Chương 3: Ký ức tuổi thơ
"Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng đâu biết thân mắc tội gì đâu
Xin đừng đổ lỗi hết cho bọn trẻ
Chúng quen lớn lên với những niềm đau".
[Bài hát Đừng Đổ Lỗi Bọn Trẻ
Nghệ sĩ: B Ray
Đã phát hành: 2020
Album: Loser2Lover]
Bài hát từ chiếc radio cũ kỹ đặt trên bàn cứ vang vọng hòa quyện vào trong gió. Giữa tiếng ồn xe cộ vào sáng sớm, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng người cười cười nói nói, thế nhưng từng câu hát rơi vào tai cậu lại rõ mồm một, xoáy sâu vào trái tim non nớt của cậu bé.
Hôm nay là ngày đầu tiên ở trại trẻ mồ côi, Thanh Duệ lết từng bước chân vô định và con tim trống rỗng đi đến nơi mà cậu không bao giờ nghĩ cậu sẽ đến. Cậu cảm thấy mình như lạc ở một thế giới xa lạ. Sau đó, họ sắp cho cậu vào một căn phòng nhỏ chỉ có vỏn vẹn một ô cửa sổ hơi to hơn bàn tay người lớn tựa như một chiếc lồng không lối thoát, mà chính người trong lồng cũng chẳng còn nơi nào khác để có động lực thoát khỏi chiếc lồng này.
Trong phòng là một chiếc giường đơn giản, có nệm ấm, chăn êm; một cái bàn gỗ kèm theo chiếc đèn học và một cái ghế. Cảnh vật xung quanh thật buồn tẻ, bức tường xung quanh được sơn màu xám bạc. Sự trống trải trong lòng và ánh sáng mờ mịt từ cửa sổ nhỏ hắt vào đủ làm nổi bật vẻ u ám của căn phòng khiến không khí trở nên nặng nề, ngột ngạt hơn. Căn phòng này.. Thật ra rất tiện nghi.
Hồi còn ở nhà, cậu nào đâu có nệm hay bàn học, chỉ có chiếc chiếu đã rách, ngồi nhà cũ kĩ dột nát không tránh nổi những hạt mưa, một miếng ván gỗ sần sùi bụi bặm làm bàn. Quả thật đối với Thanh Duệ, đây là nơi tiện nghi nhất cậu được sống, chỉ là.. Nó thiếu.. Thiếu một thứ vô cùng quan trọng. Nó thiếu hơi ấm của tình thân.. Cậu ngồi trên giường, nhìn ra khung cửa sổ nơi những đứa trẻ khác đang tập trung lại để trò chuyện và chơi đùa, nhưng em không biết làm thế nào để hòa nhập với không gian xa lạ nơi đây, và.. Xã hội này.. Em sợ lắm rồi. Nghĩ đến đây.. Em bỗng chua xót cho đời mình. Em co gối lại ngồi gục mặt khóc nức nở thành tiếng:
"Tại sao.. Tại sao lại như thế.. Tại sao đối xử với con như vậy? Làm sao đây.. Con.. Con lạnh quá. Con ước.. Ước rằng đây chỉ là giấc mơ.. Con không dám tin đây lại là sự thật. Bố.. Mẹ.. Hai người đâu rồi.. Đừng vứt Duệ Duệ mà.. Con không muốn ở đây đâu.. Duệ Duệ muốn về nhà.."
Tiếng khóc não lòng từ từ nhỏ lại rồi cũng dừng hẳn. Thanh Duệ lấy ra một quyển sổ nhỏ bìa nâu đã bạc màu, nắn nót từng dòng nhật ký, nước mắt cậu nhòe đi dòng chữ.
[..]
Bố, bố từng nói, nghèo cũng không sao, miễn gia đình ta hạnh phúc, bố từng nói, hãy yêu thương mẹ con thật nhiều, vì mẹ con đã hi sinh thanh xuân và nhan sắc của mình vì mái ấm gia đình. Bố ơi, mẹ.. Mẹ chưa từng trách bố thật đâu, mẹ yêu bố lắm, mẹ yêu bố rất nhiều, mẹ từng kể cho con nghe về bố ngày xưa, về chuyện tình hai người, mẹ kể, ngày con ra đời, bố mẹ đã vui đến mức nào. Con cứ ngỡ như mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên cuộc đời.. Thì.. Thì ra.. Chỉ là con tưởng.. Hoặc.. Đã từng..
Mẹ.. Con biết vì gia đình này, mẹ đã chịu cực rất nhiều, nhưng mẹ ơi, bố cũng thế, bố ngày đêm kiếm tiền, bố luôn tự trách mình đã không mang đến cuộc sống đủ đầy cho mẹ. Mẹ ơi, mẹ nhớ mẹ từng nói gì không? Mẹ đã từng dạy con là: 'Hãy yêu thương bố thật nhiều, vì đó là người đàn ông mẹ yêu nhất. Hãy ngẩng cao đầu mà sống, nhà ta không giàu vật chất, nhưng giàu tình cảm, bố mẹ mãi bên con'.
Bố, mẹ, những gì.. Hai người từng nói.. Vì sao giờ đây.. Dường như chỉ mỗi con khắc ghi. Tim con đau, lòng con đau, bao ngày qua con ngỡ như nước mắt con đã cạn.. Gia đình nhỏ của con đâu rồi? Bố, mẹ.. Sau này.. Duệ Duệ phải sống sau đây? Trả lại gia đình nhỏ cho con đi.. Bởi.. Con tuyệt vọng mất rồi. Thà rằng đừng sinh con ra.. Chứ đừng biến con thành trẻ mồ côi. Con có cha như nhà có nóc, con không cha như nòng nọc đứt đuôi. Bố, mẹ và cả nhà, con đều không còn nữa rồi. Nếu con có làm gì sai.. Hãy trừng phạt con bằng cách khác.. Có được không ạ?
Em là đứa trẻ nhỏ
Ở một thế giới to
Bao chuyện còn chưa tỏ
Đời đã đầy âu lo.
Em có mẹ có ba
Em có một ngôi nhà
Nhưng đời em nghiệt ngã
Mái ấm bỗng cách xa.
Duệ Duệ.. Tin sẽ có ngày.. Bố mẹ.. Quay lại đón con. Duệ Duệ không phải cô nhi.. Duệ Duệ có đủ bố mẹ mà.
[..]
Lát sau, khi đã dần bình tĩnh lại, Thanh Duệ dừng bút, hít sâu bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đối mặt với cuộc sống mới. Một nhóm đứa trẻ gần đó ngay lập tức chú ý đến cậu, để rồi.. Những ánh mắt dò xét, những lời nói châm chọc bắt đầu đổ dồn theo từng bước chân của cậu.
"Ê tụi bây, nhìn kìa, đứa mới đến đấy, chậc, trắng trẻo, nhìn cứ tưởng công tử nhà giàu, chẳng qua cũng vào đây thôi, hơn gì ai, chân yếu tay mềm như vậy chắc chẳng biết làm gì đâu."
Một đứa trong nhóm nói với giọng to chế nhạo, mấy đứa khác hùa theo mà chậc lưỡi. Bàn tay Thanh Duệ bắt đầu run rẩy bấu chặt vào gấu áo.
Nghe bảo bố mẹ ly hôn không ai nuôi nó nên mới bị vứt vào trong đây
Một đứa khác thêm vào, cả nhóm cười ầm lên.
Thanh Duệ cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt. Cậu cố gắng không để lộ sự yếu đuối ra bên ngoài, nhưng những lời nói đó cứ lởn vởn trong đầu trong suốt một ngày, khiến cậu cảm thấy mình không thuộc về thế giới này. Cậu bước nhanh quay lại phòng, nằm xuống giường ôm chặt lấy đầu gối, từng giọt nước mắt tuôn rơi.
Những ngày tiếp theo, Thanh Duệ phải tiếp tục đối mặt với những khó khăn trong trại trẻ. Các hoạt động hàng ngày ở trại trẻ mồ côi đều diễn ra theo một lịch trình nghiêm ngặt, nhưng những ánh mắt khinh miệt, lời lẽ chế giễu từ các bạn cùng trại vẫn là điều khiến cậu khó chịu nhất. Mỗi khi cậu ra khỏi phòng, đều được chú ý một cách tuyệt đối.
Có những lúc, Thanh Duệ đứng xếp hàng để lấy đồ ăn trưa, Bữa ăn của em thường là những món ăn đơn giản và không đủ dinh dưỡng, thường chỉ có cơm, rau và thịt khô. Một nhóm trẻ thường xuyên tìm cách chọc ghẹo cậu, chúng thường ném những đồ ăn thừa đấy vào người cậu rồi cười đùa. Nhiều lần như vậy, Thanh Duệ chỉ biết im lặng ngồi ăn cố gắng không để lộ sự tổn thương ra bên ngoài. Nhưng bên trong cậu cảm thấy sự đau đớn không ngừng gia tăng. Cậu tự nhủ:
"Duệ Duệ ngoan, không thể để bố mẹ lo lắng.. Bố mẹ sẽ mau chóng đón A Duệ mà.. Vì.. Vì Duệ là con của hai người mà.. Phải ngoan.. Phải ngoan.."
Thanh Duệ cố gắng tìm cách hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Cậu tích cực tham gia các hoạt động nhóm và cố gắng giúp đỡ các bạn khác trong những công việc chung. Nhưng sự cố gắng của cậu không chỉ không được đón nhận, những nỗ lực của cậu không tạo ra sự thay đổi mà còn làm cậu trở thành mục tiêu bị bắt nạt và chế giễu.
Có lúc, cậu đang giúp dọn dẹp khu vực đọc sách chung, nhóm trẻ tụ tập xung quanh cậu chế nhạo cậu:
"Nhìn kìa, nó lại làm công việc cho người khác đấy, có phải nó là lao công ở đây không nhở?"
Một đám cười to, nụ cười không thể che giấu sự đắc ý.
Thanh Duệ chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào chúng. Cậu làm như không nghe thấy và tiếp tục công việc của mình. Nhưng những lời chế nhạo đó cứ đọng lại trong đầu cậu, làm tăng sự tổn thương của cậu.
Đỉnh điểm khi em đang chơi một mình, nhóm trẻ đã xô em xuống đất rồi cướp đồ chơi của em rồi nói:
"Cái này bây giờ là của bọn tao. Cút đi đừng đứng ở đây làm bọn tao ngứa mắt"
Một đứa trẻ nói với giọng thô lỗ. Cú đẩy khiến cậu bị trầy xước và chảy máu ở đầu gối, cậu không chịu đựng được nữa liền đứng dậy đẩy ngã bọn chúng, Thành Phong - tên cầm đầu trong đám liền đứng dậy quát:
"Mày dám đẩy bọn tao hả đồ bị bỏ rơi?"
Vừa dứt lời hắn liền đẩy cậu té rồi đè lên người cậu đánh. Cậu chống đỡ yếu ớt, bị đấm, đá liên tiếp.
"Sao mấy cậu lại làm thế này?"
Một người đá mạnh vào bụng cậu rồi đáp:
"Vì mày là một đứa bị bỏ rơi. Không ai ưa những thứ như mày, đi chết đi đồ bị bỏ rơi."
Thanh Duệ chợt lặng người đi, cơn đau trên cơ thể nào có đau bằng cơn bão trong lòng. Bấy lâu nay, câu luôn tự thuyết phục mình rằng sẽ có ngày bố mẹ đến đón cậu, cậu không bị bỏ rơi, nhưng ngày qua ngày, sự tuyệt vọng xen lẫn thất vọng ngày càng gia tăng, dẫu cho cậu cố tỏ ra vô tư, tin tưởng lời hứa của bố mẹ, nhưng dường như nó không thay đổi được sự thật phũ phàng trước mắt, cậu.. Dường như không tự gạt mình nỗi nữa rồi. Những tên nhóc xung quanh vừa nói vừa đá liên tiếp vào bụng cậu. Bỗng nhiên có một người hét lên:
"Bảo vệ đến kìa"
Đám trẻ chạy tán loạn. Cậu nằm co quắp, cố gắng đứng dậy nhưng không nổi. Cậu nằm trên đất, đau đớn và mệt mỏi. Sách vở rơi vãi xung quanh. Bảo vệ thấy cảnh tượng liền tiến lại gần:
"Ôi trời, em có sao không?"
Bảo vệ nhẹ nhàng đỡ cậu dậy và hỏi:
"Em có bị thương ở đâu không?"
Cậu nén đau đáp:
"Em.. Em không sao. Chỉ là đau chút thôi ạ."
Thanh Duệ được dẫn vào phòng y tế, ngồi xuống giường. Cô y tế lấy hộp cứu thương và bắt đầu bôi thuốc cho cậu. Cô y tế nói:
"Cơ bản là bị thương khá nặng cần hồi phục khá lâu, em nghỉ ngơi đi nhé."
Cậu nằm xuống đáp:
"Vâng, cảm ơn cô."
Tình cờ hôm nay Mặc Thần đến thăm Thanh Duệ, vừa bước vào trại trẻ để tìm hình bóng thân thuộc ấy thì nghe tin cậu bị đánh hội đồng, đang ở phòng y tế. Anh liền tức tốc đi tìm cậu.
Khi Mặc Thần bước vào phòng y tế, đập vào mắt anh là hình ảnh cậu đang đau đớn với cơ thể bầm dập, tay, chân và đầu gối đã được băng bó. Trên khuôn mặt đáng yêu luôn nở nụ cười ngọt ngào giờ đây có vài vết xước. Sự lo lắng và thương xót lộ rõ trên gương mặt của anh. Anh vội vàng đi đến cạnh giường cậu:
"A Duệ, em có sao không?"
Mặc Thần khẽ hỏi, giọng anh run run.
Thanh Duệ cố nở nụ cười, nhưng nước mắt đã tràn ra từ khóe mắt.
"Em không sao đâu, anh đừng lo.."
Mặc Thần ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay Thanh Duệ. Anh khẽ hỏi:
"A Duệ, chuyện gì xảy ra, ai đánh em ra như thế này?"
Thanh Duệ cắn môi, giọng cậu run run khi nhớ lại những gì đã xảy ra, cậu ôm chầm lấy Anh vừa khóc vừa nói:
"Mấy bạn giật đồ chơi của em còn xô em nữa.. Ức hức.. Em đánh trả.. Mấy bạn liền xông vào đánh em, đấm vào mặt và đạp vào bụng.."
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má Thanh Duệ, cậu tiếp tục nói:
"Họ cười nhạo em, nói em là đồ bị bỏ rơi không xứng đáng được sống. Em chỉ biết ôm đầu chịu đựng.."
Mặc Thần siết chặt tay Thanh Duệ, cảm giác tức giận bùng phát lên mãnh liệt trong lòng anh. Anh không thể chịu đựng được việc người mình yêu thương phải chịu đau đớn như thế này. Anh đã tốn bao nhiêu công sức khuyên nhủ, sợ Duệ làm gì dại dột, sau bọn này lại dám.. Mắt anh ánh lên sự giận dữ.
Mặc Thần cẩn thận ôm Thanh Duệ vỗ về:
"A Duệ ngoan, không sao có anh đây rồi, ngoan nào"
"Chúng sẽ phải trả giá cho những gì làm với em."
Mặc Thần nói qua kẽ răng, giọng anh lạnh lùng. Thanh Duệ dựa vào vai Mặc Thần, lòng cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết. Những giọt nước mắt lại rơi xuống nhưng không còn là đau đớn mà là vì xúc động và biết ơn.
Sau khi dỗ Thanh Duệ ngủ, anh liền tìm những kẻ đã hành hạ Thanh Duệ bé nhỏ của anh, anh hỏi thăm xung quanh về đám đấy. Cuối cùng khi bắt được đám bắt nạt Thanh Duệ, anh liền túm cổ áo một người lên hỏi:
"Ai cho chúng mày quyền bắt nạt A Duệ nhà tao hả?"
Bọn chúng lắp bắp trả lời:
"Ai.. Ai.. Bảo nó đến giành đồ chơi của bọn tao"
Mặc Thần cười lạnh:
"Vậy chúng mày cũng có quyền bảo A Duệ đi chết?"
Đứa cầm đầu cố gắng phản kháng, Mặc Thần càng trở nên tức giận hơn. Anh bắt đầu đánh đập từng người, từng cú đấm và đá khiến cho nhóm bắt nạt cảm thấy đau đớn và sợ hãi. Lần đầu tiên, bọn nó cảm nhận cái chết kề cận đến thế. Người trước mặt.. Thật đáng sợ. Anh ta.. Anh ta dường như muốn giết chết cả bọn nó.. Như một ác ma không còn tình người.
"Đừng nghĩ rằng chúng mày có thể làm tổn thương A Duệ mà không cần phải trả giá!"
Mặc Thần nói với giọng đầy sự lạnh lùng.
Nhóm bắt nạt nhận thấy không còn cách nào để chống cự, bắt đầu van xin. Tên đầu tiêu với khuôn mặt đau đớn và sợ hãi, quỳ xuống nài nỉ:
"Xin.. Xin anh, chúng em sai rồi, xin anh tha cho chúng.. Chúng em.."
Mặc Thần dừng lại và thở hổn hển, anh nhìn vào những gương mặt bẽ bàng và nhục nhã trên đất, nói giọng lạnh lùng:
"Hy vọng chúng mày hiểu được bài học này, A Duệ có mệnh hệ gì là chúng mày sẽ là đứa gánh chịu hậu quả đầu tiên"
Sau khi xử lí xong nhóm trẻ bắt nạt, Mặc Thần vẫn cảm thấy cơn giận chưa hạ nhiệt. Anh thở hổn hển và quay lưng rời khỏi nơi đấy. Bước chân anh hướng thẳng đến phòng y tế nơi bé con của anh đang được chăm sóc.
Khi bước vào phòng y tế, Mặc Thần thấy Thanh Duệ nằm yên lặng trên giường, cơ thể có những vết bầm tím, khuôn mặt nhợt nhạt. Cậu đang say giấc nồng, đôi mắt nhắm nghiền trong giấc ngủ bình yên. Mặc Thần nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thanh Duệ nhìn những vết thương chằng chịt trên người cậu.
Hình ảnh Thanh Duệ ngủ say, thở đều đặn khiến lòng anh dịu lại. Mặc dù tình hình trước mắt không gọi là ổn nhưng lại mang cho anh một cảm giác yên bình khi thấy A Duệ của anh không cần phải lo lắng về sau này lại bị kẻ xấu ức hiếp.
Mặc Thần ngắm nhìn Thanh Duệ với sự trìu mến, ánh mắt anh ôn nhu nhưng kiên định, anh nhẹ nhàng cầm tay Thanh Duệ nói khẽ:
"Anh sẽ bảo vệ em bằng mọi giá, không để bất cứ ai làm tổn thương em được nữa."
Vài ngày sau, Thanh Duệ mỗi ngày đều nhận được món quà nhỏ từ Mặc Thần. Những món quà này trở thành nguồn động viên lớn nhất của cậu, Mặc Thần không chỉ mang đến những món quà vật chất mà còn mang lại sự ủng hộ tinh thần cho Thanh Duệ rất nhiều. Những lần Mặc Thần đến thăm, sự hiện diện của anh như một nguồn ánh sáng nhỏ bé trong bóng tối bao trùm cuộc sống của Thanh Duệ.
Nhưng thời gian yên bình lại không kéo dài được bao lâu, Mặc Thần bỗng nhận được một tin quan trọng từ gia đình. Anh được nhận vào một ngôi trường có danh tiếng ở thành phố và nhận được học bổng toàn phần. Đây là cơ hội của gia đình và cũng là điều chính anh hy vọng từ lâu. Tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc anh phải xa rời thị trấn nhỏ này và xa A Duệ bé nhỏ của anh.
Một lần khi Mặc Thần đến thăm, anh mang theo một cuốn sách mà Thanh Duệ rất yêu thích:
"Anh biết em thích đọc sách này, vì vậy anh mang cho em."
Thanh Duệ sáng mắt nhìn cuốn sách, cậu nhận lấy và trao cho anh cụ cười cảm ơn đầy ngọt ngào và chân thành
"Cảm ơn anh Thần, em rất thích nó"
Mặc Thần xoa đầu cậu, nhìn cậu một cách dịu dàng. Đột nhiên Mặc Thần mở miệng nói:
"A Duệ, anh có chuyện muốn nói với em"
Thanh Duệ đang thích thú nhìn cuốn sách đáp lại:
"Dạ sao thế ạ?"
Ngập ngừng giây lát, nhưng rồi Mặc Thần cũng nói ra:
"Anh nhận được học bổng và sẽ đi học ở thành phố khác, anh phải rời khỏi thị trấn này một thời gian."
Thanh Duệ sựng người, không giấu nổi sự bất ngờ và buồn bã ngẩng mặt lên. Cậu nhìn anh một lúc lâu dù biết đây là cơ hội tốt cho tương lai của Mặc Thần, nhưng cậu không thể nào không cảm thấy đau đớn và cô đơn. Hiện tại.. Cậu chỉ còn mỗi anh thôi.. Nhưng cũng không thể ích kỷ.. Khư khư giữ anh lại bên cạnh một đứa bị bỏ rơi, không có tương lai như cậu.
"Thật sao ạ? Vậy chúng ta sẽ không còn gặp nhau mỗi ngày nữa sao?"
Mặc Thần ôm lấy Thanh Duệ và nói:
"Anh biết. Nhưng đây là cơ hội tốt cho tương lai của anh, anh hứa anh sẽ giữ liên lạc và sẽ thường xuyên về thăm em."
Thanh Duệ chôn mặt trong cái ôm của Mặc Thần, cậu ngẩng đầu gượng cười nhưng tận đấy lòng cảm thấy thật trống rỗng.
Sau khi Mặc Thần rời đi, Thanh Duệ bắt đầu cảm thấy cuộc sống trở nên khó khăn hơn, cậu nhận ra rằng bản thân cậu đã dựa dẫm vào Mặc Thần quá nhiều để đối phó với những khó khăn trong cuộc sống.
Khi Mặc Thần thật sự rời khỏi thị trấn, Thanh Duệ phải đối mặt với sự cô đơn và những thay đổi trong cuộc sống mà cậu không chuẩn bị trước. Ban đầu, cậu cố gắng duy trì sự lạc quan và tin rằng Mặc Thần sẽ giữ lời hứa, họ sẽ sớm gặp lại nhau, nhưng mọi thứ không dễ dàng như vậy.
Một ngày nọ, Thành Phong- người được coi là cầm đầu trong nhóm bắt nạt Thanh Duệ, nhận tin mình sẽ được nhận nuôi. Nhưng sự ra đi của Thành Phong không hề mang lại sự yên bình cho trại trẻ, đặc biệt là Thanh Duệ.
Thanh Duệ đang ngồi đọc sách, Thành Phong dẫn đám trẻ đến đứng trước mặt Thanh Duệ, Thành Phong giật cuốn sách giơ lên cao, nhìn Thanh Duệ với cặp mắt khinh thường:
"Coi chừng đấy Thanh Duệ, tao sẽ không để mày sống yên đâu."
Thanh Duệ đứng dậy, giật lại cuốn sách phủi đi những vết do Thành Phong chạm vào, cậu đối mắt với Thành Phong nói:
"Tôi không sợ anh đâu, Thành Phong"
Thanh Duệ nói xong liền bỏ đi, Thành Phong quay đầu nhìn bóng hình ấy rời đi, anh nắm chặt nắm đấm quay lại nhìn đám trẻ, rút ra một xấp tiền nói:
"Đây, ai trong số chúng mày muốn có chút tiền tiêu vặt? Nhưng nhớ nhận tiền tao thì phải làm một việc cho tao."
Chưa để bọn trẻ trả lời, Thành Phong nói tiếp:
"Khi tao đi, đừng để Thanh Duệ yên ổn ở đây, hiểu không?"
Bọn trẻ rụt rè nhìn nhau, nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt khi nhìn thấy tiền đã chiến thắng, Thành Phong cười thầm trong bụng khi thấy những cái gật đầu đồng ý.
Sau khi Thành Phong rời đi, Thanh Duệ nghĩ rằng mình có thể sống yên ổn hơn. Nhưng cậu đã lầm. Những ngày sau đó, Thanh Duệ cảm nhận được sự thay đổi. Những đứa trẻ trước đây là bạn giờ đây quay lưng với cậu, những hành động bắt nạt bắt đầu diễn ra nhiều hơn. Mỗi ngày cậu bị liếc mắt thù hằn, rồi những lời chế giễu đầy ác ý. Rồi mọi thứ bắt đầu quá đáng hơn, cậu bị xô xát, bị đánh và thậm chí bị ném thức ăn vào người ngay trong giờ ăn.
Có một lần Thanh Duệ đang chơi bị đẩy ngã trên nền đất cứng, miệng bật máu. Đứa trẻ đứng trên nhìn xuống cậu với ánh mắt đắc ý. Thanh Duệ từ từ đứng dậy lau đi vết máu trên miệng liền muốn bỏ đi. Cậu lại bị đẩy ngã thêm một lần nữa:
"Mày nghĩ mày là ai mà dám chống lại anh Phong hả?"
Một cú đấm mạnh mẽ lao vào mặt Thanh Duệ, cậu ngã xuống đất, một đám trẻ liền xông vào tay đấm chân đá vào người cậu. Cậu vùng dậy xô bọn chúng và chạy đi thật nhanh đến gốc cây, cậu ngồi thụp xuống khóc một cách đau đón và tự hỏi lòng rằng tại sao bản thân lại bị như thế này. Một cánh tay vỗ lên vai cậu, cậu giật mình run rẩy co người lại nhìn người trước mắt. Hân Nghiên ngồi bên cạnh Thanh Duệ và nói:
"Cậu làm sao vậy? Sao cậu lại ngồi đây khóc?"
Cô hỏi cậu một cách chân thành. Thanh Duệ nhìn cô không dám lên tiếng, cô liền nói tiếp:
"Cậu bị bắt nạt sao, cậu không sao chứ?"
Thanh Duệ yếu ớt lên tiếng:
"Tôi không sao"
Hân Nghiên nhìn cậu, rồi im lặng bên cạnh, không an ủi, nhưng cũng chia bớt cô đơn.
Đêm xuống, khi Thanh Duệ trở về phòng, cậu lẳng lặng ngồi trên giường. Những vết thương chằng chịt trên cơ thể cậu bắt đầu nhức nhối, nhưng nỗi đau trong tâm hồn còn lớn hơn tất cả.
Những ngày tháng sau đó đã trở thành ác mộng đối với Thanh Duệ. Cậu bị đánh, hành hạ không ngừng nghỉ. Giờ đây, ngay cả việc cơ bản nhất là 'sống' cũng là một thử thách đối với cậu, cậu dần mất đi niềm tin vào bản thân cũng như là cuộc sống này. Nỗi đau về thể xác và tinh thần khiến Thanh Duệ trở nên tuyệt vọng.
Một lần, để cậu trốn thoát khỏi sự hành hạ của đám trong trại trẻ, Thanh Duệ đã chạy khỏi trại trẻ và ra đường lớn. Cậu nhìn cảnh vật xung quanh, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, bước chân cậu bước đi trong vô thức. Cậu chẳng biết mình nên đi đâu về đâu. Bỗng nhiên cậu nhìn thấy hình bóng của bố mình đi ngang qua. Bên cạnh ông còn có một người phụ nữ khác, cậu quay đầu nhìn theo họ. Người đàn ông đó cũng vô tình quay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau. Thanh Duệ cuối cùng nhận ra đó là bố mình.
"Bố!"
Thanh Duệ chạy đến bên cạnh ông Thanh, người phụ nữ bên cạnh cất tiếng hỏi:
"Ai vậy anh, anh quen nhóc con này à?"
Ông Thanh nhìn người phụ nữ, sau đó nhìn cậu:
"
Nhóc con, con nhận nhầm ai sao?"
Thanh Duệ thấy tim mình như vỡ nát. Cậu không tin rằng bố cậu lại có thể nói ra những lời như vậy. Ông Thanh liền cất tiếng nói:
"Chúng ta đi thôi, cậu bé chắc lạc bố mẹ thôi."
Ông liền dẫn người phụ nữ đi. Cậu chôn chân ở đấy một lúc lâu sau đó đuổi theo ông. Nhưng hai người đó đã nhanh chóng biến mất trong đám đông, Thanh Duệ đứng lặng người giữa phố nỗi tuyệt vọng và đau đớn lại tràn ngập trong lòng. Cậu cảm thấy mình hoàn toàn đã bị bỏ rơi.
Về đến trại trẻ mồ côi, cậu lập tức mượn điện thoại, bàn tay nhỏ bé run rẩy gõ từng con số quen thuộc cậu chưa từng dám quên - dãy số điện thoại của mẹ cậu. Trái tim thình.. Thịch chờ đợi. Thế nhưng.. Đầu dây bên kia không phải giọng nói mà cậu ngày đêm mong nhớ, chỉ có giọng của một người đàn ông trung niên xa lạ, xen lẫn là tiếng trẻ con khóc.
"Em ơi, ra nghe điện thoại ai gọi này, anh đang bận dỗ con."
Nghe câu nói đó, cậu tuyệt vọng cúp máy. Không một giọt lệ, không một tia cảm xúc, cả người cậu chết lặng, tựa như cái xác không hồn.