7,019 ❤︎ Bài viết: 1979 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 304:

Nghe lời nói của Cố Thì Yến, sắc mặt Lục Cảnh Đường trắng nhợt:

- Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, tôi phải về nhà.

Nói xong muốn rời khỏi, lại đột nhiên bị Cố Thì Yến bắt được cổ tay, hắn nhìn Lục Cảnh Đường nói:

- Cậu biết tôi có ý tứ gì. Lục Cảnh Đường, tôi thích cậu. Cậu cùng tôi ở một chỗ, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.

Lục Cảnh Đường vung mở tay hắn, có chút nổi giận:

- Cậu thích tôi? Thì tôi cần ở cùng một chỗ với cậu sao? Con người cậu tự xem mình quá lớn.

Cố Thì Yến nghe lời này, nội tâm càng thêm xúc động bất an. Khi hắn phát hiện chính mình không có hảo cảm với nữ sinh, luôn còn tưởng là mình chưa gặp được đối tượng mình yêu thích.

Nhưng khi hắn ở trong trường học gặp được Lục Cảnh Đường, mới biết được cái gì gọi là tâm động. Biết rõ hắn là nam sinh, nhưng vẫn bị hắn hấp dẫn.

Mỗi một nụ cười hay một lần nhăn mày của Lục Cảnh Đường đều dao động tim của hắn. Nguyên tưởng việc này là bí mật, hắn cần giữ kín cả đời. Bởi vì ở thời đại này, nam sinh cùng nam sinh ở cùng một chỗ, bị phát hiện sẽ bị người mắng chửi, là chuyện khiến người cảm thấy sỉ nhục.

Ngay lúc hắn đã chết tâm, lại thấy được phương thức quen biết của Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc. Nhất là ánh mắt Phương Mặc nhìn Lục Cảnh Đường, liếc mắt hắn liền nhìn ra có chỗ nào khác biệt.

Nếu Phương Mặc có thể ở cùng một chỗ với Lục Cảnh Đường, vì sao hắn lại không được đâu. Tự hỏi một đêm, hôm nay hắn rốt cục nhịn không được đi tìm Lục Cảnh Đường thổ lộ.

Nào biết hắn lại bị cự tuyệt, hắn còn không chết tâm nói:

- Tôi có thể cấp cho cậu cuộc sống thật tốt, bà ngoại của tôi để lại cho tôi hai bộ tứ hợp viện, chỉ cần cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi có thể đưa hai căn nhà cho cậu.

Lục Cảnh Đường nhíu mày cự tuyệt:

- Không cần, tôi phải về nhà.

Cố Thì Yến sợ hắn đi, liền ngăn trước mặt hắn:

- Tôi không sánh bằng Phương Mặc ở điểm nào? Cậu ở chung một chỗ với tôi, tôi nhất định càng thương cậu hơn hắn. Tôi cũng có thể chờ hai người chia tay.

Lục Cảnh Đường lui lại cách hắn đủ cự ly, nói:

- Không cần chờ, hiện tại tôi có thể nói cho cậu biết. Tôi không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ, tôi chỉ thích chính con người Phương Mặc. Cho nên dù cậu ưu tú hơn hắn, cậu cũng không phải người tôi thích.

Nói xong hắn liền lách người qua đi xuống lầu.

Lưu lại một mình Cố Thì Yến đứng ngẩn người trong hành lang.

Lục Cảnh Đường vừa đi vừa vỗ ngực mình, trong lòng thầm nghĩ: Hù chết, hù chết. Còn tưởng hắn đến uy hiếp mình. Không được, việc này phải cùng Dương Dương nói một tiếng, bằng không sau này còn bị hắn ngăn đường, làm cho Dương Dương hiểu lầm làm sao bây giờ.

Lúc này Lục Cảnh Cường cũng vừa về tới, nhìn thấy em trai liền vẫy tay:

- Em xuống thật đúng lúc, anh mới đưa đồ đi xong.

Lục Cảnh Đường mím chặt môi ân một tiếng, cũng không nói thêm lời gì. Hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ, làm sao nói cho Phương Mặc biết việc này.

Lục Cảnh Cường tưởng em trai mệt mỏi, dù sao sáng nay cần học đủ tiết học. Nghĩ đến xế chiều không có tiết cũng không cần đến lớp, hắn quay đầu hỏi:

- Chúng ta có cần đi ra tiệm giúp đỡ không? Dù sao buổi chiều rảnh rỗi.

Lục Cảnh Đường không yên lòng lắc đầu:

- Tứ ca em không đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi.

Lục Cảnh Cường nghe vậy liền xác thực ý nghĩ vừa rồi của chính mình. Hắn cười nhu tóc em trai:

- Anh biết em mệt mỏi mà, đột nhiên học cả buổi sáng tới trưa, khẳng định còn chưa kịp thích ứng.

Chờ hai người về tới nhà, Lục Gia Bình đã làm cơm sắp xong xuôi, thấy hai anh em liền cười hô:

- Nhanh đi rửa tay, chúng ta lập tức ăn cơm.

Lục Cảnh Đường cũng sợ người nhà lo lắng, cũng không tiếp tục suy nghĩ. Việc này vẫn phải đợi Phương Mặc về cùng hắn nói rõ sau đó mới làm quyết định.

Hắn quay vào phòng đi thay quần áo, đi ra phòng ăn hỏi:

- Ba ba, hôm nay trong tiệm không vội sao? Cô hai bọn họ như thế nào, có quen việc không?

Lục Gia Bình vừa bưng đồ ăn vừa cười nói:

- Vẫn như hai ngày trước, đều phải xếp hàng dài. Cô hai tụi con chỉ xem một hồi đã bắt tay làm việc, vừa ban đầu còn chưa quen thuộc, làm chậm, sau đó đã thuận tay hơn rồi.

Lục Cảnh Cường cười:

- Mấy tiệm món ăn bình dân này của nhà chúng ta làm cũng không khó, chỉ cần nhớ từng bước, không bao lâu là có thể quen tay. Buổi chiều Đường Đường ở nhà nghỉ ngơi đi, một hồi anh cùng cha đi ra tiệm giúp việc.

Lục Gia Bình lo lắng hỏi:

- Đường Đường cảm thấy không thoải mái sao?

Lục Cảnh Đường vội vàng lắc đầu:

- Không phải, ba ba đừng lo lắng. Chỉ là học suốt buổi sáng nên con có chút mệt mỏi, một hồi đi ngủ một chút hẳn không có việc gì.

Lục Gia Bình cười gật đầu nói:

- Được, vậy buổi chiều con lưu lại trong nhà. Trong tiệm có nhiều người như vậy đều có thể làm kịp thôi.

Mấy ngày nay đứa con đi theo bọn họ bận rộn, còn phải tranh thủ thời gian đi học, còn không bị mệt sao, nghĩ đến hẳn là không kịp thích ứng.

Xem ra sau này vẫn để hắn lưu lại trong nhà đi, trong tiệm đã có nhiều người làm việc như vậy, đâu cần hắn phải đi theo a.

Chờ ăn cơm trưa xong, Lục Gia Bình mang theo Lục Cảnh Cường rời nhà.

Lục Cảnh Đường một mình nằm trên giường nghĩ về chuyện phát sinh lúc sáng.

Trong lòng hắn có chút xúc động bất an. Hắn chỉ gặp qua Cố Thì Yến vài lần, cũng không hiểu biết rõ con người của hắn.

Nếu bởi vì hôm nay mình cự tuyệt hắn, làm cho quan hệ của mình cùng Dương Dương bị bại lộ, kết quả sẽ như thế nào?

Trường học còn chịu cho bọn họ lưu lại tiếp tục đi học sao, dù sao niên đại này cũng không phải ai đều chấp nhận được đồng tính luyến ái.

Hắn bực dọc gãi đầu, bỏ đi, không nghĩ nữa. Nếu quả thật bị trường đuổi học, hắn cùng Dương Dương đi kiếm tiền.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền ngủ mất.

Chờ hắn tỉnh lại, trời sắp tối, trong nhà vẫn không thấy ai về, hắn mơ hồ ngồi trên giường ngẩn người.

Phương Mặc mở cửa vào phòng, nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ mông lung của hắn, cười đi tới, ôm hắn đặt lên đùi mình:

- Anh còn tưởng em đi theo tứ ca tới trong tiệm. Anh đi qua mới biết em đang ở nhà nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện gì? Hôm nay học bài rất khó sao?

Lục Cảnh Đường chép miệng:

- Dương Dương, anh có biết Cố Thì Yến không?

Phương Mặc híp mắt nghĩ nghĩ hỏi:

- Có biết một chút, xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại nhắc tới hắn.

Lục Cảnh Đường do dự, vẫn đem việc phát sinh hôm nay thuật lại một lần cho Phương Mặc nghe qua.

Hắn cũng không biết Cố Thì Yến có thể đem quan hệ giữa bọn họ nói ra ngoài cho người khác biết hay không.

Phương Mặc nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn ngẩn người chốc lát, cúi đầu hôn hôn người trong lòng:

- Không sao đâu, đừng lo lắng, giao cho anh xử lý đi.

Lục Cảnh Đường ôm Phương Mặc nói:

- Không sao, chẳng qua chúng ta cũng không cần đi học, cùng nhau đi kiếm tiền.

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng:

- Tiểu ngốc tử, không cần lo lắng nhiều như vậy. Anh sẽ không để cho người khác tổn thương em, dư luận cũng không được.

Lục Cảnh Đường khẩn trương hỏi:

- Anh không phải muốn giết hắn chứ? Làm.. Làm vậy không được.

Phương Mặc gõ nhẹ vào đầu hắn:

- Nói lung tung gì vậy, chồng em là loại người không biết tuân theo pháp luật sao? Dậy đi, anh đi làm cơm.
 
7,019 ❤︎ Bài viết: 1979 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 305:

Sáng hôm sau Phương Mặc cùng Lục Cảnh Đường cùng nhau đi tới trường học. Nhưng hắn cũng không vào trong lớp, mà một mình đi gặp Cố Thì Yến.

Cố Thì Yến nhìn thấy Phương Mặc đi tới, liền hiểu đã phát sinh chuyện gì. Thấy Phương Mặc khẽ hất cằm, hắn đứng dậy đi theo phía sau.

Hai người tìm một địa phương không ai, còn chưa đợi Cố Thì Yến lên tiếng..

Phương Mặc thản nhiên nói:

- Đêm qua Đường Đường nói cho tôi biết, cậu đi tìm qua hắn. Hi vọng sau này Cố bạn học đừng tiếp tục đi quấy nhiễu Đường Đường.

Cố Thì Yến co rút khóe môi:

- Cơ hội công bình cạnh tranh cũng không có?

Phương Mặc hí mắt nhìn hắn:

- Cậu nghĩ mình có cơ hội sao?

Cũng không phải nói hắn tự đại, hắn tin tưởng với cảm tình của mình cùng Đường Đường, không phải là ai đều có thể tham dự vào.

Cố Thì Yến nhún vai, phi thường thức thời nói:

- Yên tâm, tôi không phải loại người chết triền lạn đánh. Lại càng sẽ không dùng loại chuyện này đi uy hiếp hai người. Thật sự là cần cảm tạ hai người mới phải.

Nói xong hắn dựa vào lan can, cười nói:

- Khi tôi biết mình thích Lục Cảnh Đường, tôi tưởng là mình mắc bệnh. Vì sao có nhiều đại mỹ nữ mà không cần, cố tình đi thích một nam sinh. Nhưng khi tôi nhìn thấy phương thức quen biết của hai người, đột nhiên hiểu được, có lẽ ái tình thật sự không quan hệ đến việc phân biệt giới tính.

Phương Mặc nhướng mày hỏi:

- Cậu có thể nhận được cái nhìn của thế nhân đối với mình sao? Cậu phải biết rằng quan hệ như vậy càng khó làm cho người thừa nhận như quan hệ bạn trai bạn gái. Nếu chính cậu đều không dám thừa nhận loại áp lực này, tôi khuyên cậu nên thu lại phần tâm tư này đi.

Cố Thì Yến không đáp hỏi ngược lại:

- Vậy hai người đây? Hai người sẽ không sợ bị người khác biết quan hệ của mình sao? Sau này hai người đều không cần nhi đồng cũng không sao cả?

Phương Mặc phi thường tự tin cười cười:

- Lúc chúng tôi tuyển chọn ở cùng một chỗ, liền không tính toán lén lút. Ngay một khắc tôi tuyển chọn Đường Đường, tôi đã không còn cân nhắc sẽ cần sinh con làm gì. Nhi đồng? Càng không thể so sánh được với Đường Đường nhà tôi.

Cố Thì Yến nhăn mặt:

- Được lắm, là đầu óc tôi chập mạch. Cậu nói thật nhiều sự tình là tôi căn bản chưa từng cân nhắc qua. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác chuyện của hai người.

Phương Mặc hướng hắn xua tay, rời đi.

Nghĩ đến người này thổ lộ với bảo bối của mình, tin tưởng sau này còn sẽ có người tiếp tục thổ lộ với Đường Đường. Thật muốn đem bảo bối của hắn che giấu đi, như vậy sẽ không còn người đến quấy nhiễu bọn họ.

Phương Mặc đợi xong tiết học, đi tới phòng học đón Lục Cảnh Đường.

Lục Cảnh Đường trộm nhìn sắc mặt Phương Mặc, rất sợ hắn vì chuyện của Cố Thì Yến mà tức giận.

Khi hắn nhìn trộm, Phương Mặc cười ôm vai của hắn:

- Nhìn cái gì đây? Trên mặt anh có hoa sao, luôn nhìn lén. Em muốn về nhà hay đi trong tiệm?

Lục Cảnh Đường lườm hắn:

- Anh không tức giận đi?

Phương Mặc ra vẻ ủy khuất nói:

- Ân, có chút tức giận, giận bảo bối của anh thật quá tuấn tú. Sau này khẳng định còn sẽ có người khác đến giành em với anh. Anh sẽ ghen thì phải làm sao bây giờ?

Lục Cảnh Đường nghe lời này, cười nhảy lên sau lưng của hắn:

- Em đã có anh, mới sẽ không trúng ý người khác đâu. Ai đều không tốt bằng Dương Dương nhà em.

Phương Mặc đem người ôm trên lưng, nói:

- Đường Đường, sau này chúng ta chắc chắn sẽ tiếp tục gặp được người như Cố Thì Yến. Nhưng anh hi vọng chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, có vấn đề gì trực tiếp nói thẳng với nhau. Đừng bởi vì người ngoài mà tức giận rồi cãi nhau.

Lục Cảnh Đường ôm chặt cổ của hắn, uy hiếp nói:

- Nghéo tay nga! Cả đời chúng ta không cho phép vì người ngoài mà tức giận, chơi chiến tranh lạnh. Ân, có thể ghen, nhưng không thể ghen vô lý!

Phương Mặc giận thành cười:

- Được, nghéo tay. Nhưng sao em nghéo tay lại khác với người khác, nào có kẹp cổ người ta chứ.

Lục Cảnh Đường thả lỏng tay, ngạo kiều hừ một tiếng:

- Bởi vì em là bảo bối nhi có một không hai của anh!

Phương Mặc nghe xong cõng hắn chạy, hai người ở trên đường cười ha ha đùa giỡn.

Chờ lúc bọn họ sắp đến trong tiệm, Lục Cảnh Đường nhìn về phía sau, sực nhớ tứ ca bị bọn họ bỏ quên rồi!

Chờ Lục Cảnh Cường tỉnh ngủ, lau nước bọt bên miệng nhìn qua bên cạnh, ân?

Đứa em trai lớn như vậy của hắn đi đâu rồi? Hắn cảm thấy không thích hợp, cúi xuống nhìn hộc bàn, ân? Túi sách đâu? Sao không thấy túi sách!

Ngay lúc hắn hoảng sợ bật dậy, Đại Tráng nói:

- Cậu tìm Đường Đường sao, hắn cùng Phương Mặc chỉ học một tiết rồi rời khỏi trường học.

- Kháo!

Lục Cảnh Cường mắng một tiếng, cầm túi sách rời khỏi trường.

Trên đường miệng của hắn chưa từng dừng qua:

- Hai tiểu vương bát đản! Lại không kêu hắn liền bỏ chạy, chờ hắn tìm được người, nhất định hung hăng đập cho Đường Đường một trận!

Lục Cảnh Đường lúc này cũng kéo Phương Mặc chạy ngược trở lại, bằng không tứ ca khẳng định sẽ tức giận. Đến lúc đó lại vò rối tóc của hắn làm sao bây giờ!

Chờ ba người vừa chạm mặt, Lục Cảnh Đường liền dối:

- Tứ ca, sao anh lại chạy ra ngoài? Không phải còn chưa học hết tiết sao? Anh trốn học? Tụi em mới đi làm chút việc. Chợt nhớ anh cũng mới xong tiết học, sao anh lại trước tiên ra rồi.

Lục Cảnh Cường híp mắt nhìn hai người, nghi hoặc hỏi:

- Hai đứa đi làm gì vậy? Thật không phải đã quên anh sao?

Lục Cảnh Đường phồng má ồn ào:

- Tứ ca, ở trong lòng anh tụi em không đáng tin như vậy sao? Anh lớn như vậy, sao có thể đem anh quên đi! Tụi em thật sự là đi ra ngoài làm chút việc. Anh lại hoài nghi tụi em, Dương Dương, chúng ta đi, cùng hắn tuyệt giao.

Phương Mặc nhịn cười phi thường phối hợp bị Lục Cảnh Đường kéo đi về phía trước.

Lục Cảnh Cường luống cuống, vội vàng đuổi theo dỗ dành:

- Ai nha, tứ ca nhầm. Đây không phải vì vừa tỉnh ngủ không nhìn thấy em, ngay cả túi sách cũng không thấy. Anh còn không nóng nảy được sao. Đại Tráng còn nói tiểu Mặc mang theo em đi rồi, anh tưởng hai đứa đã quên anh đâu. Đường Đường đừng tức giận với tứ ca nga.

Lục Cảnh Đường chột dạ sờ sờ lỗ tai, lại sợ bại lộ, chỉ trích nói:

- Vậy lần sau tứ ca không được oan uổng em, tụi em thật là có việc cần đi ra ngoài một chuyến. Cũng không phải đã quên anh, bằng không vì sao chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này?

Lục Cảnh Cường cảm động, đúng rồi. Đường Đường nhà hắn tốt như vậy, hắn sao có thể nghĩ em trai mình như thế đâu. Vì sao lại nghĩ Đường Đường sẽ mặc kệ hắn! Đều do Đại Tráng nói lung tung, làm cho hắn oan uổng Đường Đường.

Phương Mặc nhìn hai diễn tinh ở bên cạnh diễn kịch, nhẫn nại thật vất vả.

Ngay vừa rồi khi hai người bọn họ sắp đến tiệm ăn, Đường Đường đột nhiên an tĩnh, dù là hắn cũng cảm thấy không thích hợp.

Đột nhiên nghĩ đến bình thường Lục Cảnh Cường luôn ở bên cạnh làu bàu không dứt, hiện tại đã bị bọn họ bỏ quên trong trường học.

Hai người nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền quay đầu chạy trở về, sau khi gặp được Lục Cảnh Cường không ngờ tứ ca lại bị Đường Đường cả vú lấp miệng em trước.

Phương Mặc nhịn cười, trong nhà thật sự cũng chỉ có tứ ca dễ bị lừa nhất.
 
7,019 ❤︎ Bài viết: 1979 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 306:

Cô hai bọn họ đã đến J thị được một tuần, vài ngày nay bọn họ đều đi theo Lục Gia Bình đến trong tiệm ăn học tập buôn bán.

Không chỉ học tập, vài gia đình thương lượng qua, toàn bộ quyết định lưu lại J thị buôn bán. Chính sách mở ra, nhóm người đầu tiên đi ra buôn bán cũng bắt đầu xuất hiện.

Hai người Phương Mặc cùng Lục Cảnh Hoa, vài ngày nay đều bận rộn chân không chạm đất. Cần sửa chữa tiệm lẩu, còn phải tìm mặt bằng kinh doanh cho cô hai bọn họ.

Mấy ngày nay Lục Cảnh Đường cũng không có thời gian quấn quýt Phương Mặc.

Xế chiều hôm nay đi học xong, hắn cũng không theo tứ ca đi trong tiệm giúp đỡ. Hắn quay về nhà xem phim, liên tục đi học còn phải đi trong tiệm làm việc, hắn thật sự có chút ăn không tiêu.

Chủ yếu là tiệm buôn bán thật tốt, chỉ tính học sinh trong trường của bọn họ hiện tại lúc nghỉ giữa giờ học đều bàn luận về tiệm ăn nhà bọn họ.

Các học sinh đều là như vậy, càng không cần nói những người khác.

Lục Cảnh Đường ngồi trên sô pha xem phim, trong tay còn cầm di động mà Phương Mặc chuẩn bị, lật xem các loại tiểu thuyết xuyên không.

Nhìn thấy diễn viên trong tiểu thuyết, người ta đều mở xưởng, sao đến phiên hắn chỉ mở tiệm ăn đã mệt mỏi tới như vậy.

Lục Cảnh Đường buông di động, quyệt miệng than thở nói:

- Xem ra mình không duyên phận làm ông chủ lớn, vẫn nên ngoan ngoãn làm một con cá mặn đi.

Lúc này hắn nghe ngoài cửa lớn có thanh âm, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Phương Mặc đã về.

Hắn tươi cười xỏ dép lê chạy ra, Phương Mặc vừa đóng cửa xong quay người liền nhìn thấy bảo bối chạy ra, cười nói:

- Chạy chậm một chút, mang dép lê không an toàn.

Lục Cảnh Đường mặc kệ, cười nhảy lên người Phương Mặc, ôm hắn hôn vài cái:

- Sao giờ này anh đã trở về? Có mệt hay không?

Phương Mặc ôm hắn đi vào trong nhà. Lục Cảnh Đường nhảy xuống đất, chớp mắt hỏi:

- Hiện tại mới hơn ba giờ, một lát anh còn cần đi ra ngoài sao?

Phương Mặc đổi giày xong, kéo tay hắn ôn nhu nói:

- Không đi ra ngoài, đã tìm được mặt tiền cửa hàng cho cô hai bọn họ. Cũng giao xong tiền đặt cọc, buổi tối cùng họ thương lượng một chút. Nếu đồng ý thì cứ quyết định như thế.

Lục Cảnh Đường ôm cánh tay của hắn, ngồi trên sô pha cầm ly nước đút cho hắn:

- Vậy anh không kêu cô hai bọn họ đi xem qua sao, nếu không thích vị trí hoặc là chướng mắt cửa tiệm thì làm sao bây giờ?

Phương Mặc uống nước xong, hôn nhẹ lên môi hắn, nhướng mày:

- Không sao, nếu bọn họ chướng mắt, chúng ta tự lưu lại cho chính mình. Vị trí còn không tệ, là hai mặt tiền cửa hàng nằm gần trạm xe lửa, còn có hai cửa hàng nằm gần trường học. Hai địa phương như vậy tin rằng sẽ không bị lỗ vốn.

Lục Cảnh Đường nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Phương Mặc, vô cùng đau lòng vùi mặt vào lồng ngực hắn làm nũng nói:

- Dương Dương, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì người nhà của em mà chạy tới chạy lui.

Phương Mặc ôm hắn đặt lên đùi mình, hôn vài cái mới buông tay:

- Người nhà của em chính là người nhà của anh, đã quên? Em từng nói qua với anh, giữa chúng ta không được nói cảm ơn.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Đúng rồi, giữa chúng ta không nói cảm ơn. Vậy người tốt có muốn bồi thường gì không? Đều có thể thỏa mãn anh nga!

Nói xong còn đá lông nheo với Phương Mặc.

Phương Mặc nhếch môi, cười nói:

- Ngủ với anh một giấc đi, vài ngày nay thật bận quá. Đều không có cơ hội ngủ trưa với em.

Lục Cảnh Đường không thể tin nhìn hắn, nháy mắt hỏi:

- Thật sự chỉ ngủ trưa? Không làm việc khác sao?

Phương Mặc cười nhẹ thành tiếng, bế người đi vào trong phòng ngủ:

- Em trước tiên giúp anh làm ấm mền, anh đi tắm liền ra ngay.

Lục Cảnh Đường thật nghe lời gật gật đầu, chui vào mền hô lớn:

- Ông chủ không cần người đấm bóp lưng sao? Hôm nay miễn phí nha.

Phương Mặc đi vào phòng tắm, liếm môi, không lên tiếng.

Bé ngoan của hắn thật sự càng lúc càng lớn mật, lời gì cũng dám nói ra miệng.

Lục Cảnh Đường thấy hắn không trả lời nên nằm trên giường lăn tới lăn lui, đột nhiên nghĩ ngủ thật thoải mái, hắn cầm lấy gối đầu của Phương Mặc vỗ vỗ, vuốt càng mềm mại mới buông ra.

Ân? Có cần đốt nến thơm hay không nha, nhớ được nghe có người nói qua đồ vật này trợ ngủ.

Nhưng nghĩ lại hắn cùng Dương Dương cũng không có tật xấu mất ngủ, hẳn là không cần dùng.

Bỏ đi, hắn vẫn nên thành thật làm cái gối ôm là được, có được búp bê ấm lòng như hắn, Dương Dương sẽ ngủ được thật ngon, không cần dùng thêm đồ gì khác.

Phương Mặc tắm rửa xong, cầm đồ dơ của Đường Đường treo trong phòng tắm bỏ vào trong chậu. Nếu quần áo dày thì dùng máy giặt, nhưng bình thường quần áo lót đều do chính Phương Mặc giặt đồ.

Bao năm nay Đường Đường bị hắn dưỡng thành thói quen, mỗi sáng sớm đều thay đồ nội y, buổi tối mới đổi lại bộ mới.

Suốt hai năm nay hắn luôn bận rộn, Đường Đường cũng bắt đầu tự giặt quần áo. Bộ đồ dơ này hẳn mới đổi sáng nay nên còn chưa kịp giặt giũ.

Chờ hắn từ trong phòng tắm đi ra, người vừa rồi còn hứa hẹn giúp hắn ấm giường lúc này đã ôm gối của hắn ngủ ngon lành.

Hắn lén lút đi qua nằm xuống, đem người ôm vào lòng mình. Hẳn là còn chưa ngủ say, Lục Cảnh Đường liền tỉnh, ngái ngủ hỏi:

- Nhanh lên, nhanh lên, mền đã ấm áp.

Phương Mặc mỉm cười hôn lên trán hắn, vỗ lưng hắn dỗ dành:

- Được, ngủ đi, bảo bối.

Lục Cảnh Đường dựa vào ngực hắn cọ xát tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Chờ Phương Mặc lại mở mắt, trời đã tối. Nhìn bảo bối nhi ngủ bên cạnh khuôn mặt đỏ hồng, hắn nhịn không được hôn nhẹ người trong lòng.

Nghe bên ngoài có thanh âm, hắn mới nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.

Hắn vừa bật đèn trong phòng khách, liền thấy Lục Gia Bình bọn họ đi vào nhà.

Lục Cảnh Cường vui vẻ nói:

- Hắc, tiểu Mặc sao lại đang ở nhà vậy. Anh còn tưởng chỉ có một mình Đường Đường ở nhà đâu. Mẹ còn sợ hắn sợ hãi, hối thúc mọi người nhanh về nhà.

Phương Mặc cười cười:

- Buổi chiều đã tìm được cửa tiệm, không còn việc gì nên về sớm. Đường Đường còn ngủ, chưa thức dậy đâu.

Trần Quế Hoa đổi giày, cười nói:

- Vậy để hắn ngủ thêm một lát, vừa lúc làm cơm còn cần đợi thêm một chút. Làm xong rồi thì kêu hắn dậy ăn.

Mấy ngày nay đứa con đi theo lão tứ đi học, còn chạy ra tiệm giúp việc. Nhìn thấy ngày càng gầy, hiện tại nghe nói đứa con đang ngủ nàng còn ước gì hắn ngủ lâu một chút.

Nếu Lục Cảnh Cường biết ý nghĩ của nàng nhất định sẽ nhảy lên phản đối, em trai nào có gầy, còn mập lên đâu. Hắn đi trong tiệm nói là giúp việc, nhưng miệng cũng không ngừng qua. Thậm chí nếu uống trà sữa nào không thích, còn nhét cho mình cùng đại ca uống giúp.

Ô ô ô, tiểu không lương tâm chỉ đem bọn họ xem thành thùng rác mà thôi.

Nhưng mỗi lần đại ca đều biết rõ, lại làm như không biết. Còn vui vẻ khen hắn có hiểu biết, thương anh trai cực khổ nên còn đưa nước cho anh trai uống!
 
7,019 ❤︎ Bài viết: 1979 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 307:

Nhân lúc mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện, Lục Cảnh Cường lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của hai người Phương Mặc.

Vừa tiến vào liền nhìn thấy đèn ngủ trên đầu giường sáng lên, hắn tặc lưỡi, cũng chỉ có Phương Mặc mới sủng ái em trai của hắn như vậy.

Vốn hắn muốn vào phòng là vì muốn trêu chọc Đường Đường, nhưng khi đến bên giường nhìn thấy người đang ngủ say, mắt choáng váng.

Chẳng thể trách em trai của hắn có thể đem tiểu Mặc mê muội thành như vậy đâu, dưới ánh đèn, nhìn xem lông mi dài, nhìn qua lại giống như là bàn chải nhỏ.

Còn có mũi nhỏ lại cao thẳng, miệng nhỏ nhắn, chỉ có thể nói ngũ quan của em trai hắn dù ở góc độ nào cũng bày ra vẻ hoàn mỹ không thể soi xét.

Không nói tiểu Mặc, dự đoán tiếp qua hai năm Đường Đường lại trưởng thành hơn một chút, nữ sinh truy hắn khẳng định càng nhiều.

Lục Cảnh Cường sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ: Cũng không biết đến lúc đó hai người có vì những đoán lạn hoa đào kia mà mâu thuẫn với nhau hay không.

Lục Cảnh Đường ngủ mơ mơ màng màng, luôn cảm giác có người đang theo dõi mình chằm chằm. Hắn đột ngột mở mắt, ánh vào tầm mắt là một khuôn mặt đen, làm hắn hoảng sợ kêu to một tiếng, nghiêng đầu muốn né tránh, kết quả cái mũi trực tiếp đánh lên trán Lục Cảnh Cường.

Vài người đang trò chuyện trong phòng khách nghe được tiếng kêu to của Lục Cảnh Đường liền vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Trần Quế Hoa ở trong bếp cũng hoảng sợ đi nhanh vào phòng, Phương Mặc bật đèn liền nhìn thấy Lục Cảnh Đường ôm mũi nằm trên giường, khẩn trương hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Lục Cảnh Cường chột dạ gãi gãi má, không dám lên tiếng.

Lục Cảnh Đường ôm mũi, bị đau tỉnh ngủ, nghiêng đầu tự hỏi là chuyện gì xảy ra, liền cảm giác trong mũi có nước chảy ra.

Còn chưa kịp đưa tay lau, Phương Mặc đã nhíu mày ngăn cản hắn:

- Đường Đường đừng động, em bị chảy máu mũi.

Lục Cảnh Hoa đưa qua khăn giấy, Trần Quế Hoa lo lắng hô:

- Trời ạ, bị chảy máu mũi rồi, hay là đi rửa trước.

Lục Cảnh Cường sợ bị mắng, chắp tay hướng em trai quơ quơ.

Lục Cảnh Đường nhìn thấy sực nhớ vừa rồi mình nhìn thấy khuôn mặt áp sát còn không phải là tứ ca sao?

Nhìn thấy tứ ca cầu xin tha thứ, bỏ đi, hắn sẽ không cáo trạng với mẹ, dù sao tứ ca luôn đối tốt với hắn.

Chờ hắn từ trong phòng tắm đi ra, đã ngừng chảy máu. Hẳn vừa đụng trúng, cũng không có đại sự gì lớn.

Lục Gia Bình vỗ lên lưng Lục Cảnh Cường:

- Vừa rồi con đã làm gì? Tại sao mũi của Đường Đường chảy máu?

Lục Cảnh Cường rụt cổ nói:

- Đâu.. Đâu có liên quan gì với con. Vừa rồi con chỉ muốn kêu Đường Đường rời giường.

Lục Cảnh Đường cầm khăn giấy chặn mũi gật đầu:

- Ba ba, không liên quan tứ ca, là tự con không cẩn thận đụng trúng mũi.

Lục Gia Bình không tin, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy động tác của lão tứ chắp tay, nghĩ hai đứa con không muốn nói thật cũng không hỏi tiếp.

Nhưng con út từ nhỏ tới lớn luôn bị thương, lại một lần hiện lên trong đầu của hắn.

Hắn thở dài, quả nhiên, lúc nào có mặt lão tứ Đường Đường luôn có nguy hiểm. Cho dù hai đứa nhỏ này đã lớn, nguy hiểm vẫn không thể giải trừ.

Nếu Phương Mặc nghe được tiếng lòng của Lục Gia Bình, khẳng định sẽ là người đầu tiên đứng ra giơ hai tay tán thành.

Vẫn đợi đến sáng rồi hãy hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Trần Quế Hoa bọn họ làm cơm xong, kêu mọi người đi ra ăn cơm. Trên bàn cơm Phương Mặc thông báo đã tìm được mặt tiền cửa hàng, dò hỏi ý tứ của bọn họ.

Lục Tú Phân buông đũa nói:

- Tiểu Mặc con cứ tự xem là được, chỉ cần nói cho mọi người biết cần bao nhiêu tiền là tốt rồi, mọi người tin tưởng ánh mắt của con.

Những người khác cũng đi theo gật đầu, người ta giúp đỡ làm chân chạy tìm mặt tiền cửa hàng, bận rộn suốt vài ngày đâu, mình làm sao còn có ý kiến.

Nếu không phải tiểu Mặc thân thiết với Lục gia, người ta có thể nguyện ý giúp đỡ như vậy sao. Bọn họ đem phần tình ý này ghi nhớ trong lòng.

Chờ sau này kiếm được tiền mới mời Phương Mặc ăn bữa cơm cảm tạ.

Phương Mặc nói:

- Nếu như vậy con sẽ nói địa chỉ cửa hàng ở đâu, cửa hàng nên bán món ăn nào mới là phương tiện nhất.

Lục Tú Phân bọn họ nghe lời này liền ngồi thẳng người nhìn hắn.

Phương Mặc xuất ra bản đồ:

- Bốn cửa hàng, có hai ở trạm xe lửa, con nghĩ mọi người mở một tiệm trà sữa, một tiệm nướng lạp xưởng thì tốt hơn. Làm hambuger có chút phí thời gian, dù sao người ta đi trạm xe lửa phần lớn đều có việc gấp gáp.

Mọi người gật đầu không ai ngắt lời.

Phương Mặc nói tiếp:

- Còn có hai tiệm nằm gần trường học, còn nằm ngay một dãy phố. Có thể mở tiệm hambuger cùng tiệm nướng, trong tiệm nướng bán thêm trà sữa. Học sinh tan học, sinh ý khẳng định sẽ rất tốt.

Lục Tú Phân nói:

- Được, thật sự là không sai. Tiểu Mặc đều cân nhắc xong nên bán cái gì rồi, thật sự là rất cảm ơn con.

Phương Mặc cười cười:

- Bốn cửa hàng, mọi người cân nhắc nên cần mặt tiền nào, đến lúc đó con mang mọi người đi xem một chút.

Lục Tú Phân bọn họ cũng chưa quyết định được chủ ý, nếu ở chỗ trạm xe lửa, khẳng định sẽ ngày càng đông người.

Nhưng bên cạnh trường học cũng không sai, trong huyện thành ai cũng biết cho nhi đồng đi học mới có tiền đồ, thành phố lớn càng là như vậy, cho nên cũng không cần lo lắng sẽ không có sinh ý.

Phương Mặc nhắc nhở:

- Phải rồi, hiện tại mặt tiền chỗ trạm xe lửa còn chưa thể mua được, chỉ có thể tạm thuê trước. Hơn nữa ít nhất cần giao năm năm tiền thuê.

Lục Tú Cầm nhìn Lục Gia Bình, lại nhìn Phương Mặc hỏi:

- Tiểu Mặc, vậy sau khi thuê xuống, chủ nhà sẽ không tùy tiện đuổi người đi? Đến lúc đó bọn họ nhìn thấy sinh ý của chúng ta làm tốt, sẽ đuổi chúng ta đi.

Tuy nói đây là sinh ý của nhà mình, nhưng ai biết chủ nhà sẽ nghĩ như thế nào. Không nói cửa hàng, trong thôn còn có người vì chiếm diện tích đất mà đánh nhau đâu.

Bọn họ còn không phải người địa phương, chỉ sợ sẽ bị khi dễ.

Lục Cảnh Đường cười giải thích:

- Cô út, cô đừng lo lắng. Bên chỗ trạm xe lửa sở dĩ chưa thể mua, là bởi vì khu vực đó đều thuộc nhà nước. Nhưng chính vì như vậy hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có chủ nhà áp bức dân chúng.

Lục Tú Cầm nghe vậy mới thả lỏng trong lòng.

Lục Cảnh Hoa nói:

- Hiện tại chủ yếu là quyết định chọn mặt tiền cửa hàng nào, rồi mới đi mua nhà, đem hộ khẩu dời qua đây. Bằng không sau này muốn dời hộ khẩu sẽ khó khăn.

Nghe vậy Lục Tú Phân quyết định:

- Vậy ngày mai mọi người đi theo tụi con tìm nhà, không thể chuyện gì đều dựa vào tụi con. Mọi người cũng nên làm quen tuyến đường trong J thị một chút mới được.

Như vậy cô hai bọn họ đều sẽ mua nhà trong J thị, từ hộ khẩu huyện thành biến thành hộ khẩu J thị.
 
7,019 ❤︎ Bài viết: 1979 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 308:

Lục Cảnh Đường nhìn thấy cha mẹ trở về, vội vàng chạy ra hỏi:

- Mẹ, chỗ chị dâu không có sao đi?

Trên mặt Trần Quế Hoa tràn ngập ý cười:

- Không có việc gì, vừa lúc thím bọn họ cũng tới, mẹ cùng cha tụi con đều trở về.

Lục Cảnh Đường kéo cánh tay nàng đi vào nhà:

- Một hồi con thu thập đồ đạc, ngày mai đưa qua cho chị dâu.

Trần Quế Hoa cười cười:

- Còn tặng đồ làm gì chứ, hôm kia đem qua bốn bao đồ lớn như vậy còn chưa đủ sao.

Lục Cảnh Đường không nghe, nói thế nào tiểu bảo bảo trong bụng chị dâu chính là bảo bối đầu tiên của nhà bọn họ, chút đồ vật như vậy làm sao mà đủ đây.

Hơn nữa hiện tại đã khai phóng cải cách, có rất nhiều đồ vật trong thương trường đều có thể xuất ra sử dụng, căn bản không sợ người khác sẽ hoài nghi điều gì.

Quần áo trẻ sơ sinh, tã không thấm nước đều dùng được. Kỳ thật lúc trước hắn còn nhỏ cũng muốn dùng tã, đáng tiếc khi đó hắn sợ cha mẹ không biết dùng, bởi vì khi đó hắn còn chưa thể nói chuyện.

Muốn giải thích cũng không giải thích được, chờ lớn hơn hắn có thể nói chuyện thì đã không còn cần dùng, không công lãng phí cơ hội.

Hiện tại chị dâu mang thai, nhất định phải mang ra cho cháu gái dùng. Chẳng những bớt việc, đến lúc đó mẹ bọn họ còn có thời gian đi nghỉ ngơi.

Ý thức của Lục Cảnh Đường chuyển qua chuyển lại trong tiệm bán đồ dùng sinh hoạt cho mẹ cùng em bé, trong lòng nghĩ không thể chỉ lấy đồ vật cho cháu gái nhỏ. Còn phải có đồ bổ cho phụ nữ có thai, có phải cũng nên lấy một chút cho chị dâu hay không?

Nhìn hồi lâu hắn cũng nhìn không hiểu, dù sao chỉ cảm thấy đồ vật trong này đều là đồ tốt.

Ý thức bôi xóa đi ngày sản xuất cùng tên hiệu nhà xưởng, cầm một đống thuốc bổ cho phụ nữ có thai, còn có kem dưỡng cho bà bầu vân vân mang ra ngoài.

Nhìn một đống chai lọ dưới sàn, chị dâu hẳn xem hiểu những đồ vật này nên dùng như thế nào. Mặc kệ, Lục Cảnh Đường lại lấy ra không ít quần tã không thấm ướt mang ra ngoài.

Chờ hai vợ chồng Trần Quế Hoa thay xong quần áo đi nấu cơm, nhìn dưới sàn trong phòng khách tràn ngập đồ đạc, hai người dở khóc dở cười:

- Đứa con lại lấy ra đồ vật nữa sao?

Lục Gia Bình ngồi xổm người cầm một bình đựng đồ bổ nhìn xem, cười nói:

- Hẳn đều là thuốc bổ, cấp con dâu uống đâu.

Chờ ý thức của Lục Cảnh Đường quay về trong phòng khách, nhìn thấy cha mẹ, hắn cầm đồ lót cho trẻ sơ sinh nói:

- Mẹ, mẹ nhìn xem quần áo này, thật khả ái a.

Trần Quế Hoa tiếp nhận cầm trong tay nhìn nhìn, gật đầu:

- Ai u, thật mềm mại. Con ngoan đây là con biến ra đi, sao trước kia con còn nhỏ mà không xuất ra dùng đây?

Lục Cảnh Đường cười nói:

- Mẹ, mẹ nhìn xem chất lượng quần áo này, khẳng định lúc trước chúng ta không thể mặc được. Hơn nữa khi đó nhà chúng ta còn ở trong đại viện, nhiều người đi lại như thế nữa. Hơn nữa con nhớ được có thật nhiều người thích ôm con, nếu mặc nhất định sẽ bại lộ. Nếu người ta hỏi đây là quần áo gì nha, mua ở đâu? Chẳng phải không cách nào giải thích.

Trần Quế Hoa nghe cũng hợp lý, xoa nhẹ tóc hắn:

- Đi theo cha mẹ con cũng chịu khổ, rõ ràng có đồ tốt như vậy, còn phải luôn sống thật cẩn thận.

Lục Cảnh Đường phồng má hừ một tiếng:

- Mới không có chịu khổ, so sánh với vật chất, người nhà yêu thương mới là điều con cần có nhất. Hơn nữa cha mẹ chưa bao giờ để cho con chịu ủy khuất, tình cảm không phải càng thêm quý trọng hơn vật chất con biến ra sao?

Trần Quế Hoa mím môi cười:

- Nói không lại con, tốt lắm. Mẹ đi làm cơm. Hai cha con thu thập đồ đạc đi.

Lục Gia Bình nhìn đứa con nhướng mày, hai người ngồi chồm hổm bắt đầu thu thập đồ.

Ngày hôm qua biết vợ của lão đại có thai, đứa con liền lấy ra không ít đồ vật.

Không nói đủ loại thịt, chỉ nói hoa quả bọn họ chưa từng gặp qua còn lấy ra không ít, còn có đủ loại vải dệt.

Nếu những vật kia không tính là gì, đồ dùng trong nhà đều do đứa con xuất đi ra. Còn có đồ điện, đều do Đường Đường cung cấp.

Nếu ngày sau còn có ai dám nói hai vợ chồng bọn họ vì sao yêu thương con út nhất, xem hắn có phải là người đầu tiên đứng ra đánh người cho biết tay hay không.

Hai người vừa thu thập xong, Phương Mặc cùng Lục Cảnh Cường cùng về tới.

Lục Cảnh Đường vội vàng chạy tới tiếp nhận đồ vật trong tay Phương Mặc cầm vào nhà.

Kết quả Phương Mặc né tránh:

- Có chút nặng, em đừng động vào. Anh xách vào bếp là được rồi.

Lục Cảnh Đường trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm gói to màu đen trong tay Phương Mặc, lui ra vài bước hỏi:

- Bên trong đều là gì vậy?

Phương Mặc chưa đáp, Lục Cảnh Cường cười nói:

- Trong thôn của Nha Nha giết trâu, tụi anh đi mua một nửa trở về.

- Một nửa, vậy cũng có không ít đâu.

Lục Gia Bình kinh ngạc nói, tiếp nhận gói to hỏi:

- Chúng ta có thể ăn được hết sao?

Lục Cảnh Đường:

- Có thể ăn hết, dùng nồi lớn kho. Mang cho nhị ca bọn họ, không còn dư lại bao nhiêu đâu.

Đối với đồ vật khác hắn đều thật rộng rãi, nhưng mỗi lần trong nhà cần kho thịt, hắn luyến tiếc tặng người, luôn cảm thấy nhà mình còn không đủ ăn.

Lục Gia Bình cười:

- Được, vậy hôm nay ngâm cho sạch, ngày mai cha ở nhà kho đi.

Lục Cảnh Đường cười gật đầu, lôi kéo Phương Mặc đi vào phòng nhìn xem đống đồ vật hắn mới lấy ra, còn đem so so lên người:

- Dương Dương anh xem, quần áo có phải thật dễ thương hay không. Bên kia còn có vớ nhỏ xíu đâu, thật là nhỏ vô cùng.

Phương Mặc xoa nhẹ đầu hắn hỏi:

- Sao đều là váy nhỏ, nếu là cháu trai thì sao bây giờ?

Lục Cảnh Đường khựng người, lắc đầu:

- Hẳn là.. Hẳn là cháu gái đi? Nhà chúng ta đều là con trai, nói thế nào cũng nên cho một bảo bối nhi mềm mại khả ái mới phải.

Phương Mặc cười nhẹ, bảo bối mềm mại khả ái? Đường Đường đang nói chính mình sao.

Lục Cảnh Đường ghé bên tai Phương Mặc nói:

- Cho dù là cháu trai khẳng định cũng rất khả ái. Dù sao đại ca cùng chị dâu đều thật đẹp, sinh ra bảo bảo nhất định không xấu được. Đến lúc đó chúng ta có tiểu bảo bối đùa chơi. Nhìn thấy quần áo sơ sinh không, có thể chuẩn bị chơi trò thay đổi quần áo.

Phương Mặc:

-!

Bảo bối nhi của hắn quả nhiên khác biệt. Chẳng thể trách lấy ra nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, hắn chợt nghĩ sau này nhi đồng nhà đại ca sinh ra sau, Đường Đường sẽ biến thành thế nào, nhất định là thích ôm nhi đồng chơi trò chơi đổi quần áo như búp bê.

Cũng không biết đến lúc đó đại ca có chịu hay không, nếu không chịu.. Nhi đồng? Mình cũng không biến ra được cho Đường Đường a.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back