Chương 10
Cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi khi tôi mở bừng hai con mắt ra. Trước mặt tôi vẫn là cô nàng Rose kiều diễm đanh đá đang quay lưng bỏ đi sau một tràng chửi, vẫn là con bé Juliet đáng yêu, tay xoa xoa lấy vết thương ở cùi trỏ sau cú đẩy vô tình của tôi.
Tên Mike kia cho tôi một cái nhìn đầy lấm lét, miệng liên tục gào với cái điện thoại: "Các anh có thể nhanh lên được không?"
Bỗng nhiên, cảnh vật trước mắt tôi nhòe hẳn đi, một hình ảnh khác dần thay thế.
Lần này, tôi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương chói tai vang lên. Nhìn chung quanh, giờ đây tôi chỉ bắt gặp hình ảnh Juliet đang nắm chặt lấy tay tôi, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má cô bé không ngừng.
Bên cạnh con bé là một cô y tá có tuổi đang loay hoay chuẩn bị đồ nghề.
Tay phải tôi đang được truyền nước biển. Cái thứ chất lỏng sền sệt ấy chầm chậm chảy vào trong động mạch, như đang cố gắng giành lại sự sống từ tay thần chết.
Điều tôi không ngờ được chính là sự vắng mặt của Rose trên chiếc xe này. Cô ta là vợ tôi, vậy mà lại để cho đứa bé chỉ mới bốn tuổi đi theo chăm sóc tôi. Hàng trăm câu hỏi cứ thế dấy lên trong lòng. Liệu cô ta có thực sự yêu tôi, hay cô ta yêu tiền của tôi? Quan trọng nhất, liệu cô ta có thực sự là vợ của tôi?
Bận rộn với những suy nghĩ, một mũi kim bất ngờ chích vào tay trái của tôi. Chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra, hình ảnh Juliet và cô y tá kia ngày càng mờ nhạt dần.
Đôi mắt tôi nặng nề khép lại.
* * *
Mở mắt ra, tôi bất ngờ khi thấy Rose ngồi bắt chéo chân ở đầu giường, dịu dàng mỉm cười với tôi. Cô ấy nhẹ nhàng đặt bữa ăn sáng trước mặt tôi, rồi chầm chậm dựng tôi dậy.
Sau đó, Rose từ tốn cầm con dao xắt nhỏ miếng bít tết, rồi với lấy cái nĩa xiên một miếng thịt mọng nước lên đưa sát lại miệng tôi.
"Há miệng ra nào, anh yêu." - Rose nhìn tôi đầy trìu mến, dùng giọng nói đầy dụ hoặc đưa miếng thịt thơm nức mũi lại gần.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Còn cô ấy thì vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, trên tay vẫn giữ miếng thịt đã được xắt một cách hoàn hảo.
Một cảm giác ấm áp khó tả trào dâng trong tôi.
Tôi ngoan ngoãn há miệng ra. Chỉ đợi có vậy, Rose khiêm tốn đút miếng thịt vào, đút xong còn dành cho tôi một nụ cười đẹp đến động lòng người.
Miếng thịt chậm rãi tan trong miệng tôi. Không chỉ vị ngon trên đầu môi, trái tim tôi cũng tan ra thành nước theo miếng thịt.
Giờ phút này, chỉ còn tình yêu ngự trị căn phòng nhỏ ấm áp. Thì ra hương vị của tình yêu lại ngọt ngào đến thế! Ấy vậy mà bây giờ tôi mới cảm nhận được. Có lẽ trước đây cũng đã từng như thế, chỉ là hiện tại tôi đã mất đi thứ khó lấy lại nổi.
Đang tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy thì một tràng "cốc, cốc" ở ngoài cửa vang lên. Cánh cửa mở ra, một cô bé nhí nhảnh thò cái đầu nhỏ thó vào trong khe cửa.
"Con vào được không?"
"Được chứ con yêu, vào đây với bố mẹ nào." – Rose vui vẻ vẫy tay với Juliet, ra hiệu bảo cô bé có thể vào.
Không đợi nói lời thứ hai, cô bé đã nhanh chóng nhảy phóc lên chiếc giường tôi đang nằm và cho mỗi người chúng tôi một cái hôn rõ kêu. Tiếp đó, cô bé cũng được Rose đút cho mấy miếng thịt, miệng cười toe toét trông rất đáng yêu.
Nhìn cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ, đầm ấm thế này, tôi bất giác mỉm cười hạnh phúc. Chưa bao giờ tôi mường tượng được rằng hạnh phúc đôi khi đơn giản đến vậy! Tôi chỉ mong nó sẽ không bao giờ biến mất.
Tôi quay lại nhìn hai mẹ con, đáp trả lại bằng ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Đột nhiên, nụ cười của cả hai dần đi xa khỏi tầm với.
Tôi cố lại gần để nắm bắt, nhưng điều đó chỉ kéo dài thêm khoảng cách.
Hình ảnh căn phòng nhỏ ấm áp một nhà ba người dần biến mất.
Trước mặt tôi, một mảnh trắng xóa đang bao trùm lấy không gian nơi tôi đang đứng.
Tôi cố chạy. Chạy thoát ra khỏi cái thế giới kì lạ này.
Nhưng, càng chạy, tôi càng nhận ra mình đang mắc kẹt trong một mê cung nơi màu trắng kéo dài tới vô tận.
Và rồi..
Mọi thứ vỡ nát ra.
Không gian quanh tôi nứt toạc thành nhiều mảnh.
Màu trắng dần biến mất, thay vào đó là một màu đen nhìn sâu không thấy điểm cuối.
Khi không gian dần biến dạng cũng là lúc tôi nhận ra.
Tôi đang rơi.
Rơi xuống vực thẳm không thấy đáy.
Tôi dần mất đi sự kết nối với tứ chi. Chúng như đã tự động tách rời khỏi cơ thể.
Và tôi cứ thế, cứ thế rơi..
Tên Mike kia cho tôi một cái nhìn đầy lấm lét, miệng liên tục gào với cái điện thoại: "Các anh có thể nhanh lên được không?"
Bỗng nhiên, cảnh vật trước mắt tôi nhòe hẳn đi, một hình ảnh khác dần thay thế.
Lần này, tôi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương chói tai vang lên. Nhìn chung quanh, giờ đây tôi chỉ bắt gặp hình ảnh Juliet đang nắm chặt lấy tay tôi, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má cô bé không ngừng.
Bên cạnh con bé là một cô y tá có tuổi đang loay hoay chuẩn bị đồ nghề.
Tay phải tôi đang được truyền nước biển. Cái thứ chất lỏng sền sệt ấy chầm chậm chảy vào trong động mạch, như đang cố gắng giành lại sự sống từ tay thần chết.
Điều tôi không ngờ được chính là sự vắng mặt của Rose trên chiếc xe này. Cô ta là vợ tôi, vậy mà lại để cho đứa bé chỉ mới bốn tuổi đi theo chăm sóc tôi. Hàng trăm câu hỏi cứ thế dấy lên trong lòng. Liệu cô ta có thực sự yêu tôi, hay cô ta yêu tiền của tôi? Quan trọng nhất, liệu cô ta có thực sự là vợ của tôi?
Bận rộn với những suy nghĩ, một mũi kim bất ngờ chích vào tay trái của tôi. Chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra, hình ảnh Juliet và cô y tá kia ngày càng mờ nhạt dần.
Đôi mắt tôi nặng nề khép lại.
* * *
Mở mắt ra, tôi bất ngờ khi thấy Rose ngồi bắt chéo chân ở đầu giường, dịu dàng mỉm cười với tôi. Cô ấy nhẹ nhàng đặt bữa ăn sáng trước mặt tôi, rồi chầm chậm dựng tôi dậy.
Sau đó, Rose từ tốn cầm con dao xắt nhỏ miếng bít tết, rồi với lấy cái nĩa xiên một miếng thịt mọng nước lên đưa sát lại miệng tôi.
"Há miệng ra nào, anh yêu." - Rose nhìn tôi đầy trìu mến, dùng giọng nói đầy dụ hoặc đưa miếng thịt thơm nức mũi lại gần.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Còn cô ấy thì vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, trên tay vẫn giữ miếng thịt đã được xắt một cách hoàn hảo.
Một cảm giác ấm áp khó tả trào dâng trong tôi.
Tôi ngoan ngoãn há miệng ra. Chỉ đợi có vậy, Rose khiêm tốn đút miếng thịt vào, đút xong còn dành cho tôi một nụ cười đẹp đến động lòng người.
Miếng thịt chậm rãi tan trong miệng tôi. Không chỉ vị ngon trên đầu môi, trái tim tôi cũng tan ra thành nước theo miếng thịt.
Giờ phút này, chỉ còn tình yêu ngự trị căn phòng nhỏ ấm áp. Thì ra hương vị của tình yêu lại ngọt ngào đến thế! Ấy vậy mà bây giờ tôi mới cảm nhận được. Có lẽ trước đây cũng đã từng như thế, chỉ là hiện tại tôi đã mất đi thứ khó lấy lại nổi.
Đang tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy thì một tràng "cốc, cốc" ở ngoài cửa vang lên. Cánh cửa mở ra, một cô bé nhí nhảnh thò cái đầu nhỏ thó vào trong khe cửa.
"Con vào được không?"
"Được chứ con yêu, vào đây với bố mẹ nào." – Rose vui vẻ vẫy tay với Juliet, ra hiệu bảo cô bé có thể vào.
Không đợi nói lời thứ hai, cô bé đã nhanh chóng nhảy phóc lên chiếc giường tôi đang nằm và cho mỗi người chúng tôi một cái hôn rõ kêu. Tiếp đó, cô bé cũng được Rose đút cho mấy miếng thịt, miệng cười toe toét trông rất đáng yêu.
Nhìn cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ, đầm ấm thế này, tôi bất giác mỉm cười hạnh phúc. Chưa bao giờ tôi mường tượng được rằng hạnh phúc đôi khi đơn giản đến vậy! Tôi chỉ mong nó sẽ không bao giờ biến mất.
Tôi quay lại nhìn hai mẹ con, đáp trả lại bằng ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Đột nhiên, nụ cười của cả hai dần đi xa khỏi tầm với.
Tôi cố lại gần để nắm bắt, nhưng điều đó chỉ kéo dài thêm khoảng cách.
Hình ảnh căn phòng nhỏ ấm áp một nhà ba người dần biến mất.
Trước mặt tôi, một mảnh trắng xóa đang bao trùm lấy không gian nơi tôi đang đứng.
Tôi cố chạy. Chạy thoát ra khỏi cái thế giới kì lạ này.
Nhưng, càng chạy, tôi càng nhận ra mình đang mắc kẹt trong một mê cung nơi màu trắng kéo dài tới vô tận.
Và rồi..
Mọi thứ vỡ nát ra.
Không gian quanh tôi nứt toạc thành nhiều mảnh.
Màu trắng dần biến mất, thay vào đó là một màu đen nhìn sâu không thấy điểm cuối.
Khi không gian dần biến dạng cũng là lúc tôi nhận ra.
Tôi đang rơi.
Rơi xuống vực thẳm không thấy đáy.
Tôi dần mất đi sự kết nối với tứ chi. Chúng như đã tự động tách rời khỏi cơ thể.
Và tôi cứ thế, cứ thế rơi..