Chương 130: Kiếm Mộ (2) Bấm để xem Kim Kiếm Phong, một góc hậu sơn. Theo bước chân chưởng môn Cơ Thành Tử, ba người đệ tử có thành tích tốt nhất ở kỳ Đại hội Thiên nhân luận pháp vừa rồi là Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù hiện đang cùng nhau tiến vào bên trong Kiếm Mộ. Qua mấy lớp kết giới, sau một đỗi âm thầm quan sát trước sau, Chu Đại Trù rốt cuộc khó nhịn tiến lên mấy bước, hỏi khẽ Dương Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, ngươi có thấy kỳ quái hay không?". "Kỳ quái gì?" Dương Tiểu Ngọc hơi nghi hoặc, hỏi lại. "Thì Kiếm Mộ này nè". Chu Đại Trù đảo mắt trái phải một vòng, nói tiếp: "Ở đây là trọng địa của môn phái, vậy mà lại không có ai canh giữ hết". "Ngươi thật cho là không có?". Chu Đại Trù đảo mắt thêm một vòng, rồi đáp: "Thì đúng là không có mà". Nhẹ lắc đầu, Dương Tiểu Ngọc cho biết: "Đại Trù, ngươi lầm rồi. Xung quanh đây không phải không có ai mà là do mắt ngươi không nhìn thấy ai thôi". "Nếu như Đại Trù ngươi chẳng mang thân phận đệ tử Thiên Kiếm và tự ý tiến vào cấm địa này thì khẳng định là ngươi đã bị giết không dưới trăm lần rồi". Thần tình có chút e ngại, Chu Đại Trù láo liên nhìn trước ngó sau, giọng càng thấp hơn so với vừa rồi: "Tiểu Ngọc, ý ngươi là ở xung quanh đây thật có người canh giữ?". "Không ít". "Vậy bọn họ.. bọn họ có đang nhìn ta không?". "Ngươi đi mà hỏi họ". "Nhưng.. ta đâu có thấy". * * * Dọc theo con đường, cũng nhờ có một kẻ tính tình hoạt bát như Chu Đại Trù mà bầu không khí mới bớt đi phần nào căng thẳng. Dẫu vậy, điều đó cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa. Nhất là đối với Tô Đông Vũ. Âu cũng dễ hiểu. Trong lòng Tô Đông Vũ vốn đã rất gai mắt Lăng Tiểu Ngư, việc ghét lây Chu Đại Trù thật hết sức bình thường. Huống chi trước đó, từ sau chuyện ở Đa Bảo Hội và bị Lăng Thanh Trúc giáo huấn, đối với người của Trúc Kiếm Phong hắn đã có sẵn thành kiến rồi. Đời này của Tô Đông Vũ hắn, chỉ sợ duyên nợ với Trúc Kiếm Phong vẫn còn không ít.. * * * Vài phút sau, khi lớp kết giới cuối cùng của cấm địa đã mở. Gần như tức khắc, một cổ động hiện ra. Khác với Huyền Âm Động của Lăng Thanh Trúc, Huyễn Tinh Động của Lý Ngọc Thường, cổ động này thay vì ăn sâu vào vách đá hay kiến tạo dưới đáy hồ thì nơi nó hiện diện lại là ở bên dưới mặt đất, được thiết kế theo kiểu hầm mộ. Đứng ngay phía trước, Cơ Thành Tử đem ngọc bài thu lại, cúi nhìn cửa động, hay có lẽ nên gọi là cửa mộ, nói: "Chúng ta tới rồi". Phản ứng mau lẹ nhất, từ dưới chót, Chu Đại Trù chạy vọt lên. Ban đầu thì đứng, sau đấy thì từ đứng chuyển hẳn sang ngồi, hắn tò mò nhìn xuống dưới mộ, ngẩng lên mới hỏi: "Chưởng môn sư bá, ở dưới rất sâu a". Hé môi cười nhẹ, Cơ Thành Tử lắc đầu: "Chu tiểu tử, lần này ngươi lại nhìn sai rồi". "Kiếm Mộ thật ra vốn chẳng sâu, chỉ là do cấm chế khiến cho ngươi trông thấy huyễn cảnh mà thôi". "Ồ.. Ra là như vậy". Chu Đại Trù gật gù: "Quả nhiên không hỗ là trọng địa của môn phái, cấm chế thật lợi hại". Lần này Cơ Thành Tử không nói gì. Hắn chỉ đứng vuốt nhẹ chòm râu rồi đưa chân đặt xuống bậc thang nơi cửa mộ. Đi được vài bước thì bảo: "Các ngươi theo ta". * * * Cầu thang bằng đá dù đã được xây từ rất lâu, hai ngàn năm có lẻ, nhưng hình dạng thì trông vẫn vẹn nguyên. Tính từ mặt đất xuống đến đáy mộ, tổng cộng có một trăm linh chín bậc thang hết thảy, mỗi bậc đều vẫn rất chi kiên cố, nói gì đổ vỡ, thậm chí ngay một vết nứt còn chẳng tìm ra nữa là. Thế mới thấy, thủ đoạn của bậc tiên gia là cỡ nào thần diệu. * * * "Chưởng môn sư bá, chúng ta tới nơi rồi hả?" Sau khi bước hết bậc thang cuối cùng, Chu Đại Trù thoáng quan sát chung quanh, chừng thấy đã không còn lối đi thì liền hỏi. Đáp lại hắn, Cơ Thành Tử lắc đầu: "Còn chưa". Chưa? Chu Đại Trù nghe thế thì vượt lên phía trước, hai tay đưa ra mò mẫm vách tường nơi đối diện. "Sư bá, ở đây có phải là có một lớp kết giới hay không?". "Kết giới thì đúng là có, nhưng lại không phải ở chỗ ấy". Cơ Thành Tử xoay người sang bên trái, ngón tay chỉ ra: "Kết giới nằm ở bức tường này". Nói rồi, hắn lấy một tấm ngọc bài ra, miệng niệm pháp quyết. Vài giây sau, từ ngọc bài, một tia kim quang bắn thẳng về phía bức tường. Nháy mắt, tường đá khai mở. Một thông đạo hiện ra.. * * * Không thể không nói, Kiếm Mộ quả chẳng hổ là trọng địa của Thiên Kiếm Môn. Ở nơi này, cấm chế có rất nhiều, hơn nữa lại còn rất phong phú đa dạng. Trong số đó, những loại đủ uy năng hạ sát tu sĩ chân nhân cảnh kể ra cũng chẳng ít. Khỏi phải nghĩ, với sự hiếu kỳ và hấp tấp của mình, Chu Đại Trù hiển nhiên đã có vài lần tự đưa bản thân vào nguy hiểm, suýt phải bỏ mạng. May cho hắn là bên cạnh còn có Cơ Thành Tử, nếu không chỉ sợ bảo kiếm còn chưa thấy được thì thân thể hắn đã bị cắt thành vô số mảnh rồi.
Chương 131: Bảo Kiếm Hiện Bấm để xem Trải qua mấy bận hữu kinh vô hiểm, so với trước thì Chu Đại Trù hiện đã chịu an phận hơn rất nhiều. Hắn đã không còn quá hiếu động mà chạy lên phía trước nữa. Thay vì làm kẻ tiên phong thì lúc này hắn chỉ dám đứng ở sau lưng Cơ Thành Tử quan sát. Đi bên cạnh, Dương Tiểu Ngọc thấy hắn rụt rè cảnh giác như vậy thì trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Nàng cố ý hỏi: "Đại Trù ngươi sao vậy? Lúc nãy chẳng phải rất lăng xăng ư, sao tự nhiên giờ đã co cụm lại rồi?". "Chậc..". Theo sau cái tặc lưỡi, Chu Đại Trù lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không có dám đi trước nữa đâu..". "Nãy giờ Tiểu Ngọc ngươi cũng thấy rồi đấy, ta suýt nữa đã bị cấm chế cắt thành mảnh vụn mấy lần rồi a". "Ai bảo ngươi lăng xăng làm gì". * * * Lời qua tiếng lại mấy câu rồi thôi, Dương Tiểu Ngọc không nói nữa. Xưa giờ nàng vốn rất kiệm lời, trong hoàn cảnh như vầy mà có thể chủ động lên tiếng cũng đã xem là chuyện hiếm lắm rồi. Tất nhiên đấy là do quan hệ. Chứ bằng chuyển đổi đối tượng, thay Chu Đại Trù bằng một ai đó khác thì mười quá chín, dám cá Dương Tiểu Ngọc sẽ chỉ bảo trì im lặng suốt đường đi. Giống như cái cách nàng đã và vẫn đang làm với Tô Đông Vũ vậy. Từ nãy giờ, bắt chuyện với Dương Tiểu Ngọc há đâu có mỗi Chu Đại Trù? Tô Đông Vũ, hắn cũng cố nói đấy chứ. Chỉ có điều là trước những lời nói của hắn, trước sau như một, Dương Tiểu Ngọc nếu không im lặng thì cũng ậm ừ cho qua. Thái độ rất chi lãnh đạm. Dù trong dạ chẳng thoải mái gì nhưng Tô Đông Vũ vẫn đành cam chịu, tự hiểu mà dừng lại. Nếu không thì hắn còn có thể làm gì? Thân là một vị sư huynh "đức cao vọng trọng", Tô Đông Vũ hắn cần phải giữ hình tượng a. * * * * * * Tô Đông Vũ có ý nghĩ đen tối, đó là sự thật. Tương lai, nói không chừng hắn sẽ dùng âm mưu quỷ kế để đối phó với Dương Tiểu Ngọc, với Trúc Kiếm Phong - những cái gai trong mắt hắn. Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại. Tô Đông Vũ có mưu đồ, mấy người Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù há lại để yên cho hắn tùy nghi định đoạt? Nên biết, Dương Tiểu Ngọc không phải kẻ tầm thường; tâm trí nàng, nó già dặn hơn cái tuổi hai mốt nhiều lắm. Trong khi đó, người của Trúc Kiếm Phong cũng nào dễ bị tính toán. Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, bọn họ có thể hơi thiếu tâm cơ, nhưng còn Lăng Thanh Trúc - kẻ đứng phía sau họ đâu này? Bàn về thủ đoạn, sợ rằng tính cả Thiên Kiếm Môn, Lăng Thanh Trúc nếu xếp thứ hai thì chẳng ai dám nhận đứng thứ nhất. Con người nàng thoạt trông có vẻ tùy tiện nhưng thực chất tâm tư lại sâu kín vô cùng. Không như Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, tư tưởng của Lăng Thanh Trúc nàng rất khác. Mặc dù là môn nhân chính giáo nhưng đối với mấy thứ nguyên tắc, lí lẽ gì kia, một khi thấy cần thì nàng vẫn sẵn lòng vượt qua ranh giới chứ không cổ hũ mà bấu víu. Theo khía cạnh nào đó, cách hành xử của Lăng Thanh Trúc nàng có phần tương đồng với người trong tà đạo. * * * Chuyện mai sau tạm thôi gác lại. Quá khó để nói trước điều gì. Nên bận tâm có chăng là những gì sắp sửa xảy ra. Đi hết thông đạo, Cơ Thành Tử tiếp tục mở ra một lớp kết giới nữa. Hắn đứng trước một cái bệ cao với những bậc thang nối liền từ mặt đất lên tới đỉnh, thấp giọng nói ra: "Chúng ta đã đến rồi. Trước mặt các ngươi chính là chỗ cất giữ những thanh Đại bảo kiếm". Ở gần bên, Chu Đại Trù và Dương Tiểu Ngọc quay mặt nhìn nhau, vẻ ngờ vực lộ rõ trong đáy mắt. Cuối cùng, Chu Đại Trù nói: "Chưởng môn sư bá, nhưng mà con không có thấy thanh kiếm nào cả". Chu Đại Trù hắn không nói dối. Ở trên bệ đá cao kia, đích thị là chẳng có lấy một thanh kiếm nào. Nói gì kiếm, thậm chí một mảnh sắt vụn cũng không thấy nữa là. Lẽ nào đang bị cấm chế che đi? Hiểu được nỗi nghi ngờ của đám hậu bối, Cơ Thành Tử vuốt râu cười cười. Cười xong, hắn tiến lên trước mấy bước. Dừng ngay trước bệ đá cao, hắn bắt đầu làm ra những động tác kỳ quái.. * * * "Tiểu Ngọc, ngươi nói xem, động tác của chưởng môn sư bá có phải là hơi..". "Thế nào?". "Thì nó..". Chu Đại Trù tính nói, nhưng nghĩ lại liền thôi. Tốt xấu gì người ta cũng là chưởng môn nhân a. "Hừm hừm.. Không có gì không có gì.. Ta chỉ là cảm thấy động tác của sư bá rất đẹp mắt thôi". Thật sự là đẹp mắt? Đánh chết Dương Tiểu Ngọc cũng không tin đó là những gì Chu Đại Trù muốn nói. Nhưng hiểu thì hiểu, nàng cũng rất biết điều mà an phận, tiếp tục dõi theo vị sư bá kia của mình. Chẳng để mọi người phải chờ đợi lâu, sau một lúc "múa may", Cơ Thành Tử rốt cuộc cũng dừng lại. Chính tại lúc này, sự thay đổi bắt đầu xảy ra. Bầu không khí trong hầm mộ vốn đang yên tĩnh bỗng bất ngờ xáo động. Những tiếng ngân chói tai liên tiếp vang lên.. Tầm chục giây sau, trên bệ đá cao, bốn thanh Đại bảo kiếm lần lượt hiện ra.
Chương 132: Hoàng Bào Bấm để xem Tím, xanh, vàng, trắng, mỗi thanh Đại bảo kiếm có một màu riêng biệt, dễ thấy chất liệu dùng để rèn ra chúng vốn dĩ khác nhau. Điểm chung duy nhất có lẽ chỉ nằm ở sức mạnh ẩn chứa bên trong: Cực kỳ ghê gớm. Chẳng phải tự dưng mà bốn thanh kiếm kia lại từng được Lăng Thanh Trúc nhận định là chân chính Đại bảo kiếm, phẩm cấp vượt xa sáu thanh kiếm đã được lấy ra khỏi Kiếm Mộ trước đó. Cứ nhìn khí tức tỏa ra từ chúng liền biết, rất chi rợn người. Uy áp lớn tới nỗi dù là cảnh giới chân nhân sơ kỳ như Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc cũng phải nhăn mặt cau mày. Chu Đại Trù ư? Hắn sớm đã dùng tới linh quang bảo hộ rồi. * * * Kể từ khi Đại bảo kiếm xuất hiện thì không gian trong khu vực mà đám người Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù đang đứng cũng thay đối hoàn toàn. Theo đúng nghĩa đen. Khắp bốn hướng, các bức tường đều đã biến mất, lối ra cũng chẳng còn đâu nữa. Thấy được chỉ là một mảng tối tăm lạnh lẽo, vật thể duy nhất vẫn giữ nguyên, trừ bệ đá cao kia ra thì không còn gì khác.. Dưới ánh sáng của những viên minh châu đính trên bệ đá, Chu Đại Trù có chút bất an, hỏi Cơ Thành Tử: "Chưởng môn sư bá, không gian chung quanh chúng ta tại sao lại biến thành như vầy?". Cơ Thành Tử dù biết nhưng chẳng giải đáp. Hắn chỉ thâm ý cười nhạt: "Chu tiểu tử, cái quan trọng bây giờ không nằm ở sự thay đổi của không gian". Ngước nhìn bốn thanh Đại bảo kiếm được cắm ở bốn vị trí cao thấp khác nhau trên bệ, Cơ Thành Tử bảo: "Bảo kiếm dành cho người hữu duyên, có thể lấy được hay không phải trông vào vận khí của các ngươi". "Trong số Thập đại bảo kiếm thì bốn thanh trước mắt này là có uy lực lớn nhất, chỉ cần một người lấy được thôi thì tổng thể thực lực của Thiên Kiếm Môn cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở các ngươi: Hơn hai ngàn năm qua, kẻ đánh chủ ý lên chúng đã có không ít, nhưng tất cả đều bị kiếm linh từ chối, vài người còn bị kiếm khí tổn hại căn cơ; vì lẽ đó, ta hy vọng các ngươi nên cân nhắc và thận trọng, biết buông tay đúng lúc..". "Được rồi. Những gì cần nói ta đều đã nói. Các ngươi có thể bắt đầu". * * * Tiếng Cơ Thành Tử đã dứt được một lúc nhưng đám người Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, Tô Đông Vũ vẫn chưa ai tiến lên bệ đá. Xem ra trong lòng bọn họ đối với việc lấy kiếm này cũng không tự tin lắm. Tròng mắt khẽ đảo, Chu Đại Trù nhích người sang bên trái một chút, hướng Tô Đông Vũ nói: "Kính lão đắc thọ. Tô sư huynh, ở đây ngoài chưởng môn sư bá ra thì ngươi là người có bối phận cao nhất, tuổi cũng lớn nhất, ta nghĩ sư huynh cứ xuất thủ trước đi". Như cảm thấy còn chưa đủ, Chu Đại Trù bồi thêm: "Tô sư huynh, chắc ngươi sẽ không phải quá thiếu lòng tin đến nỗi khước từ đâu nhỉ? Nói thế nào thì sư huynh ngươi cũng là kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm Môn chúng ta a". * * * "Hừ..". Mặc dù nội tâm khá khó chịu nhưng do đang ở trước mặt Dương Tiểu Ngọc và sư phụ mình nên Tô Đông Vũ cũng chả dám làm ra hành động khó coi nào. Dạ âm thầm hừ một tiếng xong, rất có phong phạm đại sư huynh, hắn cười đáp: "Chu sư đệ nói như vậy thật là quá đề cao ta rồi. Đông Vũ ta bất quá chỉ là một môn nhân Thiên Kiếm, tư chất cũng chưa phải đệ nhất, nào dám nhận cái danh" đứng đầu "gì kia". "Nhưng nếu Chu sư đệ và Dương sư muội đều có điều e ngại, vậy cứ để sư huynh ta đi trước cũng được". "Tô sư huynh thật là có tấm lòng cao cả a". Chu Đại Trù đưa tay chỉ lên đỉnh của bệ đá cao bên cạnh, làm động tác mời: "Vậy mời sư huynh". Tầm chục giây sau, khi Tô Đông Vũ đã bước lên bệ.. Một lần nữa, tiếng Chu Đại Trù lại cất lên: "Sư huynh, chúc ngươi thành công lấy được bảo kiếm a!". * * * "Hừ, tên mập.. Ngươi và đám người Trúc Kiếm Phong của ngươi cứ đợi đấy..". Thở mạnh một hơi, Tô Đông Vũ tạm gạt đi bực bội trong lòng, tập trung vào việc lấy kiếm. Tuy nói trước khi đại hội Thiên nhân luận pháp bắt đầu, Tô Đông Vũ hắn đã thành công được Toái Vũ nhận chủ, nhưng đối với đợt tiến vào Kiếm Mộ này, hắn vẫn rất đỗi chờ mong. Toái Vũ là một thanh Đại bảo kiếm, điều đó không giả, nhưng bàn về danh khí cũng như uy lực, nó sao có thể sánh được với bốn thanh Đại bảo kiếm ở đây. Chênh lệch căn bản là rất lớn. * * * Sau những bước chân chậm rãi, Tô Đông Vũ cuối cùng dừng lại ở bậc thang thứ hai mươi tám, ngay trước thanh kiếm màu vàng được cắm quá nửa nọ. "Trong số bốn thanh Đại bảo kiếm ở đây thì Hoàng Bào này chính là thích hợp nhất để kết hợp với đạo thuật của Kim Kiếm Phong ta..". Trong lòng sớm đã có chủ ý nên Tô Đông Vũ chẳng mất thời gian để nghĩ ngợi, mau chóng vận hành pháp quyết, đặt tay lên chuôi kiếm Hoàng Bào.
Chương 133: Thất Bại Bấm để xem "Ong!". Vừa mới tiếp xúc với bàn tay của Tô Đông Vũ thì Hoàng Bào tức khắc ngân lên một tiếng chói tai. Kế đấy, từ trên chuôi kiếm, những tia linh quang màu vàng liên tục tỏa ra, đem cả cánh tay hắn quấn lấy.. * * * "Cái này..". Đứng ở bên dưới, Chu Đại Trù chứng kiến tràng cảnh nọ thì không khỏi động dung. Hắn lại hỏi Cơ Thành Tử: "Chưởng môn sư bá, Hoàng Bào hình như đang công kích Tô sư huynh..". "Đó là tất nhiên. Đại bảo kiếm là linh kiếm đích thực, bên trong đã hình thành kiếm linh, tự có ý thức của mình. Muốn kiếm linh nhận chủ thì phải vượt qua được khảo nghiệm của nó". Nét mặt lấy làm lạ, Cơ Thành Tử vấn ngược: "Chu tiểu tử, lẽ nào Lăng sư muội không có nói với ngươi vấn đề này?". "Không có." - Chu Đại Trù thành thật lắc đầu - "Lão nhân gia chỉ tóm tắt sơ lược về danh tự của bốn thanh kiếm, rồi nói cái nào lợi hại nhất, phù hợp với đạo thuật của Trúc Kiếm Phong nhất rồi liền phủi mông bỏ đi". "Haizz.. Lăng sư muội cũng thật là..". Cơ Thành Tử ngầm thở dài. Đối với vị sư muội kia của mình, đôi lúc hắn thật rất bất đắc dĩ đấy. "Hừm..". Theo sau tiếng hắng, Cơ Thành Tử tốt bụng mà thay sư muội mình giải thích rõ ràng: "Đại Trù, để ta nói qua cho ngươi một chút..". * * * Vài phút sau. Trải qua một hồi được Cơ Thành Tử giảng giải cho, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng từ kẻ vô tri biến thành người hiểu biết. Nhưng, hắn càng biết, càng hiểu thì nội tâm lại càng chùn bước. Hắn không nghĩ muốn lấy được Đại bảo kiếm lại khó khăn tới như vậy. "Hèn chi lúc nãy sư bá bảo phải biết cân nhắc, nên buông tay đúng lúc..". "Kiếm linh khủng bố như vậy, làm sao mà vượt qua được chứ". Ngẩng đầu ngó lên bệ cao, trông thấy khuôn mặt hồng - đen lẫn lộn của Tô Đông Vũ, Chu Đại Trù lại càng thêm e ngại: "Xem ra hắn cũng không thể vượt qua được khảo nghiệm của kiếm linh Hoàng Bào rồi". * * * "Ư!". Trùng hợp làm sao, ngay lúc chữ cuối cùng vừa được Chu Đại Trù thốt ra thì phía trên, Tô Đông Vũ cũng bật lên một tiếng, miệng hộc máu tươi, cả người đổ nhào xuống dưới. "Đông Vũ!". Ra tay đem đồ nhi bắt lấy, Cơ Thành Tử vội vàng kiểm tra tình trạng. * * * "Sư bá, Tô sư huynh thế nào rồi?" Đợi cho Cơ Thành Tử đã kiểm tra xong, lúc này Dương Tiểu Ngọc mới lên tiếng hỏi. Tất nhiên đây không phải vì nàng quan tâm Tô Đông Vũ, khiến nàng bận lòng là vấn đề kiếm linh kia. Mới vừa rồi, trước khi Tô Đông Vũ ngã xuống, nàng đã chẳng hình dung được diễn biến lại nhanh tới như vậy. Từ lúc Tô Đông Vũ đặt tay lên Hoàng Bào đến khi ngã xuống, thời gian mới có bao lâu? Chỉ vài phút mà thôi. Rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, kiếm linh Hoàng Bào đã đưa ra khảo nghiệm gì? Có thể khiến cho Tô Đông Vũ ra nông nỗi này, chỉ sợ cái gọi "khảo nghiệm" còn khó hơn những gì nàng hình dung rất nhiều.. * * * Đến kẻ có tâm chí vững vàng, tu vị chân nhân như Dương Tiểu Ngọc còn tự thấy lo lắng thì Chu Đại Trù - người vốn đã bất an, hắn dĩ nhiên càng khiếp hãi hơn bội phần. Dáng vẻ thiếu tự nhiên, hắn nối gót Dương Tiểu Ngọc dò hỏi: "Chưởng môn sư bá, Tô sư huynh hắn.. hắn liệu không có bị gì chứ?". "Căn cơ thì vẫn ổn. Nhưng mà..". Thần tình nghiêm túc, Cơ Thành Tử nói ra: "Cả thân thể lẫn nguyên thần của hắn đều đã bị kiếm khí tổn hại, e rằng phải tịnh dưỡng rất lâu mới bình phục". "Sư bá, này.. thật nghiêm trọng tới như vậy sao?". Chu Đại Trù có chút khó tin. Không phải hắn hoài nghi lời nói của Cơ Thành Tử, chỉ là.. Ban nãy, Tô Đông Vũ mới đứng nắm chuôi kiếm Hoàng Bào có một lúc, cũng đâu thấy Hoàng Bào làm ra động tĩnh to lớn gì, bất quá lan tỏa một mớ linh ti đem cánh tay hắn quấn lấy thôi. Rất nhẹ nhàng tình cảm a. Chừng cũng hiểu được thắc mắc của Chu Đại Trù, Cơ Thành Tử giải đáp: "Đại Trù, kiếm linh khảo nghiệm không đơn giản như những gì ngươi thấy. Thời điểm ngươi và kiếm thể tiếp xúc, kiếm linh sẽ cùng ý thức của ngươi va chạm, nếu bất cẩn thậm chí còn có khả năng nguy hiểm tới tính mạng". Cúi nhìn đồ nhi hiện đã bất tỉnh nhân sự, hắn tiếp lời: "Đông Vũ đã thất bại rồi. Xem ra nó và Hoàng Bào không có duyên". "Đại Trù, Tiểu Ngọc, hiện tại cơ hội sở hữu bảo kiếm cũng chỉ có thể trông cậy vào các ngươi..". "Chậc..". Chu Đại Trù tặc lưỡi, e ngại mười phần: "Chưởng môn sư bá à, con nghĩ chắc là Đại Trù con không có hy vọng đâu. Ngay cả một vị chân nhân như Tô sư huynh còn bị kiếm linh biến thành như vầy, một tên vấn đỉnh hậu kỳ như còn thì sao kham nổi chứ". "Cái đó cũng không nhất định". Cơ Thành Tử chẳng cho là đúng: "Đại Trù, kiếm linh khảo nghiệm không phải chỉ đơn thuần ở tu vi, thực lực mà còn tại thể chất, tâm tính.. nói chung tiêu chuẩn rất phức tạp. Đông Vũ bị kiếm linh từ chối, điều đó không có nghĩa ngươi cũng chắc chắn sẽ như vậy. Nói không chừng ngươi cơ duyên tốt, vận khí dày, dễ dàng vượt qua khảo nghiệm cũng nên".
Chương 134: Tuyết Ẩm Bấm để xem .. "Cái gì mà cơ duyên tốt, vận khí dày chứ, Đại Trù mình từ nào giờ có được may mắn lắm đâu..". Tự thấy bản thân khó lòng lấy được bảo kiếm, tiến lên chỉ sợ sẽ chỉ giống như Tô Đông Vũ, thoáng chốc liền bị kiếm linh tổn thương, đánh cho ngã nhào xuống dưới, thành ra Chu Đại Trù rất không nguyện ý bước đi. Hắn đùn sang cho Dương Tiểu Ngọc: "Hì.. Tiểu Ngọc à, ở đây ngươi tư chất cao nhất, ngộ tính tốt nhất, tâm trí cũng vững vàng nhất, hay là ngươi đi lấy kiếm trước đi". "Tại sao ta phải đi trước mà không phải ngươi đi trước?" Dương Tiểu Ngọc quay sang chất vấn. Lần này, Chu Đại Trù đưa tay gãi đầu, rất thành thật tỏ bày: "Cái đó.. ta hơi sợ a". "Tiểu Ngọc ngươi cũng thấy rồi đấy, ngay cả Tô sư huynh còn thất bại thì ta sao mà thành công được. Nhưng Tiểu Ngọc ngươi thì khác, ta rất có niềm tin ở ngươi..". "Thân là đại nam nhân, đối mặt vấn đề lại đùn đẩy cho một nữ nhân.. Hừ..". Những tưởng sau khi bị Dương Tiểu Ngọc chê trách thì Chu Đại Trù ít nhiều sẽ cảm thấy xấu hổ thì không, hắn rất thản nhiên đối đáp: "Tiểu Ngọc, ta vẫn chưa phải đại nam nhân. Ta là tiểu nam nhân". "Haizz..". Dương Tiểu Ngọc lắc đầu, thôi không nói nữa. Nàng biết dù có nói thêm cũng chả để làm gì. Da mặt của tên mập kia vốn là rất dày đấy. "Muộn một chút chi bằng cứ sớm một chút đi". Quyết định xong, Dương Tiểu Ngọc ngẩng nhìn bệ đá cao trước mặt, nhẹ hít vào một hơi rồi nhấc chân bước tới. Cũng như Tô Đông Vũ ban nãy, Dương Tiểu Ngọc khá từ tốn bước đi. Tuy nhiên lần này, vị trí nàng dừng lại không phải bậc thang thứ hai mươi tám nữa; ba mươi hai, đấy mới là số thứ tự của bậc thang nơi nàng an vị. Âu cũng đúng. Hoàng Bào đã tương thích với đạo thuật của Kim Kiếm Phong thì làm sao có thể phù hợp với Mặc Kiếm Phong nàng được. Một cái chủ kim, một loại chủ thủy, đôi bên căn bản là khác biệt hoàn toàn. Thay vì Hoàng Bào, thanh Đại bảo kiếm được Dương Tiểu Ngọc nhắm tới là Tuyết Ẩm. Tím, xanh, vàng, trắng, trong số bốn loại màu sắc đang hiện hữu trên bệ thì Tuyết Ẩm nằm ở vị trí cuối cùng. Từ chuôi kiếm đến thân kiếm, tất cả đều thuần bạch sắc, rất chi tươi sáng. Cảm nhận khí tức toát ra từ Tuyết Ẩm, Dương Tiểu Ngọc thầm nghĩ: "Sư phụ nói không sai, Tuyết Ẩm này thuộc tính âm hàn, quả rất thích hợp cho ta sử dụng. Nếu Lam Diệt Yên Ba của ta kết hợp với nó để thi triển, tin tưởng uy lực sẽ gia tăng gấp bội". "Vấn đề bây giờ chỉ là làm sao mới qua được khảo nghiệm..". "Kiếm linh khác nhau, đối tượng khác nhau thì khảo nghiệm cũng sẽ khác nhau. Không biết lần này ta phải đối mặt với loại khảo nghiệm gì..". Mau chóng gạt đi mọi tạp niệm, Dương Tiểu Ngọc thôi nghĩ nữa. Một cách chậm rãi, nàng đặt tay lên chuôi kiếm trước mặt. "Ong!". Ngay lập tức, một tiếng ngân cất lên. Cùng với đó, một cỗ khí tức lạnh lẽo cũng liền bao trùm lấy toàn thân Dương Tiểu Ngọc. * * * Trong khoảng không gian tối tăm, kỳ lạ thay, Dương Tiểu Ngọc lại đang đứng đó trong khi mấy người Chu Đại Trù, Cơ Thành Tử thì chẳng thấy đâu. "Lẽ nào ý thức của ta đang ở bên trong Tuyết Ẩm?". "Không sai. Ý thức của ngươi hiện đang ở bên trong thanh kiếm". Nghe được thanh âm xa lạ, theo phản xạ, Dương Tiểu Ngọc vội quay nhìn. Nhưng.. nàng lại chẳng thấy ai ngoài sự tăm tối. "Ngươi không nhìn được ta sao?" Một lần nữa, thanh âm xa lạ ấy lại cất lên. Và lần này thì Dương Tiểu Ngọc đã có thể khẳng định đấy là giọng của một nữ nhân. Tuy là không êm tai gì mấy. "Ngươi là kiếm linh của Tuyết Ẩm?". "Đúng vậy. Ta chính là kiếm linh của Tuyết Ẩm". Nói đoạn, kiếm linh bỗng bất ngờ xua đuổi: "Ngươi không phải người ta đang chờ. Thu tay đi". "Tại sao?" - Dương Tiểu Ngọc cảm thấy bất cam, hỏi rõ - "Khảo nghiệm ngươi còn chưa đưa ra, cớ gì khẳng định ta không thích hợp?". "Khảo nghiệm? Chẳng phải ta vừa mới nói đó ư?". Mới nói? Dương Tiểu Ngọc ngẫm lại, hướng hư không xác nhận: "Ý ngươi khảo nghiệm chính là phải tìm ra vị trí của ngươi?". "Không phải tìm ra mà là chân chính nhìn thấy". "Tốt. Ta sẽ thấy được ngươi". "Một cô bé như ngươi? Có thể không?". Ý tứ khinh thị của kiếm linh, Dương Tiểu Ngọc nghe ra rành mạch, dẫu vậy, nàng không phản bác. Điều duy nhất nàng làm lúc này là tập trung tinh thần, triển khai pháp nhãn lên mức tối đa. Tiếc rằng kết quả.. Bất kể đã tập trung linh lực ở mức cao nhất thì Dương Tiểu Ngọc vẫn giống như cũ, chẳng khám phá ra được gì. Thứ thấy được chỉ là một khoảng không tăm tối mà thôi.. "Thế nào? Đó là tất cả những gì ngươi làm được?". "Nếu vậy thì ngươi không phải người thích hợp để sử dụng Tuyết Ẩm.. Ta nghĩ đã đến lúc đưa ngươi ra khỏi đây rồi". "Khoan đã". "Sao? Lẽ nào ngươi còn có thủ đoạn chưa dùng?". Đối với câu hỏi nọ, Dương Tiểu Ngọc không trả lời mà vấn ngược: "Kiếm linh, khảo nghiệm này của ngươi vốn chẳng liên quan gì đến linh lực, tu vị phải không?". "Xem ra ngươi đã hiểu vấn đề". Kiếm linh tiếp lời, giọng điệu vẫn hững hờ như trước: "Nhưng mà ngươi có thể làm gì được đây, cô bé?". Dương Tiểu Ngọc im lặng, không phải cái im lặng của sự đồng tình hay cam chịu. Nàng đang muốn chứng minh cho kiếm linh kia thấy, rằng đối phương đã sai rồi. Cùng với việc nín thở, ngưng thần, Dương Tiểu Ngọc mau chóng đem đôi mắt đóng lại. Cứ thế, nàng giữ yên một đỗi tầm chục giây sau thì mở. Và khi đôi mắt ấy mở ra thì.. hết thảy đều đã khác. Mới vừa rồi tròng mắt vốn dĩ bình thường, đen trắng phân minh, thế nhưng bây giờ, cái ranh giới ấy đã hoàn toàn bị khỏa lấp. Mắt nàng, chúng hiện chỉ còn lại duy nhất một màu. Không phải đen, cũng không phải trắng mà là lam. Một đôi lam nhãn kỳ dị đang rực sáng như những viên minh châu.. "Lam Sắc Tinh Hải..". Sau tiếng bật thốt kinh ngạc, thân ảnh của kiếm linh cũng từ từ lộ rõ. Tung tích đã bị người khám phá, che giấu còn có ý nghĩa gì? Đúng như Dương Tiểu Ngọc phán đoán, kiếm linh đích thị có hình hài nữ nhân; hơn thế nữa, nàng lại còn là một nữ nhân rất xinh đẹp, dung nhan chí ít cũng thuộc hàng đại mỹ nữ chim sa cá lặn, khuynh thành khuynh quốc. Không như những nữ tử bình thường, tóc và chân mày nàng đều có màu trắng, đôi con ngươi cũng là như thế, trắng nốt. Trong bộ bạch y thướt tha, kiếm linh tiến lên mấy bước, khi dừng thì mở miệng nói: "Xin lỗi, lúc nãy ta đã đánh giá thấp ngươi". * * * Chưa thấy đối phương đáp lại, kiếm linh tiếp tục: "Có lẽ do ta đã chờ đợi quá lâu, đã thất vọng quá nhiều nên không mấy trông đợi nữa. Chẳng ngờ hôm nay..". "Cho ta biết, tên của ngươi là gì?". Lam nhãn đã thu hồi, Dương Tiểu Ngọc đáp: "Ta họ Dương, danh gọi Tiểu Ngọc". "Dương liễu y y, ngọc khiết băng thanh, tên rất đẹp". Chỉ vào mình, kiếm linh tự giới thiệu: "Ta là kiếm linh của Tuyết Ẩm, chủ nhân trước kia gọi ta là Tiểu Tuyết". Dương Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu, rồi hỏi: "Tiểu Tuyết, vậy bây giờ, ngươi có phải đã thừa nhận ta rồi không?". Hơi ngoài mong đợi, kiếm linh, tức Tiểu Tuyết lắc đầu: "Vẫn chưa thể. Vừa rồi mới chỉ là điều kiện tiên quyết, còn chưa phải chính thức khảo nghiệm". "Từ trước đến giờ, kẻ muốn có được Tuyết Ẩm thì nhất thiết phải làm được một việc". * * * "Tiểu Ngọc, ngươi đã chuẩn bị xong rồi chứ?". "Ngươi có thể bắt đầu". "Tốt. Tiểu Ngọc, vì ngươi đã kích phát được Lam Sắc Tinh Hải nên đối với ngươi ta rất có hảo cảm. Hy vọng ngươi cũng có thể giống như chủ nhân đời trước, thông qua được khảo nghiệm này".
Chương 135: Nhận Chủ Bấm để xem Trong khi bên trong Dương Tiểu Ngọc đã bắt đầu khảo nghiệm thì ở bên ngoài, Chu Đại Trù hết bước qua trái lại đi qua phải, dáng vẻ khá là sốt ruột. Hắn cảm thấy khó hiểu là tại sao lần khảo nghiệm này của Dương Tiểu Ngọc lại lâu tới như vậy. Phải biết, tính từ lúc Dương Tiểu Ngọc đặt tay lên Tuyết Ẩm tới bây giờ, thời gian cũng đã hơn một khắc rồi a. "Khảo nghiệm lần này sao lại lâu như vậy chứ..". Dạ khó kiềm, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng phải tìm đến Cơ Thành Tử. "Chưởng môn sư bá, so với Hoàng Bào thì phẩm cấp của Tuyết Ẩm thế nào?". "Cái này..". Cơ Thành Tử ra vẻ trầm ngâm: "Hoàng Bào và Tuyết Ẩm thuộc tính vốn dĩ khác nhau, mỗi thanh kiếm đều có công năng riêng của mình, rất khó để phân định cao thấp. Tuy nhiên, theo ta biết thì dù là tổ sư gia năm đó hình như cũng không được kiếm linh của Tuyết Ẩm chân chính thừa nhận". "Hả?". "Chưởng môn sư bá, không phải chứ? Ngay đến tổ sư gia mà cũng..". Chu Đại Trù thực rất đỗi bất ngờ. Hắn làm sao có thể hình dung được chuyện đó, rằng tổ sư gia đã từng bị kiếm linh của Tuyết Ẩm từ chối. Tổ sư gia Lý Bất Tri là hạng nhân vật nào? Thiên hạ đệ nhất nhân của mấy ngàn năm trước đấy! Một bậc vĩ nhân như vậy mà còn không được chấp nhận, kiếm linh Tuyết Ẩm kia cũng quá kén cá chọn canh rồi. "Xem ra Tiểu Ngọc phen này chỉ e đành cam thất bại..". * * * Chu Đại Trù đã đinh ninh như vậy, rằng Dương Tiểu Ngọc sẽ bị kiếm linh của Tuyết Ẩm chối từ. Mà, đâu chỉ mình hắn, cả Cơ Thành Tử cũng có cùng ý nghĩ. Hắn vốn chưa từng đặt xuống quá nhiều kỳ vọng. Dẫu sao thì bốn thanh kiếm kia cũng đã cắm ở đây hơn hai ngàn năm rồi, trước giờ có bao người muốn lấy nhưng rốt cuộc đều chẳng ai thành công. Dương Tiểu Ngọc nếu thất bại âu cũng bình thường. Thực tế, mọi việc đã diễn biến theo chiều hướng tiêu cực. Đúng như dự đoán của Cơ Thành Tử và Chu Đại Trù, sau một đỗi khảo nghiệm thì cơ thể Dương Tiểu Ngọc bắt đầu có dấu hiệu thương tổn. Trên mặt nàng, khí sắc đã hoàn toàn chuyển biến, trở nên tái nhợt. Còn ở nơi tay, máu tươi cũng tự động xuôi dòng.. Lo Dương Tiểu Ngọc sẽ bị Tuyết Ẩm tổn hại căn cơ, Chu Đại Trù hướng Cơ Thành Tử khẩn xin: "Chưởng môn sư bá, Tiểu Ngọc sắp không xong rồi! Sư bá mau cứu muội ấy đi!". "Chuyện này..". Cơ Thành Tử lắc đầu: "Đại Trù, chỉ e là không được". "Hiện tại Tiểu Ngọc đang ở vào trạng thái rất đặc biệt. Ý thức của nó đang cùng với kiếm linh của Tuyết Ẩm va chạm, nếu bây giờ ta can thiệt sẽ dễ dẫn tới nguy cơ..". "Vậy.. vậy phải làm sao bây giờ?". "Chỉ có thể dựa vào bản thân nó. Nếu nó quyết định buông bỏ thì cuộc khảo nghiệm sẽ lập tức chấm dứt". "Thế nhưng nếu Tiểu Ngọc quyết không chịu bỏ cuộc..". Tới đó thì Chu Đại Trù liền câm nín. Hắn không dám nghĩ. "Tiểu Ngọc à Tiểu Ngọc, ngươi làm ơn đừng có giống như Tiểu Ngư chấp nhất đến cùng..". * * * Đối lập với sự nôn nóng bên ngoài, bên trong Tuyết Ẩm, bầu không khí lại vô cùng lạnh lẽo. Khắp bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng thấy băng tuyết bủa giăng, tất cả đều tập trung vào Dương Tiểu Ngọc, liên tiếp công kích. Trong tràng cảnh băng thiên tuyết địa ấy, Dương Tiểu Ngọc đã bị làm cho chật vật vô cùng. Nàng không sao có thể chống đỡ hết được. Những ngọn băng thứ, rồi băng cầu, băng tiễn, chúng thật sự là quá nhiều đi. Nhưng, khó khăn còn chưa hết. Sau những đợt tấn công đơn lẻ, băng tuyết chung quanh đã dồn hết lên phía trên, cùng nhau hợp thành một ngọn núi mà trấn áp Dương Tiểu Ngọc. Trong khi đó, ở trước mặt nàng, dưới sự thao túng của Tiểu Tuyết, những mũi băng thứ vẫn cứ nối nhau lao tới. Không thể tránh, cũng không thể chạy, Dương Tiểu Ngọc chỉ đành đứng yên đấy, tay trái đỡ lấy băng sơn còn tay phải thì đưa ra hóa giải những đợt băng thứ. Tình cảnh hung hiểm cực kỳ. "Crắc..". Thế rồi chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Băng sơn quá nặng, Dương Tiểu Ngọc chẳng còn đủ khả năng để chống đỡ nữa. Cánh tay nàng, nó vừa bị gãy rồi. Không. Đừng nghĩ là ý thức thì thân thể sẽ chẳng bị gì. Thực tế thì những gì xảy ra bên trong, ở phía ngoài kết quả cũng sẽ giống y như vậy. Tay trái của Dương Tiểu Ngọc, xương cốt thật là đã đoạn. * * * "Xem ra khảo nghiệm này, ngươi vẫn chưa đủ sức để vượt qua được". Nhìn cô gái đang khụy gối dùng tấm lưng mà đỡ lấy băng sơn, Tiểu Tuyết dừng công kích. Vẻ hụt hẫng lộ rõ trên khuôn mặt diễm kiều, nàng nói: "Tiểu Ngọc, với trình độ hiện giờ của ngươi thì chưa thể sử dụng được Tuyết Ẩm. Hãy tiếp tục tìm hiểu băng chi áo nghĩa, hai mươi năm sau hãy trở lại tìm ta". "Được rồi. Chúng ta kết thúc thôi". "Khoan.. đã..". Vốn đang trong tư thế cúi mặt do bị băng sơn trấn áp, Dương Tiểu Ngọc cắn răng, cố ngẩng lên. Lam nhãn rực sáng linh quang, nàng thốt ra: "Ta.. không muốn đợi.. thêm hai mươi năm". "Tiểu Ngọc, ngươi..". Tiểu Tuyết cau mày, khuyên bảo: "Trong hoàn cảnh hiện tại, sự cố chấp sẽ chỉ khiến ngươi gánh thêm thương tổn mà thôi. Nghe ta, đối với băng chi áo nghĩa ngươi vẫn chưa..". Được bấy nhiêu thì Tiểu Tuyết không nói nữa. Nàng đã bị Dương Tiểu Ngọc chặn lại. Không phải câu chữ mà bằng hành động. Ở nơi đối diện, Dương Tiểu Ngọc đã vừa thay hình đổi dạng. Cùng với cỗ khí tức âm lãnh thì tóc nàng cũng mau chóng dài ra. Thay vì màu đen như trước thì nó đã chuyển thành màu lam, hệt như đôi mắt. Thậm chí cả lông mi, chân mày, móng tay.. cũng đều là như thế. "Đây là..". "Làm sao có thể? Chuyện này làm sao có thể.. Thể chất của ngươi..". Từ tận đáy lòng, Tiểu Tuyết thật không dám tin những gì mình đang thấy là sự thật. Có nghĩ thế nào nàng cũng chẳng hình dung ra được Dương Tiểu Ngọc lại có thể kích phát được thể chất tới trạng thái này. Nhớ năm đó, ngay chủ nhân đời trước của nàng còn phải hao tốn rất nhiều năm sau mới làm được.. * * * Cùng lúc, ở bên ngoài. Chu Đại Trù trợn mắt há mồm, tay chỉ Dương Tiểu Ngọc đứng trên bệ cao mà thốt lên: "Tiểu Ngọc lại giống như lúc đó rồi. Hệt như thời điểm nàng tiến vào chân nhân cảnh..". "Không sai. Đích thị là trạng thái kỳ diệu này." Bên cạnh, Cơ Thành Tử cũng gật đầu tán đồng. Hắn cảm thán: "So với lúc đó, khí tức phát ra càng mạnh hơn bội phần. Đứa trẻ này.. thiên tư thật đáng sợ". "Đáng sợ?". Chu Đại Trù thầm tự vấn, rất nhanh liền gật đầu: "Phải. Tiểu Ngọc thật rất đáng sợ". * * * Lợi hại, nó chẳng còn đủ dùng. Chỉ có hai chữ "đáng sợ" mới thích hợp dành cho Dương Tiểu Ngọc lúc này. Từ trong thâm tâm, Cơ Thành Tử và Chu Đại Trù đều công nhận điều đó. Mai sau, Dương Tiểu Ngọc nàng chắc chắn sẽ trở thành một cây đại trụ chống đỡ cho Thiên Kiếm Môn. Thành tựu của nàng, khẳng định sẽ vượt xa tất cả mọi người.. Tiểu Tuyết, nàng cũng giống như vậy, rất có lòng tin vào sự trưởng thành của Dương Tiểu Ngọc. Băng sơn đã tan, trên nền tuyết trắng, Tiểu Tuyết bước tới chỗ Dương Tiểu Ngọc. Chợt, nàng quỳ xuống, tay phải đặt lên phần ngực bên trái, cung kính mà rằng: "Tiểu Tuyết - kiếm linh của Tuyết Ẩm - nguyện đi theo chủ nhân, dẫu chết cũng không thay lòng". * * * "Ong!". Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Tiểu Tuyết thì trên bệ cao, bản thể Tuyết Ẩm tức khắc ngân lên một tiếng. Thanh âm này, nó khác xa tiếng ngân trước đó, dễ nghe hơn rất nhiều. "Thanh âm này..". Thần tình biến đổi, Cơ Thành Tử bên dưới khó tin bật thốt. "Không thể nào. Tuyết Ẩm vậy mà thật sự nhận chủ..".
Chương 136: Thiên Tà Bấm để xem .. "Ong.. g.. g!". Tiếng ngân thứ ba của Tuyết Ẩm vang lên, và lần này thì kéo dài hơn hẳn. Thêm nữa, ánh sáng phát ra từ thân kiếm cũng đột ngột gia tăng gấp chục lần. Thứ bạch quang nọ, nó rực rỡ tới nỗi khiến cho một tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ như Chu Đại Trù cũng không dám nhìn thẳng mà phải nghiêng người tránh đi. Để rồi sau đó, khi hắn quay đầu lại thì.. Trên bệ cao, trải qua khoảng thời gian đứng bất động, cơ thể Dương Tiểu Ngọc cuối cùng cũng có phản ứng. Mái tóc dài màu lam không gió tự bay, nàng nhẹ nhàng đem thanh kiếm cắm ở trước mặt rút lên. Tầm một phút sau, lúc linh quang đã hoàn toàn tiêu tán và thân ảnh Dương Tiểu Ngọc cũng đã lui gót trở về bên dưới.. Chu Đại Trù là người đầu tiên áp sát. Hắn nói ngay: "Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, ngươi thật lợi hại!". Tay chỉ vào Tuyết Ẩm, hắn hỏi để xác nhận lại: "Tiểu Ngọc, ngươi rút được Tuyết Ẩm, như vậy có phải bây giờ ngươi đã trở thành chủ nhân của nó rồi không?". "Ừm". "Ba!". Quá kích động, Chu Đại Trù vỗ lên vai trái người đối diện một cái rõ mạnh: "Quá lợi hại!". "Ủa? Tiểu Ngọc, ngươi sao vậy? Ta chỉ vỗ có một cái thôi mà". Ném cho họ Chu một cái nhìn trách móc, Dương Tiểu Ngọc nén đau nói ra: "Tay trái của ta đã bị gãy rồi". "Hả? Ngươi.. Tiểu Ngọc, ta.. ta xin lỗi! Ngươi để ta xem..". Nói đoạn, Chu Đại Trù đưa tay toan kéo áo xem thì ngay lập tức bị Dương Tiểu Ngọc dùng cánh tay còn lại gạt đi. Nàng lườm hắn cảnh báo: "Ngươi mà dám động coi chừng ta chặt luôn cái tay ngươi". * * * Trước là bị dọa, sau đã tự mình ý thức được hành vi vừa rồi là thất lễ nên Chu Đại Trù mau chóng thoái lui. Có chút ngượng ngùng, hắn nhận lỗi: "Tiểu Ngọc, ngươi đừng hiểu lầm. Ta không phải có ý đó đâu..". "Hư..". Dứt khoát bỏ qua Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc tiến đến trước mặt Cơ Thành Tử - người đang chờ đợi với dáng vẻ tươi cười hòa ái. "Chưởng môn sư bá, đệ tử không phụ kỳ vọng, đã rút được Tuyết Ẩm". "Hmm.. Rất tốt". Cơ Thành Tử đem lọ đan dược đã chuẩn bị sẵn đưa cho Dương Tiểu Ngọc, bảo: "Tiểu Ngọc, thuốc này đối với ngoại thương rất công hiệu, ngươi hãy dùng đi". "Đệ tử đa tạ sư bá". "Đừng khách sáo. Ngươi rất xứng đáng được chiếu cố". "Được rồi, đừng nói nhiều nữa, liệu thương quan trọng hơn. Ngươi trước đem đan dược uống vào rồi ta sẽ trợ giúp ngươi đem xương cốt nối lại". "Vâng". * * * Ngó thấy Dương Tiểu Ngọc đã nuốt xong đan dược mình đưa và bắt đầu đả tọa điều tức, Cơ Thành Tử lúc này mới an lòng mà dời mắt sang Chu Đại Trù. "Chưởng môn sư bá, người.. người nhìn chằm con như vậy làm gì?". Miệng cười ý vị, Cơ Thành Tử đưa tay chỉ lên bệ cao: "Đông Vũ và Tiểu Ngọc đều đã lên, bây giờ không phải tới lượt Chu tiểu tử ngươi xuất thủ rồi ư?". Đầu rụt xuống, Chu Đại Trù e ngại: "Chưởng môn sư bá, con nghĩ là không cần đâu. Con cũng không có lợi hại như Tiểu Ngọc". "Đại Trù, đối với mỗi thanh kiếm khác nhau thì khảo nghiệm đưa ra sẽ khác nhau. Hoàng Bào, Tuyết Ẩm có thể khó khăn với ngươi, nhưng hai thanh còn lại, biết đâu chừng tiểu tử ngươi sẽ đáp ứng đủ tiêu chuẩn cũng nên". "Sư bá, người đừng lừa con. Nếu mà dễ lấy thì tụi nó đã không cắm ở đây suốt hơn hai ngàn năm qua.. Con nghĩ kỹ rồi, con sẽ không tiếp nhận khảo nghiệm đâu. Cái đám kiếm linh này khó chơi lắm". "Tiểu tử ngươi..". Cơ Thành Tử khuyên mãi chẳng thành, trong lòng tự nhiên sinh ra bực bội. Hắn cảm thấy cái tên tiểu tử đứng trước mặt đây thật có vài phần "phong thái" của vị sư muội họ Lăng kia của mình "Haiz.. Cũng chỉ có muội ấy mới có thể dạy ra được những tên đồ đệ khó bảo như vầy". Ngẫm mà cảm thán, Cơ Thành Tử hơi bất đắc dĩ, từ khuyên nhủ chuyển thành uy hiếp: "Chu tiểu tử, ta cho ngươi hai lựa chọn: Hoặc là ngươi tự đi lên, hoặc là chờ ta đích thân dắt ngươi đi lên. Nhưng mà ta nói trước, ta dắt người cũng không có nhẹ nhàng gì mấy đâu". "Sư.. sư bá, việc gì phải..". "Mau chọn đi". Trông bộ dạng nghiêm túc kia của Cơ Thành Tử, Chu Đại Trù hiểu là vị sư bá này của mình cũng không có nói chơi. Hết cách, hắn đành vâng mệnh mà bước lên bệ cao. Tự mình dấn thân vẫn tốt hơn là bị người đưa đi a. "Haizz.. Người già đúng là khó tính mà". "Chu tiểu tử, ngươi lầm bầm cái gì đấy?". "Dạ, con có lầm bầm gì đâu". Bao nhiêu chữ hờn câu trách Chu Đại Trù rốt cuộc chỉ có thể đem chôn giấu tận đáy lòng. Mang theo khuôn mặt khổ não, hắn tiếp tục bước đi.. Một bước, một bước, rồi một bước, tốc độ đưa chân của hắn so với hai vị đồng môn trước đó của mình còn chậm hơn mấy phần. Coi bộ.. Chu Đại Trù hắn cũng là người từ tốn lắm. Có điều, dẫu có từ tốn hơn nữa thì quãng đường cũng không thể nối dài thêm. Bệ cao bao nhiêu, thang dài bao nhiêu thì thủy chung vẫn chỉ bấy nhiêu. Sau cùng, Chu Đại Trù đã dừng lại tại bậc thang thứ hai mươi bốn. Tất nhiên đấy là một quyết định có cơ sở, đã được hắn cân nhắc hẳn hoi. Ở ngay bậc thang thứ hai mươi bốn này, thanh kiếm được cắm danh gọi Thiên Tà, vừa hay thuộc tính khá phù hợp với đạo thuật của Trúc Kiếm Phong hắn. Lại nói, trong số ba thanh kiếm còn an vị trên bệ đây, so với Hoàng Bào và Tử La thì Thiên Tà này ở vị trí thấp nhất a. Điều đó có ý nghĩa gì? Theo như suy nghĩ của Chu Đại Trù thì thanh Thiên Tà này sẽ "dễ dãi" hơn hai thanh Hoàng Bào và Tử La kia. Thật sự là một lối suy diễn sai lầm, vô căn cứ. Nhưng nếu Chu Đại Trù hắn đã tin như vậy rồi thì biết sao được. Là dễ hay khó, là thành hay bại, tất cả đành trông vào vận khí của hắn vậy. * * * "Thiên Tà à Thiên Tà, ta thấy thân hình của ngươi so với mấy thanh kiếm kia thì to lớn, uy phong hơn rất nhiều. Ừm, diện mạo, phong thái đều rất giống ta..". "Ta cảm thấy giữa chúng ta rất có duyên phận, bởi thế cho nên ngươi cũng đừng đưa ra khảo nghiệm quá khó a". * * * "Chu tiểu tử, đừng có đứng đó lảm nhảm nữa. Mau đặt tay lên kiếm đi". Liếc xuống bên dưới, Chu Đại Trù "Vâng" dài một tiếng. Rồi đặt tay lên trên chuôi kiếm Thiên Tà. "Ong!". * * * Trái hẳn phần dạo đầu đã xảy ra với Dương Tiểu Ngọc ban nãy, khi ý thức của Chu Đại Trù tiến vào bên trong Thiên Tà thì kiếm linh đã lập tức hiện thân ngay. Không thể không nói, kiếm linh này, hình dạng trông rất kỳ quái, hoàn toàn khác xa Tiểu Tuyết. Thay vì nữ tính thì kiếm linh này lại là nam tính, hình tướng cũng chả phải nhân loại mà thuộc về yêu loại. Chân to như cột, mắt lớn như miệng chén, trên đầu còn đính thêm đôi sừng, tướng mạo quả thực rất đỗi dữ dằn, hung ác.. "Ực..". Trông thấy kiếm linh với bộ dạng hung thần ác sát kia, Chu Đại Trù không kiềm được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hắn.. bị dọa a. "Tiểu tử, lúc nãy ngươi nói cái gì?". Bị thanh âm to lớn làm cho giật mình, Chu Đại Trù len lén thụt lui, khiếp đảm hồi đáp: "Ta.. ta có nói gì đâu". "Hử?". Kiếm linh trong hình hài yêu loại thở mạnh một hơi, giọng oang oang: "Không có? Thật là không có? Rõ ràng ta đã nghe ngươi nói..". "Đúng là cuồng đồ! Một kẻ xấu xí như ngươi lại dám mang ra so sánh với ta! Tiểu tử, ngươi chán sống rồi phải không?". "K-Kiếm linh đại ca, có gì.. có gì từ từ nói.. từ từ nói..". "Từ từ nói? Tại sao ta phải từ từ nói? Ta là Thiên Tà, là Thiên Tà người người nghe danh đều khiếp đảm! Ta thích nói thì nói, ai dám ngăn cấm ta?". "Tiểu tử, ngươi không cho ta nói, có phải là muốn khiêu chiến với ta hay không? Nói! Có phải không?". Khiêu chiến? Chu Đại Trù khóc không ra nước mắt. Từ nãy giờ Chu Đại Trù hắn nào có vẻ gì là đang khiêu chiến chứ? Hắn khiếp sợ còn chẳng hết đây này! "Xong rồi xong rồi! Cái tên kiếm linh này đầu óc hình như không có được bình thường..". "Số ta sao lại đen đủi như vầy chứ? Đến cả loại kiếm linh thần kinh có vấn đề này mà cũng để cho ta gặp được.. Thượng thiên, ông cũng thật là biết chiếu cố ta a..". * * * "Tiểu tử, tại sao ngươi không nói? Có phải là đang khinh thường ta hay không?". "Grào.. ào.. ào!". Đối mặt với tiếng gầm tức giận của kiếm linh Thiên Tà, Chu Đại Trù cuống quýt thanh minh: "K-Kiếm linh đại ca, ta sao có thể xem thường ngươi! Đại ca ngươi cao lớn như vậy, uy mãnh như vậy, khôi ngô tuấn tú như vậy, rõ ràng là một đại nam nhân tràn đầy mị lực người gặp người kính, ma gặp ma yêu..". "Vừa nãy, những lời của ta tất cả đều là hàm hồ. Một người bình thường như ta sao có khả năng so sánh với kiếm linh đại ca ngươi được. Kiếm linh đại ca, ta tầm mắt thấp kém, không có thấy được đỉnh núi cao, đại ca đừng chấp.. Đừng chấp..". * * * Mấy lời nịnh hót nọ, những tưởng sẽ vô ích thì không, chúng lại rất có tác dụng với kiếm linh Thiên Tà. Nét mặt đã phần nào dịu xuống, Thiên Tà "hừm" nhẹ: "Tiểu tử, may mà ngươi còn có mắt nhìn, có thể nhận ra phong thái mị lực của Thiên Tà ta". Nếu là lúc khác, trong một trường hợp lợi thế hơn, Chu Đại Trù khẳng định đã đem toàn bộ thức ăn trong bụng nôn hết ra ngoài. Nhưng với tình cảnh hiện giờ.. Dẫu muốn nôn hắn cũng chỉ đành nén nhịn. Gắng nở ra một khuôn mặt tươi cười phụ họa, Chu Đại Trù ra sức tán đồng: "Đúng vậy! Đúng vậy! Thiên Tà đại ca anh tuấn tiêu sái, mị lực chiếu rọi thế gian..". * * * "Khà khà..". Kiếm linh Thiên Tà càng nghe Chu Đại Trù tán dương, ca tụng, trong dạ lại càng thích chí. Hắn liên tục vỗ đùi cười to, giục Chu Đại Trù tiếp tục nói.. * * * "Tiểu tử, nói hay lắm!". "Tiểu tử ngươi tuy là hình dáng có chút xấu xí nhưng tầm mắt đúng là rất không tệ, hơn hẳn cái đám hàng xóm của ta. Đặc biệt là con nhỏ Tiểu Tuyết bên trong Tuyết Ẩm..". Trong tư thế ngồi xếp bằng, kiếm linh Thiên Tà một tay chống cằm, một tay đặt hờ trên cái đùi to lớn của mình, chợt hỏi: "Tiểu tử, mục đích của ngươi đến đây là để lấy đi bản thể Thiên Tà phải không?". Chu Đại Trù đương nhiên sẽ chẳng dại gì mà gật đầu thừa nhận. Đối với một thanh kiếm có kiếm linh tính khí kỳ dị như thanh Thiên Tà này, Chu Đại Trù hắn thà đi nhặt một khúc củi về làm vũ khí còn hơn. Đầu lắc nguầy nguậy, hắn chối bay: "Kiếm linh đại ca, đây là hiểu lầm. Hiểu lầm thôi". "Hửm? Hiểu lầm?". "Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm". Chu Đại Trù mau chóng tiếp lời: "Kiếm linh đại ca, ta vốn dĩ không có muốn tiến vào bên trong Kiếm Mộ này đâu. Ta là bị người ta ép buộc a". "Ai ép buộc ngươi?". "Là lão nhân gia - sư phụ của ta. Lão nhân gia ra điều kiện, bắt ta bằng mọi giá phải lấy được Thiên Tà về, nếu không sẽ đem ta lột da rút xương..".
Chương 137: Để Ta Tiễn Ngươi Xuống Địa Ngục Bấm để xem .. "Tiểu tử, mấy lời này của ngươi, tất cả đều là thật?". "Tuyệt đối không giả. Kiếm linh đại ca, ta thật sự là bị lão nhân gia ép buộc..". "Thì ra là vậy". Liếc thấy kiếm linh Thiên Tà đã gật gù cảm thông, Chu Đại Trù liền bắt lấy cơ hội. Hắn nói: "Cái đó.. Kiếm linh đại ca, đại ca có thể cho ta ra ngoài được không?". "Hửm? Tiểu tử ngươi không sợ trở về tay không như vậy sẽ bị sư phụ ngươi lột da rút xương sao?". "Chuyện ấy.. ta đương nhiên là sợ. Nhưng mà ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà mạo phạm đến kiếm linh đại ca được. Từ sau khi diện kiến phong thái nam nhân mị lực kinh khủng khiếp của đại ca, tận đáy lòng ta đây rất ngưỡng mộ..". Hòng tránh bị cuốn vào cái gọi là khảo nghiệm gì kia, Chu Đại Trù đã ra sức lấy lòng kiếm linh Thiên Tà. Hắn hy vọng đối phương sẽ bỏ qua cho mình. Nhưng, xui cho hắn, kiếm linh Thiên Tà này lại chả phải hạng tâm trí bình thường. Mặt mày phơi phới, Thiên Tà đưa tay, vừa ngoáy mũi vừa bảo: "Tiểu tử ngươi quả nhiên là người hiểu biết. Ta rất thích điểm này của ngươi. Nhưng mà..". "Tiểu tử, nguyên tắc là nguyên tắc, không thể bỏ qua được". "Kiếm.. kiếm linh đại ca..". "Tiểu tử ngươi không cần phải nói nữa. Thiên Tà ta anh tuấn tiêu sái nhưng tuyệt đối chẳng dễ dãi. Làm người, làm yêu đều cần tuân thủ nguyên tắc". Thiên Tà chuyển mình đứng dậy, sắc mặt cũng theo đó mà nghiêm túc lên hẳn: "Tiểu tử, chuẩn bị đi. Khảo nghiệm của ta cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi qua được mười quyền của ta mà chưa bị ngất đi thì coi như ngươi thắng". "Kiếm linh đại ca, ta.. ta làm sao có khả năng tiếp được mười quyền của ngươi được. Ta chỉ mới là một tên tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ a!" Chu Đại Trù gấp tới độ muốn khóc, cố chối từ khảo nghiệm. Tiếc thay, lời từ chối của hắn lại chả có nghĩa lý gì hết. Kiếm linh Thiên Tà căn bản là không màng đến. Hắn thở mạnh, bắt đầu vận lực. "Tiểu tử! Khảo nghiệm bắt đầu!". Thanh âm còn chưa kịp lắng thì Thiên Tà đã liền động thủ. Bằng cánh tay còn to hơn đầu người lớn, hắn nhắm thẳng Chu Đại Trù tung ra một quyền. Trước một quyền hung bạo này, Chu Đại Trù dĩ nhiên chẳng thể nào đứng im chờ chết được. Sử dụng "Tốc" kiếm quyết, hắn lập tức tránh đi. Quyền đánh vào hư vô, Thiên Tà hơi ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền cười ha hả: "Ha ha ha! Tốt! Tiểu tử ngươi thân pháp không tệ..". "Tiếp ta thêm một quyền!". Quyết xong liền hành, Thiên Tà tức khắc đánh ra quyền thứ hai. Một quyền này, so với trước thì uy lực lẫn tốc độ đều tăng lên thấy rõ. Có điều kết quả, nó vẫn giống như trước, đánh vào hư vô. "Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tiểu tử ngươi cũng thú vị lắm!". "Để xem lần này ngươi còn né được không..". "Thiên Tà: Đệ tam quyền!". "Rít.. t.. t!". Hòa trong tiếng ma sát, một quyền ngập tràn uy lực đánh thẳng về phía Chu Đại Trù. Tốc độ cực nhanh! "Xẹt!". * * * Sau hai đợt thành công né tránh, tới quyền thứ ba này thì rốt cuộc Chu Đại Trù đã không thể hoàn hảo tránh né được nữa. Một bên vai hắn đã bị đánh trúng, mặc dù uy lực gánh chịu chẳng nhiều. "Cái tên này.. Tốc độ ra đòn của hắn càng lúc càng nhanh, dù có" Tốc "kiếm quyết thì ta vẫn không cách nào trốn thoát được nữa..". "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây..". "Tiểu tử!". Giữa lúc Chu Đại Trù còn chưa tìm ra biện pháp ứng phó thì bên kia, cái giọng oang oang của Thiên Tà đã lại cất lên: "Tiếp quyền thứ tư của ta!". "Ba!". "Ư!". Nếu quyền thứ ba Chu Đại Trù còn kịp lách đi, chỉ phải nhận lấy một phần lực lượng công kích thì ở quyền thứ tư này, hắn vô pháp phản ứng, hoàn toàn gánh chịu nguyên vẹn mười thành lực lượng. Khỏi phải nghĩ, với sức mạnh to lớn của kiếm linh Thiên Tà, Chu Đại Trù tất nhiên chẳng thể nào an ổn được. Thực tế thì hắn đã bị thương, thương tích xem ra còn không nhẹ. "Tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lãnh đó thôi sao?". Kiếm linh Thiên Tà ngó thấy chỉ mới quyền thứ tư mà Chu Đại Trù đã chống đỡ không nổi thì nhăn mày: "Lâu lắm mới có kẻ tiến vào đây, tiểu tử ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng như vậy chứ?". "Haizz.. Thôi vậy. Để Thiên Tà ta tiễn ngươi xuống địa ngục đi".
Chương 138: Đại Thần Tha Mạng! Bấm để xem Sát ý bỗng chốc lan tràn, từ trên người Thiên Tà, một cỗ khí tức âm lãnh tức tốc bành trướng. Mắt lộ rõ hung quang, trong tiếng gào đinh tai nhức óc, hắn lao thẳng về phía trước, vung tay đấm xuống đỉnh đầu Chu Đại Trù. Chính tại lúc này, dị biến chợt phát sinh. Nó đến từ Chu Đại Trù. Chẳng rõ bởi do quá sợ hãi hay gì mà hai mắt Chu Đại Trù đột nhiên co rút lại, tiếp đấy thì chuyển đổi màu sắc, từ đen - trắng hợp lại thành duy nhất một màu. Tối tăm còn hơn cả mực. Nhưng, còn chưa hết. Sau đôi mắt thì những bộ phận khác trên cơ thể hắn cũng mau chóng biến đổi. Đầu, mình, tay, chân, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, chỗ nào cũng đều thay đổi cả.. Tả thì chậm nhưng trên thực tế diễn biến lại nhanh vô cùng. Tính từ lúc quyền thứ tư được Thiên Tà đánh ra, chỉ nháy mắt sau, khi quyền đầu còn chưa chạm được vào người Chu Đại Trù thì quá trình biến đổi của hắn đã hoàn tất rồi. Và, khi sự chuyển hóa đã xong xuôi.. Hình ảnh mập mạp quen thuộc của Chu Đại Trù đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, kẻ đang hiện diện đây lại là một sinh vật vô cùng đáng sợ. Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa, miệng hơi cong vào bên.. Ác thú! Rành rành là một ác thú! Tuy chưa biết tại sao ý thức của Chu Đại Trù lại biến thành hình dạng hung ác này, nhưng chắc chắn, sự chấn nhiếp mang lại tuyệt đối không nhỏ chút nào. Ngoa ư? Không, đấy là sự thật. Hãy nhìn kiếm linh Thiên Tà mà xem, hắn.. đang sợ hãi. Đường đường là kiếm linh của một thanh Đại bảo kiếm, nắm giữ sức mạnh chẳng kém gì chân nhân lại khiếp sợ trước Chu Đại Trù - một tên tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ, thoạt nghe đúng thật vô lý. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Chu Đại Trù bây giờ, hắn vẫn còn là Chu Đại Trù mà mọi người biết nữa sao? Hiện tại, Chu Đại Trù đã không phải Chu Đại Trù nữa. Hắn là một quái thú với khí tức phát ra sặc mùi chết chóc, cực kỳ hung lệ. "Ác", một chữ này chỉ e còn chưa đủ để hình dung.. "Grừ.. rừ.. ừ..". "Grừ.. ừ.. ừ..". Trong tiếng gầm gừ ghê rợn, Chu Đại Trù, hoặc có lẽ nên gọi là quái thú do Chu Đại Trù biến thành từng bước tiến về phía kiếm linh Thiên Tà. Bốn chiếc răng nanh mở to, nó kêu kên một tiếng chói tai, đồng thời dùng chân đạp xuống. "Ầm!". Cái đạp tưởng giản đơn mà tác động lại lớn đến không ngờ. Chính nó đã vừa khiến cho không gian vô định nơi này rung lên dữ dội. Quá khó tin. Thật sự là quá khó tin.. Ở trong hình hài quái thú này, Chu Đại Trù vậy mà sở hữu khí lực kinh hồn tới như vậy. Nên nhớ ban nãy, kể cả có là Dương Tiểu Ngọc với trạng thái thân thể tối cường của mình cũng chẳng làm ra động tĩnh lớn được nhường này. Một nửa e còn chưa đến. Có thể khẳng định lai lịch của Chu Đại Trù tuyệt không đơn giản. Hình hài quái thú hắn đang hóa thành đây, dám cá hẳn phải liên hệ gì đó. Nói không chừng đấy lại là bản thể chân chính của hắn cũng nên Nếu sự thật đúng là như thế, rằng gốc tích của Chu Đại Trù đại biểu cho sự tà ác thì tương lai sau này, chỉ sợ sẽ có rất nhiều phiền toái bủa vây hắn. Tình huynh đệ, nghĩa sư đồ, mọi thứ rồi sẽ ra sao? Khó còn nguyên vẹn. * * * Tạm gác chuyện mai sau mà quay về thực tại. Lúc này, dưới hung uy của quái thú do Chu Đại Trù hóa thành, kiếm linh Thiên Tà buộc phải liên tiếp thoái lui. Không phải hắn không muốn đánh trả mà là.. hắn không dám. Hắn không đủ can đảm. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy diện mạo hung ác kia thì bao nhiêu dũng khí của hắn đều tan thành mây khói cả rồi. Mặc dù hắn là kiếm linh, nhưng sau mấy đời chủ nhân, kiến thức về thế sự hắn ít nhiều cũng có hiểu biết. Hắn nhận ra được mình đang đối mặt với thứ gì. Thiên địa quỷ thần ơi! Trước mắt Thiên Tà hắn đây vậy mà lại là.. lại là.. Hung thú! Hồng hoang đại hung thú! Tuy chỉ là ý thức hiển hóa ra nhưng khí tức này, nhân loại tuyệt đối sẽ không thể nào có được. Yêu ma cũng là như thế, không thể có! Đây.. quá nửa là hàng thật! Tại sao một hung thú của thuở hồng hoang lại từ ý thức của một tên nhân loại hiển hóa ra? Tên nhân loại này, hắn đến cùng là có mối liên hệ gì với vị hung thần cổ xưa kia? Lẽ nào hắn chính là nhân dạng chuyển thế của hung thần? Nếu là bình thường, kiếm linh Thiên Tà hẳn sẽ âm thầm tự hỏi những câu như thế. Có điều hiện tại, hắn làm gì còn lòng dạ đâu mà nghi vấn. Toàn bộ tâm trí hắn đều bị chấn nhiếp cả rồi. Xuất phát từ ham muốn sinh tồn, kiếm linh Thiên Tà quyết định bỏ đi mọi tôn nghiêm, quỳ sụp xuống: "Thao Thiết đại thần tha mạng!".
Chương 139: Thu Phục Bấm để xem .. Một lúc sau. Giữa không gian bốn bề vắng lặng, từ trong hôn mê, ý thức của Chu Đại Trù dần hồi tỉnh. Hắn "ưm" khẽ một tiếng, dùng tay dụi mắt.. "Ui.. đau đầu quá..". "Ủa? Sao ta vẫn còn ở đây? Không phải ta bị tên kiếm linh kia đánh chết rồi sao?". Tròng mắt chuyển di, Chu Đại Trù vừa mới xoay đầu thì cả người liền cứng đờ ra. Hắn vừa nhìn thấy một kẻ rất không muốn thấy. "A a a!". Hoảng hồn hét lên một tiếng, theo bản năng, Chu Đại Trù dùng cả tay lẫn chân mà gấp rút lùi lại phía sau. Miệng mếu máo van xin: "Kiếm linh đại ca, ngươi tha cho ta đi.. Đại Trù ta năm nay mới có hai mươi ba tuổi, ngay đến nữ nhân còn chưa từng ôm lấy một lần, ta thật không muốn chết đâu..". " Cả nhà ta chỉ còn lại mỗi một mình ta, ta có bổn phận lấy vợ sinh con đặng sau này chết còn có người thờ cúng a.. Kiếm linh đại ca, ngươi đừng có giết ta mà..". * * * Chu Đại Trù cứ như vậy mà sầu thảm van nài. Trông bộ dáng hắn thì rõ ràng đã chẳng còn nhớ chút gì về việc mình biến thành đại hung Thao Thiết nữa. Chỉ tội cho kiếm linh Thiên Tà, trước vốn bị Thao Thiết đánh cho dở sống dở chết, giờ quỳ sụp một đống rồi lại tiếp tục bị Chu Đại Trù dùng giọng điệu thảm thương kia tra tấn. Mấy lời kia, chúng y hệt như những gì mà ban nãy Thiên Tà hắn đã nói. * * * "Ủa? Sao..". Mếu suốt một buổi mà vẫn chưa thấy kiếm linh Thiên Tà ư hử gì, Chu Đại Trù không khỏi đâm ra nghi hoặc. Hắn len lén đưa mắt ngó qua nhìn. Vừa hay, phía bên này Thiên Tà cũng ngẩng đầu lên. "Di..". Chưa xem chưa biết, Chu Đại Trù vừa mới xem xong thì liền trợn mắt há mồm. Hắn bị kinh ngạc. Ở phía bên kia, hơi chếch về bên trái một chút, Thiên Tà hiện đang quỳ lù lù một đống. Khuôn mặt của hắn, vốn hung hăng dữ tợn nay đã biến thành.. biến thành.. Chu Đại Trù không biết phải diễn tả ra sao, hắn chỉ thấy nó sưng rất to, trông buồn cười lắm. Mà, đâu chỉ mặt mũi, cả mình mẩy, tay chân Thiên Tà cũng bầm dập khá nhiều.. "Cái này.. là sao?". Chu Đại Trù thực không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hắn tò mò gọi thử: "K-Kiếm linh đại ca". "Thịch!". Chu Đại Trù vừa nói xong thì phía bên kia, kiếm linh Thiên Tà lập tức dập đầu: "Đại thần tha tội!". "Hả?". Chu Đại Trù chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, dùng tay chỉ vào mặt mình, hỏi: "Kiếm linh đại ca, ngươi là đang nói chuyện với ta?". "Dạ, đại thần". Đại thần? Chu Đại Trù âm thầm ngờ vực: "Quái! Cái tên này bị gì vậy? Tự nhiên lại gọi mình là đại thần.. Còn mặt mày hắn nữa, tại sao lại biến thành thế kia nhỉ..". "Hừm.." - Hắng nhẹ một tiếng, Chu Đại Trù dò xét - "Kiếm linh đại ca..". "Tiểu nhân không dám!". "Kiếm linh đại ca, ngươi..". "Tiểu nhân không dám!". * * * Mấy bận lên tiếng đều bị Thiên Tà sợ sệt dập đầu cắt ngang, Chu Đại Trù bất đắc dĩ, đành lấy dũng khí mà hạ bối phận của đối phương xuống. "Ừm, Thiên Tà". "Có tiểu nhân". * * * Thật sự được? "Cái tên này bị gì vậy nhỉ? Lẽ nào thần kinh phát bệnh, tự ra tay đánh đập mình, hành hạ bản thân xong thì trí nhớ đảo lộn mà nhận lầm ta là vị đại thần nào đó trong ký ức?". Chu Đại Trù suy đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy lý do đó là thỏa đáng nhất. Bởi dẫu sao thời điểm mới tiến vào đây, Thiên Tà đã để lại cho hắn ấn tượng theo hơi hướng ấy rồi. Nếu không thì còn nguyên do nào khác đây? Lẽ nào nói chính Chu Đại Trù hắn đã ra tay đánh đập, khiến cho Thiên Tà sinh tâm khiếp hãi ư? Một tên tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ như hắn? Quá viễn vông rồi.. * * * "Để xem nào, bây giờ cái tên này đang phát bệnh, nhận ta là đại thần gì đó. Hay là ta..". "Lão nhân gia có nói qua, kiếm linh một khi nhận chủ thì sinh mạng của nó sẽ hoàn toàn thuộc về chủ nhân, trừ phi chủ nhân tự nguyện từ bỏ, bằng không nó sẽ không thể tự do hành động được. Chuyện phản bội xưa nay chưa từng xuất hiện..". "Đã vậy, tại sao ta không nhân cơ hội này mà thu phục nó. Chỉ cần để nó nhận chủ, về sau dù nó có thanh tỉnh thì gạo đã nấu thành cơm rồi, nó cũng chỉ đành chấp nhận an bài thôi". "He he..". Trong lòng đắc ý cười gian, Chu Đại Trù rốt cuộc đưa ra quyết định. Mường tượng ra bộ dáng mà một đại nhân vật nên có, hắn nghênh ngang bước tới chỗ Thiên Tà. "Tiểu Thiên Tà, bổn đại thần có chuyện cần nói với ngươi". "Vâng, xin đại thần cứ nói. Tiểu nhân kính cẩn lắng nghe". "Ừm..". Theo sau cái gật đầu, Chu Đại Trù nói: "Tiểu Thiên Tà, bổn đại thần thấy ngươi là người biết điều, sẵn bên người lại đang thiếu một kiện binh khí vừa tay, vì vậy cho nên ta nghĩ thu nhận ngươi. Thế nào? Ngươi có nguyện ý đi theo bổn đại thần không?". Những tưởng đối với lời đề nghị này của Chu Đại Trù, kiếm linh Thiên Tà sẽ cảm thấy khó xử thì không, hắn đã rất vui vẻ mà nhận lời ngay. Niềm hân hoan lộ rõ trên khuôn mặt sưng tấy, Thiên Tà dập đầu, tự nguyện phó thác: "Tiểu nhân Thiên Tà cam nguyện cả đời đi theo đại thần, dẫu chết cũng không thay lòng!". * * * "Ong!"