Đại Lão Huyền Môn Là Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử Gia Kinh Đô
Tác giả: Ciara
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, huyền học, linh dị, hài hước
Văn án:
Thiên Phượng Vũ thiên sư thiên tài ngàn năm có một của giới huyền môn, vừa tròn 18 tuổi đã bị sư phụ Thiên Huyền Thất của cô bắt xuống núi thực hiện hôn ước với Cơ Thiên Phàm - đại thiếu gia Cơ gia một gia tộc hào môn danh giá đỉnh cấp ở Kinh Đô.
Thiên Phượng Vũ không muốn vừa đủ tuổi trưởng thành đã phải thực hiện hôn ước lấy chồng sinh con, nhưng vì Cơ Thiên Phàm sắp sửa gặp phải đại kiếp nạn cần cô đến hóa giải. Nếu không Cơ Thiên Phàm sẽ rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, lại còn ảnh hưởng đến chân mệnh thiên nữ của anh là cô.
Do đó, thiên sư Thiên Phượng Vũ vẫn luôn sống ẩn dật trên núi Kinh Nam bắt buộc phải xuống núi, tới Kinh Đô phồn hoa xa xôi để thực hiện hôn ước và giúp đỡ Cơ Thiên Phàm hóa giải kiếp nạn tai ương của anh và cả gia tộc Cơ gia.
Trên dãy Kinh Nam sừng sững, ngọn núi cao vời vợi hơn ba nghìn mét.
Mây mù quanh năm quấn quýt tựa như dải lụa bạc khổng lồ vấn vương không dứt.
Sáng sớm đầu xuân hiện ra với một vẻ đẹp vừa hùng vĩ vừa nên thơ.
Lúc này, ánh bình minh còn chưa hoàn toàn rực rỡ, mặt trời chỉ vừa mới ló dạng sau lớp mây mỏng.
Những tia sáng nhu hòa đầu tiên khẽ xuyên qua tầng không khí trong trẻo.
Chiếu rọi xuống rừng cây xanh mướt còn vương sương đêm, làm cho cảnh vật như được khoác thêm một lớp áo ngọc bích long lanh.
Trên sườn núi, cây cối đang bắt đầu căng tràn nhựa sống sau một mùa đông lạnh giá.
Những nụ hoa đầu xuân khẽ hé mở, khoe sắc thắm giữa màu xanh ngọc của lá non.
Hương thơm dìu dịu theo gió núi bay xa, khiến ai hít vào cũng cảm nhận được sự thanh tân, tinh khiết của đất trời.
Tầng mây trắng bồng bềnh trôi ngang lưng chừng núi, có lúc dày đặc như biển mây, có khi tan loãng ra thành từng làn sương mỏng.
Khiến ngọn núi Kinh Nam cao lớn ấy thoạt nhìn như một tòa tiên sơn lơ lửng giữa trời không trong xanh của ngày đầu xuân.
Chim muông ríu rít hót vang, âm thanh trong trẻo vọng từ khe núi này sang khe núi khác.
Hòa với tiếng suối chảy róc rách tạo nên một bản nhạc thiên nhiên diệu kỳ, ngân nga khắp nơi, như lời chào mừng ngày mới bắt đầu.
Không khí nơi đây mang theo sự se lạnh đặc trưng của núi cao, nhưng không hề buốt giá.
Mà lại pha lẫn sự ấm áp của tia nắng sớm, khiến người ta chỉ cần hít sâu một hơi liền thấy tinh thần phấn chấn, sảng khoái vô cùng.
Trên đỉnh ngọn núi cao ngất ấy, ẩn hiện giữa rừng thông xanh rì, có một căn nhà gỗ nhỏ bé nhưng vững chãi, ẩn sau một tòa đạo quan cổ kính, như một điểm nhấn an tĩnh giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Ngôi nhà được dựng hoàn toàn bằng gỗ lim và gỗ tùng lấy từ chính khu rừng quanh đây.
Từng tấm ván gỗ được gọt đẽo thủ công, giữ nguyên những vân gỗ mộc mạc mà tự nhiên, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ dễ chịu.
Mái nhà lợp bằng ngói gỗ xếp lớp, qua năm tháng đã nhuốm màu nâu trầm cổ kính, dưới ánh sáng ban mai phủ thêm một tầng sáng vàng dịu dàng.
Quanh nhà có một hàng rào gỗ đơn giản, ngoài sân còn có vài khóm hoa dại đang nở rộ, màu sắc rực rỡ như tô điểm cho cảnh sắc vốn đã đẹp đến mức khiến người ta ngây ngất.
Căn nhà gỗ này không lớn, nhưng bên trong được bố trí rất gọn gàng và hợp lý.
Bước qua cánh cửa gỗ khắc hoa văn tinh xảo là một phòng khách đơn sơ nhưng ấm áp.
Ở giữa phòng khách có đặt một bộ bàn ghế gỗ thấp, mặt bàn bóng loáng vì được lau chùi thường xuyên.
Trên bàn còn có một bình gốm xanh cắm vài nhành mai trắng vừa hái từ sườn núi.
Một giá sách nhỏ dựng bên tường, trên đó xếp vài cuốn sách dày bìa da cùng một số cuốn trúc thư, thể hiện phong vị nhàn nhã của người ở.
Phòng khách được chiếu sáng bởi ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ rộng, hắt lên sàn gỗ những vệt sáng vàng óng, khiến không gian thêm phần ấm áp, yên bình.
Kế bên phòng khách là phòng bếp, căn bếp không quá rộng nhưng sạch sẽ, ngăn nắp.
Bếp lò được xây bằng đá núi xếp chồng khéo léo, cạnh đó là một chiếc bàn gỗ để chế biến thức ăn.
Mùi thơm thoảng nhẹ của củi thông khô còn vương lại trong không khí, xen lẫn với hương vị của những lá thảo mộc treo phơi trên giàn bếp.
Trên kệ có những chiếc bình gốm chứa gia vị và hũ đựng gạo, bên góc bếp có đặt một chiếc lu lớn để đựng nước suối trong vắt lấy từ khe núi gần đó.
Mọi thứ giản dị, không xa hoa, nhưng lại toát lên một nét ấm cúng khó tả.
Từ phòng khách bước qua một hành lang nhỏ, liền đến khu vực phòng ngủ. Tổng cộng có ba gian: Hai phòng nhỏ và một phòng lớn.
Các phòng đều lát sàn gỗ sáng bóng, có cửa sổ mở ra hướng núi, để mỗi buổi sáng sớm ánh nắng và gió xuân có thể tự nhiên ùa vào.
Hai căn phòng nhỏ được trang trí giản đơn, chỉ có một chiếc giường gỗ, một tủ nhỏ, cùng vài vật dụng cần thiết.
Chính trong một căn phòng nhỏ như vậy, lúc này có một thiếu nữ vừa tỉnh giấc, cảnh tượng tựa như một bức họa tuyệt mỹ mà thiên nhiên và nhân gian cùng nhau vẽ nên.
Thiếu nữ ấy chỉ vừa tròn mười tám tuổi, nhưng vẻ đẹp của cô lại khiến người ta phải thầm kinh hãi thán phục.
Dung nhan cô thật sự là kiệt tác mà tạo hóa ban cho, giống như một vị thần tiên hạ phàm, vừa cao quý, vừa thanh khiết, lại ẩn chứa một sự mê hoặc khó cưỡng.
Làn tóc dài óng ả của cô buông xõa xuống bờ vai thon nhỏ, màu bạch kim ánh đỏ tự nhiên, như ngọn lửa được bọc trong dải lụa bạc.
Mỗi sợi tóc lay động trong ánh sáng ban mai đều phát ra thứ hào quang mềm mại mà rực rỡ.
Gương mặt cô hoàn mỹ đến mức không tìm thấy một khuyết điểm, tỷ lệ vàng tinh xảo khiến cho từng đường nét trở nên siêu phàm thoát tục.
Với đôi mắt phượng đỏ rực, sâu thẳm tựa như vực sâu vạn trượng, nhưng khi nhìn gần lại long lanh sáng ngời, đẹp như viên kim cương đỏ quý hiếm, vừa kiêu sa vừa huyền bí.
Chiếc mũi cao thon gọn thanh tú, đôi môi anh đào đỏ mọng như ẩn chứa hương vị ngọt ngào nhất trần gian, chỉ cần thoáng nhìn đã khiến tim người khẽ run lên.
Cô vươn mình ngồi dậy, bờ cổ trắng ngần kiêu sa như thiên nga kiều diễm, xương quai xanh lộ ra dưới lớp váy ngủ đỏ mỏng manh, tinh xảo như được điêu khắc từ bạch ngọc.
Làn da toàn thân cô trắng nõn mịn màng, bóng loáng như sữa tươi, mỗi cử động đều tỏa ra một mùi hương thoang thoảng khó tả, tựa như hương hoa oải hương buổi sớm.
Dưới lớp váy ngủ hai dây màu đỏ dài ngang đùi, là thân thể mang dáng dấp đồng hồ cát hoàn mỹ của cô.
Với vòng eo thon gọn mềm mại phập phồng theo từng nhịp thở, vòng ngực no tròn cùng bờ hông uyển chuyển ẩn hiện như mời gọi ánh nhìn.
Đôi chân dài thẳng tắp trắng mịn lộ ra khỏi lớp vải, làn da căng bóng dưới ánh sáng ban mai khiến người ta ngỡ như đó là đôi ngọc trụ điêu khắc tinh xảo.
Bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo như được điêu khắc tỉ mỉ từ bạch ngọc thượng hạng mang vẻ mềm mại mà thanh tú.
Thiếu nữ đưa tay khẽ vén vài sợi tóc rơi trước trán, động tác nhẹ nhàng đến mê hồn, ánh mắt mơ màng sau giấc ngủ dần sáng rõ, như hai vì tinh tú đỏ rực phản chiếu cả bình minh ngoài cửa sổ.
Trong căn phòng gỗ đơn sơ, dung nhan tuyệt thế ấy của thiếu nữ lại càng nổi bật, giống như một đóa hoa mẫu đơn đỏ thắm nở rộ giữa chốn núi non tuyết phủ.
Vừa diễm lệ, vừa thoát tục, khiến cho cảnh vật xung quanh cũng trở nên nhạt nhòa trước vẻ đẹp tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Cả thiên địa rộng lớn tựa hồ trong khoảnh khắc này cũng phải ngưng đọng, chỉ để tôn vinh sự xuất hiện đầy mê hoặc của thiếu nữ, xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Ánh nắng đầu xuân rọi qua khung cửa sổ gỗ, lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, phủ lên thân ảnh tuyệt mỹ động lòng người vừa rời khỏi giường của thiếu nữ.
Sau một đêm ngủ ngon, dáng vẻ cô tràn đầy sức sống, đôi mắt phượng màu đỏ thẫm như hai viên hồng ngọc lấp lánh, sáng rực rỡ như muốn soi thấu cả thiên địa.
Cô bước đến bàn trang điểm đơn sơ làm bằng gỗ tùng, đôi tay trắng nõn thon dài tinh xảo khẽ cầm lấy chiếc lược gỗ đặt ngay ngắn trên bàn chải mái tóc bạch kim ánh đỏ dài óng ả của mình.
Mỗi một động tác chải tóc của Thiên Phượng Vũ đều mềm mại và uyển chuyển, mái tóc màu bạch kim ánh đỏ tự nhiên suôn chảy như thác nước, lấp lánh trong ánh ban mai của ngày đầu xuân.
Sau khi vệ sinh cá nhân bằng nước suối mát lạnh, Thiên Phượng Vũ khoác lên người một chiếc váy trắng tinh khôi.
Thiết kế ôm vừa vặn, phần eo chiết gọn làm nổi bật dáng người đồng hồ cát hoàn mỹ của Thiên Phượng Vũ.
Trên nền trắng thanh thuần, họa tiết hoa nhí đỏ tươi nở rộ, tựa như hàng ngàn đóa hoa xuân đang đua sắc dưới nắng mai, khiến cô trông vừa thanh lịch vừa kiêu sa.
Mặc dù mới mười tám tuổi, nhưng Thiên Phượng Vũ không chỉ khiến người khác kinh ngạc bởi dung nhan tựa thần tiên giáng trần, mà còn khiến cả thiên hạ cúi đầu bởi trí tuệ siêu phàm hơn người.
Từ khi mười bốn tuổi, cô đã thi đại học và đạt điểm tuyệt đối, kỳ tích ấy chấn động cả quốc gia.
Đại học danh giá nhất Đông Vân quốc không ngần ngại tuyển thẳng cô vào trường cùng trao tặng học bổng giá trị cả nửa tỷ đồng.
Nhưng khác với bao sinh viên khác, Thiên Phượng Vũ không đến trường ngồi trên ghế giảng đường, mà chọn học từ xa.
Trong hai năm ngắn ngủi, cô hoàn thành chương trình học của song ngành: Thiết kế thời trang và ngoại ngữ, cả hai đều tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc.
Không dừng lại, Thiên Phượng Vũ tiếp tục học lên tiến sĩ, chỉ trong vòng hai năm đã tốt nghiệp với thành tích đứng đầu, để lại những lời ca tụng không dứt.
Thế nhưng, khi cô bước ra khỏi căn phòng ngủ nhỏ của mình, dung nhan tuyệt thế cùng trí tuệ phi phàm ấy lại chẳng hề tạo nên khoảng cách.
Trái lại, cô mang một sự ấm áp gần gũi, như ánh dương ngày xuân êm dịu.
Tiếng bước chân khẽ vang trên sàn gỗ, dẫn cô đến căn bếp nơi sư phụ của cô đã ngồi chờ.
Người ấy chính là ân nhân đã nuôi dưỡng cô từ khi mới lọt lòng, mười tám năm qua vừa là thầy, vừa là cha, vừa là người dẫn lối cho cô trưởng thành.
Trong căn bếp giản dị, mùi khói bếp nhè nhẹ vấn vít, hương cháo nóng và trà thơm lan tỏa trong không khí.
Thiên Phượng Vũ mỉm cười rạng rỡ, nụ cười tựa như ánh sáng làm tan chảy băng giá đỉnh núi, rồi cung kính cất tiếng chào hỏi sư phụ cô: "Chào buổi sáng, sư phụ."
Giọng Thiên Phượng Vũ trong trẻo như tiếng ngọc va chạm, mang theo sự kính trọng và yêu thương chân thành.
Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện, cùng sư phụ người đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ dùng bữa sáng.
Ngoài cửa sổ, mây trắng trôi lững lờ, chim hót véo von, gió xuân khe khẽ lùa qua, tất cả tạo nên một khung cảnh thanh bình, tĩnh tại.
Trong giây phút giản đơn ấy, thiếu nữ xinh đẹp, trí tuệ phi phàm, và người sư phụ đã gắn bó cả đời, cùng nhau ngồi lại, chia sẻ một buổi sáng ấm áp.
Đỉnh Kinh Nam cao ngàn trượng, bao la trời đất, như đang lặng lẽ chứng kiến sự trưởng thành và tỏa sáng của một đóa hoa tuyệt thế mang tên Thiên Phượng Vũ.
Mười lăm phút đồng hồ trôi qua, bữa sáng đơn giản nhưng ấm áp trong căn bếp gỗ đã kết thúc.
Thế nhưng, Thiên Phượng Vũ và sư phụ cô là Thiên Huyền Thất vẫn chưa rời khỏi bàn ăn.
Trên bàn gỗ, hơi nóng từ ấm trà hoa cúc bốc lên nghi ngút, hương thơm thanh nhã, dịu nhẹ tràn ngập khắp gian phòng, khiến không khí càng thêm phần yên bình.
Thiên Huyền Thất nâng chén trà, đôi mắt thâm sâu như đã nhìn thấu sự biến đổi của trời đất. Ông trầm ngâm một lát, sau đó thanh âm ôn nhu nhưng đầy uy nghiêm vang lên:
"Tiểu Phượng Vũ, con hiện tại đã đủ mười tám tuổi. Đến lúc thực hiện hôn ước mà ta sắp đặt cho con rồi."
Âm thanh ấy vang vọng trong gian bếp nhỏ, như một hồi chuông khiến tâm trí Thiên Phượng Vũ khẽ chấn động trong giây lát.
Cô hơi ngẩn người, hàng mi cong dài màu đen khẽ run rẩy.
Trong đôi mắt phượng màu đỏ của Thiên Phượng Vũ thoáng hiện sự kinh ngạc cùng khó tin, nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại bình tĩnh.
Thiên Phượng Vũ cong môi mỉm cười nhẹ, giọng nói trong trẻo mềm mại của thiếu nữ vang lên: "Sư phụ, con mới vừa tròn mười tám tuổi được mấy ngày."
"Mà người đã muốn con xuống núi để thực hiện hôn ước rồi sao? Tiểu Phượng Vũ vẫn còn nhỏ, con muốn ở bên cạnh sư phụ thêm vài năm nữa.."
Nói đến đây, đôi mắt phượng màu đỏ long lanh của Thiên Phượng Vũ khẽ cụp xuống, giọng điệu mang theo vẻ nũng nịu như một chú mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân.
Cô vốn có tính cách tinh nghịch, mềm mại nhưng cũng vô cùng đáng yêu, nhờ đó mà trong số năm vị đồ đệ, người được sư phụ thương yêu và cưng chiều nhất chính là cô.
Thiên Huyền Thất nhìn đệ tử bảo bối, trong ánh mắt thoáng qua một tia không nỡ.
Mười tám năm trời, ông tự tay mình nuôi dưỡng Thiên Phượng Vũ, từng bước chứng kiến cô lớn lên, nay lại phải để cô rời đi, trong lòng làm sao không luyến tiếc?
Nhưng Thiên Phượng Vũ nay đã đến tuổi trưởng thành, hôn ước cũng đã được định từ lâu, ông không thể vì tình riêng mà bỏ mặc đại sự.
Thiên Huyền Thất chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, giọng nói trở nên cứng rắn hơn: "Tiểu Phượng Vũ, ta biết con thích cuộc sống tự do tự tại. Nhưng hôn ước đã lập, tuyệt đối không thể tùy tiện hủy bỏ."
Ông dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Thiên Phượng Vũ: "Hơn nữa, vị hôn phu ta chọn cho con không phải người tầm thường. Hắn chính là chân mệnh thiên tử đời này của con."
"Một khi hai con kết thành phu thê, nhất định cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc viên mãn, con đàn cháu đống. Hắn là Cơ Thiên Phàm, đại thiếu gia của Cơ gia ở Kinh Đô, năm nay hai mươi tuổi."
"Cơ gia là đại gia tộc nắm giữ trọng quyền trong giới chính trị và quân đội. Nhưng hiện tại, họ đang bị một thế lực hắc ám nhắm vào. Cơ Thiên Phàm, với thân phận người thừa kế, chắc chắn sẽ gặp tai họa trong thời gian tới."
"Tiểu Phượng Vũ, con cần xuống núi tìm Cơ Thiên Phàm, giúp hắn hóa giải tai ương hiểm nguy sắp đến. Nếu không, một khi hắn xảy ra chuyện, tương lai của con cũng sẽ bị ảnh hưởng theo."
Lời nói của sư phụ Thiên Huyền Thất như một tảng đá nặng nề rơi vào lòng Thiên Phượng Vũ, cô cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, hàng mi cong khẽ run.
Trí tuệ siêu phàm giúp cô hiểu rằng, sư phụ tuyệt đối sẽ không dùng chuyện này để lừa gạt mình.
Nếu ông đã nói Cơ gia sắp gặp đại nạn, thì tất nhiên là sự thật. Và cô mà khoanh tay đứng nhìn, thì hậu quả nhất định không hề đơn giản.
Nỗi lo lắng dâng lên trong đáy mắt phượng màu đỏ ngọc, không phải cô sợ hiểm nguy, mà là cô e ngại bản thân sẽ bị cuốn vào vòng xoáy rắc rối từ Cơ Thiên Phàm, rồi dẫn đến tương lai đầy bất trắc.
Nhưng rồi, sau một hồi trầm mặc, Thiên Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn sư phụ, đôi mắt phượng màu đỏ của cô sáng ngời, trong đó xen lẫn vẻ kiên định cùng nhu tình: "Con hiểu rồi, sư phụ."
"Nếu như đây là duyên phận đã định sẵn không thể thay đổi, vậy Phượng Vũ sẽ xuống núi, đến Kinh Đô tìm Cơ Thiên Phàm."
"Dù có phải đối mặt với chuyện gì đi nữa, con cũng sẽ cố gắng hết sức giúp hắn và Cơ gia vượt qua tai ương."
Nghe vậy, Thiên Huyền Thất khẽ gật đầu, ánh mắt chan chứa tự hào cùng thương yêu, ông biết, thiếu nữ mà mình nuôi lớn hôm nay đã thật sự trưởng thành.
Và từ giây phút ấy, vận mệnh của Thiên Phượng Vũ cũng chính thức rẽ sang một hướng mới - hướng về Kinh Đô phồn hoa, nơi chờ đón cô là hôn ước định mệnh cùng bao sóng gió ngầm trong bóng tối.
Sau khi đã đồng ý với sư phụ sẽ xuống núi đến Kinh Đô tìm Cơ Thiên Phàm, Thiên Phượng Vũ trở về phòng nhỏ của mình.
Căn phòng quen thuộc tĩnh lặng, mọi đồ vật đều được sắp đặt gọn gàng, ngăn nắp.
Thiên Phượng Vũ mở tủ gỗ, lấy ra chiếc balo màu xanh dương nhạt đã theo mình từ nhiều năm qua.
Đôi tay trắng mịn nhanh nhẹn gấp gọn quần áo, xếp thêm vài món đồ cần thiết: Vài cuốn sách, một ít trang sức nhỏ, cùng một số thảo dược quý mà sư phụ thường dùng.
Tất cả đều được Thiên Phượng Vũ cho vào trong balo cẩn thận gọn gàng.
Trong lúc thu dọn, đôi mắt phượng màu đỏ thỉnh thoảng khẽ dao động, như sóng nước gợn lên từng vòng, bởi cô biết, lần rời đi này có lẽ rất lâu mới có thể quay về.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Thiên Phượng Vũ khoác balo lên vai, đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp của cô sải bước ra khỏi căn phòng.
Gian nhà gỗ bao năm qua che chở cho cô như một mái ấm gia đình, giờ phút này trông càng thêm thân thương.
Thiên Phượng Vũ đi ra sân nhà gỗ, nơi sư phụ Thiên Huyền Thất đang đứng chờ.
Ông vẫn giữ dáng vẻ bình thản, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm không giấu được sự quyến luyến. Thiên Phượng Vũ tiến lên, quỳ gối hành lễ, giọng trong trẻo mà kiên định:
"Sư phụ, đồ nhi cáo biệt. Xin người yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành hôn ước, giúp Cơ Thiên Phàm vượt qua tai họa."
Thiên Huyền Thất cúi xuống đỡ lấy cô, ánh mắt chan chứa hiền từ. Ông chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng nặng tựa nghìn cân:
"Đi đi, Tiểu Phượng Vũ. Nhớ kỹ, dù bên ngoài phong ba bão táp thế nào, vẫn phải giữ vững bản tâm của mình."
Trong lòng Thiên Phượng Vũ dâng lên một luồng chua xót, cô khẽ mỉm cười, sau đó xoay người bước ra khỏi hàng rào gỗ.
Cảnh núi rừng mênh mông hiện ra trước mắt, mây trắng lững lờ vờn quanh, như đang níu giữ bước chân cô.
Nhưng Thiên Phượng Vũ biết, đã đến lúc cô phải đối diện với vận mệnh đã định sẵn.
Thiên Phượng Vũ không chọn đi bộ xuống núi, chỉ thấy đôi mắt phượng màu đỏ của cô lóe sáng, thân hình mềm mại khẽ động, từng tia hào quang hồng sắc lập tức tỏa ra bao phủ quanh người.
Trong chớp mắt, Thiên Phượng Vũ ngự không mà bay lên, tà váy trắng viền hoa đỏ tung bay trong gió như một cánh hoa đào rực rỡ giữa trời xuân.
Thân ảnh cô dần dần vút cao, vượt qua những tầng mây trắng, để lại phía sau mái nhà gỗ nhỏ bé và bóng hình sư phụ Thiên Huyền Thất đang lặng lẽ dõi theo.
Đã hơn mười năm Thiên Phượng Vũ chưa từng rời khỏi núi Kinh Nam.
Lần gần nhất xuống núi là khi còn nhỏ, lúc đó Thiên Phượng Vũ mới chỉ là một cô bé mẫu giáo, được sư phụ đưa đến Kinh Đô một thời gian ngắn.
Bởi vậy, đường đi thế nào cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Đứng giữa không trung, gió thổi tung mái tóc bạch kim ánh đỏ, cô khẽ nhíu mày, bấm ngón tay tính toán phương vị.
Sau vài hơi thở, đôi môi đỏ khẽ cong lên, giọng thì thầm: "Kinh Đô.. Ở phía đông bắc cách núi Kinh Nam hơn nghìn cây số."
Nói xong, thân ảnh Thiên Phượng Vũ hóa thành một dải sáng đỏ trắng rực rỡ, lao đi về phía đông bắc.
Núi Kinh Nam hùng vĩ dần thu nhỏ lại sau lưng, để lại trong lòng Thiên Phượng Vũ một nỗi lưu luyến mơ hồ, xen lẫn sự háo hức và lo âu.
Cô biết, con đường phía trước không chỉ là hành trình thực hiện hôn ước, mà còn là bước ngoặt quyết định vận mệnh cả đời cô.
Quãng đường từ núi Kinh Nam đến Kinh Đô dài hơn một nghìn hai trăm cây số, nhưng đối với Thiên Phượng Vũ, khoảng cách ấy chẳng hề là trở ngại.
Với tu vi hiện tại, cô hoàn toàn có thể thi triển thuấn di, để chỉ trong chớp mắt đã vượt qua hàng trăm dặm, vài lần dịch chuyển là có thể đến nơi.
Thế nhưng, Thiên Phượng Vũ không chọn cách nhanh chóng ấy.
Trái lại, cô chọn ngự phong mà bay, để mặc cho thân hình mềm mại xuyên qua tầng mây, ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên trải dài bên dưới.
Mái tóc bạch kim ánh đỏ tự nhiên óng ả của Thiên Phượng Vũ phất phơ trong gió, phản chiếu ánh dương thành từng vệt sáng rực rỡ như ngọn lửa bay lượn giữa trời.
Cô cảm nhận được hơi thở đất trời, núi non nối tiếp, sông dài cuồn cuộn, từng cánh đồng, từng ngôi làng hiện ra và trôi qua dưới tầm mắt, tất cả hợp thành một bức họa thiên nhiên tráng lệ tuyệt sắc.
Tốc độ bay của Thiên Phượng Vũ không nhanh không chậm, duy trì ở mức ba trăm cây số một giờ.
Chỉ sau hơn bốn tiếng đồng hồ, bóng dáng thành phố Kinh Đô hoa lệ đã hiện ra phía chân trời.
Dãy cao ốc chọc trời rực sáng dưới nắng sớm, đường sá tấp nập xe cộ, âm thanh huyên náo vọng đến tai, tất cả đều khác hẳn sự tĩnh lặng thanh khiết nơi núi Kinh Nam.
Thiên Phượng Vũ nhẹ nhàng hạ thân xuống một con ngõ nhỏ ít người qua lại.
Váy trắng chiết eo có họa tiết hoa nhí màu đỏ khẽ lay động theo gió, cô đứng lặng một lúc, đôi mắt phượng màu đỏ ngọc ánh lên vẻ trầm tư.
Sau đó, Thiên Phượng Vũ giơ tay bấm ngón, thần sắc khẽ chuyển để tính toán xem vị hôn phu Cơ Thiên Phàm của cô hiện tại đang ở đâu.
Rất nhanh sau đó, Thiên Phượng Vũ đã tính ra Cơ Thiên Phàm hiện đang ở tập đoàn giải trí Thiên Tinh, tọa lạc tại trung tâm phồn hoa bậc nhất Kinh Đô.
Đôi chân thon dài thẳng tắp của cô bước ra khỏi con ngõ, đón một chiếc taxi trên đường lớn, chuẩn bị tiến vào nơi sẽ mở ra khởi đầu cho duyên phận và sóng gió tương lai.
Chiếc taxi lăn bánh qua những con phố phồn hoa nhất Kinh Đô.
Bên ngoài cửa kính, tòa cao ốc nối tiếp nhau vươn lên trời xanh, ánh nắng phản chiếu lớp kính trong suốt lấp lánh tựa muôn ngàn mảnh ngọc lưu ly.
Dòng xe cộ chen chúc, dòng người tấp nập, tiếng còi xe, tiếng bước chân và tiếng rao hàng hòa lẫn nhau tạo thành một bản nhạc náo nhiệt của thành phố trung tâm chính trị – giáo dục hàng đầu Đông Vân quốc.
Sau gần nửa giờ di chuyển, taxi dừng lại trước một tòa nhà chọc trời sừng sững. Thiên Phượng Vũ ngẩng đầu, ánh mắt phượng màu đỏ khẽ lóe sáng.
Nơi đây chính là trụ sở chính của tập đoàn Thiên Tinh, công ty giải trí hàng đầu của giới showbiz hiện nay ở Đông Vân quốc.
Tòa nhà chính cao hơn tám mươi tầng, bề ngoài phủ kính xanh phản quang, dưới ánh mặt trời sáng rực như một khối ngọc lam khổng lồ.
Biển hiệu "Thiên Tinh" được mạ vàng gắn nổi bật trên đỉnh, từ xa đã có thể trông thấy.
Xung quanh tòa nhà là quảng trường rộng rãi lát đá trắng sáng bóng, hai bên trồng hàng cây phong cao vút, lá non xanh mướt lay động trong gió xuân.
Ở trung tâm quảng trường, một đài phun nước hình bông sen bằng đá cẩm thạch trắng không ngừng tuôn dòng nước bạc, âm thanh róc rách vang vọng tạo nên sự tao nhã giữa khung cảnh hiện đại.
Dòng người ra vào tấp nập, đa số là nhân viên mặc vest chỉnh tề, bước đi vội vàng, dáng vẻ nghiêm túc.
Từ ánh mắt và khí chất của họ, dễ dàng nhận ra kỷ luật cùng sự chuyên nghiệp đặc trưng của một tập đoàn lớn hùng mạnh nhất nhì trong giới giải trí Đông Vân quốc.
Xe của nhân viên tập đoàn lần lượt tiến vào bãi đỗ, an ninh nghiêm ngặt với hàng bảo vệ mặc đồng phục đen đứng canh gác khắp nơi, trông như một pháo đài kiên cố giữa lòng thành phố.
Trái tim cô có chút xao động đây chính là nơi làm việc của vị hôn phu Cơ Thiên Phàm mà rất nhiều năm rồi cô không gặp mặt.
Nghĩ đến lời sư phụ đã căn dặn, rằng tai họa đang dần ập tới gia tộc này, cô không khỏi thầm cảm nhận một áp lực vô hình.
Thiên Phượng Vũ chỉnh lại váy trắng, bước chân trắng nõn thon dài uyển chuyển tiến vào đại sảnh chính.
Ngay lập tức, không gian xa hoa hiện ra trước mắt cô, sảnh chính cao gần mười mét, trần nhà treo đèn pha lê khổng lồ tỏa sáng rực rỡ.
Nền lát đá cẩm thạch trắng muốt phản chiếu bóng người, các quầy tiếp tân sắp xếp ngay ngắn, nhân viên lễ tân trong bộ đồng phục trang nhã cúi đầu chào từng vị khách.
Ánh mắt của không ít người vô tình lướt qua Thiên Phượng Vũ, rồi lập tức dừng lại.
Thiếu nữ với dung nhan thần tiên, mái tóc bạch kim ánh đỏ cùng đôi mắt phượng màu hồng ngọc rực rỡ, xuất hiện nơi sảnh lớn đông đúc này, chẳng khác nào một bông hồng tuyệt thế giữa biển người.
Họ không dám nhìn lâu, nhưng ánh mắt ngỡ ngàng vẫn không thể che giấu.
Thiên Phượng Vũ dường như không để tâm. Cô tiến đến quầy lễ tân, giọng nói trong trẻo vang lên: "Xin chào, tôi muốn gặp Cơ Thiên Phàm."
Không khí trong thoáng chốc khẽ ngưng lại, vài nhân viên lễ tân thoáng kinh ngạc, tên của thái tử gia Kinh Đô không phải ai cũng có thể tùy tiện nhắc đến.
Thế nhưng, khi đối diện với đôi mắt phượng màu đỏ vừa trong veo lại vừa sâu thẳm của Thiên Phượng Vũ, các lễ tân đều vô thức cảm thấy run rẩy, giống như đối diện với một loại uy áp khó hiểu.
Một lễ tân nhanh chóng bình tĩnh lại, gượng cười chuyên nghiệp đáp lời Thiên Phượng Vũ: "Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Đôi môi anh đào phấn nộn đỏ mọng diễm lệ của Thiên Phượng Vũ khẽ cong lên nở một nụ cười nhẹ nhàng kiêu sa, thanh âm trong trẻo mềm mại như gió xuân của cô chậm rãi vang lên:
"Tôi không có hẹn trước, phiền cô thông báo với Cơ Thiên Phàm giúp, tôi là Thiên Phượng Vũ vị hôn thê của anh ấy!"