134,612 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1350: Gả cưới (1)​


Nhà họ Quan mang sính lễ đến, ăn cơm xong thì cáo từ ra về. Hôm nay nhà họ cũng bận, giống như nhà họ Chu, họ cũng phải chuẩn bị thức ăn cho tiệc mừng ngày mai.

Về đến nhà họ Quan, vợ Quan nhị lang không nhịn được nói: "Cô con gái út nhà Chu gia trông thật xinh đẹp, không biết nhà ai có phúc cưới được nàng."

Lúc nói câu này, vợ Quan nhị lang vẫn luôn nhìn bố chồng, vừa định mở miệng nói tiếp, Quan lý trưởng đã nói: "Con đừng nghĩ nữa, đừng nói nhà con, ngay cả nhà chúng ta cũng không xứng với nàng. Tuy rằng cha mẹ ruột nàng mất rồi, nhưng cha ruột nàng vẫn là nghĩa sĩ được hoàng đế khen thưởng, còn được truy tặng chức Miên Châu mục, nếu nàng muốn gả thì cũng sẽ gả vào những nhà ở châu huyện."

Vợ Quan nhị lang tiếc nuối ngậm miệng lại.

Vợ Quan đại lang chưa từng gặp Mãn Bảo, không khỏi nhỏ giọng hỏi em dâu: "Đẹp lắm sao?"

Vợ Quan nhị lang gật đầu: "Đẹp hơn tất cả mọi người trong nhà họ, chủ yếu không chỉ là đẹp, mà nàng đứng ở đâu cũng khiến mọi người chú ý hơn người khác."

Quan lý trưởng nói: "Đó là do học hành mà ra."

Ông quay đầu nhìn Quan Vịnh, nói: "Đừng thấy cô nhỏ con còn nhỏ tuổi, nhưng học hành lại giỏi, con cháu thế hệ này của Chu gia đều nhờ nàng dạy dỗ mà biết chữ. Sau này vợ con về nhà, phải kính trọng bên đó, đừng thấy nàng còn nhỏ mà xem thường, biết chưa?"

Quan Vịnh ngoan ngoãn đáp lời.

Quan lý trưởng hài lòng gật đầu, nói với hai cô con dâu vẫn còn đang chú ý đến tướng mạo: "Chu Mãn trông xinh đẹp là vì giống cha nàng, con cái nhà họ Chu trông đều đẹp, sau này con cái của A Vịnh cũng sẽ đẹp thôi. Đợi cháu dâu mới về nhà thì bảo nàng và A Vịnh chuyển đến huyện thành ở, tranh thủ sinh cho nhà ta một đứa con."

Mặt Quan Vịnh đỏ bừng, vợ Quan đại lang vui vẻ đáp lời, vợ Quan nhị lang lại cảm thấy chủ đề này dường như đang tự đập vào chân mình.

Làm gì có chuyện nàng dâu mới vừa về nhà đã chuyển đến huyện thành ở chứ?

Nhưng nhan sắc của nhà họ Chu quả thật không ai nghi ngờ, lão Chu khi còn trẻ đã nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới là đẹp trai, con cháu của ông còn tiến thêm hai bước trên con đường nhan sắc này.

Trước đây Đại Nha còn nhỏ, ăn uống không đủ chất, lại thường xuyên xuống ruộng, nên đen gầy không nhìn ra gì.

Nhưng mấy năm nay nàng đầu tiên là học một năm ở trường, sau đó lại đến cửa hàng ở huyện thành làm việc, cuộc sống gia đình tuy lúc tốt lúc xấu, nhưng chưa từng thiếu thốn về ăn uống.

Thế nên bây giờ nàng có thân hình cân đối, lại trắng trẻo hơn nhiều, mái tóc đen nhánh xõa xuống, chỉ cần ngồi đó thôi cũng cho người ta cảm giác tốt đẹp về cuộc sống bình yên.

Có lẽ Chu Lập Quân đã dự liệu được việc đại tỷ sắp xuất giá, nên nhờ Mãn Bảo mang quà tặng về.

Đó là son phấn mà nàng và Khâu Bồi đi khắp hang cùng ngõ hẻm mới mua được, nghe nói là loại mà rất nhiều cô nương ở kinh thành đều thích dùng.

Sáng sớm, Đại Nha tỉnh dậy rồi rửa mặt ăn sáng, sau đó bắt đầu mặc áo cưới mà gia đình đã chuẩn bị từ trước, đợi đến khi ngồi trước bàn trang điểm, cả nhà liền bối rối trước mấy hộp phấn son.

Cuối cùng vẫn là Mãn Bảo chạy sang nhà họ Bạch kéo Trịnh thị đến giúp.

Con gái nhà nông khi xuất giá sẽ tỉa lông mày, cạo mặt, búi tóc và chấm một chút son lên môi, thế là hết.

Ngay cả tỉa lông mày và búi tóc cũng chỉ có mấy kiểu đó, rất ít người chịu khó nghiên cứu.

Trịnh thị biết trang điểm, trừ cạo mặt ra thì nàng đều biết hết.

Vì vậy, đợi Đại Nha cạo mặt xong, Trịnh thị liền tỉa lông mày cho nàng, vừa tỉa vừa dạy nàng sau này tự tỉa cho mình thế nào, sau đó đánh phấn cho nàng.

Về phần búi tóc, Trịnh thị không làm mà nhỏ giọng nói: "Việc này phải để người có phúc làm mới tốt, ta không dám nhúng tay vào."

Ai là người có phúc nhất trong thôn Thất Lí?

Trước đây có khá nhiều ứng cử viên, nhưng bây giờ, người được công nhận là có phúc nhất, ngoài Bạch phu nhân ở bên kia sông, thì chính là Tiền thị.

Tiền thị cũng không đi mời ai, cười tiến lên, búi cho Đại Nha một kiểu tóc độc đáo dưới sự chỉ dẫn của Trịnh thị, sau đó cẩn thận cài những trang sức bằng vàng bạc đã chuẩn bị cho nàng lên đầu nàng.

Mãn Bảo kiễng chân đứng phía sau đám đông xem, vì có quá nhiều người vây quanh Đại Nha, nàng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút.

Trịnh thị đi ra thấy nàng đang kiễng chân, không khỏi bật cười, đưa tay dắt nàng ra ngoài, "Bây giờ đông người quá, đợi nàng trang điểm xong bớt người rồi con vào sau."

Quả thật lúc này trong phòng có rất nhiều người, không chỉ có mẹ và các chị dâu của nàng ở bên trong, mà các dì các mợ cũng đến, còn có rất nhiều thím và chị dâu trong thôn. Có người còn dẫn theo mấy đứa trẻ đến sờ vào váy của Đại Nha để lấy may và chúc phúc.

Trước đây Chu Hỉ xuất giá không náo nhiệt như vậy, thậm chí mấy ca ca nàng kết hôn cũng không được long trọng như vậy.

Những người thân thích bạn bè đang đến dần bên ngoài cũng thấy được sự khác biệt trong hỷ sự của nhà họ Chu, có người tinh ý khẽ nói: "Đúng là cuộc sống của Chu gia ngày càng tốt hơn thật."

"Hai tháng trước không phải còn nói vì Mãn Bảo mà vét sạch gia tài rồi sao?"

"Ai mà biết được, nghe nói bây giờ Mãn Bảo lợi hại lắm, ở kinh thành có thể vào cung gặp hoàng đế đó, còn khám bệnh cho quý nhân trong cung. Quý nhân vui vẻ, liền thưởng cho nàng rất nhiều đồ."

"Có những đồ gì?"

"Nhiều lắm, kể không hết, kể không hết."

"Xí, là do ngươi không biết chứ gì?"

"Ai bảo ta không biết, hôm qua nhà Chu gia mổ lợn ta có qua giúp đỡ. Chu tứ nói với ta, quý nhân trong hoàng cung cực kỳ hào phóng, nào là bánh vàng thau bạc, nào là lụa là gấm vóc, Mãn Bảo muốn lấy gì thì lấy."

"Thật vậy sao?"

"Chứ còn giả được à? Dù sao nghe nói bây giờ nhà Chu gia không thiếu tiền, đúng rồi, hôm qua Chu tứ còn nói quý nhân ở kinh thành rất thích trà đắng ở chỗ chúng ta, nên muốn thu mua một ít mang đến kinh thành, để mọi người cùng kiếm tiền."

Chủ đề kiếm tiền hiển nhiên được mọi người quan tâm hơn, nghe vậy thì nhao nhao hỏi: "Thật hay giả vậy? Chỉ là mấy cái lá đắng trên núi thôi hả? Ngoài chúng ta ra, còn có ai uống à?"

"Không phải trà ở ngoài kia ngon hơn trà của chúng ta sao, sao lại mua trà đắng của chúng ta?"

"Ai mà biết được, Chu tứ nói khẩu vị của các quý nhân khác nhau, ví dụ như quý nhân ở ngoài kia không thích ăn thịt, suốt ngày kêu phải ăn nhiều rau xanh. Đây chẳng phải là chuyện nực cười sao, rau xanh làm sao ngon bằng thịt được?"

"Đúng đó, ăn thịt mới béo tốt, mấy người quý nhân có tiền, lại cứ thích ra vẻ nghèo khổ."

"Ôi chao, ta đang hỏi là trà đắng đó hắn định thu mua như thế nào?"

"Cái này không biết, Chu tứ lang chỉ nói là muốn thu mua thôi, chứ hắn cũng không nói là nhất định sẽ mua. Hơn nữa, nhà ta cũng không có."

Mấy năm trước uống trà, muốn uống thì lên núi hái một ít về sao lên là đủ dùng mấy tháng rồi, không có thì thôi chứ sao, nên trong nhà thật sự không tích trữ gì cả.

"Ngươi đúng là đồ ngốc, sau khi khai xuân mấy cây trà đó sẽ đâm chồi nảy lộc, chưa đến thanh minh là có thể hái một đợt rồi, ngươi không biết hỏi thêm một câu à?"

"Dạo này Chu tứ bôn ba bên ngoài quen biết rất rộng, số gừng dư trong thôn đều là hắn dẫn Chu nhị lang đi tiêu thụ hết cả."

Bên kia còn đang xì xào bàn tán, thì phía này khách trong phòng của Đại Nha cuối cùng cũng đã thưa bớt, Mãn Bảo và Tam Nha rốt cuộc cũng vào được trong.

Mãn Bảo thấy Đại Nha được điểm trang diện mạo mới, liền không khỏi trầm trồ: "Đại Nha, con đẹp thật đấy."

Đại Nha cúi đầu mím môi cười, có phần ngượng ngùng, gương mặt đã điểm phấn son lại càng thêm ửng hồng.
 
134,612 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1351: Gả cưới (2)​


Tam Nha cũng thấy đẹp, nàng lấy một đóa hoa cài áo bằng ngọc trai từ trong ngực áo ra đưa cho Đại Nha, "Đại tỷ, muội tặng tỷ cái này."

Khác với mấy anh chị lớn đã bắt đầu kiếm tiền từ lâu, Tam Nha rất nghèo, những thứ đáng giá của nàng hầu hết đều là cô nhỏ cho.

Cho nên nàng chỉ có thể tặng lại những thứ này.

Đại Nha biết đây là tấm lòng của muội muội, đưa tay nhận lấy, đỏ mặt gật đầu.

Ba người đang nói chuyện trong nhà thì Tứ Đầu chạy từ ngoài vào gọi: "Cô nhỏ, mấy người Bạch Thiện thiếu gia đến, hỏi có thể vào không ạ."

Đám Bạch Thiện đã lớn, lại là đàn ông bên ngoài, đương nhiên không tiện vào phòng, Mãn Bảo bèn chạy ra gặp họ.

Bạch Thiện thấy nàng ra thì mỉm cười đưa cuốn sách trong tay cho nàng, nói: "Đây có hai cuốn sách và một cuốn kinh nghĩa ta đã chép lại, tặng cho cháu gái ngươi, coi như là ta tặng thêm quà vào của hồi môn."

Bạch nhị lang cũng đưa cho nàng hai cuốn sách, "Trên này cũng có chú giải của ta đấy."

Mãn Bảo vui vẻ nhận lấy, thay mặt Đại Nha cảm ơn, mang sách vào giao cho Đại Nha.

Mãn Bảo nhìn sách rồi suy tư, "Sách đối với các con quả thực quan trọng, chúng ta nên ghi vào danh sách đồ cưới mới phải."

Tam Nha gật đầu, "Đúng vậy, một cuốn sách quý lắm đó."

Mãn Bảo liền đi tìm đại ca của mình, xin danh sách đồ cưới rồi ghi sách vào.

Tam Nha giúp Đại Nha bỏ sách vào rương, nàng vừa bỏ xong thì bên ngoài đã vọng đến tiếng pháo nổ, Tứ Đầu lại chạy từ ngoài vào báo, "Tân lang quan vào thôn rồi.."

Lời còn chưa dứt, tiểu Tiền thị đã đi vào cùng Đại Nha, bảo đám Mãn Bảo ra xem náo nhiệt.

Nhà họ Quan đã thuê kiệu hoa, đây là lần đầu tiên thôn dân thôn Thất Lí nhìn thấy kiệu hoa vào thôn rước dâu, bọn trẻ đều rất tò mò, đi theo sau reo hò, vây quanh đoàn nghênh hôn đến trước cửa nhà họ Chu.

Nhị Đầu bị đẩy lên phía trước nhất, Mãn Bảo là trưởng bối, không tiện tiến lên, liền đẩy Bạch Thiện và Bạch nhị lang lên trước, ở phía sau bày mưu tính kế làm khó Quan Vịnh.

Dường như Quan Vịnh cũng biết nhà họ Chu sẽ làm khó mình, nên đã cố ý mời hai người bạn học đến giúp, nhưng vẫn phải làm ba bài thơ, lại bị hỏi khó rất nhiều mới được vào.

Lão Chu và Tiền thị đã ngồi trên cao đường, tiểu Tiền thị đỡ Đại Nha vào chính đường, Quan Vịnh lén ngước mắt nhìn Chu Lập Tín, chạm phải ánh mắt e lệ của nàng, cũng không khỏi đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu xuống.

Đôi vợ chồng mới đứng cùng nhau, trước tiên quỳ xuống bái biệt ông bà, sau đó mới xoay người đối diện với Chu đại lang và tiểu Tiền thị đang ngồi bên cạnh, cũng quỳ xuống bái biệt.

Chu đại lang đã sớm chuẩn bị mà cũng không khỏi xúc động mắt đỏ hoe, đây là đứa con đầu tiên của hắn kết hôn.

Tiểu Tiền thị theo lệ dặn dò Đại Nha vài câu, rồi giúp nàng trùm khăn voan lên, sau đó bảo Nhị Đầu cõng ra ngoài.

Đại Đầu không có ở nhà, Nhị Đầu tuy là đường đệ, nhưng lớn hơn Tam Đầu mấy tuổi, cho nên cuối cùng quyết định để hắn cõng Đại Nha ra khỏi cửa, sau đó hắn còn phải dẫn theo Tam Đầu đi đưa dâu nữa.

Mãn Bảo rất hứng thú với việc đưa dâu, tiếc là nàng vai vế lớn, không thể đi, chỉ có thể tiễn đến cửa, nhìn họ đi xa.

Bạch Thiện và Bạch nhị lang cũng rất hứng thú, nhưng Mãn Bảo không đi, bọn họ lại không phải người nhà họ Chu, không tiện đi theo.

Vì vậy chỉ có thể cùng Mãn Bảo đứng ở trước cửa nhìn họ thổi kèn gõ trống đi xa, vẻ mặt tiếc nuối.

Những người cùng Nhị Đầu đi đưa dâu còn có thanh niên trong thôn, họ chịu trách nhiệm khiêng đồ cưới của Đại Nha, cũng là sáu cỗ, vừa khớp với số sính lễ mà nhà họ Quan đưa đến.

Sợ Nhị Đầu tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mấy biểu ca bên nhà họ Tiền cũng đi theo, họ sẽ dự lễ, ăn tối xong mới về.

Nàng dâu vừa đi, nhà họ Chu liền bày bàn ăn cơm, Bạch lão gia và Bạch phu nhân cũng đến chúc mừng, càng đừng nói đến Lưu lão phu nhân và Trịnh thị vốn vẫn luôn thân thiết với họ.

Thấy nàng dâu đi rồi, Lưu lão phu nhân cười với Tiền thị đang trưng vẻ cảm khái: "Cháu trai cháu gái của bà đều đã bắt đầu cưới gả rồi, đây đúng là đại phúc khí, hôm nay phải xin bà một chén rượu mừng mới được."

Tất nhiên Tiền thị sẽ khiêm tốn đáp một hai câu, nói rằng phúc khí của bà vẫn không bằng Lưu lão phu nhân.

Họ đang ngồi ở bàn chủ trong chính đường ăn cơm, Lưu lão phu nhân liền cười nhắc đến chuyện hôn sự của Bạch Thiện, ".. Nó cũng chỉ nhỏ hơn cháu gái lớn của bà ba bốn tuổi, cũng coi như lớn rồi, tôi đang lo chuyện hôn sự của nó đây."

Bà cười nói: "Tôi nhớ Mãn Bảo chỉ nhỏ hơn Thiện Bảo một tuổi thì phải?"

Lòng Tiền thị khẽ động, nhìn Lưu lão phu nhân đang cười tủm tỉm rồi gật đầu, cười đáp: "Đúng vậy, hai đứa trẻ chỉ hơn kém nhau một tuổi."

Bà nhìn ra ngoài, thấy Mãn Bảo và Bạch Thiện đang ngồi cùng một bàn ăn cơm. Không biết hai người đang nói gì, cả hai cười híp cả mắt, đuôi mắt cong cong, trông có vẻ rất vui.

Suy nghĩ trong đầu bà biến chuyển liên hồi, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ cười với Lưu lão phu nhân: "Chỉ là lão phu nhân cũng biết thân thế của Mãn Bảo nhà chúng tôi rồi đấy, trong nhà không khỏi cưng chiều con bé hơn một chút. Cho nên bây giờ vẫn như một đứa trẻ vậy, cha nàng sợ là cũng không nỡ để nàng gả đi quá sớm."

Lưu lão phu nhân gật đầu, "Đúng vậy, Thiện Bảo phải đi học, e là cũng phải mấy năm nữa mới nên cưới vợ. Chỉ là bây giờ trẻ con tốt hiếm có, nên muốn tìm cho nó một mối thích hợp trước, sau này tính tình ổn trọng hơn rồi mới cưới."

Tiền thị liên tục gật đầu, cười nói: "Đúng là đạo lý này."

Hai bên nói đến đây là dừng, đều không nói thêm về chủ đề này. Bạch phu nhân ở bên cạnh nghe toàn bộ, lập tức hiểu ra.

Buổi tối về nhà không nhịn được nói với Bạch lão gia: "Thím đây là muốn cầu thân Chu Mãn cho Bạch Thiện à?"

Bạch lão gia đã sớm biết rồi, ừ một tiếng.

Bạch phu nhân tiếc nuối, "Thật ra nhị lang nhà chúng ta cũng không tệ mà."

Bạch lão gia suýt thì ngã từ trên giường xuống, hắn quay đầu nhìn Bạch phu nhân, hỏi: "Nàng nghĩ cái gì vậy? Bây giờ ba đứa chúng nó đi học cùng nhau, con trai nàng đã bị người ta bắt nạt thành cái dạng gì rồi?"

Bạch phu nhân không cho là đúng, "Nhị lang nghịch ngợm, vốn dĩ cần một người vợ áp chế được nó, như vậy cuộc sống mới có thể tốt đẹp."

Bạch lão gia ngạc nhiên vô cùng, "Không phải trước giờ nàng thương con trai nhất sao?"

Bạch phu nhân gật đầu nói: "Đúng vậy, cho nên nhị lang phải cưới một người vợ giỏi giang, như vậy nó mới có thể muốn chơi thì chơi."

Bạch lão gia:.

Hắn lật người lại nói: "Đừng nghĩ nữa, Chu Mãn không thèm con trai nàng đâu."

Bạch phu nhân không cam tâm, lẩm bẩm: "Nhị lang có gì không tốt chứ?"

Bạch lão gia không khách khí liếc một cái, "Nó có tốt đến đâu, cũng có bằng Bạch Thiện không?"

Bạch phu nhân tức giận nói: "Ta cũng đâu có nói là sẽ đi nói chuyện này, chàng gấp cái gì, chẳng lẽ ta còn có thể đi tranh với thím sao?"

Bạch lão gia biết nói tiếp nữa sẽ cãi nhau, liền im lặng không nói gì.

Nhưng hiển nhiên chuyện ngày hôm nay đã khơi gợi lên tâm tư của Bạch phu nhân, nàng khẽ đẩy Bạch lão gia, nói: "Nhị lang cũng đến tuổi rồi, chàng xem Bạch Thiện cũng đã nói chuyện hôn nhân, nó có phải cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi không?"

Bạch lão gia suy nghĩ một hồi, "Vấn đề là không có mối nào phù hợp cả."

"Thế bên nhà mẹ ta thì sao.."

"Thôi," Bạch lão gia vội ngắt lời, "Đại lang đã từ chối rồi, không thể ngay lập tức lại nói đến nhị lang được."

"Có gì mà không thể, chàng nói đại lang muốn theo con đường làm quan, muốn cưới tiểu thư con nhà quan, ta chấp nhận, nhưng nhị lang thì tại sao lại không được?"

Bạch lão gia buồn rầu nói: "Có phải nàng đã quên, bây giờ nhị lang vẫn còn là học sinh Thái Học, còn giỏi hơn cả Tứ Môn Học mà đại lang học nữa đấy."

Bạch phu nhân giật mình, nàng thật sự đã quên mất.

Nàng vỗ đầu, lẩm bẩm: "Nó đi học dễ dàng quá, ta cứ không quen."

Bạch lão gia:.
 
134,612 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1352: Làm mai (1)

Tiền thị cũng đang nói với lão Chu về chuyện của Mãn Bảo và Bạch Thiện, bà hạ giọng kể lại những lời mà Lưu lão phu nhân đã nói hôm nay, nói: "Nghe ý của lão phu nhân thì muốn kết mối thông gia này với nhà chúng ta."

Lão Chu nhíu mày tìm cớ, "Nhân khẩu nhà bọn họ đơn bạc quá nhỉ?"

Tiền thị liếc ông một cái rồi nói: "Tôi định ngày mai hỏi ý Mãn Bảo xem sao, nếu xét về gia thế thì nhà chúng ta không bằng nhà họ, nhưng điều đáng quý là hai đứa nó là sư tỷ đệ, lại lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm phi thường. Lưu lão phu nhân và Bạch phu nhân cũng thích Mãn Bảo.."

Thực ra, khi Lưu lão phu nhân đề cập đến chuyện này, trong lòng Tiền thị đã ưng tám phần rồi.

Bà cũng từng làm dâu, bà quá hiểu một người con gái khi gả vào một gia đình xa lạ sẽ khó khăn đến mức nào.

Mà Bạch Thiện và Mãn Bảo là sư tỷ đệ, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quá quen thuộc rồi. Bên nhà họ Bạch thì khỏi phải nói, bà cũng quen thân lắm.

Còn Lưu lão phu nhân và Trịnh thị cũng thích Mãn Bảo, nàng vừa bước chân vào cửa là đã giải quyết được hai vấn đề lớn - không quen chồng, không quen mẹ chồng.

Lão Chu cũng có những suy nghĩ riêng của mình, ông ngập ngừng nói: "Bạch gia giàu có quá, liệu họ có bằng lòng cho một đứa con mang họ Hạ không?"

Tiền thị nhướng cao đôi mày, hỏi: "Không phải mang họ Chu sao?"

Lão Chu liền ngồi dậy từ trên giường, gãi đầu rồi thở dài nói: "Dạo này tôi nhìn thấy trong nhà nhiều người như vậy, cũng hiểu ra rồi. Vợ chồng lão nhị chôn ngay cạnh cha mẹ, sau này chúng ta chết cũng phải chôn ở chỗ đó, tôi đã nói với lão đại rồi, sau này sẽ mua mảnh đất đó để làm nghĩa địa riêng cho nhà mình."

Ông nói: "Đến lúc đó người nhà chúng ta đều chôn ở đó, chẳng qua là thanh minh tảo mộ, không thiếu người làm. Nhưng bên Hạ gia thì đã tuyệt tự rồi, lão nhị năm xưa đã ở rể, chúng ta không thể đoạn hương hỏa của người ta được."

Lần này đến lượt Tiền thị ngạc nhiên, "Không phải ông sống chết không chịu cho Mãn Bảo đổi họ sao?"

Lão Chu nói: "Đương nhiên Mãn Bảo không thể đổi họ rồi, nàng là do chúng ta nuôi lớn cho lão nhị, nàng nhất định phải mang họ Chu. Nhưng chúng ta cũng không thể đoạn hương hỏa của Hạ gia được, nếu không sau này lão nhị ở dưới suối vàng gặp nhạc phụ nhạc mẫu thì ăn nói thế nào? Sau này tôi xuống đó cũng không dám gặp hắn."

Cũng là nhờ lần này Mãn Bảo đi xa lão Chu mới nghĩ thông suốt, bây giờ Chu Ngân đã được rửa oan, ông có thể quang minh chính đại đi tảo mộ cho họ, cũng không sợ nhắc đến chuyện cũ nữa.

Hai tháng nay ông liên tục đi thăm mộ vợ chồng họ, dần dần hiểu ra.

Mãn Bảo không ở nhà, việc tế tảo vợ chồng Chu Ngân vẫn luôn do bọn họ làm, cho nên, chỉ cần quang minh chính đại thì nhà họ Chu hoàn toàn không thiếu người làm những việc này.

Vì hương hỏa có thể không bị đoạn tuyệt, nên ông cũng không còn chấp niệm về việc con của Mãn Bảo có mang họ Chu hay không nữa, vì vậy ông mới bắt đầu suy nghĩ đến những chuyện khác.

Tiền thị cũng hiểu ra.

Nói trắng ra, lão Chu chính là không nỡ cho Mãn Bảo đổi họ, dù sao cũng là do mình một tay nuôi lớn, dù đã nghĩ thông suốt về chuyện đời sau, nhưng về chuyện của Mãn Bảo thì ông vẫn chưa nghĩ thông.

Nhưng ông lại sợ Chu Ngân thất tín, ở dưới suối vàng không được yên ổn, sau này ông cũng không dám gặp Chu Ngân. Vậy nên mới muốn Mãn Bảo chia một đứa con cho mang họ Hạ, như vậy thì mọi chuyện đều được giải quyết.

Tiền thị nhìn ông, hỏi, "Vậy ý ông là sao?"

"Thì cứ chọn nhà nào yếu thế hơn chút đi," Lão Chu nói: "Chúng ta cũng dễ đề nghị chuyện này."

Địa vị của nhà họ Bạch ở đó, lão Chu không tự tin lắm.

Tiền thị cũng không tự tin lắm, nhưng bà không trực tiếp đưa ra kết luận, mà nói: "Ngày mai hỏi Mãn Bảo rồi tính."

Người chết quan trọng, nhưng người sống cũng quan trọng, bà luôn cảm thấy Bạch gia sẽ đối xử rất tốt với Mãn Bảo, có chút không nỡ.

Chọn lại, ai biết nhà kia có được như vậy không?

Lão Chu cũng không nói gì nữa, nằm xuống ngủ, chỉ là cả đêm đều ngủ không được yên giấc. Ông mơ thấy Chu Ngân, không phải là Chu Ngân trưởng thành áo gấm về làng, cũng không phải là Chu Ngân toàn thân là máu, mà là Chu Ngân mười ba mười bốn tuổi, vì đói khát mà mặt mày tái mét.

Hắn thắt chặt lưng quần, đứng trước cửa nhà nói với ông: "Nhị ca, chúng ta phải giữ chữ tín, đệ đã nói mang lương thực về rồi sẽ quay lại hầu lão gia, thì phải quay về. Đệ đã chấp nhận ở rể, thì phải truyền hương hỏa cho Hạ gia, huynh nói sẽ cho con của Mãn Bảo mang họ Hạ mà.."

Nói mãi, nói mãi, trên người Chu Ngân bắt đầu xuất hiện vết máu, người lập tức biến thành dáng vẻ năm xưa được người ta khiêng về. Trên người toàn là máu và vết dao, còn có một người phụ nữ đứng bên cạnh hắn, cũng toàn thân là máu nhìn lão Chu.

Lão Chu giật mình một cái, liền tỉnh giấc.

Ông thở hồng hộc, ngồi dậy nhìn thì trời đã sáng, Tiền thị ngủ ở phía trong không biết đã đi đâu rồi.

Ông lau mồ hôi mỏng trên trán, cảm thấy nhất định là hôm qua uống rượu nhiều quá nên mới mơ thấy như vậy.

Nhưng lão Chu là một người rất mê tín, dù trong lòng tự an ủi mình, ông vẫn bò dậy đến trước bức họa của Thiên Tôn lão gia bái lạy, âm thầm bày tỏ trong lòng, ông sẽ không quên đâu.

Ngoài nhà, mọi người trong nhà họ Chu đều đã thức dậy, mọi người đang thu dọn tàn cuộc từ hôm qua, dù hôm qua đã thu dọn sơ qua rồi, hôm nay vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Phải rửa sạch bát đũa đã cất giữ rồi trả lại cho các nhà, còn bàn ghế cũng phải trả lại. Đồ ăn còn thừa hôm qua có thể chia thì đã chia hết rồi, nhưng vẫn còn lại một ít, cũng phải dọn dẹp..

Lúc này Tiền thị đang ngồi trong phòng của Mãn Bảo, vừa chải đầu cho nàng, vừa nói chuyện với nàng.

Đã lâu Tiền thị không chải đầu cho Mãn Bảo, bà đổi kiểu tóc cho nàng, chọn hai đóa hoa châu cài lên, cười nói: "Mãn Bảo nhà ta đã lớn thật rồi."

Mãn Bảo cười, quay đầu nhìn mẹ, "Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?"

Nếu không thì cũng sẽ không sáng sớm đã đến tìm nàng rồi.

Tiền thị vốn không biết nên mở lời thế nào, nhưng đối diện với ánh mắt trong veo của nàng, những lời bóng gió mà bà đã chuẩn bị cả đêm đều vô dụng.

Bà mỉm cười, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện nàng, xoa đầu nàng nói: "Mãn Bảo, hôm qua Lưu lão phu nhân có nhắc đến chuyện của con và Bạch Thiện."

Mãn Bảo nghi hoặc chớp mắt.

Tiền thị nói: "Bà ấy nói, các con cũng không còn nhỏ nữa, nên muốn thay Bạch Thiện cầu thân con."

Mãn Bảo lập tức phản ứng lại, mặt hơi đỏ lên.

Tiền thị nhìn phản ứng trên mặt nàng, trong lòng đã có tính toán, nhưng vẫn hỏi, "Vậy ý con thế nào?"

Mãn Bảo vừa định nói nghe theo cha mẹ, nhưng thấy sắc mặt Tiền thị trịnh trọng, nàng không khỏi hỏi: "Ý mẹ thế nào?"

Tiền thị cười nói: "Bạch gia đương nhiên là tốt, hai nhà chúng ta biết rõ gốc gác, cha mẹ ruột của con và cha của Bạch Thiện còn có duyên sâu như vậy. Đã thế, con và Bạch Thiện lại lớn lên cùng nhau, chỉ là.."

Bà ngừng lại một chút rồi nói: "Chỉ là cha con thấy nhân khẩu Bạch gia thưa thớt, bên ngoại con không có người nối dõi, mà ông ấy lại không nỡ để con đổi họ. Nên ông ấy chỉ mong con sinh con thì cho một đứa theo họ bên ngoại, coi như trọn vẹn tâm nguyện và chữ tín của cha mẹ con."

Mãn Bảo ngẩn ra: "Cha con còn muốn tuyển người ở rể sao?"

"Cũng không nhất thiết phải ở rể, giống như lục ca của con vậy, chỉ cần trong đám trẻ các con sinh ra có một đứa theo họ Hạ là được."

Lão Chu có thể nảy ra suy nghĩ này, mà không khăng khăng ép phải ở rể, cũng là vì chuyện của Chu lục lang trước đó.
 
134,612 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 1353: Ai làm chủ

Mãn Bảo ngẫm nghĩ một lát, thấy ý này không tệ, gật đầu nói: "Được thôi, vậy để con bàn với Bạch Thiện xem sao?"

Tiền thị vốn chỉ cảm thán, tiện thể dò hỏi xem nàng nghĩ gì về Bạch Thiện, ai ngờ nàng lại đáp một câu như vậy.

Bà giật mình hỏi: "Con nói gì?"

Mặt Mãn Bảo hơi đỏ lên nhưng vẫn nói: "Con hỏi Bạch Thiện xem hắn có bằng lòng không, con thấy chắc là không khó đâu, hắn đâu phải người cổ hủ.."

Tiền thị im lặng hồi lâu không nói nên lời, bà hỏi: "Con chắc Bạch Thiện bằng lòng cưới con hả?"

Mặt Mãn Bảo ngượng ngùng một lát rồi nói: "Chắc là bằng lòng chứ.."

Nếu không bằng lòng, Mãn Bảo bĩu môi, trong lòng hừ một tiếng: Vậy sau này nàng sẽ không thèm để ý tới hắn nữa, hay là một năm không thèm để ý tới hắn xem sao?

Tiền thị liền hiểu ra, con bé này có tình ý với người ta rồi, bà thở dài, xoa đầu nàng nói: "Chuyện này không cần con lo, để mẹ và cha con nói."

Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, Tiền thị liền nói: "Việc hôn nhân đại sự là do cha mẹ định đoạt, con và Bạch Thiện mới bao lớn chứ? Chuyện con cái quan trọng thế này phải do người lớn nói."

Mãn Bảo định nói gì đó, Tiền thị liền chặn miệng nàng lại: "Đừng cãi mẹ, mẹ biết con thông minh, nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu chưa bao giờ chỉ cần thông minh là có thể giải quyết được. Chuyện này phải để người lớn nói rõ ngay từ đầu mới được."

Mãn Bảo gật đầu như hiểu ra.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà nói với Bạch Thiện, đương nhiên là lén nói thôi.

Tối hôm qua Bạch Thiện đã nghe bà nội nói chuyện cầu thân rồi, cho nên sáng sớm nay nhìn thấy Mãn Bảo còn hơi đỏ mặt nữa.

Nghe Mãn Bảo nói về yêu cầu và lo lắng của cha nàng, hắn đáp chẳng chút nghĩ ngợi: "Vậy sau này cứ cho đứa con thứ hai của chúng ta mang họ Hạ là được."

Mãn Bảo hỏi: "Chuyện này ngươi có thể quyết định được không?"

"Nếu chúng ta thành thân, thì gia đình là do ta làm chủ, nếu không thì sao gọi là thành gia lập nghiệp chứ?" Bạch Thiện nói: "Đã là ta làm chủ gia đình, đương nhiên ta có thể quyết định rồi."

Mãn Bảo liếc hắn: "Ở nhà ta, cha ta đều nghe mẹ ta cả."

Bạch Thiện ngừng lại một lát rồi nói: "Ở nhà đường bá của ta, mọi người đều nghe đường bá của ta cả. Sách cũng nói rồi, đàn ông lo việc ngoài, đàn bà lo việc trong."

Mãn Bảo kiên trì: "Tiền trong nhà ta đều do mẹ ta quản, hơn nữa ta cũng có thể kiếm tiền."

Bạch Thiện: "Kiếm tiền ta cũng biết."

"Ngươi kiếm không nhiều bằng ta."

Bạch Thiện:.

Bạch Thiện bị đả kích mạnh, nhất thời không nói nên lời.

Bạch nhị lang mua xong đồ, quay đầu lại phát hiện hai người vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, bèn xách đồ đi tới, "Hai ngươi nói gì mà lâu vậy vẫn chưa xong?"

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn, đáp không mấy thân thiện: "Liên quan gì tới ngươi?"

Bạch nhị lang trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi: "Ta chọc giận hai ngươi à?"

Thì không có, Bạch Thiện hơi suy nghĩ rồi xin lỗi vì đã giận cá chém thớt lên hắn.

Bạch nhị lang lại không muốn chấp nhận, hừ một tiếng quay đầu bỏ đi.

Mãn Bảo cũng hừ một tiếng với Bạch Thiện, xoay người đi theo Bạch nhị lang.

Bạch Thiện:.

Bạch nhị lang nghe thấy tiếng hừ này, lập tức không giận Mãn Bảo nữa, chỉ giận Bạch Thiện. Hắn đưa hai gói bánh điểm tâm mới mua cho Mãn Bảo, hỏi: "Hai ngươi cãi nhau chuyện gì vậy?"

Mãn Bảo nói: "Chuyện của người lớn ngươi đừng quản."

Bạch nhị lang nhất thời kinh ngạc dừng bước, hắn không thể tin được nhìn Mãn Bảo, "Ngươi, ngươi nói gì?"

Bạch Thiện đi theo phía sau nghe thấy, không nhịn được phì cười.

Phải biết rằng, Bạch nhị lang lớn hơn hai người họ một chút đó.

Mãn Bảo dừng bước quay đầu nhìn hai người, "Còn đi không, tiên sinh vẫn đang ở nhà đợi chúng ta đó."

Bạch nhị lang hít sâu, nhìn đi nhìn lại hai người một lượt, đại khái đoán ra được bọn họ vừa nói chuyện gì, thế là bắt đầu lải nhải bên tai hai người: "Hôn nhân đại sự, cha mẹ định đoạt, lời người mai mối.."

Bạch Thiện và Mãn Bảo:.

Đến ngoài ngõ, Đại Cát dắt xe ngựa đang đợi ở đó, còn Bạch đại lang thì ngồi trên xe. Hắn nhìn thấy ba người qua cửa sổ xe, liền lắc đầu rồi buông rèm xuống.

Trong nhà rõ ràng là có điểm tâm, cứ nhất định phải mua ở ngoài, còn nói điểm tâm trong nhà ăn hoài, tiên sinh cũng ngán rồi, cho nên vẫn là mua đồ mới lạ thú vị ở ngoài thì mới gọi là lễ.

Rõ ràng là bản thân muốn đi chơi mà thôi.

Ba người đến cũng không lên xe, trực tiếp xách điểm tâm mới mua vào ngõ.

Đại Cát dắt ngựa đi theo phía sau.

Gõ cửa, Trang đại tẩu cực kỳ nhiệt tình đón bọn họ vào.

Trang tiên sinh đang dạy cháu đọc sách, Trang đại lang có tổng cộng ba con trai, ngoài Trang Kỷ An, hai người còn lại vẫn còn khá nhỏ.

Cho nên chủ yếu vẫn là dạy Trang Kỷ An, thấy bọn Mãn Bảo đi vào, liền cười đặt sách xuống đứng dậy đi ra, "Các con đến rồi à?"

Ba người đưa gói điểm tâm trong tay cho Trang đại tẩu, Bạch đại lang liền dẫn bọn họ tiến lên hành lễ với tiên sinh, Đại Cát thì ôm đồ mang từ xe ngựa xuống.

Trên đó là lễ vật mà ba nhà chuẩn bị, bởi vì hai tấm lụa mà Mãn Bảo đưa là đồ từ trong cung mang ra, cho nên năm nay nhìn lễ của nàng là nặng nhất.

Cũng may nàng là đại sư tỷ, hai sư đệ bên dưới không vượt qua nàng cũng là chuyện thường.

Trang đại tẩu thấy nhiều đồ như vậy, nụ cười càng tươi hơn, bảo con trai thứ hai nhanh đi pha trà cho bọn họ.

Mãn Bảo lấy ra ba gói trà từ một cái hộp ra đưa cho Trang tiên sinh, nói: "Tiên sinh, đây là trà mà Đạo Hòa trên núi tặng cho chúng con, sư thúc của hắn sao đó ạ. Hơi đắng một chút, người có muốn thử không?"

Trang tiên sinh nhận lấy xem thử, cười gật đầu, "Ngửi mùi cũng không tệ, vậy thì pha một ấm đi."

Ông bảo cháu trai đi đun nước, không cần ông phải pha.

Trang đại tẩu nhiệt tình mời bọn họ ở lại ăn cơm trưa.

Bốn người đáp ứng.

Trang tiên sinh pha trà xong bảo bọn họ cùng ngồi xuống nói chuyện trong thư phòng, thấy mấy đứa cháu trai đang thò đầu ra ngoài sân nhìn ngó, ông liền đi lấy hai gói điểm tâm ra, tiện thể dẫn bọn trẻ vào thư phòng, mở điểm tâm cho bọn chúng ăn, cũng bảo bọn chúng ngồi nghe nói chuyện.

Tuy rằng mấy người Bạch đại lang đã theo học Trang tiên sinh từ nhỏ, nhưng cũng không quá thân quen với nhà họ Trang bên này.

Bọn họ lờ mờ biết quan hệ giữa Trang tiên sinh và Trang sư huynh không được tốt lắm, nhưng Trang sư huynh nhìn cũng khá hiếu thuận, chỉ là Trang tiên sinh không thường về nhà, mà Trang sư huynh càng không thường đến thôn Thất Lí gặp tiên sinh.

Trang tiên sinh chọn hai miếng điểm tâm cho hai đứa cháu nhỏ, lúc này mới nhìn về phía Bạch đại lang, ôn tồn hỏi: "Ta nghe người ta nói con bị bệnh, bây giờ đã khỏi bệnh rồi à?"

Bạch đại lang liếc nhìn Mãn Bảo rồi nói: "Đã khỏi rồi ạ, chỉ là còn phải điều dưỡng thêm."

Mãn Bảo nói: "Tiên sinh, huynh ấy không thể ăn đồ dầu mỡ, hôm nay chắc chỉ có thể ăn rau xanh và gặm bánh bao trắng thôi."

Bạch đại lang:.

Trước đây hắn không thấy có gì, nhưng bây giờ hắn thật sự cảm thấy kiêng ăn là một chuyện rất khó chịu.

Trang tiên sinh nghe thế thì biết những lời đồn bên ngoài là thật, bệnh của Bạch đại lang đúng là do Mãn Bảo chữa khỏi.

Ông nói với Bạch đại lang: "Khỏi bệnh như rút tơ, con ráng nhịn chút nữa."

Bạch nhị lang và Bạch Thiện đồng tình gật đầu.

Sau khi hỏi qua bốn đứa trẻ, Trang tiên sinh mới chỉ vào Trang Kỷ An và Bạch đại lang, nói: "Đây là Kỷ An, cháu đích tôn của ta."

Bạch đại lang không hiểu vì sao tiên sinh lại đặc biệt giới thiệu với mình, nhưng vẫn đứng dậy hành lễ với Trang Kỷ An, vì chưa làm lễ bái sư nên không cần xét vai vế, cứ gọi nhau là bạn bè.

Trang Kỷ An cũng chỉ gọi Bạch đại thiếu gia, rất khách khí.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back