23 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 10: Diệt Trường Hồn chân nhân

Hứa Thanh đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại. Không khí xung quanh đặc quánh lại, từng tầng hắc vụ từ dưới đất bốc lên, nhanh chóng hình thành một vòng vây kín.

"Tránh ra sau lưng ta." Hứa Thanh đẩy Lâm Thanh Tuyết vào một góc đá.

Từ trong hắc vụ, ba mươi sáu đệ tử Hắc Hồn tông xuất hiện, mỗi người cầm một mặt hồn phiên nhỏ. Bọn họ đứng theo vị trí thiên cương, dưới chân hiện lên một tấm lưới huyết sắc phức tạp. Trong tay mỗi người đều là một tôn hồn phiên với những chủ hồn đang chờ trực lao về phía hắn.

"Tam Thập Lục Thiên Cương Hồn Luyện Đại Trận." Hứa Thanh nhận ra trận pháp này. Đây là trấn phái chi bảo của Hắc Hồn tông, từng luyện hóa không ít đại tu sĩ.

Hắc vụ dày đặc, trong đó vang lên tiếng gào rú chói tai của vạn hồn. Từng đạo hồn ảnh màu đen lao tới, mỗi con đều mang theo lực lượng ăn mòn nguyên thần.

Hứa Thanh hít sâu một hơi, lần đầu vận chuyển toàn lực Côn Bằng truyền thừa. Một đôi cánh ảo màu bạc khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, mỗi lần vỗ cánh đều quét sạch một mảng hắc vụ.

Nhưng trận pháp thật sự quá lợi hại. Mỗi lần hắc vụ bị quét sạch, lập tức lại có thêm hắc vụ mới bổ sung từ các cột trận. Ba mươi sáu đệ tử đồng loạt vung hồn phiên, triệu hoán ra ba mươi sáu con Hồn tướng cao lớn.

Lâm Thanh Tuyết đứng sau lưng Hứa Thanh, cảm nhận rõ áp lực khủng khiếp. Nàng vung tay bắn ra mấy đạo linh phù, nhưng đều bị hắc vụ nuốt chửng.

"Không cần phí sức." Hứa Thanh nói, "Trận này có thể hấp thu mọi linh lực tấn công."

Hắn đóng hai mắt lại, toàn bộ tinh thần dồn vào việc thôi động Côn Bằng truyền thừa. Trên người hắn, từng đạo văn lộ màu bạc hiện lên, tỏa ra ánh sáng thần thánh.

"Phá!"

Hứa Thanh đột nhiên mở mắt, hai tay đẩy ra. Một luồng sóng xung kích màu bạc lan tỏa ra bốn phía. Những Hồn tướng vừa tiếp cận lập tức bị xé nát, hắc vụ cũng bị đẩy lùi mấy trượng.

Nhưng ba mươi sáu đệ tử trận pháp đồng loạt đốt cháy sinh cơ của bản thân, dùng mạng sống làm giá để tăng cường trận pháp. Hắc vụ càng đậm đặc, thậm chí ngưng tụ thành những mũi tên hồn lực, ào ạt bắn tới.

Hứa Thanh xoay người che chở cho Lâm Thanh Tuyết, dùng đôi cánh che chắn, lưng bị vài mũi tên hồn lực đánh trúng. Nhưng những mũi tên ấy không thể xuyến qua đc lớp lá chắn, tất cả mũi tên đều bị đóng băng rồi tan biến trong không trung

"Phải tìm ra trọng tâm trận pháp." Hắn nhanh chóng quan sát, phát hiện có một đệ tử đứng ở vị trí thập bát khốn có khí tức khác biệt.

Hứa Thanh tập trung toàn lực, hai tay kết ấn. Một thanh trường thương mang tử khí xuất hiện trong tay hắn, đây pháp bảo bản mệnh của hắn đã được dung hợp với sừng của côn bằng, phát huy toàn bộ Côn Bằng chiến kỹ - "Phá Hư Thương".

"Đi!"

Trường thương hóa thành một tia sáng, xuyên thủng tầng tầng hắc vụ, thẳng đến trọng tâm trận pháp. Đệ tử kia vội vã thôi động hồn phiên ngăn cản, nhưng vô ích.

"Xoẹt!"

Trường thương xuyên qua ngực hắn. Toàn bộ trận pháp run lên dữ dội, hắc vụ bắt đầu tan biến. Ba mươi lăm đệ tử còn lại đồng loạt phun máu, ngã xuống đất.

Hứa Thanh thở dài, thu hồi thần thông. Nhưng ngay lúc này, một bàn tay đen kịt đột nhiên từ dưới đất xuất hiện, nắm lấy chân hắn.

"Ha ha, đợi ngươi lâu rồi!" Trường Hồn chân nhân từ dưới đất chui lên, trên tay cầm một chuỗi hồn châu.

Hóa ra trận pháp trước chỉ là nghi thức mồi, chân chính sát chiêu nằm ở đây!

Khi Trường Hồn chân nhân từ dưới đất xuất hiện, chuỗi hồn châu trong tay lão phát ra ánh sáng âm lãnh. Lâm Thanh Tuyết đang đứng sau Hứa Thanh bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt, một lực lượng vô hình siết chặt cổ nàng.

"Buông nàng ra!" Hứa Thanh gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.

Trường Hồn cười lạnh: "Muốn cứu nàng? Được, tự phế tu vi của ngươi!"

Hứa Thanh nhìn thấy Lâm Thanh Tuyết đang dần ngạt thở, trong mắt nàng tràn đầy thống khổ nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu. Trong khoảnh khắc nguy cấp đó, hắn đột nhiên nhớ đến cây trâm ngọc trong tay cô.

Không do dự, Hứa Thanh vung tay ném ra một đạo bạch quang. Nhưng kỳ lạ thay, bạch quang không bay về phía Trường Hồn, mà đánh vào hư không cách đó mấy trượng. Mà hóa thành vô số lông vũ bắn về phá Trường Hồn.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm đục, chuỗi hồn châu trong tay Trường Hồn đột nhiên nứt vỡ. Những sợi tơ hồn lực khống chế Lâm Thanh Tuyết lập tức đứt đoạn.

"Không thể nào!" Trường Hồn kinh hãi, "ngươi, ngươi là kẻ điên, chả nhẽ ngươi không quan tân đến sống chết của con ả này sao!"

Hứa Thanh không trả lời, sau khi vụ nổ tan đi trên người Trưởng Lão hắc hồn xuất hiện vô số vết thương. Nhưng kì lạ Thanh Tuyết gần như không bị thương, xung quanh nàng xuất hiện những luồng hàn khí bao quanh cơ thể. Thân hình lóe lên đã đến bên cạnh Lâm Thanh Tuyết. Một tay ôm lấy nàng, tay kia nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo trên người nàng, giải trừ phong ấn.

"Ngươi.. Ngươi không sao chứ?" Hắn hỏi.

Lâm Thanh Tuyết gật đầu, dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười: "Ta không sao."

Trường Hồn thấy cảnh này càng phẫn nộ, hai tay kết ấn, toàn bộ nơi hai người đang đứng bắt đầu rung chuyển. "Được lắm, vậy thì cùng chết!"

Nhưng Hứa Thanh đã không còn cho hắn cơ hội. Một đôi cánh bạc sau lưng hắn bỗng vỗ mạnh, vô số lông vũ ánh bạc bắn ra như mưa. Mỗi chiếc lông vũ đều mang theo lực lượng phong ấn, trực tiếp đóng vào các đại huyệt trên người Trường Hồn.

"Côn Bằng - Vạn Vũ Phong Ma!" Hứa Thanh hét lớn.

Trường Hồn kinh hãi phát hiện tu vi của mình đang nhanh chóng bị phong ấn. Lão vội vã muốn chạy trốn, nhưng đã muộn.

Hứa Thanh xuất hiện trước mặt lão, một chưởng đánh vào đan điền. "Lần này, kết thúc thật rồi."

Trường Hồn ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi chiến đấu lực. Lão nhìn Hứa Thanh với ánh mắt không thể tin nổi: "Ngươi.. Rốt cuộc đã làm thế nào.."

Trong mắt Hứa Thanh hiện lên một tia sát khí "nếu các ngươi nóng lòng muốn tiêu diệt ta đến vậy, vậy ta sẽ dùng chính các ngươi để đánh lên hắc hồn tông." Nói rồi hắn rút hồn của Trường Hồn và 36 người còn lại rồi hút vào hồn phiên của hắn.

Hứa Thanh quay người nói với Lâm Thanh Tuyết: "Chúng ta về thôi."

Hai người rời khỏi thung lũng, để lại Trường Hồn và những đệ tử Hắc Hồn tông đã bị diệt. Lần phản kích này không chỉ cứu được Lâm Thanh Tuyết, còn phá hủy được một phần không nhỏ của thế lực Hắc Hồn tông.
 
23 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chượng 11: Nền móng của một thế lực mới

Sau khi Hứa Thanh và Lâm Thanh Tuyết trở về thôn, hắn quyết định ở lại một thời gian, vừa để ổn định cảnh giới, vừa truyền thụ một ít công pháp cơ bản cho dân thôn. Hắn nhận ra những người ở đây đều có tài năng tu luyện khá tốt nhưng do không có nhiều tài nguyên tu luyện cũng như kiến thức về công pháp nên vẫn tu vi vẫn luôn ngưng trệ. Hơn hết họ đều đã từng có ơn với bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh chọn một bãi đất trống ở đầu thôn. Gần trăm người dân tụ tập, từ trẻ nhỏ đến người già, ai nấy đều háo hức.

"Trước tiên, ta sẽ truyền thụ cho mọi người Càn Khôn Định Thần Tâm Quyết." Hứa Thanh giọng nói bình tĩnh, "Đây là công pháp cơ bản nhất, có thể ổn định tâm thần, tăng cường thể chất và tốc độ hấp thụ linh khí trời đất."

Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, thị phạm tư thế vận công. Dưới ánh nắng ban mai, thân ảnh hắn phủ một lớp hào quang nhẹ.

Lâm Thanh Tuyết ngồi ở hàng đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở mọi người: "Giữ tâm tĩnh lặng, đừng nóng vội."

Một đứa trẻ chừng mười tuổi là Tiểu Thạch, nghịch ngợm nhất thôn, lúc này cũng nghiêm túc ngồi ngay ngắn. Nó là đứa trẻ mồ côi, được dân thôn nuôi nấng.

Hứa Thanh chú ý đến Tiểu Thạch, phát hiện đứa bé này có thiên phú không tệ. Hắn đi xuống, đặt tay lên đỉnh đầu Tiểu Thạch: "Thử cảm nhận khí trong cơ thể."

Một luồng chân khí ấm áp chảy vào, Tiểu Thạch lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái. Đột nhiên, một luồng khí nóng từ đan điền bùng lên.

"Ồ? Thiên sinh đan điền thông suốt?" Hứa Thanh hơi kinh ngạc.

Lâm Thanh Tuyết vội hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"Không, đây là chuyện tốt." Hứa Thanh lắc đầu, "Tiểu Thạch có thiên phú tu luyện, sau này có thể thành tựu."

"Bách hội ở đỉnh đầu, Đan điền ở bụng dưới.." Hắn giảng giải tỉ mỉ.

Một cụ già tóc bạc chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ghi chép. Đây là lão Lý, thợ săn già nhất trong thôn, từng cứu Hứa Thanh khi hắn bị thương.

"Tiểu Hứa a," lão Lý hỏi, "cụ già như ta, tu luyện có kịp không?"

Hứa Thanh cười: "Lão Lý yên tâm, công pháp này chú trọng dưỡng sinh, càng luyện càng khỏe."

Buổi tối, dưới ánh lửa trại, Hứa Thanh bắt đầu giảng giải yếu quyết vận công. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, giọng nói trầm ổn mà rõ ràng.

"Thở ra thì như sương mù, hít vào thì như hút trân châu.." Hắn thị phạm từng chi tiết.

Đột nhiên, một thanh niên tên A Bảo kêu lên: "Ta.. Ta cảm thấy có luồng khí nóng!"

Mọi người xúm lại xem, quả nhiên thấy trên lòng bàn tay A Bảo có một luồng khí nóng tỏa ra.

Hứa Thanh gật đầu: "Tốt! Đây chính là khí cảm. A Bảo thiên phú không tệ."

Tin này khiến mọi người càng phấn khích. Suốt đêm đó, trong thôn vang lên không ngớt những tiếng thảo luận sôi nổi về tu luyện.

Hứa Thanh đứng dưới bóng cây, nhìn cảnh tượng này, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn nhớ lại những ngày tháng ở Hắc Hồn tông, so với sự ấm áp nơi đây thật khác xa.

Lâm Thanh Tuyết đến bên cạnh: "Nhờ có ngươi, mọi người đều có cơ hội thay đổi vận mệnh."

Hứa Thanh trầm giọng đáp: "Đây mới là ý nghĩa thực sự của tu tiên."

Hứa Thanh nói: "Ta chỉ hy vọng nếu sau này ta không ở đây, mọi người cũng có thể tự bảo vệ mình."

Hai tuần sau, cả thôn đã có hơn ba mươi người cảm nhận được khí cảm. Tiểu Thạch tiến bộ nhanh nhất, đã có thể vận khí một vòng nhỏ chu thiên.

Một buổi tối, Hứa Thanh triệu tập mọi người: "Từ mai ta sẽ dạy mọi người vài môn tiểu thuật. Có thể không dùng để đấu pháp, nhưng đủ để phòng thân."

Lão Lý xúc động nói: "Cả đời ta chưa từng nghĩ, già rồi lại còn có thể học được tiên thuật."

Hứa Thanh nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Hắn biết rằng mình đã trao cho mọi người không chỉ là tu vi, mà còn là niềm tin vào tương lai.

Nhưng hắn cũng hiểu, con đường tu tiên còn dài, những gì hắn làm được chỉ là bước khởi đầu. Về sau, còn cần chính mọi người nỗ lực không ngừng.

Dưới ánh trăng, tiếng reo hò vang khắp thôn nhỏ. Hứa Thanh biết, hạt giống mà hắn gieo hôm nay, sẽ một ngày nào đó đơm hoa kết trái.
 
23 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 19: Nguyên anh kỳ Lâm Thanh Tuyết

Đêm khuya, trên đỉnh núi Thiên Vụ phong nơi linh khí dồi dào nhất trong vùng, Hứa Thanh và Lâm Thanh Tuyết ngồi đối diện nhau. Trước mặt họ, một đạo trận pháp bảo hộ đang "Đan điền của nàng đã đầy, có thể thử đột phá." Hứa Thanh quan sát kỹ trạng thái của Lâm Thanh Tuyết, "Nhưng đột phá Nguyên Anh không giống những cảnh giới trước, cần chuẩn bị kỹ càng."

Lâm Thanh Tuyết gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc: "Ta đã chuẩn bị xong."

Hứa Thanh lấy ra một viên "Nguyên Anh đan" - đan dược cấp bốn mà hắn đã hắn luyện chế. "Khi cảm thấy chân khí sôi trào, lập tức dùng đan."

Hai người bắt đầu vận công. Hứa Thanh đem một nửa chân khí truyền vào cơ thể Lâm Thanh Tuyết, giúp nàng ổn định kinh mạch. Xung quanh đỉnh núi, linh khí bắt đầu xoáy tụ, hình thành một cơn lốc linh lực.

"Bình tĩnh, đừng để bị ảnh hưởng." Hứa Thanh nhắc nhở.

Lâm Thanh Tuyết hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bốc khói trắng. Chân khí trong cơ thể nàng bắt đầu ngưng tụ, dần hình thành một đạo hư ảnh nguyên anh ở đan điền.

Đột nhiên, thiên địa biến sắc. Mây đen vần vũ, lôi đình nổi lên. Đây chính là "Nguyên Anh lôi kiếp" mà mọi người khi đột phá đều phải trải qua.

"Lôi kiếp để ta đỡ." Hứa Thanh đứng dậy, triệu hồi Côn Bằng chiến kỹ. Một đôi cánh bạc khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, che chở cho Lâm Thanh Tuyết.

"Ầm!"

Một đạo thiên lôi giáng xuống, trực tiếp đánh vào cánh của Hứa Thanh. Hắn vẫn đứng vững.

"Tiếp tục vận công, đừng phân tâm." Hắn nói với Lâm Thanh Tuyết.

Cô gái dưới sự bảo vệ của hắn, toàn tâm toàn ý ngưng tụ nguyên anh. Hư ảnh nguyên anh trong đan điền ngày càng rõ nét, dần hiện ra hình dáng giống như bản thể.

Nhưng lôi kiếp càng lúc càng dữ dội. Chín đạo thiên lôi liên tiếp giáng xuống, Hứa Thanh vẫn điềm nhiên chống đỡ. Với tu vi và cường độ thân thể hiện tại thì ngay cả vấn đỉnh lôi kiếp hắn vẫn không hấn gì.

"Chỉ còn một đạo cuối cùng." Hắn nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy kiên định.

Đạo lôi kiếp cuối cùng này có màu tím, mang theo uy lực hủy diệt. Hứa Thanh vận dụng bí thuật "Côn Bằng Phá Thiên", toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa bạc.

"Biến đi!"

Hắn lao lên trời, trực tiếp đón lấy đạo lôi kiếp cuối cùng. Ánh sáng chói lòa bao trùm cả đỉnh núi.

Khi ánh sáng tắt đi, bầu trơi đã trở về vẻ vốn có, linh khí ngàn dặm xung quanh không ngừng truyền tớ nhập vào đan cơ thể Lâm Thanh Tuyết. Trên mặt hắn nở nụ cười - Lâm Thanh Tuyết đã thành công ngưng tụ nguyên anh.

Một tiểu nhân màu bạc từ đan điền của nàng bay ra, dung mạo giống hệt bản thể, chính là Nguyên Anh đã thành hình.

"Thành công rồi.." Lâm Thanh Tuyết mở mắt, trong mắt lóe lên sắc bạc.

Nàng vội chạy đến bên Hứa Thanh: "Ngươi không sao chứ?"

Hứa Thanh lắc đầu: "Chúc mừng nàng, từ nay về sau chính thức bước vào cảnh giới cao thủ."

Hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn bình minh đang ló dạng. Lâm Thanh Tuyết đã trở thành Nguyên Anh kỳ tu sĩ, mà trải qua lần này, cảm tình giữa hai người càng tiến thêm 1 bậc.

"Đa tạ ngươi." Lâm Thanh Tuyết nói.

Hứa Thanh mỉm cười: "Giữa chúng ta, cần gì phải nói lời cảm ơn."

Nàng biết rằng, đột phá Nguyên Anh chỉ là bắt đầu. Phía trước còn nhiều thử thách đang chờ đợi, nhưng chỉ cần có hắn ở bên, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back