Bạn được Wang_Ai_Yuan mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,021 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 30: Say rượu nghe tiếng núi

"Sơn quân bệ hạ, những thứ này là có ý gì?"

"Xin hỏi Sơn quân ý nghĩa thật sự trong đó là gì!"

"Sơn quân ở trên, ta ngược lại nghe hiểu một chút, biết được một ít diệu lý âm dương, nhưng chúng ta nên tu luyện như thế nào?"

Hai câu hỏi đầu, Sơn quân chẳng buồn trả lời, đặc biệt là có một con yêu tinh ngu ngốc đến mức không phân biệt được "bệ hạ" không phải là một phần trong tên của hắn, nhưng câu hỏi sau lại vừa hay làm khó hắn.

"Trong kinh thư giảng chính là những điều này, phía sau cũng đều là những điều này, cụ thể như thế nào, còn phải tham ngộ."

"Phía sau cũng đều là những điều này?"

"Chính xác."

"Vậy làm sao giúp chúng ta tu luyện đạo âm dương?"

"Bản tọa cũng còn đang tham ngộ."

"Sơn quân thông minh như vậy mà còn chưa ngộ ra, chẳng lẽ bị đạo sĩ ở Tề Vân Sơn kia lừa rồi sao?"

"Lá gan lớn!"

Sơn quân có chút tức giận!

Con yêu hươu vừa nói run rẩy cả người, rồi lại ngồi trở về.

Lúc này, đống lửa trên núi đã rất tàn, gần như sắp tắt, nhưng bao gồm cả Lâm Giác thậm chí cả cô gái kia, sự chú ý đều dồn hết vào bộ 《Âm Dương Kinh》 mà Sơn quân đang niệm và đám yêu quái, chỉ có lão đạo sĩ bên cạnh không quan tâm đến bộ 《Âm Dương Kinh》 này, cũng không quấy rầy bọn họ, lặng lẽ tiến lên thêm một bó củi.

"Hù.."

Lão đạo thổi một hơi, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ hơn nhiều.

Ánh sáng ban ngày đã mờ đi, chân trời cũng ngày càng tối hơn, ngược lại ánh lửa trên đỉnh núi lại sáng lên rất nhiều, chiếu sáng một vùng rộng lớn.

Khi lão đạo sĩ ngồi trở lại vị trí cũ, chỉ thấy hầu hết yêu quái trên đỉnh núi đều đang nhìn chằm chằm vào ông ta.

Lâm Giác cũng thuận theo nhìn về phía lão đạo sĩ này.

Đúng vậy..

Bộ 《Âm Dương Kinh》 này chẳng phải là lấy được từ đạo quan Tề Vân Sơn sao? Nếu muốn phân biệt thật giả của nó, nếu muốn giải thích đạo lý của nó, chẳng phải tìm một đạo sĩ có đạo hạnh thật sự là được rồi sao?

Chẳng phải ngay trước mặt đã có một vị sao?

"Khách nhân, đối với bộ 《Âm Dương Kinh》 mà ta.. Bản tọa niệm, có kiến giải gì không?"

Sơn quân hỏi.

"Chân nhân! Sách này là thật hay giả?"

"Sơn quân không bị người ta lừa chứ?"

"Chúng ta sao nghe không hiểu?"

"Có ý gì?"

Sơn quân vừa mở miệng, đám yêu quái liền không thể kìm nén được sự ngứa ngáy và lo lắng trong lòng, vội vàng hỏi ngay.

"Chư vị đạo hữu đừng vội, Sơn quân không bị lừa.. Cũng không thể nói là không bị lừa, ít nhất bộ 《Âm Dương Kinh》 này là thật, cũng là đại đạo âm dương thật sự, phù hợp với đại đa số yêu quái trên thế gian."

Lão đạo sĩ sau khi ngồi xuống vẫn chỉnh lại vạt áo đạo bào, tựa như đang du sơn ngoạn thủy cùng người ta nhàn đàm:

"Chỉ là bộ 《Âm Dương Kinh》 này thật ra không hiếm thấy và trân quý, rất nhiều đạo quan dưới núi đều có cất giữ, Tề Vân Sơn tự nhiên cũng có, bị lừa hay không thì phải xem Sơn quân đã bỏ ra bao nhiêu bảo bối rồi."

Lời vừa dứt, Sơn quân lập tức ngây người.

Vốn dĩ là cái đầu heo rừng, lúc trước thần thái tự nhiên nhìn còn có vài phần trí tuệ, bây giờ lộ ra vẻ mặt này, lập tức có vài phần ngốc nghếch.

Ngay cả Lâm Giác cũng nghe ra.

Âm Dương Kinh là thật.

Nhưng e rằng cái hố cũng là thật.

"Về phần vì sao chư vị nghe không hiểu bộ Âm Dương Kinh này."

Lão đạo sĩ nói đến đây, lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lâm Giác bên cạnh, cười híp mắt nói.

"Bần đạo tuổi cao sức yếu, tửu lượng không tốt, có chút say rồi, vừa hay ở đây có một thư sinh dưới núi ngồi, có lẽ có thể để hắn giải đáp cho các vị."

"Vèo.."

Vô số ánh mắt lại đều đổ dồn về phía Lâm Giác.

Lâm Giác bản thân cũng ngẩn người.

Mình đâu có đọc qua Âm Dương Kinh? Thậm chí còn không thông hiểu những linh pháp tu hành lưu truyền trên thế gian, chỉ biết mỗi dưỡng khí pháp đơn giản nhất mà thôi, làm sao có thể giải thích?

Nhìn lại lão đạo sĩ này, lại thấy ông ta vẫn cười híp mắt.

"..."

Mang theo vài phần "vô duyên vô cớ vị lão đạo này không cần thiết phải hố mình" và "vừa hay nhân cơ hội này xem thử 《Âm Dương Kinh》 rốt cuộc viết cái gì" trong lòng, Lâm Giác thỉnh cầu Sơn quân đưa kinh thư cho mình xem.

Sơn quân đồng ý.

Thế là trên núi, giữa tiếng gió tiếng lửa lại có thêm một tiếng lật sách.

Vô số yêu quái vẫn nín thở ngưng thần, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, sợ ảnh hưởng đến việc Lâm Giác lật xem, làm chậm trễ đại đạo của mình.

"Soạt.."

Lâm Giác tiếp tục lật sách, mượn ánh lửa đọc.

Trong lòng không có cảm giác kỳ lạ nào.

Xem ra cổ thư không có phản ứng.

Nhưng vừa lật xem, hắn liền hiểu ra.

Đây thật sự là một bộ "kinh".

E rằng thật sự là tác phẩm của thánh nhân.

Nhưng cũng giống như học sinh nhân gian đọc kinh văn thánh hiền, hoặc là có một người thầy đến dẫn dắt, hoặc là phải đi kèm với sách chú giải để cùng học tập. Nếu không có thể hiểu được ý nghĩa nông cạn của kinh văn thánh hiền là tốt lắm rồi, phần lớn học sinh chỉ học thuộc lòng, khắc nó vào trong đầu, chờ đợi trong cuộc đời dài đằng đẵng sau này, một kinh nghiệm nào đó và một đoạn trong kinh văn tạo ra sự chứng thực, rồi đột nhiên liền cộng hưởng ý nghĩa của nó, lĩnh ngộ ra đạo lý sâu sắc nhất và phương pháp cụ thể của nó.

Mà điều này không nghi ngờ gì là dài đằng đẵng, cũng là không chắc chắn.

"Ta biết rồi."

"Biết cái gì rồi?"

Vô số yêu quái đều nhìn thẳng vào hắn.

Lâm Giác đối diện với những ánh mắt này, biết chúng đâu có đọc qua sách gì, đều thiếu văn hóa, nhưng cái tâm cầu học, cầu đại đạo này lại không hề thua kém hắn. Thậm chí còn có nhiều thứ hơn cả hắn, sự thuần túy của cái tâm này đã có thể khiến thánh nhân đích thân hạ mình. Lâm Giác tuy tài học nông cạn, sao có thể nhẫn tâm ích kỷ giữ làm của riêng chứ?

"Chư vị có biết cái gì gọi là Kinh không?"

"Trên đời thường nói, tác phẩm của thánh nhân mới gọi là Kinh, nhưng thật ra không nhất định."

"Kinh giả thường dã, kinh giả kính dã."

Lâm Giác vừa nói vừa dừng lại một chút, nghe thấy không ai phản bác, nhưng lại có vô số ánh mắt không hiểu và cầu tri. Loại cầu tri này không khiến hắn lâng lâng, ngược lại khiến người ta có chút hổ thẹn, đành phải đem những gì mình biết không nhiều nói hết cho đám yêu quái trời sinh đất dưỡng này:

"Chúng ta thường xuyên dùng một từ, cái từ thường xuyên dùng này, chính là thường xuyên."

"Kinh, chính là ý thường, là đạo lý, lẽ thường tồn tại trên thế gian, đạo lý bản chất và rộng rãi nhất trên thế gian."

"Kinh, lại là ý kính, chính là đạo lộ, là con đường mà tuyệt đại đa số người thậm chí tất cả mọi người phải đi."

"Loại đạo lý bản chất này thường xuất phát từ miệng thánh nhân, cho nên mới có cách nói tác phẩm của thánh nhân mới gọi là Kinh."

"Nhưng nếu ngươi không phải thánh nhân, cũng đưa ra một đại đạo độc đáo của riêng mình, đem nó viết thành sách lại được người đời công nhận rộng rãi, thì cũng có thể gọi là Kinh."

"Nhưng bởi vì nó quá lớn, quá rộng rãi, cho nên nó chỉ là một phương hướng, là bản chất, không phải cụ thể."

"Bộ Âm Dương Kinh này rất ghê gớm, bởi vì nó nói về bản chất của âm dương chi khí và âm dương chi đạo trên thế gian."

"Nhưng nó lại không được tốt cho lắm, bởi vì nó không kể về phương pháp cụ thể để lợi dụng âm dương chi khí tu hành, thực hiện đại đạo âm dương."

"Về phần vì sao không giảng, có lẽ là đại đạo khác nhau, mỗi người khác nhau sẽ có những phương pháp tu hành, lợi dụng âm dương chi khí khác nhau, sẽ có những phương thức thực hiện đại đạo âm dương khác nhau."

"Cho nên còn phải có một vài chú, chính là những thiên tài sau này căn cứ vào bộ Âm Dương Kinh này mà làm ra những chú giải khác nhau, là những phương pháp khác nhau. Theo ta đoán, những thứ này hẳn là linh pháp tu hành."

Lâm Giác vừa nói, không khỏi liếc nhìn lão đạo bên cạnh.

Lại thấy lão đạo nheo mắt cười, liên tục gật đầu.

Vô số yêu quái thì vẫn không lên tiếng, cho dù đây không phải là phương pháp cụ thể về tu hành của chúng, cũng không phải là chân lý đại đạo gì, nhưng chúng vẫn nghe say sưa, mơ màng giữa, lại giống hệt như những yêu quái trong truyện chí quái chạy đến trường tư thục nhân gian lén lút nghe giảng.

Sau đó lại vì chúng giảng giải ý nghĩa kinh văn.

Từng chữ từng câu.

* * *

Đã không nhớ rõ tối qua nói chuyện đến bao giờ, giảng bao nhiêu lời.

Vượt qua giai đoạn ban đầu cảm thấy những yêu quái có dung mạo khác nhau này có chút đáng sợ, Lâm Giác liền đối đãi bằng tâm trạng bình thường. Thậm chí còn cảm thấy tâm tư của chúng còn đơn thuần dễ hiểu hơn con người. Không nói đến việc kết giao thâm sâu lâu dài, ít nhất việc ở chung trong thời gian ngắn cũng khá vui vẻ, thế là trò chuyện đến nửa đêm.

Có nói chúng có thể dựa vào bộ Âm Dương Kinh này để sửa chữa lỗi lầm tu hành trước đây, tìm kiếm phương hướng đúng đắn, tự mình đi ra đại đạo âm dương của mình.

Có nói chúng có thể đi tìm linh pháp âm dương khác.

Có nói chúng có thể tập hợp lại, cùng nghiên cứu Âm Dương Kinh, có lẽ công dụng còn lớn hơn.

Có nói nên đi tìm đạo sĩ Tề Vân Sơn tính sổ.

Cũng là do có hơi men.

Sơn quân vừa cảm kích lại vừa vui sướng, thế là lại tặng cậu thêm một chén "Thiên nhật tửu" có thêm tinh hoa nhật nguyệt. Chỉ là Lâm Giác dưới sự nhắc nhở của lão đạo, không uống nữa, sợ uống rồi không tỉnh lại được. Lại nghe nói chén "Thiên nhật tửu" thứ hai uống vào thì hiệu quả sẽ không còn tốt như chén đầu tiên. Thế là liền cất vào.

Trong lòng nghĩ, đợi một thời gian, chờ mình hấp thu hết tinh hoa nhật nguyệt của chén "Thiên nhật tửu" này rồi hãy uống, hoặc là trên đường đi gặp những yêu tinh quỷ quái khác, lại có ai tặng đồ cho mình, mình liền không nhận không, sẽ tặng chén "Thiên nhật tửu" này cho nó, cũng coi như có qua có lại.

Hoặc là đến Tề Vân Sơn, Di sơn, có nơi cần tặng quà, liền đem chén rượu ngon này tặng cho cao nhân.

Về phần thu hoạch đêm nay, đã cực kỳ lớn.

Bộ Âm Dương Kinh đối với yêu quái không phải là vô dụng, đối với Lâm Giác cũng không phải là vô dụng. Tuy hắn không giống Sơn quân và những yêu quái này, đã bắt đầu tu hành, nhưng với thiên phú và pháp dưỡng khí của hắn, cho dù sau này không có được linh pháp, thời gian lâu dần, có lẽ cũng có thể tìm ra linh pháp âm dương đơn giản, bước lên đại đạo âm dương.

Cuối cùng nói chuyện càng lúc càng lộn xộn, thậm chí nghe yêu quái nói chuyện xưa, nghe sơn quỷ nói lời yêu đương.

Không biết từ lúc nào liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Trời xanh mây nhạt, mặt trời lên trên đỉnh núi, trên ngọn núi hình búa mấy cây tùng đứng lặng, cỏ xanh vẫn mượt mà, bãi cỏ bị giẫm đạp lộn xộn, ở giữa còn sót lại một đống tro tàn. Phía trước vẫn có một tảng đá hoa cương lớn, chỉ là tối qua những loài yêu quái khác nhau và Sơn quân thì đã biến mất không dấu vết.

Chỉ còn lại đạo sĩ già và cô gái.

Lâm Giác không khỏi đứng dậy nhìn quanh bốn phía.

Nếu không phải dấu vết vẫn còn, thật sự cảm thấy chuyện tối qua không phải là thật, chỉ là một giấc mơ kỳ quái sau khi mình nghe quá nhiều chuyện.

Nhất thời trong lòng lại có chút trống rỗng.

Thật sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
 
1,021 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 31: Trao đổi với Sơn quân

Lâm Giác thu hồi ánh mắt, nhìn sang bên cạnh.

Lão đạo nhân đang khoanh chân dưới gốc tùng, thiếu nữ ngồi bên cạnh ngoan ngoãn gặm bánh, thấy Lâm Giác tỉnh lại thì ngước mắt nhìn chằm chằm.

"Tiểu cư sĩ tỉnh rồi?"

Lão đạo nhân cũng mở mắt, nói với hắn:

"Chung quy thì 'Thiên Nhật Tửu' của ngươi cũng uống hơi nhiều."

"Sơn Quân và khách khứa của ngài ấy đã rời đi từ lâu rồi."

"Sáng sớm họ muốn gọi ngươi dậy nhưng ngươi không tỉnh."

"Cưỡng ép gọi ngươi dậy không phải chuyện tốt, mặt trời lại càng lúc càng lên cao, cao quá thì không tiện đường nữa, đành phải hành lễ với ngươi rồi lần lượt rời đi, nói là sau này gặp lại ngươi nhất định sẽ cảm tạ."

Lâm Giác vừa nghe vậy, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vô số tinh quái rời đi lúc tạm biệt hắn.

Thật là ảo mộng..

Sờ soạng xung quanh, Thiên Nhật Tửu vẫn còn, đặt trong bụi cỏ, dường như chứng minh đêm qua tất cả đều là thật.

Thư giáp cũng đặt trên mặt đất bên cạnh hắn, bản thân yến hội tối qua vốn dĩ rất tùy ý.

"Tiên sư đang đợi ta sao?"

"Hai chữ 'tiên sư' sao dám nhận? Gọi một tiếng đạo trưởng là được rồi."

Lão đạo nhân trước tiên chỉnh lại cách dùng từ của hắn, sau đó mới nói.

"Ta cũng vừa tỉnh dậy không lâu, cũng vừa ăn sáng xong, có muốn cùng nhau xuống núi không?"

"Vậy thì tốt quá."

Hai vị này là hai người duy nhất tham gia yến hội tối qua còn ở lại bên cạnh hắn.

"Chưa nói đến duyên phận, Lâm Giác cũng muốn đi cùng họ, dường như chỉ cần giữ chặt họ thì có thể giữ chặt được chuyện tối qua, còn nếu họ cũng rời đi thì có lẽ khi hắn xuống núi, đi mãi đi mãi, ngay cả bản thân hắn cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ chuyện đêm qua là thật hay giả.

" Không vội không vội, tiểu cư sĩ ăn chút gì đi đã. "

" Vừa đi vừa ăn cũng được. "

" Vẫn là ăn trước đi. "

" Cũng được. "

Lâm Giác lấy một chiếc bánh bột mì từ trong thư giáp, hỏi họ có ăn không, rồi cầm lấy bình nước, vừa cắn vừa xé, một miếng bánh một ngụm nước, mấy ngụm là hết một chiếc bánh bột mì.

Rồi đeo thư giáp lên lưng, xuống núi.

Đi chưa được bao lâu, phía dưới bỗng có động tĩnh.

Chỉ thấy bụi cỏ cao nửa người lay động dữ dội, rõ ràng bị rẽ ra một con đường, dường như có con vật gì đó đang nhanh chóng xuyên qua.

Bỗng nhiên bụi cỏ khựng lại, từ trong đó đứng lên một người đàn ông mặc y phục màu xám trắng.

" Hít hít.. "

Người đàn ông đánh giá bọn họ, mũi không ngừng đánh hơi.

Rồi người đàn ông vụng về hành lễ, mở miệng hỏi:

" Hai vị.. Đạo hữu, có phải đến tham gia yến hội của Sơn Quân không? "

Lâm Giác biết hắn không phải người, nhưng cũng biết đây là địa bàn của vị Sơn Quân kia, không dễ gì có tinh quái đến đây gây sự, lại thấy lão đạo không lên tiếng, bèn đáp:

" Đúng vậy. "

" Yến hội của Sơn Quân vẫn còn tiếp diễn sao? "

" Ngươi đến muộn rồi, đêm qua đã qua rồi, đến sáng nay tất cả khách khứa đều đã rời đi rồi, chúng ta là những người cuối cùng xuống núi. "

" Việc này.. "

Người đàn ông lập tức cứng đờ, trợn tròn mắt.

Tiếp đó lộ vẻ vô cùng ảo não.

Nghĩ đến thứ Thiên Nhật Tửu được thêm vào tinh hoa nhật nguyệt đối với vô số tinh quái mà nói, quả thực có sức dụ dỗ cực lớn.

Lâm Giác cũng chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối cho hắn.

" Xin hỏi Sơn Quân còn ở đó không? "

Người đàn ông vẫn không từ bỏ ý định truy hỏi.

" Ít nhất không ở trên đỉnh núi này, chúng ta ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng Sơn Quân đâu rồi. "

" Có biết Sơn Quân ở đâu không? "

" Ta cũng không biết. "

" Đa tạ! Ta phải đi tìm Sơn Quân! "

" Túc hạ hà tất phải chấp nhất như vậy? Yến hội đã qua rồi, rượu cũng đã uống hết rồi, dù tìm được Sơn Quân thì cũng không có Thiên Nhật Tửu được thêm vào tinh hoa nhật nguyệt để uống đâu. "

Lâm Giác không khỏi tốt bụng nhắc nhở một câu.

" Đạo hữu đừng quản những chuyện này! Ta tìm Sơn Quân cầu linh tửu là để cứu mạng! "

" Hả? "

Lâm Giác tự nhiên không hiểu, vừa hay lúc này tâm trạng hắn vô cùng kỳ diệu và tốt đẹp, bèn hỏi:

" Lời này là sao? "

" Nói nhiều vô ích! Ta đi tìm Sơn Quân đây! "

Người đàn ông vẻ mặt vội vàng, nói xong liền nằm sấp xuống, một đám khói đen bùng nổ, thân thể hắn biến dạng bằng mắt thường có thể thấy được, lại hóa thành một con sói lớn.

Lâm Giác thấy vậy không khỏi lùi lại một bước, nhưng vẫn nói:

" Túc hạ sao không kể cho ta nghe xem? "

" ô? "

Sói lớn khựng lại, nghi hoặc nhìn hắn, hít hít mũi, bỗng nhiên mắt sáng lên:

" Trên người ngươi còn linh tửu? "

" Kể cho ta nghe trước đi. "

" Bùm.. "

Sói lớn lại biến trở lại thành người, vẻ mặt kích động, nhưng cũng cố gắng kìm nén, hành lễ với hắn:

" Đạo hữu không biết, nhiều năm trước, ta vẫn chỉ là một con sói hoang trong núi, vốn là đầu đàn sói, sau này tranh đấu thất bại với sói mới, bị đuổi khỏi đàn, suýt chút nữa không sống nổi. "

" Đúng lúc tuyệt vọng, may mắn gặp được một vị Quạ huynh, dưới sự chỉ dẫn của nó ta mới tìm được con mồi. "

" Từ đó chúng ta liền hợp tác với nhau, nó bay trên trời tìm kiếm con mồi, ta đi đuổi bắt, nương tựa lẫn nhau, dần dần trở thành bạn già. "

" Nhưng chưa được hai năm, ta ngẫu nhiên đắc đạo thành tinh, Quạ huynh bản thân thông minh hơn ta, không biết vì sao lại mãi không thể đắc đạo. "

" Ta tìm rất nhiều thiên tài địa bảo, kéo dài tuổi thọ cho nó, mong nó đắc đạo, có thể tiếp tục cùng ta tiêu dao trong núi, hợp tác săn bắt tu hành, nhưng vẫn không được như ý nguyện. "

" Ngẫu nhiên nghe nói Sơn Quân ở đây có yến hội, trên yến có linh tửu tiên nhưỡng, động vật tầm thường nếu uống vào thì có thể đắc đạo thành tinh. "

" Nhưng yến tiệc của Sơn Quân cần phải mang lễ vật, ta lại ở rất xa, để tìm được lễ vật có thể tham gia yến tiệc, tốn không ít thời gian, không ngờ chạy đến thì đã bỏ lỡ rồi. "

" Nhưng nếu không thể cầu được linh tửu của Sơn Quân, lão hữu của ta.. "

" Sẽ phải chết mất. "

Người đàn ông tình thâm nghĩa trọng, mỗi một câu nói ra cảm xúc đều có sự thay đổi, nói đến cuối cùng, đã vô cùng bi thương.

Lâm Giác không bình luận gì, chỉ hỏi:

" Ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho Sơn Quân? "

" Một khối thổ mộc tinh. "

Lang yêu lật tay, từ trên người lấy ra một vật màu xanh lục.

" Đây là gì? "

" Tinh hoa đất trời tự nhiên ấp ủ trong rừng núi, nhìn thì có vẻ là vật chết, nhưng lại sẽ tự nhiên lưu chuyển trong núi, ta tốn rất nhiều sức lực mới 'bắt' được nó. "

" Có tác dụng gì? "

" Thổ mộc tinh hoa, ngũ hành linh uẩn, có tác dụng giúp cảm ngộ linh vận thổ hành và mộc hành, nghe nói Sơn Quân tuy hút khí âm dương, nhưng sở trường lại là thần thông thổ hành, vì vậy ta mới mang nó đến, nguyện có thể làm Sơn Quân động lòng. "

" Đưa cho ta đi. "

Lang yêu vừa nghe lời này, liền đột nhiên trợn to mắt.

" Quân tử có lòng thành toàn cho người khác, ta không dám xưng là quân tử, nhưng vừa hay được Sơn Quân tặng thêm một chén 'Thiên Nhật Tửu', vừa hay, rượu này uống lần đầu hiệu quả tốt nhất, uống lần thứ hai sẽ kém đi nhiều.

"Ngươi bây giờ đi tìm Sơn Quân sợ là khó mà được như ý nguyện, chi bằng chúng ta trao đổi cho xong."

"Thật sao?"

"Sao dám lừa dối?"

Lâm Giác tháo thư giáp xuống, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ.

Đưa tay nhận lấy khối thổ mộc tinh kia, đưa bình sứ qua, lang yêu còn đang ngây người thì đã hoàn thành việc trao đổi.

"Hít! Mùi thơm quá, vị đạo hữu kia quả nhiên không lừa ta! Cũng đa tạ đạo hữu!"

"Khách khí."

Đây đúng là vừa hay.

Lâm Giác không nói gì, thu nó lại, rồi nói với lang yêu:

"Nghe nói thế gian tinh quái tuy đi đại đạo âm dương, nhưng phần lớn hút âm khí, không tiện ra ngoài hành động vào ban ngày, túc hạ vẫn là nhanh chóng trở về đi."

"Được! Ta ở Chu Sơn, nếu đạo hữu đến Chu Sơn, có thể đến tìm ta! Xin kiếu!"

"Xin kiếu.."

Yêu này cũng thật dứt khoát, nuốt xuống bình sứ, biến về bản thể, quay đầu bỏ đi, chớp mắt một cái đã biến mất trong biển cỏ sóng gió.

Lâm Giác thấy vậy cũng thu lại vẻ cảnh giác, đeo lại thư giáp lên lưng, quay đầu nhìn lão đạo nhân, rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Tiểu cư sĩ có một tấm lòng thiện lương."

"Vừa hay trao đổi thôi."

Lão đạo nhân vẫn đi phía sau hắn, nghe vậy chỉ cười cười, rồi hỏi:

"Ta thấy dưỡng khí pháp của tiểu cư sĩ khá chính tông, vượt xa nhiều thuật sĩ ba hoa thiên hạ, không biết học được từ đâu?"

"Ngẫu nhiên có được."

"Cũng coi như có duyên a."

"Không biết đạo trưởng tu hành ở tiên sơn động phủ nào?"

"Đạo quan ở Phù Khâu Phong."

"Phù Khâu Phong.."

"Tiểu cư sĩ thì sao? Sau này định đi đâu?"

"Vốn dĩ định đi Tề Vân Sơn xem một chút, rồi đi Di sơn xem xem."

Lâm Giác nhất thời không chắc chắn, đành phải nói thật.

"Tề Vân Sơn là danh sơn đạo giáo, Di sơn thì lại vô cùng hẻo lánh, ngươi một thư sinh, không đi tìm những đại nho nổi tiếng, tại sao cứ thích đến những nơi này?"

"Thật không dám giấu giếm.."

Vị lão đạo này không chỉ không phải người bình thường, mà rất có thể chính là cao nhân tu đạo mà mình muốn tìm, lại cùng nhau đến yến hội của Sơn Quân này, uống Thiên Nhật Tửu, tự nhiên không có gì phải giấu giếm ông ta cả, hắn bèn nói thật:

"Tại hạ ngẫu nhiên ở từ đường trong thôn bên cạnh đã thấy qua yêu, đã thấy qua sự kỳ diệu của thế gian, thuật pháp thần kỳ, tâm tư liền không còn ở công danh nữa, chỉ nghĩ đến việc tìm tiên vấn đạo, học tập thuật pháp."

"Cộng thêm con tinh quái kia nói với ta, thiên hồn của ta có chút bất ổn, cần tìm an hồn chi pháp, đại bá đại nương lại không thể tiếp tục chu cấp cho ta ăn học, vì vậy liền không còn do dự, rời nhà đi xa, tìm tiên vấn đạo."

"Nhưng tiểu cư sĩ tìm tiên vấn đạo, học tập thuật pháp, là vì cái gì?"

"Tự nhiên là tiêu dao trường sinh."

Đây là suy nghĩ chân thành trong lòng Lâm Giác, cũng có lý do đầy đủ của riêng hắn, tự nhiên không có gì phải che giấu.

Là gì thì nói đó, có gì thì nói nấy.

Lão đạo nhân nghe vậy gật đầu, không bình luận gì, chỉ nói:

"Thế gian người cầu tiên vấn đạo, phần lớn đều không rời khỏi bốn chữ 'tiêu dao trường sinh'.

" Chỉ là đại đa số người, vương công quý tộc cũng vậy, đế vương tướng soái cũng vậy, hay những văn nhân tài tử nhất định lưu danh muôn thuở kia, đều không có duyên với tiên. Dù có lên núi nổi tiếng tìm gặp, cũng chỉ là leo một ngọn núi, để lại vài câu thơ mà thôi."

Ai bảo không phải chứ?

Điều này khiến Lâm Giác rơi vào trầm tư, đây là vấn đề hắn đã suy nghĩ từ hôm qua rồi..

Mình tuy có cổ thư, có thể học tập thuật pháp, nhưng thuật pháp không phải nhìn một cái là có thể học được, bây giờ xem ra, nhất định phải để thuật pháp của đối phương thi triển lên người mình, tức là thụ thuật, hoặc là phải nhìn rõ đại khái sự vận chuyển thuật pháp của đối phương, hai điều này đều mang đến hạn chế.

Đồng thời trong cổ thư chỉ có thuật pháp, lại không có hệ thống tu hành ngoài thuật pháp, không có kiến thức đi kèm, cũng không thể giúp mình hiểu rõ hệ thống tu hành của thế giới này, thực sự bước vào thế giới này.

Vì vậy có lẽ vẫn cần phải có một sư thừa.

Ít nhất giúp mình đi hết đoạn đường ban đầu này.

Đây không phải là một chuyện lỗ mãng.

Mình là tiếp tục làm theo những gì đã nghĩ trước đây, trước tiên đi Tề Vân Sơn và Di sơn? Hay là ngay tại đây hỏi một câu vị đạo nhân này mình có thể bái sư hay không? Đi Tề Vân Sơn và Di sơn có thể tìm được tiên đạo mà mình muốn hay không? Nếu không đi Tề Vân Sơn và Di sơn thì vị đạo nhân này có bằng lòng thu nhận mình hay không?
 
1,021 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 32: Bái sư Di sơn

Ngay lúc này, lão đạo sĩ lại lên tiếng trước.

"Nói ra cũng là có duyên, bần đạo lần này xuất hành, vốn dĩ đã có ý thu một đồ đệ, vốn tưởng rằng có duyên với Thanh Dao, nhưng giờ nghĩ lại, trước khi nhặt được Thanh Dao, lại nghe nói về chuyện của tiểu cư sĩ."

"Không biết là khi nào ạ?"

Lâm Giác không khỏi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Sau khi bần đạo trừ yêu ở Cầu Như, trên đường đến Đan Huân, từng gặp một vị cư sĩ họ Ngụy, nói trong nhà có yêu quái, mời bần đạo đến xem."

Lão đạo sĩ cười nói.

"Sau khi đến Đan Huân, bần đạo đã đến miếu Thành Hoàng bái kiến thần linh, hỏi han rõ ràng tình hình, vốn dĩ không muốn quản, nhưng trên đường đi, vừa hay đi ngang qua, liền muốn đến xem."

Lâm Giác nghe vậy cảm thấy rất kinh ngạc.

"Vậy là ngày nào ạ?"

"Chính là ngày tiểu cư sĩ trừ yêu đó."

"Thì ra là vậy."

Lâm Giác càng thêm kinh ngạc.

"Vậy thì thật là có duyên."

"Tiểu cư sĩ thật có vài phần hiệp khí, chỉ tu luyện vài năm dưỡng khí pháp, vậy mà đã dám đến nhà họ Ngụy trừ yêu."

"Nói ra thì phức tạp."

Lâm Giác thở dài một tiếng, lúc này mới nói:

"Đều tại tên Ngụy Nguyên Trọng kia quá mức ranh ma, lấy việc ta chém hai con quái vượn ở Đan Huân làm lý do, bắt chuyện với ta, mời ta ăn cơm, ta còn tưởng, ta còn tưởng hắn kính trọng đảm thức của ta, đợi phản ứng lại, cơm cũng đã ăn, rượu cũng đã uống, quần áo cũng bị hắn ta mang đi giặt rồi, nếu không đồng ý, mặt mũi có chút không giữ được."

"Thứ hai, ta vốn dĩ ở trong thôn đã từng thấy yêu quỷ, trên đường ra ngoài cầu đạo cũng đã thấy yêu quỷ, không nói là dựa vào một bầu nhiệt huyết mới chuyển nguy thành an, cũng là nhờ vào đảm khí mới từ dung tự tại, cái đảm khí này không thể mất."

"Huống chi huynh trưởng của hắn có ân 'mượn dao giết người' với ta."

"Cuối cùng chính là, ta cũng muốn gặp yêu quái."

"Ngươi cũng có chút đảm khí."

Lão đạo nhân lại hỏi.

"Vậy ngươi ở ngoài thành, vì sao lại dám chém con quái vượn kia?"

"Con quái vượn kia làm hỏng thư giáp hành lý của ta, tức chết ta mà."

"Chỉ vì một thư giáp hành lý, mà phải mạo hiểm sao?"

"Đạo trưởng không biết đó thôi, nhà ta nghèo khó, thư giáp và sách trong đó đều là người khác tặng, ống nước là đại bá ta tự tay làm, bị mấy con quái vượn kia làm hỏng, nếu không trút giận báo thù.. Nói ra thì cũng không có gì, chỉ là trong lòng thực sự khó bình! Huống chi còn có võ nhân đi cùng, có gì không thể chứ?"

"Ngươi cũng có chút khí khái giang hồ."

Lão đạo lắc đầu.

"Ngươi có biết, ta nghe thấy tên ngươi, còn sớm hơn chuyện này."

"Ừm?"

"Sớm hơn hai ngày, ta đi dọc theo quan đạo mà đến, giữa đường đi qua một khu rừng trúc hoang vu, ta cùng thương lữ tá túc trong một ngôi chùa, nghe được một câu chuyện thú vị."

Lão đạo nhân cười nói.

Thiếu nữ bên cạnh thì mở to mắt, liếc nhìn Lâm Giác.

"Nghe nói vào một buổi tối trước đó không lâu, có một tiểu thư sinh trên đường trấn lui yêu quỷ, lại trả lại con la bị mất cho thương nhân, các tăng lữ trong chùa niệm hắn đảm đại tâm thiện, liền mời hắn một mình vào ở gác lầu."

"Yêu quái trong gác lầu cũng niệm hắn đảm đại tâm thiện, thế là mời hắn nói chuyện suốt đêm, lại ủy thác hắn hài cốt và một phần bạc của mình."

"Vốn tưởng rằng hắn là người giữ chữ tín, nhưng không ngờ ngày hôm sau lại phát hiện, vốn dĩ bọn họ chỉ bảo thư sinh kia lấy đi một phần bạc, tặng cho thư sinh làm lộ phí, cũng là tạ lễ, nhưng thư sinh lại lấy đi hết, không chừa lại chút nào."

"Ta có suy nghĩ của ta! Chẳng lẽ người nhà của bọn họ không quay lại tìm bọn họ sao?"

Lâm Giác nhíu mày nghi ngờ hỏi.

"Thế là hai con quỷ kia liên tục hai đêm, đều ở trong chùa nguyền rủa, khiến cả chùa đều nghe thấy, còn đề thơ lên tường mắng hắn."

"Kết quả không được hai ngày, người nhà của bọn họ tìm đến, nói là mình đã nhận được tiền bạc mà hai con quỷ kia chôn, còn nói rõ lý do thư sinh kia làm như vậy, đem hài cốt của bọn họ đào về."

"Trong chùa thường bàn tán chuyện này, không biết hai con quỷ kia nghĩ gì."

Lão đạo nhân tiếp tục nói.

"Tiểu cư sĩ đào đi tất cả tiền bạc trước đó, không nghĩ tới mình sẽ bị hiểu lầm sao?"

"Lúc đó tình thế cấp bách, ta là lén lút đào, sợ người phát hiện, cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ."

"Có lẽ là có chỗ suy xét chưa chu toàn."

Lâm Giác nói.

"Nhưng ta tự thấy lòng mình thản nhiên."

"Cái sự thản nhiên này thật là hiếm có."

Lão đạo nhân mỉm cười, đi rất chậm:

"Nhưng nếu người nhà của bọn họ nhận tiền rồi, không quay lại dời đi hài cốt của bọn họ thì sao?"

"Đó là lỗi của người nhà bọn họ, không phải lỗi của ta."

"Huống chi nơi này cách Tề Vân Sơn, cách nhà ta đều không xa, dư sinh còn dài, ta luôn sẽ quay lại nhìn một cái, nếu người nhà của bọn họ không đến dời đi hài cốt của bọn họ, ta đã lấy lộ phí bọn họ tặng, liền đem bọn họ tự mình đưa về thì có sao?"

"Thì ra là vậy.."

Lâm Giác thì vẫn nhíu mày, suy nghĩ xem lão đạo này muốn nói gì, trong lòng đại khái đã có suy đoán.

"Tầm tiên vấn đạo, vốn dĩ đã gian nan, nhưng muốn tiêu dao trường sinh, lại còn khó khăn hơn gấp bội."

Lão đạo nhân cảm khái nói, nhìn tiểu thư sinh trước mặt này, giống như nhìn thấy chính mình năm xưa.

"Luôn phải đi tìm thôi."

"Ngươi có biết thế gian tu hành chi pháp, đại thể có thể chia làm ba loại?"

"Không biết."

"Một là phù lục, hai là đan đỉnh, ba là linh pháp."

"Phù lục, đan đỉnh, linh pháp?"

Lâm Giác lặng lẽ ghi nhớ ba từ này.

"Tề Vân Sơn quả thực là tiên sơn khó có được trên thiên hạ, nhưng nó lại là thánh địa của phái phù lục."

"Xin đạo trưởng chỉ giáo."

"Tiêu dao trường sinh, là hai từ, tiêu dao, trường sinh."

Lão đạo nhân nói.

"Phái phù lục cúng phụng thần linh, có lẽ có khả năng được liệt vào hàng tiên ban, kéo dài tuổi thọ, nhưng lại không tiêu dao."

"Lẽ nào lại như vậy.."

"Phái đan đỉnh và phái linh pháp tương tự nhau, đều tu bản thân, thiên hạ ngày nay lấy phái phù lục làm chủ, phái đan đỉnh và phái linh pháp đều rất suy vi.

" Trong đó, phái Đan Đỉnh là truyền thừa cổ xưa nhất, chuyên về nội và ngoại đan. Phần lớn thời gian họ ở trong núi luyện đan tu hành, không màng đến chuyện nhân gian. "

" Phái linh pháp là đại đạo tu hành có sau, sớm hơn phái phù lục muộn hơn phái đan đỉnh, cũng tu tập bản thân, nhưng không dưỡng nội đan không luyện ngoại đan, mà tu linh pháp, luyện thuật pháp. "

Lâm Giác nghe đến đây, liền biết nên chọn như thế nào.

" Nơi nào có thể cầu linh pháp đại đạo? "

" Di sơn có thể tìm. "

" Di sơn.. "

Lâm Giác dừng lại một chút, lại tiếp tục hỏi:

" Không biết Phù Khâu Phong của đạo trưởng.. "

" Di sơn Phù Khâu Phong, Phù Khâu Quan, ta là Quan chủ. "

"... "

Lâm Giác lập tức dừng bước, mở to mắt.

Nghe đến đây, trong lòng làm sao còn không biết, vị lão đạo nhân này là muốn thu mình làm đồ đệ.

Có lẽ là ở huyện Đan Huân, hắn nghe mình nói chuyện với thụ yêu, liền đoán ra mình chính là người mà hắn đã nghe nói đến ở trong chùa hai ngày trước, hai ngày của hắn, Lâm Giác đã đi mười mấy ngày.

Hôm qua trên đường gặp nhau, bao gồm cả việc cùng nhau lên núi, không biết là cố ý hay ngẫu nhiên, nhưng Lâm Giác bây giờ nghĩ lại, đều cảm thấy là lão đạo nhân này đang khảo nghiệm mình.

Lúc này, cuộc trò chuyện giống như một cuộc vấn đáp sau khi đã khảo nghiệm.

Về phần nghi vấn trước đó của Lâm Giác, đã sớm theo phen nói chuyện này mà biến mất.

Tề Vân Sơn là không thích hợp với mình, Quan chủ của một đạo quan có chân đạo hành chân truyền ở Di sơn ngay trước mặt mình, mình vậy mà vẫn luôn không biết.

Hơn nữa lão đạo nhân này đã khảo nghiệm mình..

Đây là chuyện tốt.

Một nơi thu đồ đệ sẽ khảo nghiệm tâm tính, đủ để xóa bỏ nhiều lo lắng của mình đối với nơi tu hành chưa biết rồi.

" Ta muốn bái đạo trưởng làm thầy! Theo đạo trưởng tầm tiên vấn đạo! "

Lâm Giác nói.

" Ngươi nghĩ kỹ rồi? "

" Nghĩ kỹ rồi! "

" Thiên tư của ngươi rất cao, vừa có tâm tính, lại có trí tuệ, tương lai thành tựu không thể lường được. "

" Tâm khí của ngươi cũng cao, Phù Khâu Phong chúng ta không cao đến vậy, bần đạo thọ nguyên còn lại không nhiều, sống không được mấy năm nữa, ngươi phải biết rằng, nếu ngươi thực sự có một lòng tầm tiên vấn đạo cầu trường sinh, bần đạo và Phù Khâu Phong nhiều nhất là đưa ngươi một đoạn đường, muốn ở Phù Khâu Phong cầu được trường sinh mà ngươi yêu cầu, là vạn vạn không thể. "

" Tuyệt không hối hận. "

" Tốt, tốt, tốt! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ngươi thực sự muốn cầu được tiêu dao và trường sinh, thế gian này lại có đạo quan nào dung được ngươi chứ? "

Lão đạo nói xong liền cười cười, tiếp tục bước đi:

" Vậy thì trước tiên theo ta về Di sơn Phù Khâu Phong, đến quan, hai người các ngươi hành đại lễ bái sư, mới coi như đã nhập môn ta. "

" Hiểu rõ. "

Trong lòng Lâm Giác nhất thời có chút khó nói nên lời.

Cuối cùng cũng có một vị sư phụ, một nơi có thể cho mình tiếp xúc đạo pháp thuật pháp, cũng cuối cùng có thể đứng ở một nơi có tầm nhìn rộng mở hơn để xem thế giới này rốt cuộc là bộ dáng gì rồi.

Trong lòng khó tránh khỏi vừa mong chờ vừa lo lắng.

* * *

Lão đạo tên là Hà Tiên Vũ, đạo hiệu Vân Hạc đạo nhân.

Thiếu nữ tên là Thanh Dao, người Liễu thôn huyện Cầu Như, cũng họ Liễu.

Lâm Giác theo lão đạo đi về Di sơn, đã muốn bái ông làm thầy, liền rất tự nhiên gánh vác những việc lặt vặt như nhặt củi nhóm lửa, hỏi đường lấy nước trên đường đi, vốn dĩ một mình hắn đi đường những việc này cũng phải làm.

Thiếu nữ không nói nhiều, nhìn dáng vẻ tuy tuổi còn nhỏ, lớn lên trông vẻ kiêu sa, yếu đuối, nhưng cũng làm những việc này.

Lâm Giác nhặt củi, nàng liền nhặt củi, Lâm Giác nhóm lửa, nàng liền trông lửa, Lâm Giác lấy nước nàng cũng bưng bầu nước đi theo phía sau, dường như không chịu để Lâm Giác một mình làm, lại dường như đang so sánh với hắn xem ai siêng năng hơn, không chịu thua kém.

Lâm Giác thường hỏi về chuyện tu hành với lão đạo.

Lão đạo không hề kiểu cách, như thường trò chuyện.

Biết được đạo nhân già khi xuống núi vốn đã mang theo đệ tử, trước tiên đã đến đạo hội ở Tề Vân Sơn, sau đó một mình đi đến châu phủ khác thăm hỏi bạn cũ mà mình kết giao khi còn trẻ, lúc này mới quay về.

Vốn dĩ ông đã định trên đường thu một đồ đệ, không ngờ thu tiểu cô nương xong, lại gặp được Lâm Giác.

Đêm đó, bên đường núi hoang.

Lâm Giác khoanh chân ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.

Trước mặt là một đống lửa trại đã tàn, mấy ống trúc bị bổ ra, bên trong vẫn còn dấu vết đã nấu nướng, chứng tỏ ba người đã ăn no một bữa.

Lúc này đêm đã khuya, Lâm Giác không tu luyện dưỡng khí pháp, mà là mượn bóng cây cảm thụ linh vận của gỗ.

Khối 'Thổ Mộc Tinh' kia vẫn được hắn ta cất trong ngực.

Thật sự không hề nói ngoa, cái Thổ Mộc Tinh này quả thực có tác dụng. Lâm Giác chỉ cần cất nó bên mình, nó liền không ngừng tự nhiên giải phóng tinh hoa linh vận của đất và gỗ. Nếu tiến vào trạng thái mà Lâm Giác thường xuyên dưỡng khí, cậu còn có thể cảm nhận được linh vận huyền diệu trên đó, một loại nặng nề vững chãi, một loại sinh lực vô tận.

Trong hơi thở dần dần ngửi thấy hương gỗ từ cây cổ thụ phía sau truyền đến, gió đêm thổi lá cây xào xạc, như phác họa ra hình dáng cành lá của đại thụ.

Lúc này có lão đạo nhân ngồi bên cạnh, Lâm Giác tự nhiên không lo lắng yêu quỷ trên đường.

Chỉ biết 'Mộc độn chi pháp' của mình e là sắp có manh mối rồi.

Theo lão đạo nói, những thứ này đều là thuật pháp của phái linh pháp.

Không biết đan đỉnh phù lục lại là những thần thông gì.

Không giác thần trí hôn mê, liền qua một đêm.

Sáng sớm tỉnh lại, thiếu nữ cần cù đã lấy nước cho bọn họ, rửa mặt xong liền tiếp tục lên đường.

Không được hai ngày nữa là đến Di sơn rồi.

Nơi này quả nhiên hẻo lánh, con đường đi đều thành đường nhỏ.

Vân Hạc đạo nhân dẫn bọn họ xuyên qua rừng rậm, đứng trên một sườn dốc nhỏ, chỉ vào những ngọn núi phía xa, nói với bọn họ:

" Kia chính là Di sơn, thời thượng cổ, Hoàng Đế từng luyện đan ở đây. "

" Hoàng Đế.. "

" Thấy ngọn núi hình cái kéo kia không? Bên cạnh đó chính là Phù Khâu Phong của chúng ta. "

" Nhìn thấy rồi."

Lâm Giác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy rất cao.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back