4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 50: Phương Thành và Sở Khả Khả đang hôn nhau!

Phương Thành tên này đang cười cái gì? Chẳng lẽ hắn ta có bài hát phù hợp rồi sao?

Không thể nào!

Đạo diễn Trương vừa mới công bố chủ đề, làm sao hắn ta có thể nhanh chóng đưa ra bài hát phù hợp như vậy chứ?

Từ Minh Hiên vẫn luôn chú ý đến Phương Thành, thấy trên mặt Phương Thành lại xuất hiện nụ cười điềm tĩnh đáng ghét đó, lập tức căng thẳng.

Cùng lén lút để ý Phương Thành còn có Triệu Tử Húc, Trịnh Phi, Châu Kiệt.

Họ đều cảm nhận được độ khó của chủ đề "chữa lành", nên theo bản năng liền chú ý đến Phương Thành.

Nhưng thấy người đàn ông này vẻ mặt điềm nhiên tự tại, trong lòng cũng có chút kinh ngạc không yên.

Thật sự là "Xích Linh" quá kinh diễm, bây giờ họ không dám xem thường Phương Thành chút nào.

Mấy người nhìn nhau, đều hạ quyết tâm sau khi ghi hình xong sẽ lập tức liên hệ với Công ty.

Họ khác với Phương Thành loại người vô danh tiểu tốt này, họ có công ty đĩa hát Bảo Thạch làm chỗ dựa vững chắc, trong chương trình còn có sư tỷ của công ty là Đường Thời Nguyệt trấn giữ, làm sao có thể liên tục bị Phương Thành vượt mặt được.

Trong lúc mọi người đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, Trương Kha vỗ tay một cái.

"Ghi hình kết thúc!"

"Tan làm rồi!" Các thí sinh đều thả lỏng, đợi Trương Kha rời đi, mọi người cũng lần lượt rời khỏi hậu trường.

Chủ đề của kỳ thứ ba rất huyền diệu, họ phải nhanh chóng trở về chuẩn bị thật tốt.

Phương Thành cũng đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Dì nhỏ hôm nay sắc mặt không được tốt lắm, anh định đợi mọi người đi hết, rồi sẽ đi qua phòng nghỉ để hỏi thăm xem tình hình của dì như thế nào.

"Thầy Phương."

Phương Thành đi chưa được bao xa, phía sau liền có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến, núi động đồi lay.

Sở Khả Khả không cao, phải cố gắng chạy nhanh mới đuổi kịp bước chân của Phương Thành, đuổi đến trước mặt, lúc này mới thở hổn hển nói:

"Thầy Phương, thầy có thể giúp em một việc được không ạ?"

Phòng nghỉ của huấn luyện viên.

Tần Uyển ngồi đối diện Lâm Phong, sắc mặt âm trầm.

"Lâm Phong, chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ cho Phương Thành điểm thấp sao? Em cho 70 điểm, anh lại cho anh ta 90 điểm. Khi chương trình phát sóng, mọi người sẽ thấy em chấm điểm mang theo ân oán cá nhân không chuyên nghiệp, còn anh lại tỏa sáng đúng không?"

Lâm Phong vội vàng giải thích: "Uyển Uyển, anh không ngờ Phương Thành có thể đưa ra bài hát chất lượng như vậy, anh cũng trở tay không kịp."

Lâm Phong nhìn Tần Uyển vẻ mặt bất mãn, dịu dàng nói:

"Uyển Uyển, em và Phương Thành ở bên nhau lâu như vậy, em không biết anh ta giấu bài hát hay như vậy sao?"

Lời này thành công khiến Tần Uyển chuyển sự oán hận sang Phương Thành, nhớ lại quá khứ, Tần Uyển không khỏi cắn chặt môi.

"Anh ta giấu kĩ quá!"

Nếu sớm biết Phương Thành giấu bài hát hay như vậy, cô đâu đến nỗi phải ly hôn với anh ta? Cho dù có ly hôn, cũng phải để Phương Thành đưa hết những bài hát hay đó ra rồi mới ly hôn chứ!

Tần Uyển càng nghĩ càng tức, lại một lần nữa hạ quyết tâm, lát nữa cho dù Phương Thành có cầu xin thế nào, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta!

Lâm Phong thấy Tần Uyển thần sắc biến đổi không ngừng, cho rằng cô càng ghét Phương Thành hơn, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn của Tần Uyển.

"Uyển Uyển, anh và Phương Thành không giống nhau, tất cả của anh đều có thể chia sẻ với em."

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tần Uyển lập tức rút tay về, và lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lâm Phong.

Chắc chắn là Phương Thành đến tìm cô rồi.

"Chị Tần, anh Phong, là em."

Bên ngoài vang lên tiếng của Từ Minh Hiên, Tần Uyển thất vọng, Lâm Phong tức giận.

Sao không phải là Phương Thành đến?

Tên ngốc này sao lại đến đúng lúc này?

Lâm Phong lạnh mặt đi ra mở cửa, Từ Minh Hiên chạy vào, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của hai người, vừa vào đã mở miệng nói:

"Chị Tần, anh Phong, chủ đề của kỳ tiếp theo đã được công bố rồi, là chữa lành!"

"Chủ đề này anh chị thấy chọn bài hát nào là tốt nhất ạ?"

"Studio của chúng ta có thể giúp em mua thêm một bài hát nữa không?"

"Ra ngoài." - Giọng nói lạnh lùng vang lên, Từ Minh Hiên ngẩn ra.

"Chị Tần?"

Phương Thành còn chưa đến, Tần Uyển có chút không vui, cô lạnh mặt nói:

"Tôi còn phải thay quần áo, hai người đều ra ngoài đi."

"Uyển Uyển?" Lâm Phong không ngờ Tần Uyển ngay cả anh cũng muốn đuổi.

"Em hơi mệt rồi, Lâm Phong, anh đưa Minh Hiên đến phòng nghỉ của anh trước đi?"

Giọng Tần Uyển hơi dịu đi, Lâm Phong nhìn cô thật sâu, gật đầu đồng ý.

"Chị Tần, bài hát của em.."

Từ Minh Hiên còn muốn nói, bị Lâm Phong lườm một cái, đành ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.

Phòng nghỉ lại trở nên yên tĩnh.

Tần Uyển thay một chiếc váy ngắn hai dây, cố ý kéo dây áo xuống, để lộ bờ vai trắng nõn mềm mại. Đứng trước gương, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mỹ nhân như ngọc.

Như này Phương Thành mê mẩn mình, không có gì lạ.

Tần Uyển nhìn đồng hồ, ghi hình kết thúc đã gần nửa tiếng rồi.

Người cũng nên đến rồi.

Tần Uyển lại soi gương, dặm lại lớp trang điểm, kết quả Phương Thành vẫn không thấy đến.

Cô không ngồi yên được nữa, liền gọi trợ lý Hoàng Phương đến và đi xem Phương Thành đang ở đâu.

Hoàng Phương có chút khó hiểu, rất muốn nói chị Tần không phải chị ghét Phương Thành sao?

Nhưng bị Tần Uyển lườm một cái, cô trợ lý nhỏ đành ngoan ngoãn chạy đến hậu trường thí sinh, vừa nhìn thấy liền giật mình.

Chỉ thấy Phương Thành đang ở cùng Sở Khả Khả, hai người dựa vào nhau rất gần, vì quay lưng lại với cô, nên không nhìn rõ động tác, nhưng đàn ông và phụ nữ dán sát như vậy, còn có thể làm gì nữa?

Này này, đây là ở hậu trường thí sinh, vội vàng đến vậy sao?

Hoàng Phương cảm thấy mình đã hóng được một tin tức lớn, với tâm trạng phấn khích nhanh chóng chạy về phòng nghỉ của Tần Uyển, thở hổn hển nói:

"Chị Tần, Phương Thành và Sở Khả Khả đang hôn nhau!"

"Sở Khả Khả?"

Tần Uyển giật mình, theo bản năng nghĩ đến cặp núi lớn của Sở Khả Khả, cúi đầu nhìn mình, lông mày lập tức nhíu chặt lại. Phương Thành thích kiểu này từ khi nào vậy?

"Chị Tần, Phương Thành lại lợi dụng lúc ghi hình mà lén lút với thí sinh nữ, quả nhiên là một tên tra nam, may mà chị đã ly hôn với anh ta!"

Tần Uyển đứng bật dậy đi ra ngoài, Hoàng Phương ngơ ngác: "Chị Tần, chị đi đâu vậy?"

"Em ra xe đợi chị!"

Tần Uyển dặn dò một câu, liền tức giận xông ra khỏi phòng nghỉ, gần như chạy nhanh đến hậu trường thí sinh. Ghi hình đã kết thúc, hậu trường thí sinh đã không còn ai khác, vừa đến liền nhìn thấy Phương Thành và Sở Khả Khả gần như đang dán vào nhau.

"Phương Thành! Anh đang làm gì vậy?"

Tần Uyển gầm lên một tiếng, sải bước đi tới, Phương Thành và Sở Khả Khả quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.

"Phương Thành, anh và cô ta có quan hệ gì?"

Tần Uyển tức giận chỉ vào Sở Khả Khả, vẻ mặt như bắt gian tại trận, đến gần mới thấy Sở Khả Khả đang cầm một tờ giấy, trên đó là lời và nhạc của một bài hát.

"..."

Tần Uyển lập tức im lặng, hóa ra hai người đứng gần nhau như vậy không phải là hôn nhau, mà là đang xem bản nhạc.

Điều này cũng phù hợp với tính cách mê âm nhạc của Phương Thành, chỉ là Sở Khả Khả này..

Tần Uyển nheo mắt lại, nhìn cô gái có gương mặt trẻ con và vòng một khủng, nói với Phương Thành:

"Phương Thành, anh không nên gần gũi phụ nữ khác như vậy."

Phương Thành cảm thấy khó hiểu, đang định lên tiếng thì Sở Khả Khả đã chớp đôi mắt to tròn ngây thơ mở miệng:

"Cô Tần, cô và thầy Phương không phải đã ly hôn rồi sao?"
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back