Bạn được mèo nhỏ 11111 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1340: Đưa tiền​


Đến Mãn Bảo cũng suy nghĩ như vậy, người mua trong sân cũng không phải kẻ ngốc, thấy thế nào cũng không thể thương lượng được, bèn quay người định đi. Người bán lập tức túm lấy ông, lớn tiếng nói: "Không được, ta phí cả nửa ngày cãi nhau với ngươi ở đây, lỡ cả nửa ngày công của ta, ngươi nói không mua là không mua à?"

Người mua ngớ người, "Nói cái gì vậy, ngươi lỡ nửa ngày công, ta cũng lỡ nửa ngày công chứ bộ, mua bán không thành, ngươi còn không cho ta đi à?"

Người bán hét lên: "Ngươi tìm đến tận cửa từ sáng sớm, sờ soạng con trâu của ta mấy lượt rồi? Lỡ cả nửa ngày công của ta, ngươi muốn đi cũng được, đưa mười văn tiền đây!"

Tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống, người mua sao có thể đồng ý?

Hai huynh đệ nhà này lập tức chạy ra chặn đường, không đưa tiền thì không cho đi.

Ba người đang ghé trên tường nghe lén cũng ngớ người, nhưng những người thôn dân vây xem khác lại có vẻ đã quen với chuyện này. Người thanh niên bên cạnh thấy mấy đứa Mãn Bảo trợn tròn mắt, còn vui vẻ giải thích: "Nhà bọn họ lúc nào cũng bá đạo như vậy, quen là được."

Bạch Thiện không nhịn được hỏi, "Họ cũng chịu à?"

Người thanh niên biết cậu đang nói về người mua, cười nói: "Có người chịu, có người không chịu, không chịu thì làm ầm lên tìm lý trưởng, chuyện này coi như xong."

Mãn Bảo không nhịn được hỏi, "Vậy cha tôi.."

"Ôi dào, ai dám đòi tiền cha cô chứ, đừng thấy huynh đệ Giả gia này ngang ngược, ở trước mặt chú Kim còn chưa đủ tuổi."

Bạch nhị lang tò mò hỏi, "Vì sao ạ? Có phải vì nhà họ sắp kết thông gia với nhà Quan lý trưởng không?"

Người thanh niên lắc đầu: "Không phải, vì chú Kim có sáu người con trai."

Mãn Bảo đắc ý nói: "Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn không ai dám bắt nạt tôi, cũng là vì tôi có sáu người anh trai."

Bất kể đánh nhau hay cãi nhau, nhà họ Chu đều không sợ ai bao giờ.

Cảm giác này Bạch Thiện và Bạch nhị lang không thể nào cảm nhận được, nên im lặng không nói gì.

Việc trả giá trong sân đã biến thành cãi nhau, thấy sắp đánh nhau đến nơi rồi, Mãn Bảo liền nhìn hai huynh đệ nhà họ Giả trong sân trầm tư.

Bạch Thiện thấy dáng vẻ này của nàng thì không nhịn được hỏi, "Ngươi nghĩ gì thế?"

"Ta cứ thấy hai người này quen quen, nhưng lại không nhớ ra."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang liền quay sang nhìn người trong sân, nhìn hồi lâu cũng không nhận ra, bèn ngập ngừng nói: "Dù sao hai thôn cũng cách nhau không xa, có lẽ từng gặp trên đường?"

Mãn Bảo lắc đầu, không nhịn được thầm hỏi Khoa Khoa, "Khoa Khoa?"

Khoa Khoa nói: "Phần lớn bạch phục linh của ký chủ đều đào từ trên núi nhà hắn."

Mãn Bảo lập tức nhớ ra, kêu lên: "Ta nhớ ra rồi, đây là Giả Thắng và Giả Lợi!"

Hai huynh đệ nhà họ Giả trong sân nghe thấy tiếng kêu thì quay đầu lại nhìn Mãn Bảo, Mãn Bảo chẳng sợ họ chút nào, trợn tròn mắt nhìn lại họ.

Hiển nhiên hai huynh đệ nhà họ Giả không nhận ra Mãn Bảo, vung nắm đấm xua đuổi nàng: "Nhìn cái gì mà nhìn, cút nhanh cút nhanh.."

Những thôn dân hóng chuyện hơi tản ra, nhưng phần lớn vẫn vây quanh xem rất thích thú, không sợ hai huynh đệ nhà họ Giả.

Mãn Bảo không hề nhúc nhích, vẫn ghé trên tường nói chuyện với họ: "Hai ngọn núi bên Chúng Sơn có phải là của hai người không?"

Giả Thắng khựng lại, đánh giá Mãn Bảo từ trên xuống dưới, "Không sai, là của nhà bọn ta, sao, nhà cô muốn mua cây à?"

"Không mua," Mãn Bảo nói: "Nhà tôi có bảy người có đất trồng rừng, không thiếu cây."

"Hừ, con nhóc này từ đâu tới, muốn ăn đòn à?"

Người thanh niên bên cạnh cười ha hả: "Thắng ca, đây là con gái của chú Kim ở thôn Thất Lí, là tiên nữ chuyển thế đó!"

Giả Thắng nghẹn họng, trừng mắt nhìn Mãn Bảo một cái rồi quay người lại tiếp tục chặn người mua, la hét: "Để lại mười văn tiền, nếu không hôm nay đừng hòng bước chân ra khỏi cái cửa này."

Người mua cũng nổi giận, "Được lắm, các người bắt nạt nhà ta không có ai đúng không? Các người chờ đó, anh em họ của ta có năm người.."

Giả Thắng chẳng sợ chút nào, "Anh em họ của ta cũng không ít hơn ngươi, bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ngươi có đưa không?"

Người mua tức đến đỏ cả cổ, gân cổ lên hét: "Không đưa! Các ngươi làm gì được ta!"

Giả Thắng và Giả Lợi liền đẩy người kia một cái. Vốn dĩ trước đây người đến xem trâu, họ hù dọa một chút là người ta đưa tiền ngay, mười văn tiền cũng không nhiều nhặn gì.

Nhưng hôm nay lại gặp phải một người tính tình cứng rắn, nhất định không đưa. Thấy hai bên sắp đánh nhau đến nơi, Bạch Thiện liếc nhìn Mãn Bảo rồi lấy mười văn tiền từ trong túi ra, ghé trên tường nói với người bên trong: "Các người thả ông ấy ra đi, mười văn tiền này tôi trả thay cho ông ấy."

Mãn Bảo và Bạch nhị lang liền đồng loạt quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ phá gia chi tử.

Bạch Thiện đưa tay xoay đầu Bạch nhị lang lại, Mãn Bảo không cần hắn động tay cũng tự quay lại tiếp tục nhìn tình hình trong sân.

Ba người trong sân sắp đánh nhau cũng đồng loạt nhìn về phía Bạch Thiện.

Người mua đỏ mặt, kêu lên: "Không được, sao có thể để một đứa trẻ trả tiền, vốn dĩ không nên trả tiền cho bọn họ, cậu mau về nhà đi.."

Giả Thắng và Giả Lợi nhìn nhau, một người đi về phía bên này, đưa tay ra nói: "Đưa tiền đây."

Bạch Thiện liền thả tay xuống tường, đặt năm văn tiền vào lòng bàn tay hắn, nói: "Huynh thả người ra, năm văn còn lại tôi sẽ đưa cho huynh."

Giả Lợi tung đồng tiền lên, quay đầu gật đầu với anh trai, Giả Thắng liền để người mua đi.

Lúc này người mua lại không muốn đi, kêu lên: "Ngươi trả tiền lại cho thằng bé, người Giả gia các ngươi đúng là chuyên ức hiếp người khác.."

Bạch Thiện nói: "Chú ơi, chú mau đi đi, nếu các chú thật sự đánh nhau, tiền thuốc men không chỉ có mười văn đâu."

Mãn Bảo liền xuống khỏi tường, quay người chạy thẳng vào từ cửa lớn, kéo người mua đi ra ngoài.

Hai huynh đệ nhà họ Giả không ngăn cản.

Thấy họ đều ra rồi, Bạch Thiện mới cười híp mắt đưa năm văn tiền còn lại cho hai huynh đệ nhà họ Giả, còn vui vẻ vỗ tay nói: "Được rồi, hòa khí sinh tài mà."

Giả Lợi hừ một tiếng khinh bỉ, nhận lấy tiền rồi liếc nhìn đám người đang ghé trên tường nhà mình hóng hớt, tức giận xua tay: "Đi đi đi, xem cái gì mà xem, chuyện này có liên quan gì đến các người?"

Mọi người thấy không còn gì hay để xem, cười ha hả rồi tản ra.

Người mua bị Mãn Bảo kéo ra ngoài, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn ba đứa trẻ. Ông lẩm bẩm vài câu, cuối cùng vẫn đau khổ móc mười văn tiền từ trong túi ra để trả lại cho Bạch Thiện.

Bạch Thiện từ chối, "Chuyện này không liên quan đến chú, là tôi không đành lòng thấy người đánh nhau nên mới đưa tiền cho họ, vốn dĩ tiền này không nên đưa cho họ."

"Cậu cũng biết không nên đưa cho họ à, vậy mà cậu còn đưa," Nhắc đến chuyện này là ông lại tức, "Ta không đưa cho họ, chẳng lẽ họ thật sự dám ra tay đánh ta sao?"

Bạch nhị lang tức giận nói: "Không phải vừa rồi họ đã định ra tay rồi sao? Chú thật đúng là muốn chờ họ ra tay rồi mới cho à? Tội gì chứ, họ đòi tiền thì cho họ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, sau đó chú lại dẫn người đến đòi về là được."

Người mua: ".. Vì mười văn tiền, ta còn phải mời người ta đến một chuyến?"

Mời người cũng phải bỏ tiền đó có biết không, cho dù là bạn bè thân thích, không cần đưa tiền, nhưng ít nhất cũng phải mời một bữa cơm. Vì mười văn tiền mà phải mời người ta một bữa cơm, ông luẩn quẩn đến cỡ nào chứ?
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1341: Hỗ trợ​


Bạch nhị lang nói: "Vì mười văn tiền mà bị đánh, chú luẩn quẩn đến mức nào chứ?"

Người mua ngẩn người, nhất thời không tìm được lời phản bác.

Bạch Thiện cười nói: "Chú à, chú mau về đi, trưa cả rồi, về ăn cơm trưa rồi nghỉ một giấc là khỏe thôi. Nhưng vẫn phải nói với người thân, bạn bè, sau này đừng đến Giả gia mua trâu nữa, cháu nghe người ta nói, họ đã nhận tiền xem trâu của mấy nhà rồi."

Người mua nghe vậy thì tức nổ đom đóm, "Thì ra là cố tình lừa bọn ta!"

Nổi giận xong, ông nhíu mày nhìn Bạch Thiện, nói: "Gọi chú gì chứ, cháu ta còn lớn hơn cậu đấy, ta họ Tiêu, gọi ta Tiêu gia gia."

Mãn Bảo thấy ông trông còn trẻ hơn cả cha mình, liền nói: "Cha cháu còn lớn tuổi hơn chú đấy."

Tiêu lão lập tức im lặng.

Bạch Thiện kiên quyết không trả lại tiền cho ông, Tiêu lão nhìn quần áo trên người họ, ngập ngừng một chút rồi cũng cất tiền đi.

Bạch Thiện còn vẫy tay chào ông.

Đợi người đi rồi, Mãn Bảo cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Bạch Thiện hỏi, "Sao ngươi lại trả mười văn tiền đó cho bọn hắn?"

Bạch Thiện cười nói: "Chỉ là mười văn tiền thôi, không nhiều lắm, ta thật sự không muốn họ đánh nhau. Không phải nhà ngươi muốn mua trâu cái ư, đây cũng là một cơ hội tốt."

"Nhà hắn ra giá cao quá, nhà ta không mua đâu."

Bạch Thiện lại nói: "Giá cả là do người ta đưa ra, có lúc cao, đương nhiên cũng có lúc thấp, cứ đợi thôi."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, vẻ mặt suy tư.

Bạch Thiện nói: "Chỉ không biết nhà họ có cần tiền gấp không."

"Chuyện này có gì khó, hỏi một chút là biết ngay." Mãn Bảo xoay đầu tìm kiếm, tìm thấy thanh niên lúc nãy, hắn đang lững thững đi về phía chợ.

Mãn Bảo đuổi theo, hỏi hắn, "Đại ca, không biết vì sao Giả gia lại muốn bán trâu mẹ?"

Nàng nói: "Đang có thai rồi, để lại sang năm là có thêm một con nghé con, tốt quá mà."

Thanh niên cười nói: "Hai huynh đệ nhà họ dính vào cờ bạc ở bên ngoài, nợ sòng bạc không ít tiền, nên mới muốn bán trâu trả nợ."

Mãn Bảo ghét nhất chuyện cờ bạc, nghe vậy nhíu mày hỏi: "Nhưng tôi thấy họ cũng không có vẻ gì là vội lắm."

"Chỉ cần kiếm đủ tiền trước năm mới là được," Thanh niên nói: "Con trâu này không lo không bán được, giá không hợp thì cứ để đó, nhà này không mua thì nhà khác sẽ động lòng thôi, nên hai huynh đệ nhà họ mới không sốt ruột."

Bạch Thiện lập tức nghe ra điểm mấu chốt, hỏi: "Bây giờ trong huyện thành không có trâu bán sao?"

"Có thì có, nhưng không nhiều," thanh niên nói: "Hễ có con nào thả ra là bị tranh nhau mua ngay, nên đừng thấy giá niêm yết ở chợ trâu ngựa không cao, nhưng cứ tranh nhau nhiều là trâu không có con nào dưới bốn lượng bạc đâu."

Hắn còn rất thạo tin, nói: "Nghe nói là vì Dương huyện lệnh không còn nữa, nên thương nhân buôn trâu ngựa bên ngoài không muốn đưa nhiều hàng đến huyện La Giang chúng ta nữa."

Trước đây Dương Hòa Thư lấy đâu ra nhiều trâu như vậy?

Đó là do hắn tung tin ra, có một con tính một con, nha huyện đều bỏ tiền ra mua đứt, sau đó bán lại với giá bình ổn cho nông dân.

Rất nhiều nông dân nhất thời không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, phải làm sao?

Đều giống như nhà họ Chu, ban đầu đều là vay nợ, sau đó trả góp.

Huyện La Giang nghèo, nha huyện không có nhiều tiền để trả tiền mua trâu này, nên Dương Hòa Thư toàn tự bỏ tiền túi ra trước. Hắn làm một tờ văn thư, coi như cho nha huyện vay tạm.

Đợi nông dân trả tiền cho nha huyện, nha huyện lại làm một tờ văn thư trả lại cho hắn, tương đương với việc hắn tự bỏ tiền túi ra cho nha huyện xoay vòng.

Bây giờ hắn đi rồi, đề bạt Lưu huyện úy làm huyện lệnh, đừng nói là Lưu huyện úy không lấy ra được nhiều tiền như vậy để nha huyện tích trữ trâu, tích trữ lương thực, cho dù lấy ra được thì hắn cũng không dám lấy.

Những hương thân hào lý ở huyện La Giang không áp chế được Dương Hòa Thư, không có nghĩa là không áp chế được hắn.

Cho nên, Dương Hòa Thư vừa đi, giá lương thực trong huyện thành liền tăng nhẹ trong một thời gian ngắn, nhưng giá thu mua lương thực ở nông thôn lại bị ép xuống.

Tuy nhiên, về mặt định hướng lớn, quy tắc trong huyện vẫn không thay đổi nhiều.

Nhưng bây giờ, Dương Hòa Thư mới rời chức được có hai tháng thôi, ai mà biết được hai năm, năm năm, mười năm, thậm chí hai mươi năm sau sẽ như thế nào.

Bạch Thiện liền nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Lưu huyện lệnh không áp chế được người trong huyện thành, nhưng giữ huyện thành thì vẫn được. Ngươi muốn mua trâu, e là phải dùng mối quan hệ nhờ người ở huyện thành để ý giúp."

Mãn Bảo nói: "Đợi khi nào chúng ta rảnh sẽ vào huyện thành xem sao, nếu thật sự không mua được thì nói với nhị ca một tiếng, bảo huynh ấy vào thành canh trước."

Bạch nhị lang nói: "Cần gì phải phiền phức vậy? Nói đi, ngươi muốn mua mấy con trâu, muốn loại nào, đợi ta về nói với cha ta một tiếng, bảo ông ấy tìm giúp ngươi."

"Cha ngươi giúp mối lái có đắt không?"

"Yên tâm đi, hai nhà chúng ta quan hệ thế nào, cha ta nhất định sẽ không lấy tiền của ngươi đâu. Ông ấy không đồng ý, bà nội ta cũng không đồng ý đâu." Bạch nhị lang nói: "Ngươi không biết chứ, bây giờ bà nội ta thích nhắc đến ngươi nhất đấy, hôm qua ăn cơm tối bà đã nhắc cả bữa cơm, nói lần này nhờ có ngươi chữa bệnh cho đại ca ta, nếu không đại ca ta còn không biết phải chịu khổ đến mức nào nữa."

Mãn Bảo liền nói: "Ta muốn mua thêm hai con trâu đực thiến, tốt nhất là từ một tuổi rưỡi trở lên, hai tuổi thì càng tốt."

"Không phải nhà ngươi đã có một con trâu rồi sao?"

"Nhưng nhà ta cũng không ít ruộng mà, lục ca ta cũng được chia ruộng rồi. Mà bây giờ mấy ca ca ca ta đều ở bên ngoài, ở nhà chỉ còn đám đại ca bận rộn, có nhiều trâu hơn thì họ mới đỡ vất vả."

"Cho trâu ăn cũng vất vả đấy."

Mãn Bảo: "Ngoài đồng chỗ nào cũng có cỏ, chăn trâu dù vất vả thì có vất vả hơn kéo cày không?"

Hồi nhỏ, từng vì hứng thú mà kéo thử cày năm bước - Bạch nhị lang lập tức im lặng. Đúng thật, trên đời này còn có việc gì vất vả hơn kéo cày nữa chứ?

Bạch Thiện chỉ về phía sau nhà họ Giả, nói: "Nhỡ mua được con trâu mẹ này thì sao?"

"Thì ta cũng vẫn phải mua thêm hai con trâu đực thiến."

Bạch Thiện: "Chuồng trâu nhà ngươi có chứa được nhiều trâu như vậy không?"

Mãn Bảo nói ẩn ý: "Mua về rồi, cha ta tự nhiên sẽ có cách."

Nàng hỏi: "Ngươi định làm thế nào để nhà ta mua được con trâu mẹ của nhà họ?"

Bạch Thiện cũng nói đầy ẩn ý: "Đợi hai ngày nữa ngươi sẽ biết thôi."

Đúng là hai ngày sau Mãn Bảo biết thật, còn biết từ chỗ đại ca nàng.

Bệnh của Bạch đại lang đã gần khỏi hoàn toàn, Mãn Bảo kê đơn cho hắn tự uống thuốc, mỗi ngày chỉ châm cứu một lần.

Nàng vừa xách hòm thuốc từ nhà họ Bạch về, Chu đại lang đã vội vã chạy từ bên ngoài vào, chào Mãn Bảo một tiếng rồi vội đi tìm lão Chu, "Cha, nhà mình còn muốn mua trâu mẹ của Giả gia ở thôn Đại Lê không?"

Lão Chu ngồi bên bếp lò hút thuốc lào, chậm rãi nói: "Không phải nhà họ khăng khăng đòi năm lượng bạc sao? Quá đắt, không mua."

"Vừa nãy Giả Lợi mới tới tìm con, nói bốn lượng năm đồng bạc, nếu nhà của chúng ta bằng lòng thì bọn họ sẽ bán cho chúng ta."

Lão Chu: "Không phải bọn họ rất kiên quyết sao? Sao lại chịu nhả ra?"
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1342: Tới tay​


"Chẳng phải sắp Tết rồi sao, bọn sòng bạc đến đòi nợ, họ không xoay xở được, muốn bán trâu. Mấy hôm nay bên ngoài đồn ầm lên huynh đệ Giả gia hống hách, phàm là người đến xem trâu, dù mua hay không cũng phải nộp mười văn tiền cho họ, không thì sẽ bị đánh, nên chẳng ai dám đến xem trâu. Nghe nói sáng sớm nay họ còn dắt trâu lên huyện thành rồi, nhưng vẫn không bán được."

Chu đại lang nói: "Sắp Tết rồi, chợ trâu ngựa cũng không có mấy người. Đa số lái buôn trâu ngựa đều về nhà ăn Tết rồi, nên người mua trâu cũng chẳng có mấy ai, họ không bán được, nên mới dắt về hỏi chúng ta."

Lão Chu nghe thế thì lập tức cất tẩu thuốc đi, đứng dậy nói: "Đi, gọi lão tam, chúng ta đến thôn Đại Lê xem sao."

Mãn Bảo muốn đi theo hóng hớt, nhưng lão Chu không cho nàng đi theo. Tính tình huynh đệ nhà họ Giả không tốt, lát nữa dù không đánh nhau, chắc chắn cũng phải cãi nhau một trận mới mua được, chuyện này tốt nhất đừng dẫn Mãn Bảo theo.

Mãn Bảo chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi.

Phùng thị hái rau từ vườn rau về, nhìn thấy thế thì cười nói: "Mãn Bảo, mau qua giúp nhị tẩu nhặt rau. Vừa nãy ngũ ca muội bảo Tam Đầu về báo tin, nói tứ ca muội đã về đến huyện thành rồi, tối nay sẽ về nhà ăn cơm đấy."

Mãn Bảo liền cất hòm thuốc vào phòng, ngồi đối diện với Phùng thị, vừa nhặt rau vừa hỏi: "Vậy sao bây giờ họ không về?"

"Nói là phải gặp mấy người, phải mua trà các thứ, ngũ ca muội đi theo giúp, nên bảo Tam Đầu về trước."

Vì sắp Tết rồi, mấy hôm nay Chu ngũ lang đều phải lên huyện thành nghe ngóng tin tức của Chu tứ lang, tiện thể mua sắm đồ Tết và những thứ cần thiết cho việc cưới hỏi.

Người sắp thành thân là Đại Nha, là tỷ tỷ ruột của Tam Đầu, đương nhiên hắn cũng phải chạy ngược chạy xuôi theo rồi, nên mấy hôm nay hắn cũng đều lên huyện.

Mãn Bảo biết nhị tẩu mình là người thạo tin nhất, không nhịn được hỏi nàng: "Nhị tẩu, tẩu có biết huynh đệ Giả gia ở thôn Đại Lê không?"

"Biết chứ, đấy là hai tên lưu manh, còn hơn cả tứ ca muội hồi trẻ đấy." Trong khắp làng trên xóm dưới này không có chuyện gì mà Phùng thị không biết cả.

Nếu có, thì nhất định là do thôn Thất Lí quá hẻo lánh, dạo gần đây không có ai đi chợ thôi.

Trước kia sức khỏe Tiền thị không tốt, quanh năm phải ở trong nhà, đến cửa nhà cũng không ra được, nhưng tin tức trong thôn ngoài xóm đều không qua được mắt bà, cũng là nhờ có Phùng thị cả.

Mãn Bảo cũng rất thích hỏi thăm tin tức từ nhị tẩu, mà Phùng thị lại rất thích kể chuyện phiếm cho người khác nghe, còn chưa đợi Mãn Bảo hỏi, đã tự mình liến thoắng kể tiếp: "Tứ ca muội bị đánh cho một trận còn biết đường sửa đổi, hai huynh đệ bọn họ thì như thằng Lại Đầu ở thôn mình ấy, dính vào rồi là không gỡ ra được, mấy năm nay đã cống cho sòng bạc không ít tiền rồi đấy."

Mãn Bảo tò mò: "Gần đây có người đồn chuyện của họ, nên không ai muốn đến xem trâu mua trâu nhà họ nữa ạ?"

"Không phải là tin đồn đâu, khắp làng trên xóm dưới đều truyền tai nhau rồi. Mấy hôm trước, đúng cái hôm chúng ta đi lễ ở đạo quan ấy, có một người ở thôn Bạch Mã đến nhà họ xem trâu, muội đoán xem sao?"

Mắt Phùng thị sáng long lanh nhìn Mãn Bảo, muốn Mãn Bảo hỏi nàng.

Mãn Bảo nói: "Nhà họ ép người xem trâu phải đưa 10 văn tiền?"

Phùng thị khựng lại, hỏi: "Sao muội biết hay vậy? Nhưng không phải mười văn tiền đâu, nghe nói là phải đưa 50 văn, sờ vào trâu còn phải đưa thêm 20 văn nữa đấy."

Mãn Bảo:. Chuyện này phải truyền qua mấy lượt mới thành như vậy?

Lúc buôn dưa mà gặp phải người nghe không phối hợp như Mãn Bảo là chán nhất, thế là Phùng thị nói qua loa chuyện này: "Tóm lại là khắp làng trên xóm dưới đều nói ầm lên rồi, huynh đệ Giả gia ngang ngược lắm, nhưng chẳng ai dám đắc tội với họ cả. Nói lý với hai tên lưu manh, chẳng phải là tự chuốc bực sao? Nên dù có nhà nào có ý định muốn mua trâu cũng không dám đến nữa."

Ở nông thôn mua bán trâu bò không giống như ở huyện thành, cứ việc ra chợ trâu ngựa là được.

Ở nông thôn, dù là bên mua hay bên bán, đều phải thông qua bà con lối xóm giới thiệu, truyền tin lẫn nhau mới hoàn thành giao dịch được.

Ví dụ như huynh đệ nhà họ Giả có ý định bán trâu, họ hàng thân thích của họ sẽ nói chuyện này với họ hàng thân thích của mình, thân thích lại tuyên truyền chuyện này với những người quen biết, như vậy những người có ý định mua trâu mới tìm đến nhà họ.

Chứ nhà họ Giả đâu phải là chợ trâu ngựa, ai mà biết nhà họ có trâu bán chứ?

Mà bây giờ, danh tiếng của nhà họ Giả đã xấu sẵn, còn bị lan truyền chuyện cưỡng ép đòi tiền này, ai còn dám tìm đến nhà họ mua trâu nữa?

Chỉ có lão Chu là vừa keo kiệt, vừa muốn tham của rẻ, lại còn có sáu đứa con trai. Ở cái thời nhà họ Chu còn nghèo hơn nhà họ Giả thì nhà họ Giả còn chẳng dám bắt nạt được ông, huống chi bây giờ nhà ông còn thanh thế lớn như vậy.

Thế là lão Chu dẫn theo hai người con trai đến tận cửa, không khách khí ép giá xuống ba lượng tám đồng.

Vừa nghe cái giá này, huynh đệ nhà họ Giả suýt tức đến hộc máu, mặc cả với lão Chu nửa ngày trời, cuối cùng đến tối mịt mới đành phải bán con trâu mẹ với giá bốn lượng bạc cho lão Chu.

Hết cách rồi, ngày mai bọn sòng bạc sẽ đến tận nhà đòi tiền, nhà họ Chu mà không mua, thì nhất thời bọn họ cũng không tìm đâu ra được người mua thứ hai.

Bọn sòng bạc nói nếu còn không lấy được tiền thì sẽ chặt một cánh tay của họ, mà bên đó nói là làm đấy.

Lão Chu hớn hở cầm lấy số hiệu của trâu và nhét tờ giấy giao kèo có chứng kiến của hai vị lý trưởng vào trong ngực áo, sau đó đích thân dắt trâu ra khỏi cửa, tạm biệt Quan lý trưởng.

Quan lý trưởng cười tủm tỉm nói: "Trời tối thế này rồi, thông gia vào nhà ăn bữa cơm rồi hãy về."

Lão Chu vội nói: "Không bận, không bận, hôm nay lão tứ nhà tôi về, chắc ở nhà còn đang đợi ăn cơm nữa, để hôm khác tôi mời thông gia đến nhà ăn."

Chu đại lang đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cha, ngày kia là ngày Đại Nha xuất giá rồi."

"Đúng đúng, ngày mai hai nhà chúng ta sẽ được gặp nhau ăn cơm đấy."

Trước khi xuất giá, nhà họ Quan sẽ phải mang đồ sính lễ đến nhà họ Chu trước.

Lão Chu nhiệt tình mời Quan lý trưởng ngày mai đến nhà cùng ăn cơm.

Quan lý trưởng cười tủm tỉm nhận lời.

Ba cha con mò mẫm trong bóng tối để đi từ thôn Đại Lê về nhà, lão Chu vừa đi vừa oán trách: "Đã bảo bốn lượng là giá phải chăng rồi, cứ phải kéo đến tối mịt mới chịu đồng ý, hai thằng chó chết, hại chúng ta còn phải mò mẫm trong bóng tối mà về, trời lạnh thế này.."

Chu tam lang nói: "Cha, chẳng phải cha cũng bám lấy cái giá ba lượng chín đồng đến phút cuối đó sao?"

Nếu ông chịu nhả ra sớm chút, bốn lượng bạc cũng được, có lẽ bọn họ đã có thể về nhà trước khi trời tối hẳn rồi.

Lão Chu trừng mắt nhìn Chu tam lang, tiếc là trời tối quá, Chu tam lang cũng không nhìn thấy.

Ông chỉ có thể hừ một tiếng: "Đừng tưởng bây giờ trong nhà kiếm được chút tiền mà không coi tiền ra gì, một đồng đấy, cả trăm văn tiền đấy, trước kia phải làm bao nhiêu việc mới kiếm được một đồng bạc này hả?"

Hắn nói: "Bất kể tương lai kiếm được bao nhiêu tiền, lúc nên tiết kiệm thì vẫn phải tiết kiệm, nếu không kiếm được bao nhiêu cũng chẳng đủ để tiêu. Các con đừng học Mãn Bảo, nàng rất hay tiêu tiền phung phí."

Chu đại lang và Chu tam lang đáp vâng.

Rất xa, nhìn thấy cửa thôn có cây đuốc, bọn họ liền biết là người trong nhà đang đợi, liền dắt trâu rảo bước nhanh hơn.

Tới gần, liền thấy Chu ngũ lang vội vàng bước lên đón, "Cha, sao mọi người lâu vậy, trong nhà đang chờ mọi người về ăn cơm đấy. Tứ ca đã về rồi, huynh ấy kiếm được nhiều tiền lắm."

Tinh thần lão Chu rung lên, đưa dây thừng dắt trâu vẫn luôn nắm trong tay cho Chu đại lang, cùng Chu ngũ lang bước nhanh về nhà, vừa đi vừa hỏi: "Kiếm được bao nhiêu?"

"Cha tự đi hỏi tứ ca đi."
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1343: Ý nghĩ​


Nhà họ Chu ồn ào náo nhiệt, dĩ nhiên, đám thôn dân vây xem đã về hết, chỉ còn lại người nhà họ, nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng.

Chu tứ lang cũng vừa mới về đến nhà không lâu, hắn đang lấy từng món hàng Tết đã chuẩn bị ra giới thiệu cho mọi người. Phương thị ôm con ngồi bên cạnh hắn, thấy cha chồng bước vào, nàng vội ôm con đứng dậy nhường chỗ cho ông.

Chu tứ lang vốn đang hớn hở khoác lác cũng lập tức nghiêm mặt, cung kính nói với cha mình: "Cha, cha về rồi ạ."

Lão Chu "Ừ" một tiếng, hỏi: "Hàng hóa bán hết rồi à?"

Chu tứ lang đáp một tiếng "Dạ".

Lão Chu hỏi, "Kiếm được bao nhiêu tiền?"

Khóe miệng Chu tứ lang không khỏi nhếch lên, cố gắng kìm nén ý cười: "Tổng cộng số hàng đó bán được 3798 lượng."

Tẩu thuốc trên tay lão Chu suýt thì rơi xuống, ông nuốt nước bọt hỏi, "Vậy là kiếm được.."

Chu tứ lang tiếp lời: "Kiếm được 2152 lượng."

Hắn đắc ý nhìn Chu Lập Uy, cười hỏi: "Lập Uy, ta nói không sai chứ?"

Chu Lập Uy gật đầu, đưa sổ sách cho ông nội xem, "Không sai ạ, ông nội, ông xem trên này ghi hết rồi ạ."

Lão Chu liếc nhìn, ngoại trừ mấy con số thỉnh thoảng thấy quen quen ra, thì phần lớn chữ đều không biết, ông biết bà nhà mình biết chữ nhiều hơn mình một chút, thế là quay sang đưa sổ sách cho Tiền thị.

Tiền thị cũng không biết nhiều chữ. Trước đây cả hai người đều không biết chữ nào, là sau khi Mãn Bảo đi học dạy cho con cháu trong nhà biết chữ, họ mới theo học được một ít, nhưng cũng chỉ bập bõm.

Tiền thị thông minh, lại có nhiều thời gian ở nhà trông con, cho nên còn biết nhiều chữ hơn cả Chu đại lang và Chu nhị lang.

Bà chăm chú xem xét, cũng có không ít chữ không biết, bà trực tiếp bỏ qua những chữ đó, dựa vào những chữ mình biết để đoán mò, cũng xem được gần hết. Bà chỉ vào tổng số tiền ở phía sau, hỏi: "Sao giờ chỉ còn lại 1895 lượng vậy?"

Lão Chu lập tức thò đầu qua xem.

Chu Lập Uy nói: "Mua trà rồi ạ."

Hắn nói sơ qua về nguồn gốc của mối làm ăn này, họ vẫn còn đang giữ tiền đặt cọc mua trà 1000 lượng của Hồ thương.

Lão Chu nghe hồi lâu mới hiểu ra, hóa ra ồn ào nửa ngày, những đồng bạc kiếm được này một xu cũng không lọt vào túi họ, mà còn phải đem toàn bộ trà mua đươc chở đến kinh thành cho Hồ thương sao?

Không phải là vàng thật bạc thật đến tay, lão Chu hơi thất vọng ngồi sang một bên.

Tiền thị lại cầm sổ sách trầm ngâm suy nghĩ, nhìn Chu tứ lang nói: "Vậy lần này các con phải chở trà lên kinh thành à?"

"Vâng," Chu tứ lang đáp: "Mẹ, mối làm ăn này đã bàn xong hết rồi, giá cả cũng đã định, 3000 lượng trà chở đến kinh thành, không tính chi phí đi đường, ít nhất cũng kiếm được gấp bội. Mấy dứa Tam Tử đều đi theo con, con đều trả tiền công cho chúng nó, chi phí căn bản không lớn."

Tiền thị nhíu mày, "Chỉ có mấy người các con, đứa bé đứa nhỏ, nhỡ trên đường gặp nguy hiểm thì sao?"

Chu tứ lang liền nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo rụt người lại, ngả người ra sau, hỏi: "Nhìn muội làm gì?"

Chu tứ lang nói: "Bây giờ bọn con đã mua được một xe bánh trà, bao giờ bọn Mãn Bảo lên kinh thành thì để lão ngũ đi theo chở đi, số trà còn lại chất đầy một xe là đủ. Nhiều người bọn con áp tải một xe không thành vấn đề, không được thì con tìm xem có thể tìm được đoàn buôn nào không, đến lúc đó mọi người cùng đi thì sẽ an toàn hơn nhiều."

Trà không giống như da lông, da lông không quý bằng trà, lại chiếm diện tích, cho nên lúc về bọn Chu tứ lang đã phải kéo theo tận bốn xe. Nhưng trà thì khác, nếu không phải Chu tứ lang không chắc có thể mua đủ số trà trước khi bọn Mãn Bảo lên đường, thì bốn xe chở về có khi còn không chất đầy hai xe.

Hiển nhiên Mãn Bảo cũng nghĩ đến chiếc xe trống, hỏi: "Vậy số xe còn lại huynh định cho xe không về kinh à?"

Chu tứ lang chột dạ liếc nhìn lão Chu, nhỏ giọng nói: "Chẳng phải là ta không dám sao, không thì chúng ta vay thêm ít tiền mua chất đầy xe?"

Lão Chu thản nhiên gõ cây tẩu thuốc, nói: "Hôm nay bọn ta đi mua trâu rồi, của huynh đệ Giả gia ở thôn Đại Lê bán."

Chu tứ lang không hiểu sao cha mình đột nhiên nhắc đến chuyện này, ngơ ngác nhìn ông.

Lão Chu nói: "Hai huynh đệ nhà họ đánh bạc, đã bán trâu rồi, còn vay mượn bên ngoài không ít tiền."

Vừa nhắc đến đánh bạc, Chu tứ lang liền cúi đầu, lẩm bẩm: "Con đã sửa đổi rồi mà.."

Lão Chu liền gõ tẩu thuốc gõ vào đầu hắn, "Con sửa đổi kiểu này đấy à? Vay tiền làm ăn, một xe trà gần 2000 lượng, con muốn vay tiền mua hai xe trà, cái này còn ghê gớm hơn cả đánh bạc đấy."

Tiền thị cũng không tán thành, gật đầu nói: "Quá nguy hiểm, không nói đến việc các con có thể gặp phải trộm cướp trên đường, cho dù đi đường bình an, nhưng nếu gặp phải trời mưa thì sao? Trà mà bị ẩm thì không đáng tiền đâu."

Thực ra Chu tứ lang cũng chỉ có ý nghĩ này thôi, cũng không hẳn là đã quyết định.

Dù sao cũng như mẹ hắn nói, quá nguy hiểm.

Chuyện này khác với việc "vay" 1000 lượng hàng hóa của Hồ thương, cái trước là vàng thật bạc thật, lại không có chỗ dựa, cái sau là hàng hóa, hơn nữa sau lưng hắn còn có một cửa hàng chống đỡ.

Cho nên người nhà vừa phản đối, hắn liền không nhắc đến nữa.

Phùng thị lại nghĩ đến điều gì đó, đẩy Chu nhị lang ra chen vào, hỏi: "Tứ lang, dùng lụa đổi trà có được không?"

Mọi người đồng loạt nhìn Phùng thị.

Phùng thị có chút rụt rè, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Chẳng phải mọi người đã nói sao, bên ngoài cũng giống như quê mình, có thể dùng vải vóc thay tiền mà.."

Nàng nói: "Dù sao lụa bán ra rẻ như vậy, chi bằng dùng làm tiền tiêu. Cũng giống như chúng ta đi chợ phiên vậy, một tấm vải lanh có thể đổi được mười hai đấu thóc, nhưng nếu mang đến cửa hàng bán lấy tiền, thì chỉ được ba trăm mấy văn, đổi thành thóc, cũng chỉ được bảy tám đấu thôi.."

Mãn Bảo giơ ngón tay cái với nhị tẩu, "Nhị tẩu, tẩu thật thông minh."

Phùng thị thấy nàng khen thật lòng, cũng không khỏi vui vẻ, còn nhướng mày với Chu nhị lang, "Đúng không, ta nghĩ không sai chứ?"

"Không sai," Chu nhị lang cũng suy ngẫm, hắn nói: "Số lụa của Mãn Bảo người bình thường không mặc nổi, phải mang đến thành Ích Châu hoặc những thành lớn khác mới được.."

Hắn suy ngẫm, vừa hay, lần này lão tứ vừa bán da lông vừa thu mua trà, đều là trực tiếp tiếp xúc với người trồng trà, lần này có thể đi tìm thương nhân trà hoặc một số hương thân phú quý để đổi lấy trà.

Tiểu Tiền thị cười nói: "Được rồi, mọi người ăn cơm trước đi, ăn cơm xong rồi bàn tiếp."

Đại Nha đã bưng cơm canh ra rồi, Chu tứ lang thấy nàng thì móc từ trong ngực ra một cái hộp, nói: "Ngũ thúc con nói ngày cưới của con đã định rồi, đây, đây là tứ thúc tặng con."

Đại Nha không khỏi nhìn mẹ mình.

Chu tứ lang nhét vào lòng nàng, nói: "Cứ cầm lấy đi, còn khách sáo với ta làm gì."

Cũng phải, Đại Nha và Đại Đầu đều do ba huynh đệ Chu tứ lang chăm lớn, tình cảm cũng thân thiết hơn, nàng vui vẻ nhận lấy, "Cảm ơn tứ thúc."

Mãn Bảo ngồi phía dưới mẹ mình, hỏi Chu tứ lang phía đối diện, "Tứ ca, lần này huynh ra ngoài có mua được trà ngon không?"

"Ta không mua trà ngon," Chu tứ lang nói: "A Lục Đôn cũng không bắt buộc phải là trà ngon, bộ tộc của họ uống trà không cầu kỳ như Trang tiên sinh, hơn nữa trà ngon cũng không đến lượt chúng ta mua."
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1344: Trà​


Hắn nói: "Những người trồng trà đều giữ lại trà ngon cho khách quen, không đời nào bán cho ta đâu. Với lại, muội có biết một bánh trà ngon giá bao nhiêu không?"

Trước đây Chu tứ lang từng bốc dỡ hàng ở thành Ích Châu, dĩ nhiên cũng từng gặp trà thương, lúc đó hắn đã hỏi thăm giá trà.

Nhưng trà mà hắn bốc dỡ theo từng thùng thì dĩ nhiên không phải loại quá tốt, giá cả vừa phải.

Lần này tự mình tiếp xúc với người trồng trà, hắn mới biết, thì ra trà trên đời này lại chia ra nhiều loại đến vậy. Hắn nói: "Chỉ một bánh trà nhỏ như thế này thôi đã 80 lượng, mà đây còn là loại thường thường bậc trung đấy. Nghe nói những nhà giàu có, kiểu có cả chục ngọn đồi trà ấy, mỗi độ xuân về làm được hai bánh trà thượng hạng, giá 180 lượng một bánh. Còn có cả đồ cống phẩm cho hoàng cung nữa, cái đó thì còn đắt hơn, có tiền cũng không mua được."

Lão Chu không thể hiểu nổi: "Trà này cũng chỉ để giải khát thôi, hai cây trà trên núi sau nhà, ai muốn uống thì cứ lên hái về sao lên pha trà. Mà nó đắng nghét, sao cái thứ này lại có thể bán được giá đắt như vậy?"

Thịt với gạo đắt thì ông còn hiểu, vải vóc đắt ông cũng hiểu, một cái ngon, một cái đẹp, nhưng trà là vì sao chứ?

Chu tứ lang lắc đầu: "Con cũng không hiểu, nhưng nhà giàu có ai cũng thích uống cái này, họ có tiền, dĩ nhiên là uống được rồi."

Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Tiên sinh nói, có khi phẩm trà như phẩm nhân sinh, một chén trà như một thế giới, một chén trà là một đời."

Người nhà họ Chu đều ngơ ngác lắng nghe, chẳng hiểu tí mô tê gì. Nghe thì có vẻ ghê gớm lắm, lại có chút không đáng tin, nhưng vì câu này là Trang tiên sinh nói, người nhà họ Chu đều tin chẳng chút do dự.

Lão Chu còn thâm trầm gật đầu: "Xem ra trà này đúng là thứ tốt."

Mãn Bảo gật đầu.

Lão Chu liền hỏi Mãn Bảo: "Sao con không uống?"

Mãn Bảo gắp một miếng thịt, đáp hùng hồn: "Tiên sinh nói, con còn quá nhỏ, uống trà cũng không uống ra vị gì, chỉ biết là đắng, thà không uống còn hơn."

"Hơn nữa chúng con còn nhỏ, uống nhiều trà không tốt," Mãn Bảo nói: "Nhưng mà cha và mẹ có thể uống nhiều một chút, đại ca, các huynh cũng uống đi."

Chu đại lang nói: "Ta cũng chỉ uống ra vị đắng thôi, nhưng trà giải khát hơn."

Cũng là vì vậy nên mỗi khi nhà họ phải ra ngoài làm việc thì thích pha một ấm trà mang ra đồng uống, khát thì uống một ngụm, giải khát hơn uống nước lã, lại còn tỉnh táo hơn.

Mãn Bảo nói: "Trà cũng là thuốc, có thể kéo dài tuổi thọ, chống lão hóa, khỏe mạnh cường thân."

Người nhà họ Chu bừng tỉnh đại ngộ, lão Chu nói: "Thảo nào. Ta cứ thắc mắc không lẽ những nhà giàu có kia chỉ vì giải khát với muốn nếm vị đắng nên mới bỏ nhiều tiền uống trà vậy sao?"

Ông nói: "Nhất định là vì trà ngon có thể kéo dài tuổi thọ, chống lão hóa, khỏe mạnh cường thân, cho nên mới đắt."

Chu tứ lang cũng bừng tỉnh đại ngộ, còn khẽ vỗ tay xuống bàn: "Con biết sau khi về kinh thì nên nói gì với mấy tên Hồ thương kia rồi."

Rồi ngẩng đầu nhìn Mãn Bảo, hơi oán trách: "Sao muội không nói sớm là trà còn có tác dụng này?"

Chu tam lang thì hỏi: "Trà này tốt như vậy, chẳng phải kiếm tiền hơn trồng củ mài và gừng sao? Vậy nhà mình có thể trồng được không?"

Mọi người liền trầm tư.

Chu đại lang trực tiếp nói với Chu tứ lang: "Lát nữa đệ ra ngoài thu mua trà thì hỏi xem trà này trồng như thế nào, là có hạt giống trực tiếp, hay là giống như trồng nữ trinh tử, phải trồng cành?"

Chu tứ lang gật đầu.

Mãn Bảo liền cảm thấy nguy cơ, kêu lên: "Đại ca, huynh còn hứa trồng nho cho muội mà."

Chu đại lang cười với nàng, an ủi: "Hạt giống muội đưa ta đều cất kỹ rồi, lát nữa ta bảo đại tẩu muội nhường một miếng đất ở vườn rau cho muội trồng."

Mãn Bảo nói: "Nho là dây leo, một cây có thể leo dài lắm đó, nhiều hạt giống như vậy thì vườn rau chắc chắn không trồng xuể."

Tiểu Tiền thị nói: "Chỉ có một gói nhỏ xíu thôi mà, có bao nhiêu đâu."

Hạt giống Mãn Bảo mang về thật sự chỉ có một xíu, nhưng Mãn Bảo đã xem được hình ảnh dây nho từ chỗ Khoa Khoa, lúc đó mới biết nó có thể leo dài đến vậy.

Nhưng mấy người tiểu Tiền thị chưa từng thấy mà, hạt giống nhỏ như vậy, có trồng sống được hay không còn chưa biết nữa, cho dù trồng sống được thì tốn bao nhiêu đất chứ?

Chu tam lang nói: "Không đủ đất thì dời đi là được, không phải muội nói nho là cây ăn quả sao? Cây này đều như nhau cả, dời vẫn sống được."

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, lời này cũng không sai, trong đề mục Bách Khoa Quán cũng nói, dây nho có thể giâm cành, huống chi chuyện trồng trọt này, mấy ca ca nàng còn rành hơn nàng nhiều.

Chu tam lang lại nhắc tới chuyện trồng cây trà, lão Chu cũng không phản đối, ông cũng cảm thấy trà này nghe có vẻ kiếm được tiền.

Chu tứ lang đảm bảo lần sau đi thu mua trà nhất định sẽ hỏi cho kỹ càng.

Chu nhị lang nói: "Hạt giống trà này chắc cũng không rẻ đâu nhỉ?"

Chu ngũ lang cảm thán: "Nếu cũng có thể giống như nhà mình trồng nữ trinh tử, hái một ít cành lá và hạt giống từ núi hoang về trồng thì tốt. Trên núi có không ít cây trà đó."

Mãn Bảo chen miệng: "Trà dại đắng lắm."

Nhìn trà đạo quan cho bọn họ uống là biết.

Chu tứ lang lại đảo mắt một vòng, hỏi Mãn Bảo: "Đạo sĩ và tiểu sư phụ trên đạo quan còn hái trà không?"

"Huynh muốn mua của họ à?" Mãn Bảo nói: "Huynh ấy không có nhiều đâu."

Chu tứ lang nói: "Hắn không có nhiều, nhưng ta nhớ ở thôn Đại Lê có mấy ngọn núi có không ít trà dại. Chẳng phải sắp đến mùa xuân rồi sao, đến lúc đó cây trà chắc chắn sẽ đâm chồi.."

Dù sao A Lục Đôn cũng không nói cần trà ngon hay trà dở, chỉ cần là trà là được, hơn nữa giá hắn đưa cho A Lục Đôn cũng không cao, tục ngữ nói, tiền nào của nấy mà..

Chu tứ lang thầm tính toán, Mãn Bảo nói: "Đạo Hòa không biết làm bánh trà."

"Không sao, hồi trước ta ở kinh thành từng cho A Lục Đôn uống trà rời rồi, trà rời sao lên họ cũng lấy."

Hơn nữa còn rẻ nữa chứ, chỉ là chiếm nhiều chỗ hơn thôi.

Chu tứ lang bừng bừng dã tâm, hận không thể chất đầy bốn xe trà mang về kinh. Chỉ là không đủ tiền, vậy thì để có số lượng nhiều, chỉ có thể cố gắng ép giá trà xuống.

Nhưng giá trà trong tay người trồng trà đều xêm xêm nhau, nếu quá thấp, hắn sẽ không cạnh tranh lại với những thương nhân trà quen thuộc kia.

Cho nên để mua được trà, giá hắn đưa ra còn phải cao hơn thương nhân trà khác. Hoặc là cao hơn ba văn, hoặc là hai văn, kiểu gì cũng phải nhiều hơn một chút người ta mới chịu nhường ra một ít cho hắn.

Nếu không thì Chu tứ lang cũng sẽ không nghĩ đến chuyện mua trà rời. Núi trà ở huyện La Giang bọn họ không nhiều, người nhà quê uống trà đều tự lên núi hái một nắm, cầu kỳ hơn thì đốt lửa sao lên, có nhà thấy phiền thì trực tiếp phơi khô rồi pha uống luôn.

Đó đều là trà dại mọc trên núi, giống như rau dại vậy, đắng không chịu được.

Hắn đã từng thấy A Lục Đôn uống trà, họ toàn dùng sữa dê nấu trà, khác với bọn họ chỉ uống nước trà, họ nhai cả lá trà rồi nuốt.

Hắn cũng đã từng nếm thử, phát hiện lá trà sau khi nấu với sữa dê thì không còn đắng như vậy nữa, mà mùi tanh của sữa dê cũng biến mất.

Vậy nên hắn nghĩ, dù là trà dại, chắc A Lục Đôn cũng không để ý lắm đâu, nếu thực sự để ý thì hắn sẽ bán rẻ hơn cho họ vậy.
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1345: Ân cần dạy bảo​


Tự nhiên nghĩ đến có thể dùng lụa đổi trà, ăn tối xong, Phùng thị liền ôm ngay bốn tấm lụa trong phòng mình đến.

Nàng hỏi Chu tứ lang: "Số tiền kiếm được từ việc đổi trà này, tính vào quỹ chung, hay là của chúng ta?"

Chu tứ lang liền nhìn cha mẹ mình.

Tiền thị nói: "Cứ để Nhị Đầu ghi chép cẩn thận, sau này đổi được bao nhiêu cân trà, theo lệ cũ, ba phần mười thuộc về quỹ chung, số còn lại là của các phòng tự chia nhau."

Phùng thị nghe vậy thì vui vẻ, thúc giục con trai mình: "Nhị Đầu, mau ghi vào đi."

Chu Lập Uy cầm bút, ghi lại màu sắc hoa văn của tấm lụa mà mẹ mình mang đến, sau đó ghi tên ở đằng trước.

Phùng thị thò đầu nhìn, mặc dù nàng không biết nhiều chữ, nhưng tên Tam Nha thì nàng vẫn nhớ, nàng chỉ vào một dòng hỏi: "Sao lại ghi riêng ra thế?"

Chu Lập Uy nói: "Đây chẳng phải là lụa của tam muội sao? Còn là do con và nhị tỷ chọn cho tam muội nữa."

Phùng thị: ".. Chúng ta là một nhà, sao lại ghi riêng ra thế, cứ ghi hết vào tên cha con đi."

Chu Lập Uy nói: "Đã ghi hết rồi, sửa lại tốn giấy."

Vốn dĩ không quan tâm đến tranh chấp của bọn họ, lão Chu vừa nghe thấy vậy thì nói ngay: "Sửa cái gì mà sửa, đã viết rồi thì cứ để như thế đi."

Phùng thị nghe vậy, lập tức không dám nói gì nữa.

Các phòng khác cũng lập tức ôm lụa đến ghi, ngay cả Đại Nha cũng ôm hai tấm lụa màu của mình đến.

Trong tất cả các loại vải, hai tấm lụa của nàng là quý giá nhất.

Chu Lập Uy biết đây là đồ cống phẩm, còn nhỏ giọng hỏi nàng: "Đại tỷ, tỷ đổi thật ạ?"

Tiểu Tiền thị cũng khuyên nàng: "Hay là cứ giữ lại làm của hồi môn đi."

Đại Nha lắc đầu: "Tấm lụa này đẹp quá, sau này con phải làm việc ở cửa hàng, cũng không có dịp mặc, chi bằng đổi lấy trà thành tiền. Có tiền trong tay mới chắc chắn."

Lão Chu khen: "Không sai, trên đời này ngoài lương thực ra, thì tiền là chắc chắn nhất, đợi con gả đến Quan gia cũng phải nói với con rể như vậy. Tốt nhất là tiền của nó con giữ hết, kẻo nó có tiền tiêu xài lại không biết tiết chế, dù sao ăn mặc của nó đều do con lo, tiền con giữ cũng là lẽ đương nhiên."

Tiểu Tiền thị:.

Nàng đưa lụa màu cho Nhị Đầu ghi, kéo Đại Nha ra ngoài, lén dặn dò nàng: "Đừng nghe ông nội con, con vừa mới gả đến, còn chưa thân thiết với con rể, không thể đột nhiên nhắc đến chuyện tiền bạc được."

Nàng nói: "Nhà bên đó chưa phân, trong nhà vẫn là ông nội làm chủ, cha mẹ chồng con chắc cũng không có nhiều tiền dư. Dù sao ăn mặc của các con đều do nhà lo, con chỉ cần chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình là được. Chỉ có một điều, của hồi môn của con thì con phải tự mình giữ lấy, có bao nhiêu tiền phải nắm rõ trong lòng."

Mãn Bảo ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, nghe đại tẩu nhỏ giọng dạy Đại Nha cách sống chung với nhà chồng. Tiểu Tiền thị cúi đầu thấy Mãn Bảo chống cằm chăm chú nhìn nàng, nàng cũng không để ý, nghĩ rằng Mãn Bảo cũng không còn nhỏ nữa, những điều này cũng nên học hỏi rồi.

Thế là dứt khoát kéo nàng cùng đến nghe.

"Phải nhớ, tiền riêng của con chỉ được dùng cho hai vợ chồng con thôi, ví dụ như con rể mua sách, bút mực giấy, con có thể cho một ít, nhưng nếu cha mẹ chồng con có việc khác cần dùng đến, con không được cho."

Tiểu Tiền thị nhỏ giọng nói: "Nếu nhà họ hỏi xin tiền con về việc khác, con về nói với mẹ, để chúng ta bên này nói chuyện với họ. Con đừng tự mình từ chối, biết không?"

Đại Nha không ngờ chỉ là thành thân thôi mà chuyện tiêu tiền lại có nhiều kiến thức như vậy, nhất thời có chút lo lắng: "Mẹ, chẳng phải mẹ nói Quan gia cũng gần giống nhà mình, cũng rất hòa thuận sao, sao lại.."

Tiểu Tiền thị gõ nhẹ vào trán nàng, nhưng lúc này trong sân có nhiều người, có một số chuyện nàng không tiện nói rõ, chỉ đành nói: "Lát nữa mẹ đến phòng con tìm con, Mãn Bảo, muội cũng đi, đại tẩu có vài lời muốn dạy hai đứa."

"Đại bá mẫu, hoa văn đều đã ghi xong rồi, người xem có vấn đề gì không ạ?"

Tiểu Tiền thị liền chen vào nhìn một cái, hoa văn màu sắc lụa mà Mãn Bảo cho mỗi người đều khác nhau, nên rất dễ ghi chép, tuyệt đối sẽ không bị lẫn lộn.

Sau này mang vải đi đổi trà, chắc chắn sẽ có sự khác biệt. Nhưng vải của ai đổi được bao nhiêu cân trà, loại trà gì, cứ ghi trực tiếp ở phía sau là được, sau này vận chuyển đến kinh thành bán, trừ đi chi phí đi đường là ra lợi nhuận.

Ngay cả Tiền thị cũng ôm lụa trong phòng mình ra ghi, rõ ràng là họ không có ý định dùng số vải này để may quần áo.

Mãn Bảo nhìn mãi, càng cảm thấy có gì đó sai sai. Nàng vất vả ngàn dặm mang số vải này từ kinh thành về là để may quần áo cho họ, sao cuối cùng lại biến thành tiền hết rồi?

Có lẽ Tiền thị biết nàng đang buồn bực, bèn đưa tay xoa đầu nàng cười nói: "Áo lụa chúng ta vẫn chưa mặc được, xuống ruộng rất dễ bị xước, vải bông và vải lanh thì còn được."

Mãn Bảo gãi đầu hỏi: "Vậy sau này con tặng mọi người vải bông nhé?"

Lão Chu lập tức nói: "Đừng, vải bông chúng ta tự mua được, con cứ tặng chúng ta lụa đi."

Mãn Bảo:.

Tiền thị thấy mọi người đều đã ghi xong, liền cười nói: "Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người dọn dẹp rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai Quan gia chắc sẽ đến đưa sính lễ, nhà mình cũng phải bắt đầu chuẩn bị đồ ăn rồi."

Lúc này lão Chu mới nhớ ra: "À phải rồi, con trâu mẹ mới của nhà mình đâu? Lão đại, tối nay con để ý chút, đừng để con trâu thiến trong chuồng đánh nhau với nó, trong bụng nó còn có nghé con đấy."

Chu đại lang đáp lời.

Mọi người vừa giải tán, tiểu Tiền thị liền kéo Mãn Bảo và Đại Nha về nói chuyện riêng. Tam Nha cũng bị mẹ kéo đi nói chuyện, Nhị Đầu cũng không thoát khỏi, cũng bị kéo vào phòng.

Mãn Bảo đoán chừng nhị tẩu sẽ hỏi tiền riêng của Nhị Đầu để giữ, nhưng có lẽ nhị tẩu sẽ không hỏi được gì đâu.

Tiểu Tiền thị đóng cửa lại, vì Mãn Bảo còn nhỏ, nàng chỉ để Mãn Bảo nghe thôi, còn mình thì kéo Đại Nha ra răn dạy: "Mẹ nói cho con biết, gả đến Quan gia thì phải siêng năng, tay chân nhanh nhẹn một chút, như vậy mẹ chồng con mới thích con, biết không?"

Đại Nha gật đầu, chuyện này tiểu Tiền thị cũng hay nói.

"Nhưng cũng không được siêng năng mù quáng, việc không nên quản thì đừng có quản. Ở trong nhà, con chỉ cần dọn dẹp sân, phụ giúp trong bếp là được, ra ngoài đồng, cha mẹ chồng con bảo con làm gì thì con làm cái đó, không phải việc của con thì đừng có xía vào, biết không?"

Đại Nha tiếp tục gật đầu.

Tiểu Tiền thị thấy nàng nghe lời thì thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nói những lời sâu xa hơn: "Trong nhà cho con một gian cửa hàng làm của hồi môn, Quan gia thì mua cho hai vợ chồng con một căn nhà nhỏ ở huyện thành. Căn nhà đó là tiền của công, bên dưới hắn còn có một đệ đệ ruột và một biểu đệ nữa, muốn Quan gia đối xử công bằng với tất cả mọi người thì khó lắm. Nên con phải biết, căn nhà đó là của hai vợ chồng con, nhưng cũng không phải của hai vợ chồng con."

Đại Nha hiểu mà không hiểu: "Là cho chúng con ở, nhưng vẫn là của công ạ?"

Tiểu Tiền thị gật đầu: "Đúng vậy."

"Con cũng biết lợi nhuận của cửa hàng rồi đấy, dù trừ đi ba phần cho quỹ chung, thì hai mẹ con mình chia bảy phần còn lại cũng được không ít. Coi như số tiền này là do con làm ra, nên con phải tự giữ lấy. Nhưng vì con làm việc ở cửa hàng, nên không lo được cho mọi người ở thôn Đại Lê và công việc đồng áng, vậy thì con phải bù đắp từ những việc khác, ví dụ như mua giấy, mua sách, mua bút mực cho Quan Vịnh."
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1346: Trong ngoài​


Mãn Bảo đứng bên cạnh không nhịn được nói: "Đại tẩu, sao lại là Đại Nha lo cho Quan Vịnh rồi, không phải là Quan Vịnh mới là người nên chăm lo cho gia đình sao?"

Tiểu Tiền thị cười nói: "Con bé ngốc này, bây giờ Quan Vịnh còn đang đi học, kiếm đâu ra tiền?"

"Sao lại không được, bây giờ muội cũng đang đi học, vẫn kiếm tiền như thường."

"Không giống nhau," Tiểu Tiền thị nói một cách hùng hồn: "Muội thông minh hơn hắn nhiều, còn là tiên tử chuyển thế, hắn là người phàm thì sao so được với muội?"

Mãn Bảo: "..."

Nàng nghẹn họng một hồi lâu mới nói: "Vậy tẩu xem Bạch Thiện và Bạch nhị cũng tự mình kiếm tiền đấy thôi."

"Đó là vì nhà họ có tiền, Bạch lão gia cho các muội một mảnh đất lớn như vậy để chơi, Lưu lão phu nhân lại bỏ ra nhiều tiền và người để các muội quản lý. Này tương đương với việc sau lưng các muội có hơn trăm mẫu đất đang lo cho các muội."

Tiểu Tiền thị nói: "Quan Vịnh không có nông trang riêng, đất được chia khi trưởng thành cũng phải để người nhà cày cấy cho. Nếu hắn tự mình kinh doanh ruộng đất, chưa nói đến số thu được có đủ cho hắn đi học hay không, thời gian hắn cũng chẳng còn nữa."

Trước khi Tiền thị đồng ý chuyện hôn sự này thì bà đã tìm Chu đại lang để bàn về lợi và hại của mối hôn sự này, nên tiểu Tiền thị cũng đặc biệt tìm hiểu về việc các thư sinh học hành như thế nào.

Cho nên lúc này nàng mới nắm tay con gái, nhỏ giọng nói: "Bà nội con nói rất đúng, Quan Vịnh học không chỉ vì bản thân và người nhà Quan gia, mà còn vì con nữa. Con cũng đã theo tiên sinh học một năm, chính con cũng từng đọc mấy quyển sách, nên phải hiểu lễ nghĩa hơn mẹ mới phải."

"Không phải đều nói, đàn ông làm quan, người được hưởng lợi đầu tiên là vợ con mình sao, cái đó gọi là gì ấy nhỉ?"

Đại Nha nhỏ giọng đáp: "Phong thê ấm tử."

* Nôm na là phong tước cho vợ, che chở cho con.

"Đúng đúng đúng, tóm lại là cái lý đó, cho nên con phải tự nắm rõ, đừng nghe lời cô út của con mà nghĩ đến việc để Quan Vịnh tự đi kiếm tiền nuôi gia đình. Bây giờ chưa đến lúc," Tiểu Tiền thị nói: "Con cứ kiếm tiền nuôi hắn trước đi, đợi hắn học hành thành tài, sau này thi đỗ làm quan, con sẽ không cần phải tự mình kinh doanh cửa hàng nữa, đến lúc đó không cần cửa hàng cũng được, rồi để hắn nuôi con."

Mãn Bảo đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu như hắn không thi đậu thì sao?"

"Cũng không sợ," Tiểu Tiền thị nói: "Con lo cho hắn đến khi hắn ba mươi bốn mươi tuổi, nếu vẫn không thành, thì con chu cấp cho con trai con, dù sao con có cửa hàng trong tay, ăn mặc không lo, sợ gì?"

Đại Nha đỏ mặt gật đầu.

Mãn Bảo lại rùng mình, "Sao còn phải chu cấp cho cả con trai nữa? Vậy Đại Nha thành thân có ý nghĩa gì? Tiền kiếm được toàn cho người khác tiêu."

Tiểu Tiền thị cảm thấy, việc nàng kéo Mãn Bảo đến nghe kinh nghiệm dường như là một quyết định sai lầm, nàng không nhịn được gõ nhẹ vào trán nàng, nói: "Nói cứ như là tiền chúng ta kiếm được không phải để cho mấy đứa tiêu vậy."

Nàng nói: "Cha mẹ trồng trọt cả đời, kiếm tiền cả đời, dùng được bao nhiêu vào người mình? Chẳng phải phần lớn vẫn là tiêu vào người các muội sao?"

Mãn Bảo giật mình, cẩn thận suy nghĩ, phát hiện đúng là như vậy.

"Các ca ca muội cưới vợ, sinh con, ăn cơm uống canh hằng ngày, rồi khám bệnh uống thuốc, khoản nào mà không phải từ quỹ chung ra? Vậy cha mẹ thành thân không có ý nghĩa gì à?"

Tiểu Tiền thị nói: "Sau khi ta và đại ca muội thành thân, tiền kiếm được chẳng phải đều tiêu cho mấy đứa trẻ ư, chẳng lẽ chúng ta thành thân cũng không có ý nghĩa gì? Cuộc sống này không tính theo kiểu của muội đâu, cuộc sống này tốt hay không, bản thân người đó sẽ hiểu rõ nhất."

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, hỏi: "Vậy đại tẩu, tẩu sống có tốt không?"

Tiểu Tiền thị không nhịn được cười, đáp: "Đương nhiên là tốt rồi, mẹ đối tốt với ta, đại ca muội cũng biết thương ta. Trong ba đứa con, ngoại trừ Tam Đầu còn nghịch ngợm, Đại Đầu và Đại Nha đều hiểu chuyện, cũng biết hiếu kính, muội cũng càng ngày càng tốt hơn. Trong lòng ta vui lắm, dù là tiền kiếm được toàn tiêu vào người các muội, thì có gì quan trọng đâu?"

Mãn Bảo dường như đã hiểu, nhưng lại cảm thấy không hiểu lắm, bởi vì điều này rất khác so với những câu chuyện mà nàng thấy trong Bách Khoa Quán.

Nàng tự mình suy tư, còn chưa nghĩ ra thì Đại Nha bên cạnh đã gật đầu nói: "Con biết rồi, cuộc sống này nếu được như cha mẹ, thì tiền có thể lấy ra cho mọi người tiêu, con cũng cho rất vui vẻ; còn nếu giống như chú Lại Đầu, thì tiền cho hắn tiêu còn không bằng ném xuống nước cho nó kêu, có phải cái lý này không ạ?"

Mãn Bảo lập tức hiểu ra.

Tiểu Tiền thị: ".. Lý thì là cái lý đó, nhưng con phải nhớ kỹ, tiêu tiền không được vung tay quá trán. Mẹ nói cho gia đình tiêu, là chỉ cho cái gia đình nhỏ của các con tiêu thôi, chứ con đừng lấy ra cho cả nhà chồng tiêu. Nếu không con kiếm được nhiều đến mấy cũng không đủ tiêu đâu."

Trước mặt Mãn Bảo, tiểu Tiền thị cũng không có gì không thể nói, chỉ hơi hạ thấp giọng: "Con xem tiền mẹ và cha con kiếm được, có phải chỉ cho ba anh em các con tiêu không? Nếu nhị thẩm các con hỏi xin mẹ, thì phải mượn mới được, cho nên con đến Quan gia, cũng phải phân biệt rõ trong ngoài, biết không?"

Đại Nha và Mãn Bảo chậm rãi gật đầu, dần dần hiểu ra mùi vị của nhà lớn và nhà nhỏ này.

Hai người nghe kinh nghiệm hồi lâu, buổi tối ba người dứt khoát ngủ chung.

Ngày hôm sau Mãn Bảo tỉnh dậy, tiểu Tiền thị và Đại Nha đã thức dậy ra ngoài rồi, sân lớn bên kia rất náo nhiệt.

Mãn Bảo bò dậy mặc quần áo mở cửa đi ra, Tam Nha từ bên kia chạy tới, thấy nàng thì nói: "Cô út, cha con mua một con lợn trong thôn về, nhà đang làm thịt lợn. Tứ thúc nói còn phải giết một con dê nữa, bà nội bảo cô đi mời mấy người Bạch Thiện qua ăn thịt lợn, lát nữa người nhà Quan gia đến, phải qua nhận lì xì."

Mãn Bảo nói: "Ta nhận lì xì, mấy đứa có được nhận không?"

Tam Nha ỉu xìu nói: "Bọn con không có, chỉ có cô út có thôi, nhưng con nghe ông nội nói, nếu mấy người Bạch Thiện qua, chắc cũng được nhận một cái."

Bối phận Mãn Bảo lớn, Đại Nha xuất giá, theo quy củ ở đây, nhà thông gia đến nạp sính lễ thì phải đưa cho nàng một cái lì xì. Nhưng lúc hai nhà nạp sính lễ Mãn Bảo không có ở nhà, nên hôm nay phải bù lại.

Đây là lần đầu tiên Mãn Bảo nhận được kiểu lì xì này, nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi.

Thế là nàng lập tức đi rửa mặt, Tam Nha còn xách giúp nàng một chậu nước nóng, sau đó ngồi bên cạnh chờ, "Cô út, tối hôm qua mẹ con nói, nếu con không đưa số tiền con kiếm được từ việc đổi chè bằng lụa về cho mẹ, thì mẹ sẽ không cho con đi học nữa."

Mãn Bảo suýt thì cắm đầu vào chậu rửa mặt, nàng quay đầu hỏi: "Vậy cha con nói sao?"

"Cha con bảo con đừng tiêu xài bừa bãi, cất tiền đi, sau này có việc thì dùng, rồi không nói gì nữa. Nhị ca lén nói với con, lời mẹ con nói không tính, chuyện đi học phải nghe lời bà nội."

Tam Nha nói: "Mẹ con bảo, tốt nhất con nên học lấy một nghề, hoặc là nấu ăn giỏi như đại bá mẫu, hoặc là tính sổ sách giỏi như nhị tỷ, sau này gả đi mới không phải làm ruộng. Nhưng con thử rồi, con thấy tay nghề nấu ăn của con y hệt mẹ con, đến nhị tỷ con cũng không bằng."

"Vừa nãy con còn vào bếp giúp đỡ, kết quả đến cả ngũ thẩm cũng chê con."

Tính tình của ngũ thẩm nổi tiếng là tốt trong nhà, nàng thuộc kiểu người ngoài mềm trong cứng. Đừng thấy trong lòng nàng có chủ kiến nhưng thật ra tính tình lại rất mềm mỏng, nếu đến cả nàng cũng chê..

Mãn Bảo đồng tình nhìn nàng, nói: "Không sao, không trách con được, đều tại nhị tẩu cả, cái này là di truyền, hết cách rồi."
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1347: Tới thời điểm rồi​


Tam Nha không hề được an ủi, nàng nói: "Con tính toán cũng tàm tạm thôi, không giỏi được bằng nhị tỷ. Nhưng tối qua con nghĩ lại, con thấy dù là đại bá mẫu hay nhị tỷ đều không giỏi bằng cô út."

Mãn Bảo vắt khăn vừa lau mặt vừa tò mò nhìn nàng, "Vậy thì sao?"

Tam Nha nhìn nàng với ánh mắt sáng rỡ, "Vậy nên cô út, con học y thuật với cô có được không?"

Mắt Mãn Bảo cũng sáng lên, "Ý tưởng của con hay đó."

Tam Nha thấy vậy thì biết cô út đã đồng ý, cũng phấn khởi hẳn lên, "Con cũng thấy ý tưởng này của con hay, con đã suy nghĩ kỹ rồi, học y thuật với cô út, chắc chắn mẹ con sẽ không ngày ba bữa cằn nhằn con vô dụng, rồi không cho con đi học nữa.."

Mãn Bảo: ".. Vậy Tam Nha, tại sao con muốn học y thuật?"

"Để không phải làm việc đồng áng, để có thể tiếp tục đi học," Tam Nha nghiêng đầu suy nghĩ kỹ, cực kỳ thành thật, "Làm ruộng mệt lắm, con thấy nhiều lời mẹ con nói đều không đúng, nhưng có một câu lại rất đúng. Nếu con không có tay nghề, không thể kiếm tiền như đại tỷ nhị tỷ, thì chắc chắn con sẽ phải xuống ruộng, bất kể con có lấy chồng hay không."

"Con không sợ cấy lúa, gieo mạ, gặt đậu, gặt lúa mạch và gặt lúa, nhưng con sợ phải giống như mẹ con, trời chưa sáng đã phải dậy vác cuốc đi đập đất, nhổ cỏ, ăn cơm tối xong còn phải tranh thủ lúc trời còn sáng đi gặt lúa mạch, gặt lúa. Nhà mình còn đỡ, nhiều chú bác anh em, những việc nặng nhọc như khiêng gánh không đến lượt mẹ con, nhưng ở nhà khác, phụ nữ cũng phải khiêng gánh."

Nàng nói: "Con sợ như vậy."

Mãn Bảo ngơ ngác, nàng không ngờ Tam Nha lại vì những điều này, nhưng cũng không có gì sai, giống như nàng, mục tiêu rõ ràng.

Chỉ là mục tiêu không giống nhau mà thôi.

Mãn Bảo vắt khăn lên, nói: "Vậy con phải học hành thật chăm chỉ vào, học y rất khổ, rất tốn não, trước hết con phải học thuộc rất nhiều dược liệu."

Tam Nha tự tin ngẩng cằm lên nói: "Con không sợ khổ, trên đời này còn có việc gì khổ hơn làm ruộng ư?"

Mãn Bảo gật đầu, tuy nàng ít khi xuống ruộng, nhưng cũng thấy làm ruộng rất khổ, cũng chính vì khổ nên người nhà mới luôn không cho nàng xuống ruộng.

Nàng lục lọi trên giá sách của mình, tìm cuốn "Hoàng Đế Nội Kinh" mà năm xưa nàng đã chép tay đưa cho Tam Nha, "Con đọc cái này trước đi, đợi sau này đến hiệu thuốc, ta sẽ dạy con nhận biết dược liệu."

Tam Nha mới tính là đồ đệ bắt đầu từ con số không, mấy người mà nàng đang dẫn dắt, dù là Lưu y nữ, Tiêu y nữ hay Tiểu Thược, họ đều có nhiều năm kinh nghiệm, ít nhất những dược liệu thông dụng họ đều dùng quen hết cả rồi, không cần nàng phải dạy.

Tam Nha đang ôm sách vui vẻ thì khựng lại, hỏi: "Con phải đến hiệu thuốc ạ? Vậy chẳng phải là phải cùng cô út đến kinh thành sao?"

Mãn Bảo gật đầu, "Con muốn học y thuật với ta, thì nhất định phải luôn đi theo ta chứ, nếu không ta dạy con thế nào?"

Tam Nha:. Nàng chỉ nghĩ là cứ học thuộc sách trước đã, có được một danh phận trước rồi tính sau.

Nhưng, cùng cô út đến kinh thành..

Tam Nha cũng hơi động lòng, nhưng vẫn còn do dự, "Chuyện này chắc phải hỏi cha mẹ con trước đã."

Mãn Bảo không để ý: "Không sao, lát nữa ta nói với nhị ca nhị tẩu."

Mắt Tam Nha sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy con cảm ơn cô út ạ."

Nàng ôm sách định chạy đi, thấy chậu gỗ ở bên cạnh, dứt khoát nhét sách vào lòng, bưng nước ra ngoài đổ.

Mãn Bảo chạy sang sân lớn bên cạnh, mọi người đang bận rộn, người thì đun nước, người thì chuẩn bị bàn ghế. Có một con lợn và một con dê bị dồn trong chuồng trâu, mọi người đang vây quanh chuồng trâu xem náo nhiệt.

Hai con trâu nhà họ đã được dắt ra ngoài ăn cỏ rồi, nên mọi người căn bản không sợ làm trâu giật mình, đang chỉ trỏ con lợn và con dê trong chuồng thảo luận xem phải làm thịt chúng như thế nào mới ngon.

Tiểu Tiền thị thấy Mãn Bảo thì nhét một cái bánh bao vào tay nàng, rồi đuổi nàng ra ngoài, "Ra ngoài ăn đi, lát nữa mổ lợn bẩn lắm, các muội ra ngoài chơi trước đi. Đợi mổ xong rồi muội hẵng quay lại, đến lúc đó mời hai vị thiếu gia Bạch gia đến ăn cơm. Đúng rồi, bệnh của đại thiếu gia Bạch gia đã khỏi chưa?"

Tiểu Tiền thị đang định nói có nên mời cả hắn đến không, Mãn Bảo đã nói: "Huynh ấy không ăn được những thứ này."

"Vậy thôi, muội đi chơi đi."

Mãn Bảo cầm bánh bao chạy về nhà, nhặt hai quyển sách và một ít giấy tờ bỏ vào giỏ sách, bỏ cả bút mực nghiên mực và sổ sách của mình vào, ngậm bánh bao rồi xách giỏ ra khỏi nhà.

Bạch Thiện cũng vừa mới ngủ dậy không lâu, đang ăn cơm với bà và mẹ, thấy Mãn Bảo gặm nửa cái bánh bao bước vào, liền bật cười thành tiếng.

Lưu lão phu nhân cũng không nhịn được cười, vội vàng vẫy tay với nàng, "Khéo quá, chúng ta cũng đang ăn sáng đây, mau qua đây ăn cùng."

Lưu ma ma liền tiến lên nhận lấy giỏ sách của Mãn Bảo, tự có nha hoàn xuống chuẩn bị một bộ bát đũa mới mang lên.

Mãn Bảo khẽ hành lễ rồi ngồi xuống cạnh Bạch Thiện, Bạch Thiện đưa cho nàng một cái bánh bao, cười hỏi: "Sao ngươi bị đuổi ra ngoài thế?"

Mãn Bảo nói: "Nhà ta đang mổ lợn mổ dê."

Trịnh thị cười nói: "Cháu gái cả của con xuất giá ngày mai hả?"

Mãn Bảo gật đầu, "Bà nội Lưu, dì Trịnh, ngày mai hai người đến nhà con ăn tiệc mừng nhé."

Lưu lão phu nhân gật đầu, cười nói: "Đại tẩu con đã đến nhà mời rồi, ngày mai chúng ta nhất định sẽ đến."

Lưu lão phu nhân liếc nhìn giỏ sách của nàng, nói với hai người: "Sắp đến năm mới rồi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng không sao, các con đừng để quá mệt mỏi."

Mãn Bảo nói rằng họ không hề mệt mỏi, phải biết rằng họ đã hứa với Đạo Hòa sẽ cho hắn một quyển sách y, nên nàng phải viết, còn Bạch Thiện cũng phải chép.

Lưu lão phu nhân chỉ nhắc một câu, hai đứa trẻ muốn chăm chỉ, đương nhiên bà sẽ không ngăn cản.

Bốn người ăn sáng xong, Mãn Bảo liền đứng dậy cùng Bạch Thiện hành lễ cáo lui, hai người cùng nhau đến thư phòng.

Trịnh thị thấy Lưu lão phu nhân cứ nhìn ra ngoài cửa, bèn nhìn theo ánh mắt của bà, cười nói: "Mẹ đừng lo lắng, hai đứa trẻ ngoan lắm, chúng giám sát lẫn nhau, sẽ không nghịch ngợm đâu."

Lưu lão phu nhân gật đầu, "Ta biết, dù có nghịch ngợm cũng chỉ là nhất thời thôi, chúng đều rất hiểu chuyện."

Lưu lão phu nhân chìa tay về phía Trịnh thị, Trịnh thị vội vàng đỡ lấy bà, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau đi về phía vườn hoa. Sau mỗi bữa ăn họ đều phải đi dạo một lúc, đã thành thói quen rồi.

Lưu lão phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói: "Thiện Bảo cũng đã mười bốn rồi, sang năm là mười lăm, chuyện hôn sự của nó cũng nên nhắc đến rồi. Nếu con không có ý kiến gì, ngày mai ta sẽ đi nói với Chu gia."

Trịnh thị vội vàng đáp: "Con nghe theo mẹ."

Lưu lão phu nhân gật đầu.

Hai mẹ con ở kinh thành đã từng nói chuyện này, coi như đã đạt được đồng thuận. Nhưng lúc đó Chu gia không có người lớn ở kinh thành, mà mấy người Chu tứ lang cũng không thể quyết định, nên Lưu lão phu nhân không nhắc gì.

Trịnh thị lén thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có một luồng vui mừng dâng lên khó mà kìm lại. Đi dạo một vòng với Lưu lão phu nhân xong, nàng không quay về phòng mà đi thẳng đến phòng bếp, đích thân làm rất nhiều món điểm tâm nhỏ với các đầu bếp, sau đó bưng một khay mang đến cho Mãn Bảo và Bạch Thiện.

Nhà họ Chu hiếm khi làm điểm tâm, vì thứ này tốn nguyên liệu mà lại nhanh hết, chủ yếu là do người trong nhà quá đông.

Bởi vậy, Mãn Bảo thích nhất là sang nhà họ Bạch ăn điểm tâm.

Nhưng chưa có lần nào được ăn nhiều đến vậy, nàng chọn lấy loại điểm tâm mà mình thích nhất, rồi hỏi Trịnh thị với đôi mắt sáng rực: "Dì Trịnh, hôm nay có chuyện gì vui sao ạ?"
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1348: Vui vẻ​


Trịnh thị véo mũi nàng, cười nói: "Không phải là năm mới đến thì nên vui vẻ sao?"

Bạch Thiện nói: "Mọi năm mẹ đâu có vui vẻ như vậy khi Tết đến."

Trịnh thị liền nhặt một miếng bánh ngọt nhét vào miệng hắn, "Nói nhiều làm gì, mau ăn đi."

Bạch Thiện luôn cảm thấy mẹ hơi bất thường, nhưng lại không tìm ra chỗ nào sai, chỉ có thể im lặng ăn bánh ngọt.

Trịnh thị không để ý đến con trai, mà kéo lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Mãn Bảo, nhìn nàng với vẻ mặt tươi cười, trên mặt lộ rõ vẻ hiền từ.

Đừng nói là Bạch Thiện, ngay cả Mãn Bảo cũng cảm thấy bất thường, đợi đến khi nàng đi rồi, liền lén nói với Bạch Thiện: "Ngươi nói xem, có phải dì Trịnh có chuyện gì muốn nhờ ta không?"

Bạch Thiện: "Mẹ ta bị bệnh à?"

"Vừa nãy ta đã quan sát kỹ rồi, sắc mặt hồng hào, hơi thở ổn định, đi đứng cũng vững vàng, không bị bệnh."

Bạch Thiện nghe vậy cũng mờ mịt.

Bạch nhị lang đến tìm họ chơi thì thấy hai người chụm đầu vào nhau nói chuyện riêng, đầu sắp chạm vào nhau rồi, không khỏi đứng ngoài cửa kêu lớn: "Hai ngươi làm gì vậy?"

Hai người đang tập trung tinh thần bị giật mình, đồng loạt ngẩng đầu lên, trán liền đụng vào nhau. Mãn Bảo không ngồi vững, bị đụng một cái liền ngửa người ra sau..

Bạch Thiện nhanh tay lẹ mắt vội đưa tay ôm lấy nàng, kéo nàng một cái, Mãn Bảo liền ngã vào lòng hắn.

Bạch nhị lang thấy hai người công khai ôm nhau:.

Hai người mặt đỏ bừng buông nhau ra, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Bạch nhị lang, "Ngươi la cái gì mà lớn tiếng vậy?"

Bạch nhị lang còn chưa kịp tức giận, không ngờ bọn họ đã tức giận trước, cạn lời nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, ta la thì sao? Trước kia ta cũng la không ít, là do hai ngươi tự trốn trong thư phòng làm chuyện khuất tất thôi."

Mặt Bạch Thiện càng đỏ hơn, "Ngươi nói bậy bạ gì đó, chúng ta nào có làm chuyện khuất tất?"

Bạch nhị lang: "Hai người ôm nhau rồi kìa."

Mặt Mãn Bảo đỏ bừng, "Ngươi im miệng đi, chúng ta đang nói chuyện riêng, ngươi đột nhiên xuất hiện làm bọn ta giật mình."

"Chuyện riêng gì?"

Hai người đồng thanh trả lời: "Không nói cho ngươi biết!"

Nói không nói thì không nói, bất kệ Bạch nhị lang hỏi thế nào cũng không nói.

Lòng Bạch nhị lang ngứa ngáy khó chịu.

Hai người bọn họ cũng giấu diếm hắn không ít chuyện, nhưng tiền đề là hắn không biết gì cả, không biết nên không tò mò.

Nhưng lúc này hai người rõ ràng có chuyện giấu hắn, hắn muốn giả vờ không biết cũng không được.

Bạch nhị lang chỉ có thể hậm hực ngồi một bên nhìn họ, "Ta còn định rủ các ngươi vào thành thăm tiên sinh nữa.."

Mãn Bảo nói: "Nhà ta mổ lợn rồi, còn mổ dê nữa, mẹ ta nói mời các ngươi đến ăn thịt lơn."

Náo nhiệt này, Bạch nhị lang rất muốn đi xem.

"Ngày mai nhà ngươi ăn cưới, vậy khi nào đi thăm tiên sinh?"

"Ngày kia đi," Bạch Thiện nói: "Vừa hay trong nhà đã chuẩn bị lễ vật năm mới, chúng ta phải mang đến biếu tiên sinh."

Bạch nhị lang gật đầu đáp ứng, quay đầu hỏi Mãn Bảo, "Đại ca ta có thể ra ngoài được chưa? Hắn cũng muốn đi thăm tiên sinh nữa."

"Hả, mọi năm Bạch đại ca ít khi đến bái kiến tiên sinh mà."

Bạch nhị lang: ".. Đó là vì lúc đại ca ta đi theo cha ta ra ngoài xã giao thì đều có thể gặp tiên sinh, đã bái trên bàn tiệc rồi. Không phải ngươi nói đại ca ta phải ăn uống thanh đạm sao? Cho nên năm nay huynh ấy không ra ngoài xã giao nữa."

Hàng năm Bạch đại lang về nhà đều rất bận, chính là bận rộn theo cha ra ngoài xã giao, so với hắn thì Bạch nhị lang lại quá thoải mái.

Tết nhất trên cơ bản hắn chỉ ở thôn Thất Lí, hoặc là đến nhà bác nhà cậu ăn uống vui chơi, vô cùng tự tại.

Nói đến đây Bạch nhị lang còn thấy hơi đắc ý, "Vốn dĩ cha ta muốn dẫn ta đi, nhưng ta không đồng ý. Ta nói với bà nội, qua mồng bảy chúng ta sẽ lên kinh, ta còn muốn có thêm thời gian ở nhà với bà nội và mẹ nữa, bà nội liền từ chối giúp ta."

Bạch Thiện nói: "Ở nhà cũng đâu thấy ngươi quấn bà họ nhiều, chẳng phải toàn nhân cơ hội để chạy ra ngoài sao?"

"Đó cũng là do các ngươi làm hư ta."

Mãn Bảo không vui, "Có liên quan gì đến ta đâu, ta ngoan lắm, không bao giờ ham chơi."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang:.

Vì sắp đến Tết, trong thôn rất náo nhiệt, thêm vào đó nhà lão Chu sắp có hỷ sự nên không khí càng thêm rộn ràng.

Trong thôn thỉnh thoảng lại vọng đến một hai tiếng pháo, họ vừa nghe là biết có người mua cả tràng pháo rồi xé ra cho bọn trẻ đốt chơi.

Đừng nói Bạch nhị lang, ngay cả Mãn Bảo và Bạch Thiện cũng có chút ngồi không yên, thế là sau khi viết xong hai trang sách y, cả ba người không khỏi dựng tai lên nghe ngóng một hồi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, vội vàng buông bút chạy ra ngoài chơi.

Bọn họ đã lớn rồi, đương nhiên không thể chơi cùng đám trẻ con nữa, họ thấy một đám thiếu niên đang ở trên sườn đồi ngoài ruộng gần đó, liền chạy tới góp vui.

Đám thiếu niên đang đắp bếp lò đất, bọn họ nhặt không ít củi khô từ trên sườn đồi xuống, sau đó đắp những cục đất ở ruộng thành một cái bếp lò rồi đốt lửa, lúc này lửa đốt những cục đất đỏ rực.

Tam Đầu bằng tuổi Mãn Bảo, nhưng hắn lại chơi cùng mấy đứa thiếu niên lớn hơn, thấy bọn Mãn Bảo đến thì bỏ củi xuống chạy tới chào hỏi, "Cô nhỏ, sao các cô lại đến đây?"

Đám Mãn Bảo chưa chơi cái này bao giờ, thấy có vẻ thú vị, bèn kiễng chân hỏi, "Mấy đứa đang làm gì vậy?"

Tam Đầu nhỏ giọng đáp: "Bọn con đang nướng gà."

Mắt Mãn Bảo trợn tròn, rồi thấy mấy thiếu niên bên bờ sông tay cầm một thứ gì đó hô hào chạy tới, đến gần mới phát hiện là một que củi lớn xiên một con gà đã làm thịt.

Mấy đứa thiếu niên vụng về đặt que củi lên bếp lò đất, rồi lật gà với vẻ không được thuần thục.

Ba người tò mò ngồi xổm xuống gần những thiếu niên kia, "Như vậy không bị cháy sao?"

Bạch Thiện: "Không có muối, sẽ không có vị gì đâu nhỉ?"

Bạch nhị lang: "Ôi, đen một miếng rồi, lửa to quá.."

Ba người góp vui một lúc, lúc này mới nhớ ra hỏi, "Gà này từ đâu ra vậy?"

Đám người lập tức im lặng, mọi người đều không khỏi nhìn về phía ba người đang ngồi xổm.

Tam Đầu cười hề hề đáp: "Cô nhỏ, là đám người làm công ở nông trang các cô bán đấy ạ, nói là gà các cô chia cho họ."

Dịp Tết năm nay, đúng là bọn họ đã chia cho đám người làm công không ít trứng gà, còn có mấy con gà nữa.

Nhưng gà này, cho dù họ đem đi bán cũng sẽ không bán cho bọn trẻ trong thôn chứ?

Mãn Bảo hơi nhíu mày, đang định hỏi thì Bạch Thiện đã kéo nàng một cái, liếc nhìn Tam Đầu. Mãn Bảo đành nhịn xuống, quyết định đợi về nhà sẽ hỏi Tam Đầu.

Tam Đầu chỉ đến đây để góp vui, chứ con gà này không có phần của hắn, huống chi ở nhà còn có món thịt lợn mổ nữa. Thế là khi thấy gà sắp chín, hắn liền cùng bọn Mãn Bảo về nhà.

Trên đường về, Tam Đầu nói: "Bốn mươi văn đấy ạ. Cẩu Tử nói, nếu bọn họ không bán cho hắn, sau này hắn sẽ dẫn người đi trộm gà trộm trứng. Nông trang nhỏ nuôi gà vịt nhiều quá, chắc chắn sẽ có lúc không thể trông thấy hết, cho nên đám người làm công đó không dám chọc bọn hó."

Mãn Bảo không khỏi gõ vào đầu hắn: "Vậy mà con còn chơi với bọn họ?"

Tam Đầu nói: "Con không chơi với bọn họ thì bọn họ vẫn có thể mua được mà, việc này đâu có liên quan gì đến con. Đã thế con đến hóng còn biết được chút tin tức, nếu không làm sao con biết được chuyện này?"

Bạch Thiện nghe vậy thì tò mò nhìn hắn, "Cậu biết rồi thì sao?"

"Không sao cả," Tam Đầu nói: "Đợi lát nữa ta sẽ nói với ông nội, để ông nội tìm đến nhà bọn họ."

Nông trang nhỏ kia cũng có một phần của Mãn Bảo, lão Chu sẽ không cho phép mấy thiếu niên trong thôn ức hiếp người trong nông trang đâu.

Về phương diện này, lời ông nói còn có tác dụng hơn cả lời Bạch lão gia, chủ yếu là, Bạch lão gia sẽ không quản những chuyện như vậy.

Ba người nghe vậy thì lập tức yên tâm, không để chuyện này trong lòng nữa.
 
134,613 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Chương 1349: Đưa sính lễ​


Bốn người đi bộ trở lại nhà họ Chu, vừa khéo lúc cơm nước cũng đã làm gần xong. Trong sân bày ba cái bàn, người nhà họ Chu và những người đến giúp vẫn còn đang bận rộn trong sân, bận bưng đồ ăn, cũng bận rộn xẻ thịt, lọc xương.

Mãn Bảo thấy Quan Tân đang cầm dao xẻ thịt bên cạnh bàn, lập tức gọi một tiếng, "Anh rể?"

Quan Tân quay đầu lại cười với nàng, "Mãn Bảo về rồi đấy à, đại tỷ muội ở trong phòng đấy."

Mãn Bảo lập tức kéo Bạch Thiện và Bạch nhị lang vào nhà tìm Chu Hỉ.

Tam Đầu cũng gọi một tiếng "Dượng", rồi chạy theo vào.

Chu Hỉ ôm con ngồi trên ghế, vì đang trong thời kỳ cho con bú, nàng đã béo lên một chút, da dẻ trắng trẻo hơn nhiều, cũng hồng hào hơn.

Nhìn thấy Mãn Bảo, nàng liền bật cười, vẫy tay nói: "Mãn Bảo về rồi đấy à, mau lại xem cháu ngoại muội này, còn là do muội đỡ đẻ đấy."

Mãn Bảo ghé sát lại nhìn đứa bé trắng trẻo mập mạp này, sờ mặt nó rồi hỏi, "Đại tỷ, tỷ về rồi sao không bảo người đi gọi muội về?"

"Anh rể muội được nghỉ, tối nay tỷ ở nhà giúp đỡ, không cần đi gấp," Chu Hỉ cười chào hỏi mấy người Bạch Thiện, rồi hỏi Mãn Bảo, "Chơi có vui không?"

Mãn Bảo gật đầu.

Vốn dĩ Chu Hỉ ngày mai mới về, nhưng nàng nghĩ muội muội về rồi mà nàng vẫn chưa gặp, qua năm rồi không biết khi nào nàng sẽ phải đi nữa.

Vậy nên nàng mới đến sớm.

Con của Chu Hỉ và Quan Tân rất khỏe mạnh, trắng trẻo mập mạp, lúc mới sinh đã lớn hơn những đứa trẻ khác, giờ lại càng khỏe mạnh hơn.

Nó đã có thể ngồi, có thể bò, thậm chí vịn vào tường thỉnh thoảng còn có thể tự đứng lên, chỉ là không dám đi.

Ngoài đôi mắt có chút giống người nhà họ Chu, thì khuôn mặt gần như giống hệt Quan Tân, tính tình cũng giống. Nghe nói nó không thích khóc, còn rất nghịch ngợm, bị Mãn Bảo và Bạch Thiện Bạch nhị lang thay nhau véo má phúng phính cũng chỉ ngẩng đầu nhìn bọn họ lảm nhảm những lời khó hiểu mà thôi, không khóc, cũng không giận.

Những đứa trẻ trạc tuổi nó trong nhà lão Chu có Ngũ Đầu, Lục Đầu và Thất Đầu Bát Đầu. Sảnh chính không tiện ngồi, hơn nữa cũng muốn lấy phúc khí và cầu điềm tốt, nên Tiền thị bèn ôm cả năm đứa trẻ vào phòng Đại Nha, đặt chúng lên giường, để chúng tự bò trên giường.

Đám Bạch Thiện đứng trong phòng một lát rồi chuyển sang phòng Mãn Bảo.

Phòng Mãn Bảo tương đối rộng rãi, gian trong và gian ngoài được ngăn cách bằng một tấm bình phong trúc, gian ngoài vừa là phòng khách vừa là thư phòng. Ba người ra tìm sách trên giá sách của nàng, thấy trên giá của nàng có thêm không ít đồ đan bằng trúc kỳ lạ, liền cầm lên xem.

Ba người đang tự vui vẻ ở đây, thì nghe thấy tiếng pháo nổ vang lên ở sân lớn bên cạnh. Tam Nha từ bên ngoài chạy vào báo cáo, "Cô nhỏ, Quan gia đến đưa sính lễ rồi, bà nội bảo cô qua đó."

Ba người bèn bỏ đồ xuống chạy ra xem náo nhiệt.

Tam Nha tiện tay khóa cửa phòng Mãn Bảo lại, nhà họ Chu cơ bản chỉ có hai nơi cần khóa lại, một là phòng chính, hai là phòng Mãn Bảo.

Nơi đầu là nơi cất giấu phần lớn tiền bạc của nhà họ Chu, còn nơi sau thì, ai mà biết trong phòng Mãn Bảo có bao nhiêu đồ đáng giá.

Đặc biệt là bên này là sân nhỏ, chỉ hơi sơ sẩy là có thể bị người ta trộm đồ, hễ trong nhà có nhiều khách thì phòng này nhất định phải khóa lại.

Tam Nha khóa cửa xong thì cầm chìa khóa chạy sang bên kia tìm mẹ mình, đưa chìa khóa cho nàng.

Phùng thị nhận chìa khóa rồi hỏi: "Cửa sổ đóng chưa?"

Tam Nha:.

Phùng thị bèn gõ vào trán nàng: "Con đúng là ngốc, không đóng cửa sổ thì khóa cửa làm gì? Đi đóng cửa sổ đi."

Tam Nha chỉ còn cách chạy về đóng cửa sổ.

Tuy rằng lão Chu mời Quan lý trưởng đến ăn cơm cùng, nhưng tất nhiên Quan lý trưởng không thể đến được. Việc đưa sính lễ là chuyện của những người trẻ tuổi, vậy nên hôm nay đi cùng Quan Vịnh đến đưa sính lễ ngoài chú thím và hai người huynh đệ trong nhà ra, còn có một số anh em họ và thanh niên trong tộc.

Thực ra cũng không có bao nhiêu người, tổng cộng là sáu tráp cỗ, nhưng đã là sính lễ thuộc hàng nhất nhì trong mấy thôn xung quanh đây rồi, không ít người chạy theo đến để hóng hớt.

Bà mối nhét một cái túi cho Quan Vịnh, đẩy anh chàng mặt đang đỏ bừng này: "Mau đi phát kẹo cho các chú bác anh em, anh vợ em vợ, chị vợ em vợ đi."

Quan Vịnh làm theo, đám thiếu niên và trẻ con đang đợi bên ngoài lập tức chen vào nhà góp vui, những lời hay ý đẹp tuôn ra như không mất tiền. Nào là trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, tóm lại là ngươi nói xong, ta tiếp lời, nói đi nói lại.

Quan Vịnh nhét kẹo cho bọn trẻ, bọn trẻ cầm kẹo rồi ùa nhau giải tán.

Có lẽ nhà họ Quan đã dự đoán được nhà họ Chu bên này sẽ có rất nhiều người, vậy nên số kẹo chuẩn bị thực sự không ít, ít nhất cũng không đến nỗi mất mặt.

Lão Chu thấy Quan Vịnh cứ như thằng ngốc phát bao nhiêu là kẹo, bèn gọi Nhị Đầu đang mải mê xem trò vui đến, "Đưa anh rể con vào đây, bảo Tam Đầu dẫn đám nhóc bên ngoài đi đi, chơi vừa thôi."

Nhị Đầu bèn cười đi tìm Tam Đầu, rồi đưa Quan Vịnh vào rất nhanh.

Vợ chồng Quan nhị lang đang nói chuyện với Chu đại lang và tiểu Tiền thị cũng vào chào hỏi lão Chu và Tiền thị.

Mãn Bảo sớm đã đứng sau lưng Tiền thị rồi.

Hai bên vừa ngồi xuống, Quan nhị lang liền đưa danh sách sính lễ lên, đồng thời nói: "Hai ngày trước nhà tôi đã vào thành mua một căn nhà, không xa trường huyện, tuy chỉ có một gian, nhưng có một cái sân không nhỏ. Đợi cháu dâu gả vào có thể cùng A Vịnh lên huyện học, cũng tiện chăm sóc hơn."

Nhà họ Chu vừa nghe đã biết ý của họ, gật đầu rồi tỏ vẻ, nhà họ thương con gái, nên cho Đại Nha một cái cửa hàng làm của hồi môn, vừa hay Quan Vịnh học ở huyện thì nàng cũng có thể tiếp tục kinh doanh cửa hàng, cũng có thể phụ giúp gia đình.

Những chuyện hai bên đã bàn bạc trước đó chính thức được nói rõ, hai nhà Chu Quan đều rất hài lòng, vậy là nhà họ Quan giao hôn thư cho lão Chu, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai họ sẽ trực tiếp đến đón dâu.

Bàn xong chuyện chính, vợ Quan nhị lang cũng thấy Chu Mãn đang đứng sau lưng Tiền thị, nàng kéo Quan nhị lang lại rồi cười với Tiền thị: "Thím ơi, đây là cô út của Đại Nha đúng không ạ? Trông xinh thật."

Tiền thị cười đáp phải, kéo Mãn Bảo từ sau lưng ra, "Đây là con gái út của tôi."

Vợ Quan nhị lang liền lấy một phong bao lì xì lớn đưa cho Quan Vịnh, Quan Vịnh nhận lấy, mặt đỏ bừng tiến lên đưa cho Mãn Bảo, nhưng khi nhìn nàng lại không nói được gì.

Vợ Quan nhị lang vội nói thay hắn: "Cô út cũng lây chút phúc khí của Đại Nha và A Vịnh, sau này tìm được một lang quân như ý."

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đứng bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh lì xì như vậy, đều không nhịn được mím môi cười.

Mãn Bảo nhận lì xì cũng vui vẻ hớn hở, trên mặt hơi đỏ lên vì ngượng. Nàng nhận lấy bao lì xì rồi gật đầu, Tiền thị thấy vậy thì không khỏi véo nhẹ nàng một cái. Mãn Bảo lập tức hoàn hồn, nói đúng theo lời mẫu thân đã dạy: "Con với Đại Nha sau này phải sống tốt với nhau, tôn trọng và nâng đỡ nhau, đầu bạc răng long."

Quan Vịnh cung kính đáp lời.

Lúc này Tiền thị mới kéo Mãn Bảo đứng lui về phía sau, rồi bảo nhà bếp chuẩn bị dọn cơm. Tiểu Tiền thị thì cùng với vợ của Quan nhị lang đi sang phòng Đại Nha xem tình hình.

Trong phòng của Đại Nha có không ít người: Ngoài Chu Hỉ và năm đứa trẻ, còn có mấy cô nương thân thiết với Đại Nha.

Vợ của Quan nhị lang ngồi trò chuyện với Đại Nha một lát thì được mời sang sân lớn dùng bữa. Khi ra đến cửa, trông thấy Chu Mãn đang đứng nói chuyện với mấy thiếu niên, nàng không khỏi dừng bước.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back