Bạn được ngand mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 50: Phương Thành và Sở Khả Khả đang hôn nhau!

Phương Thành tên này đang cười cái gì? Chẳng lẽ hắn ta có bài hát phù hợp rồi sao?

Không thể nào!

Đạo diễn Trương vừa mới công bố chủ đề, làm sao hắn ta có thể nhanh chóng đưa ra bài hát phù hợp như vậy chứ?

Từ Minh Hiên vẫn luôn chú ý đến Phương Thành, thấy trên mặt Phương Thành lại xuất hiện nụ cười điềm tĩnh đáng ghét đó, lập tức căng thẳng.

Cùng lén lút để ý Phương Thành còn có Triệu Tử Húc, Trịnh Phi, Châu Kiệt.

Họ đều cảm nhận được độ khó của chủ đề "chữa lành", nên theo bản năng liền chú ý đến Phương Thành.

Nhưng thấy người đàn ông này vẻ mặt điềm nhiên tự tại, trong lòng cũng có chút kinh ngạc không yên.

Thật sự là "Xích Linh" quá kinh diễm, bây giờ họ không dám xem thường Phương Thành chút nào.

Mấy người nhìn nhau, đều hạ quyết tâm sau khi ghi hình xong sẽ lập tức liên hệ với Công ty.

Họ khác với Phương Thành loại người vô danh tiểu tốt này, họ có công ty đĩa hát Bảo Thạch làm chỗ dựa vững chắc, trong chương trình còn có sư tỷ của công ty là Đường Thời Nguyệt trấn giữ, làm sao có thể liên tục bị Phương Thành vượt mặt được.

Trong lúc mọi người đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, Trương Kha vỗ tay một cái.

"Ghi hình kết thúc!"

"Tan làm rồi!" Các thí sinh đều thả lỏng, đợi Trương Kha rời đi, mọi người cũng lần lượt rời khỏi hậu trường.

Chủ đề của kỳ thứ ba rất huyền diệu, họ phải nhanh chóng trở về chuẩn bị thật tốt.

Phương Thành cũng đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Dì nhỏ hôm nay sắc mặt không được tốt lắm, anh định đợi mọi người đi hết, rồi sẽ đi qua phòng nghỉ để hỏi thăm xem tình hình của dì như thế nào.

"Thầy Phương."

Phương Thành đi chưa được bao xa, phía sau liền có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến, núi động đồi lay.

Sở Khả Khả không cao, phải cố gắng chạy nhanh mới đuổi kịp bước chân của Phương Thành, đuổi đến trước mặt, lúc này mới thở hổn hển nói:

"Thầy Phương, thầy có thể giúp em một việc được không ạ?"

Phòng nghỉ của huấn luyện viên.

Tần Uyển ngồi đối diện Lâm Phong, sắc mặt âm trầm.

"Lâm Phong, chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ cho Phương Thành điểm thấp sao? Em cho 70 điểm, anh lại cho anh ta 90 điểm. Khi chương trình phát sóng, mọi người sẽ thấy em chấm điểm mang theo ân oán cá nhân không chuyên nghiệp, còn anh lại tỏa sáng đúng không?"

Lâm Phong vội vàng giải thích: "Uyển Uyển, anh không ngờ Phương Thành có thể đưa ra bài hát chất lượng như vậy, anh cũng trở tay không kịp."

Lâm Phong nhìn Tần Uyển vẻ mặt bất mãn, dịu dàng nói:

"Uyển Uyển, em và Phương Thành ở bên nhau lâu như vậy, em không biết anh ta giấu bài hát hay như vậy sao?"

Lời này thành công khiến Tần Uyển chuyển sự oán hận sang Phương Thành, nhớ lại quá khứ, Tần Uyển không khỏi cắn chặt môi.

"Anh ta giấu kĩ quá!"

Nếu sớm biết Phương Thành giấu bài hát hay như vậy, cô đâu đến nỗi phải ly hôn với anh ta? Cho dù có ly hôn, cũng phải để Phương Thành đưa hết những bài hát hay đó ra rồi mới ly hôn chứ!

Tần Uyển càng nghĩ càng tức, lại một lần nữa hạ quyết tâm, lát nữa cho dù Phương Thành có cầu xin thế nào, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta!

Lâm Phong thấy Tần Uyển thần sắc biến đổi không ngừng, cho rằng cô càng ghét Phương Thành hơn, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn của Tần Uyển.

"Uyển Uyển, anh và Phương Thành không giống nhau, tất cả của anh đều có thể chia sẻ với em."

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tần Uyển lập tức rút tay về, và lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lâm Phong.

Chắc chắn là Phương Thành đến tìm cô rồi.

"Chị Tần, anh Phong, là em."

Bên ngoài vang lên tiếng của Từ Minh Hiên, Tần Uyển thất vọng, Lâm Phong tức giận.

Sao không phải là Phương Thành đến?

Tên ngốc này sao lại đến đúng lúc này?

Lâm Phong lạnh mặt đi ra mở cửa, Từ Minh Hiên chạy vào, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của hai người, vừa vào đã mở miệng nói:

"Chị Tần, anh Phong, chủ đề của kỳ tiếp theo đã được công bố rồi, là chữa lành!"

"Chủ đề này anh chị thấy chọn bài hát nào là tốt nhất ạ?"

"Studio của chúng ta có thể giúp em mua thêm một bài hát nữa không?"

"Ra ngoài." - Giọng nói lạnh lùng vang lên, Từ Minh Hiên ngẩn ra.

"Chị Tần?"

Phương Thành còn chưa đến, Tần Uyển có chút không vui, cô lạnh mặt nói:

"Tôi còn phải thay quần áo, hai người đều ra ngoài đi."

"Uyển Uyển?" Lâm Phong không ngờ Tần Uyển ngay cả anh cũng muốn đuổi.

"Em hơi mệt rồi, Lâm Phong, anh đưa Minh Hiên đến phòng nghỉ của anh trước đi?"

Giọng Tần Uyển hơi dịu đi, Lâm Phong nhìn cô thật sâu, gật đầu đồng ý.

"Chị Tần, bài hát của em.."

Từ Minh Hiên còn muốn nói, bị Lâm Phong lườm một cái, đành ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.

Phòng nghỉ lại trở nên yên tĩnh.

Tần Uyển thay một chiếc váy ngắn hai dây, cố ý kéo dây áo xuống, để lộ bờ vai trắng nõn mềm mại. Đứng trước gương, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mỹ nhân như ngọc.

Như này Phương Thành mê mẩn mình, không có gì lạ.

Tần Uyển nhìn đồng hồ, ghi hình kết thúc đã gần nửa tiếng rồi.

Người cũng nên đến rồi.

Tần Uyển lại soi gương, dặm lại lớp trang điểm, kết quả Phương Thành vẫn không thấy đến.

Cô không ngồi yên được nữa, liền gọi trợ lý Hoàng Phương đến và đi xem Phương Thành đang ở đâu.

Hoàng Phương có chút khó hiểu, rất muốn nói chị Tần không phải chị ghét Phương Thành sao?

Nhưng bị Tần Uyển lườm một cái, cô trợ lý nhỏ đành ngoan ngoãn chạy đến hậu trường thí sinh, vừa nhìn thấy liền giật mình.

Chỉ thấy Phương Thành đang ở cùng Sở Khả Khả, hai người dựa vào nhau rất gần, vì quay lưng lại với cô, nên không nhìn rõ động tác, nhưng đàn ông và phụ nữ dán sát như vậy, còn có thể làm gì nữa?

Này này, đây là ở hậu trường thí sinh, vội vàng đến vậy sao?

Hoàng Phương cảm thấy mình đã hóng được một tin tức lớn, với tâm trạng phấn khích nhanh chóng chạy về phòng nghỉ của Tần Uyển, thở hổn hển nói:

"Chị Tần, Phương Thành và Sở Khả Khả đang hôn nhau!"

"Sở Khả Khả?"

Tần Uyển giật mình, theo bản năng nghĩ đến cặp núi lớn của Sở Khả Khả, cúi đầu nhìn mình, lông mày lập tức nhíu chặt lại. Phương Thành thích kiểu này từ khi nào vậy?

"Chị Tần, Phương Thành lại lợi dụng lúc ghi hình mà lén lút với thí sinh nữ, quả nhiên là một tên tra nam, may mà chị đã ly hôn với anh ta!"

Tần Uyển đứng bật dậy đi ra ngoài, Hoàng Phương ngơ ngác: "Chị Tần, chị đi đâu vậy?"

"Em ra xe đợi chị!"

Tần Uyển dặn dò một câu, liền tức giận xông ra khỏi phòng nghỉ, gần như chạy nhanh đến hậu trường thí sinh. Ghi hình đã kết thúc, hậu trường thí sinh đã không còn ai khác, vừa đến liền nhìn thấy Phương Thành và Sở Khả Khả gần như đang dán vào nhau.

"Phương Thành! Anh đang làm gì vậy?"

Tần Uyển gầm lên một tiếng, sải bước đi tới, Phương Thành và Sở Khả Khả quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.

"Phương Thành, anh và cô ta có quan hệ gì?"

Tần Uyển tức giận chỉ vào Sở Khả Khả, vẻ mặt như bắt gian tại trận, đến gần mới thấy Sở Khả Khả đang cầm một tờ giấy, trên đó là lời và nhạc của một bài hát.

"..."

Tần Uyển lập tức im lặng, hóa ra hai người đứng gần nhau như vậy không phải là hôn nhau, mà là đang xem bản nhạc.

Điều này cũng phù hợp với tính cách mê âm nhạc của Phương Thành, chỉ là Sở Khả Khả này..

Tần Uyển nheo mắt lại, nhìn cô gái có gương mặt trẻ con và vòng một khủng, nói với Phương Thành:

"Phương Thành, anh không nên gần gũi phụ nữ khác như vậy."

Phương Thành cảm thấy khó hiểu, đang định lên tiếng thì Sở Khả Khả đã chớp đôi mắt to tròn ngây thơ mở miệng:

"Cô Tần, cô và thầy Phương không phải đã ly hôn rồi sao?"
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 51: Người đàn ông bị mình vứt bỏ, hóa ra lại là một kho báu?

"..."

Tần Uyển há hốc mồm, nghẹn một hơi ở ngực, mặt đỏ bừng.

Phương Thành suýt bật cười thành tiếng, không ngờ một câu nói thật của Sở Khả Khả lại khiến Tần Uyển ngớ người. Anh thấy khó hiểu, không biết Tần Uyển lại lên cơn điên gì nên cũng lười để ý, quay sang nói với Sở Khả Khả:

"Cô Sở, cảm ơn cô đã đánh giá cao như vậy, ngày mai tôi tìm một phòng thu âm, chúng ta cùng thử nhé."

"Được ạ, cảm ơn thầy Phương, được hợp tác với thầy em rất vui!"

Sở Khả Khả khóe mắt cong cong, xem ra là thật sự vui vẻ.

Vừa rồi Sở Khả Khả đi tìm Phương Thành, bày tỏ rằng cô có sáng tác một bài hát cổ phong, nhưng tự hát một mình thì luôn thiếu chút gì đó. Sau khi nghe Phương Thành hát bài "Xích Linh", cô đột nhiên phát hiện, hóa ra bài hát của mình thiếu một giọng nam hát bè!

Vậy nên Sở Khả Khả tìm Phương Thành nhờ giúp đỡ, muốn mời Phương Thành cùng cô hát song ca.

Sau khi nghe xong, Phương Thành liền từ chối vì hiện tại danh tiếng của anh quá tệ, không muốn liên lụy Sở Khả Khả.

Nhưng Sở Khả Khả rất kiên trì, cô gái nhỏ mang vẻ mặt cầu xin, nói mình bị bài hát này làm phiền rất lâu rồi, đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên người gầy đi một vòng lớn rồi.

Phương Thành xác nhận Sở Khả Khả không sợ bị danh tiếng của mình liên lụy, lúc này mới đồng ý.

Dù sao người ta cũng sẵn lòng đưa bài hát gốc ra hợp tác với mình, nếu anh còn làm bộ làm tịch thì quá giả tạo.

Sở Khả Khả rất vui, lập tức lấy ra bản nhạc và lời bài hát mang theo bên mình, Phương Thành cũng là một người cuồng âm nhạc, vừa nhìn thấy bài hát này đã thích, hai người liền đứng cạnh nhau nghiên cứu cách phối khí.

Tụ lại xem bài hát, đương nhiên phải ở gần nhau, chỉ là hai người đều chuyên tâm, căn bản không nghĩ đến chuyện khác.

Ngược lại Tần Uyển đột nhiên chạy đến, dáng vẻ như chính cung nương nương bắt gian thì thật nực cười.

Lúc này bị Sở Khả Khả nhắc nhở cô và Phương Thành đã ly hôn, Tần Uyển lập tức nghẹn lời. Nhưng vừa nãy nhìn thấy Phương Thành và Sở Khả Khả thân mật như vậy, trái tim cô như bị lửa đốt. Đặc biệt là Sở Khả Khả trẻ hơn mình, chỗ đó cũng lớn hơn mình.

Còn có cháu gái của Viên Thanh Sơn, dịu dàng tĩnh lặng, thông minh xinh đẹp.

Còn có Trần Nhược Thi, đáng yêu lanh lợi, thẳng thắn dễ thương.

Ba người phụ nữ này, hình như đều có điểm mạnh hơn cô.

Phương Thành và cô ly hôn chưa đầy hai tháng, vậy mà đã có ba người phụ nữ không biết xấu hổ bám lấy.

Chẳng lẽ..

Người đàn ông vô dụng bị mình vứt bỏ, thực ra lại là một kho báu?

Không!

Kho báu gì chứ, là Phương Thành ích kỷ vô liêm sỉ, luôn giấu cô!

Nghĩ đến đây, Tần Uyển lại nổi giận, lạnh lùng nói với Phương Thành:

"Phương Thành, anh đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Phương Thành mang vẻ mặt như thể cô có bệnh à hỏi: "Cô là ai? Tại sao tôi phải đi theo cô?"

Tần Uyển nhìn Sở Khả Khả bên cạnh: "Chuyện vợ chồng chúng ta, anh thật sự muốn nói trước mặt người ngoài sao?"

Phương Thành khịt mũi: "Cô Tần, chúng ta đã không còn là vợ chồng nữa."

Tần Uyển lại một lần nữa câm nín, sao cô lại quên mất mình đã ly hôn với Phương Thành rồi chứ?

"Cô Sở, tôi còn có chút chuyện vặt, ngày mai sẽ liên hệ với cô."

Phương Thành xin lỗi nói với Sở Khả Khả, anh không muốn Tần Uyển trút giận lên Sở Khả Khả.

"Được ạ, thầy Phương, cô Tần, tạm biệt."

Sở Khả Khả rất ngoan ngoãn rời đi, đợi cô ấy đi rồi, Tần Uyển mới lạnh lùng chất vấn Phương Thành:

"Phương Thành, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tại sao anh có bài hát hay lại giấu tôi?"

Phương Thành bình tĩnh nhìn cô: "Chuyện đánh người ở Bảo Di, trên mạng đều nói là tôi làm, tại sao cô không đính chính?"

Năm đó người đánh người trong sự kiện của Bảo Di là Tần Uyển, người giúp cô ấy xin lỗi và xoa dịu sự việc là Phương Thành. Bây giờ Phương Thành bị vu khống, Tần Uyển lại giả chết, chuyện này sao cũng không nói xuôi được.

Tần Uyển sững sờ, giọng nói lập tức nhỏ đi vài phần: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh còn nhắc làm gì?"

Phương Thành cười lạnh: "Đúng vậy, đã qua lâu như vậy rồi, cô và Lâm Phong không phải cũng lấy ra vu khống tôi sao?"

Tần Uyển vội vàng nói: "Không phải tôi làm!"

Phương Thành nhàn nhạt nói: "Không phải cô làm, vậy thì là Lâm Phong làm rồi, cô biết, nhưng cô mặc kệ, đúng không?"

Tần Uyển liên tục lắc đầu: "Không phải, tôi không biết gì cả!"

Phương Thành nhìn khuôn mặt của Tần Uyển, mày mắt như vẽ, dịu dàng thanh lịch, tại sao những việc làm ra lại ghê tởm như vậy?

"Ban đầu là tôi mù mắt."

Phương Thành bỏ lại nửa câu nói, vòng qua Tần Uyển đi về phía trước.

Nửa câu còn lại là nói trong lòng: Chuyện này chưa xong đâu, thù của tôi với các người cũng chưa xong đâu.

Ly hôn là do tình cảm không hợp, nhưng sau khi ly hôn Tần Uyển và Lâm Phong liên tục vu khống bôi nhọ anh, khiến anh danh tiếng tan nát.

Đây chính là kết thù.

Bây giờ Phương Thành không có khả năng báo thù, nhưng không có nghĩa là tương lai không có.

"Phương Thành!"

Tần Uyển khó tin nhìn bóng lưng Phương Thành, lớn tiếng nói:

"Anh sao lại trở nên như vậy?"

Phương Thành trước đây ôn hòa tỉ mỉ, bao dung rộng lượng như vậy, bây giờ lại trở nên hẹp hòi nhỏ nhen, thù dai. Chuyện nhỏ như vậy, đáng để như thế sao?

Phương Thành căn bản không để ý đến cô, nhanh chóng đi xa.

Tần Uyển nắm chặt đôi tay trắng nõn, cắn chặt môi đỏ, rất lâu sau, cô đột nhiên cười.

Cô hiểu rồi!

Phương Thành đây là đang giả vờ lạnh nhạt để thu hút sự chú ý!

Anh trước đây đối với cô dịu dàng như vậy, trăm phần trăm nghe lời, nhưng cô vẫn ly hôn với anh. Cho nên bây giờ anh đổi một cách khác, muốn thu hút sự chú ý của cô.

Tần Uyển rất tự tin, bởi vì Phương Thành theo đuổi cô đến tận chương trình này, đây chính là bằng chứng Phương Thành muốn tái hợp.

Tần Uyển cười lạnh, Phương Thành, anh đã muốn chơi, vậy thì tôi sẽ chơi với anh.

Nhưng anh muốn tôi tha thứ thì không dễ như vậy đâu, trừ khi quỳ xuống cầu xin tôi, rồi đưa ra ít nhất ba bài hát có trình độ tương đương với "Xích Linh"!

Phương Thành không rời khỏi đài Giang Thành ngay, anh vừa gọi điện cho Đường Thời Nguyệt, vừa đi về phía phòng chờ của huấn luyện viên.

Vừa nãy anh đã định đi thăm Đường Thời Nguyệt, nhưng bàn chuyện song ca với Sở Khả Khả, lại bị Tần Uyển quấn lấy, làm chậm trễ một chút thời gian.

Không biết dì nhỏ đã đi chưa?

Điện thoại vừa gọi đi, liền thấy đầu dây bên kia của Đường Thời Nguyệt báo bận.

Điều này cũng bình thường, thiên hậu số một Trung Hoa sao có thể không bận chứ?

Phương Thành thoáng dừng bước, trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa vài phần mệt mỏi của Đường Thời Nguyệt, lại nhấc chân tiếp tục đi về phía phòng chờ của huấn luyện viên.

Dì nhỏ rõ ràng trạng thái không tốt, xét về tình và lý anh đều nên đi hỏi thăm một chút.

Đến phòng chờ của huấn luyện viên, vừa hay gặp Trần Nhược Thi, nhìn thấy Phương Thành, Trần Nhược Thi mắt sáng lên định chạy đến.

"Phương Thành anh đến tìm em sao ư ư ư.."

Mạc Quân phía sau đột nhiên bịt miệng cô ấy, xin lỗi nói với Phương Thành:

"Xin lỗi thầy Phương, Thi Thi hôm nay có chút việc gấp, chúng tôi đi trước đây."

"Ư ư ư.."

Trần Nhược Thi dáng người nhỏ nhắn, thấp hơn Mạc Quân một cái đầu, bị quản lý kéo đi một cách thô bạo, chỉ có thể vẫy tay loạn xạ phát ra tiếng ư ư.

"Vâng, cô Trần, quản lý Mạc, đi thong thả."

"Tạm biệt thầy Phương."

"Ư ư ư.."

Phương Thành nhìn theo Mạc Quân lạnh lùng và Trần Nhược Thi xiêu vẹo đi xa, bình tĩnh thản nhiên.

Anh hiểu Mạc Quân, Trần Nhược Thi trẻ như vậy, danh tiếng tốt, lại còn độc thân, chắc chắn không muốn để cô dính dáng đến người đàn ông ly hôn tai tiếng như mình.

Nếu quản lý không làm gì thì mới thật sự có vấn đề.

Phương Thành không nghĩ nhiều, đi đến trước phòng chờ của Đường Thời Nguyệt, lại thấy một cô gái tóc ngắn ngang tai mái ngố đứng ở cửa.

Thấy Phương Thành muốn đến gõ cửa, cô gái vội vàng ngăn anh lại, nói nhỏ:

"Thầy Phương, em là trợ lý của chị Thời Nguyệt, chị Thời Nguyệt bây giờ.. Không được khỏe lắm, thầy đừng vào nữa."
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 52: Tổng giám đốc Phùng vẫn chưa từ bỏ Đường Thời Nguyệt

Nửa tiếng trước.

Triệu Tử Húc, Châu Kiệt, Trịnh Phi bước ra khỏi hậu trường thí sinh, vẻ mặt cả ba đều không được tốt lắm. Kỳ này họ đặt mục tiêu giành trọn ba vị trí đầu, các bài hát mà cả ba thể hiện đều được công ty chuẩn bị kỹ lưỡng.

Ngay cả bài hát gốc do Triệu Tử Húc tự sáng tác cũng đã được cải biên bởi nhạc sĩ vàng của Bảo Thạch. Nhưng không ngờ cuối cùng Triệu Tử Húc cũng chỉ đứng thứ ba, Châu Kiệt và Trịnh Phi thậm chí còn không lọt vào top 5.

Thua Sở Khả Khả, một người tài năng về phong cách cổ điển thì thôi đi, đằng này lại còn không bằng Phương Thành. Họ không thể giải thích với công ty.

Quả nhiên, người quản lý chung của cả ba đã đến chất vấn:

"Trịnh Phi, Châu Kiệt, hai người làm sao vậy? Công ty đã đầu tư bao nhiêu tài nguyên cho hai người, mà hai người lại thể hiện thế này à?"

Vu Lệ - ba mươi lăm tuổi, vẻ mặt có phần khắc nghiệt, đã làm quản lý ở Bảo Thạch được năm năm.

Chu Yên, người vào làm cùng cô, đã một bước lên mây nhờ Đường Thời Nguyệt, còn cô thì vẫn phải làm bảo mẫu cho ba đứa trẻ con.

Vốn đã không cam tâm, giờ hai đứa này lại không thể vực dậy được, chỉ có Triệu Tử Húc khá hơn một chút, nhưng cũng không đạt được kỳ vọng.

Vu Lệ càng nói càng tức giận, chỉ vào mũi Châu Kiệt và Trịnh Phi mà mắng, Trịnh Phi từ lâu đã cảm thấy Vu Lệ thiên vị Triệu Tử Húc, bị mắng nhiều quá nên cãi lại một câu:

"Chị Vu, Triệu Tử Húc cũng không bằng Phương Thành và Sở Khả Khả mà? Sao chị chỉ mắng hai đứa em?"

"Cô còn dám nói à?" Vu Lệ trừng mắt nhìn cô: "Triệu Tử Húc dù tệ cũng đứng trong top 3, hai người thậm chí còn không lọt vào top 5! Dù không có Phương Thành, hai người cũng không hoàn thành mục tiêu mà công ty giao cho!"

"Chị Vu." Triệu Tử Húc đột nhiên lên tiếng:

"Nếu thật sự không có Phương Thành, chúng em tự tin sẽ vượt qua Sở Khả Khả."

Vu Lệ khựng lại, nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Húc: "Ý cậu là, Phương Thành là mối đe dọa lớn nhất?"

Triệu Tử Húc gật đầu: "Bài 'Xích Linh' đó chị cũng nghe rồi, nếu Phương Thành có thể tiếp tục cho ra những bài hát cùng đẳng cấp, thì không ai là đối thủ của cậu ấy, chị Vu.."

Triệu Tử Húc nhìn xung quanh, nơi này vắng vẻ, không có ai đi qua, cậu vẫn hạ giọng:

"Hãy để công ty ngăn chặn anh ta đi."

Cái gọi là ngăn chặn, chính là tìm cách ngăn cản đối thủ khi họ có dấu hiệu nổi tiếng, các thủ đoạn không giới hạn ở việc tạo scandal, tung tin xấu, hãm hại, vu khống, v. V.

Đặc biệt là giữa các công ty lớn, việc ngáng chân những tân binh đang nổi của đối phương là chuyện thường thấy.

Chuyện này Vu Lệ cũng không phải chưa từng làm, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe nói phải ngăn chặn một người bình thường. Chuyện này tốn không ít tài nguyên, và cũng có một số rủi ro.

Cô nhìn Triệu Tử Húc: "Có cần thiết không?"

Triệu Tử Húc có khuôn mặt rạng rỡ, khi cười trên má còn có lúm đồng tiền nhạt, nhưng lời nói lại lạnh lùng bất thường.

"Chỉ cần không có Phương Thành, chức vô địch cuối cùng chắc chắn sẽ là của chúng em."

"Chúng em nổi tiếng rồi, cũng nhất định sẽ giúp chị Vu nở mày nở mặt."

Vu Lệ trầm ngâm một lát, từ từ nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."

Chuyện ngăn chặn này cô vẫn phải báo cáo với tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng.

Ánh mắt Triệu Tử Húc lóe lên, lại lên tiếng:

"Chị Vu, còn một chuyện nữa."

Cậu mỉm cười: "Chị Đường cũng ở trong chương trình, liệu có thể nhờ tổng giám đốc Phùng nói một tiếng, để chị ấy chăm sóc chúng em không?"

Trịnh Phi và Châu Kiệt cũng phụ họa: "Đúng vậy! Chị Đường là bà chủ tương lai, chỉ cần tổng giám đốc Phùng lên tiếng, chị ấy nhất định sẽ.."

"Im miệng!"

Sắc mặt Vu Lệ thay đổi, quát lớn, Trịnh Phi và Châu Kiệt giật mình, cũng phản ứng lại, vội vàng im bặt.

Chuyện ông chủ Phùng Trấn của Bảo Thạch theo đuổi Đường Thời Nguyệt bị từ chối là điều cấm kỵ của công ty, ai cũng biết, nhưng không ai dám nhắc đến.

Ngày xưa Đường Thời Nguyệt không ai biết đến, là Phùng Trấn có mắt nhìn người đã ký hợp đồng với cô, và dốc toàn lực lăng xê cô. Đường Thời Nguyệt cũng tự mình nỗ lực, nổi tiếng nhanh chóng, từ tân binh trở thành thiên hậu số một, và Bảo Thạch cũng từ một công ty nhỏ trở thành công ty giải trí hàng đầu trong làng nhạc.

Phùng Trấn cũng từ một ông chủ nhỏ bé, khiêm tốn ngày xưa trở thành ông trùm giới giải trí.

Ai cũng nói Phùng Trấn đã tìm được Đường Thời Nguyệt, Đường Thời Nguyệt cũng đã làm nên Phùng Trấn, hai người là trời sinh một cặp. Phùng Trấn nhìn Đường Thời Nguyệt từ một cô gái yếu ớt trở thành thiên hậu số một lộng lẫy vô song, tâm tư cũng từ sự ngưỡng mộ ban đầu chuyển thành sự tham lam.

Hai năm trước, Đường Thời Nguyệt giành được chiếc cúp ca sĩ của năm thứ ba, chính thức ngồi vững ngôi vị thiên hậu số một. Đêm tiệc mừng, Phùng Trấn chính thức tỏ tình với Đường Thời Nguyệt.

Lúc đó tất cả các lãnh đạo cấp cao và nghệ sĩ hạng A của công ty đều có mặt.

Tưởng rằng sẽ là một kết thúc viên mãn với tình yêu đôi lứa, không ngờ Đường Thời Nguyệt lại trực tiếp từ chối.

Cuối cùng bữa tiệc mừng kết thúc vội vàng, những người khác cũng vội vã rời đi, nghe nói sau đó Phùng Trấn và Đường Thời Nguyệt đã cãi nhau rất dữ dội.

Sau đó Đường Thời Nguyệt trên đường về nhà suýt chút nữa gặp chuyện, ngày hôm sau người quản lý và trợ lý đã biến mất. Và Đường Thời Nguyệt cũng bắt đầu giữ khoảng cách với Phùng Trấn.

Công ty có nhiều tin đồn, nói rằng ông chủ và Đường Thời Nguyệt đã hẹn hò từ lâu, chỉ là Đường Thời Nguyệt đã cứng cáp, trở mặt không nhận người, còn chuẩn bị tự lập nghiệp.

Người phụ nữ này vong ân bội nghĩa, dã tâm quá lớn.

Kết quả là trong buổi họp thường niên có toàn thể nhân viên công ty tham gia, Đường Thời Nguyệt trực tiếp lên sân khấu, tại chỗ làm rõ rằng cô và Phùng Trấn từ trước đến nay chỉ là mối quan hệ nhân viên và ông chủ, giữa hai người không hề có bất kỳ tình cảm nam nữ nào. Tuyệt vời hơn nữa, Đường Thời Nguyệt còn tại chỗ yêu cầu Phùng Trấn chứng minh lời nói của cô.

Trước mặt nhiều nhân viên như vậy, Phùng Trấn không còn cách nào khác, chỉ có thể thừa nhận những gì Đường Thời Nguyệt nói đều là sự thật. Bao nhiêu năm nay, ông ta thậm chí còn chưa từng nắm tay Đường Thời Nguyệt.

Cảnh tượng đó làm cho ba người Triệu Tử Húc vừa mới gia nhập Bảo Thạch vẫn còn nhớ như in.

Từ đó về sau, trong công ty không ai dám nhắc lại tin đồn về Phùng Trấn và Đường Thời Nguyệt nữa.

Trịnh Phi và Châu Kiệt cũng biết lời nói vừa rồi của mình đã phạm vào điều cấm kỵ, ngượng ngùng cúi đầu không dám nói thêm.

Triệu Tử Húc nói với Vu Lệ: "Chị Vu, ý của họ là, chị Đường đã là chị cả của công ty, tiện tay chăm sóc chúng em cũng không khó, chỉ là trong công ty người duy nhất có thể ra lệnh cho chị Đường chỉ có tổng giám đốc Phùng, chuyện này không liên quan gì khác, chỉ vì lợi ích của công ty, chị nghĩ xem có đúng không?"

Lần này Vu Lệ suy nghĩ lâu hơn, vài phút sau, cô cuối cùng cũng lên tiếng:

"Các cậu đi trước đi."

"Chị Vu.." Châu Kiệt còn muốn nói, Triệu Tử Húc đã kéo anh ta và Trịnh Phi đi rồi.

Châu Kiệt không cam lòng: "Triệu Tử Húc cậu kéo tôi làm gì? Đường Thời Nguyệt là nghệ sĩ của công ty, cô ấy chăm sóc chúng ta không phải là điều đương nhiên sao?"

Triệu Tử Húc liếc Châu Kiệt một cái.

Đồ ngốc.

Đợi ba người đi xa, Vu Lệ đi đến chỗ vắng vẻ, gọi điện cho giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Bảo Thạch. Bảo Thạch quá lớn, phe phái nhiều, Vu Lệ đã sớm đầu quân cho giám đốc bộ phận quan hệ công chúng. Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng Chu Đằng Đạt, là em rể của Phùng Trấn.

Nhắc đến chuyện ngăn chặn Phương Thành, Chu Đằng Đạt cảm thấy không cần thiết, Phương Thành còn chưa đáng để công ty tốn tài nguyên để đối phó.

Lại nói đến việc nhờ Đường Thời Nguyệt chăm sóc ba người Triệu Tử Húc: "Tổng giám đốc Chu, nếu khó thì thôi, tôi chỉ nhắc một câu, để tổng giám đốc Phùng tức giận thì không hay."

Chu Đằng Đạt im lặng một lát, cười nói: "Tổng giám đốc Phùng không những không tức giận, ông ta còn rất vui nữa."

Vu Lệ nhất thời không hiểu, bên kia đã tiếp lời: "Đợi tổng giám đốc Phùng dặn dò Đường Thời Nguyệt xong, cô hãy đưa ba người họ đi gặp cô ấy, đều là người cùng công ty, sao có thể không giúp đỡ lẫn nhau?"

Sau khi cúp điện thoại, Vu Lệ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại.

Tổng giám đốc Phùng vẫn chưa từ bỏ Đường Thời Nguyệt!

Vài phút sau, Đường Thời Nguyệt nhận được điện thoại của ông chủ Bảo Thạch - Phùng Trấn.
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 53: Cả đời này đã định sẵn không có được tình thân

Từ nhỏ Đường Thời Nguyệt đã bị gia đình ghét bỏ, khi còn trẻ lại bị gia đình bóc lột, không chỉ lao lực mà ăn uống, nghỉ ngơi cũng không điều độ, sức khỏe luôn không tốt.

Sau khi nổi tiếng, cô đã hồi phục phần nào, nhưng dù sao thể chất suy nhược, gần đây lịch trình quá dày đặc, album mới không thuận lợi, sự mệt mỏi và áp lực đều đã đến giới hạn.

Hôm nay, sau khi ghi hình chương trình, cô trở về phòng nghỉ với vẻ mặt tái nhợt.

Chu Yên xót xa, bảo cô nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.

Kết quả là vừa ngồi không lâu, ông chủ của Bảo Thạch - Phùng Trấn, đã gọi điện đến.

Nhìn tên Phùng Trấn trên màn hình điện thoại, Đường Thời Nguyệt khẽ cau mày, vẻ mặt phức tạp trên khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng. Im lặng một lúc, cuối cùng cô cũng nghe máy.

"Thời Nguyệt, em đang ở đâu?"

Một giọng nói đầy uy quyền vang lên từ phía đối diện, lời nói ngắn gọn nhưng tràn đầy ý kiểm soát.

Đường Thời Nguyệt trả lời không chút biểu cảm: "Giang Thành."

Phùng Trấn dừng lại một chút, giọng nói đột nhiên nghiêm khắc: "Album mới của em dự kiến phát hành vào tháng 5, bây giờ đã là tháng 7 rồi, Thời Nguyệt, tùy hứng cũng phải có giới hạn."

Đường Thời Nguyệt nói: "Tổng giám đốc Phùng, album dự kiến phát hành vào tháng 5 với tiền đề là mỗi bài hát trong album mới em đều phải hài lòng, anh đã hứa rồi."

Giọng Phùng Trấn mang theo sự thiếu kiên nhẫn: "Em hài lòng? Đó là tiêu chuẩn gì? Nếu em mãi mãi không hài lòng, album mới cứ thế mà treo à?"

Đường Thời Nguyệt không nói gì nữa.

Album mới của cô có mười bài hát, trong đó bài chủ đề do cô tự sáng tác, chín bài còn lại do nhạc sĩ của công ty viết. Trong số đó, tám bài khá hay, nhưng có một bài không đạt tiêu chuẩn.

Thực ra, với địa vị và danh tiếng của Đường Thời Nguyệt, một album mười bài hát đã là rất tuyệt vời, có chín bài hát vàng hoặc xuất sắc, một bài bình thường hơn một chút cũng là chấp nhận được rồi.

Tuy nhiên, Đường Thời Nguyệt theo đuổi sự hoàn hảo, hơn nữa cô còn biết rằng tác giả của bài hát đó là em họ của Phùng Trấn.

Một nhạc sĩ hạng bét, tổng cộng cũng không sáng tác được mấy bài hát, làm sao có thể vừa mới vào nghề đã viết nhạc cho thiên hậu số một?

Chu Yên đã đi tìm hiểu, mẹ của Phùng Trấn có mối quan hệ rất thân thiết với anh trai, em họ này của Phùng Trấn cũng rất được mẹ của Phùng Trấn yêu quý. Việc để người này viết nhạc cho album mới của Đường Thời Nguyệt, dùng danh tiếng của Đường Thời Nguyệt để nâng đỡ anh ta, chính là yêu cầu của mẹ Phùng Trấn.

Cha của Phùng Trấn mất sớm, mẹ Phùng Trấn đã một mình nuôi nấng anh và em gái trưởng thành, người cậu cũng giúp đỡ rất nhiều. Phùng Trấn không thể từ chối yêu cầu của mẹ và cậu.

Công ty cũng đã đánh giá, chỉ là một bài hát thôi, sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của Đường Thời Nguyệt. Nhưng Đường Thời Nguyệt không đồng ý.

Theo như lời Đường Thời Nguyệt, người hâm mộ bỏ tiền mua album của cô, cô không thể trộn rác vào đó.

Mẹ Phùng Trấn biết chuyện thì rất không hài lòng, đã gây sự với Phùng Trấn mấy lần.

Vì chuyện này, mối quan hệ giữa Phùng Trấn và Đường Thời Nguyệt cũng ngày càng xa cách.

Lúc này, thấy Đường Thời Nguyệt im lặng, giọng Phùng Trấn mới dịu đi một chút.

"Thời Nguyệt, chuyện album mới, đợi em về kinh đô chúng ta gặp mặt rồi nói, có một chuyện nhỏ, công ty có ba nghệ sĩ mới tham gia" Giọng hát Trung Hoa ", em đều đã gặp rồi, trong chương trình em hãy chăm sóc họ một chút."

Đường Thời Nguyệt hỏi: "Chăm sóc như thế nào?"

Phùng Trấn có chút thiếu kiên nhẫn, nói thẳng:

"Tập đầu tiên em cho họ điểm quá thấp, sau này khi chấm điểm cho họ, đừng cho thấp hơn tám mươi điểm."

Có lẽ cảm thấy đây là chuyện nhỏ, không đáng nói thêm, Phùng Trấn tiếp tục:

"Tuần trước tôi đi tham gia sự kiện của Luntie, chiếc đồng hồ mẫu mới nhất của hãng đó khá hợp với em, tôi đã cho người đặt ở văn phòng của em rồi."

Nghệ sĩ cấp bậc như Đường Thời Nguyệt có văn phòng riêng trong công ty, người khác không thể tùy tiện vào, nhưng Phùng Trấn rõ ràng không cho rằng mình là "người khác".

Trong đôi mắt đẹp của Đường Thời Nguyệt, sự lạnh lẽo càng sâu hơn: "Tổng giám đốc Phùng, tôi sẽ cho người gửi trả lại đồng hồ cho anh, tôi chấm điểm chỉ nhìn vào bài hát, đã là ca sĩ thì phải dùng bài hát để nói chuyện."

Một câu nói, từ chối cả hai chuyện.

"Thời Nguyệt, em thật sự muốn tùy hứng như vậy sao?"

Phùng Trấn rõ ràng có chút tức giận, Đường Thời Nguyệt bình thản nói:

"Tổng giám đốc Phùng, anh là ông chủ, không nên tặng quà cho tôi, cũng không nên để tôi gian lận."

"Đường Thời Nguyệt!"

Phùng Trấn tức giận: "Khi em bị gia đình ngược đãi, bị người khác đánh, bị bắt nạt như một con chó, ai đã kéo em ra khỏi vũng lầy đó?"

"Bây giờ em nổi tiếng rồi, cánh cứng rồi, trở mặt không nhận người quen sao?"

"Em đừng quên, bây giờ em vẫn là nghệ sĩ của Bảo Thạch!"

Nghe thấy câu "bị gia đình ngược đãi", mặt Đường Thời Nguyệt lại trắng bợt thêm mấy phần, tay trái nắm chặt, nhưng giọng nói vẫn bình thản:

"Tổng giám đốc Phùng, tôi luôn rất biết ơn anh, vì vậy tôi đã hứa, tuyệt đối sẽ không rời công ty."

Phùng Trấn cười lạnh: "Nếu em biết ơn tôi, tại sao lại từ chối tôi? Tại sao không nghe lời tôi?"

Đường Thời Nguyệt nói: "Tổng giám đốc Phùng, tôi đã nói rồi, tôi chỉ biết ơn anh, còn về mẹ, em rể, em họ của anh, không nên can thiệp vào chuyện của công ty."

"Đường Thời Nguyệt!"

Phùng Trấn giận dữ: "Ông chủ của Bảo Thạch là tôi chứ không phải em!"

"Nếu không có tôi, em đã sớm bị gia đình em hại chết rồi!"

"Em đối xử với ân nhân của mình như vậy à!"

"Đường Thời Nguyệt, em quả nhiên vô tình vô nghĩa, em đã định sẵn cả đời không nhận được một chút tình thân nào! Càng không nhận được một chút chân tình nào!"

Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.

Đường Thời Nguyệt đặt điện thoại xuống, từ từ đứng dậy, đột nhiên thân thể loạng choạng, Chu Yên và Ôn Tiểu Dung bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô.

"Thời Nguyệt, em đừng để trong lòng, Tổng giám đốc Phùng đối với mọi chuyện đều rất lý trí, chỉ khi liên quan đến gia đình anh ấy và em thì mới như vậy."

Vừa rồi giọng Phùng Trấn rất lớn, Chu Yên và Ôn Tiểu Dung đều nghe thấy những câu nói đau lòng nhất:

"Khi em bị gia đình ngược đãi, bị người khác đánh, bị bắt nạt như một con chó."

"Đã định sẵn cả đời không nhận được một chút tình thân nào, càng không nhận được một chút chân tình nào."

Quả nhiên là người hiểu Đường Thời Nguyệt nhất, mỗi chữ đều chính xác đâm vào trái tim cô.

Chu Yên nghe mà còn thấy đau, huống chi là Đường Thời Nguyệt.

Ôn Tiểu Dung vẻ mặt chấn động, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chị Thời Nguyệt và ông chủ cãi nhau.

Tổng giám đốc Phùng bình thường nhìn có vẻ ôn hòa như vậy, hóa ra miệng lại độc như thế.

Dựa vào việc chị Thời Nguyệt biết ơn mà ngang nhiên bắt nạt chị Thời Nguyệt như vậy.

Thật sự không phải người tốt mà!

"Dung Dung, em ra ngoài canh chừng đi."

Chu Yên dặn dò, dù sao đây cũng là ở bên ngoài, cẩn thận một chút thì tốt hơn.

"Vâng ạ!" Ôn Tiểu Dung đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Đường Thời Nguyệt ngồi lại ghế sofa, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Khoảnh khắc này, trong đầu cô không kiểm soát được mà hiện lên những hình ảnh khi còn nhỏ bị cha, anh cả, chị hai lạnh nhạt, lớn lên bị người khác bắt nạt mà gia đình vẫn thờ ơ.

Cô dường như thật sự chưa bao giờ nhận được một chút tình thân nào.

"Thời Nguyệt, em không sao chứ?"

Chu Yên đưa tay vuốt những sợi tóc rủ xuống trán Đường Thời Nguyệt ra sau tai, vẻ mặt xót xa.

Đường Thời Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

"Không sao, chị Yên, chúng ta đi thôi."

Chu Yên lo lắng nhìn cô, nhưng cũng biết tính cách của cô, đành gật đầu.

"Được."

Hai người bước ra khỏi phòng nghỉ, nhưng thấy ngoài cửa ngoài Ôn Tiểu Dung ra, còn có Phương Thành.
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 54: Chồng cũ đưa dì của vợ cũ đi bệnh viện

Phương Thành lo lắng cho sức khỏe của Đường Thời Nguyệt nên đến xem, nhưng bị Ôn Tiểu Dung chặn lại bên ngoài phòng nghỉ.

"Chị Thời Nguyệt bây giờ.. Không được khỏe lắm, anh đừng vào."

Ôn Tiểu Dung biết Đường Thời Nguyệt rất quan tâm đến tiểu bối Phương Thành, nên đã tiết lộ một chút về tình hình của Đường Thời Nguyệt.

Phương Thành vội vàng hỏi: "Dì nhỏ bị sao vậy?"

Ôn Tiểu Dung không tiện nói thêm, khẽ nói: "Chỉ là hơi mệt thôi, cứ để chị ấy nghỉ ngơi đi."

Phương Thành nghĩ cũng phải, dù sao nam nữ khác biệt, dì nhỏ đang nghỉ ngơi, anh cũng không tiện vào làm phiền.

"Trợ lý huấn luyện viên, vậy tôi đi trước đây."

Phương Thành định lát nữa sẽ nhắn tin hỏi Đường Thời Nguyệt xem dì ấy đã đỡ hơn chưa.

Anh vừa quay người, cửa phòng nghỉ đã mở ra.

Đường Thời Nguyệt với vẻ mặt tái nhợt và Chu Yên cùng nhau bước ra, nhìn thấy Phương Thành, Đường Thời Nguyệt hơi sững sờ, dáng người mềm mại vì yếu ớt lập tức thẳng lại.

"Dì nhỏ."

Nhìn thấy sắc mặt của Đường Thời Nguyệt, Phương Thành biết cô thực sự không được khỏe, vội vàng hỏi:

"Dì nhỏ, dì không sao chứ?"

Đường Thời Nguyệt lắc đầu, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng: "Phương Thành, cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?"

Phương Thành vội nói: "Không có gì, cháu chỉ đến thăm dì nhỏ, tiện thể nói lời cảm ơn, dì nhỏ.. Dì chú ý nghỉ ngơi nhé."

Đường Thời Nguyệt hiểu ra, Phương Thành đang quan tâm đến mình, mặt cô liền ửng hồng, nụ cười như gió xuân: .

"Chủ đề kỳ 3, cậu đã có ý tưởng gì chưa?"

Chu Yên không nhịn được ho một tiếng, Đường Thời Nguyệt vừa nãy suýt ngất, còn có tâm trạng quan tâm người khác chọn bài hát thế nào sao?

Phương Thành cũng không phải là người mới vào xã hội, lập tức hiểu ra, nói với Đường Thời Nguyệt:

"Dì nhỏ cứ yên tâm, cháu có thể lo được, cháu không làm phiền dì về nghỉ ngơi nữa."

Đường Thời Nguyệt liếc nhìn Chu Yên, Chu Yên nhìn lại cô, Đường Thời Nguyệt cuối cùng cũng thỏa hiệp, gật đầu với Phương Thành:

"Tối nhớ nộp bài tập."

Chu Yên há miệng, được rồi, mỗi người lùi một bước.

"Vâng, dì nhỏ."

Phương Thành định nói hay là tối nay tạm thôi đi, dì cứ nghỉ ngơi trước, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của dì nhỏ, anh đành phải đồng ý.

Sau đó anh né người sang một bên, ba người Đường Thời Nguyệt đi ra ngoài.

Đi được hai bước, Đường Thời Nguyệt đột nhiên ngã xuống.

"Thời Nguyệt!"

"Chị Thời Nguyệt!"

Chu Yên và Ôn Tiểu Dung giật mình, vội vàng đỡ Đường Thời Nguyệt, nhưng thấy cô nhắm nghiền mắt, môi tái nhợt.

Phương Thành nhanh chóng bước tới, nhìn thấy Đường Thời Nguyệt như vậy liền hỏi Chu Yên:

"Dì nhỏ bị bệnh gì vậy?"

Chu Yên sau một thoáng hoảng loạn cũng bình tĩnh lại, hiểu ý của Phương Thành, lắc đầu:

"Thời Nguyệt không bệnh, là do gần đây quá mệt mỏi."

Phương Thành nói: "Vậy thì không cần gọi xe cứu thương, nhưng phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức!"

Đường Thời Nguyệt là người của công chúng, đây lại là đài Giang Thành, nếu trực tiếp gọi xe cứu thương, thì chưa đầy nửa tiếng đã lên hot search rồi.

Hiện tại xác định Đường Thời Nguyệt không phải bệnh cấp tính, thì không cần gọi xe cứu thương, họ tự đưa Đường Thời Nguyệt đến bệnh viện.

"Vệ sĩ của dì nhỏ đâu?" Phương Thành hỏi.

Ôn Tiểu Dung lắc đầu: "Chị Thời Nguyệt không thích người lạ đến gần."

Phương Thành lại hỏi: "Xe của các cô đậu ở đâu?"

"Hầm để xe."

Phương Thành quyết đoán, đi đến trước mặt Đường Thời Nguyệt ngồi xổm xuống:

"Tôi cõng dì nhỏ, cô trợ lý cô đi trước nhìn người, Chu quản lý cô giúp chúng tôi che chắn một chút."

Đường Thời Nguyệt là nữ nghệ sĩ độc thân, kiêng kỵ tiếp xúc thân mật với đàn ông, anh cõng Đường Thời Nguyệt tốt nhất là không nên để người khác nhìn thấy, nên mới để Ôn Tiểu Dung đi trước quan sát, Chu Yên che chắn bên cạnh.

Chu Yên hiểu ý anh, do dự một giây, gật đầu với Ôn Tiểu Dung. Hai người đỡ Đường Thời Nguyệt, đặt cô lên lưng Phương Thành.

Phương Thành chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên bị hai khối mềm mại ép chặt, sau đó là cả cơ thể nhẹ nhàng, rồi đến khuôn mặt ấm áp tựa vào vai mình. Vài sợi tóc xanh lướt qua chóp mũi Phương Thành, mang theo hương thơm thoang thoảng.

Phương Thành trấn tĩnh lại, hai tay đỡ lấy đùi Đường Thời Nguyệt từ phía sau, để tránh chạm vào những bộ phận nhạy cảm, anh không dám đưa tay lên cao hơn.

Đường Thời Nguyệt không nặng, Phương Thành dễ dàng cõng cô đứng dậy, Ôn Tiểu Dung đã chạy lên trước, Chu Yên thì đi bên cạnh Phương Thành, luôn chú ý che chắn.

May mắn thay, tầng này của đài Giang Thành chỉ có một phòng thu duy nhất, sau khi "Giọng hát Trung Hoa" kết thúc ghi hình thì tầng này không còn ai, bốn người rất thuận lợi vào thang máy.

Ôn Tiểu Dung nhấn tầng hầm, cửa thang máy đóng lại, Chu Yên khẽ nói với Đường Thời Nguyệt:

"Thời Nguyệt, Thời Nguyệt, em cảm thấy thế nào rồi?"

Đường Thời Nguyệt lạnh lùng và mạnh mẽ thường ngày giờ đây mềm mại nằm trên người Phương Thành, đầu tựa vào má Phương Thành, như một chú mèo con yên tĩnh.

Phương Thành nghiêng đầu nhìn, đôi mắt như tranh vẽ của dì nhỏ ở ngay gần, hơi thở lan tỏa, khiến Phương Thành có một khoảnh khắc thất thần.

"Chị Thời Nguyệt rốt cuộc bị sao vậy?"

Giọng nói của Ôn Tiểu Dung khiến Phương Thành tỉnh lại, anh quan sát sắc mặt của Đường Thời Nguyệt, nói với hai người:

"Dì nhỏ chắc không sao đâu."

Ôn Tiểu Dung rất lo lắng: "Sao anh biết?"

Phương Thành nói: "Trước đây Tần Uyển từng bị ngất vì hạ đường huyết, cũng là tình trạng này, chỉ là hôn mê, không có triệu chứng nào khác, chứng tỏ không có đau đớn về thể chất hay nội tạng."

"Tuy nhiên, vẫn nên đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt thì an toàn hơn."

Lời nói của Phương Thành khiến Ôn Tiểu Dung yên tâm hơn rất nhiều: "Anh cũng hiểu biết nhiều đấy."

Chu Yên nhìn Phương Thành, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn.

Hầm để xe.

"Chị Tần, anh Phong, studio của chúng ta có bài hát nào phù hợp với phong cách chữa lành này không?"

"Tạm thời không có, nhưng có thể bắt đầu từ những bài hát thất tình, đó cũng coi như là chữa lành."

Trong một chiếc xe bảo mẫu, Tần Uyển ngồi ở ghế phụ, Lâm Phong và Từ Minh Hiên ở hàng ghế sau đang thảo luận về chủ đề kỳ 3 của "Giọng hát Trung Hoa".

Tần Uyển thì không có tâm trạng, trong đầu không ngừng nghĩ lại cảnh gặp Phương Thành vừa nãy.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Phương Thành sau khi ly hôn dường như có thêm một thứ gì đó mà trước đây chưa từng có. Bỗng nhiên, khóe mắt Tần Uyển lướt qua một bóng dáng quen thuộc.

Phương Thành?

Tần Uyển bật dậy, có chút kinh ngạc.

Vừa nãy, cô hình như thấy Phương Thành cõng một người phụ nữ đi qua.

Tần Uyển đẩy cửa xe, nhảy xuống, nhưng Phương Thành và người phụ nữ kia đã biến mất.

Cô nhất thời ngẩn ngơ.

Vừa nãy cô cảm thấy người phụ nữ trên lưng Phương Thành, hình như là.. Dì nhỏ?

Tần Uyển đi đến trước xe, nhìn quanh, không thấy gì nữa.

Cô không khỏi lắc đầu, mình thật sự bị áp lực quá rồi, Phương Thành cõng dì nhỏ, làm sao có thể chứ?

Một lát sau, một chiếc xe màu đen chạy qua trước mắt Tần Uyển.

Tần Uyển nhận ra, đây là xe của dì nhỏ Đường Thời Nguyệt, Tần Uyển định chào một tiếng, nhưng chiếc xe đã nhanh chóng chạy đi xa.

"Dì nhỏ?"

Trong chiếc xe màu đen, Ôn Tiểu Dung thở phào nhẹ nhõm, hỏi Phương Thành:

"Sao anh biết Tần Uyển ở đó?"

Phương Thành nói: "Tôi nhận ra xe của cô ấy."

Ôn Tiểu Dung rất muốn hỏi sao anh nhận ra xe của Tần Uyển, sau đó kịp thời ngậm miệng.

Chồng cũ nhận ra xe của vợ cũ, có gì lạ đâu?

Cô bé nhìn Đường Thời Nguyệt đang nằm bên cạnh mình, rồi lại nhìn Phương Thành đang ngồi ở ghế phụ.

Chồng cũ trốn vợ cũ đưa dì nhỏ của vợ cũ đi bệnh viện, điều này không phải rất lạ sao?
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 55: Tôi rất chân thành với dì nhỏ

"Vừa rồi là xe của chị Đường phải không?"

"Đúng vậy, là xe riêng công ty sắp xếp cho chị Đường ở Giang Thành, bao giờ chúng ta mới có được đãi ngộ như vậy chứ."

"Trong xe hình như có một người đàn ông?"

"Làm sao có thể? Trong công ty ai mà không biết chị Đường Thời Nguyệt không thích đàn ông lạ mặt đến gần, Triệu Tử Húc cậu nhìn nhầm rồi phải không?"

Triệu Tử Húc đứng trước cổng đài Giang Thành, không để ý đến Trịnh Phi và Châu Kiệt bên cạnh, chỉ nhìn chiếc xe đã đi xa, trầm tư.

Trịnh Phi đột nhiên nói: "Vừa rồi chị Vu không phải nói sếp sẽ đích thân gọi điện cho chị Đường Thời Nguyệt, bảo chị ấy chăm sóc chúng ta sao? Rốt cuộc đã nói chưa vậy?"

Trước đó Vu Lệ dặn ba người xuống đợi trước, chờ tổng giám đốc Phùng dặn dò Đường Thời Nguyệt xong thì sẽ đưa ba người họ đi gặp Đường Thời Nguyệt.

Kết quả là bây giờ xe của Đường Thời Nguyệt đã đi rồi, Vu Lệ vẫn chưa xuống.

Triệu Tử Húc khẽ nhíu mày, lát sau Vu Lệ xuống, trên mặt lộ vẻ tức giận.

Trịnh Phi và Châu Kiệt liền tiến lên: "Chị Vu, thế nào rồi? Chị Đường đồng ý chưa?"

Vu Lệ sắc mặt hơi khó coi: "Tổng giám đốc Phùng nói đây là chương trình thi đấu âm nhạc, nên phải tự lực cánh sinh."

Trịnh Phi và Châu Kiệt ngẩn người, sau đó liền hiểu ra.

Đường Thời Nguyệt đã từ chối!

Trịnh Phi khạc một tiếng: "Nếu không phải tổng giám đốc Phùng năm đó nâng đỡ cô ta, cô ta có được ngày hôm nay sao? Đúng là vong ân bội nghĩa!"

Châu Kiệt cũng tức giận nói: "Giả vờ thanh cao cái gì? Người trong giới giải trí ai mà không dựa vào quan hệ? Ai biết năm đó cô ta nổi tiếng bằng cách nào!"

"Im miệng!"

Vu Lệ quát một tiếng, nói với hai người:

"Không được nói những lời này nữa! Đặc biệt là trong công ty, nếu không sau này các người cũng đừng hòng làm ăn gì nữa!"

Trịnh Phi và Châu Kiệt giật mình, vừa rồi họ đã kỳ vọng quá lớn, sau khi thất vọng thì cảm xúc mất kiểm soát, bây giờ đã tỉnh táo lại, biết Đường Thời Nguyệt không phải là người mình có thể tùy tiện bàn tán, vội vàng ngậm miệng.

Chỉ có Triệu Tử Húc vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhìn về hướng chiếc xe màu đen biến mất.

Một giờ sau.

Bệnh viện.

"Bệnh nhân ngất xỉu là do hạ đường huyết, thể chất của cô ấy không được tốt lắm, tốt nhất nên ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, sau khi về nhà cũng phải chú ý dinh dưỡng và nghỉ ngơi, đúng rồi.."

Ngoài cửa một phòng bệnh VIP đơn, bác sĩ dừng lại, nói với Chu Yên:

"Đợi sau khi Đường Thiên hậu tỉnh lại, có thể làm phiền cô ấy ký tên cho tôi được không?"

Chu Yên đã quen với chuyện này, mỉm cười:

"Không thành vấn đề, cảm ơn bác sĩ, về chuyện Thời Nguyệt đến bệnh viện, làm phiền các vị đừng nói ra ngoài."

Vị bác sĩ đó lập tức đảm bảo tuyệt đối giữ bí mật, sau đó lại xin thêm ba chữ ký, lúc này mới hài lòng rời đi. Đi được một đoạn, vị bác sĩ kia đột nhiên dừng bước.

"Uhm.. Người đàn ông vừa rồi cõng Đường Thiên hậu vào phòng bệnh hình như hơi quen mắt!"

Suy nghĩ một lát, cuối cùng đành bỏ cuộc: "Thôi, dù có biết là ai cũng không thể nói ra ngoài, mặc kệ đi."

Trong phòng bệnh, Đường Thời Nguyệt nằm yên tĩnh trên giường, mái tóc đẹp hơi rối rủ xuống hai bên má, hàng mi cong vút trên mí mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ khẽ cong.

Không còn vẻ mạnh mẽ như ngày thường, mà thêm vài phần yếu đuối của phụ nữ.

Phương Thành ngồi bên giường, điều chỉnh tốc độ truyền dịch không nhanh không chậm.

Sau đó lấy một chiếc khăn nhẹ nhàng đắp lên mu bàn tay đang cắm kim của Đường Thời Nguyệt.

Bàn tay truyền dịch vì phải truyền chất lỏng lạnh nên mu bàn tay thường sẽ hơi lạnh, đắp một chiếc khăn mỏng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Khi Tần Uyển mới tốt nghiệp, cũng từng gặp nhiều khó khăn, tâm trạng không tốt, nên thường xuyên bị bệnh. Mỗi lần đều là Phương Thành chăm sóc, vì thế cũng đúc kết được nhiều kinh nghiệm.

Không ngờ bây giờ lại có thể dùng cho dì nhỏ của Tần Uyển.

Ôn Tiểu Dung ở bên cạnh nhìn Phương Thành động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, thần thái điềm tĩnh ôn hòa, vừa thanh lịch đẹp mắt, lại vừa có cảm giác an toàn.

Người đàn ông này, Tần Uyển làm sao lại từ bỏ chứ?

Cô bé chống cằm, quan sát Phương Thành, bên tai vang lên giọng nói ấm áp từ tính:

"Tôi không tiện ở lại đây lâu, cô trợ lý, dì nhỏ có ba lần truyền dịch, mỗi lần khoảng một tiếng rưỡi, khi thay dịch thì cô nhấn nút gọi ở đầu giường."

"Lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua một bát cháo, dì nhỏ tỉnh lại có lẽ sẽ đói, nhưng tạm thời dì nhỏ không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, hãy cho dì nhỏ ăn chút cháo trước, ngày mai là có thể ăn uống bình thường rồi."

"Nhớ kỹ sau này ăn uống phải điều độ, tuyệt đối không được thức khuya, bổ sung thêm chút đồ bổ."

Phương Thành nói xong, thấy Ôn Tiểu Dung ngơ ngác nhìn mình, anh giơ tay vẫy vẫy trước mặt đối phương:

"Cô Trợ lý?"

"À? Ồ, vâng tôi biết rồi."

Ôn Tiểu Dung hoàn hồn, không nhịn được hỏi:

"Phương Thành, sao anh biết nhiều thế?"

Phương Thành cười nói: "Đàn ông đã kết hôn, đương nhiên phải hiểu biết nhiều hơn một chút."

Ôn Tiểu Dung ồ một tiếng, cảm thấy cái vẻ ung dung tự tại của người này thật sự rất cuốn hút.

Đối với cô gái nhỏ thì chí mạng, nhưng đối với người phụ nữ trưởng thành như cô thì vô dụng.

Đối với chị Thời Nguyệt thì càng vô dụng.

Phương Thành nhìn Đường Thời Nguyệt yếu ớt mềm mại trên giường bệnh, nhỏ giọng hỏi Ôn Tiểu Dung:

"Cô Trợ lý, dì nhỏ ngất xỉu ngoài hạ đường huyết ra, có phải còn chuyện gì khác không?"

Ôn Tiểu Dung kinh ngạc nhìn Phương Thành, người này có phải cũng quá nhạy bén rồi không?

Nhưng lại nghĩ nếu hôm nay không có Phương Thành, chị Thời Nguyệt chưa chắc đã được đưa đến bệnh viện thuận lợi như vậy, cô cũng coi Phương Thành là người nhà.

"Sếp của chúng tôi đã gọi điện cho chị Thời Nguyệt."

Phương Thành khẽ nhướng mày: "Tổng giám đốc Phùng của công ty Bảo Thạch? Nghe nói là ông ấy đã phát hiện ra tài năng của dì nhỏ?"

Ôn Tiểu Dung gật đầu: "Chuyện này truyền thông đã đưa tin tám trăm lần rồi, có thể nói không có tổng giám đốc Phùng thì không có chị Thời Nguyệt ngày hôm nay, nhưng có một số chuyện họ không biết."

Cô ấy hạ giọng: "Tổng giám đốc Phùng vẫn chưa kết hôn, anh biết tại sao không?"

Cô bé chỉ vào Đường Thời Nguyệt trên giường bệnh, Phương Thành trong lòng khẽ chấn động, lẽ nào dì và ông chủ công ty đĩa nhạc Bảo Thạch là một cặp?

"Nhưng chị Thời Nguyệt không có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào, nên Tổng giám đốc Phùng vẫn luôn không vui lắm."

"Vừa rồi Tổng giám đốc Phùng gọi điện đến muốn chị Thời Nguyệt chăm sóc ba tân binh của công ty đến tham gia" Giọng hát Trung Hoa ", chị Thời Nguyệt từ chối, nên ông chủ Phùng Trấn đã nói rất nhiều lời quá đáng!"

Ôn Tiểu Dung kể lại lời của Phùng Trấn, bất bình nói:

"Chị Thời Nguyệt thực ra ngoài lạnh trong nóng, người khác đối xử tốt với chị ấy một phần, chị ấy sẽ báo đáp mười phần, tổng giám đốc Phùng nói chị ấy không nhận được một chút chân tình nào, nhưng tôi và chị Yên đều đối xử với chị Thời Nguyệt rất chân thành!"

"Sau này rồi sẽ có những người đàn ông tốt thật sự đối xử với chị Thời Nguyệt cũng rất chân thành!"

"Tôi cũng sẽ đối xử với dì nhỏ rất chân thành." Phương Thành buột miệng nói.

Ôn Tiểu Dung ngây người.

Phương Thành kịp thời bổ sung: "Là chân tình của vãn bối đối với trưởng bối, của học trò đối với thầy cô, Phùng Trấn đã nói dì không nhận được tình thân, vậy sau này tôi sẽ là người thân của dì nhỏ!"

"Được! Có nghĩa khí!"

Ôn Tiểu Dung giơ ngón tay cái về phía Phương Thành, sau đó vỗ vỗ ngực, vừa rồi cô suýt nữa sợ chết khiếp. Nếu chồng cũ của Tần Uyển thật sự có ý gì với chị Thời Nguyệt, thì thật sự quá kinh khủng!

Phương Thành thấy tình hình của Đường Thời Nguyệt đã ổn định, cũng không ở lại lâu, đứng dậy nói:

"Cô Trợ lý, tôi đi trước đây, làm phiền cô chăm sóc dì nhỏ."

"Vâng, cứ gọi tôi là Tiểu Dung là được, tôi tiễn anh nhé."

Ôn Tiểu Dung tiễn Phương Thành ra ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh, Đường Thời Nguyệt trên giường từ từ mở mắt.

"Người thân.."
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 56: Dì nhỏ, nghe lời

"Chị Thời Nguyệt, chị tỉnh rồi à?"

Ôn Tiểu Dung tiễn Phương Thành ra khỏi bệnh viện, mang cháo Phương Thành mua về, gặp Chu Yên vừa gọi điện thoại xong, hai người cùng về phòng bệnh, thấy Đường Thời Nguyệt đã ngồi dậy, vội vàng chạy đến đỡ cô nằm xuống.

"Chị Thời Nguyệt, chị đừng cử động, vẫn đang truyền dịch mà!"

Chu Yên cũng nói: "Bác sĩ nói em yếu quá, cần phải nghỉ ngơi."

Đường Thời Nguyệt vẫn muốn đứng dậy: "Em không sao rồi."

Cô không thích bệnh viện.

Từ nhỏ cha, anh cả và chị hai đã luôn nói với cô rằng mẹ cô đã chết trong bệnh viện vào ngày cô chào đời.

Cô là một thứ không may mắn, mẹ cô chết vì cô.

Bệnh viện là nơi cô bị gia đình ghét bỏ.

Đường Thời Nguyệt vùng vẫy muốn đứng dậy, Ôn Tiểu Dung sốt ruột, buột miệng nói:

"Phương Thành khó khăn lắm mới cõng chị đến được bệnh viện, nếu chị lại ngất đi, làm sao xứng với công sức của người ta chứ?"

Đường Thời Nguyệt khựng lại: "Là Phương Thành cõng chị đến à?"

Chu Yên nói: "Em ngất xỉu ở đài Giang Thành, may mà Phương Thành ở đó, nếu không lần này sẽ khá rắc rối."

Sau đó kể lại toàn bộ sự việc.

Trong lời nói có vẻ rất tán thưởng Phương Thành.

Khi Đường Thời Nguyệt đột nhiên ngất xỉu, ngay cả Chu Yên cũng có chút hoảng loạn, chỉ có Phương Thành là bình tĩnh, không chỉ nhanh chóng chẩn đoán bệnh tình của Đường Thời Nguyệt, mà mỗi lần xử lý đều rất kịp thời và ổn thỏa. Ngay cả khi ở trong gara ngầm cũng chú ý tránh Tần Uyển và những người khác.

Sau khi vào bệnh viện cũng rất tỉ mỉ, chu đáo, khi đi còn không quên mua cháo phù hợp cho bệnh tình của Đường Thời Nguyệt.

Người đàn ông như vậy thật sự không nhiều.

Nghe xong lời kể của Ôn Tiểu Dung và Chu Yên, Đường Thời Nguyệt từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại.

Ôn Tiểu Dung đã chuẩn bị sẵn sàng "bạo lực" trấn áp liền ngây người.

Chị Thời Nguyệt khi nào lại nghe lời như vậy?

Chu Yên thấy Đường Thời Nguyệt không còn ngoan cố nữa, liền kéo Ôn Tiểu Dung sang một bên ngồi xuống. Ôn Tiểu Dung ghé sát tai Chu Yên thì thầm:

"Chị Yên, chị có thấy không, vừa nãy em nhắc đến Phương Thành là chị Thời Nguyệt nghe lời ngay."

Chu Yên lườm một cái, Ôn Tiểu Dung lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Là Phương Thành cõng mình đến bệnh viện?

Thảo nào, mùi hương quen thuộc đến vậy.

Đường Thời Nguyệt nhắm mắt lại, chóp mũi dường như lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó.

Hai năm trước, cô bị người ta bỏ thuốc, khi chạy trốn sắp bị đuổi kịp, Phương Thành xuất hiện, cõng cô lên xe rời đi.

Lúc đó cô ý thức mơ hồ, chỉ cảm thấy mình nằm sấp trên một bờ vai rộng lớn, trên người đối phương tỏa ra một mùi hương thoang thoảng. Giống như mùi thông hoặc cam thảo.

Thanh nhã, ngọt ngào.

Vừa nãy khi cô hôn mê, ý thức cũng mơ hồ, cũng cảm thấy mình nằm sấp ở một nơi an toàn và vững chãi, chóp mũi thoang thoảng một mùi hương quen thuộc.

Sau khi tỉnh dậy cô gần như đã quên mất.

Cho đến khi Ôn Tiểu Dung và Chu Yên kể là Phương Thành cõng cô đến bệnh viện.

Đường Thời Nguyệt mới nhớ ra, hóa ra mùi hương thoang thoảng đó không phải là ảo giác.

Là Phương Thành lại một lần nữa cõng cô.

Đường Thời Nguyệt đột nhiên phát hiện, dường như mỗi lần cô thảm hại nhất, Phương Thành đều xuất hiện kịp thời. Nghĩ đến đây, một cảm giác an tâm chưa từng có dâng lên trong lòng.

Ý thức thả lỏng, Đường Thời Nguyệt từ từ ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này kéo dài đến tối, khi Đường Thời Nguyệt tỉnh dậy, bên ngoài bầu trời đã đầy sao.

Để không làm phiền cô ngủ, Chu Yên và Ôn Tiểu Dung không bật đèn, ánh sao lấp lánh từ khe rèm cửa sổ chiếu vào, rơi vào đôi mắt lạnh lùng như sương đó, như phản chiếu dải ngân hà, sâu thẳm và rực rỡ.

"Chị Thời Nguyệt tỉnh rồi."

Đường Thời Nguyệt ngồi dậy, Ôn Tiểu Dung phát hiện cô tỉnh dậy, vội vàng chạy đến hỏi:

"Chị ăn chút cháo nhé?"

Đường Thời Nguyệt không có khẩu vị, đang định lắc đầu, Ôn Tiểu Dung lại nói:

"Phương Thành mua đó, anh ấy nói chị phải ăn chút gì đó."

Đường Thời Nguyệt khựng lại, gật đầu.

Trong phòng bệnh VIP có lò vi sóng, Ôn Tiểu Dung hâm nóng cháo, ngồi bên giường định đút cho Đường Thời Nguyệt. Đường Thời Nguyệt trực tiếp nhận lấy bát và thìa.

Đường Thời Nguyệt từ nhỏ đã đi làm bên ngoài, quen tự lực cánh sinh, không đến mức ăn cháo cũng phải để người khác đút.

Chu Yên vừa gọi điện thoại xong từ bên ngoài đi vào, thấy Đường Thời Nguyệt tỉnh dậy, đang định nói chuyện, cuối cùng vẫn không mở lời.

Đường Thời Nguyệt nhìn vẻ mặt Chu Yên, đang định hỏi, điện thoại đột nhiên kêu một tiếng. Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn WeChat của Phương Thành.

Cô liền đặt bát xuống, cầm điện thoại lên.

Phương Thành: "Dì nhỏ, dì cảm thấy thế nào rồi?"

Đường Thời Nguyệt lập tức trả lời: "Đã không sao rồi, hôm nay cảm ơn cậu."

Phương Thành rất nhanh hồi đáp: "Vậy thì tốt rồi, dì nghỉ ngơi thật tốt, nhớ ăn chút gì đó."

Đường Thời Nguyệt mặt không biểu cảm gõ chữ: "Bài tập tối nay vẫn chưa nộp."

Đối phương im lặng một lát, gửi đến tin nhắn: "Dì nhỏ, tối nay thôi đi ạ? Dì bây giờ cần nghỉ ngơi."

Đường Thời Nguyệt: "Hôm nay không nộp, ngày mai nộp ba bài."

Gửi tin nhắn xong, khóe miệng Đường Thời Nguyệt hơi cong lên, đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn cháo.

Vừa ăn cháo vừa liếc nhìn màn hình điện thoại, hộp chat nhanh chóng có thêm tin nhắn mới.

Nhưng lần này là một tin nhắn thoại.

Đường Thời Nguyệt một tay cầm bát, một tay mở tin nhắn thoại.

Điện thoại tự động phát loa ngoài:

"Dì nhỏ, nghe lời, đợi dì khỏe lại cháu nộp năm phần cũng được."

Trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông.

Đường Thời Nguyệt sững sờ, Ôn Tiểu Dung và Chu Yên cũng ngây người.

"Nghe lời?"

Ôn Tiểu Dung mở to mắt. Giọng nói vừa nãy là của Phương Thành đúng không?

Anh ta lại dùng giọng điệu cưng chiều như vậy để nói chuyện với chị Thời Nguyệt?

Trời ơi! Chuyện gì thế này?

Ôn Tiểu Dung kêu lên: "Chị Thời Nguyệt, cháo sắp đổ rồi!"

Đường Thời Nguyệt hoàn hồn, vội vàng cầm thẳng cái bát sắp đổ hoàn toàn.

Lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn thoại đó đã bị thu hồi, sau đó là một tin nhắn văn bản:

"Dì nhỏ, thật xin lỗi dì, cháu quen rồi, ý cháu là, đợi dì khỏe hơn, cháu sẽ nộp bù bài tập, dì yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không lười biếng đâu!"

Đường Thời Nguyệt nhìn dòng chữ, khẽ nhíu mày.

Quen rồi?

Quen với ai?

Tần Uyển sao?

Chu Yên đi đến, giọng nói có chút cảnh giác: "Thời Nguyệt, Phương Thành gửi tin nhắn thoại cho em à?"

Đường Thời Nguyệt chỉ vào màn hình điện thoại: "Cậu ta gửi nhầm."

Chu Yên cúi đầu nhìn, thấy Phương Thành đã thu hồi, còn gửi tin nhắn giải thích, sự cảnh giác lập tức tan biến.

Nghĩ lại cũng đúng, Phương Thành là chồng cũ của Tần Uyển, dù có táo bạo đến mấy cũng không thể có ý đồ với Đường Thời Nguyệt.

Ôn Tiểu Dung đột nhiên bất bình nói: "Phương Thành còn biết quan tâm sức khỏe của chị Thời Nguyệt, còn tổng giám đốc Phùng thì chỉ biết ép chị Thời Nguyệt làm việc cho ông ta, còn dám nói ông ta thích chị Thời Nguyệt, ha ha!"

Đường Thời Nguyệt và Chu Yên cùng nhìn về phía Ôn Tiểu Dung.

Cô bé chớp chớp mắt, giơ tay làm động tác kéo khóa miệng.

Chu Yên lườm cô bé một cái, Đường Thời Nguyệt tiếp tục ăn cháo, ngón tay ngọc thon dài gõ một chữ lên màn hình:

"Ok."

Kinh Đô.

Công ty Bảo Thạch.

Văn phòng tổng giám đốc.

Một người đàn ông trung niên đẹp trai, mũi khoằm như diều hâu, hai bên thái dương lấm tấm bạc đứng trước cửa sổ kính lớn.

Tối nay Kinh Đô không có sao, bầu trời đen kịt.

Phùng Trấn đứng rất lâu, cầm điện thoại lên, nhìn tên Đường Thời Nguyệt trong nhật ký cuộc gọi, ông ta thở dài, ngón cái chuẩn bị nhấn nút gọi.

Buổi chiều ông ta nói những lời có chút tổn thương, bây giờ nên gọi điện để xoa dịu.

Chỉ cần Đường Thời Nguyệt nghe lời, ông ta có thể không truy cứu
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 57: Bằng chứng về việc Phương Thành đánh người

Reng reng reng.

Phùng Trấn đang định bấm nút gọi thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Người gọi đến hiển thị trên màn hình là: Mẹ.

Vẻ mặt nghiêm nghị trên mặt Phùng Trấn biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi, lập tức bắt máy, giọng nói ôn hòa:

"Mẹ."

"Con trai, Đường Thời Nguyệt đã đồng ý dùng bài hát do Tuấn Ngạn viết chưa?"

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói sang sảng, đanh đá, chính là mẹ của Phùng Trấn – tên là Trương Linh.

Còn "Tuấn Ngạn" trong lời Trương Linh nói, chính là con trai của anh trai bà, em họ của Phùng Trấn.

Trương Tuấn Ngạn.

Người này trước đây là tay guitar của một ban nhạc nhỏ, sau này ban nhạc tan rã, liền tìm đến mẹ của Phùng Trấn, nhờ đó mà vào được công ty đĩa hát Bảo Thạch.

Chỉ là tuổi đã lớn, ngoại hình cũng bình thường, không thể làm nghệ sĩ, Phùng Trấn liền để Trương Tuấn Ngạn làm nhạc sĩ. Đương nhiên không mong đợi anh ta có thể viết ra bài hát nào, chỉ coi như nuôi một người nhàn rỗi mà thôi.

Nhưng Trương Tuấn Ngạn là người có ý tưởng, không muốn sống một cuộc đời bình thường, nghe nói Đường Thời Nguyệt sắp ra album mới, liền muốn mượn danh tiếng của Đường Thời Nguyệt để nổi tiếng.

Hắn ta cầm ba bài hát mình viết đi tìm Phùng Trấn, nói rằng bài hát của mình rất hợp với Đường Thời Nguyệt.

Ban đầu Phùng Trấn từ chối, nhưng Trương Tuấn Ngạn lại đi tìm Trương Linh khóc lóc, Trương Linh luôn rất yêu thương đứa cháu trai ruột duy nhất này, lập tức tìm Phùng Trấn.

Phùng Trấn sống trong một gia đình đơn thân, mẹ anh đã vất vả nuôi anh khôn lớn, lúc đó người cậu cũng giúp đỡ rất nhiều, anh không thể từ chối nữa.

Cuối cùng đành đồng ý đưa một bài hát do Trương Tuấn Ngạn viết vào album mới của Đường Thời Nguyệt. Dù sao album mười bài, có một bài kém một chút cũng không sao.

Hơn nữa anh là ông chủ, cũng là chồng tương lai của Đường Thời Nguyệt, chuyện nhỏ này anh vẫn có thể quyết định.

Ai ngờ Đường Thời Nguyệt lại trực tiếp từ chối.

Còn đuổi Trương Tuấn Ngạn - người xông vào phòng thu âm, ra ngoài.

Thật không nể mặt anh chút nào.

Vì chuyện này, Phùng Trấn và Đường Thời Nguyệt đã cãi nhau mấy lần.

Đối với Phùng Trấn mà nói, đổi một bài hát đơn giản vô cùng.

Nhưng nếu anh lùi bước, sau này trong công ty ai còn công nhận anh là ông chủ nữa?

Hơn nữa, muốn chinh phục người phụ nữ như Đường Thời Nguyệt, thì phải hoàn toàn khuất phục cô!

Nhưng Đường Thời Nguyệt vẫn không chịu nhượng bộ, album mới của cô cũng vì thế mà bị trì hoãn.

Lúc này nghe Trương Linh hỏi, Phùng Trấn xoa xoa thái dương: "Vẫn chưa đồng ý."

Trương Linh không vui: "Rốt cuộc ai là ông chủ của công ty này? Một con tiện nhân nhỏ bé nhờ con mới nổi tiếng, leo lên giường chủ nhân rồi thì trở mặt không nhận người sao? Loại tiện nhân nhỏ bé này chính là thiếu dạy dỗ!"

Phùng Trấn cau mày: "Mẹ, Thời Nguyệt và con không có loại quan hệ đó, cô ấy còn chưa đồng ý làm bạn gái con!"

Giọng Trương Linh ngừng một chút, lại lập tức khóc lóc:

"Con vì con tiện nhân nhỏ bé đó mà mắng mẹ sao? Mẹ một mình vất vả nuôi hai anh em con khôn lớn, bây giờ con lớn rồi thì không cần mẹ nữa, trời ơi, số mẹ sao mà khổ thế này!"

Phùng Trấn vội vàng nói: "Mẹ, con không có ý đó, mẹ đừng giận, hai ngày nay Thời Nguyệt không ở Kinh Đô, đợi cô ấy về con sẽ tìm cô ấy nói chuyện, mẹ yên tâm, bài hát của Tuấn Ngạn nhất định sẽ được đưa vào album mới của cô ấy."

"Thế mới đúng chứ, con trai, con phải nhớ, mẹ và em gái con, cậu con chính là những người thân cuối cùng của con trên đời này, không gì sánh bằng tình thân ruột thịt!"

"Mẹ, con hiểu rồi." Phùng Trấn lập tức đảm bảo.

Anh chưa bao giờ quên mẹ đã vất vả thế nào khi anh còn nhỏ, và người cậu đã giúp đỡ họ ra sao.

Trương Linh nhắc nhở: "Con trai, Đường Thời Nguyệt tính tình quá mạnh mẽ, đợi con cưới cô ta về nhà, mẹ sẽ giúp con dạy dỗ cô ta thật tốt, nếu không sau này cô ta sẽ leo lên đầu con mất!"

Phùng Trấn có chút bất lực: "Thời Nguyệt còn chưa chấp nhận con mà."

"Đó là giả vờ, cái này gọi là.. Đúng rồi, thả lỏng để bắt! Con trai mẹ là ông chủ lớn như vậy, bao nhiêu phụ nữ tranh giành nhau leo lên giường con? Cô ta chỉ sợ sau này địa vị không vững, cố ý làm khó con thôi!"

"Đối với loại tiện nhân nhỏ bé có tâm tư sâu sắc này thì phải dạy dỗ thật nghiêm khắc!"

"Đợi cô ta về Kinh Đô, con đưa cô ta về nhà, mẹ sẽ dạy dỗ cô ta!"

Giọng Trương Linh vang dội, to như một con vịt cái.

Phùng Trấn bị chấn động tai đau nhức, anh nói lời hay ý đẹp phụ họa, Trương Linh lại nói to một lúc lâu, sau đó mới cúp điện thoại.

Văn phòng trở lại yên tĩnh, Phùng Trấn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống những người đi bộ và xe cộ nhỏ bé như kiến, mũi khoằm nhăn lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

Mẹ ít học, nói chuyện không hay, nhưng đều là vì tốt cho anh.

Những năm gần đây, Đường Thời Nguyệt bay càng ngày càng cao, dây diều trong tay anh cũng nên thu lại rồi.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Phùng Trấn thu lại vẻ mặt, giọng nói mang theo uy nghiêm: "Vào đi."

Cửa mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ngoại hình tuấn tú bước vào. Chu Đằng Đạt - Phó tổng phòng quan hệ công chúng của công ty đĩa hát Bảo Thạch. Cũng là em rể của Phùng Trấn.

Chu Đằng Đạt đưa hai tập tài liệu cho Phùng Trấn ký, sau đó không vội dời đi, Phùng Trấn ngẩng đầu nhìn lên:

"Có chuyện gì?"

Chu Đằng Đạt cung kính nói: "Tổng giám đốc Phùng, về" Giọng hát Trung Hoa ", em còn có một chuyện muốn báo cáo."

Phùng Trấn hơi cau mày, lại là Giọng hát Trung Hoa?

Vừa nãy Chu Đằng Đạt đã gọi điện đến, nhờ anh nói với Đường Thời Nguyệt chăm sóc ba người Triệu Tử Húc trong "Giọng hát Trung Hoa". Kết quả anh và Đường Thời Nguyệt đã cãi nhau một trận.

Bây giờ lại đến.

Nếu không phải là em rể của mình, anh đã đuổi người này ra ngoài rồi.

"Lại có chuyện gì?"

Chu Đằng Đạt vội vàng nói: "Trong Giọng hát Trung Hoa có một người tên là Phương Thành, anh xem có cần phải đề phòng hắn ta không?"

"Phương Thành?"

Phùng Trấn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra người này: "Chồng cũ của Tần Uyển đó sao?"

"Đúng vậy, kỳ trước bài" Mặt mộc "của hắn ta không phải rất nổi tiếng sao? Vu Lệ nói kỳ thu âm hôm nay, bài hát Phương Thành hát còn bùng nổ hơn, cứ thế này, sẽ gây uy hiếp cho người của chúng ta."

Chu Đằng Đạt đại khái kể lại tình hình buổi thu âm "Giọng hát Trung Hoa" hôm nay mà Vu Lệ đã báo cáo.

Phùng Trấn cười khẩy: "Loại kiến hôi này, đáng để công ty lãng phí tài nguyên sao?"

Chu Đằng Đạt cúi đầu: "Tổng giám đốc Phùng nói đúng, là chúng em đã làm quá lên rồi."

Dừng một chút, anh ta cuối cùng cũng nói ra điều mình thực sự muốn nói:

"Anh, Đường Thời Nguyệt hình như đang âm thầm điều tra chuyện tiệc mừng hai năm trước.."

Hai năm trước, Đường Thời Nguyệt giành được chiếc cúp Nữ ca sĩ xuất sắc nhất năm thứ ba, chính thức lên ngôi vị Thiên hậu số một Trung Hoa.

Công ty đĩa hát Bảo Thạch đã tổ chức một bữa tiệc mừng hoành tráng cho cô, Phùng Trấn đã công khai tỏ tình với cô. Nhưng lại bị Đường Thời Nguyệt từ chối. Không lâu sau khi tiệc mừng kết thúc, Đường Thời Nguyệt bị chuốc thuốc, suýt xảy ra chuyện.

Sau đó điều tra ra là người quản lý và trợ lý của cô bị đối thủ cạnh tranh mua chuộc.

Chuyện này liền kết thúc như vậy.

Lúc này nghe Chu Đằng Đạt nói, Phùng Trấn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như điện bắn về phía Chu Đằng Đạt.

"Cô ấy đã điều tra được gì rồi?"

Chu Đằng Đạt cúi đầu thấp hơn: "Chắc là chưa điều tra ra."

Phùng Trấn lạnh lùng nhìn sang: "Quản tốt người của cậu."

"Vâng!"

Chu Đằng Đạt do dự một chút, lại mở miệng nói:

"Anh, Vu Lệ còn nói, cô ấy phát hiện Đường Thời Nguyệt hình như có chút đối xử đặc biệt với Phương Thành đó."

Phùng Trấn liếc nhìn Chu Đằng Đạt: "Thời Nguyệt là dì của Tần Uyển, Tần Uyển là vợ cũ của Phương Thành, lần sau nói chuyện dùng não một chút."

"Xin lỗi anh, là em nghĩ nhiều rồi."

Chu Đằng Đạt liên tục xin lỗi, sau đó vội vàng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Cho đến khi trở về văn phòng của mình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vu Lệ đồ ngốc này, suýt nữa hại mình cũng bị mắng!"

Phương Thành đó ngay cả Tần Uyển còn không thèm, làm sao Đường Thời Nguyệt vừa ý được chứ?

Nghĩ đến Phương Thành, trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện ra tên Phương Thành.

Đây là hot search Weibo mới nhất:

#Bằng chứng Phương Thành đánh người#
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 58: Tiểu thuyết mạng

Sau khi tập đầu tiên của mùa thứ hai "Giọng hát Trung Hoa" được phát sóng, chương trình đã bùng nổ nhờ sự xuất hiện của Tần Uyển, Lâm Phong, Phương Thành trên cùng một sân khấu, cùng với Đường Thời Nguyệt làm huấn luyện viên.

Vô số người đang mong chờ tập thứ hai được phát sóng.

Hôm nay là ngày ghi hình tập thứ hai của "Giọng hát Trung Hoa", cư dân mạng xôn xao bàn tán về những ca khúc hay nào sẽ xuất hiện tại hiện trường ghi hình hôm nay.

Những thí sinh thể hiện tốt trong tập đầu tiên như Sở Khả Khả, Triệu Tử Húc, Trịnh Phi, Châu Kiệt, Từ Minh Hiên, lần này sẽ có những khoảnh khắc đáng nhớ nào.

Về phần Phương Thành, ca khúc "Mặt mộc" trong tập đầu tiên đã giúp danh tiếng được cải thiện phần nào, nhưng sau đó "vụ việc đánh người tại Bảo Di" lại khiến danh tiếng của anh rơi xuống đáy.

Hiện tại, mọi người có cái nhìn rất phức tạp về anh, người này có chút tài năng, nhưng tiếc là nhân phẩm có vấn đề.

Tuy nhiên, vẫn có người đặt kỳ vọng vào Phương Thành, muốn xem liệu anh có thể tiếp tục mang đến những ca khúc ấn tượng trong tập thứ hai hay không.

Đúng lúc này, một người tự xưng là nhân viên cũ của Bảo Di đã đăng một bài Weibo, kể chi tiết về vụ việc Phương Thành đánh người năm đó.

"Hôm đó tôi ở hậu trường, một cô gái mới đến vô tình va vào Phương Thành, anh ta nổi trận lôi đình, đánh cô gái một trận, đây không phải là chạm nhẹ vài cái, mà là đánh đập!"

"Cô gái đó là sinh viên mới tốt nghiệp, hiền lành, vậy mà lại bị một người đàn ông to lớn đánh đập công khai, tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sởn gai ốc."

"Lúc đó Phương Thành trông thật đáng sợ, như muốn giết người vậy, không ai dám ngăn cản."

"Sau đó Tần Uyển từ phòng trang điểm chạy ra ngăn Phương Thành, kết quả Phương Thành còn tát Tần Uyển một cái, mọi người đều sợ ngây người."

"Sau đó Tần Uyển và trợ lý của cô ấy đã khuyên Phương Thành vào phòng trang điểm, rồi lại đích thân đưa cô gái kia đến bệnh viện."

"Chúng tôi được tổng giám đốc hiện trường sắp xếp đi theo, Tần Uyển chạy lên chạy xuống bệnh viện, cùng cô gái kia làm kiểm tra, sau khi xác định cô gái kia không sao, Tần Uyển lại cúi đầu xin lỗi, cầu xin cô ấy đừng báo cảnh sát."

"Rồi lại xin lỗi tất cả nhân viên chúng tôi, khóc lóc cầu xin chúng tôi đừng nói chuyện Phương Thành đánh người ra ngoài."

"Thật lòng mà nói, lúc đó tôi nhìn thấy rất đau lòng, cũng thấy thương Tần Uyển, một người phụ nữ tốt như vậy, Phương Thành sao nỡ ra tay như thế?"

"Bây giờ tôi đã nghỉ việc, Tần Uyển cũng đã ly hôn với Phương Thành, cuối cùng tôi cũng có thể nói ra chuyện này."

"Lương tâm của tôi cuối cùng cũng có thể yên ổn."

Phải nói rằng, văn phong của người này rất tốt, kể lại sự việc một cách sống động, nghe như thể đã tận mắt chứng kiến.

Vì gắn liền với các từ khóa hot nhất gần đây, "Phương Thành", "Tần Uyển", nên bài Weibo này nhanh chóng lên top tìm kiếm.

Chưa đầy một giờ, đã leo lên vị trí số một trên bảng xếp hạng tìm kiếm.

Người hâm mộ của Tần Uyển bùng nổ.

"Bây giờ những người biện hộ cho tên khốn nạn đó còn gì để nói nữa không?"

"Đàn ông tồi chỉ đồng cảm với đàn ông tồi! Tuyệt đối sẽ không thừa nhận đàn ông đánh phụ nữ!"

"@Công an Dung Thành, đánh người là phạm pháp, có thể bắt Phương Thành lại không?"

"Bắt giữ Phương Thành, không thể chậm trễ!"

"Thương Uyển Uyển (khóc lớn)"

Người qua đường cũng phẫn nộ.

"Tôi sai rồi, khi xem tập đầu tiên của" Giọng hát Trung Hoa ", vậy mà lại đồng cảm với Phương Thành, tôi thật đáng chết!"

"Chết tiệt! Đánh đập cô gái nhỏ, đây đúng là súc vật mà!"

"Người như vậy mà vẫn có thể lên chương trình?" Giọng hát Trung Hoa "này điên rồi sao?"

Tất nhiên, cũng có người đặt câu hỏi:

"Không ai nghi ngờ thân phận của 'nhân viên cũ Bảo Di' này sao?"

"Đúng vậy, bất kỳ ai cũng có thể đăng một bài văn nhỏ để phán xét người khác, điều này quá vội vàng rồi phải không?"

"Mấy năm nay trên mạng chuyện đảo ngược trắng đen còn ít sao? Đừng tùy tiện đứng về phe nào."

"Những kẻ đồng cảm với tên khốn nạn bạo lực chết cả nhà!"

Trên mạng nhanh chóng nổ ra tranh cãi, dư âm của "bằng chứng Phương Thành đánh người" cũng lan rộng vào cuộc sống của nhiều người bình thường.

Hôm nay, tài xế Diệp lái xe về nhà, vừa vào cửa đã thấy con gái Diệp Lâm ngồi trên ghế sofa ngẩn người.

Kể từ ngày quen biết Phương Thành, tài xế Diệp cũng bắt đầu theo dõi Weibo, hôm nay sau khi thấy tin tức hot bằng chứng Phương Thành đánh người, phản ứng đầu tiên của ông là không tin.

Dù sao thì việc Phương Thành cứu một cô bé trên đường là do ông tận mắt chứng kiến, còn việc Phương Thành đánh phụ nữ thì chỉ là nghe đồn.

Tài xế Diệp vẫn tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Tuy nhiên, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý về nhà sẽ thấy con gái mình tức giận mắng chửi Phương Thành, và cũng nghĩ kỹ rồi, cứ để con gái làm gì thì làm, không cần phải cãi vã vì một người ngoài.

Chỉ là không ngờ vào cửa lại thấy con gái ngồi ngẩn người, không hề có vẻ gì là sùi bọt mép phẫn nộ.

Tài xế Diệp quan tâm hỏi: "Con gái, con sao vậy? Sao không đi mắng Phương Thành nữa vậy?

Diệp Lâm quay đầu nhìn tài xế Diệp, trên mặt đầy vẻ hoang mang.

" Bố, bố nói một người đàn ông có tấm lòng cao cả và ngoại hình đẹp, thật sự sẽ đánh phụ nữ sao? "

Tài xế Diệp kinh ngạc, đưa tay sờ trán Diệp Lâm:" Không sốt mà? "

Diệp Lâm liền ngã xuống ghế sofa, kêu lên một tiếng phiền não.

" A a a! Phiền quá! "

Diệp Lâm vừa trở về từ buổi ghi hình tập thứ hai của" Giọng hát Trung Hoa ", bây giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh Phương Thành trên sân khấu với giọng hát uyển chuyển và tấm lòng cao cả của một nghệ sĩ.

Và cả sự hối hận vì đã không chấm điểm cho Phương Thành.

Kết quả là nhanh chóng thấy tin tức hot về bằng chứng Phương Thành đánh người, Diệp Lâm lập tức rơi vào trạng thái hoang mang.

Nếu hôm nay không đến hiện trường, cô đã sớm cầm bàn phím cùng với người hâm mộ Tần Uyển mà mắng chửi Phương Thành rồi.

Nhưng bây giờ, Diệp Lâm cảm thấy mâu thuẫn. Theo trực giác của cô thì Phương Thành không phải là người như vậy. Bảo cô lại như trước đây mà mắng Phương Thành, cô không làm được.

Nhưng điện thoại không ngừng rung, quản trị viên trong nhóm người hâm mộ Tần Uyển liên tục nhắc nhở tất cả thành viên, bảo tất cả những người hâm mộ Tần Uyển hãy đi dìm Phương Thành, như vậy có thể làm hình ảnh của Tần Uyển tốt hơn, độ nổi tiếng cao hơn.

Quản trị viên còn nói, đây là do Phương Thành làm điều ác quá nhiều, nên ngay cả nhân viên của Bảo Di cũng không chịu nổi, đứng ra vạch trần hành vi xấu xa của Phương Thành.

Mọi người đang lên tiếng vì công lý.

Tuy nhiên, Diệp Lâm luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô đột nhiên ngồi dậy từ ghế sofa, nói với tài xế Diệp:

" Bố, bố nói Phương Thành có phải thật sự bị oan không? "

Sân bay Dung Thành.

Tần Uyển, Lâm Phong, Từ Minh Hiên đội mũ và đeo khẩu trang đi ra từ lối đi VIP của sân bay, lên một chiếc xe thương mại.

Ngồi vào xe, Từ Minh Hiên tháo khẩu trang, trên mặt đầy vẻ phấn khích.

" Chị Tần, anh Phong, hai người thấy tin tức hot chưa? Lần này Phương Thành rất có thể sẽ bị loại khỏi "Giọng hát Trung Hoa"! Tuyệt vời quá! "

Lâm Phong ngạc nhiên:" Tin tức hot gì? "

Từ Minh Hiên lấy điện thoại đưa cho Lâm Phong xem:" Anh Phong anh còn chưa biết sao? Nhân viên của Bảo Di đã vạch trần sự thật về việc Phương Thành đánh người hai năm trước! "

Sau đó lại nhìn Tần Uyển:" Chị Tần chị thật sự quá lương thiện, năm đó nên để Phương Thành đi tù! "

Tần Uyển nhìn Lâm Phong, sắc mặt trầm xuống, không nói gì.

Từ Minh Hiên xuống xe giữa đường về nhà, Tần Uyển và Lâm Phong đến phòng làm việc Studio Gió Chiều.

Hai người vào văn phòng của Lâm Phong, không có người ngoài, Tần Uyển mặt lạnh hỏi Lâm Phong:

" Là anh làm?"
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 59: Tìm thấy cô gái bị đánh

Tần Uyển vừa xuống máy bay đã thấy tin tức nóng hổi hiện lên trên điện thoại.

Sự thật về vụ đánh người ở Bảo Di năm đó, cô đương nhiên biết rõ, cái người "cựu nhân viên Bảo Di" này nói quá mức hoang đường, dù là đang giúp cô che giấu, nhưng Tần Uyển cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Loại lời nói dối quá xa rời sự thật này, rất dễ bị vạch trần.

Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Tần Uyển, Lâm Phong sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ vì không được thấu hiểu.

"Uyển Uyển, em vẫn không hiểu sao? Tất cả những gì anh làm đều là vì em!"

Tần Uyển nhíu mày: "Đúng là anh! Cái nhân viên Bảo Di kia cũng là giả đúng không?"

Lâm Phong bị vạch trần, nhưng không hề hoảng sợ, vẫn vẻ mặt thâm tình.

"Người đó đúng là cựu nhân viên của Bảo Di, để anh ta nghe lời đứng ra làm chứng, anh đã tốn không ít công sức, Uyển Uyển, em xem, bây giờ trên mạng đều đang thương cảm cho em, tin tức nóng hổi mới ra được hai tiếng, em đã tăng hơn hai mươi vạn fan, em vẫn không tin tấm lòng anh dành cho em sao?"

Lâm Phong tiến lên một bước, muốn nắm tay Tần Uyển, Tần Uyển lùi lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong:

"Nhưng anh có nghĩ đến việc nếu sự thật bị phơi bày, hình ảnh của em sẽ bị ảnh hưởng lớn đến mức nào không?"

Lâm Phong mỉm cười: "Uyển Uyển, em yên tâm đi, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, năm đó ở hiện trường vốn dĩ không có mấy người, anh đều đã đưa tiền bịt miệng, còn về cô gái bị em đánh kia.."

Tần Uyển nhíu mày, hai tay nắm chặt.

Vụ đánh người là vết nhơ cô không thể rửa sạch, một khi bị người khác vạch trần, thì hình tượng cô vất vả gây dựng bao năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

"Anh đã tìm được cô ấy, ban đầu muốn mua chuộc cô ấy, nhưng anh thấy không cần thiết nữa rồi."

Tần Uyển không hiểu: "Ý anh là gì?"

Nụ cười tuấn tú của Lâm Phong pha lẫn sự lạnh lùng: "Cô gái đó sau khi bị Bảo Di sa thải thì bị bệnh, mấy lần muốn tự tử, bây giờ cô ấy căn bản không dám tiếp xúc với bên ngoài, càng không thể ra mặt nói về chuyện năm đó."

"Tự tử?" Tần Uyển sững sờ, trong lòng dâng lên vài phần áy náy.

Lâm Phong an ủi: "Uyển Uyển, cô gái đó vốn dĩ đã bị bệnh, không liên quan đến em, yên tâm đi, Phương Thành căn bản không tìm được cô ấy, dù có tìm được, cô ấy cũng sẽ không giúp Phương Thành làm rõ đâu."

Sự áy náy trong lòng Tần Uyển lập tức tiêu tan không ít, nhưng vẫn có chút lo lắng.

"Sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa, Phương Thành dù sao cũng là chồng cũ của em, trong lòng anh ấy vẫn còn em."

Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sắc lạnh: "Nhưng hai người ở bên nhau lâu như vậy, Phương Thành lại không hề đưa" Mặt mộc "và" Xích linh "cho em!"

"Anh ta giữ những bài hát hay cho riêng mình, chính là có tư tâm, chỉ khi nào anh ta hoàn toàn không thể tồn tại trong giới giải trí nữa, anh ta mới cam tâm tình nguyện giao tất cả những bài hát hay cho em!"

"Uyển Uyển, anh đang giúp em!"

Tần Uyển im lặng một lát, cuối cùng gật đầu, coi như ngầm đồng ý cho Lâm Phong tiếp tục bôi nhọ Phương Thành.

Cùng lắm thì sau này cô sẽ rộng lượng tha thứ cho Phương Thành, chỉ cần Phương Thành bằng lòng giao ra những bài hát hay mà anh đang giấu, ngoan ngoãn ở hậu trường viết nhạc cho cô, cô cũng không ngại thỉnh thoảng cho Phương Thành một chút ngọt ngào.

Phương Thành, có thể nhận được sự tha thứ của tôi hay không, còn phải xem biểu hiện của anh.

Ngày hôm sau.

Bệnh viện số một Giang Thành.

Trong phòng bệnh VIP.

"Chị Thời Nguyệt, sáng nay chị không ăn gì, trưa nay chị phải ăn chút gì đi chứ!"

Ôn Tiểu Dung bưng hộp thức ăn, bên trong đựng những món ăn tinh xảo được khách sạn lớn mang đến, nhưng Đường Thời Nguyệt trên giường bệnh khoanh tay, nhắm mắt, không thèm nhìn.

Ôn Tiểu Dung cạn lời, đây là lần đầu tiên cô thấy Đường Thời Nguyệt trẻ con như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, chính là tin tức nóng hổi về vụ Phương Thành đánh người tối qua, chị Thời Nguyệt nhìn thấy, rất tức giận, bảo chị Yên lập tức đi điều tra.

Chị Yên không đồng ý, nói chuyện này chị Thời Nguyệt không nên dính líu quá sâu.

Kết quả chị Thời Nguyệt lại tuyệt thực!

Đây không phải là giận dỗi trẻ con sao?

Trong phòng bệnh, Đường Thời Nguyệt nhắm mắt ngồi trên giường, Chu Yên tức giận ngồi trên ghế sofa bên cạnh.

Ôn Tiểu Dung bưng hộp thức ăn đã nguội lạnh kẹp ở giữa, vẻ mặt vô tội.

Thôi được rồi, cả hai đều là trẻ con.

"Hít.."

Đường Thời Nguyệt đột nhiên ôm bụng, khẽ kêu đau đớn.

Ôn Tiểu Dung giật mình: "Chị Thời Nguyệt, chị sao vậy?"

Chu Yên cũng bật dậy từ ghế sofa, lập tức đến trước giường bệnh: "Thời Nguyệt, khó chịu ở đâu vậy?"

Vầng trán trắng nõn của Đường Thời Nguyệt lấm tấm đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt: "Có lẽ là hạ đường huyết lại tái phát."

Chu Yên vội vàng: "Vậy mà em còn không ăn cơm?"

Đường Thời Nguyệt ngẩng đầu nhìn Chu Yên, vẻ mặt bướng bỉnh.

Chu Yên cạn lời, đành phải nhượng bộ.

"Tôi đã điều tra ra rồi, nữ nhân viên Bảo Di bị đánh hai năm trước tên là Giang Nhu, một tháng sau khi sự việc xảy ra, cô ấy bị sa thải vì sai sót trong công việc."

"Điều kỳ lạ là, Giang Nhu sau đó không đi làm nữa, vẫn luôn ở quê nhà, hầu như không liên lạc với bên ngoài."

Ôn Tiểu Dung không hiểu: "Lúc đó không phải cô ấy vừa tốt nghiệp đại học sao? Bây giờ cũng mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi mà, trẻ như vậy đã hướng nội vậy sao?"

"Không phải hướng nội, hẳn là có nguyên nhân khác." Chu Yên nhìn Đường Thời Nguyệt:

"Tôi đã tìm được địa chỉ của cô ấy, chỉ cần em ngoan ngoãn ăn cơm, tôi sẽ cử người đi tìm cô ấy, mời cô ấy ra mặt giúp Phương Thành làm rõ."

Đường Thời Nguyệt liền nhanh chóng lấy hộp thức ăn trong tay Ôn Tiểu Dung.

"Chị Thời Nguyệt đợi chút, cơm nguội rồi, em mang đi hâm nóng lại!"

Khi vô số người đang tranh cãi hoặc truy tìm về vụ Phương Thành đánh người, thì Phương Thành, nhân vật chính của sự việc, lúc này đang nhàn nhã ngồi trong một tiệm đồ ngọt, đối diện là một cô gái trẻ trung, năng động.

"Anh, tối qua em thức trắng đêm, đăng ký hơn mười tài khoản, chửi những kẻ ngu ngốc mắng anh thành bã rồi!"

Cô gái mặc áo voan và quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, cặp chân thon dài, đôi mắt linh động, những lời thốt ra từ đôi môi anh đào mềm mại lại khiến người ta kinh ngạc.

Phương Thành bất lực nói: "Noãn Noãn, em là con gái, đừng nói bậy."

Cô gái xinh đẹp đập bàn: "Con gái thì sao? Những kẻ ngu ngốc không có não đó không phân biệt đúng sai, em chính là muốn chửi chết bọn chúng!"

Những người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn cô, sau đó Phương Thành nghe thấy những lời bàn tán thì thầm:

"Đó không phải là Phương Noãn Noãn, hoa khôi khoa biểu diễn sao? Sao lại nói chuyện như vậy.."

"Anh không biết sao? Hai hoa khôi văn võ của Học viện Nghệ thuật Giang Thành chúng ta, người võ chính là Phương Noãn Noãn đó!"

"Cô gái xinh đẹp như vậy lại nói bậy."

"Tiếc là không phải mắng tôi!"

Phương Noãn Noãn cũng nghe thấy, đứng dậy nhìn quanh, đôi mắt to trong veo như tia laser quét qua, tất cả những người bàn tán đều im bặt.

Phương Thành bất lực nói: "Noãn Noãn, em như vậy sau này sẽ không ai dám làm bạn trai em đâu."

Phương Noãn Noãn "hừ" một tiếng: "Em còn không thích đàn ông!"

Phương Thành lập tức căng thẳng: "Lẽ nào em thích phụ nữ?"

Phương Noãn Noãn liếc Phương Thành một cái: "Anh, sao anh giống mẹ vậy? Ý em là em chưa gặp được người đàn ông mình thích!"

Phương Thành thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút áy náy.

Em gái Phương Noãn Noãn đang học khoa biểu diễn tại Học viện Nghệ thuật Giang Thành, anh đến đài Giang Thành quay chương trình lâu như vậy, lẽ ra đã phải đến thăm em gái rồi.

Mấy ngày trước vẫn luyện hát ở phòng thu Thanh Sơn, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian, Phương Thành dự định sau khi thăm em gái xong sẽ đi tìm những phòng thu khác.

Dù sao thì trước đây thầy Viên chỉ đồng ý cho anh mượn phòng thu mấy ngày, mình không thể cứ bám mãi ở chỗ người ta.

Hơn nữa, anh nhận thấy Viên Ngọc Cầm dường như có ý gì đó với anh.

Phương Thành lớn hơn Viên Ngọc Cầm nhiều tuổi như vậy, lại còn đã ly hôn, sao dám làm lỡ dở cô gái nhỏ, cách tốt nhất vẫn là ít gặp mặt.

Phương Noãn Noãn đột nhiên hạ giọng: "Anh, người vu khống anh đánh người, có phải là Tần tiện nhân không?"

Phương Thành xoa đầu cô: "Chuyện người lớn em đừng quản."

Phương Noãn Noãn không vui, đang định tiếp tục hỏi, bên ngoài tiệm đồ ngọt đột nhiên ồn ào, hai anh em quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một chàng trai ôm một bó hoa hồng, quỳ nửa gối trước một cô gái mặc váy trắng thanh lịch, dịu dàng, lớn tiếng tỏ tình:

"Bạn học Viên Ngọc Cầm, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back