Bạn được XSaoMai mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
14,624 ❤︎ Bài viết: 104 Tìm chủ đề
Chương 120: Gặp lại

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Tần Tần kích hoạt tâm quyết, thầm than trừ thuật ẩn thân Thương Nguyệt dạy cô, thuật chạy trốn là tuyệt diệu nhất. Cô kích hoạt thần lực, vòng qua lều vải trốn thoát.

Đêm đó doanh trại thần tộc không được yên bình, dưới ánh trăng, mưa phùn lất phất, Cố Tần Tần đi qua vô số binh lính và lều trại, mấy lần suýt đụng phải người, nhưng trưởng lão thần tộc phía sau vẫn đang đuổi theo không buông. Không chỉ có vậy, còn gọi mất vị cao thủ thần tộc xung quanh.

Nguy rồi! Nội tâm cô kêu to, nhưng không biết từ lúc nào đã đến một con đường hẹp, vừa lúc cô chuẩn bị lao ra ngoài, phía trước bỗng xuất hiện mất bị thần tộc cao tay.

Lúc này, các cao thủ đều được các trưởng lão dạy dỗ tâm pháp, thuật ẩn thân không thể thoát khỏi cặp mắt của bọn họ. Cố Tần Tầng hít một hơi khí lạnh, đang định dùng dao rạch mình để triệu hồi Kỳ Lân, nhưng bất ngờ bị một cánh tay có lực vào kéo vào trong "bức tường".

Sau khi rơi vào trong lều, Cố Tần Tần hoảng hốt khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc - Khiếu Hoành Tuyết!

Trong phút chốc, trời long đất lở, dù có ngụy trang kiên cường đến mấy cũng đều sụp đổ vào lúc này.

Cô không quan tâm nhiều, lao tới, áp chặt mặt vào gò má hắn, thì thầm, dùng mọi cách khắc chế tiếng khóc sụt sùi:

"Ta tưởng.. Ta tưởng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.. Thật tốt quá!"

Thân thể Khiếu Hoành Tuyết rõ ràng dừng lại một chút, hai tay dang rộng không biết để ở đâu, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô.

Hắn vỗ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi cô.

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại một chút, Cố Tần Tần đứng dậy nhìn xung quanh, lại nhìn thấy một đôi nội thất tinh xảo quý phái, cô ôm lấy tay của Tiêu Hành Tuyết, nghi hoặc hỏi:

"Không phải họ nói chàng đã chết sao? Sao lại cho chàng ở một cái lều tốt như vậy?"

Khiếu Hoành Tuyết vẻ mặt rất bối rối, nhưng vẫn là xấu hổ cười: "Dù thế nào đi nữa, ta đường đường cũng là.. Yêu Quân, bọn họ sao dám đối xử tàn nhẫn với ta."

Cố Tần Tần gật đầu, nghĩ thời gian không còn nhiều nữa, thân phận của Khiếu Hoành Tuyết lúng túng một người mạnh mẽ như hắn làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống làm tù nhân? Nội tâm cô một trận chua xót.

Sau khi nhìn quanh Khiếu Hoành Tuyết, xác định không có gì nghiêm trọng, Cố Tần Tần nghiêm túc nói: "Hoành Tuyết, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta nhất định phải quang minh chính đại ở bên nhau. Bây giờ thiên đạo bất công, chúng ta nhất định phải phá bỏ con đường này! Sau khi chàng khỏe lại, chúng ta yêu tộc và ma tộc liên thủ, đánh bại thần tộc tiên tộc, ta tin không cần đánh lâu, thần tộc sẽ đồng ý đề nghị của chúng ta - bởi vì sáu tộc ngang hàng là xu thế tất yếu!"

Trong mắt Khiếu Hoành Tuyết hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nhưng hắn không nỡ đánh vỡ suy nghĩ đầy hy vọng của Cố Tần Tần, thăm dò hỏi: "Tần Tần, nàng thật sự.. Nguyện ý làm nhiều như vậy để chúng ta có thể ở bên nhau sao?"

Cố Tần Tần cười cho Khiếu Hoành Tuyết một quyền, nói: "Ở trong lòng chàng ta chỉ là loại người chỉ quan tâm tình yêu nam nữ sao? Nhiều năm qua ta đi khắp thế gian, rốt cuộc phát hiện có một số việc không thể không làm, nếu quyết định phải làm thì nhất định phải làm cho triệt để."

Vừa nói, cô vừa nhìn về phương hướng Thần Giới với đôi mắt mờ mịt nhưng tràn ngập sự tiếc nuối vô hạn: "Ta từng nghĩ có một vị minh quân liền có thể thay đổi kết cục này. Bây giờ ta biết họa rơi vào người nào, người đó mới đau, đau mới sẽ đi giải quyết. Sống trong chùa không biết được cỏ hoang, người dưới mái hiên mới hiểu rõ mưa dột. Vì vậy, ta sẽ không do dự vì tư tình của bản thân."

Đưa tay nắm chặt quần áo Cố Tần Tần, trên mặt Khiếu Hoành Tuyết lộ ra nụ cười vui mừng: "Nàng thật sự đã trưởng thành rất nhiều, Tần Tần, hiện tại nàng so với ta tốt hơn rất nhiều."

Cố Tần Tần mỉm cười, nắm lấy tay Khiếu Hoành Tuyết, nói: "Kỳ Lân cũng ở bên ngoài, hôm nay chúng ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Ta biết mấy ngày qua chàng nhất định chịu không ít ủy khuất!"

Chưa kịp nói xong, cô đã giơ dao găm đâm vào lòng bàn tay nhưng bị Khiếu Hoành Tuyết ngăn lại.

"Nàng làm gì?"

"Ta dùng huyết chú triệu hoán Kỳ Lân!" Cố Tần Tần mỉm cười, đôi mắt thành hình trăng lưỡi liềm. "Huyết chú của chúng là do chàng tạo ra! Chàng quên rồi sao?"

Khiếu Hoành Tuyết nghe xong lông mày hơi dịu đi, nhưng vẫn không buông tay cô ra, giọng điệu có chút áy náy nói: "Không được, Tần Tần, ta còn có việc phải xử lý, ta vẫn chưa thể quay về, nàng không được làm tổn thương chính mình."

Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội, đưa cho Cố Tần Tần.

"Ngọc bội này có tác dụng che giấu thần hành, có thể tránh khỏi mọi mắt thần. Nàng mang nó, sau khi rời khỏi lều vải liền đi theo hướng nam là có thể rời khỏi quân doanh."

Cố Tần Tần đang định hỏi thêm điều gì thì lại nghe thấy trưởng lão Thần Tộc ở bên ngoài hét lên:

"Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tên trộm kia nhất định đang ở gần đây, mọi người nhanh chóng đuổi bắt hắn!"

Không để ý quá nhiều, cô chỉ nhìn Khiếu Hoành Tuyết lần cuối thật sâu, cất ngọc vào túi rồi bước ra khỏi lều.

Lúc này cộng thêm thuật ẩn thân nên không ai có thể nhìn thấy cô. Cố Tần Tần thành công trốn thoát khỏi doanh trại thần tộc. Kỳ Lân nhìn thấy từ xa một cô gái chạy về phía hắn với khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng lại nở nụ cười không thể che giấu.

Khi Cố Tần Tần đến gần, Kỳ Lân thấy không có người đi theo nên bước tới nghênh đón, đang định hỏi thì lại nghe thấy cô vui vẻ nói:

"Ta gặp được Hoành Tuyết!" Cô nói, từ trong ngực lấy ra ngọc bội. "Hắn còn tặng ta ngọc bội, giúp ta trốn khỏi quân doanh!"

Tuy nhiên, ngay khi cô đưa ngọc bội cho Kỳ Lân, ngọc bội kia liền hóa thành một làn khói xanh, bay trở về doanh trại thần tộc.

Cố Tần Tần cười nói: "Chuyện này thật đáng mừng!"

Mưa kéo dài không dứt, ai oán giống như một người kể lể chuyện buồn của cô gái. Doanh trại thần tộc nằm ở phía nam của núi tuyết, ở đây nhiều mưa nhưng lại là một địa điểm nổi bật.

Khiếu Hoành Tuyết nhìn hai tay mình ngẩn người, hơi nhếch khóe miệng, vung tay áo, đêm tất cả gương trong lều bay đến, ngay cả trên giường cũng không thể may mắn tránh khỏi.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back