Bạn được mefonef mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
959 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 690: Chạy vào sa mạc​

Nhất thời, một cỗ linh hồn lực cường đại tản ra, cả phiến thiên không đều trở nên cực quỷ dị đáng sợ.

Đạo Vương nhìn chằm chằm vào bức tranh tuyệt mỹ đó, tròng mắt co rụt lại.

"Binh binh binh!" Bức tranh của Không Hồn đang cắn nuốt linh hồn chúng, đám người Tà ma giáo từng người mất đi linh hồn trở thành một cái xác không ngã ra đất.

Bởi vì đám người này ngã xuống, uy hiếp đối với Sở Cửu Ca cũng biến mất rồi.

Đột nhiên ngã ra nhiều người như vậy, sắc mặt những người khác đại biến.

"Bức tranh đó, là bức tranh đó, cách bức tranh đó xa chút."

Người của Tà ma giáo đều bị ảnh hưởng, chỉ duy Đạo Vương không việc gì, Sở Cửu Ca nói: "Còn đứng ngốc ra đó làm gì, mau chạy!"

Thực lực đám lão gia hỏa Tà ma giáo này còn mạnh hơn đại quân lục quốc nhiều, cô cũng không biết có thể giải quyết bao nhiêu người.

Nhiếp hồn của bức tranh này cũng có giới hạn thời gian, cô nếu vẫn một mực đứng ở đây, đợi khi lực lượng của nó tiêu hao hết, họ vẫn là xong đời.

Bắt buộc phải rút lui trước!

"Ân!" Đạo Vương khẽ gật đầu.

"Cản lại chúng, tuyệt đối không được để chúng chạy mất." Lão giáo chủ ác độc nói.

Chúng nhanh chóng phóng ra, tránh khỏi phạm vi công kích của bức tranh, đem phạm vi bao vây mở rộng, không cho Sở Cửu Ca và Đạo Vương có cơ hội rời khỏi.

"Bên này!" Đạo Vương nói.

Chỉ duy nhất con đường đi vào sâu trong sa mạc là không bị tà ma giáo phong bế, Sở Cửu Ca đã phát hiện gia hỏa này đã bị thương, không thể liều mạng với đám lão gia hỏa đó nữa, đột phá vòng vây rất nguy hiểm, chỉ có thể chạy vào sa mạc.

"Được!" Sở Cửu Ca đuổi theo Đạo Vương, hướng về nơi sâu trong sa mạc phóng đi.

Lão giáo chủ âm trầm nói: "Đáng chết, chúng thế mà lại chạy vào trong sa mạc, đuổi theo!"

Bức tranh đó càng ngày càng nguy hiểm, phạm vi đang mở lớn, lại có thêm rất nhiều người của Tà ma giáo bị cắn nuốt linh hồn, lão giáo chủ dẫn theo người của Tà ma giáo gia tăng tốc độ, phóng về nơi sâu trong sa mạc, đuổi theo đám người Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca nuốt vào đan dược nhanh chóng khôi phục lại linh lực và linh hồn lực, cùng lúc kéo cung bắn tiễn, vô số băng tiễn cũng xông ra.

Từng trận kình phong cuốn đến, hất tung vô số cát vàng, che chắn tầm nhìn của chúng, Tiểu Kim và Hắc Viêm phụ trách phóng hỏa.

Họ đang gia tăng tốc độ tránh khỏi công kích của đám gia hỏa kia, Sở Cửu Ca ngược lại phát hiện tốc độ của Đạo Vương chậm lại.

"Khục khục khục!" Mỗi một bước chân của hắn đều lưu lại vết máu.

"Nguyệt Mang!" Một đạo ánh sáng bạc bao trùm lấy Đạo Vương, ổn định lại thương thế cho hắn, mấy bình đan dược trị thương bị Sở Cửu Ca ném qua.

"Mau chóng trị thương, ngươi bây giờ không thể bị chúng bắt lại, dù sao ta vẫn còn việc phải tìm người." Sở Cửu Ca nói.

Đạo Vương đem đan dược của Sở Cửu Ca nuốt vào, lúc này bức tranh trên không của Tà ma giáo đã trở thành hiện trạng như tu la trường, sau đó biến mất vô tung.

"Không việc gì rồi! Bức tranh quái dị đó biến mất rồi."

"Đây rốt cuộc là tà vật gì? Quá đáng sợ rồi, trong phút chốc lấy đi nhiều mạng người như vậy."

"Người của Tà ma giáo chúng ta, chí ít bị nó cắn nuốt ba phần năm rồi."

Tà ma giáo là thế lực lớn mạnh nhất ngoài Phàm Âm Thiên ở Tây Vực, lần này vì để đối phó với Đệ nhất thần trộm và Đạo Vương cả ổ xuất động.

Nay nhất thời tổn thất hơn một nửa số người, dù là Phàm Âm Thiên ra tay, cũng khó tạo thành lực sát thương lớn đến vậy.

"Nhất định phải đem chúng phân thây trăm mảnh, tuyệt đối không thể giữ lại."

Vô số đạo thân ảnh phóng về nơi sâu trong sa mạc, đuổi theo không buông nhóm người Sở Cửu Ca, thân pháp của Sở Cửu Ca đúng là rất nhanh.

Nhưng dù là thế, dưới sự chênh lệch thực lực quá rõ ràng với đám người Tà ma giáo, họ cũng sắp bị đuổi kịp rồi.

Đạo Vương nói: "Ta dẫn dụ chúng đi, chia ra chạy."

"Chia ra chạy, một là ngươi chết trong tay đám người kia, một là ngươi chết trong sa mạc, ta sao có thể lấy được thứ ta muốn." Sở Cửu Ca không đồng ý quyết định của hắn.

"Ngươi là nói muốn lấy món đồ mà ta đoạt được từ tay Phàm Âm Thiên sao, ta nói với ngươi, kỳ thực Phàm Âm Thiên chủ lừa gạt ngươi rồi! Bảo vật đó vẫn nằm trong tay hắn ta. Chỉ cần ngươi còn sống rời khỏi đến Phàm Âm Thiên, liền có thể có được thứ ngươi muốn." Đạo Vương nói với Sở Cửu Ca.

"Ngươi cho rằng, ta sẽ tin ngươi sao?" Sở Cửu Ca khẽ nhíu mày nói.

Họ không có phân ra chạy, tiếp tục hướng nơi sâu sa mạc mà chạy, ngay khi họ sắp bị đám người Tà ma giáo đuổi kịp, Sở Cửu Ca phát hiện con đường xung quanh khắp nơi đều là loại gai màu xám sẫm.

Loại gai chỉ sinh trưởng trong sa mạc này, lực sinh mệnh cực mạnh, hơn nữa cực kì chắc chắn.

Sở Cửu Ca vận chuyển mộc chi linh lực, cô phát hiện bản thân có thể khống chế đám gai này, cuối cùng cũng có cách thoát khỏi đám gia hỏa này rồi.

"Phụt phụt phụt!" Dưới cát có vô số gai bật đất mọc lên, xuyên qua bàn chân và cánh tay chúng, đau đến chúng từng người lăn lộn trên cát.

"Đáng chết! Đây là thứ đồ gì?"

"Mau tránh ra."

"Ầm ầm ầm!" Từng trận vang lớn truyền ra, cát vàng tung bay khắp nơi.

Những nhánh gai nhọn của chúng phân tán, giống như bão vũ hướng chúng ập đến, hơn nữa còn chuyên môn nhắm đến mắt chúng mà bắn qua.

"Aaaaaaa!" Từng trận kêu thảm truyền ra.

Gai ở nơi này đặc biệt nhiều, Sở Cửu Ca đem toàn bộ chúng khống chế lấy, khiến cho đám gia hỏa này gặp không ít phiền phức, ngăn cản chúng tiến bước.

Đạo Vương nói: "Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh này."

"Đừng kinh ngạc nữa, mau chạy đi!"

Nhân cơ hội này, họ chạy đi thật xa, vốn tưởng rằng thoát khỏi đám người Tà ma giáo là an toàn rồi, ai ngờ bầu trời phía trước triệt để tối đen.

Sở Cửu Ca trợn to mắt, nói: "Có nhầm hay không, bão cát!"

Tuyết lở gặp rồi, giờ thì hay rồi, lại đến một cái bão cát.

Đạo Vương nói: "Xem ra chúng ta vận khí rất không tốt, chạy về phía này."

Họ chạy có nhanh đi nữa, cũng không có nhanh được như bão cát đó, cuối cùng họ bị chôn vùi trong cơn bão cát.

Lấy linh lực phòng ngự, dốc hết toàn lực xông ra, ý thức lâm vào trong mơ hồ.

Đợi khi Sở Cửu Ca tỉnh lại, nhìn thấy Bát Dạ đang ngồi ngay bên cạnh thủ hộ cô.

Sở Cửu Ca mở ra đôi mắt, nói: "A Dạ ngươi không việc gì thì tốt, gia hỏa kia đâu?"

Bát Dạ lắc đầu nói: "Không nhìn thấy."

"Gia hỏa đó có lẽ không dễ chết như vậy đi? Chúng ta trước xem xem tình hình xung quanh."

Truy binh đã cắt đuôi được, nhưng họ đã triệt để đánh mất phương hướng rồi, phiến sa mạc này cực kỳ lớn, bị nhốt ở nơi này mất cả tháng cũng chưa chắc có thể đi ra được.

Tiểu Kim nói: "Chủ nhân, ta lên cao xem xem."

Tiểu Kim bay đến nơi cao nhất, xung quanh ngoại trừ sa mạc chính là sa mạc, không nhìn thấy phong cảnh nào khác.

Phiến sa mạc này nóng ran, khô khốc.

Lúc này đang giữa trưa, dù hoàn cảnh ác liệt, cũng không khiến cho Sở Cửu Ca mất đi hứng thú thưởng thứ cảnh đẹp.

"Ngô chủ rất thích bầu trời nơi này?" Một âm thanh trong trẻo truyền ra, bên người Sở Cửu Ca nhiều thêm một người.

Bát Dạ cảnh giác nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện, chuẩn bị tùy thời ra tay công kích.​
 
959 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 691: Phong linh thần điện​

Sở Cửu Ca nói: "A Dạ, đây là Không Hồn, người của mình."

Đôi mắt như bầu trời kia của Không Hồn nhìn về điểm cuối của bầu trời phía trên sa mạc, hỏi: "Ngô chủ, bầu trời như vậy, ngươi thích không?"

"Thích." Sở Cửu Ca nói.

"Ngô chủ thích, ta cũng thích, vậy thì vẽ lại thôi!"

Trong chớp mắt, Sở Cửu Ca và Không Hồn liền xuất hiện ở trong không trung, Bát Dạ nhất thời không tìm thấy người.

Sở Cửu Ca nói: "A Dạ, ta ở bên trên. Đừng lo lắng, ngươi ở tại chỗ đợi ta là được."

Sở Cửu Ca ở trên không, căn bản không cảm giác được phía dưới chân là cát, nơi này rất mát mẻ, ẩm ướt, cô hỏi: "Không Hồn, để A Dạ lên đây đi!"

Không Hồn nói: "Ta vẽ tranh không thích có người ở bên cạnh, sẽ làm phiền."

Hắn nhìn Sở Cửu Ca, sau đó nói: "Ngô chủ ngươi là đặc biệt."

Nói xong, hắn dời ánh mắt đi, lấy ra những vật dụng cần thiết để vẽ tranh, sau đó bắt đầu phác họa ra sườn cảnh bầu trời mà hắn muốn vẽ.

Bát Dạ giống như không cảm nhận được cái nóng, ở bên dưới yên tĩnh đợi Sở Cửu Ca trở về.

Lần này Không Hồn vẽ rất nhanh, sa mạc nhìn không thấy đích và bầu trời xanh thẫm hình thành nên sự tưởng phản màu sắc mạnh mẽ, duy mỹ, hùng tráng, tuyệt đối là một thần tác.

Không Hồn đem bức tranh đã hoàn thành giao vào trong tay Sở Cửu Ca, sau đó nói: "Đợi Ngô chủ rời khỏi nơi này, liền lấy bức tranh này đem đám người đó triệt để chôn vùi đi."

Bức tranh này, là vũ khí Không Hồn giao cho Sở Cửu Ca.

Tiếp đến, hắn vẽ một bức tranh sa mạc càng thêm mỹ lệ, bức tranh này hắn càng tận tâm, nghiêm túc vẽ hơn, so với bức trước đó càng đẹp, khiến cho Sở Cửu Ca không cách nào dời mắt đi.

"Bức này tặng cho Ngô chủ cất giữ." Không Hồn nói.

"Ngươi hôm nay thế mà lại trong thời gian ngắn như vậy vẽ xong hai bức tranh, vẫn ổn chứ?" Sở Cửu Ca nhớ đến khi Không Hồn vẽ bức tranh đầu tiên, phải mất rất lâu.

Trước đó trên đỉnh núi tuyết, hắn tuy rằng hứng khởi bừng bừng, cũng chỉ vẽ một bức mà thôi.

Lần này, vừa vẽ liền là hai bức.

Không Hồn đáp: "Ngô chủ trước đó ra tay, cắn nuốt rất nhiều linh hồn, ta có đủ lực lượng vẽ hai bức."

Tà ma giáo tổn thất hơn phân nửa linh hồn người, để cho Không Hồn có thể vẽ ra hai bức tranh.

Không Hồn nói: "Trời tối rồi, Ngô chủ chúng ta xuống thôi!"

"Ân!"

"Chủ tử, ngươi trở về rồi." Sở Cửu Ca đột nhiên trở về trong sa mạc, Bát Dạ ở phía sau cô nói.

"Ân! Để cho A Dạ đợi lâu rồi, hôm này chúng ta trước tìm một nơi để qua đêm." Sở Cửu Ca nói.

"Vâng!"

Tìm được nơi nghỉ ngơi, Bát Dạ cố chấp canh đêm cho Sở Cửu Ca, không chịu ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, họ liền xuất phát tìm kiếm đường rời khỏi sa mạc, đường không tìm được, họ lại gặp được lốc xoáy.

Hơn nữa còn không phải chỉ là một lốc xoáy, là vô số cái.

Sở Cửu Ca nói: "A Dạ, gặp được thiên tai tự nhiên đáng sợ như vậy, ngươi không phải chỉ chắn ở phía trước ta là được đâu, ngươi nên làm là đừng để ta lạc mất."

Sở Cửu Ca kéo lấy tay Bát Dạ, "Bất kể ra sao, chúng ta là đồng bạn, chỉ cần không bị chia tách, nhất định có cơ hội rời khỏi nơi này."

"Không cho phép thả tay." Sở Cửu Ca nhấn mạnh nói.

"Được!" Bát Dạ gia tăng lực đạo.

Cho dù sử dụng linh lực mạnh nhất để phòng ngự đều khó cản được lốc xoáy quỷ dị này, hai người họ bay lên không trung, dù bị gió xoáy lôi kéo điên cuồng, Sở Cửu Ca và Bát Dạ cũng không có buông tay ra.

"Binh binh binh!"

Sau bão cát lại là lốc xoáy, Sở Cửu Ca cảm giác bản thân nuốt không ít cát, cũng may là nhục thân của họ đủ mạnh, nếu không cũng phải mất một lớp da.

"Rầm rầm rầm!" Hai ngươi rơi xuống đất.

Bát Dạ đem cát trên người Sở Cửu Ca phủi đi, Sở Cửu Ca nói: "Lại thoát được một kiếp, kể từ sau khi chúng ta đi vào sa mạc vận khí không mấy tốt đẹp!"

"Phía trước có đồ!" Bát Dạ ngưng thần nhìn phía trước.

Phía trước đúng là có đồ, một lốc xoáy siêu cấp to, nhưng thứ đồ chơi này dường như không có động, vẫn luôn dừng tại phía trước.

Sở Cửu Ca chuẩn bị sử dụng Thấu Mang xem xem, phía trước là một cung điện màu xanh nhạt, lốc xoáy đó chỉ là một bình chướng trong số đó mà thôi.

Cung điện thần bí đó, khiến cho người ta muốn đi thám hiểm, thế nhưng kình phong này chắc không phải là thứ đồ ăn chay.

"Trước thử xem!" Sở Cửu Ca kéo cung bắn tiễn, còn chưa đến gần lốc xoáy đó, liền triệt để thành bụi mịn.

Rất nguy hiểm, với thân người bằng da bằng thịt xong qua đó, cho dù có linh lực hộ thân, có lẽ cũng xong đời, thứ đồ chơi này không phải là họ có thể xông qua được, cô sẽ không để bản thân và A Dạ mạo hiểm.

"Chúng ta đi thôi!" Sở Cửu Ca nói.

"Ân!"

Sở Cửu Ca còn chưa đi được vài bước, đột nhiên nền cát dưới chân xuất hiện một cánh tay, một âm thanh quen thuộc truyền đến.

"Bên trên hình như có người! Có thể kéo ta một cái hay không?"

Đây là âm thanh của Đạo Vương, gia hỏa này thế mà lại còn sống.

Sở Cửu Ca nói: "Nếu như ngươi vẫn chưa tắt thở, tự mình bò ra đi!"

Nói xong, Sở Cửu Ca liền lui lại, thực sự không nguyện ý kéo gia hỏa này.

"Phù phù phù.." Một gia hỏa từ dưới cát bò lên, cả người như trở thành người cát.

Hắn nhìn thấy Sở Cửu Ca nói: "Thật trùng hợp! Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Hắn vỗ đi cát trên người, nhìn kình phong phía trước nói: "Không ngờ ta lại tìm đến được nơi này, vận khí thật không tồi."

"Nơi này? Ngươi biết phía trước là địa phương gì?" Sở Cửu Ca hỏi.

"Đương nhiên là biết, đó là Phong linh thần điện tương truyền là tồn tại ở nơi sâu nhất trong sa mạc. Bên trong nhất định là có rất nhiều bảo vật, ta có chút ngứa tay rồi, ngươi thì sao?" Hắn nhìn Sở Cửu Ca nói.

"Phong linh thần điện!" Sở Cửu Ca thấp giọng nói bốn từ này, cảm nhận phong nguyên tố ở xung quanh, cô cảm thấy phía trước có lẽ có thứ cô muốn.

Thứ có thể gia tăng phong nguyên tố của cô.

"Bảo bối có thể có, nhưng cũng phải có mạng đi vào mới được!" Sở Cửu Ca nói.

"Xem dáng vẻ hình như rất nguy hiểm." Đạo Vương lấy ra một con khôi lỗi bằng gỗ, con khôi lỗi đó xông về phía ngoài của lốc xoáy.

Nó so với mũi tên Sở Cửu Ca bắn ra thì lợi hại hơn, nhưng cũng chỉ đi được một nửa vẫn như cũ trở thành bột mịn.

Đạo Vương thở dài nói: "Quả nhiên rất mạnh! Vào không được."

Hắn trực tiếp ngồi trên nền cát, "Nhưng muốn ta từ bỏ, không thể nào!"

Hắn không muốn đi, Sở Cửu Ca cũng không muốn đi, cô chỉ thiếu đúng linh lực phong nguyên tố rồi, nếu có đủ linh lực phong nguyên tố, cô có lẽ có thể đem Bất tử sinh mệnh chi đồng luyện đến đệ thất trọng.

"Ngươi không phải muốn rời đi sao? Sao không đi nữa? Muốn ở lại giành bảo bối với ta sao?" Đạo Vương nói.

"Đúng! Đồ tốt cũng không thể để một mình ngươi chiếm." Sở Cửu Ca đáp.

"Vậy đến lúc đó xem bản lĩnh mỗi người."

Sở Cửu Ca và Đạo Vương có suy nghĩ giống nhau, họ muốn ở lại quan sát, quan sát quy luật của cơn lốc xoáy đó.

Họ muốn tìm được thời điểm sức gió yếu nhất, vị trí nào tương đối an toàn, như vậy mới có cơ hội đi vào được Phong linh thần điện.

"Viu viu viu!" Sở Cửu Ca là dùng tiễn đi thử nghiệm, Đạo Vương lấy ra vô số con khôi lỗi.​
 
959 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 692: Tìm kiếm phong linh​

Họ liền dựng trại tại đây, lương thực tồn không ít, Đạo Vương còn khá hơn, rượu ngon thịt ngon ăn lấy, cực kỳ tiêu sái.

Sở Cửu Ca hỏi: "Ta nói Đạo Vương, ngươi thực sự không có trộm bảo vật của Phàm Âm Thiên."

"Thực sự không trộm, thứ đồ đó nhất định đang ở trong tay Phàm Âm Thiên. Ngươi nếu có thể sống sót ra ngoài, chạy thoát được sự truy sát của Tà ma giáo, thì đi tìm hắn mà lấy. Tìm ta không có tác dụng đâu." Đạo Vương nói.

"Tên Phàm Âm Thiên Chủ đó vì sao lại gạt ta thứ đó đang trong tay ngươi? Còn ủy thác ta đi đối phó ngươi." Sở Cửu Ca cảm thấy bức bối rồi.

"Có lẽ hắn thích ta a!" Đạo Vương đùa giỡn nói.

Sở Cửu Ca đánh giá gương mặt không đáng nhắc đến kia nói: "Tên tiểu hòa thượng kia không phải không có mắt nhìn như vậy đi? Nhìn trúng ngươi?"

"Tiểu hòa thượng, ngươi lại nói Phàm Âm Thiên Chủ là tiểu hòa thượng?" Đạo Vương có chút kích động nói.

"Vốn dĩ thế mà! Hắn trông rất nhỏ tuổi, không phải tiểu hòa thượng thì là gì? Chẳng lẽ ta gọi hắn là đại hòa thượng."

"Phụt!" Đạo Vương nhịn không được cười lên.

"Đại bộ phận người dân Tây Vực đều xem Phàm Âm Thiên Chủ là tồn tại như thần, không ngờ ngươi chỉ xem hắn là một đệ tử phật môn bình thường." Đạo Vương nói.

Sở Cửu Ca thân ảnh lóe lên, vội vàng tránh né, gia hỏa này đang nói chuyện với cô, nhưng lại dòm ngó nhẫn không gian của cô.

"Ai da! Bị phát hiện rồi." Đạo Vương cười nói.

"Ta ngược lại quên mất, thi đấu của chúng ta vẫn chưa hoàn toàn là kết thúc, ngươi vẫn nhớ nhung chiến lợi phẩm." Sở Cửu Ca nói.

"Đúng thế! Đáng tiếc không thể đắc thủ, ta đem sườn nướng, lạp xưởng nướng đặc chế của ta cho ngươi, xem như bồi tội thì thế nào?" Đạo Vương cười mỉm nói.

"Trước nếm thử, vị mà ngon thì tha thứ cho ngươi. Nếu mùi vị không tốt.."

Mùi vị cũng không tồi, không ngờ tài nghệ tên cùng nghề này cũng không tệ.

Chỉ là Sở Cửu Ca một bên ăn, một bên còn nhớ phải làm việc khác, Đạo Vương phát hiện rồi, cách Sở Cửu Ca thật xa.

"Ngươi một bên ăn đồ ăn của ta, mà còn nhớ nhung đồ của ta, không đạo nghĩa nha!"

"Ta thấy khôi lỗi kia của ngươi khá có ý tứ, muốn lấy vài con đến chơi chơi." Sở Cửu Ca cười nói.

"Lấy! Ngươi rõ ràng là trộm có được hay không?"

"Mọi người đều là người cùng ngành, nói trộm quá khó nghe."

Họ ngoài sáng, trong tối không biết đã giao tranh bao nhiêu lần, thế lực cân bằng, ai cũng không chiếm được lợi, bề ngoài ở với nhau cũng xem như vui vẻ.

Họ quan sát nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có chút phát hiện.

"Tìm được rồi!" Hai người đồng thanh nói.

"Vậy ta đi trước một bước." Thân ảnh màu xám lóe qua, hắn phóng về một điểm nào đó của cơn lốc xoáy.

Ngay khi cơn lốc xoáy đã xé toạc y phục hắn, hắn lấy ra một cái chụp bao trùm lấy chính hắn, hắn an toàn xông vào.

Quả nhiên, giống với điểm cô tìm thấy, không còn thời gian nữa, nhất định phải nhanh qua đó.

Sở Cửu Ca hỏi: "A Dạ, ngươi muốn qua đó không?"

"Ta là ảnh tử của ngươi, ngươi ở đâu, ta liền ở đó." Bát Dạ nói.

"Được, chúng ta đi! Lần này, cũng phải nắm chặt ta." Sở Cửu Ca nắm chặt lấy tay Bát Dạ, nhắm chuẩn đến điểm tìm thấy phóng qua.

Khi muốn tiếp cận cơn gió mang sức phá hủy đó, đôi mắt Sở Cửu Ca cũng bạo phát ra phong nguyên tố mạnh nhất bao trùm lấy hai người, cô sử dụng linh hồn lực khống chế bao trùm lấy họ thuận theo hướng của lốc xoáy chuyển động.

Quả nhiên, làm như vậy cơn kình phong đó không tạo nên bất kỳ tổn hại nào cho họ, Sở Cửu Ca và Bát Dạ nhẹ nhàng mà đi vào.

Đạo Vương cười nói: "Làm đẹp lắm!"

"Ta tưởng ngươi sẽ thất vọng khi thấy ta an toàn đi vào được, muốn chia phần với ngươi chứ!" Sở Cửu Ca nói.

"Sao có thể? Nếu là một mình ta, thì vô vị đến nhường nào, dù sao một người thế đơn lực bạc, cũng rất khó xông lên đó!"

Sở Cửu Ca ngẩng đầu nhìn lên, tòa cung điện này so với cô nhìn bên ngoài càng cao, cao đến chọc trời, không nhìn thấy điểm cuối.

"Đinh đang đinh đang.." Một đợt tiếng chuông gió truyền đến, là từ bên trong cung điện truyền ra, cửa của cung điện liền mở ra.

Đạo Vương nói: "Cùng xông vào thôi! Như vậy càng nắm chắc hơn."

"Không thành vấn đề!" Sở Cửu Ca cũng biết năng lực của Đạo Vương, có hắn cùng nhau thì phần thắng sẽ lớn hơn.

"A Dạ, chúng ta đi."

Họ bước chân vào trong cung điện, tiếng chuông gió càng ngày càng rõ ràng, Đạo Vương nói: "Ngươi có nghe ra âm thanh này là gì không?"

"Là chuông gió, âm thanh của chuông gió." Sở Cửu Ca đáp.

"Đáp đúng rồi!" Một âm thanh giòn giã truyền ra, có thể thấy người đáp lời không phải là Đạo Vương, càng không thể là Bát Dạ.

"Ngươi là điện linh của nơi này?" Có kinh nghiệm từ hai lần trước, Sở Cửu Ca cũng biết nơi như vậy sẽ có sự tồn tại nào.

"Đúng! Ta là điện linh của nơi này. Chỉ cần các ngươi có thể tìm ra được chín mươi chín cái chuông gió trong cung điện này, ta liền hiện thân, thỏa mãn một nguyện vọng của các ngươi. Các ngươi đồng ý không?" Điện linh nói.

"Một khi đáp ứng, sau đây các ngươi sẽ gặp được rất nhiều nguy hiểm trong cung điện này, cho nên hãy suy nghĩ thận trọng."

Đạo Vương và Sở Cửu Ca nhìn nhau một cái, hiểu rõ ý kiến của họ là giống nhau, họ muốn khiêu chiến một hồi.

Sở Cửu Ca nói: "Được, ta đáp ứng!"

"Vậy thì, bắt đầu thôi!"

Âm thanh của Điện linh biến mất, đột nhiên tiếng gió cực mạnh thiếu chút muốn chấn nát màng nhĩ của Sở Cửu Ca.

"Đinh.." Một trận tiếng đàn trong trẻo, phá vỡ âm thanh trận gió, đem âm thanh của gió phá vỡ, khiến cho cả cung điện dường như vui nhộn hẳn lên.

"Đinh đinh đinh!" Một trận tiếng chuông gió vang lên cùng tiếng đàn, Sở Cửu Ca sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát xung quanh, nắm bắt được quỹ tích âm thanh chuông gió.

Men theo đó phát hiện nguồn gốc của âm thanh.

Tìm thấy rồi!

Thân ảnh nhanh như gió phóng đi, một cái chuông gió tinh xảo được làm từ thủy tinh xuất hiện trong lòng bàn tay Sở Cửu Ca, mà Đạo Vương thì ngừng lại động tác đàn.

Hắn nói: "Dường như cũng không quá khó đối phó, đã tìm được một cái rồi."

Sở Cửu Ca nói: "Đó là do ngươi đàn hay, nếu ngươi đàn thành như tên giáo chủ Tà ma giáo, chúng ta có lẽ sẽ bị Điện linh chấn bay ra ngoài, đừng nói là lấy được chuông gió."

Lời của Sở Cửu Ca khiến hắn nhớ đến một việc cực thống khổ, hắn nói: "Ngươi đừng nhắc nữa, nghe gia hỏa đó đàn, thực sự là một việc rất thống khổ."

Mấy tầng phía trước, đều dùng tiếng gió đến giày vò người, có kỹ năng đàn tuyệt vời của Đạo Vương, mọi thứ rất dễ giải quyết, vài cái chuông gió đã vào tay.

Từng cơn kình phong ập đến, đột nhiên biến thành một con cự thú, Bát Dạ phóng ra nói: "Chủ tử, giao cho ta."

"Ồ! Trước đó ta đàn đến mệt rồi, những cửa ải này ta liền trước nghỉ ngơi."

"Rầm rầm rầm!" Bát Dạ hung mãnh đến gần đám phong thú, trong chớp mắt liền cho đối phương một kích chí mạng.

Mà Sở Cửu Ca đương nhiên là làm nhiệm vụ như trước đó, tìm kiếm chuông gió của tầng này.

Đợi đến khi Bát Dạ đem đám phong thú đều đánh bại cũng không tìm ra, Sở Cửu Ca bức rứt nói: "Chẳng lẽ tầng này không có chuông gió."

Trong chớp mắt, đám phong thú bị Bát Dạ đánh bại lại lần nữa xuất hiện, đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua ánh sáng, nói: "Ta biết rồi."​
 
959 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 693: Khảo nghiệm kinh hiểm​

"A Dạ, phối hợp với ta." Sở Cửu Ca nói.

"Ân!"

Bát Dạ quyết đoán hành động, rất nhanh lại lần nữa đem đám phong thú càn quét sạch, mà Sở Cửu Ca sử dụng đôi mắt nắm bắt được lực lượng phong nguyên tố.

Sau khi phát hiện quỹ tích vận chuyển của chúng, đôi mắt Sở Cửu Ca đồng dạng bạo phát ra lực lượng phong nguyên tố, lực lượng phong nguyên tố này khiến cho phong nguyên tố của nơi này kết thành một đoàn, cuối cùng âm thanh vui tai truyền đến.

"Đinh đinh đinh.." Đó chính là chuông gió mà họ muốn tìm, nó không còn là hình thái cố định nữa, mà là phân tán.

Đạo Vương nói: "Phát hiện cũng khá nhanh đấy, giải quyết cũng nhanh, không hổ là Đệ nhất thần trộm, chúng ta tiếp tục xông lên thôi!"

Chướng ngại thiên diện vạn hóa của Phong linh thần điện, dưới sự đồng tâm hiệp lực của ba người họ, không mất bao lâu đã xông được một nửa rồi.

Tiếp đến, ngược lại gặp được một cửa ải khá có ý tứ.

Một trận tiếng đàn truyền đến, gió mát hóa thành một nam tử ưu nhã quý phái, gương mặt yêu nghiệt thì Sở Cửu Ca không thể quen thuộc hơn được nữa, đó là Dung yêu nghiệt.

Đó là một tiếng đàn khiến cho người ta muốn trầm mê, bọn Sở Cửu Ca đương nhiên có thể duy trì sự tỉnh táo, lại một trận tiếng đàn truyền đến, Đạo Vương động thủ rồi.

Hắn mở miệng nói: "Đây là muốn đấu nhạc với ta, nhưng ánh mắt ngươi nhìn người nam nhân này có chút không đúng! Chẳng lẽ ngươi quen biết vị này, cho dù ngươi quen biết, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

Đây không phải là việc Đạo Vương có thủ hạ lưu tình đơn giản như vậy nữa, bởi vì điện linh để cho Sở Cửu Ca làm trọng tài.

"Ván này, do ngươi đến quyết định ai thắng ai thua, nếu phán phía bên các ngươi thắng, vậy thì chuông gió liền thuộc về phía các ngươi, nếu phán đối phương thắng, vậy thì các ngươi liền dừng bước tại đây."

Đạo Vương nói với Sở Cửu Ca: "Tên nam nhân đối diện trông rất yêu nghiệt, ngươi không thể chỉ xem mặt mà lựa chọn hắn khiến chúng ta thất bại thảm hại."

"Thay vì nói vậy với ta, ngươi còn không bằng dốc hết toàn lực liều một trận, nếu ngươi quá kém ta sao có thể che đậy lương tâm phán ngươi thắng được." Sở Cửu Ca đáp.

"Yên tâm đi! Đối thủ này không đơn giản, ta đương nhiên sẽ dốc toàn lực chiến một trận, tuyệt không hàm hồ." Đạo Vương trịnh trọng nói.

Tiếng đàn va chạm nhau, đây sẽ là một trận đấu nhạc giữa cao thủ với nhau, một khúc kết thúc, cho người ta cảm giác đã qua mấy kiếp.

"Ai thắng, ai thua?" Điện linh hỏi.

Về mặt lý trí, đương nhiên là phán Đạo Vương thắng, như vậy họ liền có thể qua ải rồi.

Điện linh sao có thể để cho bọn Sở Cửu Ca dễ dàng thắng như vậy, nó nói: "Tên nam tử áo trắng đó không phải là người quan trọng nhất của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn hắn không bằng người khác, trong lòng ngươi hắn cũng chỉ đến thế.."

"Ồn quá đi!" Điện linh lảm nhảm không ngừng, khiến Sở Cửu Ca giận rồi.

"Đây hoàn toàn là một tên giả mạo mà thôi, ngươi cảm thấy ta sẽ đem hắn xem thành Dung yêu nghiệt nhà ta sao? Thực nực cười." Đôi mắt đen tuyền đó của Sở Cửu Ca bạo phát ra phong nguyên tố cực mạnh, khiến cho cái người do phong nguyên tố hóa thành kia biến mất.

Sở Cửu Ca lấy thủ đoạn bạo lực định ra thắng thua của trận này, Đạo Vương nói: "Như vậy càng có hiệu suất."

Sở Cửu Ca nói: "Điện linh, muốn ta trúng kế của ngươi, chút tâm kế này của ngươi không đủ đâu, hãy bổ sung trí thông minh cho tốt đi!"

"Nhân loại đáng ghét, ngươi lại dám chê cười ta." Điện linh rất tức giận.

"Chê cười, đó cũng là do ngươi tự tìm!" Sở Cửu Ca đáp.

Sau đó Sở Cửu Ca và Đạo Vương một đường xông cửa ải, thu thập ngày càng nhiều chuông gió, lúc này đã có được chín mươi cái.

Gió hóa thành rồng, chỉ có một yêu cầu, đuổi kịp tốc độ của rồng mới tính là thắng.

Tốc độ, cả ba người họ đều rất sở trường.

Trong chớp mắt, rồng bay biến mất ở trước mặt bọn Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca nói: "Đuổi theo!"

"Soạt soạt soạt.." Ba đạo thân ảnh lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo rồng bay, thế nhưng vẫn như cũ bị nó bỏ xa, giống như kình phong phóng ra ngoài.

Đạo Vương nói: "Không hổ là thứ do phong nguyên tố hóa thành, thật nhanh."

"Ngươi đừng bảo lưu thực lực nữa! Sử dụng khí lực ăn sữa mà mau đuổi theo đi, nếu không chúng ta đều thua thảm." Sở Cửu Ca nói.

Thân hình Sở Cửu Ca giống như quỷ mị đuổi theo, Đạo Vương cũng không nhường nhịn, Bát Dạ như một ảnh tử đuổi theo sau Sở Cửu Ca.

Tăng tốc, lại tăng tốc, vẫn rất khó đuổi kịp.

Đạo Vương nói: "Muốn đuổi kịp rồng bay đó, xem ra sử dụng thuần lực lượng là chưa đủ. Ngươi có thể khống chế phong nguyên tố, có lẽ có thể lợi dụng ưu thế của rồng bay mà đối phó nó, như vậy mới có cơ hội đuổi kịp nó."

Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Vậy ta thử thử."

Phong nguyên tố bao trùm lấy toàn thân Sở Cửu Ca, sau khi hòa làm một với gió, thân thể nhẹ như lông vũ.

Cô nắm bắt được quỹ tích của gió, men theo quỹ tích của gió phóng đi, tốc độ xa xa vượt qua trước đó.

Trong chớp mắt, cô cách con rồng bay đó gần rồi, càng gần rồi.

Sở Cửu Ca lần nữa tăng tốc trên không, Sở Cửu Ca rơi vào trên lưng của con rồng bay.

Quấn chặt lấy nó, không để bản thân bị hất bay ra, Sở Cửu Ca nói: "Ta như vậy chẳng lẽ không tính là đuổi kịp sao?"

Con rồng bay dưới chân cô hóa thành chuông gió, Sở Cửu Ca tiếp lấy chuông gió nhẹ nhàng hạ xuống từ trên không, cười với Đạo Vương: "Đắc thủ rồi."

Khảo nghiệm tiếp theo, đều là khảo nghiệm về tốc độ, Sở Cửu Ca vốn sở hữu phong nguyên tố có ưu thế rất lớn, Đạo Vương phụ trách đưa ra chủ ý cho Sở Cửu Ca.

Tuy rằng có chút trắc trở, nhưng họ từng bước một tiếp cận mục tiêu cuối cùng.

Sở Cửu Ca nói: "Chín mươi tám cái chuông gió, còn thiếu một cái cuối cùng."

Đôi cánh của gió, bất ngờ ập đến, số lượng dày đặc, khiến người khó lòng né tránh, nguy hiểm!

"Tránh ra!"

"Bước cuối cùng thả ra một chiêu lớn như vậy, quá ác rồi."

Cô men theo hướng gió bạo phát nhanh chóng né tránh, cho dù là nắm bắt được quỹ tích cũng chỉ thành công một nửa, tốc độ không đủ nhanh mà nói, vẫn sẽ trúng chiêu.

Sở Cửu Ca không chỉ phải chiếu cố bản thân, đồng dạng không thể bỏ lại đồng bạn.

Họ không có sức quan sát cường hãn như Bất tử sinh mệnh chi đồng, cho nên cô phụ trách nhắc nhở họ, làm thế nào từng lần tránh khỏi công kích nguy hiểm.

"A Dạ, phía trên bên trái tránh."

"Đạo Vương, ngươi cúi xuống!"

"Binh binh binh.."

Đôi cánh của gió cực kỳ hung tàn, cứng rắn như đá đều có thể nhẹ nhàng cắt đứt, càng không cần nói đến thân thể như con người, tuyệt đối không thể bị nó đánh trúng.

"Ầm ầm ầm!"

Họ không ngừng né tránh, mà đôi cánh của gió lại ngập trời ập đến, tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Thể lực của họ cũng có hạn, Đạo Vương nói: "Nhất định phải giải quyết từ gốc rễ, nếu không chúng ta không có phần thắng nào. Ngươi biết gốc rễ của đám cánh từ gió này ở đâu chứ?"

"Ta nhìn xem!" Linh hồn lực của Sở Cửu Ca bạo phát ra, sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát nơi phong chi linh lực mạnh nhất.

Đôi cánh của gió thứ vũ khí giết người chí mạng này là do bên đó không ngừng bạo phát ra.

"Ở bên đó, nhất định phải xông qua đó." Sở Cửu Ca nói.

"Ta đi!" Như ảnh tử vẫn luôn đi ở phía sau Sở Cửu Ca, Bát Dạ vẫn luôn không lên tiếng mở miệng nói.​
 
959 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 694: Phong chi truyền thừa​

"A Dạ ngươi đi? Người thích hợp nhất là ta, ngươi ở nơi này đợi ta là được." Sở Cửu Ca nói.

"Không được!" A Dạ không đồng ý.

"Lời của ta A Dạ cũng không chịu nghe theo rồi." Chân mày Sở Cửu Ca khẽ nhíu.

"Rầm rầm rầm!" Tiếp theo, lại có mối nguy hiểm đang đến gần.

Đạo Vương nói: "Ta nói các ngươi đừng do dự nhiều như vậy nữa, cùng lên đi, các ngươi không phải phối hợp rất tốt sao? Sợ cái gì?"

Sở Cửu Ca và A Dạ đều trừng mắt nhìn gia hỏa này một cái, đây là biện pháp tốt nhất.

Sở Cửu Ca đem lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng phát huy đến cực hạn, nói với A Dạ: "Đi theo ta!"

Họ với tốc độ nhanh nhất phóng ra ngoài, liền nghe thấy tiếng gió cắt da cắt thịt, một trận mùi máu tanh truyền đến.

Sở Cửu Ca không việc gì, là A Dạ bị thương rồi.

Y phục màu đen bị cắt rách, bị máu tươi thấm ướt thành màu đỏ sẫm, hắn một tiếng cũng không kêu, dường như không có cảm giác.

Nắm đấm Sở Cửu Ca nắm chặt, hạ quyết tâm vô luận ra sao đều phải xông qua đó, mỗi một lần lướt qua với nguy hiểm chí mạng, liền nhìn thấy trên không có một đôi cánh của gió cực cường đại.

Ở trung tâm của nó, có một cái chuông gió, xông qua đó tuyệt đối sẽ bị cơn kình phong giảo sát ngay đến xương cốt cũng không còn, càng không cần nói đến lấy được chuông gió.

Sở Cửu Ca nói: "A Dạ, còn chống đỡ được hay không?"

A Dạ bị thương, cô cũng rất lo lắng, nhưng giờ là thời khắc mấu chốt, lại không thể dừng lại lúc này.

"Có thể." Bát Dạ khẳng định nói.

"Cố gượng thêm một chút, xin ngươi đó." Sở Cửu Ca lấy ra Đế Ma Cung, đương nhiên Huyết Tiễn không có lấy ra.

Huyết Tiễn vừa ra, cô thực sự sợ đem cái chuông gió đó hủy đi.

Lấy linh lực và linh hồn lực hóa thành tiễn vô hình, kể từ sau khi có được Huyết Tiễn, cô đã không cần làm việc tiêu hao lực lượng như vậy rồi, mà nay đây lại là phương án tốt nhất.

"Viu.." Một mũi tên vô hình với tốc độ nhanh nhất bắn ra, nhắm trúng chuông gió được đôi cánh của gió bao trùm lấy, ngay khi vượt qua từng vật cản chuẩn bị bắn trúng mục tiêu, lại bị đôi cánh của gió chặn lại rồi.

"Rầm!" Mũi tên đó triệt để biến mất, nghênh đón họ chính là công kích càng thêm mãnh liệt.

"Soẹt soẹt soẹt!" Họ tránh né với tốc độ nhanh nhất, lấy phong nguyên tố phòng ngự, trong thời khắc nguy hiểm cuối cùng cũng thoát hiểm.

"Phụt phụt phụt!" Nhìn đôi cánh của gió ép họ vào tuyệt cảnh đó, cô nhớ đến một việc rồi.

"Tư duy cứng nhắc rồi, thực ra có thể thay đối hướng tu duy." Sở Cửu Ca lẩm bẩm nói.

"Binh binh binh!" Tránh né từng đợt tấn công, nhóm Sở Cửu Ca tranh thủ được một có hội thở dốc.

Cô nhìn thấy thương thế của Bát Dạ càng ngày càng nhiều, lần này chỉ được phép thành công, không được thất bại.

Sở Cửu Ca kéo lấy Đế Ma Cung, linh lực và linh hồn lực bắt đầu ngưng tự thành một mũi tên, Sở Cửu Ca thuận thế gia tăng thêm vào đó lực lượng phong nguyên tố, mũi tên này cũng bởi vì ý niệm của Sở Cửu Ca đã thay đổi hình thái.

Loại hình thái này giống y hệt đôi cánh của gió, Sở Cửu Ca nói: "Đi đi! Đem cái chuông gió kia trộm đến."

"Viu!" Một mũi tên bắn ra, hình thái và lực lượng đều đã được ngụy trang qua, những đôi cánh của gió kia đem nó xem là đồng bạn, căn bản không thèm công kích nó, cho nên một đường thông thuận.

"Rầm!" Đắc thủ rồi, đôi cánh của gió tiếp cận chuông gió, cỗ lực lượng đó đem chuông gió bao trùm lấy, hướng Sở Cửu Ca xông đến.

Chuông gió đó không thấy nữa, đám đôi cánh của gió kia điên cuồng công kích Sở Cửu Ca và Bát Dạ.

"Mau tránh ra!"

"Rầm rầm rầm!"

Không bao lâu, đối diện với công kích kịch liệt lần này, họ hoàn toàn không cách nào né tránh, chuông gió mà Sở Cửu Ca trộm cũng thuận theo đám đôi cánh của gió này mà được đưa đến trước mặt cô.

"Đinh đinh đinh.." Chuông gió đến tay, âm thanh vui tai truyền đến, đám đôi cánh của gió ngừng lại tấn công, Sở Cửu Ca cũng vì thế mà thoát được một kiếp.

Vào lúc này, Đạo Vương phóng đến.

"Chín mươi chín cái, đã tập hợp đủ rồi, toàn bộ đều lấy ra đi!"

Đạo Vương lấy ra những cái hắn thu thập được, Sở Cửu Ca cũng lấy ra những cái bản thân thu thập được.

Chín mươi chín cái chuông gió bay lên không trung, lấp lánh ánh sáng, giống như những ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

"Đinh đinh đinh.." Một trận âm thanh vui tai vang lên, một cái chuông gió nho nhỏ trôi lơ lửng trên không trung.

"Các ngươi muốn gì?" Điện linh hỏi.

"Ta muốn lực lượng phong nguyên tố cường đại." Sở Cửu Ca nói.

Mà Đạo Vương nói: "Ta muốn đem ngươi đưa về nhà."

Điện linh nói: "Không được, ta chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng của một người, hai cái đã vượt mức rồi, nhân loại các ngươi không thể quá tham lam."

"Một cái sao! Ngươi là muốn chúng ta chém giết lẫn nhau sao?" Đạo Vương nói.

"Đây phải xem quyết định của nhân loại các ngươi, ta mới không thèm dụ dỗ các ngươi chém giết lẫn nhau!" Điện linh nói.

"Quyết định của ngươi thì sao?" Đạo Vương nhìn Sở Cửu Ca nói.

"Thứ ta muốn sẽ không từ bỏ. Ngươi nếu cũng không muốn từ bỏ, chỉ đành đến một trận tranh đấu công bằng." Sở Cửu Ca nói với hắn.

"Trước đó thi đấu ba trận hai thắng, ta dường như đã thua cho ngươi rồi, nên không cần đấu nữa. Nhưng ta nghĩ ngươi có được lực lượng phong nguyên tố của nơi này, có lẽ sẽ trở thành chủ nhân của phong linh thần điện, cái chuông gió nhỏ này có lẽ cũng thuộc về ngươi đi." Đạo Vương nói.

"Chuông gió nhỏ, ngươi nói ta đoán có đúng hay không?" Đạo Vương hỏi.

"Không đúng! Một chút cũng không đúng, ngươi nói bậy, nhân loại này có thể có được phong chi linh lực hay không còn là vấn đề đâu." Điện linh nói.

Sở Cửu Ca cảm thấy Đạo Vương đoán không sai, dù sao trước đó cô có được mộc chi linh lực và băng chi linh lực, liền có thể dẫn đi điện linh.

Cô nói: "Được, đến lúc đó ta đem nó tặng cho ngươi."

"Ê! Các ngươi còn chưa có hỏi ta có nguyện ý hay không đâu, có phải quá đáng quá rồi không?" Điện linh giận dữ nói.

"Được rồi, đừng tức giận, trước nói với ta làm sao có được lực lượng phong nguyên tố." Sở Cửu Ca nói.

"Ngươi qua bên đó, liền có thể tiếp nhận truyền thừa, có thể thành công hay không thì xem bản lĩnh của ngươi rồi."

Trong không trung lơ lửng một đôi cánh của gió cực lớn, chính là nơi điện linh bảo Sở Cửu Ca đi qua, sau khi Sở Cửu Ca qua đó, liền bị đôi cánh của gió đó bao trùm lấy.

Vô số cơn gió mắt quét qua thân thể, linh hồn cô, bốn phía truyền đến tiếng gió, Sở Cửu Ca đi vào thế giới của gió.

"Vì sao lại muốn có được lực lượng của gió, vì muốn càng nhanh hay muốn càng mạnh?" Một giọng nói vang lên, hỏi ra một vấn đề như vậy.

"Đương nhiên là muốn càng nhanh, đồng thời cũng muốn càng mạnh." Sở Cửu Ca đáp.

"Quá tham lam, khảo nghiệm phải trải qua sẽ không dễ dàng."

"Ta chưa từng cho rằng có được phong chi linh lực là việc dễ dàng, đến đi!" Đôi mắt đen tuyền của Sở Cửu Ca mang theo vẻ quyết tâm đạt được.

"Soẹt soẹt soẹt!" Vô số lưỡi dao bằng gió ập đến, sự hung tàn của nó mà so với đôi cánh của gió trước đó thì trước đó giống như là những sợi lông vũ không hề có chút lực sát thương.

Sắc mặt Sở Cửu Ca đại biến, vội vàng tránh né, nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn tránh khỏi.

"Hít!" Bị nhưng con dao từ gió đánh trúng Sở Cửu Ca hít ngược một hơi.​
 
959 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 695: Cô thành công rồi​

Bị gió thương đến, Sở Cửu Ca không hề cảm thấy bản thân chảy máu, nhưng lại càng khiến ta đau hơn so với khi chảy máu.

Những phong đao này, thương đến là linh hồn.

Rất nhanh, phong đao lần nữa ập đến, lại là vượt khỏi cực hạn tốc độ của Sở Cửu Ca, linh hồn giống như trải qua hành hình, bị thiên đao vạn quả.

Bát Dạ và Đạo Vương ở bên ngoài, không hề biết Sở Cửu Ca bị đôi cánh của gió bao trùm ở bên trong đang xảy ra chuyện gì, trong lòng không nhịn được lo lắng.

Linh hồn lực của Sở Cửu Ca đủ mạnh, từng lần một bị trọng thương, từng lần một làm yếu đi nhưng vẫn kiên trì một đoạn thời gian rất đài, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Ngoại trừ việc không ngừng né tránh, Sở Cửu Ca quyết định chủ động phản kích.

Lấy gió làm tiễn, trực tiếp đối đầu với phong đao, thân hình cô dung hòa làm một với gió, thuận theo gió mà đi, tốc độ đương nhiên càng nhanh.

"Binh binh binh!" Phong đao bị phong tiễn kích trúng, hoặc là đánh nát phong tiễn, len lỏi giữa vô số phong đao, Sở Cửu Ca càng ngày càng có thể tránh né phong đao, số lần bị thương càng ngày càng ít.

Trong không gian này, Sở Cửu Ca hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi đi, không biết đã qua bao lâu, gió ngừng rồi, nguy cơ đã giải trừ.

Từng cơn gió nhẹ không hề mang theo tính công kích ập đến, lướt qua linh hồn Sở Cửu Ca, bắt đầu tu bổ thương thế trước đó của cô, trong chớp mắt triệt để khôi phục rồi.

Không chỉ có khôi phục, Sở Cửu Ca còn cảm thấy linh hồn lực bản thân trở nên càng mạnh.

Nhẫn nhịn sự thống khổ đến cực điểm, vượt qua cực hạn bản thân, đợi khi sương mù tan đi liền thấy được ánh trăng sáng rõ.

Thương thế khôi phục, vô số linh lực phong nguyên tố bao trùm lấy, vô số phong nguyên tố hóa thành lực lượng của bản thân.

Sở Cửu Ca có thể rõ ràng cảm thấy sự biến hóa phong nguyên tố bản thân đã sở hữu.

Như cô muốn, đương nhiên là càng mạnh, càng nhanh rồi.

Bát Dạ bọn họ phát hiện gió bên phía đó có chút không giống rồi, nhìn qua thấy đôi cánh của gió đó mở ra.

Sở Cửu Ca đứng trên không, đôi cánh của gió đó liền bay đến sau lưng cô, hóa thành một đôi cánh vô hình.

Sở Cửu Ca cũng có chút kinh ngạc, vận chuyển phong nguyên tố, đôi cánh của gió vừa động, trong chớp mắt Sở Cửu Ca liền biến mất tại chỗ.

Cô là Đệ nhất thần trộm, tay chân nhanh nhẹn, như vậy mới có thể dễ dàng trộm đồ chạy mất.

Tốc độ cô sở hữu bây giờ hoàn toàn vượt xa tốc độ trước đó của cô, đạt đến một cảnh giới thần kỳ.

Sở Cửu Ca thu liễm lại lực lượng phong nguyên tố, đôi cánh của gió biến mất, cô hạ xuống mặt đất nói: "Ta thành công rồi!"

"Chuông gió nhỏ, ngươi cũng xuất hiện đi!" Sở Cửu Ca phất phất tay, một chuông gió tinh xảo rơi vào trong tay cô.

Kế thừa lực lượng phong nguyên tố, cô đích thực trở thành chủ nhân của tòa phong linh thần điện này.

"Ngươi thế mà lại thành công rồi, hơn nữa còn có được đôi cánh của gió, đây là truyền thừa viên mãn nhất, ngươi.. Ngươi làm thế nào làm được?" Chuông gió nhỏ biểu thị rất chấn kinh.

"Bởi vì ta có duyên với phong chi truyền thừa, cho nên liền thành công thôi!" Sở Cửu Ca đùa giỡn nói.

Chuông gió nhỏ tức đến run rẩy, câu trả lời này thực sự quá hời hợt rồi.

"Đạo Vương, ta vẫn luôn là người giữ chữ tín, gia hỏa này tặng cho ngươi rồi." Sở Cửu Ca hất tay, chuông gió liền bị cô ném về phía Đạo Vương.

Đạo Vương nói: "Đa tạ!"

Chuông gió nhỏ khó tin nói: "Ngươi thực sự đem ta tặng cho người khác, ta.. Ta cũng có tác dụng mà."

"Nói xem ngươi có tác dụng gì, xem ta có thay đổi chủ ý hay không?"

"Ta có thể lợi dụng phong nguyên tố gia tăng tốc độ của ngươi, hơn nữa dùng tiếng chuông kiềm chế kẻ địch." Chuông gió nhỏ nói.

"Ta đã triệt để chưởng khống phong nguyên tố rồi, liền không cần người gia tăng thêm tốc độ nữa, ta vốn dĩ tốc độ đã rất nhanh. Còn về việc dùng tiếng chuông kiềm chế kẻ địch.." Đôi mắt Sở Cửu Ca trở nên quỷ dị mà nguy hiểm.

Cô cười nói: "Ta cảm thấy đồng thuật của ta càng tốt, Đạo Vương càng thích hợp ngươi."

"Hu hu hu.."

"Đinh đinh đinh.."

Chuông gió nhỏ vì bản thân bị chê, khóc đến rất đáng thương, tên nhân loại này quá xấu rồi.

Đạo Vương an ủi nói: "Đừng đau lòng nữa, ta cảm thấy ngươi vẫn rất hữu dụng, thực đó, ta cần ngươi."

Chuông gió được người cần liền cảm động đến muốn lấy thân báo đáp luôn rồi.

Một tên Đạo Vương, sở hữu một thần khí bổ trợ như vậy.

Một Đệ nhất thần trộm, sở hữu lực lượng phong nguyên tố cường đại, sau này hai người này sẽ càng thêm yêu nghiệt, e là dưới thiên hạ này không có thứ mà họ không trộm được.

"Đi thôi! Rời khỏi nơi này, thuận tiện tìm lại mặt mũi." Mục đích đạt được, Sở Cửu Ca chuẩn bị rút lui.

Đạo Vương đáp: "Được."

Họ thuận lợi rời khỏi phong linh thần điện, còn về làm thế nào rời khỏi phiến sa mạc này, vẫn còn là một vấn đề nan giải.

Đạo Vương nói: "Đệ nhất thần trộm nếu người tin lời ta, có thể đi theo ta, ta cảm thấy vận khí của ta không tồi, có lẽ có thể đi ra được sa mạc này."

"Ồ! Vậy thì tin ngươi một lần." Sở Cửu Ca nói.

Trên đường, Sở Cửu Ca lại lần nữa hỏi vấn đề từng hỏi, cô nói: "Ngươi nói ngươi không có trộm đi bảo vật của Phàm Âm Thiên Chủ, bảo vật thực sự ở chỗ Phàm Âm Thiên Chủ, thực sự không có gạt ta?"

"So với vàng còn thật." Đạo Vương thành thật nói.

"Được! Vậy thì sau khi tặng lễ vật lớn cho Tà ma giáo, xem ra phải đi Phàm Âm Thiên một chuyến rồi, tên tiểu hòa thượng đó lại dám chơi chúng ta như vậy, ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng." Sở Cửu Ca thấp giọng nói.

Đi lại trong sa mạc ba ngày, Sở Cửu Ca cảm thấy có khí tức của con người rồi, cũng nhìn thấy một nhóm người.

"Thế mà lại đụng độ truy binh của Tà ma giáo, có lẽ cách đại bản doanh của chúng không xa rồi đi!"

Kịp thời phát hiện kẻ địch, bọn Sở Cửu Ca cũng không hoàn toàn tránh né, mà lựa chọn chính diện chạm mặt nhau.

"Đó.. Hai người đó chính là Đạo Vương và Đệ nhất thần trộm."

"Chúng cũng quá biết trốn rồi, tìm nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy chúng rồi."

"Mau đem chúng bao vây lấy, lần này tuyệt đối không để cho chúng chạy mất."

Vô số đạo thân ảnh phóng qua, từng người sát khí bức người, ánh mắt bất thiện nhìn Sở Cửu Ca và Đạo Vương.

Sở Cửu Ca giễu cợt nói: "Ồ! Các vị Tà ma giáo, chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Đệ nhất thần trộm, Đạo Vương, các ngươi dám giết chết giáo chủ Tà ma giáo chúng tôi, nay bị chúng tôi bắt được, chết chắc rồi."

"Bắt được, các ngươi khẳng định?"

"Động thủ!"

Vô số công kích ập đến, Sở Cửu Ca vận chuyển linh lực phong nguyên tố, đôi cánh của gió xuất hiện, mang theo Sở Cửu Ca bay lên không trung, dễ dàng liền tránh khỏi những công kích này.

Xung quanh Đạo Vương bị một cơn gió bao lấy, tốc độ cũng cực nhanh, xem ra chuông gió nhỏ đã chứng minh được tác dụng của mình, cực kỳ ra sức.

"Binh binh binh.." Công kích của chúng toàn bộ đều hụt mất, chỉ là làm việc không công.

"Tốc độ thật nhanh, đây rốt cuộc là thế nào?"

"Hai người bọn chúng chẳng lẽ có được kỳ ngộ gì trong sa mạc?"

Thế là từng tên của Tà ma giáo đều ngốc lăng rồi, tốc độ quỷ dị như vậy chúng ngay đến góc áo của hai người cũng không chạm đến được.

"Được rồi, tiếp theo đến phiên chúng tôi phản kích rồi." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.​
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back