Chương 10: Diệt Trường Hồn chân nhân
Hứa Thanh đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại. Không khí xung quanh đặc quánh lại, từng tầng hắc vụ từ dưới đất bốc lên, nhanh chóng hình thành một vòng vây kín.
"Tránh ra sau lưng ta." Hứa Thanh đẩy Lâm Thanh Tuyết vào một góc đá.
Từ trong hắc vụ, ba mươi sáu đệ tử Hắc Hồn tông xuất hiện, mỗi người cầm một mặt hồn phiên nhỏ. Bọn họ đứng theo vị trí thiên cương, dưới chân hiện lên một tấm lưới huyết sắc phức tạp. Trong tay mỗi người đều là một tôn hồn phiên với những chủ hồn đang chờ trực lao về phía hắn.
"Tam Thập Lục Thiên Cương Hồn Luyện Đại Trận." Hứa Thanh nhận ra trận pháp này. Đây là trấn phái chi bảo của Hắc Hồn tông, từng luyện hóa không ít đại tu sĩ.
Hắc vụ dày đặc, trong đó vang lên tiếng gào rú chói tai của vạn hồn. Từng đạo hồn ảnh màu đen lao tới, mỗi con đều mang theo lực lượng ăn mòn nguyên thần.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, lần đầu vận chuyển toàn lực Côn Bằng truyền thừa. Một đôi cánh ảo màu bạc khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, mỗi lần vỗ cánh đều quét sạch một mảng hắc vụ.
Nhưng trận pháp thật sự quá lợi hại. Mỗi lần hắc vụ bị quét sạch, lập tức lại có thêm hắc vụ mới bổ sung từ các cột trận. Ba mươi sáu đệ tử đồng loạt vung hồn phiên, triệu hoán ra ba mươi sáu con Hồn tướng cao lớn.
Lâm Thanh Tuyết đứng sau lưng Hứa Thanh, cảm nhận rõ áp lực khủng khiếp. Nàng vung tay bắn ra mấy đạo linh phù, nhưng đều bị hắc vụ nuốt chửng.
"Không cần phí sức." Hứa Thanh nói, "Trận này có thể hấp thu mọi linh lực tấn công."
Hắn đóng hai mắt lại, toàn bộ tinh thần dồn vào việc thôi động Côn Bằng truyền thừa. Trên người hắn, từng đạo văn lộ màu bạc hiện lên, tỏa ra ánh sáng thần thánh.
"Phá!"
Hứa Thanh đột nhiên mở mắt, hai tay đẩy ra. Một luồng sóng xung kích màu bạc lan tỏa ra bốn phía. Những Hồn tướng vừa tiếp cận lập tức bị xé nát, hắc vụ cũng bị đẩy lùi mấy trượng.
Nhưng ba mươi sáu đệ tử trận pháp đồng loạt đốt cháy sinh cơ của bản thân, dùng mạng sống làm giá để tăng cường trận pháp. Hắc vụ càng đậm đặc, thậm chí ngưng tụ thành những mũi tên hồn lực, ào ạt bắn tới.
Hứa Thanh xoay người che chở cho Lâm Thanh Tuyết, dùng đôi cánh che chắn, lưng bị vài mũi tên hồn lực đánh trúng. Nhưng những mũi tên ấy không thể xuyến qua đc lớp lá chắn, tất cả mũi tên đều bị đóng băng rồi tan biến trong không trung
"Phải tìm ra trọng tâm trận pháp." Hắn nhanh chóng quan sát, phát hiện có một đệ tử đứng ở vị trí thập bát khốn có khí tức khác biệt.
Hứa Thanh tập trung toàn lực, hai tay kết ấn. Một thanh trường thương mang tử khí xuất hiện trong tay hắn, đây pháp bảo bản mệnh của hắn đã được dung hợp với sừng của côn bằng, phát huy toàn bộ Côn Bằng chiến kỹ - "Phá Hư Thương".
"Đi!"
Trường thương hóa thành một tia sáng, xuyên thủng tầng tầng hắc vụ, thẳng đến trọng tâm trận pháp. Đệ tử kia vội vã thôi động hồn phiên ngăn cản, nhưng vô ích.
"Xoẹt!"
Trường thương xuyên qua ngực hắn. Toàn bộ trận pháp run lên dữ dội, hắc vụ bắt đầu tan biến. Ba mươi lăm đệ tử còn lại đồng loạt phun máu, ngã xuống đất.
Hứa Thanh thở dài, thu hồi thần thông. Nhưng ngay lúc này, một bàn tay đen kịt đột nhiên từ dưới đất xuất hiện, nắm lấy chân hắn.
"Ha ha, đợi ngươi lâu rồi!" Trường Hồn chân nhân từ dưới đất chui lên, trên tay cầm một chuỗi hồn châu.
Hóa ra trận pháp trước chỉ là nghi thức mồi, chân chính sát chiêu nằm ở đây!
Khi Trường Hồn chân nhân từ dưới đất xuất hiện, chuỗi hồn châu trong tay lão phát ra ánh sáng âm lãnh. Lâm Thanh Tuyết đang đứng sau Hứa Thanh bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt, một lực lượng vô hình siết chặt cổ nàng.
"Buông nàng ra!" Hứa Thanh gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.
Trường Hồn cười lạnh: "Muốn cứu nàng? Được, tự phế tu vi của ngươi!"
Hứa Thanh nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đang dần ngạt thở, trong mắt nàng tràn đầy thống khổ nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, hắn đột nhiên nhớ đến cây trâm ngọc trong tay cô.
Không do dự, Hứa Thanh vung tay ném ra một đạo bạch quang. Nhưng kỳ lạ thay, bạch quang không bay về phía Trường Hồn, mà đánh vào hư không cách đó mấy trượng. Mà hóa thành vô số lông vũ bắn về phá Trường Hồn.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm đục, chuỗi hồn châu trong tay Trường Hồn đột nhiên nứt vỡ. Những sợi tơ hồn lực khống chế Lâm Thanh Tuyết lập tức đứt đoạn.
"Không thể nào!" Trường Hồn kinh hãi, "ngươi, ngươi là kẻ điên, chả nhẽ ngươi không quan tân đến sống chết của con ả này sao!"
Hứa Thanh không trả lời, sau khi vụ nổ tan đi trên người Trưởng Lão hắc hồn xuất hiện vô số vết thương. Nhưng kì lạ Thanh Tuyết gần như không bị thương, xung quanh nàng xuất hiện những luồng hàn khí bao quanh cơ thể. Thân hình lóe lên đã đến bên cạnh Lâm Thanh Tuyết. Một tay ôm lấy nàng, tay kia nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo trên người nàng, giải trừ phong ấn.
"Ngươi.. Ngươi không sao chứ?" Hắn hỏi.
Lâm Thanh Tuyết gật đầu, dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười: "Ta không sao."
Trường Hồn thấy cảnh này càng phẫn nộ, hai tay kết ấn, toàn bộ nơi hai người đang đứng bắt đầu rung chuyển. "Được lắm, vậy thì cùng chết!"
Nhưng Hứa Thanh đã không còn cho hắn cơ hội. Một đôi cánh bạc sau lưng hắn bỗng vỗ mạnh, vô số lông vũ ánh bạc bắn ra như mưa. Mỗi chiếc lông vũ đều mang theo lực lượng phong ấn, trực tiếp đóng vào các đại huyệt trên người Trường Hồn.
"Côn Bằng - Vạn Vũ Phong Ma!" Hứa Thanh hét lớn.
Trường Hồn kinh hãi phát hiện tu vi của mình đang nhanh chóng bị phong ấn. Lão vội vã muốn chạy trốn, nhưng đã muộn.
Hứa Thanh xuất hiện trước mặt lão, một chưởng đánh vào đan điền. "Lần này, kết thúc thật rồi."
Trường Hồn ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi chiến đấu lực. Lão nhìn Hứa Thanh với ánh mắt không thể tin nổi: "Ngươi.. Rốt cuộc đã làm thế nào.."
Trong mắt Hứa Thanh hiện lên một tia sát khí "nếu các ngươi nóng lòng muốn tiêu diệt ta đến vậy, vậy ta sẽ dùng chính các ngươi để đánh lên hắc hồn tông." Nói rồi hắn rút hồn của Trường Hồn và 36 người còn lại rồi hút vào hồn phiên của hắn.
Hứa Thanh quay người nói với Lâm Thanh Tuyết: "Chúng ta về thôi."
Hai người rời khỏi thung lũng, để lại Trường Hồn và những đệ tử Hắc Hồn tông đã bị diệt. Lần phản kích này không chỉ cứu được Lâm Thanh Tuyết, còn phá hủy được một phần không nhỏ của thế lực Hắc Hồn tông.
"Tránh ra sau lưng ta." Hứa Thanh đẩy Lâm Thanh Tuyết vào một góc đá.
Từ trong hắc vụ, ba mươi sáu đệ tử Hắc Hồn tông xuất hiện, mỗi người cầm một mặt hồn phiên nhỏ. Bọn họ đứng theo vị trí thiên cương, dưới chân hiện lên một tấm lưới huyết sắc phức tạp. Trong tay mỗi người đều là một tôn hồn phiên với những chủ hồn đang chờ trực lao về phía hắn.
"Tam Thập Lục Thiên Cương Hồn Luyện Đại Trận." Hứa Thanh nhận ra trận pháp này. Đây là trấn phái chi bảo của Hắc Hồn tông, từng luyện hóa không ít đại tu sĩ.
Hắc vụ dày đặc, trong đó vang lên tiếng gào rú chói tai của vạn hồn. Từng đạo hồn ảnh màu đen lao tới, mỗi con đều mang theo lực lượng ăn mòn nguyên thần.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, lần đầu vận chuyển toàn lực Côn Bằng truyền thừa. Một đôi cánh ảo màu bạc khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, mỗi lần vỗ cánh đều quét sạch một mảng hắc vụ.
Nhưng trận pháp thật sự quá lợi hại. Mỗi lần hắc vụ bị quét sạch, lập tức lại có thêm hắc vụ mới bổ sung từ các cột trận. Ba mươi sáu đệ tử đồng loạt vung hồn phiên, triệu hoán ra ba mươi sáu con Hồn tướng cao lớn.
Lâm Thanh Tuyết đứng sau lưng Hứa Thanh, cảm nhận rõ áp lực khủng khiếp. Nàng vung tay bắn ra mấy đạo linh phù, nhưng đều bị hắc vụ nuốt chửng.
"Không cần phí sức." Hứa Thanh nói, "Trận này có thể hấp thu mọi linh lực tấn công."
Hắn đóng hai mắt lại, toàn bộ tinh thần dồn vào việc thôi động Côn Bằng truyền thừa. Trên người hắn, từng đạo văn lộ màu bạc hiện lên, tỏa ra ánh sáng thần thánh.
"Phá!"
Hứa Thanh đột nhiên mở mắt, hai tay đẩy ra. Một luồng sóng xung kích màu bạc lan tỏa ra bốn phía. Những Hồn tướng vừa tiếp cận lập tức bị xé nát, hắc vụ cũng bị đẩy lùi mấy trượng.
Nhưng ba mươi sáu đệ tử trận pháp đồng loạt đốt cháy sinh cơ của bản thân, dùng mạng sống làm giá để tăng cường trận pháp. Hắc vụ càng đậm đặc, thậm chí ngưng tụ thành những mũi tên hồn lực, ào ạt bắn tới.
Hứa Thanh xoay người che chở cho Lâm Thanh Tuyết, dùng đôi cánh che chắn, lưng bị vài mũi tên hồn lực đánh trúng. Nhưng những mũi tên ấy không thể xuyến qua đc lớp lá chắn, tất cả mũi tên đều bị đóng băng rồi tan biến trong không trung
"Phải tìm ra trọng tâm trận pháp." Hắn nhanh chóng quan sát, phát hiện có một đệ tử đứng ở vị trí thập bát khốn có khí tức khác biệt.
Hứa Thanh tập trung toàn lực, hai tay kết ấn. Một thanh trường thương mang tử khí xuất hiện trong tay hắn, đây pháp bảo bản mệnh của hắn đã được dung hợp với sừng của côn bằng, phát huy toàn bộ Côn Bằng chiến kỹ - "Phá Hư Thương".
"Đi!"
Trường thương hóa thành một tia sáng, xuyên thủng tầng tầng hắc vụ, thẳng đến trọng tâm trận pháp. Đệ tử kia vội vã thôi động hồn phiên ngăn cản, nhưng vô ích.
"Xoẹt!"
Trường thương xuyên qua ngực hắn. Toàn bộ trận pháp run lên dữ dội, hắc vụ bắt đầu tan biến. Ba mươi lăm đệ tử còn lại đồng loạt phun máu, ngã xuống đất.
Hứa Thanh thở dài, thu hồi thần thông. Nhưng ngay lúc này, một bàn tay đen kịt đột nhiên từ dưới đất xuất hiện, nắm lấy chân hắn.
"Ha ha, đợi ngươi lâu rồi!" Trường Hồn chân nhân từ dưới đất chui lên, trên tay cầm một chuỗi hồn châu.
Hóa ra trận pháp trước chỉ là nghi thức mồi, chân chính sát chiêu nằm ở đây!
Khi Trường Hồn chân nhân từ dưới đất xuất hiện, chuỗi hồn châu trong tay lão phát ra ánh sáng âm lãnh. Lâm Thanh Tuyết đang đứng sau Hứa Thanh bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt, một lực lượng vô hình siết chặt cổ nàng.
"Buông nàng ra!" Hứa Thanh gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.
Trường Hồn cười lạnh: "Muốn cứu nàng? Được, tự phế tu vi của ngươi!"
Hứa Thanh nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đang dần ngạt thở, trong mắt nàng tràn đầy thống khổ nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, hắn đột nhiên nhớ đến cây trâm ngọc trong tay cô.
Không do dự, Hứa Thanh vung tay ném ra một đạo bạch quang. Nhưng kỳ lạ thay, bạch quang không bay về phía Trường Hồn, mà đánh vào hư không cách đó mấy trượng. Mà hóa thành vô số lông vũ bắn về phá Trường Hồn.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm đục, chuỗi hồn châu trong tay Trường Hồn đột nhiên nứt vỡ. Những sợi tơ hồn lực khống chế Lâm Thanh Tuyết lập tức đứt đoạn.
"Không thể nào!" Trường Hồn kinh hãi, "ngươi, ngươi là kẻ điên, chả nhẽ ngươi không quan tân đến sống chết của con ả này sao!"
Hứa Thanh không trả lời, sau khi vụ nổ tan đi trên người Trưởng Lão hắc hồn xuất hiện vô số vết thương. Nhưng kì lạ Thanh Tuyết gần như không bị thương, xung quanh nàng xuất hiện những luồng hàn khí bao quanh cơ thể. Thân hình lóe lên đã đến bên cạnh Lâm Thanh Tuyết. Một tay ôm lấy nàng, tay kia nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo trên người nàng, giải trừ phong ấn.
"Ngươi.. Ngươi không sao chứ?" Hắn hỏi.
Lâm Thanh Tuyết gật đầu, dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười: "Ta không sao."
Trường Hồn thấy cảnh này càng phẫn nộ, hai tay kết ấn, toàn bộ nơi hai người đang đứng bắt đầu rung chuyển. "Được lắm, vậy thì cùng chết!"
Nhưng Hứa Thanh đã không còn cho hắn cơ hội. Một đôi cánh bạc sau lưng hắn bỗng vỗ mạnh, vô số lông vũ ánh bạc bắn ra như mưa. Mỗi chiếc lông vũ đều mang theo lực lượng phong ấn, trực tiếp đóng vào các đại huyệt trên người Trường Hồn.
"Côn Bằng - Vạn Vũ Phong Ma!" Hứa Thanh hét lớn.
Trường Hồn kinh hãi phát hiện tu vi của mình đang nhanh chóng bị phong ấn. Lão vội vã muốn chạy trốn, nhưng đã muộn.
Hứa Thanh xuất hiện trước mặt lão, một chưởng đánh vào đan điền. "Lần này, kết thúc thật rồi."
Trường Hồn ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi chiến đấu lực. Lão nhìn Hứa Thanh với ánh mắt không thể tin nổi: "Ngươi.. Rốt cuộc đã làm thế nào.."
Trong mắt Hứa Thanh hiện lên một tia sát khí "nếu các ngươi nóng lòng muốn tiêu diệt ta đến vậy, vậy ta sẽ dùng chính các ngươi để đánh lên hắc hồn tông." Nói rồi hắn rút hồn của Trường Hồn và 36 người còn lại rồi hút vào hồn phiên của hắn.
Hứa Thanh quay người nói với Lâm Thanh Tuyết: "Chúng ta về thôi."
Hai người rời khỏi thung lũng, để lại Trường Hồn và những đệ tử Hắc Hồn tông đã bị diệt. Lần phản kích này không chỉ cứu được Lâm Thanh Tuyết, còn phá hủy được một phần không nhỏ của thế lực Hắc Hồn tông.

