả trả giá..".

    "Yến cô cô, sẽ không quá lâu đâu. Đợi Tiểu Ngư chữa lành thương tích, củng cố lực lượng xong, chừng đó Tiểu Ngư sẽ giết thẳng đến Thiên Kiếm Môn, một lần tiêu diệt hết thảy..".

    "Người cũng tốt, tiên thần cũng được, con sẽ xóa bỏ toàn bộ. Thế gian này.. tồn tại hay không, đối với con đã chẳng còn ý nghĩa nữa".

    * * *

    "Cô cô, nếu có kiếp sau, Tiểu Ngư vẫn muốn tiếp tục được ở bên cạnh người, vẫn sẽ hết mực thương yêu người. Nhưng.. đã không thể..".

    * * *

    Mông khẽ nhích, Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng lên, bước lên mấy bước.

    Mái tóc phất phơ, trường y lay động, trong tư thế hai tay đặt hờ sau mông, hắn dõi mắt nhìn chốn xa xăm, giọng tang thương thấy rõ:

    "Yến cô cô, con đã không còn nhiều thời gian nữa. Có lẽ khoảnh khắc thế gian này tàn lụi cũng là thời điểm con vĩnh viễn ra đi. Không phải chết. Sẽ không có kiếp sau. Là triệt để tan biến..".

    "Vì vậy.. Yến cô cô, người hãy cho phép Tiểu Ngư được ích kỷ một chút, được điên rồ một chút. Tất cả những gì con cần.. là một chút như thế thôi".

    * * *

    "Yến cô cô, ở Bắc Nguyên con có gặp một tiểu cô nương. Tướng mạo của tiểu cô nương đó giống y như người vậy, trong danh tự cũng có một chữ" Yến "nữa. Nàng ấy rất thiện lương, tính tình rất hoạt bát đáng yêu".

    "Ở bên cạnh nàng ấy, con thấy gần gũi lắm. Cảm giác giống như Yến cô cô đang hiện hữu..".

    "Con đã nhận nàng ấy làm muội muội. Cô cô hẳn sẽ không trách đâu phải không?".

    Lăng Tiểu Ngư hỏi, nhưng cũng chỉ cho có vậy thôi chứ vốn dĩ đâu cần Lăng Ngọc Yến phải trả lời. Hắn nói tiếp: "Yến cô cô, có lẽ người sẽ nói con ích kỷ. Nhưng cô cô à, con chỉ ích kỷ một chút này thôi. Sẽ chỉ..".

    Lăng Tiểu Ngư nói tới đó thì bỗng dừng lại. Mắt ánh lên những tia hữu thần, hắn quay đầu ngó sang bên trái. Rõ ràng, Lăng Tiểu Ngư hắn đã vừa mới phát hiện ra một thứ gì đó.

    Thực tế, chuyện quả y như vậy. Linh giác của Lăng Tiểu Ngư đã không hề sai. Tây uyển này, nó đúng là vừa có người tiến nhập.

    Là một nữ nhân. Tương tự Lăng Tiểu Ngư, nữ nhân này cũng mặc hắc y, bề ngoài tuổi tầm hai bảy hai tám, có mái tóc đen tuyền, phần sau búi cao trong khi phần trước thì tóc được rẽ đều sang hai bên. Trên đầu nàng, trái phải đều có trâm hoa đương cài, nhìn rất là quý phái.

    Có một điều buộc phải công nhận, đó là nữ nhân ăn vận theo kiểu thiếu phụ này đây, nàng rất đẹp. Cực kỳ đẹp. Dung nhan của nàng, dùng "quốc sắc thiên hương", "tu hoa bế nguyệt", "trầm ngư lạc nhạn" e cũng chưa đủ hình dung.

    Từ khuôn mặt cho đến vóc dáng, điệu bộ, tướng đi, xét ở phương diện nào thì nữ nhân này đều hoàn hảo. Khuyết điểm duy nhất, thiết nghĩ chỉ duy nhất một: Thứ mà nàng đang ẵm trên tay, ôm ấp trong lòng.

    Thay vì như người ta bồng mèo, bồng chó hoặc những loài khả ái khác, con vật mà nữ nhân này đang bồng, đấy lại là heo.

    Kỳ dị, chắc có thể dùng đi.

    * * *

    "Tiểu Mễ Mễ, ngươi yên lặng một chút nào".

    Giữa vườn hoa, men theo lối mòn, Đồ Tam Nương vừa đi vừa cúi nhìn heo con đang được mình ẵm bồng, nói: "Tiểu Mễ Mễ ngươi có biết là chúng ta đang đi đâu không? Chúng ta là đang đi viếng mộ Lăng Ngọc Yến đấy".

    "Đi thăm người đã khuất thì phải tỏ ra thành kính một chút, có biết không?".

    "Ụt ụt..".

    "Sao? Vẻ mặt của ngươi là ý gì? Có phải là không đồng tình?".

    "Ụt ụt.." Nằm trên tay Đồ Tam Nương, Tiểu Mễ lập tức ra sức lắc đầu; cái đuôi ngắn ngủn sau mông nó cũng là như vậy, đưa qua đưa lại liên tục.

    Phản đối Đồ Tam Nương ư?

    Ở sau lưng Tiểu Mễ Mễ còn có thể chứ bằng trước mặt, cho thêm trăm lá gan nữa nó cũng không dám đấy. Bao nhiêu năm chung sống, tính khí Đồ Tam Nương thế nào Tiểu Mễ Mễ nó há đâu còn lạ?

    "Hừm, coi như tiểu tử ngươi biết điều".

    * * *

    Đồ Tam Nương đi thêm một lúc nữa thì dừng lại. Ở trước mộ phần mới đắp chưa lâu, nàng đứng im trong khoảng sáu bảy giây, sau đó thì cúi người đem heo con Tiểu Mễ Mễ thả xuống đất.

    "Tiểu tử, tự mình đi dạo một lúc đi".

    Khác với ban nãy, giọng của Đồ Tam Nương đã trầm đi hẳn. Bên trong, không khó để nghe ra cảm xúc u buồn.

    Đối với sự thay đổi đó, với linh trí của mình, heo con Tiểu Mễ Mễ dĩ nhiên dễ dàng suy hiểu được. Nó dùng ánh mắt quan tâm nhìn chủ nhân của mình, tựa hồ muốn an ủi..

    "Được rồi. Tiểu tử ngươi không cần lo cho ta, đi qua bên kia chơi đi. Ta muốn tâm sự với nàng ấy một chút".

    "Ụt ụt..".

    Tiểu Mễ Mễ hơi chần chừ, nhưng rồi cũng vâng lời mà quay gót rời đi.

    * * *

    Còn lại một mình, Đồ Tam Nương cúi xem bia mộ, nhìn hàng chữ đỏ do mình đã tự tay viết lên kia, khe khẽ thở dài.

    "Lăng Ngọc Yến, ta lại tới thăm ngươi đây".

    * * *

    "Tại sao nàng ta lại đến đây? Trông khuôn mặt nàng dường như còn có vẻ u buồn, thương tiếc.." Cách mộ phần chỉ tầm độ chục bước chân, Lăng Tiểu Ngư nhìn thân ảnh Đồ Tam Nương, nghi hoặc thầm nghĩ.

    Hắn cảm thấy có chút khó hiểu, không biết vì nguyên cớ gì mà trên mặt Đồ Tam Nương lại hiện hữu những cảm xúc như vậy.

    Đồ Tam Nương nàng và Yến cô cô của hắn, giữa hai người vốn nào có quan hệ chi đâu.

    Cùng với nỗi ngờ vực, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục lặng im quan sát..

    * * *

    Tính ra thì vị trí mà Lăng Tiểu Ngư đang đứng, nó chả có gì gọi là kín đáo cả; khoảng cách thì càng không đáng nhắc, rất chi ngắn ngủi. Thế nhưng sự hiện diện của hắn, Đồ Tam Nương lại chẳng mảy may hay biết.

    Biết thế nào được kia chứ? Đồ Tam Nương dẫu có lợi hại thì cũng bất quá một tu sĩ phàm nhân, một thần nhân như Lăng Tiểu Ngư, nàng làm sao nhìn tới?

    Phải, Lăng Tiểu Ngư đúng là đang đứng rất gần đấy, xung quanh hắn đúng là chỉ có mấy khóm hoa cao chưa quá thắt lưng đấy, nhưng thân thể hắn, quần áo của hắn, chúng sớm đã được ẩn đi bằng đạo thuật. Không những thế, dấu vết hắn lưu lại khi mới vừa xuất hiện, trên cỏ, trên đất, hết thảy cũng đều đã bị đạo thuật xóa đi rồi.

    Thủ đoạn thần nhân, phàm nhân có khả năng khám phá ra ư?

    Đồ Tam Nương, nàng không phải là trường hợp ngoại lệ. Thậm chí cho dù bản thân nàng có được thiên địa ưu ái ban cho một đôi thánh nhãn là Thiên Phượng Thần Mục đi nữa.

    Và, bởi chính vì không hay, chính vì không biết đến sự tồn tại của Lăng Tiểu Ngư nên giờ phút này đây Đồ Tam Nương nàng mới chẳng hề cố kỵ, tự do bộc bạch nỗi lòng..

    Cử chỉ rất giống với Lăng Tiểu Ngư ban nãy, đầu tiên Đồ Tam Nương nàng cũng đưa tay đặt lên bia mộ, sau một lúc thì hạ thân ngồi xuống. Trong tư thế lưng tựa mộ phần, đúng ngay vị trí Lăng Tiểu Ngư đã ngồi trước đó, nàng khẽ giọng:

    "Lăng Ngọc Yến, đứa cháu trai kia của ngươi bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, chẳng ai biết hắn còn sống hay là đã chết..".

    "Haizz.. Ngẫm lại chuyện này, ta cũng khó tránh một phần trách nhiệm".

    Đồ Tam Nương ngước mặt nhìn trời, nhớ lại chuyện xưa..

    "Năm đó, cái ngày tại Hóa Long Trì của Thiên Kiếm Môn, nếu ta đem Lăng Tiểu Ngư hắn cứu đi, dẫn hắn về Huyết Sát Giáo, như vậy có lẽ mọi thứ đã tốt hơn, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ không cần phải vì Chu Đại Trù mà cam nỗi hàm oan, chịu phán Tam Hình..".

    ".. Mười năm, tu sĩ như ta lắm khi còn thấy đằng đẵng thì huống hồ một thế tục phàm nhân như Lăng Ngọc Yến ngươi..".

    * * *

    "Mười năm chờ đợi, mười năm ngóng trông, vậy mà.. Lúc thấy được hắn cũng là khi Lăng Ngọc Yến ngươi phải nhắm mắt lìa trần.. Ông trời sao mà tàn nhẫn quá..".

    Đồ Tam Nương lại thở ra thêm một hơi dài cảm khái.

    "Lăng Ngọc Yến, ngẫm lại thì ta và ngươi cũng có vài điểm giống nhau lắm".

    "Lăng Ngọc Yến ngươi vì cháu trai mình mà hi sinh cả tuổi thanh xuân, hết ở cô thôn lại ngụ nơi Trúc Kiếm, đêm ngày vào ra trông ngóng. Còn ta..".

    "Thật ra danh tự của ta vốn không phải Đồ Tam Nương. Đồ Tam Nương là tỷ tỷ của ta, tên của ta là Đồ Kiều Kiều".

    ".. Ta và tỷ tỷ tuy rằng dung mạo giống nhau như hai giọt nước, thế nhưng tính tình thì có phần trái ngược. Tỷ tỷ ôn nhu bao nhiêu, Đồ Kiều Kiều ta lại thô lỗ bấy nhiêu. Thuở nhỏ, cha mẹ thường nói chúng ta giống tỷ đệ hơn là tỷ muội. Bọn họ bảo tính tình của ta chẳng khác gì một nam nhân".

    "Không như tỷ tỷ, ta thích cuộc sống tự do, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.. Thật ra từng có một quãng thời gian Đồ Kiều Kiều ta đã sống như vậy, rất vui vẻ. Nhưng rồi.. Cái ngày đó, khi Huyết Linh Tông bị diệt..".
     
  10. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 509: Hắn đã trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên mộ phần Lăng Ngọc Yến, trước có Lăng Tiểu Ngư, sau lại đến Đồ Tam Nương, cả hai đều mang tâm sự đến tỏ bày, ai nấy cũng đều có ưu thương tiếc hận.

    Lẽ dĩ nhiên, so với Lăng Tiểu Ngư thì Đồ Tam Nương đã bị thiệt thòi. Đơn giản là bởi tâm tư của nàng, Lăng Tiểu Ngư đã hoàn toàn nghe ra, nhìn thấu, trong khi đó, nỗi lòng của Lăng Tiểu Ngư hắn thì.. Nhân ảnh còn chẳng phát hiện ra, lấy đâu tỏ tường?

    Từ đầu đến cuối, Đồ Tam Nương đều không mảy may hay biết chút gì. Nàng tưởng rằng Tây uyển chỉ có mỗi mình nàng, cho lời nàng chỉ có mỗi Lăng Ngọc Yến nghe thấy. Nào có ngờ..

    Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Lăng Tiểu Ngư biết được thì sao? Đồ Tam Nương với hắn có quan hệ gì đâu, bất quá một lần bỏ hắn lại Thiên Kiếm Môn, một lần hiện thân tương trợ ở Miên Thành, chung quy vẫn chỉ là người dưng nước lã. Tâm sự của nàng, lại có ý nghĩa gì với hắn?

    Nàng là Đồ Tam Nương cũng được, là Đồ Kiều Kiều cũng tốt, hết thảy Lăng Tiểu Ngư hắn đều chẳng bận tâm. Đối với một kẻ chỉ còn sống được vài năm như hắn, những thứ có ý nghĩa, tính ra thật sự không nhiều.

    Quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo, Tôn Tiểu Yến.. ít ỏi thế thôi.

    Cảm thấy đã đủ, sau một đỗi lặng im đứng nhìn, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng động. Không tiến về trước, nơi mộ phần mà quay gót đi ngược về sau. Hắn đang rời khỏi Tây uyển, rời khỏi tổng đàn Huyết Sát Giáo này.

    Nửa tháng vừa qua Lăng Tiểu Ngư hắn đã nắm bắt được những thông tin cần thiết. Hắn đã biết người huynh đệ Chu Đại Trù kia của mình còn chưa chết, chỉ là nguyên thần bị thương tổn nặng, tạm thời chưa thể tỉnh dậy; hắn cũng biết Dương Tiểu Ngọc đã lấy lại quyền làm chủ thân xác, hiện đang cùng với Gia Gia ngụ tại Huyết Sát Giáo này; chưa hết, những gì xảy ra ở Thiên Kiếm Môn, cái việc điên rồ mà Lăng Thanh Trúc đã làm, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đều đã biết..

    Vì thế cho nên.. Lúc này, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ rời khỏi đây. Hắn sẽ tiếp tục ẩn náu một thời gian nữa, trước khi trở về và huyết tẩy cả thế gian này..

    "Yến cô cô, ngày con trở lại.. máu sẽ nhuộm đỏ thế gian này".

    Đó là lời nhắn gửi của Lăng Tiểu Ngư, những thanh âm vừa hòa tan trong gió. Không có băn khoăn, không chút do dự. Nói cách khác, cái ý định đồ cả nhân thần của hắn, e trên đời chẳng ai lay chuyển được nữa.

    Thế giới này.. sợ rằng đã sắp bị hủy diệt thật rồi.

    * * *

    * * *

    Vài ngày sau, tại phương bắc xa xôi..

    Tuyết Linh Cung.

    Một góc Đông Viện.

    Khu vực này, ở tại Đông Viện tính ra cũng được xem là một thắng cảnh. Phía trên thì trăm hoa đua sắc, bên dưới thì cá bơi thành đàn, tuyết liên nở rộ, thơ mộng nếu mà gọi cũng thật chẳng sai. Phải biết đây là Bắc Nguyên, bình thường một đóa hoa tươi còn khó thấy chứ đừng nói một vườn, sát bên vườn hoa lại còn hiện hữu một hồ nước xanh trong ấm áp, mặc dù tiết trời vốn đang rất lạnh.

    Khung cảnh ở đây, nó là cả một sự đối nghịch. Đáng nói hơn, sự đối nghịch này lại không phải do bàn tay tu sĩ can thiệp. Mọi thứ ở đây hết thảy đều là tự nhiên mà có, tự nhiên mà thành. Hồ nước xanh trong quanh năm ấm áp, vườn hoa trải rộng rực rỡ sắc hương, toàn bộ đều đã tồn tại từ lâu, trước cả khi Đông Viện này được dựng lên.

    Cảnh là vậy, rất đẹp đẽ nên thơ. Đứng trước cảnh này, nếu là một ai đó khác, thiết nghĩ sẽ cảm thấy rất thư thái, thậm chí rung động. Tuy nhiên, với Tôn Tiểu Yến - người đang hiện hữu đây - lại khác.

    Cảnh đẹp? Tôn Tiểu Yến chả thấy. Không gian nên thơ? Tôn Tiểu Yến nàng cũng chả thấy. Cái nàng thấy được duy mỗi u buồn.

    Lăng Tiểu Ngư, ca của nàng, từ lúc hắn không từ mà biệt, tính đến nay cũng đã được hai mươi ngày rồi..

    * * *

    "Sư tỷ, Tiểu Yến muội ấy..".

    Cách hồ Vọng Nguyệt - nơi Tôn Tiểu Yến ngồi - một quãng ngắn, khoảng tầm vài mươi bước chân, một giọng quan tâm cất lên. Người nói chính là Hàm Yên. Còn người nghe, đối tượng dĩ nhiên là La Sương. Không phải mới đây, các nàng đã có mặt từ nãy giờ rồi.

    Chứng kiến tiểu sư muội mình ngồi thu lu trên bờ hồ Vọng Nguyệt, đôi mắt thẫn thờ xuôi nhìn mặt nước, Hàm Yên trong lòng rất bất nhẫn, nói: "Sư tỷ, chúng ta qua an ủi muội ấy đi. Cứ để muội ấy như vậy.. muội thật thấy không ổn".

    Thần tình trấn định hơn, La Sương nhẹ lắc đầu: "Mấy ngày qua, những lời cần nói chúng ta đều đã nói, sư phụ thậm chí còn hằng đêm qua phòng muội ấy an ủi vỗ về.. Có thể làm được chúng ta đều đã làm cả rồi. Bây giờ, cái muội ấy cần không phải lời khuyên mà là thời gian. Chỉ có thời gian mới có thể giúp cho muội ấy nguôi ngoai".

    "Thời gian sao.." Hàm Yên lại chuyển hướng nhìn sang thân ảnh người ngồi thu lu bên bờ hồ Vọng Nguyệt - "Sẽ phải mất bao lâu đây?".

    Những gì mà bản thân đang thấy, thú thật là cho tới lúc này Hàm Yên nàng vẫn không sao hiểu được. Nàng không hiểu tại sao chỉ trong một khoảng thời gian rất chi ngắn ngủi, tiểu sư muội của nàng lại có thể phát sinh tình cảm sâu đậm nhường ấy.

    Tiểu sư muội nàng và người kia làm huynh muội bao lâu? Mới chỉ một ngày. Một ngày huynh muội tình cảm đã lớn như vậy rồi ư?

    Hàm Yên nàng đương nhiên không nghĩ sự thương nhớ, u buồn của tiểu sư muội mình là giả, nàng chỉ là.. không hiểu được.

    "Hàm Yên." - Trong lúc Hàm Yên còn đang tự vấn thì bên cạnh, tiếng La Sương đã truyền vào tai - "Hãy để muội ấy được yên tĩnh một mình. Đi thôi".

    Hàm Yên quay đầu, thoáng lưỡng lự nhưng rồi cũng gật. Trước khi đi, nàng có ngoái lại một lần.

    Hiện lên trong đôi mắt nàng, như cũ vẫn là một thân ảnh ngồi thu lu bên bờ hồ Vọng Nguyệt, nhìn rất đỗi cô đơn..

    * * *

    * * *

    "Tách..".

    "Tách..".

    Bên dưới hồ Vọng Nguyệt, một vài con cá đã vừa mới nhảy lên. Cùng thanh âm tách tách kia, bức tranh in trên mặt hồ cũng lập tức bị phá hỏng. Trời xanh, mây trắng, dáng hình thiếu nữ, hết thảy đều vỡ tan.

    Ngồi trên bờ, Tôn Tiểu Yến thấy hết nhưng vẫn không phản ứng gì. Tay nàng như cũ vẫn vòng lấy đôi chân, cằm nàng như cũ còn kê trên đầu gối, soi đi xét lại, thật chả có chút thay đổi nào hết. Tôn Tiểu Yến, nàng cứ như đã hóa thành pho tượng luôn rồi vậy.

    Nhưng.. cũng chỉ hình như. Tôn Tiểu Yến nàng đâu phải tượng. Nàng là con người, nàng có cảm xúc. Chẳng làm ra phản ứng, sở dĩ là bởi u buồn quá thôi.

    Nàng đang nhớ hắn..

    * * *

    Trong thanh âm tanh tách của bầy cá nhảy, Tôn Tiểu Yến cứ thế lặng lẽ trầm tư. Sự im ắng ấy, nó kéo dài rất lâu, tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ ngừng. Nhưng rồi.. rốt cuộc thì nó cũng dứt.

    Tôn Tiểu Yến, nàng mới vừa động.

    Khuôn mặt thay đổi một cách đột ngột, nàng bỏ tay ra, chồm lên phía trước. Đôi mắt vốn dĩ đờ đẫn lúc này cũng đã trở nên rất đỗi hữu thần, nàng quay vội ra phía sau, đảo mắt khắp phương vị đông tây..

    Rõ ràng là Tôn Tiểu Yến đang tìm kiếm. Và cái mà nàng tìm, đấy chỉ có thể là bóng hình Lăng Tiểu Ngư - thứ đã vừa in lên mặt hồ Vọng Nguyệt.

    "Lăng Tiểu Ngư, ca của nàng đã trở về", Tôn Tiểu Yến nghĩ rằng như vậy. Tiếc rằng thực tế..

    Tôn Tiểu Yến nàng đã tìm, đã kiếm, thế nhưng thân ảnh người nàng muốn tìm thì lại chẳng thấy đâu. Đông, tây, nam, bắc, mọi phương vị đều trống không, chẳng một bóng người.

    Có lẽ Tôn Tiểu Yến nàng đã nhìn lầm. Bóng hình nàng thấy, hẳn chỉ là mong nhớ quá nên mới hiện ra thế thôi.

    Hụt hẫng, thất vọng, Tôn Tiểu Yến cúi đầu, bước trở lại bên bờ hồ Vọng Nguyệt..

    Thời điểm nàng hạ mông ngồi xuống, lạ lùng thay, hình bóng ban nãy lại tiếp tục hiện lên.

    "Ca!".

    Theo phản xạ, Tôn Tiểu Yến bật lên một tiếng, toan quay người lại. Nhưng rồi.. nàng đã không quay. Chút mừng vui vừa loé, nó cũng đã tắt.

    "Chỉ là ảo giác", Tôn Tiểu Yến nàng nghĩ như vậy. Nàng cho hình ảnh in lên mặt hồ Vọng Nguyệt đây, nó cũng giống vừa rồi, là do tâm trí mình tự huyễn hoặc ra. Chứ còn người ấy.. Hắn đã đi rồi. Hắn sẽ không quay lại nữa đâu..

    Cõi lòng bất giác nhói lên, Tôn Tiểu Yến cắn môi, úp mặt luôn vào đầu gối.

    Chính ở khoảnh khắc này, một hiện tượng "kỳ lạ" đã xảy ra. Bóng nam nhân in trên đáy nước, hắn vậy mà không hề tan biến. Chẳng những thế, lúc này hắn lại còn biết cử động.

    Rõ ràng, đây không phải một dáng hình do tâm trí huyễn hoặc. Tôn Tiểu Yến, nàng đã không hề hoa mắt. Nói cách khác, Lăng Tiểu Ngư, hắn có thật. Hắn đã trở về rồi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...