0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
266 0
Kiếm tiền
Lor D Liuty đã kiếm được 2660 đ
54989941343_5e660d26ec_o.jpg


Tên truyện:
Quả Cấm

Tác giả: Ronal Liuty

Thể loại: Khoa học giả tưởng, hành động.

Lời giới thiệu:

Nếu chỉ còn một phút trước khi Mặt Trời nổ tung và quét sạch toàn bộ nhân loại, bạn sẽ làm gì?

Quỳ xuống cầu xin ơn trên ban một phép màu?

Hay gào khóc, xót thương cho những điều dang dở?

Hay đơn giản là thì thầm một lời thật lòng cuối cùng dành cho người bạn yêu thương nhất?

Với nhân loại vào năm 2150, giây phút ấy đã đến - và không ai kịp đưa ra lựa chọn của mình.

Giữa khoảnh khắc hỗn loạn khi Thái Dương Hệ bị nuốt trọn, ba con người xa lạ đã kịp leo lên phi thuyền ELE-SP006 để chạy trốn, mang theo niềm hy vọng cuối cùng của loài người.

Phía trước họ mở ra những cánh cửa không gian vô tận - ẩn giấu những sự thật rùng mình phía sau.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1

Chặng thứ nhất: Hành tinh earth -- thiên hà milky way​


"Cô xin lỗi vì không thể giúp mấy đứa có một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống của những đứa trẻ bình thường!"

Rẹttt.. Rẹttt rẹttt.

"Chạy đi! Chạy thật xa khỏi nơi đây! Tìm lấy một hành tinh mới.. Phải sống! Mấy đứa nhất định phải sống!"

Rẹttt.. Rẹttt rẹttt.

"Mẹ.. Yêu con!"

Vệ tinh số 1: Cơn ác mộng​


"Hộc.. Hộc.. Hộc.."

Tiếng thở dốc vang vọng bên trong căn phòng. Không gian xung quanh im ắng lạ thường càng khiến cho Tuân nghe rõ hơn từng hơi thở dồn dập phả ra từ hai lá phổi của cậu. Tuân ngồi bật dậy, tim đập liên hồi, lồng ngực quặn thắt. Cảm giác hốt hoảng bủa vây tâm trí khiến toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi. Đôi bàn tay lạnh toát bấu chặt ga giường như muốn níu lấy một điểm tựa cứu cậu thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng đang lẩn khuất trong bóng tối, luôn chực chờ nhấn chìm cậu vào trong nỗi ám ảnh khôn nguôi.

Tuân vừa choàng tỉnh sau một cơn hôn mê dài. Ý thức lúc này đang bị lằn ranh giữa mơ và thực xé tan ra thành từng mảnh. Cậu giơ hai tay ôm lấy đầu, nước mắt cứ thế chực trào trên gương mặt xanh xao tái nhợt. Tâm trí liên tục tua đi tua lại những gì xuất hiện ở trong giấc mơ. Từ ánh mắt, giọng nói, cho tới quang cảnh hỗn loạn xảy ra khi ấy, tất cả lần lượt hiện ra và trôi chậm chạp ngay trước mắt hệt như đang ngồi xem một thước phim đen trắng của thời đại công nghệ cũ. Từng khung hình dần đẽo gọt tiềm thức cậu thành những tảng ký ức không thể xóa nhòa; vô cùng chân thực, nhưng mà cũng vô cùng đau đớn.

Cơ thể Tuân mơ hồ nhớ về cơn đau điên dại tựa như bị hàng triệu con giòi thay phiên nhau chui vào cắn xé, đến khi ý thức cậu bị bóng đêm dày đặc nuốt chửng thì chúng mới chịu buông tha. Từng đợt gai ốc nổi lên, cậu bất giác co người lại vòng hai tay tự ôm lấy mình. Trong cơn run rẩy, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào một bóng người gầy gò, nhỏ con. Đèn trong phòng lập tức bật lên chiếu sáng, và theo sau đó là âm thanh của một vật bằng kim loại rớt xuống sàn nhà, đánh thức tâm trí Tuân khỏi cơn u mê. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị bóng người nhỏ con đó lao tới và húc vào bụng một cú đau điếng.

"Cậu tỉnh lại rồi, Tuna! Tớ mừng quá. Tớ cứ sợ là cậu sẽ không qua khỏi." Nói đoạn, Valentina bắt đầu nghẹn giọng. Cô vừa nói vừa sụt sịt, khóe mắt đã có phần rưng rưng. "Anh người máy nói với tớ rằng cậu đã bình phục và sẽ mau chóng tỉnh dậy sớm thôi. Nhưng tớ.. Tớ sợ.. Lỡ cậu mà có mệnh hệ gì thì tớ.."

Valentina không kìm nén cảm xúc của mình được nữa. Cô nằm gục mặt xuống giường rồi ôm chặt lấy eo của Tuân òa khóc nức nở khiến cậu ta bối rối không hiểu chuyện gì hiện đang diễn ra. Ký ức về khoảng thời gian trước cơn hôn mê dần len lỏi quay trở lại, và bộ não cậu chậm rãi tháo gỡ mớ bòng bong ấy hệt như một người nghệ nhân đang tỉ mỉ khâu từng mũi kim để dệt nên khung cảnh tàn bạo của chốn địa ngục kinh hoàng.

***​

Tất cả bắt đầu vào một ngày định mệnh. Khi Tuân đang nghỉ ngơi bên trong buồng nhộng sinh hóa và được các nhà khoa học theo dõi sát sao vì vừa thành công vượt qua được đợt thí nghiệm cuối cùng ; thì bất chợt, cậu bị các nhân viên an ninh lôi ra khỏi bể trong tình trạng cơ thể ướt sũng và bị họ xách tay đi khi tâm trí còn đang mơ màng. Một điều gì đó nghiêm trọng xảy ra khiến tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, ánh đèn xoay chớp nháy liên tục, và không khí căng thẳng như thể mọi thứ sắp sửa nổ tung đến nơi. Thế nhưng, kỳ lạ thay, chẳng hiểu vì lý do gì mà những căn phòng khác bên khu nam vẫn im lìm đóng chặt cửa và nhốt tất cả mọi người ở lại bên trong. Duy chỉ có mình Tuân là bị bảo an cắp nách lôi đi một cách vô cùng khó coi như vậy.

Họ băng qua nhiều lớp cửa bảo mật – thứ mà bình thường vẫn luôn đóng kín và được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt – để đến một dãy hành lang kính trong suốt. Tuân nhìn thấy bên ngoài là bãi đáp của rất nhiều phi thuyền không gian đủ chủng loại, và một khung cảnh hỗn loạn của những người đang giành giật nhau từng cơ hội để sống sót. Điểm cuối của dãy hành lang dẫn cậu tới một con tàu vũ trụ đang chờ đợi sẵn. Và tôi biết các bạn hiện đang nghĩ gì, nhưng các bạn đoán không sai đâu. Nơi mà cậu ta đang đứng lúc này chính là một cơ sở thí nghiệm được xây dựng bên ngoài Trái Đất, cụ thể là đặt tại Hỏa Tinh.

Toàn thân con tàu được phủ lên lớp sơn trắng muốt tựa một que kem sữa khổng lồ. Điều này giúp nó hạn chế khả năng hấp thụ ánh nắng Mặt Trời trong quá trình khởi phóng, đồng thời giúp giảm sốc nhiệt cho các hệ thống - thiết bị máy móc tân tiến ở bên trong. Tuân rất thích ăn kem, đặc biệt là kem sữa dừa, thế nhưng que kem này trông chẳng ngon miệng tẹo nào. Nó có phần đầu hơi dẹt và phình rộng ra hai bên như một con ếch đang phồng má. Phần đuôi thì được chia thành bốn phần, mỗi phần gắn một động cơ phụ trợ giúp tăng lực đẩy khi tàu cần bứt tốc thoát khỏi quỹ đạo. Toàn bộ phần đáy thì được gắn chặt vào một tên lửa khổng lồ, bên trong chứa đầy môi chất dạng lỏng chịu trách nhiệm đưa cả con tàu vượt khỏi lực hút của Hỏa Tinh và lao nhanh vào vùng không gian rộng lớn.

Cửa phụ bên hông phòng điều khiển đã được mở ra từ trước, và một ai đó mặc bộ đồ IEVA[1] đang đứng chờ sẵn tại lối ra vào. Khuôn mặt người đó bị chiếc mũ bảo hộ che khuất, chỉ để lộ hai đốm sáng nhỏ màu hổ phách ở bên trong. Không nói không rằng, người này nhanh chóng kéo Tuân lên tàu và dẫn cậu vào trong khoang điều khiển. Do con tàu đang ở tư thế dựng đứng để chuẩn bị cho quá trình cất cánh, sàn tàu cũng vì thế mà vuông một góc 90° so với mặt đất và Tuân phải mang đôi giày trọng lực mới có thể đi lại một cách bình thường. Thanh niên lạ mặt dúi vào tay cậu quả cầu thời trang rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ. Cậu ngơ ngác, và rồi để mọi chuyện vô thức diễn ra. Cơn ngái ngủ đã khiến Tuân chẳng còn nhớ đã làm những gì ngay sau đó. Chỉ biết khi cậu giật mình tỉnh dậy, cơ thể đã tự động yên vị ở trên ghế ngồi, tự động thắt dây an toàn, và tự động trang bị bộ đồ IEVA lúc nào mà cậu không hay.

Valentina xuất hiện sau Tuân không lâu. Cô áp quả cầu thời trang lên ngực và bộ đồ IEVA lập tức phủ kín cơ thể, thay thế cho bộ đồ trắng mỏng manh đang mặc trên người. Cô bé nhanh chóng đội mũ bảo hộ lên đầu, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh Tuân trong sự lo lắng và hoang mang tột độ.

Anh chàng lạ mặt lúc nãy cũng đã quay trở lại và ngồi vào vị trí trống cuối cùng trong phòng. Bên ngoài, dãy hành lang bằng kính dần tách ra khỏi thân tàu và rút vào bên trong lòng cơ sở thí nghiệm. Nhân viên an ninh đứng chặn ở đó ra sức ghìm chân một nhóm nhà khoa học quá khích đang cố lao đến để ngăn chặn phi thuyền xuất phát. Họ liên tục gào thét và chửi bới, nhưng mọi nỗ lực đều không thể chạm tới tai của những người ngồi bên trong. Cánh cửa phụ dẫn vào khoang điều khiển đã bị đóng chặt bằng hệ thống khí nén khiến toàn bộ căn phòng trở thành không gian kín tuyệt đối. Khái niệm về âm thanh bỗng chốc biến tan, và sự tĩnh lặng bao trùm không gian như một tấm chăn bông nặng trĩu. Chỉ vài giây ngắn ngủi sau khi cả ba đã ổn định chỗ ngồi, mặt đất bắt đầu rung chuyển, rồi toàn bộ con tàu liền rung lên bần bật.

Trung tâm điều khiển đã kích hoạt chế độ phóng khẩn cấp.

Một tiếng gầm lớn trỗi dậy từ phía đáy tàu, phá tan giàn khung kim loại cố định và đẩy phi thuyền bay vút lên không trung. Sóng xung kích làm vỡ tung những tấm kính xung quanh, quét bay bụi mù và cuốn theo một cột khói trắng khổng lồ bốc thẳng lên bầu trời cao. Cơ thể ba vị hành khách bị ép sâu vào ghế ngồi bởi gia tốc đột ngột. Đôi mắt họ căng ra hết cỡ, và hơi thở trở nên khó khăn hơn. Khoảnh khắc đó, mọi thứ họ bỏ lại sau lưng liền trở thành quá khứ, và khung cảnh phía trước mặt mở ra vô số những cánh cửa dẫn đến những vùng trời mới bất tận bao la.

[1] IEVA là viết tắt của 'Intra/Extra-Vehicular Activity'. Bộ đồ bảo hộ được thiết kế để sử dụng linh hoạt cả ở bên trong tàu vũ trụ lẫn ở bên ngoài không gian.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 2

Với lực hấp dẫn chỉ bằng một phần ba cùng bầu khí quyển mỏng manh chỉ bằng một phần một trăm so với Trái Đất, việc phóng tàu vũ trụ thoát khỏi quỹ đạo Hỏa Tinh trở thành một việc vô cùng dễ dàng. Tuy nhiên, điều này không đồng nghĩa những gì diễn ra sau đó cũng dễ thở giống y như vậy. Bên trong phi thuyền, hệ thống điều hành bắt đầu bơm tràn ngập khoang tàu một hỗn hợp khí nhân tạo có tên là G. O. D nhằm chuẩn bị cho đợt phi hành tốc độ cao sắp sửa xảy ra. Toàn bộ không khí trên tàu dần bị gel hóa làm cho môi trường đặc quánh lại thành một khối chất lỏng vô hình. Mọi chuyển động sẽ trở nên chậm chạp hơn như đang đi bộ dưới lòng đại dương. Mục đích của việc này là nhằm tạo ra một vùng áp suất ổn định, giúp phân tán lực đồng đều và bảo vệ người bên trong thoát khỏi gia tốc và sự bẻ cong của không-thời gian. Không có nó, ngay vào lúc quá trình phi hành xảy ra, cơ thể các phi hành gia xấu số sẽ nhanh chóng bị ép dẹp thành một tờ giấy mỏng.

Sự im lặng nghẹt thở bao trùm không gian. Ba thành viên – ba vị hành khách đặc biệt trên chuyến tàu – mỗi người đều mang trong mình những dòng suy nghĩ rối ren, phức tạp. Valentina và Tuân đều không hiểu chuyện gì hiện đang diễn ra và người ngồi phía trước họ là ai? Liệu cả hai sẽ đi về đâu? Hay đây lại là một chương trình thí nghiệm mới dành riêng cho hai người họ? Những suy nghĩ đó cứ mắc kẹt mãi trong tâm trí, khiến Valentina vô thức nắm lấy tay Tuân để tìm kiếm cho mình một chỗ dựa cảm xúc an toàn.

Ngay lúc bầu không khí dần trở nên nặng nề hơn, đột nhiên trước mắt cả ba, màn hình liên lạc kết nối với trung tâm điều khiển dưới mặt đất bất ngờ bật mở. Tín hiệu phi thuyền nhận được không hiểu vì lý do gì mà lại cực kỳ nhiễu loạn. Màn hình liên tục chập chờn sọc đen sọc trắng hệt như đang xem một chiếc tivi thùng từ những năm 90 cuối thế kỷ XX. Vài giây tiếp theo, giữa lớp nhiễu hình hỗn loạn, trước mắt bọn họ hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữ vô cùng quen thuộc – tiến sĩ Giáng Tiên.

"Đây là cuộc gọi từ trung tâm điều khiển gửi đến phi hành đoàn trên phi thuyền ELE-SP006. Xin nhắc lại. Đây là cuộc gọi từ trung tâm điều khiển gửi đến phi hành đoàn trên phi thuyền ELE-SP006."

"ELE-SP006 đã nhận được tín hiệu. Xin tiếp tục." Anh chàng lạ mặt trả lời.

"Hiện tại, Mặt Trời đã nổ tung bởi một sức mạnh bí ẩn nào đó. Vụ nổ ngay lập tức xóa sổ hoàn toàn sự tồn tại của Thủy Tinh và Kim Tinh, đồng thời cuốn phăng đi lớp từ trường bao bọc xung quanh Trái Đất. Động đất, sóng thần, cùng vô số thiên tai khác đã quét sạch đi toàn bộ sự sống của nền văn minh nhân loại. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với Trái Đất nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào trả về cả. Có thể chỉ trong vòng ít phút nữa thôi, bức xạ từ vụ nổ sẽ chạm đến cơ sở L. A. B và tiêu diệt nốt những tàn dư sự sống còn sót lại."

Giọng nói của tiến sĩ man mác buồn. Cô vừa cúi gằm mặt, vừa cay đắng thông báo những tin tức cuối cùng cho ba thành viên trên tàu được biết. Lặng chừng vài giây, tiến sĩ ngước mắt lên và nhìn thẳng vào trong màn hình. Dù sắp phải đối mặt với cái chết, ánh mắt cô vẫn tràn đầy sự kiêu hãnh của một người phụ nữ quật cường.

"Đấy là toàn bộ thông tin mà trạm mặt đất chúng tôi muốn cung cấp cho mọi người trước khi phi thuyền ELE-SP006 chuyển sang chế độ phi hành. Còn sau đây là những lời cuối mà cá nhân tôi muốn gửi gắm riêng tới các bạn.."

Đằng sau lưng tiến sĩ, một vài người đã ôm lấy nhau bật khóc. Có người thì quỳ xuống, nhắm mắt và chắp hai tay cầu nguyện. Có người thì lặng lẽ cầm khung ảnh người thân trên tay và đắm chìm vào những ảo mộng cuối cùng.

Ngay lúc này, trước màn hình, đôi mắt cương nghị từng khiến bao người phải kính nể, e sợ, nay đã ánh lên những giọt yếu đuối đầu tiên sau một khoảng thời gian dài cố gắng gồng mình mạnh mẽ.

"Cô xin lỗi vì không thể giúp mấy đứa có một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống của những đứa trẻ bình thường!"

Rẹttt.. Rẹttt rẹttt.

Tín hiệu liên lạc bắt đầu mất ổn định. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi như muốn xé toạc bầu không khí căng thẳng trên phi thuyền.

"Chạy đi! Chạy thật xa khỏi nơi đây! Tìm lấy một hành tinh mới.. Phải sống! Mấy đứa nhất định phải sống!"

Rẹttt.. Rẹttt rẹttt.

Khuôn miệng tiến sĩ bật ra nụ cười cay đắng.

"Mẹ.. Yêu con!"

Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng liên tục, chỉ còn lại những tín hiệu chập chờn lúc mờ lúc rõ. Ánh sáng lóe lên, và theo sau đó là một khung cảnh địa ngục trần gian. Cảnh tượng từng người bị nướng chín cùng những tiếng la hét thảm thiết xuyên thấu tâm can vọng vào bên trong màn hình nhỏ khiến cho bầu không khí trên tàu trở nên hãi hùng hơn bao giờ hết. Cả ba dường như nín thở, lặng người đi khi phải chứng kiến những gì đang diễn ra ngay trước mắt. Từng lớp da thịt trên gương mặt tiến sĩ Tiên dần phồng rộp lên và bong tróc ra, để lộ nguyên một mảng xương sọ trắng hếu đến lạnh sống lưng nằm ở bên dưới.

Đến lúc này, Tuân mới sực tỉnh khỏi cơn u mê mà giấc ngủ dở dang ban nãy còn vương vấn. Cậu bật dậy, phá tung cửa, lao ra khỏi phòng điều khiển và chạy thật nhanh về phía đuôi tàu. Valentina tháo dây an toàn định đuổi theo nhưng bị người còn lại giữ chặt tay và ép cô ngồi xuống ghế trở lại như cũ. Anh ta nhấn nút trên bảng điều khiển, và cánh cửa khoang từ từ đóng lại. Chỉ vài phút nữa thôi là phi thuyền sẽ chạm đến cổng gia tốc và tiến vào trạng thái phi hành tốc độ cao. Nếu Valentina không chịu ngồi yên trên ghế, lực quán tính sẽ hất văng cô khỏi sàn tàu và đẩy cô vào tình huống nguy hiểm. Lúc này đã quá trễ để có thể ngăn cậu ta lại rồi.

Tuân lao thẳng về phía đuôi tàu. G. O. D đang dần tăng cao khiến toàn bộ cơ thể cậu cảm giác như đang đi bộ dưới đáy đại dương. Cậu tắt chế độ trọng lực dưới đế giày đi và thả thân mình trôi về phía trước. Cổng chính dần lọt vào trong tầm mắt, trên đó là ô cửa sổ tròn nhỏ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài. Ngay khi đến nơi, cậu nhìn thấy vũ trụ tối tăm ngoài kia nay đã nhường chỗ cho một quả cầu ánh sáng khổng lồ đang vươn những cánh tay bức xạ ra khắp không gian. Hỏa Tinh, nơi mà mới vài phút trước thôi còn là một hành tinh tràn đầy sự sống, giờ chỉ còn là một hành tinh chết. Tuân đập cửa, lấy hết sức bình sinh mà đá vào đấy. Cậu tin rằng chỉ cần nó mở ra thôi thì mọi chuyện sẽ lại y hệt như lúc ban đầu. Tiến sĩ sẽ lại xuất hiện và nở một nụ cười ấm áp tựa nắng ban mai chào đón cậu sa vào lòng.

"Đúng rồi. Tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi. Mọi thứ không thể nào diễn ra như vậy được." Tuân thầm nhủ.

Nhưng chỉ vài giây sau đó, cánh tay bức xạ cuối cùng cũng đuổi kịp được con tàu. Bàn tay tử thần lướt nhẹ trên gò má Tuân khiến da mặt cậu loét ra và bong tróc. Cậu hét lên đầy đau đớn, giơ tay định che lấy mặt nhưng bị chiếc mũ bảo hộ cản lại. Cơn đau cứ thế ăn sâu vào từng tế bào và đục khoét từng sợi dây thần kinh. Chúng cắn xé, nhai nuốt cơ thể cậu hệt như bữa tiệc của những con giòi. Bộ đồ IEVA bắt đầu quá nhiệt và bốc cháy. Tuân giật phăng chiếc mũ bảo hộ ra rồi quăng nó sang một bên và nằm thụp xuống sàn tàu với hy vọng rằng điều này sẽ giúp tránh được các tia bức xạ đang chiếu qua ô cửa sổ, đồng thời lăn qua lăn lại để dập tắt đi ngọn lửa đang bốc cháy trên cơ thể mình.

Thế nhưng mọi thứ không hề diễn ra theo cách mà cậu mong muốn.

Những tia bức xạ mang bước sóng ngắn dễ dàng đi xuyên qua lớp cửa dày và chiếu trực tiếp vào lớp da thịt làm cơ thể cậu dần phồng rộp lên và lở loét. Cơn đau liên tục ập tới khiến cho cậu chỉ muốn ngất đi. Sau khi thấy việc mình làm tỏ ra không mấy hiệu quả, Tuân bật dậy, cố gắng chạy thật xa ra khỏi cánh cổng tử thần. Đầu óc cậu đau như búa bổ, mạch máu thì căng phồng lên và khắp gương mặt rỉ ra những dòng máu tươi. Thế nhưng cậu mặc kệ tất cả điều đó và tiếp tục bò lồm cồm về phía trước. Cậu biết cậu càng cách xa ra khỏi cánh cổng bao nhiêu thì cơ hội sống sót sẽ càng tăng lên bấy nhiêu. Còn những chuyện cỏn con vụn vặt khác, tính sau.

Thế rồi, phi thuyền tăng tốc đột ngột và hất văng Tuân quay ngược trở về vị trí ban đầu. Gia tốc ép cậu bẹp dí vào lớp cửa dày, khiến việc hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Cơ thể cậu bị đóng khung lên cánh cổng chính trông không khác gì một bức tượng điêu khắc nổi tiếng thời kỳ Phục Hưng.

May mắn thay, mọi thứ chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian rất ngắn. Cánh tay chết chóc giờ đã không thể chạm đến phi thuyền được nữa. Tuân rớt phịch xuống sàn rồi bò lê lết về hướng phòng EVA[1] nằm ở gần đó và chui ngay vào bên trong. Cậu điều chỉnh môi trường về mức bình thường rồi bước tập tễnh lại gần buồng tắm tự động. Bàn tay quơ lấy quả cầu thời trang rỗng và dùng nó để hút bộ đồ bốc cháy ra khỏi người mình. Tuân xả vòi, rồi đắm chìm vào làn nước mát. Sự dễ chịu làm mí mắt cậu nặng trĩu. Đứng được một lúc lâu thì cậu kiệt sức rồi gục ngã xuống sàn tàu. Miệng thoi thóp thở, và mọi thứ trong tầm nhìn dần trở nên mờ nhạt đi.

[1] EVA là viết tắt của Extra-Vehicular Activity, bộ đồ vũ trụ chuyên dùng cho các hoạt động bên ngoài không gian.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 3

Khi ký ức hoàn toàn quay trở lại, Tuân mới giật mình về những gì đã xảy ra. Cậu hốt hoảng sờ tay lên mặt để kiểm tra nhưng không cảm thấy vết sần sùi nào trên đó cả. Cậu tiếp tục giơ hai tay ra phía trước để nhìn rõ hơn, và một lần nữa bất ngờ vì tất cả vết phỏng rộp đều đã biến mất.

Khuôn mặt cậu toát lên vẻ bối rối. Cặp chân mày nhíu lại thể hiện rõ sự hoài nghi về bản thân mình. Phải chăng.. Những ký ức ban nãy đều chỉ là một giấc mơ?

Valentina lúc này đã ngồi hẳn dậy trên giường bệnh và giương đôi mắt hoen đỏ dõi theo từng cử chỉ kỳ lạ của Tuân. Phải đến khi ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau, cậu mới nhận ra cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trước mặt nãy giờ chính là cô bạn thân đã gắn bó với cậu từ thuở ấu thơ. Lập tức, Tuân vươn người sát lại gần, giang rộng đôi tay ôm chầm lấy cô. Cái ôm bất ngờ khiến Valentina hơi sững người lại một chút, nhưng sau đó cô liền dịu dàng đặt bàn tay xoa nhẹ lên tấm lưng cậu. Sự vỗ về từ cô bạn nhỏ làm nhịp tim Tuân dần được bình ổn trở lại. Đám mây đen quẩn quanh tâm trí bỗng chốc như được xua tan. Không gian xung quanh bừng lên muôn vàn tia nắng ấm áp. Và cơn run rẩy cũng nhanh chóng biến mất đi. Cảm giác ấy làm cậu nhớ lại những tháng ngày bình yên bên cạnh tiến sĩ Giáng Tiên. Dù cho khoảng thời gian đó đã hóa thành lớp tro tàn, nhưng chúng sẽ được lưu giữ mãi mãi như một hồi ức thật đẹp sâu bên trong trái tim này.

Valentina vừa xoa lưng Tuân, vừa thì thầm vào tai cậu một tông giọng nhỏ nhẹ đủ cho cả hai có thể nghe thấy:

"Cậu may mắn lắm đấy. Tớ nghe anh người máy nói rằng chỉ cần chậm một chút nữa thôi là tia bức xạ đã có thể giết chết cậu hệt như những gì nó đã làm với những người ở L. A. B rồi."

Cô bé ngập ngừng một chút rồi tiếp tục, giọng vẫn nhỏ nhẹ:

"Lúc ấy, phi thuyền vừa kịp tiến vào cổng gia tốc và thoát khỏi tầm ảnh hưởng của vụ nổ Mặt Trời, cứu lấy cậu một bàn thua trông thấy. Anh người máy còn nói cậu may mắn sống sót được là nhờ cấu trúc cơ thể đã được cải tiến rất nhiều thông qua những cuộc thí nghiệm khác nhau, đặc biệt là sự hiện diện của các nanobot. Chính chúng đã giúp cậu vượt qua lằn ranh sinh tử và còn sống đến giờ phút này."

Ánh mắt Valentina thoáng đượm buồn. Cô muốn trách mắng Tuân vì hành vi khờ dại của cậu, nhưng từ ngữ cứ mãi không thể tuôn ra. Sự căng thẳng hai ngày vừa qua đè nặng lên tâm trí khiến tấm thân vốn gầy gò nay lại càng trở nên tiều tụy. Mọi thứ cứ dồn dập ập tới, chẳng để cho cô bé có lấy một giây phút nghỉ ngơi. Sự im lặng hòa cùng với tiếng thở dài khiến bản thân Tuân cảm thấy vô cùng tội lỗi.

"Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, Vale." Tuân khẽ nói. "Tớ đã không thể kìm chế nổi cảm xúc của mình. Thật khó để có thể ngồi im tại chỗ và không làm gì khi nhìn thấy người thân của mình ra đi một cách tàn nhẫn ngay trước mắt như vậy."

Nói đến đây, khung cảnh trình chiếu trên màn hình nhỏ khi ấy lại hiện về rõ nét trong tâm trí cậu. Sức nóng tỏa ra bên trong căn phòng, tiếng thét ai oán của những người xung quanh, thậm chí ngay cả mùi thịt cháy Tuân cũng đều có thể hình dung rất rõ.

"Còn lời trăn trối vào lúc đó là sao? Tiến sĩ Giáng Tiên nhắn gửi đến hai người còn lại ư? Hay.. Cô ấy là mẹ của mình?" Cậu lặng người. "Không thể nào! Chẳng phải cô ấy chỉ là người phụ trách dự án của mình thôi sao?"

Những dòng suy nghĩ ấy cứ quay cuồng trong đầu óc Tuân cho đến khi cậu sực nhận ra bản thân vẫn đang ôm chặt Valentina trong vòng tay. Cậu vụng về đẩy vai cô nàng rồi ngoảnh mặt sang nơi khác nhằm che giấu đi sự bối rối và xấu hổ trên khuôn mặt.

Valentina lúc này đã ngừng khóc. Đôi mắt xanh tím đậm của cô giờ đây trở nên trong vắt hệt như bầu trời đêm âm u vừa mới trải qua một cơn mưa rào. Trong đôi mắt ấy ánh lên muôn vàn tia sáng lấp lánh, thi thoảng còn có thể nhìn thấy vài ngôi sao băng lướt qua. Vầng trán rộng cùng hàng lông mày thanh tú khiến cô toát lên một vẻ thông minh, lanh lợi không hề kém cạnh với bạn bè đồng trang lứa. Bờ môi hồng chúm chím cùng chỏm mũi bé xinh xinh khéo léo hoàn thiện nốt những đường nét dễ thương trên gương mặt bầu bĩnh của cô. Valentina khẽ lau đi hai hàng nước mắt đã khô trên gò má. Mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ khẽ đung đưa theo từng cử động nhẹ nhàng.

"Cậu cảm thấy trong người thế nào rồi? Còn đau nhức hay khó chịu ở đâu nữa không?" Valentina hỏi.

"Tớ ổn hơn rồi." Tuân đáp, cố nặn ra một nụ cười. "Chú cá ngừ này còn phải vẫy vùng nơi đại dương bao la rộng lớn. Làm sao có thể chết lãng xẹt như thế được?"

Dứt lời, như thể để chứng minh bản thân đã hồi phục hoàn toàn, Tuân hít lấy một hơi thật sâu rồi vỗ mạnh vào ngực mấy cái. Nào ngờ đâu, lực tay hơi mạnh khiến cậu bị sặc rồi ho húng hắng liên tục đến nỗi Valentina đang lo lắng cũng phải phì cười.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 4

Sau màn thể hiện đầy xấu hổ, Tuân giờ mới có dịp quan sát kỹ hơn những đồ vật bày biện xung quanh. Cậu hiện đang ngồi trên một chiếc giường bệnh đặt trong một căn phòng trắng toát hệt như những căn phòng thí nghiệm ở Hỏa Tinh mà cậu và Valentina từng phải trải qua. Chính giữa là ba chiếc kén y tế chụm đầu vào nhau như những cánh hoa, với hệ thống ống dẫn chằng chịt chạy dọc lên trên trần phòng. Tuân trước đó đã được điều trị tại một trong ba chiếc kén và vừa mới được chuyển ra giường bệnh trong khoảng thời gian cách đây không lâu.

Đồng bộ với ba chiếc kén y tế là ba buồng nhộng sinh hóa được đặt dựng đứng thành một hàng ở góc phòng. Bên trong chứa đầy dung dịch đặc biệt giúp hỗ trợ sự sống cho những thành viên bị thương quá nặng và không thể thực hiện các chức năng cơ thể một cách bình thường được nữa. Ngoài ra, mỗi buồng còn được tích hợp hệ thống cấp đông và rã đông tự động, cho phép người nằm bên trong tiến vào trạng thái đóng băng hoàn toàn nhằm giúp họ vượt qua những chặng du hành dài lê thê trong không gian, hoặc nó cũng có thể là một chiếc phao cứu sinh cứu lấy chính họ khi phải đối mặt với các tình huống sinh tử có thể xuất hiện bất kỳlúc nào.

"Đã xảy ra chuyện gì trong lúc tớ hôn mê vậy Vale? Với cả.. Anh người máy là ai? Tớ nghe cậu nhắc đến anh ấy nãy giờ." Tuân hỏi.

"Anh người máy là người ngồi trước tụi mình ngay khi phi thuyền cất cánh á, cậu nhớ không? Ảnh và hai chúng ta giờ đây là những người duy nhất còn sống sót thôi Tuna à. Toàn bộ nhân loại đều đã chết hết ngay khi biến cố kinh hoàng kia xảy ra rồi."

"Gã thanh niên bí ẩn lúc đó là một người máy ư?" Tuân ngạc nhiên thầm trong bụng, trong khi Valentina tiếp tục lời nói của mình.

"Cậu hôn mê cũng hơn hai ngày rồi đấy. Lúc cậu liều mạng chạy ra khỏi phòng, tớ cũng định đuổi theo để kéo cậu lại mà bị anh người máy ngăn cản nên là đành phải ngồi im tại chỗ. Lát sau thì tên lửa đẩy bị tách ra, còn phi thuyền tụi mình thì tiếp tục bay về hướng chiếc cổng gia tốc ở phía trước. Ngay khi con tàu chạm vào cánh cổng là nó liền bay với một tốc độ khủng khiếp luôn ấy, tầm đâu gần một phút thì nó dừng lại bên mặt tối của Sao Mộc, rồi anh người máy cho tàu neo đậu ở đấy vài hôm chờ cậu khỏe lại trước khi lái nó bay sang hành tinh tiếp theo."

"Vậy là mém tí nữa thì tớ không thể ngồi ở đây được rồi." Tuân cúi đầu, giọng nghẹn lại. "Tớ thật dại dột quá.. Xin lỗi nhé, Valentina."

Lời xin lỗi lí nhí của Tuân đã được Valentina nghe rõ mồn một. Cô cũng không buồn giận với cậu làm gì. Dẫu sao, Tuân cũng không phải là một kẻ vô trách nhiệm hay một gã khờ chỉ biết đâm đầu đi tìm chỗ chết. Những gì xảy ra vào ngày hôm ấy đã đủ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời.

"Mọi chuyện dù gì cũng đã qua rồi. Đừng dằn vặt bản thân mình nữa. Việc cậu còn sống và bình an như bây giờ coi như cũng là một điều may mắn."

Cô hít vào một hơi thật sâu, rũ bỏ trạng thái ủ dột trên gương mặt:

"Hiện tại thì cường độ bức xạ đã suy giảm đáng kể và tụi mình đang trên đường bay tới vệ tinh Titan của Sao Thổ. Tớ nghe nói phi thuyền này chỉ được thiết kế để trốn thoát khẩn cấp mà thôi, còn phi thuyền chính thì hiện đang đậu ở Titan cơ. Đấy là lý do vì sao mà tụi mình sẽ cần phải tới đó trước."

Valentina im lặng. Cô khẽ quơ tay về hướng cốc nước đặt ở trên bàn. Chiếc cốc liền bay lên cao, lơ lửng trong không trung như bị một lực vô hình kéo đi, sau đó nhẹ nhàng hạ cánh vào lòng bàn tay Tuân đang chìa ra đón lấy nó.

"Cậu uống nước đi, rồi còn tắm rửa thay đồ nữa. Người cậu hôi như cú rồi đấy. Còn gì thắc mắc thì lát nữa hẵng hỏi anh người máy sau. Chắc cậu có thể tự làm mọi thứ một mình rồi nhỉ?"

Tuân gật đầu. Cậu vốn có một thể trạng hơn người nên Valentina hoàn toàn yên tâm khi để cậu ở lại tự mình chăm sóc bản thân. Cậu đưa ly nước lên miệng và nốc cạn trong một hơi. Dòng nước mát chảy xuống cổ họng, trôi dọc thực quản rồi rơi tõm xuống cái đáy dạ dày trống rỗng khiến nó kêu lên một tràng âm thanh ọc ọc rõ to.

Valentina mỉm cười, đứng dậy cầm theo cốc nước mà Tuân vừa uống rồi ân cần dặn dò:

"Chắc hẳn cậu đói lắm rồi. Tắm rửa nhanh nhanh rồi còn đi đến phòng ăn nhé. Tớ sẽ qua đó trước để hâm lại một ít đồ ăn. Cậu chỉ cần bước ra khỏi phòng, rẽ tay phải và đi một xíu là tới. Nhớ là phải đi cẩn thận đấy, cậu chỉ vừa mới hồi phục lại mà thôi."

Nói xong, Valentina tiến đến chỗ chậu nước mà cô đã vô tình đánh rơi tại lối ra vào. Cô định lau người cho Tuân, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu tỉnh dậy sau cơn hôn mê đã khiến cô bất ngờ đánh rơi cái chậu trên tay xuống sàn và làm cho nước bên trong bắn văng tung tóe. Giờ đây, ngay ngưỡng cửa là một đống chất lỏng bầy hầy.

Cô hít một hơi. Đôi bàn tay mảnh mai khẽ đung đưa về phía trước, nhẹ nhàng như một người nhạc trưởng đang chỉ huy dàn nhạc giao hưởng tấu lên những khúc nhạc du dương êm đềm. Các tia nước vương vãi khắp nơi từ từ tụ lại thành một vũng lớn rồi ngoan ngoãn chảy ngược trở lại vào bên trong chậu. Chiếc khăn bông khẽ lau đi vài vệt nước còn sót lại trước khi cả chậu và khăn cùng bay về tay Valentina.

Tuân ngồi trên giường, lặng lẽ chiêm ngưỡng mọi chuyện xảy ra với ánh mắt đầy ngưỡng mộ hệt như cái lần đầu tiên cậu nhìn thấy điều đó ở hành lang phòng ăn ngày hôm ấy. Chính khả năng này – cùng một vài tố chất khác – đã giúp Valentina được lựa chọn để trở thành một trong ba người sống sót cuối cùng của nền văn minh nhân loại.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 5

Dọn dẹp xong xuôi, Valentina ngoái lại nhìn Tuân lần cuối trước khi quay người bước ra khỏi phòng. Cậu mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô bạn nhỏ, rồi ngồi bần thần tại chỗ mất một lúc, hít hít ngửi ngửi thử xem cơ thể có hôi thiệt không, sau đó mới quyết định đứng dậy đi tắm.

Nhằm thuận tiện cho việc vệ sinh cơ thể, các kỹ sư đã cho lắp đặt rất nhiều hệ thống buồng tắm tự động bên trong phi thuyền. Mẫu mã ở đây không khác mấy so với loại ở L. A. B nên phi hành đoàn cũng dễ dàng biết cách sử dụng. Ngẫm lại thì, nếu trong phòng EVA hôm đó mà không có sẵn một cái thì có lẽ Tuân đã khó có thể sống sót được đến ngày hôm nay. Cậu thầm cảm ơn vận may của mình vì đã phát huy đúng lúc, kịp thời.

Tuân đặt chân xuống giường. Sàn tàu bằng kim loại khiến hơi lạnh nhanh chóng đột kích vào từng giác quan. Cậu bất giác rụt chân lại, rồi mới dồn sức đứng dậy, loạng choạng bước đi. Trọng lực trên tàu nhẹ hơn ở dưới mặt đất khiến cậu cảm thấy hơi mất thăng bằng một tẹo. Cậu phải lấy tay vịn vào các thiết bị xung quanh thì mới có thể dễ dàng tiến về phía trước.

Ngay khi đến nơi, Tuân nhanh chóng vớ lấy một quả cầu thời trang rỗng và ấn thẳng vào giữa ngực mình. Bộ đồ bệnh nhân liền bị hút vào bên trong, và cậu tiện tay ném nó vào lồng giặt trước khi ngắm kỹ cơ thể trần trụi của mình trước gương. Mọi thứ giống hệt với những gì cậu suy đoán. Toàn bộ vết thương mới trên người đều đã lành lặn trở lại, chỉ có duy nhất vết sẹo cũ trên ngực trái là vẫn nằm im ở đó không hề bị mờ phai.

Tuân thử cắn thật mạnh vào cánh tay khiến nó bật máu và để lại một vết lõm sâu của hai hàm răng. Thế nhưng, chỉ vài giây sau, vết thương bắt đầu khép miệng và làn da cũng dần phục hồi trở lại như cũ. Cơn đau nhanh chóng biến mất, chỉ còn râm ran một vài cảm giác ngứa ngáy do vừa mới mọc da non mà thành.

"Vậy ra đợt thí nghiệm cuối cùng mà họ nói đến chính là cấy những con nanobot này vào cơ thể mình. Chúng hoạt động giống như một liều thuốc tiên vậy." Tuân nhíu mày, nghĩ thầm.

Cậu không bận thắc mắc thêm nữa mà lập tức bước thẳng vào trong buồng tắm. Thiết bị này bao gồm ba chức năng chính: Xả nước, làm sạch nhanh và làm sạch sâu. Cậu nhấn nút khởi động chế độ làm sạch nhanh, và thiết bị liền thực hiện quy trình được lập trình sẵn bên trong hệ thống. Từng dòng nước, từng bọt khí mát lạnh lướt qua cơ thể, nhẹ nhàng cuốn trôi những dòng ký ức vẩn đục cứ mãi bám víu lấy nơi tâm trí.

Hoàn tất xong, Tuân nhanh chóng bước ra ngoài và mặc lên người bộ đồ vũ trụ IVA. Bộ đồ này ôm sát cơ thể như một lớp da thứ hai giúp cách nhiệt và ngăn các tia vũ trụ xuyên thấu vào trong gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của phi hành gia. Khi kết hợp với mũ bảo hộ chuyên dụng, IVA sẽ trở thành IEVA – một trang phục có thể sử dụng linh hoạt cả ở bên trong lẫn ở bên ngoài phi thuyền trong một khoảng thời gian tương đối.

Nhờ khả năng co giãn tuyệt vời cùng với lớp đệm khí êm nhẹ, IVA vừa mang lại cảm giác thoải mái khi vận động, vừa có khả năng bảo vệ tốt cho phi hành gia. Điều này giúp nó trở thành bộ đồ được rất nhiều người ưa chuộng khi tham gia vào các nhiệm vụ du hành không gian.

Sau khi mặc xong, Tuân khoác ngoài một chiếc áo hoodie mỏng, mặc thêm một chiếc quần đùi và xỏ vào chân đôi giày thể thao gọn nhẹ trước khi hít lấy một hơi thật sâu và ép bản thân phải nở nụ cười thật tươi trở lại.

"Mình phải sống. Nhất định phải sống."

Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ nguyên tử được gắn trên cửa ra vào. Bây giờ đã là 18 giờ 05 phút tối ngày 03 tháng 03 năm 2150. Tất nhiên đây là giờ ở Trái Đất. L. A. B đã lấy mốc thời gian ở ngay kinh tuyến 0 độ, hay chính xác hơn là ở đài thiên văn Greenwich, Anh làm mốc thời gian chuẩn cho toàn bộ hoạt động trên phi thuyền.

"Ngoài vũ trụ thì liệu giờ giấc có còn quan trọng không ta?" Tuân thầm nghĩ, sau đó bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa bật mở. Tuân đi về phía tay phải theo lời Valentina chỉ dẫn. Phòng y tế nằm ở tầng trên của phi thuyền, cùng bên với phòng ăn và đối diện là hai phòng ngủ của nam và nữ. Diện tích tầng này không quá lớn nên chỉ cần bước vài bước là đã có thể đi tới được những căn phòng còn lại. Cánh cửa nhà ăn tự động mở ra và bên trong Valentina đang ngồi tại bàn đợi sẵn. Trước mặt cô là hai túi thức ăn dạng lỏng đã được hâm nóng và một viên thuốc thực phẩm chức năng giúp cung cấp đầy đủ các loại vitamin còn thiếu. Khi nhìn thấy Tuân, cô liền đứng dậy và đỡ cậu ngồi vào ghế.

"Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa? Việc đi lại không gặp khó khăn gì chứ?" Valentina hỏi.

"Chỉ gặp khó khăn một chút lúc ban đầu thôi. Giờ thì ổn hơn rồi." Tuân trả lời.

Dạ dày trống rỗng suốt mấy ngày qua khiến Tuân lập tức ngấu nghiến mọi thứ đang có trên bàn. Ngay khi ăn xong, Valentina liền đứng dậy dọn dẹp rồi mau chóng dẫn cậu đến phòng điều khiển – nơi mà người đồng đội còn lại của họ đang chờ. Cả hai cứ thế im lặng bước đi mà không nói lấy với nhau một lời khiến bầu không khí bỗng dưng trở nên khó xử. Biết nhau đã ngần ấy năm, Tuân hiểu rằng tâm trí Valentina lúc này đang chất chứa rất nhiều cung bậc cảm xúc hỗn loạn. Hầu hết trong số đó là những lo lắng và áp lực mà cô nàng tự áp đặt lên bản thân mình.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 6

Bản chất Valentina là một cô gái nhút nhát, yếu đuối và có cái nhìn tiêu cực đối với mọi việc xảy ra xung quanh. Những cuộc thí nghiệm tàn bạo đã khiến cô thu mình lại và tự tách biệt với những đứa trẻ khác. Không ai kết bạn với cô, và cũng chẳng ai để tâm đến một cô gái lập dị như thế.

Tất cả chỉ thay đổi kể từ ngày mà Tuân xuất hiện.

Nhờ vào sự nhiệt tình và tính cách lạc quan vô bờ bến của cậu, Valentina từ từ mở lòng mình ra và bộc lộ cảm xúc cá nhân nhiều hơn. Thế giới trong mắt cô khi ấy dần trở nên ngập tràn màu sắc. Cô đã bấu víu lấy Tuân như thể một người chết đuối vớ được cọc, như thể một con tàu lạc lối được ánh sáng từ ngọn hải đăng soi tỏ con đường.

Đối với cô, Tuân vừa là một người bạn, vừa là một người thân trong gia đình mà cô không thể đánh mất. Tuân cũng xem Valentina như một cô em gái bé bỏng mà bản thân hết mực yêu thương. Cậu luôn sẵn sàng đứng ra che chở mỗi khi cô bị bắt nạt, luôn kiên nhẫn ngồi lại động viên pha trò mỗi khi cô buồn. Cả hai cứ thế đối xử với nhau bằng mối tình thân giữa hai người anh em ruột thịt, cùng nhau trải qua một giai đoạn tuổi thơ dữ dội và cùng nắm tay nhau đi qua những căn hầm tăm tối nhất của cuộc đời.

Mọi chuyện tiếp đó diễn tiến quá nhanh. Chỉ trong một đêm, tất cả những gì từng quen thuộc với cả hai bỗng chốc hoàn toàn biến mất, và cuộc sống của họ thay đổi một cách chóng mặt. Mới ngày nào cả hai còn phải gồng mình chịu đựng những cơn đau tưởng chừng không có hồi kết, vậy mà giờ đây họ đã cùng nhau bước những bước chân đầu tiên đến phía ánh sáng ở cuối đường hầm.

Liệu sẽ có điều gì đón chờ họ ở nơi phát ra ánh sáng đó? Liệu nó sẽ dẫn cả hai đến một thảo nguyên tươi xanh mát lành hay lại là một đường hầm thâm sâu tăm tối khác? Chúng ta không ai có thể đoán định trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Tuân muốn bắt chuyện với Valentina nhưng mãi không biết mở lời thế nào. Cả hai cứ thế im lặng bước đến thang máy được kết nối với tầng dưới. Phi thuyền ELE-SP006 có cấu trúc hai tầng riêng biệt. Tầng trên là khu vực sinh hoạt bao gồm phòng y tế, phòng ăn và hai phòng ngủ tách biệt dành riêng cho nam và nữ. Còn tầng dưới là khu vực vận hành phi thuyền với những căn phòng quan trọng như phòng điều khiển, phòng tiếp nhiên liệu và phòng thay đồ vũ trụ EVA. Hai tầng kết nối với nhau thông qua một chiếc thang máy trong suốt cho phép người bên trong có thể nhìn ngắm toàn bộ thế giới bên ngoài.

Valentina nhấn nút. Cánh cửa thang máy vừa bật mở thì cũng là lúc ánh mắt Tuân bừng sáng lên thấy rõ. Cậu chạy nhanh vào bên trong. Bàn tay không ngừng khám phá mọi ngóc ngách với sự vui mừng và phấn khích hệt như một đứa trẻ con nhìn thấy món đồ chơi yêu thích của mình. Nơi đây chính xác là một món quà tối thượng mà mọi tín đồ đam mê thiên văn đều ao ước được đặt chân đến – một vị trí đắc địa có thể ngắm nhìn toàn cảnh vũ trụ xa ngút tầm mắt mà không bị bất cứ vật thể nào cản trở tầm nhìn. Tuân tự tin bản thân mình có thể đứng trong thang máy này cả ngày mà không biết chán, và cậu đang cực kỳ háo hức chờ đợi khoảnh khắc cái viễn cảnh đó xảy ra.

Khi mới xuống được nửa đường, Tuân bất chợt nhấn dừng thang máy rồi áp sát mặt vào tấm kính mong nhìn rõ hơn khung cảnh vũ trụ bao la. Cậu nhớ lại ngày hôm ấy, thông qua ô cửa sổ tròn nhỏ, thế giới bên ngoài khi đó chỉ là một địa ngục ánh sáng đầy chết chóc. Ấy mà giờ đây, thông qua chiếc lồng kính trong suốt này, cảnh tượng trước mắt cậu bỗng trở nên choáng ngợp đến nghẹt thở. Những tia nắng tàn dư từ vụ nổ Mặt Trời hắt sáng về hướng Mộc Tinh như đang tô điểm cho ánh hào quang của hành tinh này thêm phần rực rỡ. Giống như khoảnh khắc một nhà thám hiểm mở tung chiếc rương kho báu đầy ắp đá quý ở bên trong, trước mắt Tuân, Sao Mộc lấp lánh như một viên hoàng ngọc khổng lồ đang tỏa ra một thứ ánh sáng cám dỗ, khiến cho trái tim của chàng thiếu niên trẻ tuổi dâng trào dòng xúc cảm hạnh phúc. Toàn bộ khung cảnh hiện ra như một bức tranh tả thực về sự giao thoa giữa thiên đường và địa ngục, nơi ánh sáng của cái chết bị chính dáng hình vĩ đại của Mộc Tinh chặn lại hoàn toàn.

Dẫu phi thuyền đã cách Sao Mộc một khoảng khá xa, nhưng Tuân vẫn nhìn thấy rõ các dải khí hậu màu trắng và nâu xen kẽ lẫn nhau bao quanh lấy vùng xích đạo khổng lồ. Nhìn chếch xuống nam bán cầu, cậu dễ dàng nhận ra Vết Đỏ Lớn vẫn thường xuyên được nhắc đến trong những cuốn sách thiên văn mà cậu từng đọc. Thứ ấy thực chất là một cơn bão có đường kính lớn gấp từ hai cho đến ba lần đường kính Trái Đất và tạo nên một vùng khí hậu hỗn loạn tồn tại đến nay gần 500 năm.

Càng biết nhiều về Mộc Tinh, Tuân càng vui sướng siết bao khi có cơ hội để xác minh những thông tin mà mình đã biết. Đồng tử cậu giãn căng hết cỡ, miệng há hốc đầy vui sướng trước vẻ đẹp tráng lệ đang hiện diện ngay trước mắt mà quên bẵng đi sự tồn tại của cô bạn thân ở đằng sau lưng.

Valentina hắng giọng, đánh thức tâm trí Tuân đang treo lơ lửng đâu đó giữa những chòm sao. Cậu giật mình dứt ánh mắt ra khỏi tấm kính, định thần lại và vội vàng nhấn nút cho thang máy tiếp tục di chuyển.

"Xin lỗi nha. Tớ không ngờ vũ trụ ngoài kia lại huyền ảo tới như vậy. Giờ thì tớ tin đây không phải là một giấc mơ nữa rồi. Đó giờ tớ với cậu mới chỉ nhìn thấy Mộc Tinh ở khoảng cách rất xa thôi nhỉ. Đúng là khi được chiêm ngưỡng tận mắt thế này thì mới cảm nhận được hết cái sự hùng vĩ của nó mà." Tuân hào hứng vừa nói vừa khua tay múa chân để diễn giải.

"Cậu lúc nào cũng có thể lạc quan được nhỉ, Tuna. Tớ ganh tị với cậu thiệt đấy." Valentina đánh mắt nhìn sang Tuân và thở hắt ra một hơi. "Từ lúc lên tàu cho tới giờ, tớ không có tí tâm trạng nào để vui vẻ được luôn ấy."

Tiếng ting vang lên và cả hai cùng bước ra ngoài. Tuân bỗng đi chậm lại, giọng chùng xuống, nhưng vẫn mang trong đó cái sự chân thành quen thuộc.

"Đừng cố gắng tự gánh lấy mọi thứ một mình nữa, Vale à. Không phải chính cậu nói với tớ rằng mọi chuyện đều đã qua rồi sao. Tụi mình cần phải tiếp tục bước đi trong chuyến hành trình sắp tới. Không chỉ phải sống bằng mọi cách, mà tụi mình còn phải sống sao cho nó thật ý nghĩa nữa."

Nói đoạn, Tuân quay qua nắm lấy bờ vai Valentina.

"Có tớ ở đây, cậu chắc chắn sẽ không phải chịu đựng mọi thứ một mình nữa đâu. Tớ không biết anh người máy kia liệu là người như thế nào, nhưng tớ chắc chắn anh ấy sẽ là một người tốt. Hãy tin tưởng vào những người đồng đội của cậu, được chứ? Hứa với tớ điều đó đi."

Valentina miễn cưỡng gật đầu chấp nhận. Trong tâm trí cô tuy vẫn còn chất chứa khá nhiều ưu tư, nhưng nhờ có Tuân mà những nỗi lòng ấy đã vơi bớt đi phần nào.

"Mà thiết bị hình tròn xoay quanh phi thuyền là cái gì vậy Vale? Tớ không nhớ là đã từng nhìn thấy nó trước đây."

"Đó là cổng gia tốc mà tớ kể với cậu đấy Tuna. Có vẻ như phi thuyền và cánh cổng đó có một kết nối từ tính với nhau. Nhờ vậy mà giờ đây chúng ta có thể thực hiện phi hành bất cứ lúc nào chúng ta muốn rồi."

"Tuyệt quá. Vậy điều cần làm bây giờ là xác định điểm đến tiếp theo mà thôi."

Ngay lúc bọn họ đang trò chuyện say sưa thì cánh cửa phòng điều khiển trước mặt bật mở. Bên trong tắt đèn tối om khiến cả hai cảnh giác cao độ và những câu nói dở dang lập tức chìm vào quên lãng. Tuân nheo mắt nhìn xung quanh và chợt khựng lại khi nhận ra sự có mặt của một bóng người ngồi bất động trên ghế lái. Bóng lưng ấy chầm chậm xoay ghế lại, để lộ một cặp mắt sáng rực màu hổ phách – cái dấu hiệu quen thuộc mà Tuân đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên cậu bước chân lên phi thuyền. Dẫu cho căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, bao trùm lấy không gian một sự tĩnh mịch và u ám đến rợn người, thì ánh sáng từ đôi mắt anh ta vẫn không hề bị bóng tối lay động. Chúng khiến cho Valentina và Tuân phải dồn mọi sự chú ý vào đấy. Để rồi khi bầu không khí dần trở nên khó xử, một giọng nói trầm ấm cất lên xua tan đi cái lạnh lẽo ẩn hiện bên trong căn phòng:

"Mừng em không sao, Soyuz 4."
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 7

Vệ tinh số 2: Đồng đội


Sau lời chào xã giao ngắn gọn, anh chàng người máy liền đứng dậy và chậm rãi bước lại gần chiếc bàn họp đặt ở trung tâm. Anh nhấn nút trên bàn và đèn trong phòng bật sáng, hé lộ một gương mặt khôi ngô tuấn tú với mái tóc vàng đã được cắt tỉa gọn gàng. Hàng chân mày đậm, sống mũi cao cùng một ánh nhìn nghiêm nghị khiến ấn tượng đầu tiên mà anh tạo ra trong mắt người khác là một hình mẫu khó gần, thậm chí đôi phần rập khuôn.

Tuân biết anh ấy là một người máy thông qua lời kể của Valentina, nếu không chắc hẳn cậu đã khó có thể tự mình nhận ra được điều đó. Ban đầu cậu hình dung anh ta sẽ được điều khiển bởi trí thông minh nhân tạo, mang một vẻ bề ngoài cứng nhắc và sở hữu giọng nói rè rè khó nghe. Thế nhưng khi gặp trực tiếp thì hóa ra anh ấy là một người máy sinh học, tức là một người thật nhưng cơ thể đã được thay thế hoàn toàn bằng máy móc, chứ không phải là một cỗ máy cơ khí vô hồn mang hình dạng của con người.

Anh khoác bên ngoài đồ IVA một bộ vest màu xanh lá và thắt thêm chiếc cà vạt màu vàng khiến vẻ ngoài chẳng khác gì người bình thường. Điểm duy nhất 'tố cáo' anh là người máy nằm ở chính đôi mắt luôn phát ra ánh sáng màu hổ phách của anh, dẫu cho anh đã đeo kính đen để che bớt đi phần nào độ sáng của nó.

Sau vài thao tác với giao diện nổi và tiện tay mở sẵn một tệp hình ảnh lập thể trên bàn họp, anh ta quay sang và bắt đầu giới thiệu về bản thân mình:

"Chào hai đứa. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên mà ba chúng ta chính thức gặp nhau. Vậy nên, anh nghĩ một lời giới thiệu ngắn gọn là điều cần thiết vào ngay lúc này. Anh là Buran 1, tên thật là Arnaldo Méndez. Anh là đối tượng thử nghiệm duy nhất của dự án BURAN với mục tiêu chính là cơ khí hóa cơ thể con người. Hiện tại, anh được L. A. B giao cho trọng trách làm chỉ huy của phi thuyền ELE-SP006. Nhiệm vụ chính là đảm bảo phi thuyền này được vận hành một cách trơn tru, hiệu quả; còn lại là tìm ra nguyên nhân phía sau cuộc đại thảm họa mà chúng ta vừa mới trải qua."

"Dạ. Em chào anh. Tên em là Phạm Tuân, còn cô bạn sau lưng em tên là Valentina Tereshkova. Bọn em đã từ bỏ mã số định danh từ rất lâu rồi nên sẽ rất vui nếu anh gọi tụi em bằng hai cái tên mới. Hân hạnh được biết đến anh ạ."

Tuân cố gắng hành xử lễ phép nhất có thể theo đúng những gì cậu từng được dạy. Cả hai sau đó lại gần bàn họp để nhìn rõ hơn những hình ảnh lập thể đang được trình chiếu bên trên đó. Trước mắt họ là mô hình ba chiều của phi thuyền ELE-SP006. Tuân chăm chú quan sát thật kỹ sơ đồ mặt cắt cấu trúc con tàu; từng khoang một hiện ra với độ chi tiết gần như tuyệt đối. Trong khi đó, Valentina lặng lẽ nép sau lưng Tuân. Nỗi ám ảnh người lớn khiến cô cảm thấy cứng đơ người lại, đầu óc chẳng thể kiểm soát hành vi của mình một cách bình thường được nữa.

Giọng nói trầm đục của Arnaldo cất lên, cắt ngang sự im lặng:

"Vậy anh sẽ đi nhanh vào vấn đề cần họp nhé. Trước mặt chúng ta là sơ đồ mô phỏng cấu trúc phi thuyền ELE-SP006. Hiện tại, hai trong số bốn động cơ tên lửa của phi thuyền đã cạn kiệt năng lượng sau cú tăng tốc vào lần trước. Chúng ta chỉ còn lại hai động cơ đảm nhận việc di chuyển liên hành tinh mà thôi. Một lát anh sẽ kích hoạt phi hành một lần nữa và dự kiến là chúng ta sẽ tiến vào quỹ đạo của Titan vào rạng sáng sớm ngày mai.

" Theo thông tin mà anh thu thập được, Liên Hợp Quốc đã từng phóng một phi thuyền liên sao không người lái bay đến vệ tinh Titan để xây dựng một trạm quan trắc vũ trụ theo yêu cầu của L. A. B. Vì thế chúng ta sẽ bay đến đấy – lấy phi thuyền mới và bỏ lại phi thuyền cũ. Ngay khi hạ cánh, anh sẽ vào bên trong để sao lưu lại dữ liệu mà trạm quan trắc thu thập được nhằm phục vụ cho chuyến hành trình sắp tới. Anh cần hai em vận chuyển đồ đạc cùng toàn bộ các trang thiết bị từ phi thuyền này sang phi thuyền kia để tận dụng tối đa những vật dụng còn sót lại. Hai em đã rõ rồi chứ? "

" Dạ. Rõ rồi ạ. "Tuân gật đầu trả lời.

" Tiện đây, "Arnaldo quay sang phía Tuân, tông giọng bỗng trở nên nặng nề," anh cực kỳ phê bình hành động lúc đó của em nhé Tuân. Em không nhận ra việc mình làm không chỉ gây nguy hiểm cho chính em mà còn đe dọa đến sự an toàn của những người khác trên tàu nữa sao? Em đã có thể khiến phi thuyền này gặp tai nạn khi cứ liên tục đấm và đá vào cánh cổng sau như vậy. Hãy nhìn vào cánh cửa phòng điều khiển mà xem. Nó đâu còn nguyên vẹn như lúc trước đâu, đúng chứ? May mắn là mọi chuyện đều đã ổn và bản thân em vẫn còn sống sót. Nhưng, cả hai cần phải nhớ rằng, hai đứa được tạo ra với sứ mệnh giải cứu Trái Đất. Chúng ta đang gánh trên vai hy vọng của toàn nhân loại. Đó là nghĩa vụ, và cũng là trách nhiệm được trao cho mỗi chúng ta. Đừng phí hoài sinh mạng của mình một cách vô nghĩa như vậy thêm bất cứ lần nào nữa!"
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 8

Ngay khi Arnaldo nói xong, Valentina bất giác run lên từng cơn sợ hãi. Cô liền cụp mặt xuống đất, hai bàn tay bấu chặt lấy đôi bờ vai. Tuân lúc ấy đang buồn vì bị quở trách nên đã không hề nhận ra cảm xúc của cô bạn mình.

"Em xin lỗi. Hành động bộp chộp của em đã khiến cả hai phải lo lắng nhiều rồi. Em chắc chắn sẽ trưởng thành hơn.. Để không làm liên lụy tới mọi người nữa."

"Thật mừng là em còn sống." Arnaldo dịu giọng. "Thảm họa vừa qua đã cướp đi của chúng ta quá nhiều thứ rồi. Anh không muốn phải chứng kiến thêm bất kỳ sự mất mát nào nữa cả. Mong rằng sau chuyện này, ba chúng ta sẽ cùng ngồi lại với nhau để học cách trở thành những người đồng đội đúng nghĩa hơn."

Arnaldo tiến lại gần để bắt tay với cả hai. Đứng trước thân hình cao lớn của anh, Tuân bỗng khựng lại mất vài nhịp. Màn xã giao diễn ra bình thường cho đến khi Arnaldo quay sang và chìa tay về phía Valentina. Cô nàng lúc ấy bỗng hét toáng lên và quay người chạy biến đi mất, để lại hai gã đàn ông ngơ ngác chưa kịp hiểu vừa xảy ra chuyện gì.

Tuân mất một lúc mới chợt giật mình đuổi theo thì khi ấy Valentina đã về đến phòng và khóa trái cửa mất rồi. Ở bên trong, cô bé ngồi thụp xuống sàn. Ngón tay bấu chặt vào đôi bờ vai run rẩy đến bầm tím. Hàm răng trên cố cắn thật chặt lấy bờ môi dưới để ngăn cản nỗi sợ hãi sắp phát tiết ra từ tận tâm can. Những ký ức ám ảnh liên tục ùa về như lớp sương mù đặc quánh dần lấp đầy tâm trí cô và siết nghẹn cô đến nghẹt thở.

"Valentina, mở cửa ra đi. Là tớ, Tuna nè. Có tớ đây rồi, cậu đừng sợ hãi nữa. Tụi mình nói chuyện với nhau một chút nhé." Tuân đập cửa và nói to vào bên trong.

"Để tớ một mình đi Tuna. Xin cậu đấy. Để tớ một mình một chút thôi.."

Nghe tiếng trả lời yếu ớt vọng ra ở sát bên, Tuân biết Valentina lúc này đang ngồi ngay phía sau cánh cửa. Cậu dừng lại, tựa lưng ngồi bệt xuống sàn và ngước mắt nhìn lên trên trần tàu. Những mảng ký ức hai đứa từng trải qua cứ thế luân phiên xuất hiện trong tâm trí. Có cái thì đẹp đẽ lung linh, có cái lại xót xa buồn bã. Tất cả đan xen vào nhau khiến Tuân rơi vào một mạch hồi tưởng tưởng chừng không bao giờ kết thúc.

Trải qua vài phút giây thinh lặng, cậu quyết định mở lời và nói vọng ra đằng sau để Valentina dễ dàng nghe thấy:

"Cảm giác này thân thuộc quá nhỉ. Nó làm tớ nhớ lại cái hôm cậu chạy trốn khỏi phòng phẫu thuật hồi cả hai tụi mình còn nhỏ. Tớ nhớ rõ ngày hôm ấy, cậu đã dùng năng lực hạ gục cả đám bảo vệ to cao, rồi chui vào trong đường ống thông gió mà cậu và tớ từng phát hiện ra để lẻn vào phòng của tiến sĩ Tiên. Tớ đã suýt hét toáng lên khi mở tủ đồ ra và thấy cậu ngồi co ro bên trong đó. Vậy là sau đấy tớ đành ngồi trước cửa tủ y như thế này hàng giờ liền để ngăn đám người đó phát hiện ra cậu, rồi còn phải kiếm chuyện gì nói để cậu bớt sợ hãi nữa chứ. Haha. Tớ nhớ là tụi mình đã cười phá lên thật to khiến cậu bị bọn chúng phát hiện ra và nắm đầu lôi trở lại phòng mổ. Lũ khốn đó quá quắt thật, Vale nhỉ?"

Valentina không trả lời. Tuân được đà tiếp tục câu chuyện độc thoại của mình:

"Tớ biết.. Những gã đó đã đối xử với cậu vô cùng tồi tệ. Bọn chúng là một lũ vô nhân tính và độc ác. Tớ vẫn còn thấy sốc khi nhớ lại cái lần cậu kể tớ nghe về những điều chúng từng làm trên cơ thể cậu. Lũ khốn đó xứng đáng phải chết hàng trăm, hàng vạn lần thì tớ mới hả dạ được. Vậy nên, Valentina này, tớ hoàn toàn thấu hiểu được cái nỗi sợ hãi người lớn mà cậu đang mang.

" Tớ cũng tình cờ biết được rằng dự án VOSTOK có rất nhiều đối tượng thử nghiệm thất bại, và.. Có lẽ tất cả bọn họ đều đã chết. Nhờ điều này mà tớ nhận ra rất nhiều thứ, Vale ạ. Rất rất nhiều. Cậu biết không, hồi còn nhỏ, tớ đã từng có rất nhiều bạn. Thế mà dần dần theo thời gian, từng người trong số họ cứ lần lượt biến mất đi mà không ai để lại một lời từ biệt. Ai cũng nói với tớ, nào là bọn họ đã được người khác nhận nuôi, rồi nào là bọn họ đang có một cuộc sống rất hạnh phúc với gia đình mới ở Trái Đất.

"Thế nhưng.. Tụi mình đâu có ngu, đúng không Vale? Khịt..

" Tụi mình biết cả chứ. Số phận của những người đó, cũng như số phận của chính chúng ta sẽ ra làm sao một khi cả hai không còn giá trị gì với bọn chúng nữa. Sống trong một môi trường tàn nhẫn như thế, việc sợ hãi người lớn cũng là một điều rất dễ hiểu thôi.

"Tuy nhiên, điều quan trọng mà tớ muốn nói ở đây, là cho dù tụi mình đã phải trải qua một giai đoạn tuổi thơ tàn khốc đến như vậy, thì sau tất cả, tớ với cậu vẫn còn có nhau, Vale à. Tụi mình đã cùng nhau thoát khỏi chốn địa ngục ấy, và tụi mình buộc phải tiến bước về phía trước để tiếp tục sống sót. Nên là, cậu hãy cứ khóc cho thỏa thích đi, rồi khi nào sẵn sàng thì hãy cho anh Arnaldo một cơ hội nhé. Tớ sẽ ra và nói chuyện trực tiếp với anh ấy. Tớ tin rằng ảnh không có ý đồ xấu đâu, chỉ là ảnh chưa hiểu hết về hai tụi mình mà thôi."
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 9

Lời nói của Tuân như dòng suối ngọt thẩm thấu qua lớp cửa dày rồi len lỏi vào từng ngóc ngách bên trong một tâm hồn đang khô cạn. Từng câu, từng chữ như rót từng giọt tưới mát vào trái tim Valentina. Quá khứ mà cô đã quyết định chôn giấu đột nhiên hôm nay tìm đường quay trở lại. Dẫu nó đã luôn tăm tối kể từ ngày cô được sinh ra, thế nhưng đâu đó vẫn còn tồn tại một chút điểm sáng; và ở những điểm sáng đó, Valentina nhìn thấy nụ cười của mình khi ngồi cùng Tuân nhìn ngắm bầu trời vũ trụ đầy sao.

Valentina Tereshkova vốn là một trong những đối tượng thử nghiệm của dự án Phát triển phôi thai chỉnh sửa gene nhờ công nghệ CRISPR-Cas9. Cô là một bé gái đáng yêu với làn tóc ngắn màu nâu hạt dẻ cùng đôi mắt nai màu xanh tím đậm như bầu trời đêm đầy sao làm bao lòng người xao xuyến. Bờ môi chúm chím cùng cặp gò má bánh bao điểm xuyết thêm nét dịu dàng, nữ tính trên gương mặt hồn nhiên, phúc hậu.

Cô mang trong mình nét đẹp thông minh, lanh lợi của người thiếu nữ Tây Phương, nhưng lại có phần tính cách nhẹ nhàng đặc trưng của người phụ nữ Châu Á. Nếu được sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ cô bé đã có thể có cho mình một cuộc sống ấm êm, tốt đẹp.

Valentina sở hữu một năng lực ngoại cảm bẩm sinh. Cô trải qua giai đoạn đầu của tuổi thơ trong bình yên cho đến lần bộc phát đầu tiên vào năm cô lên sáu tuổi.

Kể từ đó, cơn ác mộng chính thức bắt đầu.

Vô số cuộc thí nghiệm diễn ra triền miên nhanh chóng bào mòn đi thể trạng non nớt của cô bé, khiến làn da vốn hồng hào cũng dần trở nên tái nhợt. Những cơn đau âm ỉ cứ liên tục bám lấy cô kể cả khi cô chìm vào trong giấc ngủ. Hệ quả là, hai bọng mắt thâm quầng bắt đầu xuất hiện, cùng nhiều đường gân xanh chằng chịt hằn lên trên mu bàn tay.

Theo thời gian, Valentina tự thu mình lại. Trong cô dần phát triển một nỗi sợ vô hình đối với người lớn, đặc biệt là với những ai mặc bộ trang phục phẫu thuật màu xanh lá. Chính họ đã ngày đêm bơm vào cơ thể cô những ống chất lỏng kỳ lạ khiến cô đau đớn, và cũng chính họ đã dập tắt đi những mộng tưởng về một thế giới rực rỡ sắc màu của một bé gái mới chập chững bước qua tuổi măng non.

"Bạn có đôi mắt đẹp dữ thần!"

Đó là những lời nói đầu tiên kéo Valentina ra khỏi mảng màu u tối của bức phác họa cuộc đời. Cô bất ngờ, vội vàng úp mặt xuống cuốn sách mà mình đang đọc. Cậu nhóc trước mặt chắc mẩm trạc tuổi với cô. Hai con mắt cậu ta cứ nhìn cô chằm chằm như thể đang chiêm ngưỡng một loài động vật kỳ lạ trong sở thú. Thân hình thì khá nhỏ con, có khi còn lùn hơn cả cô nữa, ấy vậy mà cái miệng thì cứ nói tía lia không ngừng. Không hiểu cậu ta lấy đâu ra năng lượng mà nói nhiều thế không biết.

"Bạn là cô gái dạo gần đây bị đồn là mụ phù thỷ đúng hông? Mình nghe nói bạn đã hất văng hai tên to cao bay dính dách mà không cần phải chạm vào chúng."

Cậu lấy hai bàn tay đấm mạnh vào nhau để mô tả lại sự kiện khi ấy, không quên phụ họa thêm chút âm thanh để màn biểu diễn thêm phần sống động.

"Sau vụ đó cả nhà ăn náo loạn quá trời luôn. Ai cũng đồn là bạn xấu xa và độc ác giống mấy mụ phù thỷ trong truyện cổ tích vậy á. Họ nói bạn có làn da nhợt nhạt như cá chết nè, dồi là tóc tai gũ gượi như ma nữ nữa.. Vậy mà không ai nói với mình là bạn có một đôi mắt tuyệt đẹp như thế này cả."

Nói xong, cậu bé lạ mặt cứ thế ngồi phịch xuống bên cạnh Valentina, thản nhiên tựa lưng vào giá sách phía sau và chỉ tay về hướng ô cửa sổ trần rộng lớn của căn phòng sinh hoạt tập thể.

"Bạn nhìn nè. Ngôi sao đang chiếu sáng ở góc bên kia thuộc chòm sao Đại Hùng đấy. Nó là chòm sao sáng nhất, và cũng là chòm sao dễ nhận biết nhất khi tụi mình nhìn lên bầu trời đêm. Người xưa từng dùng nó để định hướng khi họ bị lạc trong dừng sâu, hoặc ở một khu vực hoang vắng như sa mạc đấy."

Nói xong, cậu nằm hẳn xuống sàn nhà để ngắm nhìn ngôi sao cho thật kỹ, mặc kệ Valentina có nghe rõ cậu nói cái gì hay không.

Một khoảng lặng trôi qua giữa hai con người xa lạ, chỉ còn lại tiếng cười đùa của những đứa trẻ khác bên trong căn phòng. Chàng trai thì cứ tiếp tục nằm im ung dung tựa tay lên trán; còn cô gái thì cứ tiếp tục ngại ngùng úp mặt vào trong trang sách, gò má nóng bừng vì không biết làm cách nào để thoát ra khỏi tình huống lúc này. Một phút trôi qua mà cứ ngỡ đâu là cả một giờ.

Để rồi cuối cùng, Valentina không thể kìm nổi bản tính tò mò của mình được nữa. Cô quyết định ngước mắt lên ngó thử ngôi sao mà cậu bé chỉ trông như thế nào.

Khoảnh khắc Valentina ngẩng mặt lên nhìn cũng là khoảnh khắc mà cô nhớ mãi. Giống như một cuốn sách quý bám bụi lâu ngày và chìm sâu vào quên lãng, cậu bé đã giúp cô mở nó ra và tìm thấy một chân trời mới ở bên trong. Một chân trời với muôn vàn vì tinh tú đang tỏa ra những ánh sáng lấp lánh, thi thoảng lại có vài ngôi sao nhấp nháy như đang mời gọi cô đến với buổi dạ tiệc xa hoa tráng lệ của vũ trụ.

Như thể chàng trai chỉ chờ có thế. Ngay vào lúc Valentina đang mải mê quan sát những vì sao trên bầu trời thì cậu ta lập tức cất lời:

"Tiến sĩ Giáng Tiên có kể với mình dằng, chòm sao Đại Hùng là hóa thân của cô nàng Callisto – một cô gái nhu mì, xinh đẹp và được thần Zeus yêu thương hết mực. Có lẽ đó là lý do vì sao mà chòm sao đó luôn tỏa ánh sáng gực gỡ và dễ được nhìn thấy đến như vậy."

Rồi cậu bất ngờ bật dậy, quay sang mặt đối mặt với Valentina đang tập trung chăm chú lắng nghe. Hành động đột ngột của cậu khi ấy khiến cô bối rối. Gò má lúc này có đôi chút ửng hồng.

"Đối với mình, đôi mắt của bạn sáng lấp lánh như vẻ đẹp của nàng Callisto kia vậy. Từ trong đôi mắt ấy, mình có thể nhìn thấy cả một bầu trời vũ trụ đầy sao."

Nói xong, cậu ta nhe răng ra cười thật tươi. Valentina ngay lập tức bị thu hút bởi nụ cười lạc quan ấy mà quên mất đi nỗi sợ người lạ vẫn luôn mang theo bên mình. Cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm thêm một lần nữa, và nhận ra một tồn tại mới mà bấy lâu nay cô đã bỏ quên.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back