Truyện Ngắn Nhân Sinh - Hồng Hải

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hồng Hải, 14 Tháng mười hai 2018.

  1. Hồng Hải Nếu cuộc đời này đáng sống thì cũng đáng để viết

    Bài viết:
    95
    Nhân sinh

    Tác giả: Hồng Hải

    Thể loại: Truyện ngắn​

    Một ngày nọ ông chủ mang về một chiếc lồng trúc sơn son thếp vàng, được làm rất tinh xảo, trong lồng là chim vàng anh với bộ lông vàng óng mềm mại vô cùng xinh đẹp, ông chủ treo lồng chim ngay trước hiên nhà, nói là nhà thì chưa lột tả hết được sự mỹ lệ của nó, chính xác người ta gọi là biệt thự nhà vườn, nhà thoáng rộng nhưng không cao, có một vườn cây phía sau nhà và một vườn hoa nho nhỏ trước sân nhà. Ông chủ là người rất biết hưởng thụ, chỉ vì thích nghe tiếng hót của chim vàng anh, mà yêu chiều đặt cả tên gọi cho nó, chỉ vì một cái tên "Người tình nhỏ" thôi mà khiến không ít người hiểu lầm nếu không tận mắt trông thấy chim Vàng Anh.

    Vàng Anh chưa bao giờ thích cái tên gọi này, nó nghĩ rằng với vẻ đẹp rực rỡ và kiêu sa của nó cần một cái tên nghe kêu hơn, cứ thế nó lầm lì cả ngày, ngay cả ăn cũng chẳng tha thiết chỉ qua loa vài hạt thức ăn gọi là cầm hơi chứ đừng nói đến chuyện cất tiếng hót cho vui cửa vui nhà. Ngày lại ngày, qua khe hở của những chắn song trúc, nó chỉ biết ngước đôi mắt u buồn nhìn lên bầu trời cảm thán "bầu trời thật cao và trong xanh biết bao.. ước gì mình có thể bay dưới bầu trời cao cao xanh xanh kia, được tắm mình dưới ánh mặt trời", nó ngó xuống bộ lông vàng óng của mình, thật giống màu của ánh sáng Mặt Trời, có thể được sánh bước bên Mặt Trời thì cả cuộc đời này nó sẽ được tỏa sáng, bốn mùa xuân hạ thu đông dù ban đêm hay ban ngày dù trời mưa hay trời nắng, bộ lông vàng óng của nó vẫn luôn rực rỡ. Nó ảm đạm nhìn cái lồng trúc, oán giận người đã mang nó đến đây rồi còn nhốt nó vào trong chiếc lồng này.

    Một con mèo mướp đi tới, nó liếc nhìn lồng chim, lượn lờ đi qua đi lại phía dưới, chân bước nhẹ tênh không một tiếng động, Vàng Anh thầm thì tự nói với chính mình:

    - Một kẻ rình mò đáng ghét!

    Con mèo như đánh hơi được dòng suy nghĩ dội xuống từ chiếc lồng trúc sơn son thếp vàng kia, lừ lừ đưa cặp mắt bi ve màu xanh lên lườm nguýt, bụng bảo dạ:

    - Mày ngon đấy! Đồ nhãi ranh! Đừng tưởng mày ở trên cao mà tao không làm gì được mày!

    Từ trên cành vàng, Vàng Anh nhảy xuống, xù đám lông vàng óng thành một cục bông to sù sụ, rồi không ngần ngại đưa nửa cái đầu qua khe hở của những chắn song trúc ngó xuống dưới đất, tiện thể còn quẹt quẹt cái mỏ lên một chắn song, hành động rõ ràng là muốn thách thức, con mèo nén cục giận xuống dạ dày, chỉ biết kêu "rừ rừ rừ" trong cổ họng. Nó đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bốn phía im lặng như tờ, nó lùi lại phía sau thêm hai bước, lấy đà tung người nhảy vọt lên cao, một tay co một tay duỗi, nó cố vươn dài mình ra để với nhưng vẫn không thể nào chạm được vào cái đáy lồng.

    Vàng Anh thấy vậy thì khinh thường ra mặt, bất giác nó huýt một điệu sáo, ném xuống tai con mèo một câu châm ngôn đầy mai mỉa "con cáo và chùm nho".

    Khi con mèo vừa chạm chân xuống mặt đất, định thuận đà nhảy thêm lên cú nữa, hòng dạy dỗ cho "Người tình nhỏ" của ông chủ một trận, thoáng thấy đôi mắt gườm gườm của con chó xù đang nhìn về phía mình, nó nhanh chóng cuộn người lăn một vòng dưới đất giống như một kẻ bàng quan không quan tâm đến thế sự.

    - Chắc tao không thể hoa mắt mà nhìn nhầm đấy chứ?

    - Ý anh là sao?

    - Ý tao à.. - con chó xù bước về phía con mèo, nó đi vòng quanh và nhìn con mèo chằm chặp.. - Tao đã bắt quả tang mày muốn thịt "Người tình nhỏ" của ông chủ!

    - Anh thức đêm nhiều quá nên bị hoa mắt rồi cũng nên! Tôi chỉ đang tập luyện vài động tác nhào lộn cho dãn gân dãn cốt.

    - Nhưng tao sẽ mách với ông chủ việc mày tập luyện ở chỗ không được tập luyện này.

    Nói rồi con chó xù nhẩu mõm lên sủa "gâu gâu gâu". Con mèo biết nếu nó không nhanh chân kiểu gì cũng vướng vào chuyện thị phi mà dù đúng dù sai thì người chịu thiệt vẫn là nó, trước khi vọt khuất khỏi tầm mắt, nó không quên ném vào mặt con chó xù và "Người tình nhỏ" của ông chủ một câu: "Hãy đợi đấy!"

    Quả nhiên ông chủ từ trong nhà chạy ra ngoài hiên, trông thấy con chó xù đứng dưới chiếc lồng trúc sơn son thếp vàng đang sủa inh ỏi, chột dạ hỏi:

    - Có chuyện gì vậy? Ai dám bắt nạt "Người tình nhỏ" của ta vậy? – ông chủ đi đến gần chiếc lồng, dẩu miệng huýt sáo, rồi đưa ngón tay vào trong lồng vuốt nhè nhẹ lên cái đầu óng ả của Vàng Anh, cất giọng nựng nọt:

    - "Người tình bé nhỏ" của ta sao lại xù lông xù cánh lên thế này? Kẻ nào đã khiến cưng hoảng hốt vậy?

    Nói rồi ông gập lưng khẽ cúi xuống đưa tay xoa xoa lên đầu con chó xù dặn dò:

    - Mày có nhiệm vụ bảo vệ cho "Người tình nhỏ" của ta nghe chưa?

    Con cho xù hãnh diện lắm, nó cúi thấp đầu dường như muốn che dấu cảm xúc trước sự tín nhiệm của ông chủ. Chỉ có Vàng Anh lòng buồn rười rượi, không ngừng cất tiếng van vỉ: "Xin hãy thả tôi ra, tôi muốn được bay dưới bầu trời xanh trong, muốn được cùng Mặt Trời chiêm ngưỡng cảnh đẹp thế gian".

    Ông chủ là người nhạy bén và tâm lí, ông nhận ra trong đôi mắt u buồn chứa đầy khát vọng của "Người tình nhỏ", ông thoáng buồn nhưng vẫn vui vẻ nói:

    - Có phải cưng muốn ta mở cánh cửa màu vàng này thả cho cưng ra ngoài bay nhảy không?

    Ông tháo chiếc lồng trúc mang ra ngoài sân treo lên cành cây lựu, rồi nhẹ nhàng đưa ngón tay lên vuốt ve chiếc đầu bé xinh của "Người tình nhỏ", giọng dịu dàng dỗ dành:

    - Ra ngoài sân tắm nắng thế này thôi! Ngoan ngoãn ở trong lồng này, ra ngoài nguy hiểm lắm, ở đây tuy mất tự do một chút nhưng an toàn.

    Vàng Anh nghe vậy, nó giận dỗi nhảy loạn trong lồng, nó muốn hét lên thật to những lời phản kháng: "Không muốn, không muốn, ta thà mạo hiểm chứ không thích sự an toàn chán ngắt này, ta muốn được tự do, mau thả ta ra".

    Ông chủ vẫn dịu dàng khuyên nhủ:

    - Ngoan nào! Ngoan nào! Đừng làm loạn! "Người tình nhỏ"!

    Vàng Anh xù lông tức tối, nó đập cánh bay loạn trong lồng, rồi bất thình lình ngã "phạch" xuống đáy, lông rụng tả tơi bay phất phơ trong không trung, nó tru mỏ cất tiếng ai oán:

    - Tôi không muốn là "Người tình nhỏ" của ông, tôi muốn là "Người tình nhỏ" của Mặt Trời vĩ đại!

    Ông chủ dường như không nghe thấy tiếng lòng ai oán của nó, hoặc có thể không hiểu được ngôn ngữ của loài chim, ước gì nó có viên ngọc thần kì trong câu chuyện cổ tích mà chỉ cần người ta ngậm viên ngọc này vào trong miệng sẽ nghe hiểu được ngôn ngữ muôn loài, nó nhất định sẽ tặng cho ông chủ để đổi lấy sự tự do.

    Nó rầu rĩ rúc đầu giấu vào một bên cánh, tiếng chân ông chủ xa dần, nó nghe thấy ai đó gọi tên nó bên ngoài chắn song trúc:

    - Vàng Anh! Vàng Anh!

    Nó ngước đầu nhìn ra, ánh nắng vàng ruộm chiếu sáng cả khoảng sân, Mặt Trời mỉm cười đưa bàn tay hướng về phía nó, cất giọng ấm áp:

    - Để ta giúp em sưởi ấm! Chiếc áo của em rất đẹp! Ta sẽ khiến nó càng trở nên lấp lánh!

    Bàn tay vàng của Mặt Trời đúng là có phép màu nhiệm, ngay cả chiếc lồng trúc cũng phủ đầy ánh hào quang, Vàng Anh cảm thấy nó giống như một vị nữ hoàng trong lâu đài ánh sáng.

    "Đời này, chỉ có Mặt Trời mới là tri âm tri kỉ của mình!"

    Vàng Anh vừa say xưa tắm nắng vừa thả hồn mơ mộng, nó đâu hay con mèo mướp đứng rình rập trong góc nhà từ lúc nào đang mon men đến bên cây lựu. Con mèo dễ dàng nhảy tót lên một trạc cây, rồi cứ thế vươn đôi móng vuốt của mình ôm chắc lấy cành cây, uyển chuyển tựa như con rắn đang tườn, từng bước từng bước đẩy dần thân mình ra phía xa, nơi đang treo chiếc lồng trúc sơn son thếp vàng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Khi một tay của nó đã chạm đến phần đỉnh lồng, vừa lúc Vàng Anh phát hiện ra, nó giật mình, bay lên bám vào thanh chốt cửa lồng, con mèo ranh ma luồn một tay qua khe hở giữa các chắn song rồi khua khoắng loạn trong lồng, Vàng Anh hốt hoảng dùng đôi cánh đập lên cánh cửa lồng, chiếc lồng lắc lư, chao đảo.. con chó xù từ trong nhà hoảng hốt lao ra.. từ dưới gốc cây lựu nó nhảy chồm lên khiến con mèo mất bình tĩnh ngã nhào xuống, một tay bị mắc trong lồng theo đà giật mạnh khiến chiếc lồng cũng rơi xuống đất.. cửa lồng bật tung.. con chó xù lao tới con mèo, con mèo sợ hãi ba chân bốn cẳng ù té chạy.. Vàng Anh không chút chần chừ, nó phi thân lao ra ngoài, vỗ cánh một cái đã bay vù lên không trung..

    Cuối cùng cũng được tự do rồi, bầu trời bao la ơi cuối cùng ta cũng gặp được.. nó vừa bay, vừa lim dim đôi mắt tận hưởng bầu không khí ban mai, phấn khích hít vào lồng ngực một hơi thật sâu và dài như muốn đem cả khí trời giữ lấy cho riêng mình.. nó vui sướng giương mỏ lên nói thật to:

    - Mặt Trời ơi! Hãy chờ em, em lập tức bay đến chỗ anh!

    Nó cất tiếng hót líu lo líu lo, đã rất lâu rồi nó chưa hót, giờ thả sức hót cho bõ những tháng ngày sầu muộn cô đơn trong chiếc lồng son chẳng khác nhà tù nơi thiên đường.

    Bay mãi bay mãi vẫn chưa đến được chỗ Mặt Trời, Vàng Anh đã thấm mệt, cổ khô rát, bụng đói cồn cào, trời mỗi lúc một oi nóng và khó chịu hơn. Không thể chịu đựng được nữa, Vàng Anh từ từ bay thấp xuống, dáo dác tìm một cái cây để đậu, cần nghỉ ngơi một lát cho lại sức rồi còn tìm nước uống và thức ăn.. Nó hạ xuống một cành cây, do bay dài giữa trời nắng nóng, cơ thể vừa đói khát vừa mệt, đôi chân vừa chạm lên cành cây liền khụy xuống, đôi mắt như hai hạt đỗ quay mòng mòng, nó ngã "phạch" xuống dưới gốc cây, đúng lúc có con mèo hoang từ đâu phi ra, nó bổ nhào lên con mồi vừa cắn vừa xé, suốt từ ngày hôm qua con mèo hoang lùng sục trong các thùng rác mà chẳng tìm được thứ gì bỏ vào bụng, đang nằm ngủ cho qua cơn đói thì thức ăn từ trên trời rơi xuống.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười một 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...