Bạn được AnThinh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 9:

Tuy nhiên Nghĩa vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết, thành ra hắn không có tâm trạng để ý tới thằng nhóc con cố tình nghe lén mình cho lắm, hắn sải bước chân lên chiếc xe hơi Mercedes màu đen bóng loáng được đỗ ngay ngắn trong sân trường. Hôm nay ngay khi nhận tin nhắn qua điện thoại, Kiên không những bỏ mặt hắn lại trong quán cà phê mà còn không đi học ca chiều nữa. Chính vì thế, Nghĩa định bụng sẽ chạy qua căn hộ của Kiên để kiểm tra tình hình, dù sao trên danh nghĩa là người bảo hộ hợp pháp cho anh, hắn cũng phải làm tròn trách nhiệm.

Cơ mà trong lòng nghĩ rằng sẽ không để ý tới ai kia, mắt lại bất chợt nhìn về phía người đó, vẫn đang phủi tay chỗ bị trầy. Nghĩa cười phì một tiếng, nó làm anh nhớ đến một điều từng là thứ vô giá đối với hắn trong quá khứ. Mặc dù giờ đây đã rời xa hắn rất lâu rồi, nhưng Nghĩa vẫn chừa một góc ở tim mà đặt vào. Trên đường lái xe hắn đi ngang qua đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn, nghe nói khoảng hai ngày trước có một vụ khá thảm khốc. Cô gái trong lúc băng qua đường thì bị một tên tài xế xe tải say xin đụng phải, kết cục cho cô gái xấu số ấy phải rời xa thế gian này khi tuổi còn rất trẻ.

Mặc dù thường ngày Nghĩa không quan tâm đến mấy loại tin tức này cho lắm, tuy nhiên từ lúc sinh ra hắn đã có khả năng nhìn được linh hồn người đã khuất. Những kỳ lạ ở chỗ hắn chỉ nhìn được khi vô tình đi ngang nơi người đó mất, vì thế lúc chiếc xe lướt qua, hắn thấy thấp thoáng hình bóng cô gái ấy với vẻ mặt tiều tuỵ, đứng đó khóc lóc thảm thương.

"Hức hức tôi khổ quá."

"Rõ ràng sắp cưới nhưng lại phải chết."

"Anh có hiểu được không?"


Khi Nghĩa nghe câu hỏi cuối cùng, hắn mới nhận ra đối phương gửi tín hiệu tới mình. Hắn cười nhẹ, đáp lại khá qua loa:

"Ừm, tôi hiểu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, chia buồn với cô."

Cô gái đó nghe câu trả lời của hắn cũng không có ý đồ quấy rầy hay làm phiền, bèn lặng lẽ rời đi. Dù cho có là một hồn ma đi chăng nữa, Nghĩa vẫn chắc chắn này cô ấy khá tốt bụng, nếu không gặp trường hợp như thế này, người khác có khi biến thành oán linh rồi đi hại người mất. Nghĩa không quan tâm đến những việc ngoài kế hoạch này nữa, hắn nhanh chóng lái chiếc xe phóng vèo vèo trên đoạn đường cao tốc. Chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa nhà Kiên, vẻ mặt bình thản mà bấm chuông.

Kiên từ lâu đã đoán được người đến là ai, anh không chút do dự đặt quyển sách xuống bàn, chậm rãi ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở ra, một gương mặt vô cùng quen thuộc đập vào mắt:

"Anh.. Anh họ."

Nghĩa chống tay lên cửa, nhướng mày:

"Giờ cậu có gan nghỉ học luôn hả?"

Kiên chợt khựng lại một chút:

"Dạ.. Em.." Nghĩa không quan tâm đến anh nữa, bước vào nhà một cách tự nhiên: "Diễn kịch giỏi nhỉ. Tính diễn tới bao giờ nữa."

Gương mặt Kiên tối sầm lại mạnh tay đóng cánh cửa. Nghĩa thấy thế cười khẩy: "Gì? Anh nói không đúng hả? Em họ?"

"Dừng được rồi đó Nghĩa." Kiên bước đến bên chiếc bàn, tay nâng quyển sách lên rồi đọc tiếp: "Nay tôi lỡ dùng phép quá đà, nên muốn nghỉ học một hôm."

"Nghỉ rồi mới thông báo, có ai như cậu không? Hả em họ?" Nghĩa nghe thấy Kiên nói vậy liền móc mỉa trở lại. Hai chữ cuối lọt vào tai Kiên khiến anh có chút nóng nảy: "Ở nhà thì cứ xưng hô bình thường thôi, xui cho tôi là em họ của cậu."

"Cậu nói với người bỏ tiền ra đóng học phí, lo cho cậu từng miếng ăn giấc ngủ rồi còn tìm định mệnh giúp cậu như vậy à?" Nghĩa đi đến cạnh Kiên, được đà tiến sát tới gần đọc rõ to tên tiêu đề cuốn sách anh đang chăm chú đọc: "Cách chiếm trọn trái tim người mình thích. Tên sách gì sến súa quá vậy, cậu tìm được người đó rồi hả?" Hắn hỏi.

Kiên lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng mà tôi nghĩ chắc mình sẽ bỏ cuộc mất.. Tôi tìm mãi nhưng vẫn không thấy tung tích của cậu ấy. Chắc có lẽ.." Chưa kịp nói hết lời Nghĩa liền đặt một ngón trỏ lên môi anh, giọng nhẹ nhàng pha chút đe dọa: "Được rồi, tôi không nghĩ cậu dễ bỏ cuộc thế đấy. Không phải cậu yêu người đó nhất sao, không phải đã tuyên bố suốt đời suốt kiếp phải tìm cho bằng được sao. Giờ thay đổi là ý gì? Không lẽ cậu có đối tượng khác rồi?"

Kiên liên tục lắc đầu, anh mãi mãi vẫn chỉ khắc sâu duy nhất "người đó", tuyệt nhiên sẽ không có người khác. Nhưng chỉ là nhất thời anh cảm thấy mệt mỏi, có thể nói quãng thời gian anh đi kiếm người kia đã rất lâu rồi, việc chờ đợi mang đến cho anh không ít khó khăn. Tuy nhiên bây giờ Nghĩa nói như vậy, Kiên có chút xao động, ý chí dần sục sôi trở lại: "Tôi mong sẽ gặp được em ấy sớm nhất có thể, mà nhân tiện tôi có nghi ngờ một người." Nghĩa liếc mắt với vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Là ai?"

"Bạn cùng bàn của tôi, tên Định." Kiên trả lời dứt khoát, tuy rằng cảm giác này thật sự rất mơ hồ nhưng anh nhận thấy được chắc chắn giữa cậu với Định có một mối liên kết nào đó. Vì ngay cái chạm mặt đầu tiên, tim anh đã hẫng nhịp trước ánh nhìn của đối phương. Cảm xúc nguội lạnh theo năm tháng bỗng dưng lại rung động trước người khác như thế, quả thật những thứ này rất giống khi anh ở bên cạnh người đó.

"Ồ, cần tôi điều tra giúp không?" Hắn hỏi anh, Kiên trong ánh mắt có sự trông đợi nhưng cuối cùng vẫn từ chối: "Không cần, tôi muốn tự làm."

Nghĩa nhún vai: "Được thôi, tuỳ cậu." Đột nhiên hắn lại bổ sung thêm: "Làm gì thì làm đừng để tôi đi dọn chiến tích do cậu gây ra như lúc trước là được."

Anh gật đầu, đáp: "Ừm, tôi biết rồi."

Sau khi dứt câu đó, bầu không khí dường như trở nên im lắng lạ thường, Kiên vẫn chăm chú lật từng trang sách không mảy may quan tâm đến người kia, đang dò xét xung quanh căn hộ của anh. Tiếng rung điện thoại đột ngột vang lên, Kiên không chần chừ chộp lấy rồi mở ra xem. Anh bất chợt cười tươi như hoa, tay chọc chọc bàn phím một hồi sau đó nhấn gửi cho đối phương. Nghĩa bên cạnh thấy anh hạnh phúc vậy cũng lén liếc xem muốn biết rốt cuộc ai đã khiến cho cái người này một lần nữa sống lại thế.

Ngay khi đọc hết cả đoạn tin nhắn, Nghĩa bĩu môi: "Úi chà ngọt ngào quá nhỉ, hèn gì.." Kiên thấy hắn đang cố tình trêu chọc mình bèn đáp: "Cút!"

"Rồi rồi, tôi đi. Nhớ mai đến lớp đó nha, có ai mới chuyển tới mà nghỉ học buổi thứ hai như cậu không?" Nghĩa cuốn quýt ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh tới cửa, trước khi rời khỏi không quên nhắc nhở:

"Mai anh lại đến đưa em đi học nhé, em họ." Kiên day day thái dương, tên này chắc chắn đang muốn chọc anh tới phát điên. Ở ngoài giả bộ mình lịch sự, là một phó giám đốc cao ngạo, lạnh lùng lắm nhưng khi gần cậu y như rằng lộ rõ bản chất thật.

Nhưng biết sao được, chỉ có hắn mới giúp anh được.

Kiên lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều về tên kia nữa. Anh cầm lấy điện thoại sau đó mở khung tin nhắn ra, soạn vài chữ rồi gửi cho Định.

[Kiên: Ông đỡ hơn chưa? Có còn sốt không? ] Gửi kèm với nhãn dán lo lắng.

Rất nhanh sau đó Định phản hồi lại.

[Định: Tui khoẻ rồi nè. À hôm nay cảm ơn ông đã chăm sóc tui nha, làm phiền đến ông rồi.]

[Kiên: Không có gì đâu, tôi thấy ông bệnh nặng vậy phải giúp thôi.]

[Định: À mà nay học bài mới gì vậy ông? Ông có chép bài lại không? ]

[..]

Kiên run rẩy, chỉ dám xem chứ chưa thật sự trả lời lại. Anh cứ gõ một đoạn tin nhắn thật dài sau đó xóa, rồi soạn rồi xóa. Thao tác lặp lại liên tục khiến đối phương bên kia sốt ruột thay.

[Định: Ông sao vậy? Có chuyện gì sao? ]

[Kiên: Tui nói cái này ra ông đừng giận tui nha, thật ra chiều nay tui cũng nghỉ học.]

[..]

Không khí bỗng trở nên im bặt, không ai nhắn với ai câu nào nữa, biết mình có lỗi trong vụ này vì ngay từ đầu Kiên đã nhận lời sẽ giúp Định truyền tải lại buổi học hôm nay, nhưng vì sợ cố vào buổi trưa mà anh không thực hiện được điều đó.

[Định: Không sao đâu, chắc cũng vì phải chăm sóc tui nên ông mới phải nghỉ học. Tui xin lỗi..]

[Kiên: Không, không phải. Chỉ là chuyện cá nhân của tui thôi, ông đừng nói vậy. Nhân tiện ba mẹ ông có nói gì về việc tui vào nhà tự tiện vậy không? ] Kèm theo nhãn dán cổ vũ.

[Định: Mẹ tui bảo bữa nào ông qua nhà ăn một bữa cơm đi, ba mẹ muốn cảm ơn ông.]

[Kiên: Thật sao? Tui được qua nhà ông hả? ] Kiên thầm mừng trong lòng, không quên nhấn vào biểu tượng cảm xúc hình trái tim bên cánh.

[Định: Được chứ, dù sao ông cũng đã giúp đỡ tui. À mà, tui có chuyện này muốn chia sẻ với ông.]

[Kiên: Hửm? Là gì vậy? ]

[Định: Để tui gửi voice nhé, nhắn hơi bất tiện.]

Ngay sau khi Định kể hết mọi chuyện và cảm nhận của cậu trong sáng nay, mặc dù sớm đoán ra được đối phương sẽ nói về chuyện này tuy nhiên trong lòng Kiên có chút sợ hãi. Sợ rằng nếu Định nhận ra anh có thứ sức mạnh quái lạ như thế thì liệu cậu có cảm thấy anh khác người, từ đó rời xa anh không?

[Kiên: Vậy cậu cảm thấy nó như thế nào? ]

[Định: Ừm.. Tui thấy khá thú vị, như tui đã nói lúc trước tui rất có hứng thú liên quan đến phép thuật. Tui nghĩ chuyện hồi trưa chỉ là một giấc mơ nhưng mà giả sử có thật đi nữa, tui vẫn rất muốn tận mắt xem một lần. Mà ông biết lúc đó tui đã nghĩ đến cảnh tượng nào không? ]

[Kiên: Đó là gì? ]

[Định: Tui cảm giác những ánh sáng ấy nhiều đến mức như một bức tranh vệt lên khung cảnh bầu trời đầy sao vậy. Mặc dù lấp lánh nhưng không cầu kỳ, không chói lóa. Làm tui vừa cảm thấy thoải mái vừa tận hưởng.]

[Định: À còn nữa, sự mát lạnh từ những thứ đó khiến tui nhận ra rất giống với người đàn ông gặp trong mơ mà tui từng kể với ông.]

[Kiên: Vậy sao, vậy thì tốt quá..]

Định đọc được dòng cuối cùng của Kiên, trong lòng xuất hiện rất nhiều hoài nghi. Tốt gì? Rốt cuộc Kiên đang nói tốt là tốt ở đâu cơ? Cậu chỉ cảm giác những sự kiện này quả thực rất kỳ lạ, tuy có cho cậu những ấn tượng rất khó quên, cơ mà nếu không giải mã được thì cậu sẽ thấy bứt rứt. Dù sao cậu thật lòng muốn biết được người mà cậu thường xuyên mơ thấy là ai, và vì sao lúc ấy người đó lại làm những hành động đó với cậu. Còn việc cách đối phương chạm vào và đem lại trải nghiệm "mát lạnh" và chuyện lúc trưa kia thật sự có sự tương đồng với nhau.

[Định: Ôi xin lỗi nhưng tui phải đi ăn cơm rồi, mẹ tui mới gọi. Gặp ông vào ngày mai nhé!] Gửi kèm theo nhãn dán tạm biệt.

[Kiên: Ừm, ông ăn ngon miệng.]
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10:

Sáng hôm sau Định mang tâm trạng phơi phới vì đã hết bệnh lái xe đến trường, mới không đi học một buổi chiều mà cậu đã bắt đầu nhớ những hàng cây xanh đung đưa theo gió bên đường, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng của hoa cỏ trong không khí. Thú thật khi mắc phải vấn đề như thế, Định hoàn toàn phải nằm trong phòng để nghỉ ngơi, không có cơ hội ra ngoài ngắm mọi thứ xung quanh. Vừa vặn nhớ chuyện hôm qua phát sinh, cơ thể cậu đã khỏi hẳn, không còn cảm thấy đau nhức hay mệt mỏi nữa.

Trong lúc đi đến trường, cậu vô tình dừng xe lại một chút để ngắm nhìn bãi biển xinh đẹp ngay trước mặt. Dù khoảng cách có hơi xa kể từ nơi cậu đứng nhưng Định vẫn thấy rõ những vệt sáng óng ánh của mặt trời đang nhảy múa tung tăng trên mặt nước, hết như một bầu trời đầy sao. Cậu chợt nhớ về khung cảnh ngày hôm trước, tuy kỳ lạ cơ mà lại để cho cậu ấn tượng rất lớn. Từ đây cậu xuất hiện một ý nghĩ.

Ước gì mình có thể nhìn thấy điều đó thêm lần nữa.

Nghĩ thì như vậy nhưng mà cậu không biết nguyên nhân vì sao mình có thể cảm nhận được những điều đó và ai đã dệt nên bức tranh tuyệt đẹp thế, ngoài ra còn giúp cậu hạ sốt một cách nhanh chóng mà không cần phải tốn công đến bệnh viện. Rốt cuộc người đó là ai, cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc xen lẫn lạ lẫm. Loay hoay nghĩ vu vơ một chút thì Định liếc mắt sang đồng hồ, nhận ra bây giờ đã 7 giờ kém liền luyến tiếc chia tay cảnh vật trước mặt, tức tốc chạy đến trường.

Vừa tới nơi, Định thấy trên bàn mình có đặt một hộp sữa dâu, trong lòng bỗng nảy sinh nhiều cảm xúc khó tả. Cậu nhìn sang nơi bên cạnh mình ngồi, chiếc cặp mà Kiên mang đi học đã được xếp ngay ngắn gọn gàng ở đó, một suy nghĩ không biết từ đâu xuất hiện loé lên đầu cậu.

Lẽ nào đây là của cậu ấy?

Nhưng tại sao lại để chỗ mình?


Mang theo thắc mắc trong lòng, Định chạy xuống hỏi Nhân về hộp sữa: "Mày mua cho tao hả?" Nhân vừa gục trên bàn, thấy cậu hỏi liền ngước dậy nhìn: "Không có, sáng nay tao còn không ăn sáng kịp, thời gian đâu ra mà mua cho mày."

Nó đáp một cách gọn gàng nhưng lại khiến trái tim Định lăn tăn vài nhịp: "À chuyện hôm qua, mày mua cháo hết bao nhiêu tiền vậy? Để tao trả-" Chưa kịp nói xong đối phương đã xua tay: "Không cần đâu, chút tiền đó tao sẽ không đòi lại."

Nói xong cậu lướt thấy trên cánh tay của Nhân có vết xước lộ rõ ra, có chút lo lắng hỏi: "Tay mày bị sao đấy?" Nhân lấy tay vội vàng che lại: "Không sao, hôm qua tao sơ ý bị té thôi. Cũng không nặng lắm."

"Sưng mủ hết lên mà không nặng gì, đưa tao coi." Định trưng rõ vẻ muốn kiểm tra vết thương trên mặt, nó không cưỡng lại được bèn nâng cánh tay lên: "Nhẹ chút, vết còn đau.." Cậu nhẹ nhàng gật đầu rồi chăm chú nhìn: "Giờ giải lao đi với tao một chuyến."

"Thật sự không cần mà!" Đang có ý định từ chối, Định ném cho nó một cái liếc cảnh cáo, làm Nhân im bặt mà không dám hó hé thêm chữ nào. Nó biết rõ tên này bình thường có vẻ hiền lành nhưng khi đã tức giận lên thì ngay lập tức thành mẹ cậu ngay. Giáo huấn rồi lải nhải đủ điều, đến mức Nhân phải bỏ cái nhân cách láo toét hằng ngày đi để van xin. Từ đó Nhân hiếm khi chọc Định tức giận.

Mà có một cái nó vô cùng thắc mắc, hôm lần đầu tiên Kiên đến lớp dù bị chọc đến mức cọc cằn như vậy mà Định không sổ một tràng cho nó nghe, ngược lại còn cầu xin người kia đuổi nó đi.

Nhìn là biết thằng bạn Nhân mê trai.

Ý nghĩ đó thoáng hiện trong đầu. Nó liếc nhìn Định vẫn đang chăm chú xem vết thương đó mà không hay biết, tất cả những hành động vừa rồi của hai người đều thu hết vào mắt Kiên đứng ở ngoài cửa. Anh có chút không thoải mái, liền đi đến chỗ Nhân hỏi: "Chào buổi sáng. Ông khoẻ rồi chứ?"

Định bất chợt giật mình, cơ bản vẫn chưa kịp nhận ra Kiên đã đứng bên cạnh nãy giờ: "À.. Tui khoẻ hơn rồi. Cảm.. Cảm ơn ông chuyện hôm qua." Giọng cậu nhỏ dần, trong thanh âm mang một chút ngại ngùng.

Nhân thấy không khí giữa hai người tỏa ra rất nhiều trái tim màu hồng thoáng chống thấy ngứa mắt, liền tìm cớ đuổi đi: "Muốn nói gì thì về chỗ rồi nói, cho tui ngủ." Nói xong nó nằm gục xuống bàn, không màng đến sự đời nữa. Kiên với Định có chút xấu hổ, di chuyển về chỗ ngồi của mình. Định nhìn hộp sữa trên tay bẽn lẽn hỏi Kiên: "Cái này của ông?"

Anh không chút do dự mà gật đầu: "Ừm, hồi sáng tui vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ, tiện thấy có sản phẩm sữa mới ra mắt nên mua thử." Sau đó anh nói thêm:

"Vì ông mới bệnh xong nên tui nghĩ bổ sung một ít sữa để khỏe hơn, cơ mà không biết ông thích vị gì nên chọn đại sữa dâu. Mong ông không chê." Định nghe thế liên tục lắc đầu: "Không, không. Tui thích lắm, cảm ơn ông nhé."

Sau đó cậu suy nghĩ vu vơ rồi hỏi anh: "Hôm trước ông có kể là nhà nuôi một bé mèo mun, ừm.." Kiên gật đầu: "Đúng rồi?"

Do dự một lát cậu nói tiếp: "Khi nào tui qua chơi với bé ấy được không? Tui rất thích mèo nhưng mẹ tui lại không thích và cấm tui đem mèo về nuôi, cho nên.."

"Được chứ. Ông cứ qua lúc nào ông muốn. Nhưng mà dạo này tui khá bận rộn nên có đưa cho anh họ nuôi giúp, để chiều tui đón nó về." Hai chữ 'anh họ' lọt vào tai cậu làm Định xuất hiện vài thắc mắc: "Ông có anh họ sao? Anh ấy như thế nào vậy?"

Kiên hơi sững người trước câu hỏi này cho nên anh không đáp ngay, cũng không ngờ cậu sẽ đề cập đến Nghĩa. Định nhận ra có điều gì bất ổn liền xua tay cười gượng: "Xin lỗi, tui lỡ lời rồi." Anh lắc đầu: "Không sao, vì sắp vào giờ học rồi nên có gì giờ ra chơi tui kể cho ông."

Dường như nhớ ra điều gì đó nên cậu liền đáp: "Giờ ra chơi tui phải đưa Nhân xuống phòng y tế nên là chắc không tiện lắm."

"Vậy tối về tui kể nhé." Dứt lời tiếng trống vang lên, mọi người nhanh chóng di chuyển vào chỗ ngồi của mình. Trong lòng Định cảm thấy có lỗi vì hỏi câu ngớ ngẩn như vậy liền không tự chủ mà lén liếc mắt nhìn gương mặt đối phương. Tuy nhiên không biết vô tình hay cố ý, ngay khoảnh khắc đó Kiên cũng quay mặt lại, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có sự xao động không thể nói nên lời. Định giật mình quay đi, tai đỏ hết cả lên, tim thì như có một đàn thỏ đang nhảy trên đó. Cái cảm giác khi bên cạnh Kiên làm cậu nhận ra rất giống với người đàn ông trong mơ đó, mặc dù liên tục phủ nhận nhưng những suy nghĩ rằng hai người chắc chắn có liên kết với nhau, cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ không ngừng nảy sinh trong đầu.

Cậu dùng hai tay áp vào mặt để làm tinh thần tỉnh táo lên, sau đó chăm chú nghe giáo viên giảng bài trên bục giảng.

* * *

Sau hai tiết toán tưởng chừng như địa ngục kia cuối cùng cũng kết thúc, khoảng thời gian mà mọi học sinh đều mong ước đã đến, như đã nói trước đó cậu nhanh chóng sắp xếp sách vở để vào hộc bàn, vẫy tay chào Kiên một cái rồi phóng như tên lửa xuống chỗ Nhân. Sở dĩ cậu phải làm vậy vì sợ nhân cơ hội cậu không để ý, nó bỏ chạy mất: "Ê đi thôi."

Nhân thấy cậu kiên quyết như vậy đành thở dài đồng ý: "Được."

Cả hai sóng vai tới phòng y tế, trên đường đi Định nhớ ra điều gì đó chợt hỏi: "Mà sao tay mày bị trầy vậy?"

Nhân có chút bất ngờ, liền lắp bắp đáp: "Tao đã.. Nói rồi. Do tao sơ ý nên té thôi."

"Cái sơ ý đó như nào?" Cậu nối tiếp câu hỏi, trong lời nói có vài phần đe dọa. Nhân đành bó tay trả lời: "Ừm thì, hôm qua tao thấy anh họ của Kiên xuất hiện ở trường."

"Thật sao? Anh ấy đến đây làm gì?" Định nghe thoáng chút tò mò. Nhân không do dự đáp ngay: "Tao không biết anh ta đến đây vì mục đích gì nhưng mà đoán có khi hoàn thành thủ tục nhập học cho Kiên. Tại tao thấy hắn ta nói chuyện với thầy hiệu phó."

"Ồ." Cậu gật đầu ngầm hiểu ra mọi thứ, nếu vậy người anh đấy quá thực rất tử tế, dù chỉ là anh em bạn dì nhưng lại chăm lo cho anh nhiều đến như vậy. Trong lòng Định thoáng chốc cảm thấy ấm áp, từ lúc Kiên chuyển đến đây cậu có vài suy nghĩ rằng chắc chắn anh đã gặp chuyện gì đó mới phải tới trường này để học, còn lo lắng sợ anh bị bạo hành hay bắt nạt ở trường cũ: "Rồi việc đó có liên quan gì đến vết thương trên tay mày vậy?"

"À thì.. Lúc đó tao muốn nghe lén anh ta đang nói chuyện gì, liền giả bộ làm nhân viên đẩy xe banh bóng chuyền vào phòng đa năng. Ai dè đâu anh ta có trực giác vô cùng nhạy bén, phát hiện ra xong tao bị thấy hiệu phó nhắc nhở. Cái hoảng quá chạy vội xong vấp phải cục đá phía trước." Nhân vừa kể vừa tỏ ra đáng thương, trái với suy nghĩ của nó Định bất ngờ phụt cười một tiếng: "Nghe tội vậy, nhưng này do mày nghe lén người ta mà."

"Ớ, sao mày không an ủi tao. Bạn bè gì kì vậy, tao đang bị thương mà." Nó thấy tủi thân ra sức húc nhẹ vào khuỷu tay Định vài cái, cậu tích cực né tránh rồi kéo Nhân đi thật nhanh về phía phòng y tế: "Thôi giỡn đủ rồi, đi nhanh lên còn về học."

Đến nơi Định nhanh nhảu gõ cửa phòng, khi nghe được lệnh cô giáo trong đó truyền ra cậu với Nhân mới vào. Cô y tá trước mặt đẩy nhẹ gọng kính dày cộm, nâng mắt hỏi: "Bị sao đây?" Nhân nuốt nước bọt trả lời: "Dạ em bị trầy tay ạ, nhưng hôm qua không sơ cứu nên giờ nó có vẻ hơi nặng. Cô xem giúp em được không ạ?"

Cô gật đầu một cái, không nói gì trực tiếp cầm lấy cánh tay nó lên kiểm tra thử: "Nó hơi sưng mủ rồi, nhưng mà cũng chưa phải quá nặng. Giờ cô sẽ sơ cứu, sau đó kê cho em một đơn thuốc, em cứ ghé vào mấy tiệm thuốc tây trên đường để mua nha."

Nhân liền gật đầu, ra vẻ đã hiểu rõ những điều cô nói: "Dạ, em hiểu rồi."

Cô giáo làm việc rất nhanh nhẹn, vì là người có thâm niên trong nghề nên lúc rửa vết thương hay bôi thuốc đều không mang đến cảm giác đau đớn cho nó. Định ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cách cô làm, mắt dán chặt vào những động tác của cô giáo để học một vài bí kiếp. Cô dường như phát hiện ra điều đó, có chút ngưỡng mộ. Dù chỉ là học sinh cấp ba nhưng phải công nhận sự học hỏi của Định rất lớn, sau này chắc chắn rất thành công.

Không hiểu sao cô lại nghĩ vu vơ như vậy.

Hoàn tất mọi thứ xong cô đưa đơn thuốc cho Nhân, dặn dò đôi ba câu rồi lại ngồi vào phòng y tế. Nhân và Định cúi người chào tạm biệt cô rồi cả hai cùng rời đi, trong lúc quay về lớp học bất ngờ có một chàng trai chắn trước mặt Định và Nhân. Trên tay đối phương cầm một bông hoa màu đỏ thẫm, chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì người đó giơ bông hoa đến trước mặt Nhân, miệng lắp bắp: "Cảm.. Ơn cậu về chuyện ở sân bóng lần trước, cái này.." Nói rồi cậu ta thẹn thùng liếc nhìn Nhân: "Tặng cậu.."

"..."

Ngay khi những lời đó dừng lại lớp gần đó đã ồ lên rộn ràng, bình thường ở trường học nam nữ tặng quà công khai đã là một chủ đề rất nóng hổi rồi, đây lại hai đứa con trai nữa. Mọi người trong hành lang ai cũng dán mắt vào màn kịch đặc sắc này, xung quanh có vài tiếng thì thầm:

"Ê gan quá trời luôn mày, không biết cậu ta đào đâu ra dũng cảm mà tặng quà một cách công khai như vậy nữa."

Một bạn nữ khác tiếp lời: "Tao không biết nhưng đáng yêu quá à. Mong bạn kia đồng ý nhận."

"Đáng yêu chỗ nào cơ? Hai đứa con trai mà mày nói dễ thương gì chứ."

"..."

Hành động tấn công bất ngờ này khiến Nhân với Định bỗng chết lặng tại chỗ, mặc dù đã ngượng chín mặt nhưng nó vẫn mỉm cười nhẹ nhàng sau đó nhận lấy bông hoa kia: "Được, cảm ơn cậu." Ngay lúc đó Định khẽ thì thầm vào tai nó: "Mày nhận thật hả?"

"Nếu không thì chắc chắn cậu ta đội mấy cái quần cũng không hết nhục đâu."

Tiếng bàn tán xung quanh vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Kiên đang nói chuyện phía trước cũng bị náo nhiệt làm cho tò mò, anh cùng người đàn ông cao lớn phía sau chẳng mấy chốc đã đứng bên cạnh Định: "Ồ tỏ tình công khai luôn hả, đáng yêu ghê." Kiên chưa kịp lên tiếng thì cái tên Nghĩa kia đã đi trước anh một bước. Nhân nghe giọng liền nhận ra ai đó, trong phút chốc quay sang trợn tròn mắt: "Sao lại là anh nữa?"

Nghe Nhân hỏi vậy Kiên và Định liền đồng thanh: "Hai người quen biết nhau?"

Nghĩa nhún vai, trong giọng pha chút sự khinh bỉ: "Tôi không có quen biết người đi nghe lén chuyện của mình." Nhân tức đến đỏ mặt chỉ thẳng mặt hắn: "Anh!"

Thật sự bây giờ nó muốn lao vào đánh cho Nghĩa một trận, tên này luôn xuất hiện đúng lúc nó đang trong tình huống khó xử nhất. Bạn nam phía trước nghe hết cuộc trò chuyện cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy không khí căng thẳng giữa hai bên liền xin phép rời đi. Thầy hiệu phó không biết từ đâu xuất hiện la lớn giọng:

"Giải tán! Giải tán hết! Ai về lớp nấy mà học đi." Mọi người trên hành lang dừng lại việc bàn tán xì xào, nhanh chóng di chuyển về lớp của mình.

Sau đó ông thấy bóng dáng của Nghĩa liền chạy đến chào hỏi: "Ôi cậu Nghĩa, xin lỗi vì đến muộn. Có hẹn lúc chín giờ mà tôi lại có việc đột xuất cho nên.." Nghĩa xua tay: "Không sao đâu. Giờ chúng ta đi được rồi nhỉ?"

"Được được." Thầy hiệu phó trước khi đi có liếc sang bông hoa trên tay của Nhân, mặt nhăn lại nói: "Trong trường mà em mang hoa theo làm gì?"

Nhân đối với loại câu hỏi này, thoáng chốc không biết phải đáp lại thế nào. Nghĩa thấy nó khó xử nên có ý định giải vây: "Là tôi nhờ cậu ta mua giúp." Rồi nháy mắt với Nhân: "Xíu ra về nhớ đưa cho tôi đấy."

Nói xong hắn cùng thầy hiệu phó rời đi, bỏ mặc ba người phía sau vẫn còn trong trạng thái hoang mang: "Kiên, anh ấy là anh họ của ông đó hả."

Kiên lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp lại lời Định: "Ừm đúng rồi. Nhưng mà chuyện Nhân với anh ấy quen biết thì tui lại không biết gì." Sau đó hai người đồng loạt nhìn sang Nhân, nó né tránh ánh mặt cả hai rồi ba chân bốn cẳng chạy mất. Đối với trường hợp thế này, Định cũng phải bất lực bó tay:

"Coi nó kìa." Anh hùa theo cậu bèn cười vài tiếng: "À, nãy bạn lớp phó học tập nhờ tui đưa cái này cho ông."

Nghe thấy thế cậu nhanh chóng lấy tờ giấy trong tay Kiên, trong lúc lấy vô ý chạm phải tay đối phương. Cảm giác ấm nóng truyền đến khiến cậu ngại ngùng mà rụt tay lại. Thoáng chốc không khí giữa hai người lại trở nên kỳ lạ, mặc dù không ai nói với ai câu nào nhưng cả hai đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì: "Tụi mình về lớp thôi."

Định gật đầu: "Ừm, đi thôi. Mà sữa ông tặng tui lúc sáng.. Ngon lắm. Cảm ơn ông."
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11:

Sau khi trải qua hết ba tiết học còn lại, Định mệt mỏi thở dài. Hôm nay không hiểu sao lại học tới tận hai tiết toán đôi rồi giờ học cuối cùng lại là sinh học, đối với cậu những môn học này không quá khó nhưng kiến thức có chút khô khan, thành ra khiến thần kinh Định cảm thấy hơi căng thẳng. Kiên nhìn cậu một hồi lâu, lên tiếng hỏi thăm: "Ông ổn không? Thấy sắc mặt ông có vẻ mệt mỏi." Nói rồi anh lấy từ cặp ra một cây kẹo mút đưa cho cậu: "Ăn cái này đi, tui nghe người ta bảo khi tinh thần không tốt thì ăn kẹo là một biện pháp khá hiệu quả đó."

"Không, không cần đâu. Hộp sữa lúc sáng ông tặng cho tui còn chưa kịp uống hết, nhận nhiều đồ ăn như thế này, tui.. Cũng ngại lắm." Định vừa xua tay vừa lắc đầu, dù gì cả hai cũng mới làm bạn với nhau, cậu nghĩ nếu cứ được đối phương mang đồ ăn đến như vậy thì thật sự không hay:

"Không sao mà, tui không thích ăn mấy thứ này lắm đâu. Có để lại tui cũng đem đi vứt à. Ông lấy đi nha." Chưa kịp để cậu từ chối tiếp, Kiên đã nhanh tay dúi kẹo vào trong túi áo của Định. Cậu đỏ mặt quay sang chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ có khi nào Kiên đang dụ dỗ cậu bằng đồ ăn không? Nhưng mà ngẫm kỹ lại thì anh không có cơ sở nào để làm điều đó, với cả anh và cậu chỉ mới bắt đầu thân hơn từ hai hôm trước.

Tới đây Định xuất hiện thêm nhiều nghi vấn. Như việc tại sao Kiên lại nhận ra hôm qua cậu bị bệnh nặng như vậy và bằng cách nào anh biết chính xác địa chỉ nhà cậu như vậy. Thêm nữa, ngay lúc anh đặt tay lên trán cậu thì không hiểu sao Định cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, ngoài ra còn vô cùng thoải mái. Sau đó bệnh của cậu cũng đỡ đi trông thấy.

Không lẽ Kiên có phép thuật?

Suy nghĩ đó thoáng chốc xuất hiện trong đầu cậu như một cơn gió nhẹ, Định lén lút liếc mắt sang anh, phải công nhận vẻ đẹp của Kiên rất thanh lịch. Từ ngũ quan cho đến góc cạnh, mặc dù nhìn có vẻ sắc sảo nhưng lại không khiến người khác thấy khó gần. Đặc biệt là giọng anh thuộc tuýp trầm ấm cho nên mỗi lúc Kiên gọi tên cậu, tim Định cứ như bị ai đó nắm lấy mà xoa xoa nhẹ nhàng. Thân thuộc đến mức khó tả: "Sao vậy? Mặt tui có dính gì sao?"

Bị đối phương phát hiện việc cậu đang lén nhìn, Định bất chợt khúm núm, ra sức phủ nhận: "Không có, không có gì đâu.."

Ngay lúc không khí giữa hai người đang trong trạng thái khó nói nên lời thì Nhân đến phá tan nó: "Ê Định, đi ăn vặt không?" Định thoáng giật mình, quay người về phía nó rồi đáp: "Không được, hôm nay tao phải-"

Chưa kịp dứt câu, nó đã dùng tay che miệng cậu lại: "Im. Mày không được từ chối, hôm trước đã không chịu đi với tao rồi." Sau đó Nhân đưa mắt sang Kiên: "Kiên cũng đi chung luôn cho vui."

"Tui cũng được đi hả?" Ban đầu anh thấy cảnh Nhân bịt miệng người bạn cùng bàn của mình như thế, trong lòng thoáng chốc khó chịu. Nhưng sau khi được người ta mời rủ đi ăn vặt, anh cũng có phần dịu đi: "Tất nhiên rồi. Tui biết chỗ này ngon lắm, muốn hai người đi chung để đỡ buồn."

"Nhưng mà.." Định vẫn muốn từ chối nó, một phần là vì chiều nay ba giờ cậu có tận hai lớp học thêm, một phần nữa vì cậu chưa xin mẹ trước. Nhân không có Định có cơ hội đó, liền nhanh tay dọn dẹp sách vở vào giúp cậu: "Không có nhưng nhị gì hết, để tao gọi cho mẹ mày rồi xin giúp mày." Nói xong nó lấy từ túi quần ra điện thoại di động, tay thoăn thoắt bấm số của mẹ Định. Cậu trễ một bước nên không giật lấy được điện thoại từ đối phương.

"Alo dì ạ, hôm nay dì cho Định đi chơi với con một hôm được không ạ?"

"Dạ dạ con biết rồi."

"Dạ con chào dì."

Kiên và Định đứng im một chỗ: "..."

"Xong rồi" Nhân cất lại điện thoại vào túi quần rồi quay sang nói với cậu. Định nuốt nước bọt, e dè hỏi: "Mẹ tao nói gì vậy?"

"Dì ấy bảo cho phép mày đi nhưng phải về trước ba giờ chiều để học thêm." Nó nói xong chưa kịp để Định tiếp nhận thông tin, đã kéo người ta ra khỏi lớp. Kiên thấy đôi bạn trẻ này thân thiện như vậy vừa vui vừa có chút ghen tỵ. Dù sao anh cũng mới chuyển đến nên chưa thể thân với cậu trong thời gian ngắn được, cơ mà anh thầm nhủ rằng cho dù bao lâu đi chăng nữa anh chắc chắn sẽ cố gắng trở nên thân thiết với cậu, vì cơ bản cả hai là bạn cùng bàn trong ba năm cấp ba này.

Và vì anh muốn xác nhận một thứ từ cậu.

"Chờ tui với." Kiên nhanh chóng chạy theo bóng hai người kia, trong lúc đi Nhân không ngừng trêu chọc hai người. Kiên thì không mấy quan tâm đến lời nó cho lắm nên cứ cười trừ bỏ qua, còn Định thì sớm như con tôm luộc.

"Ờm, Định với Nhân này. Chuyện là hồi sáng tui được anh họ chở tới trường nên tất nhiên tui không có xe." Lúc Kiên đề cập đến việc này, Nhân với Định nhìn nhau sau đó cậu lên tiếng: "Để tui chở ông nha. Xe của Nhân là loại xe đạp không có yên sau, nên ngồi cũng bất tiện. Với cả tui đi xe đạp điện nên có khi dễ dàng hơn."

Nhân: "..."

Mặc dù Định nói đúng nhưng cơ bản cậu là vẫn đang dành người với nó, Nhân bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Ông đây cũng không muốn dành "bạn cùng bàn" đẹp trai của mày đâu, khỏi nhắc.

"Được hả? Có phiền ông không?" Kiên nghe Định đề xuất như thế, đáy mắt sáng lên vài phần. Cậu nhanh chóng lắc đầu rồi đáp: "Không phiền gì đâu, nào ta đi thôi." Dứt lời cậu nắm lấy tay Nhân kéo người đi, bước đi gấp gáp tới nỗi nó phải la oai oái lên:

"Ê từ từ thôi, chờ Kiên với." Mặc cho người bên cạnh ra sức lải nhải, cậu vẫn nhất quyết không quan tâm. Cả ba sau khi đến bãi giữ xe Định liền đưa cho Kiên nón bảo hiểm dự phòng của mình, không biết do cậu tinh tế hay hơi vô tư, tay đã sớm đặt mũ lên đầu đối phương rồi. Không những thế cậu còn cài quai giúp Kiên: "Mũ này tui chưa mang lần nào đâu nên ông cứ yên tâm nhé."

Kiên mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn ông." Anh chỉnh trang lại mọi thứ rồi nhanh chóng ngồi lên phía sau Định, không quên níu lấy hai bên áo của cậu. Định cảm nhận được sự hiện diện ấm áp từ tay đối phương chậm vào hai bên hông, nhanh chóng khắp người như có một luồng điện chạy qua. Cậu lắc đầu vài cái để lấy lại tinh thần, sau đó phóng xe chạy đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Nhân thì cuối cùng ba người cũng đến được quán mà nó đã đề cập hồi nãy. Nhân xung phong vào tìm chỗ trong quán trước còn Định có nhiệm vụ phải chọn món ăn, không hiểu kiểu gì Nhân lại đưa cho cậu yêu cầu khó nhằn như thế này. Bình thường nếu ăn một mình, cậu sẽ không quá quan tâm đến món ăn đó như thế nào cho lắm, tuy nhiên hôm nay đi chung với Kiên khiến cậu có chút bối rối: "Ông muốn ăn gì?" Cậu quay sang hỏi Kiên, giờ cậu mới nhận ra khoảng cách giữa cả hai đã rất gần rồi: "Tui ăn gì cũng được. Hay là mình thử bánh tráng bơ thử không? Tui chưa ăn món này lần nào."

Định nghe thấy thế liền gật đầu: "Được. Ông có muốn uống gì không?"

Kiên nhìn menu rồi lại suy nghĩ một hồi lâu, bèn đáp: "Cho tui một trà tắc đi."

Cậu ra vẻ đã hiểu rõ mọi thứ liền quay sang cô bán hàng: "Dạ cô ơi cho con một bánh tráng bơ, bánh tráng kẹp pate, một dĩa nem chua rán và ba ly trà tắc ạ."

"Được. Tụi con vô đó ngồi đợi một lát nha." Tuy cô bán hàng đang bận rộn làm bánh nhưng vẫn tươi cười đáp lại hai người. Kiên có chút khúc mắc trong lòng liền hỏi thầm: "Ông không hỏi Nhân muốn ăn gì hả?"

Định sớm đã đoán ra anh nhất định sẽ hỏi như thế này nên có chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Nhân dễ ăn lắm, nó ăn gì cũng được. Hồi trước tui với nó cũng có đi chơi với nhau vài lần nên tui hiểu rõ tính nó. Ông cứ yên tâm." Nói xong cậu vỗ nhẹ vào vai anh, nắm lấy tay Kiên kéo đến chỗ Nhân đang ngồi. Nó vừa thấy bóng dáng cả hai đi tới liền giở giọng trêu chọc: "Đôi tình nhân này làm gì mà lâu vậy? Biết tui đợi nãy giờ rồi không?"

Kiên và Định nghe thấy ba chữ "đôi tình nhân" liền đỏ mặt tía tai nhìn đối phương, Định mím môi ra sức phủ nhận: "Đôi tình nhân gì chứ? Mày đùa hơi quá trớn rồi đó." Nhân cảm thấy trong lời nói có phần tức giận bèn nắm lấy tay rồi kéo cậu ngồi xuống chỗ ngồi, nó không ngừng nói lời xin lỗi: "Ấy tao giỡn xíu thôi, xin lỗi mày nha. Đừng giận tao mà." Định hất tay nó ra với vẻ mặt hậm hực: "Ai.. Ai giận mày làm gì." Cậu vừa nói xong thì đồ ăn cũng được dọn sẵn hết lên bàn, nhìn những món ngon đấy làm tâm trạng Định có phần dịu đi phân nửa. Cậu không thèm đôi co với Nhân nữa, trực tiếp dùng đũa gắp một miếng bánh tráng đưa lên trước mặt Kiên: "Ông ăn thử đi."

Thức ăn dâng đến tận miệng như thế, Kiên cũng không có ý định từ chối. Anh tiến gần đến há miệng ngậm lấy thứ đặt trước mặt. Ngay lập tức vị ngọt từ bò khô, vị mặn béo từ bơ ra sức lan tỏa trong khoang miệng anh. Cộng thêm mùi hương của hành phi càng làm dậy nên hương vị món ăn này. Kiên thỏa mãn mỉm cười, nói với cậu: "Ngon lắm, ông cũng thử một miếng xem."

Định nghe anh nói thế với tay gắp thêm miếng nữa bỏ vào miệng, có một điều không phải phủ nhận là quán nào được Nhân giới thiệu đều rất ngon. Hôm trước nó dẫn cậu đến một nơi bán chân gà nướng cũng vô cùng tuyệt vời, nghĩ lại vẫn tưởng tượng ra được hương vị món ăn ở đó: "Ngon mà đúng không?" Cậu gật đầu nhẹ nhàng, vô tình đưa mắt lên nhìn Kiên, bây giờ cả hai đã mặt đối mặt, không khí lại thoáng chốc trở nên kỳ lạ. Cậu cứ có cảm giác mọi thứ trở thành màu hồng, xung quanh còn có rất nhiều trái tim bay lơ lửng.

Nhân đang bị xem là tàng hình: "..."

"E hèm, tui vẫn còn ngồi ở đây nha." Từ khi đưa ra lời mời cho hai người kia, nó sớm biết kiểu gì cũng làm bóng đèn nên không chấp nhận được kết quả đó. Nó liền nói tiếp: "À mặc dù ông chuyển vào lớp đã ba ngày rồi nhưng mà tui vẫn chưa lai lịch của ông." Nó chuyển đối tượng sang hỏi Kiên. Anh thu lại vẻ bình tĩnh sau đó chậm rãi trả lời nó:

"Tui tên đầy đủ là Hoàng Kiên, năm nay trạc tuổi với ông và Định. Hiện tại tui sống một mình nhưng vẫn được chu cấp và hỗ trợ từ anh họ." Nói rồi anh vớ lấy ly trà tắc trên bàn uống một ngụm. Nhân nghe thấy hai chữ 'anh họ' liền nảy sinh cảm giác khó chịu trong lòng, tuy nhiên nó không thể hiện ra: "Ra là vậy, thế ông có ở gần trường không?"

Kiên gật đầu: "Có. Căn hộ tui ở cách trường có 10 phút đi bộ thôi. Nhưng để thuận tiện thì anh họ hay đưa đón đi học." Nó nghe xong cũng gật gù hiểu ra: "Ngoài cái ông anh kia ra thì ông có chị em gái không?"

"Này, sao như mày đang hỏi cung Kiên dữ vậy?" Dù đang ăn nhưng Định không nhịn được đành chen lời vào. Nhân có hơi giật mình: "Gì đâu. Tao chỉ muốn tìm hiểu bạn mới thôi mà."

Cậu thấy nó cứ lải nhải vậy thì không hay, ra sức nhét đồ ăn vào miệng nó: "Ăn đi, toàn món mày thích mà phải không?" Nó không hiểu tại sao cậu lại đưa nhiều thứ vào miệng nó như thế, không nói được nên chỉ biết ú ớ. Dường như Định không cho nó cơ hội nói thêm thứ thành ra Nhân đành phải chịu như vậy. Kiên chứng kiến cảnh trước mắt, phì cười một tiếng: "Hai người trông có vẻ thân nhau quá."

Cậu gật đầu, ra vẻ không mấy không phủ nhận điều này: "Mặc dù miệng mồm không hay lắm nhưng nó khá tốt với tui." Nhân nghe Định như vậy bỗng chốc nổi da gà: "Nghe sến ghê mày."

Cả ba vừa nói chuyện rôm rả vừa chén sạch thức ăn trên bàn. Sau khi thanh toán xong hết thảy và tạm biệt Nhân, Định ngỏ lời muốn chở Kiên về. Ban đầu anh có chút bất ngờ muốn từ chối nhưng đối mặt với ánh mắt long lanh của đối phương, anh trở nên mềm xèo: "Được, có gì cho ông gặp nhỏ mèo nhà tui luôn."

Nghe đối phương nói vậy trong lòng Định đã sớm nở cả cánh đồng hoa. Lần này lại đổi vị trí cho nhau, thay vì Định là người chở như lúc đi thì giờ Kiên sẽ đảm nhận vị trí đó. Định ngoan ngoãn ngồi phía sau anh, dù cho đường có chút gồ ghề nhưng cậu vẫn không có ý định ôm hông Kiên, hay thậm chí là níu áo. Kiên sợ cậu nếu cứ ngượng ngùng không chịu chủ động như vậy, có khi sẽ bị ngã lúc nào không hay biết. Anh đưa một tay ra sau rồi mạnh mẽ nắm lấy tay cậu sau đó quàng vào hông của mình.

Định bị hành động của Kiên làm giật mình một phen, cậu ngại đến mức hai bên má đã trở nên nóng bừng, đầu óc thì tưởng chừng như sắp nổ tung, thú thật giờ cậu không nghĩ được chuyện gì nữa, cứ thuận theo mọi thứ mà đối phương muốn.

* * *

Nhân vừa đạp xe vừa nguyền rủa đôi bạn kia, chưa kịp nói lời tạm biệt với cả hai, Định đã kéo Kiên chạy đi mất. Hôm nay nó kiếm cớ rủ đi ăn với mục đích thăm dò thử xem Kiên là người như thế nào, ai có mà ngờ được lại bị thằng bạn thân cấm nói suốt buổi.

"Thằng mê trai." Nhân suy nghĩ vô thức rồi buộc miệng nói, trong lòng nó mãi suy nghĩ về chuyện gì đó thành ra nó không chú đến chiếc xe tải đang lao thẳng về phía mình. Ngay khi nó nhận ra, Nhân hoảng loạn bẻ tay lái sang hướng khác, chiếc xe nhanh chóng bị mất kiểm soát trượt nhanh về phía cây trụ điện đằng trước rồi đâm sầm vào đó. Xe đạp bị ngã, may mắn nơi đó gần chỗ để đồ phế liệu nên Nhân rơi trúng tấm nệm cũ.

"Ui da, đau quá." Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó vẫn bị thương ít nhiều, nó nhìn lên cánh tay mới bị trầy hôm qua giờ lại có thêm vấn đề mới xuất hiện. Màu chảy không ngừng từ nơi đó, nó lấy áo khoác trong cặp nhanh chóng bịt chỗ vết thương lại. Ngay khi máu có dấu hiệu ngừng chảy, từ phía xa nghe rõ tiếng bước chân của hai người chạy đến: "Ôi cho chú xin lỗi, con có sao không?"

Nhân ngước lên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, mỉm cười lắc đầu: "Dạ không sao ạ. May là có tấm nệm cũ ở đây." Người đàn ông đó không chần chừ đỡ nó đứng dậy, không quên phủi bụi trên người nó. Không biết từ lúc nào cái người mà Nhân không muốn dây vào nhất cũng xuất hiện ở đây. Nó trợn to mắt ngạc nhiên hỏi: "Ớ, sao anh lại?"

"Nãy đang đi trên đường thì thấy có tai nạn, không ngờ đó là cậu." Hắn nói xong liền tiến tới gần chỗ Nhân đứng, mắt vô thức liếc xem vết thương hiện rõ mồn một trên cánh tay gầy gò kia: "Cậu bị thương rồi."

"Huhu là lỗi của chú, không hiểu sao trong lúc đang lái xe trước mắt lại đột ngột tối sầm, nên chú.." Nhân thấy người đối diện bắt đầu vừa khóc vừa kể, nó ra sức xua tay: "Không sao đâu ạ, cháu vẫn ổn mà ạ. Chú đừng lo lắng quá, vết thương cũng không nặng lắm đâu."

"Chảy máu nhiều vậy mà không nặng là sao?" Nghĩa chen lời vào, Nhân thật muốn nhanh chóng đến bịt miệng tên kia lại nhưng chân lúc này cũng nhói đau, chỉ biết hậm hực nuốt cục tức. Nghĩa nhìn sang người đàn ông đó rồi dịu dàng nói: "Chú đừng lo lắng quá, con sẽ đưa tên nhóc này đến bệnh viện." Người kia ngạc nhiên nắm lấy tay hắn hỏi: "Thật sao? Bây giờ chú còn phải chuyển hàng đến công ty cho người ta nên còn đang lo sợ sẽ không dẫn thằng bé đi được. Nếu con nói vậy thì.."

Nói xong ông rút vài tờ tiền trong túi ra, nhìn lướt qua cũng đủ nhận thấy số tiền chưa đến hai trăm ngàn, Nhân liền nắm lấy tay ông sau đó thành khẩn nói: "Chú cứ giữ lấy đi ạ, con có tiền nên không sao cả. Chuyện ngày hôm này dù sao chỉ là sự cố, con sẽ không bắt đền gì đâu." Ông nghe trong lời nói có đầy thành ý như thế, có chút xúc động mà gật gù: "Cảm ơn con. Xin lỗi vì đã gây ra tai nạn cho con nhé, chú không cố ý làm vậy."

"Dạ không sao. Giờ chú cứ đi vận chuyển hàng đi ạ, để con tự đến bệnh viện cũng được."

"Tôi chở cậu đi"

Nhân: "..."

"Vậy chú đi trước nhé." Ông chào tạm biệt cả hai, trước khi đi ông không quên đưa ánh mắt mang đầy ý cầu xin cho Nghĩa. Hắn hiểu ý ông liền gật đầu một cái. Nhân không muốn nói chuyện với tên này nữa bèn kiếm cớ chuồn đi, nhưng dễ gì hắn buông tha cho cậu. Chưa kịp xoay người đã bị hắn ta bế xốc lên, nó ra sức giãy giụa, đấm vào lưng hắn: "Ê anh làm gì vậy hả? Bỏ tui xuống. Bớ người ta có kẻ muốn bắt cóc tui!"

Nghĩa bị xem là tên bắt cóc: "..."

Hắn ban đầu có ý giúp đỡ thằng oắt con này nhưng tới cuối cùng nó lại xem Nghĩa là kiểu người như thế, hắn lên tiếng phản bác: "Cậu im lặng một chút đi, sao mà lải nhải như muỗi thế." Nhân vẫn không chịu từ bỏ, nó quát: "Ai mượn anh làm mấy hành động này? Bỏ tui xuố-"

Chưa kịp nói xong đối phương đã ném mạnh nó vào xe, không cho Nhân kịp thốt ra lời nào nữa. Nó chợt nhớ chiếc xe đạp nãy tông vào cây trụ điện kia liền nhướng người khều khều Nghĩa đã ngồi trước vô lăng: "Ê còn xe của tui thì sao?"

"Kệ đi."

Nhân: "..."

Tên này thật sự có một loại siêu năng lực nào đó hả? Chứ không thể nào cứ đúng ngay thời điểm Nhân xảy ra chuyện, hắn lại xuất hiện lù lù như thế được. Vụ hồi sáng rồi giờ tới vụ này, ngờ vực trong nó lại tăng thêm mãnh liệt. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi, nó lợi dụng cơ hội được ngồi trong xe với hắn liền hỏi: "Này, tui hỏi anh một câu được không?"

Nghĩa đang dồn hết tâm trí để tập trung lái xe nhưng vẫn gật đầu: "Ừm."

"Bộ anh là ma hả, sao cứ như đang ám tui thế." Nghe đến đây Nghĩa bất chợt câm nín. Tuy nhiên hắn đâu có dễ dàng chịu thua như vậy, liền nhanh miệng đáp: "Đúng là có ma ám cậu nhưng đó không phải là tôi."

Nhân: "..."

Nhân nhất thời không biết phải trả lời ra sao, nó hiểu rõ không đời nào có thể cãi lại đối phương nên cúi mặt đầu hàng rồi ngoan ngoãn ngồi về chỗ. Mặc dù vậy nhưng ngay lúc này nó thật sự rất muốn dùng hai tay bóp chết tên trước mắt.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back