Bạn được Táo ula mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
14,728 ❤︎ Bài viết: 104 Tìm chủ đề
Chương 122: Chúng ta tới giúp cô

Sáng sớm ngày hôm sau, thân thể Kỳ Lân đã có chút run rẩy, nhưng nhìn thấy Cổ Tần Tần ngồi dậy, hắn cho là gửi thư đầu hàng nên nói:

"Cô nghỉ ngơi đi, ta đi đưa."

Cố Tần Tần mở to mắt nhìn hắn. "Đưa cái gì?"

Kỳ Lân cũng mờ mịt: "Không phải muốn đầu hàng à? Cô định làm gì?"

Cố Tần Tần cười lớn: "Ta nói muốn đầu hàng khi nào! Ngươi đi nhanh chuẩn bị một chút, triệu tập chư tướng đến lều chính. Từ chiều qua đến giờ, ta đã nghĩ ra rất nhiều cách để phá vỡ đội hình của Thần tộc. Ta nghĩ, có lẽ hôm nay chúng ta có thể tận dụng thời gian này để tăng cơ hội thắng."

Kỳ Lân kinh ngạc: "Cô lại.."

Nhưng sau đó, hắn lại lắc đầu, cười tự giễu nói: "Ta quên mất, giao nhân các ngươi vốn đã không có tình cảm."

Nhìn bóng dáng Kỳ Lân rời đi, trong mắt Cố Tần Tần hiện lên một tia u sầu, cô tự lẩm bẩm: "Người sẽ rời đi, nhưng con đường sẽ không thay đổi. Hoành Tuyết, chết vì tình yêu rất vĩ đại, nhưng sống vì tình yêu mới là điều cuối cùng ta có thể làm vì chàng."

Giữa trời đất, vô số hạt mưa bay xéo, có một người đứng dưới gốc cây đào, nhìn về nơi xa, người đó thân hình gầy gò, vẻ mặt ngơ ngác, như thể trong thiên hạ chỉ còn lại một mình cô lang thang.

Thần tộc binh lực cường đại, linh tộc linh lực cường thịnh, quỷ tộc xuất quỷ nhập thần, tiên tộc có hệ thống quân sự phức tạp.

Nhìn binh lực còn sót lại của Ma tộc, các trưởng lão không nói một lời, một người trong số họ tỏ ra khó xử nói: "Chúng ta vốn là đến đây để cứu Ma tộc. Hôm nay Ma quân đã chết, chúng ta sắp thành lại hỏng, cũng nê trở về quê hương thôi."

Cố Tần Tần và những trưởng lão khác không nói gì, trong lòng họ đều biết mục đích của chuyến viễn chinh này không chỉ là giải cứu Yêu Quân.

Nhưng binh lực chênh lệch quá lớn, nếu không cẩn thận sẽ mất hết tất cả, đúng lúc mọi người đang không biết phải làm sao thì giọng nói của tiểu lang tinh đột nhiên từ ngoài lều truyền đến.

"A La cô nương! Sao cô lại tới đây!"

Cố Tần Tần mừng rỡ, vội vàng đứng dậy chào đón, A La đã trực tiếp tiến vào trong lều, dẫn theo một đám trưởng lão Yêu tộc.

Vẻ mặt A La ngưng trọng, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: "Ta vừa nhận được tin về Ma quân của Cố cô nương đã đến ngay. Vốn chúng ta đã lên đường rồi, không có tin tức của quân thượng, chúng ta cũng không dám tự tiện trở về yêu tộc."

Cố Tần Tần bước tới, nắm lấy tay A La, đôi mắt ngấn lệ, nói: "Hoành Tuyết hiện không biết đang ở đâu, nhưng đường sống của hai tộc Yêu - Ma rất mong manh. Ta và cô phải sóng vai tác chiến mới có thể giúp tộc nhân bình an. Sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ đi tìm tung tích của Hoành Tuyết!"

Thần sắc A La ngưng trọng gật đầu, cô liếc nhìn Cố Tần Tần, bỏ lại thành kiến lúc trước ra sau lưng - hiện tại sống cái chết đang bị đe dọa, còn ai lại sẵn sàng hy sinh sự an toàn của bản thân vì người khác chứ?

Lần này Ma tộc gần như đã điều động toàn bộ, mười ngàn quân của Ma tộc cộng với năm chục nghìn quân của Yêu tộc, về số lượng đã thắng một nước, đợi bài binh bố trận xong, kèn hiệu đã thổi vang, bên trong tuyết lĩnh vô số chiến binh đang chờ đợi.

Cố Tần Tần không để ý tới lời khuyên can của người khác, cưỡi Kỳ Lân ở đội đầu tiên, lúc này cô đã gạt sự sống cái chết sang một bên, coi sứ mạng còn quan trọng hơn sinh mạng! Nhìn đội quân rộng lớn, cô hít một hơi thật sâu.

Cuộc chiến bắt đầu! Chiến mã như bay, thần tiễn như sét xuyên qua gió bắc, trong phút chốc, máu chảy thành sông, xác chết rải rác khắp nơi!

Nhưng dù có bài binh bố trận tuyệt diệu đến đâu cũng không thể vượt qua sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh. Một luồng ánh sáng vàng chợt hiện, ngẩng đầu nhìn lên, U Nhiêm đang cầm một chiếc bát vàng đứng trên mây.

"Tần Tần, nể tình ngươi và ta là đồng tộc, mau thu tay lại! Ta có thể tha chết cho ngươi!"

Ơn tri ngộ ban đầu, cứu nàng dưới đồ đao, còn tái tạo thần cốt cho cô, lúc này tất cả đều hiện lại trong đầu cô. Cố Tần Tần thở dài, đau đớn nói:

"Thượng thần, ta không sợ mất đi thân xác này, nhưng thần cốt, trừ tên tộc thì còn lại cái gì! Nhiều năm qua không phụ sư phụ và bạn bè, hôm nay lại không phụ sự cất nhắc của ngài, nguyện kiếp sau làm một con linh thảo, báo đáp đại ân của ngài!"

U Nhiêm sửng sốt, hạ quyết tâm, niệm chú lên chiếc bát vàng, trong phút chốc, chiếc bát vàng phun ra mười triệu dòng nước từ Nam Hải. Tuyết lĩnh quanh năm lạnh lẽo, khi nước tràn vào lại biến thành vô số mưa đá.

Cố Tần Tần phi thân nhảy lên, dùng cơ thể của mình để chặn nước Nam Hải, chuyển hướng nó đến khắp núi băng.

Cơ thể cô lập tức kết thành một tầng băng, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài phủ đầy những hạt băng, toàn thân ướt sũng, lập tức bị đông thành một người băng!

Nhưng dù vậy, cô cũng không chậm có ý định chạy trốn, khi ngước mắt lên, cô nhìn về phía ánh sáng phía xa xa, chính là phương hướng của Thang Cốc - dần bị đóng băng, trong phút chốc tất cả những hình ảnh lúc cưỡi Kim Ô hiện lên.

Thanh Hi, hôm nay ta từng bước đi tới đây, mới biết thay đổi chế độ cũ khó như thế nào! Nhiều năm qua ngươi nhất định cũng đã vất vả rất nhiều, hiểu lầm ngươi, ta hối hận rồi. Nếu hôm nay ta bỏ mình, hy vọng ngươi có thể làm một vị Thần Quân tốt.

Trên cánh tay kết thành một tầng băng dày, Cố Tần Tần cảm thấy cô không thể cử động, Kỳ Lân nhảy tới bên người cô, phun lửa, lập tức hóa giải được lớp băng trên người cô.

Nước và lửa va chạm, vô số hơi nước bay lên, Cố Tần Tần mệt mỏi nằm trên người Kỳ Lân, yếu ớt nói:

"Ngươi tới đây làm gì! Đây là Nam Hải nước, dìm chết ngươi cũng không là gì!"

Kỳ Lân giận dữ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm cột băng ngăn lũ lụt sao? Ngươi chết ta cũng không sống được, thà như vậy, không bằng ta và ngươi cùng nhau làm anh hùng!"

Mắt thấy thần tộc chiếm thế thượng phong, Cố Tần Tần cảm thấy hôm nay mình sẽ bại, cô nhìn sáu chục nghìn binh lính, lòng tràn đầy hối tiếc, cũng có không cam lòng - chẳng lẽ chúng ta sinh ra để bị áp bức mà chết như thế này, cuộn tròn mà chết sao?

Một cổ thần lực từ trên trời giáng xuống, trong phút chốc, nước Nam Hải chợt dừng lại, Cố Tần Tần vội ngẩng đầu nhìn, lại thấy một bóng người quen thuộc từ trên đám mây hiện ra, đánh vỡ bát vàng, trói lấy U Nhiêm.

"Tần Tần! Chúng ta tới giúp cô một tay!"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back