Bạn được Phonglinh123 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3,288 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 79

Tầm năm giờ mười lăm ngày 5 tháng 2, Thiệu Anh đón cơn bão mạnh nhất lịch sử, hơn hẳn tất cả các cơn bão tự nhiên mà con người từng chứng kiến. Tất cả những công trình, nhà cửa, đồ vật còn sót lại từ những trận lốc trước đều bị cuốn đi hết. Đất đá, ruộng đồng, đê điều đều tan tành, khiến nước từ các con sông tràn hết vào thành phố với một tốc độ kinh khủng, nhanh chóng nhấn chìm Thiệu Anh trong bể nước.

Không chỉ Thiệu Anh mà tất cả các tỉnh lân cận cũng bị cơn bão hoành hành. Thậm chí sẽ không khó tin khi nói nó còn có thể lan ra tất cả các nước khác và nhấn chìm toàn bộ thế giới. Hệ thống điện, cáp quang và đường truyền liên lạc đều đã bị cắt đứt từ lâu, nhưng gặp thêm cơn bão này thì khả năng kết nối lại là bằng không. Nếu không có một hệ thống nhỏ được dựng ở một nơi an toàn, mọi hi vọng liên lạc từ xa của con người đều sẽ chấm dứt.

Tất cả các cơ quan đầu não của chính phủ cũng chung số phận với những công trình khác dù nó có được làm bằng những chất liệu đắt tiền như nào. Không có chính phủ, không có lãnh đạo, chỉ có người dân ở những hầm trú ẩn tự trị trong lòng đất sống sót. Mặc dù vậy, họ cũng không dám chắc chắn mình an toàn. Những lỗ thông gió đã bị bịt kín bởi nước, và hiện giờ họ chẳng khác nào những con chuột bị nhốt trong một chiếc hộp kín chìm bên dưới một con sông.

* * *


Tôi trùm chăn kín mít từ đêm hôm trước và ở yên trong phòng như lời Quỳnh nói. Dẫu ngột ngạt, tôi vẫn cố gắng không ngủ để xem có gì bất thường xảy ra không. Và ngay khi phát hiện có điều bất thường, chúng tôi sẽ phải xuống tầng của Quỳnh ngay lập tức như đã giao hẹn.

Song, khi chưa tới năm giờ sáng, tôi đã ngủ thiếp đi mất. Trong cơn mê sảng, tôi thấy cơn lốc vào đến phòng mình, khiến tất cả mọi đồ đạc trong phòng bay lên lơ lửng như trong tàu vũ trụ. Ở một góc, nước tràn vào từ bên trên, mới đầu chỉ nhỏ giọt nhưng ngày càng nhiều dần, và chẳng mấy chốc cả sàn nhà đều lênh láng nước. Nước chạm vào các ổ điện khiến đèn trong phòng nhấp nháy liên tục, thậm chí còn phát ra tia lửa từ các ổ cắm.

Tôi không dám ra khỏi giường vì vẫn còn ám ảnh dòng nước nhiễm điện ở Nam Thành. Nếu chẳng may chân tôi chạm mặt nước, người tôi ngay lập tức sẽ trở thành một nguồn điện lớn, cháy sáng và phát nổ như một quả bóng bay được bơm đầy khí rồi văng ra khắp mọi nơi như những bụi tro tàn. Lúc ấy, nếu Quân, Quỳnh hay Marika còn sống sót và quay lại đây, chắc chắn họ sẽ chẳng thể nào nhận ra xác tôi nữa!

Thế nên tôi vẫn trùm chăn qua đầu, tay giữ giặt cột giường để cơn lốc không cuốn mình đi. Đúng lúc đó thì cuốn nhật kí tôi dùng để ghi lại những sự kiện xảy ra từ khi bắt đầu thảm họa đột ngột bay lên trước mặt tôi, chỉ cách đúng ba mươi cen-ti-mét. Tôi cố nhoài người ra để bắt lấy nó, nhưng chẳng hiểu sao càng với thì nó lại càng "trôi" đi xa. Thậm chí, tôi liều mình đứng cả dậy, quắp chân vào cột giường và vươn mình ra với, nhưng cuốn sách vẫn có vẻ "trêu ngươi"..

Cuối cùng, sau bao nỗ lực, tôi đã chạm được đầu ngón tay vào nó. Tưởng chừng chỉ cần vươn thêm một chút nữa là có thể bắt lấy, vậy mà khi những ngón chân tôi bắt đầu rời cột giường, tôi đã mất hết điểm tựa và.. "Tùm", tôi ngã xuống nền nhà đầy đau đớn, cảm nhận luồn điện chạy qua người chỉ trong tích tắc. Khi mở mắt thức dậy, tôi thực sự đang nằm trên sàn nhà, xung quanh người là cái chăn bị quấn tròn lại nhưng lại chẳng có bất cứ giọt nước nào. Tôi cũng chỉ thấy hơi đau vì cú ngã mà không có bất kì cảm giác gì liên quan tới điện.

Đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi, nghĩa là hơn ba tiếng kể từ khi cơn bão đi qua theo như dự đoán của Quỳnh. Điều đó còn tệ hơn điều xảy ra trong giấc mơ, vì tôi đã bỏ lỡ một khoảnh khắc quan trọng chứ vì buồn ngủ. Tôi ngồi đấm ngực tự trách, song điều quan trọng hơn hết vẫn là chạy ra bên ngoài xem chuyện gì đã xảy ra suốt ba tiếng vừa qua.

- Trời ạ, nó mà nứt ra thì..

- Như này có khác gì Đại Hồng Thủy cơ chứ?

- Nếu chỉ một giọt nước tràn vào đây, số phận chúng ta coi như xong.

Rất nhiều người tụ tập bàn tán ở khu vực giếng trời. Đây là nơi duy nhất lấy ánh sáng từ bên ngoài vào và cũng là nơi dễ chứng kiến nhất thiên tai. Nếu có bất kỳ điều gì tệ xảy ra, người ta có thể đứng đây theo dõi hết.

Đến muộn hơn so với đa số, tôi chen vào giữa đám đông để vào sâu nhất có thể. Người ta có vẻ không chấp nhặt một đứa học sinh như tôi, dù ai cũng muốn ngắm nhìn toàn cảnh mọi thứ. Một số người đã bỏ về, nhưng đa số vẫn nán lại với gương mặt lo sợ.

Phía trên mái vòm trong suốt bằng thủy tinh chịu lực là hàng tấn nước đang không ngừng chao qua chao lại như một con quái vật muốn đập nát mái và tràn vào hầm ăn thịt tất cả. Trẻ con khóc. Người già thì nhìn lên với ánh mắt run rẩy và cái miệng xuýt xoa đầy ghê hãi. Trước tình cảnh đó, tôi cũng không thể cảm thán gì ngoài một niềm tin vững chắc trong đầu rằng mái vòm đó đủ khả năng chịu lực để nâng đỡ "bể nước" khổng lồ kia.

- Có thông tin từ bên trên xuống là toàn bộ cây rau trong nhà kính cả để phục vụ con người cả để làm thức ăn cho gia súc cũng đã bị cơn bão phá tan tành rồi! - Một người đàn ông ôm đầu bất ngờ chạy về phía chúng tôi nói lớn.

Đám đông "ồ" lên đầy tuyệt vọng. Lúc đó, tôi mới biết ngoài những căn phòng bên dưới hầm ra, họ còn có hệ thống nhà kính trên mặt đất, nơi cung cấp lương thực chủ chốt cho tất cả cư dân ở đây. Nếu không có hệ thống đó, gia súc cũng sẽ chết đói, và con người không thể khai thác thịt động vật, đồng thời không có nguồn cung thực vật nên cũng chết đói theo.

- Chúng ta chết tới nơi rồi! - Một người phụ nữ khác quỳ gối xuống sàn khóc lớn như phụ họa theo những tiếng la thảm thiết từ xung quanh.

Với tôi, thời gian lúc đó như bị đóng băng lại. Tôi thẫn thờ nhìn hàng trăm con người kêu gào khi vừa biết rằng nước đã tràn khắp mặt đất, lại đã hay tin lương thực không còn. Vậy là.. C.. H.. Ế.. T tới nơi rồi!
 
3,288 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 80

Quân, Marika và Quỳnh đều đã có mặt ở tầng 5 khi tôi xuống dưới. Thấy tôi, Quỳnh nhanh chóng kéo cả đám vào phòng và chốt cửa lại.

- Em không sợ những người cùng phòng về sẽ không vào được sao?

- Khỏi lo, họ đều phải đi lao động khổ sai để khắc phục hậu quả của cơn bão rồi!

Ngồi trong phòng Quỳnh, chúng tôi kể hết cho nhau nghe những gì đã chứng kiến hoặc được nghe kể sau cơn bão. Mặt ai ai cũng buồn như đưa đám khi nguy cơ chết đói trong cái hầm bị vây kín bởi nước này đang tới gần. Và cả đám càng tò mò hơn khi không được trực tiếp tới gần những nơi bị cơn bão phá hủy, giống một bầy ruồi mù tìm sự sống trong chiếc lồng đóng kín.

- Có thể ngay từ hôm nay mỗi suất ăn của chúng ta sẽ bị bớt đi một nửa.. - Quân dự đoán.

- Hoặc thậm chí là bị cắt hoàn toàn! - Quỳnh cũng lên tiếng, làm những người còn lại trong chúng tôi trở nên hoang mang hơn.

Nhưng lời Quỳnh nói hoàn toàn không phải không có cơ sở. Trên chúng tôi là những người cai quản nơi này, và chỉ khi họ no thì chúng tôi mới không bị đói. Có lẽ họ sẽ dồn toàn bộ lương thực để nuôi những người của họ trước, giống như thời bao cấp khi giai cấp bị trị phải chịu cảnh chết đói trong khi giai cấp thống trị vẫn thoải mái ăn sung mặc sướng. Rốt cuộc đã là giai cấp thống trị thì lương tâm luôn nhỏ hơn cái bụng!

- Điều đáng lo hơn là chúng ta có thể sẽ.. Chết ngạt trong này. Nhìn xem, nước trên đầu đã bịt kín hết mọi lỗ thông khí. Rồi hệ thống quạt gió cũng sẽ đến lúc ngừng lại!

Marika hoàn toàn nghiêm túc về việc này. Ngay cả bản thân tôi cũng biết sẽ chẳng thể sống lâu trong một môi trường không có lưu thông không khí. Đây lại là dưới mặt đất, tức là nồng độ oxi sẽ ít hơn rất nhiều so với bên trên. Nếu những người điều hành không đứng ra khắc phục sớm thì chúng tôi sẽ chết ngạt trước cả khi chết đói.

- Em quyết định rồi!

Tiếng nói lớn của tôi đột ngột vang lên trong căn phòng kín khiến ai nấy đều phải tập trung lắng nghe với ánh mắt tò mò. Và khi tôi nói câu kế tiếp thì họ thể hiện rõ sự không đồng tình trên khuôn mặt.

- Tối nay nếu có gì bất thường, em sẽ lập tức tìm cách trà trộn vào ban quản lý căn hầm này. Em phải biết được họ sẽ làm gì với cơn bão!

Marika là người đầu tiên lên tiếng phản đối:

- Nhưng em sẽ làm thế nào? Và nếu họ phát hiện ra.. Em sẽ nguy đấy! - Tôi thấy rõ sự lo lắng trong giọng nói của chị ta.

- Em sẽ không sao đâu! Em đã đứng lên chống lại Vua Sói vài lần, vậy mà vẫn sống sót tới bây giờ thì mấy vụ này có nhằm nhò gì?

Marika ngơ ngác không biết Vua Sói là ai.

- Căn hầm này rộng như vậy.. Anh định tới đâu? - Quỳnh cũng ngạc nhiên.

- Tất nhiên là tới tầng bảy rồi!

- Tầng bảy?

- Ừ! Chẳng phải em cũng đoán tầng này dành cho những người điều hành sao?

Trong đêm hẹn Quỳnh ở lối cầu thang bộ, chúng tôi đã đưa ra những suy đoán về tầng thứ bảy của căn hầm này. Đó là tầng mà Quỳnh đã vẽ dấu hỏi chấm lên tấm bản đồ con bé tự vẽ, và từ đó đến nay chúng tôi cũng chẳng kiếm thêm được thông tin gì về nó cả. Tất cả các sách vở, bích báo về nơi này cũng đều giấu ghẹm đi như thể căn hầm này chỉ tồn tại sáu tầng, trong khi thang máy lại hiện rõ nút bấm xuống tầng số bảy.

Quỳnh không thể hiện sự phản đối hoàn toàn, tuy nhiên có vẻ con bé cũng muốn thực hiện nhiệm vụ.. Bất khả thi này cùng tôi. Song, khi tôi chưa kịp nói gì thêm thì Quân đã cản nó lại:

- Mày nhỏ người như này nếu cải trang kiểu gì cũng bị phát hiện ngay! - Rồi nó cũng quay sang tôi. - Mà mày nữa, tự dưng rước họa vào thân làm gì cho khổ?

- Nhỏ thì sao? Anh ghen tị hả?

- Hừ, gì chứ? Sao tao phải ghen tị với một đứa học lớp mười rồi mà trông như con nít? Phải chăng to như tao đây thì muốn đóng giả ai cũng dễ!

Tôi lặng im nhìn Quân và Quỳnh cãi nhau, nhưng đầu óc vẫn để tâm vào kế hoạch trà trộn mà tôi đã tiết lộ với cả nhóm. Ngay lúc đó, Marika đặt tay lên cánh tay tôi và lắc đầu.

* * *

Tiếng còi lại rú lên inh ỏi khi tôi mới vào giấc được không lâu. Mơ mơ màng màng, tôi mở mắt ngồi dậy, thấy trong phòng chỉ có mỗi mình mình. "Quái lạ, mọi người đi đâu được nhỉ? Hay nước đã tràn vào hầm?" Lo sợ điều đó xảy ra nên tôi vội vàng mặc quần dài và chạy ra ngoài. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả là mọi người không tập trung ở một điểm cố định nào hết mà đứng rải rác ở khắp nơi, đầu ngước nhìn lên hệ thống loa treo ở trần.

"Khẩn báo: Vào 21 giờ 12 phút ngày hôm nay, chúng tôi đã phát hiện thi thể của Vua Sói- thủ lĩnh hội giáo Sau Trường Học tại phòng riêng tại tầng VIP. Nạn nhân bị đâm bởi nhiều nhát dao từ sau lưng và đã không qua khỏi trên chính giường của mình. Ngoài ra, chúng tôi không phát hiện thêm bất cứ bằng chứng nào khác để tìm ra hung thủ. Vậy nên, bất kì cư dân nào trong hầm là thủ phạm của vụ án này xin hãy sớm ra mặt đầu thú để được giảm án. Cấp báo!"

Khi mẩu tin khẩn vừa kết thúc, người tôi cứ ngẩn ra không rõ nguyên do. Tôi đã được đưa hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ việc Vua Sói xuất hiện ở đây, là khách VIP của căn hầm này cho đến việc hắn ta bị giết chết theo một cách đầy bí ẩn, tất cả đều hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng như dấu hỏi chấm mà Quỳnh đã vẽ khi cho tôi xem bản đồ tầng bảy. Ai đã giết hắn? Ai là người cả gan vào phòng riêng của hắn mà không để lại chứng cứ nào? Ai đã tạo ra vụ việc chấn động như vậy ngay khi cơn bão mới chỉ qua đi chưa đủ 24 giờ?

Mẩu tin được đọc đi đọc lại vài lần trên loa. Những người đứng xung quanh tôi, từ già trẻ lớn bé, ai ai cũng đều không khỏi kinh ngạc. Dù có thể họ không quen biết gì Vua Sói, nhưng họ chưa trải qua cú sốc về thiên tai bên ngoài đủ lâu thì đã phải cùng hứng chịu một thảm kịch đến từ chính bên trong căn hầm. Án mạng xuất hiện, cũng tức là bức tranh đạo đức của.. Xã hội mới dần bị hoen ố. Rồi sẽ có những kẻ vì cái đói, cái khổ mà bất chấp luật lệ, đứng lên đòi công bằng, thậm chí giết đồng loại để tăng cơ hội sống như bầy chuột trong một cái hang khi thức ăn dần cạn kiệt và thảm họa đang đè lên trên đầu.

Tôi chắc Quân và Quỳnh cũng nghe được mẩu tin này. Không biết họ sẽ nghĩ gì, nhưng lần chúng tôi cùng đứng lên ngăn cản Vua Sói giết chết một người đàn ông trong nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại rồi tách khỏi hội của hắn không ngờ lại là lần cuối cùng chúng tôi được nhìn thấy hắn. Chúng tôi ghét hắn, căm thù hắn, điều đó là có thật. Nhưng chúng tôi còn căm thù Vòng Xoáy Tử Thần kia hơn hắn gấp vạn lần. Ngẫm lại, việc hắn chết không khiến tôi vui hơn, mà thậm chí còn lo lắng hơn vì tồn tại một kẻ có khả năng đánh bại hắn trong căn hầm này. Kẻ đó dù là ai đi chăng nữa cũng là mối nguy hiểm âm ỉ mà tất cả những người muốn sống yên ổn phải tránh xa!
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back