Sau khi đưa cô về phòng, bước ra định bụng sẽ dọn sạch ban công thì bà Hạ cũng vừa bước ra khỏi phòng.
- Con làm gì vậy, không mang áo vào. Con làm gì Ái Ái vậy? - Bà Hạ hốt hoảng.
- Mẹ à, con thì làm gì được cô ta, mẹ ra đây làm gì thế?
- Ta ra uống nước thôi, con nói con không làm gì sao nửa đêm nửa hôm không mang áo gì mà đi vào phòng con bé vậy.
- Mẹ à, con chẳng làm gì cả, con dọn sạch đống bày bừa cô ta bày ra đã, mẹ vào phòng thay cho cô ta bộ đồ khác đi, ướt hết rồi, không khéo lại bệnh thì con lại khổ. Mẹ xem, cô ta vừa nôn lên người con đây này, mẹ không thấy mùi này kinh lắm sao. Con dọn dẹp xong còn phải tắm lại nữa.
Bà Hạ thở phào, mặc dù bà rất muốn cô và con trai bà sẽ tiến tới với nhau, nhưng không thể gượng ép cô như vậy. Bà nhanh chóng vào phòng cô, giở chăn ra. Mùi men làm bà cảm thấy khó chịu, còn thêm mùi chua chua trên người cô nữa, bà thầm trách con trai bà thật chẳng biết chăm sóc người khác. Người cô ướt hết vậy rồi, còn để y vậy đắp chăn vào, nếu không phải bà nửa đêm thức dậy uống nước, chắc anh để cô vậy ngủ luôn tới sáng rồi. Bà Hạ vào phòng tắm lấy thau nước ấm và chiếc khăn lau người cho cô, sau đó thay bộ đồ mới cho cô rồi đắp lại chăn cho cô, bỗng cô thì thào:
- Mẹ ơi, con mệt quá.
Bà Hạ khẽ vuốt đầu cô, nhẹ giọng:
- Không sao rồi, mọi chuyện sẽ dần dần ổn thôi.
Bà Hạ quay ra phòng bếp, uống xong ly nước thì nhìn thấy Uy Tĩnh Bước ra.
- Con không sao chứ?
- Giờ mẹ mới nghĩ tới con sao? Thật phiền phức khi dẫn cô ta theo.
- Mẹ không có ý gì, chỉ là..
- Mẹ à, không cần lo đâu, con sẽ không làm gì cô ta đâu.
- Mẹ biết con sẽ không làm gì con bé, nhưng con à, có đôi khi con cũng nên thử đối diện với bản thân một lần đi, thích hay yêu ai đó thì không cần phải cố gắng gồng gánh che dấu cảm xúc bản thân như vậy.
- Mẹ nói gì, con không hiểu.
- Con là con ta, con nghĩ gì ta đều biết, có khi con nên thử mở lòng mình một lần xem sao.
- Mẹ à..
- Con không cần giải thích, con nên tự xem lại bản thân con, từ lúc cô ta bỏ đi, con có khi nào thật sự đối tốt với người con gái nào như cô bé này không. Gần một năm nay, con tưởng rằng ta không thấy gì sao. Lúc trước cô bé còn có người bên cạnh, con có cảm xúc như thế nào, ta không cần biết, nhưng hiện tại, con bé không còn ai nữa. Con đâu cần thiết phải giữ kẽ, thích thì nói, không thì người ta chẳng mãi đứng đó để con mong ngóng nữa. Làm thân con trai, người ta không chủ động, thì con cũng tự động đi chứ.
Bà Hạ nói xong liền quay về phòng, anh đứng bần thần vài giây, sau đó tu hết li nước rồi quay về phòng, đi ngang phòng cô, anh không tự chủ được nên bước vào. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng.
- Rốt cuộc tình cảm tôi giành cho cô có đúng thật là yêu không? Tôi có nên mở lòng, và em có thể nào đón nhận tình cảm từ tôi không?
Anh yên lặng hồi lâu, sau đó đứng dậy, kéo lại chăn cho cô, đang tính rời đi, cô lại đưa tay nắm lấy tay anh, giọng thều thào:
- Anh đừng đi, đừng đi.
Anh quay đầu lại nhẹ nhàng rụt tay lại, nhưng cô lại càng nắm chặt hơn, lần này cô đưa cả hai tay nắm lấy tay anh. Cô mơ ngủ mà cũng có thể nắm giữ tay anh chặt vậy, anh biết chắc, trong giấc mơ đó, anh không tồn tại, cô giống anh, đã yêu thì sẽ mãi yêu. Nhưng hiện tại, anh đã quên được quá khứ rồi. Anh cũng hi vọng cô cũng sẽ như mình, chấp nhận quên đi quá khứ để có thể mở ra một tương lai mới hơn. Anh chuyển hướng, ngồi phía đầu giường. Hiện tại thì anh không thể rời khỏi rồi. Tay anh đang bị nắm chặt đến thế kia mà. Đầu tựa vào tường suy nghĩ, có nên nghe theo lời bà Hạ, thử mở lòng mình thêm lần nữa không?
Phòng cô lan tỏa mùi thơm của lavender, hai con người đều đã ngủ yên, có vẻ như thế ngủ của anh rất khó chịu, nhưng gương mặt lại vô cùng bình yên. Gian phòng yên ắng, chỉ duy nhất tiếng đồng hồ đang tích tắc từng nhịp. Hiện tại đã hơn 2 giờ rồi, chắc hẳn cả hai sẽ có giấc ngủ thật ấm áp và bình yên.
6 giờ sáng hôm sau, cô từ từ mở đôi mắt thức dậy, đưa tay dụi dụi mắt, chợt nhận ra hơi ấm từ bàn tay mình, cô nhanh chóng nhìn sang, ngước mắt lên nhìn, cô vô cùng hoảng loạn, đẩy vội cánh tay anh ra la lớn.
- A a a a a.. Anh sao lại ở trong phòng tôi vậy hả? Phòng anh, anh không ngủ, qua đây làm gì?
Đang ngon giấc, chợt bị tiếng hét chói tai của cô làm thức giấc, anh hơi khó chịu, liền lên tiếng.
- Cô lại bị gì vậy, mới sáng sớm..
- Anh sao lại trong phòng tôi vậy hả?
Anh quên mất, anh chỉ tính đợi cô buông lỏng tay hơn anh sẽ về phòng, sao lại ngủ quên mất thế này, thật mất mặt.
- Anh đã làm gì tôi rồi hả?
- Thôi im đi, muốn ai cũng biết sao, la lớn hơn nữa đi, tôi sẽ không phiền nếu em muốn thế đâu.
Cái gì, anh ta vừa gọi mình là gì, em, em sao. Đầu cô chợt hiện lên câu nói vừa rồi của anh. Anh được thế, liền nhanh chóng đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng cô. Sau khi định thần lại, cô hốt hoảng.
- Anh đi đâu, anh chưa xong với tôi đâu.
Liền nhanh chân đạp bỏ chăn, bước xuống giường. Uấy, hôm qua cô mang bộ váy trắng kia mà, bộ đồ này là sao. Ở đâu ra đây hả.
- Trần Uy Tĩnh, tôi liều mạng với anh, anh làm gì tôi rồi hả. Đồ lưu manh.
Cô nhanh chân chặn trước mặt anh, vẻ mặt anh nghiêm nghị.
- Ồn đủ chưa, em nghĩ tôi làm gì em, em nên từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra đi.
Anh gạt cô sang bên, gương mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng cô, vừa về đến phòng, anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn may chưa bị ăn tát. Mà anh đã làm gì cô đâu mà phải sợ.
Anh đi rồi, cô ngồi xuống giường, suy nghĩ mọi chuyện, từ chuyện bên nhà ông bà Khương đến khi về lại đây. Cô sao về nhà và ngủ ngon lành vậy, anh bế cô vào sao. Đầu đau như búa bổ, chợt cô nhớ lại chuyện uống bia, cả chuyện nôn hết lên người anh, nhưng lại không nhớ gì tiếp theo. Anh ta đã làm gì cô, cô không biết, mà nếu không làm gì, ai là người thay đồ cho cô thế. Đau đầu quá đi mất.
Đang trong dòng suy nghĩ, Bảo Bảo chạy vào, ôm chầm lấy cô:
- Cô ơi, cô là mẹ con thì thích biết mấy, con thật sự thích cô nhất trên đời.
Cái gì nữa đây, trong lòng cô chợt cảm thán.
- Con nói gì vậy?
- À, không có gì đâu, Bà nội bảo con vào gọi cô ra ăn sáng, con với bà nội mới ra phía kia mua đồ ăn ngon về cho ba và cô đó.
- Ừm, cô ra liền.
Cô đang đói vô cùng, nhanh chóng ra phòng bếp, bà Hạ trông thấy liền mỉm cười.
- Sao rồi con, hôm qua uống nhiều lắm sao, nôn cả lên người Uy Tĩnh vậy. May là ta thức giấc giúp con thay đồ, không thì..
- Bộ đồ này là bác thay sao ạ.
- Đúng vậy, có gì sao con.
- Dạ không?
Thấy cô im lặng, bà Hạ cũng không hỏi nhiều nữa, đưa Bảo Bảo về phòng thay bộ đồ khác, thằng nhóc mỗi lần ăn uống gì là phải bộ đồ khác ngay.
Cô chợt thấy rùng mình, cô đã nghĩ xấu về anh, thật mất mặt.
- Con làm gì vậy, không mang áo vào. Con làm gì Ái Ái vậy? - Bà Hạ hốt hoảng.
- Mẹ à, con thì làm gì được cô ta, mẹ ra đây làm gì thế?
- Ta ra uống nước thôi, con nói con không làm gì sao nửa đêm nửa hôm không mang áo gì mà đi vào phòng con bé vậy.
- Mẹ à, con chẳng làm gì cả, con dọn sạch đống bày bừa cô ta bày ra đã, mẹ vào phòng thay cho cô ta bộ đồ khác đi, ướt hết rồi, không khéo lại bệnh thì con lại khổ. Mẹ xem, cô ta vừa nôn lên người con đây này, mẹ không thấy mùi này kinh lắm sao. Con dọn dẹp xong còn phải tắm lại nữa.
Bà Hạ thở phào, mặc dù bà rất muốn cô và con trai bà sẽ tiến tới với nhau, nhưng không thể gượng ép cô như vậy. Bà nhanh chóng vào phòng cô, giở chăn ra. Mùi men làm bà cảm thấy khó chịu, còn thêm mùi chua chua trên người cô nữa, bà thầm trách con trai bà thật chẳng biết chăm sóc người khác. Người cô ướt hết vậy rồi, còn để y vậy đắp chăn vào, nếu không phải bà nửa đêm thức dậy uống nước, chắc anh để cô vậy ngủ luôn tới sáng rồi. Bà Hạ vào phòng tắm lấy thau nước ấm và chiếc khăn lau người cho cô, sau đó thay bộ đồ mới cho cô rồi đắp lại chăn cho cô, bỗng cô thì thào:
- Mẹ ơi, con mệt quá.
Bà Hạ khẽ vuốt đầu cô, nhẹ giọng:
- Không sao rồi, mọi chuyện sẽ dần dần ổn thôi.
Bà Hạ quay ra phòng bếp, uống xong ly nước thì nhìn thấy Uy Tĩnh Bước ra.
- Con không sao chứ?
- Giờ mẹ mới nghĩ tới con sao? Thật phiền phức khi dẫn cô ta theo.
- Mẹ không có ý gì, chỉ là..
- Mẹ à, không cần lo đâu, con sẽ không làm gì cô ta đâu.
- Mẹ biết con sẽ không làm gì con bé, nhưng con à, có đôi khi con cũng nên thử đối diện với bản thân một lần đi, thích hay yêu ai đó thì không cần phải cố gắng gồng gánh che dấu cảm xúc bản thân như vậy.
- Mẹ nói gì, con không hiểu.
- Con là con ta, con nghĩ gì ta đều biết, có khi con nên thử mở lòng mình một lần xem sao.
- Mẹ à..
- Con không cần giải thích, con nên tự xem lại bản thân con, từ lúc cô ta bỏ đi, con có khi nào thật sự đối tốt với người con gái nào như cô bé này không. Gần một năm nay, con tưởng rằng ta không thấy gì sao. Lúc trước cô bé còn có người bên cạnh, con có cảm xúc như thế nào, ta không cần biết, nhưng hiện tại, con bé không còn ai nữa. Con đâu cần thiết phải giữ kẽ, thích thì nói, không thì người ta chẳng mãi đứng đó để con mong ngóng nữa. Làm thân con trai, người ta không chủ động, thì con cũng tự động đi chứ.
Bà Hạ nói xong liền quay về phòng, anh đứng bần thần vài giây, sau đó tu hết li nước rồi quay về phòng, đi ngang phòng cô, anh không tự chủ được nên bước vào. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng.
- Rốt cuộc tình cảm tôi giành cho cô có đúng thật là yêu không? Tôi có nên mở lòng, và em có thể nào đón nhận tình cảm từ tôi không?
Anh yên lặng hồi lâu, sau đó đứng dậy, kéo lại chăn cho cô, đang tính rời đi, cô lại đưa tay nắm lấy tay anh, giọng thều thào:
- Anh đừng đi, đừng đi.
Anh quay đầu lại nhẹ nhàng rụt tay lại, nhưng cô lại càng nắm chặt hơn, lần này cô đưa cả hai tay nắm lấy tay anh. Cô mơ ngủ mà cũng có thể nắm giữ tay anh chặt vậy, anh biết chắc, trong giấc mơ đó, anh không tồn tại, cô giống anh, đã yêu thì sẽ mãi yêu. Nhưng hiện tại, anh đã quên được quá khứ rồi. Anh cũng hi vọng cô cũng sẽ như mình, chấp nhận quên đi quá khứ để có thể mở ra một tương lai mới hơn. Anh chuyển hướng, ngồi phía đầu giường. Hiện tại thì anh không thể rời khỏi rồi. Tay anh đang bị nắm chặt đến thế kia mà. Đầu tựa vào tường suy nghĩ, có nên nghe theo lời bà Hạ, thử mở lòng mình thêm lần nữa không?
Phòng cô lan tỏa mùi thơm của lavender, hai con người đều đã ngủ yên, có vẻ như thế ngủ của anh rất khó chịu, nhưng gương mặt lại vô cùng bình yên. Gian phòng yên ắng, chỉ duy nhất tiếng đồng hồ đang tích tắc từng nhịp. Hiện tại đã hơn 2 giờ rồi, chắc hẳn cả hai sẽ có giấc ngủ thật ấm áp và bình yên.
6 giờ sáng hôm sau, cô từ từ mở đôi mắt thức dậy, đưa tay dụi dụi mắt, chợt nhận ra hơi ấm từ bàn tay mình, cô nhanh chóng nhìn sang, ngước mắt lên nhìn, cô vô cùng hoảng loạn, đẩy vội cánh tay anh ra la lớn.
- A a a a a.. Anh sao lại ở trong phòng tôi vậy hả? Phòng anh, anh không ngủ, qua đây làm gì?
Đang ngon giấc, chợt bị tiếng hét chói tai của cô làm thức giấc, anh hơi khó chịu, liền lên tiếng.
- Cô lại bị gì vậy, mới sáng sớm..
- Anh sao lại trong phòng tôi vậy hả?
Anh quên mất, anh chỉ tính đợi cô buông lỏng tay hơn anh sẽ về phòng, sao lại ngủ quên mất thế này, thật mất mặt.
- Anh đã làm gì tôi rồi hả?
- Thôi im đi, muốn ai cũng biết sao, la lớn hơn nữa đi, tôi sẽ không phiền nếu em muốn thế đâu.
Cái gì, anh ta vừa gọi mình là gì, em, em sao. Đầu cô chợt hiện lên câu nói vừa rồi của anh. Anh được thế, liền nhanh chóng đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng cô. Sau khi định thần lại, cô hốt hoảng.
- Anh đi đâu, anh chưa xong với tôi đâu.
Liền nhanh chân đạp bỏ chăn, bước xuống giường. Uấy, hôm qua cô mang bộ váy trắng kia mà, bộ đồ này là sao. Ở đâu ra đây hả.
- Trần Uy Tĩnh, tôi liều mạng với anh, anh làm gì tôi rồi hả. Đồ lưu manh.
Cô nhanh chân chặn trước mặt anh, vẻ mặt anh nghiêm nghị.
- Ồn đủ chưa, em nghĩ tôi làm gì em, em nên từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra đi.
Anh gạt cô sang bên, gương mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng cô, vừa về đến phòng, anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn may chưa bị ăn tát. Mà anh đã làm gì cô đâu mà phải sợ.
Anh đi rồi, cô ngồi xuống giường, suy nghĩ mọi chuyện, từ chuyện bên nhà ông bà Khương đến khi về lại đây. Cô sao về nhà và ngủ ngon lành vậy, anh bế cô vào sao. Đầu đau như búa bổ, chợt cô nhớ lại chuyện uống bia, cả chuyện nôn hết lên người anh, nhưng lại không nhớ gì tiếp theo. Anh ta đã làm gì cô, cô không biết, mà nếu không làm gì, ai là người thay đồ cho cô thế. Đau đầu quá đi mất.
Đang trong dòng suy nghĩ, Bảo Bảo chạy vào, ôm chầm lấy cô:
- Cô ơi, cô là mẹ con thì thích biết mấy, con thật sự thích cô nhất trên đời.
Cái gì nữa đây, trong lòng cô chợt cảm thán.
- Con nói gì vậy?
- À, không có gì đâu, Bà nội bảo con vào gọi cô ra ăn sáng, con với bà nội mới ra phía kia mua đồ ăn ngon về cho ba và cô đó.
- Ừm, cô ra liền.
Cô đang đói vô cùng, nhanh chóng ra phòng bếp, bà Hạ trông thấy liền mỉm cười.
- Sao rồi con, hôm qua uống nhiều lắm sao, nôn cả lên người Uy Tĩnh vậy. May là ta thức giấc giúp con thay đồ, không thì..
- Bộ đồ này là bác thay sao ạ.
- Đúng vậy, có gì sao con.
- Dạ không?
Thấy cô im lặng, bà Hạ cũng không hỏi nhiều nữa, đưa Bảo Bảo về phòng thay bộ đồ khác, thằng nhóc mỗi lần ăn uống gì là phải bộ đồ khác ngay.
Cô chợt thấy rùng mình, cô đã nghĩ xấu về anh, thật mất mặt.
Chỉnh sửa cuối: