Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tà Nguyệt Lâu Chủ, Nov 10, 2018.

  1. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 490: Trượng Nghĩa Cứu Người (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tên nam nhân trên người chẳng có lấy mảnh vải che thân, với La Sương thì chả sao, nàng không ngại. Dẫu sao thì nàng cũng là người từng trải, vốn dĩ trong lòng trước nay đều luôn vô cảm. Nhưng Tôn Tiểu Yến thì khác. Vị tiểu sư muội này của nàng năm nay mới có mười sáu tuổi, vẫn chỉ là một thiếu nữ đơn thuần, ngay đến thân ảnh nam nhân nàng thấy còn chẳng được bao nhiêu chứ nói gì tới khỏa thân như nhộng.

    Để cho Tôn Tiểu Yến nàng nhìn? Thật là không tốt lắm đâu.

    "Tiểu Yến, không được nhìn!" La Sương sau khi ý thức được mọi chuyện thì lập tức quay mặt bảo với tiểu sư muội của mình.

    Cùng lúc, Hàm Yên cũng dùng tay đem mắt Tôn Tiểu Yến bịt lại, xoay đầu sang hướng khác.

    "Tiểu Yến, đừng nhìn".

    Đừng nhìn?

    Tôn Tiểu Yến có chút đỏ mặt cúi đầu. Trong lòng thầm nói: "Có phải là nhắc nhở quá muộn hay không?".

    Mới rồi, Tôn Tiểu Yến nàng đã lỡ "nhìn" mất rồi a.

    Chỗ nên thấy Tôn Tiểu Yến nàng đã thấy, chỗ không nên thấy Tôn Tiểu Yến nàng cũng đã thấy nốt..

    "Thì ra nam nhân và nữ nhân chính là khác nhau như vậy".

    * * *

    Ở tại khoảnh khắc ấy, Tôn Tiểu Yến tuy rằng vô tình, nhưng vốn dĩ cũng là có chút hữu ý. Tất nhiên là chẳng có sự ám muội hay đen tối gì cả. Nàng bất quá chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi.

    Cũng khó trách được. Ai bảo Tôn Tiểu Yến nàng ngay từ thuở bé đã sống trong Tuyết Linh Cung chứ.

    Không giống những thế lực khác, Tuyết Linh Cung từ trong ra ngoài đều chỉ có nữ nhân và nữ nhân, dù tìm mỏi mắt cũng sẽ chẳng thể bắt gặp một tên nam nhân nào. Theo như Tôn Tiểu Yến được biết thì đấy là do cung chủ Tôn Thi Hàn quy định. Nghe sư phụ nàng nói, thời trẻ cung chủ Tôn Thi Hàn từng yêu sâu đậm một nam nhân, nhưng sau đó lại bị chính tên nam nhân này phụ bạc. Từ ấy, cung chủ Tôn Thi Hàn sinh tâm oán hận. Nàng căm ghét tất thảy mọi nam nhân trên đời, bảo nam nhân chẳng ai tốt, đều là cầm thú.

    Rồi, khi Tôn Thi Hàn trở thành cung chủ, nàng đã lập tức đề ra hàng loạt các quy định. Nào là chỉ thu nữ, không thu nam; nào là ngăn cấm cung nhân phát sinh quan hệ với nam nhân; nào là.. Tóm lại là tất cả đều hết sức phân biệt, vô cùng thành kiến.

    "Haizz.. Thật không hiểu nổi cung chủ của mình nữa. Một tên nam nhân đối xử tệ với nàng nàng liền ghét hết tất thảy nam nhân trong thiên hạ..".

    Tôn Tiểu Yến âm thầm cảm thán. Tiếp đó, khi đã cảm thán xong, nàng cất tiếng hỏi: "Hàm Yên tỷ, La Sương tỷ chữa trị cho hắn sao rồi?".

    "Sư tỷ vẫn đang giúp hắn luyện hóa dược lực".

    "Oh..".

    Tôn Tiểu Yến ứng tiếng, rồi nhấc chân di chuyển ra đằng trước.

    "Tiểu Yến, muội đi đâu đấy?".

    "Đi nhặt đồ".

    Nhặt đồ?

    Hàm Yên hơi nghi hoặc, nối gót theo sau.

    Đoạn đường chẳng tính xa, chỉ khoảng độ trăm bước chân đổ lại nên Tôn Tiểu Yến rất nhanh đã liền tới đích. Nàng đem một thứ đồ vật lẫn trong tuyết nhặt lên, hé môi nói: "Ta tìm được ngươi rồi".

    Trái với vẻ "bình thường" của Tôn Tiểu Yến, sau khi nhìn thấy thứ đồ vật kia thì trên mặt Hàm Yên đã lộ rõ "bất thường". Nàng tiến nhanh lại: "Tiểu Yến, đưa cho ta".

    "Cái này của muội." Tưởng sư tỷ định đoạt đồ của mình, Tôn Tiểu Yến lập tức đem thứ đang cầm giấu ra sau lưng.

    Biết mình đã khiến cho sư muội hiểu lầm, Hàm Yên vội đính chính: "Tiểu Yến, ta không phải ý đó. Ý ta là.. Ta chỉ muốn kiểm tra nó một chút".

    "Kiểm tra?" Tôn Tiểu Yến hỏi lại, dáng vẻ còn ngờ vực.

    "Tiểu Yến." - Hàm Yên tiếp tục thanh minh - "Ta thấy thứ muội đang cầm rất giống với Ngũ Sắc Linh Chi. Ta chỉ muốn xác nhận thôi".

    "Ngũ Sắc Linh Chi?".

    Tôn Tiểu Yến đưa thứ đồ vật đang cầm đặt ngang tầm mắt. Nàng đảo qua đảo lại một hồi, cuối cùng đồng tình: "Đúng là nó có năm màu thật".

    Chìa ra phía trước, nàng bảo: "Vậy sư tỷ xem đi".

    Hàm Yên không nhiều lời, lập tức tiếp nhận ngay.

    Ngũ Sắc Linh Chi tính ra cũng là một loại thảo dược trân quý, chẳng dễ gì mà tìm được.

    * * *

    "Tiểu Yến, cái này.. đúng thật là Ngũ Sắc Linh Chi".

    Xem thần tình kích động của sư tỷ mình, Tôn Tiểu Yến mới hỏi: "Hàm Yên tỷ, bộ Ngũ Sắc Linh Chi này tốt lắm sao?".

    "Không phải tốt mà là rất tốt. Lần trước sư phụ nói chính là đang thiếu Ngũ Sắc Linh Chi này để luyện đan".

    "Vậy à. Thế sư tỷ cầm về đưa cho sư phụ đi".

    Hàm Yên lắc đầu. Nàng đem Ngũ Sắc Linh Chi trả lại cho sư muội mình: "Ngũ Sắc Linh Chi này là do muội tìm thấy, muội nên đích thân đưa cho sư phụ".

    "Ai đưa cũng được mà, có gì khác nhau đâu".

    Hàm Yên lắc đầu cười trừ.

    Vị tiểu sư muội này của nàng đúng thật là chẳng có chút tâm cơ nào cả.

    Không muốn kéo thêm ở vấn đề ấy nữa, Hàm Yên chuyển ý, hỏi: "Phải rồi Tiểu Yến, Ngũ Sắc Linh Chi này là thế nào vậy?".

    Hàm Yên không thể không thắc mắc, bởi vừa rồi, thời điểm sư muội nàng đem Ngũ Sắc Linh Chi cầm lên, nó rõ ràng đã bị người hái đi trước đó rồi.

    Chẳng để cho sư tỷ mình phải nghi hoặc lâu, Tôn Tiểu Yến đem sụ tình kể lại: "À, cái này hả.. Là như vầy, lúc nãy muội đi hái Hồng Vô Lệ, hái xong hai đóa, chừng đi tới chỗ đóa thứ ba thì muội vô tình nhìn thấy cây linh chi này mọc trong hốc cây. Muội thấy đẹp nên hái xuống, chừng quay ra thì vấp phải cái tên kia, rồi té ngã, hoảng quá nên ném luôn linh chi văng tới đây. Tiếp theo thế nào thì tỷ biết rồi đấy".

    "Là như vậy sao..".

    Nhận ra sư tỷ mình có chút trầm ngâm, Tôn Tiểu Yến khó hiểu hỏi: "Hàm Yên tỷ, bộ có gì không ổn sao?".

    Hàm Yên hơi chần chừ, nhưng rồi cũng nói: "Hmm.. Ngũ Sắc Linh Chi này tính ra cũng được coi là thảo dược trân quý, cây muội đang cầm lại còn tới độ thành thục, theo lý phải có yêu thú hay gì đó trông giữ mới đúng..".

    "Vậy chắc là bọn chúng không phát hiện ra được cây Ngũ Sắc Linh Chi này".

    Hàm Yên không đáp, trong mắt vẫn đượm suy tư..

    * * *

    Một lúc sau.

    Đã sớm trở lại, Tôn Tiểu Yến cúi nhìn Lăng Tiểu Ngư lúc này đã được che lại những chỗ cần che, hỏi La Sương: "La Sương tỷ, hắn thế nào rồi?".

    "Đã tốt lên nhiều." La Sương đáp, thanh âm không mặn không nhạt.

    Kế đấy thì bảo: "Ngũ Sắc Linh Chi kia đâu, muội đưa ta xem thử".

    "Đây này".

    Đưa xong đồ vật cho La Sương, Tôn Tiểu Yến liền tiến thêm mấy bước, dừng sát bên Lăng Tiểu Ngư, cẩn thận kiểm tra cơ thể hắn.

    Coi bộ đối với lời nói của sư tỷ mình, Tôn Tiểu Yến nàng cũng không tin tưởng nhiều lắm.

    Mà, ngẫm cũng đúng thôi. Sư tỷ La Sương của nàng đâu có ưa gì Lăng Tiểu Ngư. Ngay từ đầu vốn dĩ đã chẳng hề muốn cứu trị a.

    "Nha đầu khờ".

    Chứng kiến hành vi của sư muội, La Sương khó tránh sinh bất mãn mà mắng nhẹ một câu. Dù vậy, nàng cũng chẳng truy cứu thêm. Thay vì Tôn Tiểu Yến và Lăng Tiểu Ngư thì ánh mắt nàng đã dời sang Ngũ Sắc Linh Chi, kế đấy là khuôn mặt Hàm Yên.

    * * *

    Trao đổi hồi lâu, chừng thấy Tôn Tiểu Yến đứng lên, La Sương liền bảo: "Tiểu Yến, muội muốn ta giúp hắn hiện ta đã giúp, bây giờ hãy theo ta hồi cung".

    "La Sương tỷ, vẫn chưa được".

    Tôn Tiểu Yến nài: "Sư tỷ nhìn coi. Hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, chúng ta bỏ hắn ở đây sao được chứ? Rủi hắn bị thú dữ ăn thịt rồi sao?".

    "Vậy muội muốn thế nào? Đem hắn về Tuyết Linh Cung luôn chắc?".

    "Có thể đem về à?" Tôn Tiểu Yến nhất thời không kịp nghĩ, buột miệng hỏi lại.

    Khỏi phải nghĩ, câu hỏi kia tất nhiên đã khiến cho La Sương tức giận. Nàng trợn mắt, đang toan mắng thì..
     
  2. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 491: Thành công ám toán sư tỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư tỷ sư tỷ, hay là như vầy đi! Chúng ta không cần phải mang hắn về cung đâu, chỉ cần tìm một chỗ nào kín đáo một chút rồi đem hắn ném vào, bày thêm tí cấm chế là được rồi..".

    "Sư tỷ cứ đứng đó đi, không cần phải làm gì đâu. Chuyện này cứ để muội làm cho".

    Dứt câu, Tôn Tiểu Yến liền bắt tay vào việc luôn. Nàng nhanh chóng thả ra thần thức, giúp Lăng Tiểu Ngư tìm một nơi ẩn náu.

    May cho nàng, gần nơi mấy người các nàng đứng có một hang động. Và dĩ nhiên là Tôn Tiểu Yến nàng đã không khó để lần ra đến.

    Đem thần thức thu hồi, Tôn Tiểu Yến nói: "La Sương tỷ, Hàm Yên tỷ, ở gần đây có một hang động. Muội sẽ đem hắn tới đó, xong sẽ về ngay".

    Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng cũng là lúc Tôn Tiểu Yến cúi người, ý định đem Lăng Tiểu Ngư nhấc lên.

    "Khoan đã".

    "La Sương tỷ?".

    "Lui ra sau. Để ta mang hắn đi".

    "Hì hì.. Muội biết La Sương tỷ là người tốt mà!".

    "Bớt nịnh hót".

    "Hì hì..".

    * * *

    La Sương đi trước, Hàm Yên và Tôn Tiểu Yến nối gót theo sau, cả ba rất nhanh đã tới được hang động nọ.

    Hang động này, nó rất đỗi thô sơ, chỉ có duy nhất một lối đi, nhìn khá trống trải.

    "Khịt khịt..".

    Tôn Tiểu Yến đảo mắt nhìn quanh, liên tiếp hít ngửi. Chừng không phát hiện ra mùi gì khác lạ, lúc này nàng mới yên tâm.

    Nàng đi tới chỗ La Sương và Hàm Yên, nhờ cậy: "La Sương tỷ, Hàm Yên tỷ, hai vị sư tỷ mau bày bố cấm chế đi".

    "Chúng ta?" - La Sương nói, thái độ chẳng thân thiện gì mấy - "Không phải lúc nãy muội bảo sẽ tự mình lo liệu hay sao?".

    "Cái đó..".

    Tôn Tiểu Yến chưng ra bộ mặt đáng thương, nài nỉ: "La Sương tỷ, pháp lực tỷ cao, thủ đoạn cũng lợi hại nữa. Tỷ làm ơn giúp muội đi".

    "La Sương tỷ, muội xin tỷ mà..".

    "Dừng! Dừng!" La Sương khó mà nghe thêm được nữa, vội lớn tiếng yêu cầu.

    Nàng mím môi, bộ dạng như muốn đem Tôn Tiểu Yến ăn tươi nuốt sống: "Nha đầu ngốc! Nha đầu khờ! Ta thật là muốn cho muội một trận!".

    * * *

    Giận thì giận, quát thì quát, thế nhưng sau cùng, La Sương vẫn chiều theo sư muội mình mà ra tay bày bố cấm chế.

    Biết sao được, ai bảo nàng quá yêu quý đứa sư muội này..

    Mà ngẫm lại, thật ra thì đứa sư muội này của La Sương nàng cũng đáng thương lắm..

    * * *

    Trước cửa động.

    La Sương, Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến, cả ba hiện đều đang ở đây. Nhìn vào lớp cấm chế ngụy trang vừa được bố trí xong, Tôn Tiểu Yến thắc mắc: "La Sương tỷ, cấm chế này không có lực sát thương thật à?".

    "Không thật chẳng lẽ giả?".

    La Sương mất kiên nhẫn, dứt khoát nắm lấy tay sư muội mình kéo đi.

    "Được rồi, tiểu nha đầu muội đừng có lo chuyện bao đồng nữa, mau theo ta hồi cung".

    "Sư tỷ à, đợi một chút!".

    * * *

    Tôn Tiểu Yến đã kêu, đã hô gọi, nhưng chả ích gì. Mặc nàng kêu gọi ra sao thì La Sương đều không đoái hoài gì tới, vẫn nhắm thẳng hướng tây mà bay đi.

    Cứ thế, chẳng bao lâu sau, Tuyết Linh Cung đã hiện ra trong tầm mắt..

    * * *

    Bên trong Tuyết Linh Cung, tại Đông viện.

    La Sương nhìn Tôn Tiểu Yến, bảo: "Tiểu nha đầu, sư phụ hiện đang bế quan luyện đan, chắc cũng ba bốn hôm nữa mới đi ra. Trong khoảng thời gian này muội đừng có lại chạy lung tung nữa đấy có biết không".

    Tôn Tiểu Yến gật đầu: "Muội biết rồi mà".

    La Sương vẫn chưa thấy yên tâm lắm, nàng quay sang bảo với Hàm Yên bên cạnh: "Hàm Yên, muội nhớ để mắt tới Tiểu Yến một chút".

    "Sư tỷ, muội biết rồi".

    * * *

    Trông theo thân ảnh người vừa đi, Tôn Tiểu Yến thở phào một hơi: "La Sương tỷ lúc nào cũng đáng sợ hết a".

    "Khì..".

    Hàm Yên nghe sư muội mình thốt ra mấy lời ấy, không nhịn được bật cười: "Tiểu Yến muội mà biết sợ sao?".

    "Biết chứ".

    Tôn Tiểu Yến rất nghiêm túc gật đầu: "Tính cả Đông viện này của chúng ta, làm gì có ai hung dữ giống như La Sương tỷ".

    "Ồ.. Tiểu Yến muội gan thật, lại dám ở sau lưng nói xấu La Sương sư tỷ. Ta phải đi mách tỷ ấy mới được".

    "Đừng a!".

    Tôn Tiểu Yến đem cánh tay Hàm Yên níu lại, thành khẩn mà rằng: "Hàm Yên tỷ, tỷ đừng có mách La Sương tỷ mà. La Sương tỷ sẽ đánh muội đấy".

    "Trẻ nhỏ làm sai, bị người lớn đánh vốn dĩ là nên a".

    "Hàm Yên tỷ, muội sợ đau lắm.. Sư tỷ, năn nỉ tỷ mà..".

    Mặc dù biết rõ tiểu sư muội của mình chỉ là đang cố giả trang nhưng Hàm Yên cũng không nỡ trêu chọc thêm. Nàng cười bảo: "Được rồi. Lần này tạm tha cho muội".

    "Hì hì.. Muội biết Hàm Yên tỷ là người tốt mà!".

    "Xuy.. Câu này hôm nay muội đã nói đi nói lại bốn năm lần rồi đấy".

    * * *

    * * *

    Đêm hôm ấy..

    Trong phòng Tôn Tiểu Yến.

    Nếu là thường lệ, thời điểm này đèn ở đây đã sớm tắt, Tôn Tiểu Yến sớm đã lên giường. Thế nhưng hôm nay, Tôn Tiểu Yến vậy mà vẫn chưa đi ngủ. Lúc này, nàng đang cùng với sư tỷ Hàm Yên của mình chơi một trò chơi.

    Lại nói, cái trò chơi này, tính ra cũng có chút đặc biệt. Trò chơi này, nó không phải bất kỳ một loại phổ thông nào hết. Nó là do Tôn Tiểu Yến tự mình nghĩ ra. Quy tắc chơi như sau: Số người là hai, mỗi người lần lượt đặt lên những ô vuông trên bàn cờ một quân cờ, ai đặt đủ năm quân liên tiếp thẳng hàng sẽ thắng, bất kể ngang dọc.

    Lẽ dĩ nhiên, Tôn Tiểu Yến rất yêu thích cái trò chơi do mình tự nghĩ ra này, và thực tế thì nàng chơi cũng rất giỏi. Tính khắp cái Đông viện này, ngoại trừ sư phụ Tôn Sở Sở và sư tỷ La Sương của nàng ra thì chẳng ai có thể bì được nữa cả. Hàm Yên cũng không ngoại lệ. Chính bởi vậy mà suốt từ nãy giờ, Hàm Yên mới thắng ít thua nhiều, liên tiếp bị nàng đánh bại.

    Hiện tại, ván này cũng là như thế. Hàm Yên đã lại mới thua thêm một lần nữa.

    "Hì hì.. Hàm Yên tỷ, tỷ lại thua rồi".

    Tôn Tiểu Yến vươn tay cầm lên bình rượu để sẵn trên bàn, rất vui lòng rót ra một ly đầy đưa cho sư tỷ mình: "Hàm Yên tỷ, rượu của tỷ đây".

    "Tiểu Yến, có cần rót đầy tới như vậy không?" Hàm Yên nhìn ly rượu, có chút ngao ngán.

    Suốt từ nãy giờ, hễ cứ mỗi lần Hàm Yên nàng thua cũng đều bị tống cho một ly ăm ắp thế này. Nếu như chỉ là rượu bình thường thì không nói gì, đằng này, đây lại là một loại linh tửu rất mạnh. Sau khi uống mấy ly, bây giờ đầu óc Hàm Yên nàng đã bắt đầu có chút choáng váng rồi đấy.

    Người ca thán kệ người ca thán, Tôn Tiểu Yến vẫn chả có biểu hiện nào cho thấy là sẽ nương tay. Trái lại, nàng còn cố tình khích tướng:

    "Ồ.. Hàm Yên tỷ, sư tỷ có phải là không uống nổi hay không? Chỉ cần tỷ bảo tỷ không uống nổi nữa, đã thua tâm phục khẩu phục, chấp nhận tôn muội làm sư trong cái trò này thì muội sẽ tha cho tỷ".

    Hàm Yên vốn dĩ là đã sinh thoái ý, muốn bỏ cuộc, nhưng sau khi nghe được những lời nọ, nàng liền thay đổi chủ ý ngay. Nàng không cam a!

    "Hừ! Ai nói ta không uống nổi? Đưa ly rượu đây!".

    Miệng bảo đưa, nhưng Tôn Tiểu Yến còn chưa kịp đưa thì Hàm Yên đã tự mình vươn tay đoạt lấy. Chả chút do dự, nàng đem nguyên ly rượu trút hết vào trong họng, đánh "ực" một tiếng.

    "Bộp bộp bộp..".

    Như thể muốn "cổ vũ" tinh thần cho sư tỷ mình, Tôn Tiểu Yến tặng ngay một tràng pháo tay, miệng khen: "Hàm Yên tỷ thật lợi hại! Lợi hại!".

    "Hứ..".

    Xem chừng đã bị hơi men chi phối cảm xúc, Hàm Yên yêu cầu: "Tiểu nha đầu, chúng ta chơi thêm một ván nữa!".

    Tôn Tiểu Yến cầu còn không được, lý gì lại từ chối. Nàng gật đầu ngay: "Được được. Chúng ta lại chơi tiếp".

    Nói đoạn, nàng đem những quân cờ trắng đen đã đặt trước đó phân ra, chuẩn bị bắt đầu một ván mới.

    "Lần này để ta lên trước".

    "Rút kinh nghiệm" từ những trận thua trước, Hàm Yên yêu cầu.

    Tôn Tiểu Yến thầm cười trộm, đáp ứng ngay: "Tốt. Hàm Yên tỷ cứ đi trước đi. Sư tỷ không cần phải nhường muội đâu".

    "Đợi xem ta đánh bại muội thế nào".

    Với quyết tâm phải giành được chiến thắng, Hàm Yên bốc lên một quân cờ trắng, đặt xuống giữa bàn cờ.

    "Tới lượt muội".

    Tôn Tiểu Yến cũng nhanh chóng bốc lên một quân cờ đen rồi đặt xuống bàn cờ, sát ngay bên cạnh quân cờ trắng của Hàm Yên.

    "Đến phiên ta".

    * * *

    Hàm Yên và Tôn Tiểu Yến cứ thế mà thay phiên đặt cờ, tỷ một quân muội một quân, chẳng mấy chốc mà bàn cờ đã dày đặc hai màu đen - trắng trộn lẫn vào nhau.

    Rồi..

    "Hì hì..".

    * * * một giọng cười quen thuộc cất lên.

    Tôn Tiểu Yến đặt xuống quân cờ trong tay, rồi chỉ vào một đường thẳng, nói: "Hàm Yên tỷ, muội lại thắng rồi".

    "Sao.. Sao có thể chứ..".

    Chả buồn cảm thông hay chia sớt gì, Tôn Tiểu Yến cứ việc ta ta làm, vươn tay cầm lên bình rượu, rót đầy một ly.

    "Hàm Yên tỷ, rượu của tỷ đây".

    * * *

    "Ực..".

    * * *

    "Thế nào? Hàm Yên tỷ đã tâm phục khẩu chưa? Hẳn là sợ rồi đi?".

    "Ai nói?".

    Đã chẳng còn tỉnh táo nữa, Hàm Yên cáu mà rằng: "Chơi tiếp! Một ván nữa!".

    Gian ý thoáng hiện lên trong đáy mắt, Tôn Tiểu Yến chiều theo: "Được thôi. Muội sẽ cho tỷ thêm một cơ hội nữa".

    Và như vậy, một ván cờ mới lại được bắt đầu..

    * * *

    Hàm Yên đã rất cố gắng, nhưng trong cái trò chơi này, trình độ của nàng thật là vẫn kém xa Tôn Tiểu Yến. Bởi thế cho nên chuyện thua cuộc là không cách nào tránh khỏi.

    Tất nhiên, kẻ thua thì phải uống rượu phạt. Mà khi đã uống quá nhiều rượu.. kết cục ra sao, thiết nghĩ chẳng cần nói thì ai cũng đều hiểu được.

    Hàm Yên, nàng hiện đã say. Tới độ không còn biết trời trăng mây gió chi nữa.

    "Phù ù.. Rốt cuộc cũng ám toán thành công".

    Tôn Tiểu Yến nhìn kẻ đang ngồi gục trên bàn, thở phào một hơi.

    Kế đấy, nàng đem Hàm Yên bế lên, hướng góc phòng phía đông tiến lại.

    Một mật thất mau chóng hiện ra.
     
  3. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 492: Mang nam nhân về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đỗi sau..

    Từ bên trong mật thất, một thân ảnh từ tốn bước ra. Dáng hình này, y phục này.. rõ ràng là Hàm Yên. Thế nhưng.. Hàm Yên không phải đã bị chuốc say rồi sao?

    "Hừm hừm..".

    Tôn Tiểu Yến - kẻ hiện đang giả mạo Hàm Yên - khẽ hắng giọng. Nàng soi gương, chỉnh trang một chút rồi gật đầu, ra chiều vừa ý: "Như vầy chắc là sẽ không ai nhận ra đâu nhỉ".

    "Hì hì.. Tôn nữ hiệp, việc nghĩa không thể không làm, chúng ta mau đi thôi".

    Nói đoạn, Tôn Tiểu Yến xoay người hướng cửa phòng bước ra, nhắm thẳng đại môn Tuyết Linh Cung mà đi..

    * * *

    Trải qua mấy con đường quanh co uốn lượn, Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng đã ra đến đại môn.

    Đang làm nhiệm vụ canh giữ, Lê Ngọc Chân - người đứng đầu đội ngũ ở đây - vừa trông thấy Tôn Tiểu Yến thì liền tiến lên chào hỏi: "Hàm Yên sư tỷ".

    "Hàm Yên sư tỷ." Tiếp sau nàng, những người khác cũng đồng loạt khom lưng cúi đầu.

    Trong hình hài Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến khẽ gật đầu: "Ừm".

    Kế đó thì nói: "Sư phụ có chút việc sai ta đi làm. Các ngươi mau mở đại môn".

    "Vâng".

    Nghe bảo là việc của Tôn Sở Sở (danh tính sư phụ Hàm Yên), Lê Ngọc Chân dám đâu để chậm trễ, lập tức đem đại môn mở ra ngay.

    Phần mình, Tôn Tiểu Yến đương nhiên cũng sẽ không nấn ná thêm làm gì, vừa thấy đại môn mở ra thì liền nhấc chân bước qua. Chừng khi qua hết, nàng lập tức gọi ra phi kiếm, nhắm thẳng hướng đông nam bay đi.

    * * *

    Ở phía sau, đội ngũ trông coi cửa lớn thấy vậy thì có người không khỏi nghi hoặc. Nàng nói với Lê Ngọc Chân: "Ngọc Chân sư tỷ, Hàm Yên sư tỷ sao lại dùng phi kiếm nhỉ? Mấy lần trước tỷ ấy vẫn tự mình phi hành mà".

    Không như sư muội mình, Lê Ngọc Chân nghĩ thoáng hơn: "Chắc là vì quãng đường rất xa nên Hàm Yên sư tỷ mới phải dùng phi kiếm để tiết kiệm linh lực".

    "Ừm.. Hằn là như vậy".

    * * *

    Những lời nghị luận sau lưng, Tôn Tiểu Yến nếu mà nghe được thì chắc sẽ ôm bụng cười phá lên mất.

    Quãng đường rất xa? Dùng phi kiếm để tiết kiệm linh lực?

    Nào có a. Sở dĩ Tôn Tiểu Yến nàng dùng phi kiếm, nguyên do chỉ đơn giản là bởi.. nàng vẫn chưa thể tự mình phi hành một cách trôi chảy được. Tu vị của nàng mới chỉ là luyện khí hậu kỳ thôi a.

    "Phù..".

    Ngự trên phi kiếm, Tôn Tiểu Yến ngầm thở ra một hơi, thầm nghĩ: "May mà có linh đan trợ giúp, nếu không với tu vi luyện khí hậu kỳ của mình, e sớm đã bị phát hiện rồi".

    "Hừm.. Nghe Hàm Yên sư tỷ nói qua thì dược lực của loại đan dược này cũng không duy trì được lâu, phải nhanh lên mới được".

    Nét mặt khẩn trương lên một chút, Tôn Tiểu Yến xuất thêm linh lực hòng đề thăng tốc độ cho phi kiếm dưới chân.

    * * *

    Trong màn đêm u tịch, Tôn Tiểu Yến một mình một kiếm cứ thế bay đi.

    Không thể không nói, việc mà nàng đang làm đây, nó thật sự khá là bốc đồng, lỗ mãng. Thiết nghĩ lúc này, chỉ cần vài con yêu thú nhảy ra, hoặc một hai tên tà tu xuất hiện, như vậy, mười mươi Tôn Tiểu Yến nàng sẽ liền gặp nguy.

    Một tên thái điểu luyện khí hậu kỳ thì bổn sự lại có được bao nhiêu? Đấy là còn chưa kể tâm cơ của nàng, nó vốn dĩ nông tới đáng thương, dùng để chơi đùa với người nhà còn được chứ muốn đối phó ngoại nhân mà nói.. Dám cá sẽ hoàn toàn vô dụng.

    Lúc này, cũng chỉ có thể cầu trời khẩn phật để Tôn Tiểu Yến nàng được bình an mà thôi.

    * * *

    Không rõ bởi do trời cao chiếu cố hay vì đất dày bảo hộ mà suốt quãng đường ngự kiếm phi hành, Tôn Tiểu Yến đã chẳng đụng phải một mối đe dọa nào cả. Nàng đã rất bình an đi đến đích.

    Lại nói, chỗ nàng vừa mới đáp xuống đây, nó cũng không lạ lẫm gì cho cam, rành rành là hang động ban sáng Tôn Tiểu Yến nàng đã dùng thần thức lần ra được.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn chính là được nàng và hai vị sư tỷ La Sương - Hàm Yên đem giấu bên trong hang động này.

    * * *

    "Không biết hắn tỉnh lại chưa nhỉ?".

    Tôn Tiểu Yến đem phi kiếm cất vào giới chỉ, rồi bước thêm mấy bước. Dừng chân liền cầm một tấm phù lục giơ lên, quán thâu linh lực rồi hô khẽ:

    "Khai!".

    Gần như lập tức, ngay trước mặt nàng, từ khoảng hư không trống rỗng, một cửa động dần hiện ra.

    "La Sương tỷ nói cấm chế này cũng không có lực sát thương, chắc là sẽ không sao đâu".

    Tôn Tiểu Yến hít sâu một hơi, lấy can đảm bước qua cửa động. Chừng qua xong mới nhẹ nhõm thở phào.

    "May mà La Sương tỷ cũng không có gạt mình".

    * * *

    Sau khi vuốt ngực trấn an tâm linh nhỏ bé của mình xong, Tôn Tiểu Yến liền tiếp cận thân ảnh Lăng Tiểu Ngư.

    Hắn hiện vẫn đang nằm bất động ngay đấy, trên người có khoác tạm một bộ y phục dạ hành, kiểu cách vốn của nữ nhân, tình trạng xem ra chẳng khác gì ban sáng.

    "Còn chưa tỉnh sao?".

    Tôn Tiểu Yến nhíu mày, cẩn thận tiến hành kiểm tra.

    Và, càng tra, càng xét, gương mặt của Tôn Tiểu Yến lại càng trở nên khó coi.

    "Kỳ quái. Linh lực của tên này tại sao bây giờ lại trở nên hỗn loạn như vầy nhỉ? Mạch tượng cũng rối nữa".

    "Không được không được. Nếu cứ để hắn thế này thì hắn sẽ chết luôn cũng nên. Ta phải giúp hắn thôi".

    Nghĩ sao làm vậy, Tôn Tiểu Yến nhanh chóng đem Lăng Tiểu Ngư dựng dậy. Tất nhiên lần này, "sự cố" như ban sáng đã không còn xảy ra nữa. Bởi lẽ, bộ y phục dạ hành đây, nó vốn đã được mặc vào hẳn hoi cho Lăng Tiểu Ngư chứ chẳng phải che hờ tạm bợ như ban sáng.

    Hiện tại, vấn đề không ở y phục, ở Lăng Tiểu Ngư mà là ở.. Tôn Tiểu Yến.

    Tôn Tiểu Yến, nàng không thể giúp Lăng Tiểu Ngư bình ổn được. Mạch tượng, khí huyết trong người hắn, chút lực lượng của một tiểu tu sĩ luyện khí hậu kỳ như nàng căn bản là chẳng đủ kiểm soát. Đan dược nàng cho hắn uống cũng là như vậy, chẳng hiệu nghiệm tí nào.

    * * *

    Cố gắng một đỗi vẫn chỉ hoài công vô ích, Tôn Tiểu Yến đành phải thu tay. Theo thói quen, nàng chụm tay lại, dùng ngón trỏ ở hai bên trái phải vân vê nhau, miệng lẩm bẩm:

    ".. Làm sao đây.. Làm sao đây..".

    "Tôn nữ hiệp à Tôn nữ hiệp, mau nghĩ cách đi nào".

    * * *

    "Hay là chạy về gọi La Sương tỷ tới giúp nhỉ?".

    "Mà không được. Hồi sáng La Sương tỷ đã tức giận lắm rồi, chắc chắn là sẽ không chịu giúp nữa đâu. Bây giờ mình mà chạy về kêu, có khi còn bị tỷ ấy bắt giam luôn.. Phải nghĩ cách khác thôi".

    * * *

    "Haizz.. Sao lại nghĩ không ra..".

    * * *

    Từ ngồi, Tôn Tiểu Yến bây giờ đã đứng. Nàng đi qua bước lại một hồi, miệng chợt reo lên: "A! Có rồi!".

    "Ta nhớ chỗ sư phụ có một lọ linh đan rất thần diệu, không những có thể giúp tu sĩ ổn định thương thế, khang phục cơ thể mà còn giúp tẩm bổ thần hồn nữa. Lấy cho hắn uống khẳng định hắn sẽ liền tỉnh lại ngay".

    Nếu như là bình thường, Tôn Tiểu Yến tuyệt sẽ chẳng đánh chủ ý lên đan dược của sư phụ mình làm gì. Thế nhưng lần này, trước mắt nàng lại đang có một người cần giúp đỡ. Tôn Tiểu Yến nàng đã lỡ thấy, cũng lỡ giúp rồi, lẽ nào lúc này đây lại bỏ mặc thôi không lý tới?

    Lương tâm sẽ cắn rứt a.

    Trong lòng đã có chủ ý, Tôn Tiểu Yến chẳng chần chừ thêm, lập tức hướng cửa động bước ra. Nhưng, đi còn chưa được bao nhiêu bước thì chân nàng đã khựng lại.

    "Từ đây đến Tuyết Linh Cung khoảng cách cũng không ngắn, chạy đi chạy lại như vậy, sợ rằng thuốc ngụy tạo tu vi của ta sẽ hết tác dụng, sẽ bại lộ mất..".

    "Phải làm sao đây..".

    Một lần nữa, Tôn Tiểu Yến lại cảm thấy khó nghĩ. Tuy nhiên lần này, phương án giải quyết cũng rất nhanh liền xuất hiện.

    Mắt loé ánh tinh quang, Tôn Tiểu Yến đưa tay tháo xuống chiếc vòng cổ đang đeo. Đem chiếc bình hồ lô bằng ngọc tách khỏi vòng cổ, nàng điểm lên một đạo pháp quyết.

    Tức khắc, từ kích cỡ chỉ tầm ngón tay út, chiếc bình hồ lô đã biến to bằng đầu người.

    "May mà có ngươi".

    Tôn Tiểu Yến nhanh tay tháo nắp bình hồ lô đang cầm ra, hướng mũi bình về phía Lăng Tiểu Ngư, miệng hô:

    "Thu!".

    Tiếng hô của nàng vừa dứt, từ bên trong bình hồ lô, một cỗ hấp lực liền nổi lên, đem Lăng Tiểu Ngư hút vào.

    "Xong rồi".

    Tôn Tiểu Yến đậy nắp bình hồ lô lại, rồi biến nó trở về hình dạng ban đầu.

    "Được rồi, bây giờ ta sẽ mang ngươi về Tuyết Linh Cung để chữa trị cho ngươi. Ngươi chịu ủy khuất một chút".

    Vài giây sau, từ cửa hang động, một phi kiếm ngự không mà lên, hướng thẳng Tuyết Linh Cung bay đi.

    * * *

    Tuyết Linh Cung trước giờ vẫn luôn ngăn cấm nam nhân, nay Tôn Tiểu Yến lại đem một nam nhân cất giấu, ý định mang về, lại còn muốn lấy trộm linh đan của sư phụ mình để cứu hắn, không thể không nói, việc làm này chính là chống lại cung quy, nếu mà bị phát hiện chắc chắn sẽ phải gánh lấy tội tình, hình phạt chỉ e còn chẳng nhẹ.

    Vì một tên nam nhân xa lạ mà đưa bản thân vào nguy hiểm, Tôn Tiểu Yến làm vậy liệu có đáng?

    Khẳng định không đáng.

    Tôn Tiểu Yến, nàng rõ ràng quá ngốc. Lòng tốt của nàng, nó thật cũng nhiều quá rồi.

    Xem ra so với cái tuổi mười sáu của mình, tâm tính Tôn Tiểu Yến nàng còn kém xa. Người giống như nàng, thiết nghĩ khó lòng sống thọ. Nhất là trong bối cảnh tu tiên giới hiện đang ngày càng trở nên phức tạp..
     
  4. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 493: Mang nam nhân về nhà (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    "Ngọc Chân sư tỷ, kia.. kia không phải là Hàm Yên sư tỷ sao?".

    Canh giữ đại môn Tuyết Linh Cung, một cung nhân chợt chỉ tay lên trời, nói.

    Theo hướng tay nàng chỉ, Lê Ngọc Chân và những người khác dõi mắt nhìn xem thì quả thấy từ hướng đông nam, có một thân ảnh đang ngự kiếm phi hành tiến thẳng về phía này.

    Y phục kia, dáng hình ấy, chẳng Hàm Yên thì ai?

    "Lạ thật. Hàm Yên sư tỷ sao mới đi đã về rồi..".

    Nội tâm nghi hoặc, Lê Ngọc Chân đợi cho vị "Hàm Yên" sư tỷ kia đáp xuống thì hỏi: "Hàm Yên sư tỷ, sư tỷ đã làm xong nhiệm vụ rồi hả?".

    "Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Có lẽ đã quên, Tôn Tiểu Yến mới hỏi lại.

    Hơi ngoài ý muốn, Lê Ngọc Chân nhắc: "Hàm Yên sư tỷ, chẳng phải lúc rời đi sư tỷ có nói phải làm việc gì đó cho Tôn trưởng lão..".

    "À, phải phải..".

    Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng đã nhớ ra. Sau mấy cái gật đầu liên tiếp, nàng nói: "Chuyện sư phụ căn dặn ta đã làm xong rồi, bây giờ về báo cáo".

    "Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục trông giữ đại môn, ta phải về Đông viện gặp sư phụ".

    Tôn Tiểu Yến nói rồi liền nhấc chân bước đi, động tác khá là vội vàng.

    "Hàm Yên sư tỷ hôm nay.. sao cứ thấy có chút kỳ lạ thế nhỉ?".

    * * *

    Bởi nhận ra dược lực ngụy tạo tu vi đã sắp hết nên Tôn Tiểu Yến không thể không vội. Vừa khuất khỏi tầm mắt mấy người Lê Ngọc Chân là nàng lập tức chạy như bay về phòng mình.

    Sau khi đóng sầm cửa lại, lúc này nàng mới vuốt ngực thở phào.

    "Phù ù..".

    "May mà ta nhanh chân, nếu không là tiêu đời rồi".

    "Ai biết viên thuốc kia lại nhanh hết tác dụng như vậy chứ..".

    Tôn Tiểu Yến đứng trấn an mình thêm một lúc thì hướng góc đông phòng tiến lại. Nàng đưa tay ấn mạnh lên một vị trí trên bức tường, tức khắc, lối vào mật thất liền hiện ra.

    Đoạn đường khá chi ngắn ngủi nên rất nhanh Tôn Tiểu Yến đã đi đến đích. Căn phòng bí mật, nó đã hiện hữu ngay trước mặt nàng. Ở đây, vật dụng tuy không nhiều nhưng những thứ cơ bản thì vẫn có. Một chiếc giường, một chiếc chăn, hai cái gối, một bộ bàn ghế, vài bức tranh treo.. tính ra thật chẳng đến nỗi nào.

    "May mà sư phụ ưu ái cho ta căn phòng này, nếu không thật là không biết phải làm sao".

    Ngẫm lại, Tôn Tiểu Yến thật rất biết ơn sư phụ của mình. Từ nhỏ đến lớn, hầu như lúc nào sư phụ cũng đều dành cho nàng những thứ tốt nhất, luôn hơn hẳn những vị sư tỷ khác. Đối với nàng, bà giống như một người mẹ vậy.

    Chỉ là.. Ý nghĩ và hành động, đôi bên lúc này lại đang khá đối chọi nhau. Bởi lẽ, những việc mà Tôn Tiểu Yến đang làm đây, chúng chả có điểm nào là nghĩ cho Tôn Sở Sở - sư phụ nàng cả. Lợi ích, hết thảy đều thuộc về Lăng Tiểu Như.

    Ngẫm.. mới dại làm sao.

    * * *

    "Không nghĩ nữa không nghĩ nữa. Phải đi sắp xếp cái đã".

    Đứng ở giữa căn mật thất, Tôn Tiểu Yến lắc lư mấy cái, lắc xong thì hướng chiếc giường đặt sát bức tường đối diện tiến đến.

    Trên giường, Hàm Yên sư tỷ của nàng hiện vẫn đang nằm bất động. Cơn say xem ra còn chưa thuyên giảm được bao nhiêu.

    Lại nói, thân ảnh Hàm Yên đây, trừ bỏ sự mê man ra thì tình trạng cơ thể cũng là điều rất đáng quan ngại. Cơ thể nàng, nó đang bạo lộ trong không khí. Không phải một chút, không phải một phần mà là.. gần như toàn bộ. Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, y phục lúc này, sót lại duy cũng chỉ hai mảnh nội y mỏng manh mà thôi.

    Thật.. mới liếc qua là đã thấy "lạnh" rồi.

    "Hàm Yên tỷ, trẻ nhỏ vô tri, sư tỷ đại nhân đại lượng, xin đừng chấp a." Cúi nhìn Hàm Yên lõa lồ trần trụi, Tôn Tiểu Yến hơi áy náy nói.

    Nói xong, nàng nhanh chóng đem bộ quần áo trên người mình cởi ra, rồi mặc vào cho Hàm Yên.

    Tiếp đấy, lẽ tất nhiên, Tôn Tiểu Yến nàng sẽ chẳng thể nào lại bỏ rơi bản thân giống như cái cách đã đối xử với Hàm Yên được. Tay chân thoăn thoắt, nàng cầm lên bộ y phục của mình, năm bảy giây sau đã liền tươm tất gọn gàng.

    Xong xuôi đâu đấy, lúc này Tôn Tiểu Yến mới đem chiếc bình hồ lô lấy ra.

    Nàng tháo nắp bình hồ lô, miệng hô khẽ một tiếng. Tức thì, từ bên trong bình, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư bay ra, mau chóng biến về kích cỡ ban đầu.

    Chẳng may, một "sự cố" nho nhỏ cũng theo đó mà phát sinh. Vị trí Lăng Tiểu Ngư được phóng thích, nó không phải dưới đất mà là trên giường. Nhưng, trên giường lúc này, Hàm Yên, nàng lại đang nằm. Trong khi đó, kích thước của chiếc giường, nó nào có rộng lớn gì cho cam?

    Với diện tích nhỏ như vậy, thời điểm Lăng Tiểu Ngư hoàn nguyên kích cỡ, chuyện gì xảy ra lẽ nào còn cần phải nghĩ?

    Thực tế, một sự đụng chạm đã xảy ra. Càng đáng nói hơn là sự đụng chạm này, nó..

    Nữ dưới nam trên, mặt kề mặt, môi chạm môi, cái tư thế mới thân mật làm sao.

    Trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là do có kẻ cố tình?

    Câu trả lời của Tôn Tiểu Yến nằm ở vế trước, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nàng cam đoan là như vậy, Tôn Tiểu Yến nàng không hề cố ý. Vừa rồi, nàng tùy tiện phóng thích thế thôi, ai mà ngờ..

    * * *

    Sau một đỗi mắt "O" mồm chữ "A", Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng lấy lại được năng lực phản ứng.

    Nhưng..

    Thay vì như người ta mau chóng sửa chữa "sai lầm", Tôn Tiểu Yến nàng lại ra chiều thích thú với cái "sai lầm" này của mình. Nàng cứ đứng đó, vừa áp tay lên má vừa tủm tỉm cười.

    "Cái này hẳn là" hôn "nhau trong truyền thuyết đi?".

    "Chậc.. Cái cảnh này dám cá ngay đến người từng trải như La Sương tỷ cũng chưa thấy bao giờ.. Hmm.. Phải lưu lại mới được".

    Nghĩ sao làm vậy, Tôn Tiểu Yến vội động thần niệm, tìm kiếm một hồi thì rút ra một xấp phù lục.

    Nàng cầm lên một cái, rồi điểm một đạo pháp quyết.

    Được kích phát, tấm phù lục liền sáng lên, tự phiêu phù giữa không trung, đem toàn bộ khung cảnh bên trong căn mật thất thu hết lại.

    "Hì hì.. Sau này lại có cái hay để xem rồi".

    Tôn Tiểu Yến nghĩ đến viễn cảnh tương lai mà thích chí mãi không thôi. Ở cái nơi chỉ toàn nữ nhân và nữ nhân như Tuyết Linh Cung này, muốn chứng kiến một hình ảnh tương tự, sợ dù thêm trăm năm nữa cũng chưa có đấy.

    "Xem ra Tôn nữ hiệp ta chuyến này làm người tốt cũng không có bị thiệt".

    "Ưm.. Giá mà ta có thể lưu hắn lại Tuyết Linh Cung luôn thì tốt biết mấy. Khẳng định sẽ rất vui..".

    Dáng vẻ mơ màng, Tôn Tiểu Yến cứ vậy mà vừa "ngắm cảnh" vừa miên man nghĩ ngợi. Mãi cho tới khi.. một tiếng "Ưm" nho nhỏ chợt cất lên.

    Thanh âm kia, nó hình như là từ trong cổ họng Hàm Yên phát ra.

    Thần tình đại biến, Tôn Tiểu Yến bật dậy, mở to mắt nhìn sang chiếc giường nơi đối diện..

    * * *

    "Phù.. ù..".

    "Không sao không sao.. Chỉ là phản ứng trong lúc ngủ mê..".

    Xác nhận xong tình hình, biết Hàm Yên sư tỷ của mình còn chưa thực sự tỉnh lại, Tôn Tiểu Yến mới thở phào một hơi.

    Dù vậy, Tôn Tiểu Yến nàng cũng thôi không nhìn ngắm chi nữa. Để tránh xảy ra thêm một "sự cố" bất ngờ nào khác, nàng nhanh chóng tiến tới bên giường, đem Hàm Yên sư tỷ của mình bế lên.

    Cũng chính lúc này, nàng mới nhớ đến một chuyện..

    "Chết! Quên mất phải chữa trị cho hắn!".

    Thần tình khẩn trương, Tôn Tiểu Yến lại đem Hàm Yên đặt xuống, tiến hành bắt mạch kiểm tra cho Lăng Tiểu Ngư.

    "Hình như.. Hình như so với trước lại càng thêm yếu nhược. Linh lực trong người cũng hỗn loạn hơn..".

    "Không được không được! Phải mau đi lấy linh đan!".
     
  5. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 494: Lăng tiểu ngư hồi tỉnh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu mà dư dả thời gian, Tôn Tiểu Yến khẳng định sẽ tự mở miệng để mắng cho bản thân mình một trận.

    Mang người ta về vốn dĩ là để cứu chữa, ấy thế mà chỉ vì một chút "sự cố" nho nhỏ phát sinh đã liền đem chính sự ném đi, suýt tí là hại chết người..

    "Tôn Tiểu Yến ngươi đúng là đồ ngốc mà!".

    Cứu người như cứu hỏa, Tôn Tiểu Yến nào dám đâu lãng phí thêm thời gian, vội vàng bế Hàm Yên ra khỏi mật thất, tiếp đến liền hướng tư phòng của sư phụ mình chạy lại.

    * * *

    Bình thường, Tôn Sở Sở vốn ưa yên tĩnh nên chỗ ở của mình, nàng rất không thích cung nhân đến gần, kẻ canh giữ lại càng tuyệt nhiên không có. Nói cách khác, sau khi bế quan luyện dược thì lúc này, tư phòng của nàng đã chẳng còn ai nữa.

    Rõ ràng là cơ hội tốt để ra tay.

    * * *

    Vốn là đệ tử được Tôn Sở Sở thương yêu nhất, thường ngày lại thích chạy tới chạy lui nên việc Tôn Tiểu Yến có mặt ở tư phòng sư phụ mình, chuyện ấy tính ra cũng rất đỗi bình thường. Bởi vậy, người ngoài sáng lẫn kẻ trong tối, hết thảy đều chẳng một ai sinh nghi.

    Phần mình, Tôn Tiểu Yến cũng tự ý thức được điều đó. Thành ra trừ bỏ La Sương, nàng chả kiêng kỵ ai nữa cả. Cứ việc ta ta làm, Tôn Tiểu Yến nàng thoăn thoắt bước đi, rất nhanh đã liền có mặt bên trong tư phòng của sư phụ.

    Dựa theo trí nhớ có sẵn, vừa đóng cửa phòng, Tôn Tiểu Yến lập tức hướng bức tường phía bắc tiến lại. Nàng đem bức họa đang treo trên tường kéo lệch sang bên trái hai lần, kế đấy lại kéo sang bên phải hai lần, cuối cùng thì kéo mạnh xuống phía dưới một lần.

    Một mật thất rất nhanh liền hiện ra.

    * * *

    Dễ thấy, đối với cơ quan, cấm chế bên trong căn phòng sư phụ mình, Tôn Tiểu Yến vô cùng quen thuộc. Hẳn lúc bình thường, Tôn Tiểu Yến nàng cũng hay được sư phụ nắm tay mà chỉ bảo.

    Thực tế, nó lại một lần nữa chứng minh cho điều đó.

    Mới tiến vào bên trong mật thất, lúc này Tôn Tiểu Yến đã quay trở ra. Trước sau tổng gộp, thời gian thậm chí còn chưa đầy chục giây.

    Rõ ràng, không chỉ cấm chế, cơ quan ở ngoài phòng mà ngay cả những ngóc ngách bên trong mật thất Tôn Tiểu Yến nàng đều sớm đã tường minh.

    "Có Thủy Nguyệt Hoàn này của sư phụ chắc chắn sẽ cứu được hắn".

    Tôn Tiểu Yến rất đỗi tin tưởng cầm viên đan dược vừa lấy bước nhanh ra khỏi phòng..

    * * *

    Lát sau.

    Bên trong tư phòng của mình, nơi mật thất.

    Tôn Tiểu Yến đem viên đan dược mà mình mới lấy được từ chỗ sư phụ ra, cho vào miệng Lăng Tiểu Ngư, giúp hắn nuốt xuống.

    Tiếp đấy, vì muốn để đan dược mau chóng phát huy công hiệu, nàng lại dựng Lăng Tiểu Ngư dậy, ngồi xếp bằng sau lưng hắn, dùng linh lực thay hắn luyện hóa.

    Quá trình này duy trì trong khoảng nửa giờ thì kết thúc. Nhưng không phải bởi đan dược đã hoàn toàn được cơ thể Lăng Tiểu Ngư hấp thụ mà là vì.. Tôn Tiểu Yến, nàng mệt.

    Cũng chẳng có gì khó hiểu. Dẫu sao tu vi hiện tại của Tôn Tiểu Yến nàng vẫn mới chỉ là luyện khí hậu kỳ, trong khi đó, cơ thể Lăng Tiểu Ngư lại nào phải của thường nhân, kiểm soát được mới là lạ.

    Thực chất, suốt từ nãy giờ, Tôn Tiểu Yến nàng đã chẳng trợ giúp được chi hết. Hoàn toàn trái lại, sự cố gắng của nàng chỉ càng khiến cho quá trình hấp thu dược lực của Lăng Tiểu Ngư bị gián đoạn mà thôi.

    Hãy xem. Kể từ lúc Tôn Tiểu Yến nàng thu công, dược lực của Thủy Nguyệt Hoàn đã được cơ thể Lăng Tiểu Ngư luyện hóa nhanh hơn rất nhiều. Tốc độ phải gọi là.. thần tốc. Vài giây bất quá, hết thảy đều đã được hấp thu.

    Điều bất thường ấy, Tôn Tiểu Yến tất nhiên vẫn còn chưa biết được. Hiện nàng còn đang ngồi thở hổn hển, nhíu mày nghi hoặc.

    "Kỳ quái thật. Tại sao luyện mãi mà thuốc vẫn còn nguyên?".

    Cúi xem kẻ đang nằm bên cạnh, Tôn Tiểu Yến ra chiều bất mãn: "Cái tên này cũng không khỏi cứng đầu quá đi. Đã hôn mê như vậy rồi mà còn chống đối người ta".

    Ngoài miệng thì trách nhưng trong lòng mình, Tôn Tiểu Yến lại đang rất lo lắng cho Lăng Tiểu Ngư. Chả bởi thế mà vừa mới nói xong, Tôn Tiểu Yến nàng đã liền bắt mạch kiểm tra đó thôi.

    * * *

    "Di!".

    Chưa xem chưa biết, Tôn Tiểu Yến vừa mới xem, miệng tức thì thốt ra một tiếng đầy kinh ngạc.

    Viên Thủy Nguyệt Hoàn mà nàng đưa vào cơ thể Lăng Tiểu Ngư, giờ phút này đã chẳng còn chút tăm hơi nào nữa. Toàn bộ dược lực đều đã bị hấp thu sạch sẽ.

    Nhưng.. mới một phút trước, đan dược rõ ràng là vẫn còn nguyên kia mà?

    Một lần nữa, bằng đôi mắt ngập tràn nghi hoặc, Tôn Tiểu Yến cúi nhìn tên nam nhân đang nằm bên cạnh.

    * * *

    "Cái tên này đúng là kỳ quái. Ngay cả Thủy Nguyệt Hoàn mà loáng cái đã liền tự mình luyện hóa xong, thật không biết ngươi có phải người không nữa".

    "Mà thôi. Hấp thu được là tốt rồi..".

    Hoài nghi đến nhanh rồi cũng đi nhanh, Tôn Tiểu Yến đem hai chữ "tại sao" kia ném ra sau đầu. Môi nở nụ cười thuần lương, nàng vui vẻ mà rằng: "Nam nhân, ngươi phải biết ơn ta đấy nhé. Lần này nếu không có ta phát hiện ra ngươi, sau đó lại âm thầm trở lại kiểm tra, rồi mang ngươi về đây, lấy đan dược cho ngươi uống thì tính mạng của ngươi khẳng định sớm đã tiêu tùng rồi".

    "Ngươi nói xem, Tôn Tiểu Yến ta có phải là rất tốt không? Ngươi gọi ta hai tiếng nữ hiệp hẳn cũng không quá đi?".

    * * *

    Những lời của Tôn Tiểu Yến, xét ra thì cũng thỏa đáng lắm. Nàng là người tốt, cái đấy vốn chẳng cần bàn cãi. Có điều, ngoài cái danh hiệu "người tốt", "nữ hiệp" theo như lời nàng ra thì mấy chữ "ngốc nghếch", "dại dột", nếu mà dùng thiết nghĩ cũng chả sai đi đằng nào.

    Một kẻ lai lịch bất minh, lại còn thân trần như nhộng nằm ngất giữa cánh rừng hoang vu, ngẫm thôi cũng thấy đáng ngờ lắm rồi. Đối với một kẻ như thế, lựa chọn bỏ qua giống như La Sương mới là hợp lý nhất. Ai lại như Tôn Tiểu Yến nàng, không chỉ giúp đỡ ngoài đường mà còn mang luôn về nhà để cứu trị..

    Giả sử, kẻ đang được nàng cứu giúp, hắn vốn là một người xấu thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hắn bất ngờ tỉnh lại?

    Cần biết, ở Tuyết Linh Cung này, trừ Tôn Tiểu Yến nàng ra thì chẳng còn ai biết tới sự tồn tại của hắn nữa cả.

    * * *

    Hễ phàm người biết suy nghĩ, tin tưởng ai cũng đều nhận ra được nguy cơ tiềm ẩn từ Lăng Tiểu Ngư, rằng cứu trị cho hắn, hồi báo chưa chắc đã phải chuyện gì tốt lành. Khổ nỗi, Tôn Tiểu Yến, nàng đâu có nghĩ được nhiều tới vậy. Cái nàng thấy chỉ là một kẻ đang bị thương, cần được cứu giúp; mà Tôn Tiểu Yến nàng, nàng lại là người có khả năng ra tay giúp đỡ. Vậy nên.. nàng cứu hắn.

    Không toan tính, chẳng chút đắn đo, nghĩa cử âu cũng đủ gọi là cao thượng. Nhưng, người tốt chưa chắc đã được báo tốt. Ân tình của nàng, Lăng Tiểu Ngư đón nhận ra sao còn rất khó nói. Bởi lẽ, sau trận đại chiến cùng Minh Tôn, Chu Tước và Vũ, Lăng Tiểu Ngư hắn bây giờ là ai, là hắn, hay vẫn là vị chí tôn tới từ thiên ngoại kia, hiện vẫn còn là ẩn số. Mọi thứ phải chờ hắn tỉnh lại thì mới biết được.

    Và, cái ngày đó, nó chẳng quá lâu..

    Bên trong mật thất, sau một hồi ngồi "tâm sự" thì lúc này Tôn Tiểu Yến đã quyết định rời đi. Nhưng tại thời điểm nàng toan đứng lên thì..

    Cánh tay nàng, nó chợt bị người níu lại.
     
  6. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 495: Thức giấc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai mắt mở to, người khựng lại, Tôn Tiểu Yến phải mất mấy giây mới có thể định thần. Nàng chầm chậm xoay đầu, rồi cúi xuống.

    Quả như cái cảm giác truyền về não bộ, cổ tay nàng, nó thực là đang bị người nắm giữ.

    "Ngươi.. ngươi tỉnh rồi hả?".

    Không ai hồi đáp.

    Trên chiếc giường vừa đủ tiện nghi, Lăng Tiểu Ngư hiện vẫn nằm yên bất động, hai mắt nhắm nghiền.

    "Chưa tỉnh sao?".

    Tôn Tiểu Yến lần nữa liếc qua cánh tay mình, đang tính nói thêm gì đấy thì.. "Soạt" một tiếng, mấy ngón tay của Lăng Tiểu Ngư, toàn bộ đều đã buông ra.

    "Cái này..".

    Tôn Tiểu Yến đứng gãi đầu, thần tình mờ mịt. Nàng có chút khó hiểu a.

    "Để kiểm tra xem nào".

    * * *

    Tôn Tiểu Yến ngồi xuống tỉ mỉ tra xét một lúc, cuối cùng kết luận: "Chắc là do công dụng của thuốc nên đã bắt đầu có dấu hiệu thanh tỉnh".

    "Ừm. Nhất định là như vậy".

    * * *

    "Được rồi. Nam nhân ngươi cứ an tâm nằm tịnh dưỡng ở đây đi. Bây giờ ta phải ra ngoài, nếu không để Hàm Yên tỷ phát hiện ra là chúng ta sẽ tiêu đấy".

    Tôn Tiểu Yến nói xong liền đứng dậy, hướng bên ngoài phòng mình bước ra..

    "Yến cô cô.." Ngay khi cửa mật thất vừa đóng lại thì từ miệng Lăng Tiểu Ngư, ba tiếng yếu ớt bỗng chợt cất lên.

    * * *

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Vẫn là bên trong căn phòng, nhưng thay vì Tôn Tiểu Yến thì chủ nhân căn phòng này, đấy lại là Hàm Yên.

    Giờ phút này, Hàm Yên chính là đang bất động trên giường mình. Quần áo, tóc tai, tính ra cũng chẳng phải gọn gàng gì lắm.

    Cũng đúng thôi. Tối qua Hàm Yên nàng say tới như vậy, ngay đến trời trăng mây gió còn chả biết thì làm sao mà tự chủ được hành vi của mình. Có lăn qua lộn lại một chút thì cũng bình thường.

    Bất thường, họa chăng là một người khác. Tiểu sư muội, cũng là thủ phạm đã biến Hàm Yên nàng thành ra bộ dạng đầu bù tóc rối như bây giờ: Tôn Tiểu Yến.

    Mọi khi, Tôn Tiểu Yến vẫn thường xuyên dậy trễ, đợi cho mặt trời lên cao thì nàng mới chịu ló đầu ra khỏi chăn. Thức sớm, trừ phi có người tới kêu gọi. Ấy thế mà hôm nay, trời còn chưa sáng hẳn, Tôn Tiểu Yến nàng đã xếp chăn rửa mặt rồi. Đã vậy, vệ sinh xong, nàng còn dư dả thời gian mà chạy qua xem Hàm Yên sư tỷ của mình nữa.

    Câu nói "có tật giật mình", ngẫm thật chẳng sai.

    * * *

    "Ưm..".

    Hơi men còn chưa dứt, nằm trên giường, Hàm Yên cựa quậy, ưm khẽ một tiếng. Theo động tác huơ tay của nàng, một tiếng cười be bé cũng cất lên.

    Chủ nhân tiếng cười, khỏi phải nghĩ, đương nhiên là Tôn Tiểu Yến. Lúc này, vị Tôn nữ hiệp này chính là đang bày trò nghịch ngợm, dùng tóc của mình chọc phá người khác.

    Lặng yên vài giây, không thấy Hàm Yên cựa quậy chi nữa, Tôn Tiểu Yến mới lại tiếp tục trò chơi của mình. Mấy sợi tóc một lần nữa được nàng huy động, dùng chúng ngoáy mũi Hàm Yên.

    "Ư..".

    Phản ứng lại, Hàm Yên dùng cả hai tay xua đi, cố mở mắt.

    "Hmm.. Tiểu Yến?".

    "Hì hì.. Hàm Yên sư tỷ, chào buổi sáng?".

    "Sáng?".

    Hàm Yên nghi hoặc đảo mắt nhìn quanh. Chừng khi nhận ra tình cảnh, nàng liền tỉnh ngủ luôn.

    "Tiểu Yến, tối qua..".

    Chẳng đợi cho Hàm Yên nói hết câu, Tôn Tiểu Yến đã nhanh miệng đem đầu đuôi thuật lại: "Tối qua Hàm Yên tỷ đã uống say a. Ừm, chuyện là như vầy. Tối qua hai chúng ta chơi đánh cờ, ai thua thì bị phạt rượu. Hàm Yên tỷ đánh không lại muội, ván nào cũng thua, mà càng thua thì càng đòi đánh, thành ra cuối cùng đã say bí tỉ, nằm bất động luôn".

    "Ta say sao..".

    Hàm Yên lấy tay xoa đầu, hỏi: "Vậy sau đó thế nào?".

    "Sau đó? Tất nhiên là muội đã bế tỷ về phòng rồi đắp chăn cho tỷ rồi".

    "Là Tiểu Yến muội đưa ta về phòng?".

    Hàm Yên có chút nghi hoặc: "Tiểu Yến, sao muội không để ta ngủ lại đó luôn?".

    "Ngủ lại đó?".

    Tôn Tiểu Yến xua tay: "Hàm Yên tỷ, tỷ cũng biết đấy, giường của muội đâu có lớn, trong khi tỷ thì..".

    Lấy tay chỉ vào mớ chăn gối lộn xộn trên giường Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến nói hết lời còn dang dở: "Tỷ tự mình xem đi. Một mình một giường mà tỷ còn huơ loạn như vầy, nằm chung một chỗ với tỷ, muội làm sao mà ngủ được chứ".

    Đã hiểu ra vấn đề, Hàm Yên khó tránh có chút xấu hổ. Nhất là khi xem qua bộ dạng đầu bù tóc rối của mình.

    Mau chóng chỉnh lại đầu tóc, Hàm Yên hỏi nhỏ: "Tiểu Yến, ừm.. Tối qua, sau khi ta uống say, ta có làm gì khó coi không?".

    "Có a".

    "Là chuyện gì?".

    "Hôn".

    "Hôn?" - Hàm Yên khá là ngoài ý muốn - "Ta.. ta hôn? Mà.. hôn ai?".

    "Thì tỷ hôn..".

    Tôn Tiểu Yến vốn định nhắc đến tên nam nhân mình mang về, nhưng nghĩ lại phải giữ bí mật nên vội thay lời: ".. Thì hôn muội chứ hôn ai".

    "Ta hôn muội?".

    Mặt Hàm Yên nghệch ra, thần tình hoạt kê đến lạ.

    Đành rằng Tuyết Linh Cung có quy định ngăn cấm cung nhân phát sinh tình cảm với nam nhân, đành rằng ở đây từ trên xuống dưới đều chỉ hiện hữu duy mỗi nữ nhân, nhưng.. Nữ nhân hôn nữ nhân, cái này cũng không khỏi..

    "Hừm..".

    Hàm Yên khẽ hắng giọng, nhìn tiểu sư muội mình căn dặn: "Tiểu Yến, chuyện này muội không được nói cho người khác nghe, biết chưa?".

    "Tại sao lại không được nói?".

    "Thì..".

    Tôn Tiểu Yến càng tỏ ra ngây thơ bao nhiêu thì Hàm Yên lại càng khó xử bấy nhiêu. Nàng ấp a ấp úng mãi một hồi mới hoàn thành nốt câu nói: ".. Tiểu Yến, nữ nhân hôn nữ nhân, cái đó.. cái đó rất kỳ cục. Người khác biết chuyện sẽ cười chúng ta đó!".

    "Nhưng muội có làm gì đâu." - Tôn Tiểu Yến chằng cho là đúng - "Người ta có cười thì cũng là cười Hàm Yên tỷ chứ. Cái đó dính líu đến tỷ mà".

    "Ta..".

    Hàm Yên buộc lòng phải xuống nước nài nỉ: "Tiểu Yến, coi như ta xin muội đi có được không? Làm ơn đừng có đem chuyện này nói ra ngoài..".

    Gian ý hiện lên trong đáy mắt, Tôn Tiểu Yến ra điều kiện: "Thôi được, nếu Hàm Yên tỷ đã nói vậy thì muội sẽ giấu kín. Nhưng mà.. tỷ phải đáp ứng muội một chuyện".

    "Là chuyện gì?".

    Tôn Tiểu Yến rướn người về phía trước, kề miệng nói nhỏ vào tai sư tỷ mình.

    * * *

    Cũng không biết Tôn Tiểu Yến đã nói những gì, chỉ thấy sau khi nghe xong, chân mày Hàm Yên đã liền nhăn lại.

    "Tiểu Yến, chuyện này..".

    "Hàm Yên tỷ không được từ chối a. Nếu mà tỷ từ chối thì muội sẽ lập tức đi nói cho mọi người biết là tối qua sư tỷ nhân lúc say rượu mà cưỡng hôn muội".

    C-Cưỡng hôn?

    Hàm Yên thật là khóc không ra nước mắt.

    Bất đắc dĩ, vì không muốn thanh danh bao năm của mình bị hủy đi trong thoáng chốc, Hàm Yên đành phải cắn răng thỏa hiệp.

    Trong lòng mình, nàng âm thầm oán trách: "Ai nói tiểu nha đầu này khờ khạo chứ? Rõ ràng rất ranh ma mà!".

    * * *

    * * *

    Xử lý xong phía Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến liền vui vẻ lui gót trở về. Thăm nom Lăng Tiểu Ngư một chút, chừng xác nhận hắn còn chưa chính thức hồi tỉnh, lúc này nàng mới rời khỏi mật thất, chiếu theo thường lệ mà đi luyện công.

    Nhưng, không như La Sương, không như Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến nàng chẳng có bao nhiêu nỗ lực cả. Từ sáng đến chiều, đa số thời gian của nàng đều là ngồi ngắm mây trời thôi.

    Biết sao được. Bản tính nàng từ nhỏ đã vậy, vốn đâu có thích tu luyện gì. Nếu không, dựa vào tư chất của nàng, hôm nay sớm đã tiến vào trúc cơ rồi chứ há đâu vẫn giậm chân ở cảnh giới luyện khí hậu kỳ.

    Người lười là không thể trông mong đấy.

    * * *

    * * *

    Buổi chiều.

    "Oáp..".

    Dọc theo hành lang, trên con đường quen thuộc dẫn về phòng mình, Tôn Tiểu Yến vừa đi vừa ngáp. Miệng lẩm bẩm: "Cũng tại tối qua thức khuya nên bây giờ mới mệt mỏi như vầy. Phải về ngủ sớm mới được".

    * * *

    Bộ dáng uể oải, Tôn Tiểu Yến đi thẳng một mạch về phòng. Nhưng, thay vì đánh liền một giấc như dự định thì nàng đã đổi ý.

    Chân tiến đến góc phòng phía đông, nàng đem mật thất mở ra.

    * * *

    "Vẫn chưa tỉnh sao?".

    Tôn Tiểu Yến có hơi thất vọng nhìn kẻ đang nằm trên giường: "Cái tên này sao lại còn chưa chịu tỉnh chứ? Lẽ nào thần hồn đã thật bị tổn thương?".

    Trong lòng mình, Tôn Tiểu Yến thật là không mong đợi điều đó tí nào đâu. Thần hồn thương tổn, đừng nói Tôn Tiểu Yến nàng, cho dù có là La Sương sư tỷ của nàng cũng vô phương cứu trị đấy.

    "Chắc ngươi không xui xẻo tới vậy chứ?".

    Một bộ quan tâm, Tôn Tiểu Yến nâng tay đem đặt lên trán Lăng Tiểu Ngư.

    Chính tại lúc này, dưới tay nàng một chút, một đôi mắt chậm rãi mở ra.
     
  7. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 496: Thức giấc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.. Ngươi tỉnh rồi!".

    "Tốt quá! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!".

    Vốn dĩ đang lo lắng phiền muộn, nay bỗng thấy Lăng Tiểu Ngư mở mắt ra, Tôn Tiểu Yến làm sao không vui mừng cho được.

    Vẫn kích động như cũ, Tôn Tiểu Yến hỏi dồn: "Ngươi thấy trong người sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?".

    "Ngươi có nhớ tại sao mình lại ngất xỉu ở cánh rừng đó không? Có biết là ai đánh mình không?".

    "Ngươi có..".

    Tôn Tiểu Yến, nàng hỏi rất nhiều. Tiếc là lời nàng, Lăng Tiểu Ngư xem chừng lại chẳng nghe được bao nhiêu. Hắn không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn nàng. Khá lạ là.. Từ bên trong, hơi nước càng lúc càng nhiều, để rồi biến hẳn thành lệ, lăn dài trên má hắn.

    "Ơ.. Ngươi.. Sao ngươi lại khóc? Ta.. a!".

    Tôn Tiểu Yến còn chưa hết ngạc nhiên vì những giọt lệ thì đã phải đón nhận thêm một bất ngờ lớn hơn nữa. Đó là một cái ôm.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn đã vừa rướn người lên ôm chặt lấy nàng.

    Nếu ai đó hỏi cảm nghĩ của Tôn Tiểu Yến lúc này là gì thì câu trả lời của nàng hẳn sẽ là: "Những dấu chấm hỏi".

    Tiếp sau ngạc nhiên là mờ mịt. Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tên nam nhân mà nàng mang về để cứu chữa, sau khi tỉnh lại hắn sẽ phản ứng ra sao, điều đó Tôn Tiểu Yến nàng cũng đã có nghĩ qua. Nhưng trong tất thảy những trường hợp mà nàng từng hình dung ấy, không một cái nào giống với hiện tại hết.

    Đầu tiên là xúc động nghẹn ngào, tiếp đấy thì lệ trào khoé mắt, rồi cuối cùng thì bật dậy ôm chầm lấy..

    Có cần phải cảm động tới vậy không?

    "Không phải cái tên này tính lợi dụng ta đấy chứ?".

    Một ý nghĩ bất chợt loé lên trong đầu Tôn Tiểu Yến, khiến nàng trở nên cảnh giác hơn.

    Mày chau lại, Tôn Tiểu Yến dụng lực, đang toan đem kẻ ôm mình đẩy ra thì..

    "Yến cô cô..".

    * * * một giọng da diết cất lên.

    Tay mới đề thăng lực đạo đã lại xìu đi, Tôn Tiểu Yến càng sinh ngờ vực.

    Mới rồi, cái tên nam nhân đang ôm chặt nàng đây, hắn đã gọi "Yến cô cô" a.

    "Yến", đấy không phải tên nàng sao? Thế nhưng còn "cô cô".. Tôn Tiểu Yến nàng vốn là cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ đem về Tuyết Linh Cung nuôi dưỡng, huynh muội lấy đâu ra chứ?

    Lùi một bước, cứ cho là nàng có huynh có muội đi, như vậy cũng không thể nào là cô cô của cái tên nam nhân này được. Tuổi của hắn e còn nhiều gấp đôi nàng đấy!

    "Không lẽ trùng tên? Cái tên này do mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa rõ ràng nên nhận lầm người?".

    Nghĩ vậy, Tôn Tiểu Yến mới nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay điểm điểm lên lưng Lăng Tiểu Ngư.

    "Ê..".

    "Ê.. Nghe ta nói không? Mặc dù ta cũng tên Yến, nhưng không phải Yến cô cô của ngươi đâu".

    "Nam nhân, ngươi nhận nhầm rồi. Mau buông ta ra đi".

    * * *

    "Ê!" - Kêu gọi mấy bận mà đối phương vẫn nhất quyết không buông, Tôn Tiểu Yến trong lòng sinh bực, khó chịu mà rằng - "Nam nhân, ngươi có biết là nam nữ thụ thụ bất thân không? Ngươi mà còn không buông thì đừng có trách ta đấy!".

    * * *

    Vẫn không buông?

    "Cái tên này, ngươi đúng là muốn ăn đòn mà!".

    Hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, trong tiếng hừ lạnh, Tôn Tiểu Yến dụng lực đem kẻ đang ôm mình đẩy ra. Động tác khá mạnh, tới độ làm cho người bị nàng đẩy va luôn vào tường.

    "Hả? Sao..".

    Nhận ra có điều không đúng, Tôn Tiểu Yến cúi xuống, đem đầu Lăng Tiểu Ngư xoay lại.

    Chẳng biết từ lúc nào hai mắt Lăng Tiểu Ngư hắn đã lại đóng chặt mất rồi.

    "Hóa ra là lại ngất. Thảo nào bảo mãi mà ngươi không nghe".

    "Mà sao lại ngất nhỉ? Mới tỉnh thôi mà..".

    Mang theo nghi hoặc, Tôn Tiểu Yến sử dụng thần thức, xuất động linh lực, cẩn thận tiến hành kiểm tra.

    * * *

    "Hừm.. Mạch tượng, khí huyết đều ổn rồi. Chắc sẽ nhanh chóng thanh tỉnh hoàn toàn thôi".

    "Oáp..".

    Che miệng ngáp dài, dưới cơn buồn ngủ thôi thúc, Tôn Tiểu Yến kéo chăn đắp cho Lăng Tiểu Ngư xong cũng liền đi ra khỏi mật thất, trèo lên trên chiếc giường của mình.

    "Nam nhân, ngủ ngon".

    * * *

    * * *

    Qua buổi chiều hôm ấy, sang ngày hôm sau, Lăng Tiểu Ngư có tỉnh lại thêm hai lần nữa, nhưng cũng như lần đầu tiên nọ, hắn chỉ giữ được một lúc, còn chưa kịp nhận thức được gì thì đã liền ngất đi.

    Khỏi phải nghĩ, Tôn Tiểu Yến đương nhiên là cảm thấy buồn bực.

    Không sao được khi mà có một tên nam nhân hễ cứ tỉnh lại là gọi tên ngươi, ôm chầm lấy ngươi, rồi ngươi chỉ vừa mới mở miệng toan hỏi đầu đuôi cớ sự thì hắn lập tức xỉu luôn?

    Trong dạ rất đỗi tò mò, có bao nhiêu là thứ muốn hỏi lại không cách nào hỏi được.. Khó chịu lắm chứ. Tôn Tiểu Yến, nàng thật đã cay cú rồi đấy.

    Mất cả buổi trời đi qua bước lại trong phòng, lúc này đây, Tôn Tiểu Yến nàng rốt cuộc cũng hạ xuống quyết tâm. Nàng quyết định rồi, lần này nàng sẽ xuất ra thủ đoạn.

    Cùng với lọ đan dược trong tay, Tôn Tiểu Yến chỉnh trang y phục, bày ra bộ mặt thật trang nghiêm, nhấc chân tiến vào bên trong mật thất..

    * * *

    Quả như dự liệu, Tôn Tiểu Yến nàng chẳng phải đợi lâu thì nằm trên giường, Lăng Tiểu Ngư đã lại một lần nữa mở mắt ra.

    "Tới lúc rồi!".

    Vốn âm thầm chuẩn bị, Tôn Tiểu Yến vừa thấy Lăng Tiểu Ngư mở mắt thì lập tức ra tay ngay. Tay phải cầm thuốc, nàng hướng thẳng tới miệng Lăng Tiểu Ngư.

    "Soạt!".

    Khá bất ngờ, cánh tay của nàng, nó đã bị người bắt giữ.

    Nhưng chuyện nào đã hết. Trong lúc Tôn Tiểu Yến còn đang ngạc nhiên, chưa kịp làm ra phản ứng thì nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư đã lại hành động.

    Động tác của hắn, phải gọi là nhanh đến kinh người. Tới độ mà hai mắt Tôn Tiểu Yến có muốn theo cũng không tài nào theo kịp. Nàng chỉ thấy một vệt đen xẹt qua trước mặt, kế đấy liền mất tăm, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra hết vậy.

    Thế nhưng.. thật là không có sao?

    Nếu mà đúng thật không có thì cái cổ nàng, nó tại sao lại đang bị người ta bóp chặt thế này?

    "Ư.. Bu.. ô..".

    "Buô.. ng.. ư..".

    Người giãy giụa mặc người giãy giụa, Lăng Tiểu Ngư vẫn y như cũ, khá chi lạnh lùng. Hắn một bên giữ chặt Tôn Tiểu Yến, một bên cúi xuống đem viên đan dược mà lúc nãy Tôn Tiểu Yến định cho vào miệng mình nhặt lên.

    Qua một hồi kiểm tra, xâu chuỗi sự việc trước sau, thần tình Lăng Tiểu Ngư mới từ từ hòa hoãn trở lại. Hắn nhanh chóng nới lỏng những ngón tay..

    Ngay lập tức, kẻ đang bị hắn bắt giữ vội vàng vùng ra.

    "Khục khục..".

    Tôn Tiểu Yến ôm lấy cái cổ tội nghiệp của mình, ho lấy ho để. Xem bộ dáng thì rõ ràng vừa rồi, ai kia ra tay cũng không hề nhẹ.

    * * *

    "Cái tên kia!".

    Sợ hãi đã lắng, tức giận dâng cao, Tôn Tiểu Yến chỉ vào kẻ đang ngồi trên giường, lớn tiếng nói: "Ngươi.. ngươi bị cái gì vậy hả?".

    "Ta có lòng tốt mang ngươi về đây, còn lấy trộm linh đan của sư phụ cứu ngươi, vậy mà ngươi.. ngươi lại đối xử với ta như thế! Ta.. khục khục..".

    "Nam nhân độc ác! Ngươi là đồ độc ác!".

    * * *

    Có lẽ cũng biết bản thân đã sai nên từ đầu tới cuối Lăng Tiểu Ngư chỉ im lặng ngồi nghe, chẳng phản bác gì. Chờ cho tâm tình Tôn Tiểu Yến đã phần nào lắng dịu, lúc này hắn mới mở miệng: "Xin lỗi, ta không cố ý".

    Xin lỗi?

    Mắt còn vương hơi nước, Tôn Tiểu Yến hậm hực: "Vô duyên vô cớ lại đi bóp cổ người ta, bây giờ xin lỗi.. Sao ngươi không để cho ta bóp cổ ngươi lại đi?".

    Lăng Tiểu Ngư nghe vậy thì chìa cổ mình ra: "Làm đi".

    Tôn Tiểu Yến vốn là đang ấm ức, nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư phản ứng như vậy thì nội tâm không khỏi sinh ra chút cảm giác kỳ quái. Theo đó, cơn bực tức trong lòng nàng cũng lặng lẽ vơi đi.

    "Sao? Vừa rồi không phải bảo muốn bóp cổ ta?".

    Tôn Tiểu Yến không trả lời. Thay vì trả lời thì nàng bỗng hỏi: "Ngươi.. Đầu ngươi không có bị sao đấy chứ?".

    "Khì.." Hồi đáp Tôn Tiểu Yến là một tiếng cười khẽ.

    "Ngươi cười cái gì? Ta đang hỏi ngươi đấy!".

    Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, nhưng không giải thích gì thêm.

    "Tên ngươi là Tôn Tiểu Yến sao?".

    "Di! Ngươi.. ngươi sao lại biết tên ta?" Tôn Tiểu Yến cảm thấy rất ngạc nhiên. Theo như nàng nhớ thì ở cả ba lần Lăng Tiểu Ngư thức dậy trước đó, nàng đều chưa hề nói ra danh tánh a.
     
  8. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 497: Ta xuyên không rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nam nhân, ngươi không có lừa ta đấy chứ?" Tôn Tiểu Yến suy tư một lúc, rồi hỏi. Xem bộ dạng thì cũng đã ít nhiều tin tưởng.

    Đáp lại nàng, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Ta không lừa ngươi, cũng không cần phải lừa ngươi".

    Tôn Tiểu Yến lại bắt đầu trầm tư..

    * * *

    "Thôi được, ta sẽ tạm tin ngươi".

    Không hề có tí ý thức nào về sự chênh lệch lực lượng giữa đôi bên, Tôn Tiểu Yến rất tự nhiên mà đi tìm hiểu. Và cái đầu tiên nàng muốn biết, đấy là họ tên.

    Nàng nói: "Tên họ của ta ngươi đã biết rồi, giờ thì mau nói tên của ngươi cho ta nghe đi".

    "Tên của ta sao..".

    Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, sắc mặt có chút gì buồn bã. Chừng khi ngẩng lên thì đáp: "Rất tiếc. Ta không có tên, cũng không có họ".

    "Không tên không họ?" - Tôn Tiểu Yến còn lâu mới vừa ý với câu trả lời này - "Nam nhân, ta không phải trẻ nhỏ lên ba nhé, đừng có lừa ta. Người ai lại chẳng có tên, ngươi lớn như vầy rồi, làm sao lại có thể không tên không họ được".

    "Tiểu cô nương, ta không gạt ngươi. Ta thật sự là không có tên".

    * * *

    "Ê.." - Tôn Tiểu Yến im lặng vài giây, cuối cùng chẳng biết nghĩ gì lại hỏi - "Nam nhân, bộ ngươi là cô nhi à?".

    "Hẳn là vậy".

    * * *

    Tôn Tiểu Yến nghe xong, trong lòng đồng cảm: "Thảo nào.. Haizz.. Coi bộ hoàn cảnh của hắn cũng bi đát lắm nên thành ra mới có bộ dạng như vầy..".

    Bản thân cũng là cô nhi, thế nên khi nghe Lăng Tiểu Ngư xác nhận hắn cũng là cô nhi thì Tôn Tiểu Yến liền sinh ra cảm giác gần gũi. Nàng tiếp tục hỏi, giọng điệu có thêm mấy phần quan tâm:

    "Nam nhân không tên, ngươi có nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình không? Tại sao lúc ta tìm thấy ngươi nam nhân ngươi lại trần như nhộng nằm ở cánh rừng đó? Kẻ nào đã ám hại ngươi?".

    "Chuyện này..".

    Lăng Tiểu Ngư ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt, thanh âm từ tốn: "Tiểu cô nương, trước khi ta kể lại sự tình cho ngươi nghe, ngươi có thể giải đáp cho ta vài vấn đề không?".

    "Ngươi muốn biết cái gì?".

    "Đầu tiên: Đây là chỗ nào, thuộc khu vực nào?".

    Tôn Tiểu Yến nghe xong thì không khỏi nghi hoặc: "Nam nhân, ngươi.. ngươi thật không biết?".

    "Tiểu cô nương, xin hãy giải đáp".

    Ngó thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tiểu Ngư, Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng tin là đối phương không đùa giỡn gì. Thế nhưng..

    Tạm thu xếp ngờ vực trong lòng, Tôn Tiểu Yến rành mạch nói ra: "Chỗ này là mật thất nằm bên trong tư phòng của ta. Môn phái của ta gọi Tuyết Linh Cung, là một trong ba thế lực lớn nhất ở vùng phía tây này của Bắc Nguyên..".

    Trên giường, Lăng Tiểu Ngư chăm chú lắng nghe, rất nhanh đã nắm bắt được hoàn cảnh của mình.

    "Không nghĩ ta lại trôi dạt tới Bắc Nguyên xa xôi này..".

    "Nam nhân không tên." - Đương lúc Lăng Tiểu Ngư vẫn đang còn nghĩ ngợi thì giọng Tôn Tiểu Yến đã lại truyền đến - "Ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?".

    "Còn".

    Lăng Tiểu Ngư gạt đi chút suy tư, hỏi tiếp: "Tiểu cô nương, sự tình hôm đó, thời điểm chúng ta gặp nhau thế nào?".

    "À, là như vầy. Hôm đó ta cùng La Sương tỷ và Hàm Yên tỷ ra ngoài, trong lúc ta đi hái Hồng Vô Lệ thì vô tình phát hiện ra một gốc Ngũ Sắc Linh Chi, thấy đẹp nên liền cúi hái. Chừng khi hái xong, quay ra liền vấp phải ngươi, thấy có mỗi cánh tay ngươi lộ ra, ta tưởng xác chết, nhất thời sợ quá nên hét lên..".

    Tôn Tiểu Yến cứ vậy mà đem đầu đuôi câu chuyện kể lại. Nàng tường thuật rất chi tiết, tới độ khiến cho người nghe cũng có cảm tưởng giống như mình đang tận mắt chứng kiến vậy.

    Mặc dù không quá cần thiết, có hơi thừa thãi nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn chẳng hề chen ngang. Hắn đợi cho Tôn Tiểu Yến kể hết rồi mới nhẹ gật đầu: "Thì ra là vậy".

    Ánh mắt hòa ái, hắn nhìn khuôn mặt thiện lương nơi đối diện, nêu nghi vấn: "Tiểu cô nương, ta với ngươi vốn không thân không thích, cũng chưa từng gặp mặt, bất quá chỉ là người dưng nước lã, ngươi tại sao phải cứu ta?".

    "Thì tại ta thấy ngươi bị thương, hôn mê, rất cần được giúp đỡ." Tôn Tiểu Yến chả cần nghĩ, đáp ngay.

    "Chỉ đơn giản như vậy?".

    "Ừ. Ta là người tốt mà".

    "Người tốt? Không phải vì ngươi muốn làm nữ hiệp?".

    Bị người nói trúng tim đen, Tôn Tiểu Yến khó tránh để lộ ra chút ngượng ngùng: "Nữ hiệp gì? Bản tính ta vốn dĩ rất tốt".

    Lăng Tiểu Ngư cười nhạt, không trêu chọc thêm.

    Nhằm lấp đi vẻ ngượng ngùng của mình, Tôn Tiểu Yến nhân cơ hội này mà đem câu chuyện bẻ sang hướng khác: "Nam nhân ngươi hỏi cũng hỏi rồi, giờ thì hãy mau nói cho ta biết chuyện của ngươi đi".

    "Yên tâm, ta sẽ kể cho ngươi nghe".

    Ánh mắt đượm vẻ mơ màng, Lăng Tiểu Ngư hồi tưởng..

    "Ta vốn không phải người ở Bắc Nguyên này. Nơi ta sống thuộc tại Trung nguyên".

    "Trung nguyên? Nam nhân ngươi là người Trung nguyên? Ngươi không gạt ta đấy chứ?".

    Tôn Tiểu Yến từ nhỏ tới lớn đều chỉ quanh quẩn trong một góc của khu phía tây thuộc vùng Bắc Nguyên này, đối với mảnh đất Trung nguyên rộng lớn kia xưa giờ chỉ mới nghe chứ nào đã tận mắt thấy, nay biết tên nam nhân được mình mang về vốn dĩ một người Trung nguyên, Tôn Tiểu Yến làm sao có thể không kích động cho được?

    Ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nàng giục: "Nam nhân, ngươi mau nói đi! Ngươi thật đúng là đã sống ở Trung nguyên hả?".

    "Tiểu cô nương, không cần gấp. Cứ yên lặng nghe ta kể hết".

    "Được được! Ngươi kể đi!".

    Thanh âm chẳng rõ buồn vui, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục kể..

    ".. Cách đây khoảng hơn nửa tháng, chắc vậy, tại Trung nguyên có nhiều chuyện đã xảy ra. Ta bị cuốn vào một trận đại chiến..".

    "Trong trận đại chiến đó, có thể nói rằng ta đã bại. Thời khắc cuối cùng, khi không gian sụp đổ, ta đã bị cuốn vào bên trong, sau đấy thì trôi dạt đến vùng Bắc Nguyên này".

    Tôn Tiểu Yến càng nghe, khuôn mặt lại càng trở nên kỳ quái. Thần tình kia, ánh mắt ấy, chúng cho thấy rằng: Tôn Tiểu Yến nàng không tin.

    "Ê.. Bộ nam nhân ngươi không bịa chuyện lừa người thì không chịu được à?".

    "Bịa chuyện? Ta không có".

    "Còn nói không..".

    Tôn Tiểu Yến chỉ ra: "Vừa rồi nam nhân ngươi mới nói gì? Không gian sụp đổ? Bị cuốn vào thông đạo thời không rồi rơi xuống vùng Bắc Nguyên này?".

    "Nam nhân ngươi lừa ai chứ, Tôn Tiểu Yến ta cũng đâu phải trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện".

    "Nam nhân ngươi có biết để mở ra thông đạo không gian là cần bao nhiêu lực lượng không? Tu vị ít nhất cũng phải là chân nhân cảnh hậu kỳ a. Đánh nhau tới sụp đổ không gian? Nam nhân ngươi tưởng mình là thần tiên chắc? Còn nói bị cuốn vào thông đạo không gian rồi rơi xuống đây.. Hứ, ngươi mà thật bị cuốn vào thông đạo không gian thì khẳng định sớm đã thịt nát xương tan rồi a".

    "Nói vậy là tiểu cô nương không tin ta?".

    "Ta là tiểu cô nương chứ đâu có phải tiểu oa oa." Tôn Tiểu Yến rất nhanh miệng hồi đáp.

    Lăng Tiểu Ngư tất nhiên thừa biết nàng đang có ý chê bai, châm chọc, dù vậy, hắn không mấy để tâm. Hai chân nhích động, hắn từ tốn bước xuống giường, rồi tiến tới bên cạnh Tôn Tiểu Yến.

    "Làm gì? Đừng nói lại muốn ôm ta nữa đấy?".

    Có chút e ngại, Tôn Tiểu Yến lui về phía sau.

    Nhưng, chân mới đặt ra, còn chưa kịp lui thì bờ eo thon thả của nàng đã bị người ôm lấy.

    "A!".

    "N-Ngươi muốn làm gì?".

    "Làm cho ngươi tin".

    "T-Tin cái gì chứ? Mau buông ta ra!".

    Tôn Tiểu Yến vừa nói vừa ra sức vùng vẫy để hòng thoát khỏi tay Lăng Tiểu Ngư. Nhưng cũng chỉ lúc đầu, về sau, Tôn Tiểu Yến nàng đã hoàn toàn ngưng hẳn, thôi không chống cự chi nữa. Đơn giản là bởi nó đã không cần thiết.

    Ở ngay trước mặt nàng, cách vài bước chân, một thông đạo đã vừa mới được người phẩy tay khai mở. Và.. nó là thông đạo không gian.

    "Đây.. Đây là..".

    "Thông đạo không gian".

    Lăng Tiểu Ngư nói trong khi cánh tay vẫn đang vòng qua người Tôn Tiểu Yến: "Tiểu cô nương, có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?".

    "Ta.. a a a.. cứu mạng!".

    Tôn Tiểu Yến chỉ vừa mới hé môi, lời trong miệng còn chưa kịp nói ra thì cả người đã bị đưa về phía trước, tiến nhập vào bên trong thông đạo luôn.

    Trong cơn kinh hoảng, Tôn Tiểu Yến nàng đã la, đã hét, đã kêu cha gọi mẹ.. Chỉ có điều, thông đạo cũng đã đi qua rồi, kêu gọi lại ích gì chứ?

    Huống hồ.. Sau khi tiến nhập thông đạo, Tôn Tiểu Yến nàng cũng đâu có bị thương tổn chút gì. Sợ hãi tính ra thật chẳng cần thiết lắm.

    Mới đầu, Tôn Tiểu Yến dĩ nhiên còn chưa nhận thức được điều đó. Nàng đã quá sợ. Nhưng rồi, khi những nguy hiểm mường tượng không hề xuất hiện, tâm trí nàng cũng mau chóng đi lên theo chiều hướng tích cực.

    Từ kinh hãi, nàng dần trở nên thích thú..

    Đỉnh điểm của sự phấn khích thì có lẽ chính tại lúc này.

    Trên một ngọn núi vô danh phủ đầy tuyết trắng, mới từ trong thông đạo không gian bước ra, Tôn Tiểu Yến đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhấc chân đạp trên tuyết vài cái, chừng khi xác nhận mọi thứ cũng không phải huyễn cảnh liền nhảy cẫng lên.

    "Hoan hô! Tôn Tiểu Yến ta xuyên không rồi!".
     
  9. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 498: Bại lộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A ha ha ha.. Ta xuyên không rồi!".

    "Tôn Tiểu Yến ta rốt cuộc cũng có thể xuyên không! Ha ha ha!".

    * * *

    Trên ngọn núi tuyết, Tôn Tiểu Yến hết chạy bên đông lại chạy bên tây, cứ thế mà vô tư thể hiện cảm xúc của mình.

    Trái ngược với nàng, Lăng Tiểu Ngư chỉ lặng im đứng nhìn. Hắn không nói, cũng chẳng hỏi gì, từ đầu tới cuối đều mải luôn dõi mắt nhìn theo thân ảnh Tôn Tiểu Yến. Từng động tác, từng cử chỉ của nàng, hết thảy đều hiện lên rõ ràng trong đôi mắt hắn..

    Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì?

    Tại sao hắn lại tiết lộ cho Tôn Tiểu Yến nhiều thông tin đến vậy? Tại sao hắn lại khai mở thông đạo không gian, dùng nó để đưa nàng tới đây?

    Chẳng ai biết, trừ hắn.

    Tôn Tiểu Yến? Nàng đâu có bận tâm quá nhiều.

    Tôn Tiểu Yến nàng cũng chỉ là một đứa trẻ với tâm trí còn rất đỗi non nớt..

    * * *

    "Nam nhân!".

    Chạy đông chạy tây một hồi, rốt cuộc thì Tôn Tiểu Yến cũng nhớ đến người cùng đi với mình. Nàng nhìn Lăng Tiểu Ngư, thần tình ngưỡng mộ: "Ngươi đúng là không có lừa ta a! Ngươi thực sự có thể khai mở thông đạo không gian..".

    "Chịu tin rồi sao?".

    "Tin rồi! Tin rồi!" Tôn Tiểu Yến gật liền hai cái.

    Rồi nói: "Nam nhân ngươi thật lợi hại! Sư phụ của ta cũng không thể bằng ngươi được..".

    "Một chút thủ đoạn thôi".

    "Đâu phải một chút. Khai mở thông đạo không gian là một việc hết sức khó khăn a. Từ trước tới giờ ta luôn ao ước có thể đi qua thông đạo không gian mà không được đây này".

    "Tại sao lại ao ước như vậy?".

    "Thì rất hay mà." - Tôn Tiểu Yến nói ra lý do - "Ngươi nghĩ xem, ngươi chỉ cần bước vào bên trong thông đạo không gian, tới chừng bước ra thì cảnh vật trước mặt ngươi toàn bộ đều đổi khác. Cảm giác chẳng phải rất kỳ diệu ư?".

    "Có lẽ nó đúng với ngươi thật".

    * * *

    "Nam nhân này, ngươi có thể dạy ta cách khai mở thông đạo không gian không?".

    Trước câu hỏi khá là ngô nghê này của Tôn Tiểu Yến, những tưởng Lăng Tiểu Ngư sẽ chê cười thì không, hoàn toàn ngược lại, hắn đã gật đầu đồng ý.

    Khỏi phải nghĩ, Tôn Tiểu Yến dĩ nhiên đã rất vui mừng. Vốn nàng cũng chỉ hỏi thử thế thôi, chẳng trông mong gì, ấy vậy mà..

    "Nam nhân, ngươi.. ngươi nói thật đấy chứ? Ngươi sẽ dạy ta cách khai mở thông đạo không gian?".

    "Ừ, ta sẽ dạy ngươi".

    "Hoan hô!".

    Vui mừng quá đỗi, Tôn Tiểu Yến quên luôn thân phận, quên luôn lễ tiết mà dang tay ôm lấy Lăng Tiểu Ngư để bày tỏ cảm kích.

    "Nam nhân, cảm ơn ngươi! Ngươi đúng là người tốt..".

    Người tốt sao?

    Lăng Tiểu Ngư ngước mặt nhìn trời, thầm phủ định: "Đã không phải nữa rồi".

    * * *

    Tôn Tiểu Yến ôm được một lúc, sau tâm tình lắng xuống, ý thức hành vi của mình có phần không thỏa liền vội tách ra. Nàng hơi xấu hổ thanh minh: "Ngươi.. ngươi đừng có nghĩ bậy. Vừa rồi ta chỉ là kích động quá cho nên mới..".

    "Ta hiểu".

    Lăng Tiểu Ngư chuyển ý: "Tiểu cô nương, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về thôi".

    Tôn Tiểu Yến lần đầu được đi đến một nơi có khung cảnh rất đỗi nên thơ, nhìn ngắm còn chưa được bao lâu, trong lòng tự nhiên sẽ không nguyện ý trở về. Nàng nài: "Nam nhân, cho ta ở đây thêm một chút nữa đi. Ta rất thích chỗ này".

    "Không được. Trời sắp tối rồi, nếu không trở về, vị sư tỷ Hàm Yên kia của ngươi sẽ sinh nghi".

    "Nhưng mà..".

    "Đừng có nhưng nhị. Muốn chơi ngày mai ta lại đưa ngươi đi".

    Mắt ánh tinh quang, Tôn Tiểu Yến hỏi kỹ: "Ngươi nói thật không? Mai ngươi lại đưa ta đi chứ?".

    "Ừm".

    "Tốt quá.. hì hì..".

    "Về thôi".

    * * *

    Đi thế nào lại về thế ấy. Một lần nữa, Tôn Tiểu Yến từ bên trong thông đạo không gian bước ra.

    Đúng như nàng hình dung, nơi nàng xuất hiện quả nhiên chính ngay tại căn mật thất bên trong phòng mình.

    Đối với sự chính xác tuyệt đối này, Tôn Tiểu Yến nàng tấm tắc mãi không thôi.

    ".. Lợi hại thật..".

    "Nam nhân ngươi thật là lợi hại..".

    "Một ngày nào đó ngươi cũng có thể tự mình làm được." Lăng Tiểu Ngư nói, thanh âm điềm đạm.

    "Được rồi. Tiểu cô nương, ngươi về phòng mình đi, ta cần phải điều tức một chút".

    "À phải rồi, ngươi vẫn đang bị thương..". Sau cả buổi trời chạy theo cảm xúc của bản thân, rốt cuộc Tôn Tiểu Yến cũng nhớ đến tình trạng của Lăng Tiểu Ngư. Nàng quan tâm hỏi: "Nam nhân, ngươi có cần gì không? Hay ta lại chạy sang phòng sư phụ lấy đan dược cho ngươi nhé?".

    "Không cần đâu." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Thương tích của mình tự ta có thể chữa lành được".

    "Vậy ngươi có muốn ăn gì không, để ta đi làm cho".

    Lăng Tiểu Ngư tính đáp "Không cần", nhưng lời ra tới miệng thì hắn bỗng thay đổi: "Tiểu cô nương, sáng mai xuống bếp làm cho ta vài món đi".

    Trong khoản bếp núc Tôn Tiểu Yến tự thấy mình cũng không tệ, nên hỏi kỹ: "Thế ngươi thích ăn những món gì?".

    "Cứ theo khẩu vị của ngươi mà làm".

    * * *

    "Nam nhân, vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ đem đồ ăn tới cho ngươi".

    Tôn Tiểu Yến nói xong thì quay lưng định đi. Nhưng chân nàng chỉ vừa bước ra thì từ phía sau, giọng Lăng Tiểu Ngư đã truyền đến.

    Mang theo chút nghi hoặc, Tôn Tiểu Yến xoay đầu lại.

    "Nam nhân, ngươi còn có chuyện gì muốn nói?".

    Lăng Tiểu Ngư cầm vạt áo mình đang mặc giơ lên, nói: "Ngươi có thể kiếm cho ta một bộ y phục khác không?".

    Cũng chẳng biết Tôn Tiểu Yến thật tình không hiểu hay giả vờ không hiểu, chỉ thấy nàng rất hồn nhiên hỏi lại: "Sao vậy? Bộ đồ đó không vừa với ngươi à?".

    Lăng Tiểu Ngư có chút im lặng, vài giây sau mới nói: "Đây là y phục nữ nhân".

    "À.. Ra là cái này." - Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng chịu hiểu ra vấn đề - "Được rồi, để ta kiếm giúp cho".

    "Ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa không? Không còn thì ta đi nhé?".

    "Được rồi, ngươi đi đi".

    * * *

    Bóng dáng Tôn Tiểu Yến vừa mới khuất thì nét mặt Lăng Tiểu Ngư cũng liền thay đổi. Có vẻ âm trầm hơn.

    Từ trong miệng hắn, thanh âm khe khẽ cất lên: "Chỉ là trùng hợp thôi sao?".

    * * *

    Đêm đó Tôn Tiểu Yến lại tiếp tục cùng Hàm Yên sư tỷ của mình ngồi chơi đánh cờ, và giống như cũ, Hàm Yên thua nhiều thắng chẳng bao nhiêu. Nhưng tốt hơn trước là nàng đã không biến thành một con ma men nữa. Cũng không phải do tửu lượng của Hàm Yên nàng đã được đề thăng, sở dĩ vẫn tỉnh táo, hết thảy đều là vì hình phạt được thay đổi mà thôi. Thay vì rượu mạnh, được Tôn Tiểu Yến vạch ra đây lại là bút nghiên. Ai thua, người ấy sẽ bị vẽ lên mặt một đường, thẳng cong tùy ý.

    Và đó cũng chính là lý do tại sao mà bây giờ khuôn mặt của Hàm Yên lại trông rất đỗi buồn cười.

    Hai bên má nàng, cả trái lẫn phải, lúc này đều đang hiện hữu hình bóng của một con rùa đen.

    "Hì hì.. Hàm Yên tỷ, tỷ lại thua nữa rồi." Tôn Tiểu Yến hạ xuống nước cờ cuối cùng để "kết liễu" đối thủ, cười bảo.

    Đối lập với bộ dáng vui vẻ của sư muội mình, Hàm Yên lại buồn phiền hết sức. Nàng không hiểu tại sao mình lại chơi trò này kém tới như vậy. Rõ ràng mấy hôm nay nàng đã ra sức tập luyện rất nhiều rồi a.

    "Tiểu nha đầu, muội có cần phải đối xử tàn nhẫn với sư tỷ tới vậy không? Suốt từ tối đến giờ ta chỉ mới thắng được có hai ván thôi đấy".

    "Hàm Yên tỷ, tỷ muội là tỷ muội, trò chơi là trò chơi, đâu thể nhường được".

    "Nào, sư tỷ mau đưa mặt đây".

    Có chơi có chịu, Hàm Yên dù không muốn cũng phải đưa mặt ra.

    Chẳng chút khách sáo, Tôn Tiểu Yến cầm bút lên, chấm vào nghiên mực để sẵn rồi hướng mặt Hàm Yên vẽ một nét dài.

    "Hì hì.. Cho con rùa của tỷ thêm cái đuôi này".

    "Muội đúng là cái đồ dã man".

    Câu trách của Hàm Yên không làm Tôn Tiểu Yến bận tâm lắm. Nàng hạ bút xong thì che miệng ngáp dài, bảo: "Hàm Yên tỷ, muội buồn ngủ rồi. Ngày mai lại chơi tiếp nhé".

    Ngó thấy trời đã khuya nên Hàm Yên cũng thuận tình ngay: "Được rồi. Vậy ngày mai chúng ta lại chơi tiếp".

    Nói đoạn, Hàm Yên chuyển mình đứng dậy, đem vật dụng trên bàn thu xếp gọn gàng.

    Tiếp đấy, nàng khẽ động thần niệm, từ bên trong giới chỉ của mình gọi ra một món đồ vật. Là một chiếc giường, bên trên có đầy đủ gối chăn.

    Rõ ràng, Hàm Yên đang tính sẽ ngủ lại phòng sư muội của mình.

    Ngẫm cũng đúng thôi. La Sương đã căn dặn Hàm Yên nàng trong khoảng thời gian này phải để mắt tới Tôn Tiểu Yến kia mà. Theo dự kiến thì khoảng ngày mai sư phụ của các nàng sẽ xuất quan rồi, nếu để xảy ra bất trắc gì, Hàm Yên nàng thật là gánh không nổi đâu.

    Đối với sự kìm cặp kia của Hàm Yên, nếu nói Tôn Tiểu Yến chẳng có chút bất mãn nào thì khẳng định là nói dối. Thực tế nàng đã không vui, cũng có kháng nghị qua. Nhưng, đó là trước hôm nay, hiện tại khác rồi. Kể từ lúc được Lăng Tiểu Ngư dẫn qua thông đạo thời không, biết hắn là một người rất có bản lĩnh thì tâm tình Tôn Tiểu Yến đã tốt lên rất nhiều. Đặc biệt là khi nghĩ đến lời hứa của Lăng Tiểu Ngư, nghĩ đến cái ngày nàng có thể tự mình khai mở thông đạo không gian.

    Tương lai thật rất đáng để chờ mong..

    * * *

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Đợi cho Hàm Yên rời khỏi phòng mình, Tôn Tiểu Yến liền chạy ngay tới khu vực của tầng lớp cung nhân có địa vị thấp nhất, dùng bếp núc ở đấy mà tự tay nấu nướng.

    Bình thường, Tôn Tiểu Yến cũng rất hay chạy nhảy lung tung, cầm xoong giữ chảo cũng không ít lần, thành ra các cung nhân chẳng thấy ngạc nhiên. Nếu có thắc mắc thì đấy cũng là ở khía cạnh khác: Hôm nay Tôn Tiểu Yến dậy sớm hơn bình thường rất nhiều.

    Nhưng, nghi hoặc thì nghi hoặc. Thân là hạ nhân, ai lại dám đi hỏi han? Cần biết, ở cái Đông viện này, trong tất cả các đệ tử, Tôn Tiểu Yến là người được viện chủ, cũng chính là trưởng lão Tôn Sở Sở yêu mến nhất đấy.

    * * *

    "Hì hì..".

    "Ta làm nhiều món ngon như vậy, nam nhân hắn hẳn sẽ rất thích cho xem".

    Trên con đường nối thẳng đến chỗ ở của mình, Tôn Tiểu Yến mang theo chiếc hộp đựng đồ ăn, vừa đi vừa nghĩ, thần tình hết sức vui vẻ.

    Nàng đã không hề biết rằng sau lưng mình, từ lúc nàng rời khỏi khu vực dành cho hạ nhân cho tới bây giờ vẫn luôn có hai đôi mắt âm thầm dõi theo.
     
  10. Bạch Sa Cá "Mập" (= =III)

    Messages:
    32
    Chương 499: Chạm mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư tỷ, Tiểu Yến muội ấy.." Đứng khuất sau một gốc cây, Hàm Yên ngó qua La Sương bên cạnh, nói nhỏ.

    "Suỵt.." Đáp lại nàng là một cái ra hiệu ý bảo im lặng.

    Nét mặt khá đỗi âm trầm, La Sương thi triển ẩn nặc thuật, lặng lẽ bước theo tiểu sư muội của mình.

    * * *

    Một lúc sau..

    Trước phòng Tôn Tiểu Yến.

    Sau khi nhìn thấy Tôn Tiểu Yến đi vào bên trong, La Sương và Hàm Yên cũng liền hiện thân.

    Hàm Yên nói: "Sư tỷ, lẽ nào Tiểu Yến thật sự..".

    "Mười thì quá chín rồi." - La Sương có chút hung dữ - "Thật không nghĩ nó lại to gan như vậy".

    "Sư tỷ, vậy giờ chúng ta phải làm sao?".

    "Còn có thể làm sao? Chúng ta phải..".

    La Sương mới nói đã ngưng. Nàng xoè bàn tay phải ra, tức thì, một miếng ngọc bài màu lam liền xuất hiện. Lúc này nó đang phát quang.

    "Sư phụ xuất quan rồi".

    La Sương đem miếng ngọc bài cất đi, dặn Hàm Yên: "Hàm Yên, muội ở đây trông chừng, ta đi đón sư phụ".

    "Sư tỷ..".

    * * *

    Trong lúc ấy, tại mật thất.

    "Nam nhân, ta mang đồ ăn tới cho ngươi nè".

    Người còn chưa đến thanh âm đã vang. Với chiếc hộp cầm trên tay, Tôn Tiểu Yến tiến thẳng vào bên trong căn mật thất.

    "Nam nhân, ta..".

    Tôn Tiểu Yến đang tính nói thêm, nhưng khi chính thức nhìn thấy thân ảnh Lăng Tiểu Ngư thì lời trong miệng, toàn bộ đều phải nuốt ngược trở vào. Bởi lẽ, Lăng Tiểu Ngư lúc này làm gì có thì giờ để mà lắng nghe nàng nói. Trên chiếc giường tiện nghi vừa đủ kia, hắn vẫn đang còn ngồi đả tọa.

    "Đang liệu thương sao?".

    Tôn Tiểu Yến đem chiếc hộp đang cầm bỏ xuống, tiến lại gần hơn. Ở trước mặt Lăng Tiểu Ngư, nàng cúi người thật thấp, tò mò quan sát. Ban đầu là những quang điểm li ti màu xám đang lơ lửng xung quanh Lăng Tiểu Ngư, kế đấy là khuôn mặt hắn, rồi mái tóc hắn..

    "Đúng là hơi lạ nhỉ..".

    Tôn Tiểu Yến càng xem thì càng cảm thấy nam nhân trước mặt mình đây có không ít điểm đặc biệt. Ví như mái tóc này chẳng hạn..

    Tóc hắn, nó không giống như người ta. Thay vì đen, thay vì bạc thì mái tóc hắn lại đủ cả bạc và đen; kỳ lạ là.. chúng chẳng hề trộn lẫn mà tách biệt rạch ròi. Khoảng một phần ba nằm ở phía trước thì đen tuyền, còn hai phần ba nằm ở phía sau thì lại bạc trắng như vôi, rất chi đối nghịch.

    "Làm sao có thể như vầy được nhỉ?".

    Dạ tò mò, Tôn Tiểu Yến đưa tay ra, đang toan chạm vào mái tóc đặc biệt của nam nhân đối diện thì..

    "Làm gì đấy?".

    * * * Lăng Tiểu Ngư, hắn đã mở mắt.

    Chả quan tâm tới câu hỏi vừa rồi, Tôn Tiểu Yến vui vẻ mà rằng: "Nam nhân ngươi dậy rồi, thật hay quá".

    Dậy?

    Lăng Tiểu Ngư thật là không đồng tình lắm đâu. Tối qua giờ Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã ngủ, sao lại bảo dậy được.

    Chẳng buồn chấp, hắn hỏi cho có: "Tìm ta có chuyện gì?".

    "Thì cái này nè".

    Tôn Tiểu Yến vươn tay với lấy chiếc hộp đặt ở gần đó, giơ lên cho Lăng Tiểu Ngư xem.

    "Nam nhân ngươi hôm qua không phải nói muốn ta làm cho vài món sao?".

    "Hì hì.. Sáng nay ta dậy sớm đi xuống bếp nấu đấy. Tất cả đều là những món mà ta thích ăn nhất. Ngon lắm..".

    Vừa nói Tôn Tiểu Yến vừa mở nắp hộp, đem bát đĩa bên trong bày luôn ra giường.

    "Thịt nướng này.. Cá hấp này.. Rau cải xào này..".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư cúi xem đống bát đĩa đựng đầy thức ăn còn nóng hổi vừa được người bày ra giường, ngẩng lên thì hỏi:

    "Tiểu cô nương, tất cả đều là do ngươi tự làm sao?".

    Thật lòng Lăng Tiểu Ngư không nghĩ Tôn Tiểu Yến lại có thể giỏi giang tới như vậy. Nhớ lại hôm qua.. Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chỉ bởi chút cảm xúc cá nhân nên mới nhờ vả vậy thôi.

    Yến cô cô của hắn, nàng cũng là một người hết sức đảm đang..

    * * *

    "Nam nhân, những món này dĩ nhiên đều là do ta tự nấu." - Tôn Tiểu Yến được dịp khoe khoang - "Ngươi không biết đó chứ, tài nghệ của ta được sư phụ tán thưởng lắm đấy. Có lần sư phụ còn bảo người ăn đồ ăn của ta còn tốt hơn là uống đan dược nữa".

    "Sư phụ ngươi hẳn là phải rất yêu thương ngươi".

    "Đúng vậy, sư phụ rất yêu thương ta. Người coi ta như con gái của người vậy".

    Nói đoạn, Tôn Tiểu Yến cúi xuống, đem đôi đũa cầm lên đưa cho Lăng Tiểu Ngư, giục: "Ngươi mau ăn đi, thức ăn để nguội sẽ không ngon đâu".

    Lăng Tiểu Ngư vừa tiếp nhận đôi đũa, nàng liền chỉ vào món cá hấp, bảo: "Ngươi ăn cái này trước nè. Đây là món ăn ta yêu thích nhất đấy".

    "Được rồi".

    Lăng Tiểu Ngư không nhiều lời, theo sự chỉ điểm của cô gái bên cạnh gắp một miếng cá hấp cho vào miệng.

    "Thế nào? Có ngon không?".

    "Ừm.. Rất không tệ." Lăng Tiểu Ngư gật đầu, ra chiều tán thưởng.

    Nghe vậy, trên mặt Tôn Tiểu Yến liền sinh thêm tiếu ý.

    Nàng hé môi, đang chuẩn bị bảo Lăng Tiểu Ngư ăn thêm thì..

    "Chết rồi! Có người vào..".

    Thần tình khẩn trương, Tôn Tiểu Yến vội bảo: "Nam nhân, ngươi mau trốn đi!".

    Trốn?

    Lăng Tiểu Ngư không tán đồng. Hắn không định sẽ tiếp tục lẩn trốn thêm nữa. Vốn dĩ hắn còn đang tính hôm nay sẽ đi gặp chủ nhân của Tuyết Linh Cung này kia mà.

    "Kẻ đang đi vào hẳn là Tôn Sở Sở đi".

    Thầm nghĩ, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục động đũa, vừa ăn vừa chờ đợi.

    "Nam nhân ngươi.. ngươi sao còn ngồi đó? Mau trốn đi..".

    "Oành!".

    Tôn Tiểu Yến nói chưa hết câu thì cánh cửa mật thất đã nổ tung. Tiếp đó, một bóng trắng lao tới chỗ nàng, đem nàng kéo ra khỏi Lăng Tiểu Ngư.

    * * *

    "Sư phụ?".

    Nhận ra kẻ đang ôm giữ mình, Tôn Tiểu Yến liền ngưng ý định phản kháng. Thay vào đó, nàng chuyển sang lo lắng. Nhiều hơn gấp bội.

    Mới rồi phát hiện có người tiến vào mật thất, Tôn Tiểu Yến nàng đã nghĩ đó là Hàm Yên, không ngờ.. So với sư tỷ Hàm Yên thì sư phụ nàng càng khó thu xếp hơn a!

    "Sư phụ, người nghe con giải thích..".

    "Sư phụ, thật ra chuyện này.. Con..".

    * * *

    Những lời Tôn Tiểu Yến nói, Tôn Sở Sở mặc dù nghe được nhưng đã chẳng hồi âm. Không phải vì nàng không muốn mà là không thể. Miệng nàng, nó không làm sao mở ra được. Tay chân, hay thậm chí là cả linh lực bên trong cơ thể nàng nữa, hết thảy cũng đều không thể điều động.

    Nàng biết, đây đều là vì tên nam nhân đang ngồi trên chiếc giường đằng kia. Hắn đang tác động đến không chỉ thân xác mà còn cả linh hồn nàng nữa.

    Trước mắt nàng bây giờ, cảnh vật hiện hữu, nó rất đáng sợ. Nàng nhìn thấy xung quanh nam nhân kia có một cỗ khí tức màu xám bốc lên ngùn ngụt. Rồi, từ trong cỗ khí tức đó, hai cái bóng tách ra, một cái màu trắng, một cái màu đen. Lúc này, chúng chính là đang nhe nanh lè lưỡi sát ngay bên cạnh, tùy thời đều có thể đem nàng nuốt chửng..

    Trong đời mình, những thứ ghê gớm Tôn Sở Sở nàng đã gặp qua không ít, cảm giác sợ hãi cũng từng hiện hữu nhiều lần. Nhưng.. Nàng thề là chẳng có lần nào trong số ấy lại khủng khiếp giống như tại thời điểm này.

    Ba ba trong rọ còn có thể bò, cá nằm trên thớt còn có thể giãy, bằng như Tôn Sở Sở nàng.. Một ngón tay nàng thậm chí còn vô phương nhích nổi!

    Tôn Sở Sở, nàng hoàn toàn bất lực.

    Trước khi xông vào đây, căn mật thất này, Tôn Sở Sở nàng đã nghĩ sẽ xuống tay hạ sát Lăng Tiểu Ngư. Và thực tế thì mới nãy nàng cũng đã hành động như vậy, xuất ra một chưởng đánh Lăng Tiểu Ngư, ý đồ giết chết. Chỉ là không ngờ.. Một chưởng mạnh mẽ kia của nàng đã bị đối phương rất dễ dàng hóa giải. Vì lẽ đó, để đảm bảo an toàn cho đồ nhi, nàng mới chuyển hướng đem Tôn Tiểu Yến kéo ra.

    Vốn Tôn Sở Sở nàng định sẽ mở lời chất vấn, sau đó thì tùy cơ ứng biến, nhưng thật chẳng ngờ..

    Chỉ một ánh mắt, nam nhân kia đã lập tức khiến cho nàng đứng yên bất động..

    Rốt cuộc thì đối phương đã dùng thủ đoạn gì? Tại sao ngay đến một chút lực lượng của đối phương Tôn Sở Sở nàng cũng không thể nhận ra?

    Bổn sự bậc này, thực đã vượt quá tầm hiểu biết của Tôn Sở Sở nàng rồi.

    * * *

    "Sư phụ, người..".

    Đứng bên cạnh, La Sương là người đầu tiên phát giác ra vẻ bất thường của Tôn Sở Sở. Theo phản xạ, nàng thử chạm vào người sư phụ mình thì..

    "A a!".

    "Sư tỷ!".

    Chứng kiến La Sương bị đánh bay, Hàm Yên và Tôn Tiểu Yến lúc này mới nhận ra điều cổ quái.

    Dìu đỡ La Sương xong, Tôn Tiểu Yến liền chuyển sang lo cho sư phụ mình.

    "Tiểu Yến!" La Sương vừa mới ăn đau khổ, nay trông thấy sư muội mình hành động như vậy thì hô lên, ý tứ ngăn cản.

    Tiếc rằng đã muộn. Tay của Tôn Tiểu Yến, lúc này đã chạm vào người Tôn Sở Sở.

    P/s: 1 chương thôi nhé mọi người. Hôm qua đang mệt mà cố viết, viết xong đau mắt lắm. Giờ có muốn cũng viết không nổi nữa
     
Trả lời qua Facebook
Loading...