Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 100: Kiếm Kiếm Giao Nhau - Máu Nhuộm Đài Cao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    Một màn thân mật đặc sắc giữa Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam dù đã qua đi nhưng dư âm mà nó để lại, chỉ sợ nhiều năm sau cũng vẫn còn lắng đọng.

    Có kẻ tức giận, có người thích thú, với những đối tượng khác nhau thì tâm tình ắt hẳn sẽ khác nhau.

    Lại nói, năm tháng mai sau ai dám chắc được điều gì? Hôm nay giận, ngày mai liệu còn giận? Hiện tại ghét, tương lai biết đâu chừng lại yêu..

    Cuộc đời nó là như thế. Rất khó đoán. Rất thú vị.

    Có điều.. cũng là chuyện của mai sau. Còn bây giờ..

    Đại hội không vì một Lăng Tiểu Ngư và một Lệ Thắng Nam mà gián đoạn. Ngay khi trận đấu của bọn họ kết thúc thì Đồ Tự liền hiện thân, tiếp tục gọi tên các tuyển thủ.

    Ở trận đấu thứ năm này, thượng đài vẫn là môn nhân của Trúc Kiếm Phong.

    Sau Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư thì rốt cuộc Mộng Kiều cũng đến lượt. Hơi khác một chút là so với hai vị sư đệ, đối thủ Mộng Kiều nàng đụng phải lại khó chơi hơn nhiều.

    Lưu Cảnh Thiên - sư đệ của Tô Đông Vũ - kẻ được nhận định có khả năng tranh đoạt ngôi vị thứ ba nhất, hắn tuyệt đối là hơn hẳn Mộng Kiều nàng. Cả tu vi lẫn đạo thuật.

    Một trận đấu mà trình độ đôi bên quá ư chênh lệch, kết quả ra sao thật không cần nghĩ cũng biết. Giống như cái cách mà Tô Đông Vũ đã làm với Công Tôn Nhược Thủy của Tương Kiếm Phong, Lưu Cảnh Thiên chỉ đứng yên một chỗ, tùy tiện vung tay liền có thể ngăn chặn mọi đòn tấn công từ Mộng Kiều. Cứ thế, sau khoảng hai mươi đường kiếm, Mộng Kiều đã chủ động nhận thua.

    Kế đến, tại trận đấu thứ sáu, cũng là trận đấu cuối cùng của vòng thi đấu thứ nhất..

    Diễn biến tương tự, thế trận ngay từ đầu đã nghiêng về một phía. Đứng trước Dương Tiểu Ngọc - người đã tiến vào cảnh giới chân nhân, một tu sĩ vấn đỉnh như Khương Sĩ Thành làm sao đấu nổi?

    Hắn đã thua, hơn nữa còn là thua rất chóng vánh. Trái hẳn kiểu dây dưa luận bàn của Tô Đông Vũ và Lưu Cảnh Thiên, Dương Tiểu Ngọc ra tay rất dứt khoát, chưa đầy ba đường kiếm thì nàng đã liền buộc Khương Sĩ Thành phải lập tức đầu hàng.

    Khương Sĩ Thành dù muốn cũng tuyệt đối không dám dây dưa. Đơn giản là bởi thế kiếm của Dương Tiểu Ngọc rất hung hiểm, uy lực cũng rất mạnh mẽ. Ngoan cố bám trụ thì nói không chừng Khương Sĩ Thành hắn sẽ tự chuốc lấy thương tích trầm trọng mất.

    * * *

    Vòng thi đấu thứ nhất khép lại, trải qua một hồi tạm nghỉ, hiện giờ, trên Ngũ Kiếm Đài, thân ảnh Đồ Tự đã lần nữa xuất hiện. Lần này, thay vì nhìn vào danh sách thì hắn trực tiếp gọi thẳng:

    "Vòng thi đấu thứ hai, trận thứ nhất: Tô Đông Vũ của Kim Kiếm Phong và Lăng Tiểu Ngư của Trúc Kiếm Phong. Các tuyển thủ.. mời thượng đài".

    "Tới rồi".

    Kèm theo cái nhếch môi, Tô Đông Vũ nhấc chân tiến về phía trước. Lần này thượng đài, hắn có vẻ đã ít nhiều tiết chế, không còn dùng tư thái xuất trần phiêu dật mà đáp xuống nữa.

    Sau những bước chân từ tốn, hắn đứng ở giữa Ngũ Kiếm Đài, nhìn xuống chỗ Trúc Kiếm Phong, trên mặt Lăng Tiểu Ngư, nói: "Lăng sư đệ, hân hạnh".

    "Hừ.. Giả vờ giả vịt." Tô Đông Vũ vừa mới dứt câu thì Chu Đại Trù đã bày tỏ sự khó chịu. Xem ra đối với họ Tô này, Chu Đại Trù thực sự rất có thành kiến.

    Mà, thực ra thì cũng không chỉ mình hắn chán ghét Tô Đông Vũ. Sư phụ của hắn là Lăng Thanh Trúc có vẻ cũng chả ưa gì mấy.

    Ngồi trên ghế, Lăng Thanh Trúc cười nhạt, thay đồ nhi đáp lại: "Tô sư điệt lại quá lời rồi. Tiểu Ngư Nhi nhà ta làm gì có tư cách để nhận hai chữ" hân hạnh "của sư điệt".

    "Lăng sư thúc, người biết đệ tử vốn không có ý xấu..".

    "Biết? Ta làm sao mà biết được? Ta là người chứ có phải con sâu trong bụng ngươi đâu".

    "Oáp.." Che miệng ngáp dài, Lăng Thanh Trúc cố tình bày ra dáng vẻ uể oải: "Tô sư điệt, trận đấu này Trúc Kiếm Phong chúng ta lười đánh lắm. Chúng ta cho ngươi thắng đấy, về chỗ đi".

    Không đánh?

    Tô Đông Vũ bất giác nhăn mày, trong lòng hết sức khó chịu.

    Những lời vừa rồi của Lăng Thanh Trúc, xét ra thực là có ý coi thường. Rõ ràng Lăng Tiểu Ngư không đủ năng lực để thi đấu, thông qua miệng nàng lại trở thành lười không muốn đánh. Nàng ta nói cứ như thể chiến thắng của Tô Đông Vũ hắn là sự ban tặng của Trúc Kiếm Phong vậy..

    "Trúc Kiếm Phong đúng là toàn kẻ vô lại".

    Dạ đầy tức khí nhưng ngoài mặt, Tô Đông Vũ vẫn rất hữu lễ mà cúi người hồi đáp: "Lăng sư thúc nếu đã nói vậy thì sư điệt xin cảm tạ".

    * * *

    "Hàm dưỡng cũng tốt đấy".

    Tô Đông Vũ rời khỏi Ngũ Kiếm Đài, lúc này Lăng Thanh Trúc mới đặt xuống ly trà trong tay. Nàng nói với các đồ nhi: "Tên Tô Đông Vũ này không phải kẻ đơn giản đâu. Các ngươi sau này nên cẩn thận với hắn một chút".

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi, việc ta thay ngươi chủ động nhận thua, tiểu tử ngươi không có ý kiến gì chứ?".

    Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Sư phụ, đệ tử biết người là nghĩ cho đệ tử".

    Lăng Thanh Trúc gật nhẹ: "Họ Tô kia sớm đã tiến vào cảnh giới chân nhân, trong cơ thể lực lượng đã hoàn toàn cải biến. Một tên vấn đỉnh trung kỳ như ngươi căn bản vô pháp so được. Nếu biết đấu không lại thì chi bằng nhận thua ngay từ đầu để bảo toàn thực lực. Lát nữa vẫn còn một trận đấu khác đang chờ ngươi..".

    "Tiểu Ngư Nhi, hy vọng ngươi hoàn thành được mục tiêu của mình".

    "Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết sức".

    * * *

    * * *

    Thoáng tạm ngưng, Thiên nhân luận pháp rất nhanh đã lại tiếp tục diễn ra. Một trận đấu khác đã vừa mới bắt đầu. Người được gọi tên vẫn là môn nhân Trúc Kiếm Phong: Chu Đại Trù. Lần này, đối thủ của hắn, trùng hợp thay cũng như cũ là đệ tử Kim Kiếm Phong.

    "Đúng là oan gia ngõ hẹp".

    Tuy trong lòng khá khó chịu nhưng Chu Đại Trù vẫn mạnh dạn bước lên đài cao. Trận đấu này, rất có thể hắn không phải đối thủ của Lưu Cảnh Thiên kia, lát nữa, rất có thể hắn sẽ nhận lấy thất bại, nhưng.. hắn vẫn muốn đánh.

    Tô Đông Vũ thì thôi chẳng nói, đạo hạnh của đối phương quá cao, Chu Đại Trù hắn tạm thời vô pháp đụng tới. Có điều, Lưu Cảnh Thiên lại khác..

    Thắng thì đúng là khó thắng, nhưng để buộc đối phương xuất ra toàn lực cũng không phải không thể. Dẫu sao tu vi đôi bên đều là vấn đỉnh hậu kỳ, lực lượng có chênh lệch thiết nghĩ hẳn cũng chẳng quá nhiều.

    Cứ coi như Chu Đại Trù hắn trước thăm dò đạo thuật của Kim Kiếm Phong một chút vậy..

    "Hừm..".

    Ngó qua người đang đứng ở chiều đối diện, Chu Đại Trù hắng nhẹ, chủ động mở lời: "Lưu sư huynh, hảo a".

    "Chu sư đệ, hảo." Lưu Cảnh Thiên nhanh chóng hồi đáp, thần tình rất chi lạnh nhạt.

    Đây cũng không phải hắn cố tình thể hiện với Chu Đại Trù. Thực chất thì kể từ lúc xuất hiện cho tới bây giờ, khuôn mặt Lưu Cảnh Thiên hắn vẫn luôn là như vậy. Ít nói, cười càng tuyệt nhiên chưa có một lần.

    Theo khía cạnh nào đó thì bộ dạng của Lưu Cảnh Thiên khá tương tự với Dương Tiểu Ngọc, cả hai đều rất hờ hững. Khác, họa chăng nằm ở giới tính và dung nhan.

    Dĩ nhiên rồi. Lưu Cảnh Thiên làm gì đủ tư cách mà so với Dương Tiểu Ngọc về hình dáng, tướng mạo. Nếu Dương Tiểu Ngọc được ví như tiên tử thì Lưu Cảnh Thiên bất quá chỉ được xem là anh tuấn mà thôi.

    Nhưng, kể cả như thế thì khi đứng cùng một chỗ với Chu Đại Trù, nhan sắc của hắn vẫn trở nên nổi bật lắm.

    * * *

    Trường y lay động, Lưu Cảnh Thiên gọi ra linh kiếm Thanh Khâu. Hắn vừa thôi động linh lực vừa nói: "Chu sư đệ, xuất kiếm đi".

    "Làm gì mà nôn nóng vậy, cái gì cũng phải..".

    "Keng!".

    "Oách! Ngươi đánh thật đấy à?".

    "Keng! Keng!".

    Trước thế công của Lưu Cảnh Thiên, Chu Đại Trù tạm thời buộc phải thoái lui về phía sau. Đợi cho đợt công kích qua đi, lúc này hắn mới thở mạnh một hơi. Tay quệt ngang trán, hắn lầu bầu: "Kim Kiếm Phong đúng là chẳng có tên nào dễ ưa".

    "Hừ, muốn chơi hả? Để bổn Đại Trù đây chơi xả láng với ngươi!".

    Đã quyết liền hành, Chu Đại Trù tức tốc đem đại lượng linh lực quán thâu vào thanh đại kiếm trong tay. Cự Lực ngân lên, dưới sự thao túng của chủ nhân hướng Lưu Cảnh Thiên đánh tới.

    "Xem kiếm!".

    "Keng!".

    * * *

    "Lưu sư huynh, phản ứng cũng mau lẹ a".

    "Không phải ta nhanh mà là do kiếm của sư đệ còn quá chậm".

    "Chậm?".

    Bị đối thủ chê bai, Chu Đại Trù liền chiếu theo tâm pháp của "Tốc" kiếm quyết mà vận hành.

    "Thế này thì sao?".

    Bát Tự Kiếm Quyết: Phong Ca!

    Khác hẳn đòn đánh trước đó, một kiếm này của Chu Đại Trù cực kỳ nhanh. Uy lực lại càng không phải nói, đã tăng lên gấp ba lần.

    Chỉ có điều.. nó vẫn chưa đủ. Phong Ca tuy mạnh nhưng Lưu Cảnh Thiên há đâu lại yếu?

    Ngay tại thời điểm Cự Lực xé gió lao đến thì bảo kiếm Thanh Khâu trong tay Lưu Cảnh Thiên cũng liền đại phóng linh quang. Hai mắt híp thành một đường, hắn trở mình tung chiêu.

    Thái Ất Kiếm Quyết: Tước Vũ Tùy Phong!

    "Xẹt!".

    "Xẹt!".

    * * *

    Thế kiếm vừa ngưng, người khống kiếm hiện cũng đã dừng.

    Trên Ngũ Kiếm Đài, một cao gầy một tròn trịa, hai thân ảnh mỗi kẻ một góc. Trên mặt cả hai, ai nấy đều đã bị thương. Máu, chính là đang từ đó chảy ra.
     
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 101: Khiến Người Chú Mục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tách tách..".

    "Tách tách..".

    "Lưu sư huynh, lần này thì thế nào?".

    "Không tệ".

    Lưu Cảnh Thiên ứng tiếng. Hắn dùng tay đem dòng máu đọng lau đi, tiếp lời: "Chu sư đệ, kiếm của sư đệ ta đã tiếp, bây giờ hẳn nên đến lượt ta đáp lễ".

    "Lưu sư huynh, sư huynh cứ tự nhiên a. Có bao nhiêu bản lãnh, sư huynh ngươi cứ tự nhiên thi thố".

    "Tốt".

    Mình chưa chuyển bảo kiếm đã xoay, dựa vào thân pháp hết sức tinh diệu của mình, Lưu Cảnh Thiên loáng cái đã đổi hướng vòng ra bên hông Chu Đại Trụ. Trước mũi Thanh Khâu tụ lại một tiểu cầu màu vàng nhạt, lăm lăm chỉ thẳng.

    Thái Ất Kiếm Quyết: Phá Kiếm Thức!

    "Đừng hòng!".

    Mũi kiếm Thanh Khâu vừa tiếp cận đã liền bị Cự Lực vung lên chặn lại. Chu Đại Trù ra sức giữ chặt đại kiếm, vừa giữ vừa nói: "Lưu sư huynh, xem ra kiếm của sư huynh ngươi cũng không khó tiếp lắm".

    "Có chắc không?".

    Lưu Cảnh Thiên chẳng nhiều lời. Thay vì lời nói thì hắn đã dùng hành động chứng minh cho Chu Đại Trù thấy, rằng đối phương đã sai.

    Theo sau một tiếng "Phá" của Lưu Cảnh Thiên, tiểu cầu màu vàng ở trước đầu mũi kiếm Thanh Khâu bỗng đột ngột sáng lên khác thường. Tiếp đó, một tiếng bạo tạc vang lên.

    "Oành!".

    * * *

    Kim quang dần tiêu thất. Khung cảnh trên đài cũng từ từ lộ rõ.

    Lưu Cảnh Thiên vẫn còn an ổn đứng ngay đó, nơi giữa đài, trên người toàn thân không một vết xước. Tất nhiên là trừ bỏ chút thương tích trên mặt kia ra.

    Riêng về đối thủ của hắn..

    Tình cảnh Chu Đại Trù dường như không được tốt lắm. Quần áo đã rách một vài chỗ, máu cũng đã chảy một vài nơi, bộ dáng trông khá là chật vật. Xem ra một đòn Phá Kiếm Thức vừa rồi của Lưu Cảnh Thiên đã khiến hắn phải nhận lấy trái đắng.

    "Phù..".

    Nhanh chóng đem khí huyết đang nhộn nhạo trong cơ thể bình ổn lại, Chu Đại Trù thở ra một hơi rõ dài. Thần tình trầm trọng, hắn nhìn Lưu Cảnh Thiên, nói: "Không ngờ Thái Ất Kiếm Quyết của Kim Kiếm Phong lại vi diệu tới như vậy..".

    "Chu sư đệ." - Lưu Cảnh Thiên vuốt dọc Thanh Khâu, nói trong khi mắt chẳng buồn liếc nhìn đối thủ - "Một chiêu Phá Kiếm Thức vừa rồi bất quá cũng chỉ là da lông bên ngoài. Thái Ất Kiếm Quyết của bản phong, sự thâm ảo lớn hơn thế nhiều".

    "Hừ.. Khen ngươi một câu ngươi lại tự cho là.. Họ Lưu ngươi tưởng chỉ có Kim Kiếm Phong ngươi mới lợi hại sao? Để bổn Đại Trù ta cho ngươi mở rộng tầm mắt..".

    Trong lòng đã có chủ ý, Chu Đại Trù thôi không nói thêm gì nữa. Hắn thừa biết với đạo hạnh chênh lệch giữa đôi bên, trận đấu này hắn sẽ khó lòng thắng nổi. Nhưng chí ít, dẫu có trở thành kẻ chiến bại thì trước đó Chu Đại Trù hắn cũng phải dành tặng cho đối phương một phần đại lễ cái đã.

    Mấy tháng vừa qua, Chu Đại Trù hắn ngày đêm luyện tập, cố gắng đem ba loại pháp quyết là "Tốc" kiếm quyết, "Ảnh" kiếm quyết và "Trọng" kiếm quyết kết hợp cùng một chỗ, tất cả đều chỉ chờ để mang ra sử dụng trong thời khắc này.

    Mặc dù một chiêu này của hắn vẫn còn chưa hoàn thiện, trình độ gắn kết còn thô thiển nhưng hắn tin bấy nhiêu cũng đã đủ để khiến cho Lưu Cảnh Thiên phải nhận lấy thương tổn. Nhất định sẽ không nhẹ.

    Thần tình nghiêm nghị, mắt lộ tinh quang, Chu Đại Trù đạp mạnh xuống đài, phóng người lên không trung. Hắn lạnh lùng cất giọng:

    "Lưu Cảnh Thiên, Đại Trù ta nhập môn muộn hơn ngươi thành ra đạo hạnh không bằng. Nhưng..".

    "Lưu Cảnh Thiên, pháp lực của ta có thể kém hơn ngươi chứ bàn về trình độ kiếm thuật, ta còn lâu mới thua! Ngươi tự cho mình kiếm pháp tinh diệu? Vậy để ta nói cho ngươi biết: Luận thâm ảo, Chu Đại Trù ta chắc chắn đã hơn ngươi!".

    Linh lực bên trong thể nội vốn đã sớm được điều động nên khi chữ cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng thì Chu Đại Trù cũng lập tức triển khai chiêu thức. Trong tư thế cúi người, tay trái đặt hờ trên mặt kiếm còn tay phải thì nắm chặt chuôi kiếm, thân ảnh hắn đột ngột tiêu thất, chỉ để lại những tàn ảnh màu xanh.

    Số tàn ảnh kia, tính ra phải có đến hàng tá. Đáng nói hơn, cùng với quá trình chiêu thức được tung ra thì số lượng tàn ảnh cũng tăng lên chóng mặt. Loáng cái, khắp bốn phương tám hướng Ngũ Kiếm Đài, bất kể là trên hay dưới, là trái hay phải, toàn bộ đều hiện hữu tàn ảnh của Chu Đại Trù.

    Lẩn khuất bên trong vô số tàn ảnh nọ, Chu Đại Trù nắm chặt Cự Lực, thoắt ẩn thoắt hiện nhắm vào Lưu Cảnh Thiên mà đánh tới.

    Những đường kiếm của hắn, trước sau tổng cộng có sáu lượt được tung ra. Uy lực thì khỏi phải bàn, cái sau hơn hẳn cái trước, quyết liệt vô cùng.

    Đối mặt với hung hiểm, Lưu Cảnh Thiên nào dám khinh suất. Với Thanh Khâu trong tay, hắn đã dốc toàn lực ra ứng phó. Hết ngăn bên đông lại cản bên tây, động tác mau lẹ cực kỳ..

    Nhưng, mau thì mau, lẹ thì lẹ, rốt cuộc thì Lưu Cảnh Thiên cũng chỉ có thể ngăn cản được bốn đường. Hai kiếm sau cùng của Chu Đại Trù, hắn căn bản là vô phương hóa giải hoàn toàn.

    Hai đường kiếm này, chúng chẳng những nhanh mà còn rất nặng. Rõ ràng là Chu Đại Trù đã quán thâu "Trọng" kiếm quyết ở bên trong.

    "Ảnh", "Tốc" và "Trọng", một sự kết hợp đáng kinh ngạc.

    Thực tế, năm hướng Ngũ Kiếm Đài, ở bên ngoài kết giới đã có không ít người phải động dung. Đặc biệt là các vị phong chủ.

    Với pháp nhãn hơn xa chúng đệ tử, bọn họ hoàn toàn nhìn ra được sự lợi hại của Chu Đại Trù, thừa hiểu hắn có bao nhiêu giá trị..

    Tu vi mới chỉ là vấn đỉnh hậu kỳ lại có thể cùng lúc thi triển cả ba loại là "Ảnh" kiếm quyết, "Tốc" kiếm quyết và "Trọng" kiếm quyết trong Bát Tự Kiếm Quyết, ngộ tính bậc này.. sợ rằng ngay đến Lăng Thanh Trúc cũng phải đành cam bái hạ phong.

    Chẳng hẹn mà gặp, Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, bốn vị phong chủ đồng loạt đưa mắt nhìn sang khu vực của Trúc Kiếm Phong, dừng ở trên mặt Lăng Thanh Trúc.

    Nhận ra cái nhìn soi mói của các vị đồng môn, Lăng Thanh Trúc âm thầm buồn bực: "Đám các ngươi nhìn ta làm gì chứ? Chuyện này ta cũng đâu có biết..".

    Mấy lời được thốt lên trong âm thầm này của Lăng Thanh Trúc nàng cũng không chề ngoa. Nàng thực tình là không biết.

    Chu Đại Trù, đứa đệ tử kia của nàng vốn chưa bao giờ kể cho nàng là đã lĩnh ngộ Bát Tự Kiếm Quyết tới trình độ kinh khủng như vầy rồi a!

    Nên biết, Trúc Kiếm Phong của nàng là một nơi rất tự do nha. Cái nào Lăng Thanh Trúc nàng thích thì nàng dạy, không thích thì không dạy. Kểm tra trình độ các đệ tử ư? Tùy tâm trạng thôi. Lúc nào buồn buồn thì gọi bọn chúng tới để rầy la kiểm điểm một chút; còn bằng nếu tâm trạng thư thái thì.. kiểm tra làm gì cho mệt..

    Nói tóm lại, chuyện này vốn là không thể trách nàng mà phải trách Chu Đại Trù mới đúng. Lỗi của hắn là đã dám "che giấu" bậc trưởng bối nàng đây a.

    "Hừ hừ.. Thằng mập ngươi khá lắm, vậy mà dám âm thầm qua mặt sư phụ ngươi".

    "Cứ đợi đi, để xem đại hội kết thúc xong ta sẽ xử ngươi thế nào..".

    Vẻ bực bội đến nhanh rồi cũng đi nhanh, Lăng Thanh Trúc chỉ tốn vài giây ngắn ngủi đã liền bình ổn được tâm tình. Nàng đảp mắt một vòng, lần lượt nhìn sang khu vực của Tương Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong, Mặc Kiếm Phong, Kim Kiếm Phong, tươi cười đáp lại.

    Ý tứ ấy, hẳn có thể hiểu là nàng đang muốn nói: "Chuyện này ta đây đã sớm biết, cũng không có gì to tát lắm".

    * * *
     
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 102: Bất Ngờ Xảy Ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tách tách..".

    "Tách tách..".

    Một lần nữa máu lại chảy xuống nhuộm đỏ Ngũ Kiếm Đài. Tuy nhiên lần này thì nó đã nhiều hơn. Rất nhiều.

    Thương tích đã không chỉ đơn thuần là một vết cắt mỏng manh lướt qua trên mặt. Một trong hai cánh tay của Lưu Cảnh Thiên đã bị Cự Lực chạm đến gân cốt. Nhưng đáng nói nhất thì vẫn là nơi hông hắn. Tại chỗ này, tổn thương gánh chịu thật sự là rất lớn..

    Trường y đã rách, máu đào đã tuôn, dù vậy, từ đầu tới cuối Lưu Cảnh Thiên đều chẳng kêu đau một tiếng nào. Trên mặt hắn, nếu có cũng chỉ là sự thẫn thờ đến khó hiểu.

    Lưu Cảnh Thiên hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì? Lẽ nào một chiêu kiếm quá đỗi thâm sâu huyền ảo kia của Chu Đại Trù đã làm nội tâm hắn lay động, đâm ra mất mát hụt hẫng với chính mình?

    Câu trả lời cũng khó nói lắm. Ở đây, biết rõ nhất duy chỉ mỗi bản thân Lưu Cảnh Thiên mà thôi. Phần những người khác, hết thảy đều chỉ có thể chờ đợi.

    Chu Đại Trù ư? Hắn tất nhiên là không muốn đợi. Ngay lúc này hắn rất muốn xách theo Cự Lực mà nhảy bổ vào đánh Lưu Cảnh Thiên. Ngẫm xem, hiện tại Lưu Cảnh Thiên thân chịu trọng thương, dáng vẻ lại thẫn thờ như vậy, nếu mà Chu Đại Trù hắn lao lên tấn công thì có phải sẽ rất ngon ăn không..

    Đáng tiếc, giữa mong muốn và thực tại, đôi bên vẫn còn cách nhau xa lắm.

    Lưu Cảnh Thiên suy yếu, điều đó không giả, nhưng so với hắn, tình trạng của Chu Đại Trù càng tệ hơn. Vừa rồi, sau khi tung ra một chiêu kiếm kinh nhân kia thì hắn cũng đã phải nhận lấy phản phệ, từ đó khiến cho cơ thể gần như đã thoát lực hoàn toàn. Nói gì công kích, hiện tại ngay đến việc nâng lên Cự Lực còn là cả một vấn đề với hắn nữa ấy chứ.

    "Phù phù..".

    Liên tục thở dốc, Chu Đại Trù tay vịn chuôi kiếm Cự Lực, cố không để mình khụy xuống. Trong đầu hắn thầm tự nói với mình: "Quả nhiên với tu vi hiện tại của ta, để thi triền một kiếm kia vẫn là quá miễn cưỡng. Vừa rồi đã dốc hết toàn bộ vốn liếng, giờ thì.. chỉ sợ ngay đến kiếm cũng đã nâng không nổi nữa..".

    Liếc sang thân ảnh lặng im nơi đối diện, trong lòng Chu Đại Trù càng thêm chán nản: "Xem bộ dạng tên kia, rõ ràng vẫn còn dư sức để đánh tiếp.. Thôi đành vậy. Đợi tu luyện thêm vài chục năm nữa, tới chừng đó đi kiếm đám người Kim Kiếm Phong bọn chúng luận bàn cũng không muộn..".

    Trải qua hồi lâu cân nhắc, Chu Đại Trù cuối cùng đã chính thức đưa ra quyết định. Hắn hướng Lưu Cảnh Thiên, cố nói to hơn bình thường một chút: "Cổ nhân nói.. làm người phải biết kính trên nhường dưới. Mặc dù nếu đánh tiếp Chu Đại Trù ta chưa chắc đã bại, nhưng thực sự thì đối với thứ hạng Thiên nhân luận pháp lần này ta vốn cũng không bận tâm lắm..".

    "Lưu sư huynh, ngươi có vẻ hơi khác ta một chút. Ngươi hẳn phải rất xem trọng thứ hạng lần này.. Hừm, Chu Đại Trù ta nể mặt ngươi là sư huynh, không muốn để ngươi phải.. để ngươi phải.. Tóm lại là ta đây nể mặt ngươi, không thèm tranh chấp với ngươi. Trận đấu này Chu Đại Trù ta..".

    Chu Đại Trù đang nói bỗng ngưng. Nguyên do là bởi trước mặt hắn, người nào đó đã bất ngờ cử động. Lưu Cảnh Thiên, đối phương đang hướng bên này tiến lại.

    "Không lẽ bị ta đánh nên bây giờ tính đánh trả?".

    Chu Đại Trù có hơi e ngại, toan lên tiếng nhận thua thì ở nơi đối diện, giọng Lưu Cảnh Thiên đã cất lên. Chẳng nhiều, chỉ có hai chữ "Đa tạ" rồi thôi.

    Trái với điều Chu Đại Trù nghĩ trước đó, Lưu Cảnh Thiên không hề có ý định đánh trả. Hay đúng hơn, hắn không muốn tiếp tục trận đấu này nữa. Bằng chứng là sau hai tiếng cảm tạ kia thì hắn đã đi thẳng xuống dưới, tự mình rời khỏi Ngũ Kiếm Đài.

    "Này..".

    Chu Đại Trù dõi mắt trông theo bóng lưng kẻ mới rời đi, đầu to ra như cái đấu.

    Hắn không hiểu a. Hành động của Lưu Cảnh Thiên như vậy là sao? Bỏ cuộc ư?

    Nhưng.. vì cớ gì? Rõ ràng phần thắng đã nằm gọn trong tay đối phương rồi kia mà..

    Đối với sự việc vừa phát sinh, Chu Đại Trù nghĩ tới nghĩ lui cũng vô pháp thông được. Giống như mọi người, hắn chỉ có thể đưa mắt tìm tới thân ảnh Lưu Cảnh Thiên để chờ nghe đáp án.

    May thay, Lưu Cảnh Thiên đã không bắt mọi người phải chờ đợi quá lâu. Rất nhanh, câu trả lời đã có.

    Ngay khi vừa trở về chỗ Kim Kiếm Phong thì Lưu Cảnh Thiên hắn liền lập tức ngồi xuống, nhưng không phải để điều tức liệu thương mà là để.. đột phá.

    Hòa theo quá trình đột phá kia của hắn, không khí chung quanh cũng bắt đầu có những biểu hiện bất thường. Từ đâu chẳng rõ, những cơn gió thi nhau thổi tới, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng mạnh..

    Lấy Lưu Cảnh Thiên làm trung tâm, một vòng xoáy cấp tốc bành trướng. Hoàng kim chi khí loáng cái đã bao trùm quanh thân hắn, tỏa rộng mười thước phương viên. Tráng lệ vô cùng.

    * * *

    "Đây là..".

    Khu vực Trúc Kiếm Phong, Lăng Thanh Trúc định thần quan sát một lúc thì động dung lẩn bẩm: "Lẽ nào tiểu tử này đang lĩnh ngộ phong chi ý cảnh..".

    "Phong chi ý cảnh?".

    Vừa từ trên đài cao khập khiễng đi xuống, trong sự nâng đỡ của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù nghi vấn: "Lão nhân gia, cái gì phong chi ý cảnh? Họ Lưu kia thực sự là đang đột phá sao?".

    "Đột phá thì đúng là đang đột phá, nhưng.. không giống trường hợp thông thường. Tiểu tử này đã có cảm ngộ..".

    "Lão nhân gia, người.. người không nói chơi đấy chứ? Họ Lưu kia làm sao có thể..".

    Trong lòng mình, Chu Đại Trù thật là rất khó chấp nhận chuyện này. Cảm ngộ há đâu lại dễ? Đó là cả một sự cải biến về chất a.

    "Hừ, sao lại không thể?".

    Đáp lại Chu Đại Trù là vẻ bực dọc. Lăng Thanh Trúc chỉ ra: "Nói đến thì cũng là do Chu tiểu tử ngươi thôi. Lưu Cảnh Thiên kia nếu thực đang lĩnh hội phong chi ý cảnh thì công lớn nhất chắc chắn là của ngươi a. Kiếm chiêu lúc nãy của ngươi, ta đoán không sai thì chính nó đã giúp Lưu Cảnh Thiên khai mở sự bế tắc tồn tại bấy lâu trong đạo thuật của hắn..".

    "Lão nhân gia, không.. không phải chứ?".

    Nếu như lúc nãy Chu Đại Trù chỉ là khó khăn tiếp nhận thôi thì bây giờ, sau khi nghe sư phụ mình phân tích, cơn kích động của hắn đã dâng cao hơn rất nhiều. Hắn.. tức a!

    Kiếm chiêu tinh diệu kia, Chu Đại Trù hắn đã hao tốn biết bao công sức mới sáng tạo ra được. Cả mấy tháng trời quên ăn mất ngủ chứ ít gì..

    Vậy mà..

    Họ Lưu kia chứng kiến hắn thi triển xong thì liền có cảm ngộ, giờ phút này lại đang lĩnh hội phong chi ý cảnh, tiến hành đột phá.. Chuyện này..

    "Khục khục..".

    Mặt hồng như gấc, khí huyết vừa mới bình ổn đã lại nhộn nhạo hết lên, Chu Đại Trù nhất thời khó nhịn phải ho khan mấy tiếng, miệng vương máu đào.

    "Sư huynh!".

    "Khục.. Tiểu Ngư, ta không sao".

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi không cần lo. Thằng mập này chỉ là tức khí quá thôi. Không chết được đâu".

    * * *

    Chẳng có gì để phải bàn cãi khi nói sau Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam thì trận đấu giữa Chu Đại Trù và Lưu Cảnh Thiên là gây được sự chú ý nhiều nhất.

    Đầu tiên là một kiếm chiêu tinh diệu phi thường kết hợp cả ba loại là "Ảnh" kiếm quyết, "Tốc" kiếm quyết và "Trọng" kiếm quyết trong Bát Tự Kiếm Quyết khiến người kinh thán. Tiếp đến là một màn thể ngộ của Lưu Cảnh Thiên, đã và đang thấy.

    Chu Đại Trù, Lưu Cảnh Thiên, nếu chỉ xét riêng về ngộ tính thì thật khó để nói ai cao ai thấp. Cả hai đều là bậc kỳ tài hiếm thấy. Trong trận đấu này, thắng - thua đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Chí ít thì trong mắt của Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, toàn bộ đều cảm thấy như vậy.

    Riêng phần Lăng Thanh Trúc..

    Hơi khác một chút, nàng vẫn coi trọng thắng - thua. Thậm chí so với trước còn nặng hơn vài phần.

    Đừng hiểu lầm. Lăng Thanh Trúc nàng đây há lại là hạng người chuộng hư vinh, thứ bậc? Sở dĩ bận lòng hết thảy chỉ bởi vì lo nghĩ cho đồ nhi, mà cụ thể ở đây là Lăng Tiểu Ngư.

    Vốn dĩ, trong nhận định trước đó của nàng thì trận đấu này Chu Đại Trù sẽ thua. Đồng nghĩa, tiến vào chung kết sẽ bao gồm Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc và Lưu Cảnh Thiên. Phần ba tuyển thủ còn lại là Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Giang Hạc, bọn họ sẽ cùng nhau tranh đoạt vị trứ thứ tư và thứ năm.

    Trong ba đã có đến hai người là đệ tử Trúc Kiếm Phong, nghiễm nhiên một vị trí thuộc tốp năm đã chắc chắn sẽ là của Trúc Kiếm Phong. Nói cách khác, mục tiêu của Lăng Tiểu Ngư mười mươi khẳng định hoàn thành. Bởi lẽ dẫu có chạm trán nhau thì tin tưởng Chu Đại Trù cũng vì sư đệ mà nhường nhịn.

    Phải, mọi chuyện đáng ra sẽ là như thế, nhưng mà bây giờ..
     
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 103: Đánh!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Cảnh Thiên đã tự rời khỏi Ngũ Kiếm Đài. Hắn đã nhận thua. Có lẽ hắn đây là vì muốn cảm tạ Chu Đại Trù, cũng có thể hắn chỉ đơn thuần là không muốn vì tiến vào chung kết mà phân tâm để rồi bỏ lỡ cơ hội lĩnh ngộ phong chi ý cảnh. Cần biết sự cảm ngộ không phải dễ dàng chạm tới, một khi bỏ qua, chưa biết chừng cả đời cũng chẳng tìm lại được nữa.

    Nhưng, bất kể nguyên do là gì đi nữa thì kết quả đưa tới vẫn chỉ có một: Thay vì Lưu Cảnh Thiên thì người đã tiến vào vòng chung kết là Chu Đại Trù. Còn Lưu Cảnh Thiên, hắn sẽ cùng với Giang Hạc của Liệt Kiếm Phong và Lăng Tiểu Ngư của Trúc Kiếm Phong tranh đoạt vị trí thứ tư và năm.

    Tại vòng đấu của nhánh thua này, nếu như Lăng Tiểu Ngư rút được phiếu trống thì không nói làm gì, tối thiểu hắn sẽ giữ được vị trí tốp năm, vừa vặn với mục tiêu ban đầu; tuy nhiên, nếu người rút được phiếu trống không phải hắn, cũng không phải Lưu Cảnh Thiên, như vậy chỉ e là.. khó lòng sở nguyện.

    Lăng Thanh Trúc, nàng chính là lo đến vấn đề này.

    "Hy vọng chuyện không xấu tới mức đó. Tiểu Ngư Nhi chắc là sẽ chẳng đen đủi đến thế đâu nhỉ..".

    * * *

    Trận thi đấu thứ hai của vòng thi đấu thứ hai đã kết thúc trong bất ngờ như vậy. Bằng một cách mà ngay đến chính bản thân mình cũng không tài nào mường tượng nổi, Chu Đại Trù đã chen chân vào tốp ba của kỳ đại hội này.

    Điều đó là may mắn? Hay là bất hạnh với Trúc Kiếm Phong?

    Cũng chỉ có thể đợi thời gian trả lời..

    Còn bây giờ, Thiên nhân luận pháp đã lại tiếp tục.

    Chẳng một sự kinh thán, bất ngờ nào xảy ra nữa. Trong trận đấu thứ ba, cũng là cuối cùng của vòng thi đấu thứ hai này, Dương Tiểu Ngọc đã rất dễ dàng đánh bại Giang Hạc của Liệt Kiếm Phong, từ đó chính thức cùng Tô Đông Vũ và Chu Đại Trù góp mặt ở tốp ba.

    Chốc lát nữa vòng chung kết sẽ lập tức được bắt đầu. Chu Đại Trù, Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc, trong ba cái tên, ai mới thực là đệ nhất thiên kiêu, hết thảy sẽ mau chóng rõ ràng. Còn trước đó..

    Hiện tại, toàn bộ sự chú ý đều đang đặt trên người Lưu Cảnh Thiên. Bọn họ rất muốn biết liệu trong vòng đấu tranh đoạt vị trí thứ tư và thứ năm sắp sửa diễn ra đây, Lưu Cảnh Thiên liệu có tham gia hay không, có thể hiện một chút những gì mà bản thân đã lĩnh hội hay không..

    * * *

    Một lúc sau, đáp án đã có. Chẳng để mọi người phải thất vọng, Lưu Cảnh Thiên đã quyết định sẽ tham gia thi đấu.

    Đối với việc này, khỏi phải nghĩ, Lăng Thanh Trúc tất nhiên rất không vừa ý. Dẫu vậy, nàng cũng chỉ đành chấp nhận. Làm sao hơn được nữa chứ?

    "Tới đâu hay tới đó vậy..".

    Mang theo lo ngại, Lăng Thanh Trúc tiếp tục dõi mắt nhìn lên Ngũ Kiếm Đài, nơi đệ tử nàng đang đứng đợi..

    Giữa đài cao, trong bộ trường bào màu xám cũ kỹ, Đồ Tự lấy từ tay áo ra ba chiếc thẻ ngọc, nhìn đám người Lăng Tiểu Ngư, Giang Hạc, Lưu Cảnh Thiên, nói:

    "Theo quy tắc đã công bố, bây giờ ba người các ngươi hãy tiến thành rút thăm. Trên tay ta có ba tấm thẻ, hai cái có khắc chữ" Đấu "còn một cái thì được để trống. Ba người các ngươi, nếu ai rút được thẻ trống thì sẽ tiến thẳng vào trong; phần hai người còn lại, lẽ dĩ nhiên sẽ phải chạm trán cùng nhau trước..".

    "Được rồi. Các ngươi ai muốn rút trước?".

    "Sư huynh, để ta".

    Liếc sang Lưu Cảnh Thiên, người vừa lên tiếng, Đồ Tự gật đầu, giơ ba tấm thẻ về phía hắn: "Vậy xin mời sư đệ".

    Không chút chần chừ, Lưu Cảnh Thiên rất nhanh đem một tấm thẻ rút ra. Rút xong, lúc này hắn mới sử dụng đạo thuật để giải khai.

    Hắn nhìn chữ "Đấu" vừa mới hiện ra, giọng lãnh đạm: "Xem ra ta không được may mắn lắm".

    Bên cạnh, Đồ Tự nghe vậy thì mỉm cười, chẳng cho là phải: "Lưu sư đệ rút được thẻ chữ hay là thẻ trống thì lại có gì khác nhau?".

    Cánh tay dời đi, Đồ Tự đưa hai tấm thẻ còn lại về phía Lăng Tiểu Ngư và Giang Hạc: "Hai vị sư đệ, tới lượt các ngươi rồi".

    "Sư huynh, đệ sẽ rút trước".

    Lời ra khỏi miệng thì tay Lăng Tiểu Ngư cũng liền được nâng lên. Hắn thoáng do dự, nhưng rồi cũng rút ra một tấm thẻ. Giống như Lưu Cảnh Thiên, hắn cũng tự mình dùng đạo thuật giải khai.

    Kết quả thì.. chẳng có gì khác biệt. Hệt người đi trước, trên tấm thẻ của Lăng Tiểu Ngư hắn hiện ra vẫn là một chữ "Đấu". Điều đó đồng nghĩa hắn và Lưu Cảnh Thiên sẽ phải chạm trán nhau trong trận đầu tiên của nhánh thua này.

    * * *

    "Sao lại xui xẻo như vậy chứ..".

    Chỗ Trúc Kiếm Phong, Chu Đại Trù trông thấy kết quả rút thăm thì tâm tình không khỏi trở nên lo lắng. Theo bản năng, hắn đưa mắt nhìn ân sư.

    "Ngươi nhìn ta thì ích gì?".

    Phát hiện ra ánh mắt trông mong của Chu Đại Trù, Lăng Thanh Trúc chuyển lo thành bực: "Thẻ là do Tiểu Ngư Nhi tự rút, làm sao đổi được..".

    "Trước gặp Tô Đông Vũ, giờ lại đụng Lưu Cảnh Thiên, số Tiểu Ngư Nhi hắn đúng là không phải đen bình thường".

    "Lão nhân gia, vậy bây giờ phải làm sao? Lưu Cảnh Thiên kia lúc nãy đã lợi hại như vậy, hiện tại còn lĩnh ngộ xong phong chi ý cảnh, tu vi tăng tiến thêm một bậc..".

    "Làm sao? Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?".

    Lăng Thanh Trúc, nàng thật tình là không biết. Chiếu theo tình cảnh trước mắt, sau những gì mà Lưu Cảnh Thiên kia đã thể hiện thì rõ ràng Lăng Tiểu Ngư chẳng thể nào là đối thủ của hắn được. Đồ nhi của nàng, tu vi bất quá mới là vấn đỉnh trung kỳ trong khi Lưu Cảnh Thiên.. chỉ e đã đặt một chân vào cánh cửa chân nhân rồi.

    Chênh lệch nhiều như vậy, đánh, làm sao đánh?

    Chủ động nhận thua, đấy mới là quyết định sáng suốt nhất.

    Nhưng, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ chịu thua sao?

    Thân là sư phụ, đã chung sống cùng nhau bao nhiêu năm, Lăng Thanh Trúc nàng há lại không hiểu tâm tư đồ nhi. Lăng Tiểu Ngư, đứa đệ tử này của nàng xưa giờ đều luôn rất cố chấp, phàm việc hắn đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm cho kỳ được mới thôi.

    Vì muốn hoàn thành lời giao ước tiến vào tốp năm ở kỳ đại hội lần này mà mấy năm qua hắn đã ngày đêm nỗ lực tu hành, cắn răng chịu đựng..

    Áp lực nghiền ép ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động, những cơn đau thắt ruột gan mỗi lần ngâm mình trong thuốc.. Hình ảnh hắn run rẩy, răng nghiến chặt, môi rướm máu.. và cả những giọt nước mắt lắng đọng bờ mi.. Tất cả.. tất cả Lăng Thanh Trúc nàng đều thấy.

    Cũng bận lòng lắm chứ. Lăng Tiểu Ngư hắn là đệ tử của nàng mà. Đã từng có lúc nàng im lặng đứng ở một góc khuất, nhìn hắn đau đến ngất đi trong thùng thuốc, lòng bất giác nhói lên..

    Vì lo sợ, nàng đã phải chủ động nói với hắn rằng lời giao ước kia nàng không cần hắn phải thực hiện. Rằng tại Thiên nhân luận pháp, bất kể hắn có tiến vào tốp năm hay không thì nàng đều sẽ đi lấy Trường Sinh Quả, giúp Lăng Ngọc Yến kéo dài thọ mệnh. Nhưng..

    Hắn đã từ chối. Mặc dù hắn không nói nhưng nàng biết, từ trong tâm khảm, Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng cam nguyện làm một kẻ vô dụng, mãi dựa vào người khác. Hắn.. không muốn thẹn với Lăng Ngọc Yến, không muốn thẹn với nàng.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn chính là loại người "ngu ngốc" như vậy đấy.

    * * *

    Một kẻ đã nếm chịu biết bao đau đớn để chứng minh, cho nàng và cho bản thân hắn, rằng hắn xứng đáng để nhận được thì thử hỏi Lăng Thanh Trúc nàng làm sao có thể lên tiếng bảo hắn hãy nhận thua?

    Khác cuộc chạm trán với Tô Đông Vũ, trận đấu này đã là cơ hội cuối cùng rồi. Nếu từ bỏ, vậy có khác nào những nỗi đau hắn gánh chịu suốt mấy năm qua, toàn bộ đều biến thành vô nghĩa?

    "Tiểu Ngư Nhi..".

    Năm ngón tay siết lại, Lăng Thanh Trúc ngước mặt nhìn lên thân ảnh Lăng Tiểu Ngư trên đài, thầm nhắn gửi: "Dù kết quả có thế nào thì sư phụ cũng sẽ tận lực giúp ngươi đi đoạt lấy Trường Sinh Thụ kia về..".

    * * *

    Lời đáng ra nên nói Lăng Thanh Trúc đã không nói. Thay vì lên tiếng thay đồ nhi nhận thua như ở trận đấu với Tô Đông Vũ thì lần này nàng chỉ im lặng dõi theo, dù biết Lăng Tiểu Ngư chắc chắn sẽ thua.

    Mà, chẳng riêng bản thân, ngay đến Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn Lăng Thanh Trúc nàng cũng đã ngăn cản, không cho phép bọn họ hé môi bảo Lăng Tiểu Ngư từ bỏ. Đây.. là sự tôn trọng nàng dành cho đồ nhi.

    Tâm ý ấy, nỗi lòng ấy, Lăng Tiểu Ngư hẳn cũng ít nhiều cảm nhận được. Bằng chứng là mới rồi hắn đã quay xuống nhìn Lăng Thanh Trúc, nhẹ gật đầu bày tỏ sự cảm kích với ân sư.

    Đúng như những gì sư phụ hắn đã nghĩ, trận đấu này Lăng Tiểu Ngư hắn không muốn thua.

    Lưu Cảnh Thiên rất mạnh, Lăng Tiểu Ngư hắn biết chứ. Nhưng, dẫu có mạnh hơn nữa thì cũng vậy thôi. Cho tới thời khắc cuối cùng, khi bản thân đã vô lực tung chiêu thì hắn tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Cùng lắm.. hắn sẽ dùng đến "nó".
     
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 104: Lực Lượng Của Vấn Đỉnh Hậu Kỳ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho tới lúc này, sau hai vòng đấu, được Lăng Tiểu Ngư sử dụng vẫn chỉ đơn thuần là lực lượng ở cảnh giới vấn đỉnh trung kỳ, đạo thuật bất quá chỉ là Thiên Diệp Thủ. Đại Bi Thiên Diệp cùng nguồn lực lượng thần bí ẩn chứa bên trong hai vết bớt hắc bạch song ngư kia, từ đầu tới cuối hắn đều chưa đá động một chút nào.

    Lát nữa, nếu buộc lòng, hắn có lẽ sẽ sử dụng. Được dùng thì tất nhiên chỉ có thể là Đại Bi Thiên Diệp. Riêng với lực lượng thần bí từ đôi hắc bạch song ngư, Lăng Tiểu Ngư hắn thật là không dám đụng tới.

    Đối với Đại Bi Thiên Diệp, dẫu có bị người truy hỏi thì hắn còn biết đường giải thích, chứ phần hắc bạch song ngư..

    Vì hai vết bớt này mà Lăng Thanh Trúc đã từng chĩa kiếm vào hắn. Nàng đã từng cảnh bảo rõ là nếu hắn có liên quan đến hung linh thì nàng sẽ thẳng tay tiêu diệt. Mặc dù Lăng Tiểu Ngư hắn không nghĩ bản thân là hung linh chuyển thế, nhưng.. hắn vẫn lo sợ..

    * * *

    Thân ảnh Đồ Tự đã biến mất, Giang Hạc cũng chẳng còn. Trên Ngũ Kiếm Đài lúc này, ở lại cũng chỉ có hai người: Lăng Tiểu Ngư và Lưu Cảnh Thiên.

    Vết thương tạm thời đã được xử lý ổn thỏa, Lưu Cảnh Thiên đứng nhìn đối thủ một lúc, trên người vạt áo không gió tự lay.

    Dưới ý niệm của hắn, bảo kiếm Thanh Khâu một lần nữa hiện ra.

    "Lăng sư đệ, xin mời".

    Trước thái độ thản nhiên tùy tiện nọ của Lưu Cảnh Thiên, Lăng Tiểu Ngư dù xem rõ nhưng cũng không bận lòng. Điều hắn quan tâm là thanh kiếm trên tay đối phương kia.

    Gạt đi tạp niệm, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu quán thâu linh lực vào cặp găng tay mình đang đeo.

    "Tiếp kiếm!".

    Chính lúc này, khi Lăng Tiểu Ngư đã chuẩn bị sẵn sàng thì từ phía đối diện, Lưu Cảnh Thiên cũng liền lao mình tới trước.

    Thanh Khâu ẩn hiện kim quang, trong nháy mắt đã tiếp cận đối thủ. Va chạm xảy ra.

    "Ong!".

    Sau cuộc chạm trán, Thanh Khâu lập tức bị chưởng lực của Lăng Tiểu Ngư đánh dội ngược trở về.

    "Không tệ".

    Trên mặt chẳng có chút nào động dung, Lưu Cảnh Thiên tùy tiện buông một câu. Nói xong, hắn lần nữa xuất chiêu. Cùng với cái xoay người, Thanh Khâu quét ngang một đường.

    Thái Ất Kiếm Quyết: Phong Khởi!

    * * *

    "Thân pháp rất mau lẹ".

    Lưu Cảnh Thiên trông thấy đối thủ có thể dễ dàng né tránh kiếm chiêu của mình thì gật đầu "khen ngợi". Thái độ ấy, thật không khác nào của bậc trưởng bối dành cho một hậu bối cả.

    Ngẫm cũng phải thôi. Ai bảo tu vi Lăng Tiểu Ngư kém xa hắn làm gì. Lưu Cảnh Thiên hắn là người ở trên cao, hắn có tư cách để chỉ bảo những kẻ đứng bên dưới đấy.

    Khó chịu ư? Nếu không phục thì có thể tới khiêu chiến hắn.

    * * *

    "Thật đáng ghét..".

    Dưới đài, Chu Đại Trù càng xem thì nội tâm càng tức giận. Bộ dạng cao cao tại thượng kia của Lưu Cảnh Thiên thực làm hắn muốn nổi xung a.

    "Đám người Kim Kiếm Phong đúng thật chẳng có tên nào tốt đẹp. Nhất định sẽ có một ngày Chu Đại Trù ta tới Kim Kiếm Phong khiêu chiến các ngươi..".

    * * *

    Dáng vẻ "trưởng bối" của Lưu Cảnh Thiên đã khiến Chu Đại Trù càng thêm chán ghét với môn nhân Kim Kiếm Phong, đấy là sự thật. Có điều ở đây, ngay lúc này, trong nội bộ Kim Kiếm Phong cũng đang có người rất không vừa ý với cách làm của Lưu Cảnh Thiên.

    Cơ Thành Tử ư?

    Không. Người này họ Tô, tên gọi Đông Vũ.

    Thoạt nghe thì đúng lạ lùng nhưng đấy là sự thật. Tô Đông Vũ đang cau mày, lòng khá khó chịu. Theo như ước định giữa hắn và Lưu Cảnh Thiên, trận đấu này đáng ra nên diễn biến theo chiều hướng khác mới phải.

    "Tên Lưu Cảnh Thiên này, chẳng phải nói là sẽ khiến cho Lăng Tiểu Ngư sống dở chết dở hay sao.. Hắn còn chần chừ gì mà chưa chịu xuất ra chân lực chứ..".

    * * *

    Có người ghét, có người mong, nhưng dù ghét hay mong thì tất cả đều phải chờ đợi.

    Trên đài, trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra theo cái cách nhàm chán như cũ. Ngươi tới một kiếm, ta đi một chưởng, đôi bên chưa có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ tung ra những đòn quyết định cả.

    Đây là trận đấu rất có ý nghĩa với Lăng Tiểu Ngư, hắn thận trọng thì thôi chẳng nói, nhưng còn Lưu Cảnh Thiên, hắn cớ gì vẫn dây dưa chưa muốn kết thúc?

    Có lẽ.. Lưu Cảnh Thiên chỉ là thích vui đùa.

    Và.. khi trò mèo vờn chuột này đã bắt đầu trở nên nhàm chán thì đấy cũng là lúc mọi thứ sẽ chấm dứt. Theo đúng ý nguyện của Tô Đông Vũ, Lưu Cảnh Thiên hắn sẽ đem Lăng Tiểu Ngư đánh cho thừa sống thiếu chết, trực tiếp đả động tới căn cơ. Nếu hoàn cảnh cho phép, như vậy đem Lăng Tiểu Ngư phế hẳn luôn thì càng tốt..

    * * *

    Những ý định đen tối ấy của Lưu Cảnh Thiên, hay đúng hơn là của Tô Đông Vũ, ở đây chẳng một ai là hay biết. Lăng Tiểu Ngư, hắn tất nhiên lại càng không biết. Hiện tại, hắn chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu: Đánh bại Lưu Cảnh Thiên. Để phục vụ cho mục đích đó, suốt từ nãy giờ hắn đã hết sức tập trung quan sát hòng tìm ra sơ hở của đối phương.

    Tiếc rằng.. hắn vẫn chưa tìm được. Kiếm pháp của Lưu Cảnh Thiên đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, kín kẽ vô cùng. Muốn dụng xảo phá chiêu căn bản là không thể. Nói cách khác, để đánh bại Lưu Cảnh Thiên thì chỉ có duy nhất một cách: Mạnh hơn hắn.

    "Rốt cuộc thì cũng phải dùng đến nó".

    Trong lòng đã hạ xuống quyết tâm, Lăng Tiểu Ngư thôi chẳng nghĩ nhiều nữa. Chiếu theo tâm pháp của Đại Bi Thiên Diệp, hắn bắt đầu đem linh lực vận hành theo lộ tuyến khác.

    Thay đổi rất nhanh liền có. Tính từ lúc Lăng Tiểu Ngư bắt đầu dùng đến Đại Bi Thiên Diệp, chỉ vài giây sau thì khí tức của hắn đã lập tức gia tăng chóng mặt.

    Quanh người thanh quang mờ mờ ẩn hiện, hắn dang hai tay về hai phía, kế đấy thì chuyển hẳn về trước. Trên nền tảng của Thần Hành Bách Biến, trong nháy mắt hắn đã tiếp cận Lưu Cảnh Thiên.

    Một chưởng tung ra.

    Đại Bi Thiên Diệp: Toái Không Thủ!

    "Oành!".

    * * *

    Khác hẳn những lần trước, lần này đã có thanh âm bạo liệt vang lên. Thêm nữa, Lưu Cảnh Thiên - đối thủ không cân sức của Lăng Tiểu Ngư, hắn cũng đã chẳng thể nào còn an nhiên được nữa. Trên mặt hắn, một chút rung động đã có.

    Thú thật, Lưu Cảnh Thiên hắn đã bị làm cho bất ngờ. Hắn không nghĩ một tên tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ như Lăng Tiểu Ngư lại có thể tung ra một chưởng mạnh mẽ như thế. Lực lượng kia, nó rõ ràng đã tiệm cận mức tu vi vấn đỉnh hậu kỳ rồi.

    Nhanh chóng đem khí huyết đang nhộn nhạo bình ổn lại, Lưu Cảnh Thiên rốt cuộc cũng lên tiếng: "Lăng sư đệ, thật không nhìn ra ngươi lại còn ẩn giấu thực lực".

    "Một chưởng vừa rồi của ngươi đích xác rất không tệ.. Nhưng mà..".

    Lưu Cảnh Thiên nói đến đấy thì khu động Thanh Khâu, người lao về trước.

    " Bất quá cũng chỉ như thế mà thôi!".

    "Keng!".

    "Keng! Keng!".

    "Keng!".

    * * *

    Thanh âm va chạm liên tiếp nối nhau vang lên, giữa bảo kiếm Thanh Khâu của Lưu Cảnh Thiên và đôi găng tay màu đen với đại lượng tinh kim bao phủ bên ngoài của Lăng Tiểu Ngư.

    Hai bên, ai nấy đều tung ra chiêu thức với tốc độ cực nhanh. Uy lực thì càng không phải bàn, mạnh mẽ vô cùng. Mỗi một đòn, cái nào cũng đều thuộc cấp vấn đỉnh hậu kỳ cả.

    Với Lưu Cảnh Thiên thì chả có gì đáng nói, hắn đã là tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong; nhưng còn Lăng Tiểu Ngư..

    Tu vi bất quá vấn đỉnh trung kỳ lại có thể đánh ra lực lượng ở mức cảnh giới hậu kỳ, chuyện này.. Phải chi chỉ một hai đòn thôi thì đã dễ hiểu, đằng này.. Hết đòn này tới đòn khác, tất cả lại đều mạnh mẽ như nhau..

    Rốt cuộc thì nguyên cớ do đâu? Lẽ nào là sử dụng bí pháp tạm thời đề thăng tu vị?

    Mang theo nghi vấn, đám người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử cùng đưa mắt nhìn về hướng Trúc Kiếm Phong.

    Trước những ánh mắt dò xét nọ, Lăng Thanh Trúc tuy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên nhưng trong lòng mình, nàng không sao bình tĩnh cho được.

    Bọn họ nhìn nàng cái gì chứ? Làm như Lăng Thanh Trúc nàng biết được chắc..

    Một thân sở học của nàng đúng là cũng có vài loại bí pháp giúp tạm thời đề thăng tu vị, nhưng trước nay nàng nào đã đem truyền thụ cho ai đâu. Lực lượng của Lăng Tiểu Ngư bất ngờ được đề thăng như hiện tại, việc đó tuyệt đối chẳng phải do nàng.

    Nhưng, lại một lần nữa nhưng, nếu không phải do Lăng Thanh Trúc nàng thì do ai? Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, bọn chúng cũng đâu có biết loại bí pháp nào giống như vậy..

    "Lẽ nào..".

    Chợt nhớ đến điều gì, hai mắt Lăng Thanh Trúc loé ánh tinh quang. Năm ngón tay đặt trên vạt áo bất giác siết lại, nàng hung hăng thầm nói: "Ngươi giỏi lắm," cao nhân cư ngụ ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động " Lại dám qua mặt ta, đem mấy thứ tà công dạy cho đồ nhi ta..".

    "Tiểu Ngư Nhi nếu có bị gì thì dẫu có phải phá nát Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tru sát ngươi ta nhất định cũng sẽ làm!".
     
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 105: Hiểu Lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    Lăng Thanh Trúc rất giận nhưng chỉ để ở trong lòng. Bỏ ngoài tai những lời tán dương, cảm thán của đám đồ nhi Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, gạt luôn những ánh mắt soi mói của mấy người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường.. nàng bảo trì im lặng, tiếp tục theo dõi trận đấu..

    * * *

    "Keng!".

    "Keng!".

    "Oành!".

    Khắp bốn phương tám hướng Ngũ Kiếm Đài, đâu đâu cũng thấy linh quang ngập tràn. Vàng - xanh hai màu, chúng va chạm nhau liên tục. Cục diện phải nói rất chi cân bằng.

    Chính điều đó - thế cục cân bằng nọ - đã khiến mọi người phải tập trung theo dõi.

    Vốn dĩ trước khi trận đấu diễn ra, mọi người ai nấy đều cho rằng thế trận sẽ nghiêng hẳn về một phía, rằng rất nhanh Lăng Tiểu Ngư sẽ bị đánh bại. Nhưng không..

    Cho đến lúc này, dù đã trải qua hơn trăm đường kiếm của Lưu Cảnh Thiên nhưng Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn trụ vững. Mà, đâu chỉ bám trụ, hắn đã đáp trả rất quyết liệt đấy chứ. Ngoại trừ mấy phút đầu có phần "bất lực" ra thì xuyên suốt trận đấu từ nãy tới giờ, chưa một lần nào Lưu Cảnh Thiên chiếm được thượng phong trước hắn cả.

    Một tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ lại có thể liên tục tung ra những đòn đánh ở cấp bậc vấn đỉnh hậu kỳ lâu như vậy, chuyện này ngẫm cũng đáng lưu tâm lắm.

    Giống như hầu hết các môn nhân đang có mặt, Lưu Cảnh Thiên đã dẹp đi lòng khinh thị với Lăng Tiểu Ngư. Bất kể đã dùng thủ đoạn gì thì thực lực của Lăng Tiểu Ngư lúc này thật sự đủ tư cách để hắn phải xuất ra bổn sự chân chính rồi.

    Tay nới lỏng, rồi thả hẳn Thanh Khâu. Hắn nói trong khi vẫn để bảo kiếm của mình lơ lửng ở phía trước:

    "Lăng sư đệ, kể từ lúc này trận đấu mới thực sự bắt đầu".

    Một lời thông tri, cũng là cảnh báo. Lăng Tiểu Ngư hiểu được. Hắn biết, Lưu Cảnh Thiên đã muốn nghiêm túc.

    Dù vậy, hắn không sợ. Từ nãy giờ, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chỉ mới "thử nghiệm" mà thôi.

    Hơn trăm lần va chạm vừa rồi, được Lăng Tiểu Ngư hắn sử dụng là gì? Bất quá tầng thứ nhất của Đại Bi Thiên Diệp! Trong khi đó, bản lãnh chân chính của hắn là tầng thứ ba kia!

    Thật lòng, Lăng Tiểu Ngư hắn đã không nghĩ khi sử dụng toàn bộ lực lượng để thi triển Đại Bi Thiên Diệp thì uy năng của chưởng pháp sẽ trở nên kinh khủng tới như vậy. Trước kia, do sợ đưa đến chú ý nên mỗi lần thực hành chưởng pháp Đại Bi, hắn chỉ dám dùng một phần linh lực để triển khai. Cũng bởi vì lẽ đó mà mãi đến tận hôm nay hắn mới đo lường được uy năng chân chính của loại đạo thuật này.

    Quá mạnh mẽ. Quá thần diệu.

    Chỉ tầng thứ nhất thôi thì uy lực của chưởng pháp đã gia tăng từ vấn đỉnh trung kỳ lên vấn đỉnh hậu kỳ, thế nếu là tầng thứ hai, tầng thứ ba đâu này?

    Đây rõ ràng là một loại đạo thuật giúp người ta vượt cấp chiến đấu.

    "Tốt rồi. Dựa vào sự thần diệu của Đại Bi Thiên Diệp, ta nhất định có khả năng để tranh đoạt công bằng với Lưu sư huynh".

    Càng tự mình thể nghiệm thì lòng tin của Lăng Tiểu Ngư càng tăng cao. Một cách lặng lẽ, hắn bắt đầu vận hành pháp quyết tầng thứ hai của Đại Bi Thiên Diệp.

    Lưu Cảnh Thiên nếu đã muốn nghiêm túc, như vậy Lăng Tiểu Ngư hắn cũng cần đáp lễ một cách tương xứng.

    Thêm một lần nữa, khí tức trên người Lăng Tiểu Ngư lại thay đổi. Tóc dài không gió tự bay, hắn rất nhanh đã sẵn sàng tung chiêu ứng phó.

    Và thực tế thì.. hắn đã tung chiêu thật. Tay phải thanh quang chợt loé, để ngăn chặn đường kiếm của Lưu Cảnh Thiên, một chưởng kinh nhân đã được đánh ra.

    Đại Bi Thiên Diệp: Hàng Ma Thủ!

    "Oành!".

    * * *

    Kiếm ảnh tan, Hàng Ma Thủ cũng tán, màn khởi đầu đã lấy kết quả hòa mà chấm dứt. Dĩ nhiên là trong sự ngạc nhiên của nhiều người.

    Ở đây, có ai không nhận ra được là Lưu Cảnh Thiên đã thực sự nghiêm túc? Có ai không cảm nhận được uy lực thuộc cấp bậc vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong của hắn?

    Tất cả đều biết. Khiến bọn họ bất ngờ chỉ có Lăng Tiểu Ngư. Chưởng pháp của hắn, uy lực vậy mà cũng tăng từ vấn đỉnh hậu kỳ lên đến hậu kỳ đỉnh phong rồi..

    Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Một tên tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ lại có thể cứng đối cứng với tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong sao?

    Lại nói, Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong từ khi nào mà uy năng lại trở nên lợi hại như thế kia?

    Có rất nhiều câu hỏi đang quanh quẩn trong tâm trí mọi người. Từ lớp đệ tử cho đến bậc trưởng bối. Lăng Thanh Trúc, nàng cũng nằm trong số những kẻ đang nghi vấn nọ.

    Không thắc mắc làm sao được chứ? Lăng Tiểu Ngư là đệ tử của nàng, Thiên Diệp Thủ của hắn là do nàng truyền thụ, ấy vậy mà hôm nay, những gì hắn thể hiện lại vượt ra khỏi sự hiểu biết của nàng..

    Chưởng pháp kia, nó thật sự là Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong sao? Uy năng không khỏi quá kinh người rồi đi..

    "Không đúng.. Không đúng.. Thiên Diệp Thủ này đã không phải Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong ta nữa. Nó đã được cải biến..".

    " Chẳng lẽ cũng là do tên" cao nhân "kia, chính hắn đã sửa đổi Thiên Diệp Thủ cho Tiểu Ngư Nhi?".

    Lăng Thanh Trúc suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có thể quy cho "vị cao nhân" mà mình chưa từng biết mặt kia. Trước nay Lăng Thanh Trúc nàng vẫn đinh ninh rằng Gia Gia là một tu sĩ tu vi thâm bất khả trắc, vậy nên có ra tay cải tiến được công pháp cũng là bình thường. Nàng chỉ lo ngại một điều: Sự "cải tiến" này liệu có ảnh hưởng tiêu cực gì tới Lăng Tiểu Ngư hay không.

    Đạo thuật do tổ sư gia Lý Bất Tri để lại, há muốn cải tiến liền cải tiến được? Biết đâu chừng đối phương chỉ đắp được đầu mà không bù được đuôi, cuối cùng lại biến khéo thành vụng, làm hại cho đồ nhi của nàng..

    "Cái tên ngu ngốc này.. Trước nay ta còn tưởng hắn thật thà chất phác, thật không ngờ lại dám ở sau lưng ta tự ý theo ngoại nhân tu tập yêu công tà thuật".

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi.. thật là làm ta tức chết mà..".

    Tới giờ phút này Lăng Thanh Trúc rốt cuộc cũng hiểu thế nào là "Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm". Lời dạy cổ nhân quả chẳng sai tí nào.

    * * *

    Theo nghĩa nào đó có thể nói là Lăng Thanh Trúc đã nhìn lầm con người Lăng Tiểu Ngư, tuy cũng không nhiều lắm.

    Nhưng, có ai hiểu cho chứ?

    Nói gì người ngoài, ngay đến chính các môn nhân thuộc chi mạch Trúc Kiếm Phong nàng là Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn cũng cho rằng chưởng pháp mà Lăng Tiểu Ngư đang thể hiện, toàn bộ đều là kiệt tác của Lăng Thanh Trúc nàng nữa là.

    Mắt hiện tinh quang, đám người Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn không hẹn mà cùng nhìn về phía ân sư. Khá mau mắn, Chu Đại Trù nói trước: "Lão nhân gia, giờ thì con hiểu tại sao người lại để cho Tiểu Ngư thượng đài rồi. Thì ra người đã sớm an bài mọi việc..".

    Mặc kệ Lăng Thanh Trúc có phản ứng hay không, hắn tiếp tục nói: "Chậc chậc.. Lão nhân gia người cũng thật xấu bụng, lại bí mật truyền thụ cho Tiểu Ngư chưởng pháp lợi hại như vậy.. Hì hì.. Lão nhân gia người làm vậy là rất không công bằng nha..".

    Lời thì tỏ ý trách cứ nhưng trên mặt, căn cứ biểu hiện tươi cười kia thì rõ ràng Chu Đại Trù vốn chẳng hề so đo một chút nào.

    Cần gì phải? Lăng Tiểu Ngư là huynh đệ chí cốt của Chu Đại Trù hắn, huynh đệ lợi hại, Chu Đại Trù hắn vui còn không kịp ấy chứ.

    Huống hồ.. tên Lưu Cảnh Thiên kia thực sự rất khó đối phó, Lăng Tiểu Ngư "lợi hại" mới là nên.

    "Tiểu Ngư, ngươi nhất định sẽ đánh bại được cái tên kiêu ngạo đó..".

    * * *

    "Hay thật, giờ thì trong mắt bọn chúng Lăng Thanh Trúc ta lại trở thành kẻ thiên vị..".

    "Tiểu Ngư Nhi, đây là chuyện tốt tiểu tử ngươi dành cho ta đấy.. Hừ, tiểu tử ngươi đã cả gan giấu giếm ta mà theo ngoại nhân tu tập yêu công tà thuật như vậy, nếu trận này không thắng được thì tiểu tử ngươi sẽ thấy hậu quả".

    Giận thì giận, Lăng Thanh Trúc vẫn thật lòng mong muốn đứa đồ nhi kia của mình giành được thắng lợi, bằng vào bản lĩnh mà hoàn thành lời giao ước.

    Thu xếp tâm tình, nàng lần nữa ngước mắt nhìn lên đài cao..

    * * *

    "Keng! Keng!".

    "Keng!".

    "Oành!".

    * * *

    "Oành!".

    Trên đài, trận đấu giữa Lăng Tiểu Ngư và Lưu Cảnh Thiên vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi đến hồi kết. Thế trận thì vẫn cân bằng như cũ, chẳng ai chiếm được thượng phong.

    Và điều đó, nó lại càng khiến một vài người phải nôn nóng ngóng trông. Ví như Tô Đông Vũ.

    Đối với màn thể hiện của Lăng Tiểu Ngư từ nãy giờ, Tô Đông Vũ thật là không tài nào bình tĩnh cho được. Hắn rất ngạc nhiên, đồng thời cũng rất khó chịu. Vốn dĩ, trận đấu hôm nay hắn chỉ đơn thuần muốn trả đũa Dương Tiểu Ngọc, khiến nàng thay đổi suy nghĩ mà thôi. Hắn căn bản chưa từng coi trọng Lăng Tiểu Ngư, chưa từng đặt đối phương ở vị trí một đối thủ.
     
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 106: Cơ Hội Cuối Cùng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bất quá chỉ là một tên linh căn trung phẩm có tu vị vấn đỉnh trung kỳ, có tư cách gì xếp ngang hàng cùng hắn?

    Nực cười, đấy chính là cảm xúc của hắn mỗi lần nghĩ đến điều ấy. Nhưng còn bây giờ..

    Tô Đông Vũ có muốn cũng khó lòng phủ nhận. Cân lượng của Lăng Tiểu Ngư đã thay đổi nhiều lắm rồi.

    "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong từ khi nào lại kinh khủng tới như vậy..".

    "Lăng Tiểu Ngư.. Xem ra ngươi cũng chẳng" an phận "như cái vẻ bề ngoài".

    "Hừ.. Còn tên Lưu Cảnh Thiên kia nữa, tu vi không phải đột phá rồi sao? Qua cả buổi rồi tại sao vẫn chưa dốc hết toàn lực ra? Lẽ nào thực muốn ta tố giác" chuyện tốt "của hắn với sư phụ..".

    Dạ nôn nóng, lần đầu tiên tính từ lúc đại hội bắt đầu, Tô Đông Vũ biểu hiện ra khuôn mặt âm trầm, ánh mắt hàm ẩn sát cơ..

    Khá trùng hợp, chính tại thời khắc Tô Đông Vũ đã mất đi kiên nhẫn ấy, phía bên kia, trên Ngũ Kiếm Đài, sau một hồi giao tranh bất phân thắng bại, Lưu Cảnh Thiên rốt cuộc cũng quyết định dốc ra toàn bộ vốn liếng.

    Mượn dư lực lui ngược về sau, hắn tạm ngưng công kích, bất động ngưng thần.

    Thấy hắn như vậy, Lăng Tiểu Ngư phía bên này cũng lăng không đứng đợi. Lẽ dĩ nhiên, trong thể nội hắn, pháp quyết tầng thứ ba của Đại Bi Thiên Diệp đã chính thức được vận hành.

    "Lăng sư đệ, ta thực sự đã nhìn lầm ngươi".

    Lưu Cảnh Thiên nói tiếp: "Có một điều ta cảm thấy rất nghi hoặc. Thiên Diệp Thủ của Trúc Kiếm Phong ta dù không quá am tường nhưng uy lực của nó tới đâu thì ít nhiều cũng hiểu được. Theo ta được biết, cũng là điều mọi người đã biết, so với hai loại đạo thuật khác là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp và Bát Tự Kiếm Quyết thì Thiên Diệp Thủ có phần thua kém. Thế nhưng trong tay của ngươi..".

    "Lăng sư đệ, Thiên Diệp Thủ của ngươi hình như có điều khác biệt?".

    Trước nghi vấn của Lưu Cảnh Thiên, cũng là của tất cả mọi người, Lăng Tiểu Ngư từ chối trả lời. Hắn chỉ đơn giản đáp: "Lưu sư huynh, ta chỉ là tận lực thi triển".

    "Lăng sư đệ, xem ra ngươi không muốn nói".

    Lưu Cảnh Thiên hiếm hoi nở một nụ cười nhạt, nhưng rồi rất nhanh nó cũng tiêu thất: "Không sao. Ta chỉ là có chút hiếu kỳ".

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, ba chữ này Lưu Cảnh Thiên ta sẽ ghi nhớ. Ngươi.. chính là đối thủ đầu tiên khiến ta phải dốc toàn bộ thực lực.. Yên tâm, dưới phong chi ý cảnh ta vừa lĩnh hội, Lăng Tiểu Ngư ngươi dù bại cũng vinh".

    Phong chi ý cảnh? Cuối cùng cũng đến rồi.

    Thần tình càng thêm trầm trọng, Lăng Tiểu Ngư chẳng dám khinh suất chút nào, lập tức gia tăng thêm tốc độ vận hành linh lực.

    Đối thủ của hắn đã sắp tung ra đòn quyết định, là thành là bại chính tại một khắc này!

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, phong chi ý cảnh ta chưa chắc đã hoàn toàn kiểm soát được, ngươi nên cẩn thận".

    "Đa tạ sư huynh nhắc nhở. Sư đệ sẽ cẩn thận ứng phó".

    "Vậy thì tốt".

    Cái nên nói đã nói, Lưu Cảnh Thiên thôi không nhiều lời thêm nữa. Tâm chuyển, thân động, hắn nắm chặt Thanh Khâu, phóng người lên cao.

    Tựa như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, thân ảnh hắn cũng mờ mờ ẩn hiện, thân pháp khó nắm bắt vô cùng.

    Thế rồi, một tiêng rít chói tai vang lên. Bảo kiếm Thanh Khâu tựa như một mũi tên nhắm Lăng Tiểu Ngư bay tới. Nơi đầu mũi kiếm, nhìn kỹ thì sẽ thấy có một tiểu cầu màu vàng, bên trong ẩn chứa khí tức hủy diệt kinh người.

    Hung hiểm cận kề, Lăng Tiểu Ngư nguy mà không loạn, ngay tức khắc xoè rộng bàn tay, dốc toàn lực đánh ra một chưởng.

    Chưởng pháp vừa ra, sáu hư ảnh bàn tay màu xanh trước sau chồng chất, cùng Thanh Khâu trực tiếp đối đầu.

    Đại Bi Thiên Diệp: Già Thiên Thánh Thủ!

    "Oành.. oành!".

    "Oành!".

    Tiếng nổ lần này kéo dài hơn hẳn những lần trước. Có thể thấy lực lượng được đôi bên tung ra là lớn tới nhường nào. Xét thấy, dù kiếm chiêu của Lưu Cảnh Thiên hay chưởng pháp của Lăng Tiểu Ngư, bất kể cái nào thì chắc chắn đều đã đạt tới trình độ thượng thừa của cảnh giới vấn đỉnh.

    Kết quả thì..

    Trên không trung, Lưu Cảnh Thiên vẫn đứng vững. Thanh Khâu sớm cũng đã trở về với chủ.

    Còn bên dưới.. Tình trạng của Lăng Tiểu Ngư lại hoàn toàn đối lập. Máu đã đổ, trường y đã rách, tóc dài đã rối..
     
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 107: Cơ Hội Cuối Cùng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư!".

    Chứng kiến thân ảnh thảm hại của huynh đệ mình, Chu Đại Trù đứng bên dưới kêu to một tiếng, toan chạy lại thì bờ vai đã bị người nắm giữ.

    "Lão nhân gia!".

    "Không được đi!".

    Lăng Thanh Trúc kiên quyết: "Trận đấu vẫn còn chưa kết thúc".

    "Nhưng mà Tiểu Ngư!".

    Lần này Lăng Thanh Trúc không đáp ngay. Nàng chuyển mắt lên đài cao, nơi đồ nhi đang nằm cố gắng bình ổn khí huyết, nói: "Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa nhận thua".

    Bấy nhiêu rồi thôi, Lăng Thanh Trúc không nói thêm gì nữa.

    Ngó thấy đồ nhi đã trọng thương như vậy mà vẫn để hắn tiếp tục thi đấu, Lăng Thanh Trúc nàng vô tình tới như vậy ư?

    Nào phải. Nếu thực sự vô tâm thì lòng nàng cớ gì lại nhói đau..

    Lăng Thanh Trúc nàng cũng muốn dừng trận đấu này lại lắm chứ. Mới vừa rồi nàng đã định lên tiếng thay đồ nhi nhận thua, nhưng khi nhìn thấy sự quật cường hiện lên trong đôi mắt hắn thì nàng..

    Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn chưa muốn từ bỏ. Lăng Thanh Trúc nàng làm sao có thể..

    Một lần. Nàng phải cho hắn đứng lên thêm một lần nữa. Chỉ có như vậy thì hắn mới cam lòng.

    "Tiểu Ngư Nhi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Hãy làm những gì ngươi muốn. Đôi mắt ta.. vẫn đang nhìn ngươi..".

    * * *

    "Khục khục..".

    Sau một hồi đem khí huyết bình ổn, Lăng Tiểu Ngư đã tiếp tục đứng lên. Để chiến đấu.

    Đúng như những gì Lăng Thanh Trúc nhận định, hắn muốn thử một lần nữa. Nếu không, hắn sẽ chẳng cam lòng chấp nhận.

    Với hơi thở nặng nhọc, mặc cho mình có trở nên thảm hại, hắn ngẩng đầu nhìn lên thương khung, nơi Lưu Cảnh Thiên đang đứng đợi.

    "Cao cao tại thượng, quả nhiên vẫn là cao cao tại thượng..".

    "Cứ tưởng dựa vào sự thần diệu của Đại Bi Thiên Diệp, Lăng Tiểu Ngư ta có thể đánh một trận công bằng với Lưu sư huynh, không ngờ..".

    "Phong chi ý cảnh, kiếm khí tung hoành.. Nếu vừa rồi một chưởng kia của ta chỉ có lực lượng của vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong thôi thì mười phần quá chín, cơ thể ta đã bị kiếm khí tổn hại căn cơ rồi".

    "Đây là chênh lệch giữa thiên tài và kẻ bình phàm sao?".

    Lăng Tiểu Ngư dù không muốn nhưng buộc lòng phải công nhận đối thủ của mình quá lợi hại. Trình độ kiếm pháp của Lưu Cảnh Thiên, nó đã đủ sức sánh ngang với cảnh giới chân nhân rồi.

    Lúc này, để đánh bại Lưu Cảnh Thiên, Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ còn hai sự lựa chọn: Thứ nhất, sử dụng nguồn lực lượng thần bí ẩn chứa bên trong đôi hắc bạch song ngư; thứ hai, thi triển chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp: Phật Nộ Đồ Sinh.

    Sự lựa chọn thứ nhất, suy đi xét lại tốt nhất vẫn là nên từ bỏ. Một khi sử dụng, nói không chừng sẽ bị các trưởng bối bắt giam mất. Thậm chí tồi tệ hơn, họ có thể sẽ đem hắn..

    Trong hai cuối cùng cũng chỉ có thể chọn một. Phật Nộ Đồ Sinh, nó sẽ là cơ hội duy nhất để Lăng Tiểu Ngư hắn hoàn thành lời giao ước.

    Nhưng.. chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp này, trước nay Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn chưa thi triển một lần nào. Không phải hắn không muốn mà là không thể. Để triển khai Phật Nộ Đồ Sinh cần lực lượng rất lớn. Với tu vi vấn đỉnh trung kỳ của hắn thì căn bản vô pháp thực thi.

    "Mật tịch có nói rõ, ở cảnh giới hiện giờ của ta mà muốn thi triển Phật Nộ Đồ Sinh thì cho dù thiêu đốt chân nguyên cũng chưa chắc thành công. Để đảm bảo, trừ phi thứ mà ta sử dụng phải là..".

    * * *

    Giữa lúc Lăng Tiều Ngư lặng lẽ suy tư bên dưới thì ở phía trên, Lưu Cảnh Thiên cũng đang âm thầm nghĩ ngợi thiệt hơn.

    Trước hết là sự ngạc nhiên, một chút rung động hắn dành cho đối thủ của mình.

    Thật lòng thì Lưu Cảnh Thiên hắn đã không nghĩ một kiếm kia Lăng Tiểu Ngư sau khi tiếp xong còn có thể đứng lên được. Đáng ra, theo tính toán của hắn thì đối phương nên gục ngã rồi mới đúng.

    "Vốn đã hữu kinh vô hiểm vượt qua, ấy vậy mà ngươi lại còn ngoan cố đứng dậy.. Lăng Tiểu Ngư, xem ra ngươi đây là muốn ta thực phải đem ngươi phế đi mới cam".

    "Hừ, dù sao cũng là do ngươi tự tìm. Thiết nghĩ nếu có bất trắc gì thì các trưởng bối cũng sẽ không trách tội ta".

    Định tuồng cũ tái diễn, viện lý do mình mới đột phá, nhất thời chưa thể kiểm soát được phong chi ý cảnh mà "lỡ tay" gây ra tổn hại cho sư đệ, Lưu Cảnh Thiên âm thầm đem linh lực quán thâu vào bảo kiếm trong tay.

    Được tiếp thêm đại lượng linh lực, Thanh Khâu ngân lên một tiếng, quanh thân kim quang lưu chuyển, tùy thời xuất động..
     
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 108: Ta.. Vẫn Đang Nhìn Hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    "Vù vù..".

    "Vù.. vù..".

    Trên Ngũ Kiếm Đài gió đã bắt đầu nổi lên, báo hiệu cho một trận "giông bão" sắp sửa diễn ra.

    Tương tự Lưu Cảnh Thiên phía trên, bên dưới Lăng Tiểu Ngư cũng đã tiến vào trạng thái ngưng thần, tập trung mười phần.

    Tóc rối bay bay, hắn duỗi thẳng đôi bàn tay, hai mắt dần khép lại.

    Theo mỗi nhịp thở, từ trong thể nội hắn, linh lực cũng từ từ khuếch tán ra bên ngoài. Mới đầu rất ít, nhưng càng về sau lượng linh lực càng dày đặc. Khiến người phải lưu ý hơn nữa là số linh lực này, chúng lại cực kỳ tinh thuần. Thậm chí so với của Lưu Cảnh Thiên càng muốn tinh thuần hơn.

    Điều này có ý nghĩa gì?

    Lẽ nào nói đạo pháp của Lăng Tiểu Ngư - một tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ - còn thâm sâu hơn cả Lưu Cảnh Thiên - một tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong?

    Tuyệt đối không có khả năng. Sở dĩ linh lực phát ra từ thể nội Lăng Tiểu Ngư tinh thuần tới như vậy, nguyên do hẳn chỉ có thể là..

    "Cốt nguyên.. Đó.. đó là cốt nguyên..".

    Chỗ Trúc Kiếm Phong, một giọng thảng thốt vừa mới cất lên. Là của Mộng Kiều. Thân là một tu sĩ vấn đỉnh, nàng không lý gì lại không nhận ra nó - cốt nguyên kia cả.

    Lẽ dĩ nhiên, Mộng Kiều nàng nhìn ra được thì những người khác cũng có thể nhìn ra. Lâm Chí Viễn, Chu Đại Trù, bọn họ cũng biết.

    Lăng Thanh Trúc ư? So với các đồ nhi của mình thì nàng biết còn sớm hơn. Ngay trước khi tia cốt nguyên đầu tiên phát tán ra khỏi thể nội Lăng Tiểu Ngư thì nàng đã biết hắn muốn làm gì rồi.

    Trong cơ thể tu sĩ, đan điền chính là nơi quan trọng nhất. Tại đó, thông qua quá trình tu luyện, lực lượng sẽ được tích tụ, cô đọng thành chân nguyên. Linh lực mà tu sĩ thi triển ra, tất cả đều được rút từ "chân nguyên" này.

    Với bất kỳ một tu sĩ nào cũng vậy, chân nguyên chính là cốt lõi, là cội nguồn sức mạnh. Khác với linh lực - cái được rút ra, chân nguyên là thứ mà nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chẳng ai nguyện ý tiêu dùng. Bởi lẽ một khi sử dụng, để bù đắp sẽ rất hao tốn thời gian. Thậm chí nếu sử dụng nhiều thì việc rớt xuống một hai cảnh giới cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

    Chân nguyên đã vậy, bằng xét đến cốt nguyên.. Từ xưa tới giờ, chỉ e nếu chưa tới mức sinh tử lâm đầu thì tu sĩ sẽ chẳng ai định dùng. Nếu như chân nguyên là cội nguồn linh lực thì cốt nguyên lại là phần lõi của chân nguyên. Không ngoa khi nói một tia cốt nguyên còn đáng giá hơn cả một trăm tia chân nguyên cộng lại.

    Nói thế để thấy cốt nguyên có ý nghĩa thế nào với tu sĩ. Theo khía cạnh nào đấy thì nó cũng như một quả tim thứ hai vậy.

    Một thứ quan trọng nhường ấy, lúc này lại được Lăng Tiểu Ngư mang ra sử dụng, thử hỏi sao không khiến người động dung cho đặng?

    Lăng Thanh Trúc đã "bất ngờ" lắm. Lăng Tiểu Ngư là kẻ rất cố chấp, nàng biết, chỉ là nàng không ngờ, trừ bỏ cố chấp thì hắn còn là một tên điên nữa.

    Cốt nguyên, hắn vậy mà dám xuất động cốt nguyên..

    Bộ hắn tính trùng tu luôn chắc?

    "Lão nhân gia!".

    Dời mắt sang Chu Đại Trù - người vừa nắm lấy tay mình, Lăng Thanh Trúc còn chưa kịp hồi âm thì tiếng hắn đã lại cất lên: "Tiểu Ngư.. Người mau ngăn hắn lại đi!".

    "Sư phụ, xin sư phụ ngăn Tiểu Ngư lại!" Lần này tới lượt Mộng Kiều khẩn xin.

    Nối gót nàng, Lâm Chí Viễn cũng khẩn trương bày tỏ: "Sư phụ, xin hãy ngăn lục sư đệ lại..".

    * * *

    Trước những ánh mắt mong chờ của đám đồ nhi, Lăng Thanh Trúc vậy mà vẫn lắc đầu.

    Nhận được cái lắc đầu của nàng, ba người Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn thật khó lòng chấp nhận. Chu Đại Trù lớn tiếng: "Lão nhân gia!".

    Ân sư không đáp, Chu Đại Trù cắn răng, thay vì tiếp tục cầu khẩn thì hắn trực tiếp hướng Ngũ Kiếm Đài chạy lại. Mặc dù xung quanh đài kết giới vẫn hiện hữu, nhưng ít ra hắn cũng có thể đứng bên ngoài truyền âm hô gọi.

    Chỉ là, khi hắn vừa nhấc chân lên, bước thứ hai còn chưa đi ra được thì cả người đã bị một lực lượng vô hình giữ chặt.

    "Lão nhân gia!".

    "Không ai được đi!".

    Nét mặt âm trầm, Lăng Thanh Trúc dùng đôi mắt sắc lạnh như dao ghim chặt Chu Đại Trù: "Để hắn đánh".

    "Nhưng mà Tiểu Ngư hắn..".

    "Mắt ta vẫn đang nhìn hắn!".

    "Ta.. vẫn đang nhìn hắn..".

    * * *

    * * *

    Chu Đại Trù muốn nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể tiếp cận được. Mộng Kiều và Lâm Chí Viễn, bọn họ cũng không dám cãi lời ân sư.

    Huống hồ vừa rồi, chính miệng sư phụ bọn họ đã bảo là nàng vẫn đang nhìn. Điều đó có nghĩa Lăng Tiểu Ngư đang được nàng sát sao theo dõi, nàng chắc chắn sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.

    Tuy chưa lý giải được tại sao nàng lại có quyết định như vậy, để mặc Lăng Tiểu Ngư xuất động cốt nguyên, nhưng căn cứ vào thái độ cùng những lời nói kia thì rõ ràng nàng rất bận tâm..

    Mà, đâu chỉ có Lăng Thanh Trúc nàng, đâu chỉ có người của Trúc Kiếm Phong; tại nơi này, trong số những người đang quan chiến, còn có một kẻ khác cũng đang vì hành động điên cuồng của Lăng Tiểu Ngư mà ngập tràn lo lắng.

    Chỗ Mặc Kiếm Phong, sau lưng Lý Ngọc Thường, Dương Tiểu Ngọc chẳng biết từ lúc nào đã cắn rách bờ môi. Lòng bàn tay nàng, máu tươi cũng lặng lẽ chảy dài..

    Mới rồi, Dương Tiểu Ngọc nàng suýt nữa đã không kiềm được mà chạy lại gần Ngũ Kiếm Đài với ý định kêu gọi Lăng Tiểu Ngư hãy dừng lại. Thiêu đốt cốt nguyên sẽ để lại hậu quả gì, Dương Tiểu Ngọc nàng há đâu không biết?

    Đối với nàng, Lăng Tiểu Ngư cũng giống như người thân vậy. Trừ bỏ phụ mẫu, Yến cô cô thì trên thế gian này, thân cận với nàng nhất cũng chỉ còn mỗi mình Lăng Tiểu Ngư hắn.

    Đành rằng tại Mặc Kiếm Phong, từ nhỏ đến lớn Dương Tiểu Ngọc nàng đều được mọi người yêu quý, nhưng tình cảm vẫn làm sao bằng được. Sư tỷ đối tốt với nàng, ân sư hết mực tín cẩn, thương yêu nàng, phần nhiều hẳn chỉ bởi vì nàng là người sở hữu thiên phẩm băng linh căn. Nếu có một ngày thành tựu của nàng chẳng được như mong đợi, bọn họ liệu có còn trân trọng nàng nữa không?

    Dương Tiểu Ngọc không chắc. Nàng chỉ biết rõ một điều: Bất kể nàng có là thiên tài hay kẻ bình phàm, là một cô bé của Đào Hoa thôn hay một vị chân truyền đệ tử của Mặc Kiếm Phong thì thái độ của Lăng Tiểu Ngư cũng sẽ vẫn như cũ. Hắn sẽ luôn quan tâm nàng..

    Kẻ tu tiên và người thế tục, đôi bên vốn dĩ không cùng một thế giới. Phụ mẫu, Yến cô cô, dẫu có linh đan dược thủy trợ giúp thì rồi cũng sẽ có một ngày họ phải nhắm mắt xuôi tay khi mà thọ nguyên đã tận. Tiếp tục đồng hành với Dương Tiểu Ngọc nàng cũng chỉ còn mỗi mình Lăng Tiểu Ngư. Với nàng, hắn quan trọng hơn bất cứ ai, bất cứ người nào.

    Chứng kiến hắn tự tổn hại bản thân, Dương Tiểu Ngọc nàng làm sao có thể bàng quan được?

    Nàng đã định lao ra, nhưng rồi sau đó, khi nghe được những lời của Lăng Thanh Trúc thì chân nàng đã khựng lại.

    Lăng Thanh Trúc vẫn đang nhìn hắn. Căn cứ vào ánh mắt, thần thái kia của đối phương, Dương Tiểu Ngọc dám khẳng định đối phương cũng đang rất lo lắng cho Lăng Tiểu Ngư, giống như mình.

    "Có Lăng sư bá ở đây, người nhất định sẽ không để Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì đâu".

    Dương Tiểu Ngọc tự trấn an bản thân, cố gắng kiềm chế xung động trong lòng.

    Dù vậy, máu trên tay nàng, nó vẫn tiếp tục chảy xuống..
     
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 109: Hành Động Điên Cuồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    * * *

    "Tách tách.. tách tách..".

    "Tách tách..".

    Máu đã chảy, và vẫn đang chảy. Có điều, không phải từ trên tay Dương Tiểu Ngọc mà là từ trên người Lăng Tiểu Ngư. Cùng với việc xuất động cốt nguyên, thương tích của hắn lại càng trở nên trầm trọng.

    Nhưng, hắn không màng. Hắn không còn bận tâm nữa.

    Mặc cho máu chảy, mặc những cơn đau lan tỏa toàn thân, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục đem cốt nguyên điều động. Mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một nhiều hơn..

    Thế rồi, một cách bất chợt, hắn đột ngột mở to đôi mắt vốn khép hờ trước đó, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.

    "Ha a a.. a a a!".

    Theo tiếng hét, từ trong thể nội Lăng Tiểu Ngư, tiếp sau cốt nguyên là đại lượng linh lực cấp tốc trào ra như nước vỡ bờ. Thoáng chốc, thanh quang đã bao trùm lấy toàn thân hắn, rọi khắp Ngũ Kiếm Đài.

    Vài giây sau, một hư ảnh hiện ra.

    Được hiển hóa sau lưng Lăng Tiểu Ngư là một tôn Phật đà ba mắt sáu tay, dáng vẻ oai nghiêm vô cùng.

    * * *

    "Này..".

    "Đây là..".

    * * *

    Dưới đài, khắp năm hướng, hoặc đồng thời, hoặc nối nhau, những thanh âm liên tục vang lên. Có ngạc nhiên, có kinh thán, có ngờ vực..

    Hiểu biết nhất, cũng nghi vấn nhiều nhất thì không ai khác ngoài các bậc trưởng bối Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử. Lăng Thanh Trúc, nàng cũng chẳng khá hơn là bao.

    Giống như những đồng môn kia của mình, nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hư ảnh tôn Phật đà ba mắt sáu tay nọ, đừng nói thấy, đến nghe nàng cũng chưa từng nghe đấy!

    Chiêu thức này, nó vốn đâu phải đạo thuật của Trúc Kiếm Phong. Thiên Diệp Thủ làm gì có cái nào như thế..

    Nhưng, nếu không phải Thiên Diệp Thủ thì nó đến từ đâu? Cũng là vị "cao nhân" kia truyền dạy sao?

    * * *

    Những câu hỏi, rốt cuộc cũng chỉ dừng ở những câu hỏi. Nghi vấn của đám đệ tử, của các bậc trưởng bối, giải đáp được cũng chỉ có mỗi mình Lăng Tiểu Ngư.

    Tiếc rằng hiện tại hắn lại không có thời gian, càng không có tâm tư. Toàn bộ tâm trí của hắn đều đang đặt hết vào việc thi triển đạo thuật rồi.

    Phật Nộ Đồ Sinh - chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp mà Thiên Diệp Thủ bị thiếu khuyết này - là lần đầu tiên được Lăng Tiểu Ngư hắn chính thức thi triển, tuyệt đối không thể có chút sơ sót nào được.

    Là thành là bại.. một chưởng này sẽ quyết định tất cả.

    * * *

    Phía dưới tiếng hét dài của Lăng Tiểu Ngư đã dứt, hư ảnh tôn Phật đà oai nghiêm cũng đã trở nên rất rõ ràng sống động. Trong khi đó, ngự tại không trung, Lưu Cảnh Thiên cũng vừa mới chuẩn bị hoàn tất cho kiếm chiêu quyết định của mình.

    Có một điều rất đáng để lưu tâm ở Lưu Cảnh Thiên lúc này, đó là trong ánh mắt hắn, sự tin tưởng đã chẳng còn được như ban nãy nữa. Trái lại, ở một góc nào đấy nơi đáy lòng, hắn đã sinh ra một tia sợ hãi. Thay vì lực lượng chi bằng nói hắn sợ sự điên cuồng của Lăng Tiểu Ngư thì sẽ chính xác hơn.

    Trong đời mình, Lưu Cảnh Thiên hắn chưa từng gặp ai giống như vầy hết. Chấp niệm của đối phương.. thật quá kinh khủng đi. Chỉ vì muốn đánh bại hắn mà ngay đến cốt nguyên cũng mang ra sử dụng, sự đánh đổi này.. đáng sao? Bất quá chỉ là vị trí thứ tư, thứ năm mà thôi, cần gì bất chấp tới như thế.. Mà không, kể cả có là vị trí quán quân cũng chẳng đáng!

    Phải biết thiêu đốt quá nhiều cốt nguyên thì sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng, không những cảnh giới rớt xuống mà đến căn cơ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tệ nhất, chỉ e ngày sau, thành tựu mười mươi đại giảm..

    Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà Lăng Tiểu Ngư hắn lại điên cuồng tới như vậy?

    Lưu Cảnh Thiên thật sự là không tài nào hiểu nổi. Lần đầu tiên trong đời hắn bị chấn nhiếp vì việc làm của một kẻ yếu nhược hơn mình.

    "Lăng Tiểu Ngư..".

    Lưu Cảnh Thiên cắn răng, thế kiếm đã ổn một lần nữa được quán thâu thêm lực lượng. Lần này, số linh lực được hắn bổ sung là đến từ việc thiêu đốt chân nguyên.

    Khí thế phát ra từ tôn Phật đà ba mắt sáu tay kia của Lăng Tiểu Ngư quá kinh khủng, nó làm Lưu Cảnh Thiên cảm thấy bất an. Để đảm bảo, hắn cần phải sử dụng sức mạnh tối đa có thể.

    Tất nhiên, Lưu Cảnh Thiên hắn vẫn biết điểm dừng. Đó là lý do tại sao hắn chỉ thiêu đốt chân nguyên mà không xuất động cốt nguyên..

    * * *

    Mắt loé hàn quang, tay nắm Thanh Khâu, Lưu Cảnh Thiên chính thức tung chiêu. Thân ảnh phân tán, từ một bỗng hóa làm ba; tiếp đấy, từ ba lại hợp làm một, trong tiếng gió gào thét, hắn đạp không mà đứng, bằng tư thế quân lâm thiên hạ chém ra một đường kiếm hình thập tự.

    Thái Ất Kiếm Quyết: Tung Hoành Thiên Hạ!

    Ngang dọc bốn phương, thế trùm tám hướng, đạo kiếm ảnh hoàng kim hình thập tự được Lưu Cảnh Thiên tung ra, chỉ sát na ngắn ngủi đã rút ngắn phân nửa khoảng cách với kẻ địch của mình. Tốc độ mau lẹ vô cùng.

    Nhưng, mau thì mau chứ còn lâu mới động được đến người Lăng Tiểu Ngư. Bởi lẽ chính tại lúc này, hai cánh tay Lăng Tiểu Ngư đã hướng thương khung đẩy ra.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...