Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 230: Trấn Ngọc Hà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phía bắc thôn Tô Hạ, cách khoảng mười dặm đường có một thị trấn nhỏ, gọi là Ngọc Hà.

    Ở đây, trấn Ngọc Hà này, nhân số tuy không quá đông nhưng hoạt động mua bán lúc nào cũng diễn ra sôi nổi. Thương nhân đa phần đều là từ nơi khác đến cư ngụ, kinh doanh chủ yếu là sản vật thu lấy từ những ngọn núi chung quanh. Gỗ quý, thú rừng, khoáng sản, loại nào cũng có, rất chi phong phú.

    Lúc này, trên con đường lớn thuộc đông trấn, chúng - những sản vật vừa kể - hiện đang được bày bán khắp nơi. Từ trong cửa tiệm ra tận ngoài ngõ, các gian hàng, cửa hiệu mọc nối nhau san sát, chật kín cả hai bên đường. Số người ghé mua, tính ra còn nhiều hơn nữa. Khung cảnh thật đúng là náo nhiệt vô cùng.

    "Wow.."

    Lẫn trong giai điệu ồn ào hỗn tạp, một tiếng cảm thán vừa mới cất lên. Chủ nhân thanh âm, nàng cũng chẳng ai xa lạ, đích thị người đã "ăn nhờ ở đậu" trong nhà Tô Phúc Đường mấy tháng trời qua: Lăng Thanh Trúc.

    Vẻ mặt chưa hết ngạc nhiên, Lăng Thanh Trúc tấm tắc: "Chậc, ở đây đúng là náo nhiệt a. Không ngờ chỉ là một thị trấn nhỏ mà người mua kẻ bán lại đông đúc như vậy."

    Phía sau, Tô Phúc Đường mỉm cười, bảo: "Thanh Trúc, muội có điều không biết. Ngọc Hà trấn này vốn dĩ tài nguyên hết sức phong phú, thành ra thương nhân lui tới rất đông. Hơn phân nửa cư dân ở đây đều là từ nơi khác chuyển đến.."

    "Thì ra là vậy."

    Lăng Thanh Trúc thoáng vân vê cằm, rất nhanh liền quyết định: "Hiếm khi mới có cơ hội tới đây, hôm nay chúng ta phải đi mua sắm thỏa thích mới được."

    Đối lập với vẻ hân hoan mong chờ của họ Lăng, Tô Phúc Đường bên cạnh lại có phần khó xử. Nàng nhắc khéo: "Thanh Trúc muội, những đồ vật ở đây.. giá không rẻ lắm."

    Thừa hiểu ý tứ, Lăng Thanh Trúc cười bảo Tô Phúc Đường: "Phúc Đường tỷ không cần lo. Mọi chuyện cứ để muội lo. Hôm nay tỷ chỉ việc mua sắm thôi."

    "Nhưng mà Thanh Trúc, ta.."

    "Được rồi được rồi. Chúng ta đi mua sắm nào."

    "Thanh Trúc.."

    * * *

    Tô Phúc Đường đã cố gắng can ngăn mà không được. Lăng Thanh Trúc căn bản là chẳng chịu nghe. Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành nhắm mắt đưa chân..

    Dừng lại trước một tiệm vải, nàng thoáng quan sát rồi nói: "Thanh Trúc, tiệm này.. hình như là hơi lớn."

    "Ừm, cũng không tệ."

    "Thanh Trúc. Y phục ở đây.. nó đắt lắm."

    "Không sao. Đắt mấy cũng mua được."

    Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc nắm lấy tay Tô Phúc Đường kéo đi.

    "Thanh Trúc!"

    * * *

    Có hô hoán thì chuyện cũng đã rồi. Chân đã đứng bên trong cửa tiệm, lúc này Tô Phúc Đường chỉ còn biết chắp tay cầu nguyện, mong sao lời của Lăng Thanh Trúc là thật, rằng nàng sẽ có đủ tiền để chi trả.

    "Hai vị cô nương." - Trong khi Tô Phúc Đường còn đang lo lắng khẩn cầu thì ngay tại quầy tính, chủ cửa tiệm lên tiếng - "Xin hỏi hai vị cần gì?"

    Sự lạnh nhạt, nó không khó để nghe ra. Tô Phúc Đường, nàng chẳng những đã nghe mà còn nghe rất rõ. Cũng chính bởi vậy nên cõi lòng nàng mới bất giác run lên. Lo lắng, và thậm chí là sợ hãi.

    Đâu có gì lạ. Tô Phúc Đường nàng xuất thân nghèo khó, bị người khinh rẻ âu cũng bình thường. Chỉ là.. nàng rất không thích điều đó. Nghèo thì nghèo, nhưng chí ít nàng chưa từng ngửa tay xin ai bao giờ. Tô Phúc Đường nàng vẫn có tôn nghiêm của mình.

    Lòng tự trọng, hoặc cũng có thể gọi là tự ái nổi lên, Tô Phúc Đường lập tức xoay đầu tính đi. Nhưng chân nàng còn chưa kịp bước thì đã bị một cánh tay vươn ra níu giữ.

    Khuôn mặt đanh lại, Lăng Thanh Trúc vỗ mạnh xuống bàn, ngay trước mặt chủ tiệm.

    "Chát!".

    Cơn giận còn chưa tan, nàng nhấc tay lên để lộ ra nén vàng phía dưới, thanh âm lạnh lùng: "Bao nhiêu đây đủ rồi chứ?"

    Ngạc nhiên. Rồi kinh ngạc. Chủ tiệm đã hai lần bất ngờ vì Lăng Thanh Trúc. Lần thứ nhất là vì hành động đập tay của Lăng Thanh Trúc, còn lần thứ hai, đó là vì thứ đồ vật hiện ra ngay vị trí nàng vừa đập tay ấy.
     
  2. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 231: Quầy hàng kì lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vàng. Đó là vàng!

    Nếu như đang đứng trước mặt hắn là một vị công tử hay một vị tiểu thư nào đó thì chả nói làm gì, nén vàng này Hà Thiểm hắn có thể hiểu được. Thế nhưng đây lại là..

    Căn cứ vào quần áo mà Lăng Thanh Trúc và Tô Phúc Đường đang mặc, rõ ràng là thuộc diện gia cảnh nghèo khó a. Chưa vội bàn tới chất liệu, riêng mỗi màu sắc thôi cũng đã thấy quê mùa lắm rồi.

    Ấy vậy mà chính từ những kẻ quê mùa này, một nén vàng đã được xuất ra..

    Liệu có phải là vàng giả?

    Hà Thiểm sinh nghi, bèn cầm lấy nén vàng trên bàn, đưa lên miệng cắn mạnh.

    "Ui a..".

    "Hừ.. Ngươi giỏi thì cắn thêm mấy cái nữa đi, để coi răng ngươi có gãy hay không".

    Đối với thái độ hoài nghi của chủ tiệm Hà Thiểm, Lăng Thanh Trúc thực rất bực mình. Tình cảnh này, nàng đã không lường được..

    Quần áo trên người mình rất đỗi thô ráp quê mùa, cái đó Lăng Thanh Trúc nàng biết chứ. Có điều nàng nghĩ, tốt xấu gì thì bản thân cũng là một siêu cấp mỹ nữ, đứng trước dung nhan ấy, nam nhân mấy kẻ lại chẳng động lòng? Mà động lòng thì sẽ rất dễ nói chuyện a.

    Ai ngờ được.. Cái tên chủ tiệm thối tha này, thái độ của hắn vậy mà khinh người tới như vậy.

    "Hừm.. Thật kỳ quái. Tên này rõ ràng chỉ là một phàm nhân bình thường, tại sao lại có thể dửng dưng trước nhan sắc khuynh thành tuyệt thế của ta được nhỉ? Mọi khi ta ra ngoài hành tẩu, cải trang mua đồ, hễ là nam nhân thì đều niềm nở đón tiếp kia mà..".

    "Có lẽ nào.. cái tên này thực chất vốn không phải nam nhân?".

    Trong âm thầm, Lăng Thanh Trúc đã tự hỏi và rồi đưa ra suy đoán như vậy. Và thực tế thì suy đoán ấy, nó hoàn toàn chính xác.

    Đồng ý là tướng mạo, hình dáng Hà Thiểm là của nam nhân, tuy nhiên, đấy cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài; chứ còn bản chất bên trong, hắn lại là nữ nhân đấy. Mà đã là nữ nhân, Hà Thiểm hắn việc gì lại phải mê mẩn nhan sắc của Lăng Thanh Trúc?

    Không. Thứ đáng để hắn quan tâm là tiền, là ngân lượng, là vàng kia.

    Tay thu lấy nén vàng mà họ Lăng đã bỏ ra, Hà Thiểm bày ra một bộ thân thiết niềm nở: "Cô nương bớt giận. Xin bớt giận..".

    "Hà Thiểm có mắt như mù, không nhìn được quý nhân. Là lỗi của tiểu nhân.. Lỗi của tiểu nhân..".

    "Hừ.. Bây giờ thì sáng mắt rồi hả?".

    Lạnh nhạt tùy người lạnh nhạt, Hà Thiểm vẫn tươi cười như cũ: "Dạ, dạ.. Bây giờ tiểu nhân đã sáng mắt rồi".

    Chưa chịu bỏ qua, Lăng Thanh Trúc hếch cằm: "Tiền bổn cô nương không thiếu, đừng nói vài ba bộ quần áo, kể cả cái cửa tiệm này của ngươi bổn cô nương mua luôn còn được. Nhưng mà thái độ ban nãy của ngươi khiến cho bằng hữu của bổn cô nương rất không thoải mái đấy..".

    Tuy Lăng Thanh Trúc chẳng trực tiếp yêu cầu nhưng thân là một thương nhân, Hà Thiểm sao lại không hiểu ra ý tứ. Hắn nhanh chóng bước ra, hướng Tô Phúc Đường cúi đầu: "Hà Thiểm có mắt như mù đã khiến cô nương phiền lòng, cúi mong cô nương bỏ quá cho.. Bỏ quá cho..".

    Này..

    Liên tiếp rơi vào tình huống bất ngờ, Tô Phúc Đường khó tránh có biểu hiện bối rối. Trong nhất thời, nàng thực không biết nên nói, hoặc là nên hỏi làm sao cho thỏa.

    Dường như cũng hiểu được tâm tư của Tô Phúc Đường, Lăng Thanh Trúc thay nàng "ân xá" cho Hà Thiểm, rồi kéo nàng đi vào trong.

    "Được rồi Phúc Đường tỷ, chúng ta vào chọn y phục thôi".

    * * *

    "À, suýt tí thì quên".

    Lăng Thanh Trúc đi được vài bước thì dừng lại. Nàng xoay đầu, đem một nén bạc ném ra cho Lăng Tiểu Ngư, bảo: "Chàng cầm lấy tiền đi dạo đâu đó một lúc đi. Lát nữa chúng ta mua y phục, son phấn xong rồi sẽ đi tìm chàng".

    * * *

    * * *

    "Nữ y, son phấn, mấy thứ đó đều là vật dụng của nữ nhân, sư phụ không muốn ta ở lại cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là.. tại sao sư phụ lại ném cho ta nén bạc này?".

    Trên con đường lớn, Lăng Tiểu Ngư cầm nén bạc mà sư phụ mình ném cho ban nãy, vừa đi vừa nghĩ. Thú thực là trong lòng hắn đang có chút nghi hoặc.

    Một nén bạc? Tại sao lại là một nén bạc? Rõ ràng sư phụ hắn có rất nhiều vàng a.

    Cũng không phải Lăng Tiểu Ngư hắn chê ít. Hắn chỉ là.. hơi khó hiểu thôi. Hắn không biết liệu sư phụ mình có dụng ý nào khác hay không..

    "Hmm.. Hẳn là ta nghĩ nhiều. Sư phụ chắc chỉ ném đại ra thế thôi".

    Gạt đi nghi vấn, Lăng Tiểu Ngư thở phào một hơi. Với tâm tình đã buông lỏng, hắn chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước..

    Tầm chục phút sau.

    Sau một hồi đều đặn đưa chân, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đã dừng lại.

    Trước mặt hắn, một quầy hàng kỳ lạ đang được bày bán. Chung quanh, người đứng rất đông, chí ít cũng vài mươi có lẻ.

    "Sao lại đông vậy nhỉ?".

    Xuất phát từ sự hiếu kì, Lăng Tiểu Ngư lần nữa nhấc chân, từ tốn bước tới.
     
  3. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 232

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua một lúc ngó nghiêng quan sát, rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư cũng đã tường tận nguyên do. Hắn đã hiểu tại sao mọi người lại tập trung ở đây nhiều đến vậy.

    Số là quầy hàng này có phương thức buôn bán rất lạ. Theo như quy định mà chủ quầy hàng đưa ra, nếu ai muốn mua bất kỳ món gì ở đây thì đều nhất thiết phải vượt qua được thử thách. Chỉ có duy nhất một loại, đó là ném tên.

    Thử thách ném tên ấy, nói dễ rất dễ, nhưng nói khó thì cũng rất khó. Từ bên đông sang tới bên tây gian hàng, tổng cộng có năm chiếc lọ được đặt, vị trí càng xa thì kích cỡ sẽ càng nhỏ. Lọ xa nhất, so ra thậm chí còn nhỏ hơn ba ngón tay của người trưởng thành.

    Lẽ tất nhiên, chẳng ai dại gì lại bỏ tiền ra khi mà khả năng chiến thắng gần như chỉ là một con số không tròn trịa. Người chủ quầy hàng, nàng cũng tự mình hiểu lấy điều ấy. Và đó là lý do vì sao mà nàng đã chia thử thách ném tên này ra làm năm mốc, tại mỗi mốc lại có một cái giá và phần thưởng khác nhau.

    Quy tắc cụ thể như sau: Ném tên vào lọ thứ nhất, có thể lựa chọn một trong các món đồ xếp ở bậc thứ nhất trên quầy hàng; ném tên vào lọ thứ hai, có thể lựa chọn một trong các món đồ xếp ở bậc thứ hai trên quầy hàng; những món đồ ở bậc thứ ba và thứ tư trên quầy, nguyên tắc cũng là như vậy.. Nhưng riêng ở bậc thứ năm, mọi chuyện lại khác.

    Không như bốn bậc bên dưới, trên bậc thứ năm, cũng là bậc cao nhất của quầy hàng, đồ vật chỉ có duy nhất một món. Tuy nhiên món đồ này, nó lại đắt giá vô cùng.

    Đó là một cây trâm được gia công từ ngọc quý, điêu khắc theo hình ảnh một con hạc đang giơ chân múa, sống động cực kỳ..

    Muốn tinh xảo? Có thừa tinh xảo. Muốn trân quý? Càng khỏi phải bàn. Chất liệu của cây trâm, gọi độc nhất vô nhị thực cũng chẳng hề ngoa.

    Chả biết bằng cách nào mà cây trâm ngọc này lại cùng lúc sở hữu tận những năm màu khác nhau. Càng đáng nói hơn là năm màu này, chúng vừa vặn lại nằm đúng trên năm bộ phận của con hạc - hình ảnh mà chiếc trâm được điêu khắc.

    Màu trắng ở thân, màu đen trên cánh, màu vàng dưới chân, màu tím đỉnh đầu và màu hồng ngay mỏ, thật là xảo diệu lắm thay. Nhân tạo ư?

    Không. Người chủ cửa hàng đã lấy danh dự của mình ra bảo đảm. Nàng khẳng định màu sắc trên cây trâm là hoàn toàn tự nhiên. Một vài vị khách có hiểu biết cũng đã đích thân kiểm chứng qua. Bọn họ đã xác nhận điều đó. Rằng cây trâm kia, nó quả vô cùng trân quý.

    Khỏi phải nghĩ, đối với một món đồ quý giá và độc đáo nhường ấy, mọi người ai nấy tất nhiên đều rất động tâm, mong muốn có được. Thậm chí có người còn tình nguyện bỏ ra cả ngàn lượng vàng để mua lấy nữa cơ. Tiếc rằng.. chủ nhân của cây trâm, nàng lại kiên quyết lắc đầu.

    Theo như lời nàng thì Huyễn Mộng - danh tự mà nàng dùng để gọi cây trâm của mình - chỉ được bán đi với duy nhất một điều kiện, đó là người mua phải vượt qua được thử thách, đem mũi tên ném vào bên trong chiếc lọ nhỏ nhất, đang đặt ở xa nhất.

    Không thể làm được? Vậy thì xin lỗi, Huyễn Mộng vẫn sẽ là của nàng.

    * * *

    Trước sự cứng rắn của chủ quầy hàng, khách nhân chỉ đành từ bỏ, thôi không trả giá, nài nỉ thêm nữa. Kết quả là ai cũng như ai, những người muốn sở hữu Huyễn Mộng, tất cả đều phải tham gia vào cuộc thử thách mà tỉ lệ chiến thắng chẳng hơn gì một con số không.

    Mũi tên quá dài trong khi miệng chiếc lọ kia thì lại quá nhỏ, ném, làm sao ném?

    Một người nối tiếp một người, khách nhân cứ thi nhau ném, ném xong thì lại thi nhau lắc đầu chán nản. Từ già tới trẻ, từ lớn tới bé, mãi vẫn chẳng có lấy một người thành công. Tất cả dần bỏ cuộc.
     
  4. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 233

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng, chính lúc này, khi mà ai nấy đều cho rằng thử thách của chủ quầy hàng là quá khó, điều kiện nàng đưa ra là quá ngặt nghèo thì một bất ngờ đã xảy ra. Từ đâu chả rõ, một thanh niên lạ mặt bước tới, tay với lấy mũi tên rồi ném luôn về phía trước. Động tác khá là tùy tiện.

    Có điều, chính cái sự tùy tiện ấy, nó lại tạo nên "kỳ tích". Lần đầu tiên, chiếc lọ thứ năm nằm ở vị trí xa nhất đã được ném trúng. Mũi tên, nó hiện đang nằm gọn bên trong thân lọ.

    "Thật không thể tin, vậy mà lại có người làm được".

    "Xa như thế mà cũng ném trúng, hắn có phải là người không vậy?".

    "Chậc, cái tên này vận may thật lớn, tùy tiện ném một lần là được luôn".

    "Cây trâm quý nhường ấy.. Ôi.. Chúng ta không còn cơ hội sở hữu nữa rồi..".

    Liên tiếp là những thanh âm cảm thán của khách nhân xung quanh. Có ngạc nhiên, có tiếc nuối, có ganh tị, tâm tình đủ cả. Nhưng bất kể cảm xúc có là gì đi nữa thì đối tượng bọn họ hướng đến vẫn chỉ một người: Kẻ đã vượt qua thử thách - người chiến thắng. Hết thảy đều đang tập trung ánh mắt nhìn về phía hắn.

    * * *

    Đối với sự chú mục nọ, Lăng Tiểu Ngư thực tình chả thoải mái gì cho cam. Nghĩ mau chóng tránh đi, hắn tìm đến người chủ quầy hàng, hỏi: "Bà chủ, thử thách của bà chủ ta đã vượt qua được rồi. Đây là số tiền theo quy định".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư cầm nén bạc duy nhất mình có đưa qua.

    Tiếp nhận nén bạc, người chủ quầy hàng nhìn nhìn liếc liếc thêm một lúc rồi mới lên tiếng hồi đáp: "Này. Bộ ngươi thấy ta già lắm sao?".

    Câu hỏi khá đột ngột nên khiến cho họ Lăng cũng ít nhiều bị bất ngờ. Dù vậy, hắn vẫn bĩnh tĩnh trả lời: "Không có. Bà chủ còn rất trẻ".

    "Phải, ta còn rất trẻ. Và vì là còn rất trẻ nên ta chính thức yêu cầu ngươi không được gọi ta là bà chủ nữa".

    Không gọi bà chủ? Vậy thì gọi bằng gì?

    Lăng Tiểu Ngư thoáng nghĩ, cuối cùng lựa chọn. Hắn nói: "Hmm.. Vậy thì cô nương, thử thách của cô nương ta đã vượt qua rồi, bây giờ ta có thể lấy nó không?".

    Chủ quầy hàng chu môi, chân mày cau lại: "Ngươi vội cái gì? Ta cũng đâu có nói là không đưa..".

    Miệng thì trách, hai chân lại xoay, chủ quầy hàng vươn tay đem cây trâm quý của mình lấy xuống. Cúi nhìn nó, nàng tiếc nuối lẩm bẩm: "Cái lọ nhỏ như vậy mà cũng có người ném vô được. Đúng là đen đủi mà..".

    "Haizz.. Coi như ta xui xẻo vậy..".

    Vốn là người coi trọng tín nghĩa nên dẫu trong lòng rất không nỡ, chủ quầy hàng vẫn quyết định từ bỏ món đồ mình yêu thích. Nàng cầm cây trâm ngũ sắc đưa cho Lăng Tiểu Ngư, dặn: "Nhớ bảo quản nó cho tốt".

    "Cảm ơn cô nương".

    * * *

    Có được thứ mình muốn, trong lòng Lăng Tiểu Ngư tự nhiên là vui vẻ. Hắn nhìn trâm ngọc, thầm nghĩ: "Lát nữa đem tặng cho sư phụ, khẳng định người sẽ rất thích".

    Dạ chờ mong, Lăng Tiểu Ngư chẳng thể đợi thêm được nữa, vội xoay đầu bước đi.

    Chỉ là hắn còn chưa đi được bao nhiêu bước thì đã có cả tá người đứng ra cản lối. Bọn họ thi nhau nói..

    "Tiểu huynh đệ, đối với cây trâm kia Chu Cát ta thật rất yêu thích, không biết tiểu huynh đệ có thể nhượng lại chăng?".

    "Tiểu huynh đệ, ta là Đỗ Bân. Ta muốn mua lại cây trâm của huynh đệ..".

    "Huynh đài, xin hãy bán lại cây trâm cho ta. Trần Tiệm ta tình nguyện bỏ ra hai ngàn lượng để mua".

    "Hai ngàn lượng mà cũng muốn mua? Tiểu huynh đệ, ta sẽ trả ngươi năm ngàn lượng".

    "Tiểu huynh đệ..".

    "Tiểu huynh đệ..".

    * * *

    Một câu "Tiểu huynh đệ", hai câu "Tiểu huynh đệ", hết người này tới người khác, cả đám thi nhau hỏi mua lại cây trâm quý mà Lăng Tiểu Ngư vừa nhận được.

    Nhưng, hắn sẽ bán sao?

    Đừng nói vàng bạc châu báu - những thứ vô giá trị trong mắt tu sĩ, dẫu có là linh khoáng linh thạch chất đống trước mặt, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng sẽ không động tâm.

    Tài vật bất quá cũng chỉ là tài vật, làm sao bì được với nụ cười của sư phụ hắn..

    Khoan đã..

    "Tại sao ta lại nghĩ thế nhỉ? Mọi khi sư phụ vẫn hay cười mà..".

    Nhẹ lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư đem ý nghĩ kỳ quặc ấy gạt ra khỏi tâm trí, tiếp tục bước đi.

    "Đứng lại!".

    * * *

    Đảo mắt nhìn đám người đang hung hăng cản lối, Lăng Tiểu Ngư nhíu mày, hỏi: "Các ngươi tính làm gì?".

    "Làm gì? Ha ha..".

    Theo sau tiếng cười, một vị công tử bước ra. Tướng mạo của hắn, nếu so với Lăng Tiểu Ngư thì anh tuấn hơn nhiều; y phục cũng là như thế, rất đỗi cao sang quý phái..

    Trong bộ trường y màu vàng nhạt, hắn phe phẩy chiếc quạt trên tay, giọng cao ngạo: "Tên tiện dân, bổn thiếu gia ta muốn cây trâm của ngươi. Mau dâng lên đây".

    * * *

    "Thế nào? Tiện dân, ngươi không muốn đưa?".

    Liếc sang một trung niên đứng bên cạnh, vị công tử nọ bảo: "Tiểu Tứ, nói cho hắn biết bổn thiếu gia là ai".

    Thái độ ngoan ngoãn, kẻ được gọi Tiểu Tứ lập tức đứng ra.

    "Tiểu tử, vểnh tai lên mà nghe cho rõ. Thiếu gia nhà ta chính là nhi tử độc nhất của tri huyện Thanh Châu".

    * * *

    "Không ngờ là con trai quan tri huyện..".

    "Thì ra hắn chính là Lưu Mục - tiểu bá vương của Thanh Châu chúng ta".

    "Suỵt.. Nhỏ tiếng một chút. Ta nghe đồn Lưu Mục này rất bạo ngược, cẩn thận kẻo chuốc họa vào thân".

    "Vậy sao? Chậc, xem ra tiểu tử kia lần này xui xẻo rồi".
     
  5. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 234

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không phải một mà rất nhiều người, ai nấy đều cho rằng Lăng Tiểu Ngư sẽ bị Lưu Mục đoạt mất trâm ngọc, thậm chí là bị đối phương đánh đập.

    Lẽ dĩ nhiên, một vài cá nhân "tốt bụng" rất không đành chứng kiến điều đó xảy ra. Chính vì vậy, bọn họ lựa chọn tránh lui, chẳng màng đến nữa.

    Trong khi đó, những kẻ còn ở lại.. Ta cũng như ngươi, ngươi cũng như ta, toàn bộ đều chỉ thờ ơ đứng nhìn.

    Hợp lý thôi. Đối với bọn họ, Lăng Tiểu Ngư có là gì đâu. Bất quá người dưng nước lã. Bọn họ việc gì phải nhảy ra can thiệp để phải liên lụy. Cần biết, kẻ đang cản đường là Lưu Mục - nhi tử độc nhất của quan tri huyện Thanh Châu này.

    * * *

    Chuyện là thế đấy. Không ai can, chẳng ai giúp, họ Lăng chỉ có thể tự trông vào mình.

    Mà.. hề gì chứ? Một mình đã sao? Lăng Tiểu Ngư hắn là tu sĩ kia mà.

    Không bận tâm quá nhiều đến thái độ của những người chung quanh, Lăng Tiểu Ngư chỉ đơn giản bảo với Lưu Mục và đám nô tài của y: "Ta không rảnh chơi với các ngươi. Mau tránh ra".

    * * *

    Lưu Mục im lặng. Cái im lặng của sự bình yên.. trước giông bão.

    Môi nhếch nhẹ, giọng âm trầm, Lưu Mục buông tiếng: "Tiện dân, xem ra mắt ngươi bị mù, tai ngươi bị điếc rồi.. Tốt thôi..".

    "Tiểu Tứ. Các ngươi đem tai của hắn cắt xuống, đem mắt của hắn móc ra cho ta!".

    "Vâng!".

    Phận làm nô tài, Tiểu Tứ dám đâu trễ nãi, nhận lệnh xong thì lập tức lao vào ngay. Với đôi tay lực lưỡng, hắn đang toan bắt giữ Lăng Tiểu Ngư thì..

    * * * "Binh!" một tiếng, cả người hắn đã bị đá bay.

    Ngơ ngác vài giây, những tên nô tài còn lại đồng loạt xông lên.

    Và kết quả thì..

    "Binh! Binh! Binh!".

    "Binh! Binh!..".

    * * *

    Nhanh, gọn, lẹ, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mười hai tên nô tài đều nằm rạp trên đất, liên tục ôm bụng kêu rên.

    Lưu Mục thấy vậy thì thần tình không khỏi đại biến. Hắn liên tiếp thụt lùi, miệng lắp bắp: "Ngươi.. Ngươi.. Ngươi đừng làm bậy! Phụ.. Phụ thân ta là tri huyện.. Là tri huyện đấy!".

    Lăng Tiểu Ngư chả buồn đáp, chỉ lẳng lặng bươc đi. Chừng chuyển mình áp sát, đem Lưu Mục nắm giữ thì hắn mới mở miệng: "Ngươi thật là nhi tử của quan tri huyện?".

    Cố kiềm chế nỗi khiếp đảm trong lòng, Lưu Mục khẳng định: "Đúng vậy. Ta chính là con trai duy nhất của tri huyện Thanh Châu này".

    "Ngươi.. Ngươi biết điều thì mau thả ta ra. Bằng không..".

    "Bằng không thế nào?" Lăng Tiểu Ngư truy vấn.

    Lập tức, Lưu Mục cũng đáp ngay: "Bằng không phụ thân ta sẽ tống ngươi vào đại lao, cho người tra tấn ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư cúi mặt trầm tư, ngẩng lên thì hỏi lại: "Bình thường ngươi vẫn hay làm như vậy?".

    Cho là đối phương đã bị mình dọa sợ, Lưu Mục tự nhiên can đảm lên hẳn. Hắn hừ lạnh: "Không sai..".

    "Chát!".

    Lời trong miệng Lưu Mục còn chưa kịp nói hết thì đã bị người giáng cho một cái bạt tai. Rất chi vang dội.

    Sững sờ, Lưu Mục há hốc, muốn nói nhưng nhất thời lại không làm sao thốt ra nổi. Chính lúc này, giọng Lăng Tiểu Ngư cất lên.

    "Hừ! Thế gia vô học, cậy thế làm càn".

    "Chát!".

    * * *

    Trước sau tổng cộng là hai cái bạt tai, đều vang dội như nhau. Vừa đau vừa giận lại vừa sợ, Lưu Mục lắp bắp: "N- Ngươi.. Ngươi..".

    Chả buồn bận tâm đến cảm nhận của họ Lưu, Lăng Tiểu Ngư vẫn lạnh lùng như cũ.

    "Quen thói ngang tàng, ức hiếp lương dân".

    "Chát!".

    Đó là cái tát thứ ba.

    "Nhớ kỹ. Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo".

    "Chát!".

    Đấy.. là cái tát thứ tư.

    Đã hết?

    Thật ra thì chưa. Sau tay, Lăng Tiểu Ngư mau chóng giơ chân, đạp thẳng về phía trước, đúng ngay bụng Lưu Mục.

    "Binh!".

    * * *

    Xong xuôi đâu đấy, khi mà Lưu Mục cùng đám tay sai đều đã nằm bò lăn trên đất, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới phủi tay, tiếp tục bước đi.

    Đi được một đoạn, hắn mới âm thầm tự hỏi: "Vừa rồi ta ra tay có nặng quá không nhỉ?"
     
  6. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 235

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!".

    * * *

    "Cải xanh đây! Cảnh xanh phơi phới đây!".

    * * *

    "Kẹo hồ lô đây..".

    * * *

    "Công tử! Công tử!".

    Đang đi lại bị người kêu gọi, Lăng Tiểu Ngư dừng bước, xoay đầu nghi hoặc: "Lão bá, ông kêu ta hả?".

    "Vâng, thưa công tử".

    Nụ cười niềm nở, ông lão bán hàng mời mọc: "Công tử, công tử mua giúp lão mấy xâu kẹo hồ lô đi".

    "Cái này.. Xin lỗi lão bá, trong người ta hiện không còn tiền nữa".

    Dù trong ánh mắt có chút thất vọng nhưng trên môi, ông lão bán hàng vẫn cố giữ nụ cười: "Không sao.. Không sao..".

    * * *

    Trông theo thân ảnh già nua với cộc rơm cắm đầy kẹo hồ lô đang lặng lẽ bước đi, Lăng Tiểu Ngư thấy lòng bất nhẫn, lên tiếng gọi lại: "Lão bá, chờ một chút".

    "Công tử, công tử gọi lão có việc gì?".

    "Lão bá, ưm, là thế này.. Trên người ta hiện không có tiền, thế nhưng nương tử của ta thì mang theo rất nhiều tiền. Nàng đang ở trong cửa tiệm gần đây. Lão bá, nếu lão bá đồng ý thì có thể đi cùng ta tới đó rồi ta sẽ bảo nương tử đưa tiền cho lão bá".

    "Chuyện này..".

    Ông lão bán hàng có chút nghi ngại, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, cùng Lăng Tiểu Ngư đi đến tiệm y phục.

    Quả như Lăng Tiểu Ngư nghĩ, Lăng Thanh Trúc và Tô Phúc Đường hiện vẫn còn bên trong. Ngay khi vừa thấy hắn, Lăng Thanh Trúc đã nói với ra:

    "Tướng công, sao mới đi đã về rồi?".

    Không được tự nhiên như vị nương tử hờ kia của mình, Lăng Tiểu Ngư phải đi vào bên trong tiệm, tiếp cận rồi mới nói: "Nương tử, nàng đưa ta thêm ít tiền được không?".

    "Nén bạc lúc nãy thiếp đưa cho chàng đâu?".

    "Cái đó.. ta dùng hết rồi".

    Lăng Thanh Trúc lườm nhẹ, tỏ ý không vui: "Tướng công, tiền bạc không phải tự dưng mà có, chúng ta cần tiết kiệm a".

    Biết là người ta đang cố tình làm khó, Lăng Tiểu Ngư đành trực tiếp nói ra ý định của mình: "Nương tử, ta không cần nhiều đâu. Chỉ cần đủ để mua vài xâu kẹo hồ lô của lão bá kia thôi".

    "Nương tử, nàng giúp ta..".

    * * *

    "Hmm.. Thôi được rồi".

    Không phụ công ai đó nài nỉ, Lăng Thanh Trúc sau cùng cũng chịu mở hầu bao. Nàng lấy một nén bạc ném cho vị tướng công hờ của mình, dặn: "Mua luôn cho thiếp mấy xâu".

    * * *

    * * *

    Một đỗi sau.

    Ông lão bán kẹo đã sớm nhận tiền và vui vẻ rời đi, trong khi đó, người ở lại là Lăng Tiểu Ngư..

    Mới đầu không sao, hắn cũng vui vẻ đứng trước cửa tiệm mà nhâm nhi những viên kẹo, nhưng khi số kẹo đã vơi đi phân nửa thì cảm giác nó lại khác.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn chẳng còn thư thái đứng đợi được nữa. Bất đắc dĩ, hắn phải đi vào bên trong cửa tiệm.

    "Tướng công, chàng vào đây làm gì?".

    "Nương tử, ta..". "Ta cái gì mà ta. Chàng mau ra ngoài đi để bọn thiếp còn thử y phục".

    * * *

    Vậy đấy. Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp bày tỏ ý kiến gì thì đã bị Lăng Thanh Trúc đẩy thẳng ra ngoài rồi.

    "Nữ nhân đúng là không chịu nói lý gì cả..".

    "Hì..".

    Nghe được tiếng cười, Lăng Tiểu Ngư liếc mắt nhìn qua. Vừa lúc, Hà Thiểm - chủ cửa tiệm - lên tiếng: "Công tử, ngài không hiểu tâm tư nữ nhân rồi".

    "Ta không hiểu, bộ ông hiểu?".

    "Đương nhiên là hiểu".

    Nụ cười khang khác, Hà Thiểm tiếp lời: "Công tử, nữ nhân trên đời ai cũng như ai, đều muốn mình trở nên xinh đẹp. Họ chú ý đến quần áo, son phấn, tốn chút thời gian lựa chọn cũng là bình thường".

    "Nhưng mà.. đã gần một canh giờ rồi".

    "Công tử, một canh giờ thì có đáng gì? Hai ba canh giờ cũng là bình thường".

    Lăng Tiểu Ngư trợn mắt, câm nín luôn.

    * * *

    Không thể kêu gọi, càng không thể hối thúc, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc chỉ còn biết tìm tới một quán trà ở gần tiệm y phục để ngồi đợi.

    May sao, quãng thời gian đợi chờ của hắn cũng chẳng kéo dài quá lâu.

    Chờ cho sư phụ thanh toán xong, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới đem mấy xâu kẹo hồ lô đưa cho nàng: "Nương tử, kẹo hồ lô của nàng".

    "À, tí nữa thì quên".

    Không chút khách khí, Lăng Thanh Trúc vươn tay cầm lấy, ngoạm luôn một lúc mấy viên.

    "Ừm.. Mùi vị cũng được".

    "Được rồi. Chúng ta tiếp tục đi dạo".

    * * *

    Lăng Thanh Trúc đi trước, Lăng Tiểu Ngư và Tô Phúc Đường nối gót theo sau. Ba người cứ thế đi dạo, rồi mua sắm thêm khoảng một giờ nữa thì dừng lại.

    Lăng Thanh Trúc đem một số đồ vật đưa cho Tô Phúc Đường, cười bảo: "Phúc Đường, toàn bộ chỗ này tặng cho tỷ".

    "Thanh Trúc, cái này.. Ta không thể nhận đâu".

    "Tỷ không nhận cũng phải nhận".

    Lăng Thanh Trúc đem số vật dụng kia đẩy ngược trở về: "Phúc Đường tỷ, cứ coi như đây là quà tạm biệt của muội".

    "Tạm biệt? Thanh Trúc, muội nói vậy là sao?".

    Lần này, thay vì Lăng Thanh Trúc thì người hồi đáp lại là Lăng Tiểu Ngư. Hắn nói: "Phúc Đường tỷ, bây giờ chúng ta phải trở về môn phái".

    "Môn phái? Nói vậy hai người..".

    "Phúc Đường tỷ, xin lỗi vì đã gạt tỷ." - Lăng Tiểu Ngư hơi áy náy - "Thật ra chúng ta vốn không phải người bình thường. Nơi chúng ta ở cũng rất xa chỗ này..".

    "Ta.. Ta không hiểu".

    "Thật ra tỷ cũng không cần phải hiểu".

    Lăng Thanh Trúc đặt một tay lên vai Tô Phúc Đường, nhắn nhủ: "Phúc Đường, ta có để lại cho tỷ một chút quà mọn. Nó được đặt bên dưới tấm chăn trong gian phòng của chúng ta".

    "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta phải đi đây. Bảo trọng".

    "Phúc Đường tỷ, cảm ơn mọi người đã cho chúng ta nương náu thời gian qua. Bảo trọng".

    Sư đồ họ Lăng nói lời từ tạ xong thì liền quay gót rời đi, đến khi Tô Phúc Đường phản ứng, toan lên tiếng kêu gọi thì thân ảnh bọn họ đã tiêu thất tự lúc nào..
     
  7. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 236

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phần vì thời gian đã chậm trễ nhiều so với dự tính, phần bởi huyết độc trong người vẫn chưa được hóa giải một cách triệt để nên trên đường trở về, Lăng Thanh Trúc đã chẳng la cà thêm chỗ nào nữa.

    Tất nhiên, suốt quãng thời gian độn quang phi hành ấy, sư đồ họ Lăng cũng có dăm bảy bận chạm mặt với những tu sĩ khác. Chính giáo có, tà đạo cũng có. Nhưng bất kể là ai, người thuộc phe nào thì đều không dám tới gây phiền toái.

    Đánh chủ ý lên một vị chân nhân cảnh hậu kỳ? Bọn họ đâu có điên. Trừ phi là vị chân nhân hậu kỳ này đang bị trọng thương thì mặc may mới có kẻ lớn gan làm bừa.

    Chỉ là.. Lăng Thanh Trúc, nàng đang bị trọng thương sao?

    Hôm nay đâu phải hôm qua. Ba tháng trước Lăng Thanh Trúc đúng thật vô lực, nhưng còn bây giờ.. Đừng nói một tên, kể cả có là một tá chân nhân sơ kỳ, trung kỳ gộp lại nàng cũng đủ tự tin chém phát chết luôn đấy.

    Muốn đánh chủ ý lên nàng ư? Cứ tự nhiên. Chỉ cần không phải loại yêu nghiệt như Đồ Tam Nương thì Lăng Thanh Trúc nàng đều sẽ tình nguyện đón tiếp.

    * * *

    "Haizz..".

    Trên đường phi hành, Lăng Tiểu Ngư nghe được tiếng thở dài của ân sư thì trong lòng không khỏi nghi hoặc: "Sư phụ, người có tâm sự hả?".

    Giọng nhạt nhẽo, Lăng Thanh Trúc đáp: "Ừ".

    "Sư phụ, người đang phiền lòng chuyện gì vậy? Nói cho đệ tử biết được không?".

    Lăng Thanh Trúc bĩu môi: "Nói với ngươi làm gì? Ngươi sẽ tình nguyện giúp ta chắc".

    "Sư phụ, người nói đi. Chỉ cần giúp được thì đệ tử đều sẽ không từ chối".

    "Tiểu tử ngươi nói thật chứ?".

    "Thật".

    Đã có cái gật đầu xác nhận của đồ nhi, Lăng Thanh Trúc mới an lòng nói ra nỗi phiền muộn của mình: "Thật ra cũng chả có gì to tát, chỉ là ta chợt nhớ lại tràng cảnh ở thạch động hôm nọ nên sinh ra buồn bực..".

    "Haiz.. Lăng Thanh Trúc ta đường đường là phong chủ Trúc Kiếm Phong, một vị chân nhân cảnh hậu kỳ, một bậc anh thư muôn người nể trọng, vậy mà lại lâm vào tình cảnh đó, bị một đám tiểu miêu tiểu cẩu đánh chủ ý, toan ra tay bắt giữ. Đứng trước mặt ta, bọn chúng còn nói ra mấy lời dâm tục nữa chứ..".

    "Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi (Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh), quả là chẳng sai".

    * * *

    "Sư phụ, chuyện cũng qua rồi. Người đừng để bụng nữa".

    "Hứ, tiểu tử ngươi nói nghe dễ lắm".

    Tròng mắt khẽ đảo, Lăng Thanh Trúc chợt ngưng phi hành. Đợi cho Lăng Tiểu Ngư ở đằng trước quay lại, nàng mới hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, mới rồi ngươi có hứa là sẽ giúp ta mà phải không?".

    "Cái đó..".

    "Hì, Tiểu Ngư Nhi.." - Ý gian càng lúc càng nồng, Lăng Thanh Trúc nở một cười đầy ý vị - "Nội tâm vi sư hiện rất không thoải mái, cần được giải tỏa. Tiểu tử ngươi hãy giúp vi sư đi".

    "Giúp.. Giúp thế nào?".

    "Hmm.. Đơn giản lắm".

    Lăng Thanh Trúc cười càng tươi hơn trước: "Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi chỉ cần mang thân ra cho ta đánh vài cái là được rồi".

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi, ta hứa sẽ nhẹ tay..".

    "Soạt!".

    Lăng Thanh Trúc còn chưa nói hết thì bên cạnh nàng, Lăng Tiểu Ngư đã hóa thành một đạo thanh quang bay mất. Tốc độ phải nói là mau lẹ vô cùng.

    * * *

    "Chạy cái gì chứ?".

    Phía sau, Lăng Thanh Trúc nhìn theo hướng đồ nhi vừa đào tẩu, vân vê chiếc cằm mà lẩm bẩm: "Vi sư cũng đâu có ăn thịt ngươi, chỉ muốn đánh mấy cái để trút buồn bực thôi mà".

    ".. Vậy mà lúc nãy còn bảo cam tâm tình nguyện giúp ta. Lời hứa của đệ tử đúng là không đáng tin chút nào".

    "Mà không được. Tiểu Ngư Nhi ngươi là đệ tử của ta, ta sao có thể để ngươi mang danh thất tín được".

    "Haizz.. Thôi thì cứ để vi sư đây làm người xấu một lần..".

    * * *

    Lát sau.

    "Tiểu Ngư Nhi, sư phụ tới rồi đây!".

    "Nè, đừng có chạy!".

    * * *

    "Binh! Binh!".

    "Binh!".

    "Đã bảo ngươi đừng có chạy rồi lại không chịu nghe".

    "Nhẹ nhàng không muốn lại muốn bạo lực, tiểu tử ngươi đúng là thần kinh có vấn đề".
     
  8. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 237

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư phụ, người mới là kẻ thần kinh có vấn đề đấy!".

    Mấy lời đó, Lăng Tiểu Ngư muốn nói ra lắm. Nhưng.. Mong muốn cuối cùng cũng chỉ là mong muốn, rốt cuộc thì ác vẫn thắng thiện, thiệt thòi như cũ vẫn là hắn.

    Bái nhập Trúc Kiếm Phong, nhận Lăng Thanh Trúc nàng làm sư phụ, liệu đấy có phải là sai lầm hay không?

    Trong một khoảnh khắc, Lăng Tiểu Ngư đã âm thầm tự vấn. Và câu trả lời thì.. Hắn đã biết, nhưng đúng hay sai, sợ rằng ngay cả bản thân hắn cũng không xác định được.

    Tương lai, ai nói trước được điều gì?

    * * *

    Bỏ qua chuyện mai sau mà trở về thực tại.

    Trải qua một quãng đường xa, sau một vài "sự cố" nho nhỏ, sư đồ họ Lăng rốt cuộc cũng tiến vào địa phận của Thiên Kiếm Môn. Nhưng thay vì cùng nhau trở về thì chỉ có mình Lăng Thanh Trúc hồi tông. Riêng phần Lăng Tiểu Ngư.. Khi khoảng cách với núi Ngũ Đài còn khoảng độ sáu mươi dặm thì hắn đã dừng lại.

    Đào Hoa thôn - quê nhà của hắn hiện đang ở ngay bên dưới.

    * * *

    Lòng mong mỏi được gặp cô cô của mình, Lăng Tiểu Ngư một giây cũng chẳng chần chừ, lập tức đáp xuống cô thôn.

    Nhanh chóng tìm đến mái nhà tranh thân quen, khi hắn đang định tiến thêm thì từ bên hông căn nhà, một thanh âm chợt truyền tới. Là tiếng đồ vật rơi xuống đất.

    Tiếp đấy, giọng của Lăng Ngọc Yến cất lên: "Tiểu Ngư!".

    "Yến cô cô!".

    * * *

    Không hẹn mà gặp, cả Lăng Tiểu Ngư và Lăng Ngọc Yến đều chạy thẳng về phía đối phương. Khoảng cách chỉ còn chưa đến bước chân, Lăng Ngọc Yến lúc này mới dừng lại. Trong bộ hoàng y đã cũ, nàng hỏi: "Tiểu Ngư, sao con lại ở đây?".

    "Phải rồi, sư phụ con đâu? Nàng có ở đây không?".

    * * *

    "Yến cô cô, người không cần tìm. Sư phụ không có ở đây".

    "Nói vậy chỉ có mình con thôi sao?".

    "Ừm..".

    Lăng Tiểu Ngư gật nhẹ, rồi đề nghị: "Yến cô cô, chúng ta vào nhà trước đi".

    "À, ừ. Ta quên mất..".

    * * *

    Vừa tiến vào bên trong căn nhà, Lăng Ngọc Yến liền tự tay kéo ghế, bảo: "Tiểu Ngư, con ngồi xuống đi".

    "Yến cô cô, người để con tự làm".

    "Không sao. Đừng khách sáo với cô cô".

    Lăng Tiểu Ngư còn chưa an vị xong thì đứng kế bên, Lăng Ngọc Yến đã vươn tay với lấy bình trà, tự mình rót ra.

    "Tiểu Ngư, con uống trà nhé".

    * * *

    "Yến cô cô, bình trà.. hình như hết rồi".

    "A..".

    Nghe Lăng Tiểu Ngư nhắc, Lăng Ngọc Yến lúc này mới để ý là bình trà trên tay đã cạn nước tự bao giờ. Nàng cười xòa: "Tiểu Ngư, con xem. Yến cô cô đã già nên đâm ra lú lẫn mất rồi".

    "Già".. Tuy chỉ là một từ được nói ra trong lúc vô ý nhưng khi vào tai Lăng Tiểu Ngư, nó lại khiến cho hắn cảm thấy chạnh lòng.

    Yến cô cô của hắn, nàng thực đã hi sinh vì hắn quá nhiều. Tuổi xuân của nàng, tất cả đều đã dành trọn cho hắn..

    Một chút thương cảm trỗi lên trong dạ, Lăng Tiểu Ngư đưa tay nắm lấy cánh tay gầy guộc của Lăng Ngọc Yến, khẽ thốt: "Yến cô cô, là Tiểu Ngư không tốt, đã không thể sớm hôm chăm sóc cho người".

    Tiếu ý chóng phai, Lăng Ngọc Yến nâng lên cánh tay còn lại, đặt trên đỉnh đầu người thanh niên trước mặt, nhè nhẹ xoa.

    "Ngốc quá. Con bây giờ đã là tu sĩ danh môn, sao có thể tùy tiện hạ sơn được..".

    "Yến cô cô..".

    "Đừng tự trách. Cô cô hiểu mà. Chỉ cần mỗi năm con đều về đây thăm cô cô, như vậy là cô cô đã vui lắm rồi".

    Ngăn dòng cảm xúc, Lăng Ngọc Yến cố nặn ra một nụ cười, trêu: "Coi con kìa, đã ngần này tuổi rồi mà vẫn cứ thích bám víu cô cô. Cô cô không cần một oa nhi lớn tới như vậy đâu".

    Gượng cười, Lăng Tiểu Ngư đáp lại: "Dù lớn hơn nữa thì Tiểu Ngư vẫn là Tiểu Ngư, con cá nhỏ của Yến cô cô".

    "Xuy.. Cá nhỏ đến mấy thì cũng phải có lúc trưởng thành chứ. Cô cô còn đang chờ con dẫn về một nàng dâu đây này".

    * * *

    "Thịch..".

    Giữa lúc hai cô cháu Lăng Tiểu Ngư - Lăng Ngọc Yến đang thân mật chuyện trò thì từ phía sau nhà, một tiếng động truyền tới. Nó khá giống với ban nãy, thời điểm Lăng Ngọc Yến đánh rơi chiếc giỏ tre khi nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư.

    Là ai?

    Ai đã vừa gây ra động tĩnh?

    "Yến cô cô?".

    Hiểu ý, Lăng Ngọc Yến đưa tay vỗ trán: "Coi ta kìa, lại quên mất việc này".

    "Tiểu Ngư, con chờ ta một lát. Có bất ngờ cho con đấy".

    Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì cũng là lúc Lăng Ngọc Yến chuyển mình đứng lên. Nàng bước thẳng ra sau nhà, chừng khi trở lại thì dắt theo một người nữa. Là một cô gái.

    Cô gái này bề ngoài tuổi độ hai lăm hai sáu, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuy không tới mức diễm lệ nhưng cũng tính xinh đẹp ưa nhìn.

    Lại nói, cô gái này, nàng khác với Lăng Ngọc Yến, vốn dĩ chẳng phải phàm nhân bình thường. Nàng là tu sĩ, tu vi thuộc hàng vấn đỉnh..

    Trong bộ trường y màu thiên thanh ngực thêu ba đường sóng nước uốn lượn, cô gái đứng sát bên hông Lăng Ngọc Yến, có chút ngại ngùng nhìn Lăng Tiểu Ngư, rồi khẽ nói: "Chào ngươi".
     
  9. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 238

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lệ sư tỷ, tại sao sư tỷ lại ở đây?".

    Đúng như Lăng Ngọc Yến kỳ vọng, Lăng Tiểu Ngư thực đã rất bất ngờ. Có nghĩ thế nào hắn cũng không thể hình dung ra nổi việc này, rằng cô gái đang hiện diện bên trong căn nhà lại là Lệ Thắng Nam.

    Nếu đang đứng đây là Dương Tiểu Ngọc, hoặc thậm chí Mộng Kiều, Lăng Tiểu Ngư hắn đều sẽ dễ dàng tiếp nhận. Nhưng.. tại sao lại là Lệ Thắng Nam?

    Nàng và hắn, đôi bên đâu phải bạn thanh mai trúc mã, cũng đâu phải tỷ đệ từng sớm tối bên nhau. Tuy là đồng môn đấy, nhưng mỗi người vốn thuộc một chi mạch khác nhau kia mà. Lăng Tiểu Ngư hắn là đệ tử Trúc Kiếm Phong, trong khi Lệ Thắng Nam nàng lại là môn nhân của Mặc Kiếm Phong..

    Trong lúc bên kia Lăng Tiểu Ngư đang đợi nghe một lời giải đáp thì ở bên này, Lệ Thắng Nam lại rất đỗi lề mề, mãi chẳng chịu hồi âm.

    Không phải nàng khinh người, chỉ đơn giản là bởi.. nàng không biết nên nói ra làm sao. Lần này Lệ Thắng Nam nàng hạ sơn, âm thầm tìm đến đây, mục đích vốn dĩ để tìm hiểu về Lăng Tiểu Ngư thông qua cô cô của hắn là Lăng Ngọc Yến.

    Vậy đấy, lý do như thế, Lệ Thắng Nam nàng làm sao đem nói ra được.

    "Làm thế nào bây giờ? Ta nên giải thích sao với hắn đây..".

    * * *

    "Hừm..".

    Khá may mắn cho Lệ Thắng Nam, ở thời khắc mà nàng bối rối, khó xử nhất, có một người đã đứng ra nói hộ.

    Sau tiếng hắng nhẹ, Lăng Ngọc Yến bảo với cháu trai của mình: "Tiểu Ngư, coi con kìa. Thắng Nam vì quan tâm con nên mới lặn lội đến đây thăm nom cô cô. Con hỏi cái gì mà hỏi".

    "Vì con?".

    Lăng Tiểu Ngư càng ngạc nhiên hơn trước. Hắn.. không hiểu a.

    Lệ Thắng Nam cớ gì lại vì hắn mà chạy xuống đây, chốn cô thôn này? Bình thường không phải mỗi lần tìm hắn luyện kiếm nàng đều đòi chém đòi giết ư?

    "Thế nào? Ta ở đây làm ngươi khó chịu lắm sao?".

    Giấu đi sự ngượng ngùng, Lệ Thắng Nam cố bày ra vẻ tự nhiên nhất có thể. Nàng vờ trách móc: "Ta hạ sơn ra ngoài làm nhiệm vụ, trên đường trở về nhìn thấy Đào Hoa thôn, chợt nhớ đến Yến cô cô nên mới ghé xuống thăm người. Có can hệ gì tới ngươi chứ?".

    "Đệ.. đệ có nói gì đâu".

    Lăng Tiểu Ngư càng nghe trong lòng càng mờ mịt. Cuối cùng, hắn quyết định cho qua, thôi không hỏi han gì nữa.

    Khá tinh ý, Lăng Ngọc Yến chen vào: "Được rồi được rồi. Coi hai đứa kìa.. Nào, hai đứa ngồi xuống đây".

    * * *

    Bên chiếc bàn nhỏ, một nam hai nữ, ba người chuyện trò với nhau thêm một lúc nữa, đến khi mặt trời sắp lặn, ánh chiều đã phai thì Lệ Thắng Nam mới chuyển mình đứng lên. Nàng hướng Lăng Ngọc Yến, nhu thuận nói ra: "Yến cô cô, trời sắp tối rồi. Để con xuống bếp nấu cơm cho người".

    "Thắng Nam, con cứ ngồi đây nói chuyện với Tiểu Ngư, bếp núc cứ để ta lo".

    "Yến cô cô..".

    Đem Lăng Ngọc Yến giữ lại, Lệ Thắng Nam kiên quyết: "Cô cô và Tiểu Ngư lâu rồi mới gặp lại, hai người cứ trò chuyện. Mọi việc cứ để con lo".

    "Nhưng mà Thắng Nam..".

    "Yến cô cô đừng lo, tài nấu nướng của con tốt lắm, nhất định sẽ không làm người thất vọng đâu".

    * * *

    Dõi mắt trông theo thân ảnh cao gầy cho tới khi khuất hẳn, Lăng Ngọc Yến tỏ vẻ hài lòng. Nàng ngó sang Lăng Tiểu Ngư, thâm ý nói ra: "Tiểu Ngư, Thắng Nam quả đúng là một cô gái tốt".

    Chưa rõ ý tứ, Lăng Tiểu Ngư gật đầu phụ họa: "Đại Trù sư huynh và Mộng Kiều sư tỷ cũng nói Lệ sư tỷ rất tốt".

    "Vậy còn con?".

    "Con?" - Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc - "Con thì sao?".

    "Thì cảm nhận của con".

    Lăng Ngọc Yến nói rõ hơn: "Tiểu Ngư, con cảm thấy Thắng Nam thế nào?".

    "Lệ sư tỷ.. Ừm, con nghĩ tỷ ấy là một người tốt".

    "Rồi sao nữa?".

    "Tỷ ấy.. Con nghe nói bình thường tỷ ấy rất dịu dàng, là một người chững chạc".

    "Sao nữa?".

    Lại sao?

    Lăng Tiểu Ngư lộ vẻ nhăn nhó, bảo: "Yến cô cô, người sao vậy? Tự dưng lại tra hỏi con. Chuyện của Lệ sư tỷ con cũng đâu biết nhiều".
     
  10. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    574
    Chương 239

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc ấy, Lăng Tiểu Ngư đã kháng nghị, từ chối trả lời. Thay vì Lệ Thắng Nam thì hắn bẻ sang những vấn đề khác.

    Ý tứ của hắn, phần nhiều là do e ngại. Lệ Thắng Nam không phải Dương Tiểu Ngọc, cũng không giống Mộng Kiều. Đối với hắn, nàng vẫn có khoảng cách. Hắn cảm thấy mình nên tôn trọng nàng.

    Tuy nhiên, đó là hắn thấy. Riêng Lăng Nhọc Yến, nàng lại "thấy" khác.

    Lăng Ngọc Yến cho rằng cháu trai trốn tránh, hết thảy là bởi do xấu hổ. Nàng nghĩ giữa hắn và Lệ Thắng Nam có mối quan hệ tốt hơn hai chữ "đồng môn".

    Ngẫm mà xem. Có vị sư tỷ đồng môn nào lại tự dưng chạy đến chốn cô thôn này để tìm hiểu về sư đệ mình? Rồi còn quan tâm chăm sóc cho cô cô của y?

    Nếu được nhờ vả thì thôi, chả nói làm gì. Đằng này.. Lệ Thắng Nam, nàng đây là tự ý hành động, hoàn toàn tự nguyện.

    Tỷ đệ bình thường ư? Đánh chết Lăng Ngọc Yến cũng không tin.

    Lòng mang ý tốt, dạ mong tác hợp, Lăng Ngọc Yến nhìn cháu trái mình, cười bảo: "Tiểu Ngư, con đi xuống bếp phụ giúp Thắng Nam đi".

    "Yến cô cô, chuyện này.. Con nghĩ như vậy không hay đâu".

    "Cái gì mà không hay. Bộ nam nhân thì không thể vào bếp sao?".

    Đứng hẳn dậy, Lăng Ngọc Yến đem kẻ nào đó kéo ra khỏi ghế.

    "Đừng chần chừ nữa, mau xuống bếp phụ Thắng Nam đi".

    "Yến cô cô..".

    "Đi đi".

    * * *

    "Haizz..".

    Kháng nghị bất thành, bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư đành phải chiều theo, nhấc chân tiến vào trong bếp.

    Nhìn cô gái đứng bên bếp lửa hiện đã bắt đầu nấu nướng, hắn mở miệng, thanh âm có chút ngại ngùng:

    "Hmm.. Lệ sư tỷ. Cô cô bảo đệ xuống giúp tỷ".

    Lệ Thắng Nam đáp trong khi tay vẫn cầm đũa xào nấu: "Ngươi biết nấu ăn sao?".

    "Hmm.. Biết một chút".

    "Vậy.. tới đây phụ ta".

    Trong dạ thở phào, Lăng Tiểu Ngư theo lời bước tới..

    * * *

    * * *

    Cùng nhau nấu rồi lại cùng nhau ăn, đấy quả là khoảng thời gian êm đềm. Chí ít thì với nó, Lệ Thắng Nam đã rất vui vẻ. Cho dù nàng đã không biểu lộ ra quá nhiều.

    Chỉ hơi đáng tiếc là.. những giây phút bình yên ấy, nó trôi qua nhanh quá.

    Hiện tại, bữa cơm đã ăn xong, chuyện trò cũng đã kết thúc. Dưới mái nhà tranh, còn ở lại chỉ duy mỗi một mình Lăng Ngọc Yến..

    * * *

    Từ biệt Lệ Thắng Nam ở lối vào tông môn, Lăng Tiểu Ngư lập tức chuyển hướng, nhắm thẳng Trúc Kiếm Phong của mình bay về.

    Thời điểm hắn vừa đáp xuống đỉnh núi thì từ bên trong Tĩnh Hương Đường, một thân ảnh chạy ra. Khá là to lớn.

    Mang theo thân hình tròn trịa, Chu Đại Trù vừa chạy vừa hô lớn: "A a.. Tiểu Ngư ư ư ư!".

    * * *

    "Đại Trù sư..".

    Chữ "huynh" Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp nói ra thì cả người đã bị Chu Đại Trù ôm chặt.

    Miệng mếu máo, Chu Đại Trù nói: "Tiểu Ngư, sư huynh ta thật là nhớ ngươi a.. Ngươi tại sao lại đi lâu như vậy..".

    "Sư huynh, đệ..".

    "Soạt".

    Đột ngột tách ra, làm như chợt nhớ tới chuyện gì, Chu Đại Trù hỏi vội: "Tiểu Ngư, ngươi mau nói cho ta biết đi. Ngươi mất rồi phải không?".

    "Mất?" - Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc - "Mất cái gì cơ?".

    "Tiểu Ngư, cái đó đó. Lão nhân gia đã kể với chúng ta rồi".

    "Sư phụ kể cái gì?".

    * * *

    "Tiểu Ngư".

    "Lục sư đệ".

    Nối gót Chu Đại Trù, từ bên trong Tĩnh Hương Đường, Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn đi ra.

    Đợi tiểu sư đệ của mình lên tiếng chào xong, lúc này Mộng Kiều mới hỏi: "Tiểu Ngư, chuyện đó.. không phải thật đâu đúng không?".

    Chuyện đó?

    Lăng Tiểu Ngư càng thêm mờ mịt: "Sư tỷ, chuyện đó là chuyện gì?".

    "Tiểu Ngư, thì là chuyện đó đó".

    Chu Đại Trù tiếp tục: "Lão nhân gia vừa mới kể cho chúng ta nghe hết rồi. Ngươi không cần che giấu nữa đâu".

    Khuôn mặt mếu còn nhiều hơn lúc nãy, Chu Đại Trù vỗ vai người huynh đệ chí cốt của mình, ngậm ngùi thương cảm: "Tiểu Ngư, số ngươi sao lại khổ như vậy. Híc.. híc..".

    "Tiểu Ngư ngươi năm nay chỉ mới có hai mấy tuổi, còn chưa biết nữ nhân là gì mà đã.. Oa oa.. Huynh đệ, ngươi thật đáng thương. Thật là quá đáng thương..".

    * * *

    "Này.. Chuyện này..".

    Trước sự đón tiếp kỳ quặc của Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư hệt như vừa bị đẩy vào trong đám sương mù. Đầu to như cái đấu, hắn liếc qua Mộng Kiều, ý tứ mong được giải đáp ngọn ngành.

    "Sư tỷ?".

    * * *

    "Đại Trù sư huynh..".

    "Mộng Kiều sư tỷ..".

    "Tam sư huynh?".

    * * *

    "Mọi người.. mọi người làm sao vậy?".

    "Hu oa.. hụ hụ..".

    Sau mấy bận hỏi han, rốt cuộc lần này cũng có người chịu hồi đáp cho Lăng Tiểu Ngư. Ngay bên cạnh hắn, Chu Đại Trù vừa khóc vừa nói: "Tiểu Ngư, ngươi đừng nén chịu nữa. Ngươi cứ khóc đi. Chúng ta hiểu mà".

    "Nhưng tại sao đệ phải khóc? Sư huynh, rốt cuộc huynh đang đề cập tới chuyện gì vậy?".

    "Còn chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện đó rồi".

    "Chuyện đó? Mà chuyện đó là chuyện gì?".

    "Thì chuyện ngươi bị yêu quái cắt mất tiểu đệ đệ đó".

    * * *

    Trong lúc Lăng Tiểu Ngư há hốc đứng im, bên cạnh, Chu Đại Trù cố kiềm nước mắt, an ủi: "Tiểu Ngư, ngươi cũng đừng quá thương tâm, đừng nghĩ ngợi nhiều.. Đối với chúng ta, cho dù không có tiểu đệ đệ thì ngươi vẫn là nam nhân chân chính a".

    "Ực..".

    Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lăng Tiểu Ngư truy vấn: "Đại Trù sư huynh, là ai.. là ai nói với huynh đệ bị.. bị như thế?".

    "Đương nhiên là lão nhân gia nói".

    Chu Đại Trù tiếp lời: "Lão nhân gia kể Tiểu Ngư ngươi trong lúc đánh nhau với yêu quái, không may bị nó ra tay cắt mất tiểu đệ đệ..".

    Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì trên trán càng hằn đậm hắc tuyến. Sau cùng, hắn hét lớn: "Sư phụ ụ ụ!".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...